Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 30



Họ đã sắp đặt một ván cờ sát phạt, chỉ đợi Tạ Vô Dạng hành động một mình.

Còn ta, lại ngây thơ cho rằng, chỉ cần rời xa kinh thành, tai họa sẽ không thể tìm đến nữa…

Phụ hoàng triệu ta tiến cung.

Người nhìn ta, trong mắt tràn đầy thương xót.

Chúng ta lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.

Sau bữa cơm, phụ hoàng chậm rãi nói:

“Những năm qua, con đã chịu khổ rồi. Con yên tâm, phụ hoàng sẽ chọn cho con một Phò mã tốt. Lần này, con muốn chọn ai cũng được.”

Chọn ai cũng được sao?

Vậy có thể để Tạ Vô Dạng sống lại hay không…?

Không phải tất cả tình cảm đều có thể dễ dàng thay thế…

Nhưng ta vẫn dịu dàng đáp:

“Đa tạ phụ hoàng, xin người cho con thêm thời gian suy nghĩ.”

Phụ hoàng gật đầu, rồi lại bận rộn với chính sự.

Hoàng hậu bị phế.

Thái tử bị phế.

Lý Thừa Ân bị phế.

La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày.

Chỉ có ta vẫn là Công chúa, không những không bị ảnh hưởng mà còn được ban tám trăm hộ thực ấp, trở thành Công chúa có thực ấp nhiều nhất trong lịch sử các triều đại.

Ngày La Thần và Triệu Đoan Hoa bị lưu đày, hai kẻ đó mang gông xiềng, cổ đeo gông, tay chân bị trói chặt, từng bước từng bước bị áp giải ra khỏi kinh thành.

Lo sợ bị liên lụy, cả gia tộc La thị không ai dám ra tiễn.

Ta đứng trước cổng thành, nhìn hai người bọn họ, trong lòng rốt cuộc cũng có chút thỏa mãn.

La Thần cúi gằm mặt, không dám nhìn ta, chỉ vội vã thúc giục ngục tốt nhanh chóng dẫn hắn rời đi.

Ngục tốt hừ lạnh, quát hắn đừng nhiều lời.

Triệu Đoan Hoa thì khác, trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý.

“Lý Nam Bình, ngươi thắng thì sao chứ? Ngươi vẫn là một quả phụ khắc phu! Trước khi chec, Tạ Vô Dạng còn gọi tên ngươi. Hắn chec thảm lắm… A—!”

Lời còn chưa dứt, ta đã giơ tay bóp chặt cằm nàng ta, ép nàng ta phải há miệng.

Ta ra lệnh cho người kéo lưỡi nàng ta ra, rồi dùng kéo cắt phăng đi.

Chiếc lưỡi bị cắt đôi, giống như lưỡi rắn.

Máu lập tức trào ra, Triệu Đoan Hoa đau đớn rú lên, giãy giụa điên cuồng.

Ta buông nàng ta ra, nhìn gương mặt đầy thống khổ ấy, cảm giác thỏa mãn trong lòng lại nhiều thêm một chút.

Ta ghé sát tai nàng ta, nhẹ giọng nói:

“Ngươi có biết tại sao ta không giec ngươi không? Vì chỉ khi còn sống, ngươi mới có thể chuộc tội thật tốt.”

“Còn nữa, để ta nói cho ngươi hay—Vận Nương là do ta cứu. Người giúp nàng ta lấy lòng La Thần, cũng chính là ta.”

“Ngươi và Thái tử quấn lấy nhau, không thể tự chủ, chẳng qua là vì hương thơm từ túi hương của hai người hợp lại tạo thành một loại xuân dược…”

Triệu Đoan Hoa trợn trừng mắt, đôi mắt tràn đầy oán độc, gào lên những âm thanh đứt quãng, rồi lao tới, hận không thể cắn xé ta thành từng mảnh.

Ta mỉm cười, thuận thế vung tay, một nhát d.a.o bén ngọt cắt đứt gân tay nàng ta.

Từ nay về sau, nàng ta không thể nói, cũng không thể viết.

Tin rằng, nàng ta sẽ có đủ thời gian để chuộc tội nơi đất lưu đày…

Trước mặt La Thần, ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Vận Nương bị Triệu Đoan Hoa ép uống thuốc phá thai, đứa con mà nàng ta sinh ra chỉ là một thai nhi đã chec.”

La Thần phát điên.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Đứa bé ấy giống ta như đúc, ngươi đừng hòng bôi nhọ Vận Nương!”

“Ngươi nghĩ từ hàng trăm đứa trẻ trong Dục Anh Đường chọn ra một đứa, chẳng lẽ không thể giống ngươi sao?”

Ta nhẹ giọng nói, rồi chậm rãi cúi người, từng chữ từng câu vang lên rõ ràng:

“Còn một chuyện nữa—Vận Nương mang thai lần thứ hai, thực chất là giả thai. Ngươi nghĩ ta nỡ để nàng ta thực sự vì ngươi mà sảy thai sao?”

“Thứ mà từ chân nàng ta chảy ra, chỉ là túi m.á.u ta đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến khi ngươi và Triệu Đoan Hoa trở mặt, sẽ thuận tiện bóp nát nó.”

Sắc mặt La Thần tái mét, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn:

“Ngươi là ác phụ! Ngươi lừa ta! Không thể nào!”

Hắn như kẻ điên, lao về phía ta.

Nhưng chưa kịp chạm vào, liền bị thị vệ của ta một cước đá văng ra xa.

Hắn ôm bụng quằn quại trên mặt đất, co rúm lại như một con tôm bị ném vào nước sôi, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán.

Ta khẽ cười.

“Vậy thì ngươi cứ từ từ mà đi. Không bằng trước khi rời kinh, hãy ghé ngoại ô ở lại vài ngày, lắng nghe tin tức từ kinh thành đi.”

La Thần dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hoảng loạn, trừng lớn.

Lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã sai đến nhường nào, muốn mở miệng cầu xin.

Nhưng thị vệ của ta đã vung đao, c.h.é.m thẳng vào miệng hắn, cắt đứt nửa đoạn lưỡi.

Máu tươi tràn ra.

Chưa dừng lại ở đó, thị vệ lại vung kiếm, một nhát cắt đứt gân tay hắn.
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 31



Ta lặng lẽ nhìn hắn giãy giụa đau đớn trên đất, nhếch môi cười nhạt:

“Dù sao cũng là phu thê, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.”

“Ngươi xem, ngươi và Triệu Đoan Hoa… chẳng phải rất xứng đôi sao? Một kẻ câm một kẻ què, đúng là trời sinh một cặp tàn tật.”

