Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng

Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 20: Chương 20



Ta không trách họ được.

Thứ họ thấy, chỉ là thứ người khác muốn họ thấy.

Ta như mãnh thú bị nhốt trong cung, lòng ngày một nóng ruột.

Cho đến một hôm, người hầu được ta phái đến chăm sóc Vệ Chiêu dè dặt bước vào, líu ríu thưa:

“Công chúa điện hạ, Vệ công tử muốn gặp người.”

Vệ công tử?

Vệ Chiêu sao?

Hắn muốn gặp ta làm gì?

“Bổn cung không rảnh.”

“Công chúa điện hạ, Vệ công tử nói nếu người không đến, thì hắn sẽ tự vẫn…”

Người kia nằm rạp xuống đất, run rẩy không dám ngẩng đầu.

Thái độ như vậy lại khiến ta bình tĩnh lại.

Ta có gì phải so đo với một kẻ nô bộc?

Còn Vệ Chiêu muốn tự sát ư?

Trước đây hắn rất ham sống sợ chết, nhưng giờ hình như không còn như thế nữa.

“Dẫn đường phía trước.”

“Dạ!”

Chẳng bao lâu sau, ta đến tiểu viện của Vệ Chiêu.

Hắn đang đợi ta.

Chỉ vài ngày không gặp, khí chất trên người hắn đã thay đổi hẳn, không còn vẻ ngạo nghễ ngông cuồng của thiếu niên năm xưa, cả người trầm tĩnh như đã khổ tu mấy chục năm.

Ta nhạt giọng nói:

“Ngươi tìm ta sao?”

Hắn gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.

Hắn ra hiệu mời ta ngồi, rót một ly nước, đưa tay chấm vào ly, rồi lấy chút nước viết chữ lên mặt bàn.

“Bệ hạ đã công bố thân thế của nàng, còn sai người giả mạo nét chữ của nàng, liên tục phát ra thư khuyên hàng, thư mắng nghịch tặc.”

Tim ta khẽ siết lại, nhưng rất nhanh đã bình tâm, chuyện này vốn nằm trong dự liệu. Nếu ta ở vị trí đó, cũng sẽ làm thế.

Thứ ta tò mò hơn là một chuyện khác.

“Ngươi làm sao biết được?”

Hồng Trần Vô Định

Gương mặt Vệ Chiêu thoáng lộ vẻ đắc ý, hắn dùng tay áo lau đi vệt nước, rồi nhanh chóng viết tiếp điều mình muốn nói.

“Có tiền thì quỷ cũng phải đẩy cối xay.”

“Ta ở kinh thành bao năm, đâu phải hoàn toàn vô dụng.”

“Ta có thể giúp nàng.”

Ta chăm chú nhìn những hàng chữ hắn viết, đặc biệt là dòng cuối cùng.

Trong đầu ta nhanh chóng tính toán.

Hắn rốt cuộc biết được những gì?

Hắn lấy gì ra mà dám nói muốn giúp ta?

Vệ Chiêu như nhìn thấu sự nghi hoặc của ta, hắn do dự một lát, nhưng rồi vẫn kiên định viết xuống hai chữ:

“Lục Diệu.”

Tim ta chợt siết lại, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy hắn, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản.

Vệ Chiêu tiếp tục viết:

“Trường An công chúa Triệu Tử Ngọc, là cốt nhục của tiên hoàng, mười tám năm sống sót ở Vân Sơ Tự, đều nhờ vào Lục Diệu.”

“Lục Diệu văn thao võ lược, nhưng kiêu ngạo tự phụ. Năm xưa tiên hoàng giáng chức ông ta, không phải vì chán ghét, mà là muốn mài giũa tính tình, rồi giao trọng trách.”

“Nghĩa quân dưới danh nghĩa phủ Lộc Vương nay do Lục Diệu thống lĩnh, nhưng thực chất là quân đội của công chúa. Công chúa hiện bị nhốt trong cung, chắc rất muốn biết tin tức của Lục gia quân…”

Ta càng đọc, lòng càng kinh hãi.

Những chuyện này, ta chưa từng nói với ai. Trong hoàng cung cũng tuyệt đối không ai được biết.

Sát ý lập tức nổi lên trong lòng ta.

Bàn tay ta vươn ra như chớp, bóp chặt cổ Vệ Chiêu.

Hắn trừng mắt kinh ngạc, sắc mặt đỏ bừng, dần nghẹt thở, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh dần, như thể đã chấp nhận cái chết.

Vẻ mặt ấy…

Ngay trước khi ta bẻ gãy cổ hắn, ta buông tay.

Hắn lập tức ngã xuống ho sặc sụa, cả người run lên vì thiếu dưỡng khí.

Cổ họng không ngừng co giật, tiếng ho như xé phổi.

Ta đứng cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói:

“Đã không còn lưỡi thì giữ lấy mười ngón tay cho cẩn thận. Nếu không, bổn cung không ngại phế ngươi thêm lần nữa.”

Hắn bỗng khàn khàn thốt ra, giọng nói khô ráp.

“Triệu… Tử… Ngọc…”

Ta phản ứng một lúc mới nhận ra, hắn đang gọi tên ta: Triệu Tử Ngọc.

