Tâm Linh Hành Trình Không Tên

Hành Trình Không Tên
Chương 40: Quá Khứ Của Kẻ Phản Diện


Cô cậm cự kéo lấy bàn tay sần sùi của tên Watson lại, cố gặng ra lời nói:-"...cố lên...tôi sẽ lôi chú lên..."

Watson cảm thấy thật nực cười, hắn nói:-"Ha...mày có biết mày đang đối xử tốt với ai không?"

Cô nhắm chặt mắt, đương nhiên là cô biết, người mà cô đang muốn giúp đỡ lại là người muốn giết cô.

Nếu cô vẫn khăng khăng giúp hắn thì chính là đang tự giết mình.Kỳ Phong đứng bên lan can nhìn xuống, nói với giọng chán ghét:-"Này, cứ buông hắn ra đi, hắn không phải người bình thường mà có thể chết dễ dàng."

Cô chớp mắt, gượng nhìn lên phía Kỳ Phong:-"Nhưng mà..."

Biểu cảm của cô rõ ràng là không đành lòng, dù là kẻ xấu, nhưng chỉ cần bắt hắn lại thôi mà, sao phải khiến hắn bị thương nặng chứ?

Nên cô muốn giúp cũng chẳng sao phải không?Watson lặng lẽ nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của cô dành cho hắn.

Ánh mắt đó không hề yếu đuối, nó chỉ là một tấm lòng mạnh mẽ muốn hi sinh cho người khác.

Nhưng mà liệu đó là một điều vĩ đại, hay là ngu ngốc?Tên Watson cúi xuống, hắn không muốn nhìn vào ánh mắt đó thêm một phút giây nào, miệng hắn khẽ nói:-"Nếu mày không buông, tao chắc chắn sẽ giết mày..."

Đối với lời đe doạ đó, cô lại không cảm thấy sợ hãi, cô vẫn giữ chặt tay hắn trong khi nó đã tuột ra một nửa:-"Được!

Muốn giết tôi là chuyện của chú!

Còn muốn giúp chú là chuyện của tôi!"

Quả thật là cứng đầu, Kỳ Phong phía bên trên mặt lạnh tanh.

Không hành động bất cứ điều gì, tùy cho cô muốn làm gì thì làm.Bàn tay hắn sắp tuột ra, cô hấp tấp nói:-"Nè nè, chú đang thử lòng tôi đó hả?

Đã giúp tới cỡ này rồi mà sao chú còn không biết tự phóng lên, muốn bản thân mình bị thương lắm hay sao?!"

Hắn im lặng, cúi mặt xuống không trả lời.

Cô nuốt nước bọt, có lẽ phải nhanh chóng lên, vì cái con người này mưu mô khôn lường, chắc là đang suy tính ý đồ trong đầu rồi.

Mà nếu cô nhờ vả bất cứ ai đi nữa thì chắc chắn họ sẽ không giúp cô đâu, vì hắn không xứng đáng để được cứu giúp.Đôi mặt hắn rũ xuống, hắn nghe thấy âm thanh của chúa quỷ trong tâm trí:"...Tại sao?...tại sao ngươi vẫn chưa hành động?

Giết nó đi!

Tại sao ngươi không làm?!"

Thấy bàn tay hắn sắp tuột khỏi tay cô hoàn toàn, ánh mắt cô lại hiện lên tia sợ sệt, lo lắng.

Hắn ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy ánh mắt lo lắng đó của cô khiến hắn bất ngờ.Đã bao lâu rồi hắn chưa được nhìn loại ánh mắt này dành cho mình?

Cô ấy...ánh mắt lo lắng đó làm hắn liên tưởng tới đứa con gái đã chết thảm thương của hắn...Cảm giác tim lại nhói lên, mọi ký ức tràn về thật đau lòng...Gia đình của hắn rất nghèo khổ, phải nói là không có một căn nhà đàng hoàng để ở như bao người khác.

Mặc dù gia đình khốn đốn, nhưng hắn luôn luôn chăm chỉ làm việc để kiếm sống.

Hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, chưa bao giờ vứt bỏ niềm tin của mình vào cuộc đời.

Cho đến khi có một người vợ không quan tâm đến gia cảnh mà chấp nhận yêu hắn.

Hai ngươi yêu thương nhau, lại có với nhau một đứa con gái xinh xắn.

Tuy nhà khổ sở nhưng chẳng bao giờ vắng đi tiếng cười, hắn đã rất hạnh phúc...với những thứ nhỏ nhoi ấy...Nhưng có lẽ ông trời không cho phép hạnh phúc mong manh ấy được kéo dài.

Không bao lâu sao, vợ hắn đột nhiên phát bệnh nặng, nhà nghèo túng nên hắn cố đi vay mượn tiền, nhưng không ai giúp đỡ tiền bạc chữa bệnh nên vợ hắn qua đời, khi con gái của họ chỉ mới 14 tuổi...Cố nén nỗi đau vào trong tim, hắn vẫn phải chăm sóc chu toàn cho đứa con gái duy nhất mà hắn yêu thương.

Phải, chỉ cần bao nhiêu đấy mà thôi, hắn sống chỉ vì con gái của hắn.

Vậy mà...2 năm sau, con gái hắn bị kẻ xấu bắt cóc rồi giết chết trong tủi nhục và đau đớn...Khỏi phải nói, lúc đó hắn đã tuyệt vọng đến nhường nào...Đau đến không thốt nên lời, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với vợ con hắn như vậy?...

Tại sao lại tàn nhẫn với gia đình hắn như vậy?

Hắn chỉ biết trách cho số phận tàn nhẫn, trách những con người vô tâm, độc ác đã gây ra sự đau khổ cho hắn.

Nếu cuộc đời đã đối xử với hắn như thế, thì hắn cũng nên đáp trả lại...phải không?

Đúng vậy, hắn muốn giết...muốn giết hết những con người độc ác đó!

Nhưng cuối cùng thì sao...?

Hắn cũng là người độc ác...Giọng nói ma mị ấy lại vang lên trong đầu hắn:"Haha...quả nhiên người yếu đuối chính là người không vứt bỏ đi tình cảm cá nhân...và ngươi cũng vậy...Watson à, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi..."

Quay về hiện thực, bất giác hắn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thấy hơi sợ sợ.Watson mấp mấy môi nói:-"

Sau này...hãy sống cẩn thận...chúa quỷ muốn giết mày..."

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đột nhiên hắn dùng chân đạp vào tường, hắn lấy đà để đẩy cô lên phía trên rồi giằng bàn tay mình ra thật mạnh khiến cô buông ra.Bản thân hắn rơi xuống trước sự sững sờ của cô, những tưởng hắn sẽ không chết.

Nhưng tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, khi thấy hắn tự nhiên phát nổ trong không trung.

Tan xương nát thịt...không còn lại gì dù là một mảnh áo.Sống những năm còn lại với hắn chẳng có ý nghĩa gì...hắn thật sự muốn kết thúc...không vì lý do gì cả, chỉ là vì tình thương mà hắn dành cho vợ con của mình...Đã đến lúc hắn nên gác bỏ lại hận thù và đền tội rồi...Đến lúc nhắm mắt, giọng nói ác quỷ đó vẫn vang vọng..."

Hãy chết theo đám ngu xuẩn đó đi, nhưng ngươi không thể đoàn tụ với vợ con ngươi được đâu...nơi mà ngươi đến...chính là địa ngục!

Hahaha..."
 
Hành Trình Không Tên
Chương 41: Như Một Giấc Mơ


Kỳ Phong hoang mang, thốt lên:-"Chuyện vừa rồi là sao?

Sao hắn đột nhiên nổ tung vậy?

Hay là hắn lại bỏ trốn rồi?!"

Khi tên Watson chết đi, cũng là lúc kết giới biến mất, những linh hồn xung quanh cũng đồng loạt tan biến đi, không còn bất kỳ sự hỗn loạn nào, mọi thứ dần chìm vào sự im lặng vốn có của ngôi trường.Cô nuốt nước bọt, sao mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy?

Tại sao...?Trong lúc vẫn còn đơ ra, Kỳ Phong đã kéo cô lên, chứ chẳng lẽ để cô cứ ở ngoài lan can mãi, sẽ nguy hiểm lắm.Bọn họ cùng đi xuống phía dưới sân, tập hợp lại.

Khung cảnh ngôi trường trở lại bình thường như ban đầu, không có giết chóc, không còn sự tan nát, đổ vỡ nữa.

Mọi thứ chỉ xảy ra bên trong kết giới, còn hiện tại thì mọi chuyện chẳng có gì biến đổi.Ai nấy đều cảm giác không thực, giống như từ cõi nào vừa mới trở về, mệt lã người.Minh Hoán lên tiếng suy xét tình cảnh:-"Hừm, dường như tên Watson đã chết rồi..."

Thạch Trường thấy khó hiểu:-"Có thật không?

Nhưng tại sao hắn lại chết?"

Minh Hoán lạnh lẽo chỉ vào người cô, đáp một câu ngắn gọn:-"Là vì cô gái đó."

Đối mặt với thắc mắc của Thạch Trường, Minh Hoán biết rất rõ câu trả lời, không vì lý do gì mà hắn chết cả, anh chỉ cảm nhận được rằng cảm xúc của hắn bị lung lay khi đối diện với cô gái kia, một cảm xúc hối tiếc...Có lẽ nếu Watson thật sự muốn giết cô thì đã ra tay ngay từ đầu, nhưng cô vẫn sống được là do ban đầu hắn ta đã không đành lòng...không đành lòng trở thành một kẻ bắt cóc rồi giết chết một cô gái...giống với đứa con gái yêu quý của mình...Minh Hoán nói xong thì quay đi mất, Bá Cường cũng rời đi theo.

Để lại cả đám hoang mang chẳng hiểu cái gì.Kỳ Phong lại lên cơn hiếu chiến, anh bay lại nắm lấy cổ áo đã tơi tả của cô:-"Ê, nhỏ này!

Mày có sức mạnh gì đặc biệt đúng không?!"

Cô cảm thấy hoài nghi, sợ sệt lắp bắp nói:-"Không...không có..."

-"Vậy tại sao thằng kia nói là vì mày nên tên Watson mới chết?!

Mày đã làm gì hắn hả?!"

Kỳ Phong nắm cổ áo của cô giật giật mạnh, khiến cô quay cuồng chối bỏ:-"Không...tôi không làm gì hết..."

Thạch Trường bên cạnh thấy hành động của anh hơi thái quá, nên mới mở lời:-"Thôi đi, thôi đi...tạm gác chuyện này qua một bên, tôi cần đi bệnh viện đây."

Thạch Trường bất mãn nhìn tấm thân đẹp đẽ của Vương Kha đang nằm bất tỉnh.

Lại chợt nhớ ra:-"À phải rồi, còn cậu thanh niên kia nữa, phải đưa cậu ta đến bệnh viện..."

Trời cuối cùng cũng tờ mờ sáng, tiếng gà trống gáy không biết từ đâu đó vang vọng tới.

Mấy ông chú cảnh sát lại sắp đến để tiếp tục điều tra án mạng, không thể ở lại đây lâu.

Lúc này không thích hợp, nên Kỳ Phong đành miễn cưỡng buông tha cho cô.Cô bất giác nói:-"Tôi nghĩ cứ để cái cậu bị mất tích ở lại đây, để cảnh sát tìm ra sẽ tốt hơn là chúng ta công khai cứu cậu ta."

Hai người gật gù, thấy lời cô nói cũng hợp lý.

Sau đó Kỳ Phong vác Vương Kha về nhà, còn Thạch Trường thì được Hà My đưa đến bệnh viện kiểm tra lại cẩn thận.Cô cũng được Hà My băng bó, dán keo đủ kiểu lên mấy vết thương, nhưng cô đều lột ra hết, bởi vì nếu dán băng keo cá nhân quá nhiều thì mẹ cô sẽ nghi ngờ, nên cô chỉ sát trùng vết thương, rồi được Lưu Linh hộ tống về đến nhà.

Sau những chuyện vừa xảy ra vào buổi tối cứ như một giấc mơ dài, nhưng cuối cùng nó cũng đã kết thúc, có chút bâng khuâng gì đó vẫn canh cánh trong lòng...Cô thực sự mệt lắm rồi, chuyện gì thì để mai mốt rồi tính, phải về nhà đánh một giấc thật ngon lành!Chỉ có điều là...cô đang lo sợ không biết phải ăn nói thế nào với mẹ.

Cho dù mẹ cô có ngủ say không biết gì, nhưng sáng hôm sau nếu nhìn thấy cô với bộ dạng trầy da xước thịt toàn thân thì thế nào cũng lo lắng tra hỏi.Chẳng lẽ cô phải biện minh là lúc ngủ bị con gì cào hay sao?

