Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 510: Tốc độ quá nhanh!


Được rồi, hóa ra là mùi đàn ông trên người anh, vậy mà làm anh bị dọa, còn tưởng rằng mình bị viêm cánh nữa chứ.

“Được rồi, lên xe đi!”

Tần Kiệt nhận lấy rương hành lý trong tay Tô Nhuệ, gọi Tôn Triêu Dương cùng đi ra ngoài.

Trên đường.

“Giám đốc Tần, trong điện thoại cậu có nói gần đây việc kinh doanh ở công ty rất bận rộn, thật vậy à?”, Tôn Triêu Dương hỏi thăm.

“Ừm! Khoảng thời gian hai người không có mặt ở đây, chi nhánh mới ở Nam Hồ đã khai trương rồi!”

“À! Tôi có biết chuyện này! Có nghe nói! Còn gì nữa không?”, Tô Nhuệ hỏi.

“Tôi bỏ ra 2,25 triệu tệ để mua một đội xe vận chuyển! Thành lập phòng vận chuyển!”

“Hả?”, Tô Nhuệ cùng Tôn Triêu Dương liếc nhìn nhau, nói: “Ngay cả ngành vận chuyển cũng muốn nhảy vào à?”

“Giám đốc Tần, có bao nhiêu chiếc xe?”, Tôn Triêu Dương hỏi.

“Ba mươi chiếc! Tất cả đều là xe vận tải cỡ lớn! Hiện tại đều đã đưa vào hoạt động!”, Tần Kiệt giải thích.

“Ba…mươi chiếc! Chỉ có 2,25 triệu tệ? Không đắt!”, Tôn Triêu Dương tặc lưỡi.

“Ừm, không đắt!”, Tần Kiệt không phủ nhận: “Sau khi thành lập phòng vận chuyển, chúng ta đã thông báo tuyển dụng hơn 100 người mới! Có sinh viên, có nhân viên siêu thị,… Hiện tại đã bắt đầu đào tạo rồi!”

“Hả?”, Tô Nhuệ cùng Tôn Triêu Dương lại lần nữa tặc lưỡi.

“Tuyển hơn 100 người?”, Tô Nhuệ ngẩn người: “Giám đốc Tần, đột nhiên tuyển nhiều người như vậy để làm gì?”

“À, quên nói với hai người! Chúng ta sẽ lập tức mở thêm năm chi nhánh, hơn một trăm người là dùng để phục vụ cho chi nhánh mới!”, Tần Kiệt giải thích.

Tô Nhuệ: “…”

Tôn Triêu Dương: “…”

Trong mắt hai người ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.

Cùng lắm bọn họ chỉ mới đi công tác gần hai mươi ngày mà thôi, vậy mà Tần Kiệt đã mở thêm năm chi nhánh rồi.

Tốc độ quá nhanh!

“Giám đốc Tần, anh liên tục mở năm chi nhánh, về phương diện tài chính…”, Tô Nhuệ có hơi bận tâm, dù sao cô ký hợp đồng với các vận động viên cũng tốn không ít tiền.

Hiện tại, Tần Kiệt lại mở liên tục năm cửa hàng, không biết tài chính có đủ không?

“Cô không cần lo lắng việc này! Chúng ta đã có đối sách, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu! Điều mà hai người cần quan tâm là…”, Tần Kiệt liếc nhìn Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Giám đốc Tần, anh muốn gì thì cứ nói thẳng ra không được à? Đừng có thừa nước đục thả câu như vậy!”, Tô Nhuệ nóng lòng, lên tiếng thúc giục.

“Đúng vậy, nói đi, có phải là muốn chúng tôi giúp gì không?”, Tôn Triêu Dương hỏi.

“Hai người vừa trở về, tôi có thể cho hai người nghỉ ba ngày! Ba ngày sau, giám đốc Tô đi đến chợ việc làm tuyển thêm vài nhân tài về ngành tài chính vừa ý. Tháng sau, tôi cần dùng!”

“Tháng sau?”, Tô Nhuệ ngẩn ra: “Để làm gì?”

“Cụ thể để làm gì thì tạm thời giám đốc Tô không cần biết! Đến lúc đó tôi sẽ nói! Trước cứ giữ bí mật đi đã!”, Tần Kiệt không nói rõ, mà úp úp mở mở.

“Thôi đi! Lại là cái điệu bộ đó! Được rồi, tôi hơi mệt, không lãng phí tinh thần nữa!”, Tô Nhuệ trừng mắt nhìn Tần Kiệt, không thèm để ý đến anh.

“Chú Tôn, đợi tháng sau, sau khi giám đốc Tô kiếm tiền giúp tôi, trung tâm thể dục thể thao của chú cũng nên thay đổi rồi!”, Tần Kiệt nói.

“Thay đổi?”, Tôn Triêu Dương hào hứng: “Ý của giám đốc Tần là… Muốn một lần nữa tân trang?”

“Đúng! Một lần nữa thiết kế, sửa chữa, xây dựng một trung tâm thể dục thể thao thời thượng…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 511: “Đẹp chỗ nào?”


Xế chiều hôm đó, sau khi tan ca, ngoại trừ những nhân viên đã thay ca, Tần Kiệt mời toàn bộ người của công ty đi ăn.

Có hai nguyên do.

Một là ăn mừng tập đoàn Kiệt Tuyết thành lập, cạn ly vì tương lai của Kiệt Tuyết.

Hai là ăn mừng Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương có chuyến công tác thành công mỹ mãn.

Buổi liên hoan diễn ra rất vui vẻ cũng rất thành công.

Mãi đến tám giờ tối, mọi người mới giải tán.

Đến cuối buổi liên hoan, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai người Tần Kiệt và Tô Nhuệ.

“Giám đốc Tô, cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Bộ trên mặt tôi nở hoa à?”, Tần Kiệt bị Tô Nhuệ nhìn chằm chằm, có hơi mất tự nhiên.

“Giám đốc Tần, anh lừa tôi!”, Tô Nhuệ cắn đôi môi mỏng, có chút u oán.

Vốn dĩ cô dùng son màu đỏ rượu, sau khi uống rượu vào, đôi môi căng mọng kia dưới ánh đèn lại càng mê người, tràn đầy hấp dẫn.

“Giám đốc Tô đang nói gì vậy chứ? Tôi lừa cô khi nào?”, Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.

“Hơn hai mươi ngày trước, lúc tôi và Tôn Triêu Dương rời đi, anh có hứa đợi đến khi tôi về sẽ dẫn tôi đi ngâm suối nước nóng! Rốt cuộc thì sao hả? Suối nước nóng đâu rồi? Chỉ một bữa cơm đã muốn đuổi tôi đi! Anh nói xem, có phải anh đang gạt tôi không?”, Tô Nhuệ tỏ vẻ không vui, cô trừng mắt nhìn Tần Kiệt, trong mắt lóe lên tia u oán.

