Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 530: "Đương nhiên là để dùng rồi!"


Ôn Thanh Thanh vẫn viện cớ cũ, nói tạm thời có việc đột xuất cần phải xử lý, cũng không kịp báo với giáo viên cố vấn, đúng lúc điện thoại cũng hết pin.

Mong giáo viên cố vấn tha thứ, không cần lo lắng, nói nhiều điều khiến giáo viên cố vấn yên tâm.

Đến cuối cùng, giáo viên cố vấn cũng lựa chọn tin tưởng cô ta.

Mặc kệ như thế nào, Ôn Thanh Thanh vẫn luôn là hình mẫu của một học sinh ngoan và từ trước đến giờ cũng chưa từng nghe nói cô ta phạm phải lỗi nào.

Đây chính là lần đầu tiên như vậy.

Có lẽ cô ta thực sự có việc đột xuất.

Giáo viên cố vấn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, nhưng vẫn nhắc nhở Ôn Thanh Thanh, sau khi giải quyết xong việc riêng thì quay về trường học sớm, phải chú ý an toàn!

Ôn Thanh Thanh cảm kích một hồi sau đó mới kết thúc cuộc điện thoại.

Nhưng cô ta có chút đau đầu.

Đêm qua cô ta chỉ lo cuộc hẹn với Tần Kiệt, xem nhẹ những chuyện khác.

May mà cuối cùng cô ta vẫn có thể ứng phó được.

Sau đó, cô ta lần lượt nhận thêm vài cuộc điện thoại.

Phần lớn liên quan tới việc cô ta không đi học rồi kiểm tra ban đêm không thấy.

Trò chuyện một hồi, nhoáng cái đã tới buổi chiều.

Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô ta.

Chính là Tần Kiệt mà cô ta đã đợi cả ngày.

Cô ta vội vàng tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện.

Sau đó cô ta chạy tới trước mặt anh.

"Bạn học Tần Kiệt, xin chào!"

"Ai vậy?"

Vừa rồi Tần Kiệt cúi đầu nên không thấy Ôn Thanh Thanh chạy tới.

Anh nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, còn trực tiếp gọi tên anh nên có chút kinh ngạc.

Vừa ngẩng đầu, Tần Kiệt liền choáng váng.

Tại sao lại là Ôn Thanh Thanh?

Không phải Ôn Thanh Thanh đã quay về trường rồi sao?

Tại sao lại gặp cô ta ở cửa siêu thị vậy.

Bọn họ sao lại trùng hợp như vậy?

"Ơ, là bạn học Ôn à, thật trùng hợp! Cậu cũng đi dạo siêu thị à?"

Tần Kiệt nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh, giả vờ tình cờ gặp mặt hỏi.

"Ha ha, đúng là trùng hợp!" Tần Kiệt giả ngu, Ôn Thanh Thanh cũng không vạch trần, đáp lại theo đúng ý của Tần Kiệt.

"Ơ… Cậu muốn ăn gì? Hay là muốn uống gì? Tôi mời cậu, cậu cứ mua đi!", Tần Kiệt vò đầu nói.

"Là tự cậu nói đấy!", Ôn Thanh Thanh bắt lấy cơ hội, tính toán giết Tần Kiệt một lần.

"Là tôi nói! Thật hiếm khi gặp gỡ bạn học, chiêu đãi một bữa là chuyện nên làm! Đi, vào trong đi, muốn ăn uống gì thì cứ mua, tôi sẽ trả tiền!", vẻ mặt của Tần Kiệt vô cùng hào phóng.

"Bạn học Tần Kiệt, cậu đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm tôi cảm thấy cậu có âm mưu gì đó!", Ôn Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.

"Ơ, có âm mưu gì đâu! Bạn học Ôn, cậu nghĩ nhiều rồi! Cậu có mua không? Nếu như không mua, đúng lúc tôi có chút việc, phải về trường học!", Tần Kiệt vội vàng lấy cớ, định rời đi.

Nhưng Ôn Thanh Thanh đã chờ một ngày, khó khăn lắm mới đợi được Tần Kiệt đi ra, làm sao cô ta để cho Tần Kiệt rời đi như vậy chứ.

Cô ta kéo tay của Tần Kiệt, chạy vào trong siêu thị.

"Cậu làm gì vậy?", Tần Kiệt vội vàng hỏi.

"Không phải cậu mời tôi ăn uống sao? Cậu nói xem tôi muốn làm gì?", Ôn Thanh Thanh quay đầu lại, nở nụ cười.

"Tôi, ý tôi nói là, mời cậu, nhưng, nhưng không bảo cậu nắm tay tôi mà!", ngón tay của Tần Kiệt chỉ về bàn tay của Ôn Thanh Thanh.

"Xì! Cậu tưởng là tôi muốn nắm tay cậu sao! Thật nhỏ nhen!", Ôn Thanh Thanh trợn mắt xem thường, buông tay ra rồi đi qua lối kiểm tra an ninh.

Tần Kiệt lắc đầu, bất đắc dĩ đành phải đi theo.

"A, Sofy này không tệ!", Ôn Thanh Thanh đẩy xe hàng, lúc đến khu đồ dùng hàng ngày, nhìn thấy Sofy vừa đến liền điên cuồng lấy xuống.

Trong nháy mắt, cô ta đã lấy bảy gói.

Tần Kiệt nhìn thấy có chút líu lưỡi không nói nên lời.

"Cậu, mua nhiều như vậy làm gì?"

"Đương nhiên là để dùng rồi!"

"Nhưng cũng không cần mua tới bảy gói nhiều như vậy chứ?"

"Thế nào? Cậu không muốn sao? Nếu đúng là như vậy thì tôi trả lại là được rồi!", Ôn Thanh Thanh cầm một gói lên định đặt lại lên giá.

"Thôi, lấy hết xuống đi, cậu cứ mua đi!", Tần Kiệt ngăn trở lại.

