Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 470: Tiếc là Tần Kiệt lại ngủ mất.


Là bức ảnh Tần Kiệt và Tần Tuyết ở bên ngoài cùng nhau đón giáng sinh năm ngoái.

Lúc đó, người đón giáng sinh ở bên ngoài rất nhiều.

Sau khi bọn họ xem xong phim, chơi xong thì mới nhận ra rất khó để tìm được khách sạn.

Người trên đường lại đông.

Tần Kiệt cõng Tần Tuyết đi tìm khách sạn, tìm rất lâu, cuối cùng mới tìm được một khách sạn để nghỉ.

Tần Tuyết nhớ lúc đó chân của Tần Kiệt suýt gãy luôn, các đầu ngón chân rộp lên rồi nhưng anh không kêu ca một lời nào.

Tuy rằng đêm đó không có chuyện gì xảy ra nhưng hai người đã nắm chặt tay nhau, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của đối phương.

Đêm đó, Tần Tuyết đã rất cảm động, không ngờ rằng lại bị chụp lại.

Tần Tuyết lật tấm thứ tư, thứ năm, thứ sáu và nhiều nữa.

Đều là những khung cảnh trong cuộc sống thường ngày của anh và cô.

Mỗi bức ảnh đều có ý nghĩa kỉ niệm và cũng rất giá trị.

Là những trải nghiệm và tài sản quý giá trong đời của Tần Tuyết.

Nhìn thấy những bức ảnh này, những mảnh ghép của quá khứ bỗng chốc hiện lên trong đầu Tần Tuyết, làm cho cô nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cô không ngờ rằng quen biết Tần Kiệt chưa đầy một năm mà hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, đặc biệt là tấm ảnh cuối cùng.

Trong ảnh, không có Tần Kiệt cũng không có Tần Tuyết, chỉ có một tấm ảnh chụp bên ngoài kí tức xá nữ công viên Dâu Tây.

Ngày tháng ghi trên bức ảnh là tháng trước.

Sau khi Tần Tuyết nhìn thấy ngày tháng thì cô liền nhớ lại.

Ngày hôm đó là ngày đến kì đèn đỏ của cô.

Lúc đó, bụng cô rất đau, đau đến nỗi không đi lại được, cũng không thể đi học.

Sau khi Tần Kiệt biết được liền mặc kệ sự khác biệt giữa nam nữ, mặc người khác bàn tán, tự mình chạy đến siêu thị Trung Bách mua rất nhiều băng vệ sinh Sofy, còn mua cả mấy thứ như đường đỏ, rồi mang đến ký túc xá nữ, nhờ cô quản lý ký túc đưa cho cô.

Lúc đó, cô quản lý nói Tần Kiệt là một người con trai tốt, bảo Tần Tuyết phải trân trọng.

Tần Tuyết rất cảm động, sau khi uống đường đỏ xong, nhìn thấy Tần Kiệt ở bên dưới, cô hận không thể chạy xuống ôm lấy Tần Kiệt, nhưng cô không làm thế, cô đang bị đau bụng, cuối cùng nhìn bóng lưng đơn độc của Tần Kiệt rời đi.

Ngày hôm đó, Tần Tuyết đã cảm động rất lâu, rất lâu, cũng không biết là đã uống bao nhiêu cốc đường đỏ, bởi vì đó là Tần Kiệt mua cho cô, cô phải uống thật nhiều.

Khi nhìn thấy tấm ảnh này, cảm xúc của Tần Tuyết khi đó lại trỗi dậy, bỗng nhiên ôm chặt lấy Tần Kiệt: “Cảm ơn anh, Kiệt Tử”.

“Cảm ơn gì chứ? Em là bạn gái anh mà! Đều là những việc anh nên làm!”, Tần Kiệt nói.

“Dù sao thì em cũng phải cảm ơn anh!”, Tần Tuyết rất cảm động.

“Cô gái ngốc, được rồi, bao nhiêu người đang nhìn kìa, đừng ôm nữa!”, Tần Kiệt nói.

“Ừm!”, Tần Tuyết buông tay ra và mỉm cười.

Bỗng nhiên cô nhớ ra gì đấy.

“Cô em xem những tấm ảnh này có đồng ý không?”

Tần Tuyết rất lo lắng.

“Sẽ đồng ý!”, Tần Kiệt nói.

“Thật không?”, Tần Tuyết vẫn có chút lo lắng.

“Con người đều có tình cảm mà! Anh tin rằng cô em xem xong những ảnh này chắc chắn sẽ thích!”, Tần Kiệt rất tự tin.

“Vâng, em tin anh!”, Tần Tuyết cười.

“Xin mời các vị khách đi Hỗ Hải chuẩn bị…”

Bỗng nhiên loa ở sân bay phát ra tiếng nói.

“Sắp lên máy bay rồi! Đi thôi!”

“Vâng!”

Tần Kiệt nắm lây tay Tần Kiệt, đi về phía cửa ra kiểm tra an ninh, kiểm tra thẻ lên máy bay, chứng minh nhân dân.

Hai người vượt qua cửa kiểm tra an ninh một cách nhanh chóng, đi về phía máy bay đi Hỗ Hải.

Hãng hàng không Phương Đông.

Lúc Tần Kiệt nhìn thấy mấy chữ màu đỏ đó, anh mỉm cười, hy vọng lần đầu tiên ngồi máy bay kể từ khi sống lại sẽ mang lại may mắn.

Tần Kiệt nắm tay Tần Tuyết bước lên máy bay, đi về phía khoang hạng nhất

Trên đường đi, Tần Tuyết cứ lật qua lật lại album ảnh để xem, vừa xem vừa hồi tưởng lại từng chút một, càng xem càng vui vẻ.

Tiếc là Tần Kiệt lại ngủ mất.

Tần Tuyết nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Tần Kiệt, liền cúi xuống hôn lên trán anh: “Cảm ơn anh, những ngày có anh thật tốt!”, Tần Tuyết mỉm cười.

Trong lòng Tần Kiệt rất kích động, đương nhiên càng vui vẻ.