“Giám đốc Tô, không phải tôi không muốn dẫn cô đi ngâm suối nước nóng! Giờ đã là cuối tháng ba rồi, sắp bước vào tháng tư, nhiệt độ quá cao, sao có thể đi ngâm suối nước nóng được? Sẽ bệnh đấy! Nếu cô thật sự muốn đi như vậy thì… cũng được, đợi mùa đông năm nay đi nhé!”

“Đến lúc đó tùy cô quyết định thời gian! Tôi hứa sẽ đi cùng cô! Chắc chắn không nói dối!”, Tần Kiệt vỗ ngực bảo đảm.

“Không được! Mùa đông còn lâu lắm mới tới! Giờ tôi muốn đi ngay!”, Tô Nhuệ không đồng ý.

“Bà cô của tôi ơi, đã nói là trời nóng, ngâm nước nóng…”

“Không ngâm nước nóng cũng được, anh đi bơi với tôi đi!”, Tô Nhuệ ngắt lời Tần Kiệt.

Tần Kiệt: “…”

Đi bơi?

Nói đùa hả?

Giờ đang là tháng ba đó, cũng đâu phải mùa hè!

“Này, giám đốc Tần, anh đừng có kiếm cớ nữa! Anh vừa nói giờ đã là cuối tháng ba, sắp đến tháng tư, nhiệt độ lên cao, thế nên đi bơi là hợp lý quá rồi còn gì! Chẳng lẽ anh định kiếm cớ không đi nữa à?”, Tô Nhuệ trước một bước ngăn lại những lời Tần Kiệt muốn nói.

Tần Kiệt: “…”

Anh không còn lời nào để nói, bởi vì Tô Nhuệ đã nói đến mức đó, thử hỏi anh còn nói thế nào được.

“Giám đốc Tần, rốt cuộc là anh có đi hay không?”, Tô Nhuệ bắt lấy tay của Tần Kiệt, không ngừng đung đưa, hệt như một cô bé đang làm nũng vậy.

Thoạt nhìn trông rất đáng yêu.

Tần Kiệt do dự.

Anh nhìn ra được là cô rất muốn đi.

Nếu anh vẫn từ chối e là sẽ làm cô tổn thương.

Tô Nhuệ vừa lập công trở về, nếu như làm cô ấy tổn thương, sau này muốn cô ấy dốc lòng làm việc cho mình e là rất khó.

“Được rồi, đi thì đi! Cô nói đi, muốn đi đâu bơi?”, cuối cùng, Tần Kiệt đáp ứng Tô Nhuệ.

“Thật ư?”, Tô Nhuệ kích động ôm lấy Tần Kiệt, cô vô cùng mừng rỡ: “Tốt quá! Vừa khéo tôi có biết một chỗ, đi theo tôi!”

Không bao lâu sau, Tô Nhuệ đã kéo Tần Kiệt ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi, đi đến một cửa hàng gần đó mua hai bộ đồ tắm, một bộ là cho Tần Kiệt, một bộ là cho cô.

Đồ của Tần Kiệt rất đơn giản, chỉ là một cái quần.

Còn của Tô Nhuệ là đồ tắm một mảnh màu xanh động có họa tiết hoa sen.

Nửa tiếng sau, tại một hồ bơi có tên là Long Phượng, nhìn thấy Tô Nhuệ thay đồ tắm, Tần Kiệt thiết chút nữa rớt luôn tròng mắt.

Trong một khoảnh khắc, không biết anh đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần.

Lúc mặc đồ công sở, Tô Nhuệ đã rất quyến rũ, giờ thay đồ tắm, cơ thể với từng đường cong cân đối của cô phút chốc hiện ra trong tầm mắt Tần Kiệt, khiến anh không thể dời mắt.

“Đẹp không?”, Tô Nhuệ hỏi.

“Ừm!”

“Đẹp chỗ nào?”, Tô Nhuệ lại hỏi.
“Chỗ nào cũng đẹp!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 512: Tô Nhuệ cười tươi như hoa.


“Cụ thể là ở đâu!”, Tô Nhuệ dẫn dụ.

“Ừm…”

Nói được một chữ, đột nhiên, Tần Kiệt giật mình, lấy lại bình tĩnh. Anh nhận ra vừa nãy mình đã thất thố, lại còn nói bậy nữa chứ.

Anh là người đã có bạn gái, sao có thể nói lung tung vậy được.

“Giám đốc Tần, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy?”, Tô Nhuệ thúc giục.

“À… chuyện đó…”, Tần Kiệt có hơi đau đầu, anh đưa tay gãi đầu.

“Giám đốc Tần, anh vò đầu làm gì? Anh còn chưa nói tôi xinh đẹp ở đâu đấy!”, Tô Nhuệ lại thúc giục lần nữa.

“Á, có, có con muỗi, đúng rồi, tôi vừa bị muỗi cắn cho một phát! Có hơi ngứa! Phải gãi!”

Tần Kiệt vội tìm cớ chuyển chủ đề, giả vờ gãi gãi cái ót, trông có vẻ rất ngứa.

Tô Nhuệ nóng nảy.

“Có muỗi à? Sao tôi không thấy nhỉ?”, Tô Nhuệ quan sát bốn phía, đừng nói muỗi, ngay cả con ruồi cũng không có nữa là.

“Thật, thật sự là có muỗi!”, Tần Kiệt vô cùng chắc chắn.

Anh không muốn để Tô Nhuệ nhìn ra là mình đang nói dối, muốn tránh nặng tìm nhẹ nói sang chuyện khác.

Nhưng anh không ngờ Tô Nhuệ vậy mà lại sấn tới.

“Giám đốc Tần, anh đưa tay ra đây, tôi gãi giúp anh!”

“Hả? Cô… Giúp tôi gãi?”, Tần Kiệt có hơi hoang mang.

Vốn dĩ anh chỉ gạt Tô Nhuệ mà thôi, chứ có ngứa gì đâu.

Nếu để Tô Nhuệ thấy được, chẳng phải sẽ bị lộ à?

“À, không cần đâu! Ở đây có rất nhiều người, để người ta nhìn thấy thì không hay đâu!”, Tần Kiệt cười gượng, tìm cớ ứng phó.

Nhưng anh đã tính sai.

Bởi vì Tô Nhuệ vốn chẳng quan tâm anh có đồng ý hay không, cô đi thẳng đến sau lưng Tần Kiệt, nắm lấy tay anh, muốn dùng sức mạnh kéo tay anh ra.