“Nàng… có… thể… tin… ta…”

Ta ngẩn ra một lát, không trả lời, xoay người bước ra ngoài.

Khi vừa đến cửa, ta bỗng dừng chân:

“Ngươi vì sao không nghi ngờ phe nghĩa quân còn lại cũng là người của ta?”

Hắn lắc đầu:

“Tuổi… tác… không… hợp…”

Một câu ngắn, nhưng cũng đủ rõ.

Quả thực là như vậy.

Vị thiếu niên tướng quân thống lĩnh nghĩa quân kia còn trẻ, chẳng thể nào có liên hệ với tiên hoàng, càng không có tư cách dạy dỗ ta trưởng thành.

Hắn chỉ là một kẻ hùng bá thời loạn mượn danh tiên hoàng để khởi binh.

Ta cũng có chút tò mò muốn gặp hắn, nếu thu phục được thì càng tốt.

Nhưng ta đoán, khả năng cao là sẽ gặp hắn trên chiến trường.

Ta gật đầu, nhàn nhạt nói:

“Vệ Chiêu, sống cho tốt. Ngươi mà muốn chết, ta rất sẵn lòng tiễn ngươi.”

Ta rảo bước rời đi, quay đầu dặn người hầu:

“Canh chừng hắn, ngoài bổn cung ra, bất kỳ ai cũng không được phép gặp.”

Ta lại lần nữa giam lỏng Vệ Chiêu.

Vậy mà hắn dường như đã quen rồi, còn nở một nụ cười mơ hồ.

Quả đúng là b**n th**!

25

Ta vẫn nghe ngóng được một chút tin tức.

Khi Khang Lạc tiến cung thăm mẫu hậu, ta tìm nàng, chỉ mấy câu qua lại đã hỏi được điều ta muốn biết.

Hai đạo nghĩa quân đã tới gần Hoa Kinh, họ đã lập ước định, ai đánh hạ được Hoa Kinh trước, người đó sẽ làm vương.

Những nhà giàu trong thành đã bắt đầu bỏ trốn, nhưng bị phụ hoàng phong tỏa cổng thành, ép buộc ở lại.

Lòng người hoảng loạn, bách quan đã không nghĩ ra được cách gì, phụ hoàng thì suốt ngày nổi giận lôi đình.

Có người đề nghị trói ta treo lên cổng thành để răn đe phản quân, nhưng bị mẫu hậu lấy cái c.h.ế.t ép buộc mà ngăn lại.

Những điều đó, ta đều không hay biết.

Tâm trạng ta rối ren, hỗn loạn.

Khang Lạc trong mắt lộ vẻ ghen tị:

"Ngày nào đó, nếu ta và ngươi cùng lúc gặp nạn, ngươi nghĩ mẫu hậu sẽ cứu ai?"

Ta: "……"

Ta cảm thấy khả năng cao là mẫu hậu sẽ cứu nàng ta.

Nhưng xem ra nàng ta lại không biết điều đó?

Ta không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại hỏi lại:

"Ngươi sống ở Vũ Lăng vương phủ thế nào?"

Nàng sững người, nước mắt rơi lặng lẽ, bàn tay theo bản năng vuốt bụng.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 21: Chương 21



Nàng cũng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ nhẹ giọng nói:

"Triệu Tử Ngọc, không ngờ ngươi lại là người đầu tiên hỏi ta câu hỏi ấy."

"Tất cả mọi người đều nghĩ ta là công chúa, thì chắc chắn phải sống tốt, không có phiền não gì."

"Ta từng cũng nghĩ rằng, ta là công chúa, có thể muốn làm gì thì làm."

"Nhưng trong loạn thế, công chúa chẳng bằng một thường dân."

"Nếu nghĩa quân thật sự đánh vào, thì người bị đem ra tế đao đầu tiên chính là những hoàng tử công chúa như chúng ta."

"Vũ Lăng vương phủ đành phải bịt mũi mà nhận ta là vì ta còn là công chúa. Nhưng nay, e rằng ta cũng chẳng còn là công chúa nữa."

"Đây có lẽ… chính là báo ứng."

Khang Lạc rời đi.

Ta nhìn bóng lưng nàng, chợt cảm thấy khổ nạn quả là một thứ tốt đẹp.

Ta từng chịu đựng khổ đau suốt mười mấy năm, nên mới sớm nhận ra nhân gian khắc nghiệt, mới có bản lĩnh để tự bảo vệ bản thân về sau.

Còn Khang Lạc đã hưởng mười mấy năm phú quý, khi bầu trời sập xuống, nàng chỉ có thể mặc người cuốn trôi.

Vận mệnh, thật sự rất kỳ diệu.

Không thể tiếp nhận nó, cũng chẳng thể chối từ nó.

Lệnh phong tỏa của phụ hoàng dần mất hiệu lực, không khí trong cung ngày một căng thẳng.

Một ngày nọ, mẫu hậu bỗng gọi ta vào chính điện.

Đã lâu ta chưa gặp bà, sắc mặt bà tiều tụy, cả người như bị rút sạch tinh thần và khí lực.

Bà nhìn ta, trong mắt mang theo vô vàn cảm xúc khó nói.

