Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 180: Nhất định là cậu ta nói ra rồi.


Tên Lâu béo chết tiệt vì tiếc tiền thuê xe mà toàn bộ quá trình vận chuyển đều tự mình làm lấy.

Mệt đến nỗi Tần Kiệt thở không ra hơi.

Cuối cùng vẫn là Dương Liễu không đành lòng, mắng Lâu béo một trận, cậu ta mới đi mua một lon Red Bull.

Tần Kiệt tức giận, rất muốn đạp cho Lâu béo một cước.

Cái tên này.

Ông đây vất vả nửa ngày trời mà chỉ cho một lon nước ngọt.

Thật đúng là nhỏ mọn.

Đúng lúc này Tần Tuyết cũng ở bên.

Tần Kiệt vì muốn duy trì hình tượng quân tử phong độ chỉ có thể chịu đựng bất mãn nhìn Tần Tuyết cười haha.

“Tuyết Nhi, thương lượng một chút chuyện này đi!”, Tần Kiệt kéo Tần Tuyết ra bên ngoài.

“Chuyện gì không thể nói trong này còn phải ra ngoài nói vậy?”, Tần Tuyết hỏi.

“Em xem, phòng kí túc 115 bọn anh chỉ có bốn người thôi!”

“Vâng, em biết rồi, sao vậy?”, Tần Tuyết nghe có vẻ không hiểu lắm.

“Hiện tại Lâu béo chuyển đi, Khương Tiểu Nha đó cũng không lời từ biệt dọn đi rồi. Vương Tinh cũng không chào mà trốn, cả căn phòng kí túc 115 lớn như vậy lại chỉ có một mình anh, em không thấy là anh rất cô đơn à? Cho nên...”, Tần Kiệt chớp mắt nở nụ cười nhìn Tần Tuyết.

Ám chỉ chút gì đó.

Tần Tuyết nói: "Cho nên anh muốn em dọn đến phòng 115 ở cùng anh sao?"

Phốc~

Tần Kiệt suýt thì phun ra ngụm nước ngọt vừa uống khi nãy.

Năng lực lý giải của cô ấy kiểu gì vậy.

Phòng ký túc 115 thuộc khu kí túc xá nam.

Cô lại là con gái.

Sao có thể dọn vào ở được.

Cho dù cậu đồng ý thì người quản lý cũng không đồng ý.

Mà cho dù người quản lý có đồng ý thì quanh phòng trái phải đều là con trai cô dọn đến ở cũng bất tiện.

“Biểu cảm của anh vậy là sao? Em nói sai gì hả?”, Tần Tuyết nhíu mày lại.

“Hừm...”, Tần Kiệt có chút ngại, sờ sờ mũi: “Tuyết Nhi, ý của anh là chúng ta có thể thuê một căn phòng bên ngoài, hưởng thụ cuộc sống hai người không? Như vậy không ai quấy rầy chúng ta, thật quá tốt. Em nói xem có phải không?”

Tần Kiệt kéo kéo ống tay áo của Tần Tuyết.

“Anh rất muốn ở cùng với em, hưởng thụ cuộc sống hai người phải không?”, Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt hỏi.

“Đương nhiên rồi, em chính là chân ái cả cuộc đời anh, anh không ở cùng em thì ở cùng ai đây?”, Tần Kiệt kéo ống tay áo Tần Tuyết: “Tuyết Nhi, có thể được không, em nói một câu đi!”

Ánh mắt Tần Kiệt đích thị là rất đáng thương.

Nếu không phải người quen biết nhất định sẽ bị anh lừa rồi.

Nhưng mà Tần Tuyết lại nói

——

“Lấy ra đây!”

“Lấy cái gì?”, Tần Kiệt có chút không hiểu được.

“Mười triệu đấy, lần trước em đã nói qua với anh rồi! Anh không phải muốn ở cùng với em, hưởng thụ thế giới hai người sao? Mang mười triệu ra đây thì bây giờ em sẽ dọn ra ở chung với anh! Anh muốn làm trò gì cũng được hết!”

Tần Tuyết ngẩng đầu nói

Tần Kiệt: “...”

Toi rồi.

Anh hiện giờ lấy đâu ra mười triệu đây.

“Tuyết Nhi, hay hạ thấp yêu cầu một chút đi, anh mua cho em một chiếc điện thoại được không?”

“Không được! Em nghe nói anh cùng Lâu béo đang âm thầm làm một dự án thu mua phế liệu, một tháng kiếm được không ít, lại chỉ dùng một chiếc điện thoại mua chuộc em sao? Không có cửa đâu! Mười triệu một số cũng không thể thiếu!”

Tần Tuyết không cắn câu.

Tần Kiệt: “...”

Tên Lâu béo này miệng không giữ được bí mật nào.

Nhất định là cậu ta nói ra rồi.

Nếu không Tần Tuyết làm sao biết được chuyện này.

Đúng thật là.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 181: Tôi không hiểu cho lắm!”


“Không lấy ra được phải không? Không sao vậy bỏ qua chuyện này đi. Chờ khi nào anh có mười triệu chúng ta bàn bạc lại! Còn có chuyện gì khác không? Không có em vào trong tìm Dương Liễu nói chuyện phiếm đây!”

Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt nói.

“Haz, Tuyết Nhi em xem Lâu béo và Dương Liễu mới dọn ra ngoài ở, hai người họ lúc này chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, giờ em vào trong không thích hợp lắm. Chẳng lẽ lại làm bóng đèn. Hay là không vào trong nữa! Chúng ta cùng trở về trường học đi!”