Nếu như bị Tô Nhuệ kéo ra, sẽ bị lộ, nên Tần Kiệt đâu chịu.

“Giám đốc Tô, đừng có như vậy nữa! Bị người ta nhìn thấy không hay đâu!”, Tần Kiệt chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ma trảo của Tô Nhuệ.

Nhưng anh càng giải dụa, Tô Nhuệ càng nắm chặt, muốn cứng rắn kéo tay anh ra.

“Đừng có nhúc nhích!”, Tô Nhuệ kêu lên.

Nhưng Tần Kiệt nào có nghe, anh lại càng vùng vẫy.

Không ngờ lại vùng vẫy lại gây ra chuyện tệ hại.

Đột nhiên, anh nghe thấy Tô Nhuệ “Á” một tiếng, sau đó, cả người cô mất thăng bằng, sắp ngã xuống hồ bơi.

“Gì vậy?”

Nhìn thấy vậy, Tần Kiệt giật mình, vô thức đưa tay bắt lấy tay cô.

May mắn, anh đã kịp nắm lấy tay trái của Tô Nhuệ.

Anh thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị kéo cô lên, nhưng đúng lúc này, anh nhìn thấy khóe miệng Tô Nhuệ nhếch lên một nụ cười quái đản.

Vụ gì đây?

Đã vậy rồi mà Tô Nhuệ còn cười được?

Làm trò gì vậy chứ?

Không phải chứ?

Tần Kiệt có hơi khó hiểu.

Nhưng một giây sau, anh đã hiểu ra.

Bởi vì Tô Nhuệ đột nhiên ngã người về hướng bể bơi.

Tùm~

Tô Nhuệ và Tần Kiệt cùng ngã xuống hồ.

“Ha ha~”

Tô Nhuệ nở nụ cười, cười một cách khoái chí.

Bàn tay trắng như ngọc chỉ vào Tần Kiệt vừa bị rơi xuống hồ, cười nói: “Giám đốc Tần, tôi cố ý đấy, anh không nhìn ra à? Ha ha, chơi vui thật!”

Tô Nhuệ cười tươi như hoa.

Nhưng Tần Kiệt lại cảm thấy rất bất đắc dĩ và đau đầu.

Anh gạt Tô Nhuệ, ai ngờ cuối cùng lại bị cô tương kế tựu kế kéo xuống nước.

Chuyện này…

“Giám đốc Tần, chỉ đùa với anh một chút mà thôi, sao lại nhăn nhó như vậy?”, Tô Nhuệ cười kéo tay Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 513: Cô cùng anh đấu liên tiếp năm trận.


“Làm gì vậy hả?”, Tần Kiệt như bị điện giật, vội vàng rút tay lại, muốn giữ khoảng cách với Tô Nhuệ.

Nhưng anh lại há hốc mồm vì chợt nhớ ra là mình không biết bơi.

Lúc này, anh mới sực nhớ là dù đời trước hay ở kiếp này, anh đều là một con vịt cạn, không hề biết bơi.

“Giám đốc Tần, rốt cuộc là anh bị sao vậy?”, Tô Nhuệ phát hiện có gì đó không đúng nên đã tiến đến gần, quan tâm hỏi.

“Tôi…”, Tần Kiệt khựng lại: “Nếu như tôi nói với cô là tôi không biết bơi, cô có tin không?”

“Hả?”, Tô Nhuệ ngẩn ra, nở nụ cười.

“Giám đốc Tần, anh bớt đùa đi! Có phải là anh lại kiếm cớ né tránh nữa hay không? Tôi nói cho anh biết, tôi không bị lừa đâu! Tối hôm nay, chúng ta phải bơi cho thật đã mới được!”, Tô Nhuệ căn bản không tin.

Đây là thành phố Hán, nơi hai con sông gặp nhau.

Tần Kiệt nói mình không biết bơi!

Ai mà tin chứ!

“Tôi rất nghiêm túc!”, Tần Kiệt nghiêm túc nhìn Tô Nhuệ.

“Hả?”, Tô Nhuệ ngơ ngác, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Tần Kiệt, nghiêm túc hỏi: “Thật à?”

“Ừm!”, Tần Kiệt khẽ gật đầu.

Tô Nhuệ ngây người.

Sau đó, cô nhoẻn miệng cười.

Còn Tần Kiệt thì ngượng đỏ mặt.

Anh không biết bơi mà còn dám theo Tô Nhuệ đến hồ bơi, chuyện này đúng là mất mặt mà.

“Thật không ngờ, một người rong ruổi trong giới kinh doanh như giám đốc Tần lại là một con vịt cạn! Đúng là chuyện lạ mà! Ha ha~”

Tô Nhuệ dường như phát hiện ra lục địa mới vậy, cười một cách vô cùng quyến rũ.

Tần Kiệt vội ngẩng đầu, vờ như không biết gì.

“Không sao đâu! Giám đốc Tần sẽ làm được, tôi có thể dạy anh!”

“Hả?”, Tần Kiệt cho rằng mình nghe nhầm: “Cô dạy tôi?”

“Đúng rồi! Đến cũng đã đến rồi, không thể cứ thế mà về được, đúng không? Tôi dạy anh!”

“Không hay lắm đâu! Lỡ như có người đến, có thể…”

“Đừng có lo nữa! Vừa rồi, lúc đi thay đồ tắm, tôi đã liên hệ với ông chủ, chúng ta bao hết tốt hôm nay! Đương nhiên, giám đốc Tần là người trả tiền!”, Tô Nhuệ nói.

Tần Kiệt: “…”

Tô Nhuệ muốn làm gì?

Cướp sắc rồi còn cướp tiền nữa à?

Không hay lắm đâu!

Cô nam quả nữ đấy.

Thật sự không hay lắm đâu!

Nhưng Tô Nhuệ lại nhất quyết không buông tha cho anh.

Thái độ của cô ấy vô cùng cương quyết.

“Đứng thẳng!”, Tô Nhuệ nói.

Tần Kiệt đành phải đứng thẳng người trong hồ bơi, mực nước cao đến hai phần ba người anh.

Sau đó, Tô Nhuệ nhích ra xa một chút.

“Vịn thành hồ, bước tới! Đi qua đi lại bảy lần!”

Tần Kiệt làm theo lời Tô Nhuệ.

Một lần, hai lần, ba lần… Bảy lần.

Thời gian dần trôi qua, Tần Kiệt đã học được cách dùng hai chân làm nổi cơ thể.

Thấy Tần Kiệt đã học nổi xong và cũng cảm thấy thích thú, nên Tô Nhuệ bơi qua bơi lại trong hồ vài lần để làm mẫu cho anh.