Máy bay cất cánh rồi, rất nhanh đã bay lên trời, hướng về Hỗ Hải- thành phố ở vùng Hoa Đông, có nền kinh tế lớn nhất cả nước.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 471: “Đồ trang điểm!”


Hai tiếng rưỡi sau.

Tần Kiệt và Tần Tuyết xuống máy bay, vừa mới đi ra cửa đã thấy một cô gái trẻ tay cầm một cái bảng tên.

Trên bảng viết tên Tần Tuyết.

Đinh~

Lúc này chuông điện thoại của Tần Tuyết chợt vang lên.

Cô lấy ra xem thử, là cô gọi tới.

“Cô ạ! Cháu vừa xuống máy bay rồi!”

“Tới là tốt rồi! Hiện tại cô phải tham gia một cuộc họp, không đến đón cháu được! Cô đã bảo thư ký Triệu Kỳ đến đón cháu rồi! Cô ấy sẽ cầm một cái bảng có tên cháu! Sau khi thấy thì cháu đi cùng cô ấy là được!”

“A, cháu thấy rồi!”, Tần Tuyết nhìn quanh, quả nhiên thấy một cô gái cầm bảng ghi tên Tần Tuyết.

“Được rồi! Cô ở công ty chờ cháu!”

“Vâng!”

Cô tắt điện thoại.

“Chuyện gì vậy?”, Tần Kiệt hỏi.

“Cô nói phải tham dự một cuộc họp không thể tới đón được! Bảo thư kí đến đón chúng ta! Chính là chị gái đằng kia kìa!”, Tần Tuyết chỉ về phía cô gái đang giơ bảng kia.

“Ồ, được rồi! Vậy chúng ta qua đó đi!”

Tần Kiệt và Tần Tuyết đi tới trước mặt Triệu Kỳ: “Chị hẳn là Triệu Kỳ rồi! Em là Tần Tuyết, đây là bạn trai em tên Tần Kiệt!”

“À, em chính là Tần Tuyết sao! Hoan nghênh em! Giám đốc Tần phải tham dự cuộc họp không tới được bảo chị đến đón các em đến công ty! Đi theo chị!”

“Cảm ơn chị!”

“Đừng khách sáo! Đưa hành lý đây chị cầm cho!”, Triệu Kỳ nói.

“Không cần, không cần đâu! Chúng em có thể tự mình cầm được!”, Tần Tuyết có chút ngượng ngùng nói.

“Không sao đâu!”, Triệu Kỳ tiếp nhận vali từ trong tay Tần Tuyết, dẫn hai người ra phía ngoài sân bay.

Sau khi đi đến bãi đỗ xe.

Liền thấy một chiếc BMW.

Tần Kiệt cũng phải líu lưỡi lại.

Bây giờ vẫn còn là năm 2008 đấy.

Ở giai đoạn này mà có thể đi xe BMW chứng tỏ rất giàu có trong xã hội bấy giờ.

Cho dù là anh, hiện tại cũng không dám tùy tiện nói mua một chiếc BMW đâu.

Đắt khỏi phải nói, mà tiền bảo dưỡng cũng nhiều nữa.

Tính ra thì không có lời.

“Lên xe đi!”

Triệu Kỳ mở cửa xe để Tần Kiệt và Tần Tuyết đi vào trong.

Oanh ~

Xe khởi động rồi.

Chiếc xe nổ máy xuất hiện một đám khói rồi trong nháy mắt đã đi ra khỏi sân bay Hồng Kiều.

Hướng một vòng chạy ra ngoài.

“Chị Triệu, cô em đang làm gì vậy?”, Tần Tuyết hỏi một câu.

“Đồ trang điểm!”

“Woa, mua được cả BMW chứng tỏ làm ăn cũng rất được đây!”, Tần Tuyết cũng có chút kinh ngạc.

“Em không biết giám đốc Tần làm cái gì sao?”, Triệu Kỳ cũng hơi ngạc nhiên.

“Em chỉ biết cô em ở Hỗ Hải làm ăn cũng rất được, nhưng cụ thể là làm gì em cũng không biết rõ!”, Tần Tuyết lắc đầu nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 472: Cô của Tần Tuyết cũng hay lắm.


Triệu Kỳ: “...”

Còn có cô cháu gái như vậy nữa sao.

Đến cô ruột mình làm gì cũng không biết.

Thực sự có hơi vô tâm rồi.

Có điều Tần Tuyết vốn thích tự do, cô không thích can thiệp vào lợi ích.

“Cô em rất lợi hại đấy nha!”, Triệu Kỳ giới thiệu thêm: “Năm đó sau khi tốt nghiệp Đại học Phù Đán liền cùng ba người bạn khác lập nghiệp!”

“Lúc mới bắt đầu được hai năm, do là công ty mới thành lập không kiếm được bao nhiêu tiền! Còn lỗ rất nhiều! Hai người bạn của bà ấy không trụ được nữa, liền rút lui mất!”

“Cuối cùng bà đổi quyền tiếp quản toàn bộ công ty! Để công ty thành của riêng cá nhân mình! Chỉ mất 3 năm, bà đã xoay chuyển được tình thế giúp công ty làm ăn phát đạt!”

“Kể từ lúc đó, công việc làm ăn càng lúc càng lớn! Hiện tại công ty sắp phát hành cổ phiếu trên thị trường rồi! Gần đây giám đốc đang bận rộn chuyện cổ phiếu thị trường!”

“Woa, sắp phát hành cổ phiếu trên thị trường rồi sao?”, Tần Tuyết cũng hơi bất ngờ.

Cho tới nay, cô cũng chỉ biết cô mình ở Hỗ Hải làm ăn, cũng không để ý cô rốt cuộc làm công việc gì.

Không ngờ cô lại là một CEO khởi nghiệp.

Lại còn tự mình phát hành cổ phiếu trên thị trường.

Đúng là một người phụ nữ có bản lĩnh.

Quả thực không dễ dàng gì.

