Tâm Linh Hành Trình Không Tên

Hành Trình Không Tên
Chương 20: Rút Dây Động Rừng


Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, tia nắng gắt gao chiếu xuống mặt đất.

Làn gió nóng thổi thốc qua dữ dội.

Thời tiết thì cứ thế sôi nổi, nhưng hiện tại đối mặt với nhà trường là một cảm xúc rất lạnh lẽo.Cậu ngồi trên trên lan can của ban công trường học, ánh mắt vẫn bình thản.

Nhìn bề ngoài là vậy nhưng bên trong cậu đang suy tư rất phức tạp.Hướng ánh nhìn xuống phía sân trường hỗn độn.

Có rất nhiều cảnh sát đang điều tra hiện trường, bởi vì vụ việc người chết này không bình thường.

Một người chết mất xác chỉ còn lại cái đầu, còn một người không rõ đã bị gì, mất tích không rõ lý do, cứ như bốc hơi trong không khí.Ngoài mấy viên cảnh sát ra, còn có hai hộ gia đình khác, có lẽ là gia đình của nạn nhân.

Tâm tình của họ vô cùng hoảng loạn."

Trả con lại cho tôi...trả con trai lại cho tôi...!"

Người đàn bà kia cứ thế mà gục lên gục xuống, miệng muốn gào thét lên nhưng chẳng còn thốt được câu nào rõ ràng.

Khi thấy con mình bị chết một cách tức tưởi như thế, có người mẹ nào có thể chịu đựng nổi.

Không gì có thể sánh bằng nỗi đau thấu tim gan này!Người đàn ông bên cạnh là chồng bà ấy, gương mặt cũng rơi nước mắt lã chã, mếu máo như một đứa trẻ.

Dẫu vậy nhưng ông vẫn cố kiềm nén, chỉ biết ôm chặt lấy người vợ để xoa dịu nỗi mất mát, thương tâm.Hai người này chính là bố mẹ của nạn nhân đã chết ở nhà vệ sinh.Thầy hiệu trưởng cũng có mặt ở đó, mắt thấy cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng nhói lòng, bối rối nhẹ lời an ủi:" Chúng tôi chân thành xin lỗi, xin quý phụ huynh đừng quá đau lòng...Tuy tôi không rõ vì sao trò ấy lại ra đi như vậy...Nhưng tôi vẫn có một phần trách nhiệm đối với học sinh của trường mình..."

" Ông thôi đi!

Con trai chúng tôi đã chết rồi...nó đã chết rồi..."

Người bố quát lên đầy tức giận, vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời nói cứ bị nghẹn lại ở cổ họng.

Ông biết rằng chuyện này xảy ra chẳng phải lỗi do ai cả.Tối khuya đêm hôm qua, thằng con trời đánh ấy của ông đã trốn đi ra ngoài.

Không ai hay biết điều đó, đến tận trời sáng không thấy con đâu, nên mở camera ở nhà xem lại, mới biết con trai mình đã đi đâu đó vào ban đêm.Mãi mà không thấy nó về nhà, vác thân đi kiếm nó, vậy mà...vậy mà lại nghe tin con mình lại chết...chết không toàn thay...cứ như sét đánh ngang tai, điếng người không thể tả.Người vợ bên cạnh ông cứ như sắp phát điên lên, vô thức đập phá mọi thứ xung quanh, giọng nói đã khàn đặc, nghe như tiếng rên rĩ:" Kẻ nào...?

Kẻ tàn ác nào...?

Thứ ác quỷ nào đã giết con tao...?!

Aaaaa!!!

"Bà ấy như mất hết lí trí, ôm đâu gào lên.

Thỉnh thoảng còn tự cắn, tự đánh vào bản thân mình.

Những người xung quanh cố ngăn cản bà bình tĩnh lại, giằng co rất hỗn loạn.Một hộ gia đình còn lại, chính là phụ huynh của cậu học sinh đã mất tích.

Đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tang thương ấy.

Người đàn bà trung niên không thể không cảm thấy bất lực.

Bà đang sốt ruột tìm kiếm con trai mình, hi vọng nhỏ nhoi rằng nó vẫn an toàn.

Tuy thế, nhưng bà vẫn vô cùng lo lắng, giọng run run nói với các cảnh sát thanh tra:" Tôi...con trai của tôi ở đâu?...Xin các người làm ơn hãy cứu giúp con tôi...Tìm nó cho bằng được...muốn gì tôi cũng sẽ đền đáp, nếu không tôi không sống nổi đâu...!"

Tiếng nói lắp bắp, bà như sắp khóc, níu lấy áo các cảnh sát như đang cầu xin sự giúp đỡ trong tuyệt vọng...Mặc dù họ đã điều tra rất kĩ lưỡng, xem đi xem lại các đoạn camera ở trường học.

Nhưng manh mối rất mong manh, họ chỉ thấy hai nạn nhân là học sinh đã mạo hiểm vào trường lúc trời khuya.

Rồi sau đó việc gì xảy ra thì họ không rõ.

Bởi vì ở nhà vệ sinh không thể gắn camera.Nhưng điều kì lạ là nạn nhân đã chết như thế nào, vật gì có thể cắt đứt cổ con người một cách tàn bạo như thế.

Hung thủ giấu hung khí ở đâu?

Phi tang tất cả chứng cứ bằng phương pháp nào?

Và còn thanh niên tại sao lại biệt tâm biệt tích chẳng để lại dấu vết?Mọi câu hỏi rơi vào thế cục, không có lời giải đáp...Họ không biết được rằng những đứa con của họ đã xui rủi đụng vào nhằm thứ để chơi.

Để rồi tự rước hoạ vào thân.

Âu cũng là cái giá mà họ phải trả cho sự khinh thường thế giới tâm linh.

Dẫu là vậy, nhưng họ cũng không đáng bị chết nặng nề như thế.

Một phần cũng là do dã tâm của hung thủ quá tàn nhẫn...Cậu vẫn ngồi lặng thinh trên lan can, khẽ thở dài.

Đôi chân buông thõng xuống, tay dựa lan can, trầm mặt suy tư.Những ngày qua cậu đã luôn tìm hiểu tung tích của Watson.

Nhưng hắn vẫn biệt vô âm tín, không thể hiện bất cứ hành động nào.Cậu biết hắn nhất định vẫn sẽ làm điều gì đó, nhưng lần này rất âm hiểm, điều đó càng làm cậu thêm căng thẳng đầu óc.Chẳng phải hắn đã nói rằng sẽ quay lại bắt cô gái kia?

Nhưng cậu và thành viên của tổ chức đã âm thầm theo dõi rất kĩ cô gái đó, cô ta vẫn an toàn.

Không có vẻ gì là bị đe doạ đến tính mạng.Cậu thừa biết hắn chỉ là muốn đợi đến thời cơ chín muồi.

Hắn vẫn sẽ theo dõi con mồi.

Nhưng điều đặc biệt là...ngày đầu đến đây, cậu không hề cảm nhận được một chút nguy hiểm nào toả ra xung quanh ngôi trường này.Đồng thời cậu cũng biết nguyên nhân cái chết của cậu học sinh kia.

Không có gì khó hiểu cả, đến bây giờ thì cậu đã có cảm nhận được một chút quỷ khí còn vươn lại trên cái xác bị ăn chỉ còn lại đầu kia, không ai khác ngoài Watson gây ra.

Nhưng cậu chẳng quan tâm đến người chết đâu, thứ thật sự khiến cậu quan tâm, chính là mục đích khi giết người của hắn.Tạo sao phải làm như vậy?

Trong khi chỉ cần tỏ ra vô hại, sau đó lựa thời điểm thích hợp lật đổ tình hình.

Tại sao lại thay đổi mục tiêu?

Giết cậu thanh niên kia thì có ích gì?Mấy ngày nay cậu đã quá đau đầu khi tự đặt ra nhiều câu hỏi thắc mắc...Bộp!

Bộp!

Bộp!...Tiếng bước chân phát ra trên mái của ngôi trường.

Tiếp đó là một người phóng xuống, lao đến nắm lấy lan can rồi đu lên ngồi.

Ngồi bên cạnh cậu,Thạch Trường cười toe toét nói:-" Sao rồi, Vương Kha?

Có thêm manh mối gì không?"

-" Có cái nịt...Sao mày không tự động não?"

-" Tao mà khôn như mày thì tao đã tự động não lâu rồi, thằng ngu."

Vậy ý nó nói là cậu khôn?

Hay cậu ngu?E hèm!

Bỏ qua chuyện đó, vẻ mặt cậu vô cảm.-" Tao không hề cảm nhận được sự bất thường của ngôi trường."

-" Vậy phải làm để tìm ra hắn đây, chẳng lẽ cứ chờ đợi hắn manh động trước sao?"

-" Đúng thật là như vậy, bởi vì hắn giấu manh mối vô cùng kĩ.

Nhưng..."

Nói đến chữ "nhưng" cậu lại kéo dài...Thạch Trường không khỏi tò mò:-" Nhưng làm sao?"

-" Không thể để hắn tung hoành được nữa.

Đã đến nước này thì phải rút dây động rừng..."...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 21: Mồi Nhử


Dù gì thì ở trường cũng không an toàn.

Tốt nhất vẫn nên về nhà để bàn luận về kế hoạch.Thạch Trường vô cùng ngơ ngác với sự tính toán của Vương Kha.

Nhưng có điều...nó rất hợp lí!Vậy thì cứ thế mà làm.

Kế hoạch bắt hung thủ là gì ư?

Nếu hắn cứ âm thầm lặng lẽ hành động như thế, khó mà đoán được hành tung.

Nên thay vì đợi hắn ra mặt, chúng ta cứ dùng mồi nhử để dụ dỗ hắn xuất đầu lộ diện.Mồi nhử ở đây là gì?

Là...Hà My cùng Thạch Trường đi đến nhà của cô.

Bởi vì cần sự giúp đỡ chính là đến từ cô.

Bây giờ chỉ có cô mới là lý do quan trọng, là mục đích thật sự của hắn.Đến nhà của con gái mà toàn là trai thì cũng hơi ngại, nên đương nhiên Hà My phải đi, còn Vương Kha thì không.Đến trước cổng nhà, nhìn vào trong sân, Hà My thấy mẹ Quỳnh Anh đang ngồi trước sân.

Khuôn mặt cô nở nụ cười tươi tắn, nhẹ giọng nói:-" Chào dì.

Dì còn nhớ con không?"

-" Ủa, con là bạn của con bé nhà dì kia mà.

Con kiếm Quỳnh Anh hả?

Nó ở trong nhà ấy.

Để dì kêu nó ra nha."

Nói xong mẹ cô liền quay lại gọi vọng vào trong nhà:-" Quỳnh Anh ơi!

Bạn con tìm con đây nè!"

Đang nằm trong nhà, nghe thấy giọng mẹ cô mới ngóc đầu dậy.

Chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu.

Bạn nào cơ?

Tự nhiên tới tìm mình làm gì nhỉ?

Hôm nay được nghỉ học cơ mà?-" Dạ!"

Cô đáp lại lời mẹ.

Sau đó lật đật đi ra ngoài, cô ngạc nhiên khi thoáng thấy người ấy là Trường và My.-" Ô, hai người..."

Chưa kịp hỏi gì, mẹ cô lại hiếu khách, niềm nở nói:-" Mấy đứa ăn gì không?

Để dì lấy chút đồ ăn vặt cho mấy đứa nhá?"

-" Dạ thôi ạ.

Tụi con chỉ ở lại chơi chút thôi, không cần đồ ăn đâu ạ."

-" Ồ, vậy thì thôi.

Mấy đứa cứ ngồi nói chuyện đi."

Hà My mĩm cười gật đầu, sau đó mẹ của Quỳnh Anh đi vào nhà.Chỉ còn mình cô với Hà My và Thạch Trường.

Dù gì thì khách đến chơi nên cũng phải năng động một chút.

Cô mời hai người ngồi vào ghế.

Sau đó thắc mắc hỏi:-" Hai cậu đến đây như vậy, chắc là có chuyện gì sao?"

Cô hiểu rõ phải có chuyện thì mới tìm đến cô để nói, chứ tự nhiên mà đến chơi thì không phải rồi, bởi vì cô biết họ không rãnh rỗi đến mức đó đâu.Thạch Trường lên tiếng:-" Hừm, đúng là có chuyện...cần cậu giúp."

-" Chuyện gì cơ?"

Nghe đến đó, cậu liền quay qua quay lại, như đang kiểm tra xem có ai đang nghe lén câu chuyện này không, thái độ khá cảnh giác:-" Chúng tôi cần cậu dụ dỗ tên Watson lộ diện."

Chỉ ngắn gọn thế thôi, Hà My bên cạnh vẫn im lặng, nhường lời nói cho Thạch Trường.Quỳnh Anh nhìn cậu hỏi:-" Tôi phải làm như vậy bằng cách nào?"

Thạch Trường khá bất ngờ, biểu hiện trên gương mặt cô vẫn bình thản mà hỏi, không sợ bị tên kia giết hay sao?Tuy vậy cậu vẫn trả lời:-" Tôi không ép buộc cậu đâu.

Cậu có quyền từ chối."

-" Sao thế?

Chẳng phải tôi đồng ý thì việc này sẽ có lợi?"

-" Ừm.

Nhưng nó khá nguy hiểm đấy.

Nếu bây giờ tự dâng cậu cho Watson thì chẳng khác nào làm theo ý muốn của hắn."

Quả thật là vậy, đến tận bây giờ hắn vẫn không ra tay, đã là một phúc lộc to lớn.

Ấy vậy mà còn muốn vác thân tự tìm đến hắn, không khác nào tự chui đầu vào hang cọp.Tuy rằng khó khăn nhưng họ vẫn sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu thiệt thòi.Cô hiểu chứ, nên đáp lại:-" Tôi biết, nhưng cho dù không làm vậy thì một ngày nào đó hắn vẫn sẽ tìm cách giết tôi thôi.

Trước sau gì tôi vẫn là con mồi của hắn.

Nên thay vì như vậy, tôi sẽ làm gì đó để giúp các cậu bắt được hắn.Tôi tin vào các cậu."

Hoàn toàn ngỡ ngàng, lần đầu tiên có người lại chịu hợp tác nhanh đến như vậy.

Nhưng bất ngờ hơn vẫn là ánh mắt tin tưởng cô dành cho họ.Hà My có chút mủi lòng, không có gì để xúc động cả.

Nhưng đối với những con người cô đơn, lạc lõng thì sự tin tưởng này rất có ý nghĩa lớn lao.-" Vậy được...tối nay, cậu có thể đi đến trường học cùng với chúng tôi không?"...Cô ngờ ngợ rằng, câu chuyện người chết trong nhà vệ sinh kia chắc chắn có liên quan đến Watson.

Cô không muốn có thêm người phải chết, và hiện tại chỉ có cô mới khiến hắn ra mặt, làm sao cô có thể mặc kệ chuyện này!
 
Hành Trình Không Tên
Chương 22: Kế Hoạch Thất Bại


Vấn đề này thì có hơi phiền phức.

Cô có thể đồng thuận việc giúp đỡ họ, nhưng mà ra ngoài vào buổi tối đúng là có phần hơi phức tạp.

Bởi lý do là vì mẹ cô, liệu bà ấy có cho phép cô mạo hiểm như vậy không?Còn nếu lén lúc trốn đi thì cảm thấy thật có lỗi, nếu nhỡ mẹ cô biết thì bà lại càng lo lắng.Nhìn nét mặt của cô, hai người họ cũng hiểu được phần nào, suy nghĩ cách hợp lí nhất để cho cô ra ngoài an toàn vào buổi tối.Hà My nói:-" Hay là tôi xin phép cho cậu ở nhà tôi vào buổi tối, như vậy mẹ cậu sẽ giảm bớt sự lo lắng."

Cũng rất có lý, có lẽ lý do này có khả năng thành công cao, nếu như cô biết cách năn nỉ mẹ.

