Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 25: Chương 25



Giọng Vệ tướng lạnh như băng.

Chân ta hơi khựng lại.

Phải rồi…

Đại Chu đã diệt vong.

Ta giờ đây đã là công chúa tiền triều.

Ta ngoái đầu nhìn về phía Vệ tướng, hắn cũng nhìn ta.

Ánh mắt giao nhau như gươm kiếm chạm mặt.

Sau lưng Vệ tướng, là vô số quân lính, ánh mắt hung tợn dán lên người ta.

Tuy họ mượn danh nghĩa vì ta mà khởi nghĩa, nhưng thực chất lại vì công danh lợi lộc của chính mình, vì muốn làm khai quốc công thần.

Họ vừa mới diệt xong nhà họ Triệu, sao có thể để công chúa Triệu thị được nắm quyền?

Người họ muốn giẫm đạp tiếp theo, e rằng chính là ta, vị công chúa vong quốc này.

Khoảnh khắc ấy, ta mới thấm thía, vận mệnh của ta và mẫu hậu, thật sự giống nhau đến đáng sợ…

30

Ta gặp Vệ Chiêu thở hổn hển và Khang Lạc đang khóc thút thít ở cổng cung.

Vệ Chiêu thấy ta, mặt đầy hổ thẹn, hắn quỳ xuống cứng đờ, cúi đầu thật sâu.

“Thực… xin… lỗi!”

“Ta… đến… muộn!”

Khang Lạc vội vàng nhào tới, luống cuống giải thích:

“Đừng trách Vệ Chiêu! Là ta thấy chàng đi trong đám loạn quân, sợ chàng gặp chuyện, nên mới sai người giữ chàng lại.”

“Ta chỉ muốn cứu chàng, có làm lỡ việc gì của tỷ không?”

“Mẫu hậu đâu rồi? Phụ hoàng đâu? Đám loạn quân kia có làm hại phụ hoàng mẫu hậu không?”

Khoảnh khắc ấy, ta liền đoán được chân tướng.

Vệ Chiêu một mình bôn ba giữa Hoa Kinh loạn lạc, tình cờ gặp Khang Lạc đang tránh loạn quân.

Khang Lạc sai người giữ hắn lại, mà Vệ Chiêu đã bị cắt mất lưỡi, không nói rõ được…

Mọi chuyện cứ như vậy, vừa khéo léo, vừa trớ trêu mà xảy ra.

Lần đầu Khang Lạc gom đủ can đảm để cứu người, lại đúng lúc khiến ta mất đi hai người thân thiết nhất.

Ta vĩnh viễn không còn sư phụ, và cũng mất luôn A Tắc, mất cả mọi khả năng có thể xảy ra giữa ta và hắn.

Ta và hắn, vốn nên là cố nhân tương phùng, nay hóa thành kẻ thù gặp nhau.

Ánh mắt ta lạnh như băng nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng ăn mặc như nông phụ, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ không vết bẩn.

Phía sau nàng là hơn trăm thị vệ tinh nhuệ, ai nấy ánh mắt sắc bén, quả là cao thủ trong cao thủ.

Một đội quân như thế, tất nhiên là do mẫu hậu phái tới để bảo vệ nàng.

Nàng có trăm quân tinh nhuệ, còn ta chỉ có một thân một mình.

Nàng có muôn vàn sủng ái, còn ta trong cùng một ngày mất cả mẫu hậu, mất cả sư phụ, và mất luôn A Tắc.

Khoảnh khắc ấy, hận thù mới cũ trào dâng, ta rút kiếm, một kiếm chỉ thẳng vào cổ nàng:

“Vì sao?”

Hồng Trần Vô Định

“Vì sao lại là ngươi?”

“Vì sao lúc nên cứu người thì ngươi không cứu, mà lúc không nên cứu, ngươi lại cứ cố cứu?”

“Vì sao ngươi không c.h.ế.t trong loạn quân? Vì sao?”

Giọng ta sắc nhọn như rít lên từ cõi u linh, đầy đau đớn và phẫn hận, như ác quỷ gào khóc giữa đêm tối.

Khang Lạc hoảng sợ, liên tục lùi lại, vô ý giẫm phải vạt áo, ngã nhào xuống đất, nhưng lại theo bản năng ôm chặt lấy bụng mình.

“Ta không biết…”

“Ta thật sự không biết…”

“Ta chỉ muốn giúp tỷ…”

“Ta cũng đâu có trốn chạy, ta đến cung là để cứu tỷ và mẫu hậu…”

Ta như nghẹn nơi cổ, m.á.u nơi cuống họng rốt cuộc không kìm nén được, “phụt” một tiếng phun ra.

Kiếp trước chắc ta nợ Khang Lạc một khoản nợ lớn, nên kiếp này nàng hành hạ ta như thế này đây.

Ta từng khuyên nàng thiện lương, nàng quả thực đã làm một việc thiện, nhưng việc ấy lại cướp đi mạng sống của ta.

Ta trở về phủ công chúa, đóng chặt cửa không ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, A Tắc cho người gửi đến một cỗ quan tài, bên trong là t.h.i t.h.ể của sư phụ Lục Diệu.

