Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới

Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 19: Chương 19



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 19: Ga tàu ngày mưa

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi phải gồng mình lắm mới không phá lên cười giữa toa tàu. Cô nhớ lần trước mất điện cả đêm, sữa trong tủ lạnh bị hỏng mà chẳng ai hay biết. Hôm sau Lâm Diệu Viễn tỉnh dậy, mơ màng mở tủ lấy sữa uống, vừa nuốt xong một ngụm thì cũng làm cái vẻ mặt y hệt như bây giờ.

Cô thầm reo lên trong lòng, mình đúng là thiên tài! Ba trăm yên này đúng là tiêu một cách vô cùng đáng giá: vừa được chơi đã tay, cuối cùng còn đem ra trêu được cả Lâm Diệu Viễn.

Đào Như Chi giả bộ làm ra vẻ xấu hổ:
“Ơ… tôi nhầm rồi, nút ghi âm là cái màu đỏ cơ. Câu vừa rồi là tôi bấm thử nên ghi lại, không thu âm mới thì không xóa được… tôi đâu cố ý để cậu nghe đâu mà.”

Lâm Diệu Viễn liếc cô một cái đầy ngụ ý.

Ngay khi Đào Như Chi tưởng cậu đang chuẩn bị phản pháo, thì Lâm Diệu Viễn lại khẽ cong môi cười, “Ồ” một tiếng, rồi cầm chiếc máy ghi âm nhét luôn vào túi.

Đào Như Chi nhíu mày nghi hoặc:
“Cậu không thử lại à?”

“Chẳng phải cô bảo ghi âm mới sẽ ghi đè cái cũ sao?”

“Ừ.”

“Tôi đang nghĩ… ghi đè câu kia thì hơi phí. Dù gì thì cũng không dễ gặp người nào nói ra được câu trẻ con như thế.”

…Thôi được rồi, miệng thì vẫn độc như cũ.

Đào Như Chi đoán chắc cậu hận không thể ném luôn cái máy đó đi cho rồi, tiếc là trên đường phố Nhật Bản chẳng mấy khi thấy thùng rác. Thế là cậu đành phải ôm lấy chiếc máy ghi âm mang theo câu mắng của cô quay về khách sạn. Nghĩ vậy, cô lại chẳng tức giận chút nào nữa.

Đào Như Chi ngáp một cái không mấy cảm xúc:
“Tôi chỉ đang dạy dỗ đúng người đúng cách thôi.”



Khung cảnh bên ngoài khoang tàu vẫn không ngừng trôi qua, những tòa nhà cao tầng, những con sông lặng lẽ lướt lại phía sau. Đào Như Chi ngồi bên cạnh Lâm Diệu Viễn, thân người khẽ lắc lư theo nhịp tàu.

Thực ra khi ghi âm cái câu “baka” đó, cô còn định nói thêm một câu nữa. Nhưng… định nói gì nhỉ? Còn chưa nghĩ ra thì năm giây đã hết mất rồi.

Năm giây… thật sự quá ngắn.

Nhưng cũng có lẽ, nên mừng vì chỉ có năm giây thôi.

Tối hôm đó trời bắt đầu mưa nhẹ, nhưng thời tiết vẫn oi bức. Thành phố ven biển như một cái lồ ng hấp đang bốc hơi nghi ngút. Đào Như Chi rúc trong phòng khách sạn, cảm giác chẳng khác gì bị nhốt trong một tầng xửng tre.

Trước khi đi ngủ, cô nhìn dự báo thời tiết — mai mưa cả ngày.

Cô bực bội nhắm mắt lại, thầm hy vọng sẽ có bất ngờ nào đó xảy ra. Dù sao ngày mai cũng phải di chuyển đến thành phố tiếp theo, mà kéo vali trong mưa thì đúng là thảm họa.

Nhưng chẳng có bất ngờ nào cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đào Như Chi vội mở cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi buông một tiếng thở dài.

Cái vali của cô là loại 28 inch! Kéo lê nó giữa trời mưa đúng là khổ sở.

May mà ga tàu điện ngầm có chỗ gửi hành lý, cô gửi tạm vali rồi chơi một ngày tay không nhẹ nhàng. Mưa vẫn rả rích suốt cả ngày.

Tối đó, họ bắt chuyến tàu chiều đi đến điểm đến tiếp theo. Việc di chuyển không đơn giản như đi tàu cao tốc ở trong nước, chỉ cần mua vé là yên tâm ngồi một mạch, mà phải liên tục đổi chuyến giữa các tuyến tàu điện ngầm khác nhau.

Lâm Đường Quyên tra tuyến đường trên Google Maps, nói rằng phải chuyển tàu ba lần.

Việc chuyển tuyến nhiều dễ dẫn đến sai sót. Đến trạm đổi tàu lần ba, Đào Khang Sanh bỗng vỗ trán, la lên:

“Chết rồi, hình như bố để quên túi trên tàu rồi!”

Phản ứng đầu tiên của Đào Như Chi là bực mình, định trách bố sao lúc nào cũng hậu đậu, nhưng rồi nghe thấy Lâm Đường Quyên bình tĩnh dỗ dành:

“Đừng lo, anh còn nhớ là quên trên chuyến đầu tiên hay là chuyến thứ hai không?”

“Hình như là chuyến đầu…” Đào Khang Sanh nhăn mày, “Cũng có thể là chuyến hai… Anh không nhớ rõ nữa.”

Lâm Đường Quyên khoát tay:
“Không sao, vậy thì để em gọi điện hỏi cả hai chuyến.”

Bà đi sang một bên gọi điện, một lúc sau quay lại với vẻ mặt nhẹ nhõm:

“Ở trên chuyến vừa rồi, người ta đã đưa đến phòng tìm đồ thất lạc rồi. Để em đi lấy cho.”

Đào Khang Sanh áy náy:
“Thôi, để anh tự đi là được rồi.”

“Bố biết đường không đấy? Lỡ lát nữa ngay cả người cũng lạc luôn thì sao?” – Đào Như Chi hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật.

Đào Khang Sanh nghẹn lời, đành thỏa hiệp:
“Vậy để anh đi cùng em cho chắc.”

“Cũng được…” Bà quay sang dặn Lâm Diệu Viễn và Đào Như Chi, nói:
“Vậy hai đứa cứ để hành lý ở đây đi, ngồi đợi chúng ta quay lại.”

Lâm Diệu Viễn gật đầu, Đào Như Chi chỉ tay về phía đối diện:
“Lát nữa tụi mình phải qua bên kia để đổi chuyến đúng không ạ?”

“Đúng rồi.” Lâm Đường Quyên nhìn thời gian chuyển tuyến trên Google, “Chuyến tiếp theo còn lâu mới đến, hai đứa cứ ngồi đây chờ là được.”

Hai người họ lại ngồi xuống ghế chờ hướng ngược lại. Đào Như Chi đảo mắt nhìn khắp nhà ga, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực nhẹ nhẹ.

Mấy ngày ở Tokyo và Okayama đi tàu điện đều tiện lợi, ga nào cũng có thang máy để kéo hành lý. Nhưng chỗ này là một ga nhỏ ở vùng quê Nhật Bản—vừa nhìn là thấy hết toàn bộ kết cấu.

Chỉ có hai sân ga đối diện nhau, rồi đến cửa ra, bên ngoài là đồng không mông quạnh và núi non trập trùng. Muốn qua sân ga bên kia để đổi tàu thì chỉ còn cách đi cầu vượt nối hai bên.

Cầu vượt.

Cầu vượt + bậc thang lên xuống + trời mưa + vali to.

Combo bất lợi đầy đủ không thiếu một thứ.

Lâm Diệu Viễn chẳng nghĩ gì nhiều, đã thảnh thơi ngồi xuống. Còn Đào Như Chi thì chẳng có tâm trạng mà nhàn nhã, nhìn chằm chằm cái vali của mình, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ làm sao để lôi nó qua bên kia.

Nếu phải che ô thì chỉ còn cách dùng một tay xách vali 28 inch. Mà giờ cũng chẳng có rau chân vịt của thủy thủ Popeye để giúp cô khỏe lên, đành chờ xem mưa có tạnh không.

Nhưng giờ thì mưa vẫn không ngớt. Nhà ga vùng quê này lâu rồi chưa thấy một chuyến tàu nào đến, cũng không có ai mới vào ga. Chỗ chờ vắng tanh chỉ còn lại hai người họ, mỗi người ngồi một đầu, chẳng nói gì với nhau, cắm cúi vào điện thoại, để mặc cơn gió mang theo hơi nước lặng lẽ lướt qua giữa khoảng trống của hai người.

Chơi điện thoại được nửa tiếng, Lâm Đường Quyên gửi một tấm ảnh vào nhóm chat — là chiếc ba lô của Đào Khang Sanh. Họ lấy được đồ rồi, đang quay về.

Đào Như Chi ngẩng đầu nhìn trời, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng. Chờ tiếp cũng vô ích, chi bằng tranh thủ lúc chưa có tàu, từ từ kéo vali sang trước.

Cô lấy ô từ trong túi ra, nói với Lâm Diệu Viễn:
“Tôi kéo vali của tôi với bố tôi sang bên kia trước. Cậu canh đồ giúp nhé, lát tôi quay lại rồi cậu đi.”

Dù thực ra cũng chẳng cần trông gì, cái ga cũ kỹ này giờ chỉ có mỗi họ. Người đến rồi đi, sân ga đã vắng tanh.

Lâm Diệu Viễn ngồi lâu cũng mỏi, vươn vai một cái rồi dõi mắt nhìn theo Đào Như Chi mở ô ra, bắt đầu kéo vali bước lên cầu vượt.

Cô cảm thấy phía sau có ánh nhìn dõi theo — cậu cứ thế nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ.

Mệt đến nỗi thở hồng hộc, Đào Như Chi không nhịn được liếc ngược về sau, dùng ánh mắt truyền đạt một thông điệp rõ ràng:
Cậu nên biết điều đi chứ.

Lâm Diệu Viễn nhận được ánh mắt đó, nghiêng đầu, sau đó đứng dậy bước lại gần.

Cậu hỏi:
“Cần giúp không?”

Đào Như Chi hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu cũng biết phối hợp.

Vì vậy cô chẳng khách sáo nữa, nhấc nhấc chiếc vali trong tay lên:
“Cần.”

Lâm Diệu Viễn làm ra vẻ miễn cưỡng:
“Vậy thì giúp vậy.” Nói rồi vươn tay—vòng qua chiếc vali của cô, cầm lấy… cái ô.

Cậu cười tít mắt:
“Tôi che ô cho cô, vậy cô có thể dùng cả hai tay để kéo vali.”

“…”

Biến.

Đào Như Chi tức đến suýt trượt tay làm rơi vali, trợn mắt một cái thật lớn về phía Lâm Diệu Viễn, sau đó giật lại ô từ tay cậu, không thèm quay đầu mà tiếp tục một mình hì hục kéo vali lên cầu, mỗi lần nhấc lên một bậc lại phải nghỉ, may mà thời gian vẫn còn nhiều.

Lúc kéo tiếp, cô bỗng cảm thấy tay nhẹ đi.

Lâm Diệu Viễn đã tự mở ô của mình, theo sau cô mà chẳng báo trước, bất ngờ vươn tay, lần này thực sự giúp cô xách vali.

Cậu làm bộ than vãn:
“Trêu cô chút thôi, sao vẫn chưa hiểu tôi vậy?”

“Này——”

Lâm Diệu Viễn đã xách vali nhẹ nhàng như lông vũ, bước nhanh hơn cô gấp đôi, thoáng chốc đã biến mất trên bậc thang.

Đào Như Chi nghi ngờ liệu hai người có đang cầm cùng một cái vali không nữa, trông cậu ta xách cứ như đang cầm gối bông.

Thế là đến vali của bố mình, cô cũng yên tâm để cậu ta xách luôn.

Hai người chuyển sang sân ga bên kia. Đào Như Chi liếc thấy vai áo của Lâm Diệu Viễn bị ướt một bên vì xách đồ. Cô nghĩ ngợi một chút, rồi lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cậu.

“Muốn lau một chút không?”

Chiếc khăn tay này cô mua ở Ueno, trong một cửa hàng nhỏ chuyên bán khăn tay thủ công, họa tiết rất đẹp. Cô vừa nhìn đã chọn cái này, hình một người tuyết ngồi sưởi bên đống lửa, đang đưa đôi tay ướt đẫm ra hong.

Lâm Diệu Viễn không nhận ngay, mà cẩn trọng quan sát. Sau vụ máy ghi âm hôm trước, độ cảnh giác của cậu tăng vọt.

“Cái khăn này… không phải cô đánh rơi ở đâu dính bẩn rồi, giờ mượn áo tôi lau đấy chứ?”

… Nghe thật đúng là chuyện cô có thể làm ra.

Nhưng lần này thì khác. Đào Như Chi mở chiếc khăn tay sạch sẽ ra, chứng minh sự trong sạch của mình.

Không thể lần nào cũng giăng bẫy, phải vừa đấm vừa xoa thì đối phương mới rối trí, không phân biệt được đâu mới là cái bẫy thực sự.

Thế nhưng Lâm Diệu Viễn vẫn rất thận trọng, thu ánh mắt lại rồi nói: “Không cần.”

“Tùy cậu thôi.”

Đào Như Chi nhét lại khăn tay vào túi, cúi đầu chơi điện thoại. Lâm Diệu Viễn lại đưa điện thoại của cậu ra, ý bảo Đào Như Chi xem.

“Làm gì vậy?”

“Đại Chu gửi ảnh mới nhất của mưa nhỏ.”

Đào Như Chi mới nhận lấy, lướt từng tấm một.

Có mấy tấm ảnh, đều là mưa nhỏ đang ngủ trong ổ. Đại Chu còn nhất quyết phải chen vào khung hình, lộ nửa khuôn mặt giơ tay làm dấu “yeah”.

Đào Như Chi nhận xét sắc bén: “Không ngờ mưa nhỏ cũng có lúc trông khá xinh, đúng là phải có vật tham chiếu mới thấy rõ.”

Lâm Diệu Viễn bật cười thành tiếng.

Cậu giả vờ định mở hộp: “Cô có thể lặp lại câu đó trước máy ghi âm không?”

Đào Như Chi đùa: “Điên à, mưa nhỏ còn đang trong tay cậu ta đấy! Nói thật cho nó nghe, lỡ nó giận quá làm liều thì sao.”

Nói xong cô mới sực nhớ ra: “Cậu chưa vứt cái máy viên nang đó à?”

“Ba trăm yên lận, sao phải vứt?”

Cũng đúng, chỉ cần làm sạch là có thể dùng lại.

Cô vừa nghĩ vừa lướt tiếp, vô thức vuốt thêm một tấm, nhân vật trong ảnh từ mưa nhỏ chuyển sang Lâm Diệu Viễn.

Là chụp ở thủy cung hôm qua, cậu đứng trước một bể cá khổng lồ màu xanh lam, cầm điện thoại tự chụp. Tấm kính màu xanh phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của cậu.

Đào Như Chi không nhịn được buông lời châm chọc: “Cậu đúng là tự luyến, chụp không rõ mặt mà cũng chụp được.”

Nghĩ lại thì cũng không bất ngờ, Lâm Diệu Viễn đích thị là kiểu con trai thấy bóng mình trong tủ kính cũng phải dừng lại ngắm một cái mới chịu đi tiếp.

Lâm Diệu Viễn lập tức giật lại điện thoại: “Bảo cô xem mưa nhỏ, sao lại xem ảnh khác của tôi?”

“Tôi không cố ý.” Trong đầu Đào Như Chi vẫn là hình ảnh bức ảnh kia, cô cười giễu, “Cậu thật sự không biết chụp ảnh hả? Chụp tôi xấu tệ, chụp bản thân cũng chẳng khá hơn.”

“Xấu chỗ nào?”

Đào Như Chi bẻ tay cậu chỉ vào ảnh: “Tự cậu xem đi, mặt chẳng rõ, đã vậy còn chẳng có tí không khí nghệ thuật nào, người cao mét tám lăm mà chụp ra như mét sáu mấy.”

“……”

“Còn nữa, trước bể cá đông người thế này, muốn bố cục đẹp thì phải cắt hết đám người xung quanh đi chứ.”

Về mặt này thì rõ ràng cô có tiếng nói hơn, theo thói quen lại buông thêm vài lời góp ý. Nhưng đang nói thì đột nhiên cô khựng lại.

Đào Như Chi bỗng thấy một người trong ảnh trông quen quen — “Khoan đã, hình như cậu vô tình chụp trúng tôi rồi.”

Trong ảnh, cô đang nghiêng người nhìn cá bơi trong bể, ngẩng đầu lên, nét mặt sắc sảo, đường nét rõ ràng. Dưới phông nền xanh lam, cô được chụp rất đẹp một cách bất ngờ.

Lâm Diệu Viễn cũng cúi xuống nhìn kỹ, ngạc nhiên nói: “Đúng là cô nè.”

Nghĩ đến những tấm ảnh kinh dị trước kia bị chụp từ dưới lên khoe cả lỗ mũi, Đào Như Chi bật cười khô khốc: “May mà cậu không để ý.”

Không thì lại có thêm một tấm ảnh thảm họa nữa.

Cô chỉ vào WeChat: “Gửi tấm này cho tôi đi, gửi xong cậu cắt bên trái, tôi cắt bên phải.”

Như vậy là có thể cắt riêng ra, mỗi người giữ một nửa.

Lâm Diệu Viễn nói “tuỳ thôi”, nhưng vẫn làm theo lời cô, gửi ảnh qua.

Đào Như Chi phóng to ảnh, xem có gì chưa ổn để chỉnh sửa thêm. Đồng thời cũng phóng to phần có Lâm Diệu Viễn trong ảnh.

Ga nhỏ giữa núi yên tĩnh bấy lâu bỗng vang lên tiếng rung chuyển của đường ray, từ xa một chuyến tàu gắn biển “Tốc hành” lao tới, rít gió chạy qua nhà ga, vụt qua trước mặt họ, rồi dần dần khuất sau màn mưa và khói trắng phía xa.

Chuyến tàu bất ngờ ấy lại chẳng khiến Đào Như Chi ngẩng đầu lấy một lần.

Cô chỉ ngẩn người nhìn vào điện thoại, trong lòng thoáng nghĩ: chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Chứ không thì… sao ánh mắt phản chiếu trên kính bể cá của Lâm Diệu Viễn lại đang nhìn về phía cô được chứ?
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 20: Chương 20



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 20: Đôi ta ướt đẫm ánh trăng

Trước khi chuyến tàu đến, mưa vẫn không ngừng rơi.

Tại nhà ga ngoài trời, mùi cỏ tươi theo gió thoảng qua, những dãy núi xanh cao nối tiếp nhau mờ trong sương mù. Giữa không gian ấy chỉ còn lại tiếng mưa rơi, một chiếc ghế dài đã hoen gỉ, và hai người ngồi ở hai đầu.

Đào Như Chi đeo tai nghe vào, che giấu sự luống cuống trong khoảnh khắc, rồi dần dần bình tĩnh lại giữa âm nhạc.

Cô nghĩ mình đúng là đã nghĩ nhiều, ánh mắt của cậu chắc chắn không phải nhìn về phía cô. Ở đó có rất nhiều người, chẳng phải cậu ta vừa rồi còn tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cô bị lọt vào trong ảnh sao?

Khi bài hát kết thúc, Đào Như Chi dứt khoát tắt nhạc nhưng không tháo tai nghe.

Cô giả vờ đang nghe nhạc, thực ra là đang lắng nghe động tĩnh ở phía bên kia.

Lâm Diệu Viễn phần lớn thời gian chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng đổi tư thế. Chiếc vali để sát chân cậu, mỗi lần cử động đầu gối sẽ chạm vào nó, làm vali lăn lộc cộc ra phía ngoài, bánh xe ma sát với nền đất cũ kỹ phát ra âm thanh ẩm ướt.

Đào Như Chi tiếp tục lướt điện thoại, tín hiệu ở đây khá yếu, cái gì cũng tải lâu. Cô bắt đầu mất kiên nhẫn, lúc cho điện thoại vào túi thì chạm phải thỏi son mới mua.

Vội vội vàng vàng suốt cả chuyến đi, đến giờ còn chưa bóc vỏ.

… Hay là thử luôn bây giờ? Cô thực sự đang cần thứ gì đó để chuyển hướng chú ý.

Cô nghiêng đầu nhìn lén Lâm Diệu Viễn một cái, thấy cậu đang cúi đầu say sưa chơi game, hoàn toàn không để ý đến mình.

Đến cả khi chỉ có hai người, cậu còn chẳng buồn để tâm, thì làm sao ở chỗ đông người như thủy cung lại có thể chú ý đến cô rồi cố ý chụp ảnh? Thật là chuyện nực cười.

Đào Như Chi như vừa hoàn thành một phép toán logic, dập tắt chút hy vọng cuối cùng còn sót lại.

Cô giả vờ đứng dậy vươn vai vì ngồi lâu mỏi, rồi vờ như vô tình đi ra sau cây cột, cẩn thận bóc bao son ra.

Trước khi thoa lên môi, cô vẫn có chút do dự, lo không biết trông có kỳ quặc không, rõ ràng đâu phải đang làm chuyện xấu, mà sao lại hồi hộp đến vậy.

Cô hít sâu một hơi, để thỏi son ẩm nhẹ chạm vào môi. Trong khoảnh khắc, đôi môi nhợt nhạt bỗng mang một sắc màu tươi tắn.

Đào Như Chi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, không rõ là đẹp hay không đẹp, chỉ thấy thật mới mẻ.

Thì ra trang điểm cho gương mặt mình lại là cảm giác thế này.

Một lúc sau, cô mím môi nhẹ nhàng bước ra từ sau cột, ngồi lại vào ghế. Trong tầm mắt, Lâm Diệu Viễn vẫn không hề ngẩng đầu, tiếp tục dán mắt vào game.

Người đầu tiên phát hiện ra cô đánh son lại là Lâm Đường Quyên.

Bà ấy dắt theo Đào Khang Sanh quay lại, vừa thấy cô đã khen ngay thỏi son rất đẹp, Đào Khang Sanh cũng khen nức nở, bảo là trông cô tươi tắn hẳn lên.

Chỉ có Lâm Diệu Viễn là chẳng nói gì, lặng lẽ quay mặt đi.

Đào Như Chi mím môi, làm bộ như không quan tâm rồi ngoảnh mặt ra chỗ khác.

Giao thông ở vùng quê này thật sự quá chậm, chuyến tàu điện họ cần đổi mất thêm nửa tiếng mới chịu đến. Khi tới được Onomichi thì trời đã tối.

Thị trấn nhỏ chìm trong bóng hoàng hôn, Đào Như Chi kéo vali ra khỏi nhà ga, đập vào mắt là cả một bến cảng mờ tối, còn yên tĩnh hơn cô tưởng tượng. Chỉ có khu vực trước ga là rực rỡ ánh đèn, còn con đường dẫn ra biển thì mỗi lúc một tối, người đi lại cũng hiếm hoi.

Đi theo con đường ấy vài trăm mét là đến khách sạn — nơi nổi tiếng trên mạng nhờ được trang trí theo phong cách công nghiệp và xe đạp, cải tạo từ một kho cảng cũ. Trên boong tàu thậm chí còn có thể thấy những con tàu lớn đang neo đậu, trong không khí phảng phất mùi dầu máy nhưng không quá khó chịu.

Đào Như Chi cất hành lý xong liền ra ngoài dạo một vòng trong khách sạn. Ở đây chỗ nào cũng có xe đạp làm vật trang trí, thậm chí trên tường phòng ngủ cũng treo một chiếc.

Tầng một khách sạn có dịch vụ cho thuê xe đạp. Nếu trời đẹp, có thể thuê một chiếc để đạp dọc theo tuyến đường nổi tiếng Shimanami Kaido.

Ngoài ra, tầng một còn có nhà hàng, quán cà phê và một cửa hàng tạp hóa. Nhân lúc mọi người chưa xuống, cô thong thả dạo quanh, ban đầu chẳng định mua gì, nhưng ánh mắt lại bị hút về một món đồ trên kệ.

Đó là một giỏ đầy những hình xăm dán, với đủ họa tiết, rất hợp với không khí mùa hè ở đảo.

Trước đây Đào Như Chi từng nghĩ đến việc xăm mình, định hè sau kỳ thi đại học sẽ xăm một hình để kỷ niệm sự trưởng thành. Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ xăm gì, lại sợ đau, sợ xăm xấu.

Hình xăm dán đúng là tiện thật, có thể thử trước xem hiệu ứng ra sao.

Cô chọn một hình quả cam, về phòng làm theo hướng dẫn làm ướt và dán lên cánh tay.

Loay hoay như vậy nên cô là người xuống trễ nhất. Ba người kia đều chú ý đến hình nhỏ trên tay cô. Đào Khang Sanh không biết đó là gì, tưởng là cô vẽ, kinh ngạc hỏi: “Sao bố không biết con vẽ giỏi vậy?”

Đào Như Chi vừa cười vừa than: “Con vừa mới mua ở dưới nhà, là hình xăm dán.”

“Xăm dán á?”

Nhân đó cô cũng thăm dò thái độ của bố: “Dạ, sau này con muốn đi xăm thật, thử trước xem sao.”

Đào Khang Sanh định nói gì đó rồi lại thôi, còn Lâm Đường Quyên thì chẳng hề ngạc nhiên, nói đỡ: “Trước đây Diệu Viễn cũng nói muốn xăm. Nó không chỉ muốn xăm, còn định học luôn nghề xăm. Trẻ con bây giờ thích thể hiện cá tính như vậy đó.”

Đào Khang Sanh gật đầu khó xử, nhỏ giọng: “Ngày xưa xăm mình toàn là mấy người giang hồ…”

Lâm Đường Quyên phì cười: “Ông ơi, thời đại khác rồi mà.”

Đào Như Chi nghe vậy liền nhìn sang Lâm Diệu Viễn.

Cô thúc nhẹ tay cậu, ngạc nhiên hỏi: “Cậu thật sự muốn học xăm à?”

“Đang học rồi.” Cậu đáp xong còn ra hiệu im lặng, “Đừng nói với mẹ tôi đấy.”

“À?” Đào Như Chi vô tình cao giọng, rồi lại hạ thấp xuống: “Khi nào vậy?”

“Trước đó tôi đã nói với cô rồi mà, thứ Bảy hằng tuần tôi có việc. Chẳng lẽ cô tưởng tôi để cô trông Mưa Nhỏ chỉ vì tiện miệng nói bừa chắc?”

Đào Như Chi chợt nhớ ra, đúng là có chuyện đó thật.

“Tôi tưởng cậu chỉ kiếm cớ.”

Cậu bật cười khẽ.

Đào Như Chi hừ nhẹ một tiếng, lại hỏi: “Vậy sau này cậu muốn làm thợ xăm à?”

“Không phải.”

“Thế học làm gì?”

“Lúc trước anh trai của Đại Chu mở tiệm xăm, lúc đầu thiếu người nên bọn tôi thay phiên nhau qua giúp.” Cậu nói gọn lỏn. “Giúp riết thấy cũng hay, học chơi cho vui thôi, biết thêm kỹ năng cũng chẳng sao.”

Đào Như Chi ồ một tiếng: “Hai người thật là anh em tốt, cậu giúp cậu ta trông tiệm, cậu ta giúp cậu trông chó.”

Cậu cười: “Nói vậy thì cô cũng trông chó giúp đấy thôi, tôi cũng nên giúp lại cô cái gì mới phải nhỉ?”

Đào Như Chi liếc mắt: “Cậu tốt nhất đừng hại tôi là được rồi.”

