Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung

Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 20: Chương 20



Chương 20“Món này, món này, món này… còn cái này…” Tiêu Yến Tranh lần lượt chỉ cho người phục vụ thấy.Người phụ nữ đối diện vỗ nhẹ vào tay hắn: “Gọi nhiều quá hai người ăn không hết lãng phí, không phải anh nói lát còn đi một chỗ khác sao, bỏ túi mang đi cũng không tiện…”“Không sao, cũng chỉ có 4 món chính 1 món canh, không ăn hết thì gói lại mang lên xe” quay đầu nhìn người phục vụ nói: “Làm một phần mỳ trường thọ nhỏ”Người phục vụ xác nhận lại thực đơn rồi rời đi.“Sao lại ăn mỳ? Em thấy món cá kia ăn với cơm hợp hơn” Trần Tĩnh nói nhỏ.“Ngốc ạ! Nhắc nhỏ em nhé, hôm nay là ngày 6 tháng 2!”Trần Tĩnh mở to mắt: Ngày 6 tháng 2? Sinh nhật mình? À, sinh nhật! Đã bao nhiêu năm rồi mình không làm sinh nhật? Chưa bao giờ nghĩ đến, nhiều năm như vậy, người duy nhất nhớ sinh nhật của cô lại là người chồng mới sống chung chưa được bao lâu.Có mỉa mai không?Chồng mình nhớ ngày sinh nhật mà mình lại thấy bất ngờ!Bàn tay với những khớp xương rõ ràng lắc lư trước mặt, làm Trần Tĩnh tỉnh táo lại.“Cảm ơn! Anh không nói thì em cũng quên, hơn nữa, đã lâu rồi em không làm sinh nhật, phụ nữ đến tuổi này rồi thực ra cũng không muốn nghĩ tới ngày sinh, lại già thêm một tuổi… Nhưng dù sao vẫn cảm ơn anh, đã nhớ ngày sinh của em!”“Còn nói những lời ngốc nghếch đó nữa! Anh là chồng em, nhớ sinh nhật vợ không phải là môn học bắt buộc sao? Vốn chỉ là bài tập thông thường, nhưng không cẩn thận sẽ thành bài tập nộp mạng!”Cả hai cùng cười xoà.Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người liền tập trung ăn.Trần Tĩnh có lúc nghĩ, có phải mình không thật quan tâm đến Tiêu Yến Tranh không? Nếu mình quan tâm, hẳn là trước mặt hắn sẽ nghĩ đủ mọi phương pháp để giả bộ thuỳ mị, hiền lương, trưng những mặt tốt nhất ra? Chứ không phải giống như hôm nay, không quan tâm đến cách ăn uống trước mặt hắn, không quá quan tâm đến hình tượng của mình trong lòng hắn có hoàn mỹ hay không, giống như hắn là một người rất quen thân rồi, trước mặt hắn cô chỉ là chính cô, không cần đóng giả thành người khác.Nghĩ như vậy, Trần Tĩnh bắt đầu để ý đến động tác ăn cơm của mình, sẽ luôn mỉm cười với người đàn ông đối diện nhưng sau mấy lần, Trần Tĩnh cảm thấy tựa như những hành động đó lại khiến cho hai người có vẻ nhàn nhạt xa cách.Tiêu Yến Tranh cũng cảm nhận được người phụ nữ dường như mất tự nhiên, nhưng tại sao? Do mình à? Hắn hoàn toàn không muốn như vậy, hắn hy vọng cô có thể yên tâm, đồng thời trước mặt mình có thể ung dung tuỳ tiện như cô vốn có!Bởi hắn biết rất rõ, hôn nhân và tình yêu khác nhau. Khi yêu, anh có thể diễn, vì suy cho cùng thời gian diễn cũng có hạn, nhưng hôn nhân thì khác. Từ khi bước chân vào hôn nhân, nếu anh vẫn muốn diễn thì nhất định phải diễn hết cả nửa đời còn lại! Nhưng có mấy người thật sự kiên trì diễn xuất suốt mấy chục năm chứ?Muốn cho người kia nhìn thấy những mặt tốt đẹp nhất của mình, nhưng cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi, mà nửa kia sẽ bởi vì anh không còn dáng vẻ như trước nữa mà sẽ sinh ra cảm giác anh không còn trọn vẹn như trong mắt hắn, từ đó sẽ phát sinh mâu thuẫn, kết cục chỉ có chia tay.Ăn bữa tiệc sinh nhật xong, Tiêu Yến Tranh ôm eo Trần Tĩnh đi ra khỏi nhà hàng. Trần Tĩnh không tránh né, người ta đã dụng tâm tổ chức sinh nhật cho mình như thế, về lý cô cũng nên thực hiện nghĩa vụ làm vợ của mình.Hai người lên xe, Tiêu Yến Tranh ngồi ở ghế lái nhưng chưa khởi động, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi xoay người về phía Trần Tĩnh.Trần Tĩnh hôm nay rất vui, môi cười chúm chím, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cảm ơn anh đã làm sinh nhật cho em!”Tiêu Yến Tranh im lặng, cô đã cảm ơn mấy lần rồi!“Xin em đừng cảm ơn nữa, làm chồng mà em cứ cảm ơn vậy thì anh hói đầu mất!”Trần Tĩnh cười phì ra.Tiêu Yến Tranh cầm tay cô, nhìn cô với đôi mắt rực cháy đến mức cô xấu hổ phải quay mặt đi.Tiêu Yến Tranh khẽ nắm lấy cằm, để cô đối diện với hắn: “Trần Tĩnh, chúng ta là vợ chồng, em có nhớ rõ không?”Trần Tĩnh thấy vẻ mặt người đàn ông nghiêm túc, thu nụ cười lại, gật đầu: “Dĩ nhiên là nhớ”“Vậy em có biết không, cuộc sống chung của vợ chồng chính là để mình được tự do, thoải mái, không cần phải kiềm chế hành vi hay cố tình che giấu biểu cảm, cảm xúc, suy nghĩ của mình. Em chính là em, cho dù em nói gì, làm gì, nghĩ gì, em đều là vợ anh, anh vẫn thích em như mọi khi. Anh đã sẵn sàng để tiếp nhận mọi thứ của em, vì thế em không cần che giấu, không cần ẩn nhẫn, được không?”Trong chốc lát, Trần Tĩnh sửng sốt!Đạo sống chung của vợ chồng? Cô thực sự không hiểu, không biết nhiều về điều này, cũng không có kinh nghiệm. Theo quan niệm của cô, thích một người là phải thể hiện những mặt tốt nhất của mình khi ở bên người đó. Mặc dù bây giờ nói cô thích Tiêu Yến Tranh thì hơi sớm, nhưng bọn họ đã ở chung một chỗ, cô cũng nên biểu hiện tốt hơn chứ?Không phải nói hai người ở chung một chỗ, ai yêu ít sẽ hạnh phúc hơn sao, vậy thì để cô ích kỷ một chút, cố gắng biểu hiện tốt để Tiêu Yến Tranh yêu nhiều hơn, như thế thì cô sẽ hạnh phúc hơn!Nghĩ tới chỗ này, Trần Tĩnh lại cảm thấy mình có chút tồi tệ, cũng đau lòng cho Tiêu Yến Tranh, cưới một người phụ nữ không thương mình, người đàn ông này có biết mình sẽ cực khổ hơn không?“Sao? Có biết hay không?” không thấy cô gái trả lời, Tiêu Yến Tranh sát lại gần, hỏi lại.Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, đón tầm mắt hắn. Hầm để xe âm u, cô thấy ánh sáng trong đôi mắt hắn, như có lực hấp dẫn kéo cô xích về phía trước, sau đó, cô không biết tại sao lại vòng tay qua cổ hắn, áp môi lên môi hắn.Nếu Tiêu Yến Tranh nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh chủ động hôn hắn! Cơ hội tuyệt vời như vậy sao có thể bỏ qua? Hắn cảm giác lưỡi của cô đang tìm cách cạy răng hắn thăm dò, hắn liền chủ động mở miệng để cô đi vào…Cô gái hôn có chút vụng về vấp váp, hắn mặc kệ cho cô muốn làm gì thì làm, cô muốn hướng nào hắn phối hợp theo hướng đó cho đến khi cô không thể thở nổi phải buông hắn ra, gục đầu lên vai hắn th.ở d.ốc.Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng của cô bên tai: “Thật xin lỗi, cảm ơn anh đã chỉ bảo, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn!”Tiêu Yến Tranh hôn lên má, ôm cô thật chặt: “Đồ ngốc, chỉ cần em cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nhớ, em chỉ cần thật sự vui vẻ, biết không?”“Được!”Buổi chiều, Tiêu Yến Tranh đưa cô đến phòng thu. Bản demo lần trước đã được chỉnh sửa, hắn phải qua kiểm tra lại, cũng muốn để cô hiểu phần nào công việc của hắn.Nếu một người không hiểu gì về công việc của người kia, theo bản năng sẽ kháng cự hoặc sợ hãi. Nếu hắn muốn sớm có chỗ trong lòng cô, để cô hiểu rõ về mình là khâu không thể thiếu.Studio thật ra chỉ là một phòng thu âm cùng phòng làm việc, có ba nhân viên làm việc ở đó, đang thảo luận chung một vấn đề, thấy Tiêu Yến Tranh mang một cô gái tới thì bắt đầu trêu ghẹo: “Này này, anh Tiêu, vị mỹ nữ này là…”“Thu miệng của mấy người lại, đây là chị dâu của các cậu, Trần Tĩnh”“A, chào chị dâu!” ba người trẻ tuổi lập tức thu lại vẻ trêu đùa, đồng thanh chào.Trần Tĩnh lần đầu gặp bạn của Tiêu Yến Tranh, có chút không quen, chỉ gật đầu cười: “Chào mọi người!”“Các cậu làm việc đi, tôi dẫn cô ấy đi xem một chút” Tiêu Yến Tranh nói, ba người trở về vị trí của mình."Anh thu âm ca khúc à?""Ừ."“Anh tự viết lời và nhạc à?”"Đúng.""Tự mình viết! Tự mình hát! Ồ, thật là một ca sĩ toàn năng!“Trước đây anh đã từng hát ca khúc nào chưa?"Sao anh không nói với em sớm hơn? Em có thể phát bài hát của anh trên chương trình để nhiều người có thể nghe hơn!"Tiêu Yến Tranh: "..."Người ta đang tự lẩm bẩm, căn bản không cần hắn trả lời nha!Là một DJ âm nhạc, tuy không phải xuất thân từ chuyên nghiệp, cũng không biết sáng tác nhưng năng lực cảm thụ âm nhạc vẫn có.Ngồi bên cạnh cùng nghe bài hát của anh, Trần Tĩnh lắng nghe rất chăm chú! So với bất kỳ công việc nào trước đây ở đài, cô chăm chú và nghiêm túc hơn hẳn, dù sao đây cũng là chồng cô!Ca khúc chủ đề không phải là tình ca nhưng Trần Tĩnh vẫn nghe rất hứng thú.“Như thế nào?”Nghe đến câu cuối cùng, Tiêu Yến Tranh hỏi cảm nhận của Trần Tĩnh.Trần Tĩnh nghiêng đầu nhớ lại: “Có nhàn nhạt ưu thương, là nỗi nhớ quê à? Xa nhà đi lang bạt nên có nhiều đồng cảm hơn, đặc biệt là câu: Ly biệt rồi mới hiểu, ở chung bên nhau có bao nhiêu dịu dàng, ly biệt rồi mới hiểu, con tim ta sầu bi…”“Sao anh lại cảm thấy mang lại bi thương cho em vậy? Không nghe nữa, tâm tình vốn đang rất tốt mà!” Tiêu Yến Tranh thầm nghĩ: Mang em đến đây có phải để em buồn đâu! Hôm nay là sinh nhật em mà!“Không sao đâu”, Trần Tĩnh không để ý, chỉ là nghe bài hát thôi.“Này, giọng em mà hát chắc cũng không tệ, có muốn thử thu âm không?”“Hả?” Trần Tĩnh không kịp phản ứng.“Tới đây, chúng ta thu âm thử xem, để anh nghe”Tiêu Yến Tranh trực tiếp gọi nhân viên thu âm, chuẩn bị dụng cụ, hỏi Trần Tĩnh muốn hát bài gì.Trần Tĩnh trợn to hai mắt, cô dẫn chương trình trên đài thì được, còn thu âm… chưa bao giờ làm qua.Trước kia cô có thử ngân nga, dùng thiết bị phòng thu radio nhưng thật sự là không thể nghe được!“Nhưng… hay anh thu trước một bài đi để em học theo?” Trần Tĩnh thương lượng với Tiêu Yến Tranh.“Học học cái gì? Có cái gì để mà học? Sợ cái gì, đây là người chỉnh âm bậc nhất, cho dù giọng em có chạy đến Tây bá lợi hắn cũng có thể chỉnh được, đừng lo!”Nhân viên chỉnh âm nhìn Trần Tĩnh gật đầu.“À… vậy hai chúng ta cùng hát đi, tìm một bài hát đôi” Trần Tĩnh đề nghị, để cô hát một mình thì rất ngượng.“Được! Em muốn hát bài gì?”“Em thích bài cũ “Em trân quý nhất” được không?”Tiêu Yến Tranh nghiêng đầu, nhướn mi nhìn Trần Tĩnh, khoé môi cong lên: “Rất được!”
