Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]

Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 30


Ôn Nam lấy điện thoại ra bật hệ thống định vị, phát hiện điểm đỏ kia lại gần hắn như vậy.

Ôn Nam không khỏi cau mày, sao cô lại quay lại?!

Không phải lúc nãy bản đồ định vị đã xác định cô đi xa rồi sao?

Ôn Nam nhìn bốn xung quanh, lòng đầy băn khoăn.

Nhìn về phía bên trái thấy cô khuôn mặt đầy nước đứng cách hắn vài mét, tủi thân nhìn hắn.

Diệp Tiểu Ý khịt khịt mũi, định nhào lên ôm lấy hắn, mặc kệ hắn nói gì đi nữa cô cũng không buông tay.

Bọn họ đã bỏ lỡ nhau năm năm, sau này cô không muốn tiếp tục bỏ lỡ nhau!

Nhưng lúc này, ở bồn hoa đằng sau cây cột la mã, một kẻ đội mũ lưỡi trai đột nhiên xông ra hướng về phía Ôn Nam, tay cầm một con dao gọt hoa quả.

Diệp Tiểu Ý trợn trừng mắt, không kịp gọi Ôn Nam, người đàn ông đã cầm con dao xông lên...

“Ôn Nam!”

Tên đàn ông kia hô to một tiếng, Ôn Nam liền quay đầu lại.

Vào thời khắc đó, Diệp Tiểu Ý không nghĩ ngợi nhiều, dùng hết sức lực chạy lên chắn cho Ôn Nam.

Con dao cắm sâu vào ngực Diệp Tiểu Ý.

Máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng.

“Nam...”

Diệp Tiểu Ý ngã vào trong lồng ngực của Ôn Nam, ý thức dần trở lên mơ hồ, tiếng đàn ông la hét ngày càng xa dần...

Bảo vệ nghe thấy tiếng liền chạy đến không chế tên hung thủ.

Lột bỏ mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống mớ phát hiện ra đó là Diệp Triều Nhân!

“Ôn Nam!

Ta muốn lấy mạng chó của ngươi!”

Diệp Hướng Nhân hét lên.

Ôn Nam ôm lấy Diệp Tiểu Ý, một cước đạp vào mặt Diệp Triều Nhân, nghiến răng: “Nếu như Tiểu Ý có sơ xuất gì, ta sẽ không tha cho ngươi!”

Cuối cùng, Ôn Nam ôm Diệp Tiểu Ý lên xe, phi nhanh tới bệnh viện.

Trên xe, Diệp Tiểu Ý mơ mơ hồ hồ, ý thức mông lung, miệng không ngừng lầm bẩm: “Nam, xin lỗi...”

Trái tim Ôn Nam như bị dao cắt.

Vào thời khắc này, hắn phải làm thế nào?

“Diệp Tiểu Ý, cô im miệng lại cho tôi!”

Ôn Nam ra lệnh.

Hai hàng lệ lăn xuống nới khóe mắt, trên tay cô toàn là máu, run rẩy phủ lên khuôn mặt của Ôn Nam: “Nam, anh vẫn yêu em đúng không?”

“Người phụ nữ chết tiệt, cô im miệng lại cho tôi!”

“Nam, em sợ bây giờ không nói thì sẽ không kịp mất...Năm năm trước cha em muốn anh ngồi tù nên đã ép em từ hôn, anh tha thứ cho em có được không?

Năm năm qua em chưa từng quên anh...”

Diệp Tiểu Ý thều thào nói: “Có thể anh không biết, gặp được anh em rất vui, tuy rằng cha em đã cố ý bỏ thuốc để tặng em cho anh, nhưng em cũng cam tâm tình nguyện...Em muốn chúng ta ở bên nhau...

Đầu óc Ôn Nam trống rỗng, thì ra năm đó cô bị ép buộc!

“Nam, em yêu anh...”

Nói xong, Diệp Tiểu Ý hôn mê bất tỉnh.

Ôn Nam lòng như lửa đốt, không ngừng hôm lên trán,lên mặt của Diệp Tiểu Ý: “Diệp Tiểu Ý, em thử chết đi!

Không cho phép em có mệnh hệ gì xảy ra, em có nghe rõ không?

Em không được xảy ra chuyện gì hết.”

“Lái xe nhanh lên!”

“Nhanh lên!”
...

Bệnh viện, phòng phẫu thuật
Trợ lí vội vã bước tới, nhìn thấy Ôn Nam nhìn chằm chằm vào ánh đèn của phòng phẫu thuật, đôi bàn tay dính đầy máu.

“Ôn tổng, tôi đã tra ra rồi, người hầu nhà họ Diệp nói năm năm trước Diệp Triều Nhân dùng chuyện ngài ở bãi đỗ xe chém hắn ra làm cái cớ để ép Diệp tiểu thư từ hôn với ngài.

Diệp tiểu thư muốn chạy trốn cùng ngài nhưng bị Diệp Triều Nhân nhốt ở nhà đánh một trận., ép cô ấy đồng ý đính ước với Quý Bac Như thì mớixóa bản án của ngài.

Còn nữa, Ông ta còn dùng mẹ Diệp Tiểu Thư ra để uy hiếp cô, ép cô thề cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ngài...”

Ôn Nam không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe được...
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 31


Hóa ra Diệp Tiểu Ý vẫn luôn bảo vệ hắn!

Nhưng hắn thì vẫn một mực trách lầm cô!

Hắn còn nói biết bao lời tàn nhẫn để sỉ nhục cô, giày vò cô!

“Rõ ràng cô ấy đã giải thích với tôi rất nhiều lần, nhưng tôi lại không chịu tin…”

Ôn Nam cực kì hối hận: “Tôi đúng là một tên khốn nạn!”

“Ôn tổng, còn một việc nữa tôi phải nói với thật với cậu…”

Trợ lý tức giận nhìn Ôn Nam nói: “Kỳ thực, cái đêm mà cậu uống say, người ở lại phòng chăm sóc cậu cả đêm đó không phải là tôi mà là…Diệp tiểu thư!”

Ôn Nam cau mày: “Cái gì?”

“Ôn tổng, tôi xin lỗi, là Diệp tiểu thư cầu xin tôi giữ bí mật, cô ấy nói sợ cậu biết sẽ tức giận…”

Trợ lý oan ức nói: “Diệp tiểu thư chăm sóc cậu một đêm, còn nấu cho cậu một nồi cháo nữa.

Cô ấy nói, sáng sớm khi tỉnh dậy sau mỗi lần say rượu, cậu quen ăn cháo và uống nước mật ong pha chanh.

Tôi không cố ý giấu giếm cậu, nhưng Diệp tiểu thư nói, nếu như cậu biết cô ấy làm thì cậu sẽ không ăn…”

Lúc này, Ôn Nam mới khẳng định rằng, mấy ngày hôm nay cảm giác của hắn không hề sai!