"Bây giờ con có thể đi rồi."

Giọng bà bình thản.

Ta lại cảm thấy một sự đứt gãy kỳ lạ, như thể… một người đã hoàn toàn buông bỏ hết tất cả.

Ta bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Mẫu hậu từng có tình cảm với cả ta và phụ hoàng, bởi thế nên mới do dự lưỡng lự.

Một bên là huyết mạch thân sinh, một bên là tình nghĩa phu thê.

Bà khó mà đưa ra lựa chọn, nên mới đưa ra những nước cờ mơ hồ, nỗ lực giữ một sự cân bằng.

Nhưng bây giờ, bà không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

Phụ hoàng dùng cái c.h.ế.t giả của bà để lừa ta quay về, nhưng cũng vĩnh viễn mất đi tình yêu của bà.

Mẫu hậu không còn tình cảm để dâng hiến, giống hệt những phi tần lạnh lẽo trong hậu cung, tiều tụy nhan sắc, tóc bạc sớm mai.

Còn ta cũng không phải không có cái giá.

Sự áy náy trong lòng mẫu hậu dành cho ta giờ cũng đã trả hết.

Những gì bà nợ ta, đã thanh toán đủ rồi.

Bà sắp xếp người đưa ta đi, ta theo một ma ma quanh co khắp hậu cung, đến một cung điện hẻo lánh tàn tạ, xoay chuyển một cơ quan, phía sau bức tường lộ ra một đường mật đạo.

Thấy ta kinh ngạc, ma ma cung kính nói:

"Đây là đường mật đạo tiên hoàng để lại cho hoàng hậu, chỉ có hoàng hậu biết. Năm xưa hoàng hậu từng dùng đường này trốn đi, tiếc rằng sau đó bị bệ hạ bắt lại."

"Công chúa đừng trách hoàng hậu, người cũng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp mà thôi."

"Công chúa, xin người bảo trọng."

"……"

Ta nhất thời lặng lời, chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Thì ra tiên hoàng từ sớm đã chuẩn bị mật đạo cho mẫu hậu, có phải người đã nhận ra dã tâm bất chính của đệ đệ mình với thê tử? Hay là người đã sớm đoán được hắn sẽ tạo phản?

Những chuyện quá khứ ấy, giờ đã không thể truy tìm.

Ta hỏi:

"Nếu ta đi rồi, phụ hoàng sẽ đối xử với mẫu hậu thế nào?"

Ma ma cười:

"Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa."

Ta trầm mặc một lúc, rất nhanh đã bước vào mật đạo, lần theo con đường phủ đầy bụi mà tiến tới.

Trong bóng tối, từng bước chân của ta nặng nề, mà đầu óc lại càng thêm rối loạn.

Từ lúc rời Vân Sơ Tự trở về cung, thời gian ngắn ngủi ấy đã xảy ra bao nhiêu chuyện, gương mặt mẫu hậu, gương mặt A Tắc cứ thay phiên hiện lên trong đầu ta.

Ta nghĩ tới lời của ma ma.

"Tiếc rằng… hoàng hậu bị bệ hạ bắt lại rồi…"

"Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa…"

Ta chợt dừng bước, một luồng khí lạnh thấu xương tràn lên sống lưng.

Không đúng!

26

Hồng Trần Vô Định

Mẫu hậu là chiến lợi phẩm của phụ hoàng.

Giữa họ từ trước tới nay nào phải thứ tình cảm "một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa", mà chỉ là kẻ chiến thắng tuyên bố chủ quyền với chiến lợi phẩm, là kẻ nắm quyền không nỡ rời tay một báu vật tuyệt sắc.

Ông ta yêu cái vẻ đẹp độc nhất vô nhị của bảo vật ấy, chứ không bao giờ chịu thuận theo ý nguyện của bà.

Mẫu hậu nguy rồi!

Ta chợt quay đầu, lao ngược trở lại.

Rất nhanh, ta tới trước cánh cửa mật đạo.

Mật đạo này chỉ có thể mở từ bên ngoài.

Ta ra sức đá liên tục, dồn hết toàn lực, lúc nào không hay nước mắt đã lăn đầy mặt.

Cuối cùng, cánh cửa mật đạo vỡ vụn, ánh sáng tràn vào như thác đổ.

Cùng lúc tràn vào mắt ta, là ngọn lửa bừng bừng cháy phía xa.

Hướng đó… chính là Trường Ninh cung!

Ta liều mình chạy về Trường Ninh cung.

Dọc đường, vô số cung nữ, thái giám, thị vệ chen chúc tháo chạy.

"Nghĩa quân đánh vào rồi! Mau chạy thôi!"

Tiếng hô hỗn loạn, gương mặt ai nấy đều hoảng loạn vô cùng.

Ta dốc hết sức lao về phía Trường Ninh cung, cung môn đã mở toang, không một ai trấn giữ.

Ta chạy xộc vào, thấy phụ hoàng rút kiếm kề vào cổ mẫu hậu, gương mặt giận dữ, mà mẫu hậu thì lại mỉm cười, một nụ cười thê lương mà giải thoát.

Phụ hoàng nhìn thấy ta, trong đôi mắt oán hận bỗng bùng lên ánh sáng vui mừng.