Dù gì cô cũng chỉ mới 16 tuổi, vẫn chưa đủ trưởng thành để được tự do đi tụ tập vào ban đêm.Nhưng thôi, cứ xin phép thử trước rồi tính...Cô gật đầu, đi vào nhà gọi mẹ cô.-" Mẹ ơi!

Con có cái này muốn nói với mẹ..."

-" Hửm?"

Mẹ cô đang làm việc nhà, quay sang đáp.

Cô lại nói tiếp:-" Ờm...Tối nay con có thể qua nhà bạn ngủ được không mẹ?"

-" Bạn nào cơ?"

-" Bạn Hà My ấy!"

Hà My cũng bước vào nhà, nhìn mẹ cô với ánh mắt long lanh.

Mẹ cô lại hỏi:-" Nhà con bé ở đâu?"

Ôi trời, cô cũng không biết nữa.

Đang ấp úng thì Hà My tiếp lời mẹ cô:-" Chỉ gần đây thôi ạ.

Ở khu bên cạnh, đường X, số nhà là XXX."

-" Hừm...Xa quá!"

Chậc!

Biết ngay là mẹ cô sẽ như thế mà.

Nhưng cô cũng không tỏ ra bực bội gì, vì cô biết mẹ cô dò xét kĩ lưỡng như vậy là muốn cô được an toàn.

Mẹ cô tiếp tục nói:-" Thôi thôi, ở nhà mà ngủ, qua nhà bạn ngủ làm cái chi, phiền ba mẹ bạn của con."

Mẹ cô không biết là Hà My không có sống cùng gia đình nên mới nói vậy.Vậy là xong rồi, cô đã bị từ chối.

Kế hoạch A thất bại...Cô chỉ cười trừ, nói:-" Vâng...Con biết rồi."

Nhìn cô giống như một đứa trẻ tội nghiệp bị mẹ cấm cho đi chơi vậy, mặc dù cô đã lớn bằng chừng này rồi.Ra ngoài sân nhà, cô bối rối nói:-" Tôi xin lỗi."

-" Không sao mà."

Nhưng cô xin lỗi không có nghĩa là cô bỏ cuộc, thua keo này ta bày keo khác!-" Hà My à...Nghe tôi nói nè..."

Cô tiến sát lại gần phía tai Hà My, thì thầm nói nhỏ.

Hai người cứ sáp sáp lại gần nhau như vậy, Thạch Trường nhìn một màn này liền thấy khó chịu./Hừm!

Nói chuyện bình thường không được hay sao mà phải đứng gần như vậy chứ!/Cậu tự nhiên cảm thấy ghen tị quá!

Không không, không thể suy nghĩ trẻ con như vậy!

Cầu mong không có ai đọc được suy nghĩ của cậu, nếu không sẽ xấu hổ chết.../////////////////// ///////////////// /////////////////////(11 giờ đêm.)Đầu óc căng thẳng, tim đập chân run.

Cô đang tìm cách trốn ra khỏi nhà.Phòng ngủ của mẹ cô ở kế bên, rất dễ bị phát hiện nếu như gây ra tiếng ồn.

Không chỉ vậy, mẹ cô cũng rất nhạy bén, bà ấy thường không ngủ say lắm, vì vậy chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến bà ấy tỉnh dậy.Nếu đối phó với bà mà không có biện pháp cẩn thận sẽ toang ngay.

Cô đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu.

Nhưng có gan thực hiện hay không mới là vấn đề.Phòng ngủ của mẹ cô đối diện với cửa chính, nên loại bỏ một lối đi đó ra.

Cửa sau thì làm bằng sắt, mỗi lần mở ra là tiếng kêu lớn sẽ phát ra, nên loại bỏ lối thoát này luôn.

Chỉ có của bên hông là an toàn nhất.

Bởi vì nó có thể mở ra mà không gây tiếng động quá lớn.

Tuy nhiên, nó cũng là lối đi nguy hiểm, bởi vì cửa bên hông gắn liền với phòng ngủ của mẹ cô.

Nếu muốn đi qua cửa đó thì có nghĩa là cô phải đi vào phòng của mẹ rồi thông qua lối đó mới ra ngoài được.

Chưa kể hết, bên ngoài còn có một lớp hàng rào bằng sắt, mở ra là kêu kẹt kẹt liền.

Trời ơi sao nhà cô lại an ninh kĩ lưỡng như vậy chứ!Ai ya!

Phức tạp quá đi!Thường ngày cô chính là người khoá cửa vào buổi tối.

Nên cô sẽ nhân cơ hội đó, không đóng cửa kĩ lưỡng, chỉ khép hờ lại, mong là mẹ cô không nhận ra.Đã đến lúc hành động rồi!

11 giờ đêm, cô nhón chân đi ra khỏi giường.

Âm thanh mọi hướng im phăng phắc, cô không bật đèn, sợ sẽ gây chú ý.

Chỉ lặng lẽ mò mẫm trong bóng tối.

Chưa bao giờ cô lại thấy bóng tối an toàn đến vậy.Cô nhẹ ngàng bước vào phòng mẹ, mẹ cô vẫn nằm im, chắc là ngủ rồi.

Như vậy vẫn chưa xong, cô còn phải mở cửa thông đến cái cửa bên hông này ra.

Nhà của cô phức tạp quá!Cô đặt tay lên mở cửa ra, cố gắng thật nhẹ nhàng.Kẽo kẹt~Mẹ cô lim dim mắt, hình như sắp tỉnh rồi!
 
Hành Trình Không Tên
Chương 23: Đi Học Lúc Nửa Đêm


Cô khựng lại.

Mẹ cô nghiêng đầu dậy, nheo mắt thấy cô có hành động kỳ lạ thì hỏi:-" Con đi đâu vậy...?"

-" Con đi vệ sinh..."

Mẹ cô nghe vậy cũng không nói tiếp, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Tiêu cô rồi!

Nếu mẹ ngủ say thì cô mới có cơ hội đi ra khỏi nhà, nhưng mẹ cô giờ này vẫn chưa say giấc.

Cô có thể bịa chuyện là đi vệ sinh.

Nhưng nếu một lúc sau mà không thấy cô đi về phòng thì chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ.Cô lật đật đi vào nhà vệ sinh, giả vờ có tiếng động bên trong.

Trong thời gian này cố gắng nghĩ ra cách.

Hồi hộp đến đứng ngồi không yên.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô lén nhìn phía cửa bên hông.Chợt thấy có cái bóng đen đang đứng lấp ló ở đó làm cô giật mình, quên luôn cách thở.

Tim giật thót như muốn thốt lên.

Nhưng khi cô nhìn kĩ lại, hình như đó là con người...tóc dài.Bỗng người đó tiến lại, ánh đèn nhà vệ sinh vừa vặn hắt vào mặt người con gái kia.Khuôn mặt này rất quen nha!

Là học sinh mới, Lưu Linh kia mà.

Sao người này lại ở đây?

Bộ cô còn chưa tỉnh ngủ hay sao?Nhưng cô đoán được, có lẽ Linh đến đây để giúp cô.

Linh giơ tay ngoắc ngoắc cô, ý nói muốn cô lại đây.

Không chừng chừ, cô liền đi qua đó.

Lạ thật...Sao trong không gian...cô cứ cảm thấy có mùi hương gì đó rất dễ chịu, khiến cô như muốn ngủ gục.

Đột nhiên đầu óc thấy mơ hồ, cơn buồn ngủ ập đến khó mà kiềm chế được.Lưu Linh giơ ngón trỏ lên miệng, ý là kêu cô phải im lặng.

Sau đó bịt chặt mũi của cô, lôi cô ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại.Dễ dàng như vậy thôi sao?

Cô cảm thấy mùi hương kia biến mất khi ra khỏi nhà.

Cũng chẳng còn thấy buồn ngủ nữa.

Cô mới quay sang thắc mắc:-" Cậu là...?"

-" ...Chị sẽ đưa bé đến trường an toàn."

-" Bé...?"

Thật buồn cười!

Sao lại gọi cô là bé?

Mặc dù đúng là cô so với người bên cạnh giống như hai chị em vậy nha.

Nhưng cô không phải là trẻ con đâu!Không có thời gian để bắt lỗi, bây giờ phải đến trường ngay.

Bước tiếp theo không khó, chỉ cần trèo qua hàng rào khoảng hai mét nữa là có thể ra ngoài rồi.Lưu Linh phóng qua cái vèo, trông cực kỳ điêu luyện.

Mà khoan đã, còn cô thì làm sao?!Cô chỉ là người bình thường, không có kĩ thuật đó đâu!-" À quên mất, cho chị xin lỗi..."

Hình như Lưu Linh vừa nhịn cười.

Còn cô thì đứng bên trong như một hủ mắm.Lúc này cô mới nhận ra, có một người nữa cũng đang ở ngoài hàng rào.

Do không bật đèn nên cô vẫn chưa nhìn rõ mặt người kia.Nhưng thoáng cái, người đó cũng phóng qua hàng rào vào bên trong, sau đó bế cô lên, rồi phóng ra ngoài hàng rào chỉ trong tích tắc.Mấy người này là siêu nhân à?Giọng nói của Thạch Trường khẽ nói nhỏ:-" Chuẩn bị xong hết rồi đúng không?"

-" Ừ.

Cứ đưa con bé đến trường theo kế hoạch của Vương Kha đi."

Sợ quá đi, tự nhiên bây giờ cô cảm thấy bất an quá!

Có khi nào cô sẽ một đi không trở về hay không?-" Cậu không cần lo, chúng ta đi thôi."

Cô chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó cùng họ đi đến trường học.Đúng là...ban đêm khác với ban ngày một trời một vực.

Khung cảm tối om đầy ma mị, nhưng may mắn là bên cạnh cô vẫn có hai người.

Càng đi xa nhà, cô lại cảm thấy sợ sệt.Liệu quyết định của cô là đúng hay sai?

À đúng rồi!

Còn mẹ của cô...-" Cho hỏi...lúc nãy mùi hương trong nhà của tôi là gì?"

-" Nó là 'Mê Hồn Hương', có tác dụng làm cho người ngửi thấy mùi của nó sẽ ngủ nhanh và chìm vào giấc ngủ sâu.

Nói tóm lại nó khá giống thuốc mê, nhưng không có hại đâu."

À, cái này lúc trước cô từng nghe qua, không ngờ là nó có thật.

Vậy thì cô cũng yên tâm phần nào về mẹ mình rồi.Đi bộ nãy giờ cũng khá lâu, ngoài đường hiện tại không có một bóng người.

Đây là lần đầu tiên cô được đi ngao du xung quanh nơi mình ở vào nửa đêm.

Có chút rợn người, không khí lạnh hơn ban ngày, khiến cô nổi da gà da vịt.Đột nhiên lại nhớ đến mấy lời đồn ma quỷ ở xung quanh nơi cô sinh sống.

Bất giác cô lại run lên, đổ mồ hôi lạnh.Sao cô cứ có cảm giác như mình đang bị đem đi hiến tế vậy.

Mặc dù đúng là lần này cô tự đem chính mình ra làm mồi nhử.Nhưng không sao, cô có trách nhiệm cho chuyện này mà...Một phần cũng muốn tìm hiểu lý do tại sao tên kia muốn giết cô...Cuối cùng cũng đến nơi rồi.

Bọn họ dừng lại ở gần trường học.

Lưu Linh quay sang nói với cô:-" Đến đây được rồi, phần còn lại thì em tự đến đó."

Không thể tỏ ra nhút nhát được!

Nhiệm vụ này là của cô, phải can đảm!-" Được..."

-" Không ai bỏ mặc cậu lại đâu, chắc chắn sẽ không sao.

Cứ cố gắng và tin tưởng chúng tôi."

Thạch Trường đặt tay lên vai cô vỗ vỗ như đang ai ủi người anh em.

Đặt hết niềm tin của mình vào cô.Cô không tỏ ra gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Rồi tiếp tục đi đến trường...chỉ một mình cô!Một câu chuyện khó quên, đi học vào lúc nửa đêm...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 24: Cái Bẫy


Lưu Linh nhìn theo bóng của cô đi khuất dần.

Bình thản nói:-" Con bé cũng can đảm nhỉ...?

Con bé sẽ không sợ và bỏ về nhà đó chứ?

"Thạch Trường ở bên cạnh đáp:-" Tôi nghĩ là không đâu, có lẽ cậu ấy thật sự có gì đó khác thường."

Lưu Linh chuyển ánh mắt nhìn sang cậu:-" Gì cơ?

"-" Thì chị nghĩ xem?

Một cô gái bình thường sẽ không chấp nhận chuyện này, đem cậu ấy ra làm mồi nhử?

"-" Vậy ý cậu là cô bé đó thế nào?

"-" Hừm...chắc chắn cậu ấy đặc biệt!

"-" Gì cơ?

Chị đi mách Hà My à nha."

-" Chị đang nghĩ cái gì vậy?!

Ý tôi không phải thế!

"Lưu Linh nói châm chọc cậu, thoáng nghĩ thằng bé này dễ chọc ghê.

Còn Thạch Trường thì mắt trợn môi trề, giờ phút này rồi mà còn đùa nữa...Còn về phần cô, vẫn cứ đi một cách chậm chạp.

Mắt nhìn thẳng xuống mặt đường, không dám nhìn lung tung, lỡ nhìn thấy cái gì không sạch sẽ thì làm sao?Cô vẫn đi thẳng một đường, cho đến khi đứng trước cổng trường.

Đến đây cô mới ngước mắt lên nhìn.Xung quanh tĩnh lặng đến mức khó chịu.

Giờ này chắc ai cũng đều ở nhà ngủ hết rồi.

Quay lại đằng sau đường mình đã đi qua, cô không còn thấy Lưu Linh và Thạch Trường đâu nữa.Cô núp vào một bên, lén nhìn qua phòng của bác bảo vệ.Hửm?

Sao không có ai thế nhỉ?

Chẳng lẽ bác ấy đang kiểm tra trong trường à?

Mà không đâu, giờ này rồi còn rảnh đâu mà đi kiểm tra.Thôi kệ, cứ cẩn thận vẫn tốt hơn.Bất giác cô thấy mình giống như ăn trộm.

À không...phải là nhà thám hiểm mới đúng, không phải ăn trộm đâu!Giác quan thứ tám của cô cảm nhận thấy điều bất thường.

Cảm giác cứ như bị theo dõi, khó chịu kinh khủng.

Cô cứ nhìn qua nhìn lại, nhưng cũng chẳng thấy ai, không có gì bất thường.Bầu không khí lạnh ngắt, tay chân cô cũng tê dại theo.

Khung cảnh lạnh lẽo này...khiến cô mắc tè quá!

Chẳng lẽ sợ đến mức muốn đái ra quần à?Suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì...chắc chắn là đi vào trường rồi!Cổng trường kính cổng cao tường.

Muốn trèo vô cũng hơi mệt à nha.

Không sao cả, cô có một "sức mạnh ngầm".Đó chính là "làm liều thì ăn nhiều".

Cứ xem như mình là một cảnh sát ngầm và đang đi điều tra.

Điều đó rất thú vị!Bật chế độ sinh tồn lên, nghĩ là làm, cô tìm đến một gốc nào đó có thể trèo dễ dàng vào bên trong, nhưng quanh qua quẩn lại, chỉ thấy có cái hàng rào cao khoảng một mét tám là ngắn nhất.Như này là được rồi, cô nắm lấy hàng rào sắt, bắt trớn leo lên.

Loay hoay một hồi cũng lên được."

Trời ơi trời ơi cứu tui"Cô khẽ kêu thầm, cao quá sao dám nhảy xuống?

Đương nhiên sẽ không làm liều đâu, cô sẽ lết lết từ từ xuống."

Tại sao mình lại thông minh thế nhỉ?!"

Lần đầu tiên trèo hàng rào thành công, cô mĩm cười toe toét rồi tự tán thưởng.Một người nào đó núp ở một gốc khuất không ai biết.