Diệp Tiểu Ý vẫn luôn theo dõi hắn!

Nếu không phải như vậy thì sao cô biết được hắn uống say?

Giấc mơ đêm hôm đó của hắn cũng không phải là giả!

Người chăm sóc cho hắn cả đêm hôm đó chính là Diệp Tiểu Ý!

Ôn Nam rất hối hận, hắn đã nói với cô biết bao lời tàn nhẫn ở trong phòng làm việc!

Cô phải cố gắng lấy ra biết bao can đảm mới dám quay lại tòa cao ốc của Ôn Thị một lần nữa để đợi hắn?

Cô lặng lẽ nỗ lực như vậy mà hắn thì đã làm được gì chứ?

Ôn Nam rất hận bản thân mình, hắn đấm mạnh lên tường, tường trắng như tuyết in hằn khá nhiều vết máu.

“Diệp Triều Nhân đâu?”

Ôn Nam tức giận hỏi.

“Ở…ở đồn cảnh sát!”

“Đi điều tra cho tôi, tại sao ông ta lại biết hành tung của tôi?”

Ôn Nam không kiềm chế được cơn giận mà nói.

“Vâng!

Ôn tổng!”

Trợ lý vội vàng dời đi.

Lúc đó, y tá hốt hoảng đi từ trong phòng giải phẫu ra, hỏi Ôn Nam: “Anh là gì của bệnh nhân?”

Ôn Nam siết chặt nắm tay, không chút do dự mà nói: “Tôi là chồng của cô ấy.”

“Vậy anh kí tên đi!”

Ôn Nam kí soạt soạt tên của mình rồi đưa cho y tá, hắn nắm lấy cổ tay y tá rồi dặn dò: “Tôi không cần biết các người dùng cách gì!

Nhưng nhất định phải cứu được cô ấy!”

Y tá bị giọng nói âm u chắc nịch của hắn dọa, vội vàng rút tay mình ra khỏi tay hắn rồi nói: “Biết rồi!

Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Sau khi y tá chạy vào phòng phẫu thuật thì cánh cửa liền đóng lại.

Tầm nhìn của Ôn Nam cũng bị cản trở.

Ôn Nam càng siết chặt nắm tay: “Diệp Tiểu Ý, cô dám xảy ra chút sơ suất gì thì tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cô!”


Lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi.

Cô mơ hồ mở mắt thì nhìn thấy Ôn Nam đang gục bên mép giường và đang nắm chặt tay cô.

Hình như hắn đang mơ, đôi lông mày cau lại, trán đầy mồ hôi, sắc mặt có vẻ đang rất đau khổ và căng thẳng.

Diệp Tiểu Ý nhẹ nhàng ngồi dậy, cô duỗi tay vuốt hàng lông mày của Ôn Nam.

Nhưng ngón tay của cô vừa mới sờ lên cặp lông mày của hắn thì hắn đột nhiên tỉnh dậy, hắn nắm lấy tay của Diệp Tiểu Ý rồi nhìn Diệp Tiểu Ý với gương mặt đề phòng đầy hoảng sợ.

“Đau…”

Diệp Tiểu Ý nhíu mày.

Ôn Nam vội vàng buông tay, hắn cố gắng khống chế sự gấp gáp và quan tâm trong lòng lại, lạnh lùng quát lớn: “Bây giờ biết đau rồi sao?

Ai bảo cô ngốc nghếch xông lên chứ?

Cô cho rằng cơ thể của cô cứng như thép đao thương không xuyên qua được sao?”

Hắn quả thực chưa từng gặp người phụ nữ nào ngốc nghếch như vậy…Rõ ràng hắn vẫn luôn tỏ ra ghét cô, chán cô, chỉ hận không thể giết cô.

Vậy mà cô lại còn dùng cả tính mạng để bảo vệ hắn!

Không phải là ngốc thì là gì chứ?

Diệp Tiểu Ý nhìn Ôn Nam đầy oan ức, thấp giọng nói: “Em chỉ không muốn anh bị thương thôi…Ôn Nam, em xin lỗi.”

“Cô xin lỗi vì điều gì?”

Ôn Nam nén giận.

“Em xin lỗi vì lại khiến anh nổi giận rồi…”

Diệp Tiểu Ý mím môi, đôi mắt hạnh nhân long lanh dịu dàng.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 32


Ôn Nam nhíu lông mày nhìn cô: “Diệp Tiểu Ý, tôi thấy cô ngốc thực sự!”

Rõ ràng người phải nói lời xin lỗi là hắn!

Ôn Nam càng nhìn thì hắn càng giận chính bản thân mình, càng không không chế được mà muốn ôm cô vào trong lòng.

Nhưng hắn không thể!

“Ôn Nam, anh đừng nhíu mày nữa có được không?”

Diệp Tiểu Ý đưa tay vuốt lên lông mày của hắn, đôi mắt khổ sở nhìn hắn.

Trong lòng của Ôn Nam đang rất hỗn loạn, hắn lưỡng lự đưa tay sờ lên khuôn mặt của Diệp Tiểu Ý, nhưng chưa đụng đến da mặt cô thì hắn đột nhiên rụt tay lại rồi quay lưng lại với cô: “Nếu như cô đã tỉnh rồi vậy thì chịu khó nghỉ ngơi đi!”

Diệp Tiểu Ý sợ hắn đi, vội vàng xuống giường, đến dép cũng không kịp đi.

“Ôn Nam, anh đừng đi có được không?”

Diệp Tiểu Ý đi chân trần tới trước mặt hắn, nói đầy đáng thương: “Chúng ta đừng bỏ lỡ nhau nữa, được không?”

Mỗi một câu một chữ của cô đều giống như con dao khắc sâu vào tim của hắn vậy.

“Diệp Tiểu Ý, cô cho rằng cô cứu tôi một mạng thì tôi sẽ quên mối cửu hận giữa hai nhà sao?”

Ôn Nam lạnh lùng nói.

Hắn dữ dội như vậy, không biết là muốn tiếp thêm can đảm cho chính mình hay muốn để cho Diệp Tiểu Ý biết khó mà lui nữa?

“Ôn Nam…”

“Tránh ra!”

Diệp Tiểu Ý giang hai cánh tay ra ngăn cản đường đi của hắn: “Em không tránh!

Em không muốn bỏ lỡ anh thêm nữa, không muốn thêm nữa!”

Nói xong, nước mắt của Diệp Tiểu Ý cứ thế lăn xuống.

Hàng lông mày của Ôn Nam càng nhíu lại sâu hơn, chóp mũi hắn cay xè, sóng lớn trong lòng đang cuộn trào mãnh liệt: “Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra!”

Ôn Nam lạnh lùng dứt khoát như vậy khiến chân tay cô luống cuống.

Trong tình thế cấp bách, cô chỉ đành tiến lên ôm lấy mặt của hắn rồi nhắm ngay môi của hắn mà hôn.

