Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 400: Lẽ nào có liên quan đến chuyện vay tiền sao?


"Đương nhiên là thật rồi! Có khi nào anh lừa em chưa!"

Ngày hôm sau, Mao Hinh đến.

Lúc cô ta xuất hiện vô cùng khoa trương.

Vệ sĩ dọn đường, khi xe chạy vào khuôn viên trường đại học công nghiệp Hồ đã có rất nhiều sinh viên đứng ở hai bên vẫy tay xin chụp ảnh cùng Mao Hinh và chào đón nồng nhiệt.

Hiện trường đang rất sôi động.

Két két~

Bỗng nhiên cửa kính xe lay động, từ từ trượt xuống.

Một gương mặt trắng nõn chui ra từ trong xe, mỉm cười vẫy tay chào các bạn sinh trường đại học công nghiệp Hồ ở hai bên.

Khuôn mặt đó hơi vuông.

Tuy nhiên thoạt nhìn lại có vẻ rất cá tính.

Thêm vào đó cô ta còn trang điểm.

Nhìn dáng vẻ rất có phong cách của ngôi sao.

Khi thấy gương mặt đó. Tiếng la hét của đám sinh viên đại học công nghiệp Hồ càng lớn hơn.

"Mao Hinh".

"Mao Hinh".

"Mao Hinh, em yêu chị, em yêu chị như chuột yêu gạo vậy".

...

Chiếc xe từ từ tiến vào.

Mao Hinh vẫy tay liên tục.

Đám sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ đều hoan hô reo hò cuồng nhiệt.

Bầu không khí tại hiện trường ngay lập tức bùng nổ.

Hormone tuổi trẻ của mỗi người, vào lúc này, bởi vì sự xuất hiện của Mao Hinh, cô ta còn chủ động lộ mặt chào hỏi mà trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Điên cuồng.

Nhảy múa.

Ca hát.

Khuôn viên trường đại học công nghiệp Hồ bỗng chốc trở thành thế giới của những tiếng hò reo.

Ngay đến cả các sinh viên của Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương bên cạnh sau khi biết Mao Hinh về trường đại học công nghiệp Hồ cũng đến đây.

Dòng người chen chúc không có khe hở.

Vô số sinh viên đang chụp ảnh.

Còn có rất nhiều sinh viên muốn chạy đến xin chụp ảnh cùng Mao Hinh, thậm chí muốn xin cả chữ ký.

Vào giờ khắc này, sức ảnh hưởng của Mao Hinh đột nhiên bùng nổ tại trường đại học công nghiệp Hồ.

Nhưng dù vậy, hiện tại Tần Kiệt lại không có mặt ở trường.

Sáng sớm khi anh vừa mở mắt liền nhận được cuộc gọi từ Giang Lỗi- đối tác làm ăn ở trường Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.

Trong điện thoại Giang Lỗi có ý muốn mượn tiền anh.

Khi Tần Kiệt nghe xong lời này liền sửng sốt.

Giang Lỗi phụ trách dự án thu gom phế liệu trong khuôn viên trường Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương và đã kiếm được rất nhiều tiền.

Sao cậu ta còn muốn vay tiền anh vậy?

Anh nhớ đến chuyện ngày hôm qua Giang Lỗi nói với anh rằng cậu ta có việc không thể đến tham gia cuộc họp thường niên của công ty chuyển phát nhanh Thần Thông được.

Lẽ nào có liên quan đến chuyện vay tiền sao?

“Làm sao mà phải vay tiền, đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ tôi bị sơ gan, cần một khoản tiền để phẫu thuật thay gan, do vậy tôi có chút túng thiếu”, Giang Lỗi không giấu diếm, nói ra sự thật.

Hóa ra cậu ta là một người con có hiếu.

“Cậu muốn vay bao nhiêu?”

“Còn thiếu 100 ngàn tệ”.

“Đủ không”, Tần Kiệt hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 401: Cũng may hôm nay là chủ nhật.


“Đủ rồi”.

“Được, cậu cho tôi số tài khoản, tôi chuyển cho”.

“Cảm ơn”.

“Đều là người của mình, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, nói câu cảm ơn khách sáo quá”.

“Mặc kệ như thế nào tôi vẫn phải cảm ơn cậu. Vì 100 ngàn tệ này, tôi đã hỏi mượn rất nhiều người thân nhưng không ai cho mượn cả. Lý do là bọn họ lo tôi không trả được. Tôi và cậu chỉ là đối tác làm ăn, không có quan hệ máu mủ, cậu đồng ý cho tôi mượn, tôi rất cảm kích”.

“Được rồi, nếu cậu nhất định muốn cảm ơn tôi, đợi khi nào dì khỏe lại, cậu mời chúng tôi một bữa là được”.

