Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 460: Tần Kiệt cảm thấy hứng thú.


"Giám đốc Tần nói không sai! Nên xây dựng đội ngũ vận chuyển!", Châu Phàm gật đầu: "Nhưng đối với ngành vận chuyển, đòi hỏi phải có kinh nghiệp mới được! Giám đốc Tần đã đề cập đến việc này, không biết trong đầu anh đã có người thích hợp chưa?"

Tần Kiệt nở nụ cười, cười vô cùng khoái trá.

Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía Lưu Tuấn Mai, nhìn đến nỗi khiến bà ấy mất tự nhiên, phải cúi đầu nhìn xuống người mình.

Không có gì không đúng cả.

Vì sao Tần Kiệt cứ nhìn chằm chằm vào mình vậy chứ?

Có ý gì?

“Giám đốc Tần, cậu nhìn tôi làm gì?”, Lưu Tuấn Mai hỏi.

“Giám đốc Lưu, lúc trước chú nhà mở siêu thị đúng không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ừm, sao thế? Giám đốc Tần, chẳng lẽ cậu muốn mời ông nhà tôi đến giúp à?”, Lưu Tuấn Mai đoán.

“Không!”, Tần Kiệt khoát tay: “Trước kia chú là ông chủ lớn, sự nghiệp còn lớn hơn so với tôi hiện tại! Giờ bảo chú ấy phụ trách khâu vận chuyển, chẳng khác nào giết gà mà dùng dao mổ trâu! Hơn nữa, dù tôi có cố gắng mời thì chú ấy cũng không đến!”

“Giám đốc Tần, tôi vẫn chưa hiểu lắm! Cậu có thể nói rõ ra được không?”, Lưu Tuấn Mai cảm thấy hoang mang, không hiểu rốt cuộc Tần Kiệt đang nghĩ gì.

“Tôi muốn nhờ chú giúp một việc, mời người phụ trách đội xe vận chuyển của chú lúc trước đến! Tất nhiên, nếu có thể chiêu mộ toàn bộ tài xế thì càng tốt! Không biết giám đốc Lưu cảm thấy thế nào?”, Tần Kiệt mỉm cười.

“Hả?”, Lưu Tuấn Mai ngẩn người.

Bà không ngờ Tần Kiệt lại có suy nghĩ như vậy.

“Sao hả? Giám đốc Lưu cảm thấy không thích hợp sao? Nếu như vậy thì coi như tôi chưa nói gì! Tôi sẽ không miễn cưỡng!”, Tần Kiệt nói.

“Không, không phải!”, Lưu Tuấn Mai giải thích: “Có hơi đột ngột! Tôi phải hỏi lại đã! Giám đốc Tần, nếu không gấp, có thể cho tôi kỳ hạn ba ngày được không?”

“Đương nhiên là được!”, Tần Kiệt nói: “Chuyện đội vận chuyển là một việc lớn của công ty chúng ta! Không thể gấp được! Tuy nhiên, ba ngày sau, bất kể như thế nào, giám đốc Lưu cũng phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục”.

“Nếu không được thì tôi cũng có thể sớm chuẩn bị, đến chợ việc làm tìm kiếm người thích hợp!”

Lưu Tuấn Mai nói: “Giám đốc Tần cứ yên tâm, bất kể kết quả có ra sao, tôi đều sẽ nói với cậu trước!”

“Được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”, Tần Kiệt nở nụ cười.

Anh tin tưởng với mối quan hệ của Lưu Tuấn Mai, khả năng thành công sẽ rất lớn.

Dù sao cũng là vợ của lãnh đạo cũ đích thân ra mặt mà.

Dù thế nào cũng phải nể mặt một chút.

“Chuyện thứ hai chính là vấn đề pháp lý của công ty!”, Tần Kiệt nhìn sang Châu Phàm: “Có chọn được người thích hợp chưa?”

“Có thì có, tuy nhiên…”, nói được một nữa, Châu Phàm cau mày, thoạt nhìn có hơi khó xử.

“Sao vậy? Giám đốc Châu cứ nói, đừng ngại!”, Tần Kiệt nói.

“Là một cô gái! Tuy nhiên, tính tình cô ta rất kỳ quái!”, Châu Phàm giải thích: “Tôi đến bốn lần mới gặp được cô ta! Sau khi gặp mặt, nói rõ mục đích, giám đốc Tần đoán thử xem cô ta nói gì!”

“Hả, cô ta nói gì?”, Tần Kiệt cảm thấy hứng thú.

“Cô ta nói mình thích chạy bộ! Thích làm việc cùng người yêu thích thể thao! Thấy tôi có vẻ ít rèn luyện, nếu muốn làm đồng nghiệp với cô ta, trừ phi có thể chạy thắng cô ta!”, Châu Phàm nói.

“Chạy thắng cô ta?”, Tần Kiệt ngẩn người.

Lúc Châu Phàm nói tính tình cô nàng kia có hơi kỳ quái, Tần Kiệt còn tưởng quái thế nào, không ngờ lại là chạy bộ.

Thật đúng là khéo mà!

Chạy bộ thôi, sợ cái khỉ gì.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 461: Chiều nay anh đi cùng tôi!”


Anh còn đoạt giải quán quân chạy cự ly 100 mét và 1000 mét trong đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ.

Muốn thắng một cô gái còn không phải dễ như chơi à?

“Đúng rồi, phải thắng được cô ta! Nhưng tôi bận như vậy, thời gian đâu mà tập chạy cự ly dài chứ! Dù tôi có rèn luyện mọi ngày thì cũng không biết đến khi nào mới có thể thắng được cô ta! Cho nên…”

“Cho nên giám đốc Châu định từ bỏ?”, Tần Kiệt nói tiếp lời Châu Phàm.

“Ha ha!”, Châu Phàm có hơi ngượng: “Coi bộ chỉ có thể như vậy!”

