Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]

Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 20


Quý Bạc Như nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “Tiểu Ý, chỉ cần em bằng lòng theo anh, anh bằng lòng làm cha của đứa bé, nuôi nấng nó trưởng thành như con đẻ của mình vậy!”

“Không được, Quý đại ca…”

Diệp Tiểu Ý đang định nói cô không yêu Quý Bạc Như, nhưng lời vừa chưa nói ra khỏi miệng thì một tràng pháo tay càng lúc càng gần.

“Tuyệt vời, quả là tuyệt vời.”

Âm thanh và tiếng bước chân của Ôn Nam gần lại.

“Không nghĩ rằng Quý thiếu giathích dùng lại đồ của người khác!

Không biết Quý phu nhân nghe được những lời xuất phát từ đáy lòng này của anh thì sẽ có cảm nghĩ gì.”

Ôn Nam cười cười nhìn Quý Bạc Như.

Hắn rõ ràng đang cười, nhưng có thể khiến cho người khác sợ hãi.

“Ôn Nam, Tiểu Ý vô tội, những điều mà anh muốn chẳng phải anh đã lấy được rồi sao?

Tha cho cô ấy đi!”

Quý Bạc Như nắm lấy tay Tiểu Ý nói: “Tôi muốn mang cô ấy đi!”

Ôn Nam đấm Quý Bạc Như: “Người phụ nữ của tôi, anh nói mang đi là có thể mang đi sao?

Anh thích làm cha như vậy sao?”

“Khốn khiếp!”

Quý Bạc Như lúc này mới buông tay Diệp Tiểu Ý ra, cùng Ôn Nam đánh nhau.

Nhưng thân thủ Ôn Nam vô cùng tốt, công tử như Quý Bạc Như cơ bản không phải là đối thủ của hắn, chỉ vài cú đấm đã khiến Quý Bạc Như ngã nhào xuống đất.

Lúc này, trong bóng tối xuất hiện hai người bước đến, đem Quý Bạc Như giam giữ ở trên sân thượng, rồi móc một con dao găm ra.

Chỉ nghe thấy Ôn Nam nói: “Chặt một ngón tay của hắn cho ta, để cho hắn nhớ.”

“Ôn tổng, chặt bên nào ạ?”

Một người hỏi.

Ôn Nam lắc lắc cổ nhìn Diệp Tiểu Ý, hờ hững hỏi: “Diệp Tiểu Ý, cô nói xem nên chặt bên nào?”

Diệp Tiểu Ý run rẩy nói: Ôn Nam, đừng mà…”

“Không được, tôi ghét nhất ai đụng đến đồ của tôi, đặc biệt là phụ nữ.

Tuy chỉ là công cụ tiết dục, nhưng dù gì cũng là của Ôn Nam tôi, tôi chưa chơi chán thì không ai có tư cách động vào.”

Ôn Nam nói.

“Không được, anh ấy chưa bao giờ động đến tôi!”

“Tôi đều nhìn thấy hết cả rồi.”

“Ôn Nam, tôi sai rồi, là tôi sai rồi.

Cầu xin anh tha cho Quý đại ca, không, buông tha cho Quý tiên sinh!

Anh trừng phạt tôi đi!”

Diệp Tiểu Ý biết tính cách Ôn Nam, hắn
hắn còn có chuyện gì không thể làm ra được?

Quý Bạc Như có lòng tốt đối với cô mà bị mất đi một ngón tay, cô cả đời cũng không thể tha thứ được cho chính mình!

Ai ngờ rằng sau khi nghe cô cầu xin tha, sắc mặt của Quý Bạc Như còn khó coi hơn, hắn nhấ ctay lên, kêu thuộc hạ ra tay.

Diệp Tiểu Ý định ngăn cản liền bị Ôn Phong kéo lại.

Ôn Nam tát một cái tát vào mặt cô: “Cô rất muốn giúp tên đàn ông đó cầu xin phải không?

Được!

Tôi sẽ thỏa mãn cô!”

Dứt lời, Ôn Nam ấn đầu Diệp Tiểu Ý vào đũng quần trước, lạnh lùng ra lệnh: “Ngón tay của Quý Bạc Như giữ được hay không còn xem biểu hiện của cô!”

Diệp Tiểu Ý tuyệt vọng rơi lệ.

Hắn chưadày vò cô đến chết thì còn chưa xong.

Quý Bạc Như chửi lớn: “Ôn Nam, mày là kẻ khốn khiếp, có gan thì tìm tao đây này!

Khốn nạn, đừng có mà bắt nạt phụ nữ!”

“Giết chết ngươi chỉ là chuyện nhỏ.”

Ôn Nam cười lạnh, kêu thuộc hạ ra tay: “Đánh gãy hai cái xương sườn của hắn để hắn làm kỉ niệm!”

Trên sân thượng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Diệp Tiểu Ý cởi dây thắt lưng của Ôn Nam.

Cô khuất phục ngậm lấy nơi kia của hắn, nước mắt lăn dài trên má.

Ôn Nam túm lấy cổ cô,không ngừng đưa đẩy.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Nam tóm cô dựa vào lan can, vén váy cô lên, xé rách quần lót của cô, thô bạo tiến vào: “Diệp Tiểu Ý, cô nhớ rõ cho tôi, sau này còn dám cùng tên đàn ông khác liếc mắt đưa tình, tôi sẽ giết chết cô!”

“Cô hãy nhớ kĩ bài học tối nay!”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 21


Lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại thì đã ở trong phòng ngủ của căn biệt thự.

Người hầu bưng bát cháo bí đỏ đi vào, đau lòng nói: “Diệp tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?

Ăn chút cháo đi.”

“Tại sao tôi lại ở chỗ này?”

Cô nhớ cô bị Ôn Nam ức hiếp ở tầng thượng khách sạn, tại sao bây giờ lại ở nhà rồi?”

Hình như cuối cùng cô hôn mê bất tỉnh, không còn nhớ gì nữa.

Người hầu nói: “Là tiên sinh đưa cô về.”

“ồ…”

Diệp Tiểu Ý nghẹn ngào.

Ngày hôm qua là ngày kỉ niệm đính hôn của bọn họ, Ôn Nam cố ý chọn ngày này để làm ngày chúc mừng, khiến cô xuất hiện tại tiệc rượu rồi làm nhục cô, trả thù cô đã từng phản bội hắn.

Diệp Tiểu Ý bưng lấy bát cháo, nước mắt chan cơm.

Một tuần sau đó, Diệp Tiểu Ý đều không gặp được Ôn Nam.

Hắn bận xuất hiện trong các kênh tin tức ti vi.

Có lúc nửa đêm không ngủ được, Diệp Tiểu Ý liền tỉnh dậy xem tin tức, nhìn Ôn Nam anh tuấn đẹp trai trong màn ảnh mà rơi nước mắt.