Lâm Diệu Viễn làm bộ vô tội: “Tôi là người công tư phân minh đấy.”

“Cậu mà cũng dám nói thế.”

“Tôi nói thật mà.” Cậu suy nghĩ một lát. “Vậy đi, hình xăm sau này của cô, tôi bao.”

Đào Như Chi hoảng hốt: “Trời ơi… nói vậy mà không gọi là hại tôi à.”

“…”

Lâm Diệu Viễn không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu bị Đào Như Chi làm cho cứng họng.

Khi bốn người họ rời khách sạn thì trời mới khoảng sáu giờ chiều, rõ ràng còn sớm, vậy mà con phố thương mại đã gần như đóng cửa hết.

Ai cũng tưởng có thể dễ dàng tìm chỗ ăn tối, kết quả lại đi hết một lượt dãy phố đầy cửa cuốn đóng im lìm, chẳng khác gì dạo quanh khu chợ bỏ hoang. Cuối cùng đành quay lại gần nhà ga, vất vả lắm mới thấy một quán rượu nhỏ treo đèn lồ ng còn sáng đèn.

Vừa bước vào quán, Đào Như Chi mới hiểu vì sao ngoài phố lại trống vắng như vậy—mọi người đều tụ tập ở đây rồi.

Quán nhỏ chen chúc toàn nam nữ uống rượu, bên trong vang lên những bản nhạc xưa nhẹ nhàng. Ông chủ nghe thấy tiếng khách vào liền cất lời chào mừng bằng tiếng Nhật, tay vẫn không ngừng chuẩn bị món ăn.

Nơi đây như tách biệt khỏi thế giới tĩnh mịch bên ngoài.

Họ đến vừa kịp lúc, chậm chút nữa chắc đã không còn bàn. Trong quán chỉ còn đúng một bàn bốn người trống.

Lần này khi gọi món, Đào Như Chi bỗng nhiên thấy muốn uống một chút rượu.

Dù mưa mùa hè hơi phiền, nhưng trong buổi tối thế này, ngồi giữa ánh đèn vàng ấm áp của một quán rượu nhỏ duy nhất còn mở, dễ khiến người ta có cảm giác như được ngồi trên một con thuyền cứu rỗi giữa tận thế. Cái mát lạnh trong quán ngăn cách được sự oi nồng bên ngoài, và sự náo nhiệt nơi đây cũng xóa tan cái vắng vẻ như lệnh giới nghiêm ngoài phố.

Vì thế cô nhìn thực đơn, hỏi Lâm Đường Quyên mấy món, cuối cùng chọn được một loại: “Con có thể gọi một ly rượu quýt pha nước được không ạ?”

Vì ở Nhật, người dưới hai mươi tuổi không được uống rượu nên Lâm Đường Quyên gọi thêm một ly nước cam để ngụy trang, sau khi rượu lên bàn liền kín đáo đẩy đến trước mặt Đào Như Chi, còn chớp mắt với cô.

Đào Như Chi cũng chớp mắt đáp lại, nâng ly nhấp một ngụm. Có thể vì ít kinh nghiệm, ngụm đầu tiên đã khiến cô tê cả da đầu vì ngon, như thể có pháo hoa nổ trong cổ họng.

Thế là uống một ngụm lại muốn thêm ngụm nữa, chẳng mấy chốc đã cạn ly.

Hai người lớn đã uống sang vòng tiếp theo. Lâm Diệu Viễn cũng đã uống xong ly cola gừng, trên bàn thừa ra một ly nước cam, cậu tiện tay cầm lấy, nghiêng đầu hỏi: “Cô có uống không?”

Đào Như Chi lắc đầu: “Tôi muốn gọi thêm ly rượu khi nãy.”

Lâm Diệu Viễn trợn mắt: “Cô không sợ say à?”

Đào Như Chi khẽ “suỵt”: “Pha nước rồi, sao dễ say được.”

Cậu bật cười: “Đào Như Chi, cô bắt đầu nói lắp rồi đấy.”

“Có à?”

Cô lắc lắc đầu, vẻ ngơ ngác mơ màng.

Khi nhân viên phục vụ mang rượu quýt mới lên, Đào Như Chi lục lọi cầm lên nhấp một ngụm, lập tức nhăn mặt.

“Sao mà vị kỳ kỳ?”

“Vì cô cầm nhầm nước cam của tôi rồi…”

Lâm Diệu Viễn đẩy ly rượu quýt đến gần cô hơn, lúc này cô mới thấy rõ, cười hề hề “ồ” một tiếng, trông đã rất giống lúc cô say trong KTV, nhưng lần này dưới ánh đèn lại càng rõ ràng hơn.

Phía đối diện, Lâm Đường Quyên cũng đã đỏ bừng hai má vì rượu, dáng vẻ thả lỏng hơn nhiều. Quán rượu vừa lúc vang lên một bài hát cũ mà bà yêu thích, cô liền khe khẽ hát theo:

“言えない/言えない(Không thể nói ra… không thể thốt thành lời
胸のささやきが(Lời thì thầm trong tim này)
そばにいても(dù em ngay bên cạnh anh)”

Lắng nghe tiếng mẹ khe khẽ ngân nga bên tai, Lâm Diệu Viễn vươn tay lấy lại ly nước cam vốn thuộc về mình.

Ly nước ấy đã bị Đào Như Chi uống một ngụm, thành ly in lại dấu môi son nhạt.

Đó là thỏi son đầu tiên cô chọn cho mình, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô vụng về tô thử. Đến tối, màu son đã nhạt đi gần hết, nhưng lạ thay nó vẫn rất nổi bật. Cậu chưa từng thấy màu sắc nào vừa mờ nhòa vừa rõ nét đến vậy — có lẽ vì nó hòa cùng vân môi của cô, nên khi cậu nhìn mãi, bất giác phát hiện dấu son ấy như một xoáy nước nhỏ. Nhỏ đến mức không đủ cuốn người ta vào, nên cũng chẳng ai để tâm né tránh.

Người để lại xoáy nước ấy vẫn đang ngà ngà say, hoàn toàn không hay biết điều gì.

Cậu xoay nhẹ chiếc ly trong tay, điều chỉnh đến mặt chưa ai chạm vào.

Đào Khang Sanh vỗ tay theo nhịp cho Lâm Đường Quyên, vừa hỏi: “Bài này nghe hay ghê, tên là gì vậy em?”

Lâm Đường Quyên nghiêng người tựa vào vai ông, khẽ thì thầm: “Đôi ta ướt đẫm dưới ánh trăng”

Chàng trai cụp mắt, trong tay vẫn đang xoay xoay chiếc ly, xoay mãi… lại xoay về phía có vết son môi đỏ.
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 21: Chương 21



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 21: Có một con cá nhỏ đang rục rịch

Lần này, trạng thái say của Đào Như Chi có vài phần giống lần trước, nhưng lại không hoàn toàn giống. Có lẽ đúng như người ta vẫn nói, lần đầu bỡ ngỡ, lần sau quen. Dẫu cho men rượu có khiến cô lâng lâng đôi chút, cô vẫn đủ tỉnh táo để tự mình rời khỏi quán rượu, thậm chí tâm trạng còn phơi phới lạ thường.

Vì thế, khi đến khách sạn rồi, cô vẫn còn rất tỉnh táo, chẳng có chút nào là muốn chìm vào giấc ngủ cả.

Trong phòng có tivi, nhưng tiếng Nhật líu lo phát ra chẳng khác gì chim hót bên tai, cô chẳng hiểu được bao nhiêu. Nằm sấp trên giường xem một lúc, không thấy có gì hấp dẫn, cô chán nản tắt phụt.

Cổ họng bỗng khô khốc. Đào Như Chi bật người dậy khỏi giường, xỏ giày, định xuống sảnh mua đại một chai nước giải khát từ máy bán hàng tự động.

Vừa mở cửa, cô bất ngờ bắt gặp một gương mặt quen—người kia cũng không có ở trong phòng mình.

Lâm Diệu Viễn đang ở khu gym tầng hai. Gọi là khu gym thì có vẻ hơi khoa trương, vì thật ra chỉ có đúng ba chiếc xe đạp. Giờ này, ngoài cậu ra thì chẳng còn ai khác.

Cậu mặc áo ba lỗ đen, cơ lưng vì tư thế đạp xe mà nổi rõ từng đường gân rắn chắc, cong cong như nét vẽ có lực.

Đào Như Chi lặng lẽ bước lại gần. Trên màn hình chiếc xe cậu đang tập có một nhân vật hoạt hình nhỏ đang đạp xe tiến về phía trước, theo đúng từng chuyển động của cậu, thỉnh thoảng còn vượt qua mấy “người” khác trên đường đua.

“Đây là cái gì vậy?”

Cô tò mò hỏi.

Lâm Diệu Viễn đã sớm nhận ra cô đến, nhưng vẫn chăm chú nhìn màn hình, không quay đầu:
“Đua xe. Máy này có thể kết nối mạng, đua với người thật từ khắp nơi trên thế giới.”

Đào Như Chi có vẻ thấy hứng thú:
“Vậy… cuối đường có gì?”

“Không rõ lắm. Đường dài lắm, chưa tới được đâu.”

“Vậy cậu không định đạp tới tận đích?”

“Không cần thiết. Tôi chỉ cần đứng nhất là được.”

Vừa dứt lời, cậu lại vượt thêm một người nữa, con số ở góc trái màn hình nhảy lên một bậc.

Cô không bình luận gì, chỉ mỉm cười nhẹ:
“Nhưng tôi thì thấy đích đến cũng quan trọng.”

Rồi cô cũng quên mất lý do ban đầu mình ra khỏi phòng là để mua nước. Hứng thú nổi lên, cô làm vài động tác khởi động rồi leo lên một chiếc xe còn trống.

Màn hình hiện lên cảnh ghép trận, cô bị đưa vào một đường đua khác, không liên quan đến Lâm Diệu Viễn.

Căn phòng nhỏ dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quay của bánh xe và nhịp thở nặng dần của hai người. Cả hai đều chăm chú dõi theo màn hình, nét mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng khi vượt qua một tay đua ảo thì lại cùng lúc khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện.

Lâm Diệu Viễn bắt đầu trước nên cũng nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình—vị trí số một.

Cậu đúng là dừng lại thật, không đạp tiếp nữa vì không còn ai để cạnh tranh. Cứ để nhân vật nhỏ bé của mình đứng yên giữa đường đua, cậu lười biếng vẫy tay với Đào Như Chi một cái: “Cố lên nhé,” rồi bước qua máy bán n ước, mua một lon đồ uống rồi về phòng.

Tầng hai chỉ còn lại một mình cô, vẫn cần mẫn đạp xe, cho đến khi con số trên màn hình rốt cuộc cũng biến thành “1”.

Nhưng cô chưa dừng. Nghỉ một phút, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

“Cô thật sự định đạp tới tận cuối đường à?”

Không biết từ khi nào, Lâm Diệu Viễn lại quay trở lại, khoanh tay đứng cạnh máy cô.

Cô lúc này đã kiệt sức, hơi men cũng sớm bị sức lực tiêu hao mà tan biến. Sự hưng phấn đã qua từ lâu, chỉ còn ý chí cứng đầu là níu cô tiếp tục. Từ cổ họng khô khốc, cô cố gắng rặn ra một tiếng “Ừ”.

Dù không ai ép buộc, cô vẫn muốn làm đến nơi đến chốn. Với cô, từ bỏ giữa chừng là điều không thể chấp nhận được.

Lâm Diệu Viễn không nói gì. Cô tưởng cậu đi, nhưng rồi trong khóe mắt lại thấy cậu ngồi lên chiếc xe ban nãy.

Nhân vật ảo đứng im trong màn hình lại bắt đầu chuyển động.

Cô không nhịn được, ngạc nhiên hỏi:
“…Lại đạp nữa? Cậu nhiều sức thật đấy?”

Cậu hất cằm một cách đương nhiên, mắt vẫn dán vào màn hình:
“Tại vì không còn đứng nhất nữa.”

Bảng xếp hạng đã tụt xuống khá xa, lần này cậu lại phải dốc toàn lực để quay trở lại.

Đào Như Chi cười trêu:
“Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà. Không tới đích thì chẳng ai đảm bảo được mình luôn là người đầu tiên cả.”

Tiếng máy móc rít lên nhịp nhàng xen lẫn giọng cậu,
“Tôi xuất phát sớm, nhưng nghỉ giữa chừng, giờ chắc bọn mình ngang nhau rồi, đúng không?”

“Thì sao?”

Cậu nghiêng đầu, nhướng cằm nhìn cô:
“Còn hỏi? Đua chứ sao. Xem ai tới đích trước.”

Cô không nói, chỉ trả lời bằng cách tăng tốc.

Bên ngoài, mưa ở Onomichi vẫn rơi đều đều, từng hạt đập lộp bộp lên mái nhà. Hai con người ở trong một góc an toàn của khách sạn, vẫn miệt mài đạp xe như thể chẳng còn nơi nào để đến, nhưng lại dường như đang đi thật xa—người trước người sau, cứ thế đuổi nhau mãi.

Mỗi khi tưởng như không thể tiếp tục, Đào Như Chi lại nghe thấy tiếng máy bên cạnh và hơi thở càng lúc càng gấp của cậu, thế là đôi chân mỏi nhừ lại tiếp tục đạp xuống.

Lần này, không ai thắng, không ai thua. Họ gần như cùng lúc chạm đến đích.

Đào Như Chi mệt đến mức không nhúc nhích nổi, gục đầu lên tay lái nhìn màn hình.

Lâm Diệu Viễn hất mái tóc ướt mồ hôi ra sau trán, lười biếng hỏi:
“Cảnh cuối có đẹp không?”

Khung cảnh đích đến trong game làm rất sơ sài—chỉ là một dải băng đầy màu sắc tung ra khi vượt qua vạch.

Nhưng Đào Như Chi nhìn hai nhân vật hoạt hình nhỏ bé, cùng lúc hò reo trong màn hình, tựa như đang cùng nhau đến cùng một nơi, không còn lẻ loi nữa.

Cô nhắm mắt lại, khẽ cười:
“Cũng không tệ lắm.”

Lâm Diệu Viễn nhảy xuống xe, đi tới máy bán n ước lần nữa, ấn ra một lon nước lạnh.

Lon nước lăn ra khe lấy hàng, cậu vừa cầm lên nhìn thì nhíu mày:
“A—”

Đào Như Chi nghiêng đầu nhìn:
“Sao vậy?”

“Ấn nhầm vị… Vị này tôi không thích.”
Không báo trước, cậu ném lon nước mát lạnh sang cho cô:
“Cho này.”

Cô theo phản xạ đưa tay đón lấy, nhận rồi mới phản ứng:
“Cậu không uống được thì cho tôi? Tưởng tôi là thùng rác à?”

Cậu chớp mắt, nghiêm túc:
“Cô đạp lâu thế mà chưa uống giọt nào, không cần bù nước à?”

Nghe cậu nói vậy, cơ thể cô như bừng tỉnh sau cơn mê, cảm giác khát cháy lan khắp cổ họng.

“…Vậy tôi uống thật đấy nhé.” Cô lục túi, lấy ra đồng xu vốn định dùng để mua nước, chìa về phía cậu. “Cho cậu đấy.”

“Thôi khỏi, lần này để tôi mời.”

Cậu đáp nhẹ tênh, quay đầu bấm thêm một chai nước nữa. Cô liếc mắt nhìn vị trí chai nước cậu vừa chọn — cách mấy ngăn so với loại cô đang cầm trong tay.

Cô khẽ nhướng mày. Vậy mà cũng bấm nhầm được?

Cúi đầu, cô chầm chậm uống ngụm đầu tiên. Nước ngọt lạnh buốt trôi qua cổ họng, những bọt ga như những đốm lửa nhỏ lăn tăn chạy dọc khắp người.

Ục ục ục, như thể trong người cô vừa có một con cá bé xíu, vui đùa trong suối mát.

Hôm sau, trời vẫn mưa như trút.

Vận may của họ đúng là chẳng khá hơn bao nhiêu. Ngay cả tiếng mưa vỗ vào cửa sổ cũng làm lòng cô ngột ngạt. Những điểm đến ở vùng biển vốn cần thời tiết ủng hộ. Còn hôm nay — u ám, lạnh lẽo — thật khó mà hào hứng nổi.

Thế là họ thống nhất hủy bỏ lịch dạo chơi, mỗi người quay về phòng ngủ bù. Gần trưa lại không hẹn mà gặp ở nhà hàng khách sạn, lặng lẽ dùng bữa cùng nhau.

Đến tận ba, bốn giờ chiều, mưa mới tạnh. Tuy trời vẫn phủ đầy mây xám, nhưng ai cũng mang theo ô đề phòng. Đường ướt đẫm, nước đọng thành vũng, nhưng đổi lại không khí trở nên dịu mát, trong lành. Họ thong dong đi dọc con kênh ven biển, lòng người nhẹ nhõm hẳn.

Họ đi đến trạm cáp treo dưới chân núi Senkoji rồi l3n đỉnh.

Đây là một trong những điểm phải ghé khi đến Onomichi, nơi này có đài quan sát nhìn ra biển nội địa Seto. Nhưng vì thời tiết xám xịt, cảnh sắc chẳng như cô tưởng tượng. Cô thậm chí không buồn lấy máy ảnh phim ra, chỉ tùy tiện chụp vài tấm bằng điện thoại cho có.

May thay, trên núi còn có chùa Senkoji và bảo tàng nghệ thuật do Ando Tadao thiết kế, đủ để giết thời gian. Khi họ rời khỏi đó thì trời đã về chiều, cũng là lúc phải quay lại khách sạn lấy hành lý để đi tiếp.

Lần này, họ không đi cáp treo xuống nữa, mà chọn đi bộ theo đường mòn, vì nghe nói giữa lưng chừng núi có một con đường rất nổi tiếng tên là “Con đường mèo”.

Tới đoạn đó, cô mới hiểu tại sao lại có cái tên ấy, chẳng phải vì có mèo thật, mà vì đường núi quanh co được vẽ kín hình mèo, từ bậc thang đến vách tường, đâu đâu cũng có dấu vết đáng yêu của loài vật này.

Một nhánh rẽ nhỏ dẫn đến một chiếc cổng torii đỏ tí hon, trông đáng yêu đến mức cô có cảm giác chỉ cần ôm lên là có thể mang đi mất. Phía trước cổng là một hòn đá sỏi vẽ hình mèo, bên cạnh là bức tượng mèo trắng như đang canh gác.

Ngọn núi này rõ ràng là lãnh địa của mèo rồi.

Cô nhìn chằm chằm cổng torii nhỏ xíu ấy, cố kìm nén ý định muốn ôm về nhà, cúi đầu cung kính cúi chào như thể đang cúng tế thần mèo.

Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy Lâm Diệu Viễn giơ điện thoại, quay thẳng về phía mình.

“…Cậu đang lén chụp dìm tôi đấy à?” Cô giật mình. “Cảnh này có gì hay đâu?”

“Là quay video.” Anh giơ điện thoại lên như khoe chiến lợi phẩm. “Về cho mưa nhỏ xem, cho nó thấy cô là fan mèo thứ thiệt.”

“Cậu đúng là trẻ con hết chỗ nói. Dùng cái này để tranh sủng với mưa nhỏ?” Đào Như Chi phản bác: “Tôi tuyên bố tôi không phải fan mèo!”

“Trăm nghe không bằng một thấy, lúc nãy ở chùa Senkoji có thấy cô thành kính thế đâu.”

“Không phải, lúc đó tôi cũng cúi đầu mà!”

Cậu bóc mẽ không thương tiếc: “Lúc đó cô thậm chí còn không khom lưng.”

Cô phản ứng ngay: “Sao cậu biết?”

Cậu khựng lại một chút rồi chống chế: “Chẳng qua là lỡ nhìn thấy thôi.”

“Dù sao lúc đi khỏi tôi cũng cúi rồi!” Cô vội vàng chữa thẹn.

Cậu nhướng mày, giọng chắc nịch: “Cô nói dối mà không cần soạn kịch bản luôn nhỉ, Đào Như Chi.”

Cô ậm ừ, lắp bắp: “Thật mà… chỉ là cậu không thấy thôi…”

Họ cãi nhau chí chóe chỉ vì một cúi chào, mãi cho đến khi ra khỏi con đường Mèo Nhỏ, một tia nắng bất chợt xé toạc bầu trời u ám.

Đào Như Chi ngẩng đầu lên, choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt.

Đường chân trời chỉ còn vương lại một nét sáng của hoàng hôn đang dần chìm xuống — mây mù vẫn giăng kín bầu trời, song ánh chiều tà bị dồn ép đến chỉ còn một vệt mảnh như tơ, lại rực rỡ đến chói mắt, sắc vàng kim pha ánh đỏ, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.

Chốn vỡ ra nơi tầng mây ấy, như mở ra một thế giới khác sau cơn mưa: không gió, không sấm, chỉ có tĩnh lặng và mê đắm.

Đào Như Chi bỗng nín thở, đứng trước cái đẹp tuyệt đối, con người chỉ còn lại bản năng duy nhất: nhìn.

Ánh tà dương đỏ vàng ấy xé qua mây trời, rọi xuống mái ngói chùa, chiếu lên tàng cây rừng núi, chiếu lên cả bọn họ. Giữa cảnh sắc như mộng như ảo ấy, chẳng hiểu sao cô lại thu hồi tầm mắt, dời sang người thanh niên đứng dưới bậc thang.

Mái tóc Lâm Diệu Viễn cũng nhuộm một tầng sáng mềm mại đỏ như ráng chiều, dường như chính cậu cũng thuộc về thế giới mới sau làn mây rách.

Đào Như Chi sững sờ trong giây lát, ngay khoảnh khắc sau, cô đã ngẩn người vươn tay, chạm vào sau gáy cậu, đầu ngón tay khẽ lướt lên tóc cậu.

Mềm quá — tựa như chạm phải đám mây cuối chân trời.

Lâm Diệu Viễn hơi nghiêng đầu, hàng mi phủ một tầng ánh sáng hồng, kinh ngạc nhìn cô:
“Sao vậy?”

Đào Như Chi giật mình tỉnh lại, vội vàng thu tay, tranh thủ lúc Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên ở phía trước chưa ngoảnh lại, bèn giả bộ lấy đà, vỗ một cái lên đầu cậu rồi hằm hằm nói:

“Cậu đứng chắn ống kính tôi đấy!”

“……”

Lâm Diệu Viễn bị đánh một cái sau gáy, ngẩn ra một lát, rồi xoay hẳn người lại. Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng cô, như thể đang trách cô ra tay nặng, nhưng trong mắt lại chẳng có gì gọi là giận dữ, chỉ là lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô cũng đang nhuốm ánh chiều tà đỏ rực.

Đào Như Chi vội né ánh mắt, giả vờ cúi xuống lục túi lấy máy ảnh.

Cô vừa thò tay vào túi, Lâm Diệu Viễn cũng nhấc chân bước tới.

Cậu đi thẳng lên bậc thang mà cô đang đứng, không sang trái, không né phải, cứ thế bước về phía cô, suýt nữa giẫm lên mũi giày cô.

Bậc đá nhỏ hẹp chẳng đủ chỗ cho hai người.
Hai thân ảnh dường như dính sát vào nhau — chỉ cần một cái giơ tay, là chạm vào trong lồ ng ngực người kia.

Nhưng lần này — chẳng còn là sự cố nữa.

Đào Như Chi sững người, tay vẫn còn ở trong túi.

Tầm mắt bị dáng người cao gầy của thiếu niên che khuất, ánh hoàng hôn cũng vì thế mà tan mất.
Trên đỉnh đầu cô, giọng cậu vang lên:

“Tôi cứ chắn đấy, sao nào?”

Lời thì khiêu khích, nhưng giọng lại quá đỗi dịu dàng.

Lối đối đáp chưa từng có trước đây, khiến cô phút chốc rối loạn cả tiết tấu trong lòng.

“Cậu chắn thì…” cô lắp bắp, “tôi chẳng lẽ không thể bước thêm hai bậc nữa chắc?”
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 22: Chương 22



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 22: Ma trơi

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đi trước, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nhìn hai đứa trẻ đi tụt đằng sau, cách nhau một quãng khá xa.

Ông cười trêu:
“Giới trẻ mấy đứa sao mà đi còn thua cả đám người già thế này?”

Nhất là Đào Như Chi, vẫn còn đứng chót vót trên bậc thang cao nhất, trong khi Lâm Diệu Viễn ở dưới mấy bậc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cô.

Đào Như Chi vẫy vẫy chiếc máy ảnh, cao giọng gọi:
“Con muốn chụp một bức toàn cảnh!”

Lâm Diệu Viễn thu lại ánh nhìn, chẳng rõ vì sao đang mỉm cười, đáp khẽ:
” Tới liền đây——”

Trời tạnh ráo, bốn người rời khỏi thị trấn nhỏ, lên thuyền vượt biển sang Matsuyama. Địa phận nơi này thuộc tỉnh Ehime, nổi tiếng nhất là giống quýt trứ danh — đến nỗi cả tàu điện cũng sơn màu cam rực rỡ. Dọc đường phố, các cửa hàng đều lắp đặt loại vòi nước đặc biệt, vặn một cái là nước cam quýt tươi rói từ bên trong trào ra, mỗi vòi lại ứng với một loại quýt khác nhau, tên nào tên nấy nghe cũng thật êm tai: thanh kiến, nhật hướng hạ, nam tân hải… và đặc biệt là bất tri hỏa. (Kiyomi, Hyuganatsu, Minamitsukai và Shiranui.)

Đào Như Chi chẳng hiểu vì sao lại cứ nhớ mãi cái tên bất tri hỏa ấy. Lúc trên tàu, cô tò mò tra cứu trên mạng, mới hay đây là một truyền thuyết dân gian Nhật Bản.

Người ta kể rằng, hiện tượng ấy chỉ xuất hiện nơi biển xa bờ vài cây số. Ban đầu là một, hai đốm sáng, rồi dần lan rộng cả một vùng nước mênh mông.

Cảnh tượng ấy chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Hễ có người cố tình lại gần, ánh lửa ấy liền lùi ra xa, càng đuổi, càng chẳng thể nào chạm đến.

*Shiranui là một dạng yêu quái lửa ma trơi. Chúng xuất hiện trong các vùng nước xung quanh Kyūshū vào những đêm tối, yên tĩnh, đặc biệt là vào cuối tháng thứ 7 theo lịch âm cũ. Chúng có thể nhìn thấy rõ nhất khi thủy triều xuống mạnh nhất, khoảng 3 giờ sáng và xuất hiện cách bờ khoảng 8 đến 12 km. Chúng có thể được nhìn thấy từ các phần cao của bờ biển, nhưng không phải từ mực nước biển.

Đào Như Chi chợt tỉnh ngộ. Nếu so bằng thành ngữ Hán, bất tri hỏa chẳng khác nào “trăng dưới nước”, “hoa trong gương”.

Ngọn lửa trên biển khơi cháy mãi không nguôi, không cách nào đến gần, không sợ bị bỏng, cũng chẳng biết làm sao để dập tắt.

Nửa giờ sau, tàu điện đến khách sạn nơi họ lưu trú ở Matsuyama. Đồ ăn ở đây phong phú hơn nhiều so với Onomichi, thậm chí có thể xem như “thành phố lớn”, tuy vậy, món nổi bật nhất vẫn là cơm cá tráp. Đào Như Chi ăn thử, cảm thấy cũng thường thôi, vị giác của cô dường như vẫn còn đắm chìm trong hương vị đêm mưa hôm trước tại quán rượu nhỏ ở Onomichi.