Ông ta rút kiếm đ.â.m về phía ta, ta nghiêng người tránh thoát, vòng ra phía sau ông, tay chặt một đòn lên cổ tay, đoạt lấy trường kiếm, rồi xoay người thuận tay đ.â.m thẳng vào tim ông ta.

Cảm giác kiếm đ.â.m xuyên qua thân thể vô cùng đặc biệt, vừa cùn lại vừa nhanh.

Máu nóng phụt ra, b.ắ.n đầy mặt ta, vừa ấm vừa dính.

Ông ta trợn mắt nhìn ta, không dám tin, vừa oán độc vừa hối hận.

"Trẫm sớm nên… g.i.ế.c ngươi…"

Ta ánh mắt lạnh như băng, rút kiếm ra, m.á.u tươi b.ắ.n trào, nhuộm ướt y phục ta.

Ta lẽ ra nên thấy ghê tởm, nhưng lại chẳng màng để ý.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 22: Chương 22



Mối thù g.i.ế.c cha cuối cùng cũng được báo.

Thân thể ông ta ngã xuống, đổ ầm một tiếng nặng nề như bao cát rơi xuống đất.

Cửu ngũ chí tôn cũng như dân thường, sau khi c.h.ế.t chỉ chiếm một phần đất chừng sáu thước, chỉ là muốn giết, thì khó hơn gấp trăm ngàn lần.

Ta ngẩng đầu nhìn mẫu hậu, bà ánh mắt vô cùng phức tạp, từng giọt lệ to lớn lặng lẽ rơi xuống.

Hồng Trần Vô Định

"Sao con lại quay về?"

Mẫu hậu trách ta ư?

Kiếm trong tay ta "choang" một tiếng rơi xuống đất, lòng lạnh đi một chút, đau cũng thêm một phần.

Mẫu hậu thần sắc dịu lại, bà vô thức nhìn sang t.h.i t.h.ể đế vương trên đất, nhẹ giọng nói:

"Con theo ta."

Bà nắm tay ta, đưa ta tới ngự thư phòng.

Trên đường, cung nữ thái giám tán loạn bỏ chạy, nghĩa quân đã tiến vào trong cung, cướp bóc khắp nơi.

Lòng người tham lam, những kẻ xưng là nghĩa quân ấy đã sớm quên đi lý tưởng ban đầu.

Ta thuận tay g.i.ế.c vài tên, bảo hộ mẫu hậu, cùng bà tiến vào ngự thư phòng.

Mẫu hậu mặt mày trắng bệch, vừa vào trong liền đóng cửa điện, vội vã lật tìm trên án thư.

Rất nhanh, bà tìm được một khối ấn tín.

"Ngọc tỷ truyền quốc, con cầm lấy, tân quân nhập cung, bất kể là ai, con cũng có thể dùng vật này đổi lấy một mạng sống."

Ta há miệng định nói, nhưng không hiểu sao lại không thốt nên lời.

Ta không nói cho bà biết, người tạo phản… chính là ta.

Nếu nói ra, bà sẽ hận ta, đúng không?

Ngay lúc ấy, ta cảm thấy toàn thân vô lực, một cảm giác nghẹn ngào khó diễn tả, như có thứ gì đó chẹn ngang nơi cổ.

Mẫu hậu tiếp tục lật tìm, cuối cùng, trong đống thư quyển, bà lấy ra một bức họa.

Bà cẩn thận mở ra, trong mắt là vẻ trang trọng xen lẫn vui mừng.

"A Ngọc, con xem đây là ai?"

Ta chăm chú nhìn, thấy một bức họa sinh động như thật.

Là… Vệ Chiêu?

Không, không phải Vệ Chiêu!

Khóe mắt người trong tranh có một nốt ruồi lệ màu đỏ nhạt.

Khí chất trầm tĩnh mà kiêu hùng, rõ ràng chính là Ninh Tắc.

A Tắc, Ninh Tắc của ta…

Mẫu hậu nói:

"Hắn là tướng quân thiếu niên của Minh gia quân – Minh Tắc."

"A Tắc của con chưa chết."

"Hắn đã trở lại, đến tìm con rồi."

"A Ngọc, vận may của con đến rồi."

27

Ta chợt hiểu ra hôm đó, rõ ràng hoàng đế hận ta thấu xương, tại sao vẫn đồng ý để ta viết thư khuyên hàng.

Thì ra, từ sớm ông ta đã biết người tạo phản là A Tắc.

Ông ta tưởng A Tắc nhất định sẽ nghe lời ta.

Nhưng A Tắc vì sao chưa chết?

Vì sao hắn lại trở thành Minh Tắc?

Trong đầu ta rối như tơ vò.

Mẫu hậu đem mọi thứ nhét vào tay ta, hạ giọng nói:

"A Ngọc, đi đi, hãy đi tìm hắn!"

"Hắn từng nguyện c.h.ế.t vì con một lần, thì cũng sẽ nguyện c.h.ế.t vì con lần thứ hai."

"Hắn xứng đáng để con gửi gắm cả đời."

"Đây là hưu thư con viết cho Vệ Chiêu, mẫu hậu đã đóng ấn ngọc, từ nay sẽ không còn ai có thể chi phối vận mệnh của con nữa."