Quá vô lí...Kỳ này tiêu cô thật rồi...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 42: Vụ Án Khép Lại


Cô không thể che giấu những vết thương, cho dù có mặc quần áo dài hơn thì khuôn mặt của cô vẫn còn hiện lên mấy vết cào đỏ tím.

Đúng như những gì cô đã đoán, mẹ cô khi thấy khuôn mặt trầy xướt của cô thì đã vô cùng hoảng hốt.Mới sáng ra thấy mặt, mẹ cô vội chạy lại xem mặt mài của đứa con gái:-"Trời đất!

Mặt của con bị làm sao vậy?!

Làm sao mà trầy hết vậy?!"

Gặp trường hợp này thì nói gì cho hợp lý đây?

Cố gắng tìm kiếm một lý do logic, cô chớp chớp mắt khẽ ấp úng biện minh:-"Con không sao...Tại...hồi tối con đi vệ sinh, gặp con mèo hoang đang ăn vụng trong bếp, do con bất ngờ bật đèn sáng lên làm nó hoảng rồi cào vào mặt con mấy phát."

-"Trời ơi, vậy sao con không nói với mẹ?!"

Đến đây thì cô cũng câm nín, không biết nói thêm gì.

Chịu rồi, ngoài lý do vớ vẩn này ra thì không còn cách nào khác, cũng không thể nói sự thật là tối hôm qua cô đã đi đâu, làm gì.Dường như mẹ cô rất tức giận, mắng:-"Con với cái, cái gì cũng im thin thít không nói là sao?!

Rồi lỡ bị bệnh dại thì thế nào?!

Mau thay đồ chuẩn bị đi tiêm ngừa mau!"

Nghe tới đây cô trợn mắt lên.

Tiêu rồi!

Tiêu rồi!

Tới công chuyện rồi!Mẹ của cô nói là làm, dù gì hôm nay cũng được nghỉ học do nhà trường đang có án mạng cần giải quyết, nên mẹ đưa cô đi đến bệnh viện tiêm ngừa.

Còn cô thì bơ phờ, miệng cười như không cười, như bị đơ.Nhưng ông trời không phụ lòng người, trên đường đến bệnh viện cô đã gặp được vị cứu tinh của đời mình, là Hà My.

Cô tranh thủ kể lại mọi chuyện với Hà My, sau đó Hà My mỉm cười nói:-"Tôi sẽ cho người của tổ chức diễn chung với cậu, yên tâm nha."

Nghe xong vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng chuyện gì đến thì nó cũng đến.

Cũng đến lúc cô phải tiêm ngừa, mà hên là bác sĩ lại không cho người nhà vào, chỉ cho người cần tiêm vào.

Sau khi cô vào, thì một bác sĩ nam trẻ trung ở đó chẳng tiêm ngừa cho cô, chỉ nói:-"Cứ giả vờ là đã tiêm rồi đi nhé, vì dù gì nhóc cũng đâu phải bị chó mèo nào cào đâu phải không?

Haha..."

Cô thầm cảm ơn trời đất, người bác sĩ này chắc là người của tổ chức rồi.

Không ngờ là sự "xâm nhập" của tổ chức lại có thể lợi hại đến mức này, có thể đóng giả làm bác sĩ.Sau vài phút, cô đi ra.

Dĩ nhiên là phải diễn tiếp rồi, cô giả bộ ôm một bên cánh tay đã che phủ bởi tay áo dài, vì cô không muốn mẹ cô phải biết thêm mấy vết thương này.Dù là giả bộ đau, nhưng nó cũng là đau thật.

Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cô cũng được trở về nhà.

Cô mệt mỏi như sắp ngất đi, buổi tối đã vất vả thức nguyên đêm, buổi sáng lại phải đến bệnh viện kiểm tra.Khỏi phải hỏi, về đến nhà cô đã nằm bẹp như xác chết, ngủ liên miên.Trong lúc cô nghỉ ngơi hồi sức, ở trường học đang điều tra về vụ án mạng.

Thanh tra khi đến trường để tiếp tục xem xét, đã tìm ra cậu học sinh bị mất tích đang nằm bất tỉnh ở trong nhà vệ sinh.Sau khi đưa cậu ta đến bệnh viện, kết quả cho thấy cậu ta chỉ bị sốc tâm lý và bị hôn mê trong thời gian dài.

Ai nấy đều đặt nghi vấn trong đầu, mọi chuyện là tại sao?Muốn biết rõ thêm thông tin, chỉ có thể đợi cậu ấy tỉnh dậy, và cuối cùng cậu ta thực sự tỉnh dậy.

Nhưng điều làm người khác thất vọng là, khi tỉnh dậy cậu ta như người mất hồn mất vía, điên khùng khờ dại chẳng còn nhớ việc gì.

Dù đã thử kiểm tra xem cậu ta có đang giả vờ hay không, nhưng cậu ta lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ điều gì đó, vô cùng khó hiểu.

Ba mẹ của cậu học sinh đã rất vui mừng khi tìm được con trai của mình, nhưng nào ngờ nó lại thành ra như này chứ?Mọi thứ đi vào thế cụt, với một phần là do những cán bộ ở vùng thị xã này làm ăn cũng rất ẩu tã, có khi không đâu vào đâu.Họ nhanh chóng kết luận rằng: Mọi chuyện là do nam sinh này rủ rê bạn mình vào nhà vệ sinh trong trường vào đêm khuya, sau đó có thể họ đã xảy ra ẩu đả về vấn đề gì đó.

Nên nam sinh này giết chết cậu bạn một cách dã man.

Có thể lúc đó nam sinh đã mắc phải hội chứng tâm thần nên mới giết người khủng khiếp như vậy.

Sau khi gây án, nam sinh có thể cảm thấy ghê tởm với hành động của mình.

Bị sốc tâm lý rồi bỏ trốn đến một nơi nào đó chẳng ai biết.

Không dừng lại ở đó, người ta còn đưa vấn đề tâm linh vào để giải thích vụ việc.

Có khi là vong hồn do chết oan ức của cậu bạn kia đã quay lại báo thù, lôi kéo người bạn của mình về lại nơi gây án.

Sau đó hù doạ đến mức cậu ta hồn xiêu phách lạc.

Nên giờ cậu ta như người điên.Chẳng biết là họ nghĩ thế nào mà kết luận như vậy.

Nhưng kết luận của họ chắc chắn một phần là do tổ chức đứng sau điều khiển.

Nhưng dẫu sao thì...hung thủ thật sự gây ra mọi chuyện cũng đã không còn trên cõi đời này.

Và nếu muốn giải thích hết bí ẩn đằng sau của nó, thì thật dài dòng và khó tin.

Nên nếu mọi thứ kết thúc như vậy thì coi như cũng êm xuôi.

Chỉ có điều, tội nghiệp cho thanh niên đó, chỉ vì một lần chơi dại mà mang danh giết người, không còn là người bình thường, không còn có tương lai...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 43: Thay Đổi Quyết Định


Vẫn ở một nơi u tối, hiu quạnh và không có hơi thở của người sống.

Một người con trai ngồi bắt chéo chân trên ngai vàng trông vô cùng khí thế.Khuôn mặt của chúa quỷ ngồi trên chiếc ngai ấy bị bóng tối che khuất, nhưng vẫn toả ra một loại sức hút kỳ lạ.Chúa quỷ dựa một tay trên ngai, còn một tay chóng lên cằm một cách bí ẩn.

Cậu ta không nói không rằng, nhưng biểu cảm không còn vẻ ung dung, hời hợt như trước kia nữa, thay vào đó là một vẻ mặt khác xa ngày thường.

Cậu trầm tư, như đang suy tính gì đó xa xăm mà chẳng ai có thể đoán được.Không gian tĩnh mịt không lời nói càng làm tăng thêm sự lo lắng đối với đám thuộc hạ đang cúi đầu phía dưới ngai vàng hùng vĩ kia.Dạo này, họ thấy ngài Han - chúa quỷ của bọn họ, tính cách và tâm trạng rất thất thường, nó là một sự thay đổi rất khó tả.

Họ sợ rằng vì chuyện của tên Watson khiến cho ngài ấy tức giận nên mới trở nên khác thường như vậy.Trong số ít thuộc hạ của chúa quỷ, có một cô gái có vẻ đẹp vô cùng quyến rũ và sắc sảo.

Mái tóc cô ta óng ả, mượt mà trông vô cùng đẹp mắt.

Thân hình mặn mà, có thể sánh bằng các nữ minh tinh xinh đẹp tuyệt trần.

Không che giấu gì nhiều, đám thuộc hạ của ngài ấy ai cũng đều biết rằng, cô ta có "tình cảm đặc biệt" với chúa quỷ.Cảm nhận bầu không khí nhạt nhẽo không thú vị, cô ta mới khẽ mở lời với ngài Han, giọng nói ngọt ngào khiến ai nghe cũng thấy dễ chịu:-"Ngài Han, ngài cần em làm gì cho ngài thì cứ sai khiến.

Em sẽ không vô dụng như tên Watson đâu, em nhất định sẽ làm được mà.

Ngài muốn giết cô gái kia có phải vậy không?"

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ta, chúa quỷ vẫn không có động thái gì, chỉ khẽ liếc đôi đồng tử đỏ như máu nhìn cô ta, chất giọng âm hiểm đến giờ mới cất lên:-"Không cần ngươi manh động."

-"Nhưng..."

Cô ta định nói thêm gì đó, nhưng lại bị tiếng nói lạnh lẽo của chúa quỷ mạnh mẽ cắt ngang:-"Nín, ta không nói lại lần thứ hai.

Tất cả các ngươi trong thời gian này không được làm bất cứ việc gì khi không có sự cho phép của ta, kể cả việc giết cô gái kia."

Lại nữa, ngài Han của bọn họ lại thật lạ lùng.

Tại sao lại cấm bọn họ không được làm bất cứ trò gì để mua vui?

Và tại sao lại không còn muốn giết cô gái kia nữa?

Rốt cuộc là ngài chúa quỷ đây đang nghĩ cái gì trong đầu?Với cả việc ngài ấy đối xử lạnh nhạt với cô gái quyến rũ kia cũng vậy, thường ngày ngài ấy dù ít hay nhiều cũng sẽ dành một vài lời ngon ngọt để dụ dỗ cô ta ngoan ngoãn nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của mình, nhưng sao giờ có thể nói ra những lời vô tình với cô ta chứ?

Tất nhiên cô ta không phải tự nhiên mà được trọng dụng, chắc chắn phải có giá trị để cho ngài ấy phải lợi dụng cô ta.

Thứ nhất là cứ cho cô ta có khả năng đặc biệt nào đó, và thứ hai là điều cực kỳ quan trọng, như đã nói thì cô ta có tình cảm say đắm với ngài chúa quỷ, vì vậy nên cô ta khó bị cảm xúc khác chi phối, chỉ một lòng một dạ với ngài Han, không như tên Watson kia, do cảm xúc cá nhân của hắn chi phối nên mới tự khiến bản thân mình chết đi.

Đó là cái giá của việc không trung thành với chúa quỷ.Nghe những lời vừa rồi của chúa quỷ khiến cho cô ta cắn chặt môi.

Rốt cuộc là vì điều gì?

Ngài ấy thay đổi quyết định là vì cái gì?

Cô ta tự chấn an bản thân, có lẽ do tâm trạng ngài ấy không tốt nên mới như vậy, tất nhiên là ngài ấy chỉ đang tính toán ra một chiến lược hấp dẫn hơn để đạt được những thứ ngài ấy muốn mà thôi...Tất cả mọi thứ...cuộc chiến vừa rồi chỉ là một cuộc chơi nho nhỏ.

Đến khi cuộc chiến thực sự bắt đầu vẫn còn nhiều thứ mới mẻ để chơi.

Đám con người ngu ngốc hãy cứ tận hưởng những giây phút êm đềm còn lại của cuộc đời mình đi...Cuộc hành trình của họ vẫn mới chỉ ở điểm xuất phát, và mọi khó khăn ban đầu rất nhỏ nhoi, nên họ vẫn còn có thể cười nói vui vẻ với nhau, kỉ niệm ngày ngày bên nhau...Nhưng đến khi cuộc hành trình kết thúc...thì họ không đảm bảo sẽ vẫn giữ được nụ cười trên môi...một cái kết đau thương, chết chóc và đẫm máu...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 44: Không Muốn Ai Biết


Ở căn hộ khá tốt mà tổ chức đã chu cấp cho những thành viên.

Thạch Trường bấy giờ đã rời khỏi bệnh viện và về đến nhà, với bộ dạng một chân bó bột và được thân hình nhỏ nhắn của Hà My dìu đi cà nhắc cà nhắc vào trong phòng.