Trên đường về, Lâm Đường Quyên tra lộ trình tàu, bỗng bật thốt một tiếng kinh ngạc.

Bọn họ tò mò quay lại nhìn. Bà gãi đầu, giải thích:
“Mẹ vừa thấy một cái tên quen quen.”

Đào Khang Sanh chau mày:
“Quen á? Nhưng chẳng phải em chưa từng tới đây sao?”

“Không phải kiểu “quen” ấy.” — Bà chìa điện thoại cho Đào Khang Sanh xem. Vừa nhìn, ông cũng à lên một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút gì đó nghĩ ngợi.

“Đây là nhà ga cuối trong ‘Chuyện tình Tokyo’ phải không?”

*Nhà ga Baishinji nơi Rika cột cái khăn ghi chữ Bye bye Kanchi.

“Đúng nó rồi đấy!:

Cả hai người lớn hào hứng bàn luận, để mặc Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đứng ngơ ngác nhìn nhau.

Đào Như Chi chưa từng nghe bố nhắc tới bộ phim này, cứ ngỡ ông chẳng biết gì về Nhật Bản.

Có lẽ… ông chỉ xem sau khi quen Lâm Đường Quyên? Khía cạnh này của bố khiến cô có phần thấy lạ lẫm.

Lâm Diệu Viễn chủ động đề nghị:
“Vậy ghé qua nhà ga ấy xem thử đi ạ?”

Lâm Đường Quyên xua tay:
“Thôi, với tụi nhỏ mấy đứa thì nó cũng chỉ là một nhà ga, chẳng đáng để đi vòng vèo thế làm gì.”

Đào Khang Sanh cũng hùa theo:
“Cả ngày di chuyển ai cũng mệt rồi, về nghỉ thôi.”

Đào Như Chi lại nói:
“Con thật sự muốn tới đó nhìn một lần mà.”

Lâm Diệu Viễn quay sang nhìn cô, gật đầu:
“Đúng đó, đi dạo tiêu cơm cũng tốt.”

Hai người lớn lúc này mới chịu nhượng bộ, miễn cưỡng đáp:
“Ừ, vậy đi chụp kiểu ảnh kỷ niệm…” — Nhưng trong lời nói lại không giấu được nét háo hức.

Đêm xuống, nhà ga Baishinji không một bóng người. Phòng vé đã đóng, nhân viên cũng về hết, chỉ còn chiếc máy bán vé tự động hắt ra ánh đèn trắng nhạt.

Đây không phải nhà ga trong nhà, mà nằm ngay sát biển.

Vừa xuống tàu, Đào Như Chi đã nghe thấy tiếng sóng rì rào vọng lại.

Nghe nói, đây là nhà ga gần biển Seto nhất. Biển về đêm, sau buổi chiều tà, khác hẳn với cảnh tượng cô từng thấy ở Onomichi. Nơi đây không có bờ đối diện mà chỉ có nước biển mênh mang vô tận; chung quanh không bóng nhà, chỉ có ánh đèn trắng lay lắt từ nhà ga khiến nơi này trông như một hòn đảo lửng lơ giữa lòng biển đêm.

Ga rất đơn sơ, chỉ có bảng hiệu, hàng rào và mấy băng ghế dài. Nhưng dọc hành lang, người ta treo một tấm biển đề rõ đây là bối cảnh quay ngoại cảnh trong Chuyện tình Tokyo. Trên lan can treo chi chít những chiếc khăn tay đủ màu, thậm chí có người dùng cả khăn tắm để thay thế.

Cô tò mò hỏi:
“Những thứ này… là do ai treo lên vậy ạ? Khách du lịch sao?”

Lâm Đường Quyên gật đầu:
” Trong đoạn cuối phim, Rika — à, nữ chính ấy — đã buộc khăn tay ở đây, trên đó viết: Byebye, Kanji. Chắc fan phim cũng bắt chước cô ấy, gửi gắm những mối tình dang dở, bỏ lại nơi đây.”

Đào Như Chi lặng lẽ gật đầu, trong mắt mang theo đôi chút trầm tư.

Lâm Đường Quyên không treo khăn, chỉ chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, rồi cùng Đào Khang Sanh sang chỗ có bảng tên khác để nhờ ông chụp cho một kiểu chung.

Đào Như Chi đợi hai người họ đi xa, lặng lẽ lục trong túi xách ra chiếc khăn tay mua ở Ueno, bắt chước buộc lên lan can trống bên cạnh.

Lâm Diệu Viễn bắt gặp động tác của cô, ngạc nhiên hỏi:
“Cô đâu phải fan phim, treo khăn làm gì?”

Đào Như Chi vờ đáp:
“Tôi đang tạm biệt tình yêu của mình.”

Cậu nhướng mày:
” …Ý cô là Lương Minh Kiệt kia hả?”

Đào Như Chi khẽ hắng giọng, nói với vẻ ngập ngừng nhưng chân thành:
“Có lẽ gọi là tình yêu thì hơi quá, nhưng ngoài nó ra, tôi cũng chẳng có mối rung động nào đáng để cất giữ lại.”

Lâm Diệu Viễn tựa vào lan can, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
“Ồ, vậy anh ta coi như mối tình đầu của cô rồi?”

Đào Như Chi không trả lời, cũng không phủ nhận — mà im lặng, vốn dĩ đã là một câu trả lời.

Cậu ngừng một thoáng, lúc mở miệng lại thì giọng điệu bình thản như đang trò chuyện về điều gì đó không quan trọng:
“Tôi chỉ tò mò, cô thích cậu ta ở điểm nào?”

Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi khẽ cười, như đang cười chính bản thân mình thuở đó:
“Chắc vì thấy ai cũng có người để thích, nên tôi cũng muốn thử thích một người xem sao.”

Lâm Diệu Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, gió biển thổi lùa qua tóc cậu, như thể đang cố xua đi nụ cười nhếch miệng bất đắc dĩ.
Cậu vỗ tay lộp bộp, giọng mang chút mỉa mai:
“Lý do nghe cũng… chính đáng đấy.” Rồi lại hỏi tiếp, “Thế sao giờ không còn thích nữa?”

Đào Như Chi hơi nhíu mày, hơi bực bội:
“Cậu lắm chuyện thật đấy.”

“Chẳng lẽ… cô bị từ chối à?” Cậu cười khẩy, “Lương Minh Kiệt với cô bạn chụp cặp hôm trước kia thành đôi rồi sao?”

“Cậu nghĩ gì vậy?” Cô phản bác ngay, vẻ mặt có phần tự ái, “Cậu ấy sẽ học đại học ở thành phố bên cạnh, còntôi thì… nếu thuận lợi, sẽ vào Kinh đại.”

“Xa thế thì đã sao?”

“Yêu xa thì chẳng có kết quả chứ sao.”

Lâm Diệu Viễn nhìn cô bằng ánh mắt nửa cảm thông nửa châm biếm:
“Cô không thấy từ đầu đến cuối, cô toàn tự phân tích mọi chuyện à? Phân tích để điều hướng cả cảm xúc của mình. Nhưng mà, tình yêu — lại chính là thứ không thể phân tích, cũng chẳng thể khống chế.”

Những lời ấy như một nhát gõ vào vỏ kén lý trí của Đào Như Chi. Cô nhíu mày, khó chịu ra mặt:
“Cậu thì biết gì chứ? Đã từng yêu ai đâu mà nói cứ như thấu hiểu lắm ấy.”

Cậu nghiêng đầu, mắt ánh lên ý cười:
“Làm sao cô chắc là tôi chưa từng?”

Câu nói đó khiến tim Đào Như Chi bất giác khựng lại.

“…Vậy là có à?”

“Không có.”

Cậu phủ nhận rất nhanh, dứt khoát như chưa từng do dự.

Vậy mà khoảnh khắc ấy, trong tâm trí cô lại hiện lên một khung cảnh tưởng như không liên quan — thuở còn bé, có lần cô cùng bố đi ngang qua một trung tâm thương mại. Ở tầng trệt, luôn có một bộ ấm trà tinh xảo được trưng bày trong tủ kính. Cô thích mê, nhưng biết món đó vừa đắt vừa vô dụng, nên không dám đòi bố mua. Mỗi lần đi ngang, chỉ cần thấy nó vẫn còn đó, vẫn chưa bị người khác mua mất, lòng cô lại nhẹ bẫng.

Rõ ràng chẳng ăn nhập gì với hiện tại, vậy mà cảm giác ấy — cái thứ cảm giác ngốc nghếch, ngóng trông mà chẳng dám nắm giữ — lại đột nhiên trỗi dậy trong cô.

Đào Như Chi giật mình kéo bản thân trở lại, cố giấu sự xáo động trong lòng bằng một câu chế giễu:
“Thế cậu đang thể hiện gì đây? Chưa từng yêu mà nói cứ như chuyên gia vậy.”

Lâm Diệu Viễn cũng không chịu lép vế:
“Không cần phải trải qua mới hiểu được. Tôi còn nhớ hồi trước mẹ từng nói sẽ không bao giờ kết hôn nữa, chỉ vì sợ tôi có gánh nặng.”

Cậu nhìn về phía Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh — họ vừa chụp xong ảnh cho nhau, lúc này lại đang khoác vai chụp selfie, dáng vẻ thân mật như tình nhân trẻ.

Giọng cậu nhạt hẳn:
“Nhưng cuối cùng bà vẫn không giữ lời. Không phải lỗi của bà đâu… Chỉ là, có lẽ tình yêu vốn là thế — không thể đoán trước, cũng chẳng có gì vĩnh viễn.”

Từ phía kia vọng lại âm thanh nho nhỏ — một khúc nhạc vang lên từ điện thoại của Lâm Đường Quyên. Giai điệu du dương, chậm rãi lan tỏa, như tiếng thầm thì từ một thời quá vãng len qua tiếng sóng rì rào, bay vào đêm biển lặng.

Khúc nhạc đó, xuyên qua bốn con người đang đứng giữa trạm ga ven biển, lướt qua những chiếc khăn tay phấp phới treo trên lan can, vượt cả dòng nước xa xăm không thấy bờ, chẳng biết sẽ trôi về đâu.

Lúc lên tàu rời ga, Lâm Đường Quyên vẫn còn khe khẽ ngân nga. Đào Như Chi chợt nhận ra — bà ấy rất hay hát, mà lúc nào cũng hát nghe thật dịu dàng.

Cô bèn cất tiếng hỏi:
“Dì Quyên, đó là nhạc phim ạ?”

Lâm Đường Quyên gật đầu, như thể đang vuốt v e một hồi ức xa xôi:
“Dì xem phim đó năm mười chín tuổi. Nhớ nhất là cảnh Rika đứng dưới cơn mưa mùa đông, che chiếc ô đỏ chờ Kanji trước một nhà hàng. Đợi mãi tới khi quán đóng cửa mới thấy cậu ta đến. Cậu ta đi gặp người khác, bỏ cô ấy bơ vơ giữa cơn mưa nặng hạt, vậy mà khi vừa thấy cậu, cô ấy lại nở nụ cười nhẹ tênh như chưa từng bị bỏ rơi.”

Bà bật cười, một tiếng cười tự giễu:
“Lúc đó dì còn khóc sưng cả mắt. Hôm sau đi mua ngay một cái ô đỏ, trong đầu cứ văng vẳng bài hát này. Sau lại lùng cho bằng được đ ĩa phim, dù là hàng lậu cũng xem cho kỳ được. Cũng từ đó mà dì bắt đầu học tiếng Nhật — tra từng chữ, đọc từng câu, mới hiểu ra lời bài hát.”

“…Thì ra nó tên là ‘Tình yêu đến bất ngờ’.”



Ngày thứ hai ở Matsuyama không có mưa, nhưng cũng chẳng thể gọi là nắng đẹp. Trời phủ kín một tầng mây dày đặc, sắc trắng thuần khiết như thể được chắt lọc đến độ bão hòa, gợi nhớ đến những áng mây trôi trong phim hoạt hình Nhật Bản mà Đào Như Chi từng say mê thuở bé — trong trẻo, yên bình, và có chút gì đó không chân thực như bước ra từ giấc mơ.

Họ ra khỏi khách sạn từ sáng sớm, leo lên thành Matsuyama lúc ban mai còn vương sương mỏng, rồi đến chiều lại ghé thăm bảo tàng mỹ thuật trong thành phố. Mà ngay đối diện bảo tàng lại là một trung tâm thương mại rộng lớn, đúng kiểu “vừa được nghệ thuật tẩy rửa tâm hồn xong thì tiện thể để vật chất rửa sạch ví tiền”.

Thế nhưng, trung tâm thương mại này lại không hẳn tầm thường như vẻ ngoài. Bởi lẽ, trước kia nơi đây vốn là một bưu điện, sau khi được cải tạo, trong số vô vàn cửa tiệm hiện đại mọc lên, vẫn còn sót lại một căn phòng cũ kỹ — văn phòng làm việc của trưởng bưu cục trước kia. Căn phòng nằm lọt thỏm giữa các cửa hàng sáng đèn, như một ký ức ngoan cố chưa chịu tan, bất hòa với xung quanh mà vẫn hoà hợp đến kỳ lạ.

Bên trong phòng, đồ đạc được giữ nguyên như mấy chục năm trước, tứ bàn ghế, kệ sách, máy đánh chữ… tất cả đều nhuốm màu thời gian, mang dáng dấp của một tiểu viện bảo tàng giữa lòng thành phố. Điều thú vị nhất, là căn phòng ấy vẫn còn vận hành một chức năng nho nhỏ: tại đó, người ta dựng một chiếc hòm thư đỏ mới tinh, ai muốn cũng có thể bỏ vào đó thư tay hoặc bưu thiếp, gửi cho tương lai, hoặc cho một người thân yêu nào đó ở xa.

Lúc họ bước vào, trong phòng đã có không ít người đang cắm cúi viết ở mấy chiếc bàn gỗ sậm màu. Bên trái là một quầy bán hàng tự động — nơi cung cấp đầy đủ các món cần thiết: giấy, phong bì, tem, và cả bút mực.

Sau khi mỗi người lần lượt viết xong bưu thiếp gửi về cho người thân hay bạn bè, Đào Khang Sanh chợt nảy ra một ý tưởng:

“Hay là mình cũng viết thiệp cho nhau nhỉ? Gửi về khách sạn ở Tokyo, chắc kịp nhận trước khi chúng ta rời đi.”

Lâm Đường Quyên thấy đề nghị này thú vị, gật đầu đồng ý ngay:
“Ý hay đó. Nếu không kịp, mình gọi khách sạn nhờ họ gửi tiếp cũng được mà.”

Thế là cả bốn người cùng nhau đi tới quầy tự động, mỗi người chọn ba tấm bưu thiếp, rồi rẽ về những góc khác nhau, ai nấy đều tự tìm lấy một khoảng lặng để viết đôi dòng, viết cho người đồng hành, viết cho một khoảnh khắc không thể lặp lại trong hành trình.

Đào Như Chi còn mua thêm một cây bút chì. Cô có thói quen viết nháp trước, sau khi chắc chắn không sai sót gì mới dùng bút nước chép lại lần cuối.

Hai tấm đầu tiên cô viết rất nhanh chóng.

Gửi bố: 【Lần sau luyện lại phát âm “family travel” cho tử tế nhé… không phải “Fámù lèi chuài” rồi nạt con!】

Gửi dì Lâm: 【“Tình yêu bất chợt” rất hay, dì hát cũng rất hay.】

Đến tấm viết cho Lâm Diệu Viễn — tay Đào Như Chi khựng lại giữa không trung.

Cô chợt nhớ đến những ngày cách đây không lâu, khi cả hai cùng để lại lời nhắn trong căn nhà trống, những mẩu đối thoại nhỏ xoay quanh tiếng mưa rơi, hay những trò bông đùa không đầu không cuối.

Chưa bao giờ viết gì cho cậu một cách nghiêm túc, nghiêm túc đến độ chỉ cần một câu thôi cũng khiến lòng cô rối bời.

Cô thật sự không biết phải viết gì.

Không kìm được, Đào Như Chi quay đầu lại, muốn tìm một bóng dáng quen thuộc trong khung cảnh êm đềm xung quanh.

Cậu đang ngồi cạnh ô cửa sổ xưa cũ của bưu cục thời Đại Chính (Thiên hoàng Taishō), hai tay xoay cây bút như thể đang đắn đo suy nghĩ điều gì đó.

Nắng ngoài kia chan hòa nhưng không gắt, vì có một tán cây lớn che bớt. Ánh sáng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp lá, hắt thành những vệt loang lổ lặng lẽ rơi trên làn cổ trắng ngần của Lâm Diệu Viễn, phần tóc con mềm mại khẽ vểnh lên, giống như lớp lông tơ mới nhú của một chú chim non trong tổ — mong manh, dễ vỡ và cũng thật dịu dàng.

Đào Như Chi rút lại ánh mắt, rồi chẳng biết từ lúc nào, tay cô đã khẽ hạ xuống tấm bưu thiếp, viết ra một hàng chữ rất đỗi đơn giản:

Gửi Lâm Diệu Viễn:

【Về câu hỏi hôm qua… chuyện mối tình đầu ấy, tôi nghĩ… có lẽ, cậu ấy không tính.】

*Shiranui
106361902_2622431661350924_9208048821308229600_n.png


hyuganatsu.webp


Hyuganatsu
kiyomi.jpeg


Kiyomi
shiranui.jpg

Shiranui.
minamitsukai.jpeg


Minamitsukai
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 23: Chương 23



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 23: Rồi sẽ lành thôi

Gửi xong những tấm bưu thiếp, bốn người lại cùng nhau dạo qua trung tâm thương mại. Đào Khang Sanh và Lâm Diệu Viễn mỗi người chọn được một chiếc áo thun, Lâm Đường Quyên cũng mua cho mình một chiếc sơ mi, chỉ riêng Đào Như Chi là không ưng ý món nào, chẳng mang về thứ gì.

Lâm Đường Quyên không muốn cô ra về tay không, nhiệt tình đi khắp nơi chọn đồ giúp, liên tục ướm thử từng chiếc áo lên người cô, cái nào bà cũng thấy hợp vô cùng. Nhưng Đào Như Chi chỉ cười nhè nhẹ, cảm thấy tất cả đều… bình thường.

Cuối cùng, họ ghé đến gian hàng cuối cùng trong trung tâm thương mại. Nhìn thấy chiếc váy treo trong tủ kính, mắt Lâm Đường Quyên sáng rỡ, vội vã xin nhân viên mẫu thử, rồi vẫy tay gọi Đào Như Chi:
“Muốn thử chiếc này không?”

Đào Như Chi liếc nhìn chiếc váy, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Con không thích kiểu hở lưng.”
Nói rồi, cô đặt chiếc váy trở lại giá.

Trên gương mặt Lâm Đường Quyên thoáng qua một tia bối rối khó nhận ra, rồi bà cười xòa:
“Không sao, để lần sau vậy.”

Thế là, chỉ riêng Đào Như Chi là không chọn được món đồ nào vừa ý. Cả nhóm rời khỏi Matsuyama trong ánh hoàng hôn chậm rãi.

Điểm đến tiếp theo là Takamatsu – trạm cuối cùng của hành trình Seto, cũng là nơi Đào Như Chi mong đợi nhất. Cuối cùng, cô đã có thể thực sự tiến vào thế giới của những hòn đảo nhỏ rải rác giữa lòng biển nội địa ấy. Họ đặt phòng tại JR Clement gần bến – từ khách sạn chỉ cần đi bộ vài phút là đến được bến cảng.

Tuy nhiên, những hòn đảo trên biển Seto quá đỗi phong phú, khiến người ta khó lòng chọn lựa. Lâm Đường Quyên đã đặc biệt chọn ra ba hòn đảo nổi tiếng nhất: Naoshima, Teshima và Shodoshima.

Điểm đến đầu tiên của họ là Naoshima.

Hòn đảo này có thể xem là nơi mang đậm sắc màu nghệ thuật nhất giữa quần đảo Seto – rải rác khắp đảo là những bảo tàng nghệ thuật và các tác phẩm được lưu lại từ kỳ lễ hội nghệ thuật đầu tiên. Tiếc rằng đa phần các bảo tàng đều cấm chụp ảnh, máy ảnh chỉ có thể ngậm ngùi nằm yên trong túi, Đào Như Chi đành để ánh mắt mình làm người ghi lại tất cả.

Cả ngày dài trôi qua, mặt trời lặng lẽ lặn xuống đường chân trời, họ vẫn chưa kịp đi hết các bảo tàng.

Đào Như Chi mệt đến mức chỉ muốn được nằm dài đâu đó. Thấy ai cũng rệu rã, Lâm Đường Quyên liền điều chỉnh lại hành trình:

“Hay là… chúng ta đi ngâm suối nước nóng nghỉ một chút nhé? Mặc dù thời tiết thế này có thể hơi nóng, nhưng nơi đó được thiết kế như một tác phẩm nghệ thuật. Rất đáng để trải nghiệm.”

Đào Như Chi nghe vậy có phần do dự. Không phải vì sợ nóng… mà là nghĩ đến việc phải khỏa thân cùng Lâm Đường Quyên.

Lần cuối cô tắm cùng người khác, có lẽ là với mẹ — và đó đã là chuyện của hơn mười năm về trước.

Trong quan niệm của cô, tắm ch ung là một hành vi vô cùng thân mật.

Nhưng có lẽ với Lâm Đường Quyên thì không phải vậy. Bà ấy từng sống và làm việc ở Nhật, chắc đã quen với văn hóa tắm suối nước nóng – chuyện khỏa thân nơi công cộng cũng không phải điều gì quá ngượng ngùng.

Đào Như Chi liếc sang Lâm Diệu Viễn, dùng ánh mắt hỏi cậu:
“Lẽ nào cậu cũng sẵn sàng tắm cùng bố tôi?”

Cậu chỉ ném lại một ánh nhìn thản nhiên như thể nói: “Có gì đâu.”

Đào Như Chi đành nén lại cảm giác không thoải mái trong lòng, âm thầm tự trấn an suốt dọc đường. Dù sao, ở Matsuyama cô đã từ chối sự nhiệt tình của Lâm Đường Quyên một lần. Nếu lại từ chối nữa, e rằng bầu không khí vui vẻ từ đầu chuyến đi sẽ bị ảnh hưởng – mà cô thì không muốn điều đó.

Suối nước nóng ở Naoshima có kiến trúc mang hơi hướng nhiệt đới, cây cối và màu sắc phong phú, hiên cửa sơn đỏ, phía trước treo những chiếc khăn tắm đầy sắc màu.

Bên trong là một quầy lễ tân nhỏ xíu, có một cụ bà đang ngồi, bên cạnh là một cụ ông đứng chờ. Vừa thấy nhóm họ bước vào, cụ ông liền vẫy tay tươi cười, chỉ họ đến máy bán vé tự động để mua vé vào tắm.

Mua vé xong, bốn người chia thành hai nhóm, tách nhau ra hai phía.

Vừa bước vào phòng thay đồ nữ, Đào Như Chi đã không khỏi mở to mắt – làn sương mỏng ấm áp phủ kín không gian như tấm khăn voan của một thế giới khác, cuốn cô vào một cõi mộng mị diệu kỳ.

So với quầy lễ tân chỉ bé bằng móng tay lúc nãy, không gian bên trong rộng lớn lạ thường. Những món đồ trang trí cầu kỳ ẩn mình trong đó, từng viên gạch trắng in dòng chữ “d*c vọng”, thậm chí cả bồn cầu trong nhà vệ sinh cũng được vẽ tranh tường màu lam.

Cô không khỏi tò mò – liệu khu tắm nam cũng được trang trí kỳ công đến thế không? Nếu có, chắc hẳn Lâm Diệu Viễn sẽ rất thích nơi này.

Nghĩ đến cậu, trái tim cô bất chợt khựng lại một nhịp. Đào Như Chi lập tức lắc đầu, gạt bỏ hình bóng ấy ra khỏi tâm trí.

Lâm Đường Quyên bắt đầu tẩy trang, vừa làm vừa bảo Đào Như Chi cứ vào ngâm trước, không cần đợi.

Đào Như Chi tất nhiên không mong gì hơn. Cô nhanh chóng trút bỏ quần áo, giống như một chú thỏ nhỏ, lặng lẽ chuồn vào trong bồn nước nóng.

Thế nhưng, cánh cửa vừa mở ra, khung cảnh bên trong lại càng khiến cô choáng ngợp.

Không gian suối nước nóng rộng lớn hơn hẳn phòng thay đồ. Khu nam và nữ thực chất cùng nằm trong một không gian, chỉ cách nhau bởi một bức tường dày – nhưng không kéo cao tới trần. Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy vọng từ phía bên kia, lờ mờ, xa xăm – như vọng từ một thế giới khác.

Sở dĩ bức tường không có mái che là vì trên đó… đang cõng một con voi.

Nói chính xác hơn, là tượng voi — nguyên khối, tạc theo kích thước thật, cả thân hình đồ sộ như đang đặt hẳn l3n đỉnh đầu người ta.

Lúc này, Đào Như Chi cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nhắc tới suối nước nóng này, Lâm Đường Quyên lại bảo: “Nơi này là một tác phẩm nghệ thuật.”

Dù là suối nam hay nữ, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể thấy tấm kính màu trên cao nhuốm ánh tà dương. Ánh sáng dịu dàng xuyên qua từng ô kính rọi xuống, rót lên thân tượng voi. Dưới ánh hoàng hôn, nó như đang sống dậy, nhẹ nhàng dạo bước qua bức tường đầu bể—dĩ nhiên, đoạn này chỉ là tưởng tượng của Đào Như Chi mà thôi.

May mắn thay, giờ phút này trong suối nữ chỉ có mỗi mình cô. Đào Như Chi thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, mồ hôi rịn ra nơi trán chẳng mấy chốc đã lăn dài theo thái dương. Cô không có việc gì làm, cố gắng vểnh tai nghe động tĩnh bên suối nam, nhưng đành chịu, không nghe được gì.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa suối nước nóng mở ra, Lâm Đường Quyên đã tẩy trang xong, bước vào.

Đào Như Chi luống cuống quay mặt đi nơi khác.

Dù gì cũng đều là phụ nữ, cùng một cấu tạo sinh học, nhưng không hiểu sao, khi thấy thân thể tr@n trụi của đối phương, trong cô lại dâng lên một cảm giác như thể mình đang phạm điều gì cấm kỵ.

Lâm Đường Quyên bước xuống bể, có lẽ nhận ra sự bối rối của cô nên không tiến lại gần, chỉ chọn một góc vừa đủ cách xa để tựa người vào thành bể.

Ánh mắt bà dừng lại nơi mép tường, buột miệng thốt lên:
“Con voi kia đẹp thật đấy.”

Đào Như Chi ậm ừ một tiếng, rồi bất giác hỏi:
“Suối nước nóng đặc biệt thế này, sao lại vắng người vậy ạ?”

“Có lẽ là vì phần lớn du khách không ở lại đảo,” Lâm Đường Quyên đáp. “Chuyến phà cuối cùng rời đảo lúc năm giờ, nên khách tới đây thường không đủ thời gian để tắm suối. Chúng ta đúng là gặp may đấy.”

Ban đầu bà cũng chẳng định qua đêm trên đảo, nhưng tình cờ lướt mạng thấy khách sạn do chính Tadao Ando thiết kế còn sót lại một phòng trống, thế là nhanh tay đặt luôn.

Khách sạn ấy vốn dĩ cũng là một bảo tàng mỹ thuật. Ngoài việc được chiêm ngưỡng kiến trúc độc đáo, những vị khách trọ tại đây còn có đặc quyền tham quan bảo tàng riêng vào buổi tối sau giờ đóng cửa. Bảo sao quanh năm kín phòng.