“Cô ta tên gì? Gia cảnh thế nào?”, Tần Kiệt không gấp, tiếp tục hỏi.

“Cô ta tên là Hoàng San San! Năm trước vừa tốt nghiệp ngành luật của Đại học Hán Xương! Tuy chỉ mới đi làm một năm, nhưng năng lực thực chiến rất mạnh! Hiện tại đã là leader của một nhóm! Có thể nói cô ta là tân binh thăng tiến nhanh nhất trong ngành luật! Dân trong nghề gọi là ‘Hoàng Sơn’!”

“À, là Hoàng Sơn à?”, Tần Kiệt chợt nhớ đến một câu tục ngữ: Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng Sơn quy lai bất khán Nhạc.

*Đến Ngũ Nhạc rồi thì không muốn xem những ngọn núi khác nữa, nhưng nếu đã đến Hoàng Sơn thì không muốn xem Ngũ Nhạc nữa.

Hoàng San San dám xưng là Hoàng Sơn, có thể thấy cô ta là một người độc nhất vô nhị trong ngành luật.

“Thú vị đấy!”, Tần Kiệt đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với cô gái này.

“Sao hả? Nghe giám đốc Tần nói, có vẻ như anh định thử?”, Châu Phàm hỏi dò.

“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”, Tần Kiệt cười khẽ: “Nói gì thì tôi cũng là quán quân chạy cự ly 100 mét và 1000 mét tại đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ, chẳng lẽ tôi lại không thẳng nổi một người chơi thể thao nghiệp dư như cô ta sao?”

“Đúng đó!”, Châu Phàm vỗ mạnh vào đùi.

Giờ anh ta mới nhớ ra, khoảng thời gian trước, quả thật Tần Kiệt đã thể hiện rất tốt tại đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ.

So chạy bộ với Tần Kiệt, Hoàng San San thua chắc.

“Ha ha!”, Châu Phàm cười khoái chí: “Xem ra tôi đã bận tâm chuyện vặt rồi! Tôi chạy không lại Hoàng San San, nhưng có thể để giám đốc Tần ra trận được mà!”

“Hoàng San San chỉ nói thích làm việc cùng người yêu thích thể thao, nhưng cô ta đâu có nói nhất định phải là tôi đại diện cho công ty! Giám đốc Tần, việc này có hi vọng rồi! Thật sự có hi vọng đó!”, Châu Phàm mừng rỡ.

Cứ như người chạy thắng Hoàng San San không phải Tần Kiệt, mà chính là anh ta vậy.

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Giám đốc Châu, anh liên hệ với Hoàng San San xin một cuộc hẹn! Tôi sẽ đích thân đến gặp cô ta!”, Tần Kiệt nói.

“Giờ tôi sẽ nói với cô ta!”

Châu Phàm không đợi được nữa, vội lấy điện thoại ra bấm số.

Ngay lập tức, cuộc gọi được kết nối.

“Cô Hoàng đúng không? Là tôi, Châu Phàm, đến từ siêu thị Kiệt Tuyết ở khu đô thị mới Nam Hồ, hai ngày trước chúng ta đã từng gặp mặt… Hôm nay, khoảng sáu giờ tối… Được, tôi biết rồi… Quyết định như vậy đi, đến lúc đó gặp!”

Tút tút~

Điện thoại đã cúp.

“Cô ta nói sao?”, Tần Kiệt hỏi.

“Hoàng San San hẹn sáu giờ chiều, gặp mặt trước cổng Viện bảo tàng tỉnh nằm trên con đường ven sông Đông Hồ! Đến lúc đó, anh sẽ so tài cùng cô ta! Nếu như có thể chạy thắng, cô ta sẽ đồng ý gia nhập công ty của chúng ta!”, Châu Phàm báo cáo tình hình cụ thể.

“Sáu giờ chiều à?”, Tần Kiệt kiểm thời gian biểu, vừa khéo không có việc gì.

“Được! Chiều nay anh đi cùng tôi!”

“Được! Tôi muốn tận mắt chứng kiến anh đánh bại Hoàng San San!”, Châu Phàm nở nụ cười, cứ như anh ta đã thấy được kết cục thê thảm của Hoàng San vậy.

“Giám đốc Châu, khiêm tốn, khiêm tốn một chút! Còn chưa bắt đầu mà, đừng có mừng vội!”, Tần Kiệt lắc đầu, hết cách với Châu Phàm.

“Giám đốc Tần, anh là quán quân của hai giải đấu lận mà, ưu thế chắc chắn thuộc về anh, còn gì phải bàn nữa đâu chứ?”, Châu Phàm tỏ vẻ tự tin.

“Được rồi! Giám đốc Châu vui là được!”, Tần Kiệt mỉm cười cho qua: “Thứ sáu này tôi sẽ đi Hỗ Hải, ở lại đó ba ngày! Trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, công ty phải trông cậy vào giám đốc Châu và giám đốc Lưu rồi…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 462: Tần Kiệt cũng đang rất buồn bực.


Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Hoàng San San, năm giờ rưỡi, Tần Kiệt và Châu Phàm đã có mặt trước Viện bảo tàng tỉnh ở ven đường Đông Hồ.

Nhân lúc Hoàng San San còn chưa tới, Tần Kiệt tập mấy bài khởi động trước.

Vừa tập, anh vừa trò chuyện với Châu Phàm về cảnh đẹp của Đông Hồ.

Năm 2008, Đông Hồ là hồ nước lớn nhất tại thành phố Hán.

Theo như thống kê, diện tích của nó khoảng 80 km2, ngang ngửa với một thành phố bậc trung.

Hồ rất rộng, từng con sóng thi nhau xô vào bờ, quang cảnh vô cùng đẹp, thu hút rất nhiều du khách đến đây tham quan.

Rất náo nhiệt!