Thạch Trường muốn xem tình trạng của Vương Kha đã ổn chưa, nên mới kêu Hà My dìu mình vào phòng cậu ta.Nào ngờ vừa vào thì đã thấy cái mặt hôi thối của tên Kỳ Phong cười vào mặt mình:-"Hahaha!

Thằng què nào đây?"

Thạch Trường nhìn cái con người không có miếng duyên nào bằng nửa con mắt, nói:-"Nói năng vừa phải thôi nha, cười người hôm trước hôm sau người cười!"

Kỳ Phong vẫn không ngừng cười chọc quê Thạch Trường, khiến cậu nghiến răng nghiến lợi.

Ở trong phòng ngủ, Lưu Linh nghe tiếng cười lớn của Kỳ Phong nên đi ra xem anh đang làm cái quái gì, rồi thấy hai người họ mới đến.

Hà My cất lời nói giọng trong trẻo với Lưu Linh:-"Chị Linh?

Vương Kha sao rồi?"

Lưu Linh chỉ tay vào trong phòng, liền trả lời:-"Nhóc ấy tỉnh rồi, còn đòi đuổi chị ra khỏi phòng cậu ta ngay."

Hà My cười ngượng:-"Tính cậu ấy trước giờ vậy thôi, không có ý ghét bỏ chị đâu."

Thạch Trường không nói lời nào, liền dùng gậy chống khập khiễng đi vào phòng Vương Kha.

Vừa lết vào đã thấy Vương Kha ngồi một cục chình ình, gương mặt vô cảm.

Thạch Trường khi thấy thằng bạn thân mình vẫn ổn thì lại ồn ào lên:-"Anh bạn à!

Sao nhìn mặt như vừa bị phê thuốc vậy?

Khà khà, tươi tắn lên đi nào!

Mày không thấy là thằng bạn yêu dấu của mày đang bị què đây à?

Quan tâm tí coi."

Mặt Vương Kha vẫn vô cảm, như kiểu không quan tâm.

Ánh mắt liếc xéo Thạch Trường như thể muốn nói "biến ra khỏi phòng tao".Mấy người còn lại cũng bước vào phòng, cho dù Vương Kha có muốn ở một mình hay không thì bọn họ vẫn còn phải bàn bạc về chuyện của tên Watson.Vương Kha cũng hiểu điều đó, nên không ghét bỏ thái quá, cậu ngồi thẳng lưng dựa vào giường, như đã chuẩn bị sẵn sàng nói chuyện.

Chợt cậu nhớ đến Quỳnh Anh, không biết cô có an toàn hay không, nên khẽ hỏi:-"Quỳnh Anh thế nào rồi?"

Đúng, chính là nó.

Mọi sự thắc mắc sẽ bắt đầu kể về cô gái này, nhưng tạm gác qua một bên, Hà My liền trả lời câu hỏi của Vương Kha:-"Cậu ấy cũng bị thương nhiều lắm, nhưng coi bộ vẫn ổn."

Nghe vậy cậu mới gật đầu.

Thạch Trường ngồi phịch xuống giường, kế bên cạnh Vương Kha, cười đểu cộng thêm ánh mắt phán xét:-"Tại sao thằng bạn mày kế bên mà mày không quan tâm hỏi thăm?

Còn con gái nhà người ta ở phương xa mà mày vừa tỉnh dậy đã nhớ đến rồi?"

Vương Kha lại liếc xéo, quả thật khi cậu ở bên cạnh với cái thằng này là không bao giờ ánh mắt của cậu có thể thân thiện được với nó.

Không thể hiểu nổi động lực nào khiến cậu và nó có thể trở thành đôi bạn thân cùng làm nhiệm vụ từ đó đến giờ, từ chối hiểu điều đó.Kỳ Phong chả quan tâm, ai nói gì đều chẳng lọt vào tai, anh chỉ nhìn thấy cơ thể của Vương Kha vẫn lành lặn, không có dù là một vết bầm, nhưng rõ ràng là Vương Kha cũng bị đánh trúng đòn rất nhiều mà?

Kỳ Phong thắc mắc hỏi:-"Lúc đánh nhau tao thấy mày bị "ăn hành" nhiều lắm mà, mấy vết thương trên người của mày đâu hết rồi?"

Chuyện này cũng không có gì lạ, nên Hà My đã trả lời:-"Do sức mạnh của cậu ấy...nên mới hồi phục nhanh kỳ diệu đến vậy."

Nhắc đến sức mạnh của Vương Kha, Hà My lại có vẻ không muốn nói quá nhiều.

Lưu Linh lại thắc mắc:-"Hừm, vậy tên Watson vì sao mà chết vậy?

Là do...Vương Kha giết sao?"

Thạch Trường liền lên tiếng phản bác:-"Không phải đâu, do hắn tự nổ tung, không để lại dấu vết gì nữa.

Nguyên nhân vì sao thì không rõ, nhưng Minh Hoán đã chắc chắn rằng hắn đã chết thật rồi."

Nhắc đến việc đó, khiến cho Vương Kha lại nhớ đến lúc đánh nhau với hắn.

Tuy lúc đó đầu óc cậu vừa khó chịu vừa mơ hồ.

Nhưng cậu vẫn nhớ như in, hắn đã nói rằng...

Vương Kha đột nhiên tỏ ra biểu cảm hiếm có, cậu bất ngờ nhớ ra:-"Khoan đã...dường như...hắn biết điều gì đó về tôi."

Lời nói của Vương Kha hơi khó hình dung, Thạch Trường khó hiểu hỏi:-"Ý mày là sao?"

-"Ý tao là...À, không có gì đâu..."

Vương Kha muốn nói, rồi lại thôi.

Cả đám thấy hoài nghi, sao nhìn Vương Kha đáng nghi quá, giống như cậu ta đang che giấu điều gì đó.Thật ra điều mà cậu muốn nói chính là, Watson biết gì đó về người anh trai song sinh đã chết từ khi chỉ mới 8 tuổi, do một số biến cố xảy ra với gia đình cậu.

Nhưng bấy lâu nay cậu vẫn luôn giấu giếm không nói với bất kỳ ai...rằng cậu có một người anh trai song sinh.

Sở dĩ cậu không muốn nói là do nó gợi lại quá khứ đau buồn, kí ức về người anh trai ấy vẫn luôn ám ảnh vào mỗi giấc ngủ của cậu.

Ngay cả khi có bị tiêm thuốc mê, cậu vẫn phải giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy cơn ác mộng đó tái hiện lại.

Cậu không muốn...không muốn bất cứ ai biết đến quá khứ tồi tệ đó...Nhưng có lẽ có một người đã từng quen biết cậu và anh trai cậu từ thuở thơ ấu và họ đã từng rất thân thiết...Người đó biết rất rõ về quá khứ của Vương Kha, chính là Minh Hoán.
 
Hành Trình Không Tên
Chương 45: Mộng Thấy Mỹ Nam


Trong cơn say nồng của giấc ngủ, cô mơ thấy một chàng trai...Chàng trai rất đẹp, đẹp đến không thể tả được.

Bất giác cô không kiềm chế được khuôn miệng, liền cười cười.

Mỹ nam ấy bất giác tiến gần lại phía cô, khiến cho cô càng thêm hồi hộp, nhưng rồi cô chợt bất ngờ ...Là Vương Kha?...Sau cơn ngủ mê man, cô lim dim mở mắt.

Cảm thấy cả người nặng trịch, chắc có lẽ do bản thân đã quá kiệt sức.

Dù đã thức giấc, nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô lại suy nghĩ đến những gì mình đã trải qua vào tối hôm qua, quá mệt mỏi...Nào là chuyện ma quỷ, nào là chuyện có những người siêu nhiên, có thể cầm kiếm chém ma vèo vèo như Kỳ Phong, và có thể tạo ra lửa như Vương Kha.

Trời ơi, vậy là thế nào đây?...

Chắc cô vừa mơ về một bộ phim hành động phải vậy không?Cơ thể đã rã rời, sau một giấc ngủ còn không thể hồi phục, mà còn cảm thấy đau đầu, nhứt mỏi hơn.

Cô rất muốn thở dài, mà lại thôi, vì hơi sức đâu nữa mà thở, có khi thoi thóp sắp chết rồi.Nhưng mà, nghĩ về giấc mơ lúc nãy...cô thấy hơi tiếc tiếc:-/Chẹp chẹp...lâu lâu mới nằm mộng thấy rõ một anh đẹp trai vậy mà...tự nhiên mình tỉnh giấc chi vậy trời?!...Bây giờ ngủ lại có còn kịp không?

Mà khoan đã...khuôn mặt đó quen quen, là Vương Kha mà?.../Nghĩ tới khiến cô hơi đỏ mặt, sao cô lại đi mơ mộng về người ta thế này?

Haizzz...Bỏ qua chuyện đó, cô lại nghĩ về chuyện của tên Watson.

Hắn đã chết rồi?

Vậy thì có phải từ giờ cô đã được bình yên rồi?

Mà không!

Nhắc đến đây cô mới nhớ lại, câu thì thầm cuối cùng mà trước khi hắn chết đã nói.Cô chỉ nhớ man mán:-/Hừm, cái gì mà chúa quỷ...muốn giết mày...Vậy là sao nhỉ?/Cảm thấy hoài nghi cực kỳ, nhưng không có lời giải đáp.

Nếu vậy thì có lẽ cô vẫn chưa được an toàn...Sao lại vậy chứ?

Cô làm gì gây thù chuốt oán với ai?

Tới mức thành quỷ dữ rồi muốn giết hại cô ư?

Hay là sao?...Suy nghĩ nhiều thì nhứt đầu, nên quyết định không nghĩ nữa.

Ngày mai đã được đi học lại, nhất định cô phải hỏi Thạch Trường và Hà My thật nhiều câu hỏi...llllllllllll llllllllllllll lllllllllllllll lllllllllllllll lllllllllllllllCuối cùng cũng qua ngày mai, vẫn như mọi ngày, cho dù con người có thay đổi thế nào.

Và mặc cho sự thay đổi của xung quanh, ông mặt trời lúc nào vẫn như lúc đấy.

Chiếu rọi ánh ban mai xuống không gian sáng sớm.Cô vẫn đi đến trường như mọi hôm, quả thật không khí ở trường học có chút lạ lùng, học sinh nào cũng đang bàn tán về án mạng trong trường.

Cô nhìn qua phía nhà vệ sinh, chỗ đó vẫn không cho ai vào, ừ mà có cho vào thì chắc gì đã có người dám vào.Lắc lắc đầu, cô mệt mỏi bước từng bước vào lớp học.

Đầu óc cô còn chưa kịp tỉnh táo, với một thực thể to lớn đang lao về phía cô và lớn tiếng nói:-"Á à!

Mày đây rồi!"

Nhanh chóng, cô liền bị một bàn tay tóm lấy, lại là cái giọng nói quen thuộc này, giọng nói gay gắt của Kỳ Phong.

Anh ta mới sáng ra lại muốn làm gì cô nữa?Cô chưa kịp mở to mắt ra để nhìn đời thì bị Kỳ Phong mạnh bạo nắm kéo đủ kiểu.

Anh nói:-"Tao chưa bỏ qua cho mày vụ hôm qua đâu nhá!"

-"Vụ gì?..."

Quỳnh Anh ngơ ngác hỏi, nhưng thôi hỏi làm gì.

Bởi vì Kỳ Phong là một người chuyện bé xé ra to, anh lớn giọng nói giữa lớp khiến mấy người có mặt trong lớp nhìn chầm chầm:-"Vì mày đã đánh bại được mục tiêu của tao, nên bây giờ mày phải phân thắng bại với tao!"

-"Cái gì...?"

Vậy nghĩa là sao?

Kỳ Phong là tên ngốc hay sao?

Chỉ vì Minh Hoán nói cô là người tiêu diệt Watson thành công nên cho rằng cô mạnh lắm à?

Trời ơi cô có biết cái gì đâu?

Có ai giúp cô cản tên điên này lại được không?Quả nhiên ở hiền gặp lành, liền có một giọng nói nữ tính cất lời:-"E hèm!

Bớt hành động thô lỗ lại đi!"

Là Lưu Linh vừa lên tiếng, khi Kỳ Phong chỉ mới xoay nửa đầu lại thì đã bị Lưu Linh nắm đầu lôi ra xa khỏi Quỳnh Anh.

Dù Kỳ Phong vừa tức vừa đau, nhưng quả thật không thể cãi thắng nổi Lưu Linh.

Đương nhiên là vậy, Lưu Linh được đi theo đến đây là bởi vì để kiềm hãm cái nết thô bạo đó của anh lại mà.Hàng chục ánh mắt của học sinh trong lớp đang dồn về phía họ, và về phía Quỳnh Anh nữa.

Vì tự nhiên cô có thể bắt chuyện với mấy học sinh mới đến này.