Tần Kiệt lôi kéo Tần Tuyết nói.

“Không về! Em đúng là muốn làm bóng đèn đấy!”, Tần Tuyết nói rồi bước vào bên trong phòng.

Tần Kiệt: “...”

Rõ ràng là cố tình gây sự.

Đây là chuyện gì vậy?

Do mình đã làm gì trêu chọc đến cô ấy sao?

Nếu không sao lại có bộ dạng như vậy chứ?

Không được, phải hỏi đã.

Tần Kiệt suy nghĩ chút liền lập tức gọi điện cho Thẩm Giai Giai.

“Bạn học Tần Kiệt à, có chuyện gì vậy?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Giai Giai.

“Bạn học Thẩm Giai Giai, tớ nói với cậu chuyện này! Cậu nhất định phải nói sự thật với tớ nhé!”, Tần Kiệt thành thật hỏi.

“Cậu muốn hỏi cái gì?”, Thẩm Giai Giai tò mò hỏi lại.

“Tuyết Nhi gần đây có phải gặp chuyện gì không vậy, vừa rồi tớ nói chuyện với cô ấy tâm trạng hình như không tốt lắm!”, Tần Dương hỏi.

“Cậu không biết gì sao?”, giọng Thẩm Giai Giai trong điện thoại có chút ngạc nhiên.

“Không biết, làm sao vậy?”, Tần Kiệt càng sốt ruột hơn.

“Cậu đấy nha, có còn là bạn trai cậu ấy nữa không vậy! Được rồi tớ nói cho cậu biết nhưng cậu không được nói là tớ nói ra đâu đấy!”, Thẩm Giai Giai ngao ngán nói.

“Cậu nói đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói ra đâu!”

“Được! Tớ nói!”, Thẩm Giai Giai dừng lại chút nói: “Tuyết Nhi đến tháng rồi đấy!”

Tần Kiệt: “...”

Tần Kiệt ngơ ngác.

Ầm ĩ cả buổi, hóa ra là Tần Tuyết đến ngày.

Khó trách vì sao cô ấy lại giận dỗi như vậy.

Được.

Nể tình Tần Tuyết mỗi tháng đều có mấy ngày khó ở, hôm nay anh cũng không ép buộc nữa, tha cho cô ấy vậy.

“Tần Kiệt, cậughe không vậy?”

Bỗng nhiên, giọng của Thẩm Giai Giai lại vang lên lần nữa.

“Còn đây!”

“Nếu còn ở đó thì cậu mau đi mua một ít đường đỏ đi, pha một ly nước đường nóng, đem cho cô ấy uống. Dù gì thì cậu cũng là bạn trai cô ấy, không nên qua loa đối với những chuyện như thế này!”, Thẩm Giai Giai nhắc nhở.

“Ừm, tôi biết rồi, cám ơn cậu nhé!”

“Ừm, tắt máy nha!”

“Được!”

Tút tút.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Tần Kiệt liền chạy vào phòng, kéo Lâu béo sang một bên.

“Có chuyện gì? Lén lén lút lút, có gì không thể nói à?”, Lâu béo tỏ vẻ khó hiểu.

“Cậu có đường đỏ không?”, Tần Kiệt thấp giọng hỏi.

“Có, sao hả? Cậu muốn uống à? Để tôi pha cho cậu!”, nói xong, Lâu béo định đi pha nước đường đỏ cho Tần Kiệt.

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nhúc nhích thì đã bị Tần Kiệt giữ lại.

“Cậu còn muốn dặn dò cái gì nữa?”, Lâu béo quay đầu hỏi.

“Suỵt!”, Tần Kiệt ra hiệu cho Lâu béo nói nhỏ một chút: “Không phải tôi muốn uống, mà là pha cho Tuyết Nhi uống!”

“Tần Tuyết?”, Lâu béo sửng sốt: “Có ý gì? Tôi không hiểu cho lắm!”

“Chậc, cô ấy đến cái kia! Hiểu không?”, Tần Kiệt nói.

Phốc.

Thiếu chút nữa là Lâu béo phun cả mật ra.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 182: Đúng là ngu quá đi thôi.


Cậu đó.

Bạn gái cậu đến tháng, cậu chạy đến nói với tôi để làm gì.

Lỡ như Dương Liễu nghe thấy được, chẳng phải cô ấy sẽ nghi ngờ tôi có vấn đề sao.

“Được rồi, đại ca, cậu tự đi pha đi! Chuyện này tôi không giúp được rồi!”, Lâu béo cũng không muốn tìm phiền toái, cậu ta vội vàng phủi tay bỏ trốn.

“Haiz, cái tên mập chết tiệt, cậu…”

Thế nhưng Lâu béo lại tỏ vẻ như không nghe thấy gì, giả bộ tập trung làm việc.

Làm gì à?

Cậu ta đang gấp chăn.

Được rồi, gấp chăn thì gấp chăn, nhưng đáng nói ở đây là cậu ta gấp mãi không xong, khiến Tần Kiệt tức đến mức không nói nên lời.

“Tần Kiệt, cậu bị sao vậy? Trông sắc mặt không được tốt lắm?”, Dương Liễu phát giác có chuyện gì đó.

“Không, không có gì! Tôi chỉ muốn hỏi đường đỏ để ở đâu?”

“À, đường đỏ à! Nó nằm ngay trên giá sách đấy, cậu tự đi tìm đi!”, Dương Liễu chỉ tay.