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 21: Chương 21



Chương 21Tiêu Yến Tranh không ngờ Trần Tĩnh lại hát hay như vậy, như một ca sĩ chuyên nghiệp.Trần Tĩnh cũng không ngờ thiết bị phòng thu âm lại tốt như vậy, so với thiết bị thu âm radio đúng là một trời một vực!Hát một bài xong thấy vẫn chưa đủ, liền hát hết bài này đến bài khác, đều là song ca: “Nóc nhà”, “Ngoài cửa sổ”, “Bởi vì tình yêu”…Lúc hai người rời phòng thu, không chỉ mang theo bản thu âm mà Tiêu Yến Tranh còn lén copy một phần ghi hình lúc thu âm, ghi lại hình ảnh lúc hắn cùng vợ hát song ca.Trên đường về nhà, điện thoại được kết nối với loa trên ô tô, phát bài hát thu âm du dương của hai người bọn họ. Trần Tĩnh ngồi ở ghế phụ, cong môi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc người đang cầm lái, không biết tại sao mình lại vui vẻ như vậy, vì sinh nhật sao? Hay bởi vì hắn đưa mình đến chỗ làm việc của hắn? Hay là vì bọn họ cùng thu âm một bản tình ca?Nhớ lại hơn một tháng ở cùng nhau, Trần Tĩnh cảm thấy trái tim mình bất giác đã mở rộng với hắn hơn, nghĩ tới tra nam Triệu Thành Vũ kia, dường như đã không còn cảm giác gì, không yêu không hận, nếu có chút khổ sở chính là tiếc cho số tiền đã bỏ ra! Số tiền đó thà để ăn chơi phung phí với Tiêu Yến Tranh còn hơn là cho tên tra nam kia!A a, đàn bà đúng là dễ thay đổi! Mới mấy ngày trước thôi, nếu nghĩ lại, mình có phải giống như tra nữ không? Chắc không tính đi, ai bảo tên Triệu Thành Vũ kia làm tra nam trước chứ!Xe dừng ở đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông nắm lấy tay cô, siết chặt, cô quay đầu đón ánh mắt dịu dàng đó, Trần Tĩnh nghĩ: Lúc này hẳn là có dáng vẻ tình yêu đi!Cô lật tay nắm lấy tay hắn, còn nghịch ngợm gãi gãi vào lòng bàn tay.Người đàn ông liền mở to mắt nhướn mi, bộ dạng như không thể tin được.Trần Tĩnh không khỏi thắc mắc, sao vậy, chỉ gãi vài cái thôi mà! Ánh mắt nghi hoặc nhìn sang: “Sao thế?”Người đàn ông cười tà mị, đèn xanh sáng lên, hắn thu tay lại, đặt lên vô lăng, tiếp tục lái xe.Thấy người đàn ông chỉ cười đầy tà mị mà không trả lời, chỉ chuyên chú lái xe, Trần Tĩnh trong lòng có cả ngàn câu hỏi mà không dám nói.Lại dừng trước một đèn đỏ nữa, người đàn ông lại nắm tay, học cách của cô, gãi gãi vào lòng bàn tay cô, giọng trầm thấp dịu dàng: “Sau này không cho phép em tuỳ tiện gãi lòng bàn tay đàn ông, biết chưa?”Trần Tĩnh: “???”Cô cũng chỉ gãi lòng bàn tay hắn thôi, chứ không lẽ còn cơ hội để gãi bàn tay người khác sao? Đây là nhắc nhở kiểu gì vậy?Giọng đàn ông tiếp tục truyền tới: “Em có biết ở nước ngoài, gãi vào lòng bàn tay là có ý nghĩa gì không?”Trần Tĩnh sững sờ, cô thật sự không biết, hành động này còn mang ý nghĩa gì à?“Ở quán bar nước ngoài, gãi lòng bàn tay nghĩa là muốn lên giường với em!”Hai chữ cuối cùng được người đàn ông nói rất mị hoặc, làm cho Trần Tĩnh giật mình! Vội vàng rút tay về, trốn vào cửa sổ xe.“Ha ha ha!” Người đàn ông cười lớn, cưng chiều vuốt tóc cô rồi đạp chân ga.Trần Tĩnh không biết Tiêu Yến Tranh nói thật hay giả, cô chưa ra nước ngoài, không có cơ hội tìm hiểu chuyện này, mà ngay cả quán bar trong nước cô cùng chưa từng đến, làm sao biết được chứ!“Anh cũng vừa đáp lại em đó, anh đồng ý, lát nữa về nhà sẽ thoả mãn em!” ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn đường nhưng giọng nói lại đầy trêu ghẹo.“Lưu manh!” Trần Tĩnh lườm một cái.Buổi tối, Tiêu Yến Tranh cuối cùng cũng không được như ý, vì “dì cả” của Trần Tĩnh đã tới.Tiêu Yến Tranh nằm trong chăn, ôm người phụ nữ trong lòng, giọng oán trách: “Em đúng là đồ lừa gạt, câu dẫn anh về nhà xong rồi lại không cho, bắt đền em!”Trần Tĩnh cười hắc hắc khoái chí, dù sao mấy ngày này hắn cũng không làm gì được cô, chính là bộ dạng không sợ hãi này.“Em còn cười hả hê vậy à, đừng trách anh không khách khí nhé! Đừng quên em còn tay, còn miệng đấy!”Trần Tĩnh sững người, bị những lời này của Tiêu Yến Tranh làm cho trợn mắt há mồm! Đồ…. đồ…. đồ lưu manh! Hừ, đây mới đúng là bản tính của đàn ông! Tất cả đều là lưu manh!Chớp mắt đã tới ngày 29 tháng 12, buổi sáng Trần Tĩnh tới công ty, Thẩm tổng cho mọi người quét dọn sạch sẽ, dán chữ phúc, câu đối rồi phát tiền thưởng.Trước khi đi làm cô đã bàn bạc với Tiêu Yến Tranh, sáng hôm nay đến công ty xong được nghỉ sẽ cùng nhau mua đồ tết, đưa qua cho ba mẹ trước, đến mai ngày 30, Tiêu Yến Tranh sẽ đưa Trần Tĩnh về nhà mình ăn tết.Nghĩ đến chuyện này Trần Tĩnh không khỏi khẩn trương. Lĩnh chứng lâu như vậy cũng chưa từng gặp gỡ ba mẹ hắn, ngược lại hắn ngày ngày còn phải chăm sóc ba mình.Nhưng Tiêu Yến Tranh trấn an cô, nói không sao, cha mẹ hắn cũng bận làm ăn, ngày tết có thể tụ tập chung một chỗ là tốt lắm rồi. Bọn họ chỉ ở nhà một đêm, sáng mùng 1 cha mẹ phải đi thăm họ hàng, bọn họ có thể về quê chúc tết cha mẹ cô.Đã nhắn tin từ trước nên khi Trần Tĩnh xuống lầu, đã thấy Tiêu Yến Tranh đợi sẵn.Trần Tĩnh khoác túi trên vai, thấy Tiêu Yến Tranh thì cười đầy vẻ bí ẩn, khoác tay hắn.“Hôm nay em được phát tiền thưởng đấy!” trong giọng nói có chút khoe khoang.“Ô, mới đi làm hơn nửa tháng đã có tiền thưởng à? Công ty cũng khá đó, có còn tuyển người không để anh đăng ký”“Ha ha anh đừng có nghĩ đi! Năm vừa rồi em làm rất được đấy, ông chủ đã hứa phần thưởng cho em rồi!” Trần Tĩnh vỗ vỗ vào chiếc túi bên vai: “Khoảng 10 vạn thôi, ha ha!”“Thật không?” Người đàn ông chăm chú nhìn cái túi như muốn xuyên qua nó nhìn vào trong vậy.“Đừng có nhìn! Đi, chúng ta đi gửi tiết kiệm!” Trần Tĩnh lại khoác tay người đàn ông đi về phía xe đang đậu.Tiêu Yến Tranh lái xe, rẽ vào khúc cua là đến ngân hàng, hai người vào gửi tiền, Trần Tĩnh chỉ giữ lại 10 ngàn tiền mặt để chuẩn bị về nhà cha mẹ.Cô mới hỏi Tiêu Yến Tranh, ngày mai về nhà hắn có phải đưa bao lì xì cho ba mẹ không? Tiêu Yến Tranh nói, lần đầu tiên em đến nhà, ông bà phải đưa bao lì xì cho em mới đúng!Trần Tĩnh không hiểu những chuyện này lắm, lần đầu tiên cô về nhà Triệu Thành Vũ, ba mẹ hắn không có gì hết, Tống San San sau đó còn hỏi cô nhà hắn không tặng quà ra mắt gì à?Quà ra mắt? Không có gì hết, chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm thôi, còn là cô nấu. Điều này cũng trở thành một trong những nguyên nhân mà Tống San San vô cùng coi thường Triệu Thành Vũ.“Người ta căn bản không coi cậu ra gì! Cậu chính là một đứa ngốc! Đứa ngốc! Ai! Thật là tức chết tớ!” Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Tống San San lại nổi giận.Được rồi, nếu Tiêu Yến Tranh đã nói không cần thì thôi, cô cũng không chuẩn bị nữa. Hắn cũng đã từng nói mọi chuyện trong nhà cứ nghe theo hắn, để cho cô đỡ lo lắng, nhưng mang chút đồ tết về thì chắc có thể chứ? Có thể một số thủ tục theo tục lệ cô không hiểu nhưng đối nhân xử thế thì cô vẫn biết.Hai người dạo trong trung tâm thương mại nhiều giờ, chủ yếu để Trần Tĩnh mua quần áo giày dép cho cha mẹ, còn mua cả cho chú Trình.Trần Tĩnh cũng hiểu, chú Trình không tệ, bình thường vẫn luôn chăm sóc mẹ, mình cũng nên quan tâm. Em trai trước kia ở cùng mẹ, sống chung với chú Trình nên cũng được chăm lo không ít, cô cũng là người biết nghĩ.“Thật sự không cần mua quần áo gì cho ba mẹ anh à? Mua khăn quàng được không? Chúng ta không mua không sao, nhưng người già giống như con nít vậy, ngày tết có được bộ quần áo mới sẽ rất vui!”Trần Tĩnh cũng không phải là nói linh tinh, mỗi năm cô đều mua quần áo giày dép mới cho cha mẹ, họ rất vui, đi khắp nơi khoe đây là đồ con gái mua cho! Giống như khi cô còn bé, có được bộ quần áo mới là đi khoe khắp các bạn bè!Cuối cùng, Trần Tĩnh cũng mặc kệ Tiêu Yến Tranh, mua một cặp khăn quàng tình nhân, gói lại, coi như là quà cho ba mẹ chồng. Nếu đã là người một nhà, chưa biết họ có thích mình hay không, nhưng trách nhiệm của mình thì cứ phải làm cho thật tốt. Trần Tĩnh luôn tin tưởng rằng “mình đối xử với người ta như thế nào, họ sẽ đối xử lại với mình như thế”. Mặc dù nguyên tắc này áp dụng với Triệu Thành Vũ không đúng, nhưng cô luôn cảm thấy, đại đa số mọi người vẫn là người tốt.Hai người chất đầy đồ vào cốp xe, để đồ tết cho ba mẹ chồng ra ngoài ban công, tận dụng tủ lạnh thiên nhiên, sau đó mang đồ tết cho ba mẹ mình về quê.Em trai Trần Khang của cô sau khi nghỉ đã ở lại trường làm thêm, hôm qua mới về thành phố D, vì Trần Tĩnh còn đi làm nên nó về thẳng quê trước, kiểu gì thì hôm nay chị cũng về.Trần Khang không biết chị đã lập gia đình, đến khi nhìn thấy người lái xe là một đàn ông xa lạ, tiểu ca đẹp trai ngây cả người.“Aida, ngây ra làm gì, mau giúp anh rể con xách đồ đi!” Tôn Mỹ Hoa vỗ con trai, bà cũng quên nói chuyện này với con, cũng tại hôm qua nó mới về, vừa về đã lao vào quét tước dọn dẹp nhà cửa, rồi còn đến viện dưỡng lão thăm cha, làm gì có thời gian để nói chuyện nhà? Hơn nữa, con trai lớn rồi, cũng khó nói chuyện hơn.Anh rể? Tiểu ca đẹp trai càng ngây người. Bạn trai của chị không phải là Triệu Thành Vũ sao? Nhanh như vậy đã đổi người khác rồi?“Chị! Chị!” Trần Khang xách mấy túi đồ tết, bước vội đuổi kịp Trần Tĩnh: “Chị, vị kia là anh rể hay chuẩn bị làm anh rể?” Hắn nghĩ chắc là chuẩn bị làm anh rể thôi, chứ làm gì có chuyện chị gái kết hôn lại không thông báo cho hắn!Trần Tĩnh cười: “Là anh rể đó, là kiểu lĩnh chứng rồi ý”“Cái gì! Lĩnh chứng rồi á? Chúc mừng! Nhưng mà, chị… em chưa từng nghe thấy chị nói qua, thấy đột ngột quá, anh rể này có tốt với chị không?”Cậu em này kém cô 9 tuổi, cũng coi như một tay cô nuôi lớn, thân thiết với cô hơn cả ba mẹ, là một cậu em ấm áp tình cảm. Sau khi tốt nghiệp trung học đã biết ra ngoài kiếm tiền, rất quan tâm đến chuyện của chị nhưng không hỏi nhiều, càng không dạy bảo đạo lý, rất tôn trọng các quyết định của chị.Hai người mang các túi quà vào trong nhà, Trần Tĩnh vỗ vai em trai: “Yên tâm, anh rể đối với chị rất tốt, sau này em tiếp xúc nhiều, tự mình cảm nhận về con người hắn”Ở bên ngoài, Tôn Mỹ Hoa dẫn Tiêu Yến Tranh đến giới thiệu với ông Trình.“Xin chào, chú Trình!” Tiêu Yến Tranh lễ phép chào hỏi, đối với những người trong nhà vợ, trên đường về, Trần Tĩnh đã nói rõ ràng tất cả với hắn, kể cả cậu em vợ.
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 22: Chương 22



Chương 22Lão Trình luôn có bộ dạng tươi cười, vừa giúp cất đồ, vừa mỉm cười chào Tiêu Yến Tranh.Đã quá giờ ăn trưa nhưng Tôn Mỹ Hoa vẫn hỏi con gái và con rể: “Các con ăn cơm chưa?”Trần Tĩnh lắc đầu: "Chưa ăn, tan làm là chúng con tới trung tâm thương mại mua đồ rồi về đây, nhà còn món gì ngon không?”Hàng năm trước khi đón năm mới, theo phong tục thành phố D, Tôn Mỹ Hoa cũng chuẩn bị nhiều món ăn. Những năm trước nhà còn nghèo nên chỉ làm mấy món như thịt viên củ cải chiên, bánh bột mì. Sau khi Trần Tĩnh đi làm, thu nhập cũng tương đối nên thức ăn ngày tết cũng nhiều hơn, ngoài thịt viên, bánh bột mì còn có cá chiên, thịt kho, đậu kho… Về cơ bản mấy ngày tết không cần nấu nướng gì, nhiều nhất cũng chỉ cần làm ít đồ nguội hoặc xào rau là được.“Ôi sao lại chưa ăn cơm! Để mẹ đi hâm lại đồ ăn, nhanh thôi!” Tôn Mỹ Hoa vội đi vào phòng bếp.“Để con phụ!” Trần Tĩnh nói xong đi theo vào.Chỉ còn ba người đàn ông ngồi trong phòng khách.Lão Trình móc ra bao thuốc lá, rút một điếu đưa cho Tiêu Yến Tranh. Tiêu Yến Tranh cũng không từ chối, cầm bật lửa trên bàn giúp lão Trình châm thuốc. Lão Trình hít một hơi thật sâu, cười híp mắt nói: “Cái này là Tiểu Khang mang về từ thành phố C, ta hút thấy rất được, cậu thấy sao?”Tiêu Yến Tranh nhả ra một vòng khói, tựa hồ như đang thưởng thức, gật đầu nói: “Cũng được, hơi mạnh!”“Ha ha ta chỉ thích thuốc mạnh, mấy thuốc nhẹ nhẹ kia không khoái!”Tiêu Yến Tranh gật đầu: “Cũng phải, chú hút quen rồi, bình thường con không hút, Tiểu Tĩnh không thích mùi thuốc lá.”Lần đầu tiên gặp Trần Tĩnh ở công ty Triệu Thành Vũ, Tiêu Yến Tranh đã nhận thấy cô rất ghét ngửi mùi thuốc lá. Lúc ở công ty, cô rất ít khi vào phòng làm việc của Triệu Thành Vũ bởi vì chỉ cần hắn có mặt trong phòng, cả căn phòng sẽ tràn ngập khói thuốc, đến hắn là đàn ông còn không chịu được nên từ sau hôm đó, hắn quyết tâm cai thuốc lá. Bây giờ chỉ thỉnh thoảng hút một hai điếu khi đi xã giao thôi.Trần Khang không hút thuốc, ngồi trên ghế lặng lẽ quan sát người anh rể này. Nghe anh rể nói chị không thích mùi khói thuốc nên gần như không hút, trong lòng cũng hơi hài lòng, ghi thêm một điểm cho người anh rể này.Lúc nãy hắn đã nhìn qua diện mạo, cũng không tệ lắm, so sánh với Triệu Thành Vũ thì người này đàn ông hơn. Nếu nói thật lòng, hắn thích tướng mạo và khí chất của người anh rể trước mặt này hơn, nhìn có cảm giác an toàn, còn Triệu Thành Vũ thì bóng bẩy, đỏm dáng. Hắn cũng hiểu vì sao chị mình lại lĩnh chứng cùng người này, bởi vì nhìn thấy đáng tin cậy!Trong phòng bếp, Tôn Mỹ Hoa không để Trần Tĩnh đụng tay vào việc gì, đứng cạnh nói chuyện phiếm là được.“Sao rồi? Sau khi cưới cuộc sống con thế nào?” Tôn Mỹ Hoa vừa bận rộn chân tay vừa hỏi.“Rất tốt ạ, Tiêu Yến Tranh không tệ, giúp con rất nhiều trong chuyện của ba, như hiện tại thì con rất thoả mãn!”Tôn Mỹ Hoa cho cá viên chiên vào trong chảo, đậy nắp lại, liếc con gái một cái: “Ừ, con thấy tốt là được, nhìn khí sắc con cũng không tệ, mẹ cũng thấy yên tâm. Đúng rồi, lần trước vội vàng quá mẹ chưa kịp hỏi, nhà hắn như thế nào? Ông bà bên đó như thế nào? Có sống chung không? Đối xử với con có tốt không?”Trần Tĩnh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật: “Gần đây con luôn bận chuyện của ba nên chưa chính thức qua nhà bên đó, ngày mai con qua bên nhà đó ăn tết”“Con vẫn chưa đến nhà à? Chậc chậc, thật không hiểu được bọn trẻ các con bây giờ, kết hôn rồi mà trưởng bối còn không biết! Nếu mẹ không đến chỗ con, chắc hôm nay mới biết mặt đứa con rể này quá!”“À, mẹ vẫn còn để tâm chuyện này à!”Tôn Mỹ Hoa thái nửa cái bắp cải trắng: “Mẹ để tâm thì được cái gì? Cuộc sống là của các con, các con thấy tốt là được, nhất là con, chỉ cần con thấy ổn thì mẹ không có ý kiến! Không phải mẹ giận dỗi gì đâu, Tiểu Tĩnh, cuộc sống cũng như đi giày vậy, có vừa hay không chỉ có con biết, không cần để ý đến người khác nghĩ gì, chỉ cần mình thấy thoải mái là được!”“Dạ”“Các con lát nữa đến viện dưỡng lão hả?”“Dạ, còn phải mang thuốc qua đó”Tôn Mỹ Hoa vừa thái rau cải vừa gật đầu: “Ừ, lát nữa mẹ gói một ít cá chiên cho con mang qua đó, không biết bên viện dưỡng lão ăn tết như thế nào. Aida, ông ta có thể tự lo được cho mình thật phải cảm tạ ông trời, khi đó mẹ chỉ lo nếu ông ta không khoẻ lại được thì con sẽ như thế nào? Thật hận không thể chuốc cho ông ta một ít thuốc độc!”“Mẹ, chẳng trách người ta nói tối độc phụ nhân tâm (độc ác nhất là lòng dạ đàn bà)!” Trần Tĩnh cười nói.Tôn Mỹ Hoa trợn mắt: “Không phải là vì con sao? Con vừa lĩnh chứng, đến cả hôn lễ cũng chưa tổ chức, nếu cứ phải gánh phiền toái như thế, cuộc sống sau này của con sẽ như thế nào? Già còn không nên nết, còn bắt con cái phải lo lắng cho mình. Đúng rồi, các con có cân nhắc chuyện sinh con không? Tuổi tác con cũng không còn nhỏ nữa, hồi mẹ bằng tuổi con, con đã đi học mẫu giáo rồi!”“À, mẹ, sao con có thể so với mẹ hồi mẹ kết hôn được chứ! Bây giờ đang là trào lưu 30 mới kết hôn, mọi người đừng sốt ruột! Hơn nữa con mới kết hôn, vẫn muốn tận hưởng cuộc sống hai người đã!”