Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 540: Cái này không phải là vẽ rắn thêm chân à?


"Được rồi! Cậu đến đây chúng ta nói chuyện!", Tần Kiệt thần bí như vậy khiến cho Triệu Chí Tân rất tò mò, ông ta không biết Tần Kiệt đang định làm trò gì.

"Ok, mai gặp nhé! Chúc chú ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Chí Tân xoa lông mày.

Thằng nhóc Tần Kiệt này lẽ nào lại có chiêu trò mới sao?

Nếu không, cậu ta đặc biệt đến thăm mình để làm gì?

Khá thú vị.

Tên này đã kiếm được rất nhiều tiền cho ông ta.

Ngày mai mời cậu ta ăn bữa cơm.

Triệu Chí Tân đã có chủ ý.

Tần Kiệt cúp điện thoại xong liền đi tắm.

Anh đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Anh cầm lên xem, là Tần Tuyết.

Vẻ mặt anh vô cùng ngạc nhiên, có chút không dám tin.

Kể từ khi từ Hỗ Hải trở về, anh và Tần Tuyết luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh.

Nhiều lần anh gọi cho Tần Tuyết, nếu không phải là tắt máy thì là không nằm trong vùng dịch vụ.

Anh rất phiền muộn.

Không ngờ hôm nay Tần Tuyết lại chủ động gọi điện cho anh.

Anh đương nhiên rất kích động.

Anh bình tĩnh lại rồi kết nối điện thoại.

"A lô, Tuyết Nhi!"

"Anh ngủ chưa?"

"Chưa!"

"Tắm chưa?"

"Vừa tắm xong!"

"Anh có rảnh không?"

"Có! Sao vậy?"

"Nếu có anh ra ngoài một chuyến nhé! Em đang ở ngoài kí túc xá!"

"Hả?"

Tần Kiệt có chút mông lung.

Tình huống gì vậy?

Đang yên đang lành, tại sao Tần Tuyết lại chạy đến kí túc xá của anh.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?

"Được! Em đợi anh! Anh ra ngoài tìm em ngay đây!"

"Ừm!"

Cúp điện thoại xong, Tần Kiệt vẫn không dám tin là thật, anh cẩn thận nhìn vào điện thoại.

Quả thực là Tần Tuyết gọi đến.

Cuối cùng anh cũng tin.

Thay quần áo, đeo giày thể thao, anh đi thẳng ra ngoài...

“Tuyết Nhi!”, sau khi về ký túc xá, quả nhiên Tần Kiệt trông thấy Tần Tuyết đang đứng bên ngoài.

“Kiệt Tử!”

Tần Tuyết nhào vào lòng Tần Kiệt, bật khóc.

“Cô bé ngốc nghếch, em khóc cái gì? Ai làm em không vui?”, Tần Kiệt vỗ nhẹ vào lưng Tần Tuyết, trấn an cô.

“Còn có thể là ai được hả? Đương nhiên là anh rồi!”

Tần Kiệt: “…”

Cái này không phải là vẽ rắn thêm chân à?

Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành để cho Tần Tuyết khóc cho thỏa thích.
Cô khóc suốt một phút, mới dừng lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 541: Một đêm thật tuyệt vời.


“Anh cũng không chủ động gọi điện cho em, còn để em gọi cho anh, đúng là chẳng ga lăng chút nào cả!”, Tần Tuyết tức giận.

“Anh có gọi cho em đấy chứ! Nhưng điện thoại của em luôn trong tình trạng tắt máy! Bộ em không biết à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không gọi được chẳng lẽ anh không biết đến ký túc xá tìm em hả?”, Tần Tuyết bất mãn chất vấn.

“Trời ạ, anh cũng đã đến dưới ký túc xá của em, nhưng gọi em, em không chịu ra, không phải à?”, Tần Kiệt tiếp tục giải thích.

“Bộ anh không biết lên phòng tìm em à?”, Tần Tuyết truy hỏi.

“Vào phòng em hả? Anh vào đó được à?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Anh có võ công cao cường mà, bộ không biết leo lên à?”, Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: “…”

Anh đã không còn lời nào để nói nữa.

Rõ ràng là Tần Tuyết làm càn mà.

Dù anh có giải thích thế nào thì cô cũng sẽ phản bác lại.

Biện pháp tốt nhất chỉ có một, đó là im lặng.

“Sao anh không nói nữa? Anh tưởng rằng im lặng là vàng thật à?”, Tần Tuyết mất hứng.