La Thần và Triệu Đoan Hoa được sắp xếp ở lại ngoại ô kinh thành để chữa trị thương thế, đợi đến khi hồi phục sẽ tiếp tục bị áp giải đi lưu đày.

Nhưng đúng lúc này, Vận Nương gõ lên trống Đăng Văn—chiếc trống dùng để bách tính dâng sớ kêu oan.

Sau khi chịu ba mươi trượng, nàng đứng trước điện Kim Loan, dâng sớ tố cáo La Tể tướng tham ô nhận hối lộ, thao túng khoa cử.

Nàng trình lên từng chứng cứ xác thực, chỉ có một thỉnh cầu duy nhất: Mang theo hài tử, cắt đứt quan hệ với La gia, trở thành một dân thường, sống một cuộc đời bình dị.

Phụ hoàng lại một lần nữa nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh điều tra.

Quan trường rung chuyển.

Tin tức truyền đến vùng ngoại ô.

La Thần như phát điên, điên cuồng dùng đầu đập vào tường, đến nỗi m.á.u thịt lẫn lộn.

Hắn vừa thổn thức vừa r*n r*:

“Nam Bình… Ta sai rồi… Tha cho ta đi… Ta không nên phản bội nàng… Ta không nên giec Phò mã…”

Những lời này vừa thốt ra, đám ngục tốt lập tức biến sắc, hốt hoảng lấy giẻ nhét vào miệng hắn, không dám để hắn nói thêm nửa câu.

Ngay sau đó, bọn họ nhanh chóng áp giải hắn lên đường, đưa đến vùng biên cương lạnh giá.

Một tháng sau, La Tể tướng bị kết tội, xử trảm ngay tại chỗ.

Đám môn sinh, thủ hạ năm xưa của hắn chỉ mong tránh xa, không ai dám đứng ra cầu tình.

Từng người từng người vội vàng phủi sạch quan hệ, sợ bị liên lụy.

Phủ Tể tướng bị tịch thu, cả gia tộc La thị bị điều tra xét xử.

Tể tướng phu nhân—người từng cao cao tại thượng, vinh quang hiển hách—giờ đây cũng phải chịu cảnh lưu đày.

Chỉ khác là, bà ta bị đày về phương Nam.

Còn La Thần thì bị đưa đến phương Bắc.

Từ đây, một người Nam, một người Bắc, cả đời này không bao giờ còn cơ hội gặp lại.

Vận Nương ôm theo hài tử đến từ biệt ta.

Lúc này, nàng ta không còn vẻ dè dặt e sợ ngày xưa, mà trên mặt mang theo một nụ cười chân thành, dịu dàng trêu đùa đứa trẻ trong lòng.

“Đa tạ công chúa đã cứu giúp. Ân tình của người, thần thiếp cả đời không dám quên. Nhưng e rằng, thần thiếp không có cách nào báo đáp được, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, cả đời này sống thật tốt, không làm chuyện xấu, tuyệt đối không để công chúa phải mất mặt.”

Nàng ta rất thản nhiên.

Nếu ta mãi là công chúa, tự nhiên sẽ không cần nàng ta cứu giúp.

Nếu ta thực sự rơi vào cảnh cần nàng ta cứu, vậy e rằng ta cũng đã đến đường cùng, mà nàng ta cũng không thể cứu nổi ta nữa.

Ta mỉm cười, đẩy về phía nàng một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong là ngân phiếu và châu báu.

Ta khẽ cười nói:

“Đỗ Thập Nương có chiếc hộp châu báu, vậy Hà Vận Nương cũng nên có một chiếc. Chúc nàng từ nay về sau, mọi sự đều theo ý nguyện, vạn sự như ý.”

Hốc mắt nàng ta đỏ hoe, ôm con quỳ xuống.

“Điện hạ, thần thiếp không cầu những thứ này…”

“Nhận lấy đi. Mở một tiệm thêu cũng cần có vốn liếng, đứa trẻ lớn lên cũng phải có tiền để học hành.”

Vận Nương nhận lấy hộp châu báu, tháo chiếc khóa trường mệnh trên cổ đứa trẻ xuống, dâng lên trước mặt ta.

“Điện hạ, thần thiếp không cầu gì khác, chỉ cầu điện hạ bình an mạnh khỏe, phúc thọ vô song. Thần thiếp sẽ ở Giang Nam vì người mà ngày ngày cầu phúc.”

Ta gật đầu, lặng lẽ nhìn nàng ta rời đi.

Lại thêm một cố nhân rời khỏi kinh thành.

Trên đường về phủ, ta cố ý rẽ qua nơi giam giữ Thái tử.

Thị vệ canh giữ nhìn thấy ta, vội vã hành lễ.

Ta hỏi hắn:

“Thái tử thế nào rồi?”

Thị vệ đáp:

“Thái tử mỗi ngày đều náo loạn, không ngừng cầu xin điện hạ cứu người ra ngoài. Ngài ấy cũng nhiều lần khẩn cầu bệ hạ rộng lòng tha thứ. Điện hạ có muốn vào thăm không?”

Ta lắc đầu.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Hiện tại, Lý Thừa Trạch vẫn còn nuôi hy vọng hão huyền.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng với phụ hoàng, vẫn nghĩ rằng chỉ cần nhận sai, phụ hoàng sẽ tha thứ cho hắn.

Nhưng ta sẽ khiến hắn hiểu ra rằng, hắn nhất định sẽ phải thất vọng.

Chỉ đến khi đó, hắn mới thực sự lâm vào đường cùng.

Chỉ đến khi đó, hắn mới hiểu rằng—người duy nhất có thể cứu hắn, chỉ có ta.

“Truyền lời đến Thái tử điện hạ, nói rằng ta đang dốc sức cứu người ra ngoài. Bảo Thái tử hãy giữ gìn sức khỏe, đừng vội nản lòng.”

“Tuân lệnh!”

Thị vệ kính cẩn đáp lời.

Ta rẽ sang một lối khác rời đi, vô tình nghe thấy hắn nói chuyện với một người khác:

“Nam Bình Công chúa quả là một người tốt!”

Ta không nhịn được mà bật cười.

Lời khen này sai lệch quá rồi.

Công chúa Nam Bình của ngày xưa có lẽ thực sự là một người tốt.

Nhưng nàng ta đã chec từ lâu rồi.

Kẻ đang tồn tại trên thế gian này, chỉ là một oan hồn mang nặng mối thù chưa báo.
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 32



Ta đến mộ Tạ Vô Dạng đốt giấy tiền.