“À, được rồi!”

Tần Kiệt vội chạy đến đó, quả nhiên thấy được túi đường đỏ.

Sau đó anh tìm một cái ly, đổ một ly nước sôi, pha thành một ly nước đường đỏ, đem đến trước mặt Tần Tuyết.

“Tuyết Nhi, em uống hết đi cho ấm bụng!”, Tần Kiệt nói.

Dương Liễu: “…”

Tần Tuyết: “…”

Ấm bụng.

Lại còn đường đỏ.

Người biết chuyện vừa nghe là đoán được ngay có ý gì.

Ặc.

Dương Liễu không nhịn được cười.

“Được rồi, tôi không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ từ từ trò chuyện với nhau đi!” Dương Liễu kéo Lâu béo ra khỏi phòng.

Thoáng cái, trong phòng chỉ còn lại Tần Kiệt cùng Tần Tuyết.

Nhưng lúc này Tần Tuyết đã ngượng chín mặt.

Ánh mắt đáng thương một mực nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới nói: “Anh làm gì vậy hả? Giờ thì hay rồi, Lâu béo cùng Dương Liễu đi ra ngoài, còn hai chúng ta ở trong này là sao? Khách đuổi chủ à?”

“Anh, anh đâu có nói muốn đuổi bọn họ ra ngoài đâu chứ?”, Tần Kiệt luống cuống.

“Không có hả, anh pha đường đỏ làm cái gì! Tự anh uống đi!”, Tần Tuyết liếc mắt.

“Nhưng, nhưng mà anh đâu có cái đó đâu, anh uống nó làm gì chứ?”, Tần Kiệt nói.

“Ha ha”.

Ở bên ngoài, Lâu béo không nhịn được cười.

“Lâu béo chết tiệt, anh nghe trộm cái gì hả? Đi ra đây cho em!”

“Ôi, sao em lại véo tai anh!”

“Ai bảo anh nghe lén hả!”

“Ôi, buông tay, buông tay đi mà!”



Bên ngoài vang lên tiếng hét thảm của Lâu béo.

Tần Kiệt cảm thấy đau hết cả đầu.

Sao anh lại có thể nói như vậy chứ.

Đúng là ngu quá đi thôi.

“Tuyết Nhi, ý của anh không phải vậy, thật ra anh chỉ…”

“Hừ! Lần này em không so đo với anh, nhưng nếu còn có lần sau, để xem em xử lý anh như thế nào!”, thật ra, Tần Tuyết rất cảm động, nhưng ngoài miệng cô lại tỏ vẻ không muốn tha thứ cho anh.

“Yên tâm, anh hứa sẽ không có lần sau đâu! Nhưng em không định uống ly nước đường đỏ này thật à?”, Tần Kiệt quơ quơ cái ly.

“Không uống! Quay về trường thôi!”

“Uống đi mà! Anh nghe nói con gái đến…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 183: Tuổi trẻ thật tốt!


“Còn nói nữa, có tin em khâu miệng anh lại không hả?”, Tần Tuyết trừng mắt.

Tần Kiệt lập tức ngậm miệng lại.

Trong lòng thầm nghĩ, không uống thì không uống, cần gì phải tức giận như vậy chứ.

Sau đó, anh đặt ly nước đường đỏ xuống, nhanh chân đuổi theo cô.

“Tuyết Nhi, Tần Kiệt, không ở thêm chút nữa à?”, Dương Liễu hỏi.

“Không đâu, bọn mình về trước đây! Hai người ở lại dọn phòng đi nha!”, Tần Tuyết nhoẻn miệng cười, nhanh chân chạy về phía trường học.

“Tôi đi trước nha!”, Tần Kiệt chào tạm biệt, sau đó vội đuổi theo.

“Liễu Nhi, bọn họ đi rồi, có phải em cũng nên buông tay rồi không? Đau quá đi!”, Lâu béo xụ mặt nói.

“Còn dám nghe lén nữa không hả?”, Dương Liễu nhướng mày hỏi.

“Không dám, lần sau không dám nữa!”, Lâu béo vội khoát tay.

“Lại còn có lần sau?”, Dương Liễu lại xoắn một cái.

“Ai ui! Đau quá, đừng véo, đừng véo nữa mà, lỡ như sau này con chúng ta không có lỗ tai, thì em đừng có trách anh đấy!”, Lâu béo kêu gào.

Dương Liễu: “…”

Khuôn mặt cô thoáng cái đỏ bừng lên.

Cô cảm thấy có hơi ngượng ngùng, tay cũng thoáng buông lỏng ra.

Thấy vậy, Lâu béo có chút ngứa ngáy.

Cậu ta lập tức bế Dương Liễu lên.

“Anh làm gì vậy hả? Giữa ban ngày ban mặt? Thả em xuống!”, Dương Liễu giãy dụa.

“Giữa ban ngày thì sao hả? Đây là phòng do anh thuê, đóng cửa lại thì anh muốn làm gì làm, ai quản được anh hả!”

Rầm!

Lâu béo đóng cửa lại.

“Anh muốn làm gì hả? Thật là, anh mau thả em xuống!”

“Không thả là không thả!”

“Anh đừng có làm bậy nha!”

“Anh làm bậy đó thì sao?”

“A!”



Lâu béo đang làm gì, Tần Kiệt không biết, bởi vì anh đang bận đuổi theo Tần Tuyết.