“Con sớm sinh con đi, tranh thủ lúc mẹ còn khoẻ, còn đỡ đần được cho con, đến lúc mẹ già yếu rồi thì phải làm sao? Chưa biết ông bà nội đứa nhỏ sẽ như thế nào, sợ là con sẽ vất vả”Trần Tĩnh hiểu nỗi lo của mẹ, con mình thì mình xót: “Con biết, con sẽ suy nghĩ, trước 30 nhé, sẽ không để quá lâu đâu ạ”Trước 30 tuổi? Không phải chỉ 2 năm thôi sao? Tôn Mỹ Hoa hài lòng.Thức ăn được dọn lên, Tiêu Yến Tranh không khách khí, cùng Trần Tĩnh ngồi ăn cơm.Tôn Mỹ Hoa gọi Trần Khang qua phụ bà chuẩn bị thức ăn mang cho Trần Dân Sinh.Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh ăn cơm rất nhanh, chưa tới một giờ đã ăn xong, sau khi dọn dẹp, lấy quần áo mới đã mua chia cho mọi người, cùng bọn họ thử quần áo xong mới đưa Trần Khang cùng tới viện dưỡng lão thăm Trần Dân Sinh.Ông Chu ở cùng phòng với cha đã được người nhà đón về ăn tết, qua năm mới quay lại, trong phòng chỉ còn lại Trần Dân Sinh.Lần này phòng khám Trung y kê đơn thuốc 20 ngày vì còn phải nghỉ tết. Bác sĩ Trung y nói việc điều trị sau này sẽ không thay đổi quá nhiều, đơn thuốc cũng không cần đổi thường xuyên. Sau này mỗi tháng một lần đến khám và kê đơn là được.Tinh thần của Trần Dân Sinh đã tốt hơn rất nhiều, thấy con trai, con gái, con rể cùng đến thì cười híp mắt.Trần Tĩnh lấy các quà tết ra, quần áo, giày dép…Trần Dân Sinh ‘ai da ai da’ mấy câu rồi nói thẳng: “Lần sau con đừng mua nữa, quần áo có thể mặc được nhiều năm, đừng năm nào cũng mua mới, tốn không ít tiền. Đừng lãng phí, tiền thuốc hàng tháng cũng không ít rồi!”Trần Tĩnh không tranh cãi với cha, ngoan ngoãn đồng ý: “Được, năm sau không mua quần áo cho ba nữa, con sẽ mua thêm nhiều thức ăn ngon!” Trước mắt cứ đáp ứng ông, chuyện sang năm tính sau.Trần Khang cười hì hì bên cạnh, nhìn chị trả lời qua loa lấy lệ, năm ngoái năm trước chị cũng nói như thế, nhưng đến tết vẫn mua.Trần Dân Sinh nhìn con trai một lúc, cười nói: “Hôm qua con tới ba không nhìn kỹ, sao lại gầy như vậy, ăn uống không đủ à? Như vậy không được, con đang tuổi lớn, không thể bỏ bữa, cho dù ngon hay không thì cũng phải ăn no. Con nhìn con đi, khác gì cây giá đỗ không, con phải học theo anh rể con đi, vóc dáng phải như thế mới được!”Trần Khang nhìn anh rể, thầm nghĩ: Đúng vậy, mình cũng thấy anh rể có vóc dáng đẹp, nhưng mình gầy như thế thì biết làm thế nào!“Ba, gầy là do gen di truyền của nhà chúng ta đó! Ba nhìn ba không mập, chị cũng gầy, con vẫn còn trẻ, qua mấy năm nữa là ổn rồi!”Trần Tĩnh cảm thấy sau lần khỏi bệnh này, tính tình ba có thay đổi. Trước kia ba có bao giờ nói Tiểu Khang một chữ nào đâu, ba luôn thể hiện là một người rất tốt!“Ba, ba vẫn còn tâm trạng để lo chuyện này sao? Sợ không có cô gái nào vừa ý Tiểu Khang giá đỗ này à? Sợ không có được con dâu sao? Sẽ không đâu, Tiểu Khang nhà chúng ta là một chàng trai ấm áp, dung mạo đàng hoàng, thân thể khoẻ mạnh, sau này không lo thiếu bạn gái!” Trần Tĩnh cười nói.Trần Khang cười ha ha: “Chị, chị nói hay quá! Nhưng…” hắn quay đầu nhìn Tiêu Yến Tranh: “Anh rể, sao anh có được vóc dáng như vậy? Tiết lộ một ít bí kíp đi”Tiêu Yến Tranh nhìn cậu em vợ như cây giá đỗ kia, quả là gầy, thời điểm hắn bằng tuổi cũng không gầy như thế, có vẻ như do dinh dưỡng không đủ.“Vận động là sức khoẻ sẽ tốt lên. Nhưng chúng ta không cần phải luyện tập thành huấn luyện viên gì cả, chạy bộ, đá banh đều được! Có thời gian, có điều kiện thì đến phòng tập có thiết bị sẽ hiệu quả hơn”Trần Khang thầm nghĩ: Chạy hay chơi bóng thì không vấn đề, phòng tập thì thôi đi. Một là hắn không có thời gian, hai là không có dư tiền, bây giờ học phí vẫn là chị gái cho, hắn tiết kiệm được cái gì thì sẽ tiết kiệm. Sau này kiếm được tiền, đi tập tại phòng tập sau cũng không muộn, dù sao mình cũng không có ý định tìm bạn gái ngay.Tiếp theo chủ yếu là Trần Khang nói chuyện với ba, dù sao Trần Tĩnh cũng gặp cha nhiều hơn, con trai nửa năm mới về, nên phần lớn là con trai nói chuyện, Trần Dân Sinh chăm chú lắng nghe. Bản thân ông không có nhiều kiến thức, cuộc sống của chính mình cũng hồ đồ, quả thực không có gì để dạy con, không phải là không thấy áy náy mà là vô lực.Lúc sắp rời đi, Trần Dân Sinh cầm tay Tiêu Yến Tranh dặn dò hắn phải đối xử tốt với con gái mình, đây có lẽ là chuyện duy nhất ông có thể làm cho con gái.Tiêu Yến Tranh thành khẩn: “Ba, ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Tiểu Tĩnh thật tốt, ba cũng phải bảo trọng thân thể. Qua năm mới chúng con tới thăm, có chuyện gì ba cứ gọi điện thoại, đừng nghĩ là làm phiền chúng con”Hai người đàn ông nắm tay nhau, vì cùng lo cho một người con gái mà dặn dò nhau.
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 23: Chương 23



Chương 23Buổi tối, Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh cùng nấu cơm, giống như lần đầu họ gặp nhau, cô chuẩn bị nguyên liệu, anh đứng nấu.Cả nhà vui vẻ quây quần ăn uống.Lão Trình cao hứng nhất! Buổi chiều sau khi bọn nhỏ từ viện dưỡng lão về, ông nói với Tôn Mỹ Hoa: “Đứa con rể này không tệ, so với con rể nhà tôi còn tốt hơn nhiều!”Tôn Mỹ Hoa ngẩng cổ: “Đúng thế, còn phải nhìn xem là con rể nhà ai! Con rể nhà ông á, cũng ít thấy!”Con gái lão Trình là Trình Phi, nhỏ hơn Trần Tĩnh vài tháng, lấy chồng sớm, con rể Phương Lâm Đông là người thành phố D, cháu ngoại năm nay 4 tuổi. Người con rể này ngày lễ ngày tết mới về một lần, cũng không thích nói chuyện với lão Trình, nhiều nhất cũng chỉ chào hỏi, mời điếu thuốc, đại đa số là chỉ về chào một cái rồi đi luôn, ngay cả cơm cũng không ăn.Lão Trình đã từng nói chuyện với Tôn Mỹ Hoa, liệu có phải người con rể này chê nhà họ nông thôn, chê đồ ăn nhà họ không sạch sẽ không? Tuy là nông thôn nhưng cuộc sống cũng không kém, người con rể đó còn không biết thời điểm nghèo túng của bọn họ, nếu biết chắc ngay cả cửa nhà anh ta cũng không bước vào!Ăn cơm tối xong, Tôn Mỹ Hoa giục hai người bọn họ đi về, lái xe nhanh cũng phải mất một tiếng, về sớm một chút còn chuẩn bị mai đến nhà mẹ chồng.“Tiểu Tĩnh, con xem có thứ gì mang biếu mẹ chồng được không? Đồ quý thì chúng ta không có, nhưng đặc sản nông thôn thì luôn sẵn. Mẹ chưa gặp họ nên không biết họ thích cái gì, củ cải muối hay hạt dưa? Khoai lang? Đồ chua? Cá muối?”Trần Tĩnh cũng chưa từng gặp cha mẹ chồng, đương nhiên không biết, đưa mắt nhìn Tiêu Yến Tranh.Tiêu Yến Tranh cười nói: “Mẹ, không cần phải mang gì đâu, nhà con đều có rồi”Thật ra trong nhà có hay không hắn cũng không biết, ba mẹ bình thường đều rất bận, chuyện cơm nước giao hết cho bà vú, họ cũng không biết trong nhà có hay thiếu cái gì.Tôn Mỹ Hoa đột nhiên vỗ đùi: “A, con nói xem, đầu óc này già rồi hay quên. Sáng nay còn nghĩ khi các con về là không được quên, hôm qua ở nhà giết thịt hai con gà, con mang về cho ông bà sui, còn có 2 cây cải muối chua. Năm nay mẹ muối ngon lắm, so với mua bên ngoài còn ngon hơn nhiều! Nhà các con không tích trữ đồ muối chua đúng không? Cho các con hai cây mang về trước, ăn ngon thì lần sau về lấy thêm!”Tôn Mỹ Hoa đóng gói không chỉ 2 con gà trống, cải muối, còn có một bọc nấm khô.“Đây là nấm mẹ lên núi hái hồi mùa hè, hầm với gà là ngon luôn!”Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh nhìn nhau cười, không thể ngăn cản sự nhiệt tình của lão bà này được.Trên đường về, Tiêu Yến Tranh lái xe, Trần Tĩnh ngồi trên ghế, yên tĩnh nghe bài hát của chính bọn họ vừa thu.Bốn bài thu âm được phát lần lượt.“Hôm khác rảnh rỗi đi thu âm thêm mấy bài nữa, nghe vậy không đủ”, Tiêu Yến Tranh nói.Trần Tĩnh cười: “Ai cũng như chúng ta thì mấy ca sĩ ra đĩa mới kia khóc chết thôi!”“Bọn họ bây giờ cũng vẫn khóc đấy thôi! Giờ còn ai mua đĩa nữa chứ, lên mạng tải xuống là xong”Trần Tĩnh vỗ vai người đàn ông, an ủi: “Ài, quên mất anh cũng là thành viên giống như bọn họ! Có điều vấn đề bản quyền ngày càng được quan tâm và bảo vệ, tiền đồ cũng rất tốt!”Người đàn ông bất đắc dĩ nhún vai: “Cũng không biết được. Anh tự đặt thời gian cho mình đến 35 tuổi, nếu không nổi danh bằng đường âm nhạc thì sẽ đổi nghề!”Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh nghe Tiêu Yến Tranh nói về kế hoạch trong tương lai. 35 tuổi sao? Chỉ còn bảy tám năm nữa.“Bây giờ internet phát triển, cơ hội hẳn sẽ nhiều hơn, cho nên anh cố lên, em rất tin tưởng vào anh!”“Em không cảm thấy công việc này không phải là việc chính đáng sao? Không sợ sau này anh không nuôi nổi em à?”“Sao lại gọi là không chính đáng? Mỗi bước đi đều có trạng nguyên! Không thử cố gắng thì sao biết anh làm không được? Hơn nữa, tại sao em phải chờ anh nuôi em? Em có tay có chân, anh cứ yên tâm theo đuổi ước mơ của mình, em có thể nuôi anh!”Tiêu Yến Tranh chợt đánh tay lái chuyển hướng, dừng xe bên lề, nâng mặt người phụ nữ lên hôn thật sâu…Trần Tĩnh bị hành động của người đàn ông làm cho giật mình, nhưng phản ứng lại rất nhanh, vòng tay lên ôm cổ người đàn ông, cùng đón ý nghênh hợp nụ hôn cháy bỏng đó!Rất lâu sau hai người mới buông nhau ra, thở d.ốc, trong xe tối om, chỉ có ánh đèn loang loáng của những chiếc xe chạy trên đường, hai người có thể nhìn thấy đốm sáng lấp lánh thâm tình trong đôi mắt nhau.Là yêu sao?Không biết.Trần Tĩnh chỉ cảm thấy quan hệ của bọn họ là đi tắt qua tình yêu, trực tiếp trở thành người thân.Tình yêu không phải là động tâm sao? Có thể cảm giác của cô ở bên cạnh Tiêu Yến Tranh hôm nay là sự an lòng, nhưng so với động tâm, cô thích sự an lòng này hơn.Tiêu Yến Tranh ôm khuôn mặt người phụ nữ, nhìn sâu vào đôi mắt cô, mắt hắn như có tia lửa: “Mặc dù anh rất muốn nói rằng sau này để anh nuôi em, em không cần phải lo điều gì cả, có thể anh chưa biết tương lai của mình sẽ như thế nào, anh chỉ có thể đảm bảo sẽ không để em bị đói, nhưng lúc này, anh không thể hứa sẽ mang đến cho em một cuộc sống đầy đủ tốt đẹp, anh…”“Em không để ý đến những điều đó! Kinh tế của chúng ta phụ thuộc vào năng lực làm việc của chính bản thân. Em biết nhiều khi lực bất tòng tâm, không bị đói là tốt rồi, huống chi vẫn còn có em, chúng ta còn trẻ, còn có cơ hội! Anh có tấm lòng là được rồi!”Trần Tĩnh đúng là không quan tâm đến việc đàn ông có đem lại ưu ái gì trong cuộc sống cho cô hay không, điều cô mong muốn chỉ là một trái tim toàn tâm toàn ý! Cô luôn cho rằng làm người phụ nữ trong lòng của nam nhân nghèo khổ còn hạnh phúc hơn là con chim hoàng yến được nuôi trong lồng, thỉnh thoảng được chủ tử nhớ tới!Nếu như không có được cả tình yêu và bánh mỳ, cô nhất định sẽ chọn tình yêu! Vì bánh mỳ tự cô có thể kiếm được!Tiêu Yến Tranh lại nghiêng người, hung hăng hôn lên môi cô, lúc hai môi quyện vào nhau, hắn nắm tay Trần Tĩnh đặt lên ngực mình: “Yên tâm, chỗ này thuộc về em!”Trần Tĩnh thầm nghĩ, may quá lúc này không có ánh đèn, không ai nhìn thấy khuôn mặt hồng rực của cô, ở đây mà hắn cũng tán tỉnh được cô nữa! Đáng ghét! Tại sao lại nói những lời ngượng ngùng này? Nhưng tại sao những lời ngượng ngùng khó nói ấy lại khiến cô thấy ngọt ngào đến thế?Hai người về đến nhà đã hơn 9 giờ, tắm rửa xong cũng gần 10 giờ, Tiêu Yến Tranh muốn thu dọn đồ để ngày mai về nhà ba mẹ, hắn cưỡng ép Trần Tĩnh lên giường ngủ trước, đắp chăn, giao nhiệm vụ cho cô phải ngủ ngay!Trần Tĩnh hôm nay quả thực có chút mệt mỏi, người đàn ông tựa đầu nằm nghiêng trước mặt, giám sát cô ngủ!Chẳng bao lâu, người phụ nữ ngủ thiếp đi, người đàn ông đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.Sáng sớm ngày 30, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cho thấy hôm nay là một ngày rất đẹp trời!Lúc Trần Tĩnh mở mắt ra, người đàn ông vẫn còn đang ngủ, xương quai hàm sắc nét, cương nghị và có chút gợi cảm, sống mũi thẳng và cao, Trần Tĩnh muốn lấy điện thoại ra chụp gương mặt gợi cảm đó! Dĩ nhiên, trước mắt còn có một thân thể cường tráng hấp dẫn!Trần Tĩnh không tự chủ được, vươn ngón tay vu.ốt ve gương mặt người đàn ông, lúc ngón tay vẽ đến cằm, cô thấy khoé miệng người đàn ông cong lên, một giọng nói trầm khàn vang lên: “Bà xã, anh giống như đang bị trêu ghẹo!”Trần Tĩnh giật mình, vội thu tay về.Thanh âm kia tiếp tục truyền tới: “Bên cạnh anh giống như đang có một tiểu sắc ma!”Tiêu Yến Tranh nghiêng người, ôm chặt lấy người phụ nữ định bỏ trốn:“Tiểu sắc ma lại còn muốn trốn! Bà xã, bắt được em rồi! Em nói nên trừng phạt như thế nào đây?”Hai bàn tay bắt đầu làm loạn trên người cô.Trần Tĩnh rất thức thời vội vàng tạ lỗi:“Em sai rồi, ông xã! Em sai rồi! Ông xã, tha cho em!”Người đàn ông nghe tiếng “ông xã”, trong lòng cảm thấy ấm áp, tiểu nữ nhân này cũng coi như biết điều! Xem ra những gì mình bỏ ra đã đến lúc được hồi báo!Dừng bàn tay đang làm loạn, ôm chặt cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên cổ cô: “Nếu vợ đã có thái độ thành khẩn, chồng nào có không tha thứ chứ!”Hai người cứ nằm như vậy ôm nhau, lưng cô dán chặt vào ngực hắn, hắn có thể ngửi được mùi thơm trên tóc cô, còn có hương thơm nhàn nhạt riêng biệt của cô đầy câu hồn, dụ dỗ hắn sa ngã!“Bà xã”Giọng của người đàn ông khàn khàn lúc sáng sớm.“Dạ?”Giọng người phụ nữ cũng khàn khàn tương tự.“Ở cùng với anh, em có hạnh phúc không?”Hạnh phúc? Trần Tĩnh dường như không nghĩ đến hai từ này, vẫn thường nghe người ta nói đến hạnh phúc, nhưng cuối cùng thì hạnh phúc là gì? Như thế nào mới gọi là hạnh phúc? Cô không biết.“Ông xã!”“Ừ?”Người phụ nữ đan mười ngón tay vào tay người đàn ông, áp lên ngực mình, nói: “Em cảm thấy vui vẻ, cũng cảm thấy yên tâm, đây được gọi là hạnh phúc à?”Người đàn ông lặng lẽ cười, thở dài một cách kín đáo: “Cách mạng dường như chưa thành công, vợ tôi còn không biết có hạnh phúc hay không! Xem ra chồng vẫn cần phải cố gắng!”“Không phải…”Trần Tĩnh muốn giải thích nhưng Tiêu Yến Tranh không cho cô cơ hội, ôm chặt cô tiếp tục nói: “Không sao, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em như mọi khi, có lẽ do thời gian chúng ta ở bên nhau chưa lâu, từ từ để em cảm nhận xem có thật sự hạnh phúc không, nhé?”Cái từ “nhé” cuối cùng đầy hấp dẫn đó khiến tim Trần Tĩnh rung động, cô nghĩ Tiêu Yến Tranh nói không sai, người đàn bà hạnh phúc hẳn sẽ lĩnh hội được mình đang hạnh phúc! Không lẽ hạnh phúc là phải do người khác đánh giá sao?Hai người nằm lười trên giường một lúc rồi mới dậy, thấy các quà tặng đã được thu xếp gọn ghẽ, căn phòng cũng được bày biện đôi câu đối, chữ phúc, dán hoa, Trần Tĩnh cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Yến Tranh vừa rồi nhiều lần ngăn không cho cô dậy dọn đồ, bởi vì hắn đã làm xong tất cả rồi.Trần Tĩnh đột nhiên có cảm giác trở về hồi năm sáu tuổi, khi đó cô còn nhỏ, không phải làm việc gì, sáng 30 chỉ cần mặc quần áo mới mẹ chuẩn bị cho rồi ra ngoài khoe với đám bạn! Điều kiện kinh tế của nhà cô hồi đó cũng khá tốt, cô gần như là đứa trẻ ăn diện nhất thôn!Trẻ con nhà khác phần lớn do ông bà nội nuôi dưỡng, nhưng Trần Tĩnh do một tay Tôn Mỹ Hoa nuôi nấng. Tôn Mỹ Hoa lại đặc biệt chú ý đến con gái, từ quần áo đến chăm sóc, nên cả thôn đều hâm mộ Trần Tĩnh giống như một đứa trẻ được sinh ra ở thành thị, da thịt mềm mại trắng nõn, không giống những khuôn mặt đỏ hồng vì nứt nẻ của đám trẻ thôn quê.Trần Tĩnh cảm giác như mình giống như một lão bà nhiều năm lao tâm khổ tứ vất vả cực nhọc, bỗng nhiên có một ngày không cần phải lo lắng về bất kỳ chuyện gì nữa, đã có người thay mình làm tất cả mọi việc!Thật tốt biết mấy!