"A Ngọc, con tự do rồi!"

Bà đẩy ta về phía cửa, trước khi khép lại cánh cửa, lại bất chợt nắm lấy tay ta, trong ánh mắt có vài phần khẩn cầu.

"A Ngọc, nghĩa quân nhân danh con mà nổi dậy, bất kể thế nào cũng sẽ đối đãi tốt với con, mẫu hậu với con đã chẳng còn điều gì lo lắng nữa."

"Mẫu hậu chỉ xin con một chuyện cuối cùng, nếu con còn dư sức, hãy giúp đỡ Duẫn Nhi được không?"

"Nó là do mẫu hậu cưng chiều quá mức, chẳng có bản lĩnh tự bảo vệ mình, chỉ biết trôi theo dòng nước."

"Con dũng cảm hơn nó, thông minh hơn nó, mẫu hậu chỉ cầu con lần cuối, con đồng ý với mẫu hậu, được không?"

Tâm trí đang rối loạn của ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi phần, chút cảm động trong lòng dần tan đi, chỉ còn lại nỗi uất nghẹn và nặng nề không thể nguôi.

Khi bà ban Vệ Chiêu cho ta, là vì ta dũng cảm, ta thông minh.

Vậy nên, ta phải chịu đựng việc nhà họ Vệ suy tàn, phải chấp nhận thân phận vợ của tội thần sao?

Nhưng vì cớ gì?

Vì ta mạnh mẽ nên ta phải chịu khổ, còn ai yếu đuối thì lại được hưởng phúc ư?

Cuối cùng, ta không nhịn được mà thốt lên câu hỏi mà trước đây Khang Lạc từng hỏi ta:

"Nếu một ngày, con và Khang Lạc cùng rơi vào cảnh khốn cùng, người chỉ có thể cứu một người, người sẽ cứu ai?"

Mẫu hậu lập tức cứng họng, trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn ta.

Mà lúc ấy, chẳng hiểu sao, ta lại thấy được trong mắt người một thoáng bóng dáng của Khang Lạc.

"A Ngọc…"

Bà liên tục lùi về phía sau, như thể ta là yêu ma quỷ quái.

Đột nhiên trong lòng ta sinh ra một cảm giác nhẹ bẫng, như thể thoát ly khỏi tất cả, đứng ngoài mọi chuyện.

"Người sẽ cứu Khang Lạc, đúng không?"

"Không phải!"

"Thật sao?"

Khóe môi ta nhếch lên đầy giễu cợt, nhìn bà nửa cười nửa không.

"Vậy đây là gì?"

Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy, trên đó có một ký hiệu, ký hiệu xuất hiện trên người thích khách năm xưa.

Năm đó, khi ta còn ở Vân Sơ Tự, đã không ít lần bị ám sát. Đa phần thích khách là do phụ hoàng sai đến, nhưng có một lần ngoại lệ, hình xăm trên người thích khách khác hẳn.

Khi đó trong lòng ta có một nghi vấn, nhưng không dám tin.

Nếu không có chuyện hôm nay, nghi vấn ấy ta nguyện mang theo xuống mồ.

Nhưng bây giờ, ta thật sự rất muốn biết rõ.

Ta tự nhủ với bản thân:

“Buông tay đi, Triệu Tử Ngọc. Một khi buông được rồi, thì sẽ vĩnh viễn buông xuôi được mọi thứ.”

Ta cũng ôm lấy một tia hy vọng mong manh, hy vọng là ta đã nghi oan cho mẫu hậu, rằng bà vô tội.

Mẫu hậu nhìn thấy tờ giấy kia, dung nhan diễm lệ bỗng trở nên chua xót mỏng manh.

Bà lùi từng bước, rồi cuối cùng ngã quỵ xuống bàn, cuốn thư trên bàn rơi đầy đất, phát ra tiếng động lớn.

Bà nước mắt lưng tròng nhìn ta, môi mấp máy, rồi bỗng phun ra một ngụm m.á.u đen.

Tim ta siết lại.

Mẫu hậu đã uống độc?

Ta theo bản năng định đỡ bà, nhưng lại cố chấp dừng lại giữa chừng.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 23: Chương 23



Mẫu tử cách nhau chỉ trong gang tấc, mà cảm giác như cách một trời một vực.

Giọng người khàn khàn như được giải thoát:

"Con đều đã biết cả rồi…"

"Ta tưởng có thể giấu được con."

"Năm xưa, trong cung ta từng bước gian nan, bệ hạ không còn tình ý với ta, Tiêu phi hoành hành ngang ngược, luôn dùng con để kích động bệ hạ. Lúc đó Khang Lạc mới sáu tuổi, nó bị người ta hạ độc."

"Khi ấy ta hồ đồ, nghĩ rằng nếu nhất định phải hi sinh một người để những người còn lại được sống yên ổn, thì ta chỉ có thể hi sinh đứa con chưa từng ở bên cạnh mình."

"A Ngọc… xin lỗi con…"

"Xin lỗi…"

Hơi thở bà yếu dần, chỉ còn đôi mắt chưa nỡ nhắm lại, vẫn dõi theo ta không rời…

28

Nếu chỉ có thể từ bỏ một người, thì chỉ đành từ bỏ người không ở bên cạnh mình.

