Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]

Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 40


Ôn Nam cúp điện thoại, dựa vào tường, thở dài.

Ngày mai, mọi thứ sẽ kết thúc!

Hắn phải nói với Quý Tư Lâm rằng hắn không thể kết hôn với cô.

Từ đầu chí cuối, người hắn yêu đều là Diệp Tiểu Ý, chỉ có Diệp Tiểu Ý mà thôi.

Biệt thự lưng chừng núi.

Bà Ôn ngồi trên xe lăn, nhìn di ảnh của chồng với vẻ mặt đầy tàn nhẫn, ánh nến bập bùng lúc ẩn lúc hiện.

“Ông à, con trai chúng ta đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc rồi!

Nó còn dám trái lời tôi!”

“Tôi quyết không cho phép nó hủy bỏ hôn ước với Quý Tư Lâm!”

“Ông à, ông sẽ ủng hộ tôi đúng không?”

Nhưng di ảnh không thể nói chuyện.


Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh dậy thì Ôn Nam đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.

Hắn ngồi xuống mép giường rồi nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng như nước.

“Tỉnh rồi sao?”

Ôn Nam nhẹ giọng nói: “Anh đã chuẩn bị sandwich và cá ngừ mà em thích nhất rồi, dậy nếm thử đi.”

Diệp Tiểu Ý khổ sở quay đầu sang một bên, không nhìn hắn: “Em không muốn ăn.”

Trong lòng cô vẫn nghĩ Ôn Nam phải kết hôn với người khác rồi…

Ôn Nam khẽ thở dài: “Tiểu Ý, đừng giận nữa.

Lát nữa anh sẽ đi tìm Quý Tư Lâm, hủy bỏ hôn ước với cô ấy.”

Diệp Tiểu Ý quay đầu lại, đôi mắt ửng đỏ: “Thật sao?”

Ôn Nam nắm lấy tay cô rồi nói một cách nghiêm túc: “Thật.

Đồng ý với anh, đừng nổi giận nữa, anh sẽ rất đau lòng.”

“Nam, em muốn biết, sao hai người lại ở cùng với nhau?”

Diệp Tiểu Ý đã giấu câu hỏi này ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi.

“Cái này, sau này anh sẽ nói cho em biết, bây giờ anh phải đi tìm cô ấy rồi” Ôn Nam hôn lên mu bàn tay của Diệp Tiểu Ý.

Nước mắt Diệp Tiểu Ý tuôn như mưa: “Ừm, em ở nhà đợi anh.”

Nói xong, Ôn Nam đứng dậy rồi rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Tiểu Ý nhìn sandwich và cá ngừ đặt ở đầu giường, trong lòng vừa buổn vừa vui, cô vuốt ve cái bụng nhỏ rồi tự lẩm bẩm: “Con à, mẹ sẽ không rời xa ba con nữa đâu.

Sau này cả nhà chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

Sau khi Ôn Nam xuống tầng, người giúp việc đã đứng ở một bên, cung kính khom lưng: “Tiên sinh.”

“Chăm sóc Diệp tiểu thư cẩn thận.

Không có việc gì thì tốt nhất đừng để cô ấy ra khỏi nhà.

Nếu cô ấy buồn chán thì đưa cô ấy đi dạo quanh vườn hoa, cô ấy muốn ăn món gì thì làm món đó, hiểu chưa?”

Ôn Nam dặn dò.

Người giúp việc nói: “Tôi hiểu rồi, tiên sinh.”

Ôn Nam sải bước đi về phía cửa lớn, hắn nghĩ ngợi một chút rồi lại quay người lại dặn dò: “Không được phép cho cô ấy ra khỏi cửa, nếu như có người đến thăm thì cũng không cho gặp!”

Trong lòng Ôn Nam rất bất an, mẹ hắn rất hận người nhà họ Diệp đến thấu xương.

Mà hiện tại hắn lại hủy bỏ hôn ước với Quý Tư Lâm, nói không chừng mẹ sẽ xuống tay với Diệp Tiểu Ý.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Nam móc điện thoại ra rồi gọi cho thư kí.

“Phái một vài người đến biệt thự để bảo vệ an toàn cho Diệp tiểu thư.”


Ôn Nam vừa mới rời khỏi thì Diệp Tiểu Ý cũng dậy.

Cô phát hiện đột nhiên có thêm một vài người trong nhà, mặc dù họ không vào phòng nhưng có vẻ như đang đứng ở ngoài cửa canh giữ, có chút kì lạ.

Diệp Tiểu Ý hỏi người giúp việc: “Dì à, sao những người này lại ở đây?”

Người giúp việc nói: “Tiểu thư, là do tiên sinh sắp xếp.

Cậu ấy nói phải bảo vệ an toàn cho cô.”

“An toàn sao?

Tôi ở nhà một mình thì có thể xảy ra chuyện gì được?”

Diệp Tiểu Ý không hiểu.

“Có lẽ dạo gần đây xảy ra chút chuyện nên tiên sinh không yên tâm.”

Người hầu nói.

Ngoài trừ điều đó thì Diệp Tiểu Ý cũng chẳng nghĩ ra lí do nào khác.

Ôn Nam bảo vệ cô, cô đương nhiên là vui vẻ.

Được người mà mình yêu thương trân trọng như báu vật đó chính là hạnh phúc lớn nhất.

Lúc đó, điện thoại ở phòng khách bỗng vang lên, người giúp việc bước tới nhận điện.

Chỉ thấy người giúp việc nghe được vài câu thì sắc mặt bỗng thay đổi, bà ấy lắp bắp gọi Diệp Tiểu Ý: “Tiểu thư, thư kí Lương gọi điện thoại đến nói rằng bệnh tình của mẹ cô đang nguy kịch, bảo cô lập tức đến bệnh viện!”

“Cái gì?”

Diệp Tiểu Ý trong lòng như lửa đốt, lập tức lên đường đến bệnh viện.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 41


Người hầu thấy thư kí Lương gọi điện đến, không nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng do Ôn Nam chỉ đạo, liền vội vàng theo Diệp Tiểu Ý ra ngoài.Nhưng ở đây gọi xe thật không dễ dàng gì, hai người đứng một lúc lâu mới co một chiếc taxi chạy qua.

Người hầu mở của xe sau, che đầu cho Diệp Tiểu Ý để cô lên xe.

Lúc người hầu chuẩn bị bước lên xe thì xe đột ngột rời đi!Đến của xe cũng không kịp đóng!“Tiểu thư!”