“Diệp Tiểu Ý, cô…”

Theo bản năng, Ôn Nam đầy cô ra.

Nhưng Diệp Tiểu Ý lại nhào tới, cắn lấy môi của hắn mà hôn mãnh liệt!

Tay của Ôn Nam động đậy thì cô giữ tay của hắn lại.

Ôn Nam quay mặt đi thì cô xoay mặt hắn lại.

Tóm lại chính là: không được phép chạy!

Ôn Nam cuối cùng cũng đành bỏ cuộc, Diệp Tiểu Ý giống như nhựa cao su dính lên người hắn vậy, dù làm thế nào cũng không thể gỡ ra được.

Hắn cũng lo lắng cho vết thương của cô và đứa bé trong bụng nên không dám dùng lực quá lớn.

Mắt thấy trốn không thoát nên Ôn Nam chỉ đành giơ tay chịu trói, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, giống như đang nói: Cô hôn đi, hôn xong rồi thì buông ra để tôi đi.

Từ trước đến nay Diệp Tiểu Ý chưa từng chủ động và bá đạo như vậy.

Nhưng trong giờ khắc này, cô chỉ biết không thể để Ôn Nam đi được, cô tin trong tim hắn có cô, chỉ là hắn không thể buông được mối hận năm đó ra thôi.

Nhưng cô có cố gắng hôn hắn thì hắn cũng không hề phản ứng lại, trái tim của Diệp Tiểu Ý như vỡ vụn, cô nghẹn ngào nói: “Rõ ràng là anh vẫn còn yêu em, không phải sao…”

Ôn Nam cũng nghẹn ngào một chút, khuôn mặt hắn ẩm ướt, toàn là nước mắt.

Hắn vẫn luôn ép bản thân mình phải lạnh nhạt với cô, không động lòng, không thương cô.

Nhưng một người càng khống chế cảm xúc của mình thì càng giống như khống chế núi lửa phun trào vậy.

Diệp Tiểu Ý không cần đợi hắn trả lời, cô cười đầy thất vọng: “Anh đi đi…đi đi!”

Cô buông hắn ra, quay người lại, nước mắt lại rơi xuống lã chã.

Trái tim của Ôn Nam hơi thắt lại.

Lúc đó, cũng không biết vì lí do gì mà hắn bỗng níu cánh tay của Diệp Tiểu Ý lại, nhẹ nhàng kéo cô rơi vào trong lòng hắn.

“Diệp Tiểu Ý, năm năm rồi, sao tôi vẫn không thể từ bỏ được e?”

Không chờ Diệp Tiểu Ý đáp lời, Ôn Nam đã nâng cằm cô lên rồi hôn lên đó một cách vội vàng.

Diệp Tiểu Ý mở to hai mắt, cái xoay người bất ngờ đó khiến cô rất kinh ngạc…

Cái hôn của Ôn Nam rất vội vàng, bá đạo, vô cùng quen thuộc mà tiến vào miệng cô.

Hắn đuôi theo và mút lấy đầu lưỡi cô, dìu cô rơi vào mộng cảnh.

Diệp Tiểu Ý từ từ nhắm hai mắt lại…

Hai người dây dưa không dứt, giống như thể sức lực của toàn thân chỉ dành để hôn vậy, đòi lấy, bù đắp cho toàn bộ những thứ quý giá đã đánh mất trước đó.

Ánh nắng của sáng sớm chiếu vào từ cửa sổ, khiến căn phòng trở lên ấm áp và lãng mạn.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 33


Hôn xong, Ôn Nam ôm Diệp Tiểu Ý nằm trên giường, hai người họ ôm nhau một cách yên lặng như vậy, không ai nói gì nhưng cũng không hề cảm thấy ngại ngùng.

Đột nhiên, Diệp Tiểu Ý nhỏ giọng nói: “Nam, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa có được không?

Em rất sợ mất anh thêm một lần nữa…”

Ôn Nam cảm nhận được sự xót xa trong lời nói của cô, không nhịn được mà mà vuốt tóc cô, nói một cách nghiêm túc: “Được.”

“Nam, cả đời này em muốn sống cùng anh.”

“Được.”

Ôn Nam mỉm cười rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.

Cho tới khi dỗ dành Diệp Tiểu Ý ngủ say rồi thì Ôn Nam mới rời khỏi phòng bệnh.

Lên xe.

Ôn Nam hút rất nhiều thuốc, những điếu thuốc này đều lấy từ trên người của tài xế.

Kể từ khi Diệp Tiểu Ý mang thai, hắn đã cai thuốc rồi, cho dù không về nhà thì hắn cũng chưa từng đụng lại dù chỉ một lần, bởi vì Diệp Tiểu Ý cứ ngửi thấy mùi thuốc là liên tục ho khan.

Lúc này, điện thoại của Ôn Nam reo lên.

Hắn do dự rất lâu mới nhấc máy, trong điện thoại, giọng nói lạnh lùng, khinh bỉ của bà Ôn vang lên: “Cô ta tỉnh rồi sao?”

“Vâng.”

Ôn Nam do dự.

“Ồ, con vẫn chưa lỡ xuống tay sao?”

Bà Ôn nói với giọng chế giễu.

Lông mày Ôn Nam đột nhiên nhíu lại, hắn cầu xin một cách khổ sở: “Mẹ, con chưa từng cầu xin mẹ, nhưng lần này con cầu xin mẹ bỏ qua cho Tiểu Ý đi.

Cô ấy…vô tội.”

“Nam, mẹ không làm khó con.

Nếu như con không xuống tay được thì để đó cho mẹ…”

Bà Ôn nói rất dịu dàng, nhưng trong giọng nói đó ngập tràn sự tàn nhẫn và lạnh lùng.

“Mẹ!”

Điện thoại đã bị cúp rồi.

Ôn Nam ném điện thoại xuống, buồn bực tựa lưng vào ghế, hắn siết chặt nắm tay, đấm một đấm lên tay lái để giải tỏa sự bực tức và cơn giận trong lòng.

Bà Ôn nói được làm được, Ôn Nam không dám khinh thường.

Hắn lập tức gọi điện cho trợ lý: “Phái người canh giữ phòng bệnh của Diệp tiểu thư hai tư giờ, không cho phép bất cứ ai tới gần.”

Trợ lý nói: “Vâng, Ôn tổng!”

“Khoan đã!”

Ôn Nam lại nói: “Bảo bọn họ thông minh một chút, đừng để cô ấy biết mà lo lắng.”

“Ôn tổng yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

“Không được phép nói với ai về việc Diệp tiểu thư mang thai, nhất định phải giữ bí mật!”

“Tôi biết rồi, Ôn tổng.”


Những ngày Diệp Tiểu Ý nằm viện, mỗi ngày sau khi tan làm Ôn Nam đều đến với cô.