Không quan tâm, cô nhìn quanh quanh lớp, không tìm được bóng hình mình muốn tìm thì thấy hơi thất vọng.

Sau đó cô cũng lết thết đi về chỗ ngồi của mình.Kỳ Phong không buông tha, anh liền lại gần cô mà hỏi với giọng cục súc:-"Mày tên là gì?!"

Cũng phải ha, họ quen biết mặt nhau cũng hai ba ngày rồi, mà vẫn chưa được biết tên của cô.

À mà không phải là không biết, vì Lưu Linh cũng có nhắc đến, nhưng chỉ tại cái đầu óc không để đâu vào đâu của Kỳ Phong nên anh chẳng nhớ được cái gì.

Chưa già mà đã quên trước quên sau, đúng là khờ thật!Nếu đã thành tâm muốn biết thì ta đây cũng xin nhất quyết trả lời, nhưng tại sao lại không có một chút thiện cảm nào hết vậy?

Mấy học sinh hóng chuyện nhìn hai người, để xem có biến gì sẽ xảy ra...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 46: Bị Hẹn Ra Cổng Trường


Ngước nhìn vào mắt Kỳ Phong, sao còn chưa chịu để cho cô yên nữa?

Cô bình thản trả lời:-"Tôi tên Quỳnh Anh."

Vừa nghe xong Kỳ Phong liền nói:-"Quỳnh Anh hả?

Tên gì mà xấu vậy trời?"

Cô mỉm cười khinh bỉ, sao mà anh lại có duyên đến vậy chứ?

Không thèm quan tâm nữa, cô ngồi vào bàn quay mặt đi chỗ khác.

Kỳ Phong định nói thêm gì đó, nhưng bất chợt tiếng trống trường vang lên.

Vậy là mất đi cơ hội "solo tay đôi", Kỳ Phong đành bước về chỗ ngồi, nhưng trước khi đi, anh nói với cô một câu cuối:-"Giờ ra về ra cổng trường gặp tao."

Vài đứa trong lớp đang chăm chú nhìn hai người họ cũng phải trơ mắt hoảng hốt, rốt cuộc cô đã gây ra tội tình gì mà lại bị hẹn ra cổng trường thế kia?Trống vừa đánh xong, vài giây sau đám Hà My, Thạch Trường và Vương Kha cũng vào lớp.

Học sinh trong lớp ai cũng đều tò mò về các học sinh mới đến, không biết họ có tính cách như thế nào, nhưng dẫu sao thì trông người nào người nấy đều rất xinh trai đẹp gái.Vương Kha đi đến đâu, mọi ánh mắt đều dồn về cậu ta, có lẽ vì cậu toả ra một loại sức hút gì đó rất huyền bí, đã vậy gương mặt lại đẹp đến đáng ghét, nên ai cũng chú ý tới cậu là chuyện thường tình.Cô len lén nhìn Vương Kha, nghĩ về chuyện hôm trước vẫn còn thấy lo lo, không biết cậu đã bình tĩnh lại chưa.

Đang he hé mắt nhìn cậu thì bị cậu phát hiện, cô liền lấy cuốn sách che mặt lại...lllllllllll. llllllllllll. lllllllllllll llllllllllllll lllllllllllllSau vài tiết học, cũng đến giờ ra chơi nhộn nhịp.

Tâm trạng của cô sau tiết học rất thoải mái, và giờ ra chơi chính là thời điểm vàng để cô đi tám chuyện.Nhìn qua phía Thạch Trường, cô thấy cậu là một người rất hài hước và dễ gần, nên hầu như cậu cũng đã kết bạn được với vài người bạn trong lớp và nói chuyện rất vui vẻ.

Lưu Linh và Hà My cũng thế, họ cũng được nhiều người đến bắt chuyện.

Còn về phần Kỳ Phong thì...thôi khỏi nói cũng biết.

Chả ai dám lại gần Kỳ Phong cả, bởi vì nhìn mặt anh cứ hầm hầm hừ hừ, nhìn như đang muốn kiếm ai để đánh cho nó vài cú, có lúc thì liếc nhìn Vương Kha, lúc thì liếc nhìn Quỳnh Anh, có ai dại mà lại bắt chuyện cơ chứ?

Phía bên Vương Kha cũng không khác mấy, chẳng ai dám lại gần làm quen, nhưng không phải vì trông cậu đáng sợ như Kỳ Phong, mà là vì nhìn nhan sắc của cậu thôi đã thấy cứng họng, ai cũng thấy tự ti để có thể đến bắt chuyện với cậu.

Mà thôi đi, có bắt chuyện thì cũng như không, vì chắc chắn Vương Kha sẽ cho họ "ăn bơ".

Khác với hai chàng trai lập dị kia, thì Thạch Trường là người bình thường nhất rồi.Cô có nhiều điều muốn hỏi Hà My, tất nhiên là về chuyện chúa quỷ gì đó.

Nhưng thấy mọi người đang bận làm quen với nhau nên cũng định thôi không làm phiền.

Nên cô quyết định đi tới chỗ bàn học của bạn thân để nói phiếm.

Vừa lết tung tăng lại gần nó, ngồi xuống ghế bên cạnh, cô cười nói:-"Hé lô bạn hiền, sao nhìn tui dữ vậy?"

Bạn thân của cô tên là "N", và cậu ấy ngồi cùng bàn với Thạch Trường.

Từ nãy giờ "N" cứ nhìn chầm chầm Quỳnh Anh, như đang thắc mắc gì đó, "N" nói nhỏ với cô, như sợ ai đó sẽ nghe được:-"Ê, mày bị làm sao vậy?

Ổn hông?"

Đầu của Quỳnh Anh hiện lên nhiều dấu chấm hỏi, cô hỏi lại:-"Ổn cái gì...?"

-"Thì...cái cậu tên Phong gì đó á, mày làm gì mà người ta hẹn mày ra cổng trường thế?..."

Nhắc đến khiến Quỳnh Anh lại vỡ oà, nhưng không sao cả, cô không lộ ra biểu cảm nào là không ổn.

Quỳnh Anh khẽ nói với "N":-"Ừ thì...không có chuyện gì đâu...tao cũng không biết tại sao tao bị hẹn ra cổng trường nữa...mệt ghê..."

"N" cảm thấy lo lắng cho đứa bạn của mình, nói:-"Mà mặt của mày bị cái gì vậy, sao mà xướt tùm lum thế kia?.."

-"Ờ...bị chó cào..."

"N" chép chép miệng, lắc đầu nói:-"Mày tạo nghiệp quá nhiều rồi đó, bị chó cào còn bị người ta hẹn ra cổng trường.

Nhưng tao không bỏ mày đâu, tên đó dám làm gì mày thì mình đi mách cô."

-"Ờ..."

Quỳnh Anh chỉ cười trừ, lỡ mà cô bị Kỳ Phong đánh thật chắc là ngủm củ tỏi sớm, thiệt tình không làm gì cũng rướt hoạ vào thân.

Không thể như vậy được, cô phải tìm cách cứu rỗi bản thân...-/Chắc phải kêu chị Lưu Linh bảo kê mình.../Quỳnh Anh đang nghĩ về tương lai xa xôi, bỗng Thạch Trường từ phía sau chạm vào người cô khiến cho cô giật mình.Thạch Trường giơ giơ chiếc điện thoại trong tay, vui vẻ nói nhỏ vào tai cô:-"Cho tôi xin wechat của cậu được không?

Để tiện nói một số việc ấy mà."

-"Ờ ừ..."...Sau khi xong xuôi, Thạch Trường liền rời khỏi lớp rồi đi đâu đó.

Cảnh tượng thân mật của hai người khiến "N" kinh ngạc:-"Mày...trời ơi...không ngờ có một ngày mày lại được con trai xin wechat...không tin nổi..."

Trước thái độ "quá đáng" của bạn mình, trên đầu Quỳnh Anh nổi đầy vết nhăn nhăn.

Bộ chuyện này lạ lắm hay sao?...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 47: Một Ngày Bình Yên


Một ngày đi học cuối cùng cũng kết thúc, mặc dù các học sinh và những giáo viên vẫn còn chưa ổn định lắm, vì ở trường đang rầm rộ vụ án mạng trong nhà vệ sinh, khiến ai nấy đều cảm thấy hoang mang.

Nhưng dẫu sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, nên cứ để mọi chuyện bình yên chấm dứt.Giờ ra về, dĩ nhiên cô không dám ở lại lâu, sợ bị Kỳ Phong đến kiếm chuyện, nên liền nhanh chóng phóng xe chạy đi mất, Kỳ Phong thấy vậy thì tức tối lắm, nhưng mà có Lưu Linh dạy dỗ cho anh vài câu đạo làm người, nên sau đó Kỳ Phong cũng không đòi sống chết hơn thua với cô.

Còn về chuyện solo với Vương Kha thì, Lưu Linh không ngăn cản, có ngon thì cứ nhào vô, để coi ai là người nằm viện.

Ấy vậy mà tên ngốc Kỳ Phong cũng nhào vô thật, và kết quả là bị Vương Kha tát một cái bay dính vào tường.

Vậy là coi như xong rồi...mong muốn đánh bại được thành viên cấp S của Kỳ Phong đã thất bại thảm hại.

Từ trước tới giờ, Kỳ Phong luôn muốn mình trở nên mạnh hơn người khác, và ngay từ đầu gặp Vương Kha thì anh đã khiêu khích đủ kiểu, chủ ý là để so tài ăn thua, chứ anh đâu có rảnh rỗi mà khi không lại đi kiếm chuyện.Khi về đến nhà, cô thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nhà vẫn là nơi an toàn nhất để về.

Sau khi tắm rửa, ăn uống xong xuôi.

Đây là thời gian thoải mái, cô lấy chiếc điện thoại ra, định nhắn tin cho Thạch Trường để nói về chúa quỷ kỳ lạ kia, nhưng còn chưa kịp nhắn thì cậu đã gửi tin nhắn cho cô trước.Thạch Trường: Cậu có rảnh để nói chuyện một chút không?Quỳnh Anh: Rảnh chứ!

Tôi cũng có vài chuyện muốn nói...Thạch Trường: Cậu có thể gặp mặt rồi nói chuyện không?

Dù gì cũng dài dòng nên nhắn tin hơi bất tiện.Quỳnh Anh: Được.

Mà gặp ở đâu?

Mà khoan, chỗ đó có Kỳ Phong thì tôi không tới được đâu nha.Thạch Trường: Haha cậu không cần lo đâu, Kỳ Phong không dám làm gì cậu đâu, yên tâm nhé.

Một chút Hà My qua chở cậu đến chỗ tụi tôi, vậy được không?Quỳnh Anh: Ok.Kết thúc cuộc nhắn tin, cô bỏ điện thoại xuống thở dài.

Mấy vết thương trên người của cô vẫn chưa lành hẳn, lúc nào cũng cảm thấy nhứt nhói, đau rát.

Nhưng vì lo nghĩ một số chuyện nên khiến cô phải gác lại sức khoẻ của bản thân.

Quỳnh Anh đứng dậy đi thay đồ, một lát sau thì Hà My cũng chạy đến với một chiếc xe đạp điện.

Hà My vẫn mỉm cười dễ thương, nhẹ nhàng hỏi thăm Quỳnh Anh:-"Mấy vết thương của cậu thế nào rồi?

Còn đau lắm không?"

Quỳnh Anh đã chuẩn bị xong xuôi, đặt mông lên ngồi phía sau xe, khẽ đáp lời Hà My:-"Ừm, còn đau lắm."

Hà My bắt đầu cho xe di chuyển, họ từ từ rời xa khỏi nhà của Quỳnh Anh, Hà My lo lắng nói với giọng ấm áp:-"Chuyện hôm trước chắc cậu vất vả rồi, tôi sẽ tìm loại thuốc tốt cho cậu, để cậu mau lành lại nha?"

-"Cảm ơn..."

-"Sao cậu khách sáo quá vậy?

Chúng tôi mới là người phải cảm ơn cậu chứ.

Hihi."

Thấy nụ cười trong sáng của Hà My cũng khiến cho cô cảm giác vui vẻ hơn.

Chắc là vì trải qua mấy chuyện kỳ lạ, nên tâm trạng của Quỳnh Anh có chút căng thẳng.Sau một khoảng thời gian khá lâu, cũng đến được một khu chung cư lớn đẹp mắt.

Hà My xuống xe, niềm nở nói nhỏ với cô:-"Đến rồi, xin tự giới thiệu nha, đây là khu chung cư chỉ giành đặc biệt cho những thành viên của tổ chức ở thôi đó, mà...cậu nhớ giữ bí mật, đừng nói cho ai biết về thân phận của chúng tôi, vì chúng tôi bị rất nhiều kẻ xấu nhắm đến, nên nếu bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm đó."