Những tờ giấy tro lả tả bay trong gió, chần chừ mãi không chịu rơi xuống đất.

Ta đứng lên, nhẹ giọng nói:

“Chàng không chịu nhận, là vì mối thù này vẫn chưa được báo xong sao? Chàng yên tâm, sắp kết thúc rồi.”

“Tất cả… sắp chấm dứt rồi.”

Tại một trà lâu, ta gặp Nhị Hoàng tử Lý Thừa Niên.

Hắn cười tươi rói, cúi người hành lễ với ta.

“Đa tạ hoàng tỷ chỉ điểm, nếu không, e rằng đệ chưa chắc có thể toàn mạng trở về từ Phủ Châu.”

Hắn đặt tay lên ngực, dường như vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại.

Trước khi hắn khởi hành đến Phủ Châu, ta đã nhắc nhở rằng chuyến đi này tuyệt đối không yên ổn.

Ta dặn hắn chia quân thành ba đường—một đường đi đường thủy, một đường đi đường bộ, còn hắn thì mang theo tùy tùng vi hành trong bí mật.

Ban đầu, hắn cho rằng cải trang vi hành mới là nguy hiểm nhất.

Nhưng sau khi suýt chec dưới tay thích khách, hắn mới hiểu ra—thứ thực sự nguy hiểm chính là bị người ta nhận diện được.

Ngay lập tức, hắn tráo đổi quần áo với một gã tùy tùng, nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.

Trên đường, hắn được các thương hội dưới trướng phủ Công chúa giúp đỡ, nhờ vậy mà an toàn đến được Phủ Châu.

Những gian nan trên đường đi cũng không cần phải nói thêm.

Nhưng kẻ ngốc này vừa đặt chân đến Phủ Châu liền mất cảnh giác, dễ dàng tin người, suýt chút nữa bị bán vào kỹ viện làm nam sủng.

May mà thuộc hạ của ta nhạy bén, kịp thời ra tay cứu hắn.

Lúc được cứu, hắn còn ngơ ngác hỏi:

“Sao Phủ Châu lại có nhiều kẻ thích nam sắc như vậy?”

Trãi qua cảnh loạn lạc ở Phủ Châu, bách tính chỉ mong được sống sót.

Nhưng đám quyền quý thì lại càng ngày càng b**n th**, càng ngày càng trụy lạc…

Những chuyện này, một Hoàng tử sinh trưởng trong thâm cung như hắn làm sao có thể biết được.

Còn đường hồi kinh sau đó, lại càng gian nan trắc trở.

Chuyến hành trình này khiến ta nhận ra—người trước mắt ta đây, thật sự là một kẻ vô dụng.

Vậy mà chỉ vì hắn là Hoàng tử, giờ đây lại trở thành ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Thái tử.

Ta không cam tâm.

Một kẻ như vậy mà nắm quyền, thiên hạ sẽ còn bao nhiêu Phủ Châu nữa đây?

Phụ hoàng thực sự không nhận ra điều này hay sao?

Ta cười nhạt, nói:

“Chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa, ngươi cũng coi như đã giúp ta báo thù một trận lớn.”

Nhị Hoàng tử nghiêm mặt, thấp giọng đáp:

“Hoàng tỷ xin bớt đau buồn. Tỷ phu vì bách tính Phủ Châu mà xả thân, dân chúng nhất định sẽ không quên công lao của huynh ấy. Phụ hoàng cũng đã quyết định ban thánh chỉ, trả lại danh dự cho tỷ phu. Rất nhanh thôi, tỷ sẽ được nhìn thấy.”

“Nếu vậy, thì quá tốt rồi.”

Ta nâng chén trà, hờ hững cười nói:

“Về sau, nếu có chuyện gì cần ta giúp đỡ, cứ nói thẳng. Ta sẽ tận tâm tận lực.”

Nhị Hoàng tử lập tức sáng mắt lên.

“Thật ra, hiện tại có một chuyện, không biết hoàng tỷ có tiện giúp đệ không?”

“Chuyện gì? Cứ nói.”

“Đệ… đệ sắp đến tuổi thành thân. Đệ muốn cưới thiên kim nhà Trần Tướng quân - Trần Cẩm Tú làm chính phi. Nhưng không biết phụ hoàng có đồng ý hay không.”

Ánh mắt hắn lấp lánh sự chờ mong.

Ta không nhịn được bật cười.

Quả nhiên, một khi đã nắm quyền, người ta sẽ muốn có thêm quyền lực.

Nhị Hoàng tử không ngoại lệ.

Ta cũng không ngoại lệ.

Ta gật đầu, khẽ cười:

“Đương nhiên là có thể. Ta và Trần Cẩm Tú từng có chút giao tình. Nàng ấy tuy xuất thân võ tướng, nhưng thực chất lại say mê văn chương, đặc biệt yêu thích những người tài hoa phong nhã. Nếu ngươi thực sự muốn chiếm được cảm tình của nàng ấy, không bằng bắt đầu từ thơ văn đi.”

Nhị Hoàng tử bừng tỉnh, ánh mắt sáng rực.

“Đệ hiểu rồi! Đa tạ hoàng tỷ chỉ giáo!”

Nhị Hoàng tử vội vã rời đi.

Ta hẹn gặp Trần Cẩm Tú, thuận miệng kể lại chuyện ngày hôm nay như một trò đùa.

Nàng ta kiêu ngạo cười lạnh:

“Nam nhân trong thiên hạ đều như vậy, luôn muốn ‘chiếm lấy’ trái tim nữ tử, thật sự coi nữ tử là món đồ có thể tranh đoạt sao?”

Nàng ta nói rất đúng.

Ta vỗ nhẹ lên lưng nàng, nàng khẽ rụt lại vì đau.

Lại bị đánh rồi.

Trần Tướng quân trọng nam khinh nữ, mỗi khi con trai phạm lỗi, ông ta liền đánh con gái để con trai rút ra bài học.

Ta không thể nào hiểu nổi điều đó.

Ai mắc lỗi thì người đó nên chịu phạt.

Tại sao đệ đệ làm sai, mà tỷ tỷ lại phải chịu đòn thay?

“Vẫn là cái miệng cứng cỏi đó. Lại bị đánh đúng không?”

Ta hạ giọng nói:

“Ta mà là ngươi, ta sẽ đáp ứng Nhị Hoàng tử. Khi đó, có thù báo thù, có oán báo oán.”

Sắc mặt Trần Cẩm Tú trắng bệch.

“Nhưng… nhưng ta không thích hắn.”

Nàng vẫn quá trong trẻo, không giống ta, đã đen cả tâm can.