Hắn ở lại ăn cơm, ngủ và đi tản bộ cùng cô…Hai người họ rất ăn ý không hề nhắc tới những chuyện trước đó, cứ như đang quay lại lúc còn yêu nhau sâu đậm vậy.

Mỗi ngày việc mà cô chờ mong nhất chính là chờ Ôn Nam tan làm.

Lúc hai người họ ở cùng với nhau, dù làm gì thì cô cũng không hề cảm thấy buồn chán.

Một tháng sau, Diệp Tiểu Ý xuất viện.

Ôn Nam bỏ lại việc của công ty để đến đón Diệp Tiểu Ý.

Lúc xuống giường, Diệp Tiểu Ý không cẩn thận bước hụt rồi ngã lên người của Ôn Nam.

Ôn Nam cao hơn cô rất nhiều, cô ngẩng đầu một cái thì chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn đang nhìn cô chằm chằm.

Cô đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu nói: “Em xin lỗi…”

“Ừm.”

Ôn Nam đáp một tiếng rồi đột nhiên bế cô lên.

Diệp Tiểu Ý kêu lên: “A…”

Ôn Nam ôm cô đi ra ngoài, trợ lý và người giúp việc xách theo đồ đi phía sau.

Diệp Tiểu Ý vội vàng nói: “Ôn Nam, em tự đi được!

Em chỉ bị thương ở ngực thôi, không hề bị thương ở chân!”

“Vậy khi nãy em cố ý ngã lên người anh, lẽ nào không phải là ngầm bảo anh bế em sao?”

Ôn Nam trêu chọc cô một cách đứng đắn.

“Em…đó…đó không phải là cố ý!”

“Nhưng tôi lại cảm thấy đúng là như vậy.”

“Anh buông em xuống đi!”

Diệp Tiểu Ý vỗ lên ngực hắn rồi nói: “Nhiều người nhìn thấy như vậy, rất khó xử!”

“Nhìn thì cứ nhìn, anh cưng chiều người phụ nữ của mình thì sao chứ?”

Ôn Nam nói đầy bá đạo.

Người phụ nữ của hắn…

Diệp Tiểu Ý cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng lên.

Nói xong, Ôn Nam bế cô đi ra khỏi bệnh viện, trên đường đi thu hút ánh mắt của rất nhiều người, Diệp Tiểu Ý dụi sâu đầu vào ngực của Ôn Nam, cô quả thực không dám nhìn người khác.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 34


Về đến nhà, Ôn Nam cũng bế cô lên tầng, chăm sóc cô giống như người tàn phế vậy.

Hắn không cho phép cô động tay vào bất cứ việc gì.

Một tuần sau, viết thương của Diệp Tiểu Ý đã hoàn toàn hồi phục.

Cô nói mãi mới thuyết phục được Ôn Nam cho phép cô làm việc, Ôn Nam cho phép cô làm việc nhưng không cho phép cô đi linh tinh ra khỏi cửa.

Buổi tối hôm đó, Diệp Tiểu Ý đích thân xuống bếp làm mấy món ngon cho Ôn Nam rồi ngồi trước bàn ăn chờ hắn về.

Ôn Nam nói là chín giờ về nhưng mãi đến mười một giờ hắn mới về.

Lúc đó, người giúp việc đã ngủ hết rồi, Diệp Tiểu Ý chống tay lên bàn ăn đang mơ màng buồn ngủ.

Ôn Nam vừa mở cửa thì nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ trong phòng ăn.

Hắn tháo giầy rồi đi về phía trước thì thấy Diệp Tiểu Ý đang chống tay lên bàn ăn và ngủ thiếp đi.

Người giúp việc đi ra từ trong phòng, bà ấy đón lấy áo và cặp của Ôn Nam rồi nói: “Tiên sinh, Diệp tiểu thư đã đợi cậu suốt cả buổi tối đó.

Tôi khuyên cô ấy đi ngủ trước nhưng cô ấy không chịu, nói rằng nhất định phải chờ cậu về mới đi ngủ.”

Ôn Nam nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi nói: “Bà đi nghỉ trước đi.”

“Vâng, tiên sinh.”

Sau khi người giúp việc đi rồi, Ôn Nam mới rón rén đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Ý, nhìn thấy cô đang ngủ trong yên tĩnh và một bàn đồ ăn đã lạnh ngắt thì hắn chợt ấm lòng.

Trước đây, hắn từng hi vọng có một cuộc sống như thế này.

Vận mệnh đưa đẩy, cuối cùng bây giờ cũng đã thành hiện thực rồi.

Lúc này, Diệp Tiểu Ý đột nhiên nhỏ giọng gọi tên hắn: “Nam…Nam…”

Ôn Nam cho rằng cô tỉnh rồi, đáp lại một câu: “Anh ở đây.”

Kết quả, Diệp Tiểu Ý vẫn không ngừng gọi tên hắn: “Nam…Nam…”

Ôn Nam mới phát hiện, hóa ra cô đang nói mơ.

Ôn Nam nhẹ nhàng bế cô lên, cô cũng rất phối hợp, biết ngực của hắn ấm áp liền rúc vào ngủ ngon lành như một chú mèo con ngoan ngoãn.

Vào tới phòng ngủ, Ôn Nam nhẹ nhàng đặt Diệp Tiểu Ý xuống giường, Diệp Tiểu Ý vẫn đang ngủ mơ.

Ôn Nam ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lộn xộn trên trán cô, lặng im nhìn cô.

Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn bàn, ánh sáng ấm áp của ngọn đèn chiếu lên gương mặt yên tĩnh của Diệp Tiểu Ý, ánh sáng đó càng khiến những nét dịu dàng khéo léo khuôn mặt cô hiện lên rõ ràng.

Gương mặt cô xinh đẹp, ngũ quan hài hòa, lúc thì xinh đẹp lúc thì đáng yêu, lúc im lặng thì rất dịu dàng, lúc nổi giận thì hờn dỗi, Ôn Nam yêu tất cả những trạng thái đó.

Ôn Nam không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Diệp Tiểu Ý mấp máy môi, dường như chưa thỏa mãn, lầm bẩm nói một câu “Nam” rồi lại ngủ thiếp đi.

Ôn Nam mặt mày tươi cười, không giấu nổi sự vui vẻ trong lòng.

Sau khi kéo chăn lên giúp cô, hắn nhẹ nhàng tắt đèn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Hắn đi xuống tầng, ngồi một mình trước bàn ăn, rót một ly rượu rồi ăn sạch những món mà Diệp Tiểu Ý đã làm.

Thức ăn thì nguội cả rồi nhưng tim của Ôn Nam thì rất ấm áp.

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Tiểu Ý tỉnh lại trong lòng của Ôn Nam.

Vừa mở mắt, cô đã nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh tuấn mĩ đang ngủ của hắn, sau lưng cô là ánh nắng của sáng sớm.

Cô sợ mình sẽ đánh thức Ôn Nam nên rón rén vén chăn lên.

