[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 75,482
- 0
- 0
|H| Bổ Thiền - Đại Cô Nương Lãng
Chương 80 |H|
Chương 80 |H|
Lâm Thiền khẽ rên rỉ, chịu đựng sự căng đầy tràn ngập, mật đạo tự ý thức co thắt mãnh liệt, bao chặt lấy toàn bộ nhục trụ thô to của chàng.Chàng càng tiến sâu vào, bụng dưới nổi lên một vật tròn dài, nàng bị đâm cho xương cốt tê dại, một cơn nhói từ nơi riêng tư nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Vốn dĩ đã mềm như nước, giờ đây chỉ có thể mặc chàng làm gì thì làm.Thế nhưng nàng lại sợ hãi cái cảm giác cận kề cái chết khi chàng ra sức rong ruổi, nàng thỏ thẻ van xin: "Cửu gia, chàng chậm một chút, thiếp chịu không nổi..."
Tiêu Vân Chương nhìn nàng mềm yếu như một đóa hoa tươi, dường như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan nát.
Chàng kẹp chân nàng lên eo mình, cúi đầu âu yếm hôn lên gò má ướt đẫm mồ hôi của nàng: "Đừng sợ, ta yêu nàng."
"Ưm."
Lâm Thiền đáp lại với giọng rủ rỉ như mèo con, hai tay nâng lên đặt lên vai chàng, vừa chạm vào tay đã ướt mồ hôi.Tiêu Vân Chương không còn rút ra đâm vào gấp gáp cuồng bạo nữa, chàng giảm tốc độ nhưng mỗi cú thúc vào đều nặng nề và chắc chắn, từng nhịp như đóng cọc.
Tiếng da thịt va chạm bốp bốp dữ dội vang lên, là tiếng túi tinh va vào bẹn nàng.
Đám lông đen rậm rạp cọ sát vào bụng dưới mềm mại, khiến nơi đó hằn lên một vệt đỏ.
Vật nam tính của chàng thọc thẳng đến tận cùng, đẩy mở cửa tử cung, chọc vào vách trong ấm nóng chật hẹp, tận hưởng sự mút mát níu giữ đến mê hồn, sau khi chầm chậm rút ra lại là một cú thúc sâu nữa.
Chiếc giường gỗ không còn kêu cót két loạn xạ nữa, nhưng mỗi tiếng động vang lên đều chấn động lòng người.Đêm khuya đã đến canh tư, ngọn nến đang cháy bỗng nổ tung tóe, những con thiêu thân nhỏ xíu xiu rơi lả tả trên bàn.
Có tiếng bước chân của nha hoàn dậy đổ bô, nhưng rất nhanh lại trở về tĩnh lặng.Lâm Thiền mồ hôi đầm đìa, làn da toàn thân ửng hồng, tóc mai ướt đẫm kết thành từng búi.
Tiêu Vân Chương một tay nắm chặt mông nàng, một tay ve vuốt bầu ngực trắng ngần, nhéo lấy núm vú tròn trịa nhô cao mà mút mát, lai không nhanh không chậm ra vào.
Sự dịu dàng ẩn chứa bá đạo, bá đạo lại đan xen thâm tình, không giống như sự quấn quýt mãnh liệt của bao lần hoan ái trước đây, nhưng sự triền miên dịu dàng này lại càng khiến người ta ngây ngất.
Nàng vừa chịu được vừa như không chịu được, những giọt mồ hôi từ trán chàng rơi xuống khóe môi nàng, đầu lưỡi nàng liếm lấy vị mặn mặn, bên tai truyền đến tiếng thở dốc dài đầy dục vọng, tựa như tiếng thủy triều trên sông bảng lảng sương khói, lại như tơ trúc réo rắt tấu lên khúc nhạc.
Nàng ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh sắc nét của chàng, có sự thanh nhã tựa đàn dưới ánh trăng, lại mang vẻ hung mãnh như cung bắn đại điêu.Nửa vầng trăng sáng rọi qua khung cửa sổ, một làn gió mát ngoài rèm thổi vào giường.
Trong buổi đêm đẹp như vậy, lại thêm bao nhiêu lần mây mưa, Lâm Thiền ưỡn cong lưng, ôm chặt lấy chàng cùng nhau lên xuống, hòa quyện vào nhau.