“Không thành vấn đề”.

“Gửi số tài khoản đi, tôi chuyển cho”.

“Ok”.

Không bao lâu sau, Tần Kiệt nhận được một tin nhắn văn bản, anh bấm vào xem, là một dãy số.

Anh chạy đến cây rút tiền tự động của ngân hàng Chiêu Thương gần trường và chuyển 100 ngàn tệ vào tài khoản của Giang Lỗi.

Đinh đinh~

Một phút sau anh nhận được một đoạn tin nhắn văn bản.

Là Giang Lỗi.

Nội dung tin nhắn rất ngắn.

Chỉ có năm chữ.

Cảm ơn người anh em.

Tần Kiệt mỉm cười.

Anh biết rằng kể từ giờ phút này, Giang Lỗi đã thực sự coi anh như là một người anh em thân thiết.

Bọn họ không đơn giản chỉ là đối tác làm ăn nữa.

Sự thăng hoa của thân phận khiến anh cảm nhận được giá trị của 100 ngàn tệ.

Tiền bạc khó mua được tình cảm anh em.

Cả một đời người, tình cảm cao quý hơn tiền bạc.

Đột nhiên, anh nhớ tới bố mẹ.

Kiếp trước.

Mặc dù anh đã khiến cho bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nhưng trong ấn tượng của anh, sau khi bị nhà bác hai lừa gạt, sức khỏe của bố mẹ ngày càng kém đi.

Anh kêu bố đi kiểm tra.

Bố anh tiếc tiền, không đồng ý đi.

Sau đó có một lần bố anh thực sự không thể chống được nữa nên đã đến bệnh viện thăm khám.

Kết quả ông ấy có một khối u ở ruột.

Cũng may là phát hiện sớm, mới ở giai đoạn đầu.

Thông qua điều trị, khối u đã được kiểm soát.

Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi sống lại ở kiếp này, anh bận rộn kiếm tiền, phấn đấu vì sự nghiệp và mải mê yêu đương.

Nhưng anh lại lơ là quên mất chuyện này.

Nếu không phải là hôm nay Giang Lỗi mượn tiền, Tần Kiệt chắc cũng sẽ không nhớ ra.

Bây giờ đã nhớ lại, anh đương nhiên sẽ không bỏ mặc không quan tâm.

Ngay sau đó anh trực tiếp bắt xe về nhà.

Cũng may hôm nay là chủ nhật.

Bố mẹ đều nghỉ ngơi ở nhà.

“Ơ, Kiệt Tử, sao hôm nay con lại về?”, mẹ Tần rất ngạc nhiên.

“Bố, mẹ, con về là muốn làm một chuyện”.

“Làm gì?”, mẹ Tần thuận miệng hỏi một câu, nhưng sự chú ý của bà vẫn ở trên TV.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 402: “Sao anh không đến xem Mao Hinh?”


“Gần đây trường bọn con tổ chức một cuộc gặp gỡ giao lưu với người nước ngoài, nhà trường dự định chọn 3 sinh viên cùng đi, con có hứng thú muốn đăng kí tham gia. Nhưng cần có thông tin của phụ huynh và giấy khám sức khỏe. Con thiếu giấy khám sức khỏe nên đặc biệt về nhà, đưa mẹ và bố đi làm kiểm tra”.

“Cuộc gặp gỡ giao lưu với người nước ngoài, đây là chuyện tốt, bố thằng nhỏ, đừng có cắm đầu vào quyển sách nữa, đi thôi, đến bệnh viện làm kiểm tra, đừng làm lỡ dở chuyện lớn của con nó”.

Tần Kiệt vốn cho rằng bố mẹ sẽ viện cớ.

Nhưng anh không ngờ rằng bố mẹ lại đồng ý nhanh chóng như vậy.

Bận rộn đến tận hơn 5 giờ chiều, cả nhà Tần Kiệt mới bước ra khỏi bệnh viện.

Trong tay bọn họ cầm một đống phiếu xét nghiệm.

Tần Kiệt giả bộ lấy chúng từ tay bố mẹ.

Sau đó anh theo bố mẹ về nhà.

Ăn xong bữa cơm ở nhà, anh vội vàng trở lại trường.

Tâm trạng rất tốt.

Ngoại trừ một số xét nghiệm vẫn chưa có kết quả, nhưng hầu hết các kết luận đã được đưa ra.

Trong số đó có kết quả của nội soi đại tràng.

Kết quả cho thấy đường ruột của bố Tần rất tốt, không có vấn đề gì cả.

Càng không nói đến chuyện có khối u ở ruột.