Ta cười khẽ:

“Hôn sự của Hoàng tử, nhanh thì nửa năm, chậm thì hai ba năm, trong thời gian dài như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đúng không?”
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 33



Ánh mắt nàng sáng lên, nhìn ta chằm chằm.

“Sẽ xảy ra chuyện gì?”

Ta ghé sát tai nàng, nhẹ giọng nói:

“Trở thành một quả phụ cao quý, thế nào?”

Trần Cẩm Tú lặng người trong giây lát, sau đó khóe môi cong lên, nụ cười đầy ranh mãnh.

Nàng đưa tay, móc ngoéo ngón tay ta.

“Nhất ngôn cửu đỉnh. Ngươi đừng lừa ta. Dù ta không giỏi văn chương, nhưng Công chúa điện hạ à, ngươi không đánh lại ta đâu đấy.”

Nàng kiêu ngạo quá.

Kiêu ngạo hệt như Tạ Vô Dạng của ta ngày xưa.

Ta bật cười:

“Đúng, ta đánh không lại ngươi, Trần tiểu Tướng quân.”

Nàng cười rạng rỡ, còn ta, trong lòng lại tràn đầy hoài niệm.

Tạ Vô Dạng của ta cũng từng kiêu hãnh nói rằng, ta không thể thắng được chàng.

Nhưng chàng đã không còn nữa…

Về sau, Nhị Hoàng tử đích thân đến Tướng phủ tìm Trần Cẩm Tú, lại bất ngờ chứng kiến cảnh nàng ta bị chính phụ thân mình quất roi.

Cảnh tượng ấy khiến hắn sững sờ hồi lâu, sau đó lập tức phẫn nộ bước lên ngăn cản.

Hành động ấy đã thành công chiếm được cảm tình của Trần Cẩm Tú.

Mà Trần Tướng quân thấy vậy, lại chủ động nhận lỗi, cùng Nhị Hoàng tử hàn huyên đối ẩm, trò chuyện vui vẻ.

Trần Cẩm Tú hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Nàng ta thuận theo tình thế, ưng thuận hôn sự với Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử ngỡ rằng mình đã thành công trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, từ đó càng thêm nâng niu, trân trọng nàng.

Ngay hôm đó, nàng liền trở về đánh cho đệ đệ chuyên gây họa của mình một trận nên thân.

Khi Trần đại Tướng quân giận dữ trừng mắt nhìn, nàng lại kiêu hãnh nói:

“Phụ thân, người luôn nói nữ nhi vô dụng, nhưng bây giờ, kẻ có thể nương nhờ hoàng gia lại là nữ nhi, chứ không phải con trai của người.”

“Người nên nhớ, sau này nếu ta trở thành Nhị Hoàng tử phi, hài tử ta sinh ra chính là con cháu hoàng thất.”

“Người có thể hưởng vinh quang hay không, đều dựa vào ta và hài tử của ta.”

“Còn đệ đệ suốt ngày làm càn gây chuyện, chỉ khiến Nhị Hoàng tử mất mặt. Nếu người thực sự muốn ta trèo lên cành cao này, thì tốt nhất hãy dạy dỗ đệ ấy cho tử tế.”

Trần đại Tướng quân tức đến mức đập bàn quát lớn:

“Ngông cuồng! Nếu không phải vì ta là Đại Tướng quân, Nhị Hoàng tử có thể để mắt đến ngươi sao?”

Trần Cẩm Tú bật cười:

“Phụ thân à, người không biết lời bên gối (lời thủ thỉ của thê tử) lợi hại đến mức nào sao?”

“Chức vị Đại Tướng quân của người có thể mãi mãi vững chắc không? Nhìn xem, La Tể tướng oai phong một thời, giờ đây có kết cục thế nào?”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của chưởng quỹ Trân Bảo Phường.

“Trần tiểu thư, có người nhờ tiểu nhân mang đến một xâu chuỗi ngọc. Tiểu thư xem thử, nếu không vừa ý, tiểu nhân sẽ sửa lại rồi đưa đến sau.”

Chuỗi ngọc được chế tác vô cùng tinh xảo, phỉ thúy xanh biếc, lộng lẫy rực rỡ, khiến Trần Tướng quân nhìn mà sững sờ.

Cuối cùng, ông ta không nói thêm được gì nữa, chỉ liên tục giục con gái mình mau mau đeo thử.

Sau đó, Trần Cẩm Tú làm nũng với Nhị Hoàng tử:

“Điện hạ, phải cảm tạ ngài đã cứu thiếp một lần nữa đó! Nếu không, chắc chắn thiếp đã bị phụ thân đánh cho thê thảm rồi.”

Nhị Hoàng tử nghe vậy mà lòng đầy hoang mang—bởi vì xâu chuỗi ngọc quý giá vô song kia… căn bản không phải do hắn tặng.

Nhị Hoàng tử dường như nhận ra bản thân đã có một đối thủ cạnh tranh rất giàu có.

Để tránh phát sinh biến cố, hắn quyết đoán thỉnh cầu phụ hoàng chỉ hôn.

Phụ hoàng nhìn hắn thật lâu, lâu đến mức khiến mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn.

Cuối cùng, phụ hoàng cũng đồng ý.

Hắn mừng rỡ quay về, báo tin vui cho Trần Cẩm Tú.

Hắn không biết—chính vì hành động này mà hắn đã mất đi vị trí Thái tử.

Gần đây, văn võ bá quan trong triều liên tục dâng tấu, thỉnh cầu phong hắn làm Thái tử.

Phụ hoàng vô cùng trăn trở.

Một mặt, người cảm thấy Nhị Hoàng tử khó đảm đương trọng trách.

Mặt khác, hắn lại lập được một số công lao, giành được lòng dân.

Người vẫn còn đang do dự.

Nhưng ngay lúc ấy, Nhị Hoàng tử lại tự mình lôi kéo triều thần, còn kết giao với Đại Tướng quân, kẻ nắm giữ binh quyền trong tay.

Hắn phạm phải đại kỵ của đế vương.

Quyền lực của hắn có thể do phụ hoàng ban cho, nhưng tuyệt đối không thể là thứ hắn tự chủ động tranh đoạt—bởi điều đó đồng nghĩa với dã tâm khó lường.

Một đạo thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Nhị Hoàng tử và Trần Cẩm Tú danh chính ngôn thuận kết thành phu thê.

Nhưng đạo thánh chỉ lập hắn làm Thái tử… vĩnh viễn không được ban ra.

Nhị Hoàng tử vẫn không hề hay biết, vẫn còn ngây thơ chờ đợi.