Đào Như Chi gật đầu, nhưng nhất thời lại không biết nói gì thêm.

Cô quyết định chủ động kết thúc sự lúng túng.

“Chắc con ra trước đây, dì cứ ngâm thêm đi ạ.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy bước ra khỏi bể. Lâm Đường Quyên hơi ngẩn ra, có vẻ còn muốn trò chuyện thêm, song cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, nói:

“Mùa hè ngâm mình đúng là hơi nóng thật, dì cũng thấy đủ rồi.”

Nói đoạn, bà cũng bước ra khỏi bể. Hai người mỗi người một bên, đi tắm tráng lại.

Làn nước mát lạnh từ vòi sen đổ ập xuống đỉnh đầu, xua tan hơi nóng đang bốc lên từng làn mỏng trên da thịt. Đào Như Chi thoải mái thở ra một hơi, quay lưng về phía Lâm Đường Quyên, bắt đầu rửa mặt.

Giữa tiếng nước chảy rì rào, cô lại nghe giọng Lâm Đường Quyên vang lên sau lưng, dịu dàng hỏi:
“Như Chi này, con có thể giúp dì thoa sữa dưỡng thể ở lưng được không?”

Lâm Đường Quyên đã tắm xong, lau khô người, lúc này đang cẩn thận thoa dưỡng thể cho chính mình.

Đào Như Chi chẳng có lý gì để từ chối một việc nhỏ như vậy. Cô vội vã lau khô mặt, dùng khăn thấm sạch tay rồi nhận lấy lọ sữa từ tay bà.

Cũng lúc ấy, cô mới thật sự nhìn kỹ tấm lưng của Lâm Đường Quyên — chỉ là một tấm lưng thôi, mà lại đẹp đến nao lòng.

Một tấm lưng trơn mịn, mượt mà, hoàn toàn khác với lưng của cô.

Từ hồi học cấp hai, lưng cô bắt đầu nổi những nốt mụn li ti. Cô ngại nói với bố, cũng chẳng dám vén áo cho bố xem. Không ai để hỏi, không ai để nhờ. Khi ấy, điện thoại di động vẫn chưa thể tùy ý lên mạng như bây giờ. Cô chỉ có thể tranh thủ tiết học tin học để lén tra cứu, tay run run, mắt dáo dác sợ bị bạn bè phát hiện.

Cuối cùng, trong một lần tan học ngang qua tiệm thuốc, cô đứng lặng hồi lâu trước quầy mà không biết mở miệng sao cho phải. Dược sĩ thấy cô một mình, mắt ngó nghiêng đầy cảnh giác, chủ động bước lại hỏi. Mãi rồi cô mới đỏ mặt lí nhí:
“Lưng cháu nhiều mụn quá… có thuốc bôi không ạ?”

Từ đó, mỗi tối tắm xong, cô lại tự nhốt mình trong nhà tắm, mất rất lâu để bôi thuốc.

Tự mình bôi thuốc nơi không nhìn thấy, tay không thể chạm tới hết, chỉ có thể bôi đại, không biết có đúng chỗ không. Vai đã bắt đầu mỏi nhừ.

Lúc ấy, cô lại hay nhớ tới mẹ. Mẹ từng tắm cho cô rất kỹ, từng ngóc ngách một. Có lúc mạnh tay quá, cô đau liền hét lên, bảo mẹ đừng kỳ nữa.

Không ngờ, rồi thật sự cũng chẳng còn ai tắm cho cô nữa.

Nếu mẹ còn ở đây, chuyện này chắc chẳng đáng nhắc đến. Mẹ sẽ vén áo cô lên, xem kỹ rồi nói: “À, cái này mẹ biết cách.”

Nhưng với một cô bé mười hai tuổi như Đào Như Chi khi ấy, mụn ở lưng lại là một nan đề không có lời giải, khiến cô dần dần vì phiền quá mà mặc kệ. Mặc kệ rồi, lại thấy nhẹ nhõm.

Chỉ là, cái giá của sự dễ dãi là những vết thâm còn mãi không tan — những dấu tích mờ mờ loang lổ nơi lưng.

Vì vậy, mùa hè cô chưa bao giờ mặc váy hở lưng. Nhưng mỗi lần đi ngoài đường, nhìn thấy những cô gái tự tin diện váy lưng trần, cô vẫn không kiềm được mà lén nhìn đôi ba lần.

Giờ đây, tay Đào Như Chi thoa lớp dưỡng thể lên tấm lưng ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da nhẵn mịn mà trong lòng thoáng qua một tia ghen tị âm thầm.

Lâm Đường Quyên khe khẽ thở dài:
“Dì từng nghĩ, nếu có thêm một đứa con gái thì sẽ thế nào nhỉ. Biết đâu cũng sẽ cùng tắm rửa, rồi thoa sữa dưỡng thể cho nhau thế này.”

Đào Như Chi khe khẽ phụ họa:
“Dì thích con gái hơn ạ?”

“Cũng không hẳn… trai hay gái cũng được. Dì chỉ là… muốn được gần gũi với con hơn chút thôi. Có lẽ là vì Diệu Viễn quá hiểu chuyện. Bố nó mất khi nó còn nhỏ xíu, vậy mà ở trước mặt chị, một giọt nước mắt nó cũng không rơi.”

Lâm Đường Quyên dùng tay lau mặt, nước vẫn còn vương nơi hàng mi.

“Như thể từ giây phút đó, nó đã tự cắt đi quyền được làm trẻ con. Khóc cũng phải lén lút. Bố nó mất được một tuần, có một sáng chị dậy sớm, thấy nó đang lúi húi ngồi ngoài ban công tự giặt vỏ gối. Giữa mùa đông, đôi tay nhỏ đã bị nứt toác vì lạnh.”

Tay Đào Như Chi khẽ khựng lại, trong lòng chợt nghĩ: nếu khi đó cô và cậu ấy gặp nhau, liệu sẽ ra sao?

Có lẽ cô sẽ ra lệnh cho cậu ấy bôi thuốc lên lưng mình, đổi lại, cô sẽ nhét gối của mình cho cậu, để dù có lén khóc ướt gối cũng chẳng sao.

Chỉ tiếc là trên đời không có “nếu như”. Thế là họ cứ thế, lớn lên trong cô độc.

Nỗi buồn thuở nhỏ để lại một vệt bóng mờ, không bao giờ nhẵn mịn lại được, như những vết thâm trên lưng cô, hay vết nứt nẻ trên tay cậu.

Đào Như Chi thu tay lại, vặn nắp lọ sữa dưỡng thể.

“Xong rồi ạ.”

Cô đưa lại lọ cho Lâm Đường Quyên, nhưng bà lại mở ra lần nữa, nói:
“Con còn chưa bôi mà.”

Đào Như Chi ngẩn người.

“Không cần đâu ạ, con không có thói quen dùng sữa dưỡng thể.”

“Vậy con coi như giúp dì một lần nữa có được không? Lọ này cũng gần hết rồi, vừa hay dùng nốt hôm nay là khỏi phải nhét lại vào vali.”

Đào Như Chi còn đang lưỡng lự thì Lâm Đường Quyên đã cười tủm tỉm đưa tay ra.

Cô đành cuống quýt xoay lưng lại, trong khoảnh khắc ấy chợt nhận ra — đúng là mẹ con ruột thịt, Lâm Đường Quyên và Lâm Diệu Viễn đều khiến cô luống cuống tay chân.

Ngón tay người phụ nữ chạm vào lưng cô, Đào Như Chi vẫn cố trốn tránh, cựa mình nói nhỏ:
“Lưng con không cần bôi đâu ạ.”

Dù sao cũng đã chẳng còn gì đẹp đẽ nữa.

Ngón tay Lâm Đường Quyên nhẹ nhàng lướt qua xương bả vai — vùng da từng mang nhiều mụn nhất.

Dì liếc một cái là nhận ra, liền hỏi:
“Bây giờ chỗ này còn hay nổi mụn không?”

“Cũng đỡ rồi ạ.”

“Thì ra con thật sự không thích đồ hở lưng.” Lâm Đường Quyên hạ giọng, nói khẽ, “Dì còn tưởng là con ghét dì.”

“…”

Đào Như Chi muốn đáp rằng: So với dì, con còn ghét con trai dì hơn.

Ngón tay Lâm Đường Quyên vẫn tiếp tục vuốt v e tấm lưng cô.

“Nếu không còn nổi mụn nữa, vậy thì có thể bắt đầu trị thâm rồi.”

Đào Như Chi nghi hoặc:
“Cái này trị được ạ?”

“Dĩ nhiên. Nhìn lưng dì chẳng phải ví dụ sống động nhất sao?”

Đào Như Chi ngạc nhiên:
“Dì cũng từng bị ạ?”

“Ừ, ngạc nhiên chưa?” Bà bật cười sảng khoái, “Có thể làm laser cho vùng lưng, làm khoảng ba đến năm lần là vết thâm mờ hẳn. Con còn trẻ, da sẽ phục hồi nhanh thôi.”

Đào Như Chi nghe mà ngây người — lần đầu tiên cô biết đến chuyện có thể dùng laser cho lưng.

Với một người vừa mới mua thỏi son đầu tiên trong đời như cô, những điều này cứ như chuyện trên mây. Trong lĩnh vực này, cô vẫn là một học sinh kém, định lên đại học mới từ từ tìm hiểu.

Lâm Đường Quyên nhẹ nhàng bóp vai cô:
“Cứ yên tâm giao cho dì. Hết mùa hè này, lưng con sẽ lại đẹp thôi. Mà dù không đẹp hoàn hảo cũng chẳng sao cả, con vẫn có thể mặc bất kỳ thứ gì mình muốn. Bởi vì đây là cơ thể của con, nên đừng bao giờ thấy áy náy với chính mình.”

Sương mỏng lướt qua hàng mi, Đào Như Chi ngẩng đầu, không ngừng chớp mắt.

Tầm nhìn mờ đi rồi lại rõ nét, bức tượng voi trên đầu tường như đang đong đưa cái vòi dài, sau đó buông xuống, cuốn lấy cô, cùng ngồi trên cao nhìn xuống chính mình năm nào — cô gái từng đứng trước gương, vất vả vặn tay bôi thuốc lên lưng.

Khi Đào Như Chi và Lâm Đường Quyên cùng ra ngoài, hai người đàn ông đã tắm xong từ lâu, cả hai chai sữa tươi mát lạnh cũng đã uống cạn, vỏ thủy tinh đặt trên quầy lễ tân.

Họ đứng đợi ở cửa, khoác trên người bộ yukata nam do suối nước nóng chuẩn bị — nền đen sọc xanh, kiểu dáng đơn giản nhưng tôn lên vẻ tuấn tú.

Bố đang mải mê lựa đồ lưu niệm, ánh mắt Đào Như Chi lướt qua Lâm Diệu Viễn, rồi lập tức dời đi.

Thế mà cậu lại nhìn chằm chằm cô, bước lên hai bước, chọc ghẹo:
“Mặt cô đỏ quá, trông như một quả cà chua ấy.” Cậu chỉ lên mái tóc còn hơi rối của cô, cười càng rạng rỡ hơn, “Ngay cả cái ‘lá’ trên đầu cũng giống y chang.”

Cô nheo mắt lại — dấu hiệu chuẩn bị phản công. Nhưng đúng lúc ấy, một vật lành lạnh áp lên mặt — là cậu đưa tay ra, đặt chai sữa lạnh giấu sau lưng lên má cô.

“Làm mát chút đi, cà chua nhỏ.”

Đào Như Chi giật mình vì cảm giác mát lạnh, vội giật lấy chai sữa từ tay cậu, vô tình chạm vào những ngón tay đã lạnh cóng vì cầm quá lâu.

“…Cậu không lạnh à?” Cô ngượng ngùng hỏi.

“Không lạnh mà.” Cậu cười, “Chút nhiệt độ này ấy hả.”

Đào Như Chi nghe giọng điệu thản nhiên của cậu, không hiểu sao lại nhớ đến lời Lâm Đường Quyên lúc nãy trong làn hơi nước — đứa trẻ rửa vỏ gối trong mùa đông giá rét, đến mức tay bị tê cóng.

Phải chăng chính vì thế nên mới quen với lạnh giá?

Cô trầm ngâm một lát, rồi cũng quay người bước đến quầy lưu niệm, chọn một tuýp kem dưỡng tay mua xuống.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Diệu Viễn, cô ném nó cho cậu, lẩm bẩm:
“Coi như trả lại sữa lạnh.”

Tuy không thể gặp nhau từ thuở ấy, nhưng Đào Như Chi nghĩ — bây giờ cũng chưa muộn.

Vết thâm trên lưng cô, vết nứt nơi tay cậu — rồi sẽ lành lại cả thôi.
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 24: Chương 24



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 24: Hôn em đi

Buổi hoàng hôn ở đảo Naoshima lặng lẽ như một khúc nhạc chiều. Chuyến phà cuối cùng đã rời bến, phải đợi đến tận bình minh ngày mai mới có chuyến kế tiếp. Khách du lịch thưa dần, chỉ còn lại vài người trọ lại nơi đây.

Biển, núi và cây cối, trong khoảnh khắc ấy — dường như đều thuộc về riêng họ.

Bốn người bước chậm rãi trong làn gió nhẹ của hoàng hôn, cùng nhau tản bộ về khách sạn. Đảo không có nhiều đèn đường, thỉnh thoảng mới có một ngọn lẻ loi chiếu sáng, nhưng ánh trăng đêm ấy lại đủ dịu dàng để thay thế đèn mà dẫn bước cho họ.

Khi ngang qua một bãi biển, ánh sáng nơi đó chợt rạng hơn so với phần đường trước đó. Họ bước lại gần và thấy có một quầy hàng nhỏ bán đá bào, phao bơi mùa hè và cả pháo hoa.

Lúc họ tới, chủ quán đang dọn hàng. May sao, họ kịp mua vài phần đá bào, nước ngọt có bi, thêm một tấm thảm trải biển.

Không biết chủ quán đã nói điều gì với Lâm Đường Quyên, mà bà ấy ôm theo một xô nhỏ đầy pháo hoa trở lại, gương mặt ánh lên niềm vui.

“Chủ quán bảo chúng ta là nhóm khách cuối cùng hôm nay, rất có duyên,” bà cười bảo, “nên tặng luôn phần pháo hoa còn lại cho tụi mình.”

Đào Khang Sanh tròn mắt: “Chủ quán tốt ghê! Nhưng hay là mình trả thêm ít tiền nhé?”

“Em đã định trả rồi, mà anh ấy không chịu lấy.”

“Vậy thì…”

Khi mọi người còn đang bàn bạc, Đào Như Chi như bừng sáng một ý. Cô lục trong túi xách lấy ra một chùm chìa khóa với nhiều mặt dây xinh xắn do cô sưu tầm. Trong đó có một miếng nhỏ hình kim nguyên bảo bằng vàng giả.

Cô chạy đến, tháo miếng ấy ra và tặng cho chủ quán. Vừa nói tiếng Anh, vừa dùng tay mô tả, cô giải thích đó là món quà nhỏ mua từ Trung Quốc, không đáng giá, nhưng là chút lòng thành. Ở Trung Quốc, nó tượng trưng cho tài lộc dồi dào — một lời chúc buôn may bán đắt.

Chủ quán lần này không từ chối. Ông tỏ ra thích thú, nhận lấy kim nguyên bảo và treo nó dưới chiếc chuông gió bên mái hiên, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

Họ vẫy tay chào tạm biệt, rời quầy hàng trong tiếng “see you” kéo dài đầy thiện ý của ông chủ, bước về phía biển đêm.

Bờ biển lúc này chẳng còn ai. Biển nội Seto vẫn tĩnh lặng như bức tranh đêm họ từng ngắm ở ga tàu Matsuyama. Nhưng hôm nay bầu trời quang đãng, không một gợn mây. Trăng sáng vằng vặc, rải ánh bạc lung linh khắp mặt nước huyền hoặc như mộng.

Cả nhóm cùng nhau trải tấm thảm xuống cát, dùng túi xách của mỗi người để chặn bốn góc, vừa vặn bốn cái túi cho bốn góc thảm.

Lâm Đường Quyên mang xô pháo hoa đặt cách đó không xa, quẹt diêm đốt dây dẫn.

Tia lửa bắt đầu cháy lách tách.

Bà nhanh chóng chạy về ngồi cạnh Đào Khang Sanh, ông vừa lúc đưa tay kéo bà lại gần, ôm lấy bờ vai bà. Cả hai cùng ngẩng đầu ngắm pháo hoa.

Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn ngồi phía sau họ, khoảng cách giữa hai người hơi xa, chính giữa đặt một món gì đó vuông nhỏ, quá tối nên cô không nhìn rõ. Hình như là đồ Lâm Diệu Viễn vừa lấy ra từ ba lô.

“Bùm”— dây dẫn cháy hết. Một chùm pháo đỏ vút lên bầu trời, không nở bung thành hình quá lớn — chỉ là pháo nhỏ thôi mà, nếu đẹp quá chắc chủ quán cũng tiếc không tặng.

Dẫu vậy, trong đôi mắt của Đào Như Chi, ánh sáng ấy vẫn rực rỡ biết bao. Bởi đây là món quà từ một cuộc gặp gỡ vô tình — nên mới càng đẹp đến nao lòng.

Cô giơ điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc ấy. Mọi người đều im lặng, như có một sự đồng điệu không lời. Đến khi pháo hoa cuối cùng bùng lên, họ cùng lúc thốt lên tiếng “wow” đầy kinh ngạc.

Biển trở lại tĩnh lặng, chỉ còn làn khói mỏng nhẹ còn lảng vảng nơi pháo vừa nổ, mãi chưa tan.

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đứng dậy, nói muốn đi dạo ven biển. ĐàoNhư Chi và Lâm Diệu Viễn rất hiểu ý, cười bảo: “Vậy tụi con ngồi đây chờ hai người.”

Đào Như Chi dõi theo hai người họ, đến khi họ đi thật xa mới lặng lẽ nắm tay nhau.

Cô quay lại, thấy Lâm Diệu Viễn đang nghịch món đồ nhỏ lúc nãy. Một lúc sau, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên — thì ra là một chiếc loa Bluetooth.

“Cậu đi chơi cũng mang cả loa à?” cô kinh ngạc hỏi.

“Không, tôi mua hồi chiều ở cửa hàng lưu niệm trong bảo tàng.”

“Ồ… cái này dùng ổn không?”

Cô chưa bao giờ dùng loa Bluetooth, toàn nghe nhạc bằng tai nghe. Ở nhà thì có loa lớn, mà cũng ít dùng để mở nhạc.

Lâm Diệu Viễn hỏi thẳng: “Cô muốn thử không?”

“Kết nối với điện thoại của tôi à?”

“Ừ.”

Đào Như Chi bông đùa: “Được thôi, cho cậu nghe playlist của tôi là một ân huệ lớn với gu thẩm mỹ của cậu đấy.”

Lâm Diệu Viễn cười: “Cô nằm mơ cũng phải có giới hạn chứ.”

“Tôi nói thật đấy.”

“Vậy chắc cô không được kết nối nữa rồi.”

“Ê ê, rõ ràng là cậu hỏi trước mà, làm người không thể lật mặt nhanh vậy được.”

“Tôi chỉ nói ‘chắc là’, chứ có lật mặt đâu. Làm người cũng đừng nóng tính quá.” Cậu nhấn nút trên loa, đèn báo bắt đầu nhấp nháy. “Giờ có thể kết nối rồi đó.”

“Hứ…” — Đào Như Chi loay hoay mở Bluetooth trong điện thoại, lần đầu nên hơi lóng ngóng.

Một tên thiết bị hiện ra: JBL X1.

Lâm Diệu Viễn khẽ nghiêng đầu, chỉ nhẹ một cái lên màn hình của cô: “Cái này.”

“Biết rồi… có mỗi tên này hiện ra thôi mà.”

Nửa bên vai cô gần anh ban đầu hơi cứng, rồi dần thả lỏng theo khoảng cách giữa họ.

Biểu tượng kết nối xoay vòng trên màn hình, vài giây sau hiện lên dòng chữ: Kết nối thành công.

Lâm Diệu Viễn vươn vai, rồi chống hai tay ra sau, tựa mình vào cát, nhàn nhã nói: “Tôi sẵn sàng thưởng thức gu âm nhạc đỉnh cao của cô rồi. Mời.”

Đào Như Chi đột nhiên cảm thấy áp lực, lưỡng lự không biết nên chọn bài nào. Bài nào cô cũng thích theo một cách riêng. Hay là… để trời quyết định vậy.

Cô bấm nút phát ngẫu nhiên.

Ngay trước khi sự kiên nhẫn của Lâm Diệu Viễn sắp cạn sạch, âm thanh của bài hát cuối cùng cũng vang lên từ chiếc loa nhỏ.

Đào Như Chi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác tim đập rộn ràng không thể kìm lại.

Sao lại là bài này… Sao lại đúng là bài này chứ…

Lâm Diệu Viễn lắc đầu theo điệu guitar dạo đầu, có vẻ rất ưng ý:
“Bài này tên gì thế?”

Đào Như Chi không trả lời, chỉ cúi đầu, nhanh chóng chuyển sang bài khác trước khi câu hát đầu tiên vang lên.

Dưới ánh trăng sáng, Lâm Diệu Viễn nghiêng đầu lại gần, hỏi khẽ:
“Sao không nghe bài lúc nãy nữa?”

Cô hơi nghiêng người ra sau, nhìn lên mặt trăng mà đáp:
“…Chỉ là không muốn nghe nữa thôi.”

Họ lại nán lại bên biển thêm một lúc lâu, đến khi trăng treo cao mới sực nhớ đến bảo tàng trong khách sạn.

Tuy là khách nghỉ được quyền tham quan về đêm, nhưng thời gian vẫn có giới hạn. Bốn người họ thu dọn vội vã, ôm tấm thảm trải cát quay về.

Khách sạn nằm trên triền núi, ban ngày là nơi ngắm cảnh tuyệt đẹp của biển nội địa Seto, nhưng đến đêm thì chỉ còn một màn đen sâu thẳm trước mắt. Không còn tiếng người rộn ràng như khi nhận phòng, hành lang tĩnh mịch như chốn mộng.

May mắn là họ đến vừa kịp đợt tham quan cuối, khách vào xem chỉ lác đác vài người, cảm giác cứ như họ đang được bao trọn cả bảo tàng. Một trải nghiệm vừa lặng thầm, vừa rất đỗi riêng tư.

Ban đầu còn đi cùng nhau mươi phút, rồi mỗi người dần tản ra theo nhịp riêng.

Đào Như Chi rất tận hưởng sự tĩnh lặng khi đi một mình, càng đi sâu vào bên trong, càng cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác. Bảo tàng giờ đây không chỉ trưng bày tranh, mà còn có kiến trúc, có hai tảng ngọc tròn khổng lồ đặt sau lớp kính cao vời vợi như thể là chứng tích từ một vụ va chạm của thiên thạch ngoài không gian.

Đây không phải lần đầu cô vào bảo tàng, nhưng là lần đầu cô đến vào ban đêm. Cảm giác này thật tự do. Như thể bản thân cũng là một món trưng bày giữa không gian rộng lớn ấy, chỉ là cô còn thức, còn các hiện vật thì đang mơ màng.

Thế rồi, cô bắt gặp một khu vực ánh sáng dịu mờ, nơi có hai con robot đang phát ra tiếng vo ve khó hiểu.

Nhưng điều khó hiểu hơn cả là Lâm Diệu Viễn đang đứng trước chúng, lẩm bẩm một mình.

Đào Như Chi lắng tai nghe, mới phát hiện cậu đang “lồ ng tiếng” cho hai con robot:
“Hôm nay mày thế nào?”
“Mệt mỏi, toàn người chĩa máy ảnh vào mặt tao.”
“Tao cũng vậy, bro.”

Cô bật cười thành tiếng — cái tên này đang làm trò gì thế không biết.

Lâm Diệu Viễn quay sang, không hề bối rối, còn mời mọc:
“Đúng lúc tôi diễn hơi mỏi, cô vào vai bên trái nhé?”

Đào Như Chi nhíu mày: “Tôi có ngu đâu mà chơi trò trẩu tre ấy ?”

Một phút sau…

Từ xa, Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên bắt gặp hai đứa trẻ con nhà mình đang đứng trước robot, mỗi người một bên, nghiêm túc đối thoại, ra vẻ như thật. Như thể là hai chị em lớn lên cùng nhau, giờ vẫn say mê chơi một trò trẻ con ngốc nghếch mà không biết chán.

Họ liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lấp lánh cảm xúc không thể gọi tên — như thể họ vừa nhìn thấy món trưng bày đẹp nhất đêm nay.

Họ nhẹ bước rẽ sang khu khác, không làm phiền.

Nếu họ đến gần thêm chút nữa, nghe thấy đoạn đối thoại, e rằng sẽ không cảm động nổi nữa —

Đào Như Chi: “Nãy có một con người giống giống đàn ông cứ nói nhảm trước mặt tôi, đúng thần kinh.”

Lâm Diệu Viễn: “Chuẩn, bro. Giờ còn thêm một nữ thần kinh nữa.”

Đào Như Chi: “Anh nói cái con đứng trước mặt tôi hả? Tôi thấy nó nhìn thôi đã thấy trí tuệ bừng sáng rồi. Không như cái đứa đứng trước mặt anh, trông như ly cocktail ở quán rượu ở Onomichi ấy.”

Lâm Diệu Viễn: “…Giống chỗ nào?”

Đào Như Chi: “Giống ở chỗ độ thông minh loãng như rượu bị pha nước.”

Lâm Diệu Viễn không phản bác.

Cô ngạc nhiên: “Cạn lời rồi à?”

“Chỉ người bị chạm vào chỗ đau mới phản ứng thôi.” Cậu cười, “Dù sao thì tôi vẫn đứng nhất lớp trong kỳ thi cuối kỳ.”

Đào Như Chi khoanh tay: “Cậu đứng nhất chẳng qua do tôi không học chung lớp thôi.”

Không chút ngập ngừng, cậu nói: “Vậy cô vào lớp tôi, tôi nhường nhất cho cô.”

“…Cậu đang nguyền tôi phải lưu ban đấy à? Thâm thật.”

“Cậu nói linh tinh gì vậy, lúc ở dưới tháp Tokyo, cô đã viết lời chúc cho tôi mà.”

“Chỉ tiếc là khi đó có mẹ cậu và bố tôi đứng cạnh, bằng không tôi viết gì thì cũng khó mà đoán chắc.”

Lâm Diệu Viễn dứt khoát không vòng vo nữa:
“Vậy cô đoán thử xem, nếu không có họ ở đó, cô nghĩ tôi sẽ viết gì?”

Đào Như Chi khẽ bật cười, giọng châm biếm:
“Tôi việc gì phải đoán lời người ta mắng mình?”

Lâm Diệu Viễn hơi nhún vai, vẻ nuối tiếc dường như cũng nhuộm chút thích thú.

Khu triển lãm robot dần lùi lại phía sau. Trước mắt Đào Như Chi là một không gian khác – một căn phòng hình tròn như giáo đường, bậc thang xoắn ốc vươn lên từng tầng như dẫn đến một cõi mộng mị nào đó.

Ở chính giữa gian phòng là một thiết bị lạ lẫm đang phát ra những ánh sáng đổi màu liên tục. Nó giống như món đồ bị bỏ quên từ tương lai, lạnh lùng, xa lạ, lại như đang thở dưới nhịp tim công nghệ.