Đặc biệt ở một đô thị quốc tế như Hỗ Hải, một người phụ nữ một mình có thể đạt được thành tựu như hiện tại thật sự không dễ dàng gì.

Còn chưa gặp mặt, Tần Tuyết đã vô cùng khâm phục cô mình.

Trong lòng Tần Kiệt vẫn đang cân nhắc thêm chuyện này.

Quả nhiên như anh dự liệu, cô của Tần Tuyết quả là một người phụ nữ có bản lĩnh.

Bằng không sẽ không thể phát hành cổ phiếu ra thị trường được.

Một người phụ nữ tài giỏi như vậy, thường có mong muốn chiếm hữu và kiểm soát rất mạnh.

Bà ấy không đến thành phố Hán mà gọi Tần Tuyết và Tần Kiệt tự mình đến Hỗ Hải một chuyến là có thể nhìn ra được.

Đợi lát sau khi gặp mặt không biết sẽ phát sinh chuyện gì đây.

Tần Kiệt bắt đầu cân nhắc đến các tình huống có thể xảy ra.

Nét mặt của anh đều bị Triệu Kỳ thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy hết.

Cô cũng có chút suy tư.

Có điều Triệu Kỳ không thể hiện ra bên ngoài, trên đường đi cũng chỉ nói chuyện phiếm với Tần Tuyết.

Bao gồm cuộc sống ở đại học của Tần Tuyết.

Còn cả thành tích học tập của cô.

Chủ đề tán gẫu cũng rất rộng.

Tần Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cùng Triệu Kỳ nói chuyện phiếm rất hợp.

Có thể nói người nói vô tình, người nghe cố ý.

Tần Kiệt càng nghe lại càng cảm thấy mục đích của Triệu Kỳ không được thuần khiết lắm.

Dần dần Tần Kiệt cũng hiểu được.

Triệu Kỳ này thực chất đang muốn thăm dò anh.

Nói trắng ra thì Triệu Kỳ được cô Tần Tuyết phái đến để tìm hiểu trước.

Là người tiên phong, thăm dò quân tình.

Cô của Tần Tuyết cũng hay lắm.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 473: Tràn ngập triết lý.


Ngay từ đầu đã chơi cờ hí khúc Liên Hoa Lạc.

Tần Kiệt âm thầm nở nụ cười.

Nếu đã nhìn ra được Triệu Kỳ là quân cờ của cô Tần Tuyết thì anh cũng an tâm rồi.

Cứ để Tần Tuyết tùy ý tán gẫu với Triệu Kỳ đi.

Thỉnh thoảng Tần Kiệt còn bồi thêm hai ba câu nữa.

Điều chỉnh bầu không khí nói chuyện.

Đương nhiên anh cũng biết điều tiết bầu không khí, thi thoảng nói đều là mấy câu pha trò.

Tràn ngập triết lý.

Khiến cho Triệu Kỳ cảm nhận được Tần Kiệt đứa nhỏ này có chút không giống người thường.

Thiện cảm cũng tăng lên đáng kể.

Dọc trên đường đi Triệu Kỳ đều cẩn thận theo dõi phản ứng của Tần Tuyết và Tần Kiệt, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.

Một giờ sau.

Chiếc xe BMW đỗ dưới gara tầng hầm của tòa Hoàng Phổ.

Sau đó Tần Kiệt và Tần Tuyết theo Triệu Kỳ đi thang máy lên tầng cao nhất.

Đi tới tầng 53 cũng là tầng cao nhất.

Chính là văn phòng của cô Tần Tuyết.

“Hai em chờ một lát, đợi giám đốc Tần họp xong sẽ đến gặp hai em, chị còn có việc nên đi trước đây!”

“Chị Triệu đi thong thả, không cần lo cho chúng em đâu!”, Tần Tuyết cười nói.

“Ừm!”

Triệu Kỳ cười rời đi.

Rất nhanh, cô đi đến trước một căn phòng.

Cô đẩy cửa ra rồi bước vào trong.

Bên trong có một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ.

Tóc cũng được búi cao lên.

Hai tay đan lại đặt trước ngực, ngồi nhìn một đoạn video.

Người trong video chính là Tần Kiệt và Tần Tuyết.

“Giám đốc Tần, bọn họ tới rồi!”

Triệu Kỳ nói.

“Ừm, tôi thấy rồi!”

Người phụ nữ đó chính là cô của Tần Tuyết, tên Tần Văn Văn.

“Về bạn trai Tuyết Nhi, cô thấy thế nào?”, Tần Văn Văn hỏi.

“Không đơn giản đâu!”, Triệu Kỳ nói.

“Hửm? Nói như vậy là sao?”, Tần Văn Văn tò mò hỏi lại.

“Một sinh viên như cậu ta khi nói chuyện với người lạ trong xã hội ít nhiều sẽ có chút căng thẳng! Nhưng dọc đường đi, tôi không thấy cậu ta có điểm này!”, Triệu Kỳ giải thích.

“Chỉ có vậy thôi sao?”, Tần Văn Văn lại hỏi.

“Không, còn có!”, Triệu Kỳ lắc đầu tiếp tục nói: “Cậu ta cũng rất biết cách nói chuyện! Tri thức cũng rất rộng. Thậm chí khi tôi nói về chuyện cổ phiếu thị trường cậu ta vậy mà cũng biết một chút! Quan điểm còn rất thành thục, không giống một sinh viên bình thường nên có!”

“Hừm, ví dụ như...”, Tần Văn Văn tiếp tục hỏi.

Triệu Kỳ nói: “Trên thương trường phải cương quyết, nhất định phải tàn nhẫn, nhổ cỏ tận gốc!”

Tần Văn Văn: “...”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 474: Xem bộ dạng, cũng khá thú vị đấy.


Những lời này cũng khiến Tần Văn Văn có hơi bất ngờ.

Một sinh viên năm ba lại có thể nói được những lời này quả thực không đơn giản.

“Chuyện tôi bảo cô điều tra, tra thế nào rồi?”, Tần Văn Văn hỏi.