Mỗi một động tác của cô đều khiến anh suýt tí nữa phun máu mũi.

May mà định lực của anh mạnh, nhịn xuống được.

Sau đó Tô Nhuệ bơi tới, bắt đầu bơi cùng Tần Kiệt.

Ban đầu còn rất chậm, nhưng dần dần, kỹ năng của Tần Kiệt mỗi lúc một thuần thục hơn, anh đã có thể khống chế cơ thể, càng ngày càng thuận tay.

Anh dần cảm thấy thích bơi lội, còn chủ động khiêu chiến với Tô Nhuệ.

Hiếm khi thấy Tần Kiệt có hứng thú, đương nhiên, Tô Nhuệ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Cô cùng anh đấu liên tiếp năm trận.

Kết quả là Tần Kiệt bại hoàn toàn, bị hành hạ không khác gì chó.

Cuối cùng, là bởi Tô Nhuệ suy nghĩ cho cảm xúc của Tần Kiệt, nên trận thứ sáu, cô cố ý thả nước, nên anh mới hòa được một ván.

Tần Kiệt tức đến mức muốn văng tục.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 514: “Tôi còn tưởng cô biết đấy chứ!”


Từ khi sống lại, trên thương trường, anh chưa từng bị đánh bại, vậy mà tối hôm nay lại vì môn bơi lội này mà thua trong tay Tô Nhuệ.

Ngay cả trận cuối cùng cũng là nhờ Tô Nhuệ nhường nên anh mới thắng được.

Đúng là mất mặt mà.

“Không bơi! Không bơi nữa!”, Tần Kiệt không muốn tiếp tục thua.

Quá đau lòng!

Nếu còn chơi tiếp, e rằng một chút thể diện đàn ông cuối cùng cũng thua sạch.

Không thể được!

Anh bơi đến cạnh bờ, bám vào tay vịn, trèo lên.

Tô Nhuệ thở hổn hển bơi đến thành hồ.

Đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, rõ ràng là đang rất bất mãn với anh.

Dường như đang muốn nói: Cô còn chưa chơi đã đâu, vậy mà kết thúc rồi.

Không thú vị gì cả!

“Giám đốc Tô, cô trừng mắt nhìn tôi làm gì?”, Tần Kiệt từ trên cao nhìn xuống Tô Nhuệ, nói.

“Hừ! Chẳng buồn quan tâm tới anh nữa! Kéo tôi lên!”, Tô Nhuệ phồng má nói.

“Cô không lên được à?”, ngón tay Tần Kiệt bám vào lan can.

“Không được! Ai bảo anh tước vũ khí nhanh như vậy, nên phải kéo tôi lên!”, thái độ của Tô Nhuệ rất kiên quyết.

Tần Kiệt: “…”

Sao những lời này nghe không được tự nhiên gì cả vậy.

Sao lại gọi là tước vũ khí chứ?

Tôi giao nộp khí giới gì à?

Chẳng phải chỉ bơi thua mấy trận thôi sao, cũng không làm gì khác.

Đúng là không biết nói chuyện mà!

“Đừng làm rộn! Tự mình vịn lan can mà leo lên đi!”, Tần Kiệt không bằng lòng.

“Anh bị cong hả?”, Tô Nhuệ mất hứng, lên tiếng chất vấn.

“Ai, ai nói với cô là tôi bị cong? Tôi là trai thẳng đó nha, cô không hiểu à?”, Tần Kiệt lập tức sửa lời.

“Anh bị cong thật rồi! Nếu không cong, sao anh không kéo tôi lên? Anh không kéo tôi lên thì anh chính là cong!”, Tô Nhuệ làm càn.

Nghe vậy, Tần Kiệt không khỏi đau đầu.

Phụ nữ đúng là không yên chút nào mà.

Được.

Kéo thì kéo, có gì đáng sợ chứ.

Bất đắc dĩ, Tần Kiệt đành vươn tay, nắm lấy tay phải của Tô Nhuệ.

Khuôn mặt ủ rũ của Tô Nhuệ thoáng chốc trở nên tươi tắn.

Cô phối hợp leo lên.

Sau đó, cơ thể mất trọng tâm, ngã nhào về phía trước.

“Sao lại ngã nữa rồi?”, Tần Kiệt vội vàng ôm lấy cô.

Xì!

Tô Nhuệ càng cười tươi hơn.

Bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc nhéo nhéo cái cằm của Tần Kiệt.

“Tôi không ngã thì làm sao anh ôm được chứ?”

“…”

Tần Kiệt không còn lời nào để nói.

Hóa ra là anh bị lừa.

Đúng là muốn hiểu lòng dạ đàn bà chẳng khác nào mò kim dưới biển.

Thật là khó lòng phòng bị mà.

Tối hôm nay xem như anh đã được lĩnh giáo.

Đột nhiên, anh chợt nhớ ra.

Đã tối rồi, nếu còn tiếp tục chơi, cô nam quả nữ nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Không được, vẫn nên chuồn đi thì hơn.

Tần Kiệt vội vàng đẩy Tô Nhuệ ra, vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, ôm lấy bụng, khom người, thoạt nhìn có vẻ khó chịu: “Ôi, tôi… bụng của tôi đau quá, có lẽ là bị cảm lạnh rồi, tôi đi toilet trước!”

Nói xong, không đợi Tô Nhuệ kịp phản ứng, anh đã bỏ chạy mất dạng, là Tô Nhuệ tức đến mức nghiến răng ken két.

“Hừ! Dù anh có cong thì tôi cũng sẽ bẻ anh thành thẳng! Anh không trốn khỏi ngũ chỉ sơn của bà đây đâu! Hừ! Hừ! Hừ!”

Tô Nhuệ dậm chân, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, thay đồ tắm rồi đi ra sảnh chờ.

“Ông chủ, ông thấy bạn tôi ra chưa?”

“Ra lâu rồi!”

“Hả? Ra từ sớm rồi à? Sao ông không nói cho tôi biết?”

“Tôi còn tưởng cô biết đấy chứ!”, ông chủ nói.

“Đáng ghét! Cái tên khốn này, chạy nhanh thật!”, Tô Nhuệ thở phì phì đuổi theo.

Nhưng hiện tại trời đã rất tối, nào có thấy bóng dáng của Tần Kiệt.

Két~

Bỗng nhiên, một chiếc xe taxi lái đến, đỗ trước mặt cô.

Trong xe có một cái đầu ló ra: “Là cô Tô đúng không?”

“Là tôi, sao anh biết tôi?”

“Vừa rồi anh Tần có đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi lái xe đến đón cô về!”, Tô Nhuệ ngẩn người, ngay sau đó, cô nở nụ cười.

