Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 200: Ngửi ra thì là mùi mồ hôi.


Anh sợ đến nỗi bật dậy khỏi giường.

Anh nhìn thấy những tia nắng vàng trong kí túc xá.

Đến lúc này anh mới ý thức được là anh vừa nằm mơ.

Cũng may chỉ là nằm mơ.

Nếu không thì anh thật sự bị dọa sợ rồi.

Sợ quá sợ quá.

Đột nhiên anh ngửi thấy một mùi hôi.

Ngửi ra thì là mùi mồ hôi.

Anh nhanh chóng xuống giường, đun một ít nước nóng để lau người rồi thay một chiếc áo sạch.

Ting Ting Ting~

Đột nhiên điện thoại đổ chuông.

Anh cầm lên xem.

Là Giang Lỗi, người đại diện của Đại học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương.

Anh vội vàng nghe máy.

“Là bạn học Giang à, có tin tức gì không?”, Tần Kiệt sốt ruột hỏi.

“Ừ, Tôi đã đăng kí theo như cậu nói, hôm nay đã được phê duyệt rồi, công văn phê duyệt tôi cũng cầm đây rồi. Tôi đang tìm người dọn dẹp văn phòng nên gọi cho cậu để thông báo một tiếng”.

“Tốt, tốt quá rồi! Tôi chỉ đợi nhận tin tức của các cậu! Haha, thế này tốt quá!”

“Phía cậu thì sao? Tình hình thế nào?”, Giang Lỗi hỏi.

“Đã phê duyệt ngày hôm qua, chuyện văn phòng cũng đã được giải quyết, chỉ đợi tin tức của cậu và Tạ Quan Lâm nữa!”, Tần Kiệt nói.

“Được. Tôi biết rồi. Bây giờ tôi đến văn phòng xem thử!”

“Được!”, Tần Kiệt cúp điện thoại xong, anh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tạ Quan Lâm.

“Ừ, Tần Kiệt, tôi đang muốn gọi điện thoại cho anh đây mà chưa gọi thì anh đã goi trước rồi. Chúng ta thật là tâm linh tương thông đó!”

Điện thoại vừa kết nối thì truyền đến âm thanh của Tạ Quan Lâm.

“Haha, bạn học Tạ có việc thì nói trước đi!”, Tần Kiệt cười.

“Công văn phê duyệt của trường tôi có rồi, văn phòng thì Tào Bác đang đi xem. Vấn đề không lớn lắm, phía cậu thế nào rồi?”

Tạ Quan Lâm hỏi.

“Thật sao? Tốt quá. Một khi vận may đến thì cái gì cũng may mắn. Phía tôi đã xong xuôi hết mọi việc. Vừa nãy Giang Lỗi bên Đại học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương gọi điện đến nói phía họ cũng phê duyệt rồi!”

“Đều phe duyệt hết rồi, nói như thế thì chúng ta có thể bắt đầu một cuộc chiến lớn”, trong điện thoại, Tạ Quan Lâm rất vui mừng.

Anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc đầu Tần Kiệt nói với bọn họ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền thì vô cùng vui vẻ.

Ai mà lại chê tiền chứ.

Tạ Quan Lâm cũng không phải là thánh nhân.

Anh ta đương nhiên thích tiền rồi.

Bây giờ mọi việc đủ cả, chỉ thiếu thời cơ thôi.

Anh ta đương nhiên vui mừng rồi.

“Ừ, đều phê duyệt hết rồi! vừa hay sáng nay không có tiết học, tôi sẽ đi đến công ty chuyển phát nhanh Thần Thông, mời giám đốc của họ đến xem thử ba trường của chúng ta, để bọn họ yên tâm giao việc đại lý của ba trường cho chúng ta!”, Tần Kiệt nói.

“Được! Anh đi làm việc của anh đi, tôi định nhờ của Hội sinh viên đến giúp Tào Bác, mau chóng dọn dẹp đợi các anh đến”, Tạ Quan Lâm nói.

“Được! Anh làm đi! Tôi đi giờ đây!”

Tút tút~

Oh yeah~

Tần Kiệt vui mừng búng ngón tay.

Đến hôm nay thì việc chuyển phát nhanh Thần Thông coi như đã hoàn thành hai phần ba rồi chỉ còn một cái thủ tục cuối cùng.

Sau khi hoàn thành thì có thể lợi dụng tiền của công ty chuyển phát nhanh Thần Thông để xây dựng hệ thống hậu cần và học hỏi kinh nghiệm.

Nhân tiện thành lập đội ngũ chuyển phát nhanh của riêng mình.

Cứ nghĩ đến việc hệ thống hậu cần của anh sẽ trở nên lớn mạnh trong tương lai anh liền rất vui.

Lập tức gọi điện cho Trương Lâu.

“Có việc gì vậy Kiệt Tử?”

“Cậu đang ở đâu đấy?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đang ở nhà ngói, sao thế ?”, Trương Lâu nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 201: Khó khăn bao nhiêu.


“Cậu ở bên đó là tốt! Tôi bây giờ đang đi đến công ty chuyển phát nhanh Thần Thông bàn về việc quyền đại lý, cậu canh chừng nhà ngói cho tử tế, đừng để mấy người vớ vẩn đến gây sự đấy!”, Tần Kiệt dặn dò lại một lần.

“Bây giờ cậu đi bàn về chuyện quyền đại lý hả? Tốt quá rồi! Cậu yên tâm, có Lâu béo tôi ở đây thì không ai dám gây sự!”, Trương Lâu đảm bảo.

“Ừ, Nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, ví dụ như là Trương Uy”.

“Xời! Một con rùa rụt đầu, tôi sợ cái rắm! Cậu yên tâm đi, nếu cậu ta dám đến gây sự thì tôi đảm bảo sẽ cho cậu ta đi gặp hiệu trưởng!”, Trương Lâu nói.