Người hầu vừa chạy theo vừa hét lên, nhưng chiếc xe lao đi quá nhanh, cô không kịp đuổi theo.“Thôi xong rồi, xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Người hầu lôi điện thoại ra gọi điện cho Ôn Nam....Lúc này, Ôn Nam đang trên đường đi tìm Quý Tư Lâm.Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.

Ôn Nam liếc qua màn hình, lập tức nghe điện thoại.“Alo...”

“Tiên sinh, không xong rồi!

Tiểu thưa xảy ra chuyện rồi!”

Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của người giúp việc.“Đã xảy ra chuyện gì?!”

ÔN Nam trong lòng như có lửa đốt.“Vừa nãy thư kí của ngài gọi điện đến nhà, nói Diệp phu nhân bệnh tình nguy kịch, muốn cô ấy lập tức đến bệnh viện!

Tôi đó là ý của ngài, liền đi cùng tiểu thư.

Nhưng tôi chưa kịp bước lên xe, chiếc xe kia liền mang tiểu thư đi rồi!”

“Thư ký Lương”“Vâng, đúng ạ!

Tiên sinh, phải làm sao bây giờ?

Đến chiếc xe kia của hãng nào tôi còn không biết!”

Đầu óc Ôn Nam như muốn nổ tung.Thư ký Lương!

Anh được lắm!“Quay đầu!”

Ôn Nam hét lên với tài xế.“Ôn tổng, đi đâu ạ?”

Tài xế hỏi.“Về công ty!”

Hai mươi phút sau, chiếc xe thắng gấp, dừng trước của tập đoàn Ôn Thị, Ôn Nam mặt sầm tại bước xuống xe, tiến nhanh vào toà cao ốc, đến phòng làm việc trên tầng cao nhất.Mọi người đang bận rộn, nhìn thấy tổng giám đốc bước đi vội vã, họ không khỏi lo lắng đề phòng.Thư ký Lương đang từ phòng họp bước ra, nhìn thấy Ôn Nam trở về với sắc mặt giận dữ, liền bước tới hỏi thăm: “Ôn tổng...”

Cô chưa kịp dứt lời liền bị hắn túm cổ ép vào tường, mọi người kinh ngạc thốt lên,không biết có chuyện gì đang xảy ra.“Hóa ra là cô!”

Ôn Nam giận dữ nói.

Hắn ra tay rất mạnh, suýt chút nữa bẻ gãy cổ cô!Thư kí Lương nghẹt thở, sắc mặt ửng đỏ.“Ôn tổng... ngài buông tay ra!”

“Nói!

Diệp Tiểu ý đang ở đâu?”

“Tôi...tôi không biết...là Ôn phu nhân dặn dò tôi như vậy...”

“Bà ấy còn nói gì không?!”

Trán Ôn Nam nổi gân xanh lên, vô cùng đáng sợ.“Ôn phu nhân nói ngài gọi điện thoại cho phu nhân...”

Ôn Nam hung hăng bỏ thư kí ra.

Cô co quắp người ngồi trên mặt đất, hít thở từng ngụm không kí.“Thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”

“Ôn tổng, ngài không có tư cách đuổi việc tôi,là Ôn phu nhân dặn dò tôi như vậy...”

Ngón tay Ôn Nam chặt thành quyền: “Để tôi cho cô xem tôi đủ tư cách hay không!”

Ôn Nam tức giận rời đi.

Hắn trức tiếp lôi tài xe từ trong xe ra, tự mình lái xe đến căn biệt thự lưng chừng núi....Căn biệt thự lưng chừng núi.Ôn Nam một cước mở toang cửa lớn, thấy mặt Ôn Nam xám xanh, người giúp việc sợ hãi lùi về sau, run lầm cập nói: “Tiên sinh, ngài...ngài đã tới...”

Mẹ Ôn ngồi ở xe lăn, mắt hướng tầm nhìn ra cửa sổ, nhe giọng nói: “Chị Lưu, chị đi chuẩn bị bữa trưa đi.”

“Vâng, phu nhân...”

Bảo mẫu nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi.Ôn Nam tiến lên trước, đứng cạnh mẹ Ôn, giọng lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”

Mẹ Ôn lạnh nhạt: “Gấp cái gì?

Vẫn chưa chết.”

“Mẹ, tại sao mẹ lại làm như vậy?”

Ôn Nam hét lên, viền mắt đỏ hồng.Mẹ Ôn quay đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Con đến đây, ta sẽ nói cho con biết vì sao.”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 42


Mẹ Ôn mím môi đầy ý cười, vớ lấy cây gậy ở gần cửa sổ, cố gắng quay người đứng lên trước mặt Ôn Nam, giơ tay tát hắn: “Con nói vì sao ư?”

“Nhìn đôi chân của ta đi, Con vẫn muốn vì con tiện nhân kia mà hủy bỏ hôn ước với Quý Tư Ân sao?

Để con tạo được mối quan hệ với nhà họ Quý, ta đến đôi chân này cũng không cần, con vẫn còn muốn hỏi ta vì sao ư!?”

Mẹ Ôn bgào thét, khiến Ôn Nam cũng phải run rẩy.“Mẹ!

Năm năm rồi!

Đã năm năm trôi qua!

Mẹ nhất định phải buộc con sống trong hù hận cả đời này sao?!”

Ôn Nam hét lên hỏi.“Mẹ không ép con.

Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không ép con nữa...”

Mẹ Ôn vuốt lên khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Con không phải muốn hủy hôn ước với Quý Tư Lâm sao?

Đi đi, ta sẽ không ngăn cản con nữa.?“Còn con tiện nhân kia, ta sẽ cho nó xuống địa ngục để đền tội cho cha con!”

Mẹ Ôn cười đầy hiểm độc: “Con cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ gặp lại được cô ta!”

Ôn Nam nhìn chằm chằm mẹ Ôn, ánh mắt đỏ ửng giận dữ.Nếu như bà là người khác, hắn đã có thể giết bà rồi.Nhưng người trước mặt này là mẹ hắn, là người sinh ra hắn, nuôi nấng hắn, cùng nương tựa lẫn nhau trong suốt năm năm trời.Hắn không làm được...“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn thế nào?

Làm thế nào mẹ mới buông tha cho cô ấy?

Ôn Nam “xoạt” một tiếng quỳ xuống đất, hồn bay phách lạc hỏi mẹ Ôn.Mẹ Ôn ôn ôn nhu nhu trả lời: “Chỉ cần con kết hôn với Quý Tư Lâm, ta sẽ thả cô ta ra.”....Đã qua ngày thứ năm rồi.Diệp Tiểu Ý bị nhốt ở một căn phòng xa lạ, không được đi đâu.Buổi sáng ngày hôm đó, cô bị một chiếc taxi đưa đi.