Kiếp trước, Tần Kiệt đã từng đến Đông Hồ, tuy nhiên, lần đó là đi công tác, cũng không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.

Kiếp này sống lại, rốt cuộc anh đã có cơ hội.

Đúng như người ta hay nói: Khi mà bạn không có tiền, cơm còn ăn không đủ no, thì làm gì có tâm trạng đi ngắm cảnh. Chỉ những người giàu có, rảnh rỗi đến phát chán mới đi ngắm cảnh, tìm cơ hội tiêu tiền.

Cộp cộp cộp~

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân vọng đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của Tần Kiệt và Châu Phàm.

Cả hai cùng nhìn lại.

Một cô gái độ khoảng hai mươi lăm tuổi đang đi tới.

Giờ đang là tháng ba, lúc này đã xế chiều, vậy mà cô ta chỉ mặc một cái áo thể thao mỏng, phối với quần đùi thể thao, chân mang giày Adidas.

Hoàng San San quấn một cái khăn màu xanh da trời quanh cổ, cô ta đang chạy bước nhỏ về phía này.

Khi chạy, vóc dáng có nét quyến rũ rất riêng.

Còn quyến rũ như thế nào thì phải đích thân cảm nhận, cảm nhận một cách tinh tế.

Dù sao thì Tần Kiệt với Châu Phàm cũng đã đổ mồ hôi hột, trợn trừng mắt, đứng ngây ra đó.

Bọn họ có hơi mất hồn!

“Này, nhìn đủ chưa?”

Hoàng San San lắc lắc tay trước mặt Tần Kiệt và Châu Phàm, cắt đứt những suy nghĩ kỳ quái của họ.

Khụ khụ~

Bọn họ ho khan mấy tiếng.

Châu Phàm chỉ tay vào Tần Kiệt: “Anh ấy sẽ thay tôi so tài, có vấn đề gì không?”

“Anh…”

“Này, cô Hoàng, cô cũng đâu quy định không cho phép người thay thế đâu!”, Châu Phàm trước một bước ngắt lời Hoàng San San, không để cô ta có cơ hội nói tiếp.

Quả nhiên, Hoàng San San không thể phản bác.

Đúng vậy! Lúc cô ta và Châu Phàm giao hẹn, cô ta cũng không nói không cho Châu Phàm tìm người thế.

Bởi vậy, Châu Phàm không tính là sai quy tắc.

“Được! Là anh ta à?”, Hoàng San San đành phải chấp nhận, nhưng một giây sau, cô lại nói: “Tuy nhiên, nói thật mất lòng, tôi phải chạy 10km mới được! Nếu như không thắng được tôi…”

“Hả?”, Không đợi Hoàng San San nói xong, Tần Kiệt đã ngớ ra.

Mười cây số à?

Mẹ kiếp!

Định chạy Ma-ra-tông hả?

Không phải chỉ là một trận cá cược bình thường thôi sao, cần gì phải chơi lớn đến vậy?

Khoa trương quá đi mất!

“Mười cây số hình như có hơi dài?”, Tần Kiệt nhìn Hoàng San San.

“Mười cây số dài lắm à? Nếu như là người chơi thể thao chuyên nghiệp, yêu cầu của tôi phải từ 20km cơ!”, Hoàng San San nói.

Tần Kiệt: “…”

Châu Phàm: “…”

Châu Phàm nuốt nước miếng, hầu kết của anh sắp thắt lại rồi.

Bắt đầu từ 20km hả?

Mẹ kiếp!

Có cần chơi ác vậy không? Sẽ gây ra chết người đó!

Anh ta liếc mắt nhìn Tần Kiệt, trong mắt mang theo một chút đồng tình.

Cứ như đang nói: Giám đốc Tần ơi là giám đốc Tần, anh tự cầu phúc đi! Là do anh tự đưa ra đề nghị so tài với Hoàng San San đấy nhé! Không liên quan gì đến tôi đâu đấy!

Tần Kiệt cũng đang rất buồn bực.

Anh vốn tưởng rằng dựa vào khả năng đoạt hai giải quản quân chạy cự ly 100 mét và 1000 mét trong đại hội thể thao của Đại học Công Nghiệp Hồ, anh có thể thắng Hoàng San San một cách dễ dàng.

Nhưng ai ngờ đâu cô ta vừa mở miệng là 10km, lại còn nói nếu đấu với người chuyên nghiệp thì khởi điểm là 20km nữa chứ.

Khởi điểm 20km đấy…

Ý là sẽ còn thêm nữa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 463: Tốc độ xuất phát rất nhanh.


Người phụ nữ này bị cuồng tập thể dục à?

Điên cuồng quá mức!

Đúng là kinh khủng!

“Sao hả? Giám đốc Châu, thoạt nhìn có vẻ bạn của anh sợ thì phải! Nếu như chạy với tôi 10km còn không có can đảm thì chuyện này tới đây thôi! Về sau đừng tìm tôi nữa!”, Hoàng San San lên tiếng đuổi khách.

Những lời này khiến Tần Kiệt cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng là cái cô gái này đang xem thường anh.

Xem thường anh đấy!

Anh đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng, sao có thể để cho một người phụ nữ xem thường được chứ?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, thử hỏi anh còn ra ngoài lăn lộn như thế nào nữa?

Mối hận này phải đòi lại cho bằng được.

“Cô Hoàng à, không phải chỉ có 10km thôi sao? Dài lắm à? Tôi chạy!”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Châu Phàm ngẩn người, sau khi bình tĩnh lại, anh ta vội kéo Tần Kiệt sang một bên, thấp giọng nói: “Giám đốc Tần, anh nghĩ kỹ chưa, 10km lận đó, không phải chuyện đùa đâu! Sao có thể chạy được?”

