Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 520: “Ông đừng có mà mắng con nó!”


Hô hấp ngày càng trở nên dồn dập.

Cậu ta vểnh tai lên nghe.

Không muốn bỏ sót một từ, một chữ mà bố Trương nói.

“Lâu Nhi đang yêu!”, mẹ Tần nói.

“Lâu Nhi cũng đã ngoài 20 rồi, yêu đương là chuyện tốt! Bà cau có mặt mày để làm gì? Lẽ nào bố mẹ đối phương không đồng ý à? Nếu là vậy, tôi với bà đến gặp bố mẹ nhà gái xem sao?”

Bố Trương thản nhiên nói.

“Không, không phải!”, mẹ Trương nhất thời không biết nên nói như thế nào.

“Rốt cuộc bà muốn nói gì, nói thẳng ra có được không? Tôi sốt ruột lắm rồi!”

“Ừ… được rồi, tôi nói thẳng ra nhé!”, mẹ Trương lưỡng lự một lát: “Cô gái đó mang thai rồi!”

“Mang thai gì?”, giây tiếp theo, bố Trương phản ứng lại, đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn: “Bà nói gì? Cô gái đó mang thai sao?”

“Ừm! Mang thai rồi! Đã nói không được tức giận mà!”, mẹ Trương vội vàng trấn an.

Lời này vừa nói ra, tay cầm điện thoại của Lâu béo run lên.

Cậu ta thực sự lo rằng bố Trương sẽ mất bình tĩnh, sau đó bố và mẹ sẽ đến trường cậu ta làm loạn lên.

Lúc này---

“Ai nói tôi sẽ tức giận?”, đột nhiên bố Trương mỉm cười nói: “Bây giờ nhà nước đã nới lỏng các quy định về việc kết hôn và sinh con của sinh viên đại học, Lâu Tử cũng không phạm luật, việc gì mà tôi phải giận chứ?”

“Tôi không những không giận mà còn muốn thưởng cho thằng bé!”

Bố Trương vui vẻ nói.

“Cái gì?”

Mẹ Trương choáng váng.

Tình huống gì vậy?

Bố Trương với tư cách là một kỹ sư, từ trước đến nay rất kỹ tính.

Con trai Trương Lâu làm bụng con gái nhà người ta to lên, ông ấy không hề tức giận mà ngược lại còn rất vui.

Điều này không phù hợp với phong cách thường ngày của bố Trương.

“Bố thằng nhỏ, ông, ông không sao chứ?”, mẹ Trương có chút lo lắng.

“Tôi thì có chuyện gì?”, bố Trương hỏi.

“Ông, sao ông lại vui cho được?”, mẹ Trương hỏi.

“Tại sao tôi không thể vui?”, bố Trương nói tiếp: “Lâu Tử sắp làm bố, tôi và bà sẽ được lên chức ông bà nội. Đây là một sự kiện hạnh phúc đối với nhà họ Trương chúng ta, tại sao tôi không thể vui chứ? Tôi còn phải đi mua pháo về nổ ấy!”

Ha ha~

Bố Trương vui vẻ cười nói.

Mẹ Trương không thể hiểu được bố Trương.

Rốt cuộc hôm nay ông ấy bị làm sao vậy.

Khác hẳn với phong cách ngày thường.

“Ông, ông nói thật sao?”, mẹ Trương vẫn có chút lo lắng rằng bố Trương bị bệnh.

“Tôi không sao thật mà! Bà gọi cho Lâu Tử ngay đi, để tôi nói với con nó!”, bố Trương nói.

“Hả? Ông, ông còn muốn gọi điện thoại sao?”, mẹ Trương có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy! Thằng bé sinh cháu cho nhà họ Trương chúng ta, đây là chuyện đại hỷ, đương nhiên phải gọi rồi! Nhanh lên chút!”, bố Trương thúc giục.

Mẹ Trương liếc nhìn bố Trương, thấy ông ấy không giống như đang nói đùa, bà ấy lấy điện thoại sau lưng ra đưa cho bố Trương.

“Ông đừng có mà mắng con nó!”

“Không đâu! Đưa cho tôi đi!”

Bố Trương giật lấy điện thoại, nói: “Lâu Tử à, chuyện lần này, con làm rất tốt! Bố muốn thưởng con, nói đi, con muốn thưởng gì!”

Lâu béo: “…”

Cậu ta đột nhiên cảm thấy rằng mình đang sống trong một thế giới ảo, không có thực.

Người trong điện thoại có phải là bố của cậu ta không vậy.

Phong cách của bố khác hẳn với ngày thường.

Đã xảy ra chuyện gì?

Nếu bố mắng chửi cậu ta, tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng cậu ta còn có thể chống chọi vượt qua.

Đằng này, biểu hiện của bố hoàn toàn không bình thường, ngược lại cậu ta càng khó chịu, trong lòng thấp thỏm không yên.

“Bố, bố không sao chứ, đừng, đừng dọa con!”, Lâu béo lo lắng nói.

“Đứa trẻ ngốc, bố con vẫn ổn đây mà, dọa con làm gì?”, bố Trương tức giận: “Nói đi, con muốn bố thưởng gì?”

“Bố, chuyện thưởng bỏ qua đi! Con, con chỉ hy vọng bố và mẹ có thể đến trường một chuyến, có được không ạ?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 521: “Chú sẽ không mắng cháu!”


“Chỉ có vậy thôi sao?”, bố Trương hỏi.