“Bên thành phố Hán vẫn chưa phản hồi lại!”, Triệu Kỳ nói.

“Mau giục họ đi!”

“Vâng!”

Triệu Kỳ cầm điện thoại ra gọi.

Rất nhanh cuộc gọi đã được truyền đi.

“Có tin tức gì không...có rồi sao, tình hình thế nào...ừm, được chuyển email qua cho tôi...”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Triệu Kỳ cầm lấy một chiếc máy tính xách tay bên cạnh.

Đăng nhập vào email, nhấn mở hộp thư đến.

Ting~

Một phần tư liệu hiện lên.

“Giám đốc Tần, có rồi!”

“Đưa tôi xem!”

Tần Văn Văn nhận lấy máy tính nhanh chóng xem.

Trong thời gian đi học, có tham gia dự án thu mua phế liệu trong khuôn viên trường, thu nhập hàng tháng là 60 ngàn tệ?

Nhìn thấy dòng đầu tiên Tần Văn Văn đã có chút kinh ngạc.

Ở thời kì này, thu nhập hàng tháng được 60 ngàn tệ không phải một con số nhỏ đâu.

Chỉ bằng điểm này đã khiến Tần Văn Văn có chút nhìn khác về Tần Kiệt rồi.

Bà ấy tiếp tục nhìn xuống dưới.

Quán quân của cuộc thi chạy 100 và 1000m trong đại hội thể thao trường.

Ách~

Còn là người thích thể dục thể thao.

Cậu ta cũng có chút thú vị đấy.

Tần Văn Văn lại nhìn xuống dưới.

Liên kết sinh viên các trường Hoa Nông, Đại học Công nghệ Hoa Nam thành lập chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách.

Hiện tại đã có chi nhanh chuyển phát nhanh ở cả ba trường.

Cậu ta còn làm chuyển phát nhanh?

Tên này cũng khá đấy chứ!

Tuổi còn trẻ nhưng đã tham gia nhiều hạng mục như vậy rồi sao?

Tần Văn Văn lại thêm tò mò về Tần Kiệt.

Bà lại tiếp tục xem.

Đã tài trợ 80 ngàn tệ hỗ trợ kinh phí cuộc thi tranh luận trong trường và tài trợ 50 ngàn tệ để ca sĩ thuộc tuyến 18 là Mao Hinh lên sân khấu biểu diễn.

Cứ như vậy bỏ ra được 130 ngàn tệ.

Khí phách cũng không nhỏ nhỉ.

Tần Văn Văn lại càng kinh ngạc.

Bỏ ra 20 ngàn tệ đầu tư kinh doanh vào tiệm net của người bạn tên Vương Tinh, đồng thời hỗ trợ Vương Tinh mở rộng quy mô quán Internet.

Còn có tiệm internet nữa.

Hạng mục này cũng không tệ.

Thời điểm năm 2008 internet đã trở nên rất phổ biến, các quán net cũng đang trở thành phương tiện giải trí của giới trẻ.

Tần Văn Văn như hiểu ra điều gì đó.

Lại nhanh chóng nhìn xuống dưới.

Mấy ngày trước, để giáo viên hướng dẫn làm người mẫu tuyên truyền cho chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách, khiến toàn bộ sinh viên và giáo viên trong trường phải náo loạn.

Trong trường chia làm hai phe, một bên phản đối nói đồi bại thuần phong mỹ tục, một phái ủng hộ, nói đó theo kịp trào lưu!

Phốc~

Tần Văn Văn thiếu chút suýt phun ngụm trà vừa uống ra ngoài.

Để giáo viên hướng dẫn làm người mẫu hỗ trợ tuyên truyền sao?

Xem bộ dạng, cũng khá thú vị đấy.

Tên này lá gan cũng lớn lắm, thật đúng là có thể tạo ra sức ép mà.

Chỉ là không biết dùng thủ đoạn gì mà để cho giáo viên hướng dẫn cam tâm tình nguyện làm người mẫu, kể cả có bị người khác nói là đồi bại thuần phong mỹ tục đi nữa.

Tần Văn Văn lại càng thêm tò mò.
Tầm mắt tiếp tục di chuyển xuống dưới.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 475: Thành tích cũng không nổi trội.


Sau khi thuyết phục hiệu trưởng, để hiệu trưởng thông qua loa phát thanh trường nói chuyện với giáo viên và sinh viên ủng hộ việc giáo viên hướng dẫn làm người mẫu, Tần Kiệt từ đó đã trở thành ngôi sao được cả giáo viên và sinh viên trong trường biết đến.

Chuyện này...

Tình tiết đảo ngược này nghe chừng cũng rất kịch tính đấy.

Tần Văn Văn còn chưa ngờ tới được, thực sự được một phen bất ngờ.

Tên này, quả thực rất thú vị.

Chỉ là không biết bên dưới còn có điều bất ngờ gì nữa đây.

Tần Văn Văn lại nhanh chóng nhìn xuống dưới.

Cách đây vài ngày, một người bạn cùng lớp và bạn gái đi hái dâu thì bị một nhóm lưu manh bắt nạt, Tần Kiệt biết chuyện, không nói lời nào liền dẫn theo mấy nam sinh trong lớp, vội vàng chạy tới.

Họ trực tiếp dạy cho đám lưu manh kia một bài học.

Cuối cùng, bảo vệ đến nơi, bắt được đám lưu manh, báo cảnh sát. Cảnh sát tới dẫn đám lưu manh kia đi, Tần Kiệt không chỉ không bị trách phạt ngược lại còn được trường học tuyên dương.

Phát huy tuyên truyền cho hình mẫu thanh niên chính trực.

Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách trong lòng thầy và trò càng có sức ảnh hưởng hơn.

Thương hiệu cũng được củng cố dựa trên cơ sở này.

Kết thúc tư liệu.

Tần Văn Văn sửng sốt hồi lâu.

“Giám đốc Tần, bà xem...”

Triệu Kỳ cũng phải ngỡ ngàng với tư liệu này.