Nhiều lần nửa đêm người giúp việc phát hiện Diệp Tiểu Ý một mình ngổi ở phòng khách khóc, nhưng không biết nên an ủi như thế nào, liền giả bộ coi như không thấy gì.

Diệp Tiểu Ý suy tư hơn một tuần, vào ngày giỗ của bác Ôn, cô quyết định cùng nói chuyện cùng Ôn Nam, xin lỗi nhưng gì nhà họ Diệp đã từng làm với nhà họ Ôn, bọn họ bây giờ có con rồi, vì đứa bé, cô không muốn bọn họ lại cãi nhau.

Tối nay, Diệp Tiểu Ý quyết định xuống bếp làm một bàn đồ ăn, gọi điện thoại cho Ôn Nam cầu xin hắn về nhà ăn cơm.

Ôn Nam liền thoải mái đáp ứng.

Nhưng Diệp Tiểu Ý đợi mãi đến mười hai giờ, Ôn Nam mới trở về trong trạng thái say khướt, dáng đi lảo đảo.

Diệp Tiểu Ý đỡ hắn vào nhà liền bị hắn ấn vào tường, bóp cổ.

Con mắt Ôn Nam dữ tợn: “Cô biết hôm nay là ngày gì không?”

“Khụ khụ, là ngày giỗ của bác Ôn…”

“Vậy cô biết cha tôi chết như thế nào không?”

Ánh mắt Ôn Nam lạnh lẽo, chất chứa đầy sự thù hận.

“Không biết…”

“Vậy để tôi nói cho cô biết, cha tôi dùng bàn chải đánh răng mài nhọn để tự sát!”

Ôn Nam giận dữ.

Ban ngày, Ôn Nam tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày, không ngừng uống rượu, uống đến say khướt.

Tuy uống say rồi nhưng hắn vẫn không thể quên được hình ảnh cảnh sát kéo thi thể cha mình từ trong nhà bảo quản xác ra.

“Ôn Nam, xin lỗi…xin lỗi…”

“Xin lỗi là xong sao?

Xin lỗi có thể đền mạng cho cha tôi được không?”

“Khụ khụ…Ôn Nam, tôi…tôi sắp không thể thở nổi rồi, cầu xin anh bỏ tôi ra!”

Diệp Tiểu Ý cầu xin.

Ôn Nam cười lạnh, hung hăng nói: “Vậy cô chết đi!

Các người chết hết đi!”

Nói rồi, Ôn Nam tăng thêm lực cánh tay.

Diệp Tiểu Ý nghĩ rằng mình sắp bị bóp chết rồi.

“Nam…xin lỗi…”

Lúc cô sắp nghẹt thở, Ôn Nam liền buông tay ra, ánh mắt đẫm lệ nhìn Diệp Tiểu Ý, tay phải run rẩy đưa ra, định sờ lên khuôn mặt của cô.

Nhưng khi Ôn Nam sắp chạm vào da cô, hắn liền đấm tay vào tường, kéo cửa rời đi.

Người cửa sổ, sấm vang chớp giật.

Diệp Tiểu Ý trong bóng đêm ôm lấy đôi chân, co người lại.

Nước mắt như hạt trân châu không ngừng rơi xuống.

“Ôn Nam, xin lỗi…xin lỗi…”

“Em phải làm sao mới có thể khiến ánh quên mất khổ đau?”


Hai giờ sáng, Ôn Nam khó khăn lắm mới lái được xe đến căn biệt thự ở lưng chừng núi.

Lúc Ôn Nam đẩy cửa ra, đột nhiên nhìn thấy mẹ Ôn đang ngồi trên xe lăn, trừng mắt lên nhìn hắn.

Ánh mắt trống rỗng, âm u và đầy chết chóc.

Ôn Nam mệt mỏi nói: “Mẹ,tai sao mẹ còn chưa ngủ?”

Ôn Nam tiến lên trước đinh muốn đẩy mẹ vào trong, đột nhiên mẹ Ôn tát vào mặt hắn: “Con đã quên hôm nay là ngày gỉ rồi sao?!”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 22


Ôn Nam bị tát, trầm mặc vài giây, quay mặt sang nhìn mẹ hắn: “Con chưa quên.”

“Vậy tại sao giờ này con mới về?

Có phải đi tìm con đàn bà không biết xấu hổ kia sao?!”

Mẹ Ôn túm lấy cổ áo Ôn Nam: “Con khiến mẹ quá thất vọng!”

“Đã muộn rồi, để con đưa mẹ đi nghỉ ngơi…”

Ôn Nam còn chưa dưt lời, mẹ On lại tát thêm một cái: “Con đã từng ở trước mộ ba con thề rằng sẽ khiến người nhà họ Diệp đều phải chết, bây giờ thì sao?

Con đã làm được chưa?!”

Ôn Nam trả lời: “Diệp Triều Nhân con đã xử lý xong, cũng hành hạ đủ rồi, chắc mấy chốc sẽ ngồi tù.

Nỗi oan khuất của cha cũng sắp được giải rồi.”

“Còn con đàn bà đê tiện kia thì sao?!”

“Mẹ, cô ấy…là Diệp Triều Nhân hại chết cha, không phải lỗi của cô ấy…”

Một cái tát nữa được giáng xuống, Ôn Nam bị tát đến nỗi chảy máu miệng.

“Con có phải vẫn còn nhớ đến Diệp Tiểu Ý?

Ta muốn con ở lễ tuyên bố làm cho cô ta thân bại danh liệt, nhưng con đã làm như thế nào?

Còn lần trước, phu nhân chủ tịch Triệu đến bắt gian tận giường, tại sao con lại cứu cô ta?

Ôn Nam, con làm mẹ quá thật vọng!”

Trước lễ tuyên bố, mẹ Ôn đã yêu cầu Ôn Nam đưa Diệp Tiểu Ý đến buổi lễ, bỏ thuốc cho cô ta uống, để cô ta ở trước mặt phóng viên bộc lộ bản chất phóng đãng đê tiện, nhưng Ôn Nam làm sao có thể hạ thủ được?

Cuối cùng thay đổi ý định.

Ngày hôm sau, hắn không dám trở về gặp mẹ Ôn, cũng khống chế bản thân không đi gặp Diệp Tiểu Ý.

Mẹ Ôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng nhẽ con đã quên cha con đã chết như thế nào sao?

Lúc trước người phụ nữ kia đã đá con như thế nào?

Chân ta vì sao không còn nữa?”

“Mẹ, con chưa quên…”

“Nếu con không ra tay được thì để ta ra tay!

Ôn Nam chỉ vào giữa phòng khách nói: “Mau đến quỳ xuống trước mặt cha con!

Tự kiểm điểm lại bản thân!”

Dứt lời, mẹ Ôn lăn xe lăn trở về phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng.

Ôn Nam vuốt mặt, cứng nhắc đi đến phòng khách.

Ánh nên mờ ảo, chiếu vào di ảnh của ba Ôn.