Xem như anh vẫn còn chút lương tâm.

Cô mở cửa xe, chui vào!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 515: Sao không né?


Ngày 01 tháng 04.

Khò khò~

“Năm ngàn năm gió mưa, cất giấu bao nhiêu giấc mộng…

Một khúc nhạc chuông của Hoa Tử (*) kéo Tần Kiệt khỏi giấc mộng đẹp.

(*) Lưu Đức Hoa.

Anh cầm điện thoại lên, bấm nghe.

“Ai đó, mới sáng đấy!”

“Kiệt Tử, tôi, tôi, tôi xảy ra chuyện rồi!”, trong điện thoại vang lên âm thanh cực kỳ sốt ruột, xen lẫn lo lắng.

“Cậu là ai hả?”, Tần Kiệt ngáp, không nghe rõ.

“Mẹ kiếp! Kiệt Tử, có phải đêm qua cậu làm chuyện xấu gì rồi không? Ngay cả giọng của tôi cũng không nghe ra à?”

“Lâu béo?”, Tần Kiệt sửng sốt, rốt cuộc anh cũng nghe ra đó là ai.

“Lâu béo, mới sáng sớm, cậu có chuyện gì vậy?”

“Dương Liễu, Dương Liễu đã có!”, Lâu béo thấp giọng nói.

“Dương Liễu đã có? Cô ấy có gì chứ? Mà nếu có thì có thôi, có gì phải lo! Không có chuyện gì nữa thì đừng quấy rầy mộng đẹp của tôi!”

Tút tút~

Tần Kiệt bấm tắt máy, sau đó tiếp tục nhắm mắt.

Khò khò~

“Năm ngàn năm gió mưa, cất giấu bao nhiêu giấc mộng…

Chuông điện thoại lại lần nữa reo vang.

Tần Kiệt không nhịn nổi nữa.

“Tôi nói này, tên mập chết tiệt nhà cậu, mới sáng sớm, cậu có thôi đi không hả? Không biết quấy rầy mộng đẹp của người khác là…”

“Dương Liễu mang thai rồi!”

“Hả?”

Tần Kiệt còn chưa nói xong đã bị lời của Lâu béo làm cho choáng váng.

Dương Liễu mang thai?

Thật hay giả?

Không thể nào.

Chuyện này… Mẹ kiếp, còn chưa có tốt nghiệp đâu, giờ mang bầu chẳng phải lớn chuyện sao.

Cơn buồn ngủ của Tần Kiệt lập tức biến mất tăm, anh lồm cồm bò xuống giường.

Đột nhiên, anh sực nhớ ra điều gì đó, vội nhìn xuống điện thoại.

Ngày 01 tháng 04 năm 2008.

Mẹ kiếp.

Hôm nay là ngày 01 tháng tư, là cá tháng tư đấy.

Lâu béo chết tiệt, đùa cái gì không đùa, lại lấy chuyện mang thai ra đùa.

Trong đầu tên này chứa phân à?

“Lâu béo, cậu đừng có mà lừa tôi! Hôm nay là cá tháng tư, cậu tưởng là tôi sẽ tin trò quỷ của cậu à?”

Tút tút~

Tần Kiệt lại lần nữa cúp điện thoại, lần này, anh tắt nguồn luôn.

Lâu béo không ngừng gọi, nhưng đáp lại cậu ta chỉ có âm thanh máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau!

Lâu béo gấp đến độ suýt đá gãy một gốc cây nhỏ bên cạnh.

“Không được, chuyện này phải tìm Kiệt Tử giúp đỡ, bằng không thì rắc rối to rồi! Còn chưa có tốt nghiệp lại để dính bầu!”, Lâu béo cuống quít chạy đến ký túc xá.

Một phút sau, Tần Kiệt lại lần nữa bị đánh thức.

Tuy nhiên, lần này anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Lúc mở cửa, nhìn thấy là Lâu béo, Tần Kiệt lập tức giơ chân đạp một phát.

Bốp~

Lâu béo không né.

Chân Tần Kiệt đá thẳng vào bụng cậu ta.

Tần Kiệt ngơ ngác.

Sao lại như vậy?

Sao không né?

Đầu óc không có bệnh gì đó chứ?

Tần Kiệt ý thức được có gì đó không đúng, bèn né ra cho Lâu béo đi vào phòng.

Đóng cửa lại.

Lâu béo lập tức ôm lấy Tần Kiệt mà khóc.

Hức hức hức ~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 516: “Cô ấy nói sao?”,


“Kiệt Tử, cậu phải cứu tôi! Nếu cậu mà không cứu tôi, tôi tiêu chắc!”

“Cậu là một người đàn ông, khóc lóc cái gì? Nín cho tôi!”, Tần Kiệt phát bực.

“Cậu không cứu tôi thì tôi sẽ khóc tiếp!”, Lâu béo ôm chặt lấy Tần Kiệt không buông.

“Cậu muốn tôi giúp thì ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết rõ nguyên nhân chứ!”, Tần Kiệt bó tay, bèn lên tiếng hỏi lâm.

“Không phải tôi nói với cậu rồi à? Dương Liễu mang bầu! Còn muốn tôi nói mấy lần nữa hả?”, Lâu béo thút thít.

“Hả? Cậu nói thật?”, Tần Kiệt ngây người, không dám tin.

“Ừm!”, Lâu béo vừa khóc vừa gật đầu.

“Hôm nay là cá tháng tư, cậu có chắc là cậu không đùa đấy chứ?”, Tần Kiệt vẫn không dám tin.

Mang thai.

Chuyện lớn như vậy, không đùa được đâu.

Nếu xử lý không ổn thỏa sẽ rắc rối to đấy.

“Việc này có thể tùy tiện đem ra giỡn được à? Cậu nói đi, giúp hay không giúp?”, Lâu béo nói.

“…”

Lúc này, cuối cùng Tần Kiệt cũng đã xác định được là Lâu béo không nói dối.

Anh đẩy cậu ta ra, sau đó nhìn cậu ta một cách vô cùng nghiêm túc.

“Hai người không dùng biện pháp an toàn à?”

“Có chứ! Nhưng không biết sao vẫn dính!”, Lâu béo buồn rười rượi.

“…”

Tần Kiệt cũng không biết nên nói thế nào.

Dùng biện pháp an toàn mà vẫn “trúng số”.

Không biết Lâu béo đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà khiến ông trời gai mắt cậu ta như vậy.

“Một mình tôi không thể làm chủ chuyện này được! Cậu đợi đó đi, tôi gọi cho Tinh Tử cùng Bốn Mắt, bảo bọn họ đến đây, chúng ta cùng thương lượng!”