“Tuyết Nhi, em còn giận anh hả?”

“Anh nói thử xem?”

“Đừng giận nữa được không? Cùng lắm thì anh xin lỗi em, được chưa?”

“Muốn xin lỗi hả? Cũng được! Cõng em về đi, chân em đau hết rồi này, thiệt là, không biết thương người ta gì hết, cho người ta uống đường đỏ thì được cái khỉ gì chứ!”, Tần Tuyết liếc mắt xem thường.

Tần Kiệt bật cười.

Nghe thấy lời này của cô, anh biết chắc là Tần Tuyết đã tha thứ cho mình.

Tần Kiệt vội ngồi xổm xuống để Tần Tuyết leo lên lưng của mình.

“Cõng vợ về nhà thôi!”

“Chết tiệt, ai là vợ của anh hả, đừng có nói lung tung!”, bàn tay trắng như phấn của Tần Tuyết đánh lên lưng Tần Kiệt một cái.

“Ha ha, anh nói phải là phải! Từ giờ trở đi, anh là Trư Bát Giới, còn em là Cao tiểu thư của Cao Lão Trang!”

“Cút! Em không thèm gả cho Trư Bát Giới!”, Tần Tuyết hừ lạnh.

“Sao hả? Chẳng lẽ em muốn gả cho Tôn Ngộ Không à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không, em muốn gả cho Bạch Long Mã!”, Tần Tuyết nói.

“Hả? Vì sao? Hắn là người nhỏ nhất đấy!”, Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.

“Nhỏ thì sao chứ? Hắn có nhà mặt phố, bố làm quan, vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, lại còn chịu khó, có gì không tốt hả? Lớn tuổi chẳng phải là già rồi sao, không có gì thú vị cả, em mới không thèm! Hừ!”

Tần Tuyết hất cằm.

Tần Kiệt: “…”

Đúng là tuổi trẻ bốc đồng mà.

Tuổi trẻ thật tốt!

“Được rồi, anh làm Bạch Long Mã, cõng Tuyết Nhi đến trường, được rồi chứ!”, Tần Kiệt đổi giọng.

“Cũng được đó! Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, anh là Bạch Long Mã, không phải Trư Bát Giới. Mà em cũng không phải Cao tiểu thư!”

“Vậy em là ai?”

“Em chính là Tần Tuyết!”

Tần Kiệt: “…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 184: Quy hoạch lộn xộn.


Câu nói này rất đúng.

Khiến anh không thể mở miệng phản bác.

Cả hai rơi vào im lặng.

...

Sau khi đưa Tần Tuyết về Công viên Dâu Tây, chuông điện thoại di động của anh reo vang.

Tần Kiệt lấy điện thoại ra xem thì thấy là Châu Phàm gọi đến.

Châu Phàm gọi chắc hẳn là có liên quan đến siêu thị Kiệt Tuyết.

"Giám đốc Châu, có chuyện gì à?"

"Giám đốc Tần, siêu thị họ Đường đã hủy bỏ hoạt động giảm giá! Nghe nói nhà cung cấp của bọn họ không chịu nổi áp lực, đôi bên bất hòa, buộc bọn họ phải hủy bỏ! Anh đã đoán đúng tất cả mọi chuyện!", Châu Phàm nói.

"Như vậy cũng tốt! Ha ha, lần này nhà họ Đường thua lỗ không ít ha!", Tần Kiệt cảm thấy yên tâm: "Phía giám đốc Tô chuẩn bị sao rồi? Có ra ngô ra khoai gì chưa?"

"Về chuyện này, anh nên hỏi Giám đốc Tô đi, tôi chỉ quản lý siêu thị, còn cô ấy quản lý việc đầu tư!", Châu Phàm rất thông minh, anh ta đang muốn ám chỉ với Tần Kiệt rằng mình không phải một kẻ lạm quyền, mà chỉ đơn giản là một nhân viên của Tần Kiệt mà thôi.

Châu Phàm muốn cho Tần Kiệt an tâm.

“Ừm, vậy để tôi gọi điện qua hỏi cô ấy xem sao! Cúp máy nha!”

“Được!”

Sau khi cúp máy, Tần Kiệt liền gọi cho Tô Nhuệ.

"Giám đốc Tần, đã có mấy hôm rồi không thấy anh đến siêu thị, anh thật sự yên tâm chuyện trong siêu thị vậy à!", đầu dây bên kia, Tô Nhuệ lên tiếng trêu chọc Tần Kiệt.

“Ha ha, đã có người chuyên nghiệp như giám đốc Châu làm quản lý thì tôi còn sợ cái gì nữa? À mà giám đốc Tô này, chuyện của cô đã có tiến triển gì chưa!”, Tần Kiệt hỏi.

“Tôi còn tưởng giám đốc Tần không quan tâm đến chuyện đó nữa chứ!”, đầu dây bên kia, Tô Nhuệ nói.

“Sao có thể như vậy chứ? Cô mau nói xem, chuyện đã tiến triển đến đâu rồi!”, Tần Kiệt dò hỏi.

“Được rồi, chúng ta cũng nên nói vào chuyện chính!”

Tô Nhuệ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, rồi nói: “Ở Đông Hồ có một nơi gọi là Trung tâm thể dục thể thao Ánh Sáng, anh có từng nghe nói qua chưa?”

“Chưa!”

“Không sao, vậy để tôi nói cho anh biết!”

“Được, tôi rửa tai lắng nghe!”