Cuối cùng thì bà cũng đã nói thật...

Ta hỏi được chân tướng, nhưng lại bị chính chân tướng ấy đập tan ta thành từng mảnh nhỏ.

Trái tim ta như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh ào ào thổi qua, buốt giá vô cùng.

Ta vô thức bước đến bên bà, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống.

Mỹ nhân dù có tự vẫn bằng độc dược, vẫn xinh đẹp thê lương đến mức khiến người ta say đắm.

Ta cúi người ôm lấy bà vào lòng, nhẹ nhàng lau đi vệt m.á.u đen bên khoé môi, thì thầm bên tai:

"Mẫu hậu, tạo phản là do nhi thần. Người đoạt lấy thiên hạ Đại Chu là nhi thần. Chúng ta coi như huề nhau rồi. Người không cần phải chết, người hãy sống thật tốt, sống để xem ta lên làm nữ hoàng. Giải dược ở đâu?"

"A Ngọc!"

Ngón tay bà siết chặt lấy áo ta, ánh mắt muôn phần không dám tin, nhưng trong đó lại có đôi phần vui mừng.

"Con rất tốt… Con giỏi hơn mẫu hậu nhiều…"

"Không có giải dược đâu…"

"Người đáng c.h.ế.t là ta. Năm xưa không chết, lưu lại vô số tiếng xấu. Nếu nay lại không chết, sử sách sẽ viết gì về ta đây?"

"Ta biết rõ bệ hạ không đáng để yêu, nhưng ta không có cách nào khác. Có lúc, trước mặt không có đường, thì chỉ có thể cắn răng mà đi tiếp, mới là con đường tốt nhất."

"Ta sống là một vết nhơ của con, A Ngọc… xin lỗi…"

"Duẫn Nhi…"

"Duẫn Nhi…"

Ánh mắt bà nhìn chằm chằm ta, như mong ta cho bà một câu trả lời thoả đáng.

Tim ta lạnh đến run rẩy, cắn chặt răng, gắng sức không để lộ một chút cảm xúc nào, ta sợ rằng chỉ cần mở miệng, đầu lưỡi liền trào ra máu.

Cuối cùng bà không còn trụ được nữa, nhắm mắt trong lòng ta.

Ta sững sờ ôm lấy bà, cảm nhận được cơ thể bà dần dần lạnh ngắt.

Ta nghĩ… có lẽ ta thật sự không yêu mẫu hậu.

Nếu yêu, thì tại sao không thể đáp ứng yêu cầu của bà? Tại sao đến một giọt nước mắt cũng không có?

Không biết đã qua bao lâu, tiếng đập cửa dữ dội kéo ta ra khỏi cơn ngơ ngẩn, một người lảo đảo xông vào.

Là Vệ Chiêu!

Hắn vẻ mặt hoảng hốt, lưỡi đã mất nửa đoạn, muốn nói cũng chẳng thành lời, gấp đến độ mồ hôi đầm đìa.

"Chạy!"

Hắn nhanh chóng tìm lấy bút và giấy, viết lên đó mấy chữ: "Không phải Lục Diệu."

Tim ta như bị bóp nghẹt, nếu không phải sư phụ Lục Diệu, thì người công phá Hoa Kinh đầu tiên chính là… A Tắc sao?

Nhưng Vệ Chiêu lại lắc đầu.

"Người... thứ... ba..."

Ta nghẹn thở.

Thảo nào, đám người xông vào hoàng cung này chẳng khác gì thổ phỉ, thì ra căn bản không phải quân của A Tắc hay sư phụ.

Đúng lúc này, một tên nghĩa quân xông vào, bị ta rút kiếm uy h**p, tra hỏi ra sự thật.

Thì ra, bọn chúng là đám quan quân giữ thành, thấy Hoa Kinh bị tấn công, liền giả danh nghĩa quân để cướp bóc trước một trận...

Ta: "..."

Thì ra là quan quân.

Ta một kiếm đ.â.m c.h.ế.t hắn. Nhưng lúc ánh mắt liếc qua mặt đất, ta lại nhìn thấy một phong thư khuyên hàng, chính là thư do ta tự tay viết.

Thư khuyên hàng của ta vì sao lại không được đưa đi?

Ngay lúc ấy, Vệ Chiêu kéo mạnh một người từ sau rèm ra, chính là đại thái giám thân cận của phụ hoàng.

Hắn vẫn luôn ẩn nấp, còn ta thì tâm thần rối loạn, hoàn toàn không hề phát hiện ra.

"Tại sao thư khuyên hàng lại ở đây? Bệ hạ có phái người đưa thư ta viết ra ngoài không?"

Tên thái giám run rẩy như chó, mặt mày tái mét:

"Bệ hạ chỉ gửi đi một phong."

"Gửi cho ai?"

"Minh... Minh Tắc!"

Xong rồi!

Một cơn lạnh buốt xộc lên từ lòng bàn chân. Tay ta cầm thư không thể khống chế nổi mà run rẩy dữ dội.

Trong thư khuyên hàng có ẩn mật, một bài thất ngôn luật thi chính là chìa khoá, giải mã ra là một bản kế hoạch hành quân.