Ta tự tay khâu đầu và thân sư phụ lại với nhau, tay nghề vá may của ta vốn rất tệ, nhưng ta nghĩ sư phụ chắc sẽ không chê ta đâu.

Những năm ở Vân Sơ Tự, các ni cô mới đến đều đối xử rất tốt với ta.

Bọn họ đều là những nữ hộ vệ mà sư phụ âm thầm bồi dưỡng vì ta, muốn đào tạo nhiều nữ hộ vệ như vậy, tất nhiên phải tiêu tốn rất nhiều bạc.

Bởi vậy, mỗi lần ta gặp sư phụ, người luôn vì tiền mà lo lắng.

Khi ta còn nhỏ, từng đem số tiền ít ỏi của mình đưa cho người.

Người xoa đầu ta, cười bảo ta nhân hậu rộng lượng, có phong thái của phụ thân ta năm xưa.

Khi ta giúp người nghĩ cách kiếm tiền, mắt người sáng rực, nói “giá mà con là nam nhi thì hay biết mấy”, khiến ta giận đến một năm không thèm để ý đến người.

Khi ta lớn thêm một chút, người lại bảo, “may mà là nữ nhi, nếu không làm sao nuôi lớn được như vậy.”

Về sau, người hỏi ta, “con có muốn làm nữ hoàng không?”

Ta đáp, “muốn!”

Người cười to ha hả, đắc ý vô cùng, dường như rất tự hào vì sắp đào tạo ra được một nữ hoàng.

Nhưng ta lại khiến người thất vọng rồi.

Ta không trở thành nữ hoàng, mà lại biến thành một công chúa của triều đình diệt vong.

Nước mắt ta tuôn rơi như mưa lũ, rơi tí tách lên gương mặt người, như thể người cũng đang khóc theo ta vậy…

31

Kinh thành ăn mừng ba ngày liền.

A Tắc ban thưởng tam quân, phong vô số đại tướng, lại phong Vệ tướng làm Á phụ (người cha thứ), quyền khuynh thiên hạ.

Hắn lại dùng tốc độ cực nhanh trấn an dân chúng trong kinh, ban hành từng đạo chính lệnh, khiến bầu không khí căng thẳng trong thành được xoa dịu.

Sau đó, hạ chiếu quốc tang, ban thụy hiệu cho tiên đế đã mất là “Phế Đế”, dùng nghi lễ quốc gia an táng Phế Đế cùng mẫu hậu.

Việc hắn làm, cũng là lẽ thường tình.

Xưa nay, tân đế đăng cơ, nếu không có mối thù khắc cốt ghi tâm, thường sẽ đối đãi tử tế với tiên hoàng, an bài hậu sự chu toàn, dù sao cũng đều là Thiên tử, cũng sẽ có ngày chết.

Chỉ là, khi sắp xếp chuyện an táng của mẫu hậu, hắn đích thân đến hỏi ta, mẫu hậu nên hợp táng cùng ai.

Hắn đứng ngoài cửa phủ công chúa, còn ta ở bên trong.

Cách nhau một cánh cửa, ta không mở, hắn cũng không đẩy.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 26: Chương 26



Ta chợt nhớ tới lời mẫu hậu trước khi qua đời:

“Ta lẽ ra đã nên c.h.ế.t từ lâu, năm xưa không chết, để lại muôn vàn tiếng xấu, nay nếu còn không chết, sử sách sẽ viết về ta như thế nào?”

“Ta biết rõ bệ hạ không xứng, nhưng ta không còn cách nào khác.”

“Có khi trước mặt không có đường, chỉ còn cách cắn răng bước tiếp, mới là con đường tốt nhất.”

Bà sống cùng tiên đế chỉ một năm, nhưng sống với Phế Đế tận mười tám năm.

Tình cảm mười tám năm lẽ ra sâu hơn một năm ngắn ngủi, bà cũng vì Khang Lạc mà bỏ rơi ta.

Theo lý, ta nên để mẫu hậu hợp táng cùng Phế Đế.

Nhưng nếu theo Phế Đế, người sẽ là Phế Hậu.

Bà vốn là kẻ ưa hư vinh, e là không cam lòng mang danh hiệu đó xuống mồ.

Huống hồ, hai người lúc sống đã đấu đá đao kiếm, c.h.ế.t rồi e là cũng không muốn gặp lại.

Ngược lại, tiên đế là người thương dân, trọng thần, danh tiếng tốt, đối xử với bà cũng xem như tận tình.

Ta bình thản nói:

“Khẩn thỉnh bệ hạ cho phép thần thiếp đưa mẫu hậu hợp táng cùng sinh phụ của thần thiếp. Thần thiếp… tạ ơn bệ hạ ân điển.”

Lời ta nói, hẳn đã khiến A Tắc đau lòng. Hắn im lặng hồi lâu, trong giọng nói lộ rõ đắng chát bị đè nén:

“A Ngọc, nàng hận ta…”

Hồng Trần Vô Định

“Hôm ấy, ta thật sự tưởng mình là người nhà họ Vệ. Vệ tướng bị Phế Đế bức ép, nảy sinh tâm ý mưu phản, mà nàng là công chúa Đại Chu, ta không thể phản bội phụ thân, cũng không thể quay lưng với nàng. Chỉ có thể để nàng gắng gượng bảo vệ nhà họ Vệ, kéo dài thời gian.”