Lặng lẽ nhìn hành động của cô gái, vậy là đang thực hiện nhiệm vụ hay là đang đi diễn hài cho con nít coi đây?Cô vẫn không hay biết gì, tiếp tục đi nhẹ nhàng vào sân trường./ Tối quá...mình không có đèn.

Không có quần què gì ngoài tấm thân ngọc ngà này cả huhu.../Cũng may là trong sân có vài cây cột đèn điện.

Cô ra giữa sân./Ừm...nên làm gì tiếp nhỉ?...Nhiệm vụ của mình là phải dụ hắn ra mặt...sau đó người của tổ chức sẽ ra tấn công hắn...Mà nãy giờ mình có thấy ai đâu, lừa đảo hay sao?/Phải làm gì để dụ dỗ hắn ra đây?...Chỉ ngồi yên một chỗ thế này thôi sao?Cũng trong một không gian không ai hay biết, bên dưới lòng đất, có một con quỷ hình dạng nhớp nháp máu me.

Cùng với một bộ xương người không có đầu ở bên cạnh...Khỏi phải nói thì cũng biết đó là của nạn nhân xấu số nào, dĩ nhiên đó là thân xác còn lại của nạn nhân chết trong nhà vệ sinh, đã bị nó ăn không còn một mảnh thịt...Trong cái không khí ngột ngạt bốc mùi hôi tanh, bỗng chủ nhân của nó xuất hiện trong làn khói...Âm thanh ma quái cất lời:-" Nếu chúng nó đã muốn dâng mỡ tới miệng mèo thì cũng không thể khiến chúng thất vọng được.

Có điều..."

Có điều làm sao hắn không biết đây là một cái bẫy cơ chứ?

Thật là nực cười!Hắn nở nụ cười quái đảng, ánh mắt chứa đầy sự hung ác:-" Không được để chúng thoát!..."....
 
Hành Trình Không Tên
Chương 25: Thích Máu


Bọn họ không nói cho cô biết là cần làm gì tiếp trong tình huống hiện tại, chỉ dặn dò cô đi vào trường.

Sau đó mọi chuyện cứ để họ xử lý là được.Chờ đợi là hạnh phúc.

Cô liền ngồi lên ghế trong sân trường.

Tò mò nhìn ngó xung quanh, sợ thì sợ, còn nhìn thì vẫn nhìn.Xung quanh lớp học một màu đen kịt, các phòng học không một chút ánh sáng, không một bóng dáng, không một âm thanh...Một khung cảnh không có sự sống, và cô đang ở giữa cảnh tượng này, nó tạo ra một áp lực vô hình, cảm giác bức rức, khó chịu vô cùng.Cố gắng nín thở ngồi đợi, 1 2 3...đếm từng giây trôi qua...Thời gian cứ như ngưng động, không có gì xảy ra.1 2 3...đếm từng phút trôi qua...cô cảm thấy ngột ngạt lắm rồi.

Muốn đi về quá!Giơ đồng hồ trên cánh tay lên xem, đã 12 giờ rồi...Mặt mày cô mếu xệch, chưa bao giờ cô ở ngoài vào giờ này, muốn về nhà...Nghĩ vậy thôi, chứ cô là người rất có trách nhiệm, đã nhận việc gì thì phải thực hiện cho bằng được chứ!Cô nghiêm túc ngồi.

À không, chỉ nghiêm túc được khoảng một giây, cô lại ngáp lên ngáp xuống.

Không sợ ma thì cũng buồn ngủ.

Cô thầm tự nhủ bản thân cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ.Cô lại suy nghĩ bân quơ, khó hiểu tại sao họ không nói rõ kế hoạch cho cô biết.

Cứ mờ mờ ám ám không thể hiểu nổi.Liệu ngồi đợi thế này có ích gì không?

Cô vỗ tay cái bốp!-/ Đúng vậy, ngồi yên ở đây thì không có ích!/Vừa nghĩ xong, cô ngước nhìn cái nhà vệ sinh đã từng có người chết ở đó.

Hiện tại đã bị niêm phông, hàng rào chặt chẽ, không để người khác xâm phạm vào.Lại nghĩ tiếp, hay là bây giờ cô vào đó, biết đâu có gì đó...à cái gì thì không biết.Cô không cần biết là mình đang làm gì, nhưng ngồi đợi mãi không phải là cách làm việc của cô.Bước đến khu vực nhà vệ sinh, bầu không khí của cái khu này âm u khó tả, lạnh lẽo như ở Bắc Cực, cô lại thay đổi ý định:-/ Haha...hay thôi đi, đi vào làm gì không biết.../Cộc Cộc Cộc...-"?!"

Cô thoáng giật mình.

Tiếng gì thế nhỉ?Cộc Cộc Cộc...Âm thanh vang lên đều đều, nghe rất rõ ràng, là phát ra từ một cái gì đó gõ vào cửa từ bên trong.

Cô cười trừ:-/Nào nào...chắc là chuột thôi ấy mà!

Sợ gì chứ?/Đầu nghĩ một đường, nhưng hành động thì một nẻo.

Tay chân cô chưa gì mà lạnh ngắt, mặt tái mét.-/ Nam mô a di đà phật, con không làm hại ai, xin đừng làm hại con!/Trong những khoảnh khắc bất an, nhất là gặp mấy thứ ma tà quỷ quái thì niệm phật là cách khả quan nhất.Đương nhiên cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, tức tốc chạy một mạch ra ngoài sân.

Vừa chạy vừa nổi gai ốc, cứ như có ánh mắt vẫn đang dõi theo mình không rời...Từ hồi nãy đến giờ, cô không khi nào cảm thấy cô đơn...bởi vì cứ có cảm giác mình không hề ở một mình...Tưởng tượng có ánh mắt bí ẩn và nguy hiểm đang nhìn mình giữa một không gian đáng sợ như này thì làm sao có thể ngồi yên cho được.Quả thật ở phía trên kia có một ánh mắt đang dõi theo cô, nhưng nó không hề chứa sự ác ý, chỉ muốn xem coi cô sẽ làm gì, cũng như kiểm tra bản lĩnh của cô tới đâu.Dường như sợ quá hoá giận, cô bắt đầu thấy bực tức...nghĩ là có ai thì làm ơn ra mặt giùm cái, làm nhứt nhứt cái đầu!Cô vừa suy nghĩ vừa đi lạch bạch trong sân, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở thùng rác, có một chất lỏng màu đỏ tươi đang tràn ra...-"?!"

Hết hồn tập hai, nó chỉ là nước xì-ting của ai đó uống không hết rồi tiện tay vức nguyên chai vào thùng rác, làm nó chảy lênh láng ra như thế, mất ý thức quá!Bất chợt thở dài, đúng là thần hồn nát thần tính, có như thế cũng đã đủ làm cô sợ sệt.-/Ừ nhỉ?!/Cô giật mình, vì bản thân vừa nghĩ ra được một sáng kiến rất hay!Phải!

Chính là xì-ting, ủa không phải!

Là máu!Liệu cô có thể dùng máu để dụ dỗ hắn ra đây không?

Thường thì trong phim mấy tên quái vật như thế rất thích máu.

Hắn có thích máu không nhỉ?...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 26: Đừng Quay Đầu


Bất giác cười trừ, cảm thấy suy nghĩ vừa rồi quá nhảm nhí, chỉ là trẻ con một chút thôi, bỏ qua điều này, cho dù hắn có thích máu hay không thì cô cũng không có máu cho hắn đâu.

Còn máu của bản thân thì càng không.Không chỉ thấy suy nghĩ của mình nhảm nhí, mà việc ở lại đây quá lâu còn nhảm nhí hơn.

Tinh thần trở nên cấp bách, cô muốn được về nhà.Làm gì thì làm nhanh, về nhà ăn ngủ là quan trọng nhất!-/Chẳng lẽ bây giờ phải quay lại nhà vệ sinh kia?/Cô tự hỏi, mặc dù không dám đến gần nơi đó quá lâu.

Nhưng nếu cứ ở trong phạm vi an toàn, cô sẽ không thể làm gì.

Có đôi khi chúng ta phải bước vào thử thách và đối mặt với nó thì mới có thể kết thúc nỗi sợ...Nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng định thần thật tốt, quan trọng là phải bình tĩnh.Đến gần, cô không còn nghe thấy cái âm thanh cộc cộc kia nữa...Nhìn ngó bên ngoài, hàng rào bịt kín cửa nhà vệ sinh.

Muốn vào thì phải tháo hàng rào ra.Loay hoay tìm mấy chốt tháo, cuối cùng cô cũng mở ra thành công.

Công nhận là an ninh kém kinh khủng, mà cho dù có không an ninh chắc cũng chẳng có ai dám lại gần đâu.

Tiếng hàng rào mở ra kêu lạch cạch.Trước mặt là cách cửa, cô lại tiếp tục đặt tay lên.-/Mở ra!

Ủa?/Kẹt kẹt...Chốt cửa cứng ngắc, không thể xoay chuyển.

Hình như nó bị khoá lại rồi.-/Ôi trời!

Uổng phí công lao!/Tưởng đâu sẽ được mở mang tầm mắt, chứng kiến hiện trường án mạng hay một điều gì đó rùng rợn, nào ngờ lại như này, quá thật vọng.Mà thôi cũng được, không cần phải vào nữa.

Tiếp theo có thể đi lên lớp học xem thử.Cô thắc mắc không biết lớp học của mình vào buổi tối sẽ như nào, liền hào hứng đi lên lầu...Khoan, khoan.

Cô dừng lại dưới chân cầu thang, bởi vì cô làm gì có đèn mà đòi đi tiếp.Tuy là không có đèn, nhưng chỉ cần cô lên lớp rồi bật đèn lên thôi.

Giờ này chắc cũng không ai để ý đâu.Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô không đủ can đảm để có thể bước đi trong bóng tối.

Tình huống này lại có liên quan đến cầu thang.

Khiến cô nhớ đến chuyện bị bắt lúc trước...Tới tận bây giờ nó vẫn ám ảnh lấy tâm trí cô.

Làm sao mà quên cho được!Nhưng không hiểu sao...có một cái gì đó cứ thôi thúc cô bước lên cầu thang...Nuốt nước miếng, thả lỏng cơ trên người.

Bất giác chân cô bước lên một bậc...hai bậc...ba bậc...Cô lấy can đảm ở đâu ra vậy?Xung quanh tối mịt...chỉ có ánh sáng mờ ảo của cây cột đèn nhỏ ở ngoài sân trường chiếu vào nhạt nhoè.Bước lên...bước lên...bước lên đi...Không biết...cô không biết bản thân mình đang làm cái gì nữa, cứ như bị tâm trí thôi miên.

Cơ thể cứ thúc giục cô tiếp tục bước lên...Nhấc chân một cách chậm rãi, bước một cách chậm chạp...Ba bậc...bốn bậc...năm bậc.......mười ba bậc...Sao lại mười ba bậc?...Cầu thang trường học này chỉ có mười hai bậc thôi mà?...Đâu ra một bậc nữa thế kia?Thường thì con số mười ba không may mắn, chẳng lẽ cô sắp gặp đại nạn à?Chắc là cô đếm nhầm nhỉ?

Cô không quan tâm, vì dù gì cô cũng đã lên rồi...Tim của cô như ngừng đập, vẫn đứng trên ở cầu thang, liếc nhìn xung quanh hành lang trên lầu...cô muốn thò đầu nhìn qua hành lang bên phải.Nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua...đột nhiên cảm giác như đầu óc nổi đầy gai.

Trí não tự tưởng tượng ra...trong khung cảnh tối mù tối mờ này, lỡ mà có một cái bóng trắng tóc dài đứng giữa hành lang đang đợi cô...Thì cô phải làm thế nào?Bất giác toàn thân cô run lên, chậm rãi thò đầu ra nhìn qua phải...Không có ma!

Cô chỉ nhìn thấy một hành lang chứa đầy màu đen.

Không một ánh đèn, lặng như tờ.Nhưng mà tối như vậy thì ai mà dám đi nữa.-/Chắc phải quay lại thôi.../Vẫn đứng yên nơi cầu thang, vì hiện tại cô có một trăm cái lá gan cũng không thể mạo hiểm đi tiếp nữa.

Suy nghĩ nên quay lại, nhưng chưa kịp quay đầu thì cô đã khựng lại.......Âm thanh gì thế?

Cô cũng không hình dung được...nhưng nó làm cô không dám cử động tiếp.....Nó phát ra rất gần...hình như là phía dưới cầu thang...Nhưng cô vẫn chưa dám quay đầu lại, cô vẫn đứng yên, quay lưng về phía dưới.......Là tiếng nước?

Nó rất giống tiếng giọt nước kêu tỏng tỏng...nhưng còn một điều...nó cũng cứ nhớp nháp...âm thanh nhớp nháp này không rõ là thứ gì...cô vẫn chưa thể hình dung ra...Bỗng không khí như bị mất đi, không gian ngập mùi hôi tanh.-/Trời ạ!

Cái gì mà thúi vậy?.../Lần đầu tiên cô được ngửi cái mùi hương "ngọt ngào" như thế trong đời.

Từ khi cha sanh mẹ đẻ tới nay, cô chưa từng ngửi cái mùi nào mà hôi bằng cái mùi này!Định quay lại xem là thứ gì...nhưng cô chỉ mới nghiêng đầu một chút, chợt thấy có gì đó không ổn...Cô thoáng thấy có một cánh tay...cánh tay trắng bệch dính nhớp nháp chất lỏng hôi thối nào đó...ở gần phía cổ mình..."

Đ.ừ.n.g q.u.a.y đ.ầ.u..."
 
Hành Trình Không Tên
Chương 27: Song Gươm


Một nỗi ám ảnh không thể quên, cảm giác này...âm thanh này...không thể nào nhầm lẫn đi đâu được!

Chính nó!

Con quỷ lúc trước cùng cô lao xuống vực cầu thang...đang ở đâyToàn thân cứng đờ, nhưng cô biết rõ nếu không di chuyển thì bản thân sẽ gặp nguy hiểm.

Trước khi con quỷ kia kịp ra tay...Cô phóng chạy thật nhanh, cắm đầu chạy vào hành lang tối hun hút.

Không thể nhìn thấy được gì, hình ảnh trước mắt đen thui, nhưng thà chạy còn hơn đứng đó.Bịch Bịch Bịch!Không biết mình chạy đi đâu, cứ lao thẳng một mạch, âm thanh bước chân hỗn độn trên hành lang kèm theo tiếng thở hồng hộc vang lên trong không gian tối mịt mù.-/ Sợ quá.../Cô rất sợ thứ kia sẽ đuổi theo mình, không rõ nó đang ở đâu, nhưng cô vẫn còn nghe cái âm thanh nhớp nháp kia ở đằng sau, khoảng cách không xa không gần...Nhưng nó đủ khiến cho cô rụng rời tay chân.Nỗi sợ chiếm lấy toàn thân, nhưng cô không thể ngừng chạy được, cô rất sợ...sợ ở trong bóng tối mà không có ai ở cùng mình...sợ bị nhốt ở một nơi tối tăm cùng với thứ đáng sợ đuổi giết mình...Cảm giác thật tệ hại!-/ Chỉ cần chạy đến cuối hành lang...sẽ có cầu thang ra khỏi đây.../Hộc hộc...hộc hộc...Trái tim cô như muốn nổ tung, hơi thở khó khăn, cô muốn khóc lắm...nhưng mà không có thời gian để khóc đâu!Chạy trong bóng tối, cô chỉ có thể nhớ lại trong kí ức rằng đường này đi hướng nào mà lê lết theo...Bất giác không cẩn thận vấp phải thứ gì đó...Bạch!...Không xong rồi!

Người cô giật thót một cái khi ngã ra đất, cơn đau truyền đến càng làm cơ thể thêm tê dại.-" H.e h.e h.e h.e h.e...."

Giọng cười man rợ ở phía xa xăm...Không bỏ cuộc!