Nhưng vừa mới cử động thì bàn tay to lớn của Ôn Nam đột nhiên kéo cô vào lòng hắn, hắn đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi.”

Diệp Tiểu Ý không biết, năm năm nay, Ôn Nam chưa từng được ngủ một giấc ngon chứ đừng nói gì đến ngủ nướng.

Giờ khắc hạnh phúc như vậy xa xỉ biết bao.

Trong lòng Diệp Tiểu Ý rất vui vẻ, núp ở trong ngực của hắn, cô không nhịn được mà dùng ngón tay vuốt lên những đường nét trên khuôn mặt hắn: lông mày, mũi, miệng, cằm…

Diệp Tiểu Ý không hiểu, sao trên đời này lại có một người đàn ông đẹp như vậy?

Nghĩ một hồi rồi cô cười.

“Đồ ngốc, em cười gì vậy?”

Giọng nói của Ôn Nam đột nhiên vang lên.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 35


Diệp Tiểu Ý giương mắt nhìn, phát hiện Ôn Nam đang nhìn cô, cô đâu dám thừa nhận bản thân đang nghĩ cái gì?

Vội biện giải: “Nhớ đến một chuyện cười mà thôi…”

“Chuyện cười gì?”

Diệp Tiểu Ý vốn không quen nói dối, nhất thời không biết nói gì khác?

Phụ nữ có thai rất hay quên, cho nên cô đành nói: “Quên rồi!”

“Để anh giúp em nhớ lại nhé.”

Ôn Nam cười gian sảo, lập tức đặt cô dưới thân.Hai người mắt lớn nhìn mắt nhỏ, tình cảm dần nóng lên, ánh mắt đưa tình, tràn đầy ôn nhu và yêu mến.Diệp Tiểu Ý hơi hoảng hốt nhưng cũng hơi... thích.Ôn Nam chầm chậm cúi người xuống, nuốt trọn đôi môi thơm ngọt mà mềm mại của cô, Diệp Tiểu Ý mở to hai mắt nhìn, chợt nhớ tới cái gì đó!Cô lập tức đẩy Ôn Nam ra, vừa vội vàng vừa ngại ngùng nói : “Không được!”

“Cái gì không được?”’ Ôn Nam hài hước hỏi: “Sao lại không được chứ?”

Diệp Tiểu Ý đỏ mặt, lúc vội vàng liền nói lắp ba lắp bắp: “Em, chúng ta không thể…

Nam, em mang thai.”

“Đã ba tháng rồi, được mà.”

Ôn Nam khẳng định thuyết.Hắn đã dự tính từ trước, nếu không sao hắn có thể nhịn lâu như vậy?Diệp Tiểu Ý mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, nói năng lộn xộn: “Nhưng, nhưng em sợ… sợ sẽ không tốt cho con!”

Ôn Nam kéo hai tay cô đặt lên trên gối, hôn nhẹ bên tai cô, cảm giác tê dại lập tức lan khắp thân...“Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng mà…”

Nhẹ nhàng ư?

Hứ, lần trước hắn cũng nói sẽ nhẹ nhàng thôi?

Vậy mà lần nào cũng khiến cô đau thấu xương, Diệp Tiểu Ý đến sợ hắn luôn rồi.“Nhưng…

ưm…”

Cô định nói nhưng Ôn Nam đã chặn miệng cô lại.Lúc mọi chuyện diễn ra, Diệp Tiểu Ý mới hiểu được Ôn Nam nói nhẹ nhàng một chút đúng là nhẹ nhàng thật…

Mọi lần trước đây đều rất đau và kích thích, duy nhất có lần này cô mới hiểu được thế nào là sự ôn nhu mà phụ nữ nhận được khi đàn ông yêu thương.Cảm giác ham muốn ngày càng nhiều, khiến cô muốn ngừng mà không được.Chuyện đã xong, Diệp Tiểu Ý mệt mỏi nên đã ngủ say.Ôn Nam tắm xong, vừa bước ra ngoài thì điện thoại vang lên.Ôn Nam nhấc điện thoại di động lên, liếc nhìn tên người gọi, sắc mặt liền trầm xuống....Sân bay quốc tế Tân Bắc.Ciline vừa ra khỏi sân bay, liền thấy Ôn Nam đứng ở ven đường, đưa lưng về phía cửa chính, đang nhìn điện thoại di động.Ciline kiều diễm đi lên trước, vỗ vai Ôn Nam, lúc hắn quay người lại, lập tức lao vào ngực hắn, cười nói: “Nhớ em không?!”

Ôn Nam đẩy cô ta ra, nhíu mày nói: “Sao bỗng nhiên lại trở về?”

“Hứ, còn không phải vì nhớ anh, anh không đến thăm em thì em phải trở về thôi.”

Ciline bĩu môi nói, “Anh thì hay rồi, đến điện thoại cũng không thèm gọi, hay là có bất ngời gì cho em hả?”

“Trở về cũng tốt, anh có chuyện muốn nói với em.”

Ôn Nam nhận lấy va li trong tay cô, hất cằm: “Lên xe đi.”

Xe vừa vào thành phố, Ciline liền hỏi: “Về nhà anh hả?”

“Khách sạn.”

Ôn Nam bình thản nói.“Đến khách sạn gì chứ, em muốn đến nhà anh!”

Ciline ôm cánh tay Ôn Nam làm nũng: “Đã sắp kết hôn rồi, anh còn kêu em đến khách sạn, em không có sức hút đến vậy sao!”

Ôn Nam khựng tay lại, nhíu mày đẩy Ciline ra: “Ciline, hôn sự của chúng ta…”

Ôn Nam chưa kịp nói xong, điện thoại liền vang lên.Là mẹ hắn gọi tới.Ôn Nam cứng ngắc nhận điện thoại, giọng mẹ hắn vang lên ở đầy dây bên kia: “Muốn hủy bỏ hôn lễ với Ciline sao?”

“Vâng.”

“Ồ, rốt cuộc thì con vẫn nhớ đến con tiện nhân kia.”

Ôn phu nhân nói.“Mẹ, con yêu cô ấy.”

“Nam, tình yêu luôn phải trả giá đắt.”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 36


Trái tim Ôn Nam bất ngờ lạnh lên.Giọng mẹ hắn ôn nhu, nhưng trong lời nói cũng đầy sự uy hiếp.“Nếu không muốn con tiện nhân kia xảy ra chuyện, Nam, đừng có nói linh tinh trước mặt Ciline.”

Ôn phu nhân nhắc nhở.Dứt lời, Ôn phu nhân liền tắt điện thoại.Tâm trạng của Ôn Nam rất tồi tệ.Hắn biết, mẹ hắn không hề nói giỡn.Sau khi đưa Ciline đến khách sạn, Ôn Nam ngồi hút thuốc trong phòng khách.Ciline thay đồ xong liền kéo hắn đi dạo phố.Ôn Nam không cự tuyệt được.Trước đây sau khi Ôn gia phá sản, Ôn phu nhân đưa hắn đến Mỹ, ở Mỹ hắn đã quen Ciline, tên thật của Ciline là Quý Tư Lâm, là con nhà giàu, gia tộc có thế lực lớn, nhà Quý Bạc Như là một chi của nhà họ.