“Haizz…”, Tần Kiệt gãi đầu, đột nhiên, anh bế Tần Tuyết lên.

“Anh ôm em làm gì? Thả em xuống!”, Tần Tuyết không ngừng đánh Tần Kiệt.

Nhưng càng lúc, bàn tay trắng nõn như phấn càng đánh nhẹ hơn.

Cuối cùng là để mặc cho Tần Kiệt ôm.

Tần Kiệt ôm cô, trên đường đi, cả hai không nói gì cả.

Không bao lâu sau đã đến cổng phía đông.

Tần Kiệt hiện đã là người nổi tiếng trong trường, đương nhiên bảo vệ biết mặt anh.

Anh lên tiếng chào hỏi bảo vệ.

Thấy là Tần Kiệt, bảo vệ không làm khó, mắt nhắm mắt mở cho đi.

Nói đùa, Tần Kiệt hiện đang là nhân vật có tiếng tăm trong trường, là một viên ngọc sáng chói của Đại học Công Nghiệp Hồ, ngăn cản làm gì?

Tất nhiên là phải cho đi rồi.

Tần Kiệt ôm Tần Tuyết đi về phía trước, dừng lại trước khách sạn Quả Cam trên phố Đọa Lạc.

“Anh, anh dẫn em đến khách sạn làm gì?”, Tần Tuyết đỏ mặt, cúi đầu.

“Em đoán thử xem?”, Tần Kiệt lấp lửng.

“Em không đoán đâu!”, Tần Tuyết càng cúi đầu thấp hơn.

Tần Kiệt nở nụ cười.

Không ngờ cô gái nhỏ này cũng biết ngượng ngùng, thật đáng yêu!

Anh lấy ra CMND, đặt lên quầy tiếp tân.

Tiếp tân đã sớm quen với chuyện như vậy, không nói gì cả, mà dùng tốc độ nhanh nhất chọn phòng, đưa phiếu phòng cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt kéo Tần Tuyết chạy lên lầu.

“Anh còn thiếu một thứ!”, tiếp tân hô lên.

“Cái gì?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đồ bảo hộ!”, tiếp tân nói.

“Dẹp đi! Anh đây là huyền thoại, em không biết à? Không cần!”

Xì~

Tần Tuyết bật cười.

Tần Kiệt ngẩng đầu, ôm lấy cô bước lên lầu.

Tiếp tân ngơ ngác.

Huyền thoại?

Sao không nói là tin Xuân Ca, được trường sinh luôn đi!

Một đêm thật tuyệt vời.

Khi Tần Tuyết tỉnh thì Tần Kiệt vẫn còn say giấc.

Nhìn người đàn ông bên cạnh, Tần Tuyết nở nụ cười, từ giờ trở đi, cô chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

Bất kỳ ai cũng không thể chia cách cô và anh.
Cô muốn sinh thật nhiều con cho anh.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 542: Đoàn viên (Hoàn)


Nghĩ đến chuyện sinh con, mặt cô ửng hồng, rồi lại nở nụ cười.

“Ủa, sao em dậy sớm vậy?”, Tần Kiệt mở mắt hỏi.

“Ừm!”

“Tối qua ngủ có ngon không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Aiz, đừng hỏi nữa, người ta ngượng!”, Tần Tuyết ngượng ngùng.

“Có gì khó nói chứ! Ngủ ngon thì nói ngủ ngon, ngủ không ngon thì nói ngủ không ngon, bộ khó trả lời lắm à?”, Tần Kiệt ngồi dậy, ôm Tần Tuyết vào ngực.

Tần Tuyết: “…”

Cô suy nghĩ lung tung.

“Em nha, đúng là yêu tinh mà!”, Tần Kiệt chọc vào trán Tần Tuyết.

“Anh nói đúng, em chính là yêu tinh, mà còn là Cửu Vĩ Hồ Tô Đát Kỷ chuyển thế đầu thai, anh sợ chưa hả?”, Tần Tuyết rời khỏi vòng ôm của Tần Kiệt, bày ra dáng vẻ một con hồ ly, muốn hù dọa anh.

“Em là Tô Đát Kỷ thì anh chính là Trụ Vương triều Thương! Em vĩnh viễn không chạy thoát khỏi ngũ chỉ sơn của anh!”, Tần Kiệt ôm lấy Tần Tuyết.

“Giữa ban ngày ban mặt, đừng có làm bậy!”

“Anh muốn thế đấy, sao nào?"

“Để người khác nghe thấy thì không tốt đâu!”