Cô bước đến gần. Trên bảng giới thiệu là tên tác phẩm “100 Live and Die”, sáng tác từ năm 1984.

Một trăm lần sống – một trăm lần chết.

Mỗi ống đèn là một cụm từ, gắn với một chữ “live” hoặc “die”. Tác phẩm lặp lại những mặt đối lập, nhưng cũng là cặp song hành của kiếp người: ăn và sống, yêu và chết, ngủ và sống, khóc và chết… Tất cả cứ lần lượt được chọn, phát sáng, rồi vụt tắt. Như nhịp thở – một khoảnh khắc hiện sinh, một lần nhắc nhở.

Đào Như Chi đứng yên lặng nhìn, ánh sáng đổi màu phản chiếu trong mắt cô như những đoạn ký ức chưa kịp gọi tên.

Lâm Diệu Viễn bước đến, tiếng bước chân vang lên rất khẽ, dừng lại bên cạnh cô. Họ đứng cách nhau một khoảng không, đủ gần để nhận biết hơi thở, đủ xa để không phá vỡ im lặng.

“Cũng thú vị đấy,” cậu trầm ngâm.

Đào Như Chi nhìn ánh sáng hiện tại, cụm từ “touch and live” đang rực lên màu đỏ nhạt. Cô nói, như bắt đầu một trò chơi:
“Tôi đoán từ tiếp theo sẽ kết thúc bằng ‘die’.”

Lâm Diệu Viễn lập tức phản bác:
“Tôi thì nghĩ là ‘live’.”

Tựa như theo một quỹ đạo quen thuộc, hai người lại bất giác rơi vào một cuộc đối đầu nho nhỏ.

“Được rồi,” cô nảy ra ý tưởng, ánh mắt lấp lánh như trẻ con nghĩ ra trò nghịch ngợm, “thua thì phải diễn theo từ đó, ví dụ hiện lên là ‘cry’, thì người thua phải khóc. Không làm được thì diễn, xem như thử thách diễn xuất.”

Cậu nheo mắt nhìn cô, “Cô nói cứ như tôi nhất định sẽ thua vậy.”

“Cậu cơ mà,” cô nhếch môi, “diễn xuất hạng hai, không ai dám nhận hạng nhất.”

Một câu nói đâm nhẹ vào lòng tự tôn, nhưng cũng khơi lên tiếng cười.

“Vậy thì tôi nhận lời. Không phụ sự kỳ vọng của cô đâu.”

Từng câu chữ chưa kịp lắng xuống, ánh sáng bỗng đổi màu.

“Đến rồi,” cô nói, mắt dán vào ống đèn đang chuyển màu.

Cả thế giới như lặng đi trong khoảnh khắc đó.

Ánh đèn hiện lên màu đỏ. Cô mỉm cười thắng cuộc, đúng là “die” thật.

Nhưng khi ánh sáng lan dần ra cụm từ ở đầu – cô ngẩng lên và tim như khựng lại.

“kiss”

Lâm Diệu Viễn cũng nhìn thấy. Cả hai người như cùng lúc nín thở.

Im lặng lan ra, như những hạt bụi lơ lửng trong không gian mờ tối ấy. Ánh đèn vụt tắt, khung cảnh chìm trở lại trong ánh sáng nhạt mờ.

Cậu là người đầu tiên lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Cho dù là giả vờ, một mình tôi cũng không thể làm được…”

“…Vậy phải làm sao đây, Đào Như Chi?”

Đào Như Chi không trả lời ngay.

Trong đầu cô, hình ảnh từ bãi biển vừa rồi bỗng sống lại.

Khi cùng cậu kề bên, kéo chân gần lại, vô tình làm cát rơi qua kẽ tay cô, từng hạt cát mát lạnh như ký ức len vào tay áo. Và nếu khi ấy… nếu như cô không tắt bài hát kia…

Nếu cô để cho nó tiếp tục, để cả hai cùng lặng yên nghe hết bài hát ấy giữa tiếng sóng rì rào dưới vầng trăng…

「Lead me out on the moonlit floor」
「Sliver moon’s sparking」
「So kiss me」

Nếu bài hát ấy được nghe trọn…

Lâm Diệu Viễn, liệu cậu có nghe thấy câu cuối cùng ấy không?
“Kiss me.”

*100 live and die
1-39.jpg

 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 25: Chương 25



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 25: Lễ hội mùa hè

Khi Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên cùng bước đến khu trưng bày đèn ống, ánh sáng vừa vặn bừng lên.

Trước mắt họ là hai đứa trẻ nhà mình, đứng cách nhau khá xa trước thiết bị lấp lánh ánh đèn ấy. Cả hai đều ngẩng đầu im lặng nhìn, vẻ mặt nghiêm túc đến mức tựa như đang nghiên cứu một đề tài kỹ thuật phức tạp, chứ chẳng phải đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật.

Thấy người lớn đến, Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đồng thanh chào khe khẽ, tiếng “hi” rời rạc vang lên như một nghi thức bắt buộc.

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên cũng tò mò ngẩng đầu nhìn, nhìn mãi mà chẳng hiểu được ý nghĩa của thiết bị kỳ quặc kia.

“Cái này là gì thế nhỉ?” Đào Khang Sanh hỏi.

Đào Như Chi quay đầu lại, lơ đãng đáp, “Con cũng không rõ lắm ạ.”

“Thế sao hai đứa lại chăm chú nhìn đến vậy?”

Lâm Diệu Viễn trả lời: “Tụi con chỉ tò mò xem đèn tiếp theo sẽ sáng ở đâu thôi.”

Đào Khang Sanh bật cười, ghé tai Lâm Đường Quyên nói nhỏ: “Quả nhiên vẫn là con nít, những thứ thế này cũng khiến chúng tò mò được.”

Lâm Đường Quyên khẽ đập vai ông: “Thì sao chứ? Em cũng tò mò mà.”

“Được rồi, vậy thì để anh dawts ba đứa trẻ nhà mình đi xem đèn nhé.”

Thế là bốn người đứng cùng nhau trước thiết bị. Một bóng đèn màu bất chợt sáng lên.

—【Fear】(Nỗi sợ).

Tối hôm đó, Tào Như Chi mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Cô mơ thấy mình đang chìm sâu trong một vịnh biển xanh lam. Trên đầu là ánh đèn tuần tra, không phải thứ ánh sáng trắng thông thường, mà phơn phớt đỏ.

Cô lặng lẽ bơi trong vùng giao thoa của lam và đỏ, từng đợt bong bóng nhỏ nổi lên từ miệng, vang lên tiếng vỡ tí tách — bốp, bốp. Môi cô khẽ run.

Đào Như Chi giật mình tỉnh giấc.

Bốn giờ sáng. Trời chưa sáng hẳn, màn đêm vẫn ôm trọn bầu trời lẫn mặt biển. Từ cửa sổ phòng khách sạn nhìn xuống, vùng biển nội địa Seto yên tĩnh đến mức giống hệt vịnh biển cô thấy trong mơ.

Sau đó, cô ngủ thêm một chút, suýt nữa trễ giờ tàu.

Hôm nay họ sẽ lên đường đến đảo Shōdoshima. Thời gian đi tàu mất một tiếng, đến nơi thì trời cũng đã xế chiều. Nhưng trọng điểm của chuyến đi hôm nay là buổi tối — lễ hội mùa hè Inari thường niên trên đảo.

Tối hôm đó sẽ có cuộc diễu hành đặc biệt, du khách lẫn dân bản địa đều có thể tham gia.

Khởi hành từ đền Inari, tất cả những ai hóa trang thành hồ ly đều có thể nhập đoàn, đi qua những gian hàng mùa hè và kết thúc tại một đền hồ ly khác, nơi sẽ tổ chức biểu diễn Nō — kịch truyền thống Nhật.

Ngay khi Lâm Đường Quyên nhắc đến lễ hội này, Đào Như Chi đã mong ngóng không thôi. Có thể nói, đây chính là đêm cô mong chờ nhất trong cả hành trình.

Dù đêm qua ngủ không ngon, thậm chí còn say sóng đến mức buồn nôn, nhưng vừa đặt chân lên đảo, không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi khiến tinh thần cô lập tức phấn chấn hẳn lên.

Dọc theo bờ biển là những chiếc lồ ng đèn mùa hè treo rực rỡ. Các gian hàng san sát nhau, treo đầy mặt nạ hồ ly đủ hình dáng.

Lâm Đường Quyên nói rằng ở gần đền sẽ có nhiều gian hàng hơn, nhưng giờ mua ở đây trước thì đỡ phải xếp hàng sau.

Mặt nạ là đạo cụ không thể thiếu cho đêm nay, chỉ khi đeo mặt nạ mới có thể nhập vai thành “hồ ly” và cùng tham gia diễu hành.

Đào Khang Sanh chợt nảy ra một ý tưởng “kết nối tình thân” mà ông cho là thú vị:

“Vậy thì mỗi người đừng tự chọn mặt nạ cho mình. Chọn cho người khác đi, thế mới có ý nghĩa!”

Ông hào hứng chia nhóm theo vòng tròn: ông chọn cho Lâm Đường Quyên, Lâm Đường Quyên chọn cho Đào Như Chi, Đào Như Chi chọn cho Lâm Diệu Viễn, và cuối cùng Lâm Diệu Viễn sẽ chọn lại cho ông.

Đào Như Chi âm thầm than thở — bố cô chắc lại học lỏm chiêu trò này từ mấy buổi tiệc cuối năm ở cơ quan rồi, chán chết đi được.

Nhưng nghĩ đến việc người chọn mặt nạ cho mình là Lâm Đường Quyên thì cô cũng yên tâm. Người nên lo lắng là Lâm Diệu Viễn.

Dù gì thì mặt nạ cậu đội đêm nay nằm trong tay cô mà.

Đào Như Chi đứng trước gian hàng, làm bộ suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng lại không thấy Lâm Diệu Viễn đến “đe dọa” cô như tưởng tượng.

Cô liếc sang, thấy Lâm Diệu Viễn cũng đang chọn mặt nạ, sắc mặt mệt mỏi, giống hệt cô lúc trên tàu.

…Không lẽ cậu cũng say sóng?

Đào Như Chi hiểu cảm giác đó khó chịu thế nào, nên quyết định không đùa dai nữa, nghiêm túc chọn lựa.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc mặt nạ hồ ly màu đen tuyền.

So với những mặt nạ đại trà khác, loại này hiếm hơn, treo ở gian hàng rất nổi bật.

Cô mua nó, gói lại cẩn thận đưa cho Lâm Diệu Viễn, rồi tiện tay lấy trong túi ra một quả quýt.

Là trái quýt cô mua ở Matsuyama, định dùng để chống say sóng. Còn một quả, giờ đưa cho cậu.

“Bóc vỏ ra rồi đặt dưới mũi ngửi, sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Đào Như Chi dúi mặt nạ lẫn quả quýt vào tay cậu.

Lâm Diệu Viễn nhìn cô, rồi nhìn quả quýt, nghe lời bóc vỏ, ăn luôn một múi, sau đó bình thản nói: “Ngọt thật đấy.”

Đào Như Chi nổi cáu: “Ý là ngửi vỏ chứ không phải ăn!”

Cậu bật cười, “Ồ” một tiếng, gỡ lấy vỏ quýt, rồi đưa phần còn lại — quả quýt đã thiếu một múi — đặt vào lòng bàn tay cô.

Đào Như Chi nhận được mặt nạ từ Lâm Đường Quyên là một chiếc đỏ trắng cổ điển, nhưng ở phần tai lại gắn thêm tua rua nhỏ.

Về khách sạn thử đeo, cô phát hiện mỗi lần lắc đầu, tua rua ấy lại đung đưa mềm mại, cứ như thật sự là đôi tai cáo đang đong đưa.

Đúng là gu thẩm mỹ của dì Lâm! Cô hết sức hài lòng, dù chưa tới giờ ra ngoài, đã đội mặt nạ đi đi lại lại trong phòng khách sạn, còn chụp không ít ảnh selfie.

Đến giờ hẹn, Đào Như Chi phấn khởi mang mặt nạ xuống sảnh. Bố cô và dì Lâm đã có mặt, chỉ còn Lâm Diệu Viễn chưa xuống.

Mười phút sau, cậu lững thững xuất hiện, sắc mặt còn tệ hơn lúc nãy.

Lúc này Đào Như Chi mới nhận ra: có lẽ cậu ấy không phải say sóng, mà là… đang bệnh thật.

Lâm Đường Quyên vội đưa tay lên trán cậu, sắc mặt cũng thay đổi ngay.

“Để mẹ ra mượn nhiệt kế.”

“Phát sốt à?” Đào Khang Sanh cũng sờ thử, so với trán mình, rồi nhíu mày: “Đúng là hơi nóng thật.”

Lâm Diệu Viễn xua tay: “Không sao đâu ạ, chắc cảm nhẹ thôi.”

Lâm Đường Quyên mang về nhiệt kế điện tử, nhất quyết bắt cậu đo ngay.

Kết quả: 38 độ 5.

Nếu là trước đây, Đào Như Chi chắc hẳn sẽ hả hê — ai bảo suốt ngày giả bệnh, giờ thì báo ứng rồi đấy!

Nhưng khi đối diện ánh mắt mệt mỏi của cậu, cô mím môi, vô thức thốt lên:

“Cậu… có khó chịu lắm không?”

Lâm Diệu Viễn khẽ sững lại, chẳng rõ vì sốt cao phản ứng chậm, hay vì câu hỏi dịu dàng bất ngờ của cô.

Cậu duỗi lưng, thành thật đáp: “Người ê ẩm một chút.”

Đào Khang Sanh nhanh chóng mang thuốc từ phòng ra, may mà ông đã chuẩn bị kỹ, mang theo cả hộp thuốc nhỏ từ nhà.

Lâm Diệu Viễn uống thuốc, nhìn đồng hồ, rồi nói: “Không còn sớm nữa, đi thôi.”

Lâm Đường Quyên kéo tay áo cậu lại, ngạc nhiên: “Bộ định ra ngoài thật à, trong tình trạng này?”

Cậu gật đầu rất tự nhiên: “Không sao đâu ạ.”

“Con muốn xỉu ngoài đường à?” Lâm Đường Quyên giữ chặt lấy, “Tối nay con cứ nghỉ ngơi ở khách sạn đi. Mẹ ở lại trông con…”

Lời còn chưa dứt, Lâm Diệu Viễn cắt ngang: “Mẹ, con thật sự không sao.”

Lâm Đường Quyên nghiêm mặt: “Không sao gì chứ, ít nhất tối nay phải uống thuốc hạ sốt xong xem tình hình sao đã. Mai còn phải qua Teshima, con không nghỉ ngơi tối nay thì ngày mai còn đi nổi không?”

“……”

Bà khẽ thở dài: “Đừng cố chấp nữa.”

Lâm Diệu Viễn nhượng bộ: “…Được rồi, con nghỉ. Nhưng với điều kiện, mẹ không được ở lại trông con.”

Lâm Đường Quyên nhíu mày: “Bỏ con ở khách sạn một mình, sao mẹ đi chơi cho được?”

Lâm Diệu Viễn bắt chước bà cau mày:
“Con đâu còn là con nít nữa.”

Lâm Đường Quyên bật cười, xoa rối mái tóc cậu:
“Nói được câu đó thì vẫn là con nít đấy thôi.”

Rồi bà quay sang nói lời xin lỗi với Đào Khang Sanh và Đào Như Chi:
“Tối nay em không đi cùng hai bố con anh được rồi. Nếu có gì không hiểu, cứ gọi cho em nhé.”

Đào Khang Sanh và Đào Như Chi đưa mắt nhìn nhau, dường như đã âm thầm đạt được một sự ăn ý.

Đào Khang Sanh liền nói:
“Vậy tụi anh cũng không đi nữa.”

Đào Như Chi gật đầu theo anh:
“Con và bố đi mua chút gì đó mang về. Mọi người muốn ăn gì không ạ?”

Cả Lâm Đường Quyên và Lâm Diệu Viễn đều ngẩn người một lúc, như thể không biết nên phản ứng thế nào với sự tham gia bất ngờ này.

Rất nhanh sau đó, Lâm Đường Quyên khoát tay xua đuổi:
“Mua gì mà mua… Mau đi chơi đi.”
Bà dùng ánh mắt ra hiệu với Đào Khang Sanh:
“Đi đi, dẫn Như Chi đi chơi cho vui! Bỏ lỡ rồi thì tiếc lắm đấy.”

Đào Khang Sinh thoáng do dự. Ông không chắc Như Chi có thật sự muốn đi không. Ông sợ lại tự mình quyết định như lần trước, khiến cô tủi thân. Vậy nên ông nhìn sang Đào Như Chi, trao lại quyền quyết định cho cô.

Cô không chần chừ, khẽ lắc đầu:
“Không sao đâu ạ, tụi con ở lại giúp là được rồi.”

Lâm Diệu Viễn bất chợt lên tiếng hỏi cô:
“Thật sự không muốn đi à?”

Muốn chứ.

Nhưng là một đứa trẻ luôn biết điều trước mặt người lớn, cô biết cách điều chỉnh đúng mực.

Không phóng đại mong muốn của bản thân, thì sẽ không làm khó bố mình.

Tào Như Chi ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Khi lên tiếng, cô khéo léo tìm ra một cái cớ nghe rất hợp tình hợp lý.

“Ừm, dù sao thiếu một người thì cũng không còn vui như vậy nữa.”

Lâm Diệu Viễn im lặng giây lát, sau đó nửa đùa nửa thật nói:
“Thế thì mấy người vẫn nên đi đi. Mặt nạ mua cả rồi, con nhớ một cái những 2500 yên lận. Con không đi thì mất 2500, mà ai cũng không đi thì là mất một vạn yên đấy! Bán tôi đi chưa chắc đã được từng đó tiền đâu.”

2,500 Yên Nhật ≈ 400,000 đến 425,000 VND

Đào Như Chi thầm nghĩ: Cũng biết rõ giá trị của mình đấy chứ.

“Có chuyện gì con sẽ gọi điện cho mọi người.”
Lâm Diệu Viễn vừa nói vừa bóp nhẹ vai Lâm Đường Quyên, giọng nói xen chút nũng nịu:
“Thay vì ở lại đây với con, hay là quay video, chụp ảnh gửi về đi. Cho con nhìn mà thèm chơi vài cái, mới có động lực hồi phục chứ.”

Mềm mỏng dịu dàng như thế, Lâm Đường Quyên quả nhiên mềm lòng, có vẻ đã bị thuyết phục.

Lần đầu nghe Lâm Diệu Viễn nói bằng giọng như vậy, Đào Như Chi bất giác sờ tay áo, rùng mình.

Thật là ngọt đến rợn người… Không ngờ người này cũng biết làm nũng?
Mà lại làm nũng rất tự nhiên, vừa vặn đến mức khiến người ta không chống đỡ nổi, chỉ muốn mềm lòng.

Chỉ là, nếu người bị thay bằng cô…
Đào Như Chi bất giác thử tưởng tượng. Lập tức, lớp gai nhỏ dựng đứng trên da cô liền biến thành một đợt nổi da gà rùng rợn.

Không tài nào tưởng tượng nổi cảnh anh ta làm nũng với cô sẽ trông ra sao. Chắc hệt như phim kinh dị hạng nhất.

Đào Như Chi lập tức dừng tưởng tượng.

Cuối cùng, Lâm Diệu Viễn hứa sẽ gọi nếu có việc gì, rồi mạnh tay “đuổi” ba người ra khỏi khách sạn.
Cậu một mình trở về thang máy, ngay trước khi cửa thang máy khép lại, với khuôn mặt đỏ bừng, cậu vẫn cố nhẹ nhàng vẫy tay chào họ:
“Bye~”

May mắn thay, khách sạn đặt cũng không xa đền Inari. Cả hai đi bộ một đoạn là đến, lúc ấy nghi thức cũng còn khoảng mười lăm phút nữa mới bắt đầu.

Đào Như Chi đầy thích thú quan sát cảnh tượng trước mắt.
Khác hẳn với đảo Naoshima tĩnh lặng đêm qua, ngôi đền giờ đây chật kín người, vòng trong vòng ngoài. Dòng người đi rước đã tự động xếp thành hàng từ sớm, ai nấy đều đeo mặt nạ hồ ly, có cái giống nhau, có cái lại độc nhất. Một số người còn trang điểm lộng lẫy, mặc yukata truyền thống, tay xách lồ ng đèn nhỏ.

Đoàn rước chính thức thì càng hoành tráng. Nhiều người đàn ông c ởi trần, đầu đội tai cáo, đang vác một chiếc mặt nạ hồ ly khổng lồ cao bằng người thật.
Có người còn khiêng kiệu, mà trong kiệu ấy là một bé gái đáng yêu trong trang phục hồ ly. Mỗi khi có ai đi ngang, cô bé lại ló đầu ra khỏi kiệu, vui vẻ vẫy tay chào.

Trong nhóm chat, Lâm Đường Quyên đã gửi lên không ít ảnh và video.

Lâm Diệu Viễn đáp lại một câu: “Thật ghen tị quá.”

Lâm Đường Quyên dặn cậu:
“Xem xong rồi thì ngủ sớm đi.”

Cậu lại gửi thêm một tin nhắn:
“Con đang cố gắng ngủ đây.”
Kèm theo là một icon nắm đấm nhỏ, như để tự cổ vũ mình.

Đào Như Chi âm thầm dõi theo màn hình.
Thấy Đào Khang Sanh cũng vừa đăng một bức ảnh là tấm họ nhờ người qua đường chụp giúp: cả ba đều đeo mặt nạ hồ ly.

Thế là cô cũng gửi lên một bức, là cô bé hóa trang hồ ly mà cô đã chụp khi nãy.

Lâm Đường Quyên tiếp theo đó lại đăng tấm ảnh Đào Như Chi đeo mặt nạ trên đầu, vừa đi vừa cười rạng rỡ.

Một lúc sau, Lâm Diệu Viễn lại lên tiếng:
“Dễ thương thật đấy.”

…Chắc là đang nói đến cô bé hồ ly trong ảnh kia thôi.

Đào Như Chi tắt màn hình điện thoại.
Vừa qua chín giờ, Bách Hồ Dạ Hành chính thức bắt đầu.

Đội diễu hành chính thức đi đầu, tiếng trống vang lên dồn dập, mở màn cho đoàn rước.
Đào Như Chi cùng bố và Lâm Đường Quyên đi sau cùng đoàn người, chậm rãi tiến bước.

Hai bên đường không ít người không tham gia diễu hành nhưng lại đứng xem, quay phim chụp ảnh.
Các sạp hàng gọi mời rộn rã, mùi socola chuối, bánh cá trà xanh và nước uống mát lạnh phảng phất trong không khí.

Đèn lồ ng sáng rực cả con đường, xa xa có thể thấy núi, thấy biển.
Đào Như Chi vừa quay video vừa đi bộ. Cô lẽ ra nên thấy vui, nhưng trong lòng lại có một góc khuất — như một mảnh đất nhỏ nằm giữa hai luồng sáng, bị ánh đèn bỏ quên, lặng lẽ chìm trong bóng tối, cô lập giữa náo nhiệt.

Từ ngôi đền khởi hành đến điểm kết thúc mất khoảng hai mươi phút đi bộ.
Đào Như Chi cứ thế giơ điện thoại suốt hai mươi phút, quay lại toàn bộ hành trình.

Video quá dài, không thể gửi một lần, cô đành cắt nhỏ, gửi từng đoạn lên nhóm chat.

Tới đích, sân khấu nhỏ của đền hồ ly đang gấp rút chuẩn bị cho tiết mục cuối cùng — biểu diễn kịch Nō.

Mọi người ngước mắt dõi theo sân khấu, chỉ riêng Đào Như Chi cúi đầu nhìn điện thoại, cô liên tục làm mới cuộc trò chuyện, nhưng vẫn không thấy có ai trả lời.

Có lẽ người xui xẻo không thể tới được kia đã ngủ mất rồi.

Cô nhét điện thoại vào túi, là người cuối cùng ngẩng đầu lên.

Buổi diễn kéo dài khá lâu. Ban đầu, cô vẫn còn lơ đễnh, tâm trí để đâu đâu. Nhưng xem một hồi, cô bắt đầu thấy thú vị, rồi dần dần bị cuốn vào từng cử chỉ, từng động tác biểu cảm trên sân khấu.

Giữa chừng, Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh có chút mệt mỏi, muốn đến sạp gần đó ăn uống nghỉ ngơi.
Đào Như Chi vẫn chưa đã mắt, liền bảo họ đi trước, cô xem xong sẽ tới sau.

Nhưng khi buổi diễn kết thúc thật, Đào Như Chi cũng kiệt sức không kém.
Cô vội vàng tìm một bậc thềm ở góc sân mà ngồi xuống, giải thoát cho đôi chân mỏi nhừ.
Cô lấy điện thoại, nhắn vào nhóm hỏi địa điểm cụ thể của quầy hàng.

Việc gõ chữ khi đeo mặt nạ khá bất tiện, nên cô tháo mặt nạ xuống, để sang một bên.

Đào Khang Sanh vẫn chưa trả lời. Cô ngẩng đầu, ánh mắt buông thõng lơ đãng nhìn quanh và rồi đột nhiên khựng lại.

Giữa đám đông hồ ly, có một chiếc mặt nạ quen thuộc.

Chiếc mặt nạ hồ ly màu đen tuyền.

Người đeo mặt nạ ấy đang đứng dưới mái hiên treo đầy lồ ng đèn của đền, hướng mặt về phía cô.

Hơi thở của Đào Như Chi khẽ khựng lại.

Mặt nạ đen dù hiếm, nhưng cũng không phải là duy nhất.
Chỉ là từ đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy có người đeo nó.

Có thể sao? Chắc là không đâu.

Chắc chỉ là một người xa lạ, tình cờ có gu giống cô, cũng mua loại mặt nạ ấy thôi.
Hơn nữa, quần áo của người đó khác hẳn.

Người đeo mặt nạ đen rất nhanh đã rời đi.

Gió khẽ thổi, những chiếc lồ ng đèn đung đưa dưới mái hiên, bóng đổ lên nền đất lắc lư mơ hồ.

Đào Như Chi nhìn chằm chằm vào khoảng trống nơi người ấy vừa đứng.
Người đã đi rồi, đèn vẫn còn sáng, chiếu rọi tất cả, kể cả góc tối trong lòng cô, giờ cũng bỗng trở nên rõ ràng.

— “Thiếu một người, dường như thật sự chẳng còn vui vẻ như vậy nữa.”

Thì ra, câu nói buột miệng kia… không phải lời dối trá của cô.

Đào Như Chi cúi đầu xuất thần, trong tầm mắt là những bước chân qua lại, cô hoàn toàn chẳng để tâm, cho đến khi một đôi chân dừng lại trước mặt.

Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu — vẫn là người đeo mặt nạ cáo đen kia.

Người đó đút tay vào túi, ngồi xuống bên cạnh cô, cách một chiếc mặt nạ cô để bên cạnh.

Gió hè nhè nhẹ mang đến mùi hương quen thuộc của sữa tắm hoa cam mà cậu luôn dùng, ngay cả khi đi du lịch cũng phải mang theo cả bộ chăm sóc cá nhân cùng nhãn hiệu, không chịu dùng đồ khách sạn. Chính cái sự kỹ tính đó lại khiến Đào Như Chi giữa đám đông dù mang mặt nạ nơi đất khách, lập tức nhận ra cậu.

Hai người đều không nói lời nào, như thể đang chơi trò giả vờ không quen biết. Cho đến khi Đào Như Chi mở miệng:
“Cậu định đeo mặt nạ đó đến bao giờ?”