“Vâng! Bố, bố với mẹ có đến không?”, Trương Lâu nói chuyện có chút sợ sệt.

“Đi, tất nhiên là đi chứ! Nhưng mà, bên nhà gái thì khi nào đi? Con đã hỏi chưa?”, bố Trương nói.

“Cái này… con vẫn chưa hỏi”, Trương Lâu run rẩy.

“Cái thằng chết tiệt này, chuyện lớn như vậy mà mày không thể hỏi rõ ràng hay sao? Mau đi hỏi cho rõ, sau khi quyết định ngày thì gọi lại cho bố với mẹ con!”

Tút tút ~

Bố Trương ngắt điện thoại, rất dứt khoát.

Trương Lâu nghe xong có hơi bối rối.

Bố thật sự không tức giận, không thực tế chút nào.

“Trương Lâu, cô chú nói như thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.

“Bố mẹ tôi không tức giận, bảo tôi hỏi Liễu Nhi, hỏi xem khi nào bố mẹ của cô ấy đến”, Trương Lâu nói.

“Ừ, chuyện này đúng là nên làm như vậy! Mau đi qua đó hỏi đi! Đừng để Dương Liễu lo lắng!”, Tần Kiệt giục.

“Ừ, được thôi!”

Trương Lâu lại chạy sang chỗ Dương Liễu.

Lúc này, Dương Liễu đang gọi điện thoại cho bố mẹ của cô ấy.

“Con nói cái gì? Con, con đã có thai với bạn học?”

Giọng của mẹ Dương Liễu trong điện thoại rất lớn.

Trương Lâu đã nghe thấy hết.

Dương Liễu cúi đầu, cắn môi, rất lo lắng, không biết nói gì.

Trương Lâu có chút đau lòng, nhận lấy điện thoại.

“Cô ơi…”

“Cô cái gì mà cô, mẹ là mẹ con đây, con có bạn trai rồi đến mẹ cũng không nhận rồi hả? Dương Quân, đây là con gái ngoan một tay ông nuôi dạy đấy!”

Mẹ Dương nổi trận lôi đình trong điện thoại, vô cùng tức giận.

“Cô ơi, là cháu, Trương Lâu - bạn trai của Dương Liễu!”

Trương Lâu hơi ngại, giải thích một cách khó khăn.

“Ai cơ? Cậu nói cậu là ai? Trương Lâu? Trương Lâu nào?”

Mẹ Dương chưa kịp phản ứng.

“Cô ơi, cháu là bạn trai của Dương Liễu!”, Trương Lâu nói lại một lần.

“Là cậu à! Chính là tên khốn nạn nhà cậu bắt nạt Liễu Nhi nhà tôi đúng không? Còn làm nó có thai, cậu được lắm! Tôi nói cho cậu biết, tôi…”

Lời còn chưa nói xong, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào.

Sau đó, giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.

“Tiểu Trương à, là chú đây!”

“Dạ, là…Là chú ạ, cháu…Cháu là Trương Lâu”.

“Ừ, chú biết cháu là Trương Lâu, những lời cô vừa nói cháu đừng để bụng, bà ấy chỉ là lo lắng cho Liễu Nhi thôi, cháu hiểu ý của chú chứ?”, bố Dương nói nhẹ nhàng.

“Không, cháu không để bụng đâu chú ạ, chú muốn mắng thì cứ mắng cháu đi ạ! Cháu đang nghe đây ạ!”, Trương Lâu kiên trì nói.

“Chú sẽ không mắng cháu!”

“Hả?”, Trương Lâu không hiểu, bố của Dương Liễu sao lại không tức giận.

Có câu, con gái là chiếc áo ấm nhỏ của bố, cho nên bố là kẻ thù không đội trời chung với con rể.

Thái độ của bố Dương Liễu tại sao lại ôn hòa đến thế.

“Tiểu Trương ơi, chú hỏi cháu một việc”.

“Chú nói đi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 522: “Bà đã gặp mặt nó chưa?”


“Cháu đã nói việc này cho bố mẹ cháu chưa?”

“Cháu vừa nói rồi”.

“Ồ, thế bố mẹ cháu nói thế nào?”

“Bố mẹ cháu nói để xem khi nào cô chú có thời gian thì hai bên gia đình gặp mặt!”

“Ừ, thế à? Cháu suy nghĩ thế nào về việc này?”

“Cháu á…?”

“Đúng thế, cháu nghĩ như thế nào?”, bố Dương nói.

“Cháu… cháu yêu Dương Liễu, chỉ cần cô ấy đồng ý thì cháu sẽ lấy cô ấy rồi sinh con, về phía trường học thì chúng cháu có thể xin bảo lưu một năm”, Trương Lâu cân nhắc nói.

“Ừ, chú biết rồi! Được! Để chú bàn bạc thêm với cô về chuyện này, cháu thấy có được không?”

“Được, được chứ ạ! Cháu, cháu đợi quyết định của cô chú!”

“Ừ, chú cúp máy đây!”

Tút tút~

Điện thoại ngắt rồi.

Mẹ Dương vô cùng tức giận.

“Ông nói xem rốt cuộc ông nghĩ gì vậy? Liễu Nhi mới bao nhiêu tuổi, bị đứa con trai khác bắt nạt làm cho có thai rồi, ông không tức giận thì thôi lại còn ân cần với nó, có ai làm bố như ông không?”

“Đúng là lòng dạ đàn bà!”, bố Dương lắc đầu thở dài.