Kết quả rất khác so với kiếp trước khiến Tần Kiệt hết sức bất ngờ, cũng rất hoang mang.

Nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, anh đã có một suy nghĩ.

Sau khi anh sống lại, mọi thứ đã thay đổi.

Số phận của chính anh cũng đã thay đổi.

Vậy thì việc bố Tần không bị mắc bệnh cũng có thể hiểu được.

Bởi vì lịch sử đã thay đổi.

Nếu đã không còn là quỹ đạo của kiếp trước.

Thì bố anh sẽ không mắc bệnh.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Tần Kiệt cười rất thoải mái.

Kiếp trước, anh đi trước bố mẹ.

Khiến bố mẹ phải người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh.

Chắc chắn họ sẽ rất buồn.

Những ngày tháng cuối cuộc đời, hai người bọn họ chắc chắn sẽ sống trong nỗi đau lòng không nguôi.

Kiếp này, anh sống lại và mọi thứ đã thay đổi.

Hiện tại anh cũng đã có công việc kinh doanh riêng.

Anh sẽ không bao giờ để bố mẹ phải trải qua quãng đời còn lại trong nỗi đau buồn như kiếp trước.

Bố mẹ ơi, những gì kiếp trước con trai nợ hai người, kiếp này con trai nhất định sẽ bù đắp.

Con sẽ để cho hai người an hưởng tuổi già, sinh cho hai người một đứa cháu trai mập mạp đáng yêu.

Tần Kiệt thề với trời.

Reng reng~

Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên.

Là Tần Tuyết gọi đến.

“Tuyết Nhi, có chuyện gì vậy?”

“Anh đang ở đâu đó?”, Tần Tuyết hỏi.

“Anh đang ở trên đường về trường, sao vậy?”

“Sao anh không đến xem Mao Hinh?”

“Mao Hinh?”, mặt Tần Kiệt lộ ra vẻ khinh thường: “Một ngôi sao nhỏ tuyến 18 có gì hay ho mà xem chứ?”

*Ngôi sao tuyến 18: Chỉ những người không nổi tiếng cho lắm.

“Cô ấy đâu có phải là ngôi sao tuyến 18 đâu, người ta nổi tiếng như vậy, hôm nay anh không đến nên không thấy, dàn nhạc đệm đi theo đồ sộ lắm…”

“Dừng dừng dừng”, Tần Kiệt nghe đến hai chữ Mao Hinh liền nghĩ tới chuyện Tôn Ngọc Phương đòi tiền, trong lòng không vui cho lắm: “Anh không có hứng thú với cô ta, chuyển chủ đề đi, chẳng hạn như tối nay mấy giờ em đi ngủ?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 403: Tần Kiệt không tin.


"Ngủ cái đầu anh ấy! Từ sáng đến tối trong đầu chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện linh tinh thôi! Em không quan tâm đến anh nữa! Hừ!"

Tút tút~

Cô ấy cúp máy rồi.

Tần Kiệt có chút mông lung.

Không phải anh chỉ hỏi là mấy giờ đi ngủ thôi sao, có chuyện gì ghê gớm chứ?

Cô gái này nghĩ nhiều quá rồi.

Lắc lắc đầu, Tần Kiệt nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Khi anh trở lại kí túc xá, đã khoảng 7 giờ tối.

Anh chơi một ván game với cách bạn phòng 113 bên cạnh sau đó lên giường ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Tần Kiệt dậy rất sớm.

Bởi vì anh bị đánh thức bởi điện thoại của Lâu béo.

Lý do cậu ta nói là đừng ngủ trương lên nữa, nhanh chóng đến tòa nhà giảng đường cổ vũ tinh thần cho cậu ta.

Tần Kiệt vốn định ngủ thêm một lát nữa, thế nhưng không biết làm sao anh lại đồng ý với Lâu béo, không đi không được.

Anh đành phải đứng dậy mau chóng đánh răng rửa mặt rồi mời các anh em trong phòng 113 đến căn tin ăn một nữa bún bò.

Tiếp theo, anh lại chạy đến văn phòng chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách để xử lý một số công việc.

Sau đó anh hùng hục chạy đến nhà đa năng trong khu giảng đường.

Diện tích đại sảnh rất lớn, ít nhất cũng khoảng 1000 mét vuông.

Khi Tần Kiệt và các anh em phòng 113 đến nơi, căn tin đã hết chỗ từ lâu.

"Tôi nói này Kiệt Tử, Vọng Vận Lai, sao bây giờ các cậu mới đến!", Lâu béo liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng của Tần Kiệt và Vọng Vận Lai liền chạy tới.

"Không phải nói là 10 giờ mới bắt đầu sao, cậu vội gì chứ?", Tần Kiệt chỉ vào đồng hồ.