Cho nên theo vai vế thì Quý Tư Lâm gọi Quý Bạc Như là anh.Ôn phu nhân biết được gia thế của Quý Tư Lâm, liền giựt giây kêu Ôn Nam theo đuổi Quý Tư Lâm, hai người nhanh chóng ở bên nhau, đính hôn, mà Ôn Nam cũng nhận được sự ủng hộ của Quý gia, cầm tiễn về nước sáng lập lại tập đoàn Ôn thị.Một khi quan hệ của hắn và Quý Tư Lâm rạn nứt, sự nghiệp hắn mất công gầy dựng bao lâu nay sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.Một tuần liền, phải rất khuya Ôn Nam mới về biệt thự.Diệp Tiểu Ý cho là hắn bận, nên biết điều tối nào cũng chuẩn bị đồ ăn khuya chờ hắn, nhưng cô không biết hắn về trễ như vậy là vì ở bên một nữ nhân khác.Chiều tối hôm nay, Diệp Tiểu Ý nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh, bên trong là thiệp mời, mời Diệp Tiểu Ý tới tham gia một buổi đấu giá từ thiện.Thiệp mời là Quý Bạc Như gửi tới.Đãng lẽ Diệp Tiểu Ý không nên đi cùng Quý Bạc Như nhưng trong số đồ đấu giá có trang sức hồi môn của mẹ cô - một sợi dây chuyền phỉ thúy, là đồ nhà họ Diệp quyên tặng trước khi phá sản, Diệp Tiểu Ý muốn tự mình xem ai bán đấu giá sợi dây chuyền đó.Diệp Tiểu Ý sợ Ôn Nam biết, nên gọi điện thoại thăm dò hắn, “Nam, tối nay tan ca anh định làm gì.”

Ôn Nam nhìn thiệp mời trên bàn, nói dối, “Phải tăng ca, chắc mười một giờ mới về đến nhà.”

“Ồ…”

Diệp Tiểu Ý mừng rỡ, nếu Ôn Nam cũng đến buổi đấu giá, cô sợ hắn sẽ tức giận.“Em đừng chờ anh, đi ngủ sớm đi, nhớ đắp kín chăn, đừng để bị lạnh.”

Ôn Nam dặn dò.“Vâng, em biết rồi.”

Diệp Tiểu Ý ngoan ngoãn nói.“Ừ, tắt máy đi.”

“Vâng.”

Nhưng ngay khi chuẩn bị cúp điện thoại, Diệp Tiểu Ý mơ hồ nghe thấy giọng một người con gái thân mật gọi Ôn Nam.Cô ảo não nhìn điện thoại, nghĩ thầm, chắc mình tưởng tượng ra thôi.Quảng trường Hằng Long.Quý Tư Lâm mặc lễ phục đi ra, lượn một vòng trước mặt Ôn Nam: “Đẹp không?”

Ôn Nam gật đầu: “Ừ.”

“Đến nhìn anh còn chẳng nhìn!”

Quý Tư Lâm bất mãn nói.Ôn Nam không hề đáp lại.Nói dối nhiều quá nên bây giờ hắn đã trơ ra rồi.Phòng tiệc tại khách sạn Waldorf.Diệp Tiểu Ý và Quý Bạc Như cùng đi vào phòng tiệc, bởi Diệp Tiểu Ý mang thai không thể uống rượu, nên Quý Bạc Ngôn lấy nước trái cây cho cô.Trong phòng tiệc đâu đâu cũng là bóng hồng, nói chuyện không ngớt, Diệp Tiểu Ý không quen cho lắm nên ngồi chờ một bên.Bỗng nhiên, cửa phòng tiệc bỗng náo nhiệt hẳn lên, camera và đèn chiếu đồng hướng đến, vô cùng chói mắt.Diệp Tiểu Ý không khỏi tò mò nhìn sang, cô bỗng ngây người!Ôn Nam!Không phải hắn nói tăng ca ở công ty sao?Cô gái khoác tay hắn là ai?“Xin hỏi Ôn tiên sinh, ngài và Quý tiểu thư có quan hệ gì?”

“Tại sao hai người lại cùng xuất hiện?”

“Nghe đồn Ôn tiên sinh có một vị hôn thê bí mật, là Quý tiểu thư phải không?!”

Ký giả liên tục hỏi.Ôn Nam lạnh lùng không nói gì, còn Quý Tư Lâm lại thoải mái thừa nhận: “Ôn Nam là vị hôn phu của tôi.”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 37


Chồng chưa cưới? !

Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn ra cửa, đám người vây kín lấy bọn họ, Ôn Nam không hề biết đến sự hiện diện của Diệp Tiểu Ý ở bên ngoài đám người này.

“Xin hỏi Quý tiểu thư, hai người đính hôn từ lúc nào vậy?”

Ký giả hỏi.

“Chúng tôi đính hôn từ bốn năm trước, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ nhận được tin vui của chúng tôi thôi.”

Quý Tư Lâm nói.

Đính hôn bốn năm trước...

Kết hôn...

Lồng ngực Diệp Tiểu Ý đau đớn vô cùng, buông lỏng tay, chiếc ly rơi trên mặt đất, ‘choang’ một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ.

Vậy cô là cái gì chứ...

Quý Bạc Như vội đặt ly xuống, ân cần nói: “Tiểu Ý, em có khỏe không?”

“Quý đại ca, em… em muốn rời khỏi đây!”

Diệp Tiểu Ý thất kinh.

Quý Bạc Như liếc nhìn Ôn Nam và Quý Tư Lâm đang được công chúng ngưỡng mộ, đau lòng nói: “Được…”

Nhưng ngay khi hai người định rời đi, Quý Tư Lâm phát hiện Quý Bạc Như, cô ta đẩy ký giả ra, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh!”

Quý Bạc Như làm bộ không nghe thấy, dẫn Diệp Tiểu Ý rời đi.

Ai ngờ Quý Tư Lâm lại rảo bước tiến đến, ngăn cản hai người: “Anh, em gọi anh đó!

Sao anh không trả lời!”

Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn Quý Bạc Như, không thể ngờ vị hôn thê của Ôn Nam lại là em gái của Quý Bạc Như!

“Tư Lâm, anh…”

Không đợi Quý Bạc Như nói xong, Quý Tư Lâm liền vẫy Ôn Nam: “
Nam, anh qua đây, em giới thiệu anh họ em cho anh quen!”

Ôn Nam nhìn về phía Quý Tư Lâm, liền thấy cô gái Quý Bạc Như đang đỡ là Diệp Tiểu Ý!