Quỳnh Anh nghe xong thì gật gật đầu, sau đó bước theo chân của Hà My vào căn chung cư.

Đi vào thang máy, Quỳnh Anh chẳng biết bấm nút nào là ra sao, thấy Hà My nhấn mấy nút rồi thang máy đột ngột di chuyển, làm cho cô cảm thấy hiếu kỳ, cô sống ở một thị xã nhỏ nên cũng ít khi được đi thang máy.

Hà My cảm thấy cô lại rất ngây ngô với khuôn mặt hiếu kỳ đó.

Hà My cười khúc khích, nói:-"Chúng ta cũng coi nhau như bạn bè mà, phải không?

Cứ coi như là đang đến nhà tôi chơi đi."

-"À ừm."

Quỳnh Anh cười cười, cô cảm thấy rất thoải mái với Hà My, nhưng mà cô lại nghĩ là, liệu có được gặp Vương Kha ở đây hay không, nghĩ tới đó tự nhiên khiến cho cô thấy hồi hộp vô cùng.

Ra khỏi thang máy, Hà My dẫn cô đi đến một phòng nọ, mở cửa ra và hào hứng nói vọng vào phòng:-"Tôi về rồi đây!

Mọi người đợi có lâu không?

Xem tôi dẫn ai đến nè."

Trong phòng là một nơi rất sáng sủa và sạch sẽ, có đầy đủ tiện nghi, cứ như là một khách sạn du lịch vậy, nhìn khá là thoải mái và ấm cúng.Ặc...Quỳnh Anh vừa thấy một "tên âm binh" khiến cô hơi nghẹn nghẹn cổ họng.

Trên chiếc ghế sô pha dài ở giữa phòng, Kỳ Phong đang nằm ngáp ngắn ngáp dài.

Còn bên chiếc ghế sô pha đối diện, Thạch Trường đang ngồi xem tivi thì thấy Hà My đã về, vội chạy lại.

Nhưng Thạch Trường quên mất là chân cậu đang bị thương nên bị vấp té cái bạch xuống sàn nhà, cậu ngước mặt lên gượng cười:-"Hì hì..."
 
Hành Trình Không Tên
Chương 48: Nhóm Hắc Ám


Kỳ Phong nghe tiếng động ồn ào của Thạch Trường thì mới ngóc đầu dậy, liếc ra phía cửa, xong rồi vẫn chán chường không thèm quan tâm tới.Mùi thơm nức mũi không biết từ đâu thoang thoảng trong không khí, đúng lúc Lưu Linh từ phòng bếp bước ra, trên người mặc một bộ tạp dề xinh xắn.

Thấy Hà My đã dẫn Quỳnh Anh cùng về đến nhà, Lưu Linh niềm nở nói:-"Tới rồi à?

Chị có nấu món này ngon lắm nè, có muốn ăn cùng không?"

Nghe tới đó, Kỳ Phong đang nằm hời hợt phía trên sô pha liền bật dậy hồ hởi:-"Có!"

Lưu Linh còn chưa kịp từ chối thì Kỳ Phong đã nhanh chóng chạy lật đật vào trong bếp.

Lưu Linh biết là anh lại tính vào để ăn vụng, liền tức giận lôi cổ Kỳ Phong ra khỏi phòng bếp.Kỳ Phong không phục, kêu lên:-"Tại sao lại không cho tôi ăn?!"

Lưu Linh trợn mắt với Kỳ Phong:-"Nín, một hồi là nhịn ăn đó."

Nghe xong mặt mài Kỳ Phong ỉu xìu, nhưng mặc kệ chẳng nói thêm nữa, anh lại ngồi bẹp xuống ghế sô pha.Thạch Trường cười trừ, nhìn Quỳnh Anh nói:-"Xin lỗi vì thái độ của tên đó không tốt, chúng tôi muốn nói với cậu một số chuyện, rồi sẵn tiện kêu cậu đến đây chơi luôn.

Như vậy có phiền cậu không?"

Cô cười cười, trả lời cậu:-"Không có phiền đâu!

Lâu lâu ở nhà rảnh không đi đâu cũng chán, nói thật là được đến đây tôi rất vui."

Mọi người khi nghe cô nói vậy cũng thấy yên tâm, sau đó cả đám cùng ngồi lại một bàn để trò chuyện.

Lưu Linh cũng đem những món ăn đã nấu để lên bàn trông rất hấp dẫn, khiến Kỳ Phong không thể không động tay đến, vừa đặt dĩa thức ăn xuống thì anh đã quất hết ngay.

Cũng chẳng ai khuyên ngăn Kỳ Phong nữa, vì anh đã "hết cứu" rồi.Quỳnh Anh thắc mắc hỏi:-"Ờm...Vương Kha không có ở đây à?"

Thạch Trường ngồi kế bên Hà My, liền tiếp lời:-"À, hình như nó đi ra ngoài rồi, mà đi đâu tôi cũng không biết nữa."

Thạch Trường lại hỏi Quỳnh Anh:-"Hôm trước chắc là cậu cảm thấy mệt mỏi lắm hả?

Vì tên Watson ấy."

Cô trả lời:-"Ừm, có chút chút.

Nhưng mà hắn đã chết rồi thì các cậu tính làm gì tiếp theo đây?

Với lại...rốt cuộc tên Watson thực sự là ai?"

Hà My mỉm cười, giải thích một loạt từ đầu cho cô nghe:-"Có những vụ án mạng chết người mà không rõ nguyên nhân, nên lúc trước tổ chức của chúng tôi đã cố gắng điều tra.

Cảm nhận được mấy vụ án này không hề bình thường, có sự nhúng tay của một thế lực nào đó.

Nên chúng tôi đã cực kỳ bỏ công ra để tìm hiểu, và sau những ngày dài thì cũng tìm được hắn.

Bởi vì thành viên của tổ chức đã cảm nhận được nguồn ma lực còn lưu lại ở nhiều nạn nhân và của tên Watson rất giống nhau, nên không thể lầm được.

Mặc dù hiện tại không bắt được hắn, đã vậy hắn cũng chết nên đã làm mất đi đoạn manh mối duy nhất.

Tuy nhiên, cũng tạm thời an toàn cho mọi người.

Nếu mà hắn còn sống thì chắc sẽ giết hại thêm nhiều người nữa, điển hình như cậu học sinh chết ở nhà vệ sinh kia.

Theo như chúng tôi thấy, Watson là một người sở hữu sức mạnh siêu nhiên nào đó, mà theo Vương Kha nói thì, nó có gì đó rất quen.

Và cậu ta khẳng định rằng tên Watson có liên quan đến một nhóm hắc ám nào đó..."

Quỳnh Anh nghe như được mở mang thế giới, tò mò hỏi:-"Nhóm hắc ám?

Có luôn sao?"

Hà My gật đầu xác nhận.

Cả bọn đang ngồi giải thích, còn Kỳ Phong thì vẫn không mảy may quan tâm, anh bận ăn rồi.

Sau đó Lưu Linh nói tiếp lời Hà My, nhắc tới nhóm hắc ám bí ẩn đó khiến Lưu Linh câm thù, giọng điệu có phần gì đó chua chát:-"Nhóm hắc ám đó là kẻ thù không đội trời chung của tổ chức tụi chị từ rất lâu rồi.

Nhóm đó gồm những con người...À không, không phải gọi là người nữa.

Giống như tên Watson ấy, những người đổi lấy linh hồn của bản thân để mượn sức mạnh của quỷ.

Bị những tâm địa độc ác điều khiển, sau khi hết giá trị thì chỉ cần cho người đó nổ tung không dấu vết.

Bọn chúng là những con quỷ khát máu, độc ác và tàn nhẫn, chúng đã cướp không biết bao sinh mạng, nhưng tiếc là bọn chúng hành động quá cẩn thận và núp sau bóng tối, nên chả ai hay biết.

Và tổ chức của chúng ta được thành lập là để ngăn chặn những điều tà ác đó."

Quỳnh Anh nghe từ nãy giờ vẫn không tin nổi là trên đời lại có những chuyện thế này xảy ra, càng nghe càng thấy tò mò, cô hỏi:-"Tổ chức của chị là gì?"

Lưu Linh liền đáp:-"Ờm...tổ chức của chị hơi phức tạp.

Nó được hình thành từ rất lâu rồi.

Nói chung là một gia tộc rất có quyền lực đã truy tìm tất cả những người phù hợp trên thế giới này để thành lập một tổ chức ngầm thực hiện điều tra những bí ẩn.

Và cứ thế nối tiếp, con cháu của gia tộc đó đều nối tiếp công việc lãnh đạo của tổ chức, nhưng những thành viên bình thường sẽ không được biết mặt của người lãnh đạo của tổ chức.

Chỉ có...những thành viên cấp S mới được biết."
 
Hành Trình Không Tên
Chương 49: Tại Sao Muốn Giết Tôi?


-"Có phân chia cấp bậc nữa sao?"

Quỳnh Anh hoàn toàn bị chuyện thú vị này chiếm lấy, cô thấy vô cùng tò mò.

Thấy vậy Thạch Trường phì cười:-"Phì...Đúng là vậy.

Theo thứ tự cấp bậc lớn dần là cấp D, C, B, A và lớn nhất là cấp S."

Đột nhiên cô cảm thấy mình có chút vô duyên, vì đây không phải chuyện mà bản thân mình cần biết, và cô đã hỏi nó quá nhiều, cô cảm thấy chột dạ:-"Ờm...Cho tôi xin lỗi.

Nãy giờ tôi nhiều chuyện quá, cứ hỏi về mọi người..."

Lưu Linh liền phủ định, nói:-"Không đâu.

Không phải em nhiều chuyện, là do tụi chị đều muốn nói cho em biết."

-"Tại sao?"

Thạch Trường liền tiếp lời:-"Vì cậu rất quan trọng cho việc điều tra của chúng tôi.

Nói thẳng ra là có thứ gì đó muốn nhắm đến cậu, và thứ đó có liên quan đến kẻ thù của tổ chức, nên chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ cậu và tìm ra thứ đó.

Vì vậy nên cậu có quyền được biết về thân phận của chúng tôi."

Quỳnh Anh nghe xong thì hoài nghi:-"Vậy...mọi người không sợ tôi sẽ tiết lộ về thân phận của mọi người cho người khác biết sao?"

Hà My cười hì hì, đáp:-"Dĩ nhiên chúng tôi đâu có dốt mà dễ dàng để cho cậu tiết lộ...Nhưng mà một người đáng tin cậy như cậu đương nhiên sẽ không làm vậy đâu, phải không?"

Đúng là vậy thật, Quỳnh Anh hoàn toàn không có ý định muốn phanh phui bí mật của bọn họ để làm gì.

Cô lại thắc mắc hỏi:-"Vậy...có thể cho phép tôi hiểu rõ về mọi người một chút được không?

Ví dụ như tuổi tác thật của các cậu, và...một số thông tin về năng lực của các cậu?"

Họ đồng loạt nhìn nhau, sau đó Thạch Trường mới mở miệng nói:-"Thì tôi bằng tuổi cậu, 16 tuổi, là thành viên cấp B.

Năng lực không có gì nhiều, nhưng về thiện xạ thì tôi chính là thiên tài đó nha!"

Kỳ Phong đang ăn nhắm nhép, nghe vậy thì cảm thấy mắc cười muốn điên, anh chen vào nói châm chọc:-"Thiên tài cơ à?

Hay là thiên tai?

Há há há!"

Thạch Trường híp mắt liếc Kỳ Phong, miệng thì thầm niệm vài câu nguyền rủa.Hà My cười cười, nói với cô:-"Tôi cũng 16 tuổi, là thành viên cấp A.

Năng lực thì tôi chỉ biết chút chút về võ thuật karate, và một chút kĩ năng trị thương."

Nhìn bề ngoài Hà My nhỏ nhắn, dịu dàng như thế, vậy mà lại có võ giấu trong người.

Quỳnh Anh ngạc nhiên mở to mắt:-"Hả, cậu biết võ luôn sao?

Mà cậu là cấp A, lợi hại vậy?!"

Quả nhiên là cô gái dễ thương này "nhỏ nhưng có võ", càng hiền càng nguy hiểm mà, cấp A thì chắc chắn là không phải dạng vừa.

Hà My mỉm cười, xoa xoa đầu:-"Dĩ nhiên là tôi phải có một chút khả năng phòng thân chứ, nhưng tôi không có gì ghê gớm lắm đâu."

Quỳnh Anh sáng mắt quay phắc sang Lưu Linh hỏi:-"Còn chị thì sao?"

Lưu Linh cười nhếch mép tỏ ra đắc ý, khoanh tay trước ngực đáp:-"Xời!

Giới thiệu với em, chị đây chính là một hacker chuyên nghiệp.