Không nghĩ tới một sinh viên năm ba mà trong thời gian đi học lại có thể làm được nhiều việc như vậy.

Mà mỗi một việc đều không hề tầm thường.

So với bạn bè cùng trang lứa thì quả thật là nhân tài xuất chúng.

Một người tài hiếm có.

“Thú vị, quả thật rất thú vị đấy!”, Tần Văn Văn bỗng nhiên nở nụ cười.

“Giám đốc Tần, bà...”

“Triệu Kỳ cô có nhìn ra cái gì không?”, Tần Văn Văn hỏi.

“Nhìn ra cái gì ạ?”, Triệu Kỳ cũng không hiểu được ý cùa Tần Văn Văn.

“Thời gian!”

“Thời gian?”, Triệu Kỳ cẩn thận nhìn nhìn, bỗng nhiên cô ta giống như nhận ra điều gì đó, há to miệng.

“Đều làm những việc này khi còn học năm ba?”

“Phải! Đều làm trong năm ba!”, Tần Văn Văn gật gật đầu: “Chưa đầy một năm, cậu ta đã làm được nhiều việc như vậy! Mà mỗi một việc đều có kết quả! Một người con trai như vậy quả không đơn giản!”

“Giám đốc Tần đang nghĩ tại sao trong vòng một năm Tần Kiệt lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy sao?”, Triệu Kỳ hỏi.

“Phải! Trong tư liệu chỉ có chuyện liên quan đến năm ba, còn những chuyện trước đó lại không đề cập đến, cô không cảm thấy có chút kì lạ sao?”, Tần Văn Văn nói.

“Tôi sẽ gọi điện cho bên kia, bảo họ bổ sung thêm!”

“Ừm, phải nhanh lên!”, tầm mắt Tần Văn Văn dừng lại trên màn hình video.

Triệu Kỳ lập tức liên hệ với người ở thành phố Hán.

Một lát sau, cô ta lại nhận được một phần văn kiện.

Liền mở ra xem.

“Giám đốc Tần, có rồi!”

“Nhanh như vậy sao?”, Tần Văn Văn cũng hơi kinh ngạc, mở văn kiện ra.

Nội dung bên trên rất đơn giản, còn chưa đầy 500 chữ.

Nội dung đại khái nói thời gian từ năm nhất đến năm hai Tần Kiệt chỉ là một sinh viên rất bình thường.

Chứ đừng nói là một người nổi bật gì.

Ở trong lớp không thích tham gia các hoạt động tập thể.

Thành tích cũng không nổi trội.

Chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thêm vào đó còn bổ sung thêm hoàn cảnh gia đình của Tần Kiệt.

Bố chỉ là kỹ sư phân xưởng của một nhà máy thép.

Mẹ là nhân viên bán hàng trong siêu thị.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 476: Nghe vậy, Tần Kiệt cũng đứng lên.


Thực sự rất bình thường.

Trong gia đình cũng không có người thân nổi bật tài giỏi gì.

Xem xong văn kiện, Tần Văn Văn không khỏi nhíu mày.

Bà trầm tư đứng lên.

Trước năm ba cậu ta chỉ là một người vô danh, bình thường đến tầm thường.

Đến năm ba tại sao lại bạo phát như vậy?

Trước và sau có đối nghịch quá lớn.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì vậy?

Tần Văn Văn cũng thấy có chút khó hiểu.

“Cô cảm thấy thế nào?”

“Cũng hơi kì lạ!”, Triệu Kỳ cũng nghi ngờ: “Rõ ràng chỉ là một sinh viên bình thường đột nhiên bùng nổ thay đổi! Có chút không mấy ăn khớp! Trừ phi...”

“Trừ phi cái gì? Nói tiếp đi!”, Tần Văn Văn nói.

“Trừ khi cậu ta vẫn luôn giấu dốt! Mục đích là nghiên cứu chờ đợi cơ hội!”, Triệu Kỳ nói.

“Hừm, cũng có lý!”

Tần Văn Văn gật gật đầu: “Có điều, tôi vẫn thấy tư liệu không được đầy đủ lắm! Chắc chắn còn thiếu gì đó! Cô bảo bên kia điều tra thêm đi! Nhất định phải tra sâu hơn! Giá bao nhiêu cũng trả!”

“Vâng!”

Triệu Kỳ lại liên hệ với người bên thành phố Hán.

Tần Văn Văn lại nhìn văn kiện từ đầu đến cuối thêm một lần nữa.

Bà ấy vô cùng tò mò về Tần Kiệt.

Một chàng trai đầy bí ẩn.

Cũng có chút thú vị đấy.

Chỉ là không biết Tuyết Nhi khi đó tại sao lại nhìn trúng chàng trai này.

Cũng có mắt nhìn người đấy.

Có điều vẫn cần kiểm tra suy xét thêm.

Bằng không, nếu cứ dễ dàng đồng ý như vậy, ngộ nhỡ xem nhẹ bỏ qua điều gì đó sẽ không tốt lắm.

Tần Văn Văn nở nụ cười.

“Tôi đến gặp chúng nó lúc, cô bảo người bên kia điều tra nhanh lên!”

“Vâng, giám đốc Tần!”, Triệu Kỳ nói.

Tần Văn Văn cười đi về phía văn phòng...

“Đã nửa tiếng rồi, sao cô còn chưa tới?”, Tần Tuyết có hơi sốt ruột.

Đợi nửa tiếng còn chưa thấy người xuất hiện, cô cảm thấy hẳn không phải cố ý.

“Không có gì đâu! Công ty của cô em có họp thêm mấy tiếng nữa cũng chẳng sao, cứ kiên nhẫn đợi đi!”, Tần Kiệt không để tâm.

Nhưng Tần Tuyết nghe vậy lại càng thêm lo lắng.

Chẳng lẽ cô muốn cho Tần Kiệt xem sắc mặt?

Cô không thích anh ấy sao?

Cho nên mới cố ý lừa Tần Kiệt, mục đích là muốn ngăn cản mình và anh ấy quen nhau?