"Các cậu không vội nhưng tôi vội! Cậu không thấy các thí sinh dự thi khác sao, bọn họ đều có một đội cổ vũ đông đảo! Còn các cậu nhìn phía tôi xem, nếu các cậu không đến nữa, tôi không biết phải làm sao!", Lâu béo nói.

"Được rồi được rồi, tôi biết rõ trình độ của cậu! Bớt giả vờ đi!", Tần Kiệt đảo mắt nhìn Lâu béo.

"Hì, Kiệt Tử, lần này, cậu đừng có mà coi thường tôi! Tôi dám cá với cậu, lần này tôi nhất định sẽ giành được thứ hạng tốt!", Lâu béo vô cùng tự tin.

"Ồ vậy sao!", Tần Kiệt như là lần đầu tiên biết Lâu béo vậy, có chút khó tin.

Giọng hát của Lâu béo có tiếng dở tệ.

Anh đã giới thiệu Lâu béo với ban cán sự lớp trong buổi tổng duyệt văn nghệ năm ngoái, trong buổi tổng duyệt, Lâu béo vừa mở miệng ra, thiếu chút nữa như là cãi nhau với thành viên trong ban tổ chức.

Vì chuyện này, Triệu Phần- thành viên trong ban tổ chức còn cố tình tìm đến gây khó dễ cho Tần Kiệt.

Bây giờ Lâu béo nói cậu ta có thể giành được thứ hạng.

Đây không phải là một buổi diễn tập trong lớp mà là toàn trường cạnh tranh với nhau.

Tên béo này, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin vậy?

Tần Kiệt không tin.

"Cậu chỉ có cần nói có dám hay không thôi!", Lâu béo lại thúc giục.

"Được! Tôi cá cược với cậu, cậu muốn cá gì?", Tần Kiệt muốn xem xem rốt cuộc Lâu béo có thực sự giành được thứ hạng hay không.

"Nếu tôi thắng, cậu mời tất cả các bạn trong lớp ăn uống no say trong vòng 3 ngày! Nếu tôi thua, tôi cũng làm như vậy, cậu có dám không”, Lâu béo nói.

"..."

Tần Kiệt còn cho rằng Lâu béo sẽ nghĩ ra một ván cược rất hay.

Ầm ĩ cả buổi, hóa ra là muốn ăn một bữa lớn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 404: "Anh lừa em đúng không?"


Không phải chỉ là ăn thôi sao?

Ăn 3 ngày thì làm sao chứ?

Cũng không khiến cho anh nghèo đi được.

Tần Kiệt cảm thấy Lâu béo thực sự rất đáng yêu.

"Ok, tôi cá với cậu!", Tần Kiệt đồng ý.

"Chính miệng cậu nói đấy nhé, đến lúc đó đừng hối hận!", Lâu béo nói.

"Tôi chưa bao giờ hối hận vì những gì mình đã nói!"

"Được, Vọng Vận Lai, các cậu đều nghe thấy rồi nhé! Đến lúc đó nếu Kiệt Tử nuốt lời, các cậu phải làm chứng!", Lâu béo sợ Tần Kiệt không giữ lời hứa nên cố ý kéo Vọng Vận Lai và đám sinh viên trong phòng 113 vào để hình thành mặt trận thống nhất.

"Ừm, bọn tôi đều nghe thấy rồi! Kiệt Tử, cậu không chơi xấu được đâu!"

"Lâu béo chết tiệt, sắp bắt đầu rồi đó, anh chạy loạn làm gì? Mau qua đó đi!", Dương Liễu đột nhiên chạy tới.

Cô ấy cũng không để ý đến đám người Tần Kiệt, trực tiếp nắm lấy lỗ tai của Lâu béo đi về phía trước.

Thấy vậy, Tần Kiệt và bọn Vọng Vận Lai trố mắt đứng nhìn.

Sư tử Hà Đông gào thét ghê gớm thật đó.

Thân hình to lớn của Lâu béo đã bị khuất phục bởi một cô gái chỉ nặng hơn 45 kg.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh thực sự không thể tin được.

Điều này thực sự phù hợp với câu nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Chẳng bao lâu sau.

"Mau nhìn kìa, Mao Hinh ra rồi!"

"Đẹp quá đi!"

"Người đẹp thì đã đành, đằng này trông rất có khí chất nữa chứ!"

"Đúng vậy, nếu tớ được như cô ấy thì tốt biết mấy!"

"Ôi, ngưỡng mộ thật đó!"

...

Có rất nhiều cô gái và chàng trai cổ vũ cuồng nhiệt.

Tần Tuyết đột nhiên đi tới, kéo Tần Kiệt: "Kiệt Tử, anh nhìn xem, Mao Hinh xinh nhỉ?"