Không có máy móc, thông tin công nghệ nào có thể thoát khỏi bàn tay thuần thục của chị đây.

Tuy chị chỉ là thành viên cấp B, nhưng nếu thiếu chị thì cũng rất khó khăn cho việc đánh cắp thông tin đó.

Chậc!

Chắc lần này về phải đòi thăng cấp mới được."

Quỳnh Anh hào hứng đứng bật dậy, lại thắc mắc hỏi một câu:-"Tuyệt vậy sao?!

Chị còn trẻ như vậy mà giỏi vậy sao, chị bao nhiêu tuổi?"

Lưu Linh nhìn thấy biểu cảm hiếu kỳ của Quỳnh Anh thì càng nở lỗ mũi, cười hố hố trả lời:-"Mắt của em đánh giá người khác tốt thật, chị đây đúng là còn rất trẻ.

Mới có 21 thôi, hố hố!"

Kỳ Phong vừa nhìn Lưu Linh vừa lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ mũi, làm sao mà anh có thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào để cà khịa mọi người cơ chứ, anh lại giễu cợt:-"Bà già có ổn không vậy?

21 tuổi rồi mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, coi chừng ở giá đó bà!..."

Bộp!Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Kỳ Phong khiến anh xịt máu mũi, văng ra khỏi ghế, nằm dài dưới sàn.

Thao tác quá nhanh khiến mọi người chứng kiến đều không rét mà run.

Sau khi "gây án" xong, Lưu Linh liền phủi phủi tay, ngồi lại vào ghế như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mọi người trong phòng thấy được sức mạnh ghê gớm đó thì liền hiểu lí do vì sao tổ chức lại sắp xếp cho Kỳ Phong làm việc bên cạnh Lưu Linh, bởi vì chỉ có chị mới có thể "xử lí" được cậu nhóc thô lỗ, mỏ hỗn này.Có chút buồn cười với hoàn cảnh này, nhưng có một việc mà Quỳnh Anh vẫn chưa nói ra, cô mới khẽ cất lời:-"Ờm...có việc này tôi muốn nói với mọi người..."

Hà My nhẹ nhàng hỏi:-"Chuyện gì vậy?"

Cô ngước mặt lên nhìn mọi người, sau đó nói ra điều mà mình vẫn luôn hoài nghi:-"Hôm trước...ngày chiến đấu với tên Watson ở trường.

Lúc tôi kéo hắn lên khi hắn sắp rơi xuống, hắn đã nói gì đó với tôi rất lạ.

Hắn nói là chúa quỷ đang muốn giết tôi, kêu tôi phải cẩn thận."

-"Cái gì?!"

Mọi người đang ngồi, nghe xong thì liền mở to mắt, giật mình há to miệng, vô cùng bất ngờ.

Sau khi tất cả định thần lại, Quỳnh Anh mới khẽ hỏi:-"Vậy là...chúa quỷ là ai?

Tại sao muốn giết tôi?"

Nghe câu hỏi của cô, mặt cả đám lại lộ ra vẻ lo lắng cùng với khó hiểu.

Quả thật họ chỉ là thành viên cấp trung bình, nên không biết nhiều thông tin về chúa quỷ.

Thế nhưng, cụm từ "chúa quỷ" đó làm họ vô cùng căng thẳng, bởi vì...rất có thể những gì Vương Kha đoán là đúng.

Những chuyện này có liên quan đến "kẻ thù" mà tổ chức đã truy lùng rất lâu.Một kẻ tội đồ nguy hiểm, khiến bao nhiêu người vô tội phải chết, mưu mô, xảo quyệt thao túng người khác để gợi lên những dã tâm độc ác.

Kẻ gây ra quá khứ đau khổ, mất mác người thân của những đứa trẻ.

Hắn chính là kẻ đã gây ra muôn vàn đau thương!...
 
Hành Trình Không Tên
Ngoại Truyện: Watson (1)


Năm 1980, tại nước Anh.Ở một thành phố lớn, nơi ban ngày có xe cộ thay phiên nhau chạy qua lại đông đúc, ban đêm nhìn từ trên cao có những ánh đèn ấm áp phát ra từ các toà nhà cao tầng.

Tầng lớp xã hội ở nơi đây rất đầy đủ điều kiện, công việc thoải mái.

Nhưng đó chỉ là tốt với người giàu, còn người nghèo thì ngược lại.

Trái ngược với những ngôi nhà nhiều tầng, môi trường rộng rãi và sạch sẽ kia, nơi giành cho những người không có tri thức, lao động vất vả lại là một khu ổ chuột, tách biệt nhau như một thế giới hoàn toàn khác.

Khu ổ chuột chật hẹp, tồi tàn và ẩm mốc, đã vậy còn thiếu thốn ánh sáng.

Ở một nơi khác với sự sa hoa lộng lẫy kia, ai cũng phải nặng nhọc làm việc để kiếm thêm nguồn lương thực tạm thời để cứu sống gia đình ngày qua ngày.

Trong xã hội, người có tiền thì luôn luôn làm chủ, người nghèo khổ hơn thì phải chịu mọi sự điều khiển của bề trên, không có quyền phản kháng, bởi vì họ chỉ là những con người "thấp cổ bé họng".Sống với sự chèn ép, khắc nghiệt đến như vậy, tưởng chừng rằng cuộc đời sẽ chẳng biết đi về đâu, chắc chỉ tùy cho số phận mà nương theo.

Và hắn cũng thế, cuộc đời hắn đã định sẵn từ lúc sinh ra trên cõi đời này, bởi vì hắn đã bị chính đấng sinh thành của mình nhẫn tâm vứt bỏ ở góc hẻm từ khi vừa lọt lòng.

Một đứa trẻ còn đỏ hỏn cuộn trong một mảnh vải tạm bợ, chả biết là của ai để lại đang nằm im lìm trong một xó xỉnh.Bất chợt bầu trời tối đen, có những giọt nước rơi lỏng tỏng xuống.

Cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống khiến đứa bé choáng ngợp mà khóc nấc lên.

Đứa trẻ sơ sinh đã nằm đó hứng chịu từng cơn lạnh lẽo từ nước mưa, từng cơn đói khát mà chịu đựng một lúc rất lâu.

Nó cứ khóc mãi, nhưng sẽ chẳng có ai nghe thấy, vì tiếng mưa lớn dường như đã át đi tiếng khóc cầu cứu sự sống của nó.

Tại sao những đứa trẻ khác khi sinh ra thì được sự đùm bọc của cha lẫn mẹ, được mẹ ân cần móm sữa no say, được ngủ một giấc êm đềm, còn nó thì lại không chứ?...Đến cả ông trời cũng như đang muốn cướp đi sinh mạng yếu ớt của nó sao?

Tuy vẫn chưa có đủ nhận thức, nhưng nó vẫn đủ hiểu là bản thân mình đang bị bỏ rơi trong một hoàn cảnh éo le.

Tiếng gào khóc của đứa bé như xé tan màn đêm, nhưng tiếc là nó không có được sự đáp lại, nó cứ khóc cho đến khi kiệt sức và thở thoi thóp.Cùng lúc đó, một ông cụ với bộ quần áo cũ kĩ đang ngồi trong căn nhà sụp xệ của khu ổ chuột.

Đầu tóc ông cũng đã bạc gần hết, cơ thể khá gầy.

Ông ta ngồi xuống trước nhà, ngắm nghía những hạt mưa đang rơi lộp bộp, có chút thời gian rảnh, ông cụ liền rút thuốc lá trong túi áo nhăn nheo ra hút phì phèo.

Đang ngồi ung dung, bỗng ông ta nghe thấy tiếng gì đó là lạ, nó cứ om om như tiếng trẻ con khóc.

Tưởng rằng là do già yếu rồi nên nghe tiếng mưa nhầm thành tiếng khóc, nên ông cũng mặc kệ mà không quan tâm.

Cơn mưa trong màn đêm càng khiến cho không gian thêm phần buốt giá, chợt có một ánh mắt sáng loé lên trong phía màn đêm kia.

Ông cụ nhìn thấy thì giật mình, nhìn kĩ hơn mới phát hiện đó chỉ là một con mèo màu đen với đôi mắt vàng loé sáng trong bóng đêm.

Con mèo ướt mưa tầm tã, nhưng nó vẫn đứng một góc tối ở ngoài mưa mà nhìn ông ta, khiến ông ta thấy có gì đó bất an.

Nó đứng nhìn ông như một pho tượng, nhưng ánh mắt sáng loé lên của nó thì không thể là một bức tượng được.

Ông cụ bồn chồn khom dậy, lùi vào trong kiếm một cái đèn pin.

Sau đó ông đi ra, ông tính soi xem nó bị cái quái gì mà cứ đứng đó nhìn ông.

Bước chậm rãi lại gần, bất thình lình nó quay đi, ông cụ cũng soi đèn nhìn theo phía nó đi, thấy nó đi vào một con hẻm nhỏ rồi mất hút.

Ông cụ tò mò nghĩ trong bụng:-/Con mèo đó ở đâu ra vậy chứ?

Sao thấy nó cứ là lạ làm sao ấy.

Với cả, xung quanh đây làm gì có nuôi con mèo màu đen nào như vậy, chẳng lẽ có điềm gì sao?.../Ông cụ càng lúc càng thấy bồn chồn, kinh nghiệm sống của người lớn tuổi đã mách cho ông biết rằng là có chuyện gì đó rất bất thường ở đây.

Ông nhanh chóng đi qua con hẻm mà con mèo ấy vừa vào, càng đến gần ông càng nghe tiếng khóc khổ sở của trẻ con.

Ông giật mình khúm núm, từ từ soi đèn vào con hẻm nhỏ hôi hám.

Chẳng thấy có con mèo nào cả, ông cụ chỉ thấy một cục chăn nhỏ phát ra tiếng khóc đang nằm dưới nơi ẩm ướt.

Ông cụ bất ngờ chạy lại xem, mới phát hiện thì ra đây là một đứa bé sơ sinh đang thở thoi thóp.

Ông mở to mắt ngạc nhiên, hoang mang đến mức loay hoay tay chân, nhìn qua liếc lại xung quanh.

Sau đó không chừng chừ mà vội bế đứa bé vào nhà để lánh mưa.

Vào nhà, ông liền nhanh chóng lau khô người cho nó.

Tay ông ta cứ run run, vì sợ rằng một sinh mệnh sẽ chết trong tay ông, sau đó ông lập tức đưa nó vào bệnh viện.Không biết là phép màu kì diệu nào đã xảy ra, tuy suýt mất mạng nhưng thật may mắn là đứa bé còn sống.

Ông cụ thở phào nhẹ nhõm, ông nhận ra rằng đứa bé này bị bỏ rơi, chợt ông có cảm giác thương xót.

Ông lại nghĩ về cuộc sống cô đơn của mình, từ trước đến giờ vẫn vậy, vợ con đều không có, chỉ có một thân một mình ông sống đơn côi trong khu ổ chuột đói nghèo.

Đột nhiên ông cũng muốn có một đứa con để bầu bạn, muốn nhận nuôi đứa trẻ này, nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh nghèo túng của mình thì lại ngần ngại mà thở dài.

Nhưng con mèo kia đã dẫn ông đến với đứa bé này...có khi nào đây đã là định mệnh đã sắp đặt?

Ông nắm lấy mảnh vải đã ướt sũng của đứa trẻ trong tay, nhìn thấy một chữ lạ được thêu bên trên, "Watson".
 
Hành Trình Không Tên
Ngoại Truyện: Watson (2)


Lúc ông cụ nhận nuôi hắn, bởi vì không biết chữ, nên khi thấy hàng chữ "Watson" thêu trên mảnh vải trên người hắn lúc bị bỏ rơi, thì không biết rằng đó là người của dòng họ Watson, ông ấy cũng gọi hắn tên là Watson kể từ đó.Lần đầu được làm cha rất khó khăn, đã vậy kinh tế gia đình còn đè nặng lên vai ông.

Nhưng ông ta lại rất vui, vì không còn cảm thấy cô đơn như trước kia nữa, bởi vì giờ ông đã có một đứa con trai bên cạnh.../.8 năm sau./Watson từ nhỏ đến lớn đều rất vâng lời ông cụ, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng tình yêu thương của ông cụ dành cho hắn khiến hắn trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết.Ông ta cũng muốn cho hắn được ăn học đến nơi đến chốn, liền bắt hắn phải đến trường học.

Nhưng Watson thì lại không muốn điều đó, hắn hiểu rằng người cha nuôi của mình đang cảm thấy áp lực thế nào, khi phải kiếm từng đồng từng cắc để nuôi dạy hắn từng ngày, nên hắn muốn xin nghỉ học để phụ giúp công việc của ông ấy.