Càng nghĩ, Tần Tuyết càng cảm thấy rất có thể là vậy.

Cộp cộp cộp~

Bỗng nhiên ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân.

Tần Tuyết và Tần Kiệt cùng quay lại.

Một người phụ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt hai người.

“Cô, cô họp xong rồi à?”, Tần Tuyết đứng lên, trông cô vô cùng kích động.

Nghe vậy, Tần Kiệt cũng đứng lên.

Anh cẩn thận quan sát, Tần Văn Văn và Tần Tuyết có rất nhiều nét tương đồng, hiển nhiên là cô cháu ruột, không sai.

“Đã đợi lâu!”

“Không có!”, Tần Tuyết nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 477: “Con đã xem rồi! Sao vậy?”


“Đến đây, để cô nhìn xem!”, Tần Văn Văn kéo Tần Tuyết đến trước mặt mình: “Ừm, cũng không tệ lắm! Ngày càng xinh đẹp! Xem ra, mấy tháng này, con đã học tập ở trường rất tốt!”

“Cô, cô đừng có trêu con nữa! Con đến để giới thiệu…”

“Không cần!”, Tần Văn Văn nhìn về phía Tần Kiệt: “Cậu là Tần Kiệt à?”

“Đúng vậy cô…”

“Ấy, chớ có vội gọi tôi là cô!”, Tần Văn Văn ngắt lời anh.

Tần Kiệt ngẩn ra, anh nhìn về phía Tần Tuyết.

Tần Tuyết cũng không ngờ Tần Văn Văn vừa đến đã nói như vậy.

Cô hoảng hốt, chợt nhớ đến điều gì đó, cầm quyển album lên: “Cô ơi, đây là album ảnh, là quà gặp mặt mà Kiệt Tử gửi tặng cô! Cô xem đi, nhất định cô sẽ thích nó!”

“Cứ để quà đó đi! Không vội!”, Tần Văn Văn không nhận album ảnh.

Tần Tuyết: “…”

Tần Kiệt cũng có hơi bất mãn.

Vừa gặp mặt đã ra oai phủ đầu, cố ý làm khó dễ, bộ làm vậy thú vị lắm à?

Không hổ danh là một nữ cường nhân mà!

Tuy nhiên, anh không thể hiện ra ngoài, mà rất bình tĩnh.

“Sắp tan ca rồi, đi thôi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đã!”

Không đợi Tần Tuyết nói gì thêm, Tần Văn Văn đã kéo cô đi ra ngoài, bất đắc dĩ, Tần Kiệt đành phải đuổi theo sau.

Xuống dưới lầu, Triệu Kỳ đã chờ sẵn ở đó từ lâu.

Tần Văn Văn kéo Tần Tuyết ngồi vào sau xe.

Tần Kiệt vừa định bước lên thì Tần Văn Văn đã đóng cửa lại.

“Lên trước ngồi đi! Tôi không có thói quen ngồi cùng người lạ.

Tần Kiệt hiểu được ý trong lời của Tần Văn Văn.

Ý là Tần Kiệt còn chưa được Tần Văn Văn chấp nhận, thế nên không tính là người nhà.

Không phải người một nhà thì không thể ngồi cùng.

Để anh ngồi phía trước là đã nể mặt Tần Tuyết lắm rồi.

Nếu như là người khác, e là đã sớm nổi giận, nhưng Tần Kiệt thì không.

Tần Văn Văn càng có thái độ như vậy, anh càng phải nhịn.

Anh muốn so kiên nhẫn với bà ta.

“Được!”, Tần Kiệt ngồi vào ghế phụ lái.

“Cô, sao lại vậy!”, Tần Tuyết không hiểu.

“Sau này con sẽ rõ!”, Tần Văn Văn mỉm cười: “Tiểu Triệu, lái xe đi!”

“Vâng, giám đốc Tần!”

Brừm brừm~

Xe BMW ngay lập tức vọt đi.

Trên đường, Tần Văn Văn không ngừng hỏi thăm việc học của Tần Tuyết ở trường.

Tuy nhiên, bà ta không hề đề cập đến Tần Kiệt.

Mặc dù Tần Tuyết nhiều lần muốn nhắc đến anh, nhưng đều bị Tần Văn Văn ngắt lời, đổi sang chủ đề khác, khiến cô cảm thấy rất phiền muộn.

Nhưng Tần Kiệt lại cứ như một cái hũ nút, khiến người ta phát bực, anh không hề nói một câu nào, vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Thấy vậy, Tần Tuyết cũng rất bất đắc dĩ, cô không hiểu vì sao Tần Kiệt lại không chủ động, tích cực lên một chút.

“Tiểu Tần, cậu đã xem căn hộ đó chưa?”, đột nhiên, Tần Văn Văn quay sang hỏi Tần Kiệt.

Rốt cuộc, Tần Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghe đến chuyện căn hộ, cô chợt nhớ ra điều gì đó, lại bắt đầu lo lắng.

“Con đã xem rồi! Sao vậy?”

“Cái chung cư đó vốn được Hỗ Hải xây dựng và đưa vào sử dụng cách đây năm năm, diện tích không lớn, cơ sở vật chất cũng không tốt lắm, cậu có biết hiện tại nó đã tăng lên bao nhiêu không?”, Tần Văn Văn hỏi.

“Bao nhiêu?”

“Ba mươi ngàn tệ!”, Tần Văn Văn nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 478: Đúng là khiếp người!


“Ừm? Ba… Ba mươi ngàn tệ?”, Tần Tuyết cho rằng mình nghe lầm: “Cô à, cô không nói đùa đấy chứ?”

“Không hề! Thật ra là bốn mươi ngàn cơ! Đấy vẫn là con số thấp, nhiều căn còn đắt hơn nữa kìa!”

Tần Văn Văn bấm tay nói: “Đình Thúy Hào ở phía bắc phố cổ Trường Ninh, khu đô thị mới ven sông Nhân Hằng ở Giang Đông, vườn hoa bến Hỗ Hải ở Hoàng Phổ, mấy nơi đắt đỏ này có giá giao dịch toàn là 40,199 tệ/m2 không đấy.”