"Ai là Mao Hinh vậy?", Tần Kiệt nhìn lên, tổng cộng có 4 người phụ nữ đi ra, người nào trông cũng khá ổn.

"Không phải chứ? Anh không biết Mao Hinh là ai sao? Anh đừng có nói với em rằng, anh thậm chí không biết Mao Hinh trông như thế nào đó!", Tần Tuyết nói.

"Em đoán đúng rồi, anh không biết thật!", Tần Kiệt nhún nhún vai.

"..."

Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt không nhúc nhích.

"Em nhìn anh làm gì?"

"Anh lừa em đúng không?"

"Anh lừa gì em chứ, anh thật sự không biết Mao Hình! Một ngôi sao nhỏ tuyến 18, thật không biết các em thích cô ta vì cái gì?”, Tần Kiệt lắc lắc đầu, có chút không nói nên lời.

Tần Tuyết: "..."

Dương Liễu: "..."

Lâu béo: "..."

Đám người Vọng Vận Lai: "..."

Ánh mắt người nào người nấy nhìn Tần Kiệt như là thấy quái vật vậy, có chút kì lạ.

"Mọi người sao vậy? Tôi nói sai chỗ nào à?", Tần Kiệt khó hiểu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 405: Thật là kỳ lạ mà!


"Tôi nói này Kiệt Tử, gần đây có một bộ phim rất nổi tiếng, cậu đã xem chưa?", Lâu béo hỏi.

"Phim gì?", Tần Kiệt hỏi.

"Thời đại lớn!"

"Là phim quay ở thành phố phía Nam, diễn viên chính là Lưu Thanh Vận đúng không?", Tần Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói.

"..."

Lâu béo rốt cuộc phải chịu thua Tần Kiệt.

Cậu ta chỉ có thể giơ ngón tay cái ra.

"Kiệt Tử, cậu lợi hại thật đó! Bộ phim thời đại lớn mà Lưu Thanh Vận thủ vai đã chiếu được mấy năm rồi, sao cậu còn nhắc tới?"

"Không phải là bộ phim đó sao?", Tần Kiệt sờ sờ đầu nói.

"Đương nhiên không phải rồi! Là bộ phim quay ở đại lục!", Lâu béo không nói nên lời.

"Nếu là quay ở đại lục thì tôi vẫn chưa xem qua!", Tần Kiệt nói.

"..."

Lâu béo bất lực.

Tần Tuyết và những người khác cũng còn lời nào để nói nữa.

Dạo gần đây bộ phim thời đại lớn rất nổi tiếng.

Là phim hot ở trên Internet.

Vậy mà Tần Kiệt vẫn chưa xem.

Có còn là sinh viên đại học nữa không?

Sao có cảm giác giống người từ quê lên vậy.

"Vẻ mặt của các cậu là như thế nào đó, tôi chưa xem thật mà!", Tần Kiệt gãi gãi đầu, nhưng đám người Tần Tuyết vẫn mặc kệ anh.

Không biết phải làm sao, anh chỉ có thể đứng sang một bên không nói gì.

Anh nhìn về phía 4 người phụ nữ.

Một trong số đó là Tôn Ngọc Phương- cô giáo cố vấn của anh.

Ba người còn lại đều rất đẹp.

Một trong số họ có chút già hơn so với hai người kia.

Cô ấy đeo một cặp kính tròn gọng vàng và trên mặt luôn nở nụ cười.

Thoạt nhìn trông rất nhã nhặn.

Hai cô gái còn lại, một người sánh bước cùng Tôn Ngọc Phương, người còn lại đi sát ở phía sau.

Nhìn sơ qua, có thể thấy cô gái phía sau là trợ lý.

Như vậy Mao Hinh là ai, không cần đoán cũng biết.

Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào Mao Hinh đáng giá qua một lượt.

Mặt vuông chữ điền.

Trang điểm vừa phải không quá đậm.

Chắc là có chuyên gia đến trang điểm nên rất phù hợp với hình dạng khuôn mặt của cô ta.

Trên mặt luôn nở một nụ cười tươi rói.

Trông rất nhẹ nhàng ấm áp.

Nhìn vẻ bề ngoài, trông khá được.

Nhưng vẫn chưa đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành.

Một cô gái như vậy, muốn trở thành một ngôi sao hạng nhất là điều không thể.

Tần Kiệt tự hỏi, tại sao đám sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ nhìn thấy Mao Hinh, lại điên cuồng như vậy nhỉ?

Thật là kỳ lạ mà!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 406: Có điều anh cũng không mấy quan tâm.


Mao Hinh ngồi giữa đám đông reo hò.