Gian thờ ba Ôn đã được lập năm năm, hương khói không ngừng.

Ôn Nam quỳ gối trước di ảnh, ánh mắt thất thần nhìn di ảnh của ba Ôn, trái tim nhoi nhói.

Một bên là người con gái hắn yêu sâu đậm, một bên là mối thâm thù khắc cốt ghi tâm.

Hắn nên làm thế nào?

Hắn đã từng đứng trước mộ cha thề rằng sẽ khiến cho người nhà họ Diệp sống không bằng chết, nhưng đã nhiều lần hắn mềm lòng trước Diệp Tiểu Ý, làm trái ý mẹ Ôn.


Diệp Tiểu Ý hay tin Ôn Nam nằm viện,lòng như lửa đốt, tự mình nấu cháo mang đến bệnh viện cho hắn.

Lúc cô bước vào phòng, Ôn Nam vẫn còn đang ngủ.

Lúc rời chỗ Diệp Tiểu Ý, hắn đứng dưới trời mưa thật lâu, tỉnh táo rồi mới đi đến biệt thự lưng chừng núi.

Mẹ Ôn kêu hắn quỳ trước di ảnh của cha một đêm, ngày hôm sau sốt cao ngã bệnh.

Mới ba ngày, nhìn hắn gầy đi trông thấy, râu mọc tua tủa, hết sức tiều tụy.

Diệp Tiểu Ý đau lòng, ngồi ở mép giường, đưa tay ra muốn chạm lên đôi mi hắn.

Nhưng mà cô vừa chạm vào thì Ôn Nam chợt tỉnh, hắn nắm lấy cổ tay cô trợn mắt lên giận dữ: “Ai cho phép cô vào đây?!”

“Tôi…tôi…xin lỗi, nghe nói anh bị bệnh, cho nên tôi rất lo lắng, muốn đến thăm anh.”

Diệp Tiểu Ý ấp úng nói.

“Đừng có kiểu mèo khóc chuột nữa!

Ôn Nam lạnh lùng nói.

Diệp Tiểu Ý nép vào một bên, đan chặt ngón tay vào nhau lúng túng.

“Xem đủ chưa?

Giờ cô có thể cút đi được rồi.”

Ôn Nam hét lên.

Diệp Tiểu Ý vẫn còn lời chưa nói, đâu có chịu đi.

Cô múc bát canh gà đưa cho Ôn Nam ăn, liền bị hắn mạnh mẽ gạt đi.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 23


Canh gà nóng hổi đổ lên làn da mềm mại của cô khiến da thịt đỏ ửng, mảnh sứ vỡ tung tóe trên mặt đất“Đau quá…”

“Sao cô lại ngu ngốcđến vậy!”

Ôn Nam nổi giận lôi Diệp Tiểu Ý đang quỳ dưới đất ra ngoài.Diệp Tiểu Ý cho rằng Ôn Nam định đuổi nàng đi,Chồng chưa cưới? !

Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn ra cửa, đám người vây kín lấy bọn họ, Ôn Nam không hề biết đến sự hiện diện của Diệp Tiểu Ý ở bên ngoài đám người này.

“Xin hỏi Quý tiểu thư, hai người đính hôn từ lúc nào vậy?”

Ký giả hỏi.

“Chúng tôi đính hôn từ bốn năm trước, nếu không có gì thay đổi thì có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ nhận được tin vui của chúng tôi thôi.”

Quý Tư Lâm nói.

Đính hôn bốn năm trước...

Kết hôn...

Lồng ngực Diệp Tiểu Ý đau đớn vô cùng, buông lỏng tay, chiếc ly rơi trên mặt đất, ‘choang’ một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ.

Vậy cô là cái gì chứ...

Quý Bạc Như vội đặt ly xuống, ân cần nói: “Tiểu Ý, em có khỏe không?”

“Quý đại ca, em… em muốn rời khỏi đây!”

Diệp Tiểu Ý thất kinh.

Quý Bạc Như liếc nhìn Ôn Nam và Quý Tư Lâm đang được công chúng ngưỡng mộ, đau lòng nói: “Được…”

Nhưng ngay khi hai người định rời đi, Quý Tư Lâm phát hiện Quý Bạc Như, cô ta đẩy ký giả ra, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh!”

Quý Bạc Như làm bộ không nghe thấy, dẫn Diệp Tiểu Ý rời đi.

Ai ngờ Quý Tư Lâm lại rảo bước tiến đến, ngăn cản hai người: “Anh, em gọi anh đó!

Sao anh không trả lời!”

Diệp Tiểu Ý kinh ngạc nhìn Quý Bạc Như, không thể ngờ vị hôn thê của Ôn Nam lại là em gái của Quý Bạc Như!

“Tư Lâm, anh…”

Không đợi Quý Bạc Như nói xong, Quý Tư Lâm liền vẫy Ôn Nam: “
Nam, anh qua đây, em giới thiệu anh họ em cho anh quen!”

Ôn Nam nhìn về phía Quý Tư Lâm, liền thấy cô gái Quý Bạc Như đang đỡ là Diệp Tiểu Ý!

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Đâm lao đành phải theo lao thôi.

Diệp Tiểu Ý vừa sợ vừa tan nát cõi lòng nắm lấy cánh tay Quý Bạc Như, không tự chủ nên có hơi mạnh tay.

Ôn Nam đi đến, Quý Tư Lâm thân mật kéo cánh tay hắn, cười tủm tỉm giới thiệu nói: “Nam, đây chính là Quý Bạc Như người anh họ thương em nhất mà em đã từng kể với anh đó, anh, đây là Ôn Nam chồng chưa cưới của em!”

Hai nam nhân lạnh lùng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Diệp Tiểu Ý vẫn cúi đầu, sợ đến lạnh run người.

Cô không biết nên đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào.

Lúc này, cô rất muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống!

“Ơ, anh, vị tiểu thư bên cạnh anh là ai vậy?”

Quý Tư Lâm nhìn Quý Bạc Như bằng vẻ mặt thăm dò: “Anh không định giới thiệu chút sao?”

Quý Bạc Như liếc nhìn Diệp Tiểu Ý, mơ hồ nói: “Một người bạn.”

“Em thấy chắc là bạn gái anh rồi!

Trước giờ anh có ra ngoài với con gái bao giờ đâu, dẫn đến nơi quan trọng như vậy, chắc chắn là bạn gái rồi!”

Quý Tư Lâm cười nói.

Ôn Nam nghe được hai chữ ‘bạn gái’, lồng ngực như bị đâm một nhát dao, vô cùng giận dữ!

Quý Bạc Như thấy được sự phẫn nộ của hắn, cũng không thèm giải thích, cứ để hắn hiểu lầm là được rồi!

Quý Tư Lâm thoải mái đưa tay ra: “Xin chào, chị dâu, em là Quý Tư Lâm!

Rất hân hạnh được quên chị!”

