Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 500: Nếu không, lớn chuyện mất.


"Tôi nghĩ sau khi nhìn thấy ảnh, bọn họ nhất định sẽ..."

"Dừng! Dừng lại, đừng nói nữa!", Giang Dã không nghe được nữa.

Giờ phút này ông ta mới ý thực được bản thân mình đã bị Tần Kiệt bắt thóp.

Nếu ông ta không đồng ý, chỉ cần Tần Kiệt tung ảnh ra, ông ta coi như xong đời.

"Được, tôi đồng ý với cậu!", Giang Dã nghiến răng nghiến lợi đưa ra một quyết định khó khăn.

"Vậy mới đúng chứ! Con người ấy mà, sống ở trong xã hội, đôi lúc phải dễ dễ một chút để đôi bên cùng có lợi, con đường phát triển ngày càng mở rộng!", Tần Kiệt cười nói.

"Khi nào cậu có thể đưa toàn bộ số ảnh cho tôi?", Giang Dã nói.

"Không vội! Đợi khi nào con trai thầy Lữ trúng tuyển vào trường đại học mà cậu ấy yêu thích thì tôi gửi cho ông!", Tần Kiệt nói.

"Cậu...", Giang Dã tức giận đến nghẹt thở, nhưng ông ta không biết phải làm sao.

"Đừng có gọi như vậy! Ông là thầy giáo, ngay cả cách cư xử cơ bản nhất cũng không biết sao?", Tần Kiệt nói.

"..."

Giang Dã xem như là hoàn toàn bị đánh bại.

Ông ta không còn gì để nói.

"Ngoài ra, còn một chuyện nữa, ông cũng phải làm!", đột nhiên, Tần Kiệt lại lên tiếng.

"Còn gì nữa?", trong lòng Giang Dã rất bất mãn.

"Chiều nay sau khi dạy xong, ông đến chỗ lần trước, trước mặt thầy Lữ và con trai của thầy ấy, ông dâng trà nhận lỗi với hai bố con bọn họ! Chuyện này coi như xong một nửa! Chắc ông sẽ không phản đối chứ?"

"..."

Giang Dã tức giận đến nỗi lông mày sắp nổ tung.

Không phản đối?

Ông ta đương nhiên muốn phản đối rồi.

Ông ta là người có chút danh tiếng trong ngành.

Bây giờ yêu cầu ông ta dâng trà nhận lỗi với bố con Lữ Bộ Thanh, vậy chẳng khác nào nói rằng ông ta là cháu, bố con họ là ông nội sao?

Khinh người quá đáng.

"Sao ông không nói chuyện? Lẽ nào ông có ý kiến sao? Nếu có, không thành vấn đề! Tôi sẽ chia ảnh thành 4 phần, một phần gửi cho..."

"Tôi không có ý kiến!", Giang Dã không nghe tiếp được nữa, lập tức đồng ý.

"Binggo~ Thế mới phải chứ! Thầy Giang, chúng ta nói chuyện đến đây thôi! 6 giờ chiều nay, ở chỗ cũ nhé, không gặp không về! Bye bye!"

Tút tút~

Cúp máy rồi.

Giang Dã tức giận đạp cửa.

Kẹt kẹt~

Cánh cửa mở ra.

Cả người Giang Dã ngẩn ra.

"Thầy Giang, có chuyện gì vậy? Sao lại đạp cửa?"

Lúc này, có một đồng nghiệp bước vào, đúng lúc chứng kiến mọi chuyện.

"Ư, không, không có chuyện gì! Chỉ là, chỉ là ăn no quá, bụng hơi căng, vận động một chút để tiêu hóa! Đúng, vận động một chút!”

Nói xong, Giang Dã vội vàng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

"Ăn no quá, bụng căng, đá cửa có thể khiến bụng bớt căng sao? Đạo lý gì vậy? Lẽ nào đây là công thức tiêu hóa mới nhất sao? Ừm, đợi lát nữa mình cũng phải thử mới được!"

Phốc!

Giang Dã thiếu chút nữa té ngã.

Mẹ nó chứ, tôi nói bừa một câu, thầy còn tin là thật sao?

Muốn tiêu hóa phải đi bộ, thầy có biết không?

Đạp cửa?

Đạp rớt bản lề.

Cửa hỏng đừng bảo là tôi nói với thầy đấy nhé.

Giang Dã gia tăng bước chân chạy về phòng làm việc, sau khi bước vào, ông ta giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi với đồng nghiệp xung quanh.

Mãi đến khi ngồi xuống, ông ta mới vội vàng nhét phong bì vào trong cặp.

Nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai nhận ra ông ta có điều gì không ổn, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may không ai phát hiện ra,

Nếu không, lớn chuyện mất.

Cả buổi chiều, Giang Dã luôn trong trạng thái bất an.

Bình thường, ông ta cảm thấy thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, nhưng hôm nay, đối với ông ta mà nói, dường như dài hơn một năm vậy.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 501: Quá đáng lắm rồi đó.


Làm cho ông ta đứng ngồi không yên.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Khó khăn lắm mới chống được đến khi chuông tan học vang lên.

Ông ta vớ lấy chiếc cặp lao về phía cửa.

Thấy vậy, những đồng nghiệp xung quanh có chút ngạc nhiên.

Bọn họ không hiểu tại sao Giang Dã lại vội vàng như vậy.



Một lát sau, Giang Dã đến bãi tập nơi ông ta và Lữ Bộ Thanh hẹn nhau hôm trước.

Bãi tập này nằm trong khuông viên Jiedaokou trường đại học sư phạm Hoa Trung.

Được xây dựng ở dưới Quế Sơn.

Môi trường xung quanh rất tốt.

Có rất nhiều sinh viên đại học đang chơi bóng.

Một số khác đang chạy bộ.

Khi Giang Dã đến, Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh vẫn chưa đến.

Ông ta chỉ có thể đợi.

Một phút trôi qua.

Ông ta vẫn chưa thấy bóng dáng của Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh.

10 phút trôi qua.

Vẫn không thấy bóng dáng của 3 người bọn họ.

20 phút trôi qua, vẫn như cũ không thấy tăm hơi đâu cả.

Giang Dã có chút tức giận.

Ông ta cảm thấy Tần Kiệt và bố con Lữ Bộ Thanh mãi không đến, chắc là cố ý.