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 24: Chương 24



Chương 24Vì phải ở lại Tiêu gia một đêm nên Tiêu Yến Tranh còn cẩn thận chuẩn bị đồ lót của hai người, dặn dò Trần Tĩnh mang theo đồ rửa mặt, trang điểm.Hai người mang đồ ra xe, Tiêu Yến Tranh lái xe, Trần Tĩnh ngồi ở ghế phụ, không hỏi gì đến chuyện của mẹ chồng.Không phải là không muốn hỏi mà chưa biết phải hỏi như thế nào.Cô chỉ biết tuổi tác của ông bà, bởi lúc mua khăn, để tìm khăn cho phù hợp thì cũng hỏi qua Tiêu Yến Tranh. Sau đó cô tiện miệng hỏi xem ông bà làm nghề gì thì hắn trả lời qua quýt: Làm quản lý.Lúc đó Trần Tĩnh đoán hắn không muốn nói thật, giống như hắn có vẻ không thích nói về gia đình mình, không lẽ quan hệ của hắn với người nhà rất lạnh nhạt sao? Nếu hắn muốn nói về cha mẹ với cô, hắn đã nói từ sớm, bây giờ cô hỏi hắn cũng vẫn chỉ trả lời qua loa lấy lệ, rõ là không muốn nói, cho nên tốt nhất là không hỏi. Biết ông bà làm quản lý, mua loại khăn cũng không sặc sỡ mà rộng rãi, tiện lợi.Xe dừng trước đèn đỏ, Tiêu Yến Tranh quay đầu nhìn người phụ nữ đang thả hồn ra ngoài cửa sổ.“Nghĩ gì vậy?”“Hả? À, đang nghĩ về ba mẹ chồng, có chút lo lắng, nghĩ lát nữa nên bước vào bằng chân trái hay chân phải trước!” Trần Tĩnh nhanh trí dùng một câu nói đùa để che đi sự lúng túng.Tiêu Yến Tranh cười một tiếng thật thấp: “Chân trái chân phải không thành vấn đề, còn có chồng đây mà, cho dù em có bị vấp đi nữa thì anh cũng có thể bế em vào, yên tâm, em sẽ không bị bỏ ngoài cửa đâu!”“Đáng ghét! Hừ! Bị bỏ bên ngoài thì em đi luôn! Ai sợ ai chứ!”Trần Tĩnh không nhận ra rằng lá gan của mình càng lúc càng lớn, nói chuyện cũng ngày càng càn rỡ, dù thế nào thì Tiêu Yến Tranh vẫn bao dung cô!“Muốn đi á? Em đừng mơ đi! Em dám đi anh dám bắt em lại, tin không?” Người đàn ông nhướn mi liếc nhìn, khoé môi cong lên ngạo nghễ.Trần Tĩnh đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, vội vàng cúi đầu, né tránh tầm mắt của Tiêu Yến Tranh, thầm nghĩ: “Aida! Phụ nữ đã có gia đình quả nhiên tư tưởng không còn thuần khiết nữa! Làm sao mà một câu nói bình thường như thế cũng có thể nghĩ sai được chứ!Đèn xanh sáng lên, người đàn ông lại tập trung lái xe.“Không cần lo lắng! Ba mẹ cũng rất thân thiện, sau khi biết em nguyện ý đón nhận đứa con trai xài rồi của bọn họ, họ cảm kích em còn không kịp, làm gì có chuyện gây khó dễ cho em chứ? Em cứ yên tâm cùng anh về nhà. Chúng ta về nhà, chứ không phải ra pháp trường!”Trần Tĩnh cúi đầu lần nữa, tiêu hoá những lời Tiêu Yến Tranh nói, hắn nói hắn là đồ xài rồi, đây là trấn an mình phải không? Lúc trước hắn chẳng đã nói “người đàn ông đã ly dị là bảo bối” sao? Nhưng giờ cả phe ủng hộ lẫn đối nghịch đều bị hắn chiếm mất, cô biết nói gì?Nhưng trong mắt của hầu hết mọi người, đã ly dị, bất kể đàn ông hay đàn bà, đều không bằng người chưa lập gia đình.Cô cũng không nói với cha mẹ việc Tiêu Yến Tranh đã ly dị và có một đứa con, cô lo lắng cha mẹ không thay đổi được kết quả này, lại còn phải lo lắng theo.Ra pháp trường? A a, cô khoa trương đến thế sao?Trần Tĩnh nhìn cảnh đường phố qua cửa sổ, hôm nay trên đường rất ít xe, người ta hẳn đều đã đi về, chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, bọn họ cũng phải nhanh chóng về nhà.Xe rất nhanh đi vào một khu dân cư cũ, Trần Tĩnh biết hầu hết những khu dân cư cũ này đều được cho người ngoài thuê, vì vậy vào những ngày Tết, trong tiểu khu không có nhiều xe, họ dễ dàng tìm được chỗ đậu xe, lại còn không mất phí, đây chính là điểm tốt của khu dân cư cũ.Tiêu Yến Tranh mang hai hộp lớn đi trước, Trần Tĩnh xách hai túi nhỏ theo sau, rất giống những đứa trẻ túi lớn túi bé về nhà ăn tết.Khoá chống trộm ở cửa cầu thang không có tác dụng gì cả, Trần Tĩnh kéo nhẹ một cái đã mở ra, Tiêu Yến Tranh đi trước, họ cùng nhau lên lầu.Phòng 302 lầu 3, Trần Tĩnh ngó nhìn thấy Tiêu Yến Tranh gõ cửa, hắn nói chuông cửa bị hư.Mở cửa là một người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc áo sơ mi, gile len bên ngoài, quần tây dài, thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, nhìn khuôn mặt rất giống Tiêu Yến Tranh, chỉ khác là lớn tuổi hơn, hơi mập. Nếu Tiêu Yến Tranh đến tuổi đó, nhìn chắc không khác gì lắm.“Ba!” Tiêu Yến Tranh mở miệng trước.“Chào ba!” Trần Tĩnh vội thu hồi suy nghĩ lung tung, cúi người chào theo.Tiêu Yến Tranh vội giới thiệu: “Ba, đây là Trần Tĩnh”Tiêu Chấn Bang gật đầu với con trai một cái, ánh mắt rơi vào Trần Tĩnh, hơi có nét cười nhàn nhạt, gật đầu tỏ ý: “Ừ, mau vào đi”Tiêu Yến Tranh vào trước, đặt thùng quà xuống đất, Trần Tĩnh theo vào phía sau, hai người thay giày.Nhìn thấy có 2 đôi dép ở nhà, đôi của nam đã cũ, đôi của nữ còn mới.Chẳng lẽ mới mua cho cô sao?Đột nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Trần Tĩnh… bên trong, ba Tiêu có chút quen mặt! Trần Tĩnh cuối cùng cũng nhớ ra – Tiêu Chấn Bang, chủ tịch tập đoàn Trường Vũ, người giàu nhất thành phố D, không chỉ giàu nhất thành phố D, còn nằm trong top 50 người giàu nhất cả nước.Thật ra, Tiêu Chấn Bang ít xuất hiện trên truyền thông, Trần Tĩnh nhận ra bởi mấy năm trước, chính quyền thành phố D đã phối hợp tổ chức một diễn dàn “Ngày hội kinh tế thành phố D”, lúc đó cô cũng coi như người của công ty đi làm các đoạn phim tài liệu của những doanh nhân xuất sắc, Tiêu Chấn Bang là một trong những số đó. Lúc đó, cô cùng Tiêu tổng ở trụ sở chính để duyệt nội dung.Hôm nay… đường đường Tiêu tổng lại là ba chồng mình? Còn ở cái khu nhà cũ này? Chậc chậc, thế giới của người có tiền quả thật không ai có thể đoán được, nếu không phải chồng cô họ Tiêu, chắc cô cũng sẽ chỉ hoài nghi là mặt mũi vô tình giống nhau thôi! Hoặc là ba Tiêu và Tiêu tổng là anh em sinh đôi?Trong đầu cô có vô số ý nghĩ kỳ quái, Tiêu Yến Tranh mang hết đồ tết vào nhà: “Mẹ con đâu ạ? Những đồ này cần phải cất vào tủ lạnh, hay để ngoài ban công?”“Trần Tĩnh?”Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Tĩnh quay đầu, trợn to mắt.“Ngôn… Mẹ?”Người đang đeo tạp dề, tay cầm muỗng kia không phải Ngôn Thục Thanh, Ngôn tổng sao? Nhìn bà đứng trong phòng bếp thế kia, với thân phận của Ngôn tổng, chắc chắn không phải là dì giúp việc, chỉ có thể là chủ nhân, cho nên gọi mẹ sẽ không sai đâu! May mà mình phản ứng khá nhanh!“Aida, thật đúng là Tiểu Tĩnh!” Tay vẫn cầm muỗng, Ngôn Thục Thanh vội đi tới ôm Trần Tĩnh: “Ô, hoá ra con là con dâu mới của ta! Ha ha ha, tiểu tử thúi này còn làm bộ giấu giấu diếm diếm không nói sớm, có phải ta vui sớm được mấy ngày không! Tên tiểu tử thúi này!” Ngôn Thục Thanh vừa ôm Trần Tĩnh, vừa vỗ một cái vào lưng Tiêu Yến Tranh.Tiêu Yến Tranh hiển nhiên kinh ngạc, nhưng hắn trấn định rất nhanh, vẻ oán trách: “Không phải mẹ chê con mắt nhìn không tốt sao? Giờ là chuyện gì đây?”Ngôn Thục Thanh lườm hắn một cái: “Vẫn còn mặt mũi để nói à?”Tiêu Yến Tranh bĩu môi một cái, ngậm miệng lại.“Tới đây Tiểu Tĩnh, ra phòng khách ngồi đi, những thứ kia để hai người bọn họ tự xử lý đi, ta không để ý nữa!” vừa nói vừa kéo Trần Tĩnh ra phòng khách, còn quay đầu nhìn Tiêu Chấn Bang: “Này, lão Tiêu, tới đây, tôi giới thiệu con dâu này, cô bé này tôi rất là thích nha!”Tiêu Chấn Bang nhìn con trai bĩu môi, nhướn mi, ra vẻ “không phải ta không muốn giúp con”, xoay người đi về phía sofa.Tiêu Yến Tranh bất lực lắc đầu, nụ cười trên mặt là niềm vui từ sâu trong đáy lòng hắn, đành tự mình mang túi lớn túi nhỏ vào phòng khách, dọn dẹp thùng hộp các loại, sau đó phát hiện chiếc chảo đang bốc khói, bếp vẫn chưa tắt! Sợ toát mồ hôi, vội tắt bếp, bà mẹ hắn trước giờ vẫn luôn không đáng tin khi vào bếp như vậy!Trong phòng khách.“Ồi, Tiểu Tĩnh, đến giờ ta vẫn tưởng mình đang nằm mơ! Mấy ngày trước Tiểu Tranh nói với chúng ta hắn đã kết hôn, lúc đó ta khá khó chịu, đã nghĩ thầm nếu con dâu ta là Tiểu Tĩnh thì tốt biết bao. Lần trước gặp con, ta đã nghĩ tại sao ta không giới thiệu con cho con trai ta sớm hơn, lúc đó ta thật hối hận vì đã hứa không can thiệp vào chuyện hôn nhân của nó!”Trần Tĩnh bị ép ngồi trên sofa, không có cách nào khác đành cười xoà, tình huống này khiến cô cũng bất ngờ!Cứ tưởng lần này gặp mặt ba mẹ chồng, mong là sẽ không khó khăn như chuyện nhà chồng kén chọn con dâu giống trên tivi, hoàn toàn không nghĩ đến cục diện này.“Ta từng kể về con cho lão Tiêu, nói Tiểu Tĩnh làm ở đài phát thanh, cũng là người phát ngôn đại diện chính thức cho Ngôn thị! Cũng phải ba bốn năm rồi nhỉ? Mọi hoạt động bên ngoài của Ngôn thị đều do Tiểu Tĩnh chủ trì, đứa nhỏ này có năng lực tốt, chuyên môn giỏi, nhân phẩm tốt, có thể chịu được cực khổ, ta rất thích! Trước kia ta từng nghĩ nếu đứa nhỏ này là con gái ta thì tốt bao nhiêu! Hôm nay thì quá tốt rồi, không phải con gái nhưng cũng đã thành người nhà Tiêu gia!”Ngôn Thục Thanh đặt cái muỗng lên bàn, nắm lấy tay Trần Tĩnh, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay cô, giống như một người mẹ gặp con gái lâu ngày về nhà, yêu thương không muốn rời tay.Tiêu Chấn Bang thoạt nhìn là người vụng về chuyện nhà, lúc này ngồi trên sofa đơn bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn Trần Tĩnh gật đầu cười: “Tốt! Tốt lắm!”Trần Tĩnh nhớ lúc trước gặp Ngôn tổng còn nói mình chưa lập gia đình, bây giờ lời nói dối bị vạch trần, thật sự có chút không chống đỡ nổi!Cũng may, Ngôn Thục Thanh không đề cập đến chuyện này, đứa nhỏ mà bà hằng mong đợi cuối cùng đã trở thành con dâu, bà làm gì còn tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác! Bây giờ bà chỉ cảm thấy thế giới thật tươi đẹp! Có phải ông trời thương xót tấm lòng làm mẹ của bà nên mới thoả mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này?Trần Tĩnh cũng không nói đến chuyện đã từng làm chương trình với Tiêu Chấn Bang, tránh để người ta hiểu lầm cô có ý đồ làm quen, tạo hảo cảm, hơn nữa với địa vị người ta như vậy, cô nghĩ là ông không còn nhớ mình, bởi vì từ lúc gặp mặt đến giờ, biểu tình của ông vẫn luôn bình tĩnh, chỉ mỉm cười chứ không có vẻ gì là mừng rỡ như Ngôn Thục Thanh.Nhưng mà cũng đúng, ở vị trí chủ tịch tập đoàn cao cao tại thượng đó, ai lại trò chuyện như một ông lão ở nhà bình thường? Người ta mà mở miệng sẽ đại khái kiểu như tình hình kinh tế thế giới, hoàn cảnh kinh tế… chẳng lẽ sẽ nói chuyện với cô hôm nay trứng gà bao nhiêu tiền một quả sao?