“Thoạt nhìn, cô ta cũng chỉ lớn hơn tôi khoảng ba tuổi, lại còn là một người phụ nữ. Cô ta không sợ, thì một thằng đàn ông như tôi có gì phải sợ?”, Tần Kiệt nói.

“Thế nhưng…”, Châu Phàm thật sự có hơi lo lắng.

Dù sao thì 10km với 1000m chêch lệch gấp 10 lần lận đó, không phải chuyện đùa đâu.

Lỡ có chuyện gì không may xảy ra, thì phải xử lý như thế nào?

“Yên tâm đi, tôi còn trẻ, không có gì đâu!”, Tần Kiệt thờ ơ.

“Chắc chứ?”, Châu Phàm rất lo lắng.

“Ừm! Không có gì đâu! Cứ chờ tin tôi thắng cô ta đi!”, Tần Kiệt mỉm cười, bước tới: “Bắt đầu chạy từ đâu?”

“Cậu chắc muốn chạy với tôi đó chứ?”, Hoàng San San hỏi.

“Đúng! Tôi đã nghĩ kỹ!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Được! Nếu cậu đã nghĩ kỹ thì được rồi!”, Hoàng San San bước đến trạm xe buýt trước cổng Viện bảo tàng: “Vậy thì bắt đầu từ đây đi!”

“Không thành vấn đề!”, Tần Kiệt bước đến đứng bên cạnh Hoàng San San: “Tuy nhiên, trước khi chạy, tôi muốn hỏi một vấn đề”.

“Cậu nói đi!”, Hoàng San San nói.

“Làm sao cô biết 10km dừng ở đâu?”, Tần Kiệt rất tò mò.

“Tất nhiên là tôi biết rồi!”, Hoàng San San nói: “Bởi vì ngày nào tôi cũng chạy 10km mà!”

Suýt chút nữa Tần Kiệt đã rớt cằm.

Mỗi ngày chạy 10km?

Hóa ra Hoàng San San là dân chơi thể thao chuyên nghiệp.

Vậy chẳng phải tự anh đào hố cho mình rồi sao.

Lại còn không nhảy không được nữa chứ!

Tần Kiệt có hơi rầu rĩ.

“Chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta có thể bắt đầu!”, Hoàng San San nói.

“Xong, xong rồi!”, Tần Kiệt rất muốn bỏ về, nhưng hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, anh không thể không kiên trì.

Nếu không anh sẽ bị Hoàng San San xem thường đấy.

Một người đàn ông sức dài vài rộng như anh, sao có thể để con gái xem thường được.

Nói vậy chẳng phải mất mặt lắm sao.

Không được.

Dù thế nào cũng phải chạy xong 10km.

Tần Kiệt thề với trời.

“Giám đốc Châu, phiền anh làm trọng tài, sau khi đếm đến ba, chuẩn bị, bắt đầu, chúng tôi sẽ chạy!”, Hoàng San San nói.

“Không thành vấn đề!”

Châu Phàm cũng lo lắng thay Tần Kiệt.

Hoàng San San vậy mà lại chạy 10km mỗi ngày.

Người phụ nữ này bị cuồng tập luyện à?”

Thật đáng sợ.

Nhưng Tần Kiệt đã quyết định rồi, anh ta cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể thầm cầu phúc cho Tần Kiệt.

“Một, hai, ba, chuẩn bị… Bắt đầu!”

Tiếng nói vừa dứt, Tần Kiệt và Hoàng San San đồng thời vọt lên phía trước.

Quả không hổ danh là dân chuyên nghiệp.

Tốc độ xuất phát rất nhanh.

Một giây sau đã bỏ lại Tần Kiệt ở phía sau.

Tần Kiệt tặc lưỡi.

Có cần phải nhanh vậy không?

Cái này là chạy cự ly dài 10km đấy, so sức chịu đựng và sức bền, chứ có phải so tốc độ đâu.

Bắt đầu nhanh như chớp, về sau còn kiên trì nổi không?

Anh cảm thấy rất hoài nghi.

Cô là phụ nữ không sao cả, nhưng mà tôi, mẹ kiếp, tôi là đàn ông đấy!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 464: Liên tục như vậy.


Nhưng Hoàng San San là một cô gái mà còn chạy nhanh như vậy, Tần Kiệt là chàng trai sức dài vai rộng, anh đương nhiên không thể tụt lại phía sau.

Anh đành phải từ bỏ chiến thuật trong giải chạy 100 mét lúc trước, từ đều đặn ổn định thành rượt đuổi.

Cuộc rượt đuổi này rất khó khăn và gian khổ.

Rõ ràng chỉ còn 5 bước nữa là đuổi kịp Hoàng San San, nhưng dường như cô ấy có mắt ở sau gáy vậy, đột nhiên tăng tốc, bỏ lại Tần Kiệt rất xa.

Thấy vậy Tần Kiệt nổi giận đùng đùng.

Nói thì cũng đã nói rồi, anh không thể bỏ dở giữa chừng, chỉ có thể liều mạng chiến đấu.

Anh lại gia tăng thêm sức lực, tiếp tục đuổi về phía trước.

Một lát sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng lưng của Hoàng San San.

Thấy bóng lưng của Hoàng San San, còn có tốc độ và nhịp chân của cô ấy, dường như Hoàng San San đang đợi Tần Kiệt vậy.

Hơi chậm.

Tần Kiệt vội vàng đuổi theo.

Mắt thấy sắp đuổi kịp, kết quả Hoàng San San lại đột nhiên tăng tốc, ngay lập tức không thấy bóng dáng đâu cả.

Thấy vậy Tần Kiệt không nói nên lời.

Có cần phải chơi như vậy không?

Cố ý à?

Tần Kiệt rất tức giận nhưng anh không thể bỏ cuộc.

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Anh lại đuổi theo.

Chạy thêm được một đoạn, anh lại nhìn thấy bóng lưng của Hoàng San San.