“Trung tâm thể dục thể thao Ánh Sáng nằm ở đối diện Học viện thể dục thể thao thành phố Hán, là do một giáo viên thể dục lâu năm của trường mở ra!”

“Trung tâm có tổng cộng ba tầng. Tầng một là sân bóng đá, tầng hai là sân bóng rổ, còn tầng ba thì dùng để phục vụ cho bộ môn quyền anh”.

“Trung tâm thể dục thể thao đã thành lập được ba năm, lúc mới khai trương, việc làm ăn cũng tạm ổn. Thế nhưng hai năm sau đó, càng ngày càng đi xuống”.

“Năm nay, thị trường chứng khoán sụp đổ khiến cổ phiếu của vị giáo viên thể dục kia bị lỗ nặng, trong khi hoạt động kinh doanh của trung tâm thể dục thể thao lại thua lỗ, cho nên ông ấy muốn sang nhượng lại!”

“Nhưng đăng tin từ năm ngoái đến năm nay vẫn không có ai tiếp quản!”

“Tôi đã tìm hiểu kỹ về ông ta! Trong làng thể dục thể thao, người này có thể xem như một khuôn mặt quen thuộc! Ông ta rất am hiểu về phương diện thể dục, nhưng lại không biết chút gì về kinh doanh!”

“Tôi vẫn luôn đắn đo không biết có nên thử hợp tác với người này hay không! Giám đốc Tần, không biết anh cảm thấy thế nào?”

“Ông ta tên gì?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tôn Triêu Dương!”

“A, cái tên này khá hay! Triêu Dương mang ý nghĩa tràn đầy sinh khí, sức sống tràn trề, sao có thể kinh doanh thua lỗ được chứ!”, Tần Kiệt lặng im suy nghĩ.

Tô Nhuệ không quấy rầy anh.

Cô biết những lúc như thế này, Tần Kiệt đang cân nhắc xem Tôn Triêu Dương có thực sự phù hợp hay không.

Không thể đánh gãy mạch suy nghĩ của anh ấy.

Quả nhiên, sau năm phút, Tần Kiệt hỏi: “Cái trung tâm thể dục thể thao đó ở đâu?”

“Nó ở đối diện Học viện thể dục thể thao thành phố Hán, nằm trên đường Vũ Lạc”.

“Đường Vũ Lạc à?”, Tần Kiệt nhớ lại con đường Vũ Lạc vào năm 2008.

Đường Vũ Lạc lúc bấy giờ hoàn toàn khác với thời điểm mười năm sau.

Mười năm sau, xung quanh đường Vũ Lạc đã có một loạt khu dân cư cao cấp với đầy đủ các tiện ích hiện đại được phát triển.

Nhưng vào năm 2008 thì khu vực xung quanh đường Vũ Lạc chỉ có một số khu “làng trong phố”.

Quy hoạch lộn xộn.

Dân cư có đủ loại thành phần.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 185: Tần Kiệt cảm thấy có chút lạc lõng.


Người có bằng cấp cũng không nhiều lắm.

Ngoại trừ giáo viên và sinh viên của những ngôi trường gần đó, thì hầu hết những người ở đây đều là công nhân làm việc trong trung tâm Quang Cốc.

Với nhóm đối tượng như vậy, muốn bọn họ bỏ tiền vào trung tâm thể dục thể thao là chuyện không thể nào.

Một tuần lễ đi được một lần là tốt lắm rồi.

Số lượng như vậy căn bản không đủ để một trung tâm thể dục thể thao duy trì hoạt động kinh doanh.

“Đất để xây dựng cái trung tâm thể dục thể thao đó là tài sản riêng của ông ta à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không phải!”, Tô Nhuệ lập tức đáp.

“À, vậy à!”, Tần Kiệt do dự hồi lâu: “Như vậy đi, cô đi điều tra xem quyền sở hữu đất thuộc về ai, xem đối phương có ý định bán hay không. Nếu có thì hỏi xem họ muốn bán giá bao nhiêu! Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ mua!”

“Hả?”

Nghe xong, Tô Nhuệ đờ ra.

Đầu cô liên tục phát ra tiếng ong ong.

Qua một lúc lâu sau, cô mới lấy lại bình tĩnh.

“Giám đốc Tần, anh có đùa không đấy? Trung tâm thể dục thể thao đó cũng không nhỏ đâu! Anh thật sự muốn mua lại nó à?”

“Đúng, chỉ cần giá cả phù hợp, tôi sẽ mua!”, Tần Kiệt nói.

“Được rồi! Giám đốc Tần, nếu anh đã nói vậy thì để tôi đi hỏi xem sao!”

“Ừm, có tin tức nhớ báo ngay cho tôi! Tôi chờ tin tốt của cô!”

“Được!”

Tút tút!

Kết thúc cuộc trò chuyện, Tần Kiệt mỉm cười.

Sở dĩ anh quyết định mua Trung tâm thể dục thể thao cũng không có lý do gì khác, ngoài việc đường Vũ Lạc vốn là tuyến đường kết nối khu Hán Xương và trung tâm Quang Cốc.

Mười năm sau, giá đất ở đoạn đường nằm gần Học viện thể dục thể thao thành phố Hán sẽ tăng lên rất nhiều.

Nếu như có thể mua lại, sau mười năm chắc chắn sẽ lời được một khoản lớn.

Chỉ không biết là chủ đất có ý định bán hay không.

Đương nhiên, bọn họ không muốn bán cũng không sao.