“Xin chào, tôi là Diệp Tiểu Ý…”

Diệp Tiểu Ý ngại ngần đưa tay ra, từ đầu đến cuối không dám nhìn Ôn Nam.

“Nam, mau chào hỏi đi, đây chính là chị dâu tương lai của chúng ta đó!”

Quý Tư Lâm kiều diễm nói.

Ôn Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Ý, một lát sau, hắn mới đưa tay ra: “Diệp tiểu thư, xin chào!”

Diệp Tiểu Ý nhìn cánh tay của hắn đưa đến, như ngàn mũi tên đâm vào tim, khẩu khí lạnh lùng như vậy, thật giống không quen biết!

Đã như vậy, cô còn sợ cái gì chứ?

Diệp Tiểu Ý bắt tay Ôn Nam, ánh mắt kiên định, rồi lại run run, cố gắng cười tự nhiên: “Xin chào, Ôn tiên sinh.”

“Ơ, sao chị dâu biết Nam họ Ôn?

Vừa rồi em đâu có kêu Ôn Nam đâu nhỉ!”

Quý Tư Lâm liền nắm được trọng điểm.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 24


Tầng thượng bệnh viện.

Ôn Nam đón gió đêm, đốt một điếu thuốc, thẫn thờ nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Suýt chút nữa thì hắn đã không khống chế được bản thân tha thứ cho Diệp Tiểu Ý, nhưng lời thề trước mộ cha hắn là gì cơ chứ?

Lời hứa với mẹ hắn là gì cơ chứ?

Yêu và hận, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?

Ôn Nam tự hỏi bản thân mình hết lần này đến lần khác, lẽ nào ngươi đã quên thảm cảnh của năm năm trước?
...

Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại, Ôn Nam đã không có ở đó, cô phát hiện mình ngủ trên giường bệnh của Ôn Nam, đầu óc mơ hồ, không nhớ nổi mình vào trong phòng bệnh bằng cách nào?

Chẳng lẽ Ôn Nam đã bế cô vào sao?

Không đúng...

Ôn Nam ghét cô như vậy, đến của cũng không cho vào, sao có thể bế cô vào, để cô ngủ trên giường bệnh của hắn chứ?

Lúc này, y tá lai đến kiểm tra phòng, kêu Diệp Tiểu Ý rời đi trước 9 giờ.

Diệp Tiểu Ý hỏi, “Cô y tá, bệnh nhân phòng này đâu rồi?”

Hộ sĩ nói, “Xuất viện rồi.”

“Xuất viện?

Không phải anh ấy vẫn chưa hạ sốt sao?”

Diệp Tiểu Ý trau mày.

“Bệnh nhân yêu cầu xuất viện rồi, à, đúng rồi, anh ấy kêu tôi chuyển lời cho cô, đừng có xuất hiện trước mặt anh ta.”

Khi nhớ tới biểu cảm của Ôn Nam khi nói lời này, y tá hơi lúng túng nói, “Anh ấy nói anh ấy thấy cô rất phiền, kêu cô... cút xa một chút.”

Diệp Tiểu Ý cắn môi, vâng dạ nói, “Tôi biết rồi, cám ơn cô.”

Quả nhiên, hắn vẫn không muốn thấy cô.

Y tá thấy Diệp Tiểu Ý sắp khóc đến nơi, liền lúng túng an ủi vài câu rồi đi.

Diệp Tiểu Ý rất buồn, cô xoa bụng, an ủi bản thân, tự nhủ nói, “Mẹ sẽ cố gắng hơn nữa!”

Vài ngày sau, Diệp Tiểu Ý cũng không gặp Ôn Nam.

Cô rất lo lắng cho sức khỏe của Ôn Nam, nhưng lại sợ gọi điện thoại thì Ôn Nam sẽ tức giận, đành lặng lẽ đến cao ốc Ôn thị, chờ đến giờ Ôn Nam tan ca.

Cô ngồi ở lầu một của tiệm cà phê cả một buổi chiều mới đợi được Ôn Nam tan ca.

Vừa thấy Ôn Nam đi ra, tim Diệp Tiểu Ý đều dạo rực.

Hắn gầy đi rồi...

Nhưng tinh thần có vẻ không tệ lắm.

Trợ lý đi theo sau lưng hắn, hình như đang báo cáo gì đó.

Ôn Nam lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.

Hắn như ánh sao trên bầu trời thu hút ánh nhìn của Diệp Tiểu Ý, khiến cô cứ nhìn theo mãi.

Bỗng nhiên, Ôn Nam xoay người lại, Diệp Tiểu Ý vội vàng trốn sau cây cột, tim đập ‘thình thịch’, sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trợ lý thấy Ôn Nam dừng bước, cũng dừng lại theo, nhìn theo hướng nhìn của Ôn Nam.

“Ôn tổng, ngài đang nhìn cái gì vậy?”

Ôn Nam lắc đầu, “Không có gì.”

Nhưng mắt vẫn đang nhìn xung quanh.

Mới rồi, rõ rang hắn cảm giác phía sau có người đang nhìn theo hắn, nhưng khi quay lại lại không thấy có gì cả.

Cảm giác này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc... giống như Diệp Tiểu Ý.

Nhưng, sao cô ấy có thể xuất hiện ở đây chứ?

Chắc hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Ôn Nam thu ánh mắt về, sải bước rời đi.

Một lúc sau, Diệp Tiểu Ý mới bước ra từ phía sau cây cột, thấy chiếc xe Maybach màu đen đã đi khỏi, cô mới yên tâm, “Vừa rồi thật nguy hiểm…”

Mấy ngày sau, Diệp Tiểu Ý cũng vẫn “ôm cây đợi thỏ”, không có cách nào khác, cô rất nhớ Ôn Nam, dù ngắm nhìn hắn từ xa cũng đủ rồi...

Tối hôm đó, cô đi theo Ôn Nam đến tận khách sạn.

Ôn Nam uống say đến bất tỉnh nhân sự, được trợ lý đưa về chỗ ở.

Diệp Tiểu Ý trốn trong bụi hoa, chờ trợ lý đi khỏi mới lẻn vào.

Nhưng cửa dùng khóa mật mã...

Diệp Tiểu Ý thử mấy mật mã đều sai, sinh nhật hắn, sinh nhật bác trai, sinh nhật bác gái, tất cả đều sai.

Cuối cùng, Diệp Tiểu Ý đánh liều nhập ngày sinh nhật của mình.

Cửa liền mở ra!
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 25


Trong lòng Diệp Tiểu Ý bỗng không nói lên lời, hắn dùng sinh nhật cô làm mật mã sao?

Lúc này, trên sô pha phòng khách bỗng truyền đến giọng nói yếu ớt của Ôn Nam: “Nước…nước…”

Diệp Tiểu Ý lấy lại ý thức, vội vàng chạy đến nhà bếp rót cho hắn cốc nước.

Cô dìu Ôn Nam dậy, để hắn dựa vào lòng mình rồi cẩn thận cho hắn uống nước.