Đó là ám hiệu giữa ta và sư phụ Lục Diệu.

Dù thư có rơi vào tay kẻ khác, cũng không ai hiểu nội dung thật là gì.

Khi đó, để che mắt hoàng đế, ta viết hai phong thư giống hệt, nghĩ rằng dù có bị địch chặn được, thì cũng chỉ coi đó là thư khuyên hàng thông thường.

Mà một kẻ có dã tâm xưng hùng xưng bá trong loạn thế, sao có thể vì một lá thư của công chúa mà buông bỏ chí hướng?

Cho nên, thư này là vô dụng.

Nhưng nếu người nhận lại là A Tắc thì hoàn toàn khác!

Chính A Tắc là người nghĩ ra bài thất ngôn làm mật mã. Hắn sẽ hiểu bức thư này chính là kế hoạch hành động.

Thư vốn gửi cho sư phụ, lại vô tình gửi nhầm cho A Tắc…

Ngay khoảnh khắc đó, ta hoảng loạn.

29

Hồng Trần Vô Định

Ta phải đi ngăn họ, ta không thể trơ mắt nhìn A Tắc và sư phụ tương tàn.

Ta cố nén cơn choáng váng, bước về phía trước, nhưng lại bị t.h.i t.h.ể của mẫu hậu vấp ngã xuống đất.

Vệ Chiêu vội vàng đỡ lấy ta, ánh mắt hắn kiên định, lắc đầu thật mạnh, sau đó chỉ tay vào chính mình.

"Ta... đi..."

Ta nhìn hắn, vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

Đại thái giám lo lắng nói:

"Công chúa, đám quan binh phản loạn kia không phải người! Có cung nữ đã bị làm nhục rồi. Thi thể của hoàng hậu nương nương vẫn còn ở đây, chỉ sợ..."

Hắn không dám nói tiếp.

Nhưng trong lòng ta hiểu rất rõ, điều hắn nói là sự thật.
 
Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng
Chương 24: Chương 24



Trong lịch sử, cung đình bị công phá, hậu phi cung nữ bị làm nhục không hề hiếm thấy.

Có những phi tần danh chấn thiên hạ, đến khi c.h.ế.t rồi cũng chẳng được yên ổn.

Mẫu hậu của ta, bà chính là đệ nhất mỹ nhân Hoa Kinh.

Một luồng dũng khí dâng lên trong lòng, ta rút ra từ n.g.ự.c một tín vật, giao vào tay Vệ Chiêu.

"Đi tìm Minh Tắc, nói với huynh ấy, không được g.i.ế.c sư phụ ta. Tuyệt đối không được!"

Vệ Chiêu nhận lấy, trịnh trọng gật đầu, quay người chạy đi, phóng thẳng về phía chuồng ngựa.

Ta tiễn mắt nhìn hắn rời đi, lấy lại chút sức, đứng lên, lạnh giọng nói với đại thái giám:

"Truyền lệnh xuống — tất cả hậu phi, cung nữ, thái giám tập trung tại ngự thư phòng. Tất cả thị vệ trong cung theo bản cung xuất chiến, g.i.ế.c địch!"

Đại thái giám sững sờ trong chốc lát, trong mắt bỗng dâng lên vẻ kích động.

"Vâng, nô tài tuân chỉ!"

Hắn lảo đảo chạy ra ngoài, lớn tiếng truyền lệnh. Rất nhanh, các cung nữ thái giám đồng thanh truyền đi mệnh lệnh của ta.

Ta xông pha giữa đám người, gặp địch là giết, chẳng bao lâu quanh người ta đã tụ tập hơn trăm cung vệ, cùng ta xông pha g.i.ế.c địch.

Máu nhuộm đẫm váy dài, bảo kiếm đã mẻ lưỡi.

Quân địch tan tác, nhưng lại từng tên từng tên ngã xuống dưới lưỡi kiếm của ta.

Dưới ánh tà dương, ta bước đến ngự thư phòng.

Mọi ánh mắt đều kính sợ nhìn về phía ta, đồng loạt khom người hành lễ với sự biết ơn sâu sắc.

Ta liếc mắt liền thấy t.h.i t.h.ể mẫu hậu, bà đã được các cung nữ thu xếp lại chỉnh tề, an nhiên nằm trên một tấm nhuyễn tháp.

Ta quỳ gối trước tháp, trong lòng thấp thỏm bất an.

Vệ Chiêu chắc đã truyền được tin rồi…

Bọn họ chắc vẫn bình an chứ?

Bỗng, ta nghe được tiếng bước chân lạ lẫm từ ngoài cửa. Thị vệ lập tức ngăn người lại.

Ta nghe tiếng áo giáp va chạm, rồi tiếng cởi mũ giáp, sau đó là tiếng người quỳ xuống hành lễ.

"Thần Minh Tắc đến chậm cứu giá, thỉnh công chúa điện hạ thứ tội. Công chúa điện hạ vạn phúc kim an."

Thanh âm này… sao mà quen thuộc đến vậy.

Không hiểu sao, lệ dâng đầy khóe mắt, niềm vui như nước lũ tràn về.