Dù sao hiện tại Tần Kiệt cũng không gấp.

Trước tiên cứ tập trung phát triển siêu thị, câu lạc bộ lò xo bạt nhún, cùng với đại lý chuyển phát nhanh đi đã, những thứ này cũng có thể kiếm lời được mà.

Vấn đề chỉ là lời nhiều hay lời ít mà thôi.

Ngoài ra còn có mục tiêu trong ngắn hạn và trong dài hạn.

Tần Kiệt vừa đi vừa suy nghĩ.

Thấm thoát, anh đã về đến ký túc xá từ lúc nào không hay.

Ký túc xá 115 to như vậy, nhưng hiện tại chỉ còn có một mình Tần Kiệt.

Quá mức trống trải.

Quá mức yên tĩnh.

Đã không còn bầu không khí tưng bừng, náo nhiệt như năm ngoái.

Thiếu hơi người ấy mà.

Haiz!

Tần Kiệt cảm thấy có chút lạc lõng.

Bước vào phòng 113.

“Ơ, không phải là Tần Kiệt à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ký túc xá của tụi này chơi vậy?”

Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trêu chọc của Vọng Vận Lai.

“Chậc, bây giờ trong ký túc xá chỉ còn lại có một mình tôi, chán quá đi mất! Nên chạy qua đây xem các cậu đang làm gì!”

“Còn làm gì nữa? Đánh CS thôi. Cậu có muốn chơi cùng không?”, Vọng Vận Lai nói.

“CS à, cũng được đó! Chơi online hả?”, Tần Kiệt hỏi.

“Bạn tôi ơi, chơi online phải bỏ tiền ra đó! Tôi không chơi nổi, chơi offline thôi!”

“Chơi offline à? Không thú vị gì cả! Cậu tạo tài khoản đi, tôi nạp tiền cho cậu! Chúng ta chơi online, thấy thế nào?”, Tần Kiệt đề nghị.

“Tần Kiệt, cậu không đùa với tôi đấy chứ?”, Vọng Vận Lai không dám tin.

“Không tin hả?”, Tần Kiệt lập tức lấy ví ra, rút ra năm trăm tệ, đem đặt trước mặt Vọng Vận Lai: “Năm trăm tệ đã đủ chưa? Chơi hay không?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 186: Chẳng ai nhường ai.


“Ôi má ơi!”

Nhìn thấy năm tờ tiền xanh mướt, hai mắt Vọng Vận Lai sáng lên.

Vào khoảng năm 2008, tiền sinh hoạt mỗi tháng của cậu cũng chỉ có tám trăm tệ mà thôi.

Vậy mà Tần Kiệt vừa ra tay đã là năm trăm tệ.

Tương đương hơn nửa tháng tiền ăn của cậu rồi.

Đúng là địa chủ mà!

“Tần Kiệt, cậu giàu thật đấy! Tôi thật sự nhìn không ra nha!”

“Bớt nói nhảm đi, cậu có muốn chơi hay không hả?”

“Chơi chứ, có tiền thì ai thèm chơi offline làm gì? Online thẳng tiến!”

“Vậy thì được rồi, chơi offline có gì thú vị đâu. Tiền chẳng là gì cả, không phải cũng giống mớ giấy chùi đít thôi sao! Chờ tôi một chút, tôi quay về ký túc xá, đăng nhập để nạp tiền!”

“Được! Hôm nay không chơi chết cậu thì tôi không phải họ Vọng!”

“Bớt đi! Ai thua ai thắng còn chưa biết được! Đừng nó ba hoa!”, Tần Kiệt không tin.

“Cậu không tin chứ gì? Mau nạp tiền đi, rồi bắt đầu!” Vọng Vận Lai la lên.

“Được, ai sợ ai chứ, người nào sợ chính là chó con!”

Tần Kiệt chạy về ký túc xá, ngựa quen đường cũ đăng nhập, sau đó nạp vào ba nghìn tệ.

Kế đến, anh gọi điện cho Vọng Vận Lai, báo với cậu ta tên nhân vật của mình.

Lúc nhìn thấy tên nhân vật của Tần Kiệt cùng với số tiền anh nạp vào tài khoản, Vọng Vận Lai phát hoảng.

Mẹ kiếp.

Cho mình có năm trăm tệ.

Còn cậu ta thì nạp tới cả ngàn tệ.

Bộ cậu ta định dùng tiền đè chết mình hay sao chứ?

Không thể để cậu ta khi dễ người khác như vậy được!

Tuy nói là thế.

Nhưng Vọng Vận Lai lại không phục.

Không phải chỉ là có tiền thôi sao.

Tưởng giỏi lắm chắc.

Ngược lại, tiền lại càng k*ch th*ch tinh thần chiến đấu của cậu ta hơn.

Thách đấu với Tần Kiệt.

Một trận đấu CS cứ thế bắt đầu.

Vọng Vận Lai là người của phòng 113, Tần Kiệt là người của phòng 115.

Hai người, mỗi người đại diện cho một phòng phát động tấn công.

Tấn công điên cuồng.

Không ai nhường ai.

Chẳng mấy chốc, Tần Kiệt đã thua một ván.

Vọng Vận Lai sung sướng đến nỗi búng ngón tay.

Oh yeah!

Đồ vắt mũi chưa sạch!

Tần Kiệt không phục.

Lại đánh.

Vọng Vận Lai mới thắng một ván, làm sao có chuyện sợ được.

Đánh thì đánh, ai sợ ai.