Giống như lúc trước, bước chân vẫn chậm rãi như vậy.

Thoạt nhìn, dường như cô ấy cố ý đợi Tần Kiệt.

Lúc này, Tần Kiệt đã rút ra bài học, anh không gia tăng tốc độ, cố ý chạy rất chậm rất chậm.

Mục đích là không muốn để cho Hoàng San San phát hiện ra.

Quả nhiên.

Hoàng San San hình như không thấy Tần Kiệt, cô ấy không đột ngột tăng tốc, tốc độ vẫn chậm rãi như vậy.

Tần Kiệt mỉm cười.

Cuối cùng cũng đuổi kịp người phụ nữ này rồi.

Thật không đơn giản mà.

Nhưng thành thật mà nói, bóng lưng của Hoàng San San rất đẹp.

Nhất là mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể khiến quần áo bó sát vào lưng, thoáng ẩn thoáng hiện.

Vô cùng quyến rũ.

Đáng tiếc chỉ là lưng mà thôi.

Anh vừa cười vừa chạy.

Mắt thấy anh sắp đuổi kịp.

Nhưng vào đúng lúc này, Hoàng San San lại tăng tốc.

Vèo vèo, cô ấy lại biến khỏi tầm mắt của anh.

Đây đã là lần thứ tư.

Mặt Tần Kiệt tái mét vì tức giận.

Người phụ nữ này thật sự không cho anh chút thể diện nào cả.

Thật ngông cuồng.

Không được, đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh, sao anh có thể bị lấn át bởi một người phụ nữ chứ? Nhất định phải cố gắng tiến về phía trước.

Tần Kiệt không dám thả chậm, anh gia tăng tốc độ đuổi theo.

Một lát sau, bóng lưng của cô ấy lại xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Lần này, Hoàng San San đang lau mồ hôi.

Khoảnh khắc cô ấy quay ngang, Tần Kiệt có chút sững sờ.

Nhất thời, Tần Kiệt có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.

Vèo vèo vèo~

Bỗng chốc, Hoàng San San lại một lần nữa gia tăng tốc độ, cô ấy bỏ anh ở tít phía sau.

Lắc lắc đầu, anh chỉ có thể kiên trì chạy vượt lên.

Liên tục như vậy.

Bản thân Tần Kiệt cũng không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu lần.

Nói tóm lại, mỗi khi anh cố gắng đuổi theo Hoàng San San thì dường như cô ấy mọc thêm con mắt thứ ba vậy, đột nhiên tăng tốc chạy xa tít mù khơi.

Càng về sau anh càng thấm mệt.

Anh rất muốn bỏ cuộc.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 465: Anh hôn mê bất tỉnh.


Nhưng mỗi khi anh nghĩ đến mình là một người đàn ông, anh không thể bỏ cuộc.

Thi đấu với đàn ông, thua thì thua, không quan trọng.

Nhưng khi thi với một người phụ nữ, nếu anh thua thì còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa.

Sau này anh sẽ bị phụ nữ coi thường.

Anh không muốn bị như vậy nên chỉ có thể ra sức chạy theo.

Dần dần, thể lực của anh bắt đầu yếu đi.

Cơ thể ngày càng mệt mỏi.

Mồ hôi tuôn ra như mưa.

Ngay cả hai mắt của anh cũng gần như bị mồ hôi che khuất, không còn nhìn rõ con đường phía trước.

Nhưng anh vẫn không thể bỏ cuộc.

Nín thở, anh cứ chạy mãi, chạy mãi.

Từ từ, anh phát hiện ra rằng mình không chỉ mất quá nhiều nước mà còn thiếu ion điện, còn có dấu hiệu chuột rút ở chân.

Toàn thân anh đau ê ẩm.

Nhưng bóng lưng xinh đẹp ở phía trước xem ra vẫn như cũ, giống như không hề hấn gì vậy.

Vẫn rất ung dung thoải mái.

Vì vậy anh càng không thể bỏ cuộc.

Một người phụ nữ còn có thể kiên trì đến tận giờ phút này.

Anh đường đường là nam nhi sức dài vai rộng, sao có thể thua kém một người phụ nữ chứ?

Dù có khó khăn, dù có vất vả, dù có mệt mỏi đến đâu, anh cũng phải kiên trì đến cùng.

Anh nghiến chặt răng, chạy nữa chạy mãi...

Cho đến khi tầm nhìn của anh bắt đầu mờ đi, cũng không biết anh đã chạy được bao lâu, anh dần dần phát hiện ra cơ thể mình mất quá nhiều nước.

Sức lực từ toàn bộ cơ thể anh dường như bị ma quỷ hút cạn vậy, không có một chút năng lượng nào cả.

Toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng.

Tóc anh cũng ướt dầm dề.

Cả người suy yếu đến cực điểm.

Anh bắt đầu cảm thấy chân mình không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.

Não anh rõ ràng đang nói với chính mình rằng, không được gục ngã, phải kiên trì, không được gục ngã, phải kiên trì...

Nhất định không thể thua.

Kiên trì cho đến khi chạy về đích mới thôi.

Nhưng đôi chân của anh lại không nghe theo chỉ dẫn của bộ não.

Như thể nó ngắt kết nối với não của anh vậy, thậm chí sắp lìa khỏi người anh.

Giống như một chiếc xe hơi.

Lúc mới vào trận, phong độ rất tốt.

Nhưng khi trận đấu ngày càng trở nên gay cấn hơn, biên độ va chạm ngày càng mạnh.

Thân xe ô tô từ từ bị đâm hỏng.

Cửa xe rơi ra.

Mui xe móp méo.

Kính trên xe cũng vỡ tan tành.

Đến cuối cùng, ngay cả bánh xe cũng long ra.

Giờ phút này, Tần Kiệt đang ở trong tình huống như vậy.