“Ta không hề biết mình là con trai của Trấn Quốc Tướng Quân, cũng chẳng hay nàng là con gái tiên hoàng.”

“A Ngọc, ta chưa từng có ý lừa nàng.”

Ta lạnh nhạt nói:

“Vậy vì sao chàng lại c.h.ế.t rồi sống lại?”

Lại một khoảng lặng không thể nói nên lời.

Hồi lâu, sau cánh cửa vang lên giọng khàn khàn của A Tắc:

“A Ngọc, ta thà rằng mình thật sự đã c.h.ế.t ngày hôm đó.”

“Ta cũng thà rằng người nhận được thư khuyên hàng là sư phụ nàng, chứ không phải ta…”

Tim ta run lên.

Nếu người nhận thư là sư phụ, thì kẻ c.h.ế.t chính là A Tắc.

Kết cục ấy cũng khiến ta lạnh sống lưng.

Ta không nhịn được rùng mình.

Đây là một ván cờ chết.

Trong lòng ta dâng lên một xúc động mãnh liệt, ta bống nhiên muốn gặp hắn.

Ngón tay đặt lên cửa, trong đầu lại hiện lên hình bóng sư phụ, tay ta bỗng khựng lại.

Ta cắn răng chịu đựng nỗi đau như d.a.o cắt, lạnh lùng nói:

“Bệ hạ xin hãy hồi cung. Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”

“A Ngọc!” Giọng A Tắc mang theo nỗi thất vọng khôn nguôi.

Ta không đáp, xoay người rời đi.

Ta ngồi trên nhuyễn tháp, khoác áo choàng, ôm lò sưởi tay, vậy mà vẫn lạnh đến tận xương.

Không biết bao lâu sau, Trương ma ma nhẹ giọng bước vào, nói:

“Bệ hạ đã đi rồi.”

Ta “Ừm” một tiếng, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương ma ma do dự mãi mới lên tiếng:

“Bệ hạ cũng không dễ dàng gì. Dọc đường chinh chiến nam bắc…”

“Đủ rồi!” Ta lạnh giọng cắt lời.

Trương ma ma lập tức im bặt.

Một lúc lâu sau, bà mới thở dài một tiếng:

“Công chúa, người c.h.ế.t không thể sống lại. Người vẫn nên hướng về phía trước, Lục tiên sinh cũng muốn người sống tốt.”

Ta lặng im hồi lâu.

Sư phụ quả thật muốn ta sống tốt.

Nhưng “sống tốt” trong mắt người, không phải là theo dòng thời cuộc, giao số mệnh vào tay người khác.

Người muốn ta ngẩng đầu làm người, trở thành người nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Trương ma ma lại nói:

“Bệ hạ ban cho Lục tiên sinh phần mộ bên cạnh lăng tiên hoàng. Nên chuẩn bị an táng rồi.”

Ta bừng tỉnh, suy nghĩ dần rõ ràng.

Bây giờ mà an táng, người sẽ bị coi là loạn thần tặc tử, nhưng rõ ràng người là quốc sư một đời, công lao hiển hách.

Ta lạnh nhạt nói:

“Tạm thời chưa an táng. Đợi đến ngày sư phụ có thể nhắm mắt, mới làm hậu sự.”

Trương ma ma kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhìn ta đầy đau xót và hoảng sợ.

Bà cúi người ôm chặt lấy ta, nhưng chính mình lại bật khóc trước.

“A Ngọc, A Ngọc… hà tất phải khổ như vậy chứ…”

32

Tân hoàng ban bố chính lệnh suốt một tháng, vẫn chưa cử hành đại lễ đăng cơ.

Quần thần nhiều lần dâng tấu, A Tắc lại nói hãy chờ thêm, đợi một ngày lành tháng tốt.

Hôm đó, ni cô trong Vân Sơ Tự đến mời ta, nói đã tới ngày tế giỗ những ni cô đã khuất.

Họ danh nghĩa là ni cô, nhưng thực chất là thị vệ bảo hộ ta.

Nhiều năm qua, người c.h.ế.t quá nhiều, ta bèn lập một ngôi mộ ni cô, chọn một ngày cố định mỗi năm để tế lễ.

Ta thu dọn y phục, chuẩn bị lên đường đến Vân Sơ Tự.

Sau khi tế lễ xong, các ni cô ríu rít vây quanh ta, rủ đi hậu sơn dạo chơi.

Hậu sơn...

Nơi đó có quá nhiều ký ức vui vẻ giữa ta và A Tắc.

Lòng ta đầy ngờ vực và kháng cự, nhưng các ni cô chẳng sợ ta, chỉ cười cười nói nói, bảo rằng dẫn ta đi giải sầu một phen.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, ta đã gặp lại A Tắc ở nơi ấy.

Hắn lại trở về dáng vẻ thiếu niên nơi núi rừng thuở trước, y phục đơn giản, khí chất như ngọc, vẫn như khi xưa, chẳng khác gì thuở ban đầu.