"Ha ha, tôi biết cậu sẽ không ngăn cản tôi mà!", Ôn Thanh Thanh nở nụ cười.

Tần Kiệt: "…"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 531: Rất dày rất dày.


"Ừ, hôm nay tuyết lê giảm giá mạnh, rẻ thật đó, nửa cân mới có 2 tệ! Tôi lấy...10 kg!"

Ôn Thanh Thanh lưỡng lự nói.

Loảng xoảng~

Tần Kiệt suýt chút nữa ngã xuống đất.

Rẻ liền mua 10 kg, gớm thật đó.

"Này, bạn học Ôn, 10 kg, có phải hơi nhiều quá rồi không?"

"Không nhiều! Sao? Cậu tiếc tiền à?"

"Không, đâu có! Tôi chỉ cảm thấy cậu mua 10 kg nhiều như vậy về có ăn hết không?"

"Ai nói có mình tôi ăn chứ, tôi còn phải chia cho các bạn cùng phòng và ký túc xá bên cạnh ăn cùng! Hừ, may mà cậu nhắc tôi, tôi cảm thấy 10 kg vẫn chưa đủ, thêm 5 kg nữa đi!"

Ôn Thanh Thanh nắm lấy túi, điên cuồng nhét tuyết lê vào trong.

Tần Kiệt hận không thể xé miệng mình ra.

Nói gì hay không nói, lại nói câu đó, giờ thì xui xẻo rồi.

Chẳng mấy chốc, Ôn Thanh Thanh đã nhét đầy tuyết lê.

Cô ấy đưa cho nhân bán hàng cân rồi băng túi.

Sau đó đặt nó vào giỏ hàng.

Nhân viên bán hàng thấy Tần Kiệt đẩy xe hàng, đang định chào hỏi lại bị Tần Kiệt vội vàng lắc đầu ngăn cản.

Nhân viên bán hàng không hiểu tại sao Tần Kiệt lại làm như vậy, nhưng người ta là ông chủ, ông chủ đã lên tiếng, cô ta đương nhiên phải nghe theo, coi như không thấy gì cả.

Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cũng may vẫn chưa để lộ.

Nếu không để Ôn Thanh Thanh biết được thân phận của anh sẽ vô cùng rắc rối.

"Này, táo đỏ cũng đang giảm giá, tôi lấy 5 kg!"

"Woa! Chuối rẻ quá, nửa cân 3 tệ, tôi lấy 5 cân!"

"Ôi trời! Nửa cân táo mới có 8 tệ, tôi lấy 5 cân!"

...

Cứ như vậy, Ôn Thanh Thanh càn quét hàng dọc đường đi.

Dù sao cũng là Tần Kiệt trả tiền, cô ấy mặc sức mua sắm.

Vừa mở miệng ra là đòi mua một đống.

Khi bước đến quầy thu ngân, toàn bộ xe đẩy hàng đã đầy ắp.

Nhân viên thu ngân vốn định chào hỏi Tần Kiệt nhưng lại bị Tần Kiệt lén lút ngăn cản.

Cô ta làm bộ như không biết Tần Kiệt vậy, quét mã vạch từng món đồ một.

Một lát sau, nhân viên thu ngân báo giá: “2000 tệ, cảm ơn!"

Tần Kiệt: "..."

Cô gái Ôn Thanh Thanh này, được đấy!

Lần đầu tiên mời cô ấy liền cho mình một đơn giá lớn như vậy.

Đủ tàn nhẫn.

"Này, bạn học Tần Kiệt, cậu sao thế? Sắc mặt có chút khó coi, có phải cậu tiếc tiền không?", Ôn Thanh Thanh cố ý nói.

Nhân viên thu ngân nghe xong, người nào người nấy đều rất muốn cười.

Trong lòng thầm nghĩ, Tần Kiệt là ông chủ của bọn họ, một tháng kiếm được hàng triệu tệ, còn có thể quan tâm đến 2000 tệ sao.

Đùa kiểu gì vậy.

Nhưng Tần Kiệt đã sớm đánh tiếng, không cho bọn họ tiết lộ thân phận của anh, cho nên đám nhân viên thu ngân đành phải nhịn xuống không nói toạc ra.

Tần Kiệt dừng một chút rồi móc ví tiền ra.

Rất dày rất dày.

Sau khi mở ra, Ôn Thanh Thanh liếc mắt nhìn, ít nhất không dưới 50 tờ.

Cô ấy có chút kinh ngạc.

"Bạn học Tần Kiệt, cậu giàu thật đó! Nhiều tiền polime xanh vậy!"

"Ha ha, không nhiều lắm, đủ ăn đủ tiêu thôi!", Tần Kiệt cố tình giả vờ, rút ra 20 tờ tiền! Để trên quầy thu ngân! Sau đó lại lấy ra 10 tờ polime màu xanh: "Làm cho cô ấy một tấm thẻ vàng!"

"Vâng!", Tần Kiệt đã lên tiếng, nhân viên thu ngân nào dám lơ là.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 532: “Cô ấy không biết!”,


Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất làm cho Ôn Thanh Thanh một chiếc thẻ vàng, nói: "Cô gái, sau này chỉ dựa vào tấm thẻ này, khi cô đến siêu thị chúng tôi mua hàng sẽ được giảm giá 40%!"

"Woa, giảm 40%, quá tuyệt vời! Bạn học Tần Kiệt, cảm ơn cậu!", Ôn Thanh Thanh vội vàng đón lấy chiếc thẻ rồi nhét vào trong túi.

Tần Kiệt nặn ra một nụ cười, đẩy xe hàng, gọi hai nhân viên bảo vệ tới giúp bọn họ đẩy hàng ra ngoài, sau đó bắt một chiếc taxi, để từng thứ vào một.

"Bác tài, đến trường đại học công nghiệp Hồ!", Tần Kiệt nói với tài xế.

"Ok!"

Taxi nhanh chóng lao ra ngoài.

Nhưng Tần Kiệt lại phát hiện ra có gì đó không ổn.