Rất nhanh, hội trường đa năng cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Tiếp đó, nhà trường cử một người lên phát biểu khai mạc đơn giản rồi cuộc thi hát chính thức bắt đầu.

Bởi vì cuộc thi lần này không phân biệt có biết hát hay là không, chỉ cần là sinh viên yêu thích âm nhạc đều có thể tham gia.

Cho nên không phân biệt mức độ hát hay dở.

Có điều trường học vẫn còn công bằng, phân loại chuyên nghiệp và không chuyên ra cho thi riêng.

Nhằm để tạo bầu không khí.

Mở đầu khai mạc là nhóm sinh viên của khoa âm nhạc biểu diễn.

Không hổ là sinh viên chuyên về âm nhạc.

Cất giọng hát đều thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Giọng hát vô cùng êm tai.

Vừa cất giọng lên so với các cao thủ chuyên hát ở KTV còn hay hơn nhiều.

Ngày thường nghe người khác hát thì cũng không tồi, nhưng sau khi nghe sinh viên khoa âm nhạc hát xong, mới phát hiện cùng một bài hát nhưng sinh viên không chuyên hát rất khác so với sinh viên khoa âm

Sau khi sinh viên hát xong mới phát hiện cùng một bài hát nhưng sinh viên chuyên về âm nhạc hát khác hẳn sinh viên không chuyên.

Điều này cũng rất rõ ràng.

Đến cả Tần Kiệt nghe thấy cũng phải mê mẩn.

Hoàn toàn say mê chìm đắm trong đấy.

Bất tri bất giác không biết qua được bao lâu rồi.

Chỉ thấy một sinh viên sau khi lên hát xong, tiếp đó lại có thêm một sinh viên khác.

Rồi từng người từng người một lên hát những ca khúc khác nhau.

Bên tai Tần Kiệt cũng không ngừng tiếp nhận những bài hát khác nhau.

Rất nhanh, sinh viên khoa âm nhạc đã biểu diễn xong.

Sau đó là tới lượt Mao Hinh nhận xét.

Cô ta nhận xét từng người từng người một, lại chỉ ra những khuyết điểm mà họ mắc phải.

Họ cần thay đổi như thế nào.

Nói thật thì, thoạt nhìn rất giống một người đào tạo chuyên nghiệp.

Tần Kiệt không hiểu về âm nhạc, cũng không hiểu ý mà Mao Hinh nhắc tới.

Nhưng những sinh viên khoa âm nhạc, sau khi nghe xong lại cảm giác như bừng tình giác ngộ, từng người từng người một vô cùng kích động.

Giống như một ngày đắc đạo còn hơn mười năm đọc sách vậy.

Tất cả mọi người đều rất cảm kích Mao Hinh.

Xem bộ dạng kích động của họ giống như fan gặp thần tượng vậy.

Chỉ cần là lời Mao Hinh nói thì chính là chân lý, tất cả đều đúng.

Không có chút nghi ngờ nào cả.

Thấy vậy Tần Kiệt cũng phải cạn lời.

Theo cách nói của giới trẻ bây giờ thì là một đám cổ động viên não tàn.

Có điều anh cũng không mấy quan tâm.

Hiện tại điều anh quan tâm chỉ có hai điều.

Một là, Lâu béo có thể lấy được thứ tự không.

Hai là, phải đợi Mao Hinh biểu diễn một bài hát. Nếu chỉ bình luận như vậy không thôi thì không đáng để tiêu 50 ngàn tệ. Nhất định phải có một tiết mục biểu diễn mới đáng giá.

May mắn thay phần bình luận của Mao Hinh không kéo dài lâu.

Chỉ mất nửa giờ liền bình luận góp ý xong rồi.

Tiếp theo đến lượt sinh viên không chuyên biểu diễn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 407: Cô gái vui mừng bước xuống dưới.


Sự chênh lệch giữa sinh viên khoa âm nhạc và những người không chuyên thật sự có cách biệt rất lớn.

Người đầu tiên lên sân khấu là một nam sinh.

Hát bài “Những ngày tháng cùng nhau đi qua” của Lưu Đức Hoa.

Một ca khúc đã rất lâu rồi.

Cơ bản đã có rất nhiều người nghe qua rồi.

Nhưng lần đầu tiên nghe thấy một nam sinh hát lạc điệu đến vậy.

Tần Kiệt suy đoán nam sinh kia chắn hẳn rất căng thẳng.

Mới ảnh hưởng đến tiết tấu khi hát.

Rất nhanh sau đó cậu ta liền đi xuống.

Người thứ hai đi lên.

Là một nữ sinh.

Hát một ca khúc rất nổi tiếng vào những năm 2008.