Cô gắng gượng bò lết đứng dậy và chạy tiếp, chân của cô đột nhiên nhói lên...-/ Đau.../Đau cũng phải chạy!

Không chạy thì sẽ phải chịu đau hơn!

Còn một chút nữa thôi...Con quỷ kia vẫn chậm chạp di chuyển ở phía sau đuổi theo, đối với nó thì cô chỉ như một món đồ ăn, một trò đùa để nó làm cho sợ hãi, sau đó thưởng thức từ từ...Chạy đến cuối hành lang, do không nhìn thấy đường nên cô chạy thẳng vào tường.

Đập đầu vào mặt tường kêu cái bốp.Cơn choáng váng ập đến bất ngờ, nhưng cũng may mắn là đến nơi rồi.

Rẽ qua phải nhìn xuống là cầu thang...-/ Thôi tiêu rồi.../Cô như vỡ oà, bởi vì cánh cửa sắt ở cầu thang đã bị khoá, không thể đi xuống bằng đường này được nữa...-/ Đm, xin lỗi mẹ...xuân này con không về rồi.../Con quỷ kia sắp đuổi đến rồi, cô nghe âm thanh thì đoán được nó chỉ cách khoảng một hai lớp học nữa là đến...Chưa kịp tuyệt vọng, bỗng nhiên bóng đèn hành lang bừng sáng lên, không thể phản ứng với loại ánh sáng đột ngột, khiến cô bị loá mắt mà lấy tay che lại.Một anh chàng cao gần mét tám ở trong lớp học hiện rõ mồn một, từ từ bước ra hành lang với ánh mắt hào hứng.

Quần áo xộc xệch nhưng vẫn toát ra một loại thần thái.

Trên thắt lưng có vác theo hai thanh kiếm màu trắng hai bên.

Dáng vẻ cực kì hào hùng, đầy khí thế đứng chắn trước con quỷ kia...Lục Kỳ Phong cất giọng kiêu căng:-" Chỉ là một con quỷ bé tí tẹo thôi sao?

Mày làm tao chờ hơi bị lâu rồi đó!

"Đối với con quỷ kia, nó không biết người trước mặt là thằng điên khùng nào.

Nhưng nếu cản trở nó thì nó vẫn sẽ không khách khí.Kỳ Phong dường như không quan tâm người con gái phía sau, chỉ nhìn con quỷ kia cười toe toét như muốn nhào vô chém bay đầu nó.Cô nép bên gốc tường, ngồi phịch xuống thở một cách nặng nhọc, tim cứ đập như muốn bay khỏi lồng ngực, tay chân vẫn run lẩy bẩy, cô vẫn còn cảm thấy sợ sệt.

Ánh mắt mệt mỏi nhìn Kỳ Phong với con quỷ kia.-/Có phải...mình sắp được cứu rồi...?/Nhưng mà nhìn anh vác theo hai thanh kiếm kia, sao mà khác người bình thường quá.

Là kiếm hàng thật giá thật, không phải đồ chơi, không đùa được đâu.

Chẳng lẽ định chém quỷ bằng kiếm luôn sao?

Nghe thật giống trong phim, không tin nổi...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 28: Trường Học Trên Nghĩa Địa


Nheo mắt nhìn phía dãy hành lang sáng chưng đèn đốm.

Vương Kha thầm nghĩ, có lẽ có gì đó bất ổn đã xảy ra rồi.Từ khuya đến giờ cậu vẫn theo dõi tình hình từ ở trên mái ngối của ngôi trường, còn Kỳ Phong thì lén lén lút lút trốn ở trong lớp chờ đợi thời cơ.

Nếu đèn đã bật thì chắc đã có biến...Nhìn qua phía hành lang, cậu thấy Kỳ Phong đang ở đó cùng với con quỷ hồi lúc trước xém bị cậu giết chết, nhưng may mắn thoát được.

Không ngờ đến bây giờ nó đã tiến hoá đến hình dạng ghê gớm này rồi.Vậy thì rõ ràng, hiện tại nơi đây cũng có sự tồn tại của Watson.

Chắc chắn hắn đang ở đâu đó quanh đây.Không phải đợi chờ quá lâu, cậu cảm nhận được một luồng sát khí hung tàn quen thuộc ở phía đằng sau.

Cậu không quay lại nhìn hắn, không cần nhìn cũng nhận ra, hắn đã tới rồi...-"Đợi tao sao?..."

Bằng chất giọng hiểm độc, hắn hỏi cậu với gương mặt vui vẻ, nhưng chắc chắn không có ý định tốt.Xoẹt!Không biết từ lúc nào cậu đã rút dao ra, không nói không rằng chém nhanh một đường ra đằng sau.

Nhát chém vô cùng sắc bén, tạo ra âm thanh cắt gió.Nhưng đòn này với Watson mà nói chỉ như chim bay qua cành, hắn né người lùi lại.

Tạo khoảng cách giữa hai người.Lúc này Vương Kha đối diện với hắn.

Ánh mắt không nể nan, không có tâm trạng để nghe hắn nói nhiều.

Dứt khoát nói:-"Ngươi có hai lựa chọn.

Một, là đầu hàng và chịu tội trước pháp luật, còn hai là ngươi sẽ bị giết không tha tại nơi này vì những hành động độc ác của mình."

Lời nói ra hết sức nhẹ nhàng, nhưng giống như một câu hỏi tra xét, đầy vẻ uy nghiêm.Trái ngược với sự nghiêm túc của Vương Kha, người ở phía trước vẫn rất thảnh thơi, tỏ ý không xem trọng lời hù doạ kia, hắn cười lớn:-"Hahaha..!

Rất hay nha, nhưng mà nếu tao không đầu hàng thì sao nhỉ?

Mày sẽ giết tao bằng cách nào chứ?"

Đương nhiên cậu là phe công lý, sẽ không bao giờ giết người.

Tổ chức không cho phép thành viên giết người bừa bãi, dù là cấp cao hay thấp, dù kẻ thù là người xấu xa đến thế nào cũng không thể vì hận thù cá nhân hay bất cứ lý do gì để giết họ.

Bởi, cái kết chính đáng cho những tội phạm không phải chỉ được trả giá bằng cái chết.Gió lạnh ban đêm thổi lồng lộng qua, hai con người đang đứng đối diện bên trên mái trường.

Bầu không khí tối đen lạnh cóng, hai ánh mắt cứng cỏi nhìn nhau càng làm tăng sự hồi hộp.

Bất chợt cậu lên tiếng:-"Rốt cuộc thì ngươi muốn gì từ cô gái kia?"

Watson nghe xong liền nghiên đầu mỉm cười, kiểu cười với dáng vẻ cực kỳ dị hợm.

Hắn đáp:-"Hừm, tại sao ư?

Mày đoán thử xem?

Hahaha!"

Tỏ ra mờ mờ ám ám, công nhận hắn rất thích đùa giỡn trong mọi trường hợp.

Nhưng có điều, hôm nay nhất định sẽ không có chuyện hắn tiếp tục nương tay nữa đâu!Bất chợt hắn cười lên sảng khoái, nói với giọng phấn khích:-"Hahahahaha...!

Hôm nay sẽ là ngày giỗ của chúng mày, tao đã nói trước rồi mà đúng không?

Tao không làm ai thất vọng bao giờ, tao đã để dành cho tụi bây một 'món quà'.

Cứ từ từ mà tận hưởng!"

Lời nói vừa dứt, cậu còn chưa kịp hiểu ý hắn nói.

Đột nhiên phía dưới đất của ngôi trường rung lắc dữ dội như có động đất, phần gạch của sân trường bể thành từng mảnh, bong tróc lên, như có rất nhiều thứ gì đó đang chui ra từ phía dưới.Điều đó khiến cậu khựng lại trong chốc lát, cúi đầu nhìn sự việc gì đang diễn ra.

Nhưng cậu đang cảm giác bất an, thứ này không đơn giản!

Cậu cảm nhận được quỷ khí xung quanh ngôi trường nồng nặc vô cùng, đủ khiến cho cậu thấy ngộp thở.Không ngoài dự đoán, mấy thứ kia cùng lúc gầm gừ bò trườn lên mặt đất.

Chính là oán linh!

Hắn đã điều khiển những vong hồn!Chắc hẳn mọi người đã từng nghe kể rằng...Tất cả mọi ngôi trường, đều được xây dựng trên một nghĩa địa hoặc bãi tha ma của ngày xưa.

Vậy có bao giờ bạn thắc mắc rằng tại sao lại phải như vậy không?

Tại sao lại đi xây trường học trên một nơi đáng sợ như thế?Do chiến tranh ác liệt ngày xưa, vô số người, binh lính hi sinh trên trận chiến.

Mà chết trên chiến trường thì đồng nghĩa với việc sẽ mãi mãi không về nhà được nữa.

Lúc đó, không có thời gian và điều kiện để chôn từng người.

Vì vậy nên họ mới tập hợp xác chết lại một cái hố to, và chôn tất cả xác chết cùng một chỗ.

Người ta còn hay gọi đó là "bãi tha ma".Lâu ngày dài tháng dần trôi qua.

Sau khi đã kết thúc chiến tranh, đất nước phát triển hơn, người ta cần mở rộng diện tích đất đai để xây dựng thêm nhà cửa, trường học,v..v...Lý do mở rộng đất là một nguyên nhân, nhưng không chỉ vậy.

Đối với những nơi nghĩa địa và nơi từng có nhiều người chết như vậy, đương nhiên rất linh thiêng, không ít những vong hồn do chết trong chiến tranh, còn quá nhiều chấp niệm vẫn chưa siêu thoát mà lưu lại nhân gian.

Bởi vậy những nơi này có phần ghê sợ.Đối với tâm linh, "có thờ có thiêng, có kiêng có lành".

Nếu xây dựng nhà cửa trên một nghĩa địa, mà không cẩn thận sẽ vô tình cản trở những vong linh ở đó, họ sẽ tức giận và làm cho gia chủ xui rủi, gặp nạn, làm ăn không phát đạt nổi.

Điều đó khiến người ta e ngại khi xây nhà ở trên đất nghĩa địa.Nhưng, trường học lại là một điều khác.

Vào ban ngày, các học sinh sẽ ở trường học tập, chơi đùa cùng nhau, dương khí của con người sẽ làm giảm bớt âm khí của linh hồn.

Chính vì vậy nên người ta mới lựa chọn xây trường học trên nghĩa địa, bãi tha ma...

Để xua tan bầu không khí lạnh lẽo của những nơi ấy.

Vì vậy, xây trường học trên những khu đất nhiều âm khí cũng rất hợp lý.Nhưng cho dù trường học ban ngày có thay đổi bao nhiêu, thì về ban đêm vẫn sẽ rùng rợn tối tăm bấy nhiêu.

Những hồn ma vẫn sẽ vất vưởng đâu đó trong trường.Và giờ đây, bởi sức mạnh sai khiến của hắn...những oán linh ấy đã mất kiểm soát...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 29: Ma Sống


Âm thanh rên rĩ vang vọng khắp nơi.

Hàng loạt những oan hồn với những hình dạng kinh dị khác nhau đang ùng ục nhoi lên từ dưới đất như lũ dòi bọ.

Thân hình ngoằng nghèo, cong quẹo biến dị, những oan hồn cứ lập lờn, sắc khí xanh nhợt nhạt lơ lửng trong không trung rất quỷ dị.

Đầu tóc thì rũ rượi, nhơ nhớp, đôi mắt trợn lên trắng dã.Có linh hồn không có tay, cụt chân, có linh hồn thì bị đâm thủng bụng, lại có linh hồn không có đầu, ngay cả linh hồn bị đứt nửa thân người cũng có, đây chính xác là linh hồn của những chiến binh đã chết trong thời chiến tranh, đủ kiểu đủ hình, nhưng ít có ai chết mà được toàn thay, trông cứ như xác chết sống lại, gớm ghiếc hết sức!-"Hahaha...!

Thấy sao hả!

Món quà này tuyệt lắm phải không?!"

Hắn cười phá lên một cách xảo trá, cảm thấy tự hào với những thứ mình đã làm.Vương Kha nheo mày, có lẽ đã đến lúc thật sự đánh nghiêm túc rồi.Bên phía của Kỳ Phong, đang định giao tranh với con quỷ nọ, nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc kỳ lạ, xung quanh trường học đồng loạt xuất hiện mấy thứ yêu ma quỷ quái khiến anh không kịp hiểu chuyện gì.-"Cái mẹ gì vậy?!

Ở đâu ra nhiều đồng bọn của mày lắm thế?!"

Cô ở đằng sau cũng cảm thấy hoang mang, khó hiểu.Dường như tình hình ngày càng thay đổi, không còn an toàn nữa.

Cô cảm giác bất an, nhưng điều đó đã đúng.Bỗng mấy hồn ma đáng sợ kia cùng di chuyển về phía của cô, chúng nó tràn lan ở phía cầu thang, trông không khác gì ngày tận thế, những xác sống đang bao vây xung quanh, chỉ chực chờ ăn tươi nuốt sống cô.Rất nhanh, mấy vong hồn đã gần tìm đến cô.

Hiện tại, phía trước là những thứ ấy đang bao vây, phía sau cũng là những thứ ấy, hoàn toàn đã bị bọn chúng mai phục.Con quỷ đứng đối diện Kỳ Phong cười gian xảo, có lẽ nó biết rằng bên nó đông hơn, bên kia chỉ có một mình Kỳ Phong như thế thì sẽ chẳng làm được gì nó, nên nó mới tự đắc mà không thèm manh động.Kỳ Phong không để yên cho chúng nó muốn làm gì thì làm.

Anh vừa hớn hở vừa bị thái độ của con quỷ đối diện làm cho tức tối.-"Chúng mày khinh thường tao quá rồi..."

Nói xong anh nhếch mép, rút hai thanh kiếm trắng hai bên.Roẹt...Tiếng thanh kiếm ma sát vang lên, quả thật hai thanh kiếm này không hề bình thường, độ sắc bén rất tuyệt, không chỉ vậy, dường như ẩn chứa giữa người dùng kiếm và song kiếm ấy còn có một sức mạnh bí ẩn khôn lường.Vèo!Biến mất rồi!

Kỳ Phong đột ngột bốc hơi giữa không gian.

Nhưng chưa đến một giây sau, anh đã xuất hiện phía sau con quỷ kia.

Thì ra không phải là anh biến mất đi đâu, anh chỉ là tấn công với tốc độ nhanh đến mức người ngoài nhìn vào còn tưởng là bốc hơi.Con quỷ bất giác giật mình, nó còn chưa kịp phản ứng lại...Xoẹt!Cảnh tượng trước mắt khiến cô hơi đứng tim.

Cái đầu của con quỷ kia rơi xuống, thứ chất lỏng màu đen thối tha phun ra từ nơi bị cắt đầu.

Hai thanh kiếm của anh vậy mà có thể chém được quỷ!Trong chốc lát, con quỷ còn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn.

Nó tan biến vào không trung, cứ như cát bụi trở về cõi vĩnh hằng, không biết rồi sẽ trở về đâu.Chứng kiến điều này, cô mắt chữ A mồm chữ O, hết sức khâm phục.

Tuyệt vời tuyệt vời...Để có được sức mạnh này thì anh đã tập luyện vô cùng gian nan, không ngại sống chết, ấy vậy mà cái thằng nhóc Vương Kha kia lại là cấp trên của anh.

Điều đó khiến anh không bằng lòng, muốn solo tay đôi xem nó có gì hơn anh.Nhưng vẫn chưa được nghỉ ngơi, xung quanh hai hướng trước sau là mấy vong linh đang dồn dập đến.Chúng hình như muốn tấn công cô.

Cô đâu có ngu mà ngồi yên cho tụi nó giết được.

Bèn nhanh chóng chạy lại phía Kỳ Phong.
 
Hành Trình Không Tên
Chương 30: Bao Vây


Không ngờ mấy con ma kia đã đến sát bên, nó ngay phía sau lưng cô, trong khi đang chạy về phía Kỳ Phong.