“Được, được rồi!”

Hai mươi phút sau, Vương Tinh cùng Khương Tiểu Nha đã chạy đến ký túc xá.

“Sao vậy?”, sau khi đóng cửa lại, Vương Tinh phát hiện Lâu béo có gì đó không đúng, cậu ta cảm thấy khó hiểu.

“Cậu ta gây rắc rối rồi! Tôi gọi các cậu đến là để cùng thương lượng nên giải quyết sao cho ổn thỏa!”, Tần Kiệt nói.

“Gây rắc rối?”, Khương Tiểu Nha cùng Vương Tinh nghe không hiểu.

“Gây ra rắc rối gì?”, Vương Tinh hỏi.

“Cậu ta làm Dương Liễu mang bầu rồi!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Vương Tinh cùng Khương Tiểu Nha trợn tròn mắt, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

Mất một lúc lâu sau, Vương Tinh mới bình tĩnh trở lại: “Lâu béo, là thật à? Hôm nay là cá tháng tư đấy, cậu đừng có đùa với chúng tôi!”

“Đúng vậy đó! Mang thai không phải chuyện đùa đâu, cậu có muốn đùa cùng đừng đùa bậy!”, Khương Tiểu Nha nói.

“Là thật!”, Lâu béo nói, vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

“…”

Vương Tinh cùng Khương Tiểu Nha trầm mặc.

Thật sự là thật?

Đùa hơi quá rồi đó!

Sau khi uống cạn một tách trà, Tần Kiệt hỏi: “Nói thử đi, nên xử lý việc này như thế nào? Ai nói trước đây?”

“Tôi trước đi!”, Vương Tinh giơ tay: “Điểm mấu chốt của việc này phải xem Dương Liễu và Lâu béo muốn thế nào?”

“Đúng, Lâu béo, cậu nói trước đi, cậu với Dương Liễu tính thế nào?”, Khương Tiểu Nha phụ họa.

“Tôi thì chắc chắn là không muốn rồi đó! Còn chưa tốt nghiệp mà đã có con, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”, Lâu béo nói.

“Còn Dương Liễu thì sao, cô ấy nói thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tôi… Sau khi tôi biết được cô ấy mang thai thì bị choáng mất rồi, còn chưa kịp hỏi!”, Lâu béo lắp bắp nói.

“Lâu béo chết tiệt, cậu đúng là đồ khốn! Chuyện này mà cậu không hỏi à?”, Vương Tinh bó tay: “Ai gọi điện hỏi thử xem sao?”

“Để tôi gọi đi!”, Tần Kiệt nhíu mày, bấm số của Tần Tuyết.

Số thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau.

“Tuyết Nhi không nghe máy”, Tần Kiệt có chút bất đắc dĩ, anh lại gọi cho ủy viên của tổ chức, Triệu Phần.

“Alo! Ông chủ Tần, có chuyện gì à?”

“Hội trưởng Triệu, tôi có việc muốn nhờ cậu!”

“Ơ, người bận rộn như cậu mà cũng có lúc nhờ tôi à, đúng là hiếm thấy nha! Nói đi, có chuyện gì?”

“Cậu có thể giúp tôi hỏi Dương Liễu một chút…”

“Chuyện này miễn bàn đi! Muốn gì thì bảo tên mập chết tiệt kia tự đến mà nói! Một thằng đàn ông, gây ra hậu quả xong thì bỏ chạy, để Dương Liễu một mình đến bệnh viện! Nếu không phải cô ấy gọi điện cho đám bạn thân này thì chúng tôi cũng không biết đâu, vẫn giấu tiếp đấy!”

Tút tút~

Triệu Phần nói cúp là cúp, một chút cơ hội cũng không có.

“Cô ấy nói sao?”, Vương Tinh hỏi.

“Ừm, cô ấy nói thế nào?”, Khương Tiểu Nha hỏi.

Lâu béo không lên tiếng, thế nhưng trong mắt cậu ta lại tràn đầy chờ mong.

Có thể thấy được, cậu ta rất muốn biết kết quả.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 517: Cậu ta có chút sợ hãi.


“Triệu Phần nói, để Lâu béo qua nói chuyện riêng với Dương Liễu!”, Tần Kiệt nói.

“Xong rồi, xong rồi, lần này, xong thật rồi!”, Lâu béo tỏ vẻ chán nản.

“Mẹ nó chứ, cậu đàn ông lên chút được không hả?”, Tần Kiệt bất mãn.

Một người đàn ông, gặp phải chút chuyện liền khóc lóc, giống như cha chết mẹ chết vậy, vẻ mặt suy sụp chán nản, ra cái thể thống gì?

“Kiệt Tử, tôi...”

“Tôi cái gì mà tôi? Mẹ nó chứ, cậu là một thằng đàn ông sức dài vai rộng, gặp chút chuyện liền không có chủ kiến, sau này sao cậu thành gia lập nghiệp được? Đừng khóc nữa, nếu cậu vẫn khóc, chuyện này, cậu tự đi mà giải quyết! Đừng hòng chúng tôi giúp cậu!”, Tần Kiệt quát mắng.

“Hả?”, Lâu béo sững sờ.

Chuyện này, nếu chỉ để cho một mình cậu ta đối mặt và giải quyết, cậu ta thực sự không biết phải làm sao.

“Hả gì mà hả? Lâu béo chết tiệt, cậu nghe kĩ cho tôi!”

Tần Kiệt nói: “Thứ nhất, cậu là đàn ông đúng không?”

“Đương nhiên là vậy rồi!”, Lâu béo gật đầu.

“Là đàn ông, cậu phải chịu trách nhiệm về tội lỗi mà mình đã gây ra!”

“Cái gì?”, Lâu béo như chết lặng.

Cậu ta đến tìm Tần Kiệt bày mưu tính kế hộ, nghe ý của Tần Kiệt là không phá thai sao?

Sao có thể?

“Kiệt Tử, chúng tôi vẫn chưa tốt nghiệp, làm vậy....”

“Chưa tốt nghiệp thì đã sao? Bây giờ nhà nước quy định sinh viên đại học không được phép kết hôn, sinh con à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không, không có!”, Lâu béo đáp lại.

“Vậy không phải xong rồi sao?”, Tần Kiệt tức giận nói: “Chuyện này, tôi nghĩ như vậy, nếu cậu nghe, tôi sẽ giúp cậu! Nếu cậu không nghe thì coi như tôi không biết gì đi, cậu tự mà giải quyết!”

“Tôi nghe, chỉ cần cậu giúp tôi giải quyết chuyện này, cậu nói gì tôi cũng nghe!”, Lâu béo gật đầu nói.