Bởi vì dọc theo đường đi, anh phát hiện Ôn Thanh Thanh luôn nhìn chằm chằm vào anh, không dời mắt sang chỗ khác.

"Tôi nói này bạn học Ôn Thanh Thanh, cậu làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào rôi vậy, trên mặt tôi mọc hoa à?”

"Trên mặt cậu không có hoa!"

"Vậy tại sao cậu cứ nhìn vào tôi?"

"Bởi vì tôi cảm thấy rằng nếu cậu không đi làm diễn viên thì làng giải trí sẽ mất đi một ảnh đế, đáng tiếc thật đó!"

"Diễn viên? Làng giải trí? Cậu có ý gì? Sao tôi không hiểu nhỉ?"

“Giả vờ, vẫn còn giả vờ! Tần Kiệt, cậu cảm thấy thú vị à?”

“Tôi giả vờ gì?”

“Cậu có biết tại sao tôi lại gặp phải cậu không? Cậu sẽ không cho rằng chúng ta tình cờ gặp nhau đấy chứ?”

“Không phải vậy sao?”

“Đương nhiên không phải rồi!”, Ôn Thanh Thanh nói: “Kể từ sau khi cậu ra khỏi khách sạn, tôi vẫn luôn bám theo cậu!”

“Cái gì? Cậu theo dõi tôi?”, Tần Kiệt dường như hiểu ra điều gì đó.

“Đúng! Tôi đã theo dõi cậu! Đầu tiên cậu đến cửa hàng mới của siêu thị Kiệt Tuyết, sau đó lại đến cửa hàng cũ! Tôi đã ở bên ngoài đợi cậu cả ngày! Cậu nói xem đây là trùng hợp thật hay là một sự trùng hợp giả?”

Tần Kiệt: “...”

Anh không còn gì để nói.

Không ngờ bí mật của anh lại bị Ôn Thanh Thanh phát hiện ra.

Hừ, không đúng.

Nếu Ôn Thanh Thanh đã biết anh là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết, cô ấy còn khiến anh tiêu một đống tiền.

Lẽ nào...

Trúng kế rồi.

Tần Kiệt đã hiểu ra.

Ôn Thanh Thanh cố ý muốn trêu đùa anh!

Mục đích là để trừng phạt anh vì đã giấu diếm cô.

“Làm sao? Còn giả bộ?”, Ôn Thanh Thanh hỏi.

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi là ông chủ của Kiệt Tuyết!”, Tần Kiệt nói.

“Hả, người anh em, cậu là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết sao?”, lái xe nghe vậy có chút sững sờ.

Nhìn Tần Kiệt mới chỉ ngoài 20 tuổi là cùng.

Thế mà đã là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết.

Trời ơi, nghịch lý gì vậy?

“Ha ha, đúng vậy, ông anh tập trung lái xe đi!”

“Thật ngại quá, tôi hơi kích động! Hai người tiếp tục, tiếp tục đi!”

Lái xe có chút ngượng ngùng.

Tần Kiệt không để bụng: “Chuyện này, cậu nói cho người khác biết chưa?”

“Chưa, sao thế?”, Ôn Thanh Thanh không hiểu.

“Chưa là tốt nhất! Chuyện tôi là ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết, trước mắt, cả trường chỉ có mình Vương Tinh biết, tôi không muốn để cho những người khác biết, cậu hiểu ý tôi chứ?”

“Ý cậu là nói Tần Tuyết, cậu ta...”

“Cô ấy không biết!”, Tần Kiệt nói.

“Cái gì?”, Ôn Thanh Thanh ngạc nhiên.

Kiệt Tuyết, Kiệt trong Tần Kiệt, Tuyết trong Tần Tuyết, chuyện lớn như vậy thế mà Tần Kiệt không nói với Tần Tuyết.

Tần Tuyết vẫn chưa biết gì?

Sao có thể.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 533: "Vẫn giả quá, lại từ đầu!"


“Cậu không lừa tôi chứ?”, Ôn Thanh Thanh không tin.

“Tôi cần phải lừa cậu chắc?”, Tần Kiệt nói.

Ôn Thanh Thanh đột nhiên mỉm cười.

Tần Tuyết vậy mà lại không biết siêu thị Kiệt Tuyết là của Tần Kiệt.

Cô ấy biết trước Tần Tuyết một bước.

Tần Kiệt còn muốn cô ấy giấu Tần Tuyết, không để cho Tần Tuyết biết.

Tốt, đây là chuyện tốt.

Ít nhất, trong lòng Tần Kiệt chắc chắn vẫn đang do dự.

Nếu không đã sớm nói cho Tần Tuyết biết rồi.

Tuyệt đối sẽ không tiếp tục giấu diếm.

Như vậy, rất có triển vọng rằng Kiệt Tuyết sẽ được đổi tên thành Thanh Kiệt trong tương lai.

Giấu thì giấu.

Ôn Thanh Thanh mong còn không được.

“Cậu cười gì?”, Tần Kiệt nói.

“Tôi cười vi khả năng giấu diếm người khác của cậu thật cao siêu!”

“Ha ha, thường thôi thường thôi...”

“Thứ ba thế giới đúng không?”

Ôn Thanh Thanh nói tiếp.

Tần Kiệt: “...”

Vẫn chưa xong sao?

Ôn Thanh Thanh, cậu có cần độc ác như vậy không!

"Biểu cảm gì vậy. Tôi là gái đẹp đó! Cậu không thể cười một cái hay sao?", Ôn Thanh Thanh bĩu môi.

"Không cười không được sao?", Tần Kiệt thật sự không muốn cười.

Bởi vì, anh phát hiện ra ở trước mặt Ôn Thanh Thanh, anh thật sự cười không nổi.

"Không được, cậu phải cười! Tôi nói rồi đó!", Ôn Thanh Thanh nhíu mày không đồng ý.

Tần Kiệt: "..."

Được.

Hóa ra không cười không được.

Ok, cười thì cười.