“Coi như cậu có chút tiến bộ!”

Tần Kiệt nghe đến ba chữ “gặp hiệu trưởng” thì yên tâm.

Chỉ cần Trương Lâu không làm rối lên là yên tâm rồi.

Cho dù Trương Uy dẫn người đến gây rối.

Nhưng mà nhà ngói nằm đối diện tòa nhà dạy học.

Trương Lâu chỉ cần hét to lên là sẽ thu hút sự chú ý.

Trương Uy chắc chắn xong đời.

Trương Lâu có thể nghĩ ra điều này chứng tỏ tối qua Tần Kiệt không uổng công dạy dỗ cậu ta.

Trương Lâu thật sự đã nghe lọt tai.

Tần Kiệt rất hài lòng về việc này.

Anh nhanh chóng rửa mặt, chải đầu xong xuôi, đóng cửa rồi chạy ra khỏi kí túc xá, bắt một chiếc xe buýt đi thẳng đến chi nhánh của công ty chuyển phát nhanh Thần Thông trên đường Lạc Sư.

Ba mươi phút sau.

Anh đã đến nơi.

Khi anh đang đi thang máy lên công ty chuyển phát nhanh Thần Thông.

Anh phát hiện ra công ty chuyển phát nhanh Thần Thông rất khác so với mấy hôm trước khi anh đến.

Việc trang trí đã hoàn tất.

Vô cùng đẹp.

Chính là có chút hương vị của sự trang hoàng, vẫn chưa tiêu tan.

Anh đi đến quầy lễ tân, lễ tân nghe anh nói đến bàn về quyền đại lý và lần trước anh đã từng đến, nên liền dẫn thẳng anh đến phòng giám đốc.

Khoảnh khắc cửa được mở ra.

Tần Kiệt nhìn thấy một người.

Anh cau mày.

“Là cậu à, Trương Uy!”, Tần Kiệt thốt ra tên người kia.

“Đúng vậy, là tôi!”, Trương Uy không nghĩ tới sẽ gặp được Tần Kiệt ở đây, cũng có chút ngoài ý muốn: “Thật không nghĩ ra đến chỗ này rồi còn gặp phải cậu, đúng là âm hồn bất tán!”

“Haha, có ai quy định cậu có thể đến còn tôi thì không chứ!”, Tần Kiệt đi đến, nghênh ngang kiêu ngạo ngồi đối diện Trương Uy.

“Giám đốc Triệu, chính là cậu ta. Cậu ta còn chưa nhận được sự đồng ý của tôi đã tự mình mở ra một quầy chuyển phát nhanh. Tôi đi đến tìm, cậu ta cũng không cho tôi nói hết đã cùng đồng bọn động tay động chân với tôi rồi! Hạng người này chú nói xem có cần phải báo cáo cậu ta không!”

Trương Uy lên tiếng cáo trạng, tính đi trước một bước.

Tần Kiệt nghe xong chỉ nở nụ cười, không nói gì thêm.

Chỉ im lặng nhìn người đàn ông trung niên có bản lĩnh, cũng chính là giám đốc chi nhánh chuyển phát nhanh tên Triệu Chí Tân kia.

Trước khi Tần Kiệt đến đây.

Triệu Chí Tân đang trong phòng làm việc.

Không ngờ Trương Uy lại đột nhiên tìm đến.

Vừa đi vào đã kể khổ.

Cậu ta nói rất nhiều về việc kinh doanh ở Đại học công nghiệp Hồ không suôn sẻ thế nào.

Khó khăn bao nhiêu.

Nhưng dù khó khăn đến đâu, Trương Uy cũng đã hoàn thành xuất sắc yêu cầu của Triệu Chí Tân.

Một tuần tám mươi đơn.

Không chỉ hoàn thành còn đạt lợi nhuận cao.

Đạt được tám mươi ba đơn.

Mặc dù nói con số vượt chỉ tiêu chỉ là ba.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 202: Cứ như vậy, cũng chẳng có ích gì hết!”


Nhưng theo Trương Uy thấy cậu ta có thể vượt mức yêu cầu đã là biểu hiện rất tốt rồi.

Cậu ta hẳn nên được 101 điểm.

Thêm một điểm kia nếu không có cậu ta hẳn không thể vượt mức yêu cầu được rồi.

Sau đó Trương Uy bắt đầu kể khổ, than phiền.

Nói Đại học Công nghiệp Hồ xuất hiện một tên khó ưa.

Không có sự đồng ý của cậu ta đã tự mình thành mở quầy hàng chuyển phát nhanh.

Còn tranh cãi mâu thuẫn với cậu.

Khiến cậu ta không thể chịu được nữa.

Nhưng cậu ta là sinh viên gương mẫu.

Cậu ta sẽ không đánh nhau.

Cho nên cố ý đến đây, đề nghị Triệu Chí Tân tự mình đến trường học của họ, đích thân ra mặt ngăn chặn dỡ bỏ quầy hàng của Tần Kiệt khó ưu và tên Lâu béo kia.

Nếu không sẽ nhờ pháp luật can thiệp.

Để pháp luật trừng trị, nghiêm khắc dạy dỗ Tần Kiệt và Lâu béo một trận.

Cậu ta vừa mở miệng.

Triệu Chí Tân vừa nghe đã liền hiểu, trong đầu cũng tự động phác thảo một hình ảnh.

Đương nhiên ông không lập tức để lộ chuyện mình có quen biết với Tần Kiệt và Lâu béo.

Ông cũng không nói giữa mình và Tần Kiệt, Lâu béo đã bàn xong hợp đồng gì đó.

Ông ta cứ để Trương Uy ngồi đó tự kể khổ, lên án, chỉ ra điểm bất mãn của bản thân.