Một nụ cười rạng rỡ bất giác nở trên môi ta, cái giá lạnh trong tim dường như tan chảy trong khoảnh khắc.

A Tắc, A Tắc của ta!

Hắn đã trở về rồi!

Niềm vui và sợ hãi cùng lúc chiếm trọn lòng ta.

Ta sợ đây là giả, mãi vẫn không dám quay đầu nhìn lại.

Người phía sau kiên nhẫn chờ đợi, dù ta không quay đầu, ta cũng cảm nhận được ánh mắt của chàng vẫn dõi theo ta, chưa từng rời đi.

Ta lén lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy, xoay người lại, ánh mắt dừng nơi khóe mắt có nốt ruồi lệ của hắn.

Là A Tắc thật rồi.

Quả nhiên là hắn.

Hắn quỳ một gối trên đất, lưng thẳng tắp như tùng bách.

Người đã đen hơn, gầy hơn.

Toàn thân đầy máu, nhưng gương mặt lại được lau sạch sẽ, như sợ ta nhận không ra.

Hồng Trần Vô Định

Hắn thấy ta, không kìm được nở nụ cười chân thành, nụ cười ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, thuần khiết như băng tuyết tan chảy, khiến ta nhớ đến thiếu niên năm nào từ núi rừng đến bên ta.

Hắn bước đến, ôm chặt lấy ta vào lòng, như muốn đem cả thân xác và linh hồn ta hòa vào cơ thể hắn.

"A Ngọc, ta trở về rồi."

"Cuối cùng ta cũng đã về rồi."

Hắn nói, giọng chan chứa nỗi xót xa, như thể vì để gặp ta một lần này, đã phải vượt qua muôn sông ngàn núi.

Ta cảm nhận được một sự nhẹ nhõm, chỉ khi ở bên A Tắc, ta mới có thể thoải mái khóc, thoải mái cười, thoải mái tùy hứng.

Ta khẽ hé môi, định nói điều gì đó...

Lại bị người khác ngắt lời.

“Khởi bẩm tướng quân, thủ cấp (đầu) của tên loạn quân cầm đầu Lục Diệu đã mang đến. Xin tướng quân chỉ thị xử trí thế nào.”

A Tắc hân hoan nói:

“A Ngọc, ta dùng kế của nàng thu phục được loạn quân của Lục Diệu. Trận chiến này, nàng công lao không nhỏ, nàng mới là đại công thần thật sự!”

Thân thể ta chợt cứng đờ, không thể nhúc nhích.

Khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “giết người diệt tâm”.

Ta nhìn người vừa lên tiếng, hắn cũng ngẩng đầu lên, chính là Vệ tướng.

“Điện hạ tính kế không sót một bước, khiến người khâm phục.”

Vệ tướng vuốt râu, mỉm cười, nhưng ta rõ ràng thấy trong ánh mắt ông ta là sự toan tính sắc bén.

Ta như rơi xuống vực sâu, toàn thân tê liệt bởi cơn ác mộng khủng khiếp ấy.

Ta đẩy A Tắc ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong tay Vệ tướng, nơi mép hộp vẫn còn dính máu.

Ta bước chậm tới, mở chiếc hộp ra.

Bên trong là thủ cấp của sư phụ Lục Diệu, đôi mắt trợn trừng, trên mặt đầy kinh ngạc, như thể đến c.h.ế.t vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc vì sao lại thế này?

Ta cũng không hiểu…

Ta cảm thấy, có một thứ gọi là vận mệnh.

Nó khiến người ta không thể chấp nhận, cũng không thể khước từ.

Ta vô thức nhận lấy chiếc hộp ấy, thất thần bước ra ngoài.

A Tắc không hiểu, hắn nghi hoặc chắn trước mặt ta, ánh mắt lo lắng nhìn ta, giữ lấy tay áo ta.

“A Ngọc, nàng sao vậy?”

“Nàng giận ta sao?”

“Hôm đó, ta thực sự tưởng mình đã chết, chẳng phải cố tình giấu nàng.”

“Nàng không biết, ta đã vì để được gặp nàng mà…”

“Lục Diệu là sư phụ của ta!” — cổ họng ta nghẹn lại, giọng khàn đục như tiếng thú hoang bị thương.

A Tắc sững sờ, trừng lớn mắt. Những ngón tay đang nắm tay áo ta lập tức đông cứng lại.

Khoảnh khắc ấy, e rằng hắn cũng cảm nhận được thứ gọi là số mệnh, hắn mấp máy cổ họng mấy lần, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.

Rất lâu sau, hắn mới cất tiếng, giọng khàn khàn:

“A Ngọc… ta không biết.”

Ai biết chứ?

Ta cũng không biết…

Ta từ từ lùi lại, nhìn tay áo ta từng chút từng chút trượt khỏi tay hắn.

Ta xoay người, từng bước từng bước rời đi.

Phía sau, ta nghe thấy tiếng bước chân A Tắc vội vã đuổi theo, lại bị một tiếng quát lớn ngăn lại.

“Bệ hạ!”

“Chư tướng đang đợi người. Đại Chu đã diệt, chư quân đã vất vả lâu ngày, nay nên ban thưởng ba ngày, mở hội mừng công.”
 
Back
Top Bottom