"Ha ha~", Tần Kiệt cưỡng chế nặn ra một nụ cười.

"Không được, trông miễn cưỡng quá!", Ôn Thanh Thanh lắc lắc đầu.

"Vẫn chưa được sao?", Tần Kiệt cảm thấy có chút không nói nên lời, anh bất đắc dĩ, dừng một chút.

"Ha ha~"

"Vẫn không được, cười giả quá, lại nào!", Ôn Thanh Thanh lại lắc đầu.

Vẫn chưa hài lòng.

"Đừng đùa nữa được không! Cười, không vui chút nào cả!", Tần Kiệt không muốn cười nữa.

"Không muốn cười đúng không, ok, tôi đến tìm Tần Tuyết..."

"Được rồi, tôi cười, tôi cười là được chứ gì?"

Tần Kiệt vội vàng ngăn cản.

Trước mắt, anh thật sự không muốn để Tần Tuyết biết anh mở siêu thị.

Bởi vì kế hoạch của anh là tạo cho Tần Tuyết một bất ngờ sau khi siêu thị mở khắp thành phố Hán và trở thành một thế lực mới ở đây.

Nếu không, anh đã sớm nói với Tần Tuyết về việc mở siêu thị rồi.

Việc gì phải giấu đến bây giờ.

Anh không muốn Ôn Thanh Thanh làm rối tung kế hoạch.

"Ha ha!"

"Vẫn giả quá, lại từ đầu!"

"Ha ha~"

"Ừm, khá hơn một chút, nhưng vẫn có chút khuyết điểm, tiếp!"

"Ha ha ha ha ha~"

"Ừm, có tiến bộ! Tuy nhiên, vẫn còn thiếu một chút một chút, lại nào!"

"Aaa ha ha ha ha ha~"

"Bing go! Vậy mới phải chứ! Cười phải xuất phát từ nội tâm!", Ôn Thanh Thanh búng tay, cuối cùng cũng hài lòng với nụ cười của Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 534: "Ký túc xá của tôi nhé!"


Nhưng Tần Kiệt lại không muốn cười thêm một lần nào nữa.

Quá dày vò.

Anh sắp phát điên lên rồi.

Ôn Thanh Thanh chắc chắn đang cố ý chỉnh anh.

Anh bắt buộc phải cười hết lần này đến lần khác.

Thật ấm ức.

"Hừ, bác tài lái xe nhanh quá, thời gian cậu cười đã đến trường rồi! Yêu cầu cuối cùng!"

Ôn Thanh Thanh giơ ngón tay trắng nõn ra.

"Cái gì?", Tần Kiệt nói.

"Nhắm mắt lại!", Ôn Thanh Thanh nói.

"Đang yên đang lành, làm gì mà phải nhắm mắt?", Tần Kiệt có chút khó hiểu.

"Kêu cậu nhắm thì cậu nhắm đi, nói lảm nhảm nhiều như vậy để làm gì! Mau lên chút!", Ôn Thanh Thanh lại bĩu môi, xem chừng có chút tức giận.

"Được rồi, được rồi, nhắm mắt đúng không? Ok, tôi nhắm là được chứ gì!"

Tần Kiệt không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại.

"Không được nhìn lén đâu đấy!", Ôn Thanh Thanh đặc biệt nhấn mạnh.

"Ok ok ok, tôi không nhìn! Cậu nói đi, yêu cầu gì?", Tần Kiệt hy vọng Ôn Thanh Thanh nhanh chóng nói xong, anh sẽ hoàn thành sớm hơn, để tiễn bà cô lắm trò này đi cho đỡ phiền phức.

Chụt chụt!

Nhưng giây tiếp theo, Tần Kiệt đứng hình.

Bởi vì anh cảm thấy có gì đó trên môi mình.

Anh lén mở mắt ra liền nhìn thấy đôi môi mỏng của Ôn Thanh Thanh đang áp chặt vào môi anh.

Cái này...

Anh lại bị Ôn Thanh Thanh cưỡng hôn.

Người phụ nữ này lần nào cũng chơi chiêu này.

Quá đáng lắm rồi đó.

"Được rồi, yêu cầu của tôi đã xong! Bác tài, dừng ở vườn dâu tây phía trước đi!"

"Ok!"

Vèo vèo~

Chiếc taxi phóng nhanh đến rìa vườn dâu.

Ôn Thanh Thanh đẩy cửa ra muốn xuống xe.

"Cậu không cần phải xuống!"

"Tại sao?", Tần Kiệt không hiểu.

"Để Tần Tuyết thấy, cậu giải thích kiểu gì?", Ôn Thanh Thanh chớp chớp mắt.

Tần Kiệt: "..."

Được thôi, Ôn Thanh Thanh nói rất có lý.

Không thể để cho Tần Tuyết hoặc là những người có liên quan đến cô ấy thấy.

Nếu không, sẽ xảy ra rất nhiều hiểu lầm và rắc rối.

"Ok, nhưng đồ cậu mua lấy xuống kiểu gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Đơn giản! Tôi nhờ bác tài lấy xuống hộ, đặt dưới đất rồi kêu người đến xách về là được!", Ôn Thanh Thanh nói.

"Cũng đúng! Được rồi, tôi không xuống nữa!"

Phịch!

Cửa đóng lại.

Chẳng mấy chốc, bác tài đã giúp Ôn Thanh Thanh xách đồ ăn vặt vừa mua về xuống, cô ấy thật sự gọi điện thoại kêu người đến lấy.

Sau khi bác tài lên xe, hỏi: "Người anh em đi đâu?"

"Ký túc xá của tôi nhé!"

"Ok!"

Taxi nhanh chóng quay đầu, lái vào bên trong trường đại học công nghiệp Hồ.

"Người anh em, tôi có một ý kiến không biết có tiện nói ra hay không?"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 535: Anh bận quá nên quên mất.


"Anh nói đi!"