Mục đích chính là muốn trêu chọc ông ta.

Ông ta rất muốn rời đi.

Nhưng khi đi được hai bước, ông ta lại dừng lại.

Tần Kiệt đang biết bí mật của ông ta.

Quyền lực thống trị không còn ở trong tay ông ta nữa mà là ở trong tay Tần Kiệt.

Nếu ông ta cứ như vậy mà bỏ đi, quả thực là có thể giải quyết cơn giận trong lúc nhất thời.

Nhưng những gì sắp xảy ra sẽ là một cơn lũ lớn.

Trong nháy mắt có thể nuốt chửng ông ta.

Nghĩ đến đây, ông ta nghiến răng kìm chế.

Bất kể như thế nào, khi Tần Kiệt vẫn chưa đưa ảnh gốc cho ông ta, ông ta đều phải nhịn xuống.

Nhịn.

Nhịn.

Nhịn.

Vì vậy, ông ta lại ngồi xuống.

20 phút trôi qua trong nháy mắt.

Tần Kiệt và bố con Lữ Bộ Thanh cuối cùng đã xuất hiện,

Tần Kiệt và bố con Lữ Bộ Thanh vừa nói vừa cười dọc theo đường đi.

Trông rất vui.

Giang Dã nhận ra rằng bố con Lữ Bộ Thanh cũng đã biết bí mật của ông ta.

Chết tiệt.

Cái người Tần Kiệt này, còn chê việc chưa đủ lớn sao?

Vậy mà lại dám kể bí mật riêng tư của ông ta cho bố con Lữ Bộ Thanh.

Quá đáng lắm rồi đó.

Giang Dã hận không thể băm Tần Kiệt ra làm trăm mảnh.

Nhưng ông ta chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nếu muốn ông ta làm thật, ông ta không dám.

“Ôi trời, thật ngại quá! Ba người chúng tôi đói bụng nên đã ăn tối ở bên ngoài rồi mới đến, để cho thầy Giang đợi lâu rồi!”

Lời này vừa nói ra.

Giang Dã rất muốn rút dao găm ra phóng về phía trước.

Mẹ nó chứ.

Hóa ra các người mãi không đến là vì đi ăn tối.

Hại tôi một mình ở bãi tập đợi các người không biết bao lâu.

Các người muốn ăn xong mới đến thì nói sớm chút.

Để tôi một mình ở đây với chiếc bụng đói, ức h**p người khác quá rồi đó!

“Thầy Giang, sao vậy? Nhìn sắc mặt của ông không được tốt cho lắm, có muốn tôi đưa ông đến bệnh viện khám không?”, Tần Kiệt nháy nháy mắt với Giang Dã rồi nói.

“Không, không cần đâu! Tôi, tôi không sao! Không sao!”

“Ồ, không sao là tốt rồi! Chúng ta bàn vào việc chính đi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 502: “Quy mô thế nào?”,


“Thầy Lữ, mau mang nước ra đi !”, Tần Kiệt nói.

“Được!”, Lữ Bộ Thanh lấy ba chai nước khoáng đã chuẩn bị từ trước ra.

Tần Kiệt nói: “ Tôi cũng không làm khó thầy, thầy hãy quỳ gối xuống xin lỗi bố con thầy Lữ đi, rồi uống hết ba chai nước này thì chuyện ông bắt nạt bố con thầy Lữ coi như bỏ qua! Không vấn đề gì chứ?”

“Hả?”

Giang Dã ngẩn ra, bảo ông ta uống hết ba chai nước thì có thể làm được, nhưng bảo ông ta quỳ gối trước mặt bố con Lữ Bộ Thanh thì sao được?

Bố con Lữ Bộ Thanh không phải là phụ nữ, càng không phải là quốc vương hay quý tộc gì.

Nếu như ông ta quỳ xuống thì không phải là thân phận địa vị của bản thân thấp kém hơn bố con Lữ Bộ Thanh hay sao?

Trong lòng Giang Dã vô cùng bất mãn.

“Sao thế? Không muốn sao? Cũng được! Tôi chỉ có thể đem…”

“Đừng!”, Giang Dã vừa nghe thấy giọng điệu của Tần Kiệt liền sợ hãi, không sợ không được.

Một khi Tần Kiệt đem ảnh đi rửa, thì ông ta sẽ không chỉ mất đi công việc mà vợ ông ta cũng sẽ bỏ rơi ông ta.

“Tôi, tôi quỳ là được chứ gì!”

Giang Dã quỳ một gối xuống, nhận lấy ba chai nước từ tay Lữ Bộ Thanh, mở nắp uống từ ngụm hết chai nước, thở ra một hơi rồi mở nắp chai thứ hai đến chai thứ ba, một hơi uống hết.

Nước trong bụng không ngừng nhộn nhạo, cái bụng đang xẹp lép bỗng chốc căng phồng.

Nếu như không phải là do khác biệt giới tính thì còn tưởng Giang Dã là thai phụ mang thai mười tháng.

“Tôi uống xong rồi, đã được chưa?”, Giang Dã hỏi.

Bốp bốp~

Tần Kiệt vỗ tay mấy cái: “Rất tốt! Thế này mới có chút giống kiểu làm gương cho người khác chứ! Chuyện này cứ thế cho qua đi! Tiếp theo đây thầy hãy làm một bài kiểm tra cho con thầy Lữ.

“Được!”

Giang Dã không biết đã đứng dậy bằng cách nào, nhưng ông ta chính là cứ thế mà đứng lên.

Nhưng khi ông ta đứng thẳng dậy, hận không thể tát cho bản thân mấy bạt tai, thế mà lại bị bắt nạt bởi một đứa sinh viên, mất hết cả mặt mũi.

“Mục đầu tiên, cự ly 2000 mét! Một, hai, ba, bắt đầu!”

Lời của Giang Dã vừa dứt thì con trai của Lữ Bộ Thanh, Lữ Lộ liền xông lên.

Giang Dã vừa nhìn đồng hồ, vừa quan sát Lữ Lộ.

Tần Kiệt lại kéo Lữ Bộ Thanh ra xa.