Thì ra là bài hát của Thái Y Lâm.

Ca khúc này tên là ‘Mặt trời không lặn’.

Kiếp trước Tần Kiệt cũng rất thích nghe bài hát này.

Khi đó khói lửa bao trùm khắp nơi.

Thái Y Lâm đã tạo được tiếng vang lớn với bài hát này vào thời điểm đó.

Giọng hát của bạn nữ đó theo như Tần Kiệt thấy thì cũng không tệ.

Chỉ là vào lúc bắt đầu, cậu ta còn bắt chước điệu múa của Thái Y Lâm.

Đáng tiếc cậu ta hát thì hay nhưng kỹ thuật nhảy múa thật sự không dám khen ngợi.

Thiếu chút còn ngã xuống.

Cuối cùng vẫn ảm đảm kết thúc.

Nữ sinh đó cũng để lại tiếc nuối.

Người thứ ba xuất hiện trên sân khấu cũng là một cô gái.

Cô ta cũng đã hát một bài hát rất nổi tiếng vào năm 2008.

“Đôi cánh vô hình” của Trương Thiều Hàm.

Năm đó bài hát này đã khiến Trương Thiều Hàm thành danh.

Ở khắp các thành phố đều có thể nghe được có người hát ca khúc này.

Nhưng cô gái này không học theo con đường của cô gái vừa nãy.

Cô ấy chỉ hát thôi.

Không thể không nói, cô ấy hát cũng rất êm tai.

Diễn tả được hết nội hàm cảm xúc bên trong của bài hát.

Nó không chỉ đơn thuần là ca hát thôi.

Cô ấy còn hát được chất trữ tình bên trong đó.

Năng khiếu ca hát không thua kém những sinh viên khoa âm nhạc kia là mấy.

Sau khi cô ấy hát xong tất cả mọi người trong hội trường đều vỗ tay.

Bao gồm cả sinh viên khoa âm nhạc.

Điều này chứng tỏ thực lực của cô ấy cũng rất mạnh.

Mao Hinh nghe xong cũng giơ ngón tay cái lên, rõ ràng thêm phần khẳng định cho giọng hát kia.

Cô gái vui mừng bước xuống dưới.

Tiếp đó lần lượt lại có người đi lên hát.

Có người hát “Thời gian tỉnh mộng”.

Có người hát “Sứ thanh hoa”.

Có người hát “Nước mắt sao Bắc Cực”, v.v...

Nói chung trong số những người đó có người hát hay, có người hát không hay.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 408: Mà phong độ vẫn như cũ không hề sụt giảm.


Hay dở thế nào cũng rất rõ ràng.

Có điều không ai hát hay bằng cô gái hát “Đôi cánh vô hình” kia.

Bởi vậy, cô bạn đó đã lọt vào trong tầm mắt của Tần Kiệt.

“Khương Thục Văn! Cũng thú vị đấy!”

Tần Kiệt nhớ kỹ cái tên này.

Anh lại tiếp tục quan sát.

Sau đó lại xuất hiện một nam sinh hát cũng rất hay.

Cậu ta cũng hát một bài hát của Trương Thiều Hàm.

Ca khúc tên là “Bạn thân mến, đó không phải là tình yêu”.

Mà bài hát này để một cô gái hát thì thích hợp hơn.

Nhưng lại do một người con trai hát.

Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Tần Kiệt cũng không ngoại lệ.

Anh cảm thấy nam sinh này cũng rất dũng cảm đấy.

Về phần giọng hát thế nào thì vẫn phải chờ được khảo nghiệm.

Có điều chỉ bằng việc dám hát đã tạo được ấn tượng tốt rồi.

Chính vào lúc nam sinh kia cất giọng hát.

Toàn hội trường cũng nín lặng.

Rất nhiều người thậm chí còn mắt chữ A miệng chữ O.

Chính là cậu ta.

Bởi vì giọng hát của cậu ta vậy mà lại biến thành giọng nữ.

Phải, cậu ta biến âm.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cậu ta là một người con trai.

Chỉ bằng giọng hát này hẳn 100% người nghe đều nhận định đó là nữ.

Cái này cũng chưa là gì.

Sau khi cậu ta biến âm xong, thanh âm lại vô cùng dễ nghe.

Cơ hồ như thể đuổi kịp nguyên tác.

Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc không chỉ có vậy.

Cậu ta vừa hát giọng nữ lại có thể đổi thành giọng nam được.

Giọng nam tuy nói có hơi chệch so với bản gốc.

Nhưng khi nghe vẫn thấy rất êm tai.

Rất nhiều sinh viên khoa âm nhạc sau khi nghe xong cũng phải kinh hô đứng lên.