"Cô gái ban nãy khá ổn đó! Không những xinh xắn mà còn dịu dàng, hài hước hóm hỉnh, mấu chốt là vóc dáng của cô ấy, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tôi đoán rằng cô ấy nhất định có thể sinh con trai! Lấy cô ấy đi!"

Tần Kiệt: "..."

Tài xế thời đại ngày nay có thể bói đường tình duyên sao?

Đến cả chuyện sinh con trai hay con gái cũng có thể nhìn ra?

Có cần tinh thông như vậy không?

"Bác tài, anh đùa tôi sao?", Tần Kiệt không tin, còn tưởng rằng lái xe đang nói đùa.

"Này, người anh em, chuyện hôn nhân đại sự, tôi không đùa đâu! Tôi cảm thấy hai người có tướng phu thê! Là thật đó! Hai người ở bên nhau, 100% sinh được con trai! Nếu cậu không tin, hôm khác có thời gian rảnh đến chùa Quy Nguyên, tìm một ông thầy hỏi xem sao, tôi bảo đảm rằng ông ấy nói giống hệt tôi!"

Lái xe vỗ ngực cam đoan.

Tần Kiệt mơ hồ.

Chắc chắn 100%.

Thật hay giả vậy?

Xem ra để trở thành một tài xế không hề đơn giản.

Để tạo ra đề tài nói chuyện, để cho bầu không khí không ngột ngạt buồn tẻ, còn phải học xem tướng và cách mua vui, thậm chí tấu hài và kể chuyện cười.

Giỏi.

Học rộng tài cao.

Két két~

Chiếc xe nhanh chóng đến trước cửa ký túc xá nam.

"Bao nhiêu tiền?"

"30 tệ!"

"Tôi đưa anh 50 tệ, không cần trả lại!"

"Vậy sao được?"

"Cho thì anh nhận đi!

Tần Kiệt xuống xe.

"Cảm ơn nhé!"

Tài xế nhanh chóng rời đi.

Nhìn tài xế lướt qua, Tần Kiệt trầm ngâm suy nghĩ.

Taxi là lái xe, đội xe vận chuyển cũng là lái xe.

Đều là lái xe.

Lái xe vận chuyển hàng hóa cũng cần tăng cường học tập để trở thành người biết nhiều kiến thức như bác tài kia?

Nếu không, khi chạy đường dài, sẽ rất dễ bị nhàm chán buồn tẻ.

Ừm, chuyện này, anh phải cân nhắc kĩ lưỡng mới được, phải cho các tài xế trong bộ phận vận chuyển tăng cường tham gia các hoạt động ngoại khóa và nâng cao kiến thức của họ.

Tần Kiệt vừa đi vừa suy nghĩ, cân nhắc.

Khi anh đi đến ký túc xá.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Là Khương Tiểu Nha.

"A lô, Tiểu Nha à, có chuyện gì vậy?"

"Cậu đang ở đâu?"

"Tôi vừa về đến kí túc xá, sao thế?"

"Tôi tìm cậu cả ngày nay rồi đó, rốt cuộc cậu đi đâu vậy!"

"Tôi ở bên ngoài xử lý chút chuyện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói thẳng ra xem nào! Đừng thừa nước đục thả câu nữa!"

"Chuyện của Lâu béo giải quyết xong rồi!"

"Ồ, thật sao?", lúc này, Tần Kiệt mới nhớ tới chuyện của Lâu béo và Dương Liễu hôm nay sẽ có kết quả.

Anh bận quá nên quên mất.

"Kết quả thế nào?", Tần Kiệt hỏi.

"Đại đoàn viên!", Khương Tiểu Nha nói.

"Là sao?", Tần Kiệt muốn nghe cụ thể hơn.

"Bố mẹ của Lâu béo đi thẳng vào vấn đề muốn Dương Liễu làm con dâu! Họ còn nói sẽ xử lý lo liệu mọi chuyện! Không cần nhà Dương Liễu phải bận tâm..."

"Cuối cùng, phụ huynh hai bên nói chuyện rất hòa hợp, sau đó đi tới chuyện hôn sự!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 536: Thông báo đại khái là như này.


"Ồ, chuyện hôn sự đã định rồi ư!", Tần Kiệt có chút kinh ngạc.

"Định vào ngày nào vậy?"

"Ngày 1 tháng 5!", Khương Tiểu Nha nói.

"Ừ, ngày lễ này được! Đến lúc đó, mọi người đều có thể tham gia, lây chút không khí vui mừng!", Tần Kiệt nói.

"Đúng vậy! Chẳng qua, cậu vô cùng quan trọng!", Khương Tiểu Nha úp úp mở mở.

"Sao nói như vậy?", Tần Kiệt có chút không hiểu.

"Lâu béo và Dương Liễu nói, lúc bọn họ còn ở trường học, nhận được sự giúp đỡ nhiều nhất từ cậu! Cậu còn hợp tác với Lâu béo thực hiện dự án tái chế phế liệu trong khuôn viên trường, còn làm chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách liên minh ba trường, khiến thu nhập hàng tháng cộng lại không ít hơn 60 ngàn tệ!"

"Bố mẹ hai bên sau khi nghe xong, đều vô cùng kinh ngạc! Thu nhập một tháng 60 ngàn tệ, một năm sẽ được hơn 700 ngàn tệ! Thật đáng sợ mà! Bố mẹ Lâu béo ngây người tại chỗ luôn!"

"Bố mẹ Dương Liễu sau khi lấy lại tinh thần, nghiêm túc hỏi chuyện kinh doanh của Lâu béo, Lâu béo trả lời đâu vào đấy, rõ ràng mạch lạc, khiến bố mẹ Dương Liễu vô cùng vừa lòng!"

"Không nói hai lời, lập tức đồng ý hôn sự ngay tại chỗ! Họ còn nói tới lúc đó, phải mời cậu làm chứng hôn, lên sân khẩu phát biểu!"

Khương Tiểu Nha nói.

"Á? Tôi, lên sân khẩu phát biểu? Còn làm người chứng hôn nữa?"