“Ông nói gì cơ? Nói cho rõ ràng một chút!”, mẹ Dương không vui.

“Bà tưởng là tôi không tức giận sao? Tôi nói cho bà biết, tôi hận không thể băm vằm thằng đó ra thành nghìn mảnh! Nhưng mà để được gì chứ?”

“Việc đã xảy ra rồi, nếu như tôi g**t ch*t thằng đó thì có thể làm cho Liễu Nhi trở về như ngày xưa sao?”

“Nếu như có thể thì bây giờ tôi sẽ đi g**t ch*t thằng đó!”

“Cho dù là như vậy thì ông cũng không thể ân cần như thế!”, mẹ Dương vẫn không đồng tình.

“Sở dĩ tôi ân cần là vì không muốn Liễu Nhi khó xử!”, bố Dương giải thích: “Liễu Nhi còn chưa tốt nghiệp, chưa kết hôn mà đã mang thai, nó đã rất xấu hổ rồi. Áp lực trong lòng nó chắc chắn rất lớn.

“Nếu như tôi tức giận với thằng nhóc đó thì áp lực của Liễu Nhi chắc chắn còn lớn hơn! Lỡ như nó nghĩ quẩn, rồi có mệnh hệ gì thì phải làm sao?”

“Việc này…”, mẹ Dương nghẹn lời.

“Hơn nữa, thằng nhóc đó vừa nói rồi, nó đã nói chuyện này cho bố mẹ nó rồi. Bố mẹ nó muốn gặp gỡ chúng ta, bàn bạc chuyện này, bảo chúng ta chọn ngày”.

“Xem ra thằng nhóc đó vẫn còn hiểu chuyện. Ngoài ra, lúc nãy tôi cũng hỏi rồi”.

“Nó nhìn nhận như thế nào về việc này? Thằng nhóc này nói yêu Liễu Nhi, tự nguyện kết hôn cùng Liễu Nhi, để Liễu Nhi bảo lưu một năm”.

“Từ điểm này có thể thấy, thằng nhóc này vẫn còn có lương tâm, suy nghĩ rất chu đáo, cũng suy nghĩ cho Liễu Nhi, phẩm chất con người chắc hẳn không tồi!”

“Phẩm chất tốt thì có thể làm gì? Vẫn còn chưa tốt nghiệp kìa! Ai mà biết được sau khi tốt nghiệp thì thằng nhóc đó có làm nên cơm cháo gì không? Ngộ nhỡ là một tên nghèo kiết xác thì Liễu Nhi nhà ta há không phải theo nó chịu khổ hay sao?”

Mẹ Dương vô cùng tức giận.

“Vì thế mới nói bà là lòng dạ đàn bà đó!”

Bố Dương lắc đầu: “Bà đã gặp mặt nó chưa?”

“Chưa!”

“Bà có biết thằng nhóc đó rốt cuộc là người như thế nào không?”

“Không biết!”

“Cái gì bà cũng không biết thế làm sao bà biết được thằng nhóc đó không làm nên cơm cháo gì trong tương lai?”

“Tôi…”

“Bà xem, nói không lại tôi rồi đúng không? Bà đấy, chỉ được cái hấp tấp, suy nghĩ không chu đáo gì cả!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 523: Trán cậu ta cũng toát mồ hôi lạnh.


“Ông thì suy nghĩ chu đáo đúng không? Được, ông nói cho tôi nghe, ông định xử lý chuyện này như thế nào?”, mẹ Dương chất vấn.

“Thứ nhất, tôi với bà chọn ngày rồi đi một chuyến đến trường đại học để gặp thằng nhóc đó với bố mẹ nó xem thái độ nhà đó thế nào”.

“Thứ hai, nhân tiện xem thành tích học tập của thằng nhóc đó thế nào, từ đó có cái nhìn tổng quan. Nếu như thành tích nổi trội thì sau này đi ra ngoài xã hội thì cuộc sống cũng không đến nỗi tệ”.

“Thứ ba, nếu tất cả đều ổn rồi thì hãy chọn một ngày để chúng nó đi đăng kí kết hôn rồi lại chọn ngày tổ chức đám cưới, để Liễu Nhi nghỉ một năm sinh con”.

“Bà nói xem, như thế có được không?”

“Tôi…”, mẹ Dương cau mày, lại không nói nên lời, im lặng một lúc mới nói một câu: “Ông đã nói hết rồi thì tôi còn có thể nói gì?”

“Thế thì được rồi! Nhớ đấy, sau khi tới trường học, đừng có nóng nảy, phải thật bình tĩnh đấy!”

Sau khi bố Liễu an ủi mẹ Liễu, rồi gọi điện lại cho Dương Liễu.

Người nhận điện thoại đương nhiên vẫn là Lâu béo.

“Là Tiểu Trương sao?”

“Là cháu!”

“Tôi và cháu cùng thương lượng một chút, chuyện này không thể để lâu được! Ngày mai chúng tôi sẽ đến thành phố Hán, cháu thương lượng với bố mẹ cháu xem khi nào rảnh cùng đến trường học, hai bên cùng nói chuyện thêm, cháu thấy thế nào?”

“Vâng, cháu lập tức gọi điện thoại cho bố mẹ, lát nữa sẽ gọi lại cho chú ạ!”

“Ừm, cháu gọi đi, cô chú đợi điện thoại của cháu!”

Tút tút~

Cuộc điện thoại kết thúc.