Cõi lòng vốn đầy phiền muộn của ta, khi thấy hắn lại bỗng nhiên bình lặng.

Ta tiện tay hái một nhành cỏ đuôi chó xanh mướt, bước chầm chậm về phía hắn, hắn rõ ràng cũng thả lỏng, tay mân mê một đóa hoa, bẻ nhành hoa xuống, bước về phía ta.

Chúng ta hội ngộ giữa núi rừng, dạo bước vô định như ngày nào.

Hắn kể chuyện thuở nhỏ, ta thản nhiên nghe, tùy ý phụ họa một hai câu.

Hắn dường như cảm nhận được ta đang ứng phó cho có, dừng lại, ánh mắt ẩn chứa đôi phần đau xót.

"A Ngọc, nàng có tin ta không?"

Ta: "..."

"Thế nàng có tin vào mệnh không?"
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 27: Chương 27



Không đợi ta đáp, đôi mắt trong vắt của hắn nhìn về tầng mây bay và núi non phía xa, lặng lẽ nói:

"Ta từng nghĩ mình có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng giờ lại không chắc nữa. Mệnh như quỷ thần, quỷ thần khó đoán. Nhưng chỉ cần nàng tin ta, thì dù phải liều cả mạng sống, ta cũng sẽ vì nàng mà lo liệu con đường tốt nhất."

Ta... lẽ ra nên cảm động nhỉ?

Nhưng ta chẳng chút cảm động nào. Chính điều này mới khiến ta e ngại, ta không muốn trở thành Khang Lạc thứ hai.

Mẫu hậu khi xưa tưởng như đã vì Khang Lạc an bài con đường lui tốt nhất. Nhưng cuối cùng, thế sự xoay vần, Vũ Lăng vương phủ phải chạy loạn, Khang Lạc bị giam vào thiên lao, còn nhà họ Vệ vốn bị xem thường lại trở thành trụ cột triều đình, quyền thế hiển hách.

Ta nhàn nhạt nói:

"Vậy thế nào là con đường tốt nhất?"

"Ta không thể chần chừ nữa. Ta muốn đăng cơ xưng đế, nàng có nguyện làm hoàng hậu của ta không?"

A Tắc nhìn ta, ánh mắt kiên định.

Ta tin, khoảnh khắc ấy, hắn thật lòng nghĩ đó là con đường tốt nhất.

Hoàng hậu một nước, vinh hiển biết bao!

Nhưng ta lại cười.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

"Chàng cũng muốn như Phế Đế, g.i.ế.c huynh đoạt tẩu sao?"

A Tắc bị lời ta nói đánh trúng tim đen, sắc mặt lập tức tái nhợt, đôi môi vốn đỏ hồng bỗng không còn chút máu.

Hắn hẳn không nghĩ rằng ta có thể vì hắn mà đánh cược tất cả, lấy chính nhân duyên của mình làm quân cờ, tham dự vào canh bạc rung chuyển thiên hạ này.

Ta đã thắng: giữ được nhà họ Vệ, Xác nhận thân phận chân thật của mình, phát động tạo phản.

Nhưng cũng vì thế mà kết một vòng xoắn số mệnh không thể tháo gỡ.

Ta cúi mắt, không nhìn hắn nữa.

"Cho dù chàng để ta giả c.h.ế.t như mẫu hậu, đổi một thân phận khác, cũng chỉ có thể giấu được một thời điểm. Thiên hạ rồi sẽ biết ta là công chúa tiền triều. Đến khi đó, chư thần liệu có nghi ngờ ta có mưu đồ phục quốc?"

Hồng Trần Vô Định

"Nếu một ngày nào đó, ta sinh hạ hài tử, nó mang huyết thống tiền triều, liệu có được quần thần ủng hộ?"

"Mà nếu sau này hậu cung của chàng có ba nghìn giai lệ, sinh thêm một đứa trẻ dòng dõi thuần chính, chàng đoán xem, triều thần sẽ chọn hài tử của ta, hay là đứa trẻ kia?"

A Tắc lập tức cắt ngang:

"Sẽ không có nữ nhân khác, cũng không có đứa con nào khác! Chỉ có nàng thôi, A Ngọc, nàng hãy tin ta!"

Hắn nắm chặt lấy bờ vai ta, như thể sợ làm tổn thương ta nên chẳng dám dùng sức, cả người cứng đờ.

Ta lặng lẽ lắng nghe.

Lời hứa này thật tốt, tốt đến mức khiến ta suýt không nỡ từ chối.

Nhưng ta đã từng sống mười tám năm nơi tối tăm, ta không muốn cả nửa đời sau cũng phải sống trong bóng tối, con ta cũng vậy.

Đây không phải là hạnh phúc, mà là một lời nguyền.

Ta nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, bình tĩnh nói:

"A Tắc, ta tin chàng, nhưng ta không thể chấp nhận con đường ấy."

Ta lùi từng bước, giữa ánh mắt đau đớn và sững sờ của hắn, quay người rời đi.

Khoảnh khắc xoay lưng, nước mắt đã tuôn rơi như mưa.

Thứ lỗi cho ta, A Tắc…

Vì ta mà c.h.ế.t quá nhiều người rồi.