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Đâm lao đành phải theo lao thôi.

Diệp Tiểu Ý vừa sợ vừa tan nát cõi lòng nắm lấy cánh tay Quý Bạc Như, không tự chủ nên có hơi mạnh tay.

Ôn Nam đi đến, Quý Tư Lâm thân mật kéo cánh tay hắn, cười tủm tỉm giới thiệu nói: “Nam, đây chính là Quý Bạc Như người anh họ thương em nhất mà em đã từng kể với anh đó, anh, đây là Ôn Nam chồng chưa cưới của em!”

Hai nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Diệp Tiểu Ý vẫn cúi đầu, sợ đến lạnh run người.

Cô không biết nên đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào.

Lúc này, cô rất muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống!

“Ơ, anh, vị tiểu thư bên cạnh anh là ai vậy?”

Quý Tư Lâm nhìn Quý Bạc Như bằng vẻ mặt thăm dò: “Anh không định giới thiệu chút sao?”

Quý Bạc Như liếc nhìn Diệp Tiểu Ý, mơ hồ nói: “Một người bạn.”

“Em thấy chắc là bạn gái anh rồi!

Trước giờ anh có ra ngoài với con gái bao giờ đâu, dẫn đến nơi quan trọng như vậy, chắc chắn là bạn gái rồi!”

Quý Tư Lâm cười nói.

Ôn Nam nghe được hai chữ ‘bạn gái’, lồng ngực như bị đâm một nhát dao, vô cùng giận dữ!

Quý Bạc Như thấy được sự phẫn nộ của hắn, cũng không thèm giải thích, cứ để hắn hiểu lầm là được rồi!

Quý Tư Lâm thoải mái đưa tay ra: “Xin chào, chị dâu, em là Quý Tư Lâm!

Rất hân hạnh được quên chị!”

“Xin chào, tôi là Diệp Tiểu Ý…”

Diệp Tiểu Ý ngại ngần đưa tay ra, từ đầu đến cuối không dám nhìn Ôn Nam.

“Nam, mau chào hỏi đi, đây chính là chị dâu tương lai của chúng ta đó!”

Quý Tư Lâm kiều diễm nói.

Ôn Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Ý, một lát sau, hắn mới đưa tay ra: “Diệp tiểu thư, xin chào!”

Diệp Tiểu Ý nhìn cánh tay của hắn đưa đến, như ngàn mũi tên đâm vào tim, khẩu khí lạnh lùng như vậy, thật giống không quen biết!

Đã như vậy, cô còn sợ cái gì chứ?

Diệp Tiểu Ý bắt tay Ôn Nam, ánh mắt kiên định, rồi lại run run, cố gắng cười tự nhiên: “Xin chào, Ôn tiên sinh.”

“Ơ, sao chị dâu biết Nam họ Ôn?

Vừa rồi em đâu có kêu Ôn Nam đâu nhỉ!”

Quý Tư Lâm liền nắm được trọng điểm.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 38


Diệp Tiểu Ý rất là ngượng ngùng: “Bởi vì… bởi vì…”

Vẫn là Quý Bạc Như giải vây: “Ôn tổng nổi tiếng như vậy, tiểu Ý biết cũng đâu có gì lạ.

Tư Lâm, được rồi, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta đừng nói chuyện cũ vội!”

Quý Tư Lâm bĩu môi: “Vậy chúng ta ngồi vào chỗ đi!”

Bây giờ, Diệp Tiểu Ý muốn đi cũng không đi được.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đến ghế ngồi cũng được sắp xếp cũng chỗ.

Ngồi vào chỗ xong, Quý Bạc Như hỏi Diệp Tiểu Ý: “Tiểu Ý, nếu em không muốn ở lại đây, anh dẫn em đi.”

Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Thôi vậy, dù sao cũng không tránh được.”

Buổi đấu giá tiến hành được một nửa rồi nhưng Diệp Tiểu Ý vẫn cảm thấy bất an, cô cố gắng không nhìn sang chỗ Ôn Nam và Quý Tư Lâm...

Nhưng lại không thể khống chế được ánh mắt mình.

Mấy lần cô bắt gặp ánh mắt của Ôn Nam, cô mong muốn nhìn thấy chút chột dạ, nhưng ánh mắt của Ôn Nam lại bình tĩnh như mặt hồ, đến một gợn sóng cũng không có.

Quý Tư Lâm và hắn rất thân mật…

Hắn cũng rất săn sóc Quý Tư Lâm, ngay cả bánh ga-tô dính trên miệng Quý Tư Lâm cũng là hắn đích thân hắn lau, cuối cùng còn không quên cưng chiều nói một câu: “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với em đâu…”

Lời nói thật quen thuộc.

Trước đây, sự cưng chiều này từng thuộc về một mình Diệp Tiểu Ý.

Diệp Tiểu Ý đã không nhìn nổi nữa, tìm cớ rời đi.

Diệp Tiểu Ý vội vã vào toilet.

Lúc này trong toilet không có ai, cuối cùng thì cô vẫn không kìm được mà bụm miệng.

Cô tưởng rằng bọn họ có thể trở lại như trước kia, nhưng không ngờ, hắn đã có vị hôn thê!

Cô là cái gì chứ?

Cô như vậy chẳng phỉa chỉ là tình nhân thôi sao!

Diệp Tiểu Ý vuốt nhè nhẹ bụng dưới, nghẹn ngào hỏi: “Cục cưng, mẹ nên làm gì bây giờ?

Con nên làm sao đây...”

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, là tiếng bước đi của giày da.

Diệp Tiểu Ý cuống quít đứng dậy, định đóng cửa thì một bàn tay đã giữ cửa lại, khuôn mặt lạnh như băng của Ôn Nam thình lình hiện ra trước mắt.

Cô sao khỏe được bằng Ôn Nam?

Diệp Tiểu Ý lui về phía sau một bước, Ôn Nam đóng ‘rầm’ cửa lại rồi khóa trái, bước tới gần cô.

“Diệp Tiểu Ý, em càng ngày càng to gan nhỉ, dám ra ngoài cùng Quý Bạc Như!”

“Chẳng phải anh cũng nói dối là ở công ty tăng ca sao?!”

Diệp Tiểu Ý khóc lóc nói: “Ôn Nam anh mới là tên lừa gạt!

Tôi phải rời khỏi tên khốn nạn nhà anh!”

“Em nằm mơ đi!”

Sâu trong mắt Ôn Nam đều là lửa giận, đột nhiên, hắn ôm Diệp Tiểu Ý rời đi.

Diệp Tiểu Ý ra sức giãy dụa, nhưng không có tác dụng.

Trợ lý đã chờ ở bên ngoài, Ôn Nam ôm người đi đến hầm đậu xe, hắn đặt Diệp Tiểu Ý vào sau xe, dặn trợ lý: “Nói với Quý tiểu thư, công ty có việc, tôi về trước, cô ấy thích gì thì cứ mua, tôi trả!”