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 25: Chương 25



Chương 25“Mẹ, sang năm nhà chúng ta nhất định sẽ rất vượng!” Tiêu Yến Tranh thu dọn đồ đạc xong quay về phòng khách, vừa đi vừa cười nói với Ngôn Thục Thanh.Ngôn Thục Thanh hưng phấn, tiếp lời: “Đúng vậy! Nhìn con dâu ta đi, chúng ta nhất định sẽ rất vượng! Sang năm mọi chuyện nhà chúng ta đều thuận lợi, thịnh vượng!”Ánh mắt Ngôn Thục Thanh lướt qua mọi người, nhìn thấy chiếc muỗng nằm trên bàn, đột nhiên sực nhớ ra, cả kinh định chạy vào phòng bếp: “Ôi, chảo dầu của tôi!”Tiêu Yến Tranh cười, ấn vai bà ngồi xuống sofa: “Chờ tới lúc mẹ nhớ thì nhân viên cứu hoả có việc để làm rồi! Con tắt bếp rồi, yên tâm!”“Hả? Bà lại quên tắt bếp à?” Tiêu Chấn Bang rất bất đắc dĩ!Ngôn Thục Thanh bĩu môi một cái, thầm nghĩ: Ai bảo các người bắt ta phải nấu cơm? Nếu không phải để khảo nghiệm con dâu thì việc gì bọn họ phải ăn tết ở đây. Biệt thự lớn thì không ở, giúp việc cũng không cần, ở chỗ này giả dạng làm người bình thường ăn tết! Haiz! Nếu không phải có vết xe đổ trước đó, bọn họ sao phải khổ như vậy?Người có tiền có phiền não của người có tiền, sinh được một đứa con trai không an phận! Vì lý tưởng của mình mà không thèm ngó nghiêng đến việc làm ăn của gia tộc, chê con gái nhà giàu hoặc quá tự do phóng khoáng, hoặc kiêu ngạo, hoặc nữ cường nhân, kiểu gì cũng không lọt vào mắt hắn! Bây giờ sống một cuộc sống rất bình thường ở bên ngoài, ngoài việc thỉnh thoảng gọi điện về thì tết gặp được nó quả là phải cảm tạ trời đất! Đây là nhờ phúc của Tiểu Tĩnh! Tết năm ngoái mẹ con hắn cũng không gặp nhau! Aida!“Ha ha không sao thì tốt! Không sao thì tốt!” Ngôn Thục Thanh đưa mắt nhìn hai cha con kia, ý là các người mà nói thêm câu nữa, ta nói hết mọi chuyện ra, xem ai sẽ mất mặt!Hai cha con ngậm miệng luôn.“Mẹ, hai thùng đồ tết kia con để vào tủ lạnh, thùng này để không vừa nên con đặt ngoài ban công, hai con gà trống này là mẹ vợ con cho, là gà của nhà nuôi nên rất ngon! Còn có hai cây dưa cải muối do chính bà làm và một bọc nấm”Nghe vậy Ngôn Thục Thanh nhìn Trần Tĩnh: “Ui, sui gia khách khí quá, chúng ta còn chưa tặng bà cái gì, bà còn tặng chúng ta trước, thất lễ thất lễ! Tiểu Tranh, nghĩ giúp mẹ, đến lúc các con về thì mang quà về tặng sui gia”Tiêu Yến Tranh gật đầu, tiếp tục nói: “Được ạ! Đây là hai túi thực phẩm dinh dưỡng, Tiểu Tĩnh nói mua biếu hai người!” Tiêu Yến Tranh vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Trần Tĩnh, cánh tay tự nhiên ôm vai cô, khiến người ta nhìn thấy bộ dạng cặp đôi tân hôn hạnh phúc đầy ngọt ngào.Trần Tĩnh lúc này mới chen vào được, lấy từng món ra đặt trên bàn, cười có chút ngượng ngùng: “Đều là quẹt thẻ của Tiêu Yến Tranh, con chỉ mỗi việc góp ý thôi”Tiêu Yến Tranh giơ tay lên xoa đầu cô, nhìn cô đầy cưng chiều rồi lại nhìn cha mẹ: “Trong thẻ của anh có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ em không biết à?”Ý nói đều là tiêu tiền của Trần Tĩnh, hai người phải ghi nhận phần ân tình này.Ngôn Thục Thanh cảm thấy ba người nhà bọn họ không cần phải khảo nghiệm thêm người con dâu này nữa! Nói chứ, Trần Tĩnh biết chức vụ bà cao như thế, tập đoàn Ngôn thị trị giá bao nhiêu chẳng lẽ cô không biết? Cho dù không biết số tiền cụ thể nhưng cũng sẽ không cho rằng nhà bà thuộc tầng lớp bình dân chứ; thứ hai, bà tin tưởng nhân phẩm của Trần Tĩnh, còn cần gì phải khảo nghiệm?Nhưng đã diễn đến mức này, chẳng lẽ lại dừng lại ở một nửa? Thôi cứ làm một cái tết thật tốt đi!“Ba, mẹ, chúng con chọn khăn quàng cho hai người, không biết có hợp không?” Trần Tĩnh lấy khăn cô lén mua đưa ra, kiểu dáng sang trọng, chất liệu mềm mại, thiết kế ấn tượng theo phong cách cặp đôi: kiểu của nam màu xanh đậm in hoa đỏ, của nữ màu đỏ in hoa xanh.Hai ông bà mỗi người thử một cái, Tiêu Yến Tranh quay đầu nhìn Trần Tĩnh với ánh mắt dò hỏi. Hắn thực sự không biết tiểu nữ nhân này lén mua quà cho ba mẹ sau lưng hắn! Đáy lòng là một niềm vui trào lên! Bất chấp sự có mặt của cha mẹ, hắn ôm chặt eo cô gái, đặt một nụ hôn lên má cô. Trần Tĩnh bất ngờ không kịp đề phòng, lườm người đàn ông một cái, cúi đầu xuống mím môi cười.Ngôn Thục Thanh làm bộ thưởng thức chiếc khăn quàng trên cổ lão Tiêu, thực ra nhìn thấy hết hành động của đôi vợ chồng trẻ kia, đáy lòng rất vui mừng, xem ra con trai thật sự thích cô con dâu này, thật tốt! Thật hy vọng con trai con dâu cứ sống hạnh phúc mãi như vậy.“Cảm ơn các con! Ta rất thích cái khăn này!” Ngôn Thục Thanh nói trước.Tiêu Chấn Bang nở nụ cười, gật đầu nói theo: “Các con có lòng rồi”“Là con dâu hai người có lòng!” Tiêu Yến Tranh lộ vẻ kiêu ngạo, rốt cuộc cũng làm được một việc không chỉ mình vui vẻ mà ba mẹ cũng hài lòng!Ngôn Thục Thanh cất hai chiếc khăn đi, cười nói: “Để về nhà rồi ta quàng”Thực ra thì bà còn phải về để lấy bao lì xì!Theo kế hoạch, hai người bọn họ chuẩn bị phong bao lì xì 1 vạn 1, con dâu lần đầu đến nhà, dựa theo phong tục gia đình bình thường ở thành phố D thì đưa như vậy cũng là hợp lý, ngụ ý “vạn dặm chọn một”. Nhưng hôm nay, cô con dâu mới đã biết thực lực kinh tế nhà mình, lại là đứa trẻ mình yêu thích, đương nhiên không thể chỉ đưa 1 vạn 1 cho xong việc được.Một lát sau, Ngôn Thục Thanh cầm bao lì xì, cười ngọt ngào kéo tay Trần Tĩnh, đặt bao lì xì vào tay cô:“Lần đầu tiên con đến nhà, đây là tâm ý của ba mẹ, con đừng chê ít! Sau này tương lai chúng ta còn dài! Cần gì thì cứ nói với ba mẹ, nếu Tiểu Tranh đối xử với con không tốt, nói cho ta, ta giúp con dạy dỗ nó!”Trần Tĩnh nhìn bao lì xì trong tay, quay đầu nhìn Tiêu Yến Tranh, không biết nên nhận hay từ chối.Bao lì xì không lớn, mỏng mỏng, Tiêu Yến Tranh biết mẹ đã thay đổi kế hoạch, trước khi mang vợ về, mẹ đã chuẩn bị bao lì xì 1 vạn 1 căng phồng.Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô: “Tâm ý của ba mẹ, em cứ nhận, con dâu mới gặp ba mẹ chồng đều có quà, không thể không nhận”Quay đầu, Tiêu Yến Tranh bày ra bộ dạng đáng thương: “Mẹ, có phải mẹ nhầm lẫn gì không? Con mới là con ruột á!”Ngôn Thục Thanh không cho hắn một chút mặt mũi nào: “Ừ, con là con ruột không sai! Ruột nên mới tới đòi nợ, sao mẹ phải tốt với con? Cuối cùng cũng có một cô gái đồng ý lấy con, mẹ dĩ nhiên phải lấy lòng cô gái đó nhiều hơn, tránh cho người ta trả lại hàng cho mẹ!”Tiêu Yến Tranh: “…”Trần Tĩnh cười rung cả vai.Tiêu Yến Tranh dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía cha: “Ba!”Tiêu Chấn Bang vội vàng đứng dậy đi vào bếp: “À, ta phải nấu cơm, đói rồi!”Cả nhà cùng cười.“Ông mà biết nấu cơm? Đừng có quậy, đừng phá tung bếp của tôi lên!” Ngôn Thục Thanh đuổi theo.Trần Tĩnh kéo tay Tiêu Yến Tranh đi theo: “Ba, mẹ, cơm trưa để con với Tiêu Yến Tranh làm đi, tay nghề của anh ấy không tệ, con sẽ phụ thêm”Tiêu Yến Tranh bị lôi đi, khoé miệng vẫn cong lên, dù trong lòng hắn không thực sự muốn nấu, nhưng nghĩ đến tiểu nữ nhân muốn hắn ra tay, vậy thì làm thôi! Hơn nữa cũng rất lâu rồi hắn chưa nấu cơm cho ba mẹ, thậm chí ngồi ăn cùng bọn họ cũng đã là chuyện của mấy tháng trước.Hai ông bà nhìn nhau, ngầm hiểu.“Ô, thật là hiếm thấy, Tiêu công tử còn biết nấu ăn à? Còn tưởng Tiêu công tử là thiếu gia nhà địa chủ mười ngón tay không dính nước chứ!” Ngôn Thục Thanh nhạo báng con trai.“Mẹ, mẹ vẫn không hiểu con trai mình đâu!” Tiêu Yến Tranh cố gắng vớt vát chút mặt mũi.Ngôn Thục Thanh a a hai tiếng: “Vậy mẹ có cơ hội thưởng thức tài năng rồi! Mẹ không phải là bói toán cũng nhìn thấu được con”Tiêu Yến Tranh im miệng không nói gì, đây là vấn đề bà muốn nói. Nếu không phải hắn đòi ra ngoài tự lập, theo đuổi ước mơ của mình thì hôm nay, cha mẹ gần 60 tuổi rồi cũng không phải ngày ngày đi làm, vì tập đoàn, công ty mà bận rộn, trong khi cuộc sống của chính hắn cũng chưa có gì khởi sắc.Ngôn Thục Thanh nói qua các nguyên liệu đang có trong bếp thì bị Tiêu Chấn Bang kéo ra ngoài, để lại bếp cho hai đứa nhỏ, một là để cho bà bạn già nghỉ ngơi một chút, hai là bọn họ ngồi đợi được lộc ăn thôi, chứ tài năng vào bếp của vợ mình… không thể nói được!Trần Tĩnh mang nguyên liệu ra bồn bắt đầu vặn vòi nước để rửa, Tiêu Yến Tranh tháo tạp dề trên người xuống mặc cho Trần Tĩnh, sau đó ôm lưng cô, gác cằm vào vai cô, nhìn cô rửa rau:“Thế nào? Lần đầu gặp ba mẹ chồng hết lo ngại rồi chứ? Anh đã nói là không khó mà! Nhìn xem, ba mẹ thích em bao nhiêu kìa!”Lúc này Trần Tĩnh cũng bình tĩnh lại, xem xét mối quan hệ trong Tiêu gia.Chưa bao giờ cô nghĩ rằng Ngôn tổng lại là mẹ của Tiêu Yến Tranh, Tiêu Chấn Bang là cha hắn! Lúc trước hắn luôn làm cho cô tin rằng, cha mẹ hắn chỉ là những người bình thường!Đây mà là bình thường à? Nếu bọn họ gọi là bình thường thì những gia đình bình thường khác gọi là gì? Ăn mày à? Sao hắn lại nói với mình rằng gia đình hắn bình thường? Hơn nữa cuộc sống của hắn thực sự không có gì khác biệt, không xe, không nhà, không có công việc hoành tráng. Hắn muốn thực hiện ước mơ của mình, cô có thể hiểu, nhưng tại sao phải giấu gia thế của mình? Hắn đối với vợ trước cũng như vậy sao?Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu, Trần Tĩnh cảm thấy còn hơn cả chương trình vạn câu hỏi vì sao! Thế nhưng cô cũng không thể an tĩnh tìm câu trả lời được, vì tên kia cứ luôn miệng lải nhải bên tai…“Cá này chiên xong rồi làm nước sốt được không? Em thích vị gì? Chua ngọt hay mặn?“Sau món cá thì làm gà cung bảo nhé, chẳng phải em thích ăn món gà cung bảo anh làm nhất đấy sao?“Hôm qua ở nhà mẹ, em làm món rau chân vịt rất ngon, có làm tiếp được không? Anh muốn ăn!” vừa nói vừa hôn lên cổ cô, thì thầm sát vào tai: “Càng muốn ăn em!”Trần Tĩnh theo bản năng muốn né tránh hơi thở của người đàn ông, cô cảm thấy tai mình đang cháy lên rồi! Hỗn đản! Giờ đang lúc nào mà còn gạ gẫm cô!“Đừng có quậy, để yên cho em rửa rau!” cô mắng hắn.Tiêu Yến Tranh không trêu nữa, ngoan ngoãn ôm cô, cười thầm.Hắn rất thích cảm giác ở bên cạnh cô như thế này, cô rửa rau thái rau, hắn nấu nướng, bọn họ cùng nhau nấu mì, nấu thức ăn, mang đầy hương vị gia đình!Có lẽ do từ nhỏ, hắn ít khi được gặp cha mẹ luôn bận rộn công việc làm ăn, ba bữa một ngày đều do bảo mẫu nấu, mỗi lần ngồi ăn cơm cũng chỉ có một mình, đơn độc lẻ loi, hắn ăn món gì cũng đều không thấy ngon.