Tần Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có một màn như vậy.

"Đúng vậy, cậu chính là quý nhân của Lâu béo! Cậu không làm người chứng hôn thì ai làm? Những người khác đều không tư cách!", Khương Tiểu Nha nói.

"Được rồi, tôi biết rồi!"

Muốn anh làm người chứng hôn thì làm thôi.

Dù sao thì anh vẫn chưa bao giờ làm người chứng hôn.

Tần Kiệt không phản đối.

"Còn có chuyện gì nữa không?", Tần Kiệt hỏi.

"Hai ngày này cậu không đi học! Cậu đã đi đâu và làm gì?", Khương Tiểu Nha tò mò.

"Bí mật!"

"Xì! Còn chơi trò bí mật với anh em, thành thật khai báo, gần đây cậu chiến tranh lạnh với Tần Tuyết, có phải cậu Kim Ốc Tàng Kiều ở bên ngoài rồi không!", Khương Tiểu Nha ép hỏi.

Kim Ốc Tàng Kiều (*): chỉ đàn ông sắm ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

"Tôi là loại người như vậy sao? Nếu có thì lúc trước Ôn Thanh Thanh theo đuổi tôi, tôi đã đồng ý rồi!", Tần Kiệt trợn mắt.

"Cũng đúng! Chẳng qua, tôi cảm thấy cậu vẫn nên tìm cơ hội gặp gỡ Tần Tuyết đi! Đừng lạnh lùng mãi thế, lạnh quá thành bệnh luôn đấy!", Khương Tiểu Nha đề nghị nói.

"Tôi biết rồi! Cậu còn cần khai báo gì nữa, nói hết một lần đi!", Tần Kiệt có chút không kiên nhẫn.

"Không có, không có!"

Tút tút ~

Khương Tiểu Nha biết Tần Kiệt có chút phiền, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.

Tần Kiệt cười cười, không để ý.

Vừa bước vào ký túc xá, anh tắm rửa rồi chui lên giường ngủ cho đến khi trời sáng.

Những ngày kế tiếp.

Lâu béo vô cùng bận rộn.

Cậu ta vội vàng giải thích với trường học, cũng vội vàng thay Dương Liễu xin phép.

Còn bận rộn đi gặp bạn bè họ hàng nhà Dương Liễu, vân vân.

Cậu ta bận rộn như vậy, chuyện của chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách không thể không ai xử lý.

Trước tình trạng chưa tuyển được ứng viên thích hợp thì Tần Kiệt chỉ có thể đích thân ra trận.

Nhưng anh cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Vì thế, anh phát thông báo tuyển dụng trên đài phát thanh của trường.

Thông báo đại khái là như này.

Trong bối cảnh mở rộng quy mô kinh doanh của chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, sắp tới cần tuyển nhận năm nhân viên bán thời gian.

Nếu muốn làm toàn thời gian cũng được.

Lương của nhân viên bán thời gian được thanh toán hàng ngày và lương của nhân viên toàn thời gian được thanh toán hàng tháng.

Mặt khác, nhân viên toàn thời gian còn được mua bảo hiểm và quỹ nhà ở.

Vừa nghe còn được mua bảo hiểm.

Trong khuôn viên đại học Công nghiệp Hồ nổ tung.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 537: Thời gian cứ thế trôi qua.


Có thể mua bảo hiểm và quỹ nhà ở đương nhiên vô cùng tốt.

Ngay khi tin tức được tung ra, đã có một hàng dài sinh viên xếp dài trước cửa hàng Ngũ Kiếm Khách.

Trong đó có rất nhiều sinh viên năm tư cũng chạy tới ứng tuyển.

Có thể làm việc ở trường, công việc lại đơn giản, không cần lo lắng vì quan hệ nhân sự phức tạp, còn hỗ trợ mua bảo hiểm và quỹ nhà ở.

Công việc như vậy đốt đèn lồng tìm cũng không được.

Hiện tại có cơ hội như vậy bày ngay trước mắt, đương nhiên người cầu theo như vịt.

Tiếc nuối duy nhất chính là chỉ tuyển ba người.

Nhưng số lượng người ứng tuyển không ít hơn 100 người, cạnh tranh quá lớn.

Mọi người đều nộp đơn thi tuyển công chức.

Nhưng mặc dù như vậy, vẫn không thể ngăn cản sự nhiệt tình của nhóm sinh viên đại học công nghiệp Hồ.

Cảnh tượng này khiến hiệu trưởng trường hoảng hốt.

Ông ta còn tự mình đến khảo sát.

Quả thực đúng là như vậy.

Cuối cùng hiệu trưởng còn tự mình đi tìm Tần Kiệt, Tần Kiệt nhờ Khương Tiểu Nha và Vương Tinh giúp đỡ sàng chọn và phỏng vấn sơ bộ.

"Bạn học Tần Kiệt, cửa hàng của em càng lúc càng nổi tiếng rồi! Không tệ!", Chủ nhiệm Lưu khen anh.

"Nhờ phúc của trường ạ!"

"Mấu chốt là bản thân em cố gắng thôi! Em có thể nói kế hoạch tiếp theo em dự định sẽ làm gì?", Chủ nhiệm Lưu hỏi.

"Thầy thực sự muốn em nói à?"

"Đương nhiên rồi! Nếu không thì đám người ngoài ngành chúng tôi chạy ra ngoài làm gì được đây?", Chủ nhiệm Lưu chỉ tay về phía đồng nghiệp ở phòng giáo vụ bên cạnh.

"Được, vậy thì em nói!", Tần Kiệt cũng không giấu diếm, kể sơ bộ về kế hoạch tiếp theo của mình.

"Em muốn mở chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách ở khu vực làng đại học hồ Hoàng Gia và hồ Thang Tốn sao?", sau khi chủ nhiệm Lưu nghe kế hoạch của Tần Kiệt xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ mình ông ấy mà những người ở phòng giáo vụ cũng có phản ứng tương tự.