Nhiều đến mức…ta không thể nào… chỉ sống theo vui buồn của riêng mình nữa.

33

Ta trở về phủ công chúa.

Một người lại đang quỳ trước cửa phủ, lưng thẳng tắp, cả người tĩnh lặng héo úa, như thể khổ tu đã nhiều năm.

Ta bước lại gần, mới nhận ra là Vệ Chiêu.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, rồi từ từ đứng dậy, đưa tay lôi từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi da dê.

"Nhận… lấy…"

"Đây là gì?"

"Nhận… lấy…"

Ta trầm mặc một thoáng, đưa tay đón lấy, bước qua người hắn, đi vào bên trong.

"Hận… ta… không?"

Ta khựng lại.

Ta có hận hắn không?

Những ngày qua, ta đã đem mọi chuyện trong quá khứ suy nghĩ đi nghĩ lại vô số lần.

Và ta phát hiện, đây là một tử cục.

A Tắc không biết người cầm binh là sư phụ ta, sư phụ cũng không biết Minh Tắc chính là Ninh Tắc.

Hai quân đã định sẽ giao chiến, tất có một người phải chết.

Mà Vệ Chiêu, nếu không cắn đứt lưỡi, ắt không chịu nổi tra tấn mà khai ra ta; nhưng khi đã cắn đứt, thì lại không thể nói rõ ràng mọi việc với Khang Lạc.

Về phần Khang Lạc, nàng hư vinh, yếu đuối, nhưng trong loạn quân mà vẫn có thể gom đủ dũng khí để cứu người, đủ dũng khí quay về, thì đã là điều rất đáng khâm phục.

Tựa như… mỗi người trong ván cờ này đều sai một chút, lại cũng như chẳng ai thật sự có lỗi.

Cuối cùng, ngay cả ta cũng không biết nên hận ai nữa.

Số mệnh vô thường, chúng ta bị cuốn trôi trong đó, muốn nghịch thiên cải mệnh, quả thực là tự cao tự đại.

Ta hỏi:

"Sao ngươi không trở về Vệ gia? Nay Vệ gia hiển hách, ngươi trở về, tất có tiền đồ tốt đẹp."

Vệ Chiêu cười lạnh một tiếng:

"Đã… đoạn…tuyệt… rồi."

Ta nhất thời lặng thinh, cầm theo túi da dê về phủ.

Ta mở túi ra, rút bên trong một tờ giấy chữ viết ngay ngắn, đọc qua một lượt, ánh mắt ta lập tức mở to, tay cầm giấy không ngừng run rẩy.

Hai mắt ta nóng lên, vội truyền lệnh:

"Truyền Vệ Chiêu đến gặp bản cung."

Không lâu sau, Vệ Chiêu đến.

Ta cố kiềm nén nỗi đau nghẹn nơi ngực, giơ cao tờ giấy hỏi:

"Ngươi lấy cái này từ đâu?"

Vệ Chiêu nói năng lắp bắp, nhưng ta không hề khó chịu vì hắn nói chậm, chỉ sợ hắn nói chưa đủ chi tiết.

Trong một tháng qua, Vệ Chiêu đã đến Vệ gia, từ miệng người nhà họ Vệ biết được chân tướng năm xưa, rồi đến nơi A Tắc khởi nghĩa, từng chút từng chút điều tra.

Năm đó, Phế Đế tru di cả nhà Trấn Quốc Tướng Quân, mẫu thân A Tắc bò ra từ lỗ chó, may mắn thoát chết, trốn tránh khắp nơi, rồi sinh ra A Tắc.

Về sau, mẫu thân A Tắc bị Vệ tướng tìm được, ông ta không giao bà cho Phế Đế, mà coi A Tắc như con rơi mà nuôi dưỡng.

A Tắc trưởng thành, thông minh hơn người, võ nghệ xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, Vệ tướng bèn mượn danh nghĩa con trai tướng quân để chiêu mộ tàn binh cũ của Trấn Quốc Tướng quân, ý đồ mưu phản ngày càng rõ rệt.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 28: Chương 28



Sau đó, A Tắc vì ta mà đỡ kiếm bị thương, khi tỉnh lại thì đã ở Lĩnh Nam.

Tàn binh nơi ấy, ai nấy cao ngạo, dù nể danh nghĩa Trấn Quốc Tướng Quân mà tạm tụ họp, nhưng để họ quy phục một tiểu tử trẻ người non dạ, quả thực rất khó.

A Tắc tốn không biết bao nhiêu công sức mới lần lượt thu phục từng người.

Thời gian ấy, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm vắt óc, chỉ vì muốn trở về một cách đường hoàng, danh chính ngôn thuận trong thời gian nhanh nhất.

Về sau, hắn phát binh khởi sự, xông pha trận mạc, chưa từng biết sợ là gì.

Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn ta, mắt đen lấp lánh.

"Đỡ kiếm… là… thật… tâm."

"Chết… là… thật."

"Hắn… rất liều… rất liều."

"Hắn… chín… chết… một… sống… mà… quay… về, ngươi… nên… tin… hắn."

Hồng Trần Vô Định

Từ lúc nào, lệ ta đã chảy đầy mặt.