Triệu Chí Tân tính đợi Trương Uy nói xong mới gọi điện thoại hỏi Tần Kiệt một chút.

Dù sao cũng đã được một tuần từ thời gian thỏa thận.

Một chút động tĩnh cũng không thấy có.

Dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa.

Ông ta cũng không phải nhà từ thiện, ông ta làm tất cả mọi thứ cũng đều vì tiền cả thôi.

Ông ta không đủ kiên nhẫn chờ Tần Kiệt và Lâu béo.

Nhưng ông ta không ngờ rằng còn chưa đợi Trương Uy nói xong.

Bản thân cũng chưa kịp gọi điện thoại đã thấy Tần Kiệt xuất hiện rồi.

Sau khi xuất hiện anh còn cùng Trương Uy mặt đối mặt.

Anh không nói một lời đã trực tiếp ngồi xuống đối diện Trương Uy.

Anh cũng không định nói năng gì thêm.

Anh cứ để mặc cho Trương Uy tự mình cáo trạng.

Chính điều này khiến Triệu Chí Tân có cái nhìn rất khác về Tần Kiệt và Trương Uy.

Giữa Trương Uy và Tần Kiệt để so sánh ai hơn ai hơn, vừa nhìn là đã biết rồi.

Nhưng Triệu Chí Tân cũng không trực tiếp thể hiện ra mặt như vậy.

Mặt khác, ông ta lẳng lặng nhìn Tần Kiệt, nói: “Tiểu Tần, cậu muốn nói gì không?”

“Tôi còn có thể nói gì nữa đây?”, Tần Kiệt nhún nhún vai: “Tôi có nói gì bạn Trương Uy đây cũng sẽ không tin! Cứ như vậy, cũng chẳng có ích gì hết!”

“Hửm? Lời này là có ý gì?”, Triệu Chí Tân tò mò hỏi lại.

“Tôi muốn mời giám đốc Triệu và bạn học Trương Uy cùng tôi đến Đại học Công nghiệp Hồ! Tự mình khảo sát quầy hàng của chúng tôi!”, Tần Kiệt nói.

“Hừm, nói như vậy cậu làm được?”, Triệu Chí Tân hỏi.

“Đúng vậy! Có điều tục ngữ có câu trăm nghe không bằng một thấy. Giám đốc Triệu vẫn nên tự mình đi xem thì hơn!”, Tần Kiệt cười gật đầu.

“Hừm, cũng có lý!”, Triệu Chí Tân nở nụ cười.

“Từ từ!”

Trương Uy ở một bên nghe không hiểu lắm.

Không hiểu lời Tần Kiệt và Triệu Chí Tân đang nói là có ý gì.

Cắt ngang lời hai người.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 203: Tôi không tin.


Hỏi: “Giám đốc Triệu, lời chú nói với cậu ta là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu chút nào vậy?”

“Haha, vẫn nên để Tiểu Tần giải thích với cậu đi!”, Triệu Chí Tân đá sang Tần Kiệt.

Tần Kiệt híp híp mắt lại không so đo thêm.

Sớm muộn gì cũng biết thôi, không sao cả.

Nói: “Kỳ thật, cậu sẽ dưới trướng tôi!”

“Cái gì? Tôi dưới trướng cậu sao?”, Trương Uy như thể nghe được câu chuyện cười bỗng cười lớn nói: “Đầu cậu phát sốt rồi hả? Tôi sao có thể dưới trướng cậu được?”

“Cậu không tin sao?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Quỷ mới tin cậu đấy!”, Trương Uy hừ lạnh.

“Cậu còn không tin à!”, Tần Kiệt nói: “Cậu đang xin quyền đại lý ở trường Đại học Công nghiệp Hồ chúng tôi đúng không?”

“Đúng vậy, chuyện này giám đốc Triệu có thể làm chứng, chúng tôi còn có hợp đồng nữa, có cần tôi lấy ra cho cậu xem không?”, Trương Uy nói.

“Không cần!”, Tần Kiệt khoát tay: “Tôi đương nhiên tin tưởng lời cậu nói!”

“Cậu tin tôi còn mở quầy hàng trong trường Đại học Công nghiệp Hồ sao? Cậu biết rõ còn cố làm, rõ ràng muốn cản đường tôi mà?”, Trương Uy đứng lên, vô cùng tức giận nói.

“Cậu đừng nóng vội! Tôi còn chưa nói xong mà!”, Tần Kiệt khoát tay ý bảo Trương Uy bình tĩnh ngồi xuống trước nói: “Cậu nghe tôi nói xong đã, cậu sẽ biết tôi mở quầy hàng là hợp lí thôi!”

“Được rồi. tôi muốn nghe xem cậu tính giở trò gì đây!”, Trương Uy giận dữ trừng mắt nhìn Tần Kiệt.

Tần Kiệt nói: “Cậu xin quyền đại lý ở trường Đại học Công nghiệp Hồ, nhưng tôi không chỉ có vậy! Tôi xin quyền đại lý ở Đại học Công nghiệp Hồ, Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ, còn cả trường Hoa Nông và các khu vực lân cận gần ba trường. Phạm vi của tôi lớn hơn cậu, cậu không phải dưới trướng tôi thì là gì?”

“Cái gì?”

Trương Uy lại đứng lên lần nữa, tưởng mình nghe nhầm rồi.

Sửng sốt một hồi, rồi bỗng nở nụ cười.

Chỉ tay vào Tần Kiệt rồi lui về phía sau mấy bước.

“Đúng là nực cười! Nói linh tinh cái quái gì vậy, ai mà tin chứ!”

“Không, lời cậu ta nói là sự thật!”, lúc này Triệu Chí Tân vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói.

“Hửm?”

Trương Uy bỗng tắt phụt nụ cười đi.

Cả người cũng căng cứng lại.

Cậu ta còn tưởng mình nghe nhầm rồi.