“Giám đốc Tần, chuyện của con trai tôi, nhờ cả vào cậu! Mấy hôm nữa, tôi sẽ nghỉ việc và đến làm việc tại siêu thị Kiệt Tuyết.

“Chuyện đi làm thì không vội! Chuyện tôi muốn nói là một chuyện khác!”, Tần Kiệt phất tay nói.

“Ồ, giám đốc Tần có gì cứ nói, chuyện gì mà họ Lữ tôi làm được thì nhất định sẽ làm!”, Lữ Bộ Thanh nói.

“Thầy Lữ có lẽ hiểu rất rõ chuyện này!”, Tần Kiệt đưa mắt nhìn xung quanh, hạ giọng và nói: “Thầy Lữ có biết dạo gần đây, ở thành phố này có ai chuẩn bị khai trương đội vận chuyển hàng hóa không?”

“Khai trương đội vận chuyển hàng hóa?”, Lữ Bộ Thanh sửng sốt, suy nghĩ một hồi, rồi bỗng nhiên vỗ đầu gối: “Có, có một người!”

“Ồ, đúng là có sao?”, hai mắt Tần Kiệt sáng lên: “Là ai? Ở đâu?”

“Vương Đại Vĩ! Ông chủ của công ty vận chuyển nhà họ Lưu ở khu Đông Tây Hồ”.

“Ông chủ của công ty vận chuyển hàng hóa?”, Tần Kiệt có chút bất ngờ.

Anh cứ tưởng chỉ là một đội thôi, không ngời lại là một công ty vận chuyển đứng sau, thật là muốn gì được nấy. Hơn nữa, quy mô cũng đã được nâng cao lên một bậc.

“Quy mô thế nào?”, Tần kiệt khẩn trương hỏi.

“Ba đội! Tổng cộng có ba mươi xe tải lớn! Nhưng chỉ có mười chiếc xe đứng tên Vương Đại Vĩ, 20 chiếc còn lại đều đăng kí dưới tên công ty của ông ta!”, Lữ Bộ Thanh nhớ lại và nói.

“Tuổi của những chiếc xe như thế nào? Đều là xe mới tinh hay là xe còn mới 90%?”, Tần Kiệt hỏi.

“Xe chắc chắn không còn mới nữa, nhưng hầu hết chúng đều còn mới 70%, dùng năm năm không vấn đề gì. Nhưng...”, Lữ Bộ Thanh ngập ngừng nói.

“Có gì cứ nói!”, Tần Kiệt nói.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì có một số xe bị mòn lốp nặng, tôi không nhớ chính xác có bao nhiêu xe, phải có thời gian âm thầm quan sát”, Lữ Bộ Thanh giải thích.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 503: Thể lực của Lữ Lộ rất tốt.


“Được, việc này không gấp! Sau khi thầy tra rõ rồi thì gọi điện thoại cho tôi!”, Tần Kiệt dặn dò.

“Ừ, tôi sẽ làm như vậy! Cậu còn việc gì muốn tôi làm không?”, Lữ Bộ Thanh hỏi.

“Tạm thời thì không! Nếu có thì tôi sẽ báo cho thầy!”, Tần Kiệt rất hài lòng với sự thể hiện của Lữ Bộ Thanh.

Nhân viên tài giỏi thật sự phải là nhân viên luôn biết suy nghĩ cho ông chủ.

Lữ Bộ Thanh không chỉ là một cựu chiến binh mà còn rất quen thuộc với lĩnh vực vận tải và hậu cần, rất am hiểu về nghiệp vụ trong ngành.

Đây là tố chất cơ bản mà một người quản lý cần có.

Do đó, chọn Lữ Bộ Thanh làm trưởng bộ phận giao hàng của siêu thị Kiệt Tuyết là phù hợp nhất.

“Dừng!”

Lúc này, tiếng nói của Giang Dã truyền đến.

Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh nhìn qua.

Lữ Lộ chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.

Giang Dã nhìn đồng hồ bấm giờ và ra hiệu “OK” với Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh.

Lữ Bộ Thanh kích động.

OK có nghĩa là con trai ông, Lữ Lộ, đã vượt qua kiểm tra.

Là một người cha, đây không phải là điều mong chờ nhất hay sao?

“Nghỉ ngơi mười phút sau đó chúng ta tiếp tục kiểm tra!”, Giang Dã không hổ là người từng đạt được huy chương vàng.

Tuy rằng đời sống cá nhân của ông ta rất bừa bãi, là một tên đàn ông cặn bã điển hình.

Nhưng khi đã bắt tay vào công việc, ông ta như biến thành một con người khác vậy, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ và vô cùng nghiêm túc. Điều này làm cho Tần Kiệt rất phục.

Nếu có thể, Tần Kiệt ngược lại còn muốn kết bạn với Giang Dã, nhưng Giang Dã quá xấu xa, chắc chắn là không phải là người cùng chí hướng, chỉ có thể lợi dụng mà thôi.

Tần Kiệt có chút tiếc nuối.

Sau mười phút, Giang Dã lại để cho Lữ Lộ kiểm tra tiếp.

Bài kiểm tra thứ hai không phải là chạy nữa mà là hít xà.

Thể lực của Lữ Lộ rất tốt.

Sau khi thực hiện một trăm cái hít xà thì chỉ nghỉ ngơi một chút là đã hồi phục rồi.

Giang Dã lại làm động tác “OK”.

Lữ Bộ Thanh mỉm cười.

Vượt qua hai bài kiểm tra liên tiếp đồng nghĩa với việc đã tiến gần đến với việc thi đỗ hơn.

Sau đó, Giang Dã kiểm tra khả năng chống đẩy, nhảy xa và bật cao của Lữ Lộ.

Thật bất ngờ, Lữ Lộ đều vượt qua hết các bài kiểm tra, mỗi bài kiểm tra đều vượt qua rất nhẹ nhàng, như đi chơi vậy.

Tần Kiệt nhìn mà tặc lưỡi, thằng nhóc này là một thiên tài thể thao, thảo nào văn hóa học không tốt, phải chuyển sang học chuyên ngành thể dục thể thao.

Nếu hạt giống này mà không chuyển sang ngành thể dục thể thao thì sẽ là một tổn thất lớn.

“Thầy Lữ, nếu con trai ông chăm chỉ cố gắng thì không chừng tương lai nhà họ Lữ của ông sẽ có một vận động viên”, Tần Kiệt giơ ngón tay cái lên.