Cô muốn nhảy xuống xe trốn thoát, nhưng trong bụng còn đứa bé nên cô không dám!Lúc xuống xe, cô bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, về sau không nhớ gì nữa.Sau khi tỉnh lại liền phát hiện bị nhốt ở căn phòng này, một ngày ba bữa đều có người qua lỗ hổng ở dưới cánh của đưa vào.Cô bị kìm kẹp ở đây.Những thứ đó cơ bản không thể ăn được, đều là bánh bao quá hạn, cơm thiu, thi thoảng thì một hai quả trứng hoặc vài táo hỏng.Mấy ngày nay cô đều dựa vào một chút đồ này mà chống đỡ qua ngày.Bánh mì quá hạn vẫn có thể ăn được, nhưng cơm thiu cô sợ có vi khuẩn, ảnh hưởng không tốt đến con...Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến, “cạch” tiếng bước chân lại xa dần.Diệp Tiểu Ý lấy hết dũng khí tiến lại gần cánh cửa nhìn, cánh cửa sắt đã được mở ra!Diệp Tiểu Ý vô cùng mừng rỡ!

Nhanh chóng mở cửa rời đi.Điều bất ngờ là cô chạy trốn vô cùng thuận lợi, không có một chút trở ngại nào!Rất nhanh chóng cô chạy được ra khỏi căn nhà hoang này, men theo con đường cái xuống núi.

Cô đi rất lâu rất lâu mới phát hiện có một chiếc xe đang tiến lại gần, cô không không để ý gì đến tính mạng mình mà lập tức ngăn xe lại, chiếc xe đột ngột dừng lại khiến Diệp Tiểu Ý ngã xuống đất.Tài xế vội vã xuống xe, nhìn thấy Diệp Tiểu Ý thì hô lớn: “Thiếu gia!

Thiếu gia!

Là Diệp tiểu thư!

Là Diệp tiểu thư!”

Quý Bạc Như nghe tiếng vội vàng xuống xe, nhìn thấy cô, lông mày anh nhíu chặt lại.“Tiểu Ý!

Tại sao em lại ở đây?

Anh tìm em đến sắp phát điên rồi!”

Quý Bạc Như trán đầy mồ hôi, ôm lấy Diệp Tiểu Ý.“Quý đại ca...”

Diệp Tiểu Ý yêu ớt nói: “Dẫn em đi gặp Ôn Nam...”

“Em còn muốn gặp hắn làm gì?

Em đúng là đồ ngốc?”

Quý Bạc Như đau lòng nói.Nhưng Diệp Tiểu Ý đã hôn mê bất tỉnh.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 43


Diệp Tiểu Ý nằm mơ mình đứng trên vách đá chuẩn bị rơi xuống, tiếng gió không ngừng gào thét bên tai cô.

Cô nỗ lực hết sức vám vào sợi dây leo trên mỏm đá, ngẩng mặt lên nhìn Ôn Nam cầu cứu.Ôn Nam dường như không nghe thấy, lạnh lùng hờ hững nhìn cô.“Nam...cứu em...mau cứu em...”

Ôn Nam chậm rãi ngồi xuống chìa tay ra.

Diệp Tiểu Ý mừng rỡ nghĩ hắn sẽ kéo cô lên, nhưng Ôn Nam đột nhiên nói: “Diệp Tiểu Ý, cô chết đi.”

Nói rồi, thình lình trong tay hắn xuất hiện một con dao, cắt đứt sợi dây cứu mạng của cô.“Nam, đừng...

đừng mà...”

Nhưng bất luận cố có gào khóc cầu xin thế nào đi chăng nữa, Ôn Nam đều lạnh lùng, ngoảnh mặt làm ngơ.Dây leo từ từ bị cắt đứt, Diệp Tiểu Ý rơi xuống vực thẳm.“Không...không...!”

Diệp Tiểu Ý hét lớn, giật mình tỉnh giấc.Diệp Tiểu Ý sợ hãi mãi không thôi.

Phát hiện mình đang nằm trong lòng Quý Bạc Như, cô liền vội vã ngồi dậy nói lời xin lỗi: “Quý đại ca, làm phiền anh rồi...”

“Tiểu Ý, em đừng khách sáo với anh như vậy được không?

Để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, sắc mặt của em không được tốt.” – Quý Bạc Như nói.“Không, Quý đại ca, em bây giờ không muốn đi bệnh viện, phiền anh đưa em đến chỗ Ôn Nam, em mất tích nhiều ngày như vậy rồi, chắc anh ấy lo lắng chết mất.”

Diệp Tiểu Ý ưu tư nói.Quý Bạc Như nhíu chặt lông mày, nhìn Diệp Tiểu Ý đầy thương tiếc.

Đột nhiên hắn nắm lấy tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Ý, em theo anh có được không, anh cả đời này sẽ đối tốt với em, đối tốt với đứa bé trong bụng em...Anh thề!”

Diệp Tiểu Ý hốt hoảng rút tay lại, lắc đầu nói: “Quý Đại ca, không được...Em...Em không yêu anh...em...em chỉ coi anh là anh trai mà thôi.

Suốt bao năm nay, người trong lòng em chỉ có Ôn Nam, chưa bao giờ thay đổi.”

“Hắn không cần em nữa!

Em còn nhớ đến hắn ta làm gì?

Diệp Tiểu Ý, em đúng là đồ ngốc!”

Quý Bạc Như vừa lắc lắc vai cô vừa hét: “Hôm nay là đám cưới của hắn và em họ anh!”

Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Không thể!”

“Không tin sao?

Anh dẫn em đi xem!”

Nói xong, hắn dặn dò lái xe không đi bệnh viện nữa, đến hôn lễ trước.Trước khi đến khách sạn nơi cử hành hôn lễ, Diệp Tiểu Ý vẫn luôn một mực tin rằng Ôn Nam sẽ nhất định không vứt bỏ cô.

Hắn từng nói sẽ hủy hôn ước với Quý Tư Lâm, sẽ cùng cô và con mãi mãi ở bên nhau.Nhưng người đang mặc vest đứng ở cửa phòng tiệc đang tiếp khách kia khồng phải Ôn Nam thì là ai?Diệp Tiểu Ý chần chừ tiến lên trước, chỉ nhìn thấy Quý Tư Lâm mặc chiếc váy trắng tinh khôi, hạnh phúc nắm lấy cánh tay của Ôn Nam, nét cười rạng rỡ trên khuôn mặt.Tại sao hắn có thể làm như thế!“A!