Ván thứ hai bắt đầu.

Rầm rầm~

Hai bên lại triển khai chiến đấu trên đường phố.

Chẳng ai nhường ai.

Trước khi sống lại, Tần Kiệt đã không chơi CS được mười mấy năm rồi.

Anh đã quên hết rồi, không thành thạo nữa.

Sau khi sống lại thì chỉ mải kiếm tiền.

Thời gian chơi game rất ít.

Cùng lắm thì thỉnh thoảng chơi QQ Huyền Vũ.

Hình như chưa chơi CS bao giờ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 187: Chơi trò chốn tìm với Tần Kiệt.


Lúc nãy chơi một ván, mới bắt đầu nên chưa thành thục.

Còn chưa chiến đấu gì thì đã thua rồi.

Bây giờ bắt đầu ván thứ hai.

Anh đã rút kinh nghiệm từ ván thứ nhất, bắt đầu đề phòng.

Nhưng dù sao thì cũng nhiều năm rồi anh không chơi game này.

Ván thứ hai mới bắt đầu chưa lâu.

Đã bị Vọng Vận Lai tìm ra lỗ hổng, một súng bắn chết.

Lại thua.

Haha~

Vọng Vận Lai rất vui mừng.

Thắng liền hai ván.

Dùng tiền của Tần Kiệt để thắng Tần Kiệt, nghĩ thôi cũng thấy vui mừng và hào hứng.

Tần Kiệt ơi, không phải cậu có nhiều tiền sao, muốn dùng tiền đấu với tôi sao?

Haha, vẫn bị tôi thủ tiêu hai lần. Còn muốn chơi nữa không?

Tần Kiệt gửi một tin nhắn.

Chơi tiếp ván thứ 3.

Được thôi, ai sợ ai, nếu tôi sợ cậu thì tôi không phải họ Vọng.

Được, bắt đầu!

Ván thứ ba được bắt đầu nhanh chóng.

Lần này, Tần Kiệt đã tìm lại được cảm giác chơi CS trước đây.

Tuy rằng vẫn có chút không quen tay nhưng cảm giác quen thuộc đang dần dần quay lại.

Ván này, anh đã kéo dài được thời gian hơn.

Thời gian sống sót cũng lâu hơn.

Kéo dài được ba phút.

Đến phút thứ tư mới bị Vọng Vận Lai tiêu diệt.

Bùm~

Một phát trúng đầu.

Tần Kiệt lại bị tiêu diệt.

Oh yeah~

Vọng Vận Lai lại búng tay.

Lại thắng rồi.

Haha~

Quá đã.

Uống một ngụm nước giải khát.

Haha~

Uống xong một ngụm giải khát.

Vọng Vận Lai chủ động gửi tin nhắn.

Chơi tiếp không?

Tần Kiệt đã dần dần tìm lại cảm giác, đương nhiên anh sẽ không bỏ cuộc vào lúc này.

Anh lập tức trả lời tin nhắn.

Chơi, ai không chơi thì là do người đó sợ hãi.

Vọng Vận Lai nói: “Được thôi. Bắt đầu”.

Ván thứ tư bắt đầu.

Ván này, Vọng Vận Lai có chút sơ suất.

Nên đã bị Tần Kiệt tiêu diệt một mạng.

May là cậu ta có ba lần sống lại.

Đã cẩn thận hơn nhiều.

Chơi trò chốn tìm với Tần Kiệt.

Huy động toàn bộ sự giảo hoạt của cậu ta.

Làm cho Tần Kiệt mất bình tĩnh.

Anh tìm thế nào cũng không tìm thấy Vọng Vận Lai ở đâu.

Bùm~

Bỗng nhiên một viên đạn bay tới.

Tần Kiệt lại bị tiêu diệt.

Lần này, Tần Kiệt sống lâu hơn các ván trước.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 188: Lần thứ ba bị tiêu diệt.


Sống sót tròn tám phút.

Lại kéo dài thêm.

Tần Kiệt có chút vui mừng.

Mỗi ván tăng thêm một ít.

Chứng minh rằng trình độ chơi CS của anh ngày càng tốt lên.

Tuy rằng tạm thời vẫn bị lép vế.

Bị Vọng Vận Lai tiêu diệt.

Nhưng không sao.

Cái anh có là tiền.

Chỉ cần tiếp tục kiên trì.

Anh tin rằng khi cảm giác của anh trở lại trạng thái đỉnh cao thì nhất định có thể thắng được Vọng Vận Lai.

Còn Vọng Vận Lai tuy rằng đã thắng rồi.

Nhưng ván này cậu ta cũng đã chết một lần.

Việc này làm cho cậu ta rất không hài lòng.

Cậu ta bị một người mới chơi giết một mạng.

Nói ra thì sẽ rất xấu hổ.

Cậu ta không thoải mái.

Mà không thoải mái thì sẽ phục thù.

Phải trả đũa thật đau.

Cậu ta gửi cho Tần Kiệt một tin nhắn.

Bắt đầu ván thứ năm đi.

Dám không?

Tần Kiệt làm sao có thể sợ.

Anh lập tức gõ bàn phím trả lời lại.

Ai sợ ai.

Chơi tiếp.

Ai không chơi thì người đó làm cháu.

Được, bắt đầu.

Ván thứ năm lại bắt đầu.

Lần này, Vọng Vân Lai lại cẩn trọng hơn trước.

Cậu ta không muốn bị người mới chơi như Tần Kiệt tìm được cơ hội bắn nổ tung đầu.