“Giám đốc Triệu, chú, chú không nói đùa chứ?”

“Không đâu. Tôi đang nói sự thật. Tiểu Tần thật sự xin được quyền đại lý của cả ba trường rồi! Dựa theo cấp bậc mà nói cậu ấy quả thật lớn hơn cậu, hơn nữa cũng là sếp trên của cậu, cậu thuộc quyền quản lí của cậu ấy”, Triệu Chí Tân gật gật đầu nói.

“Cái gì!!!”

Trương Uy nặng nề ngồi xuống ghế sofa.

Người cứ như từ trong mơ bước ra.

Vậy mà lại là sự thật.

Cậu chính là người dưới trướng Tần Kiệt.

Tại sao có thể như vậy.

Tần Kiệt sao có thể xin được quyền đại lý của cả ba trường học chứ.

Không thể nào.

Trong ba trường, Tần Kiệt chỉ là học sinh của Đại học Công nghiệp Hồ, sao có thể làm được đây.

Không đúng.

Tuyệt đối không thể nào.

Điều này chắc chắn có chiêu trò.

Tôi không tin.

“Giám đốc Triệu, cậu ta nhất định đang lừa chú! Tôi không tin cậu ta có thể có được sự đồng ý và chấp thuận của hai trường Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ và Hoa Nông!”, Trương Uy lại đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

“Cậu không tin đúng không?”, Tần Kiệt cười cười: “Không sao, cậu và giám đốc Triệu cùng tôi đến ba trường không phải sẽ biết được thật giả rồi sao!”

“Đi thì đi! Ai sợ ai chứ! Tôi không tin cậu đâu!”, Trương Uy vẫn không tin nói.

“Được rồi! Cứ như vậy đi! Hiện tại có thể đi được rồi!”, Tần Kiệt làm động tác mời.

Trương Uy không ngờ được Tần Kiệt vậy mà thật sự làm được.

Sửng sốt mất một lúc.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 204: Rất là chững chạc.


“Sao hả? Không dám à?”, Tần Kiệt nói.

“Hừ! Ai nói tôi không dám! Đi thì đi!”, Trương Uy nói.

“Giám đốc Triệu, xin mời!”

“Được!”

Sau đó, Triệu Chí Tân để tài xế lái chiếc Honda của mình, chở theo Tần Kiệt và Trương Uy đến Đại học Công Nghiệp Hồ.

Nửa giờ sau.

Bọn họ đến nơi một cách suôn sẻ.

Đỗ xe xong, Tần Kiệt cũng không vội dẫn Triệu Chí Tân đến nhà ngói.

Mà trái lại, anh đưa ông ta đi dạo một vòng Đại học Công Nghiệp Hồ trước.

Nhưng Trương Uy lại không kiên nhẫn nổi.

“Cậu làm gì vậy hả? Chẳng phải nên đến thẳng nhà ngói sao?”

“Ha ha, gấp gáp làm gì? Còn nhiều thời gian mà, giám đốc Triệu chưa đến Đại học Công Nghiệp Hồ lần nào, tôi đưa chú ấy đi tham quan một vòng để làm quen với môi trường ở đây, thuận tiện cho việc phát triển và mở rộng quy mô sau này, không phải tốt hơn sao? Giám đốc Triệu, chú thấy thế nào?”, Tần Kiệt cười nói.

“Ừm, Tiểu Tần nói cũng có lý, đây là lần đầu tiên tôi đến Đại học Công Nghiệp Hồ, không vội, trước cứ đi dạo đã!”, Triệu Chí Tân nói.

Triệu Chí Tân đã nói như vậy rồi, Trương Uy còn có thể nói gì được nữa.

Chỉ đành nghe theo mà thôi.

Nhưng Đại học Công Nghiệp Hồ rất lớn, đi dạo một vòng cũng mất gần một tiếng đồng hồ.

Mệt đến mức Triệu Chí Tân thở hồng hộc.

Trương Uy cũng mệt không kém.

Trên đường đi, cậu ta luôn tỏ vẻ bất mãn, cứ mãi phàn nàn hết chuyện này đến chuyện kia.

Nhưng Tần Kiệt lại không có chút phản ứng nào.

Tuy nhiên, anh vẫn dừng chân cho Triệu Chí Tân nghỉ ngơi.

Cho đến khi Triệu Chí Tân khỏe lại đôi chút, lúc này, anh mới dẫn ông ta đi thẳng đến nhà ngói.

Vừa đến trước cửa nhà ngói, hai mắt Triệu Chí Tân đã sáng rực lên.

Ông ta không ngừng nhớ lại sơ đồ phân bố của toàn bộ các khu tại Đại học Công Nghiệp Hồ.

Trong phút chốc, Triệu Chí Tân đã hiểu ra vì sao Tần Kiệt lại muốn mở đại lý tại nhà ngói.

Thoạt nhìn, tuy nhà ngói có hơi cũ nát, thế nhưng vị trí của nó lại vô cùng phù hợp.

Có thể nói trong toàn bộ khuôn viên của Đại học Công Nghiệp Hồ, không có bất kỳ nơi nào dùng làm đại lý chuyển phát nhanh thích hợp hơn chỗ này.

Lúc này đây, ông ta lại càng xem trọng Tần Kiệt hơn.

Có can đảm, có quyết đoán, lại có cái nhìn sâu sắc.

Thêm vào đó, cậu ta làm việc rất trầm ổn.

Chỉ với bản lĩnh cùng phần tâm tính này cũng đủ để ông ta yên tâm giao quyền đại lý của ba trường cho Tần Kiệt.

Tuy nhiên, ông ta cũng cảm thấy rất tò mò

Tần Kiệt cũng chỉ là một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi.

Thế nhưng thái độ làm việc lại hoàn toàn khác với bạn cùng trang lứa.