“Nhờ vào những lời tốt đẹp của giám đốc Tần, hy vọng là có ngày đó!”, Lữ Bộ Thanh rất vui mừng.

Là một người cha, thành tựu lớn nhất là có thể sinh được một người con trai, hy vọng lớn nhất là mong con trai thành tài.

Giờ đây, Lữ Lộ đã bộc lộ hết tài năng của mình trong lĩnh vực thể thao, ngay cả Tần Kiệt cũng tán thưởng.

Lữ Bộ Thanh càng kỳ vọng vào tương lai của Lữ Lộ, cười rất vui, có một người con như vậy thì còn mong gì hơn, cả đời người không phải chỉ vì những thứ này thôi sao?

Tần Kiệt nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Lữ Bộ Thanh, cũng mừng cho ông ta.

Bỗng dưng anh nhớ tới Tần Tuyết, không biết là sau khi kết hôn với Tần Tuyết thì con của bọn họ sẽ có tài năng gì? Anh rất là mong chờ.

15 phút sau, Giang Dã và Lữ Lộ đi tới trước mặt Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh.

"Cậu Tần, Lữ Lộ có tài năng thiên bẩm đó! Là một nhân tài trong tương lai! Sau khi chuyển sang lĩnh vực thể thao, thi đỗ Học viện thể thao thành phố Hán không thành vấn đề!", Giang Dã nói.

"Ừm, rất tốt! Thầy Lữ, đưa cho ông ta đi!", Tần Kiệt nháy mắt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 504: Cậu Tần quyết định thời gian nhé!”


Lữ Bộ Thanh hiểu ý, lấy ra một bọc giấy phủ báo lên trên dày như viên gạch vậy, nhét vào tay Giang Dã.

"Thầy Giang, 30 ngàn tệ phí kiểm tra, cộng thêm 50 ngàn tệ phí huấn luyện, sau này, mong thầy chiếu cố!", Lữ Bộ Thanh cười nói.

"Cái này...", 80 ngàn tệ đó.

Giang Dã không dám nhận.

Bởi vì ông ta sợ Tần Kiệt.

"Không cần phải nhìn tôi, thầy Lữ cho ông thì ông nhận đi, tôi coi như không nhìn thấy gì!", Tần Kiệt đương nhiên hiểu được Giang Dã đang lo lắng điều gì, anh trấn an Giang Dã.

"Cái này...", Giang Dã thấy Tần Kiệt đã nói như vậy, nếu ông ta không nhận, ngộ nhỡ Tần Kiệt không vui, không chừng sẽ làm ra trò quái quỷ gì nữa, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng ông ta cũng nhận.

"Được rồi, tiền, tôi sẽ nhận! Đợi sau khi Lữ Lộ chuyển lớp thành công, nói với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp khóa huấn luyện cho cậu ta!"

"Vậy mới phải chứ! Thầy Giang, nhớ cho kỹ, chúng tôi cũng không có thù oán sâu đậm với ông! Không cần thiết phải cãi nhau mất hòa khí để làm gì! Làm người, khoan dung một chút, tốt cho ông, tốt cho chúng tôi, tốt cho mọi người, sao không tự nguyện mà làm chứ, ông nói đúng không?", Tần Kiệt mỉm cười nhìn Giang Dã.

Giang Dã nặn ra một nụ cười chua xót, trông không được tự nhiên.

Nhưng Tần Kiệt không quan tâm.

Anh ở lại trò chuyện với Giang Dã một lúc sau đó trở về cùng bố con Lữ Lộ Thanh.

Giang Dã nhìn bóng lưng của ba người từ từ biến mất, cúi đầu nhìn xuống tiền trong tay, ông ta hiểu được ý đồ thực sự của Tần Kiệt.

Nếu nể mặt Tần Kiệt, ông ta sẽ có kẹo để ăn.

Nếu không cho Tần Kiệt một chút thể diện nào cả, xin lỗi, tung ảnh ra ngoài ánh sáng, thân bại danh liệt, mất hết tất cả.

Do vậy, ông ta lại kiêng dè Tần Kiệt thêm mấy phần.

Ông ta thề rằng, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ông ta cũng sẽ không bao giờ tranh chấp với Tần Kiệt nữa.

Bởi vì cái tên Tần Kiệt này, tuy có vẻ trẻ tuổi nhưng mánh khóe thủ đoạn lại thâm sâu hiểm độc hơn ông ta-người đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội.

Vẫn không nên chọc tới Tần Kiệt làm gì, tránh gặp phiền phức.

...

Ba ngày sau, Lữ Bộ Thanh chính thức đến siêu thị Kiệt Tuyết làm việc.

Như lời Lữ Bộ Thanh nói, Lữ Lộ đã được chuyển sang lớp thể thao.

Giang Dã cũng đã sắp xếp các khóa huấn luyện cho Lữ Lộ.

Chuyện của Lữ Lộ xem như là kết thúc một cách mĩ mãn.

Mọi người đều vui vẻ.

Về chuyện bán đội xe của công ty vận chuyển Vương Thị, Lữ Bộ Thanh cũng đã làm rõ.

Dưới danh nghĩa của Vương Đại Vĩ, có ba chiếc xe bị mòn lốp quá mức.

Còn có hai chiếc là xe trực thuộc.

Trong số 30 chiếc xe, 70% còn mới, tổng cộng có 25 xe, 5 chiếc còn lại nghiêm túc mà nói chỉ còn mới 60%.

Vừa vặn tương ứng với số xe bị mòn lốp.

Sau khi Lữ Bộ Thanh báo cáo, Tần Kiệt xoa lông mày suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Vương Đại Vĩ.

“A lô, xin chào! Tôi là Vương Đại Vĩ!”

“Chào giám đốc Vương! Tôi họ Tần, nghe nói ông muốn bán công ty, có chuyện này không?”

“Đúng, đúng là như vậy? Thế nào? Cậu Tần muốn mua à?”

“Ừm! Tôi rất có hứng thú! Nếu tiện, tôi muốn gặp mặt trực tiếp nói chuyện với ông Vương, nhưng không biết ông có rảnh không?”

“Có! Đương nhiên có rồi! Cậu Tần quyết định thời gian nhé!”