Anh, chị!”

Quý Tư Lâm bỗng nhiên nhìn thấy Quý Bạc Như và Diệp Tiểu Ý từ đằng xa, vui mừn chào đón.Ôn Nam nghe thấy 3 chữ “Diệp Tiểu Ý” liền cấp tốc quay lại.

Tại sao cô lại ở đây?!Ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Tiểu Ý muốn trốn cũng không thể trốn được.Quý Bạc Như ôm lấy vai cô, khích lệ: “Tiểu Ý, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Diệp Tiểu Ý chỉ muốn lập tức rời đi!Nhưng Quý Tư Lâm đã tiến đến gần, cười tít mắt nói: “Anh, không phải anh nói sẽ không đến sao?

Hứ, lại còn mang cả chị dâu đến nữa!”

Quý Bạc Như mở miệng: “Tư Lâm, anh có lời muốn nói với em!”

“Gì ạ?”

“Em không thể...”

Quý Bạc Như vừa mở miệng liền bị Diệp Tiểu Ý ngăn lại.

Lúc này Ôn Nam cũng đã đến bên cạnh Quý Tư Lâm, ánh mắt rơi vào người Diệp Tiểu Ý.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 44


“Quý tiểu thư, Ôn tiên sinh, chúc hai người đám cưới hạnh phúc!”

Diệp Tiểu Ý kìm nén nước mắt, nói: “Hôn lễ long trọng như vậy thật khiến người khác ngưỡng mộ!”

Cô cũng từng ao ước có một hôn lễ long trọng như thế này.“Cảm ơn chị dâu.”

Quý Tư Lâm ngọt ngào nói.“Mấy ngày trước mới biết tin hai người đính hôn, thật không nghĩ rằng lại kết hôn nhanh đến thế...Cô xem, tôi còn không kịp chuẩn bị quà cáp gì!”

Diệp Tiểu Ý siết chặt lòng bàn tay, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói.“En cũng nghĩ rằng anh ấy muốn đợi em trở thành bà cô già rồi mới cưới em cơ.”

-Quý Tư Lâm thẹn thùng liếc nhìn Ôn Nam – Thật không ngờ, anh ấy lại là người nóng lòng nhất.”

Trái tim Diệp Tiểu Ý đập mạnh.Ha ha, nói rõ sẽ hủy hôn mà?!Thì ra chỉ là lừa dối cô.“Ôn tiên sinh quả là có phúc khí lớn mới cưới được một người vợ như vậy, phải không?”

Khóe miệng Diệp Tiểu Ý ngầm cười khổ, nhìn chằm chằm vào Ôn Nam.Ôn Nam muốn nói rằng không phải.

Nhưng lúc này, thư ký Lương đẩy mẹ Ôn xuất hiện ở chỗ rẽ, bà đang nhìn hắn.Lời của mẹ hắn vẫn còn ở bên tai: “Nếu như con dám làm loạn ở hôn lễ, Diệp Tiểu Ý chỉ còn con đường chết!”

Ôn Nam khó khăn mở miệng: “Đúng vậy, cưới được cô ấy là diễm phúc của tôi.”

Diệp Tiểu Ý như nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn, nước mắt không kiềm được mà lăn xuống.

Nhưng cho dù như thế, cô vẫn phải nở một nụ cười miễn cưỡng: “Vậy thì tôi xin chúc Ôn tiên sinh và Quý tiểu thư bách niên giai lão!”

Từng câu từng chữ như con dao cứa vào trái tim hắn.“Cảm ơn chị, chị dâu!”

Quý Tư Lâm cười híp mắt nói: “Không biết khi nào anhem cưới chị về đây?”

Quý Bạc Như khoác lấy cánh tay Diệp Tiểu Ý, trịnh trọng nói: “Chỉ cần cô ấy đồng ý, anh lúc nào cưới cũng được!”

Diệp Tiểu Ý cố ý nắm lấy tay Quý Bạc Như, cười cười với anh.Trái tim Ôn Nam như đang nhỏ máu!Nhưng bây giờ hắn không làm được gì hết...Lúc này, người điều hành hôn lễ thông báo thời gian sắp đến rồi, cô dâu chú rể phải đi chuẩn bị một chút.Quý Tư Lâm và Ôn Nam rời đi.Ôn Nam quay người lại, Diệp Tiểu Ý cố sức chống đỡ nhưng không được, suýt chút nữa ngã xuống, cũng may có Quý Bạc Như đỡ cô: Tiểu Ý, em không sao chứ?”

“Quý đại ca, xin anh mang em rời khỏi nơi này...”

Nước mắt Diệp Tiểu Ý tuôn như mưa.Cô vừa nói xong lời này liền lập tức ngất đi....Lễ cưới kết thúc, Ôn Nam tìm kiếm bóng dáng Diệp Tiểu Ý và Quý Bạc Như khắp nơi nhưng đều không tìm thấy.Trợ lý vội vàng chạy đến báo cáo: “Ôn tổng, trước khi cử hành hôn lễ, Diệp tiểu thư được Quý tiên sinh đưa tới bệnh viện rồi!

Hình như vì Diệp tiểu thư hôn mê bất tỉnh.“Bệnh viện nào!”

Tay hắn nắm chặt lại thành quyền.“Nhân Hòa.”

“Chuẩn bị xe, tôi lập tức tới!”

Ôn Nam lạnh giọng ra lệnh.Trợ lý vội vàng rời đi.Ôn Nam tháo nơ trên cổ ra ném xuống đất, sải bước rời đi.

Nhưng hắn vừa mở cửa, thư ký Lương đẩy mẹ Ôn chặn ngay ở cửa.Mẹ Ôn mặt không chút biểu cảm: “Đêm tân hôn con muốn bỏ Tư Lâm đi đâu?”

“Mẹ, mục đích của mẹ đã đạt được, mẹ còn muốn thế nào nữa?!”

Ôn Nam không nhịn được mà nổi giận!“Ta muốn con và con tiện nhân kia phân rõ gianh giới!

Mẹ Ôn cười lạnh: “Bây giờ con đi tìm cô ta, chẳng phải là đã lãng phí công sức của ta khi thả cô ta ra sớm để tham dự hôn lễ của con sao?”

Ôn Nam nhíu chặt lông mày: “Thì ra cô ấy xuất hiện ở đây đều đã có sự sắp đặt từ trước!”

“Hừm, là mẹ muốn giúp con thôi.