“Vâng, thưa giám đốc.”

Trợ lý đóng cửa xe.

Ôn Nam lạnh lùng ra lệnh cho tài xế: “Lái xe đi!”

Nửa giờ sau, hai người trở lại biệt thự.

Ôn Nam ôm thẳng Diệp Tiểu Ý lên lầu, ném cô lên giường, Diệp Tiểu Ý vừa bò dậy liền đánh hắn, cắn hắn, cắn đến nỗi cổ hắn chảy cả máu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nói: “Đời này em chỉ có thể là phụ nữ của tôi!

Nếu tôi chết, em cũng phải làm ma theo tôi!”

“Hu hu hu hu… khốn nạn!

Tôi hận anh!

Tôi phải rời khỏi anh!”

Diệp Tiểu Ý giơ tay lên tát một bạt tai, Ôn Nam vẫn không có phản ứng, chỉ khóc.

“Rời khỏi tôi?!”

Ôn Nam tức giận nắm lấy bả vai cô, uy hiếp nói: “Diệp Tiểu Ý, em nằm mơ đi!

Nếu em dám rời khỏi biệt thự này một bước, tôi sẽ giết em!

Dù em có chết cũng phải làm ma của Ôn Nam tôi đây!”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 39


“Em sẽ…”

Nhưng cô chưa nói xong thì Ôn Nam đã dùng môi hắn chặn lên môi cô rồi.

Nụ hôn của hắn bá đạo mà vội vàng, thất thường giống như tính tình của trẻ con vậy.

Dường như ngoài phương pháp này ra thì không còn khác để khiến cô im lặng và khuất phục nữa.

Thực ra đó chính là có tật giật mình.

Hắn ghét Diệp Tiểu Ý cứ hễ nổi cáu là lại nói rời xa hắn!

Ghét vô cùng!

Rời xa hắn cùng ai chứ?

Cùng cái tên lỗ mãng Quý Bạc Như kia sao?

Diệp Tiểu Ý khóc nức nở, liên tục đấm hắn, cấu hắn.

Không những chẳng có chút hiệu quả nào mà còn khiến hắn nổi giận!

“Anh nói cho em biết Diệp Tiểu Ý, anh muốn em, muốn tim của em, muốn toàn bộ những thứ thuộc về em!

Anh không cho phép em nhắc đến từ chia tay thêm nữa!

Em đừng quên, mẹ em vẫn còn trong tay anh!”

“Anh chỉ biết uy hiếp em thôi, anh còn là đàn ông không?”

“Hừ, anh có phải là đàn ông hay không?

Em thử là biết!”

Ôn Nam đem cô đặt lên giường, xé nát quần áo của cô rồi thô bạo tiến vào!

Vì đứa bé Diệp Tiểu Ý phải cầu xin hắn.

Cô sợ, rất sợ sự kịch liệt của hắn sẽ làm đứa bé bị thương.

“Ôn Nam, cầu xin anh, cầu xin anh, đừng làm con bị thương…”

Diệp Tiểu Ý khóc tới mức khàn cả giọng.

Lúc này Ôn Nam mới từ trong cơn phẫn nộ tỉnh táo lại, cô khóc như đứt từng khúc ruột, lòng hắn sao có thể dễ chịu được chứ?

Ôn Nam từ từ buông Diệp Tiểu Ý ra.

Hắn nằm sấp trên người cô, hôn lên nước mắt của cô một cách đầy ân hận rồi vỗ về nói: “Xin lỗi…anh xin lỗi.

Nhưng em đừng rời xa anh, đời này anh sợ nhất chính là em không ở bên anh nữa.”

“Nhưng em nên làm gì bây giờ?

Ôn Nam, con của chúng ta phải làm sao…”

Diệp Tiểu Ý nói với giọng cầu xin: “Anh đừng kết hôn với cô ấy có được không?

Ôn Nam, anh còn yêu em đúng không?”

Ôn Nam nhìn Diệp Tiểu Ý với ánh mắt đầy phức tạp, hắn không thể bật ra câu trả lời vẫn luôn nằm trong cổ họng.

“Nam, cầu xin anh, đừng kết hôn với cô ấy…”

Diệp Tiểu Ý giọng khàn khàn.

Ôn Nam rất đau lòng, rất đau, đau tới mức gần như nghẹt thở.

Hắn hôn lên môi Diệp Tiểu Ý: “Tôi đồng ý với em, không kết hôn với cô ấy nữa!

Nhưng em không được phép rời xa tôi!”

“Thật sao?”

Hai mắt Diệp Tiểu Ý ngấn lệ mông lung hỏi.

“Thật.”

Ôn Nam nói.

Diệp Tiểu Ý xúc động ôm bả vai hắn, nghẹn ngào nói: “A Nam, em không thể không có anh…”

“Tôi biết.”

Ôn Nam vỗ lưng cô nói.

Sau khi dỗ Diệp Tiểu Ý ngủ, Ôn Nam vẫn ngồi bên mép giường.

Hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Ý vẫn đang nức nở trong mơ thì tim đau như bị dao cứa vậy.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Hắn liếc mắt nhìn màn hình rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đi lên sân thượng hắn mới nhận điện thoại.

“Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?”

Ôn Nam nói.

Bà Ôn cười lạnh lùng: “Con còn mong ta ngủ sao?

Tại sao con bỏ Ciline ở lại một mình trong buổi đấu giá rồi dẫn con tiện nhân kia đi?”

“Mẹ, cô ấy không khỏe.”

“Đã chết chưa?

Con có biết Ciline đã tổn thương biết bao nhiêu không?

Ôn Nam, mẹ cảnh cáo con, cố gắng dỗ dành Ciline!

Nó mới là vợ tương lai của con!”

Ôn Nam siết chặt nắm đấm, do dự nói: “Mẹ, con không yêu cô ấy, không muốn kết hôn với cô ấy.

Ngày mai con sẽ nói cho cô ấy biết con muốn hủy bỏ hôn ước.”

“Hủy bỏ hôn ước?”

Bà Ôn gào lên: “Vậy Ôn Thị phải làm sao?

Nếu nhà họ Quý rút vốn thì Ôn Thị chẳng còn gì hết!

Con muốn hủy hoại toàn bộ tâm huyết của cha con sao?”

“Mẹ, con không quan tâm nữa, con tin rằng ba ở nơi chín suối cũng không quan tâm…”

Ôn Nam nghẹn ngào nói: “Năm năm rồi, mẹ, chúng ta quên quá khứ đi.”

Bà Ôn trầm mặc một hồi rồi lạnh lùng nói: “Có phải con đã hạ quyết tâm rồi không?”

Ôn Nam nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: “Mẹ, con không muốn đánh mất cô ấy thêm nữa.

Cô ấy là cuộc sống, là sự nhiệt thành duy nhất của con.”
 
Back
Top Bottom