“Được, 10 giờ 30 phút sáng mai, tôi sẽ đến quý công ty!”

“Ok! Tôi đợi cậu!”

Tút tút!

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt mỉm cười.

“Từ hôm nay trở đi, thầy Lữ chính là trưởng bộ phận vận chuyển hàng hóa! Chịu trách nhiệm về mọi hoạt động vận chuyển hàng hóa của siêu thị Kiệt Tuyết chúng ta!”, Tần Kiệt chính thức bổ nhiệm.

“Cảm ơn giám đốc Tần tin tưởng! Tôi hứa sẽ làm thật tốt!”, Lữ Bộ Thanh hứa hẹn.

“Tôi tin thầy Lữ, ồ, không, là trưởng phòng Lữ sẽ mang đến bất ngờ cho siêu thị chúng ta! Chuyện thu mua ngày mai, trưởng phòng Lữ đi cùng tôi nhé!”

“Vâng giám đốc Tần! Cậu còn muốn dặn dò gì nữa không?”

“Giám đốc Châu, anh dẫn trưởng phòng Lữ đi làm quen với công ty một chút nhé!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 505: Tần Kiệt rất muốn vung một cái tát qua.


“Ok!”, Châu Phàm đứng dậy, bắt tay Lữ Bộ Thanh: “Hoan nghênh ông đến siêu thị làm việc, mời ông đi theo tôi!”

“Cảm ơn giám đốc Châu!”

Thấy hai người vừa nói vừa cười, Tần Kiệt yên tâm được rồi.

Đoàn kết một lòng, công ty mới phát triển lớn mạnh được.



Ngày hôm sau, Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh đến công ty vận chuyển Vương Thị ở Dongxihu.

Công ty vận chuyển Vương Thị đặt trụ sở tại Dongxihu Logistics Park.

Khi Tần Kiệt xuất hiện trước mặt Vương Đại Vĩ, ông ta vô cùng bất ngờ, cho rằng mình đã nhìn nhầm.

Bởi vì Tần Kiệt quá trẻ.

Nhiều nhất chỉ hơn 20 là cùng, chưa đến 25 tuổi.

Vậy mà đã làm một ông chủ.

Đã vậy anh còn mua lại công ty vận chuyển của ông ta.

Ông ta sẽ không tin điều này nếu không được tận mắt chứng kiến.

Một lát sau, Vương Đại Vĩ mới sực tỉnh lại.

“Chào giám đốc Tần!”

“Chào giám đốc Vương! Con người tôi không thích vòng vo! Chúng ta vào chuyện chính luôn nhé!”, Tần Kiệt và Vương Đại Vĩ nhanh chóng bắt tay sau đó bắt đầu nói chuyện làm ăn.

“Giám đốc Vương, tiền trao cháo múc, có thể cho tôi xem qua đội xe của công ty ông trước được không?”

“Đương nhiên có thể rồi! Giám đốc Tần đi theo tôi!”

“Được!”

Dưới sự hướng dẫn của Vương Đại Vĩ, Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh đến bãi đỗ xe phía sau.

Phóng tầm mắt ra xa, chiếc này nối đuôi chiếc kia, trông rất đồ sộ.

Tần Kiệt xem rất kĩ, không bỏ sót chiếc nào cả.

Thỉnh thoảng, anh còn dò hỏi Vương Đại Vĩ.

Ví dụ như tuổi xe, tài xế, trực thuộc hay là lệ thuộc…

Dù anh đã sớm biết tất cả từ chỗ Lữ Bộ Thanh nhưng anh vẫn giả vờ như không biết gì cả và hỏi từng chút một.

Điều đó khiến Vương Đại Vĩ nghĩ rằng Tần Kiệt không hiểu biết nhiều về công ty vận chuyển của mình.

Quả nhiên.

Khi cuộc trò chuyện ngày càng đi sâu, Vương Đại Vĩ hài lòng với tất cả những gì Tần Kiệt thể hiện ra.

Ông ta cảm thấy Tần Kiệt còn quá trẻ, còn thiếu nhiều kinh nghiệm trên phương diện làm ăn kinh doanh.

Ông ta đoán rằng, Tần Kiệt là con của một gia đình giàu có nào đó, muốn thể hiện với bố mẹ nên mới có ý nghĩ nông nổi muốn mua lại công ty vận chuyển của ông ta.

Hai người càng nói chuyện càng hợp nhau.

15 phút sau, Tần Kiệt và Vương Đại Vĩ trở lại phòng làm việc.

Vương Đại Vĩ kêu thư ký rót trà cho Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh.

Ông ta cười hỏi: “Giám đốc Tần đã hiểu rõ tình hình chung của công ty vận chuyển chúng tôi! Giám đốc Tầm, bây giờ anh còn muốn mua không?”

“Mua! Đương nhiên tôi muốn mua rồi!”, Tần Kiệt không chút do dự đáp lại.

“Được! Con người tôi sống rất thực tế! Giám đốc Tần cũng đã hiểu rõ tình hình của đội xe, tôi không nói nhiều nữa! Nói câu thôi, 3,5 triệu tệ!”, Vương Đại Vĩ nói.

Tần Kiệt rất muốn vung một cái tát qua.

Ông ta mở miệng ra đòi 3,5 triệu, vậy mà bảo là thực tế?

Mẹ nó chứ nếu ông là người thực tế thì người sống thực tế ở trên thế giới này đều biến thành con kiến bò dưới đất rồi!

Tần Kiệt nói: “Giám đốc Vương, 3,5 triệu đắt quá! 2 triệu tệ!”

“Cái gì?”, Vương Đại Vĩ thiếu chút nữa không đứng dậy nổi.

30 chiếc xe chỉ 2 triệu tệ?

Vậy thì ông ta chẳng có đồng lãi nào, còn bán cái rắm ấy!

“Giám đốc Tần, cậu đừng mặc cả như vậy, nhiều quá! 3 triệu tệ! Không thể ít hơn được nữa!”

“2,2 triệu tệ! Không thể nhiều hơn!”

“2,8 triệu! Đây là giới hạn của tôi!”, Vương Đại Vĩ nói.