Bọn họ không ngờ tham vọng của Tần Kiệt lại lớn như vậy.

"Vâng! Nhân lúc các công ty chuyển phát nhanh lớn trong nước vẫn chưa kịp phủ sóng, em nhanh chóng nắm bắt thị trường!", Tần Kiệt nói.

"Vâng, lời em nói rất có lý! Nhưng mà bên hồ Hoàng Gia và hồ Thang Tốn không thuộc phạm vi trường chúng ta! Nếu như em muốn chúng tôi giúp đỡ, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm!", Chủ nhiệm Lưu nói.

"Không sao! Em đã có kế hoạch tổng thể rồi!", Tần Kiệt giải thích.

"Ồ, vậy sao? Được, em có kế hoạch là tốt rồi! Nhưng mà trường học ở hai nơi đó rất nhiều, phương diện nhân sự, em có đủ dùng không?", Chủ nhiệm Lưu hỏi.

"Ý của thầy là…", Tần Kiệt vừa nghe liền hiểu, chủ nhiệm Lưu đến đây đã có kế hoạch.

"Thầy nói thẳng luôn!", chủ nhiệm Lưu đi thẳng vào chủ đề: "Còn hai tháng nữa là tới mùa tốt nghiệp, trường chúng ta còn rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp chưa tìm được việc làm!"

"Nếu như có thể, em có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề này! Để cho bọn họ tạm thời có một nơi làm việc! Sau đó, nếu bọn họ cảm thấy không thích hợp có thể đổi công việc cũng được! Em thấy sao?"

Lời này vừa nói ra, Tần Kiệt khẽ trầm mặc.

Nhóm người của chủ nhiệm Lưu cũng không quấy rầy, im lặng chờ đợi.

Dù sao chuyện này rất lớn, Tần Kiệt cần thời gian cân nhắc.

Chuyện này hết sức bình thường.

Ngược lại, nếu như Tần Kiệt không muốn trực tiếp đồng ý, đám người chủ nhiệm Lưu vẫn không yên tâm được.

Hiện tại Tần Kiệt cân nhắc quan hệ lợi hại, đám người chủ nhiệm Lưu rất hài lòng.

Xem như bọn họ không tìm nhầm người.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Sau thời gian một tách trà.

Tần Kiệt nói: "Được, em có thể hỗ trợ giải quyết một phần! Nhưng phải quy định rõ số lượng tối đa, dù sao em vẫn chưa chính thức khởi động. Nếu nhiều người quá thì khó mà tiếp nhận! Xin chủ nhiệm Lưu có thể hiểu cho!"

"Chuyện này là đương nhiên rồi!", chủ nhiệm Lưu nở nụ cười.

Tần Kiệt đồng ý là tốt rồi.

Về phần số lượng, cũng không phải không thể xem xét.
Giống như lời Tần Kiệt nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 538: Nếu thật sự làm được.


Anh còn chưa chính thức khởi động, cụ thể rốt cuộc có thể tiếp nhận bao nhiêu sinh viên vào vẫn còn chưa biết.

Không thể không có giới hạn.

Bắt buộc phải có quy định.

Nếu không, số lượng nhân viên quá đông sẽ phản tác dụng.

"Cám ơn chủ nhiệm Lưu mọi người đã hiểu! Mong mọi người yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này!"

Tần Kiệt cam đoan nói.

"Cụ thể bao nhiêu, chúng tôi sẽ quay về thảo luận, sau khi thỏa thuận xong sẽ nói cho em biết!"

"Được, không sao! Em chờ tin tức của chủ nhiệm Lưu!"

"Ừ, em đi làm việc đi!"

"Vâng!"

Một giờ đồng hồ sau.

Tần Kiệt nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Lưu.

"Chủ nhiệm Lưu!"

"Tần Kiệt đấy à, là như thế này! Ban nãy chúng tôi mới mở một cuộc họp, sau khi thảo luận, chúng tôi đã đi đến thống nhất. Có tổng cộng 9 trường đại học hai bên bờ hồ Thang Tốn và hồ Hoàng Gia, nếu phân bổ vào các trường, mỗi trường bố trí 6 người, chắc là không thành vấn đề chứ?"

“Ít nhất phải 9 người!"

"6 người thôi! 9 trường, 54 người, chắc là không thành vấn đề chứ?", chủ nhiệm Lưu hỏi.

"Thêm 2 người đi thành 56!”, Tần Kiệt nói.

"56 à, được rồi, làm theo lời em nói đi!", chủ nhiệm Lưu nghe xong, rất vui.

Bố trí thêm 2 người tương đương với việc giảm bớt gánh nặng cho ông ấy.

Ông ấy đương nhiên rất vui.

Nhìn Tần Kiệt càng thuận mắt hơn.

"Ok, chuyện này, em sẽ sắp xếp! Đợi khi nào giải quyết ổn thỏa, em sẽ báo cáo với thầy!"

"Ok!"

Kết thúc cuộc gọi.

Tần Kiệt nhướng mày suy tư một hồi.

56 người, nếu tất cả đều được tuyển dụng.

Anh còn phải sắp xếp đào tạo trước.

Ví dụ như vấn đề đường đi.

Hoặc là vấn đề lái xe v.v

Nhưng trước khi đào tạo, việc đầu tiên anh phải giải quyết là nhận được sự chấp thuận.

Mặc dù anh muốn mở rộng với danh nghĩa Ngũ Kiếm Khách.

Tuy nhiên, hiện tại, hệ thống vận chuyển của anh vẫn chưa hoàn thiện.

Tạm thời siêu thị không thể tiếp quản công việc kinh doanh chuyển phát nhanh nên chỉ có thể tiếp tục sử dụng hệ thống vận chuyển của chuyển phát nhanh Thần Thông để mở rộng phạm vi ảnh hưởng.

Nhưng nếu muốn mượn danh nghĩa của chuyển phát nhanh Thần Thông để bành trướng thế lực thì phải được sự đồng ý.