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 26: Chương 26



Chương 26Cho nên hơi lớn một tí, hắn lén học cách nấu ăn của bảo mẫu, về sau lớn hơn nữa, cũng mạnh mẽ hơn, hắn công khai nói bảo mẫu dạy hắn nấu nướng. Lúc đó hắn đã quyết định, sau này lập gia đình nhất định hai người phải cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, để thức ăn có mùi vị tình yêu, hương vị gia đình!Khi còn sống với vợ trước, bọn họ cũng đã từng trải qua cuộc sống như vậy, nhưng không được lâu lắm, cô không muốn vào bếp nữa, nói khói bếp có hại cho da, hắn cũng chiều theo, sau đó chỉ còn hắn xuống bếp, cô chỉ ngồi ăn.Về sau nữa, cô bắt đầu than phiền bữa ăn của họ quá đơn giản, bữa nào cũng đòi phải có cá thịt hải sản, động một tí không vừa lòng là quăng đũa ra ngoài ăn; than phiền rằng sống với hắn khổ sở quá, câu nói nhiều nhất là “bạn trai nhà ai đưa đi ăn thức ăn ngon gì, chồng ai mua cho vợ đồ hàng hiệu…”Sau khi ly dị, hắn lại quay về cuộc sống ăn cơm một mình, cho đến khi hắn muốn cô đi ăn lẩu cùng hắn, hai người ăn cơm cùng nhau cho đến tận bây giờ.“Đi đun nước đi, lát em muốn trần thức ăn” Trần Tĩnh hơi nghiêng đầu nói với Tiêu Yến Tranh.“Ừ, mà ai?” Cánh tay người đàn ông siết chặt chiếc eo nhỏ.Trần Tĩnh lập tức hiểu ý, dịu dàng nói: “Ông xã! Nhờ chồng đi đun nước cho em!”Người đàn ông lại hôn thêm một cái lên mặt cô rồi đi lấy nước: “Nói như vậy còn nghe được nha!”Trần Tĩnh giống Tôn Mỹ Hoa, chân tay nhanh nhẹn, rất nhanh đã rửa xong nguyên liệu, chuẩn bị dao thớt sạch sẽ, gừng tỏi mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ còn chờ Tiêu đầu bếp ra tay.“Đến lượt anh biểu diễn rồi!” Trần Tĩnh tháo tạp dề, đeo vào cho Tiêu Yến Tranh, đưa tay ra mời, nghịch ngợm nói.Tiêu Yến Tranh nhướn mi, chớp mắt cười một cái: “Nhìn được đó, em vào trong đi!”“Để em giúp anh chiên đậu phộng” Trần Tĩnh nói.Tiêu Yến Tranh đẩy cô đến cửa bếp: “Em đứng ở đây được rồi, đừng tới gần bếp, khói dầu có hại cho da, đối với phổi cũng không tốt”Trần Tĩnh cười nói: “Làm gì yếu ớt như thế, còn có máy hút mùi mà”“Em có biết vì sao rất ít đầu bếp nữ không?” Tiêu Yến Tranh vừa đổ thịt gà vào chảo, vừa nói chuyện phiếm.Trần Tĩnh: “Vì phụ nữ sợ khói dầu làm hại da à?”Tiêu Yến Tranh: “Dĩ nhiên!”Trần Tĩnh nghiêm trang gật đầu: “Vậy hả? Em lại tưởng do sức phụ nữ yếu, không nhấc được cái muôi lớn chứ!”Tiêu Yến Tranh quay đầu nhìn cô một cái, thấy cô đang cười lém lỉnh.Khi cười, đôi mắt cô cong lên như vầng trăng, khoé miệng cũng cong lên, ngay cả khi tâm tình ngươi không tốt, nhìn thấy gương mặt tươi cười đó cũng cảm thấy dễ chịu.Trong phòng khách.Tiêu Chấn Bang đang xem tin tức trên tivi, đột nhiên quay đầu nhìn cửa bếp đang đóng chặt, nhích lại gần Ngôn Thục Thanh, nhỏ giọng nói: “Tôi cứ cảm thấy như đã gặp Tiểu Tĩnh ở đâu rồi, bà có nhớ có một năm làm diễn đàn kinh tế ở thành phố D không, hình như lúc đó cô gái này tới Trường Vũ để quay phim, lúc đó còn phỏng vấn tôi, bảo sao tôi thấy quen mắt”“Ồ?” Ngôn Thục Thanh nhướn mi, nghiêng mặt nói đùa: “Đây là chuyện của 4 năm trước à? Trí nhớ của ông không tệ nha, không uổng phí dầu cá uống bao lâu như vậy!”Tiêu Chấn Bang vỗ bà một cái: “Đừng nghĩ là tôi không hiểu ý bà định nói gì! Tôi nhớ là bởi vì lúc đó đã hẹn thời gian ghi hình, nhưng bởi vì có một khách hàng nước ngoài làm vỡ kế hoạch, nói chuyện nhiều hơn 3 giờ, lúc ấy không ai dám vào quấy rầy tôi, sau khi tôi tiễn người khách đó đi, thư ký mới nói người phỏng vấn đề nghị đi quay một số cảnh thực tế trước, sửa lại kịch bản một chút, không chỉ phỏng vấn tôi mà còn cho thêm nhiều thông tin của tập đoàn, nội dung phỏng vấn của tôi cũng ngắn đi. Bà cũng biết tôi nể nang lão Đằng lắm mới tham gia cái diễn đàn đó, có cơ hội ít phải xuất hiện là đúng hợp ý của tôi!“Lúc phỏng vấn tôi cũng rất cung kính lễ độ nhưng đúng mực. Hình như lúc đó con bé mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, sau đó nghe lão Chung ở bộ phận quan hệ công chúng nói, đừng thấy cô gái này còn trẻ mà xem thường, lời nói cử chỉ thành thục, nghiệp vụ cũng rất tốt, nếu không bên đài đã không cử tới phỏng vấn tôi!”Ngôn Thục Thanh nghe mà không ngừng gật đầu: “Con bé này quả thực không tệ! Không phải tôi nói xấu sau lưng đâu, nhưng so với người trước thì tốt hơn rất nhiều! Nếu là người khác, quả thật tôi sẽ không thoải mái được như thế. Tiểu Tĩnh ở cùng với Tiểu Tranh, tôi thật sự an tâm! Ông có thấy con trai ông cười suốt không? Hôm nay ông nhìn kỹ thêm đi, con trai ông thật sự thích cô bé này! Tôi cũng thích! Trước kia tôi còn định giới thiệu Tiểu Tĩnh cho Tiểu Tranh, lại sợ hắn không ưa, không nghĩ được rằng… thật đúng là hữu duyên!”“Hai đứa sống tốt được với nhau thì còn gì bằng! Vợ trước tuy đã ly hôn nhưng vẫn còn một đứa cháu nhỏ, tôi thật sự sợ cháu gái bị mẹ nó dạy thành kiểu người giống như thế, không biết tương lai sẽ như thế nào! Không muốn nghĩ nữa! Con trai bà nói chúng ta không cần bận tâm về những chuyện này, nên cứ từ từ chờ đến khi nó 35 tuổi về tiếp quản đi! Hai chúng ta còn phải cố thêm bảy tám năm nữa! Aiz!” Tiêu Chấn Bang thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài đó hàm ý không biết bao nhiêu điều.Trong bếp, điện thoại di động trong túi Trần Tĩnh rung lên.Mở ra, là tin nhắn WeChat của Tống San San.Đừng giục cưới: [Con dâu xinh đẹp, gặp ba mẹ chồng sao rồi?]Trần Tĩnh: [Ha ha ha! Về nhà ăn tết bị giục cưới à?]Đừng giục cưới: [Đừng nói nữa! Thật không cho ai còn đường sống mà! Mẹ giục, mẹ giục rồi đến ba giục! Ba giục ba giục rồi đến cô giục! Cô giục cô giục rồi đến cậu giục!... (biểu tình phát điên)]Trần Tĩnh: [Hồng hồng hoả hoả, hoảng hoảng hốt hốt!]Đừng giục cưới: [Đừng có nói sang chuyện khác, cậu sao rồi?]Trần Tĩnh: [Nói ra có khi cậu không tin, mẹ chồng tớ lại là Ngôn Thục Thanh! Ba chồng tớ là Tiêu Chấn Bang!]Hai người này đều từng là nhân vật phỏng vấn chính của Trần Tĩnh nên Tống San San cũng biết.Đừng giục cưới: [OMG! Cái này có gọi là chim sẻ biến thành phượng hoàng không? Không ngờ cậu lại gả vào gia đình hào môn!!!]Trần Tĩnh: [Run lẩy bẩy]Đừng giục cưới: [Cố chịu! Chờ tớ về rồi nói chi tiết mọi chuyện cho tớ! Lại có chú ba tới giục cưới rồi! Cứu mạng!]Trần Tĩnh cười gửi cho Tống San San một icon ngồi ghế cắn hạt dưa xem trò, Tống San San gửi lại icon lật thuyền, dừng nhắn tin nói chuyện phiếm với cô.“Tống San San à?” Tiêu Yến Tranh đổ thức ăn ra đĩa, thấp giọng hỏi.Trần Tĩnh ngẩng đầu cười, ừ một tiếng, cất điện thoại vào trong túi, bước lên nhận đĩa thức ăn từ tay Tiêu Yến Tranh đặt sang một bên, lát nữa nấu xong mang ra một thể.“Bọn em có vẻ quan hệ rất tốt” Tiêu Yến Tranh nói.“Dĩ nhiên! Cô ấy là bạn thân nhất của em, những năm này đã giúp đỡ em không ít!”“Ừ, anh biết! Xem ra sau này anh cũng phải quan hệ tốt với cô ấy, cho dù không nói đỡ cho anh thì cũng không để cho cô ấy nói xấu anh. Anh sợ cô ấy nói với em là anh xấu, anh lại phải mất cả tháng để dỗ dành em!”Trần Tĩnh cười rực rỡ: “Vậy cũng được! Tốt nhất đừng có chọc em! Em thù rất dai, rất khó dỗ!”Lúc đó Tiêu Yến Tranh chỉ nghĩ đây là một câu đùa giỡn, nếu như lúc đó hắn để tâm, sau này cũng không đến nỗi phải mất nhiều thời gian, sức lực, tâm trí đến như thế!Rất nhanh, Tiêu đầu bếp đã nấu xong 8 món ăn một món canh, thêm mấy món đậu phộng, cá viên của Tôn Mỹ Hoa, ghép thành mâm cơm mười món, thập toàn thập mỹ!Bốn người ngồi hai bên của cái bàn hình vuông, Trần Tĩnh ngồi đối diện với mẹ chồng, đều là những người không thích uống rượu nên trong ly chỉ có nước ngọt.Lần đầu gặp cha mẹ chồng, Trần Tĩnh không hề cảm thấy hồi hộp hay lo lắng, Tiêu gia cũng không có quy định ăn không nói, cả nhà ăn uống nói chuyện vui vẻ.Ăn tối xong, Ngôn Thục Thanh cùng Trần Tĩnh dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp. Vốn dĩ Trần Tĩnh không muốn mẹ chồng làm, cô cảm thấy đây là việc của con dâu nên làm, cô còn trẻ mà!Thế nhưng Ngôn Thục Thanh sao để cho con dâu làm hết những việc này? Tiêu Yến Tranh đã vất vả đứng nấu nên Trần Tĩnh nói hắn đi nghỉ, hiếm khi mới có dịp về nhà, ngồi nói chuyện với ba một chút, Tiêu Yến Tranh cũng không phản đối.Trần Tĩnh đeo găng tay để rửa bát, đây là kết quả của việc Tiêu Yến Tranh kiên trì yêu cầu, nói phải bảo vệ đôi tay là rất quan trọng! Hắn còn chỉ vào tay của Ngôn Thục Thanh: “Em nhìn xem tay mẹ được bảo dưỡng tốt không!”Ngôn Thục Thanh bĩu môi: “Đây là khen mẹ chăm sóc bản thân tốt hay là chê tôi không làm việc nhà?”Tiêu Yến Tranh cười hắc hắc: “Đương nhiên là chăm sóc tốt rồi! Mẹ nhìn xem, ai nghĩ là mẹ đã hơn 50? Nhiều nhất cũng chỉ nghĩ mẹ ngoài 30 thôi!”Ngôn Thục Thanh tát nhẹ con một cái: “Chỉ được cái miệng”Giọng Tiêu Chấn Bang từ cửa bếp truyền tới: “Hơn 30? Thảo nào bọn họ nói tôi là trâu già gặm cỏ non! Xem ra tôi cũng phải tự bảo dưỡng mình thôi!”"Hahaha!""Hahaha!"Mọi người trong bếp cười nghiêng ngả.Theo tục lệ của thành phố D, đêm 30 ăn sủi cảo, chỉ ăn sủi cảo nên buổi chiều không có việc gì, bốn người cùng nhau chơi mạt chược.Tiêu Chấn Bang ngồi cửa trên của Ngôn Thục Thanh, còn Tiêu Yến Tranh chọn ngồi cửa trên của Trần Tĩnh.Tiêu Yến Tranh thầm nghĩ: Hừ! Đừng tưởng con không biết hai vợ chồng già định chơi mờ ám! Muốn chăn thả à? Không dễ đâu.Mạt chược, xì pé, những cái này Trần Tĩnh biết nhưng không thông thạo. Cô cũng không có nhiều thời gian để chơi mấy thứ này. Trong quan niệm của cô, mấy trò này chỉ là để giải trí giết thời gian, cần gì phải dùng đầu óc? Đi làm đã quá mệt mỏi, nếu mấy cái trò chơi này cũng phải động não để nhớ bài, coi lá bài thì thà không chơi còn hơn! Hơn nữa, cô cũng không biết coi bài, mấy lần đánh mạt chược cũng là có người khác giúp, người ta tính bao nhiêu thì cô theo bấy nhiêu.Nói xong quy củ cùng cách chơi, bàn mạt chược được bày ra.Tiêu Yến Tranh nhìn chằm chằm vào con bài của Trần Tĩnh, cô ra điều tử thì hắn sẽ ra vạn tử cùng đồng tử, lần lượt ra bài từ nhỏ đến lớn hoặc từ lớn đến nhỏ, không tin cô không ăn được!Vì thế, dưới sự cần cù chăn dắt của đồng chí Tiêu Yến Tranh, vận may cùng vận khí của Trần Tĩnh vô cùng vượng, thẳng một đường hồ luôn! Hồ rồi!Mặc dù Tiêu Chấn Bang cũng thỉnh thoảng thả bài nuôi Ngôn Thục Thanh, nhưng không dốc hết kim khố trong nhà, cho dù bài mình bị huỷ cũng phải nuôi nhà dưới, cho nên đương nhiên kết quả không giống nhau.Hai ông bà cũng rất cao hứng! Chơi mạt chược vốn chỉ để vui, còn chuyện thắng thua, bọn họ không – thiếu – tiền!
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 27: Chương 27



Chương 27Bọn họ chơi mạt chược không trả tiền trực tiếp mà dùng lá bài xì phé thay thế, chưa tới một giờ, Tiêu Yến Tranh đã không còn một lá bài xì phé nào! Ai bảo hắn cứ một mực pháo cho nhà dưới chứ, pháo bất chấp luôn!Trần Tĩnh hào phóng quăng cho hắn một chồng bài xì phé: “Cầm lấy thua tiếp đi!”“Đa tạ nương nương ban thưởng!” Tiêu Yến Tranh hai tay nhận bài xì phé, hướng Trần Tĩnh chắp tay tạ ơn, còn nháy mắt phóng điện một cái.Ngôn Thục Thanh bấm Tiêu Chấn Bang, thấy hai vợ chồng trẻ trêu ghẹo nhau, trong lòng thật vui vẻ!Trần Tĩnh cũng thấy thoải mái, chỉ hơi lúng túng một tí, đó là cô cứ thắng liên tục! May mà đây là Ngôn tổng và Tiêu tổng, nếu là gia đình khác chắc đã lật mặt không thèm chơi rồi.Cô nghiêng người về phía Tiêu Yến Tranh, Tiêu Yến Tranh cũng phối hợp nghiêng lại, dán lỗ tai đến gần, Trần Tĩnh nói thầm: “Em thắng nhiều quá cũng thấy áy náy!”“Ha ha, em vẫn còn ngây thơ lắm! Mới có thắng mấy ván thôi! Nếu không có anh thả bài, em nghĩ em có cơ hội hồ bài sao? Tiểu bằng hữu, đừng quá ngây thơ như thế!” Tiêu Yến Tranh nháy mắt với Trần Tĩnh, ý nói đôi vợ chồng già kia cũng không phải dễ chơi đâu!Trần Tĩnh ngơ ngác nhìn ba mẹ chồng, hai vị kia khí định thần nhàn, không hề có dáng vẻ tức giận vì bị thua cả, trong lòng bớt lo, tiếp tục đại chiến!Lúc này Tiêu Chấn Bang cũng nhận được ám chỉ của phu nhân nhà mình, bắt đầu thả bài cho nhà cửa dưới, cuối cùng trở thành cuộc chiến tổ 2 người, so xem tổ nào vận may tốt hơn!Chiến đấu vòng vo một lúc, đến 5 giờ chiều mới kết thúc, mọi người quay ra đếm bài xì phé, tổng cộng có 800 điểm, Trần Tĩnh 520 điểm, Ngôn Thục Thanh 280 điểm, hai vị Tiêu tiên sinh thua hết sạch! Chỗ này còn chưa tính đến số điểm mà hai phu nhân cho chồng mình mượn.Ngôn Thục Thanh mím môi, giả bộ đáng thương: “Lão Tiêu, trả tiền đi! Tôi hết sức rồi! Không có cách nào, tuổi trẻ vận may thật tốt!”“Không cần không cần! Ba mẹ, chúng ta chỉ chơi vui thôi, không tiền nong gì đâu!” Trần Tĩnh xua xua tay.Ba người Tiêu gia đưa mắt nhìn nhau cười, trong lòng đều tán thưởng, bởi vì con dâu trước khi thắng mạt chược đã muốn được cầm tiền ngay lập tức! Cho dù người thua là ba mẹ chồng mình!Trần Tĩnh cuối cùng cũng không cho ba chồng lấy tiền ra.Buổi tối bốn người cùng quây quần làm sủi cảo.Náo nhiệt đêm giao thừa, hai lão nhân gia lớn tuổi, hơn 9 giờ đã muốn đi ngủ, Trần Tĩnh cùng Tiêu Yến Tranh cũng về phòng nghỉ ngơi.Trưa hôm sau, hai ông bà còn muốn đi chúc tết mấy người bạn già, nên Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh quyết định về nhà Tôn Mỹ Hoa.“Hôm nay có vui không?”Tiêu Yến Tranh ôm cô vợ bé nhỏ mềm mại trong lòng, thấp giọng hỏi.Lần này Trần Tĩnh không dựa vào lòng người đàn ông mà ngồi ôm đối diện, hai tay vòng qua lưng, gác cằm lên vai hắn, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, tiếp tục nói: “Anh cũng vui! Nhìn ba mẹ cũng rất vui! Anh hy vọng sau này em luôn vui vẻ như vậy!”Trần Tĩnh không lên tiếng, chỉ có cánh tay siết chặt người đàn ông hơn.Người đàn ông cúi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Hiện tại anh rất muốn em!”Trần Tĩnh lập tức nổi da gà.Người đàn ông vu.ốt ve cánh tay nổi da gà của người phụ nữ, cười nói: "Em sợ à? Hay là cũng muốn?"Người phụ nữ không ngẩng đầu lên, vùi mặt sâu hơn vào ngực người đàn ông.Lồng ng.ực người đàn ông rung lên, cười một tiếng: “Được rồi, chỉ nói vậy thôi, nhà không có bao nên sẽ không chạm vào em, nhưng…”Người đàn ông dừng lại, kéo tay người phụ nữ lên: "Em mà thấp thêm chút nữa là anh tưởng em muốn giải quyết giúp anh đấy!”Trần Tĩnh ngồi im không nhúc nhích!Sáng hôm sau, dựa theo phong tục thành phố D, vẫn là ăn sủi cảo.Ăn xong, hai vị Tiêu tiên sinh đều đưa phu nhân của mình ra cửa, Ngôn Thục Thanh dặn dò Trần Tĩnh rảnh rỗi thì gọi điện, đến nhà chơi với lời giải thích: Con trai thì không nói, nhưng con dâu nhất định phải ăn cơm, dạo phố với bà nhiều hơn!Trần Tĩnh nhìn Tiêu Yến Tranh, hắn đã từng nói mọi chuyện của nhà hắn để hắn sắp xếp vì hắn biết rõ gia đình mình nhất. Trần Tĩnh không biết trong nhà họ rốt cuộc là tình huống gì, vì có tiền nên làm mọi chuyện phức tạp hơn à? Không biết, dù sao chồng nói thì nghe hắn đi, mọi chuyện để hắn quyết.Tiêu Yến Tranh tương đối hài lòng với phản ứng của cô gái nhỏ, không vì thấy ba mẹ chồng có tiền mà đu bám, cho dù mẹ chồng mở lời trước cũng không vội đồng ý, quá tốt!“Mẹ, Tiểu Tĩnh gần đây mới đổi công việc, trước mắt vẫn còn đang theo ông chủ học nghề, hơn nữa sức khoẻ của cha cô ấy không tốt lắm cho nên tương đối bận. Để sau này cô ấy có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, nhất định sẽ đi cùng mẹ, được không?”Ngôn Thục Thanh hiếm khi thấy con trai dùng giọng thương lượng như thế này để nói chuyện.Khi con còn bé, bà cùng lão Tiêu bận bịu sự nghiệp, không để ý nhiều đến con, quả thật quan hệ cha mẹ con cái còn không gần gũi bằng với bà vú. Sau khi con tròn 18 tuổi thì hoàn toàn độc lập, nói muốn theo đuổi ước mơ của mình, còn cùng cha mẹ ký kết “Hiệp ước thực hiện ước mơ!”Hiệp ước quy định: Trước 35 tuổi, con trai độc lập tự chủ cuộc sống, cha mẹ không can dự, không nhận tài trợ của cha mẹ. Đến 35 tuổi sẽ tiếp nhận tập đoàn của cha mẹ, không có cách nào, ai bảo hắn là con trai độc nhất, có nghĩa vụ phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc!Như vậy mỗi người đều lùi một bước, thoả thuận thành công.