Rất là chững chạc.

Nếu như không phải biết rõ tuổi của Tần Kiệt, Triệu Chí Tân còn tưởng anh là yêu quái trong truyền thuyết nữa đấy.

Nhưng ông ta không biết rằng Tần Kiệt thật sự không phải một thiếu niên mới vào đời, tuổi tâm lý của anh đã sớm hơn ba mươi rồi.

Tần Kiệt lại còn sống qua hai đời, đương nhiên sẽ chững chạc hơn so với những người trạc tuổi.

“Giám đốc Triệu, Kiệt Tử, mọi người đã đến!”, Lâu béo từ trong nhà ngói bước ra, khi thấy Trương Uy, mặt cậu ta sầm xuống.

“Cậu đến làm gì?”

“Giám đốc Triệu, chú nghe thử đi, chú nghe đi, cậu ta…”

“Được rồi, đừng nói nữa! Tất cả đều là bạn học với nhau, dĩ hòa vi quý!”, Triệu Chí Tân càng ngày càng bất mãn với thái độ của Trương Uy.

So với Tần Kiệt, Trương Uy có hơi ấu trĩ.

“Lâu béo, Trương Uy là cấp dưới của chúng ta, không phải người ngoài!”, Tần Kiệt đứng bên cạnh nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 205: Tần Kiệt thì tương đối gầy.


“Cấp dưới?”, Lâu béo không ngu, vừa nghe liền hiểu ra, cậu ta lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là người một nhà, mời vào!”

“Cậu…”, Trương Uy tức giận: “Ai là người một nhà với mấy người? Tần Kiệt, không phải cậu nói có bằng chứng à? Bằng chứng đâu? Ở đâu?”

Lại nói, Triệu Chí Tân cất công đi một chuyến đến Đại học Công Nghiệp Hồ, hiển nhiên là để xem bằng chứng.

Vừa rồi chỉ lo đi tham quan Đại học Công Nghiệp Hồ, ông ta cũng quên bén chuyện này.

Vì vậy, Triệu Chí Tân liền nhìn sang Tần Kiệt.

Ý tứ rất rõ ràng, chính là mau lấy bằng chứng ra đi.

Tần Kiệt nói: “Đợi một chút!”

Anh đi vào nhà ngói, lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo.

Sau đó đưa cho Triệu Chí Tân.

Triệu Chí Tân tò mò mở tài liệu ra xem.

Tờ thứ nhất là văn bản phê duyệt của Đại học Công Nghiệp Hồ, cho phép Tần Kiệt xây dựng đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại trường.

Nội dung rất chi tiết, cũng rất rõ ràng, còn có con dấu chạm nổi của ban giám hiệu Đại học Công Nghiệp Hồ.

Ngoài ra còn có văn bản phê duyệt cung cấp quyền sử dụng nhà ngói miễn phí cho Tần Kiệt.

Với điều kiện là Tần Kiệt phải giúp đỡ các học sinh – sinh viên có hoàn cảnh khó khăn trong trường, và một số điều kiện cụ thể khác.

Triệu Chí Tân xem kỹ các điều kiện, không có gì là bất hợp lý.

Mấy thứ này không quan trọng.

Lúc nhìn thấy con dấu chạm nổi của nhà trường, ông ta lập tức nở nụ cười.

Ông ta cần chính là cái này.

Nếu trường học đã đồng ý, đồng thời còn giải quyết được chuyện của nhà ngói, vậy thì đương nhiên có thể tin tưởng.

“Giám đốc Triệu, sao hả? Tôi không nói dối, đúng không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không có!”, Triệu Chí Tân gật đầu: “Trương Uy, trường của cậu đã phê duyệt rồi! Nhà ngói cũng được trường miễn phí cung cấp! Cho nên Tần Kiệt mở đại lý tại Đại học Công nghiệp Hồ của cậu là đúng quy định!”

“Cái gì? Sao lại như thế?”, Trương Uy choáng váng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Cậu ta không ngờ trường học lại đồng ý việc này.

“Hừ! Dù cho trường của chúng tôi đã phê duyệt thì đã sao chứ, còn có Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương nữa mà? Tôi không tin cậu ta cũng có thể xin được! Cậu ta cũng không phải sinh viên bên kia”.

“Đúng đó! Tần Kiệt, cậu là sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ, cậu có thể xin được quyền đại lý ở hai trường còn lại không?”, Triệu Chí Tân hỏi.

“Giám đốc Triệu chớ nóng vội!”, Tần Kiệt cười cười, lấy điện thoại di động ra, trước hết gọi cho người đại diện của Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương là Giang Lỗi, nói đại khái về việc này.

Nghe nói có giám đốc của chuyển phát nhanh Thần Thông đến Đại học Công nghiệp Hồ, Giang Lỗi lập tức đồng ý, cũng hứa là sẽ đến ngay.

Sau đó Tần Kiệt lại liên hệ với Tạ Quan Lâm và Tào Bác ở Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Hai người này nghe nói giám đốc của chuyển phát nhanh Thần Thông đã đến, bọn họ liền tỏ thái độ hệt như Giang Lỗi, cũng hứa là sẽ lập tức đến.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt nói: “Đã gọi rồi, bọn họ sẽ đến ngay!”

“Thôi đi! Gọi điện là có thể lấy được quyền đại lý à? Cậu tưởng tôi là thằng ngu hả, sẽ tin trò quỷ của cậu? Biết diễn quá ha!”, Trương Uy vẫn tỏ vẻ không tin.

“Cậu đó, có phải cậu…”

“Lâu béo, thôi đi!”, Lâu béo tức giận, càng nhìn Trương Uy càng thấy không vừa mắt, đang định nói gì đó thì bị Tần Kiệt quát bảo ngưng lại.

Một màn này khiến Triệu Chí Tân cảm thấy rất hài lòng.