Cậu ta muốn giày vò Tần Kiệt.

Cậu ta muốn Tần Kiệt biết rằng cậu ta là một tay chơi CS kì cựu

Cậu ta làm sao có thể thua Tần Kiệt được.

Lần trước bị tiêu diệt một lần là do cậu ta sơ ý.

Lần này nhất định phải giày vò Tần Kiệt.

Bùm~

Nhưng mà, một viên đạn không biết từ đâu bay tới, trực tiếp kết liễu Vọng Vận Lai.

Vọng Vận Lai mất đi một mạng.

Cái gì?

Mẹ nó.

Tại sao lại chết một mạng.

Không thể nào.

Nhưng sự thực là vậy.

Hôm nay tôi lại tiêu diệt cậu.

Tiêu diệt cậu.

Đùng đùng đùng.

Vọng Vận Lai phát động tấn công một cách điên cuồng.

Như một lính đặc chủng.

Động tác vừa nhanh.

Lại còn thuần thục.

Bùm~

Nhưng lần này cậu ta lại quá vội vàng.

Không để ý rằng Tần Kiệt đang ở trên một cái cây nào đó.

Từ trên cao nhìn xuống, trong nháy mắt nhắm trúng, trực tiếp kết liễu cậu ta.

Lần thứ ba bị tiêu diệt.

Rầm~!

Vọng Vận Lai tức đến nỗi đá bàn.

Tên khốn kiếp.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 189: Đúng rồi, chính là ở góc đó.


Tại sao lại như vậy.

Lần thứ hai rồi.

Không được.

Hôm nay tôi phải tiêu diệt cậu.

Cơ hội lần thứ tư bắt đầu.

Vọng Vận Lai tấn công điên cuồng, tấn công rồi lại tấn công.

Ôi chao.

Lần này cậu ta thành công rồi.

Bắn chết Tần Kiệt rồi.

Sau đó lại điên cuồng tấn công rồi phòng bị, tấn công rồi lại phòng bị.

Lại tìm thấy cơ hội tiêu diệt Tần Kiệt lần nữa.

Cậu ta mỉm cười.

Cuối cùng cũng tiêu diệt được Tần Kiệt hai lần.

Nhưng vẫn còn lần cuối cùng.

Cậu ta không thể lơ là.

Lại bắt đầu không ngừng tấn công và phòng bị, hai phương thức này liên tục thay đổi tuần hoàn.

Cuối cùng cũng tìm được cơ hội dồn Tần Kiệt vào chỗ chết.

Haha~

Cuối cùng cũng thắng rồi.

Cuối cùng cũng tiêu diệt được Tần Kiệt rồi.

Thắng lợi của ván thứ năm vẫn thuộc về Vọng Vận Lai.

Vọng Vận Lai phấn khích.

Vui mừng.

Nhưng cậu ta quên mất Tần Kiệt là người mới chơi.

Từ lúc chơi không quen tay đến giờ anh đã rất tiến bộ.

Trình độ của Vọng Vận Lai đã dậm chân tại chỗ rồi.

Nhưng Tần Kiệt thì không thế.

Tần Kiệt rất bình tĩnh.

Tính đến bây giờ, anh đã g**t ch*t Vọng Vận Lai hai lần.

Tiếp theo đây, nếu tiếp tục chơi thì anh tin rằng có thể thắng Vọng Vận Lai.

Vì thế anh lại gửi tin nhắn cho Vọng Vận Lai.

Tiếp tục chơi, cậu dám không?

Vọng Vận Lai đang cực kỳ vui mừng.

Làm gì có chuyện sợ.

Đươc, tôi chơi với cậu.

Lần này tôi cũng muốn tiêu diệt cậu.

Được thôi, ai sợ ai.

Trận đấu thứ 6 bắt đầu.

Lần này, trình độ của Tần Kiệt tốt hơn so với trước.

Chơi càng tốt hơn.

Tuy rằng lần đầu tiên đã bị Vọng Vân Lai tiêu diệt rồi.

Nhưng sau khi sống lại lần thứ hai thì trong nháy mắt đã tiêu diệt Vọng Vận Lai hai lần.

Khi Vọng Vận Lai chỉ còn một mạng cuối cùng, cậu ta đã bình tĩnh lại.

Trở nên vô cùng cẩn thận.

Không dám sơ suất.

Lần này, cậu ta chơi trò giằng co với Tần Kiệt.

Hai bên, chẳng bên nào làm gì được nhau.

Trong một thời gian, cục diện đã rơi vào thế giằng co.

Nó cũng thu thút sự chú ý của các sinh viên trong kí túc xá.

Đại chiến giữa hai phòng 113 và 115 trong nháy mắt đã truyền khắp các phòng ở tầng một kí túc xá.

Sinh viên đổ xô đến xem.

Phòng 113 và 115 bỗng nhiên trật kín người.

Hai bên đều đang mưu tính kế, hò hét, cổ vũ.

Tiêu diệt cậu ta.

Bắn chết cậu ta.

Cẩn thận.

Ở chỗ nào đấy.

Đúng rồi, chính là ở góc đó.

Đi qua đó đi.

Một phát súng bắn chết câu ta.

Phòng 113 và 115 bỗng nhiên biến thành hai mặt trận.

Cổ động viên của hai bên đang gào thét.

Vọng Vận Lai càng đánh càng hăng.

Nhưng Tần Kiệt lại không như thế.
 
Back
Top Bottom