Lần này con tiện nhân kia sẽ không đeo bám con nữa.”

Mẹ Ôn cười lạnh.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 45


Trong lòng Ôn Nam lửa cháy rừng rực.

Lúc này, hắn rất hi vọng người phụ nữ trước mặt không phải mẹ của hắn!Ôn Nam đẩy xe lăn ra, vội vã rời đi.Thư kí Lương liến nhìn bóng lưng Ôn Nam, hỏi: “Phu nhân, có cần tôi tìm người trói Ôn tổng về không?”

“Không cần.”

“Phu nhân không sợ rằng Ôn tổng lại quay về với Diệp tiểu thư sao?”

“Hừm, bọn họ cũng không tiếp tục có khả năng quay lại với nhau nữa rồi.”

Mẹ Ôn tự tin đáp.Dứt lời, bà lấy điện thoại ra bấm một dãy số, chỉ mỗi một câu: “Ôn Nam đến bệnh viện rồi, chuyện còn lại giao cho anh xử lý.”

“Bác yên tâm.”

Người đàn ông cười lạnh....Bệnh việnÔn Nam tới vừa đúng lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại, Quý Bạc Như ngồi một bên trông coi, nắm lấy tay cô.Ôn Nam tiến lên phía trước, hất cánh tay của Quý Bạc Như ra.

Quý Bạc Như đấm một đòn lên mặt hắn: “Anh dựa vào gì mà đánh tôi!”

“Cút!”

“Người nên cút là anh mới phải!”

Quý Bạc Như nói: “Anh đã cùng Tư Lâm kết hôn, vì sao còn đến quấy rầy Tiểu Ý.Ôn Nam cười lạnh: “Chuyện của tôi và cô ấy không khiến anh xen mồm vào.

Còn không mau cút đi!”

Dứt lời, Ôn Nam liền tiến đến giường bệnh, hắn đinh nắm lấy cánh tay Diệp Tiểu Ý, nhưng cô như là gặp quỷ, ôm chặt lấy gối, hét lên: “Ôn Nam, anh đi đi!

Đi đi!

Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Tiểu Ý, em nghe anh nói đã...”

“Tôi không muốn nghe gì hết!

Anh đi đi!”

Ôn Nam ôm chặt lấy cô, mặc kệ cô đánh hắn, mắng hắn, hắn đều không đáp trả.

Hắn cứ ôm chặt Diệp Tiểu Ý như vậy, chết cũng không buông tay.“Anh cút đi...”

Diệp Tiểu Ý gào khóc đến khàn cả giọng, lập tức lại hôn mê bất tỉnh.Ôn Nam hoảng loạn, lập tức đi gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ vén chăn lên, nhìn thấy trên giường một vũng máu, sắc mặt trắng bệch, vôi vàng đưa Diệp Tiểu Ý vào phòng cấp cứu.

Quý Bạc Như đứng cạnh đó, chờ mọi người tan hết, hắn nhìn vũng máu trên giường rồi nở nụ cười nhạt.Một tiếng sau, bác sĩ từ trong phòng khám đi ra, bất đắc sĩ nhìn Ôn Nam: “Ôn tiên sinh, đứa bé trong bụng Diệp tiểu thư không thể giữ lại được rồi...”

“Tại sao?!”

“Đứa bé đã không còn tim thai, phán đoán bước đầu là do thai dị dạng, thêm nữa, Diệp tiểu thư dạo gần đây tâm tình và trạng thái sức khỏe không tốt.

Nếu như vẫn giữ đứa bé trong bụng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể người mẹ, dẫn đến cô ấy có khả năng vô sinh....nhất định phải làm phẫu thuật phá thai!”

Bác sĩ nói.Ôn Nam hoảng hốt lắc đầu: “không thể, không thể như thế được...”

Bác sĩ đưa cho hắn bản cam kết phẫu thuật: “Kí tên đi, Ôn tiên sinh.”

“Tôi không kí…cô ấy và đứa bé đều phải thật khỏe mạnh!”

Ôn Nam phẫn nộ túm lấy cổ của bác sĩ ép lên tường, uy hiếp nói: “Tôi cảnh cáo ông, phải giữ được cả mẹ và con, nếu không tôi sẽ giết ông!”

“Ôn tiên sinh, điều này là không thể được ạ!”

Bác sĩ sợ hãi nói: “Nếu không kịp thời bỏ đứa bé thì Diệp tiểu thư sẽ bị nguy hiểm!

Hiện tại cô ấy đã mất rất nhiều máu rồi!”

Trợ lý kéo Ôn Nam ra, khuyên ngăn: “Ôn tổng, ngài đừng kích động, chungas ta lại nghĩ them biện pháp…”

Bác sĩ thấy Ôn Nam nhất định không chịu kí tên, lại nói: “Ôn tiên sinh, Diệp tiểu thư còn trẻ, con cái sau này có thể sinh thêm!”

Ôn Nam đấm mạnh vào tường, khiến bác sĩ và y tá cũng phải khiếp sợ.Do hắn!Đều do hắn!Những điều này đều do hắn tạo ra!Dù trong lòng hắn đều không nỡ, nhưng chỉ cần hắn kí tên, đứa bé không thể giữ được, nhưng có thể giữ được tính mạng Diệp Tiểu Ý!
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 46


Chờ Diệp Tiểu Ý phẫu thuật tỉnh lại, hắn sẽ đi tìm mẹ ngả bài!

Lần này mặc kệ mẹ hắn có nói gì chăng nữa hắn cũng tuyệt đối không buông tay!Cái tên đơn giản, nhưng Ôn Nam rất khó để viết ra được, từng nét từng nét viết xuống như một con dao đâm vào trái tim hắn.“Không được nói cho cô ấy chân tướng.”

Diệp Tiểu Ý rất mong muốn đứa bé này, nếu như cô biết được con này không còn nữa, không biết cô sẽ đau lòng đến mức nào?...Lúc Diệp Tiểu Ý được đưa vào phòng mổ, ý thức của cô cũng đã thanh tỉnh lại, cô hoảng sợ hỏi y tá: “Các người muốn làm cái gì?!”

Y tá trả lời: “Diệp tiểu thư, chúng tôi đang chuẩn bị làm phẫu thuật bỏ thai cho cô.”

“Phẫu thuật phá thai cái gì?

Tôi không làm!

Không làm!”

Diệp Tiểu Ý giãy dụa ở trên giường, nhưng mà lập tức có 2 y tá đến ấn chặt cô xuống giường, dùng giây trói chặt cô lại, thô bạo nói: “Không được động!