Cô lên tiếng xin sự giúp đỡ:-"Làm ơn giúp tôi với!"

Đến giờ anh mới để ý đến cô, liếc nhìn phía sau cô là một đống hỗn độn đang chới với theo.Xẹt!

Xẹt!Chỉ với vài nhát kiếm nhanh như sét đánh, một loạt đám cô hồn dã quỷ đằng sau cô đã bị đứt thành nhiều mảnh, sau đó tan biến đi.Quả là cảnh tượng kỳ ảo, nếu nó không xảy ra với cô thì chắc cô vẫn sẽ nghĩ mấy chuyện này chỉ có trong phim ảnh, hoàn toàn vô thực.Vẫn chưa dừng lại ở đó, lũ cô hồn kia cứ như bất tử, chém hết đám này thì đám khác lại xuất hiện, tuy sức mạnh của chúng chỉ như một lũ kiến, nhưng bọn chúng rất đoàn kết, lực lượng quá đông.

Kỳ Phong có đủ sức để tạm thời ngăn chặn chúng, nhưng sức người cũng có giới hạn.-"Con mẹ nó!

Bu đông địch lớn, chúng mày cút ra hộ bố mày!"

Thái độ của anh vô cùng cau có, không phải do không đánh lại, chỉ tại vì cái đám này dai như đỉa đói.Anh nhận ra rằng những linh hồn này đặc biệt chú ý đến cô gái kia, bởi chúng nó cứ đâm đầu lao vào cô ấy như muốn xẻ thịt lột da vậy.Không thể đứng một chỗ phòng thủ được nữa, anh đút một bên kiếm vào lại bao, một tay cầm kiếm, còn một tay liền tóm lấy cô đang đứng bên cạnh, vác lên như một bao cát, sau đó phóng ra lan can, phóng qua bên này rồi bên kia.

Đám linh hồn kia vẫn không hề buông tha phút giây nào, lập tức lao theo như vũ bão.Cô đang bị khiên đi, đã vậy còn phóng như bay, vèo vèo qua lại bên này sang bên nọ, khiến cô vừa thấy chóng mặt vừa thấy sợ hãi.Đã cố chạy rồi mà nó vẫn đuổi theo được, Kỳ Phong nghiến răng mắng:-"Má nó, có cách nào ngắt đuôi đám này không?

Hay tao vứt mày xuống cho chúng nó ăn là xong!"

-"Đừng..."

Mặt cô tái mét, đúng là đồ độc ác, cô ở hiền nhưng chẳng bao giờ gặp lành cả!Anh nói thì nói vậy, nhưng vì thích hù doạ vậy thôi, chứ nếu mà cô cản trở anh thì anh nhất định sẽ quăng cô xuống thật, không nể mặt ai.Đã hết đường chạy, nên anh đem cô cùng nhảy xuống dưới sân.

Trên đường vừa chạy vừa dùng tay cầm kiếm chém hết con nào dám đến gần.-/Chậc!

Đám này chặn hết đường ra khỏi trường rồi.

Không thể đá con nhỏ này ra khỏi đây được, vướng víu thấy mẹ!/Anh thầm nghĩ, bởi vì không thèm chửi nữa, chửi nhiều quá cũng mỏi miệng.

Còn cô trên vai anh thì đang nhắm tịt mắt lại, mặc kệ sống chết, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.Bịch!Xuống dưới sân, anh quăng cô xuống cái bịch, không hề thương tiếc cho tấm thân nhỏ nhắn.

Nhưng anh cũng đâu hề rảnh tay, bởi vì những con cô hồn kia lại sắp bao vây đến.

Nên anh vừa liên tục chém con này đến con kia vừa quát lớn với cô:-"Được tao giúp là phước ba đời nhà mày biết chưa?!

Đừng làm tao vướng tay vướng chân!"

Cô vừa bị quăng xuống, cố gượng dậy, cảm thấy rất vô lí, làm như cô muốn ở đây lắm không bằng!

Bây giờ lại trách cô là gánh nặng à?!Cho dù rất muốn nói, nhưng cô không muốn gây sự với bất cứ ai vào lúc hỗn loạn thế này.

Đột nhiên phía sau lưng cô lạnh toát, nhanh chóng bị mấy cánh tay báu vào kéo đi khiến cho cô sửng sốt.Pằng pằng!Đúng lúc cấp bách, cậu đã xuất hiện để giúp một tay.

Từ một phía trên cao khá xa, Thạch Trường cầm thanh súng bắn xuống những con yêu ma đang muốn tấn công cô.Mặc dù màn bắn này không gây ra sát thương cho lũ ma kia, nhưng nó tạo ra âm thanh nổ lớn khiến chúng nó có hơi khựng lại.

Cô liền nhân cơ hội đó mà né đi, cũng thành công thoát khỏi.-"Xời!

Bình thường thôi, sở trường của tôi là thiện xạ mà!"

Cậu từ lúc lên mẫu giáo đã là một thiên tài về thiện xạ, cộng thêm môi trường sống trong tổ chức cải tạo kĩ năng nên tài năng của cậu càng được phát huy.

Tuy là vậy, nhưng đạn của cậu vẫn chưa đẳng cấp đến mức độ có thể bắn chết được ma quỷ.

Cùng lắm chỉ gây sát thương một chút.Vì điều đó nên vấn đề sử dụng súng cũng hạn chế, chỉ có thể đấu cận chiến.

Mà xui thay cậu không thuộc nhóm trừ yêu diệt quỷ.

Không giống sức mạnh của Vương Kha hay Kỳ Phong, nên không giúp được gì nhiều.Cho dù là không chiến đấu được, nhưng cậu vẫn sẽ tham gia, để bảo vệ cho cô, chứ cái thứ kiêu ngạo như Kỳ Phong thì không thể bảo vệ ai an toàn được cả.Kỳ Phong vẫn đang bận tay bận chân chém lũ linh hồn xấu xa, anh vẫn cố gắng để bảo vệ cho cô, cô cũng thử làm gì đó, song tất cả đều vô dụng, cô chỉ là người bình thường, không có khả năng tấn công được ma quỷ.

Chỉ có thể cẩn trọng tránh né nơi nguy hiểm, nhưng trong một khắc quá đông nên anh bất cẩn để cô bị nó bắt được thêm một lần nữa.

Thạch Trường cũng nhìn thấy cảnh đó, anh và cậu còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị nó lôi đi.Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu, và cô bị mấy con ma lôi xuống dưới.

Hoảng loạn, cố gắng giằng ra thoát khỏi, nhưng hoàn toàn vô lực.Kỳ Phong định lại ứng cứu, nhưng anh chỉ vừa buông một chút là một đám cô hồn liền kéo lại, khiến anh không thể di chuyển đi đâu được nữa.Thạch Trường thấy tình hình nguy cấp, liền phóng xuống tìm cách cứu cô, nhưng không ngờ, cậu cùng cô đều bị lôi xuống dưới...-"Này, cẩn thận đó!"

Kỳ Phong nói lớn, ngước nhìn hình dáng hai người bị lôi xuống dưới, sau đó cái hố biến mất, như chưa từng có gì xảy ra...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 31: Kết Giới Âm Dương


Một người hai kiếm trội với vô số thứ hồn ma bóng quế, hiện giờ anh không có thời gian để nghỉ ngợi, chân tay không hề rảnh rỗi, quần quật với đám ma quái này từ nãy giờ cũng khiến anh toát mồ hôi hột, thở hồng hộc.

Cho dù anh có sức mạnh kiên cường, bền bỉ đến đâu, cho dù có chém hết cả trăm con thì chúng vẫn không giảm bớt đi, nếu cứ duy trì mãi tình trạng này, e là anh sẽ thua mất.-"Aizzzz!...Chết tiệt!

Cái lũ chết tiệt này!"

Mỗi lần chửi là mỗi nhát chém, từng khúc thân thể của đám linh hồn kia bị tách ra rồi tan biến.

Chúng nó nào để yên cho anh, cứ liên tiếp gào lên xuất hiện không ngừng nghỉ.

Anh vừa tự phòng vệ vừa cố gắng dùng bộ não kém thông minh của mình để rặn ra một đường lối chiến lược thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này.Mà suy đi ngẫm lại cũng thật lạ, mắt của người thường có thể nhìn thấy mấy con ma này và tại sao mặc dù trong trường khung cảnh đang hỗn độn thế này, nhưng dường như không có một ai chú ý hay nhận ra.

Cứ như mọi thứ bên ngoài ngôi trường này không hề hay biết có sự thay đổi gì diễn ra.

Nhưng mà...mấy vong hồn này chui lên từ dưới đất, đống gạch lót sân còn bị nát.

Chứng tỏ những điều này diễn ra là rất thực tế, không phải ảo ảnh.

Vậy thì, chỉ còn một trường hợp duy nhất, đó chính là họ đang ở một không gian khác!Thì ra là do tên Watson đã đưa họ sang một không gian khác, nhưng nó vẫn là khung cảnh trường học này, chỉ là nó không có người sống nào ở đây...Nói cách khác thì không gian này giống như một thế giới song song, mọi địa điểm đều giống hệt như thế giới cũ, nhưng nơi này khác ở điểm là...không có dương khí, giống như một âm giới, thế giới của những linh hồn.Điều này hơi phức tạp, nhưng họ không phải đang ở thế giới khác hoàn toàn, chỉ là ngôi trường này nằm trong kết giới không gian ảnh hưởng của Watson nên mới như vậy.

Người ngoài nhìn vào không thấy, nhưng nếu bước vào kết giới của nơi này thì sẽ thấy được.

Và tất nhiên nếu vào rồi thì chưa chắc có thể ra.Kỳ Phong suy luận từ nãy giờ, hiểu được một chút nguyên nhân, nhưng nói anh tìm cách khắc phục thì...chỉ có thể đánh bại người tạo ra kết giới thì lũ ma quỷ này mới biến mất.Thất vọng chán nản, bởi cho dù có tìm cách thì cách duy nhất chẳng phải cũng chỉ là đánh bại hắn hay sao.

Vậy mà làm người ta suy luận tùm lum, tốn thời gian!Kỳ Phong bực mình nghĩ:-/Chắc chắn thằng Vương Kha đang đánh nhau với Watson.

Aaaaaa!

Tức quá đi, cái thằng đó thì được đánh đấm với hắn!

Còn mình phải ở đây đạp hết đám "muỗi kiến" này!

Quá bất công, mày cứ đợi đó, tao mới là người đánh bại hắn!/Dường như suy nghĩ ấy đã chạm đến cơn hiếu chiến hiếu thắng của Kỳ Phong, những đòn tấn công của anh lại như cơn vũ bão, cuồn cuộn bùng nổ một cách mãnh liệt như núi lửa phun trào...Do Kỳ Phong bận tấp nập với những vong hồn này, nên không để ý rằng, phía trên kia cũng đang có một trận đấu sinh tử.///// _ ////// _ ////// _ ///// _ /////RẦM!!!Cậu bị hất tung ra, bay thẳng đập lưng vào tường, cơn đau dội vào người bất ngờ khiến cho cậu đau điếng.

Quần áo nhàu nát, có chút bị rách do xô xát, vài vết bầm tím hằn lên trên khuôn mặt hoàn mỹ.Tay cậu đã không còn vũ khí, do cú văng lúc nãy làm cậu đánh rơi mất cây dao của mình.Tuy nhìn Vương Kha thê thảm như vậy, nhưng kẻ kia cũng bị thương tích nặng không thua kém gì cậu đâu.Cậu và hắn đánh nhau từ trên mái ngối, sau đó làm thủng mái rồi rớt xuống lầu ba, nhưng vẫn không dừng lại, họ vẫn tiếp tục, không phân thắng bại.Hắn đứng phía xa xa, một bóng đen đồ sộ bước từ từ lại phía cậu, khuôn mặt không mấy làm vui vẻ như trước, trông rất nguy hiểm.

Trên áo hắn ướt đẫm máu, không ai khác đó chính là máu của hắn, do bị cậu dùng dao tấn công trúng mà bị thương nặng.Hắn trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt đỏ như ác quỷ, miệng nhếch mép lộ ra răng nanh, khuôn mặt vô cùng hung tợn, giọng nói thâm hiểm:-"Thằng nhãi, mày cũng khá lắm đấy, mày là người đầu tiên có thể khiến tao ra nông nỗi này...Tuy mày rất thú vị, nhưng mày lại không đồng ý theo tao, thì thôi...nên giết mày nhé?

Hahaha!"

Cậu đương nhiên không sợ chết, và chắc chắn cũng sẽ không chết, chỉ là cậu quan tâm đến chuyện khác.

Mặt cậu vẫn không thay đổi biểu cảm, sắc mặt lạnh ngắt không chút biểu tình, nhưng giọng nói thì lại rất gay gắt:-"Hừ!

Ngươi làm vậy để làm gì chứ?!

Lý do nhắm đến cô gái kia?!"

Hắn lắc lắc đầu, tỏ vẻ hời hợt:-"Thôi nào, sao mày cứ hỏi về điều này nhiều lần thế?

Haha...nếu mày muốn biết cũng được, tao sẽ nói cho mày nghe...khi xuống địa ngục..."
 
Hành Trình Không Tên
Chương 32: Bên Dưới Lòng Đất


-"Aaa..."

Bịch!!Tiếng rơi một cách nặng nề vang lên, họ vừa bị kéo xuống một cái hố rất sâu bên dưới lòng đất.

Cảm giác ngộp ngạt và mùi hôi thối bên dưới đất liền xộc vào mũi khiến cho cô như muốn nín thở.Cô rơi xuống cùng Thạch Trường, nhưng cô không bị thương, bởi vì cậu đã đỡ cho cô khi tiếp xúc với mặt đất.

Thật kỳ diệu là hai người cùng rơi xuống từ một nơi khá cao nhưng vẫn còn sống được và chỉ bị thương nhẹ.Đầu óc đang choáng váng, nhưng vẫn chưa được buông tha, mấy hồn ma kia lôi cô xuống đây đâu phải để chưng...mà là để ăn.Nhưng cô không nghĩ ra điều đó, chưa kịp phản khán thì bị mấy linh hồn kia dồn vào cắn xé.-"Aaaaaa!"

Cô dùng tay kịch liệt giằng co, chống lại mấy đám quỷ ma kia.Thạch Trường đang nằm bẹp bên cạnh, có lẽ đã bị trật khớp chân, đau đớn không đứng dậy nổi.Cậu thấy cô đang gặp nguy hiểm, liền dùng hết sức bật dậy, lao vào phía đám dã quỷ đang giành giật cô, khó khăn lắm mới có thể dứt cô ra khỏi bọn chúng.Cậu lôi cô lùi bước về phía sau, giữ khoảng cách xa với lũ vong hồn.

Không thể chậm trễ, nhanh như cắt, cậu rút từ trong túi áo khoác ra một quả lựu đạn.Châm ngòi lửa rồi quăng về phía đám quỷ, sau đó tóm lấy tay cô chạy đi.-"Chạy nhanh lên!..."

Cậu nói, trong khi chân đang rất đau nhưng vẫn gắng gượng mà chạy bằng một chân.

Cô nhìn mà cảm thấy xót, cô không thể cứ mãi làm gánh nặng cho người khác!Mặc dù vừa bị cáu xé vào da thịt vô cùng đau rát, nhưng không có thời gian cho cô nghĩ về những vết thương này.

Nhận thấy tình hình cấp bách, cô liền nhanh chóng dùng hết sức dìu vai cậu chạy sâu vào một đường như cái hang ở bên trong lòng đất.Mấy con quỷ kia định đuổi theo, nhưng chỉ trong tít tắt, dây ngòi của quả lựu đạn đã cháy hết.Bùm!!!Tiếng nổ vang lên làm chấn động cả khu dưới đất.