Anh nhận ra rằng mình đã thực sự đến thời khắc suy yếu nhất.

Bộ não, đôi chân, bàn chân đều không phối hợp ăn ý với nhau nữa.

Dường như chúng sắp lìa khỏi cơ thể anh vậy.

Phốc!

Đột nhiên, anh ngã xuống đất.

Anh rất muốn ngoi lên.

Nhưng anh phát hiện cánh tay không thuận theo ý anh nữa, không tài nào nhấc lên được.

Anh muốn bò dậy.

Chầy chật một hồi, anh nhận ra rằng những chuyện ngày thường rất dễ, lúc này đây anh có cố gắng như thế nào cũng không thể nhúc nhích nửa bước.

Anh tuyệt vọng.

Anh không ngờ rằng một người đàn ông khỏe mạnh như mình mà lại phải chịu thua một người phụ nữ.

Còn thua một cách vô cùng thảm hại.

Từ đầu đến cuối, anh đều bị Hoàng San San chơi khăm.

Có thể nói, anh đã thất bại triệt để.

Đây là một nỗi sỉ nhục.

Vô cùng nhục nhã.

Mí mắt của Tần Kiệt sắp sụp xuống.

Anh cố gắng chống lên.

Nhưng càng cố anh càng nhận ra rằng không thể.

Cuối cùng, mí mắt anh không chịu được nữa, từ từ khép lại.

Trời bỗng nhiên tối đen như mực.

Anh hôn mê bất tỉnh.

Trận đấu đến đây là kết thúc.

Khi Tần Kiệt tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

"Tôi đang ở đâu?", Tần Kiệt dụi dụi mắt, phát hiện mình đang ở bệnh viện.

"Giám đốc Tần, anh tỉnh rồi!"

Đột nhiên, Châu Phàm bước vào từ bên ngoài.

Trong tay anh ta có sữa và hoa quả.

"Giám đốc Tần, uống một ly sữa cho mau khỏe nhé!", Châu Phàm nói.

"Sao tôi lại ở bệnh viện?", Tần Kiệt hỏi.

"Giám đốc Tần, không phải anh quên hết mọi chuyện đã xảy ra rồi chứ?", Châu Phàm hỏi.

"Quên gì?", Tần Kiệt cau mày: "Tôi chỉ nhớ là mình ngất, những chuyện sau đó, tôi không nhớ gì nữa!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 466: "Thế mới phải chứ!"


"..."

Châu Phàm không biết phải nói gì.

"Vẫn là để cho cô ấy nói nói với anh thì hơn!', Châu Phàm nói.

"Cô ấy là ai?", Tần Kiệt không hiểu Châu Phàm đang nói gì.

Chuyện gì đã xảy ra sau khi anh hôn mê bất tỉnh?

Anh thực sự không có một chút ấn tượng nào cả.

Lạch cạch~

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.

Nghe âm thanh đi rất vội.

Tần Kiệt nhìn về phía cửa.

Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt anh.

Khuôn mặt đó, anh không thể quen thuộc hơn.

Chính là người phụ nữ khiến anh ngất xỉu-Hoàng San San.

"Cô đến là muốn xem bộ dạng lôi thôi lếch thếch của tôi đúng không?", Tần Kiệt nói.

"Tại sao cậu lại nói như vậy?", Hoàng San San bước tới.

"Tôi thua rồi, cô còn đến, không phải là để chê cười thì làm gì?", Tần Kiệt nói.

"Ai nói với cậu rằng cậu đã thua?", Hoàng San San nói.

"Tôi vẫn chưa thua sao?", Tần Kiệt không hiểu.

"Không những không thua mà cậu còn chạy được 10 ngàn mét đó!", Hoàng San San nói.

"Cái gì?", Tần Kiệt còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Anh chạy được 10 ngàn mét?

Thật hay giả vậy?

Nhiều lắm 5000 mét là cùng.

Lấy đâu ra 10 ngàn mét chứ?

"Cô Hoàng, cô đang an ủi tôi đấy à?", Tần Kiệt nói.

"Con người tôi có một nói một, có hai nói hai, chưa bao giờ nói dối! Phải tuân thủ theo quy định là nguyên tắc làm việc của tôi!", Hoàng San San nói tiếp: "Huống hồ, tôi sẽ không lãng phí thời gian cho những người vô giá trị!"

"..."

Cô ấy nói chuyện rất thẳng thắn, cũng rất lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tần Kiệt ý thức được Hoàng San San không nói dối.

Nhưng anh thực sự đã chạy được 10 ngàn mét sao?

Tại sao anh không có cảm giác gì nhỉ?

"Tôi đã chạy được 10 ngàn mét sao?", Tần Kiệt vẫn không tin.

"Nếu cậu hỏi thêm một câu nữa, tôi về đó!", Hoàng San San xoay người muốn đi.

"Đừng, đừng! Nếu cô đã đến rồi thì nói thêm vài ba câu nữa đi!", Tần Kiệt vội vàng gọi lại.

Làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.

"Thế mới phải chứ!", Hoàng San San xoay người lại, lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Tần Kiệt: "Cậu xem hợp đồng trước đi!"

"Hợp đồng?", Tần Kiệt có chút mù mịt: “Hợp đồng gì?”

"Không phải cậu muốn tôi trở thành cố vấn pháp lý của công ty cậu sao? Không kí hợp đồng sao được?", Hoàng San San nói.

"Hả?", niềm vui đến quá đột ngột.

Trong lúc nhất thời Tần Kiệt không kịp phản ứng lại.

Anh có chút hoảng hốt.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Tôi xem, tôi xem ngay đây!"
Đón lấy hợp đồng, Tần Kiệt nhanh chóng đọc lướt qua.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 467: "Hóa ra là như vậy!"


Chẳng mấy chốc, anh đã đọc xong.