“Được được được, các con cứ lo công việc của mình đi, chúng ta còn có WeChat mà, lúc nào liên lạc cũng được!” Ngôn Thục Thanh cũng không ép buộc.Trên đường về quê, vẫn Tiêu Yến Tranh lái xe.Trần Tĩnh vui vẻ ngồi ghế phụ thư giãn thoải mái! Khi mới lấy bằng, cô khá nghiện lái xe, chủ yếu là muốn nâng cao kỹ năng lái của mình. Nhưng vài năm sau thì không còn muốn lái nữa, đường xá ngày càng phức tạp, mỗi khi lái xe rất dễ nổi cáu!Từ khi sống chung với Tiêu Yến Tranh, hầu hết đều là hắn lái xe. Trước đây khi ở cùng với Triệu Thành Vũ, hoặc hai người thay phiên lái, hoặc Trần Tĩnh chủ yếu làm tài xế, Triệu Thành Vũ tương đối lười, hoá ra không so sánh thì không biết, người với người lại chênh lệch lớn như vậy!Trần Tĩnh ngồi trên ghế cầm điện thoại nhắn tin chúc tết khách hàng. Đây là thói quen của cô, không bao giờ gửi tin nhắn chung cho cả nhóm người, như vậy không tỏ được thành ý của mình. Không có thành ý thì ai quan tâm? Chính cô nếu nhận được loại tin chúc mừng chung gửi đồng loạt như thế thì cũng không buồn mở ra đọc.Trong thế giới của người trưởng thành, kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh! Sau kỳ nghỉ tết, Trần Tĩnh đi làm.Trước ngày 15 tháng giêng, có rất ít khách hàng đến quảng cáo, các đầu việc trong năm cơ bản đã sắp xếp xong, thường thì sau 3 tháng mới bắt đầu kế hoạch năm mới nên Trần Tĩnh cùng các đồng nghiệp có nhiều thời gian tán gẫu với nhau hơn.Ở công ty truyền thông Thanh Tuyến, Trần Tĩnh không chỉ được Thẩm tổng coi trọng mà các nhân viên cũng rất yêu quý cô.Phải hiểu rằng, ở đài phát thanh, nếu không khí làm việc tốt, người chủ trì chương trình cùng đoàn đội truyền thông phối hợp được với nhau, mọi người vì doanh thu quảng cáo mà cùng nhau nỗ lực; nhưng nếu không khí làm việc kém, hai bên không coi trọng nhau, nhất là người làm chương trình cùng quảng cáo độc lập với nhau thì người làm chương trình thường có cảm giác ưu việt, có vị trí cao hơn người làm nghiệp vụ quảng cáo, mà người làm quảng cáo lại thấy những người làm chương trình chỉ ra vẻ, kiếm tiền mới là mục tiêu cuối cùng, tiền lương của người làm chương trình còn không cao bằng người làm quảng cáo, thì lên mặt với họ làm gì?Trong hoàn cảnh đó, Trần Tĩnh là một sự tồn tại đặc biệt!Bởi cô không chỉ là một người làm chương trình có năng lực, mà còn là một nhân viên quảng cáo rất có nghiệp vụ, kỹ năng chuyên môn của cô được xem là ưu tú trong ngành truyền thông. Điều này khiến cho những người làm công tác quảng cáo không thể không nể phục.Mặt khác, cô rất được hoan nghênh chính là, nhân viên quảng cáo rất cần sự phối hợp của người chủ trì chương trình để làm hợp đồng, Trần Tĩnh rất nỗ lực, làm vô cùng tốt để khiến khách hàng hài lòng, bởi vì cô biết rất rõ, nhân viên quảng cáo có thể kéo được hợp đồng về không hề dễ dàng. Đặt mình ở vị trí của đối phương để suy nghĩ, cô hy vọng mình có thể làm tốt bổn phận của người chủ trì chương trình, mục đích là để giữ được đơn hàng và để khách hàng đặt lâu dài.Vì thế, các nhân viên ở Thanh Tuyến luôn sẵn sàng đưa những quảng cáo cần có giọng của người dẫn vào khung giờ của Trần Tĩnh làm, cho nên chương trình của cô dù không phải là thời lượng có người nghe nhiều nhất, nhưng lại có nhiều quảng cáo nhất vì cô tiết kiệm chi phí cho họ nhiều nhất, không khách hàng nào mà không hài lòng!Từ khi Ngôn thị đặt chỗ chương trình của Trần Tĩnh đã chiếm gần hết sóng của chương trình, nhiều khách hàng phải chờ chạy xong khúc của Ngôn thị họ mới được tiếp sóng, kết quả là họ phải đợi đến ba bốn năm, Ngôn thị không gián đoạn dù chỉ một ngày! Mấy khách hàng phải tìm đến lãnh đạo của đài để thương lượng xem họ có thể xen vào được không, hoặc hợp tác? Nhưng đều bị Thẩm Xuân Hiền từ chối, ông tin rằng chất lượng quan trọng hơn, đừng chỉ nhìn vào lợi ích tài chính trước mắt rồi hủy hoại chất lượng của chương trình! Điều này khiến Trần Tĩnh rất vui, cô cảm thấy mình cũng có ý tưởng như vậy, liệu có phải suy nghĩ của cô và Thẩm tổng cùng một tần số không?“À, chị Tĩnh, chị lên weibo chưa? Người hâm mộ của chị đang yêu cầu chị quay lại chương trình kìa!” nhân viên Tiểu Khúc nói.“Đúng rồi, còn cả Diệp Khanh nữa, từ khi mấy người không làm chương trình, rất nhiều người hâm mộ đã gửi tin nhắn! Chị Tĩnh, chị không lên weibo hả? Em thấy Diệp Khanh vẫn tương tác với người hâm mộ, chị lại không có động tĩnh gì!” người phụ trách sáng tạo quảng cáo Tiểu Lâm lên tiếng.Trần Tĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, kể từ khi cô dừng xuất hiện trên chương trình thì không lên weibo nữa. Trước kia mỗi lần trước khi lên chương trình, cô lướt weibo để tương tác với người hâm mộ một chút, hoặc đăng một ít tin tức liên quan đến chương trình, từ khi đi làm ở Thanh Tuyến, cô quên luôn weibo! Nhưng giờ mình đã không còn là người làm chương trình, cũng không có gì để đăng, vào hay không không quan trọng.Trần Tĩnh cười cười nói: “Chị đã đổi việc, không làm chương trình nữa rồi, còn dẫn được ở đâu nữa? Aida, sau này là giã biệt nghề dẫn chương trình rồi!”“Này, chị Tĩnh, bây giờ trên mạng chẳng phải đang lưu hành các nền tảng hoạt náo viên sao? Phát sóng trực tiếp này, đọc tiểu thuyết này, làm tiết mục này, có rất nhiều! Giọng chị hay như vậy chắc chắn sẽ có nhiều người hâm mộ!”Bình thường Trần Tĩnh ít quan tâm đến mạng xã hội, lúc này nghe mọi người mồm năm miệng mười giới thiệu, thấy rất thú vị liền cùng ngồi nghiên cứu.
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 28: Chương 28



Chương 28Sau tết, đĩa đơn “Ly hận” của Tiêu Yến Tranh được phát hành trên nhiều nền tảng trực tuyến khác nhau, dường như cũng không tạo được đột phá nào, đương nhiên hắn không nói với Trần Tĩnh.Đây không phải là lần đầu tiên hắn phát hành ca khúc, không có gì khởi sắc, nhưng cũng không đến nỗi không thu được đồng nào, chỉ là không nổi, miễn cưỡng duy trì qua ngày thôi.Tiêu Yến Tranh dường như đã quen với tình trạng này, trước đây hắn không hề sốt ruột, ca khúc được phát hành, coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ đem tâm tư tập trung vào sáng tác bài hát mới.Nhưng lần này có chút không giống, trong lòng hắn có sự mong đợi, hoặc là nội tâm sốt ruột, hắn hy vọng mình sớm được nổi danh, hy vọng có thể sớm cho vợ yêu một cuộc sống đầy đủ.Trần Tĩnh không biết mỗi ngày Tiêu Yến Tranh bận rộn cái gì, vẫn như mọi ngày: Buổi sáng cô đi làm, hắn làm bữa sáng đưa cô ra cửa, buổi tối khi cô về hắn đã làm cơm xong, chờ cô về cùng ăn, sau đó nếu thời tiết không xấu thì hai người sẽ nắm tay đi dạo trong công viên ở tiểu khu, giống như một cặp vợ chồng già vậy.Nhưng thỉnh thoảng Trần Tĩnh vẫn nằm mơ: Mơ thấy mình vẫn yêu Triệu Thành Vũ, nhìn thấy hắn tim vẫn đập thình thịch, mỗi lúc như vậy cô sẽ tỉnh giấc, nhìn thấy Tiêu Yến Tranh nằm ngủ bên cạnh, tự nhắc mình, bây giờ Tiêu Yến Tranh mới là chồng mình, đây mới là người đàn ông mình phải yêu thương! Tra nam kia nên chết xa một chút!Từ khi ở chung với Tiêu Yến Tranh, cô không ít lần mơ thấy chuyện đó, cô có chút bối rối, không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì? Nếu như nói lúc mới sống chung với nhau, trong lòng cô có thể vẫn còn Triệu Thành Vũ, cô cũng chưa thật sự quen với việc có Tiêu Yến Tranh bên cạnh, nhưng bây giờ cô cảm thấy trong mắt, trong lòng mình đã tràn ngập Tiêu Yến Tranh, cũng chỉ có mình Tiêu Yến Tranh, tra nam kia sao vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô? Chẳng lẽ để không ngừng nhắc nhở, người yêu hiện tại của cô là Tiêu Yến Tranh sao?Không biết! Dù sao bây giờ cứ nằm mộng như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy có lỗi với Tiêu Yến Tranh, giống như trong tiềm thức của mình vẫn chưa chấp nhận hắn là người yêu! Cho nên cô chỉ có thể đối xử với hắn ngày một tốt hơn!Trần Tĩnh không biết thu nhập một tháng của Tiêu Yến Tranh là bao nhiêu, nhưng chắc không nhiều, bởi vì hắn ngoài việc mua thức ăn ra thì hầu như không mua sắm cái gì. Cuối tuần, bọn họ ngoài việc đi thăm Trần Dân Sinh và Tôn Mỹ Hoa, rất ít khi dạo phố, hai người thích nhất là đi chợ. Tiêu Yến Tranh bây giờ nắm rõ khẩu vị của Trần Tĩnh trong lòng bàn tay, cuối tuần đi mua thức ăn, Trần Tĩnh sẽ để Tiêu Yến Tranh chọn đồ, còn cô sẽ tranh phần trả tiền.Mỗi tháng cô sẽ để trong ngăn kéo ở tủ đầu giường một ngàn đồng, coi như tiền tiêu vặt hàng ngày, trong đó còn có một tấm thẻ ngân hàng, đó là quà ra mắt của ba mẹ chồng hồi tết.Cái bao lì xì đó, khi hai người về đến nhà Tôn Mỹ Hoa mới mở ra xem, là một tấm thẻ ngân hàng, một tờ giấy cùng tờ tiền 1 đôla mới cứng, trên tờ giấy viết mật mã thẻ ngân hàng.Tiêu Yến Tranh dùng điện thoại thử kiểm tra số tiền trong thẻ, giọng nói của nhân viên tự động truyền tới: Số tiền còn lại 1 triệu đồng!Miệng hai người há lớn đến nỗi có thể nhét được một quả trứng gà! Trần Tĩnh giật mình, theo phản xạ quăng cái thẻ vào ngực Tiêu Yến Tranh, tránh thật xa!Quá doạ người! Nhà giàu quả nhiên không bình thường! Ra tay một cái là quăng 1 triệu! Chưa nói số tiền 1 đôla trong lì xì nữa! Cái này… cô dám cầm sao? Hù chết đi! Cả đời cô chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!Tiêu Yến Tranh cưỡng ép cô phải nhận thẻ ngân hàng, cô không thể từ chối nên đành phải nhận, nhưng cất trong ngăn kéo nhất định sẽ không đụng đến! Kể cả 1 đôla mới tinh kia cũng không động đến, vẫn nằm trong ngăn kéo.Tiêu Yến Tranh cũng không nói gì, đó là tiền của ba mẹ cho con dâu, cô muốn làm gì thì làm, hắn không động đến được, cũng không phải cho hắn, hắn không có mặt mũi nào để dùng tiền của ba mẹ!Chưa đến ngày rằm tháng giêng, Trần Tĩnh nhận được tin nhắn WeChat của Tống San San.Này, muốn có bạn gái không: [Em yêu, tớ trở lại rồi! Hết cả sức lực…]Trần Tĩnh: [Cái tên này… Đây là quyết tâm tìm một nửa kia à?]Này, muốn có bạn gái không: [Cậu nhìn ra rồi à? Tìm! Phải tìm! Để bảo vệ tính mạng! Nửa năm nữa mà không có, tết năm sau tớ không được về nhà! Mà chẳng cần chờ đến tết, đằng nào tớ cũng không được về! Mặt trận thống nhất cưỡng hôn Tống thị đã được thành lập, tớ chỉ là thiểu số… hu hu]Trần Tĩnh: [Ủng hộ hai chân hai tay! Nói đi, điều kiện của cậu là gì, chị đây sẽ đi tìm cho cậu!]Này, muốn có bạn gái không: [Dừng ngay! Cậu nhìn lại xem mắt nhìn nam nhân của mình như thế nào, đừng để tớ khinh thường cậu!]Trần Tĩnh: [Tớ cạn lời rồi…]Này, muốn có bạn gái không: [Phụ nữ đã kết hôn kia, ngày nào thì được nghỉ gặp nhau?]Trần Tĩnh: [Bây giờ luôn đi!]Một lát sau.Trần Tĩnh: [Đầu giờ chiều, tới nhà cậu nhé?]Này, muốn có bạn gái không: [Duyệt!]Ăn trưa với Tiêu Yến Tranh xong, hắn lái xe đưa cô tới nhà Tống San San, sau đó đi ra ngoài có việc, buổi tối khi nào cô muốn về thì nhắn tin, hắn sẽ tới đón.Thực ra hắn nhất quyết đòi lái xe đưa cô đi là vì muốn biết địa chỉ nhà Tống San San, chẳng may sau này chọc giận cô thì còn biết chỗ để đi tìm! Người đàn ông từng trải qua hôn nhân biết cân nhắc rất chu toàn!Trên đường đến nhà Tống San San, Trần Tĩnh đã mua cà phê và nước trái cây, cà phê cho Tống San San, nước trái cây cho cô, cô không uống cà phê, không có buổi tối sẽ không ngủ được.Tống San San ấn Trần Tĩnh ngồi trên sofa, còn mình ngồi luôn lên mặt bàn uống nước, cao hơn ghế, rất có tư thế chèn ép từ trên cao xuống!“Tớ hỏi, cậu trả lời!” Tống San San vẻ mặt rất nghiêm túc.Trần Tĩnh buồn cười dựa lưng vào sofa, lấy một cái gối ôm vào ngực, vừa co hai chân lên ghế vừa hất hàm: “Hỏi đi!”Tống San San lập tức bày ra bộ mặt hóng hớt, cười hề hề sát lại: “So sánh họ Tiêu với tên tra nam kia, ai trên giường làm cậu thoả mãn hơn?”Trần Tĩnh giơ tay đẩy một cái, Tống San San ngã lên bàn, Trần Tĩnh đứng dậy không thèm nhìn Tống San San: “Tạm biệt! Không cần tiễn!""Ha ha ha..." Tống San San ngồi lên bàn, nắm lấy vạt áo của Trần Tĩnh, cười nghiêng ngả.Đương nhiên Trần Tĩnh không phải bỏ đi thật, cô liếc nhìn bạn mình bằng nửa con mắt: “Còn muốn nói chuyện phiếm không?”"Ha ha ha..." Tống San San tiếp tục cười đến không thở được, "Ai, bụng đau quá..."Hai người cười náo loạn một hồi, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính.Tống San San: "Mọi chuyện thế nào? Gặp ba mẹ chồng thuận lợi không? Chẳng phải Ngôn tổng rất thích cậu sao? Như vậy thì quảng cáo từ đối tác chuyển thành mẹ chồng rồi, chắc rất vui hả?”Trần Tĩnh đơn giản kể lại buổi gặp mặt hôm 30 đó, Tống San San gật gật đầu: “Ừ, được được! Xem ra cửa ải ba mẹ chồng cậu không thành vấn đề rồi! Chúng ta xong một chuyện!”Trần Tĩnh ngồi ngay ngắn lại, không biết chủ đề của Tống San San có thể lạc đến mức độ nào.“Tiêu công tử nhà cậu cũng được coi là con nhà giàu đi! Vì sao hắn phải che giấu thân phận của mình? Hơn nữa các cậu cũng kết hôn rồi! Kết hôn rồi đó, vậy mà vẫn còn giấu cậu! Cái này… Không nghĩ ra! Sợ cậu thèm khát gia sản của hắn à?... Là hắn bám như keo da chó kéo cậu đi lĩnh chứng đúng không? Nếu như giấu trước khi kết hôn thì tớ có thể hiểu được, dù sao tiểu thuyết của tớ vẫn viết như vậy, nhưng giờ đã kết hôn rồi, được pháp luật bảo vệ… Chẳng lẽ hắn đoạn tuyệt với cha mẹ à? Chẳng phải cậu đã nói bây giờ hắn không xe không nhà không tiền tiết kiệm sao? Chẳng lẽ cha mẹ hắn lo lắng chẳng may hắn ly dị phải chia tài sản cho con dâu nên bí mật có hiệp định với hắn à? Trên thực tế Tiêu công tử nhà cậu không có tí quan hệ nào với Tường Vũ và Ngôn thị đúng không?” Tống San San vừa hỏi vừa tự trả lời.Trần Tĩnh cảm thấy cách đặt vấn đề này không thua gì câu hỏi tiểu luận phân tích trong kỳ thi tư pháp! Đầu tiên, chúng ta cần làm rõ mối quan hệ thực tế, sau đó áp dụng từng định nghĩa để xem chúng thuộc những mối quan hệ pháp lý nào và cuối cùng là áp dụng các quy định pháp luật hoặc cách giải thích tư pháp."Bây giờ mấu chốt của vấn đề là vì sao hắn lại làm như vậy? Động cơ, mục đích là gì? Đối với vợ trước hắn cũng như vậy sao?” Tống San San đứng dậy, bắt đầu bóc tách từng vấn đề.Trần Tĩnh cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, đầu óc cô từ trước đến giờ không dùng để nghĩ đến những chuyện này, tất cả thời gian tinh lực của cô đều giành cho việc kiếm tiền! Đối với người mình yêu, dùng tâm là được rồi, đoán tới đoán lui để làm gì? Đoán đúng hay sai, tốt hay xấu cùng đều ảnh hưởng đến kết quả.Thấy Trần Tĩnh vẫn là một bộ dạng không mấy liên quan, Tống San San thật là giận không có chỗ phát ti.ết, dí tay vào trán Trần Tĩnh phê bình: “Cậu á, cậu chính là một đứa ngốc! Từng bị rắn cắn mà không sợ dây thừng à? Mười lần thua thiệt vẫn không khôn hơn tí nào!”Trần Tĩnh nhún vai: “Cậu phân tích nửa ngày, ra được cái gì? Có đúng hay không? Sau này sẽ có ảnh hưởng gì?” Trần Tĩnh vừa nói vừa giang hai tay ra, vẻ bất đắc dĩ: “Có biết được không? Vừa mệt chết đi được lại tốn một mớ tế bào não thôi! Vốn tế bào não đã không đủ dùng, cậu tiết kiệm chút đi!”“Cút ngay!” Tống San San gạt tay Trần Tĩnh, vừa cười vừa mắng: “Cậu nói cậu… Có phải trong đầu cậu đứt một dây thần kinh rồi không? Hừ, tức chết tớ!” Tống San San đứng dậy đi mấy vòng quanh bàn, cầm cốc cà phê uống một hơi hết nửa ly!Trần Tĩnh mua cho Tống San San ly cà phê cỡ đại đó! Trần Tĩnh biết Tống San San đã bị mình chọc tức, cười cười bước lại gần chọc ghẹo: “Cục cưng, tớ cảm thấy tớ và Tiêu Yến Tranh bây giờ không tệ, thật đó! Cả hai chúng ta đều chưa từng trải qua cuộc sống thực tế sau kết hôn, nhưng Tiêu Yến Tranh thỉnh thoảng nói với tớ, hôn nhân và tình yêu không giống nhau. Trong tình yêu, ai cũng muốn đối phương nhìn thấy mặt tốt đẹp nhất của mình, che đi tất cả mọi khuyết điểm. Mà trong hôn nhân, cần sống chân thực với chính mình, có thể thử thay đổi để mình theo hướng tốt hơn, nhưng không phải tìm mọi cách che giấu khuyết điểm của mình, như thế sẽ rất mệt mỏi, mà hôn nhân cũng sẽ không duy trì được lâu. Cho nên nguyên tắc của cuộc sống hôn nhân chính là sự thoải mái! Làm sao để thoải mái nhất có thể!”Tống San San nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh: “Vậy cậu có thoải mái không?”Trần Tĩnh nhướn mi, bước một bước ngồi lên sofa: “Thoải mái! Rất thoải mái! Dù sao đến bây giờ mọi chuyện đều ổn!"