Lâu béo có vóc người cao lớn, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi.

Tần Kiệt thì tương đối gầy.

Hai người bọn họ tương phản rất lớn.

Thế mà một người như Lâu béo lại có thể ngoan ngoãn làm theo lời Tần Kiệt, từ đó có thể thấy cách thức quản lý nhân sự của Tần Kiệt không đơn giản.

Người này quả thật không tầm thường.

Có bản lĩnh.

Trái lại, Trương Uy thật sự kém xa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 206: Hay là để Giang Lỗi nói vậy!”


Nếu có thể dùng một câu để ví von thì Trương Uy cùng lắm chỉ là một mảnh đồng thau, mà Tần Kiệt lại là vương giả.

Khoảng cách giữa bọn họ quá lớn.

Người sáng suốt vừa nhìn liền biết.

Nếu muốn Triệu Chí Tân lựa chọn, ông ta nhất định sẽ chọn Tần Kiệt.

Nhân tài khó có được.

Một phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Trương Uy đã đợi không nổi nữa.

“Tần Kiệt, không phải cậu nói bọn họ sẽ đến à? Đã một phút rồi mà vẫn chưa thấy bóng ma nào! Cậu còn gì muốn nói nữa không?”, Trương Uy không kiên nhẫn thúc giục.

“Ai nói tôi không tới?”

Cậu ta còn chưa dứt lời, phía sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh.

Trương Uy quay đầu nhìn, một người xa lạ trạc tuổi cậu ta đang bước đến.

Vì để chứng minh thân phận của mình, người kia còn cố ý cài một cái huy hiệu trường ở trước ngực.

Đó là huy hiệu của Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương.

Trương Uy: “…”

Cậu ta trợn tròn mắt, cảm thấy da mặt bỏng rát.

Trương Uy vừa nói sẽ không xuất hiện, một giây sau, Giang Lỗi đã có mặt tại đây.

Khác nào tát thẳng vào mặt cậu ta, đủ ê chề.

Đau, thật sự rất đau.

“Tần Kiệt, Lâu béo, tôi đến rồi!”, Giang Lỗi bước tới, quét mắt nhìn một lượt những người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Chí Tân: “Chú chính là giám đốc Triệu của chuyển phát nhanh Thần Thông à, tôi là Giang Lỗi, là đối tác của Tần Kiệt!”

Triệu Chí Tân đánh giá Giang Lỗi, người này chững chạc hơn so với Lâu béo, nhưng vẫn còn kém Tần Kiệt.

Về phần Trương Uy, càng không cần phải nói đến.

So sánh một phen, liền thấy rõ tầm quan trọng của Tần Kiệt.

Triệu Chí Tân đưa tay ra: “Bạn học Tiểu Giang, xin chào! Hoan nghênh cậu gia nhập đại gia đình chuyển phát nhanh Thần Thông của chúng tôi! Sau này cần phải cố gắng làm việc đấy!”

Triệu Chí Tân vốn là giám đốc, lại đích thân bắt tay với Giang Lỗi, chuyện này khiến cậu ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đương nhiên là cầu còn không được.

Giang Lỗi duỗi tay, nắm chặt lấy tay Triệu Chí Tân.

Xem như chào hỏi.

“Tiểu Tần, Tiểu Giang, các cậu thuộc hai trường khác nhau, với tư cách là đối tác, có dự định phân phối như thế nào chưa?”, Triệu Chí Tân tò mò hỏi.

“Ha ha, về chuyện này…”, Tần Kiệt nhìn về phía Giang Lỗi: “Hay là để Giang Lỗi nói vậy!”

Giang Lỗi không ngu, vừa nghe, cậu ta liền hiểu ý của Triệu Chí Tân.

Đại học Công Nghiệp Hồ, Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương vốn là ba tổ chức độc lập.

Nếu như muốn hùn vốn làm ăn, nói thế nào đi nữa cũng phải có một người lãnh đạo, có quyền quyết định.

Nếu như không có, trong quá trình làm việc sau này, không có người làm chủ, rất nhiều việc sẽ khó có thể đưa ra quyết định, khiến hiệu suất công việc bị giảm đáng kể.

Suy nghĩ một lúc, cậu ta nói: “Chúng tôi có tổng cộng năm người, Tần Kiệt làm chủ. Tôi, Lâu béo, còn có Tạ Quan Lâm và Tào Bác của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung là phụ tá!”, những gì Giang Lỗi nói đều đã được cậu ta cân nhắc kỹ lưỡng.

Dù sao ý tưởng chuyển phát nhanh Thần Thông cũng do Tần Kiệt đưa ra.

Việc thành lập liên minh ba trường cũng là do Tần Kiệt thúc đẩy.

Chính vì vậy, để Tần Kiệt làm người lãnh đạo là phù hợp nhất.

Nếu vậy, cổ phần công ty của từng người cũng nên phân phối lại.

Tuy nhiên, theo như suy nghĩ của Giang Lỗi, phân phối lại một lần nữa cũng không có vấn đề gì.

Ít hơn một chút cũng chẳng sao.

Dù gì tương lai vẫn quan trọng hơn.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 207: Ông ta rất hài lòng.


Không thể vì lợi ích trước mắt mà không để ý đến tương lai.

Cuối cùng, Giang Lỗi hạ quyết tâm để Tần Kiệt làm chủ.

“À, thì ra là thế! Các cậu có tổng cộng năm người, Tần Kiệt sẽ nắm cổ phần lớn nhất công ty! Ừm, không tệ! Cơ cấu rất hợp lý!”

Quả nhiên, nghe xong, Triệu Chí Tân vô cùng hài lòng.

Việc ông ta lo lắng chính là ngoài mặt thì ba trường tỏ vẻ đoàn kết, nhưng trên thực tế lại tạo thế chân vạc, can thiệp lẫn nhau, nếu vậy e là sẽ phát sinh rắc rối.