Có người nói nam sinh kia thay đổi nhịp điệu ca khúc.

Có người nói nam sinh đó đã thêm những điểm đặc điểm của cá nhân mình vào trong bài hát.

Có người nói cậu ta đã thay đổi thành cái mới.

Tóm lại đều bàn tán xôn xao.

Sinh viên khoa âm nhạc, bất luận nam hay nữ đều tự giác đứng dậy vỗ tay ủng hộ cổ vũ cho cậu ta.

Những người không chuyên cũng bị cuốn vào đó.

Hội trường lập tức trở nên sôi nổi.

Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay ủng hộ.

Nam sinh kia trong nháy mắt như trở thành minh tinh đang ca hát trong một buổi hòa nhạc.

Toàn bộ hội trường đa năng như trở thành sân khấu để một mình cậu ta biểu diễn.

Trong khoảnh khắc đó, cậu ta đã làm chủ mọi thứ.

Tuy nhiên điều thú vị không phải cậu ta hát bằng giọng nam.

Điều khiến mọi người bất ngờ đó là lần thứ ba cậu ta vừa dùng giọng nam lẫn nữ thay phiên hát.

Mà phong độ vẫn như cũ không hề sụt giảm.

Tiếng hát vẫn em tai dễ nghe như cũ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 409: Căn bản không đáng nhắc tới.


Bất luận là dùng giọng nào cậu ta vẫn bắt đúng nhịp điệu.

Lập tức khiến hội trường bùng nổ lần thứ hai.

Đến ngay cả Mao Hinh cũng đứng dậy vỗ tay cổ vũ cho cậu ta...

Tưởng Thiên Dưỡng!

Tần Kiệt sẽ nhớ kĩ cái tên này.

Một cái tên rất cá tính.

Ách.

Không đúng.

Cái tên này nghe rất quen thuộc, giống như đã nghe ở đâu đó rồi.

Tần Kiệt hồi tưởng lại rồi đứng lên.

Bỗng nhiên, anh giật nảy mình.

Ông chủ của bộ phim điện ảnh nổi tiếng “Young and Dangerous” vào những năm 1990 không phải là Tưởng Thiên Dưỡng sao?

Trời đất!

Trùng hợp vậy sao?

Trời sinh đã là vương giả cao quý, giọng hát chẳng trách lại vi diệu đến vậy!

Tần Kiệt phải nhớ kỹ tên người con trai này.

Năm phút sau, Tưởng Thiên Dưỡng đi xuống.

Lúc cậu ta đi lên không ai vỗ tay.

Đến khi đi xuống, tất cả mọi người lại cùng vỗ tay tung hô.

Có thể thấy được thực lực của cậu ta được mọi người xem trọng thế nào.

Tiếp theo sau đó lần lượt có vài sinh viên khác lên biểu diễn.

Có điều nếu so với Tưởng Thiên Dưỡng thì còn kém xa.

Căn bản là không cùng một đẳng cấp.

Năng lực vẫn còn có hạn.

Lúc nghe hát lại giống như đang khóc vậy.

Rất nhiều sinh viên đều phải bịt tai lại.

Tần Kiệt cũng không ngoại lệ.

Trong lòng anh còn đang oán thầm.

Giọng hát không được hay lắm còn chạy lên hát làm gì.

Lá gan cũng lớn lắm rồi.

Chí ít cũng cần có một chút thực lực chứ.

Mà cậu ta, hát cứ như quỷ kêu khóc vậy.

Quả thực chính là sinh ra tạp âm ô nhiễm mà.

Nhưng những gì Tần Kiệt thấy chỉ là khúc dạo đầu thôi.

Tiếp theo lại có thêm mấy sinh viên nữa lên hát.

Cái giọng hát đó~

So với âm thanh giết heo còn khó nghe hơn.

Đến nỗi Tần Kiệt nghe thấy cũng thiếu chút muốn hộc máu luôn.

Chứ đừng nói đến người khác.

Khiến cho Tần Kiệt nhận thức được hóa ra trong Đại học Công nghiệp Hồ lại còn có nhiều “dũng sĩ” đến vậy.

Đương nhiên mấy “dũng sĩ” kia chỉ có thể chế tạo ra tạp âm rác rưởi khó nghe.

Căn bản không đáng nhắc tới.

Tần Kiệt cũng không biết rốt cuộc mục đích của những người kia khi lên biểu diễn là gì.

Biết rõ không có năng lực còn cố lên biểu diễn là có ý gì đây.

Một lát sau anh đột nhiên hiểu được.

Bởi anh phát hiện tất cả đều có một điểm giống nhau.

Mấy người đó khi hát, ánh mắt đều hướng về phía Mao Hinh.
 
Back
Top Bottom