Cậu đáp lại bằng một câu hỏi:
“Không phải mẹ tôi còn ở đây sao?”

“Bà đang nghỉ ở sạp bên cạnh với bố tôi.” Cô nghiêng đầu nhìn. “Chưa hết sốt đã vội chạy ra ngoài à?”

“Dù sao cũng chẳng ngủ được.”

“Khó chịu lắm à?”

“Cũng tạm. Chẳng qua là không ngủ được, điện thoại cứ rung liên tục, mở ra thì toàn là ai đó gửi video trong nhóm.”

“… Là tôi sai à?”

“Quay nhiều vậy không mệt sao?”

“Liên quan gì đến cậu.”

“Ồ, tôi còn tưởng cô quay nhiều thế là để tôi xem.” Giọng cậu uể oải như chỉ có lúc bệnh mới như vậy. “Nên dứt khoát ra ngoài xem tận mắt cho rồi, khỏi cần cô gửi thêm.”

Đào Như Chi hừ nhẹ:
“Không phải đâu, cậu tự luyến quá rồi đấy.”

“Cô chẳng có chút thương cảm nào với người bệnh hết.”

“Bây giờ mới biết mình là bệnh nhân à? Cẩn thận kẻo bị mẹ cậu phát hiện đấy.”

“Tôi mới vừa trinh sát một vòng rồi, không thấy bà đâu.”

Đào Như Chi nhớ lại lúc nãy thấy cậu dưới ánh đèn, hắn không chào mà đi luôn. Cô còn tưởng mình nhận nhầm người. Hóa ra cậu đang lén xác nhận xem dì Lâm có mặt hay không.

Thật là… buồn cười quá. Đào Như Chi bỗng muốn trêu cậu, cố ý nói:
“Vậy tôi đi báo cho dì Lâm ngay bây giờ nhé.”

Cô giả vờ lấy điện thoại, nhưng đã bị Lâm Diệu Viễn giành mất.

“Trả đây, tôi đùa thôi mà.” Cô bất lực nói.

“Tôi biết.” Cậu vươn tay dài, làm như không nghe thấy lời cô.

“Thế mà còn không trả?”

Cậu lại nhặt chiếc mặt nạ đặt giữa hai người lên, úp lên đầu cô.

“Cô cũng đeo đi.”

Đào Như Chi tối sầm mắt lại, tầm nhìn bị che khuất. Chỉ nghe “tách” một tiếng. Khi cô tháo mặt nạ ra, Lâm Diệu Viễn đã tiện tay ném điện thoại lại cho cô.

“Sao lại chỉ có tôi không có ảnh chung chứ. Không chụp với họ thì chụp với cô cũng được.” Cậu nói bằng giọng đầy miễn cưỡng.

Đào Như Chi vội mở album ảnh. Quả nhiên — bức ảnh gần nhất là hai người đeo mặt nạ chụp chung. Cô vẫn đang loay hoay chỉnh mặt nạ, tay còn vung lên như bóng mờ. Trong khi đó Lâm Diệu Viễn chẳng quan tâm đ ến sự khốn đốn của cô, tự mình tạo dáng “V” trước ống kính.

“Gì đây, chụp tôi lộn xộn thế này!” Cô cau mày. “Xoá đi!”

“Xoá gì, dù sao cũng chẳng nhìn ra ai là ai.”

Thật vậy, cả hai đều bị mặt nạ che kín mít.

Đào Như Chi vừa định cãi lại “đã không nhận ra thì chụp làm gì”, thì Lâm Diệu Viễn bỗng chỉ về phía hàng người dài tít tắp:

“Cô xem họ đang làm gì vậy?”

Cô nhìn theo:
“Không phải đang xếp hàng cầu nguyện à?”

“Cô không đi à?” Đào Như Chi lắc đầu chán chường:
“Có cần thiết không? Với lại, thần Nhật Bản nghe hiểu tiếng Trung sao?”

“Vậy thì đơn giản, tôi dạy cô, cô nói là watashi wa…” Cậu dừng lại. “Xin lỗi, tôi không biết phiên âm từ tên Trung của cô. Thôi, để tôi đặt biệt danh tiếng Nhật cho cô nhé.”

“Hả?”

Cậu mở điện thoại, gõ bốn chữ rồi đưa cho cô xem.

Aki Yū Hiko Hime.

*秋优彦姬 (qiū yōu yàn jī) Thư ưu ngạn cơ.

“Hay chứ?”

“Không ngờ là…” Đào Như Chi lẩm bẩm trong lòng một lượt, rồi khoé miệng giật giật. “Khoan, cái này chẳng phải đồng âm với 抽油烟机 (chōu yóu yān jī) máy hút mùi à?”

Chỉ cần nghe tiếng cười nín nhịn nhưng dữ dội của Lâm Diệu Viễn là đủ biết mặt sau chiếc mặt nạ kia đang cười đến mức nào.

Cậu cười đến thở không nổi, cuối cùng cũng thừa nhận: “Lúc nằm xem điện thoại thấy cái meme đó, không buồn cười à?”

Đào Như Chi cười khẩy:
“Lễ đáp lễ, tôi cũng đặt cho cậu một cái.”

Lâm Diệu Viễn ra hiệu mời.

“Mặt cậu hợp tên này lắm.” Đào Như Chi suy nghĩ hồi lâu, nghiêm túc đọc ra bốn chữ:
秋水麻佟 (qiū shuǐ má tóng).

Cậu dần dừng cười, lặp lại một lần:
“…抽水马桶?” (chōu shuǐ mǎ tǒng) bồn cầu xả nước?

Đào Như Chi mỉm cười.

Lâm Diệu Viễn phản ứng chậm một nhịp, lập tức cười to hơn lúc nãy, gần như cười đến ngả người ra sau, rồi… tự nhiên đổ người lên vai cô.

“Cô đúng là giỏi đặt tên.” Cậu khẽ nói trên vai cô, “Nhưng tôi không thích cái tên đó.”

“Thích bồn cầu mới lạ à.” Cô đáp.

“Không phải vì thế.” Cậu nói, “Tôi không thích cái tên đó, nghe giống anh em với cô.”

“Ồ.” Đào Như Chi bình thản nói, “Vậy có lẽ cậu nên nhanh chóng quen dần đi là vừa.”

Lâm Diệu Viễn đeo mặt nạ, cô không thấy được phản ứng của cậu sau câu nói ấy.

Tiếng cậu cũng bị mặt nạ cản lại, mơ hồ:
“Sao tự dưng lại nói vậy?”

Đào Như Chi nhìn chằm chằm vào cái bóng in trên nền cát trước đền thờ của cậu — cái bóng vừa vặn hoà vào bóng của cô, rồi bất chợt hỏi: “Dì Lâm mấy hôm nay có hỏi cậu chuyện gì không?”

“Hỏi gì?”

“Hỏi cậu thấy bố tôi thế nào.”

“…Không.” Cậu nói, “Hai hôm nay không hỏi. Bố cô hỏi cô à?”

Đào Như Chi khẽ gật đầu.

“Là lúc trở về từ ga tàu điện Baishinji hôm đó.”

Tối hôm ấy, Lâm Diệu Viễn và Lâm Đường Quyên đi phía trước, cô và bố lặng lẽ bước phía sau. Bố nhìn bóng lưng hai người họ, bất chợt hỏi: “Mấy ngày nay sống cùng nhau, con thấy dì Lâm thế nào?”

Cô đáp, rất khẽ: “Con thấy dì Lâm là người tốt.”

Bố cô ngập ngừng lựa lời, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy nếu… nếu sau này chúng ta thật sự trở thành một gia đình đúng nghĩa, con có thấy khó chịu không?”

Cô không nghĩ ngợi quá lâu, trực tiếp hỏi lại:
“Bố, bố có yêu dì Lâm không?”

Ông khựng lại đôi chút, không đáp thẳng. Trước mặt con gái, ông thấy ngại khi nói đến chữ “yêu”, đành tìm cách nói vòng vo:
“Bố có thể tưởng tượng được cảnh sống cùng bà ấy suốt nửa đời còn lại.”

Cô bật cười khẽ:
“Vậy thì bố đừng bận tâm đ ến con. Đây là cuộc đời của bố.”

Nhưng ông lắc đầu:
“Bố không chỉ là bố, mà còn là bố của con. Con đối với bố còn quan trọng hơn bất kỳ ai. Thế nên, Như Chi à, bố hy vọng con thật lòng nói ra điều con nghĩ.”

Đào Khang Sinh luôn chân thành, nhưng lần này, sự chân thành ấy thật nhọc nhằn:

“Nếu con cũng thấy mình ‘dị ứng’ với người mới trong nhà, vậy thì… cuối cùng, bố cũng sẽ lựa chọn giống con ngày đó.”

“Thế… cô đã trả lời sao?”

Đào Như Chi không lên tiếng, chỉ khẽ nhún vai, định hất vai để gạt Lâm Diệu Viễn ra khỏi bờ vai mình.

“Đừng lắc nữa, đầu tôi đang quay cuồng đây, lắc thêm tôi chóng mặt lắm rồi.”

Cậu làu bàu phản đối, rồi cuối cùng cũng đưa tay tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt đỏ bừng lên vì sốt.

Đào Như Chi khẽ cúi mắt, cảm nhận trán cậu đang nóng hổi tựa vào cổ mình. Vai cô run nhẹ rồi từ từ dừng lại, giống như một cánh tay máy bị một mảnh giấy chặn lại, chậm rãi trục trặc rồi tê liệt.

Cậu bất chợt hỏi:
“Tôi đeo giúp cô, rồi từ đó đến giờ cô vẫn chưa tháo ra lần nào à?”

Cô khựng lại, rồi chợt hiểu cậu đang nói đến chiếc vòng cổ ngọc trai đang đeo trên cổ.

Đào Như Chi khẽ kéo nhẹ sợi dây, giọng lảng tránh:
“Quên mất.”

Đinh—
Màn hình điện thoại sáng lên đúng lúc.

Là tin nhắn từ Đào Khang Sanh, báo vị trí hiện tại của ông và Lâm Đường Quyên.

Đào Như Chi hoàn hồn, một cơn gió thoảng qua cuốn tờ giấy rơi xuống, cô vung tay, nhân động tác cầm điện thoại mà khẽ giật mạnh vai, mạnh hơn lần trước, khiến cậu bị hất ra xa.

Hai người lại trở về tư thế ban đầu—ngồi cạnh nhưng không chạm nhau.

Giọng cô rất khẽ, như sợ đánh vỡ một điều gì mong manh:

“Tôi nói là… tôi không dị ứng với dì Lâm đâu.”
Cô cúi đầu, thì thầm,
“Vì mẹ cậu thật sự là một người phụ nữ tốt. Tốt đến mức… tôi có chút ghen tỵ với cậu.”

“Thế à…”
Cậu lặng đi một lúc, rồi nói:
“Vậy thì… chẳng bao lâu nữa, cô không cần ghen nữa đâu. Mẹ luôn dịu dàng hơn với con gái.”

Đã gần nửa đêm, nhưng thần xã vẫn nhộn nhịp.

Trên sân khấu, nhân viên đang dọn dẹp đạo cụ; trong bụi cỏ, lũ ve mùa hạ vẫn miệt mài cất tiếng hát. Dòng người trước tượng thần vẫn xếp dài, họ tung đồng xu vào mà chẳng lo liệu vị thần kia có đang say ngủ vì mệt mỏi hay không.

Tiếng xu lăn lóc trong tiền viện, khẽ ngân lên tiếng chuông va chạm lan xa, vọng đến tận nơi hai người ngồi.

Chiếc mặt nạ đen mà Lâm Diệu Viễn vừa tháo xuống, được đặt chồng lên mặt nạ đỏ trắng của cô. Hai ô mắt rỗng, đôi môi nhô lên, khớp với nhau đến lạ thường.

Hai chiếc mặt nạ từng che đi cảm xúc của họ, giờ đây đang tựa vào nhau thân mật, còn hai con người thật lại chỉ lặng lẽ ngồi đó —

Cách nhau một khoảng —

Không gần, cũng chẳng xa.
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 26: Chương 26



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 26: Thình thịch

Nửa đêm, trăng đã lên đến đỉnh đầu. Ánh sáng thanh tĩnh của nó hòa cùng sắc vàng dịu dàng của chiếc đèn lồ ng, như tấm màn mỏng bao trùm lên hai người đang ngồi lặng lẽ ở một góc đền thần.

Hai người yên lặng ngồi bên nhau một lúc. Trong lòng chợt nhớ đến hai người lớn vẫn đang đợi mình ở quầy hàng, Đào Như Chi khẽ mở lời:

“Chắc tôi phải quay lại tìm họ rồi. Cậu chắc là không đi cùng nhỉ?”

“Chắc rồi. Tôi không muốn bị mẹ cằn nhằn cả đêm nữa đâu.”

Đào Như Chi hỏi theo phép tắc:
“Vậy… cậu về một mình ổn chứ?”

Cậu lại không trả lời theo lẽ thường:
“Không ổn.”

“…Cậu không định bắt tôi đưa cậu về đấy chứ?”

“Không được sao?”

“Họ còn đang đợi tôi!”

“Cô cứ nói là mệt quá, nên về khách sạn nghỉ trước rồi.”

Đào Như Chi bật cười, là tức đến bật cười:
“Tại sao tôi lại phải nói dối vì cậu chứ?”

“Vì cô lớn hơn tôi, đương nhiên nên chăm sóc tôi rồi.”

“…Thế sao lúc khác không thấy cậu nhớ là tôi lớn hơn để mà tôn trọng?”

Cậu gật đầu rất nghiêm túc:
“Vậy từ hôm nay bắt đầu tôn trọng.”

“Tin không nổi.” Đào Như Chi phủi quần đứng dậy, “Đi đây.”

Lâm Diệu Viễn dường như đã sớm đoán được cô sẽ như thế, chỉ nhẹ nhàng phất tay, không giữ lại.

Cậu chẳng vội quay về, cứ thế ngồi yên nơi cũ, thả mình trong khoảng lặng không tên.

Lúc vầng trăng bắt đầu chếch về một bên, có một người quay lại. Bóng cô in dài dưới ánh trăng, chạm đến trước mặt cậu.

Cái bóng mảnh mai, trong suốt như sương khói ấy khoanh tay, giọng thiếu kiên nhẫn vang lên:

“Rốt cuộc cậu có đi không đây?”

Hai người rời khỏi đền thần, chung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Đường đi rất tối, họ phải bật đèn pin mới đủ soi sáng con lối nhỏ. Những quầy hàng náo nhiệt khi nãy giờ đã dọn đi hết, để lại một khoảng vắng lạnh. Chỉ còn tiếng sóng vẫn đều đều vọng về.

Họ bước đi, người trước người sau. Cô đi trước, cậu theo sau. Nhưng không biết từ bước nào, có lẽ là do cậu bước nhanh hơn, hoặc do cô chậm lại, mà cuối cùng hai người đã đi song hành, giữa họ là cơn gió mùa hè lặng lẽ lướt qua.

Cho đến khi ánh đèn từ điện thoại của Đào Như Chi lay động trong tay, vô tình rọi lên một khu nghĩa địa giữa bóng tối.

Cô giật nảy mình, nhảy tránh sang một bên, vai chạm vào người cậu – khoảng cách vẫn được gìn giữ giữa hai người bỗng chốc tan biến.

Lâm Diệu Viễn cũng bị động tác bất ngờ ấy của cô làm cho hoảng hốt, nhưng phản xạ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô.

Đào Như Chi lập tức cảm nhận được bàn tay đang đặt sau lưng mình, liền bật người tránh ra như bị bỏng.

Khoảng cách giữa họ lại được thiết lập, còn xa hơn cả lúc trước.

Đào Như Chi cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của mình có chút ngượng ngùng, liền vội vàng chữa lời:
“Không phải là sợ… chỉ là bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng lại thôi.”

“Cô tin là trên đời có ma không?” Câu hỏi của Lâm Diệu Viễn vang lên thật bất ngờ, không đầu không đuôi.

“Không biết nữa…” – cô ngẫm nghĩ rồi trả lời “Có lẽ là có.”

“Vậy tức là cô vẫn tin đấy, ở đâu đó trong tiềm thức.”

“Thế còn cậu?”

Lâm Diệu Viễn gật đầu:
“Tôi tin.”

Đào Như Chi chu môi khẽ làu bàu:
“Hóa ra cậu cũng sợ mà, còn bày đặt làm cao.”

Cậu bật cười khẽ:
“Nhưng trong tưởng tượng của tôi, ma không giống với cái cách người ta vẫn nghĩ.”

Câu trả lời ấy khiến cô sinh lòng tò mò:
“Có gì khác?”

“Là gió đang lướt qua vai chúng ta, là phiến đá dưới chân, là biển cả xa xăm… Rất có thể, trong tất cả những thứ đó, đang có linh hồn của ai đó từng được chôn vùi đang an nghỉ ở đó. Họ đã hòa vào thiên nhiên.”

Cậu ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trong vắt giữa bầu trời đêm.

Đào Như Chi cũng ngước theo, rồi lặng lẽ nói:
“Nếu thật sự như thế… tôi hy vọng ông bà mình là những cơn gió.”

“Sao lại là gió?”

“Vì gió đi đâu cũng được. Như thế họ có thể tìm được nhau, cũng có thể tìm được tôi và bố.”

“Ra là vậy.” – Lâm Diệu Viễn khẽ nói, giọng bâng khuâng – “Nếu bố tôi cũng là gió… thì chắc ông ấy sẽ không quay lại tìm tôi đâu.”

Đào Như Chi khựng lại, bước chân bất giác nhẹ hẳn đi.

“Sao có thể chứ?”

“Một người khi còn sống còn chẳng buồn tìm về, thì chết rồi, còn trông mong gì nữa?”

Giọng của Lâm Diệu Viễn không hề oán trách, chỉ là một câu kể lặng lẽ, như thể đã quen với những khoảng trống đó.

“Tôi nhớ có một ngày chẳng có gì đặc biệt, ông ấy bỗng nhiên bảo hôm đó là ngày thứ một nghìn kể từ khi cả nhà chuyển đến nơi ở mới. Thế là ông lái xe đưa mẹ và tôi đi cắm trại, nói rằng vì gia đình rất vất vả nên hôm nay phải cho ‘gia đình’ nghỉ một ngày. Xe mới chạy được nửa đường thì có cuộc gọi từ đội phòng cháy, ông ấy bỏ lại mẹ con tôi giữa đường rồi đi luôn. Chuyện kiểu đó… xảy ra nhiều lắm.”

“Rồi có một lần, ông ấy cũng đi như thế… và không bao giờ quay về nữa.”

Đào Như Chi lặng lẽ nghe, đầu ngón chân gạt một hòn đá nhỏ chắn đường, nhưng không thể nào gạt đi nỗi nặng nề trong lòng.

“Hôm đó ông ấy cứu một cậu bé. Bố mẹ thằng bé đi làm, nó ở nhà không chịu học, lấy bật lửa đốt vở bài tập. Lúc bố tôi tới, lửa đã lan rộng…”

Lâm Diệu Viễn không kể đoạn giữa – đoạn đau đớn nhất.

“Sau đó đơn vị tổ chức lễ truy điệu, trao bằng khen. Nực cười lắm, không phải sao? Thì ra cái chết của một con người cũng có thể được ăn mừng. Cờ đỏ, hoa tươi, tin tức… Họ nói, ông ấy xứng đáng. Ông đã cứu lấy mầm non tương lai của đất nước! Ông đã giữ lại một gia đình!”

Khóe miệng cậu nhếch lên.

“Thế còn gia đình tôi thì sao?”

Một cơn lạnh chợt lướt qua lòng Đào Như Chi.

“Hôm tang lễ, bố mẹ cậu bé đến thắp hương, rưng rưng nói: ‘Chúng tôi sẽ mãi mãi không quên ân nghĩa này.’ Vậy mà bao nhiêu năm qua đi, năm nay tôi ghé qua mộ bố… gia đình ấy không còn mang hoa đến nữa. Cô nói xem, cái chết đó… có xứng đáng không?”

Đào Như Chi lặng thinh thật lâu, không nói gì cả.

Nhưng Lâm Diệu Viễn cũng chẳng cần câu trả lời. Lúc này, cô biết, điều duy nhất cần làm là lắng nghe.

Cậu mỉm cười – một nụ cười không hề có niềm vui:
“Tôi đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng cảnh sẽ hủy hoại cuộc sống của thằng bé ấy. Nó đã đổi mạng bố tôi lấy cuộc đời của nó, dựa vào cái gì mà nó được sống bình yên? Tôi đã nghĩ đến rất, rất nhiều.”

Đào Như Chi suy nghĩ một chút, rồi bất chợt nói:
“Muốn nghe kế hoạch của tôi không?”

“Gì cơ?”

Cô đưa tay ra như trưng cầu ý kiến:
“Cậu đưa cho tôi số của nhà họ đi, cứ đến ngày giỗ, tôi sẽ gọi điện.”

Lâm Diệu Viễn càng thêm tò mò:
“Rồi cô định nói gì với họ?”

“Tôi chẳng nói gì cả.” – Đào Như Chi lườm cậu – “Gọi đúng lúc nửa đêm, đợi họ bắt máy rồi cúp. Phim ma nào cũng diễn thế.”

Lâm Diệu Viễn bật cười, lần này là nụ cười thật sự, rất thật.

“Cô muốn đóng giả hồn ma bố tôi à?”

“Như thế không ổn lắm thì phải…” – cô giả vờ nghiêm túc suy nghĩ – “Để cậu đóng thì hợp hơn. Con kế nghiệp cha mà.”

Lâm Diệu Viễn bật cười thành tiếng.

Ngay từ lúc bắt đầu, cậu chưa từng nghĩ cuộc trò chuyện này lại có thể kết thúc bằng một nụ cười như vậy.

Cậu khẽ gật đầu:
“Được, năm sau tôi sẽ thử.”

“Tôi thấy kế hoạch của mình rất hay.” – Đào Như Chi nói bằng giọng thật nghiêm túc – “Ít nhất… họ không nên quên đi ông ấy.”

Từ xa, tiếng sóng vỗ về bờ khe khẽ vọng tới. Họ không hay biết, họ đã đi tới sát bãi biển, nơi có khách sạn đang chờ.

Con đường tối om ấy, lối đi đầy mộ và cỏ dại… cuối cùng cũng đã đi qua.

Ở đại sảnh, hai người chia tay nhau, mỗi người về một phòng.

Chỉ là trước khi tách ra, cậu cúi xuống, nhìn sâu vào mắt cô rồi nói khẽ:
“Tối nay là bí mật giữa hai ta.”

Là bí mật về việc cậu đã đến, về việc cô đã đi cùng cậu, hay là… bí mật nào khác?

Cô cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi.”

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Đào Như Chi đã thấy trong nhóm chat, Lâm Diệu Viễn gửi một bức ảnh chụp nhiệt kế, hiển thị 37.1 độ – chứng tỏ cậu đã hạ sốt, dù mức này vẫn chưa hoàn toàn an toàn.

Lâm Đường Quyên liền liên hệ khách sạn xin hoãn giờ trả phòng. Cả nhóm nghỉ ngơi đến tận chiều mới rời đi, hành trình đến đảo Teshima cũng vì thế mà bị rút gọn, chỉ còn lại một điểm đến.

May mắn là đảo Teshima vốn cũng không có nhiều nơi cần ghé, ban đầu dự định tham quan ba chỗ, giờ rút xuống còn một – Lâm Đường Quyên áp dụng chính sách dân chủ, mở cuộc bình chọn trong nhóm.

Thật kỳ lạ là, cô và Lâm Diệu Viễn lại cùng lúc chọn “Bảo tàng âm thanh trái tim”. Trong khi hai người lớn kia thì rất ăn ý khi chọn “Bảo tàng nghệ thuật Teshima” nổi tiếng nhất.

Thế là thành cục diện bế tắc. Mà thời gian thì chẳng chiều lòng người.

Đào Như Chi nhắn:
“Thôi, để con đổi phiếu. Đi bảo tàng nghệ thuật cũng được.”

Lâm Diệu Viễn không lên tiếng trong nhóm, nhưng lại lén gửi tin nhắn cho cô – chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Phản đồ.”

Đào Như Chi chẳng có lấy chút tự giác của phản đồ, còn cố dụ dỗ cậu theo phe mình:
“Dù sao Bảo tàng Mỹ thuật Teshima cũng là nơi nổi tiếng nhất ở đây, đến đó cũng chẳng có gì không tốt cả.”
Nghe vào lại như đang thuyết phục chính mình nhiều hơn.

Lâm Diệu Viễn không hề lay động, chỉ thản nhiên nhắn thêm một câu:
“Tôi chỉ đi nơi tôi muốn đi.”

Cô lập tức tranh cãi với cậu:
“Chỉ có trẻ con mới như vậy.”

Nhưng cuối cùng, họ vẫn cùng nhau tới Bảo tàng Âm thanh Trái tim.
Chỉ bởi Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh đều nói:
“Người lớn đương nhiên phải nhường trẻ con một chút, vậy thì chúng ta cũng đổi vé thôi.”

Đào Như Chi nghẹn họng, làu bàu:
“Ở đây chỉ có Lâm Diệu Viễn là con nít, con đã mười tám tuổi rồi.”

Đào Khang Sanh bật cười, đưa tay xoa đầu cô như đang dỗ một đứa nhỏ.

Bảo tàng Âm thanh Trái tim nằm cuối phía đông đảo Teshima, có thể bắt xe buýt hoặc đạp xe men theo con đường ven biển uốn quanh đảo.

Hôm họ tới, trời xanh như được giặt qua, trong vắt không một gợn mây.
Thế là cả bốn người quyết định mỗi người thuê một chiếc xe đạp, thong dong rong ruổi tới nơi.
Xe buýt trên đảo mỗi vài tiếng mới có một chuyến, sao tiện bằng đạp xe?

Đào Như Chi leo lên xe, gọi với sang Lâm Diệu Viễn đang chuẩn bị xuất phát:

“Này, có muốn thi lại một trận thật không?”

Trận đấu trước trên máy là hòa, lần này, chắc chắn sẽ phân thắng bại.

Lâm Diệu Viễn không từ chối.

“Vậy ai tới trước thì thắng. Người thua sẽ bị phạt gì đây?”

“Người thắng có thể yêu cầu bất cứ điều gì.”

Cậu nhướng mày, cười như trêu chọc:
“Vậy thì cô phải cẩn thận rồi.”

“Tôi mới không thua!”

Không đợi đếm đến ba, Đào Như Chi đã phóng vút đi như một cơn gió.

“Đào Như Chi——”

Tiếng Lâm Diệu Viễn bị gió thổi tản đi sau lưng cô.

Cô đạp xe hết tốc lực, chưa đầy chốc lát đã bỏ xa Lâm Diệu Viễn cùng hai người lớn phía sau.
Con đường phía sau trống vắng như chẳng còn ai, lòng cô phơi phới, khẽ ngân nga theo nhịp xe lăn bánh.

Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu.
Khi ngoảnh đầu lại lần nữa, cô thấy bóng dáng Lâm Diệu Viễn đang thong dong đuổi kịp, như thể cuộc đua này chẳng chút gấp gáp.

Đào Như Chi lập tức dấy lên cảm giác nguy cơ.
Chặng đường đã khiến cô thấm mệt, nhất là đoạn dốc trước mặt, song cô vẫn cố nhấn bàn đạp, ép mình tăng tốc.
Nhưng ngoảnh đầu lại, vẫn là khoảng cách đó, cậu cứ lặng lẽ theo sau, khiến người ta vừa bực vừa buồn cười.