Thật ngu ngốc.

Ta vào cung thường xuyên hơn.

Không phải vì lý do gì khác, mà chỉ để tẫn hiếu với phụ hoàng.

Người cũng ngầm đồng ý chuyện này.

Bởi lẽ—người đã có tuổi, ái thê bị nhốt vào lãnh cung, trưởng tử bị phế, thứ tử mang dã tâm, tam Hoàng tử cũng đã thất thế, những Hoàng tử còn lại thì nhỏ đến mức khiến người nhìn vào chỉ thêm đau đầu.

Vậy nên, người có thể tâm sự và trò chuyện cùng phụ hoàng—chỉ còn lại ta.
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 34



Ta cùng người dùng bữa.

Dùng bữa xong, ta lại cùng người tản bộ.

Đến lúc người thượng triều, ta kiên nhẫn đợi người hạ triều trở về, cùng người dùng bữa tối, nhân tiện xoa bóp thái dương giúp người xoa dịu cơn đau.

Người từng hỏi ta:

“Sao con không về phủ Công chúa?”

Ta khựng lại trong chốc lát, rồi nhẹ giọng đáp:

“Phụ hoàng, phủ Công chúa quá rộng lớn… cũng quá lạnh lẽo.”

Khoảnh khắc ấy, người dường như có chút đồng cảm với ta.

Toàn thân người cũng nhuốm đầy sự cô đơn.

Ta cứ ngỡ mình đã có được một chút thương xót từ người.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Lễ bộ liền bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho ta.

Khi từng bức họa của các nam tử được bày trên án thư của ta, ta trầm mặc.

Những kẻ đó, ai nấy đều có dung mạo xuất chúng.

Nhưng cũng chỉ có dung mạo mà thôi.

Gia thế tầm thường, phẩm hạnh bình thường, tài hoa lại càng chẳng đáng nhắc đến.

Vậy nên, ta lập một võ đài ngay bên ngoài phủ Công chúa, mở rộng việc tuyển chọn Phò mã.

Ai có thể vượt qua ba cửa ải, liền có tư cách trở thành Phò mã của ta.

Người đến ứng tuyển rất nhiều, kẻ qua được hai ải cũng không ít.

Nhưng ải cuối cùng—giao đấu với ta—thì chưa một ai chiến thắng.

Phụ hoàng cho rằng ta đang đùa giỡn, nói rằng làm gì có nam nhân nào lại thua một nữ tử.

Cho đến khi người vi phục xuất tuần, ngẫu nhiên ghé qua phủ Công chúa, tận mắt nhìn thấy ta mặc trường sam màu xanh đậm, một cước đá bay một gã nam tử to cao xuống võ đài.

Lúc đó, người dường như mới tin rằng cô Công chúa yếu đuối mà người vẫn nghĩ, thật ra không thua kém bất kỳ nam nhi nào.

Trên võ đài, ta mồ hôi đầm đìa, chiến thắng rồi liền vui vẻ nhảy xuống, nhào vào lòng phụ hoàng.

Khoảnh khắc đó, phụ hoàng tự hào về ta.

Từ ấy về sau, ta ngày ngày mặc nam trang tiến cung, cùng phụ hoàng dùng bữa.

Có đại thần dâng sớ buộc tội ta không giữ bổn phận, vi phạm tổ chế.

Thế là, ta mang theo một đám “bại tướng”—chính là những kẻ từng bại dưới tay ta khi ứng tuyển vị trí Phò mã—chặn đường cháu trai của vị đại thần đó trong một con hẻm nhỏ.

Ta nâng cằm hắn lên, chậm rãi nói:

“Còn khóc nữa, bổn cung sẽ bắt ngươi làm nam sủng cho ta.”

Cháu trai của vị đại thần kia tái mặt, chạy một mạch về nhà.

Chưa dừng lại, ta lại chặn cháu gái của hắn trong một hiệu may, ép nàng ta thay nam trang về nhà.

Vị đại thần kia tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng học được cách im lặng.

Không biết từ khi nào, trong kinh thành bỗng rộ lên một làn sóng mới.

Các nữ tử bắt đầu thích mặc nam trang ra ngoài dạo chơi.

Mà điều kỳ lạ hơn là—đám quan lại trong triều lại chẳng ai nói đó là phong tục bại hoại nữa.

Ừm…

Ta thực sự không hiểu.

Khi đốt giấy tiền cho Tạ Vô Dạng, ta tự hỏi:

“Đây rốt cuộc là đạo lý gì? Chẳng lẽ con người chỉ biết tôn sùng kẻ mạnh?”

Rất lâu sau đó, một vị đại thần trên đường lên triều đột nhiên ngất xỉu.

Hôm đó, hắn mang theo một tấu chương vô cùng quan trọng.

Ta cố gắng cứu hắn tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm chính là gấp gáp cầu xin ta nhanh chóng đưa tấu chương vào cung.

Lần đầu tiên trong đời, ta xông thẳng vào điện Kim Loan, dâng tấu chương lên phụ hoàng, sau đó cung kính lui ra.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng hình ảnh nơi ấy đã gieo vào lòng ta một hạt giống.

Năm thứ hai ta mặc nam trang tiến cung, Nhị Hoàng tử gây ra một đại họa.

Hắn tư thông với thứ nữ của một vị Thị lang, bị người ta bắt tại trận.

Chuyện này truyền đến tai phụ hoàng.

Người giận dữ quở trách:

“Ngươi tưởng trẫm chỉ có mỗi một đứa con trai là ngươi sao?”

“Tên ngu xuẩn này! Ngươi dám coi nữ nhi của triều thần là hậu cung của mình, tùy ý hái ngắt mà không thèm hỏi qua ý trẫm trước?”

Nhị Hoàng tử sợ hãi quỳ rạp dưới đất, run rẩy khóc lóc nhận tội.

Cuối cùng, phụ hoàng hạ chỉ gả vị thứ nữ kia làm trắc phi, đồng thời phạt bổng lộc và cấm túc Nhị Hoàng tử.

Bề ngoài, chuyện này có vẻ đã được giải quyết ổn thỏa.

Nhưng ta biết, Nhị hoàng tử đã hoàn toàn mất đi cơ hội bước lên ngôi vị ấy.

Triều đình bắt đầu xôn xao.

Mỗi ngày, càng có nhiều đại thần dâng sớ thỉnh cầu khôi phục vị trí Thái tử.

Đúng vào thời điểm này, ta đến gặp Lý Thừa Trạch.

Lúc này, hắn và Lý Thừa Ân bị giam chung một chỗ.