Vệ Chiêu còn muốn nói gì nữa, nhưng ta trầm giọng:

"Ra ngoài đi."

"A… Ngọc…"

"Ra ngoài!"

Vệ Chiêu lặng lẽ cúi đầu, rời khỏi phòng với dáng vẻ buồn bã.

Ta ngã xuống giường, gục trong chăn, ôm chặt lấy mình, không cho bản thân phát ra lấy một tiếng khóc nào.

Triệu Tử Ngọc, ngươi phải làm sao đây? Ngươi… nên làm gì đây?

Không biết đã bao lâu, hạ nhân đến bẩm:

Vệ công tử thuê người dựng một túp lều cỏ ngoài phủ công chúa.

Hỏi ta có cần ngăn cản không?

Ta lạnh giọng:

"Kệ hắn."

Hắn muốn khổ tu, muốn sám hối, muốn làm gác cổng cho phủ công chúa, tùy hắn!

Tâm ta loạn thành một mớ, ngay cả ngày mai phải làm gì cũng không rõ ràng, đâu còn tâm trí quản thêm một người.

Về sau, Vệ Chiêu thực sự dựng một lều cỏ cạnh phủ công chúa mà ở.

Trương ma ma nói, Vệ tướng từng đến tìm hắn.

Nhưng Vệ Chiêu lập tức viết thư đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, dùng cái c.h.ế.t ép buộc Vệ tướng cắt đứt mọi liên hệ.

34

A Tắc cuối cùng vẫn đăng cơ xưng đế.

Ngày hôm đó, ta với thân phận là công chúa tiền triều, được mời tới tham dự đại điển đăng cơ.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên thân ta, bọn họ lấy ta làm cái cớ để tạo phản, không thể g.i.ế.c ta, nhưng thái độ cúi đầu thần phục của ta, khiến họ yên tâm phần nào.

A Tắc đầu đội miện quan, thân mặc hoàng bào, áo đen viền đỏ, tượng trưng cho trời đất, thắt đai lụa trắng quanh hông, dáng vẻ đoan chính nghiêm trang, đúng là một vị hoàng đế anh minh thần võ.

Hắn mắt nhìn thẳng, khí độ phi phàm, từng bước bước lên thềm ngọc cao cao, ngồi lên long ỷ.

Mãi cho đến khi nghi thức kết thúc, hắn vẫn không liếc nhìn ta một cái.

Sau khi đăng cơ, A Tắc hạ chiếu đại xá thiên hạ.

Khang Lạc trong ngục cũng được thả ra sau khi bị giáng làm thứ dân.

Vũ Lăng vương phủ đã dắt cả nhà bỏ trốn, nàng chẳng còn chốn dung thân, nhưng việc đó đã không còn liên quan gì đến ta.

Ánh mắt ta từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cục diện triều chính và dân sinh.

Ba tháng sau khi đăng cơ, A Tắc khởi binh tiến đánh Địch quốc.

Địch quốc là một dân tộc du mục, mỗi năm vào mùa đông đều quấy phá biên cương, Phế Đế bất tài, liên tục đại bại.

Mà Minh gia quân dưới trướng A Tắc vừa trải qua chiến loạn, tinh nhuệ mạnh mẽ, thế như chẻ tre, một đường tiến thẳng đến hoàng đô Địch quốc, g.i.ế.c c.h.ế.t Địch quốc đại hãn, cướp đoạt vô số lãnh thổ, mở rộng bờ cõi Đại Triều.

Chỉ có điều, trong chiến sự, một số vị tướng tài đã bỏ mạng, để lại vết nứt nơi lòng quân.

Tại triều đình, A Tắc trọng dụng số lượng lớn cựu thần của Đại Chu, khiến Vệ tướng cùng nhóm tân thần vô cùng bất mãn.

Vệ tướng cho rằng, bọn họ cực khổ dựng nên triều đại mới, là để loại bỏ hết đám cựu thần, nhưng A Tắc lại lấy tài làm gốc, cho rằng như vậy có thể giúp thông suốt chính sự, xoa dịu lòng dân, nên kiên quyết giữ nguyên lập trường.

Ngay lúc ấy, có người dâng tấu, vạch trần hàng loạt chuyện xấu Vệ tướng từng làm dưới thời Phế Đế.

Vệ tướng kinh hãi, nổi giận, xông thẳng vào ngự thư phòng, trách cứ hoàng đế trẻ tuổi dung túng cho đám cựu thần nói xằng bậy thị phi, khiêu khích ly gián, còn trách A Tắc vô ơn bạc nghĩa.

Những lời đồn này đương nhiên khó tin, Vệ tướng dù quyền thế cỡ nào cũng không thể vô lễ đến vậy, mà A Tắc cũng không hồ đồ đến mức ấy.

Tuy nhiên, mâu thuẫn giữa Vệ tướng và A Tắc, là thật.

Ta lặng lẽ chờ đợi thời cơ.

Nhưng thời cơ lại chẳng chờ đợi ta.

Một ngày nọ, Vệ tướng dẫn người khí thế bừng bừng xông vào phủ công chúa.

Ông ta lông mày dựng đứng, mắt đầy sát khí, đã không còn dáng vẻ nghiêm cẩn như lần đầu ta gặp.