Cô dứt khoát không thèm ngoảnh lại nữa, dồn hết chú ý vào bầu trời trong vắt phía trước và mặt biển lấp lánh ánh nắng hai bên đường.

Vượt qua đoạn dốc vất vả nhất, cuối cùng cũng tới con đường trượt xuống nhẹ nhàng.
Đào Như Chi khẽ kêu một tiếng, cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, buông lỏng bàn đạp, để gió tự cuốn lấy xe trôi.

Gió mang theo hương mặn của biển, thấm cả vào da thịt.

Cũng chính lúc ấy, Lâm Diệu Viễn đuổi kịp.
Một luồng gió nhanh hơn phả qua tai cô, giữa vị mằn mặn còn vương một mùi cam chanh thoảng nhẹ.
Cậu lướt ngang qua cô, để lại sau lưng là một cái vẫy tay ngạo nghễ, cùng bóng lưng đầy khiêu khích.

Đào Như Chi tức đến nghiến răng, vội tăng tốc đạp xe.

Thế là suốt quãng đường còn lại tới Bảo tàng, phong cảnh tươi sáng trước mắt cô bị chen ngang bởi một kẻ chướng mắt, sống động đến phiền lòng.

Con đường ven biển mềm mại như một dải ruy băng, hai chiếc xe đạp một trước một sau lướt đi như bay, bất chấp ánh nắng chói chang thiêu đốt, trong mắt chỉ còn có nhau.

Cuối cùng, Đào Như Chi đã dốc hết sức, cô vẫn có thể thấy Lâm Diệu Viễn phía trước… nhưng lại kém cậu một chút xíu.
Đáng tiếc thật.

Đoạn đường vào bảo tàng khá hẹp, phải xuống xe đi bộ.
Hai người dừng lại, ai nấy đều thở hổn hển.

Đào Như Chi cam tâm tình nguyện chịu thua, lên tiếng:
“Cậu thắng rồi. Phạt gì đây?”

Lâm Diệu Viễn khẽ kéo cổ áo T-shirt để gió lùa vào, giọng lười nhác:
“Chưa nghĩ ra.”

Đào Như Chi liền tự tiện thêm điều kiện:
“Chỉ có hiệu lực trong hôm nay thôi.”

“Vừa rồi cô đâu có nói vậy?”

Cô thản nhiên đáp:
“Có đấy, cậu nghe sót thôi.”

Lâm Diệu Viễn bật cười, lắc đầu:
“Được thôi.”

Hai người ngồi nghỉ ở ven đường hơn nửa buổi, mãi mới thấy Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên ung dung đạp xe tới.
Dù đi chậm, hai người lớn vẫn mệt bở hơi tai, nhìn hai đứa trẻ đã khôi phục sức lực từ lâu, không khỏi than thở:
“Đúng là tuổi trẻ, thể lực phi thường.”

Họ dựng xe ven đường, rẽ vào con lối nhỏ, trước mắt liền mở ra một khoảng biển bao la.
Đối diện mặt biển là một căn nhà nhỏ sơn đen, im lìm đứng đó.

Không ngờ, căn nhà ấy chính là Bảo tàng Âm thanh Trái tim.

Đào Như Chi kinh ngạc thầm nghĩ, nơi này đúng là nhỏ quá mức tưởng tượng, chẳng khác gì “Vatican của giới bảo tàng”.

Bảo tàng sắp đến giờ đóng cửa, bên trong chỉ lác đác vài người.
Cũng là cái may trong cái rủi — nếu đông người hơn, có lẽ sẽ rất hỗn loạn.

Họ bước vào, chỉ có ba gian phòng lớn: phòng nghe, phòng ghi âm và phòng triển lãm chính.

Vừa đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy màn hình điện tử phía trên quầy:
Số lần đăng ký âm thanh tim hiện tại: 34229.

Lâm Đường Quyên đã mua vé, vẫy tay gọi họ vào gian triển lãm chính, giới thiệu:
“Bên trong là những nhịp tim được thu thập từ tất cả khách tham quan từng đến đây.”

Đào Như Chi chỉ vào màn hình:
“Hơn ba vạn sao?”

“Đúng thế.”

Cô tò mò hỏi:
“Nhiều thế thì trưng bày kiểu gì nhỉ?”

Lâm Đường Quyên mỉm cười đầy bí ẩn:
“Vào trong là biết ngay.”

Họ đẩy cánh cửa bước tiếp, thì ra trước gian triển lãm chính còn có một căn phòng nhỏ.
Phía trên cũng treo một màn hình điện tử, hiển thị một bảng danh sách có tên, ngày đăng ký và địa điểm ghi âm.

Mọi người còn chưa hiểu ra, chỉ có Lâm Đường Quyên vừa rồi đã nói chuyện với nhân viên nên giải thích:
“Những âm thanh tim đang được phát trong phòng trưng bày chính là từ những người có tên trên bảng này.”

Một lúc sau, bảng danh sách lại chuyển sang trang kế tiếp.

Đào Như Chi lập tức hiểu ra, thì ra là âm thanh tim đập của ba vạn con người ấy đang được phát ngẫu nhiên, luân phiên không ngừng trong gian phòng này.

Song cô vẫn chưa hết tò mò, không kìm được mà đẩy cánh cửa lớn bước vào phòng trưng bày chính.

— Đây là hố đen sao?

Khoảnh khắc cánh cửa vừa khép lại sau lưng, tất cả ánh sáng trong tầm mắt dường như bị hút sạch.

Một màu đen sâu đặc hơn cả màn đêm, bởi màn đêm dẫu sao vẫn có những tầng sáng tối khác nhau, còn nơi đây, chỉ một sắc đen trùng trùng điệp điệp, duỗi tay không thấy năm ngón, bước chân trở nên chần chừ khó nhọc, chẳng ai biết mình đang đứng giữa điều gì, ở nơi đâu.

Bọn họ đồng loạt dừng bước.
Giọng của Đào Khang Sanh vang lên trong bóng tối: “Sao mà tối thế này?”

Không ai trả lời, vì không ai có đáp án.

Ngay giây sau đó, phòng trưng bày bỗng sáng bừng trong chớp mắt —

Cùng lúc ấy, một tiếng tim đập vang lên rất rõ bên tai, chậm rãi mà vang dội.

Thình thịch —

Âm thanh ấy như phủ kín cả không gian, vây quanh họ từ mọi hướng.

Ánh sáng vừa bừng lên liền vụt tắt, bóng tối lập tức quay trở lại.

Một giây ấy ngắn ngủi như một tia sét nổ trong đêm, để lại ánh sáng lập lòe còn chưa kịp nhận ra điều gì.

Nhưng rồi, một nhịp tim khác lại vang lên.

Thình thịch —

Lần nữa, căn phòng bừng sáng.

Cứ như thế lặp lại vài lần, mắt của Đào Như Chi đã dần quen với sự luân chuyển sáng tối bất chợt. Lúc này, cuối cùng cô cũng nhìn rõ thứ đang phát sáng.

Đó là một bóng đèn sợi đốt vàng nhạt thả từ trần nhà xuống, được treo lủng lẳng bằng một sợi dây mảnh. Mỗi lần tiếng tim đập vang lên, bóng đèn ấy lại chớp sáng một nhịp.

Ngoài ra, bố cục căn phòng cũng dần hiện ra rõ nét.

Thật ra đó chỉ là một hành lang không dài, hai bên tường dán kín những tấm gương lệch nhau về độ cao, phản chiếu lại hình ảnh của họ.

Ngoài gương ra thì không còn gì khác, tầm nhìn bị dẫn dụ trọn vẹn bởi bóng đèn treo giữa trần nhà.

Đào Như Chi nghĩ, thì ra… bóng đèn ấy chính là trái tim.

Hay đúng hơn, cả gian phòng này chính là một quả tim khổng lồ, mà họ đang đứng đâu đó trong tâm thất của nó, lắng nghe nhịp đập của một người xa lạ.

Về phần tại sao lúc mới bước vào lại tối đến mức ấy, là bởi vừa hay rơi trúng lượt của một người có nhịp tim rất chậm. Khoảng thời gian giữa hai nhịp đập càng dài, bóng tối cũng càng kéo dài.

Cô nhận ra điều này khi tiếng tim đập bỗng nhanh hơn, đèn cũng chớp sáng dồn dập hơn. Cô đứng gần cửa, bèn hé cửa nhìn bảng điện tử bên ngoài — quả nhiên đã thay sang cái tên khác.

Người mới có nhịp tim nhanh hơn người trước.

Ánh sáng trong phòng cũng dần ổn định, không còn là thứ bóng tối đặc quánh khiến người ta phát sợ như ban đầu.

Lâm Diệu Viễn cũng nhận ra điều đó, nhận xét: “Người này bị rối loạn nhịp xoang à? Tim đập nhanh vậy.”

Đào Như Chi lại thích tưởng tượng lãng mạn hơn: “Có lẽ là người ta vừa nghĩ đến chuyện gì đó nên tim mới đập nhanh như thế.”

“Chuyện gì? Gặp ma?”

“…Không thể nghĩ gì hay ho hơn à?”

“Thí dụ?”

Cô không trả lời.

Nhịp tim trong không gian lại đổi, chắc là chuyển sang một người khác rồi.

Đào Như Chi lúc này đã quen với sự thay đổi ánh sáng, đi đến cuối gian trưng bày, muốn xem thử liệu có thứ gì mình đã bỏ sót. Nhưng cuối hành lang chỉ là một bức tường đơn thuần.

Lâm Diệu Viễn đi theo đến bên cạnh cô, hỏi: “Hết rồi hả?”

“Hết rồi.”

Từ phía có ánh đèn le lói, tiếng Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên vọng lại: “Ra ngoài nha?”

“Được.”

Hai người họ đồng thanh trả lời, cùng quay bước đi về phía cửa.

Cũng đúng lúc ấy, nhịp tim lại chuyển, đèn vụt tắt.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng biến mất, chân của Đào Như Chi lỡ giẫm lên giày của Lâm Diệu Viễn.

Người bị giẫm thì không sao, người giẫm lại vì mất thăng bằng mà suýt ngã sang bên.

Thình thịch —

Lâm Diệu Viễn thấy bờ vai nghiêng nghiêng của cô trong khoảnh khắc sáng bừng lên.

Đèn lại tắt.

Trong bóng tối, Đào Như Chi được ai đó giữ lại — một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, ngón tay cậu dùng lực giữ chặt lấy khớp xương của cô.

Thình thịch —

Đào Như Chi đã đứng vững trở lại.

Dưới ánh đèn vàng mờ mịt, trước mắt là bóng dáng của bố cô và mẹ cậu.

Họ đang thì thầm đoán xem, nhịp tim đang vang lên là của một người đến từ quốc gia nào.

Đèn.

Lại tắt.

Dường như sợ cô vẫn chưa đứng vững, Lâm Diệu Viễn vẫn chưa buông tay.

Mà cô cũng không rút về.

Đào Như Chi bỗng nhớ đến chiếc khăn tay mình bỏ quên ở ga Baishinji — trên đó có thêu một người tuyết đang đưa tay sưởi ấm bên ngọn lửa.

Bàn tay chưa rút lại của cô, cũng đang âm thầm sưởi ấm trong ánh lửa ấy.

Thình thịch —

*Bảo tàng âm thanh trái tim: Les Archives du Cœur – dự án nghệ thuật của nghệ sĩ Christian Boltanski, nơi lưu trữ và phát lại âm thanh nhịp tim của con người từ khắp nơi trên thế giới. Du khách có thể nghe nhịp tim của người khác hoặc ghi lại nhịp tim của chính mình để lưu giữ tại đây.
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 27: Chương 27



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 27: Có người thích màu lam

Ra khỏi phòng trưng bày chính, cách giờ đóng cửa chỉ còn mười lăm phút.

Dù thời gian gấp gáp, nhưng nếu tranh thủ thì vẫn kịp ghi lại nhịp tim.

Lâm Đường Quyên chỉ tay về phía phòng thu:
“Ai muốn thử không?”

Nhịp tim sau khi ghi lại sẽ được phát ngẫu nhiên tại phòng triển lãm chính như vừa rồi, đồng thời lưu trữ vào cơ sở dữ liệu trong phòng nghe. Mỗi lượt ghi âm phải trả thêm phí, giá hơi chát một chút, nhưng đổi lại sẽ được mang về một chiếc đ ĩa CD khắc lại nhịp tim ấy — đồng thời lưu lại dấu vết của mình tại bảo tàng nhỏ ven biển này. Nếu nghĩ theo hướng ấy thì có lẽ cũng đáng giá.

Đào Như Chi cân nhắc hồi lâu, rồi cùng bố mình đồng loạt giơ tay:
“Con muốn ghi lại.”

Lâm Diệu Viễn thì lắc đầu:
“Con thôi.”

Lâm Đường Quyên khích:
“Sao không thử?”

Cậu vẫn lắc đầu:
” Tim mình mà, đâu cần để người khác nghe.”

Cuối cùng ai cũng muốn ghi lại, chỉ riêng Lâm Diệu Viễn không tham gia. Lâm Đường Quyên có chút tiếc nuối, không gom đủ bốn người như mong đợi, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cậu.

Nhân viên phát giấy hướng dẫn ghi âm. Đào Như Chi chú ý thấy một dòng tiếng Anh nhỏ bên dưới: Bạn có thể nghĩ trước câu nói muốn lưu lại trước khi vào phòng thu.

Có thể để lại lời nhắn sao?

Cô cứ ngỡ chỉ đơn giản là ghi lại nhịp tim, không ngờ còn có thể để lại vài lời.

Đang đau đầu nghĩ xem nên viết gì, thì Lâm Diệu Viễn nghiêng người liếc tờ giấy hướng dẫn, thản nhiên đề xuất:
Tôi nghĩ ra hình phạt rồi.

Một dự cảm không lành bất chợt dâng lên trong lòng Đào Như Chi.

” Hình phạt chính là câu cô để lại đó.” — Cậu nói với vẻ hứng thú —” Tôi sẽ chọn giúp cô.”

” Không được!”

Dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được kiểu trò đùa ác ý của cậu: nhất định sẽ là câu gì đó kiêu căng ngạo mạn, kiểu như “Tôi đã thua Lâm Diệu Viễn, kỹ không bằng người”, nếu câu ấy mà gắn liền với nhịp tim cô ở lại nơi đây, thì chi bằng cô nhảy xuống biển cho rồi.

“Đã cá cược thì phải chịu thua chứ, Đào Như Chi.”

Lâm Diệu Viễn phớt lờ phản đối của cô, cúi đầu gõ một hàng chữ, rồi gửi thẳng vào WeChat.

“Chính là câu này.”

Miệng còn đang “Đừng hòng”, tay cô lại tò mò mở điện thoại xem thử rốt cuộc cậu bày trò gì để trêu mình—

Lâm Diệu Viễn nhìn nghiêng khuôn mặt đang ngẩn ngơ của cô, mỉm cười:
” Phải làm theo đó, tôi sẽ kiểm tra đấy.”

Phòng thu rất nhỏ, chỉ có một bàn một ghế. Trên bàn đặt một chiếc máy tính điều khiển, hai bên trái phải lần lượt là tai nghe và ống nghe dùng để đặt lên vị trí tim.

Đào Như Chi kéo ghế ngồi xuống, theo hướng dẫn lần lượt nhập thông tin cá nhân vào máy tính. Phần này chỉ được dùng ký tự Latin, cô nhập: TAORUZHI, sau đó là địa điểm, thời gian ghi âm, rồi đến dòng cuối cùng — phần để lại lời nhắn.

Cô chăm chú nhìn màn hình, cuối cùng cũng đưa ra quyết định trước khi đồng hồ đếm ngược trên góc trái màn hình về 0.

Cô tuân theo thỏa thuận, gõ ra câu cậu đã yêu cầu mình viết:

“Có người thích màu lam.”

Ghi âm xong, âm thanh nhịp tim sẽ được đưa vào kho dữ liệu. Chỉ cần nhập mã số là có thể nghe lại trong phòng nghe.

Trong ba người, Đào Như Chi là người đầu tiên hoàn thành. Vừa bước ra, cô ngẩng đầu nhìn thấy con số trên bảng điện tử nhảy lên một đơn vị thành 34230.

Lâm Diệu Viễn đang ngồi rảnh rỗi trong phòng nghe, tai nghe đeo hờ trên cổ, thấy cô thì vẫy tay:

“Cô ghi xong rồi?”

“Ừm.”

Cậu chỉ vào máy tính:
“Mã số của cô là bao nhiêu?”

“Sao tôi phải nói?”

Đào Như Chi cũng bước vào phòng nghe. Trong phòng có ba ghế, Lâm Diệu Viễn chiếm mất ghế giữa, cô không thể cách cậu mà ngồi, đành ngồi ngay bên cạnh.

Cậu đơn giản ghé đầu sang, định nhìn trực tiếp thao tác của cô.

Cô vội đưa tay che bàn phím.

Lâm Diệu Viễn chống khuỷu tay lên vách ngăn giữa hai người:
“Tôi nói rồi mà, phải kiểm tra chứ.”

“Tôi giống kiểu người thất hứa sao?”

“Ừm…”

Ánh mắt cậu như thể nói: cô đang nói điều hiển nhiên à?

Đào Như Chi cười nhạt:
“Vậy cậu chuẩn bị bị vả mặt đi.”

Cô dứt khoát bỏ tay khỏi bàn phím, nhập mã số để cậu có thể thấy rõ.

Lâm Diệu Viễn nhìn mã số của cô, rồi cũng quay lại nhập vào máy tính trước mặt.

Đào Như Chi nghiêng đầu, nhìn bóng cậu phản chiếu lờ mờ trên vách ngăn — hình như đang đeo tai nghe.

Cậu thực sự nhập mã số đó, chuẩn bị nghe nhịp tim của cô sao?

Cô cũng đeo tai nghe, âm thanh nhịp tim lập tức tràn vào tai.

Kỳ lạ thật — thì ra đây là nhịp tim của mình, lúc thì nhanh, lúc thì chậm, lúc chậm lại rồi bất chợt nhanh hơn.

Đào Như Chi nhìn ra biển lớn ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lặn, thủy triều đang lặng lẽ rút xuống. Nền cát ẩm ướt trên bãi biển lấp ló hiện lên, rồi lại bị sóng biển nuốt mất, trở về vẻ yên bình.

Qua lớp tai nghe, cô mơ hồ nghe thấy giọng Lâm Diệu Viễn, tựa như đang cười:
“Đào Như Chi, hình như cô cũng bị loạn nhịp xoang thì phải.”

Họ không ở lại Teishima qua đêm mà trở về Takamatsu ngay trong ngày, chuẩn bị hôm sau bay về Tokyo.

Chuyến về là chuyến tàu cuối trong ngày. Dù hành trình không dài, nhưng để tránh say sóng, ngay sau khi tàu rời bến, Đào Như Chi đã vội chạy lên tầng ba ngoài boong.

Không còn quýt nữa, nhưng có gió biển thổi chắc cũng đỡ hơn.

Cô tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn ra biển khơi. Sóng vẫn nhấp nhô, khiến cô hơi choáng váng.

Một lát sau, từ lối cầu thang có một người bước lên, nhìn về phía cô:

“Thì ra là trốn ở đây.”

Đào Như Chi quay đầu nhìn cậu:
“Tìm tôi có việc gì?”

Cậu ném cho cô một trái bưởi to vừa phải.

” Trả lại trái khi trước cho tôi.”

“Đưa tôi trái bưởi làm gì?”

“Không thấy chỗ nào bán quýt, có mỗi bưởi thì tạm dùng vậy?”

Cô dở khóc dở cười:
“Cái này khó bóc lắm á.”

Nhưng lúc này chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng, cô dùng ngón tay chọc vào lớp vỏ, từng chút từng chút một gỡ xuống.

Lâm Diệu Viễn đứng khoanh tay nhìn, cô liếc xéo anh một cái:
“Cậu không biết đường giúp à?”

Cậu thản nhiên:
“Tôi vừa khỏi bệnh mà.”

“Bệnh thì bệnh, đâu có gãy tay gãy chân đâu.” — Cô lầm bầm, nước bưởi b ắn ra trong lúc bóc, văng lên cả cánh tay cô. — “Vậy cậu đưa giấy lau cho tôi cũng được?”

” OK.”

Đào Như Chi đưa tay chờ đón, cậu rút một tờ giấy ăn, một tay giữ lấy cổ tay cô, tay kia cẩn thận lau sạch vệt nước quả bắn lên cánh tay cô.

Cô chớp mắt mấy lần, cúi đầu tiếp tục thong thả lột vỏ bưởi, nhỏ giọng lầm bầm:
“…Có ai nhờ cậu lau tay đâu.”

“Lúc nãy còn trách tôi không giúp, giờ tôi chủ động lại bảo lo chuyện bao đồng?”
Lâm Diệu Viễn vo tờ giấy thành một cục, không thấy thùng rác đâu, liền tiện tay nhét vào túi “cô đúng là khó chiều thật.”

“Thế thì cậu ngậm miệng lại đi.”

Cô cũng học theo cậu, bắt chước động tác lúc nãy, đưa miếng bưởi đã lột ra cho cậu.

Lâm Diệu Viễn nhận lấy, nhưng tuyệt không có ý định im lặng như cô mong muốn, liền đuổi theo một câu: “Lần trước tôi cho cô cả một múi, giờ cô chỉ cho tôi nửa miếng, không thấy thiệt à?”

“Tại quả bưởi lần này to, nửa miếng tôi đưa cậu thể tích cũng ngang múi hôm qua cậu cho.”

Tranh luận xong, Đào Như Chi thấy buồn cười không chịu nổi — đến chuyện nhỏ nhặt như thế cũng cãi nhau cho được.

Cô nhét một múi bưởi vào miệng, rốt cuộc bật cười thành tiếng.

Cậu nghiêng đầu ngắm cô: “Cười gì đấy?”

“Cười… hai chúng ta thật rảnh quá đi mất.”

“Ngồi tàu xe còn mong vui vẻ à?”

“Nhưng đi thế vẫn vui mà, có thể ngắm biển.”
Đào Như Chi nhìn chăm chú ra xa, kéo tay áo cậu: “Nhìn kìa —— cái kia là gì thế?”

Lâm Diệu Viễn cũng ngước mắt nhìn theo, trầm ngâm nói: “Trông như là một cổng torii.”

Ở cuối chân trời mênh mông, một cánh cổng torii đỏ sẫm sừng sững hiện lên, như khắc họa giữa nền trời sau hoàng hôn.

Đào Như Chi kinh ngạc thốt lên:
“Là đền thờ giữa biển ư?”

“Nhật Bản có khá nhiều đền thờ như thế, ví dụ như đền Itsukushima nổi tiếng, xây ngay vùng thủy triều. Lúc triều lên thì nằm trong biển, khi triều rút lại hiện trên mặt đất.”
Lâm Diệu Viễn nhíu mày: “Nhưng giờ không phải thời điểm thủy triều đâu.”

“Thế thì chắc không phải xây trên dải thủy triều rồi.”

“Nhưng cô không thấy kỳ lạ sao?”
Lâm Diệu Viễn giơ tay ra hiệu kích thước cánh cổng “Tỉ lệ ấy.”

Đào Như Chi bị cậu nhắc mới nhận ra sự phi lý khó diễn tả kia.

Nếu như hòn đảo họ nhìn thấy chỉ bằng một lon nước 500ml, thì cổng đền kia chẳng khác nào một chai hai lít. Gần to xa nhỏ, nhưng thứ đó lại ở rất rất xa nơi đường chân trời, mà vẫn có thể rõ ràng đến vậy — vậy kích thước thật sự của nó, e rằng khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.

Nếu quả thực có tồn tại, có khi phải xếp vào kỳ quan thứ chín của thế giới cũng nên.

Hai người đồng thời quay sang nhìn nhau, trong đầu cùng vang lên bốn chữ:
“Hải thị thận lâu.” (Ảo ảnh giữa biển khơi)

*Hiện tượng quang học giữa vật ảo và vật thật.

Trước giờ họ chưa từng thấy thứ ấy. Với họ, nó chỉ là một khái niệm mơ hồ nằm trong sách vở — một thứ ảo ảnh lơ lửng giữa không trung, phản chiếu những toà cao ốc viễn tưởng. Nhưng khoảnh khắc này, Đào Như Chi mới biết, sách vở chỉ là sách vở. Thực tại phản chiếu ra ảo ảnh không phải là thành thị, mà là một cánh cổng thần bí, không rõ thật sự tọa lạc nơi đâu. Nó cũng không trôi lơ lửng trong mây trời, mà lặng lẽ hiện lên từ cuối chân trời biển rộng, như thể nó vốn đã ở đó từ rất lâu rồi.

Dù chẳng thể xác nhận đó có phải thật hay không, họ cũng chỉ biết cùng nhau tựa lan can, lặng lẽ dõi mắt nhìn về phía xa.

Nếu đó thực sự là ảo ảnh, mà lại là nơi cư ngụ của các vị thần, cảm giác trầm mặc và thiêng liêng đến khó diễn tả ấy, lặng lẽ bao phủ lấy hai người.

Lúc hoàn hồn lại, con tàu đã đi xa, bóng dáng cổng torii cũng dần khuất khỏi tầm nhìn.

Đào Như Chi quay sang nhìn Lâm Diệu Viễn, lắp bắp xác nhận:
“…Vừa nãy… cậu cũng thấy, đúng không?”

Cậu đùa: “Thấy gì cơ?”

Nghe cậu đáp vậy, cô lại yên tâm:
“Vậy là không phải mình tôi ảo giác.”

“Sao cô không chụp lại?”

“Điện thoại để trong khoang rồi.”

“Thế thì xong, giờ bằng chứng cô từng thấy hải thị thận lâu chỉ còn lại tôi thôi.”

Đào Như Chi đáp lại:
“Ai bảo cậu chỉ có mình cậu là bằng chứng?”

Ngày hôm sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Narita. Tuy chưa hẳn là kết thúc, nhưng Đào Như Chi đã có cảm giác hành trình đang dần khép lại.

Mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ có chút trục trặc là việc Lâm Diệu Viễn bị sốt vào phút cuối, nhưng về đến Tokyo thì thân nhiệt cậu đã hoàn toàn ổn định.

Lâm Đường Quyên vẫn chưa thể quay về ngay. Trong thời gian nghỉ phép, công việc chất đống, bà cần ở lại thêm một thời gian để xử lý.

Vì thế, khi đặt vé, Đào Khương Sanh đã cố tình chọn chuyến muộn hơn một ngày, để cả nhà có thể ở lại Tokyo thêm một hôm, dành nhiều thời gian hơn bên nhau.

Họ vẫn nghỉ ở khách sạn như lần đầu mới đến. Lễ tân thậm chí còn nhận ra họ, niềm nở chào hỏi bằng tiếng Anh: “Chuyến đi vui chứ?”

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, lễ tân bỗng vỗ trán như sực nhớ ra điều gì, lấy ra mấy tấm bưu thiếp từ ngăn kéo, nói rằng đây là thư gửi đến khách sạn cho họ.

Đào Như Chi suýt chút nữa quên mất chuyện này.

Ba tấm bưu thiếp được chia đến tay cô. Cả nhà tạm gác chuyện lên phòng, cùng nhau ngồi xuống bàn ở đại sảnh, nôn nao mở ra xem từng dòng chữ trên đó.

Không thể không thừa nhận — ý tưởng lần này của bố đúng là tuyệt. Những tấm bưu thiếp như một món quà trứng phục sinh, đặt vào đoạn kết hành trình là hoàn hảo nhất.

Cô mở tấm đầu tiên, là của Lâm Đường Quyên. Dòng chữ viết:
[Lần sau hai chúng ta đi dạo phố riêng nhé!]