Ôn tổng đã kí tên rồi, ngài muốn chúng tôi bỏ đứa bé tỏng bụng cô đi!”

“Không muốn!

Tôi không muốn!”

Diệp Tiểu Ý hét lớn, ra sức giãy giụa.“Cô có hét rách cổ họng cũng không ai cứu được đâu!

Ôn tổng đã nói đứa trẻ trong bụng cô không thể được sinh ra!

Nó là nghiệt chủng!”

Bác sĩ mặc bộ đồ phẫu thuật tiến vào, đứng bên mép giường nói: “Ôn tổng đã cùng Quý tiểu thư kết hôn, cho nên không thể giữ lại đứa bé trong bụng cô được!

Cô chỉ là tình nhân, chỉ là một món đồ chơi, không có tư cách gì sinh con cho Ôn tổng!”

Diệp Tiểu Ý nhìn bác sĩ bằng ánh mặt tuyệt vọng: “Cầu xinh ông đừng phá bỏ nó đi!

Tôi cầu xin ông!”

“Vô dụng thôi, Diệp tiểu thư, Ôn tổng nói tôi giúp ngài ấy chuyển lời tới cô, phá thai đi, cô vẫn còn cơ hội làm tình nhân của ngài ấy, cô muốn năm nghìn vạn Ôn tổng cũng sẽ cho cô!” – Bác sĩ nói.“Không cần!

Tôi không cần tiền!

Tôi chỉ cần đứa bé này thôi!”

Diệp Tiểu Ý điên cuồng giãy giụa.Bỗng nhiên một mũi tiêm đâu vào cổ tay cô, cô dần mất đi lực phản kháng.

Cô mở to hai mắt, nước mắt cứ đua nhau chảy xuống gối.Diệp Tiểu Ý từ từ mất ý thức, nhắm mắt lại.

Sau khi phẫu thuật xong, Diệp Tiểu Ý được đẩy đến phòng bệnh VIP.Ôn Nam thức cả đêm trông coi bên giường bệnh.Nhưng không biết làm sao, cả đêm Diệp Tiểu Ý cũng vẫn chưa tỉnh.Sau khi tan làm, bác sĩ phẫu thuật cho Diệp Tiểu Ý lái xe rời khỏi bệnh viện đến một hộp đêm.Hắn ta đẩy cửa bước vào, run run hỏi người đàn ông đang ngồi trong bóng tối: “Quý thiếu gia, tôi đã làm theo lời dặn dò của cậu nói rằng đứa bé trong bụng Diệp Tiểu Ý bị dị tật, phẫu thuật bỏ thai cũng đã làm rồi, cũng đã dựa theo lời cậu nói với Diệp Tiểu Ý, khiến cho cô ta hiểu lầm rằng Ôn Nam muốn bỏ đứa bé đi.

Vậy...cậu có thể tha cho tôi một mạng được không?”

“Bác sĩ Ngô, hợp tác vui vẻ.”

Quý Bạc Như rót một ly rượu, sau đó trước mặt bác sĩ Ngô, hắn vứt bỏ chiếc usb vào ly rượu.

Chiếc USB sủi bọt lên.

Quý Bạc Như nói: “Ầy, những ảnh nóng của ông bây giờ không còn nữa, ông có thể yên tâm được rồi.

Tôi có thể đảm bảo rằng Ngô phu nhân sẽ không biết được bất cứ điều gì hết.”

“Cảm ơn Quý thiếu!”

- Bác sĩ Ngô thở phào nhẹ nhõm – “Vậy tôi xin phép đi trước!”

Bác sĩ Ngô đi rồi, Quý Bạc Như rút trong túi áo ra một chiếc bật lửa, “tách” một tiếng, châm điếu thuốc.Ánh lửa tắt dần đi, khuôn mặt ôn hòa, khiếm tốn của Quý Bạc Như bỗng trở lên âm hiểm độc ác.Hắn nhìn chằm chằm vào đốm lửa, lạnh lẽo nói: “Diệp Tiểu Ý, tất cả những việc này đều là em tự chuốc lấy...”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 47


Anh yêu em bao nhiêu năm nay, tại sao em chưa từng để ý tới anh?Anh không ngần ngại vì em mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, moi tim moi phổi ra cho em.

Em lại cam tâm tình nguyện để cho Ôn Nam ngược đãi?Anh lần lượt cho em cơ hội đi cùng anh, nhưng em đã đối xử với anh như thế nào?Nếu không có được em, anh chỉ còn cách hủy hoại em mà thôi.Lúc hắn đưa Diệp Tiểu Ý đến bệnh viện, Diệp Tiểu Ý đã tỉnh lại rồi.

Cuối cùng hắn cho cô một cơ hội, hỏi Diệp Tiểu Ý có muốn đi cùng hắn không.Nhưng Diệp Tiểu Ý đáp: “Quý đại ca, em không thể làm được,...Kể cả anh ấy không yêu em, em cũng không thể rời xa anh ấy được.

Người em yêu là Ôn Nam, cả đời này em sẽ không yêu một ai khác nữa...”

Là câu nói “Cả đời này em sẽ không yêu một ai khác nữa” đã khiến Quý Bạc Như lạnh lùng xuống tay....Khi Diệp Tiểu Ý tỉnh lại đã là một ngày sau.Nhưng Ôn Nam phát hiện Diệp Tiểu Ý có chút gì đó không đúng!Trước đây cô hoạt bát linh động đến thế, bỗng nhiên trở lên u ám như một cái xác không hồn!Ôn Nam ôm lấy cô, lắc nhẹ bờ vai cô, giọng nghẹn ngào nói: “Tiểu Ý, em nói với anh dù chỉ vài cậu thôi.

Cầu xin em, nói với anh một câu thôi có được không?!”

Diệp Tiểu Ý không mảy may rung động.Trái tim cô đã chết theo cùng đứa bé rồi.Bất luận Ôn Nam có nói như thế nào với cô, cô cũng không để ý tới.

Cô giống như một con rối, đôi mắt trống rỗng, tình cảm lạnh nhạt thờ ơ.Cô không ăn uống, khồn ngủ nghỉ, trông cô thật giống một con búp bê đáng thương.Ôn Nam thật không còn cách nào, hắn đã dùng mọi biện pháp rồi, ép ăn, giận dữ, cầu xin,..

đều không có kết quả.Ôn Nam cuống quít lên, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ không trụ được mất.Ôn Nam múc canh gà, mạnh mẽ ép cô ăn.

Nhưng cô cắn chặt răng, nhất định không uống!“Diệp Tiểu Ý!