Việc này sẽ làm tổn hại đến lợi ích của ông ta.

Hiện tại, nghe Giang Lỗi nói Tần Kiệt nắm phần lớn cổ phần, là người quyết định, đương nhiên ông ta cảm thấy rất hài lòng và yên tâm.

Nghe Triệu Chí Tân nói vậy, Giang Lỗi biết mình đã thành công.

Quả nhiên đúng như cậu ta suy đoán, nếu không, sai một bước, hỏng cả ván cờ.

Đúng thật, khi tiếp xúc với người từng trải, cần phải thận trọng một chút.

“Giám đốc Triệu, chắc là chú đã khảo sát xong Đại học Công Nghiệp Hồ, vậy thì mời chú dời bước đến Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương của chúng tôi, có được không?”, Giang Lỗi đề nghị.

“Ừm, được, cũng nên đi xem thử!”, Triệu Chí Tân không phản đối.

Dù sau Đại học Công Nghiệp Hồ và Đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương cũng là hai trường khác nhau.

Khảo sát là chuyện tất yếu.

Đây là lợi ích của bản thân ông ta, không thể không thận trọng.

“Lâu béo, cậu ở lại đây, nếu như nhóm Tạ Quan Lâm đến, cậu tiếp bọn họ nhé, chờ chúng tôi trở về!”, Tần Kiệt dặn dò.

“Được rồi! Mọi người cứ đi đi! Tôi ở lại trông văn phòng!”, Lâu béo gật đầu.

“Được!”, Tần Kiệt cùng Giang Lỗi dẫn Triệu Chí Tân đi đến Đại học Công Nghệ Hoa Nam.

Lúc này, sắc mặt Trương Uy vô cùng khó coi.

Vừa mới đi dạo Đại học Công Nghiệp Hồ, giờ lại đi dạo Đại học Công Nghệ Hoa Nam, đây rõ ràng là đánh vào mặt cậu ta mà.

“Trương Uy, cậu có đi cùng không?”, Tần Kiệt cười nói.

“Hừ, đi thì đi! Có gì phải sợ? Tôi còn chưa tin các cậu đã được Đại học Công Nghệ Hoa Nam phê duyệt đâu.”

Trương Uy vẫn tỏ vẻ không tin.

“Được thôi, vậy thì mời!”

Giang Lỗi cũng không muốn nhiều lời.

Dù sao mắt thấy mới là thật.

Không cho Trương Uy tận mắt xem văn bản phê duyệt, chắc chắn cậu ta sẽ không phục.

Sau đó, Tần Kiệt cùng Giang Lỗi đưa Triệu Chí Tân và Trương Uy đi tham quan một vòng Đại học Công Nghệ Hoa Nam.

Để tiện cho Triệu Chí Tân nắm rõ bố cục Đại học Công Nghệ Hoa Nam, Giang Lỗi còn cố ý chuẩn bị một tấm bản đồ.

Mỗi khi đến một địa điểm, cậu ta đều chỉ vào bản đồ cho Triệu Chí Tân xem.

Xem xong, Triệu Chí Tân lập tức hiểu ra, mọi thứ đều rất rõ ràng.

Ông ta cảm thấy vô cùng hài lòng.

Sau khi tham quan một vòng, cuối cùng, mọi người cũng đi đến cửa hàng tại Đại học Công Nghệ Hoa Nam.

Thông qua những ký hiệu trên bản đồ và so sánh với thực tế, Triệu Chí Tân nhận thấy vị trí này có điều kiện giao thông thuận lợi, cũng nằm trên đường về.

Ông ta nở nụ cười.

Vị trí mà Đại học Công Nghệ Hoa Nam lựa chọn cũng tương tự như Đại học Công Nghiệp Hồ.

Từ đó có thể thấy, chuyện này đã được thương lượng từ trước.

Chứng minh bọn họ thật sự là đối tác của nhau.

Không tệ!

Ông ta rất hài lòng.

“Văn bản phê duyệt đâu? Ở đâu?”, Trương Uy rất khó chịu, đúng là không nhìn thấy văn bản phê duyệt thì cậu ta không rơi lệ mà.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 208: Những người còn lại đều là cổ đông.


“Cần gì gấp gáp như vậy?”, Giang Lỗi đương nhiên biết rất rõ suy nghĩ trong đầu Trương Uy, cậu ta vẫy tay với một bạn học trong văn phòng, người này nhanh chóng mang đến văn bản phê duyệt của Đại học Công Nghệ Hoa Nam.

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Triệu Chí Tân liếc nhìn Trương Uy: “Trương Uy, thật sự là văn bản phê duyệt, cậu có muốn xem thử không?”

Lúc Triệu Chí Tân đang xem, Trương Uy đã rướn cổ lên nhìn.

Mặt cậu ta vốn đã nóng rát.

Triệu Chí Tân lại còn nói như vậy, khiến cậu ta càng cảm thấy hoảng hốt.

Mẹ kiếp.

Đại học Công Nghệ Hoa Nam vậy mà lại phê duyệt.

Nói như vậy, Tần Kiệt thật sự nhận được sự đồng ý của ban giám hiệu ba trường?

Không thể nào.

Tần Kiệt chỉ là một sinh viên của Đại học Công Nghiệp Hồ, cậu ta không có năng lực lớn như vậy.

“Hừ, không phải nói là liên minh ba trường à? Còn có Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung nữa đấy, văn bản phê duyệt của bọn họ đâu? Đợi sau khi thấy được văn bản của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung rồi nói tiếp!”, Trương Uy vẫn không chịu thua.

“À, được thôi!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Giám đốc Triệu, xin chú dời bước đến Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung, có được không?”

“Được!”