Cả hai đều tiều tụy, chẳng còn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của Hoàng tử ngày nào.

Vừa nhìn thấy ta, hai kẻ đó kích động chẳng khác gì chó đói nhìn thấy thịt.

Ta khẽ mỉm cười, chỉ hé lộ một chút tin tức—ám chỉ rằng, việc khôi phục Thái tử vị có hy vọng.

Lý Thừa Trạch nghe vậy, không che giấu nổi niềm vui sướng, kích động đến mức gần như phát điên.

“Hoàng huynh, chỉ cần có thêm chút trợ lực, phụ hoàng nhất định sẽ thả huynh ra.”

“Chỉ là… ta chỉ là một nữ tử, thực sự chẳng có ai để dùng cả. Nếu ta là nam nhi thì tốt biết mấy.”

“Nhưng hoàng huynh yên tâm, dù có tan xương nát thịt, ta cũng sẽ dốc hết sức mình.”
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 35



Ánh mắt ta kiên định, lộ ra một chút bi ai bất đắc dĩ.

Lý Thừa Trạch nghe vậy, sắc mặt liên tục biến đổi.

“Trong tay ta có một danh sách, đây là thứ cuối cùng ta có thể giao cho muội. Nam Bình, muội nhất định phải dùng nó thật tốt.”

“Nếu ta có thể ra ngoài, sau này ta nhất định phong muội làm Hộ quốc Trưởng Công chúa, để muội cả đời không phải lo lắng điều gì.”

Ta cúi đầu, giọng điệu bi thương:

“Bây giờ ta mới hiểu được câu ‘vinh cùng vinh, nhục cùng nhục’ mà mẫu hậu từng nói có ý nghĩa gì.”

“Không có hoàng huynh bảo hộ, những ngày tháng của ta thực sự rất khó khăn. Hoàng huynh, nhất định huynh phải ra ngoài, mẫu hậu cũng đang mong huynh ra để cứu bà ấy khỏi lãnh cung.”

Lý Thừa Trạch cắn răng hạ quyết tâm, tiết lộ cho ta vị trí giấu danh sách.

Ta gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên, danh sách đó nằm ở nơi hắn nói, kèm theo từng nhược điểm của những kẻ có tên trong danh sách.

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ chờ gió Đông nổi lên.

Nhị Hoàng tử, vốn đã thất vọng nghĩ rằng bản thân chẳng còn cơ hội tranh giành ngôi vị nữa, bất chợt được một nhóm đại thần ra sức tâng bốc, thề chec trung thành với hắn.

Hắn bất ngờ có trong tay lượng tài chính đáng kể để chiêu binh mãi mã, lại có Trần đại Tướng quân làm chỗ dựa.

Năm thứ hai mươi lăm từ khi phụ hoàng đăng cơ, một đạo thánh chỉ được ban xuống phủ Nhị Hoàng tử, nói rằng trong cung có thích khách, lệnh hắn tiến cung bắt giặc.

Nhị Hoàng tử dẫn theo quân đội, mang theo dã tâm bừng bừng, lòng ôm chí lớn, muốn nhân cơ hội dẹp loạn mà thuận thế đoạt quyền.

Nhưng hắn không ngờ rằng—

Người mà hắn mong mỏi ngày ngày, vị hôn thê mà hắn một lòng muốn lấy làm chính phi, Trần Cẩm Tú, lại khoác lên bộ giáp sắt, vung kiếm bắt giữ hắn, mắng thẳng mặt:

“Ngươi là loạn thần tặc tử!”

Một cuộc chính biến trong cung, đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Khi ta khoác chiến giáp, mạnh mẽ xông vào tẩm cung của phụ hoàng, người kinh ngạc nhìn ta, ánh mắt chợt lóe lên sự bừng tỉnh.

“Thì ra là vậy… Hóa ra ngươi đã sắp đặt từng bước như vậy, chỉ để có được thứ này…”

Ta quỳ một gối xuống.

“Phụ hoàng, người đã mất đi ba đứa con trai, những kẻ còn lại vẫn còn quá nhỏ. Con không muốn nhúng tay vào quá nhiều huyết sát, vậy nên, đây là lúc người phải đưa ra quyết định rồi.”

“Ngươi đừng mơ! Ngươi là nữ tử, làm sao có thể làm Hoàng đế?”

Phụ hoàng giận dữ quát lớn.

Ta nhẹ giọng nói:

“Phụ hoàng, người có biết vì sao Thái tử lại tham ô không?”

Người sững sờ.

Từ trước đến nay, đây là điều mà người vẫn không thể hiểu được.

Người đã yêu thương hắn hết mực, từ nhỏ đã dạy dỗ hắn cẩn thận, vậy vì sao hắn lại sa ngã đến mức này? Vì sao hắn lại tham ô, lại còn tàn nhẫn đàn áp một Phủ Châu như vậy?

Ta bình thản đáp:

“Bởi vì hắn sợ người.”

“Hắn sợ người nghi kỵ hắn, sợ người đề phòng hắn, vậy nên mới cố tình làm bẩn thanh danh của mình, cố ý để bản thân có khuyết điểm, để người cảm thấy hắn vẫn còn non nớt, vẫn cần sự dạy dỗ của người, để người không nghi ngờ hắn.”

“Chỉ là, hắn không ngờ Thái thú ở Phủ Châu sẽ mượn danh hắn để vơ vét của cải.”

“Hắn không biết rằng một phần thuế từ triều đình, khi đến tay bách tính, đã bị bòn rút thành hai phần, ba phần, thậm chí bốn phần, năm phần.”

“Vậy nên mới dẫn đến bi kịch Phủ Châu.”

“Nói cho cùng, căn nguyên vẫn là ở người, phụ hoàng…Người đã già rồi, đã đến lúc nên làm Thái thượng hoàng rồi.”

Phụ hoàng sững sờ rất lâu.

Đến khi ta bắt đầu mất kiên nhẫn, chuẩn bị dùng biện pháp mạnh, thì người đột nhiên khẽ hớ một tiếng, rồi ngã gục xuống đất.

Phụ hoàng trúng phong.

Người trợn trừng mắt, mặt đầy vẻ không cam lòng.

Ta ra lệnh cho ngự y tận tâm chữa trị cho người, sau đó quay người rời đi, tiếp nhận sự thần phục của bá quan văn võ.

Phụ hoàng không hề biết, thực ra ta chưa hề nắm toàn bộ hoàng cung trong tay.

Những cấm vệ quân kia nghĩ rằng ta tiến cung để phò tá phụ hoàng, vậy nên mới không ngăn cản ta.