Rốt cục em muốn thế nào?”

Ôn Nam nắm lấy cằm cô hét lên.“Ha ha...”

Diệp Tiểu Ý đẩy hắn ra, lau khô miệng.

Sau ba ngày cuối cùng cô cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Ôn Nam, anh tha cho tôi đi.”

Ôn Nam ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: “Em vừa nói cái gì?”

“Tôi nói là làm ơn tha cho tôi đi.

Tôi không yêu anh nữa, được chưa?

Cầu xin anh tha cho tôi.”

Diệp Tiểu Ý ánh mắt trống rỗng nhìn Ôn Nam: “Yêu anh là điều tôi hối nhận nhất trên cuộc đời này.

Bây giờ tôi nhận ra mình sai rồi, tôi sửa đổi có được không?”

“Diệp Tiểu Ý, em nói linh tinh gì vậy?”

“Thả tôi ra đi...thừa dịp tôi chưa chết...tôi muốn rời xa anh.”

Trái tim Diệp Tiểu Ý vỡ vụn.“Diệp Tiểu Ý!

Em nằm mơ sao!

Anh đã nói rồi, em là người phụ nữ của anh cả đời này!

Anh không cho em đi!”

Ôn Nam gào hét.Hắn ghét nhất việc Tiểu Ý động không động liền nói rời xa hắn!Sau khi hét lên, Ôn Nam lại hối hận, hắn không nên...Hắn nghĩ thầm, chắc cô giận vì việc hắn và Quý Tư Lâm kết hôn!Hắn liền quỳ xuống dưới chân Diệp Tiểu Ý, nắm lấy đôi tay cô, ánh mắt đưa tình nhìn Diệp Tiểu Ý: “Tiểu Ý, em đang giận chuyện anh là Quý Tư Lâm kết hôn đúng không?

Đó chẳng qua là kế tạm thời thôi.

Em nghe anh nói, ngày mai anh và cô ấy lập tức ly hôn!”

“Ha ha...”

Diệp Tiểu Ý cười lạnh: “Ôn Nam, đến bây giờ rồi anh vẫn còn muốn gạt tôi sao?

Vô vị.”

“Tiểu Ý, anh không lừa em.

Kết hôn cùng Quý Tư Lâm là do mẹ anh ép.

Mẹ anh định hại em, Tiểu Ý, em bị mẹ anh bắt cóc, anh không có cách nào khác...”

A?“Cho nên toi cần cảm ơn anh sao Ôn Nam?”

Diệp Tiểu Ý trào phúng nói: “Được, coi như việc kết hôn là do mẹ anh ép buộc, thế còn đứa bé thì sao?

Cũng là mẹ anh ép buộc sao?”

“Tiểu Ý, đứa bé...chúng ta sau này còn có thể sinh đứa khác!”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 48


“Tiểu Ý, đứa bé...chúng ta sau này còn có thể sinh đứa khác!“Thật ư?

Ôn Nam anh vẫn còn muốn ở bên tôi sao?

Sinh con cho anh sao?

E rằng tôi không có tư cách này rồi!

Ở bên anh, làm tình nhân của anh?

Đồ chơi?

Ôn Nam!

Anh đừng có mơ!”

Dứt lời, Diệp Tiểu Ý một cước đá văng hắn, chạy ra khỏi phòng bệnh.Ôn Nam lảo đảo đuổi theo, dặn dò người bắt cô lại, đưa trở về phòng bệnh, Diệp Tiểu Ý khản giọng gào thét: “Tôi muốn rời xa anh!

Ôn Nam!

Tôi muốn rời xa anh!”

Ôn Nam lúc này mới phát hiện, cô quyết tâm muốn rời xa hắn.Nhưng hắn làm sao có thể để cô đi?Cả đời này cũng không bao giờ.Hắn muốn cùng Quý Tư Lâm ly hôn, cùng cô ấy kết hôn, dùng cả đời này để bù đắp những thiếu thốn cho cô.“Diệp Tiểu Ý, em nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu như em rời xa anh, anh sẽ giết chết mẹ em!”

Nói xong, Ôn Nam rời khỏi căn phòng, gọi vệ sĩ trông coi cửa, hắn muốn lập tức rời khỏi Quý Tư Lâm.Chỉ cần lấy được giấy ly hôn, quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu Ý, nhất định cô ấy sẽ thấy hắn thành tâm mà tha thứ cho hắn?Diệp Tiểu Ý co quắp ngồi dưới đất, khóc không ra nước mắt.Mẹ cô còn trong tay hắn.Nhưng bây giờ cô có thể làm sao?Cô đã không muốn sống nữa rồi....Biệt thự lưng chừng núi.Từ sau khi kết hôn, Quý Tư Lâm liền chuyển đến căn biệt thự ở lưng núi cùng mẹ Ôn.

Ôn Nam đừng xe, bước vào phòng khách, hỏi bảo mẫu: “Quý tiểu thư đâu?!”

Bảo mẫu nói: “Quý tiểu thư đi...đi đến công ty rồi!”

Ôn Nam quay người bước đi, nhưng lúc này mẹ Ôn đẩy xe lăn bước đến, lạnh giọng quát lớn: “Đứng lại!”

Ôn Nam quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ Ôn: “Mẹ, lần này bất luận như thế nào mẹ cũng không ngăn cản được con, con yêu Tiểu Ý, con muốn bên cạnh cô ấy!

Mẹ chết cũng chẳng liên quan gì đến con!

Đến chết con cũng muốn chết cùng cô ấy!”

“Thật sao?

Con trai của ta, con thật là người si tình.”

Mẹ Ôn khoan thai nói: “Vậy con đi đi.

Trước khi hai người chết, ta sẽ tiễn mẹ Diệp Tiểu Ý lên Tây Thiên trước.

À, con trai, con vẫn chưa biết phải không?

Người hiến thận cho bà ta là ta...nếu như không đổi thận kịp thời, e rằng chỉ có con đường chết.

Cũng tốt, các người có bạn đồng hành ở dưới đó rồi.”

Ôn Nam nghiến răng xông lên túm lấy bả vai của mẹ mình, nước mắt lăn xuống: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì mẹ mới ngừng tay!

Mối thù hận của cha chúng ta đã báo rồi!

Hơn nữa, chuyện năm đó không phải mẹ cũng có phần sao?

Chuyện ăn bớt nguyên vật liệu kia, mẹ cũng tham gia phải không?

Mẹ đừng nghĩ là con không biết!”

“Biết thì làm sao?”