 
Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Chương 29: Chương 29



Chương 29Tống San San lại nở nụ cười gian xảo, ngồi xuống vòng tay qua vai Trần Tĩnh: “Này, nói xem, cậu thoải mái như thế nào?”Trần Tĩnh dí tay vào trán, đẩy Tống San San sang một bên, sẵng giọng: “Tiểu thư, có thể dè dặt một chút được hay không! Đừng quên, cậu còn chưa kết hôn đấy!”“A!” Nghe vậy Tống San San ngửa mặt lên trời hét lớn: “Cậu đừng có mà đâm bị thóc chọc bị gạo! Đây đích thị là trả thù tớ!”“Hừ!” Trần Tĩnh nhướn mi, bày ra bộ dạng không làm cho ngươi tức chết thì không được.“Được rồi! Dù sao tớ cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu, cậu ấy, phải giữ lại đừng lui cho mình, đừng có một lòng một dạ bỏ ra tất cả! Cậu nhìn lại mình lúc trước xem, cậu nhận lại được cái gì? Không có gì cả! Cậu nói cậu không thua thiệt sao?” Tống San San giống như mẹ già đang lo lắng cho con gái.“Tớ biết tớ biết” Trần Tĩnh ôm Tống San San, gác cằm lên vai cô: “Nhưng Tiêu Yến Tranh với Triệu Thành Vũ khác nhau, hơn nữa chúng tớ đã kết hôn rồi, kết hôn đó, cậu hiểu không? Chúng tớ là người một nhà, chân chính là người một nhà! Bây giờ mọi suy nghĩ của tớ chỉ là làm sao cho cái nhà này ngày càng hài hoà mỹ mãn, tớ và hắn giờ là một thể, hắn là tớ, tớ cũng là hắn. Cậu biết đấy, tớ không để ý đến việc hắn kiếm được bao nhiêu tiền, việc ba mẹ hắn có tiền cũng không liên quan nhiều lắm đến bọn tớ, à đúng rồi, cậu có biết ba mẹ hắn cho tớ bao nhiêu hôm ra mắt không?”Tống San San quay đầu nhìn Trần Tĩnh, mắt mở thật to, cô đã hỏi như vậy, hiển nhiên con số không hề nhỏ, lắc đầu một cái, không dám đoán.Trần Tĩnh giơ 1 ngón tay: “Phía sau có 6 số 0!”Tống San San không kịp phản ứng, giơ tay lên đếm: “Mười, trăm, ngàn, vạn… A! Một triệu?” Ánh mắt sáng như chuông.Trần Tĩnh mím môi gật đầu, dù sao chỗ tiền đó cũng không phải của mình cho nên khi cô nhìn lại, đó cũng chỉ là con số mà thôi, lòng bình tĩnh như nước. Mặc dù cô đã từng nghĩ qua, nếu số tiền này cho mình thì quả không tệ, tính thu nhập hiện tại của cô, một năm không ăn không uống cũng chỉ kiếm được hai ba trăm ngàn, với mức chi tiêu của nhà cô bây giờ, một năm để dành được mấy chục ngàn đã tốt lắm rồi. Một triệu đủ cho cô sống mười mấy hai mươi năm!Tống San San không ngừng gật đầu: “Được được! Được được!”Trần Tĩnh bất đắc dĩ giữ đầu cô lại: “Đừng có gật nữa, cẩn thận không bay cả nước trong não ra bây giờ!”Tống San San tức giận đứng dậy, ấn Trần Tĩnh lên sofa, náo loạn một hồi.Một lúc sau, Tống San San mới tha cho cô: “Hừ, phụ nữ đã kết hôn gần đây rất phách lối đó nha! Đúng là có chỗ dựa có khác!”Bị gọi là “phụ nữ đã kết hôn”, cô gái nhỏ cảm thấy cách gọi này rất tốt, ít ra còn có cảm giác hạnh phúc hơn là bị gọi “phụ nữ độc thân”!Nói đến độc thân, cô không thể không quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô bạn thân.“Này, lần này cậu định tính chuyện yêu đương thật à?”Tống San San đứng dậy đi vào bếp, vừa đi vừa trả lời: “Không nhất định! Có thể trực tiếp lĩnh chứng! Có tấm gương của người nào đó rồi!”“A a! Sao cậu không học được một phần tốt của tớ chứ?” Trần Tĩnh đi theo.Tống San San quay sang liếc một cái: “Cậu có cái gì tốt?”Trần Tĩnh: “…”Được rồi, cái này cô không cãi được.Cửa phòng bếp mở ra, mùi thơm của bánh bích quy ập đến.“Oa! Tớ đang bảo sao trong phòng cứ có mùi thơm của bánh, tưởng là cậu ăn lúc trước vẫn còn mùi, không nghĩ Tống đại sư lại xuất sơn hành đạo!”Tống San San cùng Trần Tĩnh quả thật có hoàn cảnh sống khác nhau nên sở thích cũng khác nhau. Tống San San bình thường thích làm bánh quy, bánh ngọt các loại phù hợp với cà phê, trà sữa, rất tiểu thư, so với “tên nhà quê” Trần Tĩnh thì hoàn toàn khác biệt. Trần Tĩnh uống cà phê sẽ mất ngủ, uống trà sữa sẽ đau bụng, chỉ ăn được bánh quy và bánh ngọt thôi.Tống San San đeo bao tay, mở lò nướng, nhấc cái khay ra, từng chiếc bánh quy nhỏ xinh nằm xếp hàng đều tăm tắp, Trần Tĩnh vội vàng lùi ra sau, có ngon đến mấy cũng phải cẩn thận không bỏng.Tống San San để bánh quy ra một cái đĩa nhỏ rồi mang vào phòng khách, lại quay vào bếp cắt một dĩa trái cây, hai người cùng uống trà chiều.“Cục cưng, bây giờ tớ thành tội nhân của Tống gia!” Tống San San ngồi bệt trên thảm, dựa lưng vào sofa, duỗi thẳng chân, nhìn lên trần nhà, bày ra dáng vẻ đáng thương.Trần Tĩnh nuốt miếng bánh quy, liếc một cái: “Chỉ vì không có đối tượng à?”“A! Không có đối tượng chính là một cái tội. Vì không có đối tượng nên không kết hôn, không con cái, không người thừa kế, không giúp xã hội giải quyết vấn đề người lớn tuổi độc thân, ngược lại còn tăng thêm một người lớn tuổi độc thân. Không sinh con nên không duy trì được giá trị xã hội, sau này chỉ trở thành một loại phiền toái cho xã hội, không vì xã hội mà cống hiến một xíu nào, là sự bại hoại của xã hội…”“Ha ha ha! Nếu loài người tuyệt diệt, nguyên nhân chính là do cậu đó!”“Không thì còn ai nữa? Nếu không gánh cái vai này, tớ không xứng làm người!”“Ha ha ha… Lợi hại!” Trần Tĩnh cười muốn nội thương! Cha mẹ có ý thức cao có khác!“Cục cưng, tớ còn chưa nói cho cậu, thực ra gần đây có một tiểu ca đẹp trai đang theo đuổi tớ…”“Hả?” Trần Tĩnh lập tức hưng phấn, khoanh chân ngồi trên sofa: “Nào nào, kể chi tiết đi!”Tống San San vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng lên trần nhà, uể oải: “Là một huấn luyện viên thể hình! Chẳng phải tớ đã cho cậu xem qua rồi sao?”Trần Tĩnh cố gắng nhớ lại hình sáng người đàn ông đó, hình như cũng không tệ, lúc đó Tống San San đi mở thẻ tại phòng tập, muốn tìm một huấn luyện viên hướng dẫn 1-1, lúc đó còn nói dẫn mình đi để bổ túc mắt, đừng tưởng cả thế giới này chỉ có một tên Triệu Thành Vũ, phải giống như huấn luyện viên này, cả người đầy khí chất mới gọi là đàn ông!“Cũng không tệ, cậu định đồng ý à?” Trần Tĩnh ấn ngón tay lên vai Tống San San.Tống San San quay đầu liếc Trần Tĩnh một cái, than thở: “Tớ bây giờ nhìn ai cũng giống nhau – không có cảm giác! Cho dù bây giờ Lương Triều Vỹ có đứng trước mặt tớ tỏ tình, tớ cũng phải cân nhắc. Không biết mình còn có thể động tâm nữa hay không”“Ài! Theo lý thuyết thì tớ không có tư cách gì để nói cậu, nhưng tớ cảm thấy cậu cứ thử yêu xem. Dù sao cũng không phải là người yêu cầu cậu lập tức lĩnh chứng, chỉ cần cậu không ghét họ thì cứ thử xem. Thời gian càng lâu, cậu càng phong bế lòng mình thì sẽ ngày càng khép kín, sau này càng khó có thể mở lòng ra với ai, kết quả cuối cùng chỉ có 2 hướng: Hoặc độc thân cả đời, hoặc tuỳ tiện cưới một người mà không yêu”Tống San San oán giận nhìn Trần Tĩnh: “Cậu không nói gì dễ nghe hơn được à?”“Lời nói thật thường khó nghe, bé con”Trần Tĩnh cũng thở dài một tiếng, nằm lên sofa, chạm đầu Tống San San: “San San, cứ yêu đi! Đừng để mình mắc nghẹn, coi như bị rắn cắn qua một lần, sợ gì cái dây thừng? Chẳng qua cũng chỉ là yêu thôi, đi ra ngoài, tiếp xúc với họ nhiều hơn, cuộc sống của hai người quả thực tốt hơn cuộc sống một người! Cứ cho cậu sáng tác một mình cả ngày đi, cậu cũng cần phải có tài liệu thực tế chứ, cậu không đi ra ngoài không tiếp xúc thì lấy đâu ra tư liệu thực tế? Dựa hết vào tưởng tượng sao? Còn sợ mình chưa rụng đủ tóc à?“Cứ coi như sợ tổn thương, không dám trao thật lòng đi, vậy thì trước tiên đừng bỏ ra vội, cứ tiếp nhận những gì của đối phương trước đã, sau này rồi tính! Cậu phải đi những bước đầu tiên trước, chuyện sau này không ai nói trước được. Gặp đối tượng giới thiệu đâu nhất thiết phải đến chuyện sinh con đâu? Cậu đừng nghĩ nhiều quá!”“A!” Tống San San nhắm mắt thở dài một tiếng, rồi mở mắt ra: “Hai chúng mình, nói người khác thì hay lắm, đến chuyện của chính mình thì không ra làm sao”“Ha ha chẳng phải riêng chúng ta, cả nhân loại đều như vậy! Nói đến người khác thì rất hăng hái, nói đến mình là ngu luôn! Cái này gọi là người ngoài tỉnh táo, người trong u mê!”“Này, điều kiện của huấn luyện viên kia thế nào?” Trần Tĩnh nổi tính tò mò.Tống San San suy nghĩ một chút: “Cũng là đồng hương của tớ, tới thành phố D khoảng bốn năm năm, hình như cha mẹ cũng chuyển đến đây, những thứ khác thì không rõ lắm”Trần Tĩnh giơ tay chọt vào má bạn: “Đi tìm hiểu một chút đi, nhìn vóc dáng không tệ, lại là đồng hương, tóm lại là có cảm giác quen thuộc đúng không. Tương lai có thể cùng nhau về nhà mẹ hoặc ở bên này, rất tốt!”“Tiểu thư, có phải cậu nghĩ quá xa rồi không?”Trần Tĩnh cười: “Dạ dạ! Cứ yêu trước đã, đừng suy nghĩ quá nhiều! Không vội phải kết hôn đâu, mới 28 thôi!”“Cậu đi nhanh đi! Mau gọi cho Tiêu công tử nhà cậu tới đưa cái kẻ phiền toái này đi đi!”“Ha ha ha! Không được không được! Cái gì mà quân tử báo thù mười năm cũng không muộn? Cậu nhìn đi, có nhớ những lời độc địa cậu nói với tớ không? Ha ha ha”Tống San San tỏ vẻ bất lực: “Tớ có chút đồng cảm với Tiêu công tử nhà cậu, cái đồ phụ nữ thù dai này, sau này hắn lĩnh đủ!”Năm giờ chiều, Trần Tĩnh nhắn tin cho Tiêu Yến Tranh, hỏi hắn đến đón cô về nhà ăn cơm hay cùng Tống San San ra ngoài ăn rồi về sau, Tiêu Yến Tranh dĩ nhiên lựa chọn mời cô cùng cô bạn thân đi ăn tối.Bọn họ lựa chọn nhà hàng Hàn Quốc ngay dưới lầu, tình cờ gặp được huấn luyện viên thể hình mà Tống San San nhắc đến!Cũng không có gì kỳ lạ, phòng tập đó nằm trong tiểu khu.Tống San San sau khi ngồi xuống thì nhìn xung quanh, phát hiện cách họ một bàn chính là Quan Chính Thiên. Quan Chính Thiên hiển nhiên đã sớm nhìn thấy cô, nên khi ánh mắt cô lướt qua, trực tiếp chạm vào tầm mắt hắn. Bàn bên đó có 4 người, Tống San San cũng nhận ra, đều là các huấn luyện viên của phòng tập.Quan Chính Thiên ngồi bên bàn đó chào hỏi bàn bên này, Tống San San giới thiệu, hắn liền không khách khí sang bên này ngồi cạnh Tống San San, đối diện với Tiêu Yến Tranh.Chắc do bệnh nghề nghiệp của huấn luyện viên, Quan Chính Thiên làm quen rất nhanh với Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh, hỏi đủ thứ chuyện.Trần Tĩnh và Tiêu Yến Tranh cảm giác như bị tra hỏi hộ khẩu, bị hỏi từ nghề nghiệp, quê quán, tuổi tác, chỉ thiếu điều không hỏi thu nhập một tháng của bọn họ được bao nhiêu!Hai cô gái được quyền gọi món ăn, Quan Chính Thiên cuối cùng gọi thêm một món mỳ lạnh.Tống San San vốn định thay Trần Tĩnh hỏi Tiêu Yến Tranh một chút về cuộc hôn nhân trước nhưng vì trên bàn ăn có thêm một Quan Chính Thiên nên không tiện hỏi. Ngược lại, người kia cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, hoàn toàn nắm quyền phát biểu.
 
Back
Top Bottom