Trương Lâu nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ mình.

“Alo?”, mẹ Trương cầm lấy điện thoại.

Bố Trương vội vàng nhận cuộc điện thoại: “Bố mẹ đằng gái nói thế nào?”

“Bố mẹ cô ấy nói việc này không thể chậm trễ, sáng sớm mai sẽ đến thành phố Hán, trao đổi với bố mẹ, hỏi khi nào hai người rảnh?”

“Ngày mai luôn sao, được, ngày mai bố mẹ cũng sẽ đến đó!”

“Con biết rồi! Con sẽ gọi lại cho bố mẹ cô ấy báo lại một tiếng!”

“Ừm, nhớ kỹ nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu Liễu đấy! Nếu con bé có chuyện gì, bố sẽ hỏi tội con đấy!”

“Bố yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!”

“Vậy mới là con trai ta!”

Tút tút ~

Trương Lâu lại tắt điện thoại, dùng máy của Dương Liễu gọi cho bố mẹ cô ấy.

“Chú ạ!”

“Tiểu Trương, bố mẹ cháu nói thế nào?”

“Bố cháu nói ngày mai cũng được!”

“Được, vậy là tốt rồi! Cháu chăm sóc cho Dương Liễu đi! Ngày mai gặp lại!”

“Vâng chú!”

Kết thúc cuộc hội thoại, Trương Lâu thở phào.

Trán cậu ta cũng toát mồ hôi lạnh.

Nói thật, một màn vừa rồi cậu ta cảm thấy còn phiền phức hơn so với việc tiếp đãi khách ở cửa hàng, thật là đáng sợ.

Cũng may tất cả đều đã xong rồi.

“Bố mẹ em nói thế nào?”, Dương Liễu hỏi.

“Ngày mai bố mẹ sẽ đến đây! Đi thôi trước tiên anh đưa em về phòng trọ!”, Trương Lâu nói.
“Vâng!”, Dương Liễu không phản đối.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 524: Tần Kiệt cũng phải cạn lời.


Bố mẹ cô không tức giận, áp lực trong lòng cô cũng đã giảm đi rất nhiều rồi.

Có điều cô vẫn có chút lo lắng, không biết ngày mai bố mẹ đến sẽ trao đổi với bố mẹ Trương Lâu thế nào, cuộc đối thoại sẽ ra sao.

Có rất nhiều điều phải lo nghĩ, cô vẫn không thể nhẹ lòng được.

“Triệu Phần, Kiệt Tử, Bốn Mắt, Tinh Tử, cảm ơn mọi người! Tôi đưa Dương Liễu về trước đây!”

“Ừm, về cẩn thận!”, Tần Kiệt nhắc nhở.

“Tôi biết rồi!”

Mắt thấy Lâu béo đỡ Dương Liễu nhẹ nhàng cẩn thận đi từng bước một.

Tần Kiệt cũng có chút cảm khái.

“Nói thật, Lâu béo cũng không tồi nha!”, Triệu Phần bỗng nhiên thốt ra một câu.

“Giờ cậu mới biết à?”, Tần Kiệt nói.

“Tôi cũng không phải bạn gái cậu ta, cũng không giao lưu nhiều thì làm sao biết cậu ta rốt cuộc như thế nào chứ?”, Triệu Phần nói.

Tần Kiệt: “...”

Lời này cũng đúng.

“Chuyện báo danh đã định xong rồi, không được thay đổi, chờ tin tức của tôi! Tôi về trước đây!”, Triệu Phần nói xong liền rời đi.

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh tiến lại gần.

“Cậu lại bận gì hả!”

“Sớm biết như vậy lúc trước đã không đồng ý tham gia cuộc thi chạy ở trường rồi!”, Tần Kiệt có hơi hối hận.

“Bỏ đi! Tôi và Vương Tinh muốn báo danh cũng chưa có tư cách đây này! Cậu đấy đừng có mà khoe mẽ!”, Khương Tiểu Nha khinh thường đáp.

“Haha, hôm nay ba anh em chúng ta hội ngộ, đi uống vài chén không?”, Tần Kiệt lôi kéo Vương Tinh và Khương Tiểu Nha.

“Buông ra đi! Tôi không phải là Long Dương Quân (một nhân vật trong lịch sử quyến rũ khéo léo như phụ nữ được vua Ngụy yêu thích, ở đây ý chỉ đồng tính luyến ái)”, Khương Tiểu Nha hất cái ‘tay đàn ông’ của Tần Kiệt ra.

Tần Kiệt: “...”

Tên này có biết nói chuyện không vậy.

Tần Kiệt cũng phải cạn lời.

“Haha uống rượu cũng được, nhưng đừng lấy cớ làm loạn đấy!”, Khương Tiểu Nha nói.

“Cút!”, Tần Kiệt nâng chân lên đá khiến Khương Tiểu Nha phải lùi lại sau.

Vương Tinh lắc đầu cười.

Có điều ba người vẫn ôm vai bá cổ cùng nhau đi ra ngoài phố.

Rất nhanh liền đã đến quán lẩu Tứ Xuyên.

Ba người cùng ăn.

“Khương Tiểu Nha, chuyện thi nghiên cứu sinh của cậu thế nào rồi?’, Tần Kiệt hỏi.

“Tôi đã quyết định rồi!”, Khương Tiểu Nha ăn một hạt đậu phộng: “Tôi dự định đến Đại học Phúc Đán ở Hỗ Hải!”