Trong dạ dày của Ôn Nam rất khó chịu, lông mày của hắn cau lại, sắc mặt ửng đỏ.

Diệp Tiểu Ý đau lòng, cô nhẹ nhàng vuốt lưng hắn giống như dỗ dành một đứa bé vậy.

Lúc này, cánh cửa bỗng nhiên mở ra…

Trợ lý mang thuốc giải rượu về, hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Ý trong phòng khách thì ngẩn người: “Diệp tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Diệp Tiểu Ý ấp úng: “Tôi…”

“Sao cô lại vào đây được?

Từ trước đến nay Ôn tổng chưa từng nói với ai mật mã của phòng này.”

“Tôi tự đoán…”

Diệp Tiểu Ý lúng túng nói.

“Diệp tiểu thư, tôi thấy cô nên sớm quay về đi.

Ôn tổng không thích người khác vào đây.

Nếu như để cậu ấy biết thì cô sẽ rất thảm đó.”

Trợ lý tốt bụng nhắc nhở.

Diệp Tiểu Ý cầu xin nói: “Cậu đừng nói cho anh ấy biết được không?

Mỗi lần anh ấy uống rượu là rất dễ bị sốt.

Đêm nay tôi muốn ở lại đây chăm sóc cho anh ấy, tôi bảo đảm sang sớm ngày mai trước khi anh ấy tỉnh lại tôi sẽ lặng lẽ rời đi!”

“Nhưng…”

Không đợi trợ lý nói hết, Ôn Nam đang nằm trong lòng Diệp Tiểu Ý chợt ọe một tiếng rồi nôn hết những gì trong bụng lên người của Diệp Tiểu Ý.

Đến trợ lý cũng cảm thấy…không dám nhìn thẳng.

Nhưng Diệp Tiểu Ý lại không hề ngần ngại, cô vội vàng vỗ lưng của Ôn Nam để hắn nôn một cách thỏa mái mà chẳng đoái hoài gì đến chỗ bẩn trên quần áo của mình.

Trợ lý nhìn Diệp Tiểu Ý cẩn thận tỉ mỉ xử lí chỗ dơ trên quần áo của mình, sau đó hai người họ lại dìu Ôn Nam vào phòng ngủ.

Trợ lý bị cô làm cho cảm động, đồng ý giúp cô giấu diếm.

Diệp Tiểu Ý cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn anh!”

“Diệp tiểu thư, cô đừng khách sáo.”

Trợ lý thầm nghĩ: Một cô gái lương thiện như vậy, tiếc rằng lại là con gái Diệp Triều Nhân.

Sau khi trợ lý đi khỏi, Diệp Tiểu Ý lấy khăn ấm đắp lên trán của Ôn Nam, Ôn Nam mơ mơ hồ hồ nắm lấy cổ tay của cô, miệng lẩm bầm tên cô: “Tiểu Ý…Diệp Tiểu Ý…”

Từ lúc gặp lại đến giờ, Ôn Nam chưa từng gọi tên cô một cách dịu dàng như vậy.

Diệp Tiểu Ý nước mắt lưng tròng: “Nam, em ở đây…em ở đây…”

Ôn Nam mơ hồ mở mắt, bàn tay to lớn của hắn xoa lên gò má cô, hắn cười mãn nguyện.

Bỗng dưng, Ôn Nam kéo cô ngã xuống giường rồi đặt cô ở dưới thân của mình, đôi môi nóng bỏng của hắn lập tức bao phủ lấy đôi môi của cô…

Đôi tay của Diệp Tiểu Ý vòng lên cổ của hắn, lúc đó nước mắt cứ thế rơi xuống, cô nhắm mắt đáp lại nụ hôn dịu dàng triền miên của hắn.

Gắn bó dây dưa, vui vẻ chịu đựng.


Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Ôn Nam tỉnh lại đã là hơn mười giờ.

Sau khi say rượu, hắn rất đau đầu.

Hắn nhìn chiếc giường gọn gàng rồi lại nhìn căn phòng trống không, có chút mơ hồ.

Hình như có người đã chăm sóc cho hắn cả đêm…

Mùi hương trên người của người đó rất giống Diệp Tiểu Ý.

Nói ra lại thấy lạ, Ôn Nam đã mơ một giấc mơ, trong mơ hắn đã triền miên cùng với Diệp Tiểu Ý.

Rất chân thực.

Lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên được mở ra.

Ôn Nam cau mày lại, hắn nhìn cánh cửa.

“Ôn tổng, ngài tỉnh rồi sao?”

Trợ lý bưng một cái khay đang tiến đến, trong khay là một bát cháo trắng và một cốc chanh mật ong.

Ôn Nam nghi hoặc: “Là anh sao?”

“Đúng vậy, tối qua tôi đã đưa ngài về.”

“Đêm qua là anh chăm sóc tôi sao?”

“Vâng, tôi sợ cậu sốt vì vậy đã ở lại.”

Ôn Nam sửng sốt: “Sao cậu biết tôi uống say sẽ phát sốt?”

Trợ lý bỗng trầm xuống, hắn nhanh chóng lấp liếm: “Tôi không hề biết ngài uống say sẽ phát sốt, không phải tối qua mưa sao?

Trên đường về ngài bị dính mưa.”

Lúc này Ôn Nam mới thôi không nghi ngờ nữa.

Nhưng mùi vị bát cháo này…
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 26


Hôm nay, lúc Diệp Tiểu Ý đang tắm nắng ở vườn hoa thì Quý Bạc Như gọi điện đến.

Quý Bạc Như nói trong điện thoại: “Tiểu Ý, anh tìm thấy mẹ em rồi…”

Diệp Tiểu Ý sửng sốt: “Quý đại ca, anh nói thật sao?”

“Ừm, anh tìm thấy thông tin của mẹ ở một bệnh viện tư nhân, em có muốn đi cùng anh đến thăm bà ấy không?”

Quý Bạc Như nói: “Anh biết, Ôn Nam không cho phép em đi thăm bác ấy.”

Diệp Tiểu Ý rất nhớ mẹ của mình, cô lập tức đồng ý.

Nửa tiếng sau, Quý Bạc Như đích thân tới đón Diệp Tiểu Ý,dẫn cô đến bệnh viện.

Cô vừa mới đi, người giúp việc đã gọi điện ngay cho Ôn Nam: “Ôn tiên sinh, Diệp tiểu thư bỏ trốn cùng một vị tiên sinh họ Quý rồi…”

Bỏ trốn sao?!

Diệp Tiểu Ý, gan của cô lớn quá rồi!

Ôn Nam nghe tin Diệp Tiểu Ý bỏ chạy liền nổi trận lôi đình!

Hắn tuyên bố hủy cuộc họp, lái xe về nhà.

Người giúp việc nói: “Nghe cuộc điện thoại của Diệp tiểu thư và Quý tiên sinh thì hình như bọn họ đi tìm ra mẹ Diệp tiểu thư rồi.”