Do lực nổ mạnh khiến hai người đang chạy trốn cũng phải bị văng ngã ra xa.Hang động rung rinh đùng đoàng như sắp sụp xuống.Đùng!Một đống đất lớn sụp xuống chỗ bị nổ vừa nãy, xung quanh bốc lên toàn đất cát.

Những đống đất sụp xuống thành công ngăn cách hai người với đám ma quỷ kia.Tiếng đổ nát dần im lặng, dường như vụ nổ đã kết thúc rồi.

Quả thật cậu làm ra điều này cũng quá mạo hiểm tính mạng, nhưng làm hay không làm cũng phải thử, vì tình huống quá khẩn trương.Cậu và cô bị ngã nằm lăn ra đất, hai người cùng bò lết gượng dậy trong sự mệt mỏi.

Hiện tại bây giờ người nào người nấy đều tơi tả như nhau.

Bất chợt Thạch Trường khẽ kêu:-"Ui da!"

Cậu ôm chân than đau, chắc là do bị trật khớp chân mà còn vận động mạnh, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.Cô cảm thấy có lỗi, giọng nói nhỏ như không còn sức lực:-"Cậu...không sao chứ?"

Lúc này Thạch Trường mới nhìn kĩ thân thể cô, không ổn chút nào, cô còn bị thương nặng hơn cả cậu!Cậu nhìn vào bàn tay của cậu dính vết máu mà giật mình, thì ra là máu của cô.

Toàn thân do bị chúng cào cáu, cắn xé chảy máu rất nhiều.

Nhất là ở cánh tay, da thịt cô loang lỗ máu, quần áo còn bị rách vài nơi, bọn chúng giống như gà mổ thóc vậy, nhào vào mà ăn cô.Thạch Trường thản thốt:-"Trời...cậu còn hỏi tôi, xem lại cậu kia kìa."

Cơ thể cảm thấy đau rát, cô ôm lấy cánh tay, cất tiếng:-"Tôi không sao, mà chúng ta phải nhanh ra khỏi đây."

Đúng, cô nói rất đúng.

Hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn an toàn, phải tìm cách ra khỏi chỗ này.

Nhưng mà...đây là đâu?Đến giờ hai người mới được nhìn rõ không gian, nơi này không hẳn là tối, vẫn có ánh lửa mờ ảo từ đâu đó trong đây.

Nên hang động không quá tối đen như mực.Cô thật không ngờ nổi, bên dưới lồng đất của sân trường mình lại có một nơi như thế này.

Cảm giác như đang thám hiểm bên trong một hang động thần bí, đầy rẫy sự chết chóc...Cụp!-"?!"

Cô giật mình, vì vừa đạp gẫy phải thứ gì đó.

Quay mắt sang nhìn thì...-"A..."

Cảnh tượng là một cái đầu lâu đập vào mắt cô, khiến cô sợ sệt kêu lên thành tiếng, nhưng trong tình cảnh này cô cũng không dám lớn giọng, vì sợ sẽ lôi kéo thêm những thứ rắc rối tìm ra mình.Cô nép lại gần Thạch Trường, cười trừ với cái đầu lâu tỏ vẻ không thân không thiết, như muốn nói là "tôi chỉ vô tình đạp trúng thôi, làm ơn tránh xa tôi ra".Thạch Trường cảm thấy mắc cười với hành động của cô, công nhận là cô vô tư thật, đối với những chuyện này lại không tỏ ra quá sợ hãi như người bình thường.Cậu nói, trong khi đang dựa vào tường gượng đứng dậy:-"Đi thôi...tìm đường ra khỏi đây..."

Cô nhìn cậu, ánh mắt thắc mắc.

Mà cậu cũng nhìn cô, không hiểu sao như có thần giao cách cảm, cậu lại hiểu được lời nói qua ánh mắt của cô mà không cần phải nói ra...Ý nghĩa ánh mắt của cô là..."

Đi đâu...?"

Mặc dù biết rõ không có câu trả lời, nên cô chỉ biểu hiện qua ánh mắt mà không hỏi cậu.Nhưng chắc chắn bây giờ không có lối ra sẵn để đi, dù gì nơi đây cũng có nhiều thứ kỳ lạ cần được tìm hiểu, nên chắc chắn hai người sẽ thoát được khi tìm hiểu rõ nơi này.
 
Hành Trình Không Tên
Chương 33: Vẫn Còn Sống


Khi thấy cậu bám vào vách bước đi một cách khập khiễng, cô lo lắng hỏi:-"Chân cậu còn đi nổi không?"

Thạch Trường thở dài:-"Không đi nổi thì cũng phải đi.

Phải chi bây giờ có Hà My ở đây thì tốt quá..."

Sở dĩ như vậy là vì Hà My rất giỏi chữa trị vết thương.

Cô ấy là một trợ thủ đắc lực trong tổ chức, giống như một bác sĩ trẻ tuổi tài năng.

Trương Hà My không có khả năng chiến đấu, vì chỉ là một người con gái nhỏ bé, nhưng cô ấy đã là thành viên của tổ chức thì nên có kĩ năng riêng của mình.

Chính vì vậy, từ khi còn bé, cô đã say mê học hỏi về những kiến thức y học để giúp đỡ mọi người khi bị thương....Hai người không nói gì nữa, cùng lẳng lặng đi thẳng vào hang, dĩ nhiên là cô dìu cậu đi, chứ làm sao để cậu lết đi được.Hang này không quá hẹp, cũng giống như một hành lang rộng rãi.

Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, cảm giác thật ớn lạnh.

Cô mới hỏi gì đó để xua tan bầu không khí ảm đạm:-"Hừm...không biết vì sao lại có một khu như thế này bên dưới trường học nhỉ?"

Thạch Trường nghe xong, suy nghĩ vài giây liền trả lời:-"Tôi cũng không ngờ...nhưng chắc đây là chỗ ở của mấy con 'thú cưng' của Watson."

-"Thú cưng?"

Cô nghe từ 'thú cưng' thì không hiểu, nên hỏi lại.

Thạch Trường bèn nói:-"Là mấy con yêu ma kia, mà không phải.

Hình như mấy con đấy là do tên Watson điều khiển.

Còn cái nơi này thì chắc là...chắc là chỗ ăn ở của con quỷ nào đó."

Cô nghe xong thấy hoài nghi, hang động có mùi hôi rất quen, khiến cô nhớ mãi:-"Là cái con quỷ nhớp nháp nọ phải không?"

-"Quỷ nhớp nháp nào cơ?"

-"Thì...con quỷ đó đã rượt tôi lúc trước.

Nhưng nó đã bị Kỳ Phong...cho đi trầu ông bà rồi."

-"Haha, vậy sao.

Vậy thì cũng tốt, chắc nơi này chỉ có con quỷ đó ở thôi, mà nó chết rồi thì coi như cũng an toàn."...Từ lúc lọt vào đây cô đã thấy khó thở, ở một cái nơi thiếu không khí, đã vậy còn có mùi hôi tanh, vài mẩu xương lạ lùng mà cô không dám nhìn tới, có lúc cô đã muốn ối ra tại chỗ.Cậu bất chợt nói:-"Cũng may là đã cắt đuôi được đám linh hồn kia, nếu không thì phiền phức rồi.

Nhưng chắc chắn chúng nó sẽ tiếp tục tìm đến, phải cẩn thận, nếu vậy thì cậu cứ bỏ tôi lại mà chạy cũng được."

-"..."

Cô im lặng không đáp lại, không thèm phản hồi là vì cô không thích nghe mấy lời đó.

Tùy cậu muốn thế nào thì muốn, nhưng đương nhiên cô sẽ không bỏ cậu lại một mình.

Không phải vì cô dũng cảm gì cả, mà là vì cô không thể hành động thiếu lương tâm như thế, chỉ vậy thôi....Đi khoảng một lúc, trong hang động xuất hiện thêm vài lối đi.

Không biết nên đi đường nào, cô hỏi cậu:-"Làm sao đây?"

-"Haizzz...chắc tôi phải bỏ mạng tại đây quá."

Cô gõ lên đầu cậu cái cộp, mắng:-"Nói khùng nói điên gì vậy?"

Sau đó, cô đi lại gần xem xét các lối đi, với khuôn mặt nghiêm nghị, tay chóng ở cằm suy nghĩ:-"Hừm...thì ra là vậy..."

-"Vẻ mặt này...có lẽ nào...cậu biết lối đi nào là đúng à?"

Cô quay mặt lại nhìn cậu, mỉm cười gãi gãi đầu đáp:-"Với kinh nghiệm coi phim conan 5 năm của tôi thì...tôi không biết."

-"Ặc..!"

Cô cười trừ, bởi vì cô đã rặn hết những gì mình có thể nghĩ ra, nhưng ở đây chẳng thế áp dụng sự thông minh được, chỉ có thể mặc cho số phận may mắn hay xui xẻo mà thôi.Cô nói:-"Tôi chịu, chúng ta chỉ có thể đụng đường nào đi đường đó thôi."

-"Vậy đi, nếu lối đó có nguy hiểm thì cùng lắm là chết thôi phải không?"

Cô trợn mắt, nở nụ cười dị thường, mặt chảy mồ hôi như mưa:-"Chắc không sao đâu..."

Thấy khuôn mặt hài hước ấy, Thạch Trường không nhịn cười nổi:-"Ờ...Haha."

Hai người quyết định đặt cược số phận, đi vào lối ở giữa.

Lại đi tiếp tục, mặc cho thân thể rã rời, những vết thương trên da đau rát.

Nhưng họ vẫn phải tiếp tục bước.Đi một lúc, bỗng họ thấy có ánh lửa phía cuối đường.

Hai người hoài nghi nhìn nhau, chả biết ở nơi đó có gì, họ đi về phía có ánh đèn ấy.Ánh sáng phát ra từ cây đèn lửa treo bên trong, từ từ hắt vào khuôn mặt, không gian rộng như một căn phòng hiện ra trước mắt họ.

Thật bất ngờ, thứ mà hai người chú ý đến đầu tiên chính là có người đang ngồi ở trong căn phòng bằng đất hôi hám này.Cậu và cô bất giác nín thở, khi nhìn kĩ hơn thì mới phát hiện ra, đó hình như là một học sinh của trường mình, không rõ còn sống hay không, nhưng người đó nằm bất động ở giữa không gian này.Lúc này cậu mới lại gần người đó, xem xét:-"Cậu ta chưa chết, còn thở này."

Quỳnh Anh nói trong mơ hồ:-"Hình như...người này rất quen..."

-"Cậu nhớ không?"

-"Ờ...à nhớ rồi, tuy tôi không biết tên người này, nhưng cậu ta là học sinh cùng khối với tôi."

Thạch Trường dường như nhớ ra, liền hiểu vấn đề:-"Ra là vậy, có lẽ người này là cậu thanh niên đã mất tích khi chơi cầu cơ."

Cô bất ngờ:-"Hả?...Có vụ này nữa sao?"

-"Đúng, là vụ người chết trong nhà vệ sinh.

Một người chết mất xác, chỉ còn lại cái đầu.

Còn một người thì bị mất tích không rõ nguyên nhân, thật không tin nổi là cậu ta vẫn còn sống được cho tới lúc này."...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 34: Sức Mạnh Siêu Nhiên


Người thì bị kẹt bên dưới lồng đất, người phải chật vật với những yêu ma quỷ quái, và đặc biệt là phải bắt được tên ác quỷ đội lốt người kia.

Bên trong ngôi trường đang có những điều gay go, bí ẩn.

Nhưng ngược lại, nhìn từ bên ngoài vào sẽ chẳng có bất kỳ điều gì lạ thường xảy ra, hoàn toàn yên ắng và tĩnh lặng.Bên ngoài phạm vị ngôi trường, có vài người đang đứng ở một góc khuất không ai hay biết.

Trong số đó có một người con trai, trông thân hình cực kỳ to lớn, mập mạp, cằm nọng, bụng phệ.

Giọng nói giống như bị ngọng của cậu khẽ cất lời than vãn:-"Này, mấy người có chắc là bọn họ đang ở bên trong không, sao tôi thấy im lặng quá vậy?

Chờ nãy giờ lâu lắm rồi đó, tôi đói bụng."

Ba người còn lại đang chú ý cảnh giác đến ngôi trường, nghe cậu hỏi thì đều lặng lẽ nhìn cậu, thấy cậu đang xoa xoa chiếc bụng to như cái trống.Lưu Linh thở dài đập tay lên trán:-"Sao cậu lúc nào cũng muốn ăn vậy hả Bá Cường?"

Một thanh niên trong số đó, có vẻ ngoài khá ưa nhìn, điểm đặc biệt của anh ấy là đôi mắt màu xanh dương trông rất thu hút.Anh ta đã quá quen với việc luôn luôn đòi ăn của Bá Cường, khuôn mặt thanh thản phát ra giọng nói lạnh lùng:-"Thông cảm đi, cái bụng của cậu ta giống như hố đen vũ trụ vậy, ăn mãi mà không biết no.

Nhưng được cái là cậu ta rất khoẻ."

Nghe vậy bọn họ cũng làm thinh, chẳng nói thêm gì nữa.

Một người còn lại ở cùng họ chính là Hà My, nãy giờ vẫn không lên tiếng, bây giờ cô lại nói với giọng thấp thỏm:-"Sao vẫn im ắng như vậy?

Dù gì cũng đã 2 giờ sáng rồi.

Không biết họ có an toàn không..."

Cô hỏi, trong khi đang hướng ánh mắt lo lắng nhìn vào ngôi trường lạnh lẽo, u ám.Bất chợt, người con trai có đôi mắt xanh dương bèn nói:-"Tôi cảm nhận thấy có gì đó hơi khác thường, có lẽ chúng tôi phải vào thôi."

Bá Cường bất ngờ, lại hỏi anh:-"Minh Hoán à, lỡ như tên Watson vẫn chưa lộ diện thì sao, chúng ta bước vào có làm rối loạn lên hết không?"

Người có đôi mắt xanh dương là Minh Hoán vẫn bình tĩnh, trả lời:-"Không sao cả, tôi đoán là đã có điều gì đó xảy ra rồi, đi thôi."

Dứt lời, anh bước về phía ngôi trường, Bá Cường bèn lật đật chạy theo với cơ thể nặng trịch.

Đột nhiên, Minh Hoán dừng lại cách không xa chỗ của Lưu Linh và Hà My, nhìn về phía họ cất lời:-"Còn hai người cứ ở lại đây đi."

Hai người định hỏi tại sao, nhưng chưa kịp mở miệng thì anh đã quay đầu bước nhanh đi.

Thật khó hiểu, mặc dù họ đã biết rằng bên trong có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng tại sao lại không cho họ quyền tham gia chứ?....Đến trước cổng trường, Minh Hoán ngắm nghía trước khi trèo qua, vì anh đang suy nghĩ xem làm cách nào để Bá Cường có thể leo qua cổng rào cùng anh trong khi Bá Cường có đống mỡ nặng như đeo đá ấy.Minh Hoán bất giác chạm tay vào cổng trường, anh mở to mắt ngạc nhiên.

Bởi vì...bàn tay anh có thể xuyên qua cánh cổng.

Thử rút tay rồi thụt tay vào một lần nữa, anh và Bá Cường nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.Không ngờ là vậy, Minh Hoán chợt nhận ra cảm giác lạ lùng mà mình đã cảm nhận được là gì, thì ra là ở đây lại có loại kết giới này.Vừa mới nghĩ xong, vẫn chưa kịp hành động gì nhiều.

Bất thình lình, một thứ lạnh cáu mạnh vào bàn tay của Minh Hoán, kéo anh vào bên trong...//////// //////// ///////// ////////////-"Chậc!

Tao phải chém cái lũ thối tha này tới bao giờ nữa đây?!!!"

Kỳ Phong như tức nước vỡ bờ, mồ hôi rỉ trên trán, hai thanh kiếm của anh giờ như một cơn lóc xoáy, điên cuồng chém giết.Bùm!!!Có tiếng động lớn khiến Kỳ Phong giật mình, anh liền liếc xem hướng phát ra tiếng động kia là gì.Bất ngờ, anh thấy có hai thứ đang tấn công những hồn ma đang bao vây ngoài kia.