“Phúc Đán sao! Khá lắm Khương Tiểu Nha, đó là một trường rất có tiếng đấy!”, Vương Tinh cầm lấy ly rượu huých vào Khương Tiểu Nha một cái.

“Haha không cố gắng không được! Có điều tôi đến chỗ đó, việc làm ăn với Kiệt Tử có thể sẽ...”

“Không sao đâu! Cậu đến Hỗ Hải cũng tốt mà!”, Tần Kiệt không để ý lắm.

“Hả?”, Khương Tiểu Nha cũng có chút kinh ngạc.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 525: Cậu ta cũng không biết nói gì.


Trước đó mấy ngày, trong một lần tụ tập uống rượu Tần Kiệt có nói sau khi Khương Tiểu Nha thi nghiên cứu sinh đại học Hán Xương xong thì gia nhập vào công ty của anh.

Hiện tại Khương Tiểu Nha báo danh vào Đại học Phúc Đán ở Hỗ Hải, đồng thời cũng phải thay đổi lời hứa ban đầu.

Vốn còn tưởng Tần Kiệt sẽ không mấy vui vẻ.

Không nghĩ tới Tần Kiệt thế nhưng không thèm để ý, còn đồng ý luôn.

“Kiệt Tử, cậu...”

“Mấy hôm trước tôi đã đến Hỗ Hải một chuyến để gặp cô Tuyết Nhi! Bà ấy khinh thường tôi! tôi và bà ấy đã cược một ván!”

“Cược cái gì?”

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh đồng thời hỏi.

“Trong vòng một năm rưỡi nữa tôi sẽ có chỗ đứng ở Hỗ Hải! Đến lúc đó cô Tuyết Nhi sẽ không phản đối chúng tôi ở bên nhau nữa!”

“Hả?”

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh nghe xong cũng phải ngây người.

Một năm rưỡi có chỗ đứng ở Hỗ Hải sao?

Nhưng đó là Hỗ Hải đấy.

Thành phố phát triển nhất cả nước.

Thành phố Hán còn kém xa.

Nó quả thực là một thành phố rất phát triển.

Giá nhà khỏi phải nói, giá cả cũng rất đắt đỏ.

Không có chỗ dựa thân quen muốn có chỗ đứng ở Hỗ Hải ít nhất cũng phải mất năm năm.

Huống chi chỉ là một người nhập cư.

Những việc Tần Kiệt làm trong trường hai người cũng đều biết rồi.

Đương nhiên Vương Tinh còn biết Tần Kiệt mở hai siêu thị.

Tục ngữ cũng có câu, rồng đen không đè được rắn đất.

Hỗ Hãi và thành phố Hán vốn không cùng một đẳng cấp.

Tần Kiệt có thể ở thành phố Hán phát triển sự nghiệp nhanh chóng, nhưng ở Hỗ Hải không thân thuộc muốn trong thời gian ngắn làm nên sự nghiệp sợ là rất khó.

“Sao vậy? Các cậu không tin tôi có thể làm được sao?”, Tần Kiệt nhìn ra suy nghĩ của hai người họ.

“Kiệt Tử, đó là Hỗ Hải đấy, sẽ khó đấy!”, Khương Tiểu Nha nói.

“Quả thật rất khó!”, Vương Tinh cũng gật đầu nói.

“Yên tâm đi, chỉ cần Tinh Tử cậu làm theo những gì tôi nói, rồi kinh doanh tốt quán cà phê internet sau đó thiết lập biểu ngữ văn học trực tuyến. Trong vòng một năm, tôi tự tin rằng mình sẽ tạo dựng được chỗ đứng ở Hỗ Hải!"

“Cho nên tôi có thể trụ lại ở Hỗ Hải không, có thể lấy được Tuyết Nhi hay không toàn bộ đều dựa vào cậu đấy! Nào, một ly này tôi mời cậu! Cạn ly!”

Tần Kiệt làm động tác mời.

Vương Tinh cũng bị lời nói của Tần Kiệt khiến cho ngỡ ngàng.

Giao phó hạnh phúc của mình vào tay Vương Tinh.

Trách nhiệm này cũng lớn quá rồi.

“Kiệt Tử, cậu không nói giỡn đấy chứ?”, Vương Tinh hỏi.

“Đương nhiên là không rồi!”, Tần Kiệt nói: “Cậu cũng không cần quá áp lực, chỉ cần làm theo tôi nói, trong vòng một năm rưỡi nhất định có thể làm được!”

Vương Tinh: “...”

Cậu ta cũng không biết nói gì.

Tần Kiệt đã nói đến mức này rồi cậu ta còn có thể nói được gì nữa đây.

Rầm~

Một lần uống hết một chai bia Tuyết.

“Như vậy mới đúng chứ! Anh em tốt, thêm một chai nữa đi! Một chai này tôi chúc cậu và Thiến Thiến bạch đầu giai lão!”

“Được, chai này, tôi uống!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 526: Gạo đã nấu thành cơm sao?


Nửa giờ sau.

“Khương Tiểu Nha, cậu bớt diễn đi! Mới uống có mấy chai cậu đã say rồi, đứng lên cho tôi! Tiếp tục uống đi!”

“Không được, tôi thật sự không ổn rồi! Tôi buồn ngủ quá!”

Khương Tiểu Nha nói ngủ liền ngủ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng ngáy.

Đến nỗi Tần Kiệt cũng phải cạn lời.