Hợp đồng rất đơn giản, quy định các quyền giữa hai bên, không có chỗ nào thiếu sót cả.

Nhưng thời hạn cho lần hợp tác đầu tiên là một năm.

Còn nếu muốn hợp tác nữa thì phải tùy thuộc siêu thị Kiệt Tuyết làm như thế nào.

Nếu có thể đáp ứng tiêu chuẩn của Hoàng San San, cô ấy sẽ gia hạn hợp đồng!

"Đọc xong chưa? Nếu không có vấn đề gì thì ký đi!", Hoàng San San nói.

"Ừm, không có vấn đề gì! Có bút không?"

"Này!"

Tần Kiệt cầm bút ký tên vào hợp đồng.

Hoàng San San cũng đã ký tên.

"Hợp tác vui vẻ!"

Hoàng San San vươn tay ra.

"Hợp tác vui vẻ!"

Lần đầu tiên hai người bắt tay nhau.

"Bắt đủ chưa?", Hoàng San San nói.

"Hả?"

Tần Kiệt sửng sốt: "À, đủ rồi, đủ rồi!"

Anh vội vàng thu tay lại, có chút ngại ngùng.

"Thứ hai tuần sau, tôi sẽ đến công ty cậu báo danh! Tôi về trước đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé!"

"Tạm biệt, tuần sau gặp!"

Hoàng San San đến và đi như một cơn gió.

Chẳng mấy chốc, cô ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của Tần Kiệt.

Tần Kiệt nhìn theo bóng lưng của Hoàng San San hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

"Giám đốc Châu, tôi thực sự đã chạy được 10 ngàn mét sao?", Tần Kiệt vẫn có chút khó tin.

"Không!", Châu Phàm lắc đầu.

"Hả?", Tần Kiệt không đoán ra được, không, vậy tại sao Hoàng San San lại nói là có: "Anh nói thật chứ?"

"Ừ! Anh không chạy được 10 ngàn mét! Cùng lắm chỉ được 8000 mét thôi!", Châu Phàm nói.

"8000 mét, còn thiếu 2000 mét! Tại sao Hoàng San San lại muốn kí hợp đồng?", Tần Kiệt không nghĩ ra.

"Cô ấy nói rằng tinh thần của anh đã khiến cô ấy cảm động!", Châu Phàm giải thích: "Lần đầu tiên thấy anh, cô ấy liền biết anh là ai! Cô ấy cũng biết quá khứ của anh! Cô ấy muốn thử thăm dò xem thành ý của anh được đến đâu!"

"Kết quả cô ấy đã hiểu được thành ý của anh! Anh rõ ràng chỉ có thể chạy 5000 mét nhưng lại liều mạng chạy thêm 3000 mét! Ngay cả khoảnh khắc ngã xuống, anh vẫn chưa bỏ cuộc, muốn đứng dậy chạy tiếp!"

"Giây phút đó, cô ấy đã chứng kiến tất cả mọi chuyện! Cô ấy cảm động, cảm động bởi tinh thần của anh!"

"Cô ấy cảm thấy người như anh, còn trẻ mà vẫn giữ đúng lời hứa là điều hiếm thấy ở thời đại này! Chỉ xét theo phương diện đó, cô ấy nghĩ rằng mình có thể thử hợp tác với anh!"

"Hóa ra là như vậy!"

Tần Kiệt bừng tỉnh hiểu ra.

Anh tuy thất bại nhưng lại rất vinh quang.

"Nói như vậy, cô ấy còn là một cô gái khá thú vị!", Tần Kiệt cười nói.

"Giám đốc Tần, chẳng lẽ anh muốn ăn tạp sao?", Châu Phàm hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 468: Ăn nói vớ va vớ vẩn.


"Cắt! Nói bậy bạ gì đó! Tôi có bạn gái rồi! Tôi chỉ ngưỡng mộ tác phong làm việc của cô ấy mà thôi! Thời đại này có rất ít cô gái như vậy!", Tần Kiệt giải thích.

"Cách hai người nói chuyện rất giống nhau, vô cùng ăn ý!", Châu Phàm cảm thán.

"..."

Ăn ý cái rắm!

Chỉ là sự khâm phục đơn thuần mà thôi.

Nghĩ cái gì vậy?

Rộp~

Tần Kiệt cắn một miếng táo sau đó uống hớp sữa.

Bỗng nhiên, anh nhớ ra điều gì đó.

"Phía nhà trường có biết chuyện tôi nằm viện không?”, Tần Kiệt hổi.

"Có!", Châu Phàm nói.

"Cái gì? Ý của anh là thân phận của tôi đã bị bại lộ sao?", Tần Kiệt trèo xuống giường muốn về trường.

"Không, vẫn chưa lộ! Tôi chỉ kêu giám đốc Lưu gọi cho con trai của dì ấy là Vương Tinh bảo cậu ta xin nghỉ cho cậu thôi!", Châu Phàm nói.

"Thì ra là thế, anh không nói sớm chút làm tôi sợ muốn chết!"

Tần Kiệt lại ngồi ở trên giường bệnh, vừa ăn táo vừa uống sữa, trông rất thảnh thơi nhàn nhã.

Những ngày tháng không phải đi học thật thoải mái biết bao. Nhược điểm duy nhất là không có gái đẹp bầu bạn.

Reng reng reng~

Đột nhiên chuông điện thoại anh vang lên, là Tần Tuyết gọi.

"Xuỵt ~", Tần Kiệt ra hiệu kêu Châu Phàm im lặng.

Anh lập tức bắt máy.

"A lô, Tuyết Nhi à, gọi cho anh làm gì đó?"

"Sao hôm nay anh không đi học? Anh đang ở đâu vậy?", trong điện thoại, giọng nói của Tần Tuyết nghe có chút không vui.