Tần Kiệt nói: “Giám đốc Vương, xe của ông nói là 30 chiếc, nhưng dưới tên ông chỉ có 10 chiếc! Trong số đó có 3 chiếc lốp đã mòn, chỉ có thể coi là mới 60%!”

“Những chiếc còn lại đều là xe lệ thuộc! Tuy rằng vẫn chưa đến thời hạn hợp đồng! Nhưng cũng chỉ có 2 năm! 2 năm quá ngắn! Nếu ông thương lượng theo giá xe trực thuộc, có chút bất hợp lý!”

“2,25 triệu tệ, đây là giới hạn của tôi, nếu giám đốc Vương không đồng ý, tôi không mua nữa!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 506: Bây giờ chúng ta sẽ ký hợp đồng!”


“2,25 triệu tệ, thực sự là có chút…”

“Chúng ta đi!”, Tần Kiệt liếc mắt nhìn Lữ Bộ Thanh, xoay người rời đi.

“Hả?”, Lữ Bộ Thanh sững sờ, sau khi tỉnh táo lại, ông ta vội vàng đuổi theo.

Vương Đại Vĩ như chết lặng.

Cứ thế mà đi sao?

Không cho người ta có cơ hội thương lượng nào cả.

“Giám đốc Tần, không phải là cậu…”

“Xuỵt!”, Tần Kiệt nháy mắt, ý bảo Lữ Bộ Thanh đừng nói nữa, anh nhanh chóng kéo Lữ Bộ Thanh đi ra ngoài.

“Trong vòng 10 giây, ông ta nhất định sẽ giữ chúng ta lại!”

“Cái gì?”, Lữ Bộ Thanh muốn mở miệng hỏi, nhưng ông ta nhớ lại những lời ban nãy Tần Kiệt nói, cho nên chỉ có thể ngậm chặt lại, toàn bộ biểu cảm đều chuyển lên khuôn mặt.

Ý là đang nói, thật hay đùa vậy.

“Không tin sao? Ông chờ mà xem!”, Tần Kiệt thấp giọng đếm: “10!”

“9!”

“8”

“7!”

“6!”

“5!”

“4!”

“3!”

“2!”

“1!”

“Giám đốc Tần dừng bước!”

Khi Tần Kiệt đếm tới số ‘một’, sau lưng anh truyền đến tiếng của Vương Đại Vĩ.

Lữ Bộ Thanh líu lưỡi không nói nên lời.

Nếu không phải là Tần Kiệt nói cho ông ta biết thì chắc lúc này, miệng ông ta đã há to thành hình chữ O rồi.

Nói 10 giây, thực sự là 10 giây không chệch một ly.

Giỏi thật đó!

Lữ Bộ Thanh lén giơ ngón tay cái ra hướng về phía Tần Kiệt.

Trong mắt ông ta tràn đầy sự kính phục.

Nhưng Tần Kiệt cũng chưa dừng lại, anh vẫn giữ nguyên tư thế đi về phía trước.

Lữ Bộ Thanh không hiểu.

Vương Đại Vĩ đã kêu ở lại rồi.

Tại sao anh vẫn còn đi?

Vừa định hỏi thì ông ta nghe thấy phía sau có tiếng chạy.

Ông ta theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại.

Vương Đại Vĩ thế mà lại chủ động chạy tới.

Trong nháy mắt ông ta liền hiểu ra.

Tần Kiệt cố ý không dừng lại là bởi vì cậu ta đang đợi Vương Đại Vĩ chủ động đi tới.

Nói như vậy, Vương Đại Vĩ hoàn toàn thua cuộc rồi.

Tần Kiệt đang chiếm thế thượng phong.

Ngay sau đó Vương Đại Vĩ chạy tới trước mặt Tần Kiệt, ngăn hai người bọn họ lại.

“Giám đốc Tần dừng bước! Dừng bước! Nếu cậu không đồng ý, chúng ta có thể thương lượng lại mà!”, Vương Đại Vĩ nói.

“Vẫn như cũ, 2,25 triệu tệ, nếu giám đốc Vương cảm thấy được, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ! Nếu không đồng ý, vậy thì thôi nhé!”, Tần Kiệt nói.

“Cái này…”, Vương Đại Vĩ rất không muốn.

2,25 triệu tệ còn kém xa với mức giá lý tưởng trong lòng ông ta.

Nhưng trước mắt ông ta đang gặp khó khăn và rất cần tiền, nếu không thì ông ta cũng sẽ không bán đội xe của công ty.

“Được rồi, 2,25 triệu tệ, thống nhất vậy nhé!”, Vương Đại Vĩ do dự nói.

“Ok! Bây giờ chúng ta sẽ ký hợp đồng!”

20 phút sau, Vương Đại Vĩ đích thân tiễn Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh ra khỏi văn phòng.

Sau khi Tần Kiệt lưu số điện thoại liên lạc của đội trưởng đoàn xe, anh rời đi cùng với Lữ Bộ Thanh.

Trên đường đi.

“Giám đốc Tần, ban nãy, làm sao cậu dám chắc Vương Đại Vĩ sẽ đồng ý trong vòng 10 giây?”, Lữ Bộ Thanh tò mò hỏi.

“Tôi đã thấy khu vận chuyển, công việc kinh doanh rất tốt! Hôm qua tôi đã điều tra qua về công ty vận chuyển Vương Thị, thành tích không tệ! Nhưng tại sao Vương Đại Vĩ lại muốn bán nó?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 507: Vô cùng mệt mỏi.


“Vấn đề này…”, Lữ Bộ Thanh lắc đầu: “Tôi không biết!”

“Thật ra tôi cũng không biết!”, Tần Kiệt nhún nhún vai: “Nhưng bản năng mách bảo tôi rằng, Vương Đại Vĩ chắc là có chuyện gấp! Nếu không, ông ta sẽ không vội vàng bán đội xe trong khi công việc làm ăn vẫn tốt như vậy!”

“Nói thì nói như vậy, nhưng ngộ nhỡ công ty vận chuyển Vương Thị vì nợ nần hoặc gặp phải những rắc rối khác, ban nãy cậu làm như vậy, chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội sao?”, Lữ Bộ Thanh lại hỏi.

“Phú quý hiểm trung cầu! Ban nãy tôi căn bản không suy xét đến những thứ khác, tôi chỉ đánh cược một canh bạc mà thôi! Nếu cược đúng, tôi có thể tiết kiệm được 550 ngàn tệ, nếu cược sai, tôi chỉ có thể tìm cơ hội khác!”

*Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.

“Thực tế chứng minh rằng, nữ thần May Mắn vẫn luôn ở bên cạnh tôi! Không phải sao?”

Tần Kiệt nở nụ cười.

Lữ Bộ Thanh không còn lời nào để nói nữa.

Ầm ĩ hồi lâu, hóa ra là đánh cược.

Lòng tham của Tần Kiệt lớn thật đó.

Giờ phút này, Lữ Bộ Thanh rốt cuộc hiểu được tại sao mình chỉ là nhân viên làm thuê mà Tần Kiệt còn trẻ như vậy lại có thể làm ông chủ.

Chỉ dựa vào những chuyện xảy ra ban nãy liền có thể nhìn ra.

Nếu đổi lại là ông ta, ông ta tuyệt đối không dám làm như vậy.

Bởi vì ông ta sợ thất bại.

Nhưng Tần Kiệt thì khác.

Cậu ta có một tâm thế tốt.

Thất bại, thua cuộc, cùng lắm thì tìm chỗ khác.

Đây có lẽ chính là số mệnh.

Ánh mắt Lữ Bộ Thanh nhìn Tần Kiệt lại càng thêm ngưỡng mộ.

Sau khi về công ty, Tần Kiệt mở một cuộc họp.

Anh thông báo về việc thành công mua lại đội xe của công ty vận chuyển Vương Thị cho tất cả các nhân viên quản lý cấp trung và cấp cao trong công ty nghe.

Đồng thời anh bổ nhiệm Lữ Bộ Thanh làm trưởng phòng vận chuyển, hoàn toàn chịu trách nhiệm về công tác vận chuyển của siêu thị Kiệt Tuyết.

Ngoài ra, tại cuộc họp, Tần Kiệt lại đề cập đến việc mở thêm 5 cửa hàng mới.

Thông qua thảo luận và bàn bạc cụ thể.

Kế hoạch mở cửa hàng mới được thông qua một cách suôn sẻ.

Công ty cũng chính thức đổi tên thành Tập đoàn Kiệt Tuyết.

Sau khi tan họp, Tần Kiệt gọi Châu Phàm, Lưu Tuấn Mai, Lữ Bộ Thanh và Uông Gia Tân ở lại.

Bọn họ thảo luận về kế hoạch tuyển dụng nhân tài.

Cuối cùng bọn họ cũng đạt được sự đồng thuận.

Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai chịu trách nhiệm tuyển dụng sinh viên đã tốt nghiệp tại các trường đại học lớn ở thành phố Hán.

Lữ Bộ Thanh và Uông Gia Tân tuyển dụng nhân sự trong lĩnh vực hậu cần, vận chuyển hàng hóa và các vị trí liên quan trong siêu thị tại hai thị trường lớn là chợ nhân tài Trung Nam và chợ nhân tài Quang Cốc thành phố Hán.

Tần Kiệt lên kế hoạch tổng thể.

Sau khi phân công xong, Tần Kiệt và Châu Phàm ngay lập tức bắt đầu gọi điện cho những người phụ trách các thị trường nhân tài lớn.

Họ đặt trước các vị trí tuyển dụng.

Mãi cho đến khi tan sở, việc đặt trước các vị trí tuyển dụng trong thị trường nhân tài mới được giải quyết.



Một tuần sau đó, Tần Kiệt rất bận.

Anh không chỉ phải chú tâm đến việc tuyển dụng nhân tài của công ty mà còn phải khảo sát vị trí của các cửa hàng mới ở toàn thành phố Hán.

Ngày nào anh cũng đi sớm về muộn.

Vô cùng mệt mỏi.

Nhưng để kiếm được tiền, để có thể gây dựng được sự nghiệp ở Hỗ Hải trong vòng một năm rưỡi.

Cho dù có mệt như thế nào, anh cũng cảm thấy đáng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 508: Là Tô Nhuệ gọi đến.


Ngoài ra, Vương Tinh cũng nghe theo lời đề nghị của Tần Kiệt, tạm thời đóng cửa hai tiệm Internet Bar.

Lý do là cửa hàng được nâng cấp và đang trong quá trình sửa chữa, mong quý khách hàng đợi một khoảng thời gian nữa.

Với tư cách là người đề xuất, Tần Kiệt đương nhiên phải chịu trách nhiệm các công việc như thiết kế...để nâng cấp Internet Bar thành Internet Cafe.

Ngày nào Vương Tinh cũng dành ra rất nhiều thời gian bàn bạc với Tần Kiệt.

Bọn họ thảo luận và lập kế hoạch với nhau.

Tần Kiệt bận rộn xoay như chong chóng.

Cũng may, một tuần sau đó.

Tần Kiệt và Vương Tinh quyết định xong chuyện thiết kế và trang trí quán Internet Cafe.

Anh có thể trút bỏ gánh nặng, để Vương Tinh toàn quyền xử lý.

Cuối cùng anh cũng được rảnh rang một chút, toàn tâm toàn ý cho việc tuyển dụng nhân tài và chọn vị trí cửa hàng.

Chiến đấu suốt một tuần.

Cuối tháng 3, anh cuối cùng cũng đã giải quyết xong vị trí của 5 cửa hàng và việc tuyển dụng nhân tài.

Vị trí của một trong 5 cửa hàng được lựa chọn rất kỹ càng, không phải là chọn bừa.

Cửa hàng đầu tiên ở chợ Bạch Sa Châu giáp với khu đô thị mới Nam Hồ.

Chợ Bạch Sa Châu tiếp giáp với đại học Hồ Hoàng Gia.

Vị trí này giúp ích rất nhiều cho việc mở rộng công việc chuyển phát nhanh của Tần Kiệt.

Đến lúc đó, chuyển phát nhanh và siêu thị có thể kết hợp để hoạt động.

Cửa hàng thứ hai và thứ ba, anh chọn gần Đại học Hồ Thang Tốn.

Mục đích cũng giống như chợ Bạch Sa Châu!

Tuy nhiên, không giống như chợ Bạch Sa Châu, việc mở hai cửa hàng cùng lúc là để đánh bóng tên tuổi của Kiệt Tuyết!