Tốc độ ngủ như này cũng quá nhanh rồi đi.

Đóng phim sao?

“Vương Tinh, chúng ta...”

Chỉ là anh chưa nói xong đã thấy Vương Tinh cũng gục trên bàn.

Tần Kiệt cũng hết cách rồi.

Hôm nay sức chiến đấu của hai người họ sao lại tệ như vậy chứ?

Không phải chứ.

Anh quơ quơ tay, mí mắt của cậu ta cũng không mở ra được.

Anh cũng có cảm giác mắt mình càng ngày càng díu xuống.

Rất nhanh mí mắt anh cũng không mở ra được, mông lung mờ mịt, anh thấy trước mắt xuất hiện một thân ảnh.

Trông rất đẹp, rất đẹp.

“Tuyết Nhi, là em sao?”

Sau đó anh cũng gục xuống.

Đến khi Tần Kiệt tỉnh lại anh phát hiện mình không ở trong kí túc xá.

Mà đang ở trong một căn phòng của khách sạn.

Nhìn căn phòng cũng không tồi lắm.

Còn có một chiếc giường lớn.

Nhìn kí hiệu bên cạnh vậy mà lại là khách sạn Sunny Sky.

Sunny Sky là một khách sạn mới mở ở thành phố Hán.

Ở thành phố Hán nó cũng được xem là một khách sạn ba sao.

Một buổi tối ở đây ít nhất cũng phải mất ba trăm tệ.

Nhưng tại sao anh lại ở đây chứ?

Là ai đưa đến vậy?

Là ai trả tiền đây?

Tần Kiệt không hiểu chuyện gì.

Cạch~

Bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra.

Một cô gái mặc áo choàng tắm bước ra.

Cô gái vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi sữa tắm.

Đầu cũng mới gội còn ướt sũng.

Cô ta đang dùng khăn lau tóc.

Che khuất đi gương mặt.

“Chẳng lẽ không phải Tuyết Nhi sao?”

Chỉ là không đợi Tần Kiệt mở miệng hỏi, cô gái đã hất cái khăn để lộ gương mặt ra.

“Là cậu sao?”, Tần Kiệt chấn động hỏi.

“Cậu tỉnh rồi sao?”, cô gái cười hỏi.

“Sao cậu lại ở đây chứ?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cậu uống say, tôi đưa cậu tới đây, có vấn đề gì sao?”, cô gái kia nói.

“Khương Tiểu Nha và Vương Tinh đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đi từ sớm rồi!”

“Bọn họ không phải cũng uống say sao?”

“Say cái gì chứ, trong ba người chỉ có cậu là tửu lượng kém nhất thôi!”

“Mẹ kiếp! Hóa ra hai người họ thật sự giả vờ!”, Tần Kiệt tức giận chửi thề.

“Haha bộ dạng khi tức giận của cậu cũng thật sự đáng yêu đấy, tôi thích!”

“Thôi đi! Bạn học Ôn Thanh Thanh tôi đã sớm nói với cậu rồi, giữa chúng ta không có khả năng đâu! Cậu đừng có thích tôi!”, Tần Kiệt lập tức cắt lời.

“Giờ gạo cũng nấu thành cơm rồi, không có khả năng cũng thành có khả năng thôi!”, Ôn Thanh Thanh đi đến bên cạnh Tần Kiệt, mỉm cười nói.

“Hả?”, đầu óc Tần Kiệt cũng mờ mịt.

Gạo đã nấu thành cơm sao?

Ý là anh và Ôn Thanh Thanh trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 527: “Cậu cởi đai lưng ra làm gì?”


Không thể nào.

Tần Kiệt vội vàng nhấc chăn lên.

Anh cũng phải thất thần.

Một hồi lâu, anh mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Ôn Thanh Thanh, không biết nên nói cái gì.

Phốc~

Ôn Thanh Thanh nhịn không được bật cười.

“Chỉ đùa cậu thôi, cậu tưởng là thật sao? Cậu thật sự cho rằng tôi là loại con gái dễ dãi vậy sao? Nếu tôi thật sự muốn cậu cũng sẽ đường đường chính chính, chứ không phải lợi dụng lúc người ta say xỉn như hôm nay đâu!”, Ôn Thanh Thanh nói.

Tần Kiệt vẫn rũ mắt xuống, như thể chẳng nghe thấy cái gì hết.

Anh nhấc chăn lên bước xuống đất.

“Cậu đi đâu vậy?”, Ôn Thanh Thanh hỏi.

“Về trường học!”

“Hiện giờ mới là ba giờ sáng, cậu quay trở về kiểu gì chứ?”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Mới ba giờ sáng sao?”, Tần Kiệt nâng cổ tay lên xem giờ, quả thật đúng như vậy.

Anh đành phải quay trở về chỗ nằm.

Ôn Thanh Thanh cũng leo lên theo.

Tần Kiệt hoảng sợ, cuống quýt lùi ra xa giữ khoảng cách.

“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi là con gái tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì chứ?”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Không phải tôi sợ! Tôi chỉ sợ chuyện này đồn đến tai Tuyết Nhi tôi không cách nào giải thích được thôi!”, Tần Kiệt nói.

“Tuyết Nhi của cậu cũng không thèm để ý đến cậu rồi, còn ở đấy mà nhớ thương cậu ta sao?”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Chuyện giữa chúng tôi không cần cậu quản!”