“Nghe thấy thì nghe thấy, làm gì được anh chứ?”

“…”



Sau khi ra khỏi khách sạn, hai người nắm tay nhau đi về trường.

“Từ giờ trở đi, cô của em có muốn chia cắt chúng ta cũng vô dụng!”, Tần Kiệt nói.

“Sao hả? Anh định lười biếng à?”

“Không có!”

“Nói vậy, anh vẫn muốn có chỗ đứng ở Hỗ Hải?”

“Tất nhiên! Đàn ông đã nói ra là phải làm! Bằng không sao anh có thể xứng làm chồng của em?”

“Rất tự tin, nhưng mà…”

“Em phải tin tưởng chồng của em! Không phải chỉ là có chỗ đứng ở Hỗ Hải thôi sao, có gì đáng lo chứ! Chồng của em nói được làm được!”

“Ừm, em tin anh!”

“Vậy thì được rồi!”



Sau khi hai người đã giảng hòa, Tần Kiệt mua một cây thuốc Trung Hoa, một chai Mao Đài, đi thẳng đến đến chi nhánh chuyển phát nhanh Thần Thông.

Anh tìm Triệu Chí Tân.

Lúc này, ông ta đang bận phê duyệt tài liệu.

Tần Kiệt không quấy rầy, ngồi lẳng lặng đợi cho đến lúc Triệu Chí Tân xong việc mới mang những thứ đó ra.

Vừa nhìn, Triệu Chí Tân liền biết Tần Kiệt có việc cần mình giúp.

Ông cảm thấy rất ngạc nhiên, vội hỏi xem Tần Kiệt muốn ông giúp gì.

Tần Kiệt nói ra kế hoạch của mình.

Nghe xong, Triệu Chí Tân không khỏi giật mình.

“Tôi không thể làm chủ chuyện này được!”

“Tại sao? Chú là giám đốc mà!”

“Cậu cũng biết nói tôi là giám đốc, chứ có phải tổng giám đốc đâu! Lại càng không phải tổng giám đốc của chi nhánh Hoa Trung!”

“Nghe giám đốc Triệu nói vậy, nghĩa là chuyện này không còn cách nào nữa à?”

“Không phải không có cách!”, Triệu Chí Tân đã nhận thuốc lá Trung Hoa và rượu Mao Đài, đồ đưa đến miệng rồi, đương nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.

“Cậu đi tìm người phụ nữ họ Hoàng kia đi!”

“Giám đốc Hoàng?”

Tần Kiệt hiểu ra.

Giám đốc Hoàng vốn là giám đốc chi nhánh Hoa Hạ, chỉ cần cô ta phê duyệt, kế hoạch phát triển, mở rộng quy mô chắc chắn không có vấn đề.

“Ông thấy cô ta có đồng ý không?”, Tần Kiệt nói.

“Vậy thì phải xem bản lãnh của cậu rồi! Dù sao, tôi cũng đã chỉ đường cho cậu rồi, còn việc đi có thông thuận hay không thì không liên quan đến tôi! Phải dựa vào chính bản thân cậu!”, Triệu Chí Tân nói.

Đúng là lão hồ ly.

Cuối cùng Tần Kiệt cũng đã lĩnh giáo chiêu trò của Triệu Chí Tân.

Không muốn giải quyết công việc, những vẫn muốn lấy lợi ích.

Thế nhưng bạn lại chẳng bắt bẻ được ông ta.

Bởi vì ông ta thật sự không có quyền lực, lại nói, ông ta cũng đã chỉ đường rồi.

Không có biện pháp phản bác, Tần Kiệt nhận ra rằng so với người từng trải như Triệu Chí Tân, anh vẫn còn kém một chút.

“Được, tôi biết rồi! Nếu không còn gì thì tôi đi trước!”

“Tôi tiễn cậu!”

“Không cần, giám đốc Triệu bận việc mà, xin dừng bước!”

“Thuận buồm xuôi gió nhé!”

Triệu Chí Tân cũng không thực sự đứng dậy.

Sau khi rời đi, trong đầu Tần Kiệt vụt qua hình ảnh gặp gỡ giám đốc Hoàng tại buổi tiệc thường niên.

Đó là một người phụ nữ cá tính.

Điển hình của nữ giám đốc.

Thuyết phục được cô ta, hẳn là sẽ thuận buồm xui gió.

“Xem ra, con đường của mình vừa nặng nề vừa xa xăm…”
 
Back
Top Bottom