“Còn đối với những dinh thự hàng đầu ở những khu đô thị sinh thái mới như Thúy Hồ và Hoa Phủ thì giá trên dưới cũng phải 83,495 tệ/m2!”

“Hả? Tám mươi ngàn tệ?”, Tần Tuyết trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tám mươi ngàn tệ cho một mét vuông.

Đúng là khiến người ta khiếp sợ mà.

Một ngôi nhà trị giá 10 ngàn tệ ở trung tâm thành phố Hán có thể xem là cao cấp bậc nhất rồi.

Chênh lệch quá lớn.

Khiến cô nghẹn họng.

“Cô, nhà đắt như vậy mà vẫn có người muốn mua sao?”, Tần Tuyết hỏi.

Ha ha~

Tần Văn Văn bật cười.

“Cô, cô cười gì vậy?”, Tần Tuyết hỏi.

“Tuyết Nhi à, con đúng là ngây thơ mà! Không có người mua à? Cô nói cho con biết, bán từ lâu rồi!”, Tần Văn Văn nói.

“Hả? Tám mươi ngàn tệ một mét vuông mà đã bán sạch rồi à? Những người đó là ai mà có nhiều tiền vậy chứ?”, Tần Tuyết cảm thấy rất khó tin.

“Tuyết Nhi, đây là nơi nào chứ? Là Hỗ Hải đấy, là thành phố phát triển kinh tế nhất trong cả nước, cũng là thành phố đầu tiên của nước ta! Ở thế kỷ 20, nó được đánh giá là thành phố phồn hoa nhất châu Á đấy!”

“Tám mươi ngàn tệ đắt làm à? Cô nói cho con biết, mười năm sau, đừng nói tám mươi ngàn tệ, dù là một trăm năm mươi ngàn tệ thì cũng có người mua đấy!”, Tần Văn Văn nói.

“Cái gì? Một trăm năm mươi ngàn tệ hả?”, Tần Tuyết cảm thấy hoang mang.

Tại thành phố Hán, thu nhập một tháng của công nhân trong xí nghiệp nhà nước chỉ mới hơn 2000 tệ, vậy mà giá khởi điểm của căn hộ ở Hỗ Hải lại lên đến hai mươi ngàn tệ.

Chêch lệch gấp 10 lần.

Đó là chưa kể đến con số tám mươi ngàn và một trăm năm mươi ngàn đấy.

Đúng là khiếp người!

Bộ điên hết rồi à?

“Chắc là con nghĩ cô nói bậy đúng không?”, Tần Văn Văn hỏi.

“Con…”, Tần Tuyết không biết nên đáp lại như thế nào.

“Con không cần nói, cô đã thấy hết rồi! Hiện tại con còn chưa tốt nghiệp, không biết tình hình bên ngoài, có thể hiểu được. Tuy nhiên, Tần Kiệt, tôi nghĩ chắc là cậu hiểu, đúng không?”

Tần Văn Văn lại dời chủ đề sang Tần Kiệt.

“Ơ…”, Tần Kiệt sờ sờ mũi.

Tất nhiên, anh hiểu rõ mục đích của Tần Văn Văn khi nhắc đến chuyện căn hộ.

Đơn giản chính là muốn dùng chuyện đó để dọa lui mình.

“Đúng vậy, mười năm sau, có thể lên đến một trăm năm mươi vạn đấy!”

“Nghe thấy chưa? Tần Kiệt cũng đã nói là có thể! Cô của con không có lừa con đâu!”, Tần Văn Văn nói: “Cô nói cho con nghe, hiện tại, ở vùng ngoại thành Hỗ Hải, một mét vuông cũng đã lên đến 13 ngàn tệ. Sau này, con đến Hỗ Hải làm việc, nếu muốn mua nhà, cô sẽ giúp đỡ con!”

“Hả? Chuyện này…”, Tần Tuyết có hơi mờ mịt: “Sao con có thể tiêu tiền của cô được chứ? Không hay lắm đâu!”

“Con là cháu gái của cô, tiền cô kiếm được, tất nhiên là con có thể tiêu!”, Tần Văn Văn nói.

“Cô yên tâm, chuyện mua nhà con sẽ ra tiền! Không cần phiền đến cô!”, Tần Kiệt đột nhiên lên tiếng.

“Cậu à?”, Tần Văn Văn bật cười: “Tôi có nghe nói chuyện của cậu ở trường! Cậu đã làm rất tốt! Nhưng một chút tiền của cậu, ở Hỗ Hải căn bản chẳng là gì cả! Mua một căn hộ là hết rồi!”

“Thế nhưng, tương lai, Tuyết Nhi muốn định cư ở Hỗ Hải, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm để hai người mỗi người một nơi sao?”

“Đương nhiên, cậu có thể dẹp bỏ tất cả mọi thứ ở thành phố Hán, đến Hỗ Hải bắt đầu lại! Nhưng sau khi đến đây, cậu định làm gì? Có thể tiếp tục công việc lúc trước được không?”
“Nơi này là Hỗ Hải, không phải thành phố Hán, lại càng không phải trường học! Sau khi tốt nghiệp, muốn nắm giữ sản nghiệp lúc trước là chuyện không thể nào! Đến lúc đó, cậu có dám đảm bảo sẽ giống như hiện tại, cho Tuyết Nhi một ngôi nhà cùng một cuộc sống bình yên, thoải mái hay không?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 479: “Cô chắc chắn như vậy à?”,


“Có thể!”, Tần Kiệt đáp một cách rất nghiêm túc.

“Có thể?”, Tần Văn Văn tựa như nghe được một chuyện cười lớn, bà ta rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn, nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, ánh mắt lộ vẻ không tin: “Tần Kiệt, cậu đậu đại học nguyện vọng mấy?”

“Nguyện vọng ba!”, Tần Kiệt đáp.