“Cậu nói đúng, chuyện giữa cậu và Tần Tuyết tôi không quản được, tôi cũng không buồn quản! Có điều tôi phải quản chuyện trước mắt!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì đây?”, Tần Kiệt cảnh giác đứng lên.

Anh cũng không muốn phạm phải sai lầm, một lần trượt chân lại không cách nào sửa sai.

“Cậu nói xem tôi muốn làm gì?”, Ôn Thanh Thanh ghé sát lại, còn ngửi thấy mùi sữa tắm còn thoang thoảng.

Mùi hương bay vào mũi Tần Kiệt khiến anh cũng có chút rung động.

Cảm giác cũng có chút tâm ý viên mã.

“Tôi có thơm không?”, Ôn Thanh Thanh hỏi Tần Kiệt.

“Hừm!”

Tần Kiệt xem như chưa nghe thấy giờ, giả ngu.

“Được rồi, cậu không nói tôi cũng hiểu được!”, Ôn Thanh Thanh cởi đai lưng ra.

“Cậu cởi đai lưng ra làm gì?”, Tần Kiệt nóng nảy hỏi.

“Vào buổi đêm thế này, cởi đai lưng ra còn có thể làm gì, đương nhiên là ngủ rồi!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Cậu ngủ đi, tôi tự mình đi tìm phòng khác!”

“Đừng nóng nảy, đây là căn phòng duy nhất rồi!”

“Tôi không tin!”

“Vậy cậu đi hỏi đi, đừng trách tôi không nhắc trước đấy! Chỉ cần cậu bước ra ngoài thì đừng nghĩ đến chuyện trở lại nữa!”

Lời này vừa mới thốt ra.

Tần Kiệt đúng lúc bước tới gần cửa.

Cước bộ bỗng nhiên dừng lại.

Hiện giờ cũng đã khuya khoắt, Ôn Thanh Thanh không nhất thiết phải lừa anh.

Anh quay người lại, bước trở về.

“Cậu không được...”

Còn chưa đợi Tần Kiệt nói xong, Ôn Thanh Thanh đã cởi bỏ áo choàng tắm.

Có điều cũng không giống như những gì anh tưởng tượng.

Bên trong là một chiếc áo lụa ngủ màu tím.

“Có phải khiến cậu thất vọng rồi không?”, Ôn Thanh Thanh nở nụ cười.

Tần Kiệt: “...”

Có hơi ngại ngùng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 528: Điều này còn chưa hết.


Náo loạn nửa ngày, tình cảnh này cũng khiến anh phải miên man suy nghĩ.

“Được rồi. Đừng có suy nghĩ linh tinh! Vẫn là câu nói kia, tôi không phải loại con gái dễ dãi! Nếu tôi muốn cũng sẽ đường đường chính chính muốn! Chứ không phải thừa nước đục thả câu đâu! Cậu có ngủ hay không là chuyện của cậu, dù sao tôi cũng mệt rồi, tôi ngủ trước đây!”

Nói xong Ôn Thanh Thanh nhắm chặt hai mắt lại.

Tần Kiệt cũng ngỡ ngàng, không tiến lên trên mà nằm ở sofa.

Ôn Thanh Thanh hé mắt ra nhìn, trông thấy Tần Kiệt cô ta liền nở nụ cười.

Nếu như Tần Kiệt lúc này thật sự tiến lên cô cũng sẽ không mấy vui vẻ.

Hiện tại Tần Kiệt ngủ ở sofa vừa hay chứng tỏ được tính cách của anh không phải là ngụy quân tử.

Cô thực sự yên tâm rồi.

Sau đó cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này cô ngủ thật sự ngủ rất ngon.

Nhưng Tần Kiệt thì không như vậy.

Mùi hương trên người Ôn Thanh Thanh thật sự rất thơm.

k*ch th*ch anh cả một đêm, máu cũng muốn trào ngược rồi.

Anh trở mình đi trở mình lại.

Một đêm ngủ không yên giấc.

Gây sức ép đến canh năm mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ được.

Khi anh tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Ôn Thanh Thanh đã sớm rời đi rồi.

Trên bàn trà còn để lại một tờ giấy.

“Tiền tôi đã thanh toán rồi! Thẻ phòng để trên giường, cậu cầm lấy đi trả phòng là được!”

Đọc xong Tần Kiệt cũng thở phào một hơi.

Cũng may qua được một đêm này rồi.

Bằng không thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Anh sợ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Ôn Thanh Thanh cô gái này cũng giỏi lắm.

Lần sau tuyệt đối không thể trúng chiêu nữa.

Cẩn thận phạm phải sai lầm khó sửa.

Anh đánh răng rửa mặt, chải đầu rồi cầm lấy thẻ đi ra ngoài trả phòng mới phát hiện đây là một khách sạn ở khu đô thị mới Nam Hồ.

Cách siêu thị thứ hai cũng không xa lắm.

Thật đúng là trùng hợp mà.

Vừa đúng lúc không có chuyện gì thuận tiện ghé qua xem siêu thị làm ăn buôn bán thế nào.

Nhưng Tần Kiệt không biết, ở một góc nọ có một bóng dáng xinh đẹp đang âm thầm quan sát anh.

"Chào giám đốc Tần!"

"Chào giám đốc Tần!"

"Chào giám đốc Tần!"



Tần Kiệt vừa tiến vào siêu thị mới mở, chỉ cần là nhân viên siêu thị, nhìn thấy Tần Kiệt thì đều sẽ chủ động chào hỏi với anh.