Ông cụ biết vậy thì lại tức giận đánh mắng hắn một trận, nhưng không ngờ hắn lại chỉ im lặng chịu trận khiến cho ông cụ dù tức giận đến mức nào cũng cảm thấy đau lòng.Những vết nhăn trên khuôn mặt ông xô lại với nhau, lông mài ông nặng trĩu, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt nheo lại nhìn hắn một cách thương xót, ông bậm môi rồi nói giọng trách mắng:-"Tại sao...sao tao nuôi mày lớn rồi mà còn không nghe lời tao?

Tại sao lại nghỉ học?!"

Khuôn mặt Watson trầm lặng, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt ông, hắn chỉ quỳ gối xuống sàn gỗ gồ ghề cũ kĩ, mặc cho ông muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được.

Thái độ im lặng của hắn khiến ông lại mất kiên nhẫn mà quát lớn:-"Tại sao hả?!

Nói mau!"

Thấy ông đã thật sự tức giận, hắn mới chịu mở miếng nói, giọng nói của đứa trẻ thều thào:-"Con xin lỗi...con không muốn đi học nữa..."

Ông cụ nghe xong thì nắm lấy cổ áo hắn, cứ nghĩ là hắn ham chơi không chịu đi học, ông lại gằn giọng:-"Tại sao vậy...?

Tao vất vả nuôi mày...chỉ muốn mày nên người, vậy mà mày lại không thương cho ông già này hay sao?...Mày không muốn học thì mày muốn cái gì?!"

Cơn uất nghẹn dâng lên, mắt của Watson đỏ hoe, sụt sùi như sắp khóc:-"Ông à, hức... con không đi học cũng được mà, con sẽ phụ ông đi kiếm tiền..."

Hắn nói xong thì bật khóc, ông cụ nghe thấy thế thì bất ngờ, hoá ra không phải do thằng bé này ham chơi chán học, mà bởi vì nó lo lắng cho ông sao?

Hai đôi mắt của ông tự dưng ứa nước, tim ông quặn thắt, đau xót đến mức khiến ông phải nghiến răng.

Cuối cùng xúc động không chịu được, ông khụy xuống sàn rồi ôm lấy Watson nghẹn ngào."

Đứa trẻ không hiểu chuyện sẽ khiến người khác đau đầu, còn đứa trẻ hiểu chuyện lại khiến cho người khác đau lòng..."/.7 năm sau./Thời gian thấm thoát thoi đưa, cảnh vật thì không thay đổi nhiều, còn hắn thì đã lớn dần, năm nay hắn đã 15 tuổi rồi.

Lớn lên là một người con trai khoẻ khoắn, nhanh nhẹn, nhưng tiếc là hắn không có một cuộc sống vui chơi, học tập như những đứa trẻ cùng trang lứa.

Hắn cũng không cảm thấy bất công, bởi vì đây là điều mà hắn đã chọn.

Ngày ngày hắn đều chăm chỉ làm thêm để kiếm tiền nuôi sống hắn và cha nuôi, ông ấy cũng đã già lắm rồi, sức khoẻ không còn được bao nhiêu.Rồi một ngày mưa nọ, đang trên đường đi làm về nhà muộn, hắn phải chạy vào một mái che của trạm xe nào đó để trú mưa tạm thời.

Watson mệt mỏi dựa người vào chiếc ghế ở trạm xe, khuôn mặt hắn lem nhem bẩn thỉu, trang phục thì cũng chỉ tạm bợ một chiếc áo cũ đã phai màu, và chiếc quần hơi nát.Cơn mưa có vẻ còn lớn, nếu chỉ mưa lâm râm thì hắn đã đội mưa về nhà từ lâu rồi.

Watson mím môi, hắn muốn về nhà ngay lập tức, vì sợ ông cụ ở nhà sẽ lo lắng cho hắn.

Nhưng mưa gió thế này, hắn lại không có một chiếc dù nào, nếu mà đội mưa về nhà, nhỡ bị bệnh thì sẽ không đi kiếm tiền được, còn nếu muốn bắt xe về nhà thì hắn cũng không đủ tiền.

Hắn khẽ thở dài, thiết nghĩ sao thứ gì cũng nhắc đến tiền bạc, vật chất thế nhỉ?Đang nghĩ ngợi lung tung, bất chợt có một cô gái lạ mặt xuất hiện, cô gái ấy cũng chạc tuổi hắn, cầm dù bước vào trạm xe, hình như là cô đang đợi xe đến.

Giờ này cũng đã khuya, xung quanh trạm cũng chỉ có cô gái và hắn.

Cô ấy mới bâng quơ ngắm nghía hắn.

Hắn không để tâm, chắc là do ngoại hình bần hèn của hắn khiến cho cô gái này đề phòng thôi.

Bỗng cô gái ấy lên tiếng hỏi:-"Xin lỗi, cậu có phải là Watson không?"

Hắn giật mình, thầm nghĩ sao cô gái này biết tên hắn, hắn đâu có quen biết với ai như cô.

Nhưng hắn cũng khẽ gật đầu xác nhận.

Cô gái liền lập tức mừng rỡ:-"Thì ra là cậu..."

Watson thấy lạ nên hỏi:-"Ừm, có chuyện gì sao?"

Cô gái tỏ ra chút thất vọng, khẽ hỏi:-"Cậu không nhớ tôi sao?"

Watson chớp chớp mắt, quả thật hắn không hề nhớ mình gặp người này bao giờ...
 
Hành Trình Không Tên
Ngoại Truyện: Watson (3)


-"Xin lỗi, tôi không nhớ đã từng gặp cậu."

Cô gái trong lòng có hơi buồn, nhưng dẫu sao chuyện cũng đã lâu.

Ấy vậy, nhưng cô vẫn nhớ hắn như in kể từ hôm đó.Trôi về lại quá khứ...Lúc đó cô gái chỉ là một cô bé nhút nhát, làm gì cũng kém cõi.

Cô bé tên là Fiona, cô luôn luôn bị bạn bè xung quanh bắt nạt, đã vậy người nhà cũng chưa bao giờ bênh vực cho cô dù chỉ một lần.

Sự cô đơn cùng tủi hờn đã khiến một đứa trẻ non nớt cảm thấy sợ sệt với mọi thứ xung quanh.

Rồi đến một ngày, tưởng chừng hôm đó cũng như bao ngày khác, lại bị đám bạn cùng trang lứa ức hiếp.

Nhưng không ngờ cô bé ấy lại gặp được tia sáng đầu tiên trong tim cô...Trên con đường rộng rãi bên trong khuôn viên trường tiểu học, những đứa trẻ đang tưng bừng vui đùa cùng nhau.

Thế nhưng, chẳng ai để ý rằng, trong một chỗ vắng vẻ bên hông trường, có một nhóm trẻ con đang bày trò ăn hiếp kẻ khác.

Một đứa con trai mập mạp trong số đó nghênh mặt lên nạt nộ cô bé đang ôm chặt gấu bông ngồi dưới đất:-"Con nhỏ kia!

Đưa con gấu bông đó cho tao!"

Thân hình nhỏ nhắn của Fiona run rẩy, dĩ nhiên là cô hoàn toàn không muốn điều đó:-"Tớ xin lỗi...nhưng không được đâu mà..."

-"Đưa đây!"

Đứa con trai mập mạp kia không hề nể nang, liền giật lấy con gấu bông trên tay Fiona.

Cô bé cố gắng giằng co giành lại "người bạn" duy nhất trong tay mình.Chát!Một bạt tay giáng xuống mặt Fiona vang lên tiếng chát đau điếng.

Với sức lực yếu đuối của cô bé, không thể chống cự lại với sức khoẻ béo phì của đối phương.

Cuối cùng Fiona cũng bất lực buông tay, cô bé ôm mặt khóc thút thít.Cậu bé mập mạp khi tranh được đồ chơi mới thì lấy làm hả hê, nó định quay đi, nhưng tất cả đều giật nảy mình khi nghe giọng nói của một đứa trẻ khác vang lên:-"Này, tụi bây đang làm cái gì thế hả?"

Tông giọng hết sức bình thường, nhưng đối với người nghe lại cảm giác như có một áp lực vô hình.

Watson không biết từ đâu lộ diện, trạng thái không chút căng thẳng, ngược lại còn rất có vẻ hùng hồn.

Cậu bé mập mạp kia hoang mang:-"Mày là ai?!"

Watson không thèm trả lời, nhìn thấy cô bé vừa bị bắt nạt lúc nãy khiến hắn tức tối.

Không nói không rằng, Watson nhào đến nắm lấy tóc tên mập kia, tay còn lại đánh vào mặt cậu ta mấy cái khiến cậu ta say sẩm mặt mài mà khóc thét.Mấy đứa nhóc đồng bọn của thằng mập liền hoảng hốt chạy đi mách giáo viên.

Watson vẫn nắm chặt đầu nó không buông, hắn trừng mắt khiến nó như muốn tè ra quần.

Watson với thân hình trẻ con, nhưng khí chất lại quá đáng sợ, hắn gằn giọng cảnh báo:-"Này thằng mập, mày có trả lại đồ cho người ta hay không?"

Thằng mập đổ mồ hôi hột, giọng nói lấp bấp:-"Trả...trả mà..."

Watson đẩy mạnh thằng bé lại phía Fiona, liếc mắt ý muốn ra lệnh cho nó phải trả đồ và xin lỗi cô bé.

Tên mập cũng nhanh chóng làm theo, không dám cãi nửa lời.

Sau đó, Watson lôi tên mập đi, đi đâu á?

Đi lên phòng giáo viên.

Đồng bọn của tên mập này đã mách giáo viên sớm hơn, nhưng dù thế nào thì chính nghĩa vẫn luôn thắng.

Tên mập bị nhà trường trừng phạt thích đáng, nhưng kể cả Watson cũng không phải không có tội, vì đã bạo lực đánh bạn nên bị đình chỉ học.

Cũng kể từ hôm đó, Fiona rất cảm kích Watson.

Cô bé nhiều lần muốn tìm đến Watson để nói cảm ơn, nhưng bản tính nhút nhát khiến cô bé bỏ lỡ mất nhiều cơ hội.

Rồi đến một ngày, cô bé hối hận, vì Watson đã xin nghỉ học mất rồi, kể từ đó cũng chẳng còn gặp lại nhau...Quay về hiện thực, giữa cơn mưa ráo rít.

Watson nghe Fiona kể lại câu chuyện năm xưa thì mới ngờ ngợ, hắn gãi đầu cười hề hề:-"Haha...Thì ra là vậy à, nhưng mà thú thật là tôi chẳng nhớ gì về cậu luôn đó, xin lỗi nha."

Nghe những lời này đáng lẽ Fiona phải cảm thấy thất vọng, nhưng cô lại bị nụ cười ấm áp của hắn làm cho đỏ mặt ngây ngô.

Bất chợt Watson cười, nói với Fiona:-"Thật ra, lúc bị đình chỉ học vì đánh tên mập đó, tôi rất hối hận."

Fiona ngạc nhiên:-"Tại sao?"

-"Đáng lẽ ra lúc đó, tôi không nên nương tay, đánh cho nó nhập viện luôn mới phải."

Fiona nghe vậy thì phì cười, Watson cũng nhìn cô mà mỉm cười theo.

Cô nói với Watson:-"À, cậu cho tôi địa chỉ liên lạc với cậu được không?"

-"Để làm gì?"

Fiona ngại ngùng:-"Để làm quen với nhau..."

Watson làm gì có địa chỉ nhà, hắn chỉ ở khu ổ chuột hôi tanh, cũng chẳng có thiết bị liên lạc gì gì đó.

Đột nhiên, mặt hắn không vui, khẽ nói với cô:-"Tôi xin phép từ chối.

Chúng ta có thể gặp lại cứ xem là có duyên đi, còn chuyện kết giao thì tôi không rảnh."

Fiona bất ngờ thấy nhói lòng, lại ngập ngừng rụt rè.

Bỗng có tiếng xe chạy đến đậu bên trạm.

Cô luống cuống, vì sắp phải lên xe rồi...
 
Hành Trình Không Tên
Ngoại Truyện: Watson (4)


Chừng chừ vì sợ bỏ lỡ chuyến xe, nhưng nhìn thấy Watson không có ý định lên xe cùng, Fiona rất tiếc nuối.

Cô nhẹ nhàng lấy chiếc dù ra đưa cho Watson làm hắn khó hiểu, sau đó Fiona nhanh chóng đứng dậy bước vào xe.

Cô ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía hắn, môi hơi mĩm cười, khẽ nói lời tạm biệt:-"Tôi cho cậu mượn chiếc dù, bảo trọng..."

Làn xe lao đi nhanh chóng, để lại hắn ngồi ngẩn ngơ trên ghế.

Cúi đầu nhìn chiếc dù trong tay, một chiếc dù xinh xắn thường được các cô gái trẻ trung ưa dùng, hơi trẻ con.