Họ chưa từng phản bội người.

Chỉ cần phụ hoàng có thể mở miệng ra lệnh, họ vẫn có thể tử chiến đến cùng.

Ta chẳng qua chỉ là đặt cược một ván.

Không ngờ, lần này, vận mệnh đứng về phía ta—ta thắng rồi.

Cũng chẳng ngờ, ta đã lừa được phụ hoàng.

Ba đứa con trai mà người tưởng đã chec, thực ra vẫn còn sống…

Nhưng cũng chẳng còn sống bao lâu nữa.

Dưới sự ủng hộ của bá quan văn võ, ta chính thức đăng cơ, tôn phụ hoàng làm Thái thượng hoàng.
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 36



Ta hạ chỉ ban hôn cho Nhị Hoàng tử và Trần Cẩm Tú.

Ngày thứ hai sau đại hôn, Nhị Hoàng tử đột ngột bạo tử.

Trần Cẩm Tú như ý nguyện, trở thành một quả phụ có quyền có thế.

Với công lao phò tá đế vị, ta phong nàng làm Cấm vệ Đại Tướng quân, ngang hàng với Trần đại Tướng quân.

Nàng không còn là cô nương đáng thương từng bị phụ thân mình đánh đập vô cớ nữa.

Nay nàng là một Vương phi cao cao tại thượng, có thể ép Trần đại Tướng quân phải hành lễ trước mặt mình, cũng có thể tự tay đánh cho đệ đệ nàng một trận nhừ tử.

Trước khi chec, Nhị Hoàng tử nhìn ta, ánh mắt đầy hoài nghi.

“Lý Nam Bình, rốt cuộc ta đã làm gì ngươi? Ngươi hận ta đến mức này sao? Nhất định phải ép ta vào chỗ chec ư?”

Ta ghé sát tai hắn, nhẹ giọng nói một câu.

Hắn trừng lớn mắt, không thể tin nổi, lập tức mắng to:

“Ngươi là độc phụ! Quốc gia sinh ra thứ yêu nghiệt như ngươi, sớm muộn cũng phải diệt vong!”

Ta bật cười, không thèm để tâm.

Người chec, mới là kẻ giữ bí mật tốt nhất.

Sau đó, ta hạ chỉ xử tử phế Thái tử.

Lý Thừa Trạch không tin nổi.

“Họ Lý kia, ta là ca ca của ngươi! Ngươi dám giec ta sao? Đây là tội đại nghịch, thiên hạ sẽ phỉ nhổ ngươi!”

Ta cười lạnh:

“Khi các ngươi hợp mưu giec chec Tạ Vô Dạng, trong lòng có từng nghĩ đến ta là muội muội của các ngươi không? Có từng nghĩ đến hắn là phu quân của ta không?”

“Vì một kẻ ngoại tộc mà báo thù? Ngươi điên rồi sao? Ta là ca ca của ngươi! Chúng ta cùng một mẹ sinh ra, cùng chung huyết thống!”

“Ngươi không phải ca ca của ta.”

“Ta không có ca ca.”

Hắn tưởng rằng ta chỉ đang tức giận mà nói dối.

Nhưng thực ra, tất cả đều là sự thật.

Lý Thừa Trạch bị ép uống rượu độc.

Hắn trợn mắt, thân thể co rút vặn vẹo, sắc mặt vặn vẹo đến méo mó.

Trước khi chec, ta lại cúi xuống, nói một câu bên tai hắn.

Ánh mắt hắn lóe lên tia căm hận, nhưng nhanh chóng trở nên u ám hoàn toàn.

Lại thêm một kẻ chec không nhắm mắt.

Còn về Lý Thừa Ân, hắn đã bị dọa đến phát điên.

“Tha mạng… Tha cho ta… Ta không dám nữa… Ta sẽ tự nhốt mình ở đây… Cả đời cũng không ra ngoài…”

Ta nhìn hắn, khẽ bật cười, rồi xoay người rời đi.

Về sau, hắn thực sự bị giam cầm suốt đời, chec trong cô quạnh khi vừa tròn bốn mươi lăm tuổi.

Khi t.h.i t.h.ể bị đưa ra ngoài, đã chẳng còn chút dấu vết nào của thiếu niên năm nào.

Tin tức về cái chec của Lý Thừa Trạch, cùng việc Lý Thừa Ân bị giam cầm suốt đời, nhanh chóng truyền đến lãnh cung.

Mẫu hậu ngày ngày nguyền rủa ta, đêm đêm gào khóc đòi gặp ta một lần.

Ta cứ để mặc bà như vậy.

Cho đến khi bà khản cả giọng, khóc cạn nước mắt, ta mới khoác hoàng bào, chậm rãi bước vào lãnh cung.

Mẫu hậu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh hoảng, như thể không tin vào những gì trước mắt.

“Loạn thần tặc tử! Ngươi thực sự dám soán vị sao?”

“Ngươi là nữ nhân, sao có thể làm Hoàng đế? Ca ca ngươi đâu? Đệ đệ ngươi đâu? Ngươi đã làm gì bọn chúng?”

Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy có chút buồn cười.

Thì ra, bà không hề yêu phụ hoàng đến vậy.

Ta vẫn tưởng, điều đầu tiên bà muốn hỏi hẳn là tin tức của phụ hoàng.

Ta không trả lời, chỉ lặng lẽ bày từng món đồ trước mặt bà.

Mẫu hậu cau mày, khó chịu nhìn ta:

“Ngươi lại giở trò gì? Chớ có làm ra vẻ thần bí trước mặt ta!”

Cổ họng ta nghẹn lại.

“Mẫu hậu, người hãy nhìn thật kỹ xem, đây là gì.”

Bà miễn cưỡng đè xuống sự bực bội, cúi đầu nhìn một lượt.

Trước mặt bà là một chiếc tã lót thêu kim long, một chiếc khăn tay thêu mẫu đơn, một mảnh vải quấn hoa văn hình rồng, và một chiếc chuông vàng nhỏ.

Chiếc chuông tinh xảo thì được khắc hoa văn hình phượng hoàng, bên dưới có một ký tự nhỏ đến mức khó lòng nhận ra—chữ “Lý”.

Những món đồ khác, bà chỉ nhìn qua rồi hờ hững lướt đi.

Nhưng khi ánh mắt bà dừng lại trên chiếc chuông vàng, tay bà bất giác run rẩy, nhẹ nhàng cầm lấy nó.
 
Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 37



Bà nhìn chăm chú, ánh mắt dần dần thay đổi.

Dần dần, sắc mặt bà trở nên kích động.