Kế đó là của bố cô, gần như đoán được nội dung từ trước:
[Đi chơi vui không?]

Quả nhiên là vậy.

Cuối cùng, cô mở tấm của Lâm Diệu Viễn.

Điều khiến cô bất ngờ là — mặt sau không viết gì cả, chỉ có mỗi tên cô.

Đào Như Chi lật đi lật lại, xác nhận rằng đúng thật là… trống trơn.

Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, thấy Lâm Diệu Viễn đang cúi đầu xem bưu thiếp, hoàn toàn không hay biết ánh mắt cô đang dừng lại trên mình.

Đào Như Chi cụp mắt xuống, lòng có chút không vui, người này sao có thể vô trách nhiệm đến thế? Rõ ràng đã nói sẽ viết, vậy mà lại chơi lươn thế này… Cô còn vì tấm bưu thiếp mà trăn trở cả buổi, nghĩ ra một câu rất có tâm, tuy cuối cùng cô đã xoá đi, đổi thành một câu vô thưởng vô phạt:
“Nếu cậu viết câu gì khiến tôi thấy phiền, cậu sẽ bị táo bón cả mùa hè.”

Giờ xem ra, bị táo bón một mùa hè là nhẹ, tốt nhất nên kéo dài sang cả học kỳ tiếp theo!

Trong lòng cô lầm bầm, thu ba tấm bưu thiếp lại. Ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Đường Quyên đang lấy tay che miệng, đôi mắt không biết từ lúc nào đã dâng đầy nước.

Đào Khương Sanh lúng túng lấy giấy ăn ra, nghiêng người giúp bà lau nước mắt.

“Sao vậy ạ…?”

Lâm Diệu Viễn ngơ ngác ngẩng đầu lên, chẳng ai đáp lời cậu cả.

Lâm Đường Quyên vẫn đang cố gắng trấn tĩnh cảm xúc, còn Đào Khang Sanh thì luýnh quýnh lấy khăn giấy, nghiêng người lau nước mắt cho bà. Mà cả người Đào Như Chi như hóa đá, ánh mắt đăm đăm dừng lại trên tấm bưu thiếp mà Lâm Đường Quyên vừa đặt xuống mặt bàn.

Mặt sau lật ngửa, là nét chữ quen thuộc của bố cô:

【Sau chuyến đi này, anh đã chắc chắn.
Em có nguyện ý lấy anh không?】

Thì ra là vậy.
Thì ra, đó mới chính là món quà được giấu đến phút cuối—một sự lãng mạn vụng về nhưng chân thành đến nao lòng của bố cô.

Chắc hẳn, sau cuộc trò chuyện đêm hôm ấy ở nhà ga Baishinji, Đào Khang Sanh mới hạ quyết tâm ấy.
Một quyết định đúng đắn.
Rất đúng đắn.

Trước mắt Đào Như Chi, cảnh tượng ảo ảnh chợt thoáng qua như một bóng ma.

Cô nghĩ, cả đời này mình cũng sẽ không thể quên được buổi chiều hôm ấy khi rời khỏi biển nội Seto—nơi cô đã trông thấy, giữa đại dương mênh mang, một chiếc cổng torii mờ ảo và vĩ đại hiện lên trong ánh hoàng hôn. Nhưng vì sao nó lại xuất hiện đúng vào khoảnh khắc đó?

E rằng, chỉ có thần linh mới biết câu trả lời.
 
Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Chương 28: Chương 28



Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 28: Sẽ không ai chú ý đến họ

Chuyến bay về nước cất cánh vào tám giờ sáng hôm sau, thời gian họ còn lại ở Tokyo vừa vặn là mười hai tiếng đồng hồ.

Bữa tối, họ ghé một quán rượu nhỏ ven phố. Đào Như Chi đã quá quen tay, gọi ngay một ly rượu quýt mật. Thế nhưng, khi ly rượu được mang lên, vị chát gắt, chẳng thơm lành như ly từng uống ở đồi gió Onomichi.

Chỉ tiếc rằng, chẳng biết đến tháng năm nào mới lại được nếm lại hương vị dịu ngọt ấy.

Ấy thế mà, dù rượu không ngon, Đào Như Chi vẫn uống cạn không sót một giọt, còn gọi thêm ly thứ hai.

Cũng là lần đầu tiên, cô hiểu ra vì sao người lớn lại yêu rượu đến vậy. Thì ra điều khiến người ta quyến luyến chẳng nằm ở mùi vị, mà là ở cái cảm giác, có thể quên đi điều gì đó ngay trong khoảnh khắc này.

Rượu vào nhiều, hậu quả chính là phải liên tục ra vào nhà vệ sinh. Phía sau căn phòng nhỏ hẹp ấy, cô tình cờ nhìn thấy một tấm poster quen thuộc, chính là tấm quảng cáo hành trình du thuyền vòng quanh thế giới, từng thấy ngay ngày đầu tiên đặt chân tới Tokyo.

“Sao chỗ nào không dán poster, lại cứ phải dán sau cửa nhà vệ sinh nhỉ?”

Khi quay về bàn, Đào Như Chi vừa đi vừa lẩm bẩm, giọng đầy ngạc nhiên.

Lâm Đường Quyên nghe thấy, liền hỏi: “Sao vậy?”

Đào Như Chi lè nhè nói: “Poster á, du lịch vòng quanh thế giới, giá chín mươi ngàn vạn yên!”

Lâm Đường Quyên bật cười gật đầu: “À cái đó ấy à, phổ biến lắm. Dán poster quảng cáo như vậy là có tiền, nhiều người tiện tay dán luôn sau cửa nhà vệ sinh cho dễ thấy.”

Đào Khang Sanh nghe thấy con số, quy đổi sơ sơ sang tiền tệ nội địa rồi nói: “Nếu đúng là đi vòng quanh thế giới thì giá này cũng không đắt đâu. Lần sau chúng ta có thể thử!”

Ông đã bắt đầu hào hứng lên kế hoạch cho chuyến du lịch gia đình kế tiếp của cả bốn người.

Lâm Đường Quyên cười, khẽ lắc đầu: “Tiếc là giá này chỉ áp dụng cho người dưới ba mươi tuổi, hai đứa mình già rồi.”

“Không sao cả, để Như Chi và Diệu Viễn đi thay cũng được.”

Đào Như Chi khát khô cả cổ, vội vã tu một ngụm trà ô long lạnh.

Cô tỉnh táo hơn chút ít, trêu lại: “Chi bằng số tiền đó để hai người đi hưởng tuần trăng mật thì hơn.”

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên lập tức nghẹn lời, bất giác nhớ lại cảnh ngượng ngùng buổi chiều hôm ấy.

Đào Như Chi làm bộ chững chạc, tiếp tục đùa:
“Bố à, bố cầu hôn kiểu gì mà qua loa thế? Còn dì Lâm nữa, dì cũng đừng dễ dàng gật đầu như vậy, phải để bố con vất vả thêm chút nữa chứ.”

Lâm Đường Quyên cười đến ngượng chín mặt, còn Đào Khang Sanh giả vờ giận, quát cả họ cả tên con gái:
“Giỏi rồi đấy, giờ đứng hẳn về phe dì Lâm rồi phải không!”

Lâm Diệu Viễn lúc này mới uống cạn ly coca, đặt ly xuống, bình thản nói:
“Ngày vui như thế này, hay là… cho con xin uống một ly rượu nhé?”

Đào Khang Sanh cười bảo không thành vấn đề, định đẩy ly bia về phía cậu, liền bị Lâm Đường Quyên nghiêm mặt ngăn lại.

Lúc ấy, có người mở cửa ống trượt bằng tre bước vào, tiếng chào mời của ông chủ vang khắp cả quán rượu nhỏ. Bàn bên là mấy người đàn ông mặc sơ mi trắng đang cụng ly. Phía sau dường như là một buổi họp mặt, nam nữ cùng đứng lên đổi chỗ cho nhau. Trên màn hình treo tường, một chương trình tạp kỹ địa phương đang phát sóng, tiếng cười rộn ràng nối tiếp không ngớt.

Một đêm bình thường, náo nhiệt như muôn ngàn đêm khác nhưng chẳng ai trong số họ, những người xa lạ ấy, sẽ ghi nhớ gương mặt bốn người ngồi ở góc phòng.

Cũng chẳng ai hay, rằng chỉ sau một đêm nay thôi, bốn người ấy sẽ thực sự trở thành một gia đình.



Quán nhậu cách khách sạn không xa, ăn uống xong bốn người dạo bộ quay về, tình cờ đi ngang một con phố nhỏ, nơi đầu hẻm treo biển “Lễ hội mùa hè”.

Lễ hội ở đây khác với lễ hội trên đảo Naoshima, quy mô nhỏ hơn, nhưng các gian hàng hai bên lại rất phong phú: táo bọc đường, mực nướng, vớt cá vàng, bắn súng… đủ cả ăn lẫn chơi, náo nhiệt vô cùng.

Phố không rộng, người lại đông, bước chân cũng chậm rãi dần, bốn người bị kẹt lại gần một sạp cá vàng, mãi không tiến thêm được.

Lâm Đường Quyên dứt khoát xin hai chiếc vợt từ chủ sạp, lôi cả nhóm vào chơi.

Để tăng phần thú vị, họ bàn nhau chia đội đen – trắng thi đấu: đội nào dùng ít vợt mà vớt được nhiều cá hơn sẽ thắng, thua thì phải biểu diễn tài nghệ.

Trong ký ức của Đào Như Chi, cô hầu như chưa từng trải qua trò chơi đối kháng náo nhiệt kiểu này. Từ nhỏ cô và bố luôn ôn hoà, mà dù có chơi đối kháng, bố cô cũng sẽ nhường không cần giấu giếm.

Chỉ hai người thì có thể chơi ra được trò trống gì?

Nhưng giờ đã khác. Cô và bố có thể thật sự chơi một ván công bằng.

Nếu hai người là một đường thẳng, thì bốn người đã có thể tạo thành một căn phòng, một căn phòng có thể chơi đùa, náo nhiệt.

Đội đen trắng chia rất tình cờ – cô và Lâm Diệu Viễn một đội, còn Lâm Đường Quyên với Đào Khang Sanh một đội.

Đào Khang Sanh khí thế hừng hực, nói dứt khoát không thể thua bọn trẻ.

Lâm Diệu Viễn nhỏ giọng chọc: “Rốt cuộc ai mới là trẻ con vậy, bố cô cũng ngộ ghê?”

Đào Như Chi không để tâm, cười cười: “Về sau cậu sẽ còn thấy nhiều khía cạnh kiểu đó của ông ấy nữa.”

Lâm Diệu Viễn ngồi xổm xuống, bắt đầu vớt cá.

Vợt thì mỏng, cá lại bơi loạn cả lên, cứ lắc lư khắp mặt nước khiến cậu không thể nào ra tay kịp thời.

Đào Như Chi ngồi xổm bên cạnh cậu, hối thúc: “Nhanh lên! Họ sắp vớt được rồi!”

Anh giơ tay làm dấu im lặng: “Phải cẩn thận.” Dứt lời liền nhắm đến con cá nhỏ đang rúc trong góc – con lười nhất trong đám, nãy giờ chưa buồn nhúc nhích.

Bên cạnh, Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh bỗng bật kêu một tiếng, Đào Như Chi vội ngoảnh lại, tưởng họ vớt được rồi, ai ngờ là vợt bị rách.

Họ vừa thở dài vừa vội đổi vợt khác, động tác quen thuộc như thể đã chơi nhiều lần.

Lâm Diệu Viễn liếc nhìn, chợt hỏi một câu rất không ăn nhập: “Cô nói xem, khi nào họ đi đăng ký kết hôn?”

“Không biết nữa.” Đào Như Chi chỉ vào con cá vừa trượt mất, “Vừa rồi lẽ ra cậu nên ra tay, nó bơi mất rồi.”

Lâm Diệu Viễn ậm ừ, đầu óc rõ ràng đang để tận đâu.

Đào Như Chi chìa tay ra: “Đưa vợt cho tôi.”

Cậu đưa vợt cho cô, đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Trong khoảnh khắc trao đổi ngắn ngủi ấy, Đào Như Chi hơi co tay lại, siết chặt cán vợt, không chần chừ quá lâu mà nhắm ngay một con cá vàng, vung tay chụp xuống.

Lẽ dĩ nhiên—vợt rách.

Chiếc vợt thủng rỉ nước, hai người nhìn nhau, bất lực.

Lâm Diệu Viễn điềm nhiên: “Tôi đi lấy cái thứ hai.”

Đào Như Chi bĩu môi: “Lần này đến lượt cậu đấy.”

Cậu quay lại với chiếc vợt mới, tiếp tục giữ thế thủ, mắt dõi theo đám cá vàng bơi lội, miệng thì thong thả chuyện trò.

“Nếu họ thực sự đi đăng ký kết hôn, cô sẽ đổi cách xưng hô chứ?”

“Không cần thiết.” Đào Như Chi hỏi lại, “Chẳng lẽ cậu định đổi?”

“Tôi cũng không.”

“Đáng tiếc ghê…” Đào Như Chi nhìn làn nước lấp loáng trong hồ cá vàng, “Tôi còn đang mong được nghe cậu gọi tôi là chị đấy.”

Lâm Diệu Viễn khẽ khịt mũi, ánh mắt bất chợt trở nên chuyên chú, đột ngột vung tay chộp về phía một góc bể. Động tác rất nhanh nhưng kiểm soát tốt, dù vậy chiếc vợt vẫn rách.

Cậu thản nhiên đưa chiếc vợt rách cho Đào Như Chi.

Cô khó hiểu: “…Đưa tôi làm gì?”

“Nếu cô dùng cái này bắt được cá vàng, sau này tôi sẽ gọi cô là chị.”

“Cậu đùa tôi à? Cái vợt này rách mất rồi.”

Anh quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Thế nên, tôi cũng không thể nào gọi cô là chị.”

Kết quả cuối cùng là hòa—hai đội thay hết vợt này đến vợt khác, mà vẫn không bắt được con cá nào.

Vì thế, tiết mục tài lẻ phạt thua cũng bị cả hai ngó lơ luôn.

Ngày mai còn phải ra sân bay, họ không nán lại khu phố lâu nữa. Đợi khi đường bớt đông, chen ra khỏi đám người rồi vòng sang lối vắng trở về khách sạn.

Nhưng Đào Như Chi hoàn toàn chưa muốn nghỉ ngơi. Không rõ là do rượu bắt đầu phản tác dụng, hay do cảm giác sắp chia xa khiến người ta chẳng nỡ khép lại buổi đêm đẹp như mộng này.

Tóm lại, cô không muốn đêm nay kết thúc quá sớm. Dù thật ra, nó cũng đã chẳng còn sớm chút nào.

Ngồi yên trong phòng được một lúc, Đào Như Chi quyết định trốn ra ngoài lần nữa.

Bữa tối thật ra cô ăn không nhiều, chủ yếu uống rượu là chính, giờ bụng hơi đói. Mở Google Maps xem thử, phát hiện vẫn còn nhiều hàng quán mở cửa. Cô liền cầm ví và điện thoại, lặng lẽ rời khỏi khách sạn.

Tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng tự mình ngồi tàu điện ngầm lại khó khăn hơn cô nghĩ. Nhất là mấy ngày nay cô đều dựa vào sự dẫn dắt của Lâm Đường Quyên.

Tokyo rộng lớn, bản đồ tàu điện rối rắm hơn cả mớ quảng cáo dán cột điện. Dù có ký tự Hán, nhưng muốn hiểu cũng phải vắt óc.

Thật ra chỉ cần quanh quẩn gần khách sạn là được rồi, nhưng cô không muốn thế.

Cô muốn chọn một quán ăn ở xa hơn, tự mình đi tàu đến đó—con đường ấy đối với cô là một cuộc phiêu lưu nho nhỏ.

Bởi sau này, cô sẽ phải một mình đối diện với nhiều chuyến phiêu lưu lớn hơn. Vậy thì lần này cứ xem như tổng dượt vậy.

Dĩ nhiên, phiêu lưu là phải có thất bại—cô cũng không bất ngờ khi đi sai tuyến, lạc đến một nơi hoàn toàn trái ngược với đích đến ban đầu.

Nhưng cũng chẳng sao.

Đào Như Chi vui vẻ quẹt thẻ ra khỏi ga, quyết định cứ tùy hứng dạo bước trên con phố xa lạ này, thấy quán nào hợp mắt thì vào ăn.

Cuối cùng cô chọn một tiệm mì ramen tên “藤” (Fuji), chỉ vì chiếc chuông gió treo ngoài cửa giống hệt cái treo ở ban công nhà mình.

Quán rất đông khách, mùi thơm lan tỏa khắp nơi khiến người ta thèm thuồng.

Cô cầm thực đơn, chẳng hiểu gì, đành dựa vào trực giác gọi đại một món. Mì được mang lên rất nhanh, hành xanh phủ đầy mặt tô, cô kiên nhẫn gắp hết đống hành ra mới bắt đầu ăn.

Tô mì này, cô ăn rất thỏa mãn—không cần gồng gánh cảm xúc, không phải diễn vai gì, chỉ đơn thuần tận hưởng món ăn. Ăn xong đánh một cái ợ nhẹ, thế giới bỗng chốc tròn trịa dễ thương.

Đào Như Chi xoa bụng, đứng dậy tính ra quầy tính tiền, bỗng cảm thấy… có gì đó không đúng.

Ví tiền đâu rồi…?

Một cảm giác lạnh toát trào dâng, cô lục khắp người, không có.

Chẳng lẽ làm rơi lúc chuyển tàu?

Cô cố nhớ lại. Khi đó đang xem sơ đồ chuyển tuyến, nghe thấy phát thanh tàu đến bến liền vội vàng xuống xe.

…Xong đời.

Cô toát mồ hôi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn nhân viên quán, thử dò hỏi:
“Ở đây có thanh toán điện tử không ạ?”

Người phục vụ mất một lúc mới hiểu tiếng Anh của cô, đáp gọn lỏn:
“Không, chỉ nhận tiền mặt.” (No only cash)

Cánh cửa cuối cùng cũng bị đóng sập.

Không thể báo cho bố—sẽ làm ông lo—vậy người duy nhất còn lại chỉ có Lâm Diệu Viễn.

Hy vọng cậu ấy chưa ngủ. Mà nếu ngủ rồi, cô cũng nhất định sẽ gọi dậy cho bằng được.

Nghĩ vậy, cô lập tức gọi điện cho Lâm Diệu Viễn.

Tút… tút… tút… Một hồi chuông kéo dài, rồi cuối cùng một giọng nói ngái ngủ vang lên bên tai:

“Sao thế?”

“Cứu mạng!!!” Đào Như Chi vội vã nói, “Tôi ra ngoài ăn khuya mà làm mất ví rồi. Cậu đến đây trả giúp tôi tiền mặt được không? Tôi sẽ trả lại gấp đôi!”

“…”

Bên kia đầu dây im lặng vài giây. Rồi cô nghe thấy tiếng chăn mền xột xoạt bị hất tung. Lâm Diệu Viễn thở dài bất lực…

“Gửi địa chỉ đi.”



Tựa như ngồi trên đống lửa, lòng dạ rối bời, Đào Như Chi cứ liên tục ngó ra cửa.

Mỗi lần chuông gió leng keng vang lên, cô lại bật người nhìn sang, nhưng hết lần này tới lần khác, đều chẳng phải Lâm Diệu Viễn.

Đến khi cô bắt đầu hoài nghi không biết cậu có còn định tới nữa không, chuông gió lại bị gió thổi nhẹ, kêu một tiếng khẽ khàng theo động tác đẩy cửa. Đào Như Chi giống hệt con chó của Pavlov, phản xạ có điều kiện mà đưa mắt mệt mỏi nhìn sang. Đến khi thấy rõ bóng người quen thuộc, tinh thần cô lập tức phấn chấn, vẫy tay với lực đủ gọi là nhiệt liệt.

Lâm Diệu Viễn bước tới, “cộp” ví tiền lên bàn.

Đào Như Chi tự biết mình đuối lý, thái độ tốt chưa từng thấy, nịnh nọt hỏi:
“Cậu có muốn ăn một tô mì không, tôi mời đó.” Dù rằng… tiền là của cậu.

Lâm Diệu Viễn nói không ăn, ngay sau đó bụng anh rất không đúng lúc mà “ọc” một tiếng.

Đào Như Chi bật cười, giơ tay gọi ông chủ, kêu thêm một tô mì xá xíu giống mình.

Mì được bưng lên, cô nhìn thấy Lâm Diệu Viễn cũng tỉ mẩn nhặt sạch mớ hành lá trong bát, rồi mới gắp đũa đầu tiên. Không thể không thừa nhận, ở một vài phương diện, họ thật sự khá giống nhau.

Cậu vừa ăn vừa lúng búng hỏi:
“Sao muộn thế rồi còn một mình ra đây?”

“Đói bụng.”

“Đói thì cũng đâu cần chạy xa dữ vậy?”

“Cậu hỏi nhiều quá rồi đó,” cô lầm bầm, “ngồi nhầm chuyến.”

“Ồ, baka.”

*“バカ” (viết romaji là baka, đọc gần giống “ba-ka” hoặc “ba-ga” tùy khẩu âm) là: Đồ ngốc.

Cô lườm cậu:
“Google bảo ngồi xe tới đây chỉ mất hai mươi phút, mà sao cậu đi gấp đôi thời gian vậy?”

Cậu đang uống nước lèo, nghe vậy sặc hai tiếng.

Đào Như Chi hừ nhẹ:
“Anh cũng ngồi nhầm đúng không, ai là baka hả?”

Cậu xị mặt:
“Dù gì lúc về tôi cũng không nhầm nữa.”

“Chưa chắc đâu à nha…”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau những chuyện trời ơi đất hỡi. Đến một khoảnh khắc nào đó, nước lèo trên bàn rung nhẹ.

Toàn bộ điện thoại trong tiệm đồng loạt vang lên tiếng cảnh báo:
Jishin desu, jishin desu! (Có động đất, có động đất!)

Mặt bàn rung rung, Đào Như Chi vẫn chưa hoàn hồn, cơ thể theo phản xạ nhào xuống gầm bàn.

Cô chưa từng trải qua động đất bao giờ, hoàn toàn là dựa vào kiến thức phòng tránh thiên tai học được trước đó mà phản ứng. Nhật Bản động đất xảy ra như cơm bữa, nhưng rơi trúng ngày cuối cùng của chuyến đi thì đúng là…

May mà rung chấn không quá mạnh, đồ đạc trên bàn chỉ rung lên, chứ chưa cái nào rớt xuống. Có điều tiếng cảnh báo từ điện thoại khắp nơi trong tiệm thì thật sự khiến người ta khiếp đảm. Đào Như Chi chưa từng gặp cảnh này bao giờ, lúc rúc vào gầm bàn chân tay cô đã mềm nhũn.

Ngồi xổm phía đối diện cô là Lâm Diệu Viễn, tình hình cũng chẳng khả quan hơn. Cậu ngồi xuống gấp quá, người lại cao, nên “bụp” một phát đập đầu vào thành bàn. Lúc này đang một tay ôm trán, vô tội mà lúng túng nhìn cô.

Đào Như Chi liếc qua mấy cái bàn bên cạnh, thấy những đôi chân đang rung, vắt chéo hoặc ngồi thoải mái, không một người Nhật nào thèm cúi xuống. Mọi người vẫn thản nhiên ăn mì, uống bia giữa cơn rung nhẹ, tiếng cười nói chen lẫn cùng cảnh báo inh ỏi, không hề gián đoạn.

Lúc này cô mới nhớ ra điện thoại mình vẫn để trên bàn, chen chúc giữa một rừng tiếng Nhật kêu thất thanh:
“Động đất! Động đất!”

Cả tiệm chỉ có hai người họ và cái điện thoại đang phát tiếng Trung kia rúc dưới bàn trong bộ dạng lạc loài.

Ánh mắt họ chạm nhau giữa cơn hoảng hốt, không biết vì điều gì mà bỗng cùng bật cười.

Rung chấn nhanh chóng dừng lại, cảnh báo cũng tắt. Nhạc nền và tiếng nói chuyện trong tiệm mì lại vang lên, rõ ràng và rộn rã như chưa có chuyện gì.

Thậm chí họ còn nghe được tiếng cụng ly từ bàn bên cạnh.

Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn nhìn nhau. Càng cười, hơi thở càng gần, đến lúc không biết cười vì gì nữa, hai người đồng loạt lùi ra khỏi không gian chật hẹp dưới bàn.

Khi cúi người đứng dậy, hai cái đầu nhẹ nhàng va vào nhau như tiếng cụng ly bia ở bàn bên cạnh



Tâm chấn nằm ở tỉnh Kanagawa, độ mạnh là 5, nhưng truyền đến chỗ họ thì chỉ còn 2 hoặc 3. Trong nhóm chat, Đào Khang Sanh đang hỏi tình hình, anh bị tiếng cảnh báo đánh thức, lại phát hiện Lâm Đường Quyên vẫn ngủ say như chết.

Đào Như Chi chột dạ trả lời:
“Không sao ạ, con ngủ tiếp đây.”

Còn Lâm Diệu Viễn thì giả chết không thèm rep.

Tuyến tàu gần nhất vừa bị ảnh hưởng do sự cố mạch điện sau động đất, họ đành phải vòng qua nhà ga lớn ở Shibuya để về khách sạn.

Vất vả lắm mới quanh co tìm đến nơi, họ lại trễ mất chuyến tàu cuối đúng một phút.

Hai người trợn mắt nhìn nhau giữa đám đông tấp nập, nơi này vẫn rộn ràng như ban ngày, chẳng ai bận tâm chuyện lỡ chuyến tàu, lại một lần nữa, chỉ có họ là trông thật buồn cười.

Lâm Diệu Viễn bàn bạc:
“Giờ sao đây?”

“Gọi taxi?”

“Tôi vừa xem Google, giá tạm tính thôi là hết sạch tiền mặt rồi.”

“Vậy… gọi taxi về khách sạn rồi bắt người trong phòng xuống trả tiền?”

“Cô đừng quên là mới nãy còn bịa chuyện trong nhóm đấy nhé.”

Đào Như Chi thở dài:
“Vậy thì rốt cuộc phải làm sao đây…”

Cuộc phiêu lưu đêm nay thật quá kịch tính, rắc rối nhiều hơn dự tính.

Lâm Diệu Viễn im lặng một lúc, như hạ quyết tâm:
“Chuyện cũng không to tát gì… mình đi bộ về đi.”

Đào Như Chi cứ tưởng cậu nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt kia thì lại rất nghiêm túc.

“Cậu điên rồi à? Đây là Tokyo chứ có phải là Bạch Hà đâu mà đi bộ cũng tới!”

Cậu tỏ ra chẳng hề hấn:
“Tất nhiên là đi được. Chỉ là hơi lâu chút thôi. Mà nếu lại phải cõng cô như lần trước, thì chắc chết giữa đường luôn.”

Tokyo rất rộng, không thể cõng một người đi bộ nửa tiếng là tới nhà.

Nhưng Tokyo cũng đủ rộng… Rộng để những cái ôm, những nụ hôn – tựa như giọt mưa rơi xuống mặt biển – không hề để lại dấu vết.

Vậy nên, có lẽ họ sẽ nắm tay nhau trên ngã tư Shibuya, chờ đèn đỏ chuyển xanh, cùng kéo nhau vượt qua vạch trắng người đi bộ, rồi nhào mình vào đại dương Tokyo tấp nập.

Sẽ chẳng ai để ý đến họ. Không một ai.

Lời của
 
Back
Top Bottom