Quý Bạc Như, tốt lắm!

Dám đối đầu với tôi, anh chết như nào cũng chẳng biết được đâu.

Ôn Nam nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, hắn lái xe đến bệnh viện.

Hắn lái xe như bay, chưa đầy nửa tiếng liền đến được bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện vừa đúng lúc Diệp Tiểu Ý bước xuống xe của Quý Bạc Như.

Quý Bạc Như dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô, hắn mở cửa xe giúp cô rồi đỡ cô xuống xe.

Diệp Tiểu Ý cười dịu dàng nói cảm ơn.

Ôn Nam nhấn ga rồi đột nhiên đâm vào chiếc xe Bingley của Quý Bạc Như.

Theo bản năng, Quý Bạc Như ôm lấy eo của Diệp Tiểu Ý, hắn quan sát cô một lượt rồi lo lắng hỏi: “Tiểu Ý, em không sao chứ?”

Diệp Tiểu Ý lắc đầu: “Không…”

Cô chưa nói dứt lời, Ôn Nam xuống xe, đến trước mặt hai người bọn họ, ánh mắt châm biếm: “Quý thiếu gia, cậu rất rảnh rỗi sao?”

Diệp Tiểu Ý nhìn nụ cười trên mặt của Ôn Nam, sống lưng bỗng lạnh buốt, cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của Quý Bạc Như, run run nói: “Ôn…Ôn Nam…anh…sao anh lại đến đây…”

“Cô rất bất ngờ sao?”

“Không phải…em…em…”

“Diệp Tiểu Ý, gan của cô ngày càng lớn rồi!”

Ôn Nam dùng một tay kéo Diệp Tiểu Ý, còn tay kia thì nắm lấy cổ của cô, nói một cách đầy hung dữ: “Dạo gần đây cô sống quá thỏa mái rồi phải không?

Ôm tôi và ông người đàn ông khác có khác nhau không?”

“Em…em không có…”

Diệp Tiểu Ý nói rất khó khăn.

Quý Bạc Như nổi giận, hắn nắm chặt bàn tay: “Ôn Nam, cậu có bản lĩnh thì nhắm vào tôi đi, đừng ức hiếp phụ nữ!”

“Tôi dạy dỗ người phụ nữ của tôi thì liên quan gì tới anh?

Anh quên bài học lần trước rồi sao?”

Ôn Nam lạnh lùng nói.

“Anh có phải là đàn ông không?

Đi ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối như vậy anh thấy rất vui phải không?”

Quý Bạc Như bất bình: “Nếu cậu không muốn trân trọng cô ấy nữa thì để tôi dẫn cô ấy đi.”

Ôn Nam mặc kệ Quý Bạc Như, hắn nhìn Diệp Tiểu Ý đầy khiêu khích nói: “Nói cho hắn biết, người đàn ông của cô là ai?

Cô đi cùng với ai?”

Diệp Tiểu Ý nhớ lại chuyện lần trước ở sân thượng của quán rượu, trong lòng chợt sợ hãi vội nói: “Người đàn ông của em là anh, em nghe anh, đi cùng với anh…”

Quý Bạc Như sắc mặt trắng bệch: “Tiểu Ý, sao em lại phải cầu xin một tên cặn bã như hắn chứ?

Anh đưa em đi!”

“Quý đại ca, cảm ơn anh giúp đỡ em…Em không muốn liên lụy đến anh.”

Ôn Nam buông cổ của Diệp Tiểu Ý ra rồi kéo cô vào trong lòng, hắn nói với Quý Bạc Như: “Nghe thấy chưa?

Cho dù cô ấy có bị tôi giày vò đến chết thì cô ấy cũng không đi cùng anh đâu.

Quý thiếu gia, nếu lần sau cậu còn dám lừa người phụ nữ của tôi nữa thì tôi sẽ khiến anh chết không toàn thây.”

Dứt lời, Ôn Nam kéo Diệp Tiểu Ý vào bệnh viện.

Quý Bạc Như nhìn theo bóng lưng của Diệp Tiểu Ý bị Ôn Nam kéo đi thì siết chặt nắm tay.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 27


Cửa phòng bệnh mẹ Diệp
Ôn Nam dắt Diệp Tiểu Ý đến cửa phòng bệnh nhưng hắn lại không cho cô vào, áp sát mặt cô vào cửa kính, lạnh lùng nói: “Không phải cô muốn gặp mẹ cô sao?

Nhìn đi, lần này tôi cho cô nhìn đủ!”

Mẹ Diệp Tiểu Ý gầy khô như que củi nằm trên giường bệnh, cơ thể suy nhược, phải sống nhờ máy thở.

Một tháng không gặp mẹ, Diệp Tiểu Ý không nhịn được òa khóc.

Nhưng điều khiến cô cảm thấy an ủi đó là Ôn Nam không ngược đãi mẹ mình, nhìn từ thiết kế phòng bệnh mà nói, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, máy móc tiên tiến, mẹ cô được chăm sóc rất tốt.

Diệp Tiểu Ý khóc thút thít nói, “Cảm ơn anh, Ôn Nam…”

Ôn Nam trầm mặt, không thèm để ý, ngang ngược uy hiếp cô, “Diệp Tiểu Ý, tốt nhất cô nên hiểu cho rõ tình hình hiện tại là gì, còn để tôi nhìn thấy cô qua lại với người đàn ông khác, tôi sẽ khiến cô cả đời này không gặp được mẹ cô nữa!”

Diệp Tiểu Ý đẫm lệ, mơ hồ nhìn Ôn Nam, hắn giận cô bởi vì cô qua lại với người đàn ông khác sao?

“Ôn Nam...

Anh đang giận chuyện em đi cùng Quý tiên sinh sao?”

Diệp Tiểu Ý lấy hết can đảm hỏi.

Ánh mắt ôn nhu của cô nhẹ nhàng hướng lên người Ôn Nam, thật mong chờ đáp án!

Trái tim Ôn Nam rung lên, cố ý to tiếng cười nhạo, “Giận?

Diệp Tiểu Ý, cô xứng sao?!”

“Nhưng rõ ràng anh đang giận chuyện em…”

“Nếu cô không mang đứa con của tôi trong bụng thì tôi sẽ quan tâm cô chắc?

Không biết tự lượng sức mình!”

Nói xong, Ôn Nam bỏ đi, để lại Diệp Tiểu Ý sững sờ tại chỗ, trái tim bỗng lạnh lẽo.

Cửa bệnh viện.

Sau khi lên xe, trái tim Ôn Nam loạn nhịp, tìm mãi mới thấy nửa hộp thuốc lá, vội vàng châm một điếu.

Sau lần Diệp Tiểu Ý không quen ngửi mùi thuốc lá trước kia, hắn rất ít hút thuốc…

Cho dù không về biệt thự, cũng cố gắng khắc chế.