Ta cảm thấy bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì cũng không khó hiểu.

Người đời thường nói, quyền lực là xuân dược tốt nhất. Vệ tướng nay đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, A Tắc là nghĩa tử, ông ta là Á phụ, cũng là Thái Thượng Hoàng trên thực tế, dĩ nhiên muốn làm gì cũng được.

Ông ta nhìn ta chằm chằm, giọng lạnh như băng:

"Phụng thánh chỉ của Hoàng Thượng, ban c.h.ế.t cho phản tặc Triệu Tử Ngọc, người đâu, mang rượu độc tới!"

Một chén rượu độc được người hầu bưng tới đặt trước mặt ta.

Ta nhìn chằm chằm vào chén rượu đen đặc, giọng bình thản hỏi:

"Ngươi sẽ g.i.ế.c A Tắc sao?"

"Gì cơ?" – Vệ tướng sững sờ, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sắc bén nhìn ta.

Ta tiếp lời:

"Năm xưa, ngươi thu dưỡng A Tắc, thật sự là vì lòng tốt ư? Mẫu thân A Tắc và phu nhân của ngươi tuy là tỷ muội ruột, nhưng xưa nay bất hòa, bà ta sao có thể để ngươi cứu người? Ngươi đem A Tắc nuôi dưới chân núi Vân Sơ Tự, thật sự chưa từng có tâm tư gì khác sao?"

"A Tắc trưởng thành, ngươi dùng hắn thu phục tàn dư của Trấn Quốc tướng quân, có từng nghĩ đến chuyện muốn thay thế hắn?"

"Ta từng nghe nói, trên chiến trường A Tắc từng bị ám tiễn sau lưng, người hạ lệnh b.ắ.n lén, chẳng phải là do Tể tướng ngươi chỉ thị sao?"

"Câm miệng!" – Vệ tướng nghiến răng ken két, gân xanh nổi lên trên trán.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 29: Chương 29



Hắn gằn giọng:

"Người đâu, ép nàng uống thuốc! Để nàng vĩnh viễn câm miệng cho bổn tướng!"

Mấy chục thị vệ tràn vào. Ta lặng lẽ nhìn, không hề kháng cự. Nhưng ngay khoảnh khắc họ vừa chạm tay tới, liền ngẩn ra rồi nhanh chóng quỳ xuống.

"Thuộc hạ bái kiến bệ hạ!"

Vệ tướng hoảng hốt nhìn về phía sau ta, nơi A Tắc bước ra từ sau rèm, thần sắc đầy kinh ngạc, rồi như chợt hiểu ra.

"Bệ hạ, người không thể nghe lời một phía của nàng ta. Nàng ta dâng tấu lên người là để chia rẽ phụ tử chúng ta, làm rối loạn triều cương. Vừa rồi nàng ta còn vu khống bịa đặt, người không thể tin nàng!"

A Tắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng hạ lệnh:

“Bắt Vệ tướng, áp vào đại lao, chờ thẩm tra!"

Mấy chục thị vệ lập tức chuyển hướng, áp giải Vệ tướng xuống.

Vệ tướng hung hăng trừng mắt nhìn ta, rồi cười lạnh:

"Triệu Tử Ngọc, ngươi quyến rũ hai nhi tử của ta, khiến huynh đệ tương tàn. Ngươi sẽ không có kết cục tốt!"

Ta hít sâu một hơi, cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

Nhi tử là quân cờ trong tay hắn, muốn bỏ thì bỏ, giờ lại trách ta nhặt lại quân cờ vô dụng đó.

Vệ tướng hất tay khỏi thị vệ hai bên, ngẩng đầu lạnh giọng:

"Bổn tướng tự mình đi."

Hắn quá tin rằng A Tắc sẽ không g.i.ế.c mình, nên hoàn toàn không lộ vẻ hoảng loạn.

Khi người đã đi xa, A Tắc mặt lạnh như sương, ánh mắt nhìn thẳng vào ta:

"Ngươi nói mời trẫm đến xem một vở kịch, đây là vở kịch mà ngươi chuẩn bị cho trẫm sao?"

Ta còn chưa kịp đáp, hắn bất ngờ vươn tay, bóp chặt cằm ta, ép ta nhìn vào mắt hắn.

Đôi mắt đen sâu như mực, mày kiếm xếch lên sát tóc mai. So với lần gặp trước, A Tắc đã càng thêm trưởng thành trầm ổn, khí chất đế vương càng hiện rõ mồn một.

Hắn chậm rãi từng chữ, giọng lạnh như băng:

"A Ngọc, muốn tính kế trẫm, phải trả giá."

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình sứ men xanh trắng, mở nắp, tự mình uống một ngụm thuốc, rồi cúi người, truyền thuốc sang miệng ta.

Mùi thuốc nồng nặc, nồng đến mức khiến ta cảm thấy buồn nôn.

Hắn, điên rồi!

Toàn thân ta nổi da gà, cố gắng giãy giụa.

Nhưng hắn siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, cạy mở môi ta, ép ta nuốt hết chỗ thuốc.

Trước khi ý thức chìm vào hôn mê, ta chỉ còn cảm nhận rõ rệt một điều:

A Tắc, đã thay đổi rồi.