Để được chấp thuận, anh phải đến gặp Triệu Chí Tân.

Chỉ là không biết Triệu Chí Tân có đồng ý hay không.

Đây là một vấn đề nan giải và phải được gỡ bỏ. Nếu không, không có cách nào để triển khai bước đầu tiên.

Tần Kiệt gọi điện cho Giang Lỗi của trường Đại học Công Nghệ Hoa Nam-phân hiệu Ngũ Xương.

Anh nói về kế hoạch của mình.

"Hả? Cậu chắc chứ?"

Giang Lỗi không ngờ tham vọng của Tần Kiệt lại lớn như vậy.

Mới liên minh ba trường chưa được bao lâu, giờ lại nghĩ đến việc mở rộng đến các ngôi trường đại học hai bên bờ hồ Thang Tốn và Hoàng Gia.

Nếu thật sự làm được.

Không cần phải nói, thu nhập hàng năm vô cùng khả quan.

Một tháng, lợi nhuận của ba trường mang lại có thể được 80 ngàn tệ.

Còn 9 trường thì sao?

Gấp 3 lần, 240 ngàn tệ?

Một tháng kiếm được 240 ngàn tệ, một năm được hơn 2,8 triệu tệ.

Gần 3 triệu tệ.

Điều này...
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 539: Xem như là người một nhà.


Giang Lỗi không dám tưởng tượng.

Người khác kiếm tiền, chật vật khổ sở, cả đời cũng không chắc kiếm được 3 triệu tệ.

Tần Kiệt thì ngược lại, anh kiếm tiền như rác vậy.

"Giang Lỗi, sao cậu không nói chuyện? Không đồng ý à?", Tần Kiệt lại nói.

"Không phải! Tôi chỉ cảm thấy sự việc đến quá đột ngột thôi!"

"Tôi biết là có chút đột ngột! Nhưng chuyện này, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi! Nhất định phải nhân lúc các công ty vận chuyển khác vẫn đang dậm chân tại chỗ và tìm kiếm thị trường, chúng ta giành lên trước nắm bắt cơ hội kinh doanh!"

"Nếu không, khi bọn họ cất bước, chúng ta muốn gia nhập vào cũng không có cơ hội nữa! Cậu nghĩ sao?"

Tần Kiệt nói ra ý kiến của bản thân.

"Nói thì nói như vậy! Nhưng chuyện này quá quan trọng! Tôi nghĩ tốt hơn là nên tìm Tạ Quan Lâm và Tào Bác, mấy người chúng ta cùng nhau thảo luận!", Giang Lỗi nói.

"Ừm, được! Tôi gọi cho bọn họ ngay đây! Chúng tôi hẹn lịch rồi nói với cậu sau nhé!"

"Ừm, tôi đợi điện thoại của cậu!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt lần lượt gọi cho Tạ Quan Lâm và Tào Bác.

Sau khi hai người nghe được kế hoạch của Tần Kiệt, phản ứng của bọn họ giống hệt Giang Lỗi.

Vô cùng kinh ngạc.

Bỗng nhiên mở rộng đến 9 trường đại học.

Kế hoạch này, có chút lớn quá.

Hơn nữa, tốc độ mở rộng có phải là nhanh quá rồi không.

Mặt bằng rộng, nhân sự phức tạp, về mặt quản lý, liệu có theo kịp tiến độ?

Tất cả các vấn đề đều phải được xem xét kỹ lưỡng.

Không phải nói mồm là xong.

Vì thế, Tạ Quan Lâm và Tào Bác cũng đề nghị rằng bọn họ nên ngồi lại với nhau để thương lượng.

Địa điểm gặp nhau ở cửa hàng KFC gần Hoa Nông.

4 người bàn bạc sôi nổi, tôi một câu, cậu một câu, nói ra quan điểm của mình.

Giải quyết từng thứ một.

Đến cuối cùng đã đi tới thống nhất.

Tất cả đồng ý với kế hoạch mở rộng của Tần Kiệt.

Kế hoạch bước đầu là nhân rộng mô hình kinh doanh hiện tại.

Áp dụng khuôn mẫu tham gia của đại diện gia nhập liên minh mỗi trường.

Tạ Quan Lâm, Tào Bác và Giang Lỗi phụ trách ba trường đại học với tư cách là ba phó giám đốc.

Vấn đề nhỏ, ba người bọn họ tự xử lý.

Vấn đề lớn, Tần Kiệt giải quyết.

Ví dụ như nhận được văn kiện phê duyệt của chuyển phát nhanh Thần Thông.

Muốn lấy được văn kiện phê duyệt, Tạ Quan Lâm, Tào Bác và Giang Lỗi đều tự lượng sức mình, biết rằng không ai trong số họ làm được.

Chỉ có Tần Kiệt mới có thể.

Xét theo điểm này liền có thể nhìn ra, Tần Kiệt làm ông chủ là thích hợp nhất.

Sau khi bọn họ đạt được sự đồng thuận, ăn xong một bữa cơm đã là buổi tối.

Lúc Tần Kiệt về kí túc xá đã 8 giờ tối.

Anh gọi điện thoại cho Triệu Chí Tân.

"Ồ, Tiểu Tần à, có chuyện gì mà gọi cho tôi muộn vậy?”, Triệu Chí Tân có chút bất ngờ.

"Giám đốc Triệu, mai chú có rảnh không?", Tần Kiệt không nói rõ ra mà thăm dò một vòng.

"Người khác tìm tôi có thể không có, nhưng cậu tìm tôi chắc chắn là có!", Triệu Chí Tân không hổ là người biết đối nhân xử thế, rất biết cách ăn nói.

Cứ như vậy khoảng cách giữa ông ta và Tần Kiệt đã được rút ngắn.

Xem như là người một nhà.

"Ha ha, cảm ơn giám đốc Triệu! Sáng mai, tôi đến thăm chú!", Tần Kiệt nói.
 
Back
Top Bottom