Chi nhánh thứ tư được lựa chọn nằm ở giữa Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và công viên phần mềm Quang Cốc.

Sở dĩ lựa chọn chỗ này là vì đây là vùng mới phát triển, xung quanh còn rất nhiều khu đất chưa khai phá, không có siêu thị cỡ lỡn.

Tuy nhiên, theo như trí nhớ của Tần Kiệt, thì mười năm sau, vùng này sẽ trở thành một trong những trung tâm phát triển nhất ở Quang Cốc, tiềm lực cực kỳ lớn.

Sớm có kế hoạch, chuẩn bị cho tương lai là chiến lược tất yếu.

Chi nhánh cuối cùng được Tần Kiệt chọn nằm tại Học viện Văn Hóa Hoa Đông, chỉ với một mục đích: Xây dựng hệ thống khách hàng là sinh viên tại Quang Cốc.

Tuy là khu Quang Cốc đã có rất nhiều siêu thị cỡ lớn, ví dụ như Trung Bách, Wall-Mart, Carrefour,.v.v…

Nhưng Tần Kiệt vẫn quyết định mở chi nhánh ở đây.

Mục tiêu của anh là lâu dài chứ không phải ngắn hạn.

“Rốt cuộc cũng xong rồi!”, Tần Kiệt duỗi lưng một cái.

Bận bịu suốt nửa tháng, cuối cùng anh cũng đã hoàn thành đại khác các mục tiêu sắp tới của công ty.

Việc tiếp theo là phân công cho nhân viên đi thực hiện thôi.

Phía Vương Tinh cũng đã khẩn trương lắp đặt thiết bị.

Anh tin, trong vòng nửa tháng, việc khai trương Internet Café sẽ khiến cho tất cả những người cùng ngành tại thành phố Hán hoang mang.

Reng reng reng~

Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động reo vang.

Là Tô Nhuệ gọi đến.

“Giám đốc Tô, có chuyện gì à?”

“Tôi và chú Tôn sắp đến ga tàu cao tốc rồi, anh đang ở đâu vậy?”, trong điện thoại, giọng Tô Nhuệ có hơi u oán.

“Hả?”, Tần Kiệt sửng sốt một lúc, cuối cùng anh cũng nhớ ra.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 509: “Mùi trên người anh thật nồng!”


Hai ngày trước, Tô Nhuệ từng đề cập với anh. Tất cả những vận động viên cần ký hợp đồng đều đã ký xong rồi, những người không ký được cũng chỉ đành từ bỏ, bọn họ dự định sẽ quay về.

Lúc đó Tần Kiệt đang rất bận, nên anh không nghĩ ngợi gì cả, cứ thế đồng ý, mà anh cũng không nhớ rõ thời gian cô ấy về.

Kết quả là bận tối mày tối mặt, anh thật sự không để tâm đến chuyện này. Giờ thì phiền toái rồi!

“Ngại quá! Trong khoảng thời gian hai người không có mặt, công ty đã mở rộng quy mô kinh doanh, toàn bộ công ty từ cao đến thấp đều bận tối mặt, nên đã quên mất chuyện hai người trở về! Xin lỗi! Sau khi xuống xe, hai người đợi một lát, tôi sẽ đến ngay!”

Tút tút~

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt gọi báo cho Châu Phàm một tiếng, sau đó lấy chìa khóa xe chạy thẳng ra ga tàu cao tốc.

Nghe thấy âm báo tắt máy, Tô Nhuệ nhíu chặt mày.

Tên đáng ghét này, tôi đã nói gì đâu, vậy mà anh đã vội tắt máy rồi.

Cố ý đúng không?

Bộ tôi khiến người khác chán ghét lắm à?

Không phải có câu nhất gái lớn hai, nhì trai hơn một đó sao?

Tôi bỏ của, còn không được à?

Hừ!

Chờ đó cho tôi.

Tô Nhuệ âm thầm thề.

Một màn này vừa khóe bị Tôn Triêu Dương bắt gặp, ông lắc đầu, không biết nói gì cho phải, nên vờ như không hề hay biết.

Mười phút sau, tàu cao tốc tiến vào ga.

Hai người kéo theo hành lý ra cổng, đứng chờ ở khu nghỉ chân.

Nửa tiếng sau, Tô Nhuệ nhận được điện thoại của Tần Kiệt, sau khi biết được vị trí cụ thể, anh đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

Còn chưa kịp nói gì thì Tô Nhuệ đã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Tần Kiệt đờ người ra.

Tình huống gì vậy?

Tôi còn chưa kịp nói gì, sao đã ôm rồi?

Lại còn ở trước mặt mọi người nữa chứ, thích hợp không?

Đúng là hư không tưởng nổi mà!

“Khụ khụ~”, Tần Kiệt ho khan, nói: “Xung quanh có rất nhiều người, đừng làm như vậy!”

“Không, đã gần hai mươi ngày rồi tôi không gặp anh, tôi nhớ anh lắm, để tôi ôm anh một cái!”, Tô Nhuệ không đồng ý, càng ôm chặt hơn.

“Cô làm vậy lỡ như bạn gái tôi biết được, cô ấy sẽ giết tôi đấy!”, Tần Kiệt nói.

“Ha ha, đó là chuyện của cô ta, đâu liên quan gì đến tôi!”, Tô Nhuệ không quan tâm.

Tần Kiệt: “…”

Anh không biết phản bác như thế nào nữa.

Coi bộ người phụ nữ này nhất quyết bám vào anh, vung không được rồi.

Nhất là ở trước mặt rất nhiều hành khách, anh lại càng không thể thô lổ đẩy cô ấy ra, nên chỉ có thể cúi đầu, mặc kệ cô ấy ôm.

Một phút sau, cuối cùng Tô Nhuệ cũng rời khỏi ngực Tần Kiệt.

Cô nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Cô cười gì?”, Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.

“Mùi trên người anh thật nồng!”, Tô Nhuệ nói.

“Vậy à? Trên người tôi có mùi gì à?”, Tần Kiệt vội vàng ngửi ngửi: “Hình như không có mùi gì cả?”

“Tôi nói là mùi của đàn ông!”, Tô Nhuệ trừng mắt nhìn Tần Kiệt.

“…”
 
Back
Top Bottom