Thời gian trôi nhanh như bóng ngựa lướt qua khe cửa, lại như dài tựa bãi bể hoá nướng dâu.
Giữa họ có một dòng sông thời gian của kiếp trước và kiếp này đang ào ào chảy xiết, nhưng theo từng nhịp rút ra đâm vào thấu xương tủy, làm tan chảy linh hồn, dần dần biến mất.
Thần sắc nàng mê loạn, cảm xúc dâng trào, nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt mướt mồ hôi của chàng, hôn lên đôi môi mỏng đẹp đẽ của chàng, đưa chiếc lưỡi mềm mại trượt vào miệng chàng, quấn lấy lưỡi chàng mà liếm mút, nuốt lấy nước bọt của nhau.Không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Vân Chương rút môi lưỡi ra, chàng bắt đầu tăng tốc xông lên.
Cửa động đào nguyên bị đâm vào rút ra càng lúc càng mở rộng, thứ kia càng lúc càng sưng to, kéo căng cửa động.
Thịt non hồng hào bên trong lật vào lật ra theo nhịp ra vào nhanh chóng của chàng, xuân dịch đặc quánh chảy như suối, nơi giao hợp đã trở nên lầy lội, ngay cả chăn đệm cũng thấm ướt.Tiêu Vân Chương thở hổn hển gọi nàng, đùi Lâm Thiền run lẩy bẩy, cảm giác sung sướng tột độ cả thể xác lẫn tinh thần vừa khó chịu vừa giày vò, muốn chàng nhanh chóng kết thúc, nhưng lại lưu luyến không muốn rời.
Nàng nỉ non gọi: "Phan Lang!
Phan Lang!"
Tiêu Vân Chương cứng đờ sống lưng, ánh mắt trở nên u tối, một loại cảm xúc khó tả tràn ngập trong ánh nhìn.
Động tác của chàng càng thêm mãnh liệt, chàng bảo: "Cưng gọi ta là Phan Lang nữa đi, gọi nữa đi!"
Lâm Thiền vâng lời liên tục gọi, Tiêu Vân Chương bỗng cảm thấy thắt lưng tê rần.
Chàng dốc hết sức lực toàn thân, hung hăng cắm thẳng vật nam tính vào chỗ sâu nhất, không kìm được mà gầm lên.
Lỗ sáo chợt mở to, tinh dịch trắng đục đặc quánh như lũ quét tràn ra, ào ạt đổ vào vách trong tử cung của nàng với thế như trẻ tre.*
Khởi Văn ban đầu còn buôn chuyện với Thanh Anh, Tiểu Mi, câu được câu chăng, dần dà chẳng còn ai đáp lời, chỉ nghe tiếng ngáy khò khè phát ra từ cổ họng.Nàng ta trằn trọc không sao ngủ được, nhìn vầng trăng lạnh treo nơi đầu mái hiên, tỏa ra ánh sáng xanh trắng.
Nàng ta cảm thấy bụng dưới hơi nặng trĩu, chắc là do lúc chạng vạng uống quá nhiều trà.Nàng ta rón rén ngồi dậy, nhưng ván giường vẫn kêu cót két.
Tiểu Mi mơ màng hỏi: "Tỷ tỷ còn chưa buồn ngủ sao?"
Chẳng đợi nàng ta đáp đã trở mình, lại ngủ say tít.Khởi Văn nhón gót tìm kiếm đôi giày thêu của mình, mãi mới tìm thấy một chiếc.
Bất đắc dĩ, nàng ta đành chân trần xách đèn dầu, ngồi xổm rọi khắp nơi.
Chẳng biết ai đi qua đã đá nó vào gầm giường, nàng ta nghiến răng mắng một câu "đồ chết dẫm", vươn cánh tay dài ra kéo nó, chu môi thổi bay lớp bụi bám trên đó, rồi mới xỏ chân vào.Đi ra gian ngoài, chỉ thấy bô đã đầy ắp nước tiểu, lòng nàng ta vô cùng bực bội, đành vén rèm bước ra khỏi phòng.
Đêm tháng sáu gió se se lạnh, lại còn dễ chịu hơn trong phòng.
Nàng ta hít một hơi, đi dọc theo hành lang.