35

Hồng Trần Vô Định

Đến khi ta tỉnh lại, người đã ở trong hậu cung, trú tại Trường Ninh cung, nơi mẫu hậu từng sống.

Cung nữ xung quanh, phần lớn là người quen cũ.

Các nàng thấy ta, dáng vẻ dè dặt, muốn nói lại thôi.

Còn ta lại bình thản hơn các nàng rất nhiều.

Tựa như khi còn ở phủ công chúa, y phục giản dị, tóc đen buông xõa, không son phấn điểm tô.

Ban ngày đọc sách, hoàng hôn tĩnh tọa, đêm đến an giấc.

Ba ngày sau, A Tắc đến gặp ta.

Hắn tiều tụy hơn nhiều, vừa trông thấy dáng vẻ bình thản của ta, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng mừng rỡ.

Hắn đã cởi bỏ long bào đế vương, thay áo thường dân, cả người gầy gò như một vị tăng nhân ăn chay khổ hạnh.

Hắn đưa cho ta một chiếc lược, ý bảo ta giúp hắn chải tóc.

Ta lặng im trong chốc lát, rồi vươn tay nhận lấy, quỳ phía sau hắn, chậm rãi chải tóc cho hắn.

Tóc hắn rất đẹp, đen tuyền như mực, bóng mượt tựa tơ.

Ta âm thầm thở dài, trong lòng bỗng dâng lên một tia bi ai: người tốt như thế, từ nay sẽ không còn là của ta nữa…

A Tắc từ từ xoay người lại, trong mắt hắn tràn đầy phức tạp và một thứ d*c v*ng mãnh liệt, khiến hắn bỗng nhiên đè ta xuống, ngón tay móc lấy gáy ta, đem ta áp dưới thân.

Tâm trí ta rối loạn, nhưng vẫn ép mình giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:

“Bệ hạ, thần thiếp là tẩu tẩu của ngài.”

“A Ngọc, nàng còn muốn lừa ta đến khi nào?” – hắn khẽ nói bên tai ta, thậm chí còn cố tình hôn nhẹ lên vành tai ta.

Toàn thân ta run lên, não bộ xoay chuyển nhanh chóng, thì chợt nghe tiếng hắn bật cười trầm thấp:

“Ta nhìn thấy thư hòa ly rồi, A Ngọc, ta rất vui mừng.”

“Ngươi lục soát phủ công chúa của ta?” – giọng ta lạnh băng, cảm giác lãnh địa bị xâm phạm khiến ta cực kỳ khó chịu.

A Tắc khựng lại, nhưng rồi lạnh giọng nói:

“Phải, ta chính là kẻ xấu, kẻ xấu đến mức muốn nàng nhớ kỹ suốt đời. Nếu ta không phát hiện, nàng còn định giấu ta đến khi nào, đồ tiểu hồ ly!”

Hắn cúi đầu, nụ hôn như cuồng phong bạo vũ ập đến.

Ta cắn răng chịu đựng, từng chữ rõ ràng:

“Cưới là chính thất, chạy theo là thiếp, bệ hạ muốn cùng ta *vô mai thất hợp?”

(*vô mai thất hợp: quan hệ nam nữ không danh không phận, không cưới hỏi đàng hoàng)

Hắn bỗng khựng lại, ánh mắt nhìn ta bỗng mang theo xa lạ cùng bi thương.

Hắn xoay người đứng dậy, kéo tay ta, dứt khoát nói:

“Theo ta.”

“Đi đâu?”

Hắn không trả lời, chỉ dẫn ta thay y phục rời cung.

Chúng ta ăn mặc đơn giản như dân thường, giống hệt vi hành.

Hắn dẫn ta ra khỏi cung, rồi ra khỏi thành, thẳng tiến tới một thôn nhỏ dưới chân núi Vân Sơ Tự.

Dân làng hiển nhiên nhận ra hắn, nhưng ta thì là lần đầu tới đây.

Họ thấy A Tắc thì thân thiện chào hỏi, ánh mắt chuyển qua ta, cười nói:

“Ôi chao, cô nương này từ đâu đến, sao lại xinh đẹp như vậy? A Tắc, đây là nương tử của ngươi sao?”

A Tắc buông lỏng thân mình, trên mặt hiện ra nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy.

“Phải, chúng ta đã đính ước. Nàng không còn cha mẹ, ta cũng là kẻ mồ côi. Kính xin các bá thúc, thẩm thẩm làm mai, chứng giám hôn sự cho chúng ta.”

Vừa nói, vừa móc ra một thỏi bạc.

Một thỏi bạc này ở thôn quê là món tiền lớn, lập tức có người dân nhiệt tình đứng ra lo liệu thu xếp.

Ta liền bắt lấy cổ tay hắn, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?”

Hắn không giận, chỉ thở dài:

“Nàng không muốn gả cho hoàng đế Minh Tắc, vậy có muốn gả cho dân phu Ninh Tắc không?”

Ta nghẹn lời.

Rõ ràng ta biết hắn đang đánh tráo khái niệm.

Người vẫn là người, chẳng phải đổi cái tên là đổi được vận mệnh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back