“Được, là cậu nói đấy nhé!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Thứ nhất, sau khi cậu đến gặp Dương Liễu, chủ động nói với cậu ấy rằng, cậu sẽ chịu trách nhiệm! Hỏi cậu ấy có bằng lòng sinh con không, nếu bằng lòng thì giữ đứa trẻ lại, nếu không bằng lòng thì phá!”

“Hả?”, Lâu béo không ngờ rằng Tần Kiệt thật sự có ý nghĩ này ở trong đầu.

“Ngộ nhỡ, nếu như cô ấy...”

“Không nhộ nhỡ gì hết! Cậu ấy muốn giữ thai thì sinh ra! Cậu là đàn ông con trai, dám làm không dám chịu mà được coi là đàn ông hả? Lâu béo chết tiệt, tôi nói thật với cậu nhé, chuyện lần này, nếu cậu không có một chút trách nhiệm nên có của một thằng đàn ông!”

“Đừng nói là tôi coi thường cậu, tất cả giáo viên và sinh viên trong trường đều sẽ khinh thường cậu! Đến lúc đó, cậu sẽ mất hết danh dự! Cậu đừng hòng nghĩ tới sau này có cơ hội làm việc ở trường đại học công nghiệp Hồ!”

“Cái gì?”, Lâu béo choáng váng.

Nhưng cậu ta không ngốc.

Cậu ta cẩn thận cân nhắc lời của Tần Kiệt, cảm thấy rất có lý.

“Được rồi, thứ hai là gì?”, Lâu béo suy nghĩ một lát, hỏi.

“Thứ hai, sau khi gặp Dương Liễu, dù có sinh hay không, các cậu cũng phải nói chuyện này cho bố mẹ hai bên biết! Bởi vì mang trong mình một đứa bé không chỉ đơn thuần là chuyện giữa các cậu mà là chuyện giữa hai gia đình!”

“Không thể để cho hai cậu tự ý giải quyết! Cậu hiểu ý tôi không?”

“Cái gì? Còn, còn phải nói với bố mẹ sao?”, vẻ mặt Lâu béo thay đổi rõ ràng, có chút bối rối.

“Đúng, bắt buộc phải nói với bố mẹ! Không cần thương lượng!”, thái độ của Tần Kiệt vô cùng cương quyết.

Lâu béo rơi vào trầm tư.

Cậu ta không ngờ rằng Tần Kiệt lại muốn cậu ta nói cho bố mẹ biết về chuyện Dương Liễu mang thai.

Cậu ta có thể tưởng tượng được rằng, nếu bố mẹ Dương Liễu biết chuyện sẽ tức giận như thế nào.

Cậu ta có chút sợ hãi.

“Kiệt Tử nói rất có lý! Lâu béo, cậu là đàn ông, người nào làm người ấy chịu! Đứa nhỏ vô tội, chuyện này, cậu phải có trách nhiệm, làm theo lời Tần Kiệt đi!”, Vương Tinh cân nhắc một hồi, tán thành đề nghị của Tần Kiệt.

“Ừm, tôi cũng đồng ý với cách làm của Tần Kiệt!”, Khương Tiểu Nha gật đầu nói: “Lâu béo, đừng chần chừ nữa, đến gặp Dương Liễu đi! Cứ làm theo cách của Tần Kiệt nhé!”

“Tôi...”, Lâu béo do dự một lát, thở dài: “Được rồi, bây giờ tôi đành nghe theo Kiệt Tử vậy!”

20 phút sau, rừng hoa đào.

Dương Liễu bước tới cùng Triệu Phần.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 518: “Chuyện gì?”


“Lâu béo, cậu qua đó đi!”, Kiệt Tử đẩy qua.

Lâu béo cắn môi, kéo Dương Liễu sang một bên.

Tần Kiệt và Triệu Phần đi về phía bên kia.

“Sao Tuyết Nhi không đến?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cậu còn quan tâm đến cậu ấy sao?”, Triệu Phần trừng mắt nhìn Tần Kiệt.

“Giờ thì kí túc xá các cậu hay lắm rồi! Lâu béo làm cho bụng Dương Liễu lớn lên .......còn cậu thì sao, sau khi cùng Tuyết Nhi đến Hỗ Hải liền chiến tranh lạnh! Đám đàn ông các cậu đều không có lương tâm!”

Triệu Phần vô cùng tức giận.

“Khụ khụ ~”

Tần Kiệt có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Đừng so sánh tôi với Lâu béo!”

“Sao? Tôi nói sai à?”, Triệu Phần hỏi.

“Chuyện giữa tôi và Tuyết Nhi, cậu không hiểu nên đừng vội đưa ra kết luận! Tôi chỉ hỏi cậu tại sao Tuyết Nhi không tới?”, Tần Kiệt nói.

“Cậu ấy không muốn thấy cậu đó, tôi còn có thể làm gì?”, Triệu Phần lườm Tần Kiệt.

Tần Kiệt: “…”

“Được rồi! Cô ấy đang tức giận! Tôi có thể hiểu được! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện của Dương Liễu và Lâu béo, chắc chỗ kí túc xá nữ các cậu không có mấy ai biết đúng không?”, Tần Kiệt hỏi thăm nghe ngóng.

“Chuyện này, chúng tôi dám nói bừa bãi sao? Nếu những người khác biết, họ sẽ nghĩ gì về Dương Liễu?”, Triệu Phần hỏi ngược lại Tần Kiệt.

“Ừm, cũng đúng!”, Tần Kiệt cảm thấy có lý.

“Tìm cơ hội dỗ dành Tuyết Nhi đi! Đừng chiến tranh lạnh nữa! Cậu ấy là một cô gái tốt!”, Triệu Phần trầm giọng khuyên nhủ.

“Tôi biết mà! Tôi sẽ làm vậy!”, Tần Kiệt gật đầu nói.

“Thế còn tạm được!”, sắc mặt Triệu Phần có chút cải thiện: “Nhưng cậu phải nói thật cho tôi biết, rốt cuộc Trương Lâu nghĩ như thế nào?”

“Ý định ban đầu của cậu ta là muốn chịu trách nhiệm, còn phải xem Dương Liễu nghĩ như thế nào đã!”, Tần Kiệt nói.

“Coi như Lâu béo chết tiệt cũng có chút lương tâm! Nếu cậu ta không chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ tìm người thiến cậu ta! Xem sau này cậu ta có béo được nữa không!”, Triệu Phần nói xong, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.

Thấy vậy, sau lưng Tần Kiệt nổi hết da gà lên cả rồi.

Cũng may, anh không phải là người tạo ra đứa trẻ, nếu không sẽ gặp phải rắc rối lớn mất.