"Không phải thứ Sáu này đến gặp cô em ở Hỗ Hải sao? Anh đang ở bên ngoài chuẩn bị quà!", Tần Kiệt viện cớ.

"Thật sao?", Tần Tuyết không tin.

"Đương nhiên là thật! Anh đã nói dối em bao giờ chưa?", Tần Kiệt nói.

"Cũng đúng! Ok, anh chuẩn bị tiếp đi!"

"Được rồi, anh thơm cái nào?"

"Không! Đừng có mơ!"

Tút tút~

Cô ấy cúp máy rồi.

Tần Kiệt rất thất vọng.

Không phải chỉ là một nụ hôn qua điện thoại thôi sao?

Vậy mà cũng không cho.

Thật bủn xỉn.

"Giám đốc Tần, tôi đã phát hiện ra một bí mật trong con người anh!", đột nhiên Châu Phàm nói.

"Ồ? Bí mật gì?", Tần Kiệt tò mò hỏi.

"Anh rốt cuộc có bao nhiêu em gái mưa?", Châu Phàm hỏi.

Tần Kiệt: “...”

Nói năng kiểu gì vậy?

Anh chỉ có mình Tuyết Nhi thôi.

Lấy đâu ra em gái mưa nào chứ.

Ăn nói vớ va vớ vẩn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 469: Tần Tuyết có chút xúc động.


Thứ sáu, sân bay quốc tế thành phố Hán.

Đây là lần đầu tiên Tần Kiệt ngồi máy bay kể từ sau khi sống lại.

“Anh nói là chuẩn bị quà cho cô em mà?”, Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt với hai tay trống không, cau mày hỏi.

“Em nhắm mắt lại đi thì anh mới nói với em!”, Tần Kiệt nói.

“Rốt cuộc là cái gì mà thần bí thế?”, Tần Tuyết tò mò.

“Em cứ nhắm mắt trước đi!”, Tần Kiệt nói.

“Thôi được, thôi được, nhắm mắt thì nhắm mắt!”, Tần Tuyết từ từ nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười, cũng có chút chờ mong.

Tần Kiệt rốt cuộc là mua gì để tặng cho cô đây.

Cô rất mong chờ.

“Được rồi, có thể mở mắt được rồi!”, Tần Kiệt nói.

“Woa!”

Tần Tuyết mở mắt.

Bỗng nhiên, cô ngây người ra.

Bởi vì cô nhìn thấy trên tay Tần Kiệt cầm một album ảnh.

“Album ảnh?”

Tần Tuyết không hiểu lắm.

Album ảnh thì có gì đáng giá để tặng cho cô.

“Tại sao lại tặng album ảnh?”, Tần Tuyết hỏi.

“Em mở ra xem không phải sẽ biết hay sao?”, Tần Kiệt nói.

“Ừm, được thôi!”, Tần Tuyết nhận lấy album ảnh, mở ra trang đầu tiên.

Là bức ảnh chụp chung của cô và Tần Kiệt.

Địa điểm là núi Ma, ở khu thắng cảnh Đông Hồ.

Lúc đó cô đi đã mệt rồi, muốn đổi giày với Tần Kiệt, Tần Kiệt cũng đổi nên mới có tấm ảnh này, Tần Kiệt đi giày cao gót còn cô đi giày thể thao nam.

Lúc Tần Tuyết nhìn thấy bức ảnh này, liền nhớ lại khung cảnh lúc đó.

Cô có chút xúc động.

Tục ngữ nói đúng, một người con trai có đối xử tốt với một người con gái hay không, không phải là nghe những lời ngon tiến ngọt của anh ta mà xem thường ngày anh ta có chu đáo, quan tâm đến người đó hay không.

Núi Ma tuy rằng không cao nhưng có rất nhiều bậc thang.

Khi leo núi đã mệt rồi, con gái vẫn hy vọng được bạn trai chăm sóc.

Tần Kiệt đã làm được điều đó, còn cõng Tần Tuyết suốt chặng đường.

Nhìn từ điểm này, Tần Kiệt đã chăm sóc Tần Tuyết rất tốt, rất tận tâm.

Tần Tuyết mỉm cười.

Cô lại xem bức ảnh thứ 2, là ảnh một mình cô.

Trong ảnh là Tần Tuyết đội mũ lưỡi trai, bước đi trên bãi biển Đông Hồ, hai cánh tay tạo thành hình trái tim, cười rất vui vẻ.

Tần Tuyết nhớ lại lúc đó.

Cô và Tần Kiệt dạo chơi ở bãi biển Đông Hồ.

Hai người chơi rất vui.

Tần Tuyết cứ thế chơi đùa, không cẩn thận làm rơi cái mũ xuống biển và bị sóng cuốn đi.

Tần Kiệt muốn nhảy xuống biển để nhặt cái mũ, nhưng tốc độ của sóng quá nhanh, anh chưa kịp nhảy xuống thì mũ đã bị cuốn đi ra xa.

Tần Kiệt không muốn Tần Tuyết bị nắng chiếu nên đã đội mũ của anh lên đầu cô, còn anh thì đầu trần đội nắng chói chang, không ngừng chụp ảnh cho Tần Tuyết.

Sau khi trở về thì cả người Tần Kiệt đều chị cháy đen, tý nữa thì thành người da đen.

Lúc đó, Tần Tuyết rất đau lòng.

Nhưng Tần Kiệt lại nói một câu: đàn ông sao có thể để người phụ nữ của mình chịu khổ được, đen thì đen chứ sao.

Người phụ nữ của anh trắng là được rồi, đã trắng rồi thì xấu cũng thành đẹp hết !

Tần Tuyết nghe thấy liền bật cười, tất nhiên cũng rất cảm động.

Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ lúc đó vẫn còn rất sốn động, chỉ mới như ngày hôm qua.

Tần Tuyết có chút xúc động.

Cô lật sang tấm thứ ba.
 
Back
Top Bottom