“À, ra là cậu cũng biết nguyện vọng ba!”, Tần Văn văn nói: “Cậu có biết mỗi năm, người muốn đến công ty tôi làm việc phải có văn bằng gì không?”

“Không biết!”, Tần Kiệt lắc đầu.

“Không biết cũng không sao! Để tôi nói cho cậu biết!”, Tần Văn Văn nói: “Ít nhất phải đậu nguyện vọng một! Đó là yêu cầu của công ty tôi thôi đấy! Còn đối với những công ty khác, yêu cầu còn cao hơn! Rất nhiều công ty đều yêu cầu phải có bằng thạc sĩ!”

“Mà bọn họ bắt đầu từ hai bàn tay trắng, phải làm việc suốt năm năm mới có thể mua nhà ở Hỗ Hải. Làm bảy, tám năm, thậm chí là mười năm mới có cơ hội bước vào giới trung lưu ở Hỗ Hải! Còn giới thượng lưu ấy à, không mất hai, ba mươi năm cũng đừng nghĩ! Trừ phi là thiên tài!”

“Còn cậu ấy à, chỉ đậu nguyện vọng ba mà thôi! Nguyện vọng ba là thế nào cậu biết không, không cần tôi nói, chắc cậu cũng rõ! Đó chỉ là nhu cầu mở rộng tuyển sinh của trường mà thôi! Tuy nói là chính quy, nhưng chất lượng giáo dục cùng trình độ giảng viên đều không đáng được nhắc đến!

“Càng không cần bàn đến việc có thể đào tạo ra sinh viên như thế nào! Chỉ với điểm ấy, cậu còn kém rất nhiều so với những sinh viên đậu nguyện vọng một!”

“Cậu cảm thấy cậu có thể cạnh tranh lại bọn họ sao?”, Tần Văn Văn nhìn Tần Kiệt, hỏi.

“Cô, cô đừng quên con cũng đang học nguyện vọng ba đấy! Con học cùng trường với Kiệt Tử!”, Tần Tuyết sốt ruột, cuống quít biện hộ thay Tần Kiệt.

Cô hi vọng Tần Văn Văn không tiếp tục làm khó anh.

“Tuyết Nhi, sao con và cậu ta có thể giống nhau được? Gia đình con và cậu ta không cùng một đẳng cấp! Con sinh ra đời đã định sẵn là không cùng một thế giới với cậu ta rồi!”

“Đúng vậy, con học cùng trường với cậu ta! Nhưng con đến trường thật sự là để học à? Bất quá chỉ là để lấy tiếng thôi! Lấy tiếng, con có hiểu không?”

“Thế nhưng…”, Tần Tuyết còn muốn giải thích.

Nhưng đã bị Tần Văn Văn ngắt lời: “Tuyết Nhi, hiện tại con còn nhỏ, ngoài xã hội có rất nhiều chuyện mà con không hiểu được! Là cô của con, ngưỡng cửa này, cô nhất định phải xem kỹ giúp con! Dù con có giận cô thì cũng không sao cả!”

“Tuy nhiên, cô tin, sớm muộn cũng có một ngày con hiểu được tấm lòng của cô! Thế nên con đừng xen vào chuyện này! Để cô và Tần Kiệt nói chuyện! Tần Kiệt, cậu nói đi?”, ánh mắt Tần Văn Văn nhìn xoáy vào Tần Kiệt.

Không cho phép anh phản đối.

Bởi vì ý của bà ta rất rõ ràng: Một người đàn ông như Tần Kiệt mà cần phụ nữ giải thích thay cho mình à? Cần người thay mình giải vây sao?

Nếu đúng như vậy thì cậu ta không xứng là đàn ông, không xứng lấy Tuyết Nhi nhà bà.

Quả nhiên, Tần Kiệt mở miệng nói: “Tuyết Nhi, em đừng xen vào chuyện này, để anh với cô nói chuyện!”

“Kiệt Tử…”

“Nghe lời!”, Tần Kiệt liếc nhìn cô.

“Được, được rồi!”, Tần Kiệt đã nói vậy thì Tần Tuyết cũng không tiện xen vào. Nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng.

Trái tim cô đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi đây này.

Nhưng lúc này, Tần Kiệt lại nhìn thẳng vào mắt Tần Văn Văn bằng ánh mắt rất nghiêm túc.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới nói: “Đúng vậy! Con học nguyện vọng ba! Nhưng ai quy định học nguyện vọng ba thì không thể đánh bại nguyện vọng một chứ?”

“Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống! Con nghĩ chắc là cô đã từng nghe qua câu nói này? Trên thế giới này, có rất nhiều người không cách nào lựa chọn xuất thân của mình, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời họ sẽ phải sống như vậy, không đúng sao?”

“Cậu nói không sai!”, Tần Văn Văn không phủ nhận, nhưng bà ta lại trở nên sắc bén: “Nhưng tôi cảm thấy, cậu không phải là một trong số đó! Trong mắt tôi, cho dù cậu có được như vậy thì cùng lắm cũng giống với số phận của Trần Thắng, Ngô Quảng mà thôi!”

“Cô chắc chắn như vậy à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đúng! Tôi chắc chắn! Con người tôi từ trước đến nay chưa từng nhìn lầm ai!”, Tần Văn Văn nói.

“Được! Nếu chúng ta đã không thể thuyết phục đối phương, vậy thì chúng ta đánh cược một lần, cô thấy sao?”, Tần Kiệt nói.

“Cậu muốn đánh cược gì?”, Tần Văn Văn hỏi.

“Đánh cược trước khi tốt nghiệp đại học, con có chỗ đứng ở Hỗ Hải! Không những thế mà còn có thể phát triển lớn mạnh! Không biết cô có đánh cược với con không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Hiện tại cậu đã bước vào học kỳ II của năm ba đại học rồi, chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, cậu có chắc trong vòng một năm rưỡi, cậu có thể đặt chân ở Hỗ Hải?”, Tần Văn Văn không tin, bà ta cảm thấy Tần Kiệt chỉ nói để giữ thể diện cho mình mà thôi.
 
Back
Top Bottom