Mẹ Ôn cười nói “Ta là mẹ con, Ôn Nam, lựa chọn như thế nào là ở con.”...Một tuần liên tiếp, Diệp Tiểu Ý đều gặp ác mộng.

Chỉ cần nhắm mắt liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cô không lúc nào được ngủ yên.Ôn Nam bị cô đuổi ra khỏi phòng bệnh.Bóng đêm tĩnh lặng, ngoài cửa sổ gió đêm thét gào.

Cô rất sợ.

Cô một mình run rẩy, ôm chặt lấy đầu gối ngồi mãi trong đêm.Bị sự giày vò vô hình hành hạ, Diệp Tiểu Ý gầy đi hẳn mười mấy cân, cả người như thế vừa lột xác.Ôn Nam cũng hết cách, không thể làm gì hơn ngoài cách dặn dò bác sĩ truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể cô mỗi ngày.Ngày hôm đó, sau khi Ôn Nam đến công ty, Diệp Tiểu Ý cố tình đập vỡ cốc, cắt cổ tay chính mình.

Cô ngay lập tức được đưa đến phòng trị liệu.Thừa dịp vệ sĩ không để ý, Diệp Tiểu Ý dùng đồng hồ đeo tay Patek Philip để đổi lấy chiếc điện thoại của một cô y tá, để liên lạc với Quý Bạc Như.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 49


Buổi tối.

Ôn Nam vẫn đến chăm sóc cô như cũ, trông cô vẫn còn khá yếu, Ôn Nam vào phòng, hai người cùng nằm trên giường, Ôn Nam ôm lấy cô từ phía sau lưng, thề với cô: “Tiểu Ý, nguồn thận của mẹ em đã tìm được rồi, cho anh thêm chút thời gian, chờ mẹ em thay thận xong, anh sẽ ly hôn với Qúy Tư Lâm.

Anh sẽ dẫn em đi, sau đó, không ai có thể tách rời chúng ta nữa.”

Diệp Tiểu Ý không nói gì.

Nói dối.

Tất cả đều là lời nói dối.

Cô đã không còn tin những lời này lâu rồi.

Ngoài miệng kêu hủy bỏ hôn ước với Qúy Tư Lâm, quay đi lại trói cô lại, nhân lúc cô biến mất thì đi kết hôn, còn lấy mất con của cô.

Diệp Tiểu Ý vô cùng hối hận, đến bước đường cùng mới phát hiện, Ôn Nam bày ra tất cả chẳng qua là để trả thù cô.

Từ đầu đến cuối, đều là trả thù.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Nam tỉnh lại, hôn nhẹ lên trán Diệp Tiểu Ý, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, nói: “Tiểu Ý, bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi, buổi chiều anh tới đón em xuất viện về nhà có được không?

Anh đã kêu dì giúp việc làm món mà em thích nhất để đón mừng em về nhà rồi."

Diệp Tiểu Ý không nói gì.

Trên thực tế, đầu óc cô trống rỗng, không nghe nổi lời nào hết.

Cô kinh ngạc đứng lên, mắt mở trừng trừng nhìn Ôn Nam rời đi.

Diệp Tiểu Ý bỗng nhiên gọi hắn: “Ôn Nam.”

Ôn Nam mừng rỡ xoay người: “Hử?”

Diệp Tiểu Ý thẫn thờ đi lên trước, ôm lấy cổ Ôn Nam, vô hồn nói: “Ôn Nam, tạm biệt.”

Ôn Nam hớn hở trong lòng, cuối cùng Diệp Tiểu Ý cũng đã chịu nói chuyện với hắn!

“Ừ, buổi chiều anh sẽ đến sớm.”

Ôn Nam hôn lên môi cô, lưu luyến rời khỏi.

Diệp Tiểu Ý ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Ôn Nam rời đi.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, Ôn Nam còn quay đầu cười với cô: “Chờ anh đến nhé.”

Diệp Tiểu Ý cười lạnh nhạt, sau khi của đóng lại, cô tự lẩm bẩm: “Em không đợi được…”

Không đợi được.

Ôn Nam đóng cửa lại xong, liền nhíu mày, nắm lấy chốt cửa mãi không chịu buông.

Hắn mơ hồ cảm giác được hôm nay Diệp Tiểu Ý có chút khác thường, nhưng khác thường chỗ nào thì nhất thời hắn không nói ra được.

Có khi đây là chuyện tốt, chí ít, cô ấy cũng đã nói chuyện với mình?

Ôn Nam tin rằng, mọi thứ sau này sẽ tốt hơn.

Chờ mẹ Diệp Tiểu Ý thay thận xong, hắn sẽ giao công ty lại cho mẹ hắn, sẽ ly hôn với Qúy Tư Lâm, rời khỏi thành phốn này mãi mãi, đến trấn nhỏ mà cô thích, xây một ngôi biệt thự, sống những tháng ngày thần tiên bên nhau.

Ôn Nam nhớ rất rõ, đây là nguyện vọng khi Diệp Tiểu Ý sinh nhật mười bảy tuổi.

Trợ lý nói: “Ôn tổng, chúng ta nên đến công ty thôi.”

Ôn Nam hồi thần, gật đầu: “Được.”

Cuối cùng, hắn căn dặn vệ sỹ: “Để ý kỹ Diệp tiểu thư.”

Vệ sỹ cúi người nói: “Ôn tổng, xin yên tâm.”
...

Lúc Quý Bạc Như tới, Diệp Tiểu Ý đã thay quần áo xong.

Quý Bạc Như thông minh, tìm mấy người đến dương đông kích tây, dụ vệ sỹ đi khỏi, sau đó mở cửa, đưa Diệp Tiểu Ý đi.

Quý Bạc Như vui mừng khôn siết, hắn cho rằng, lúc này Diệp Tiểu Ý nhất định sẽ chọn đi theo hắn!

Sau khi lên xe, Quý Bạc Như nói: “Tiểu Ý, anh đã mua xong vé máy bay, chúng ta lập tức ra nước ngoài!

Hộ chiếu của em anh cũng lấy được rồi!”

Diệp Tiểu Ý lạnh nhạt cười: “Quý đại ca, em muốn đi thăm mẹ em, có được không?”

“Tiểu Ý, e là không kịp rồi… em yên tâm, anh sẽ cho người cứu mẹ em!”

Quý Bạc Như nắm tay Diệp Tiểu Ý, hoảng hốt nói: “Nếu chúng ta không đi ngay, Ôn Nam sẽ đuổi tới mất!”
 
Back
Top Bottom