Vừa đánh vừa né, Kỳ Phong đảo mắt nhìn, thứ đó là một cục khổng lồ đang di chuyển lăn tròn với tốc độ và sát thương khủng khiếp.Gần trăm ma quỷ bị đè bẹp với đòn tấn công đó, tuy nhiên, nó chỉ đè bẹp tạm thời, vì là vong ma nên không thể chết vì đòn tấn công vật lí.

Kỳ Phong nhăn mặt nghĩ:-/Lại là cái đéo gì nữa đây?/Cục tròn khủng lồ sau khi lăn bẹp hết bọn chúng thì liền trở về bình thường, chính là bộ dạng béo phì của Bá Cường.Tiếp đó là một chàng trai hoàn toàn xa lạ với Kỳ Phong, không ai khác là Minh Hoán, người này có sức mạnh vô cùng đặc biệt, chỉ dùng tay không mà có thể cắt đứt linh hồn.Kỳ Phong mở to mắt, vì sợ mình nhìn nhầm, anh có chút lơ đãng, còn xém bị một con ma cắn trúng.Sau khi tránh né an toàn, Kỳ Phong liền nhìn về phía Minh Hoán.

Không ngờ cũng có người có sức mạnh ghê gớm như vậy, chỉ dùng tay có thể chẻ đôi linh hồn?Nhìn kĩ thêm, Kỳ Phong thấy bàn tay của anh ta để thẳng, phát ra một loại ánh sáng mờ ảo kỳ lạ và vô cùng sắc bén...Bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Kỳ Phong cuối cùng cũng nhận ra người này là ai...Tuy đây là lần đầu chứng kiến, nhưng Kỳ Phong đều hiểu rõ lai lịch của người bên kia lợi hại thế nào.
 
Hành Trình Không Tên
Chương 35: Thành Viên Cấp S


Trong tổ chức của anh phân chia theo nhiều cấp bậc, dựa theo sức mạnh và kĩ năng của thành viên đó mà quyết định.

Ban đầu gia nhập thành viên sẽ ở cấp D, là cấp nhỏ nhất.

Họ sẽ được rèn luyện kĩ lưỡng, sau đó mới tiến hành làm nhiệm vụ chính thức.

Sau khi làm nhiệm vụ theo yêu cầu của tổ chức, tùy theo mức độ hoàn thành tốt có thể tăng cấp, nhưng những nhiệm vụ đó không hề dễ dàng, đã vào tổ chức thì điều đó đồng nghĩa với việc có thể chết bất cứ lúc nào.

Cấp C là cấp trung bình, còn cấp B là cấp khá.

Cấp A là rất giỏi, và đặc biệt nhất là cấp S.

Chỉ có 13 người ở vị trí cấp S hiện tại, trong đó Vương Kha chính là thành viên cấp S nhỏ tuổi nhất, thứ hạng 13.Và theo Kỳ Phong đoán thì người đặc biệt mà anh đang thấy phía đằng kia chính là một thành viên đặc biệt trong số đó.

Minh Hoán, thành viên đứng thứ 12 trong cấp S, cao hơn Lý Vương Kha một bậc.Quả thật nhiệm vụ lần này có phần của nhóm anh ta hợp tác cùng, nhưng mà một người tự trọng như Kỳ Phong đây thì không cần bất cứ kẻ nào giúp đỡ cả.Khác với suy nghĩ của anh, Minh Hoán hoàn toàn không bận tâm một chút nào đến Kỳ Phong, mà chỉ quan tâm cái người đang đánh nhau đùng đùng trên lầu tầng ba kia.Minh Hoán định chạy đến đó xem tình hình thế nào, nhưng bất chợt bị giọng gay gắt của Kỳ Phong gọi lại:-"Này!

Rảnh tay rảnh chân thì đi cứu con nhỏ bánh bèo với cái thằng bất tài vô dụng kia đi!

Vương Kha thì cứ để cho tao!"

Minh Hoán vừa dùng tay tấn công mấy con ma đang bu lại gần mình, vừa ngoảnh đầu nhìn Kỳ Phong khó hiểu:-"Con nhỏ với thằng nào cơ?"

Kỳ Phong nhíu mày chớp chớp mắt, mặc dù không phải lần đầu gặp mặt chúng nó, nhưng với bộ não cá vàng của anh thì đã quên mất tên của hai đứa bị lọt xuống hố kia rồi, anh lại nói với giọng điệu bực tức, xấc sượt:-"Tao quên mẹ tên chúng nó rồi!

Mà chúng nó bị lôi xuống cái hố gì đó, rồi mất tiêu luôn!

Mày biết làm gì để cứu tụi nó không?!"

Hai người vừa đánh vừa tiến sát lại gần nhau, Minh Hoán bảo:-"Cậu giúp tôi tránh mấy con ma này đi, để tôi kiểm tra mặt đất một chút!"

Nghe xong Kỳ Phong liền nhanh chóng tăng cường phòng thủ, không cho bất kỳ thứ gì lại gần hai người.

Tiếp theo, Minh Hoán cúi người xuống sờ sờ lên mặt đất.Kỳ Phong thấy kỳ lạ nên vừa thúc giục vừa hỏi:-"Mày làm cái đếch gì thế?!

Lẹ lẹ đi!"

Đối với thái độ suồng sả của đối phương, Minh Hoán có chút muốn phang cho Kỳ Phong một bạt tay, nhưng mà hiện giờ thì không phải lúc thích hợp nên đành thôi.Minh Hoán bĩu môi đứng lên, sau đó vẫy tay ra hiệu với Bá Cường đến gần đây.

Tiếp đó, Bá Cường dùng cơ thể to lớn cuộn tròn lăn đều trên mặt đất gồ ghề chạy lại phía Minh Hoán, thành công không để mấy con ma kia tóm được.

Minh Hoán nói với Bá Cường:-"Tôi cần cậu phá nát mặt đất này xuống bên dưới."

Kỳ Phong giật mình, bèn hỏi:-"Làm vậy cũng được hả?!"

Minh Hoán nhìn Kỳ Phong bằng nửa con mắt, đáp:-"Đương nhiên được."

Nghe xong, Bá Cường lập tức lùi ra xa, giống như lấy đà, sau đó nhảy lên cao, lúc bay lên không trung Bá Cường xoay người như một cái máy khoan đất, đáp xuống tiếp xúc với mặt đất với lực cực mạnh.Mấy con ma khi thấy sức mạnh khủng khiếp đó cũng có phần e sợ mà lùi ra bớt.Bùm!!!Âm thanh làm chấn động một khu đất, lộ ra phía dưới như một cái hang động.

Thấy cảnh tượng trước mắt khiến cho Kỳ Phong được mở mang tầm mắt:-"Mạnh thật..."

Minh Hoán khoanh tay nhếch mép, tỏ vẻ mỉa mai Kỳ Phong:-"Tuy Bá Cường chỉ là thành viên cấp A, nhưng xem ra cậu ta mạnh hơn ai kia rồi."

Kỳ Phong lại nghiến răng nghiến lợi:-"Xí!

Chỉ đục thủng mặt đất thôi mà, có gì mà lợi hại chứ?!"

Minh Hoán mặt vẫn bình tĩnh, tiếp tục mỉa mai:-"Ồ, nhưng xem ra nhóm của chúng tôi mạnh hơn nhóm của mấy cậu đó, lần này được chúng tôi trợ giúp thì cũng nên khắc cốt ghi tâm, sau này còn đền đáp chứ."

-"Đéo!"

Hai người nhìn nhau với ánh mát như tia sét, không để ý rằng Bá Cường đã xuống dưới hố đó từ lâu....
 
Hành Trình Không Tên
Chương 36: Mất Kiểm Soát


Đúng lúc Thạch Trường đang ở phía dưới cùng cô, đột nhiên nghe tiếng mặt đất trên đầu lung lay mạnh.

Hai người có cảm giác không lành, nhanh chóng kéo thân thể người thanh niên đang ngất xỉu kia qua một bên ẩn nấp cho an toàn.Không cần phải đợi quá lâu, quả nhiên là có điều gì đó không ổn, mặt đất phía trên bị khoan sâu xuống, cát đất văng mù mịt.

Lộ ra một thân ảnh khổng lồ của Bá Cường.Thạch Trường hoang mang dò xét:-"Cậu ta là..."

Bá Cường nhìn ba người đang nép một góc, chắc vừa rồi bản thân đã xém gây ra nguy hiểm cho người khác, nên Bá Cường lo lắng hỏi với chất giọng ngọng như con nít:-"Ồ, tôi có làm ai bị thương không?

Xin lỗi."

Thạch Trường không quen Bá Cường, nhưng nhìn thì cũng đoán ra là người trong tổ chức.

Cậu vui mừng đáp:-"Chúng tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, haha!"

Bá Cường lại nói:-"Tốt rồi, mọi người cứ bám vào người tôi, tôi sẽ giúp mọi người lên phía trên."

Cho dù Bá Cường có sức mạnh khoẻ khoắn thật, nhưng mà ôm ba người rồi phóng lên từ một độ cao đến bất ngờ thì liệu có được?Cảm thấy hoài nghi, nhưng Thạch Trường vẫn trao người thanh niên kia để Bá Cường bế lên vai, còn hai người thì bám vào hai cánh tay của Bá Cường.

Phải công nhận là Bá Cường cực kỳ to lớn, có thể tựa như một con gấu vậy.Bá Cường lại dồn lực vào hai chân, chuẩn bị tư thế chắc chắn rồi phóng lên như tên lửa.

Rất may mắn là mọi người lên mặt đất vẫn an toàn, thở phào nhẹ nhõm.Nhưng cô vẫn chưa kịp nghỉ ngơi, mấy con ma khi nhìn thấy cô thì lại nhào nhào đến.

Có Kỳ Phong ngăn cản lại, nên cô không bị làm sao.Kỳ Phong hỏi:-"Sao trông tụi bây tàn tạ vậy?!

Tao tưởng chôn xác ở dưới đó luôn rồi chứ!

Còn cái thằng ngất xỉu kia là ai nữa?!"

Thạch Trường ngồi xuống nặng nề, chân của cậu vẫn đau nhói, cậu lên tiếng:-"Là một nạn nhân của tên Watson ấy."

Bá Cường ra tay bảo vệ cho mọi người, để họ có thể ngồi mà nghỉ ngơi.

Minh Hoán nói:-"Khó tin là người này còn sống được đấy.

Điều quan trọng bây giờ là phải bắt..."

Vẫn chưa nói dứt câu, đột nhiên Minh Hoán dừng giữa chừng, như có một linh cảm chẳng lành...Anh nhanh chóng nhìn lên phía trên lầu ba với ánh mắt kỳ lạ.

Chính là cảm giác này, rất quen thuộc.

Một cảm giác sợ hãi...Thạch Trường thấy ánh mắt đó giống như Minh Hoán đang bất ngờ về điều gì đó, nên hỏi:-"Có chuyện gì vậy?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Minh Hoán không còn bình tĩnh như trước, giống như có điều gì đó rất nghiêm trọng, anh nói như thì thầm trong miệng:-"Chẳng lẽ nó đã..."

Đùng!!!Quả nhiên linh cảm của anh là rất đúng.

Một tiếng nổ vang trời lở đất vang lên, một phía bức tường của ngôi trường bị đổ nát xuống.

Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn về phía xảy ra vụ nổ kia.

Họ đều đồng loạt nhìn thấy khung cảnh bao trùm ám khí trước mắt...Cú nổ vừa này là do Lý Vương Kha đánh Watson, nhưng do hắn né được nên đòn đánh đã trút vào tường, làm ra đống đổ nát đó.

Nhưng...sao cậu ta lại có thể mạnh như thế được chứ?Vương Kha...à không, nói đúng hơn thì không còn là Vương Kha nữa.

Cậu ta giống như một con người hoàn toàn khác, và hiện tại sức mạnh của cậu ấy còn khủng khiếp hơn lúc ban đầu...Xung quang toàn thân cậu toả ra làn khói kỳ lạ, có điều là nó không hề an toàn chút nào.

Mọi đòn đánh của Vương Kha cứ như là một con thú hoang.

Hắn thấy cậu giống như bị mất kiểm soát, hình dạng có chút thay đổi, sức mạnh vô cùng khó nhằn, sự bất ngờ này khiến Watson càng thích thú.

Muốn đánh một trận một chết một còn với cậu.Thạch Trường có chút hoảng hốt, bởi vì cậu nhận ra Vương Kha đang gặp vấn đề:-"Chẳng lẽ...Vương Kha đã..."

...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 37: Muốn Làm Gì?


Bây giờ khuôn mặt của Thạch Trường cũng kỳ lạ như Minh Hoán.

Kỳ Phong hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Thạch Trường hấp tấp lên tiếng trong khi vẫn ngồi bẹp dưới đất chưa đứng lên được:-"Nhanh, mau cản Vương Kha lại!

Nếu không nó sẽ giết người mất!"

"Giết người".

Câu này nói ra khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ nguy hiểm....Lý do mà Thạch Trường nói Vương Kha sẽ giết người là bởi vì tình trạng của cậu đang bộc phát: Ngoại trừ việc bẩm sinh có thể nhìn thấy ma ra thì, từ lúc nhỏ Vương Kha đã có sức mạnh ma quái, không rõ rằng thứ đó là thứ gì nhưng lúc đó cậu sẽ có sức mạnh vượt trội, hình dạng như ác ma, phải nói là rất rất khủng khiếp.

Nhưng vì sức mạnh đó không hề tầm thường nên không dễ dàng kiểm soát được.

Có những lúc Vương Kha bị kích động, hoặc rơi vào tình trạng ranh giới giữa sự sống và cái chết thì sức mạnh sẽ bộc phát.

Mà nếu nó đã bộc phát, thì cậu ta sẽ không cách nào kiểm soát nó được, lúc đó cậu không khác gì một con ác quỷ khát máu, chỉ biết điên cuồng tấn công người khác, không còn nhận thức người thân của mình là ai.

Chính vì lý do không kiểm soát được sức mạnh đáng ghét của chính mình, có nhiều lúc cậu đã bị người khác khinh miệt và ruồng rẫy.

Coi cậu ta như một thằng tâm thần có thể lên cơn bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu họ đối xử tốt với cậu một chút thì không phải sẽ khác sao?

Mỗi lần bị mất kiểm soát thì phải lấy súng thuốc mê bắn để cậu ta ngất đi, phải chịu nhiều đau đớn như vậy thật khổ sở.

Cho dù sức mạnh của cậu có bị người khác chế nhạo, thì cậu vẫn đứng ở một cấp bậc S trong tổ chức.

Nhưng không phải là hạng đầu, vì đã bị hạn chế do không thể kiểm soát.Và có một điều mà chưa một ai biết được, những lần mất kiểm soát đó chỉ là một phần sức mạnh nhỏ nhoi bị rò rỉ ra bên ngoài mà thôi, chỉ với một chút sức mạnh đó mà Vương Kha đã ở bậc S, vậy nếu cậu ta hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh sâu bên trong mình thì sao?...Minh Hoán đột nhiên nhếch mép, giọng nói đay nghiến:-"Ha...nếu vậy sao không để cậu ta thử kiểm soát sức mạnh của mình đi chứ?

Giúp mãi thì có ích gì, phải không?"

Thạch Trường lại nhìn Minh Hoán với ánh mắt có chút căm hờn, cậu hiểu rõ là Minh Hoán biết tất cả về Vương Kha, nhưng lại vô tâm mà nói ra những lời như vậy?Kỳ Phong chứng kiến thấy ánh mắt họ giành cho nhau đầy ganh ghét, dường như họ có mối quan hệ không tốt với nhau.Nhưng anh không biết được rằng...mấu chốt của tất cả vấn đề đều nằm ở chỗ Vương Kha, họ có thù hận với nhau khá phức tạp...Đột nhiên Kỳ Phong thấy thiếu thiếu gì đó, quay qua ngoảnh lại, anh chỉ thấy một là cậu học sinh đang bị ngất vẫn nằm im lìm, hai là Bá Cường đang ngăn cản đám linh hồn để bảo vệ họ.Hình như thiếu cái gì đó...miệng Kỳ Phong méo xệch, nhận ra Quỳnh Anh đã biến đi đâu mất rồi, không còn thấy xác đâu nữa, mới giật mình thốt lên:-"Ê cái con nhỏ kia đâu rồi?!