Bà đã nhận ra nó.

Chiếc chuông vàng này chính là món đồ năm xưa bà chuẩn bị cho đứa con chưa kịp chào đời.

Bà vẫn tưởng rằng lúc đó tình hình trong cung hỗn loạn, có kẻ đã lấy trộm nó đi.

Sau này, bà còn từng than thở với ta, nói rằng trong cung có quá nhiều kẻ tay chân không sạch sẽ, rằng nhất định phải quản lý chặt chẽ, đề phòng bị tiểu nhân bên cạnh phản bội.

Nhưng bây giờ, chiếc chuông vàng ấy lại xuất hiện trước mặt bà.

Bà biến sắc, giọng nói cũng run rẩy:

“Ngươi lấy nó từ đâu? Chủ nhân của chiếc chuông này đâu? Hắn đang ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn?”

“Lý Nam Bình, dù ta có lỗi với ngươi, nhưng hắn vô tội!”

Bà khóc nức nở, từng giọt lệ tràn mi, tiếng nghẹn ngào lẫn trong hơi thở gấp gáp.

Mà ánh mắt bà nhìn ta, không còn chút gì gọi là tình thân—chỉ còn lại hận thù.

Khoảnh khắc đó, ta bỗng hiểu ra tất cả.

Thứ bà ta xem trọng chỉ là huyết thống.

Chỉ cần có cùng huyết thống, dù chưa từng gặp mặt, bà vẫn xem như báu vật trong tay.

Còn nếu không có huyết thống—dù có được bà nuôi nấng bao nhiêu năm, cũng có thể bị vứt bỏ như rác rưởi.

Ta bật cười lạnh lẽo.

“Hắn chec rồi.”

Mẫu hậu như bị sét đánh ngang tai.

“Ngươi là độc phụ! Vì sao phải giec hắn? Hắn vô tội!”

“Dù gì ta cũng đã nuôi nấng ngươi lớn lên, ngươi đã hưởng phú quý dưới gối ta bao nhiêu năm, vì sao lại không thể dung tha cho hắn?”

Bà gào khóc thảm thiết, hoàn toàn mất đi sự đoan trang, tao nhã ngày xưa.

Ta cúi mắt, nhẹ giọng nói:

“Mẫu hậu, người không cần đau lòng như vậy. Dù sao, người cũng đã từng gặp mặt đứa con ruột của mình rồi.”

“Chẳng phải chính người đã từng mắng hắn là đồ hạ tiện, rằng một kẻ sinh ra từ bùn đất lại dám chống đối hoàng quyền, chec cũng không đáng tiếc sao?”

Tiếng khóc của mẫu hậu đột ngột ngừng bặt.

Bà trợn to mắt, sắc mặt dần chuyển sang tái nhợt.

Trong lòng ta trào dâng một cơn kh*** c*m báo thù.

Ta khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng như đang thủ thỉ bên tai:

“Mẫu hậu, đứa con ruột mà người tìm kiếm bấy lâu chính là Tạ Vô Dạng.”

“Sau khi hắn chec, ta đã kiểm tra di vật của hắn, và phát hiện ra bí mật này.”

“Mẫu hậu không nhớ sao? Đúng là ta không có bớt hình trăng non trên người, nhưng hắn có.”

“Ba tháng ta đóng cửa không ra ngoài, không phải vì dưỡng bệnh… mà là vì ta đã khâu lại thân thể của hắn.”

“Nhân tiện, cũng tự tạo cho mình một vết bớt giống hệt.”

“Mẫu hậu, cảm giác thế nào? Tận tay hạ lệnh giec chec đứa con ruột của mình, có cảm giác gì không?”

Mẫu hậu gào lên một tiếng thảm thiết, lao đầu vào tường.

Máu tươi văng tung tóe, tanh nồng lan tràn khắp phòng.

Ta lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy, sau đó xoay người rời đi, từng bước chân nặng nề như đeo chì.

Ánh mặt trời rọi xuống, nhưng toàn thân ta lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Cái lạnh ấy từ tận sâu trong xương cốt dần dần tràn ra, lại bị ánh nắng hong khô, chẳng còn chút dấu vết.

Ta không kìm được mà tự hỏi—vì sao lại đi đến bước này?

Nếu bọn họ không ép ta đến đường cùng…

Nếu bọn họ có thể dành cho ta dù chỉ một chút lòng trắc ẩn…

Liệu tất cả những bi kịch này có thể không xảy ra không?

Vạn Quý phi trước khi chec không hề nói dối.

Năm đó, khi nắm quyền hậu cung, bà ta thực sự đã tráo đổi con của Hoàng hậu.

Đứa trẻ ấy bị lưu lạc ngoài cung, lớn lên tại Phủ Châu.

Hắn biết rõ thân thế của mình, vậy nên ngày đêm nỗ lực học tập, luyện võ, chỉ mong một ngày nào đó có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình bước lên điện Kim Loan, đường đường chính chính được phong làm Trạng nguyên, từ đó công khai thân thế.

Đáng tiếc, hắn không may mắn như vậy.

Hắn gặp phải một Thái thú Phủ Châu tham lam đến tận xương tủy.

Hắn dấn thân đến kinh thành, mang trong lòng hai ước vọng—vạch trần thân phận, và đòi lại công bằng cho bách tính Phủ Châu.

Hắn nghĩ rằng mình có thể đợi được ngày trời quang mây tạnh.

Nhưng chưa kịp đến nơi, hắn đã bị truy sát, mất đi ký ức.

Cuối cùng, hắn lại bỏ mạng dưới tay chính những người thân mà hắn từng khát khao được đoàn tụ.

Thế gian này thật trớ trêu.

Đây là sự trừng phạt dành cho Hoàng hậu sao?

Nhưng nếu là trừng phạt, vì sao lại giáng xuống một kẻ vô tội?

Ta không hiểu.

Dù nghĩ thế nào, ta cũng không thể hiểu.

Ta ngồi trên nóc của điện Kim Loan, lặng lẽ chờ đợi.

Bình minh dần ló dạng.

Tiếng chuông sớm ngân vang, vạn vật tỉnh giấc.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Tạ Vô Dạng, nếu chàng có thể đầu thai, xin hãy chờ ta.

Chờ ta dựng nên một thiên hạ thái bình, hưng thịnh.

Chờ đến ngày bất kể chàng sinh ra nơi đâu, cũng có sách để đọc, có áo để mặc, có cơm để ăn, có giấc mộng để theo đuổi.

Hãy chờ ta.

Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, để ngày đó mau chóng đến.

Hết.
 
Back
Top Bottom