Dường như hành vi này là theo bản năng, đến khi hắn nhận thức được thì lại cảm thấy bản thân thật nực cười.

Rõ ràng rất hận cô, muốn cô đau khổ, nhưng sao hắn luôn không thể tự chủ được, luôn suy nghĩ cho cô?

Giống như vừa nãy, hắn còn dẫn cô đi thăm mẹ cô, sợ cô lo lắng, nhìn thấy rồi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng mong muốn ban đầu của hắn là muốn để cô sống trong đau khổ và lo lắng…

Ôn Nam cảm thấy mình đã thay đổi, quyết tâm của hắn đã dần bị cô phá huỷ.

Ôn Nam đấm mạnh lên tay lái, vứt điếu thuốc rồi lái xe trở về.
...

Diệp Tiểu Ý đứng nhìn ở cửa phòng bệnh một lúc lâu rồi mới rời đi, trước khi đi, cô còn đến phòng của bác sỹ hỏi về tình trạng của mẹ mình.

Bác sĩ nói, “Diệp tiểu thư, cô yên tâm, tất cả viện phí ở đây đều được Ôn tiên sinh trả rồi, mẹ cô cũng đã được chúng tôi chữa trị bằng thuốc và phương án trị liệu tốt nhẩt, cô không cần phải lo lắng."

Sau khi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe Benz màu đen dừng lại bên chân Diệp Tiểu Ý, tài xế xuống xe, lễ phép nói với Diệp Tiểu Ý, “Diệp tiểu thư, Ôn tổng bảo tôi đến đón cô về.”

Diệp Tiểu Ý rất ấm lòng, tuy ngoài miệng Ôn Nam rất cay nghiệt, nhưng Diệp Tiểu Ý cảm thấy hắn vẫn là Ôn Nam hiền lành, không bị thù hận làm mờ mắt.

Cô quyết định, dù thế nào cũng phải tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Ôn Nam, bọn họ không thể cứ như vậy mãi được.

Đằng xa, xe Bingley của Qúy Bạc Như đang đậu ở bên đường.

Hắn ngồi trên ghế lái, ánh mắt dõi theo Diệp Tiểu Ý đang đứng trước cửa bệnh viện.

Quý Bạc Như nhớ tới ngày hắn cầu hôn Diệp Tiểu Ý, Diệp Tiểu Ý cự tuyệt nói, “Anh Quý, xin lỗi, em không thể kết hôn với anh, em luôn coi anh là anh trai…

Người em yêu là Ôn Nam.”

“Nhưng Ôn Nam sẽ không trở lại đâu.”

“Cho dù anh ấy không trở lại, đời này em cũng không yêu người khác.”

Thấy Diệp Tiểu Ý lên xe rời đi, Quý Bạc Như lấy điện thoại ra, bấm số.

Một lát sau, điện thoại đã được nối máy, một giọng nói ngọt ngào truyền đến, “Anh à!”

“Tư Lâm, em cũng nên trở về đi?”

Khóe miệng Quý Bạc Như lộ ý cười.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 28


Sau khi chia tay ở bệnh viện, ba ngày sau Diệp Tiểu Ý đều không gặp Ôn Nam.

Cô nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, đều không có tin tức của Ôn Nam, cô còn cho rằng điện thoại của mình bị hỏng, ngây ngô gọi đện thoại đến máy bàn trong biệt thự.

Bảo mẫu nghe thấy máy bàn reo, vội vã chạy từ phòng bếp ra nhận điện thoại, Diệp Tiểu Ý lúng túng nói, “Không cần, vừa rồi... là tôi gọi đó.”

“Diệp tiểu thư, cô không có việc gì thì gọi điện thoại ở nhà làm gì chứ?”

Bảo mẫu thấy khó hiểu, liền hỏi.

Diệp Tiểu Ý ngượng ngùng cười, “Tôi thử gọi xem điện thoại của tôi có hỏng hay không thôi.”

Đúng là không có hỏng nha.

Diệp Tiểu Ý ăn không ngon, ngủ cũng không yên, lấy hết dũng khí thay đồ đi đến cao ốc Ôn thị.

Lễ tân nhận ra cô nhưng không cho cô lên trên, cô liền ngồi chờ ở đại sảnh.

Điều hòa mở thật là lạnh.

Diệp Tiểu Ý ra ngoài vội nên không mang theo áo khoác, lúc này chỉ đành ôm hai tay sưởi ấm, lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay.

Khi trợ lý của Ôn Nam từ bên ngoài trở về, đã là năm giờ chiều.

Trợ lý vừa đi vừa nói, “Ôn tổng, tháng sau Celin trở về, vé máy bay đã đặt rồi, đến lúc đó ngài muốn đi đón không?”

Ôn Nam nhướng mày, “Từ khi nào vậy?”

“Sáng nay vừa nhận được email.”

Trợ lý nói.

Ôn Nam trầm ngâm, “Tôi biết rồi.”

Lúc quay đầu lại, Ôn Nam nhìn thấy Diệp Tiểu Ý đang ngủ trên ghế salon, mơ hồ vuốt cánh tay, có vẻ rất lạnh.

Ôn Nam dừng bước, “Sao cô ấy lại ở đây?”

“Ai?”

Trợ lý nhìn theo ánh mắt của Ôn Nam, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn.

“Ôn tổng, tôi đi xử lý ngay.”

Trợ lý vội vã chạy đến chỗ lễ tân hỏi, sau đó quay lại nói, “Ôn tổng, Diệp tiểu thư đã ở đây ba giờ đồng hồ rồi.”

“Lễ tân không nói cho cô ấy biết tôi không ở đây sao?”

“Không ạ...

Chỉ nói không cho Diệp tiểu thư lên lầu.”

Sắc mặt Ôn Nam trầm xuống, “Cô biết xử lý thế nào rồi chứ.”

Trợ lý phẫn nộ, trả lời, “Vâng.”

Cuối cùng, Ôn Nam đi về phía Diệp Tiểu Ý.

Tiếng giày da ‘cộp cộp’ khiến Diệp Tiểu Ý tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một đôi chân thon dài và giày da sáng loáng.

Diệp Tiểu Ý nhìn lên, ngạc nhiên gọi hắn, “Ôn Nam…”

“Đầu óc cô có vấn đề à?”

Ôn Nam tức giận nói.

“Ừ?”

Diệp Tiểu Ý ngơ ngác đứng dậy, vừa định nói thì thấy mũi ngưa ngứa, hắt hơi một cái, “hắt xì…”

Ôn Nam nhíu mày, cởi áo khoác ném cho cô, “Ngu ngốc!”

Diệp Tiểu Ý còn chưa kịp phản ứng, Ôn Nam đã xoay người bước vào thang máy, Diệp Tiểu Ý cầm áo đuổi theo.

Vào thang máy, Ôn Nam thấy cô vẫn chưa mặc áo khoác, liếc mắt nhìn, “Không muốn mặc thì vứt đi!”