“Còn có chuyện này tôi muốn bàn với cậu!”, đột nhiên, Triệu Phần mở miệng nói.

“Chuyện gì?”

“Giữa tháng này, trường chúng ta sẽ tổ chức một trận bóng đá ở từng khoa trong trường! Trong khoa kinh tế chúng ta, cậu đã giành được chức vô địch kép trong hội thao toàn trường, tôi muốn cậu đăng ký tham gia!”

“Cái gì? Tôi á?”, Tần Kiệt có chút kinh ngạc.

“Ừm, chính là cậu! Chuyện này, cậu không thể từ chối! Lớp chúng ta đã hứa với hội sinh viên trong khoa! Cậu không thể để lớp chúng ta thất hứa trở thành trò cười cho thiên hạ được!”, Triệu Phần nói.

Tần Kiệt: “…”

Anh không nói nên lời.

“Các cậu đã sắp xếp xong, còn bàn bạc với tôi để làm gì!”

“Ha ha, dù sao thì cũng phải nói thuận tai một chút, cậu nói đúng không?”, Triệu Phần mỉm cười.

Thấy Tần Kiệt kinh ngạc, cô ấy có chút vui mừng.

“Ok! Các cậu đã quyết định rồi, tôi còn có thể nói gì nữa? Nếu từ chối, sau này, nói không chừng các cậu sẽ gây khó dễ cho tôi! Tôi đăng ký là được chứ gì!”

“Vậy mới đúng chứ! Dễ người dễ ta! Cậu giúp tôi, sau này chúng tôi sẽ giúp cậu! Hợp tác đôi bên cùng có lợi!”

“Ha ha, đôi bên cùng có lợi, cùng có lợi!”

Trong lòng Tần Kiệt lại đang thầm nghĩ.

Cậu thực sự cho rằng tôi đăng ký tham gia là vì hội sinh viên các cậu sao?

Tôi là muốn nhân cơ hội để quảng cáo, OK!

Một giờ đồng hồ sau.

Lâu béo và Dương Liễu dường như đã bàn bạc ổn thỏa.

“Thế nào, nói sao?”, Tần Kiệt kéo Lâu béo qua một bên hỏi.

“Người nào gọi điện thoại cho bố mẹ của người nấy! Xem phản ứng của bọn họ như thế nào đã rồi nói tiếp!”, Lâu béo trả lời.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 519: Tự nhiên tốt với tôi thế?”


“Ừm, cũng được! Mau gọi đi!”, Tần Kiệt nói.

“Ngay bây giờ sao?”, Lâu béo thoạt nhìn có vẻ lo lắng.

“Gọi sớm hay gọi muộn đều phải gọi thôi, cậu sợ gì?”, Tần Kiệt nói.

“Được rồi! Tôi gọi!”

Lâu béo cắn cắn môi, lấy điện thoại ra, do dự rồi bấm từng số một.

“Tiểu Lâu đấy hả, có phải hết tiền rồi không? Mai mẹ chuyển cho con!”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc và ân cần của mẹ Trương.

“Mẹ, con không cần tiền, con…”

“Đứa trẻ này, nếu thiếu tiền thì cứ nói thẳng với mẹ, mẹ sẽ không…”

“Mẹ, con không thiếu tiền thật mà! Con có chuyện muốn bàn bạc với mẹ! Chuyện rất lớn!”, Lâu béo ngắt lời mẹ.

“Ồ, con thì có chuyện gì chứ? Lẽ nào con đang yêu sao?”, mẹ Trương đoán.

“Vâng!”, Lâu béo gật đầu nói.

“Đây là chuyện tốt! Nói cho mẹ nghe xem, cô gái đó là người ở đâu, trông ra làm sao, khi nào…”

“Mẹ, cô ấy mang thai con của con rồi!”

“Mang thai thì mang thai, có cái gì…đợi đã…con nói gì? Cô gái đó mang thai con của con?”

Mẹ Trương nói xong chợt phản ứng lại, giọng cao hơn mấy phần.

Dường như bà ấy vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa vậy.

“Vâng, đúng, đúng vậy! Mẹ, làm sao bây giờ?”, Lâu béo thấp giọng hỏi, âm thanh nhỏ như con ruồi kêu vo ve vậy.

“…”

Trong điện thoại, mẹ Trương trầm mặc không nói gì.

Hiển nhiên là bà ấy đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Cót két!

Đột nhiên, trong điện thoại có tiếng mở cửa.

“Mẹ sắp nhỏ, tôi về rồi đây, bà đang gọi điện thoại cho ai vậy? Có phải là bạn đánh bài không! Nếu phải thì chơi tiếp đi!”

Giọng bố Trương vang lên trên điện thoại.

Lâu béo nín thở.

Bố Trương là một kỹ sư.

Ông ấy là một người nghiêm túc cẩn thận, không thể làm ngơ trước chuyện xấu.

Sở dĩ cậu ta không dám gọi điện trực tiếp cho bố là vì muốn thăm dò ý tứ của mẹ Trương trước.

Bây giờ bố đã về, Lâu béo đương nhiên rất hồi hộp.

Cậu ta không biết bố sẽ nói những gì.

“Này, bố thằng nhỏ, có, có chuyện, tôi muốn, muốn bàn bạc với ông, sau khi nghe xong, ông đừng tức giận nhé!”

Mẹ Trương do dự một lát, mỉm cười bước tới.

Bà ấy đích thân cất cặp cho bố Trương.

Còn giúp bố Trương cởi áo khoác nữa chứ.

“Hôm nay sao vậy? Tự nhiên tốt với tôi thế?”

Bố Trương cởi giày ra, nhìn về phía mẹ Trương, ông ấy cảm thấy có chút kì quái.

“Tôi là vợ ông, tốt với ông chút không phải là chuyện nên làm sao?”, mẹ Trương cười nói.

“Không đúng! Bà nhất định đang giấu tôi chuyện gì đó! Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, tôi hứa sẽ không tức giận!”, bố Trương kéo tay mẹ Trương bước đến ghế sô pha ngồi xuống.

“Bố thằng nhỏ, chuyện này, nói lớn thì cũng không phải là lớn, nói nhỏ thì cũng không tính là nhỏ, cho nên…”

“Vào thẳng vấn đề chính đi, rốt cuộc có chuyện gì!”, bố Trương không muốn nghe mẹ Trương nói vòng vo.

Lời này vừa nói ra, mồ hôi trên trán Lâu béo tuôn ra như mưa.

Cậu ta biết rằng, giờ phút quyết định số phận của mình sắp đến rồi.

Tim cậu ta đập nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
 
Back
Top Bottom