Nguyệt Lâu nghe thấy động tĩnh, thò nửa người ra từ gian giữa, nhìn nàng ta cười hỏi: "Sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Khởi Văn đáp: "Ta ra vườn tiểu tiện, chốc lát sẽ về, tỷ đừng vội cài then cửa."
Nguyệt Lâu cười nói: "Bô đầy rồi sao?
Cô không biết tiện tay đổ đi à?"
Khởi Văn cười lạnh một tiếng: "Tỷ tự đi mà xem, chẳng biết tên bẩn thỉu nào lại tè ra cả quai bô, ta nào dám mó tay vào, để mai bà vú làm!"
Nàng ta lại hỏi: "Nửa đêm canh ba, tỷ còn đứng đây làm gì?"
Nguyệt Lâu dùng quạt tròn che miệng ngáp một cái: "Ta đợi hầu hạ đây."
Chẳng nói thêm với nàng ta đã buông rèm lui vào phòng.Khởi Văn đứng dưới hành lang một lát, nghe thấy tiếng gầm gừ trầm đục của Cửu Lão gia hòa cùng tiếng nức nở õng ẹo quyến rũ của phu nhân.
Chợt nghe thấy tiếng giường bốn cột lắc lư lúc mạnh lúc nhẹ.
Cái giường bốn cột đó làm bằng gỗ sưa, mua mất mấy trăm lạng bạc, đâu có mỏng manh như cái giường phẳng nàng ta đang ngủ, vậy mà cũng kêu cót két, rõ ràng là đã dùng sức lớn biết mấy.Thường ngày nàng ta trộm nghe Lý ma ma và mấy bà vú kia lén lút buôn chuyện, chưa từng thấy chủ tử nào như Cửu Lão gia và phu nhân, chuyện phòng the lại thường xuyên đến vậy, làm mãi không dứt, đôi khi ban ngày cũng phải làm.Khởi Văn đang ở tuổi cập kê, cũng dần hiểu ra vài chuyện.
Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, tiếng giao hoan rõ ràng chui thẳng vào tai nàng ta.
Gương mặt nàng ta ửng hồng, toàn thân nóng ran, bụng dưới càng thêm căng trướng, không dám nán lại nữa, nàng ta bước theo bậc thềm đến trước cổng viện, kéo then cài đi vào vườn.
Nàng ta cảm thấy ánh trăng trong vườn lại càng sáng hơn trong viện, rọi lối đá xanh trắng nhợt nhạt.
Nàng ta ngó nghiêng khắp nơi tìm chỗ tiểu tiện.
Thỉnh thoảng có bà vú tuần đêm cầm lồng đèn đi ngang qua, tươi cười chào hỏi nàng ta, nàng ta liền không dám hành động tùy tiện, chỉ chậm rãi rảo bước.
Nàng ta gọi một bà vú đi ngược chiều lại hỏi: "Hôm nay sao vậy?
Cứ ba năm bước lại gặp một người tuần đêm, đều không ngủ được nên ra làm du thần ban đêm sao?"
Bà vú cười khà đáp: "Là các lão gia căn dặn, nói có thích khách vào kinh, cần đề phòng nghiêm ngặt chúng lẻn vào phủ hành hung vào ban đêm, bởi vậy tuần tra siêng năng hơn.
Giờ ngay cả thời gian tụ tập đánh bạc cũng không có, nhưng mà tính mạng vẫn là quan trọng nhất!"
Bà ta lại hỏi: "Sao cô không nghỉ ngơi trong phòng?"
Khởi Văn bịa chuyện: "Phu nhân muốn ăn một bát canh hoành thánh, ta đang định đi xuống bếp."
Bà vú sốt sắng nói: "Trùng hợp ta tuần đêm đến đó, tuy có ánh trăng nhưng không sáng bằng lồng đèn, ta đi cùng cô một đoạn nhé."
Bà ta đưa lồng đèn lại gần: "Cô chú ý cành cây dưới chân."
Khởi Văn không còn cách nào khác, đành theo bà ta đến tận nhà bếp mới từ giã.
Chỗ này đã gần cổng Thuỳ Hoa, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xe ngựa lọc cọc, nàng ta không mấy để ý, ngó nghiêng bốn phía thấy cách đó không xa có một hòn giả sơn xếp bằng đá trắng, bèn đi đến chui vào trong hang động, cởi váy vén lên ngồi xổm tiểu tiện.