Diệp Tiểu Ý mau mặc áo vào.

Trên áo còn lưu lại nhiệt độ của cơ thể hắn, thật ấm áp.

Diệp Tiểu Ý lẽo đẽo theo sau Ôn Nam, hắn thật cao, lưng thẳng tắp, giống hệt một cây tùng che trời, to lớn hung vĩ.

Sau khi vào phòng làm việc, Ôn Nam nới lỏng cà vạt ra, không nhịn được hỏi cô, “Tìm tôi có việc gì?”

Diệp Tiểu Ý ấp úng, “Thực ra...

Không có chuyện gì hết?”

“Cô nghĩ tôi rỗi rãnh lắm sao?”

Ý của Ôn Nam Ngụ là cô còn lãng phí thời gian của tôi?

Diệp Tiểu Ý lập tức hiểu ra, do dự bước lên trước, kéo tay áo Ôn Nam, lay nhẹ, rồi nói, “Ôn Nam, em và Quý tiên sinh thực sự không có gì...

Anh đừng hiểu lầm, đừng tức giận có được không?”

Ôn Nam vốn không hề tức giận… là ghen đó.

Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại ghen, rõ ràng hắn đã không còn yêu người phụ nữ này từ lâu rồi.

Nhưng trong chớp mắt, hắn lại bị động tác nhỏ theo thói quen của cô làm cho mềm lòng…
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 29


Người con gái này ngày trước mỗi lần chọc giận hắn, đều kéo kéo ống tay áo hắn nhận lỗi.

Ôn Nam đau lòng
Có lẽ bởi vì cô bây giờ điềm đạm đáng yêu,dịu dàng động lòng người, Ôn Nam mày liền quên nỗi đau năm năm trước sao?

Nhà cô ta đã phá hủy gia đình nhà mày!

Cô ta đã hủy hoại mối tình mà mày coi vật báu.

Mày có thể thả thứ sao?

Ôn Nam thở một hơi dài, tay nắm chặt thành quyền, cắn răng gạt tay Diệp Tiểu Ý ra, lui về phía sau, ánh mắt lạnh như đao nhìn cô: “Tôi nói rồi, tôi không nổi nóng!

Cô đừng dương dương tự đắc, cô chỉ là món đồ chơi trong tay tôi mà thôi.

Cô nghĩ tôi có thể vì cô mà động tình sao?”

“Diệp Tiểu Ý, tôi sẽ không bao giờ quên năm năm trước cô chia tay tàn nhẫn như thế nào!Ngày hôm đó trời mưa to, tôi đứng ở ngoài nhà cô một đêm, cô nhẫn tâm không xuất hiện.

Ôn Nam tôi không có lòng tự trọng mới yêu người đàn bà có tâm địa rắn rết như coo!”

Những câu này không biết có làm cho Diệp Tiểu Ý hết tia hi vọng, hay là khiến cho bản thân mình hết hi vọng.

Diệp Tiểu Ý nhín chặt mày, nước mắt chực chờ rớt xuống: “Ôn Nam, xin lỗi, năm năm trước tôi có lỗi khổ tâm trong lòng, tôi...”

“Diệp Tiểu Ý, cho đến tận bây giờ vì sao cô cứ phải kiếm cớ như vậy?

Ôn Nam tôi không phải thằng ngu!”

“Ôn Nam, tôi thật sự có nỗi khổ riêng, anh tin tôi có được không?”

Diệp Tiểu Ý cầu xin.

Ôn Nam quay lưng về phía cô, ánh mắt mâu thuẫn, nội tâm và trí óc đang đánh nhau.

Hắn không phải không tin Diệp Tiểu Ý, mà là hắn không đủ can đảm để nghe cô nói nỗi khổ lòng mình.

Hắn sợ lòng quyết tâm báo thù của mình bị dao động.

Ôn Nam nắm chặt nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Cô đi nhajtChir cần cô sinh đứa bé thật tốt, tôi sẽ cho cô năm nghìn vạn mà cô muốn!”

“Ôn Nam, ta không đi!”

Diệp Tiểu Ý xông lên ôm chặt lấy eo của Ôn Nam, khuôn mặt kề sát lưng hắn.

Cô gào khóc nói: “Năm năm trước em và anh đã bỏ lỡ nhau.

Năm năm sau em không muốn lại bỏ lỡ anh thêm một lần nữa...”

“Ôn Nam, em yêu anh, em yêu anh!”

Lời Diệp Tiểu Ý như con dao, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cứa vào tim Ôn Nam.

Chóp mũi Ôn Nam cay xè, ánh mắt lấp lánh.

Hắn khó khăn mở miệng, nhẫn tâm phun ra vài từ: “Nhưng tôi không yêu cô.”
...

Diệp Tiểu Ý như người vô hồn đi trên đường, trong đầu cô không nhừng nghĩ về lời Ôn Nam nói trong phòng làm việc.

“Tôi trở về chỉ có một mục đích duy nhất - báo thù!”

“Cô cho rằng tôi có thể lại yêu con gái kẻ thù giết cha mình thêm một lần nữa sao?”

“Cô cùng nhiều người đàn ông khác dây dưa bất chính như vậy, mà còn hi vọng tôi cưới cô về làm Ôn phu nhân sao?

Tôi chẳng qua chỉ chơi cô mà thôi.”

“Diệp Tiểu Ý, cô đừng nằm mơ nữa...Tôi chưa giết cô đã là nhân từ lắm rồi.”

“Cô chỉ là đôi giày rách mà thôi.”

“Mau cút đi.”

Nước mắt như hạt trân châu ào ào rơi xuống.

Trái tim Diệp Tiểu Ý đau quá!

“Không, không phải như thế...”

Diệp Tiểu Ý không chấp nhận kết quả này.

Nếu như Ôn Nam không yêu cô, tại sao lúc say rượu còn gọi tên cô?

Nếu như Ôn Nam không yêu cô, tại sao lại dùng ngày sinh của cô làm mật mã khóa điện tử?

Nếu như Ôn Nam không yêu cô, vì sao lúc lái xe đưa cô trở về còn căn dặn lái xe cẩn thận, cô thường bị say xe?

Nếu như Ôn Nam không yêu cô, tại sao vào thời điểm bắt gặp cô và Quý Bạc Như ở cạnh nhau, hắn lại tức giận đến thế?

Không đúng!

Ôn Nam, anh nói dối!

Diệp Tiểu Ý lấy hết dũng khí quay lại tòa cao ốc Ôn Thị.
...

Lúc Ôn Nam từ đại sảnh bước ra, sắc trời cũng dần muộn.

Ánh hoàng hôn ở cuối đường chân trời, vừa lãng mạn vừa có chút nuối tiếc.

Tài xế vẫn chưa đánh xe ra, Ôn Nam đứng trên bậc chờ đợi.

Chắc lúc này Diệp Tiểu Ý đã về đến nhà rồi.
 
Back
Top Bottom