Không lẽ lúc tao không để ý mà nó bị ăn mất rồi à, có miệng sao không biết kêu lên, mẹ nó!"

Thạch Trường nghe vậy không để ý đến Minh Hoán nữa, càng lúc càng rối, chân không thể di chuyển bình thường được, mà cái tên Minh Hoán này còn không chịu hợp tác đàng hoàng.Bên trên tầng lầu đấu với nhau inh ỏi, ngôi trường có bên nát có bên tan tành.

Kỳ Phong cũng phải đổ mồ hôi hột:-"Má!

Đánh gì mà như cần cẩu đập nhà xây lại vậy?!

Hên là chỗ này nằm trong kết giới, không phải thế giới thực, chứ không là đền thiệt hại tài sản thấy mẹ rồi."

Thạch Trường thúc giục Kỳ Phong:-"Ông anh bớt mỏ hỗn lại đi, mau tìm Quỳnh Anh nhanh, cậu ấy đâu mất rồi?..."

Cậu bất lực lắm rồi mới đi hỏi 'ông cố nội' Kỳ Phong đây, rốt cuộc cũng chỉ nhận được câu trả lời như không trả lời:-"Đjtme làm sao tao biết?!"

Minh Hoán đứng kế bên ngao ngán, họ không phối hợp ăn ý một chút nào cả.

Nhưng không sao, anh không quan tâm lắm.Minh Hoán chỉ là muốn nhìn xem cô gái kia sẽ làm gì, anh nói trong khi nhìn về một phía dưới lầu:-"Mấy người không cần phải lo đâu, cô gái đó còn sống sờ sờ ở đằng kia kìa."

Rốt cuộc thì...cô muốn làm gì đây?...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 38: Bạch Hoả


Kỳ Phong và Thạch Trường nghe vậy thì đồng loạt nhìn sang phía bên kia.Không biết từ lúc nào, cô đã một mình chật vật với đám ma quỷ kia, nhìn thì giống như là cô đang muốn chạy đi đâu đó.

Hình như là...lên lầu, nơi Watson và Vương Kha đang đánh nhau như dầu sôi lửa bỏng.Kỳ Phong không chừng chừ, vội phóng tới để xem cô đang định làm điều gì, anh quát:-"Mày làm cái trò gì vậy?!

Có biết nguy hiểm lắm không?!"

Đang gặp tình thế nguy hiểm, còn gặp anh nhào vô nói vậy khiến cô không khỏi giật thót:-"A...tôi xin lỗi...nhưng mà...nhưng..."

Thấy biểu cảm của cô có chút kỳ lạ, khuôn mặt cứ như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Kỳ Phong nhíu mày hỏi:-"Nhưng cái gì?!..."

Cô còn chưa kịp trả lời thì mấy đám hồn ma tấn công tới, làm cho Kỳ Phong phải tiếp tục vận động, anh vừa che chắn cho cô vừa nói:-"Mày phiền phức thật đấy!

Mày có biết cái lũ này thèm mày cỡ nào không?!

Còn dám tự tiện đi lung tung nữa!"

Cô nói, với giọng hết sức lạ lùng, cứ ngập ngừng mãi mà không nói ra từ gì có nghĩa:-"Nhưng mà..."

Thật sự cô không biết phải tả điều mình muốn nói như thế nào.

Chỉ là bản thân cô đang cảm thấy rất lạ...Nói đúng hơn là, cô nghe được một giọng nói trong tâm trí.

Không rõ là gì, nhưng nó thúc giục cô phải ngăn cản mọi chuyện, phải ngăn cản!

Nhưng...một người vô dụng như cô thì có thể làm gì đây...?

Phải làm gì...?Kỳ Phong thấy cô ở bên cạnh cứ ngờ nghệch, trông thật khó hiểu:-"Mày bị gì vậy?"

Đùng đoàng...Tiếng đổ nát cuối cùng vang lên phía trên lầu, sau đó im bặt đi.

Cô hiểu một điều rằng...không thể chậm trễ thêm bất kỳ giây phút nào nữa:-"Anh...anh mau đi lấy súng thuốc mê tới đây đi!"

Đột nhiên cô kéo lấy vạt áo Kỳ Phong nói một điều khó hiểu như vậy làm sao anh có thể hiểu, anh gặn hỏi:-"Cái gì?!..Súng thuốc mê?

Ở đâu chứ?!"

Cô đáp nhanh như biết rất rõ:-"Ở chỗ Thạch Trường!

Thạch Trường có súng thuốc mê!

Đi nhanh đi!"

Kỳ Phong bị rối như tơ vò, đột nhiên cô trở nên như vậy là sao?

Lấy súng thuốc mê để làm cái quái gì cơ?

Còn chưa kịp hết bàng hoàng, bất ngờ cô chạy lên cầu thang, nói với Kỳ Phong một lời cuối:-"Anh làm cách gì cũng được, để cho Thạch Trường dùng súng thuốc mê cứu Vương Kha!"

Cô nói xong thì tiếp tục đi lên lầu, khiến Kỳ Phong đầu óc quay cuồng một mạch:-"Này!

Tao không thể để mày ở đây được!

Mau xuống đây!"

Mặc cho Kỳ Phong hét lên kêu cô quay lại, nhưng cô vẫn không quay đầu.

Rốt cuộc cô đang định làm gì vậy?Bên trên lầu ba không hề có một bóng ma, có lẽ là do có hai con 'quái vật' đang giao tranh dữ dội với nhau, nên chẳng con ma nào dám nhào vô nạp mạng.

Cô lên đến tầng ba thì thở hồng hộc, khung cảnh hành lang bây giờ hoang tàn quá.Phía bên kia, tên Watson cuối cùng cũng kiệt sức, hắn bị Vương Kha dùng tay bóp chặt cổ.

Nhìn hắn giẫy giụa trong đau đớn như vậy chắc đã bị bóp cổ từ rất lâu mà không thể thoát được.

Hắn cố gắng giằng co, nhưng bàn tay khốn khiếp vẫn không buông.Khuôn mặt Vương Kha trông rất thoả mãn, không rõ đôi mắt của cậu đã chuyển sang màu đỏ từ khi nào, răng nanh của cậu còn mọc dài hơn.

Vừa muốn bóp chết người trong tay, vừa nở một nụ cười đáng sợ.Tình thế hoàn toàn thay đổi, Watson không thể thắng nổi loại sức mạnh này.

Bây giờ thì ai mới là 'quỷ' thật sự đây?Cô nhìn, cảm thấy người thanh niên ngày hôm trước còn điềm tĩnh như nước, trông rất nhẹ nhàng dễ chịu.

Còn hiện giờ thì...thật đáng sợ!Cô đứng thờ thẫn, không biết nên làm gì trước khí thế này.Dường như cảm nhận được mùi máu đặc biệt trên người cô ở gần, Vương Kha liếc đôi mắt đỏ ngầu về phía cô.

Khiến cô giật hết cả mình.

Nhưng cô muốn kêu cậu dừng lại:-"Vương Kha..."

Đột nhiên nhìn thấy cô khiến cậu có chút dao động, nhưng rồi cảm giác đó rất nhanh liền biến mất.

Chỉ một thời gian ngắn ngủi, nhưng để Vương Kha nương tay một chút thì Watson liền nhanh chóng giằng thoát ra, hắn ôm cổ ho sặc sụa, lùi ra khỏi người cậu.Như mất đi con mồi, Vương Kha liền tức giận, cậu tạo ra một ngọn lửa màu trắng trong lòng bàn tay.

Cậu chính là...định thiêu đốt hắn sao?Sau khi thoát khỏi bàn tay kiềm hãm đó, hắn xoa xoa cổ.

Thảnh thơi nói ra một lời khiến Vương Kha phải trơ mắt đứng hình:-"Ha...phải công nhận...mày rất giống 'thằng anh trai' của mày đấy, hahaha!"

Nghe đến từ 'anh trai', đột nhiên khiến cậu lại bị dao động, giống như trong trạng thái nửa tỉnh nửa điên.

Nhưng cho dù hiện tại cậu có điên đến đâu, thì sau khi nghe từ 'anh trai' cũng phải trở nên tỉnh táo, cậu trơ mắt hỏi với chất giọng khàn đặc khó nghe:-"Sao ngươi biết...?

Ngươi biết gì về anh trai của ta?!

Hả?!"

Nhìn sắc mặt cậu thay đổi nhanh chóng như vậy, quả nhiên điều này rất quan trọng.

Hắn cười lớn, đáp:-"Hahaha, tao chỉ mới nói mày giống anh trai của mày thôi mà?

Làm gì mà kích động vậy?"...
 
Hành Trình Không Tên
Chương 39: Anh Trai Song Sinh


Cậu tiếp tục tấn công khiến cho đối phương không có thời gian xoay sở.

Hiện tại Watson né còn không kịp, đừng nói chi đến phản công.

Hắn né đến đâu, Vương Kha liền dùng bàn tay với ngọn lửa trắng thiêu rụi đến đó.Phong cảnh xung quanh đã hoang tàn, giờ lại bị bốc cháy dữ dội, sắp cháy lan ra khắp trường.Thôi tiêu rồi, cô phải làm thế nào đây?

Nhào vào ngăn cản cuộc chiến là một điều ngu ngốc, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được.

Nhưng cô cũng không muốn đứng yên mà xem thế này.Trong bộ dạng thảm hại khó coi, tên Watson cười như điên.

Bộ bị đánh vui đến vậy sao?

Hắn có lẽ đã chuẩn bị tinh thần cả rồi, chỉ chờ đợi có thế mà thôi, không ngờ mọi chuyện lại thú vị đến như vậy...Bất ngờ hắn dừng lại, không tránh né nữa, giống như con mồi đã bất lực tự nộp mạng cho thú dữ.

Nhanh chóng, tên Watson lại bị đánh túi bụi vài đấm vào mặt.

Sau đó Vương Kha nắm lấy tóc hắn kéo lại, giọng nói cay nghiến hỏi hắn:-"Rốt cuộc, ngươi biết gì về anh trai ta?!

Nói!"

Tuy hắn bị đánh đến bầm dập, nhưng không tỏ ra chút đau đớn gì, hắn chỉ cười ngờ nghệch, ánh mắt còn có chút điên dại.

Hắn biết, biết tất cả mọi thứ về cậu!

Thậm chí là biết rất rõ về người anh trai yêu quý của Vương Kha.

Nhưng hắn vẫn giở giọng châm chọc:-"Sao vậy...?

Haha...Chẳng phải anh trai của mày đã chết rồi sao?!

Hahaha!"

Vương Kha tức giận lại giáng xuống cho hắn một cú đấm.

Chưa bao giờ cậu bộc lộ cảm xúc dữ dội đến như vậy.

Hành động như muốn đánh chết đối phương.Cô không thể cứ trơ mắt nhìn mãi được, dù có bị cự tuyệt cỡ nào thì cô vẫn muốn chạy lại ngăn cản.

Không muốn nghĩ thêm gì nữa, cô lập tức chạy lại giằng Vương Kha ra xa tên Watson, miệng cô hấp tấp nói nhỏ:-"Bình tĩnh...cậu không được làm vậy..."

Vương Kha bị cô giữ lấy thắt lưng, cậu không tỏ ra bực mình.

Chỉ cúi đầu thở hừ hừ như đang phải cố gượng điều chỉnh hành vi.

Nhưng càng nhịn xuống càng cảm thấy khó chịu, ác quỷ trong người cậu muốn được giết...Cảm xúc của cậu sớm bị lung lay, cuối cùng không thể kiểm soát.

Vương Kha giằng ra khỏi người cô, dù thế nào cũng không muốn khiến cô bị thương.

Nên chuyển sự phát tiết của mình vào Watson, cậu nhanh chóng đến phía hắn.

Đạp một phát vào bụng hắn, làm cho hắn vừa đau vừa mất cân bằng mà ngã người dựa vào lan can.

Trên lan can có mấy ngọn lửa trắng của Vương Kha để lại, nó liền bám vào da thịt của Watson mà thiêu đốt.Đau đớn này chòng lên đau đớn khác, hắn không kiềm được mà kêu lên thành tiếng:-"Aaaa...!"

Chứng kiến thấy cảnh người khác phải chịu khổ sở, Vương Kha cười lên man rợ, còn cô thì ngồi khụy xuống đất, cảm thấy sửng sốt...Như vậy là chưa đủ, cậu tiếp tục tiến lại gần hắn, lôi người đang bị lửa ăn da quăng qua phía ngoài ban công.Cảnh tượng đó khiến cô há hốc mồm, sao những con người với nhau mà lại có thể làm vậy...Cô hoàn toàn trơ người ra như một con rối, không thốt thành lời.Đúng lúc cậu vừa quăng hắn xuống dưới từ lầu ba, đột nhiên hành lang phát ra một tiếng súng nổ.Bang!!!-"A..."

Một vật gì đó như kiêm thuốc mê dính vào vai cậu, cảm giác nặng trĩu lại xuất hiện trên cơ thể, cậu liếc nhìn những kẻ đã bắn cậu bằng ánh mắt thâm độc, sau đó từ từ trượt xuống ngất đi...Cô giật phắc nhìn sang phía dãy hành lang vừa nãy, chính là Thạch Trường vừa bắn thuốc gây mê vào Vương Kha.

Vì Thạch Trường không thể di chuyển bình thường và vì Kỳ Phong không biết bắn súng thuốc mê.

Nên Kỳ Phong quyết định cõng Thạch Trường để giúp cậu ta dễ bề hành sự.Thạch Trường thở phảo nhẹ nhõm:-"Cũng may là tạm giải quyết xong một gánh nặng..."

Rồi đột nhiên cậu giật mình nhớ ra:-"Ủa còn tên Watson đâu?!"

Lúc này cô mới nhớ đến hắn, vội vàng đứng dậy nhìn ra lan can.

Hình ảnh đập vào mặt cô là một thân hình cường tráng đang chật vật bám vào mặt tường trong khi sắp không giữ nổi mà rơi xuống từ lầu ba.Cũng may là hắn đã kịp bám vào tường trước khi rơi xuống, nhưng với những vết thương trên người thì có lẽ hắn không chống cự lâu được.

Thật kỳ lạ, ngọn lửa màu trắng thiêu đốt theo kiểu ăn mòn da thịt như chất a xít, nó không bốc cháy, mà chỉ cháy mòn những thứ nó chạm qua, toàn thân của Watson loang lỗ vết thịt cháy, trông còn tăng thêm vẻ đáng sợ bên ngoài của hắn.Hắn cười khổ với cô, không còn vẻ ác tâm như trước, ánh mắt như có chút tiếc nuối.

Tuy hắn không thể chết, nhưng hắn đã bán linh hồn mình cho kẻ ác để đổi lấy sức mạnh thì cuộc đời hắn đã chết từ lâu rồi.

Thậm chí là bước sang một trang đầy thảm hại.Bàn tay hắn dần thả lỏng sau đó buông ra, nhưng hắn không ngờ là cô lại trèo ra phía ngoài lan can kéo lấy tay hắn lại.

Trọng lượng hắn nặng quá mức khiến cô xém chút trượt tay, cô dùng sức để kéo một tay của hắn, khuôn mặt cô rặn hết sức nên nhăn dúm lại.Có chút sững sờ, hắn ngước khuôn mặt loang lỗ vết thương tới mức không nhận ra hình dạng ban đầu, hỏi cô:-"Ranh con, mày đang làm gì thế..?

...
 
Back
Top Bottom