Nếu bây giờ hắn mà đem cây dù này ra đường thì có bị người khác cười vô mặt không?

Cảm thấy buồn cười, nhưng Watson chẳng quan tâm, miễn có cái để sài là được.

Hắn xưa nay chưa từng đụng đến mấy thứ đồ dùng hiện đại thế này, nên có chút loay hoay, lỡ tay làm bật tung cây dù ra khiến hắn giật mình hết hồn.

Watson cười xoà, bỗng cảm thấy mình thật quê mùa ngốc nghếch, hên là không có ai thấy cảnh tượng xấu hổ này.Hắn cầm chiếc dù che lên, rồi bước ra ngoài đường mưa ướt, con đường vừa heo hút vừa đơn côi, nhưng hắn lại cảm thấy vui vui trong lòng.

Cầm cây dù trong tay, hắn nghĩ:-/Có lẽ sau này phải gặp lại cô ấy rồi.../Về đến khu ổ chuột tối tăm, Watson bước vào ngôi nhà nhỏ bé, xụp xệ của hắn và lão già.

Hắn thấy có chút lạ lùng, sao bỗng dưng hôm nay căn nhà nhỏ này lại lạnh lẽo đến thế?

Lại còn tối om không thắp đèn đóm gì.

Bởi vì đã khuya, không muốn làm ồn đánh thức ông cụ, nên Watson chẳng lên tiếng gọi ông.

Hắn chỉ cố gắng mò mẫm trong bóng tối, kiếm cây đèn rồi thắp lửa lên.

Ánh sáng vàng đỏ ma mị phừng lên, phản chiếu vào khuôn mặt trẻ trung của Watson.

Hắn khẽ liếc quanh gian nhà, bất chợt giật mình vì thấy một thân thể gầy gò đang nửa nằm nửa ngồi trong gian bếp.

Hắn nhận ra là ông cụ, bèn chạy lại hỏi hang:-"Ông, sao ông lại nằm dưới này?..."

Ngoài trời, mưa vẫn tầm tã.

Nước mưa trút xuống ngôi nhà không đủ điều kiện che mưa che nắng, dột vài hột nước ẩm ướt.

Dưới gian nhà bếp hẹp hòi, những cơn gió thốc vào càng thêm lạnh buốt.

Khung cảnh trời mưa này...thật giống với lúc ông cụ tìm được hắn.Thấy ông không trả lời, Watson vội vã chạm vào người lão, làn da nhăn nheo của lão đã lạnh cóng lại như người chết...Rầm!Tiếng sét đột ngột vang dội trong không trung, làm bừng sáng không gian u tối trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Watson nuốt nước miếng khó nhọc, ánh mắt hơi hoảng loạn.

Hắn lay mạnh người ông cụ, khẽ cất giọng run run:-"Ông...ông làm sao vậy...?"

Ông lão đã già nua, cơ thể hoàn toàn bất động.

Hắn càng lúc càng cảm thấy lo lắng, liền lập tức dựng ông ngồi ngửa ra đằng sau.

Tuy không muốn tin, nhưng Watson vẫn lấy tay thử sờ vào mũi ông...ông lão đã ngừng thở...Tay chân hắn không ngừng run, tim đập loạn nhịp.

Hắn không muốn tin, không tin ông lại chết như vậy được, hắn phải làm gì đây?

Mặc cho Watson có cứng đầu không chấp nhận, nhưng sự thật thì ở trước mặt của hắn...một thi thể khô khốc cứng đờ, tóc của lão đã bạc nhiều, trên lông mài và râu cũng hơi bạc, đôi mắt ông nhắm nghiền, nhịp tim không có, hơi thở cũng đã không còn từ lâu...Với một người chưa trưởng thành, khi phải trải qua cảnh tượng này thì phải làm sao đây?...Hắn cũng không biết, hắn không biết phải làm gì, lúc đầu hắn cảm thấy mơ hồ, sau đó không biết vì sao mà hai hàng lệ lại lăn dài trên má.

Watson ôm chặt thân thể im lìm của ông vào lòng, cảm thấy đau đớn không sao kể được.

Hắn chỉ biết mếu máo gọi ông, rồi không biết đã khóc bao nhiêu lâu.

Trong màn đêm, mưa vẫn không ngừng nghỉ, tiếng sấm vẫn ì đùng ngoài trời càng làm tâm tư hắn thêm hỗn loạn.

Giờ đây...người thân duy nhất của hắn cũng đã bỏ rơi hắn thêm một lần nữa, hắn phải sống sao đây?...Giữa đêm khuya khoắt, chỉ có mình hắn...và một cái xác quạnh hiu.

Không gian lạnh lẽo cứ như muối sát vào vết thương trong tim hắn, nỗi cô đơn lạc lỏng khiến hắn chỉ biết bất lực ôm lấy ông cụ.

Hắn lại tự trách, nếu như hắn về sớm hơn, thì liệu ông có tiếp tục sống hay không?

Nếu hắn cố gắng quan tâm đến sức khoẻ của ông ấy hơn, chắc sẽ không để ông chết một thân một mình thế này...

Muốn trách cũng không được, vì dù gì lão ta cũng đã quá già rồi, đã đến lúc được yên nghỉ...Người đã đi thì được thanh thản vì thoát khỏi kiếp cơ cực, chỉ có người ở lại...thì phải tiếp tục sống.

Hắn chỉ muốn đánh mình ngất đi, sau đó tỉnh lại thì mọi thứ sẽ chỉ là mơ thôi, không phải thật...Nhưng không thể, Watson không ngất đi được, hắn chỉ ôm lấy tấm thân ông cụ mà khóc nấc, khóc đến mức nghẹn cổ họng, khóc đến khi không còn thở nổi...Cho đến khi cơn mưa đã dứt, mặt trời cũng đã ló dạng.

Tiếng chim đâu đó lại ríu rít, mở đầu cho một ngày mới.

Nhưng đối với hắn, là mở ra một cuộc sống mới...tồi tệ hơn.Đôi mắt của Watson đã xưng tấy, hắn không khóc nữa.

Khuôn mặt hắn vô cảm, ánh mắt cũng vô hồn, khoé môi cười chua chát...
 
Hành Trình Không Tên
Ngoại Truyện: Watson (5)


/Vài ngày sau/Ở một khu nghĩa địa côi cúc, Watson ngồi bên mộ của ông cụ.

Xung quanh toàn mùi hương của khói nhan và hoa cỏ.

Cơn gió nhẹ nhàng vụt qua tóc hắn, sự dịu dàng, yên tĩnh như vậy, nhưng không đời nào khiến tâm hắn bình yên, hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Dù gì ông lão cũng đã nuôi nấng hắn, thế mà hắn vẫn chưa làm được gì cho ông, đến khi ông không còn trên cõi trần này, hắn cũng chẳng làm nên trò trống gì.Nhưng có lẽ hắn không biết được rằng, điều mà ông lão thật sự muốn hắn đền đáp chính là...chỉ cần đứa con trai không máu mủ này có thể sống một cuộc đời hạnh phúc, an nhàn.

Vậy là ông đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi....

/5 năm sau/Người ta nói, nỗi buồn nào rồi cũng sẽ đến lúc nguôi ngoai, sự đau khổ nào rồi cũng có ngày hạnh phúc.

Cuối cùng tâm trạng hắn cũng khá khẩm hơn, hắn được Fiona tận tình giúp đỡ, cô xin phép cha cho hắn một việc làm ở một khu nông nghiệp bên nước ngoài, mà chính cha của Fiona làm chủ, cảm thấy công việc tuy vất vả nhưng hắn vẫn rất vui vẻ và biết ơn.

Không chỉ vậy, thời gian vừa qua, Watson và Fiona đã quen thân với nhau, sau đó tiến đến yêu nhau.

Thật là, mỗi lần nghĩ đến Fiona là khoé môi hắn không kiềm chế được mà cười cười trong vô thức.

Anh đồng nghiệp đang sắp xếp đồ đạc lên tủ bên cạnh, thấy vậy thì liền trêu chọc hắn:-"Ê, sao lúc nào tao cũng thấy mày cười tủm tỉm thế kia?

Lại nhớ đến em gái nào à?"

Watson giật mình, hắn vừa đỏ mặt vừa chối cãi trông rất dễ thương:-"Không có!..."

-"Xời xời...không có mà coi cái mặt kìa, haha."

Hắn không thèm đếm xỉa tới người đồng nghiệp của hắn nữa, bèn quay mặt đi rồi cũng phụ tay khiên vác mấy bao trái cây lớn.

Watson bỗng nhiên cảm thấy nhớ Fiona, vì bình thường hai người cũng ít khi được gặp nhau, do tính chất công việc, với cả...hai người họ cũng chưa công khai, nên vẫn chưa được sự chấp thuận của gia đình Fiona.Đến giờ nghỉ trưa, cha của Fiona chính là Neil.

Với khuôn mặt nghiêm nghị, ông Neil đi loanh quanh kiểm tra hàng hoá, bất chợt vô tình nghe được mấy người công nhân đang tán gẫu:-"Này, tính ra cái thằng Watson cũng sướng thật mày nhỉ?"

-"Hửm, làm sao?"

Ông Neil khẽ nấp vào một bên, lặng lẽ nghe ngóng.

Một người đàn ông trong đám nói nhỏ với những người còn lại, nhưng không gian tĩnh lặng khiến mọi câu chữ đều lọt vào tai ông Neil.-"Thì, nó được con gái xinh đẹp của ông Neil để mắt tới chứ sao."

-"Ờ, tao cũng có nghe nói.

Có khi sau này nó thành rể nhà này, rồi lên nắm quyền..."

Chỉ nghe vài câu thoáng qua, ông Neil đã ngay lập tức mặt nhăn mày nhó, không thể nghe thêm được nữa, ông ta hùng hồ bước ra, to tiếng quát khiến mấy người nọ giật mình:-"Câm miệng!

Ai nói với các ngươi rằng cái thằng Watson đó có thể hả?!"

Mấy người công nhân thấy sự xuất hiện đột ngột của ông chủ thì tim liền nhảy dựng.

Ai cũng đều biết rằng ông chủ khó tính, nếu còn dám nói nhăn nói cuội thêm lời nào, chắc chắn sẽ bị đuổi cổ không thương tiếc.

Người đàn ông lúc nãy bèn nhanh chóng cố gắng lựa lời để dập tắt lửa giận của ông chủ:-"Dạ...ông chủ.

Cho chúng tôi xin lỗi...lần sau chúng tôi sẽ không nói bậy bạ như vậy nữa."

Mấy người còn lại đều đồng tình, gật đầu lia lịa.

Nhưng đối với ông Neil thì đã đến giới hạn rồi, ông ta năm lần bảy lượt cứ nghe lời đồn rằng Watson cặp kè với con gái của ông.

Nhưng vì tính tình của Watson rất biết điều khiến ông không tin điều đó, không ngờ...nó lại dám trèo cao như vậy sao?Ông Neil dùng giọng khàn quát lớn, ra lệnh cho người hầu:-"Mày mau đi gọi thằng Watson đến đây!

Kêu luôn cả Fiona đến!"

Người hầu vâng lời, sau đó vội vã đi tìm người đến cho ông chủ.

Watson nghe tin ông Neil gọi mình đến, hắn không rõ là có chuyện gì, nhưng linh cảm...rất xấu.

Không chỉ riêng hắn, Fiona cũng cảm thấy lo lắng bất an như vậy.

Mẹ của cô cũng nghe người hầu bảo là có sự việc gì đó chấn động lắm, nên liền đi đến xem xét.

Khi thấy đám đông bu năm tụm ba lại xung quanh chỗ của ông Neil, bà từ từ bước lại gần.

Dáng vẻ của bà sang trọng, đi đến đâu thì mọi người đều sạt ra hai bên để nhường đường.

Mẹ của Fiona nheo mày khi thấy ông Neil đang ngồi bực tức, còn trước mặt là hai người đang quỳ gối, một người là chàng thanh niên, khuôn mặt khá khôi ngô tuấn tú, bà ta nhận ra Watson, không ai khác chỉ là một tên công nhân quèn.

Liếc mắt thấy người quỳ bên cạnh là con gái của mình, bà ta liền khó hiểu hỏi ông Neil với chất giọng của người phụ nữ trầm ấm:-"Chuyện gì vậy?

Ông đang làm cái gì đây?"

Ông Neil ngồi trên ghế, bàn tay tức giận mà đập lên bàn một cái khiến mọi người sợ sệt.

Ông ta trừng mắt nhìn Watson, giọng nói đay nghiến:-"Mày thì hay rồi!

Cái thứ không cha không mẹ, vô học thức mà còn không biết thân biết phận?!"...
 
Back
Top Bottom