Tần Kiệt đều mỉm cười đáp lại.

Điều này còn chưa hết.

Người quản lý cửa hàng của siêu thị nghe nói Tần Kiệt đến đây đã tự mình chạy tới đón tiếp Tần Kiệt, thái độ vô cùng cung kính.

Thoạt nhìn giống như con chó bên cạnh Tần Kiệt vậy, vô cùng ngoan ngoãn.

Ôn Thanh Thanh có chút líu lưỡi không nói nên lời.

"Hóa ra siêu thị Kiệt Tuyết là của Tần Kiệt! Kiệt Tuyết? Thì ra là thế!", cái miệng nhỏ nhắn của Ôn Thanh Thanh khẽ nhếch lên.

Cô ta có chút tức giận.

Trong tên của siêu thị mới mở lại có chữ Tuyết trong tên của Tần Tuyết, xem ra Tần Kiệt thực sự rất yêu Tần Tuyết.

Chỉ điểm này thôi, cô ta đã thua Tần Tuyết một bậc rồi.

Ôn Thanh Thanh đương nhiên không vui.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bình tĩnh lại.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 529: Đây cũng chỉ là một trong số đó.


Cô ta lại tiếp tục theo dõi Tần Kiệt, bám theo cả quãng đường.

Phát hiện Tần Kiệt đi dạo một vòng quanh siêu thị, nghe người quản lý cửa hàng báo cáo nội dung công việc rồi nhanh chóng rời khỏi siêu thị mới.

Sau đó anh đi về hướng cửa hàng đầu tiên của siêu thị Kiệt Tuyết.

Trước cửa hàng đầu tiên còn đặt một sân khấu thi đấu hoạt động chủ đề Olympic.

Trên sân khấu, các khách mời và thí sinh đều đang biểu diễn với hoài bão của riêng mình, vô cùng thỏa thích.

Xung quanh sân khấu có rất nhiều người qua đường qua lại đang đứng xem.

Độ nổi tiếng vô cùng cao.

Tất cả các con đường xung quanh đều chật cứng người.

Lâu lâu lại có người đi vào siêu thị mua gì đó rồi lại đi ra.

Tần Kiệt đứng ở sân khấu bên ngoài khoảng nửa tiếng mới bước vào trong cửa hàng đầu tiên.

Giống như ở siêu thị mới mở, các nhân viên sau khi nhìn thấy Tần Kiệt đều cung kính chào hỏi Tần Kiệt.

Tần Kiệt mỉm cười đáp lại từng người một.

Sau đó anh đi về hướng phía sau tầng một, rẽ lên cầu thang của lối đi dành cho nhân viên rồi đi lên.

Ôn Thanh Thanh vốn định đi theo, nhưng lại bị một nhân viên bán hàng siêu thị ngăn lại.

Cô ta đành phải lấy cớ dùng đi toilet, xem như miễn cưỡng cho qua.

Chẳng qua cô ta đã xác định Tần Kiệt chính là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết.

Còn những thứ khác, sau này nói sau.

Giả vờ đi toilet, sau đó lại đi dạo siêu thị một vòng, tùy tiện mua một ít đồ ăn vặt, Ôn Thanh Thanh mới bước ra khỏi cửa hàng đầu tiên.

Nhưng cô ta cũng không rời đi.

Thay vào đó, cô ta tìm một góc đường rồi nhìn chằm chằm lối ra.

Cô ta phải đợi Tần Kiệt đi ra, giáp mặt hỏi rõ ràng.

Anh đã mở siêu thị rồi mà vẫn rất kín đáo.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Lần chờ đợi này lại kéo dài một ngày.

Cả một ngày, Ôn Thanh Thanh nhận được mười mấy cuộc điện thoại.

Có bạn thân gọi tới hỏi rốt cuộc cô đang ở đâu, một đêm không về không nói, lại còn trốn học.

Ôn Thanh Thanh chính là sinh viên tiêu chuẩn ba tốt của lớp.

Thế nhưng cô ta lại trốn học.

May là bạn thân cô ta giúp đỡ điểm danh giúp.

Nếu không, sẽ bị giáo sư trừ điểm học phần rồi.

Ôn Thanh Thanh kiếm cớ, nói rằng cô ta có chút việc riêng phải ra ngoài, để nhóm bạn thân không phải lo lắng.

Cô ta còn cảm ơn nhóm bạn thân đã giúp đỡ điểm danh giúp.

Hứa lúc nào quay về sẽ mời nhóm bạn thân ăn cơm.

Nhóm bạn thân đương nhiên vô cùng vui vẻ, trò chuyện một hồi bọn họ liền kết thúc cuộc gọi.

Đây cũng chỉ là một trong số đó.

Thứ hai, chính là điện thoại của giáo viên cố vấn.

Điện thoại vừa kết nối, cố vấn liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi Ôn Thanh Thanh rốt cuộc đã đi đâu.

Tại sao lúc kiểm tra ban đêm không nhìn thấy cô ta, cả đêm cũng không về, gọi điện thoại cũng không nghe.

Đi học cũng không thấy cô ta đâu.

Còn nhờ bạn học khác điểm danh giúp.

Nếu không phải Ôn Thanh Thanh là hình mẫu của sinh viên ba tốt của lớp.

Thì giáo viên cố vấn đã trực tiếp vạch trần âm mưu điểm danh hộ của bạn học đó rồi.
 
Back
Top Bottom