Sau đó, Tần Kiệt, Giang Lỗi, Triệu Chí Tân cùng Trương Uy quay về nhà ngói tại Đại học Công Nghiệp Hồ.

Lúc này, Tạ Quan Lâm và Tào Bác đã sớm có mặt.

Trước tiên làm quen với Triệu Chí Tân, đôi bên cùng giới thiệu, sau đó mọi người đi thẳng đến khuôn viên của Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung

Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung không giống như Đại học Công Nghiệp Hồ.

Đây là ngôi trường có diện tích lớn nhất thành phố Hán, nghe nói có hơn sáu nghìn mẫu đất, muốn dùng chân đi là chuyện không tưởng.

Vì để tiết kiệm thời gian, dưới sự hướng dẫn của hai người Tạ Quan Lâm, bọn họ ngồi xe ngắm cảnh, dạo một vòng quanh Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Đồng thời cũng không quên đánh dấu trên bản đồ, để Triệu Chí Tân có một cái nhìn rõ nét về Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Nửa giờ sau, rốt cuộc bọn họ cũng đã tham quan hết Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Bởi vì ngôi trường này quá lớn, nên không thể chỉ thiết lập một văn phòng.

Tạ Quan Lâm cùng Tào Bác thương lượng, cuối cùng chia Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung thành năm khu: đông, tây, nam, bắc và trung tâm.

Phân biệt thiết lập năm văn phòng.

Trong đó, khu vực trung tâm sẽ xây dựng văn phòng chính thức.

Còn bốn phía đông, tây, nam, bắc chỉ dựng tạm lều vải.

Sau khi hàng chuyển phát được thu nhận, tất cả sẽ được vận chuyển đến văn phòng trung tâm, thống nhất kiểm kê và chuyển ra khỏi trường.

Sau khi nghe Tạ Quan Lâm và Tào Bác giới thiệu, Triệu Chí Tân rất hài lòng.

Ông ta rất tán thưởng đối với cách làm của hai người bọn họ.

Thuận tiện, Triệu Chí Tân cũng hỏi thăm Tạ Quan Lâm và Tào Bác vấn đề về cổ phần công ty.

Hai người đã sớm nhận được ám chỉ từ Giang Lỗi, thế nên bọn họ đều nhất trí nói Tần Kiệt sẽ là người nắm cổ phần lớn nhất, đồng thời cũng là người có quyền quyết định.

Những người còn lại đều là cổ đông.

Nhận được đáp án tương tự khiến Triệu Chí Tân rất hài lòng.

Vấn đề cuối cùng chính là văn bản phê duyệt.

Kết quả, vừa mới đến văn phòng trung tâm, Tào Bác liền đem văn bản phê duyệt cùng những tài liệu liên quan ra.

Sau khi thẩm duyệt, Triệu Chí Tân đã không còn nghi ngờ gì nữa.

Ông ta liếc nhìn Trương Uy.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 209: Ông ta cũng quá lạnh lùng rồi.


Trương Uy sững sờ.

Sắc mặt của cậu ta không tốt lắm.

Cậu ta không thể ngờ được rằng hi vọng cuối cùng của mình lại tan tành.

Tần Kiệt thật sự đã liên kết ba trường lại với nhau.

Tạo thành liên minh ba trường.

Cứ như vậy thì cậu ta sẽ trở thành cấp dưới của Tần Kiệt.

Cậu ta rất không cam lòng.

“Trương Uy, bây giờ cậu định nói như thế nào?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Tôi…”, Trương Uy trong lòng buồn bực.

Lần đầu tiên gặp Tần Kiệt, cậu ta cứ nghĩ có thể ra đòn phủ đầu với Tần Kiệt.

Không ngờ bị Trương Lâu đuổi đi, bị bẽ mặt.

Sau đó đến chỗ Triệu Chí Tân tố cáo.

Cậu ta cứ nghĩ mình sẽ thắng.

Kết quả là tình cờ gặp được Tần Kiệt đến chuyển phát nhanh Thần Thông tìm Triệu Chí Tân.

Còn nói cậu ta là cấp dưới của Tần Kiệt.

Cậu ta không tin.

Sau đó quay về trường học xác minh.

Cậu ta nghĩ rằng Tần Kiệt nói dối.

Không ngờ tất cả đều là sự thật.

Lúc này, coi như cậu ta thua hoàn toàn rồi.

Suýt nữa thì chả còn gì.

“Tôi thừa nhận tôi thua rồi, nhưng cậu cho rằng như thế có thể đánh bại được tôi sao?”, Trương Uy vẫn không cam tâm.

“Ơ, cậu nói vậy là có ý gì?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.

“Chẳng có ý gì, cả đời tôi sẽ không bao giờ làm cấp dưới của cậu. Quyền đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông ở đại học Công Nghiệp Hồ tôi không cần nữa, tôi rút lui, được chưa?”, Trương Uy nói xong liền nhìn Triệu Chí Tân: “Giám đốc Triệu, nếu tôi rút lui thì không có vấn đề gì chứ?”

Trương Uy, một đại lý trong khuôn viên trường Đại học Công Nghiệp Hồ, tuy rằng một tuần có thể làm tới 83 kiện hàng nhưng so với Tần Kiệt thì không đáng nhắc tới.

Nếu đã không thể mang lại lợi ích lớn hơn cho Triệu Chí Tân thì ông ta chắc chắn sẽ không để ý đến Trương Uy nữa.

“Không vấn đề gì, cậu có thể rút lui”.

Trương Uy: “…”

Cậu ta còn cho rằng Triệu Chí Tân sẽ nghĩ đến những công sức cậu ta đã bỏ ra mà nói mấy câu níu giữ. Nhưng Triệu Chí Tân chẳng nói gì cả, cứ thế đồng ý luôn.

Thật không có tình người.

Quá thực dụng rồi.

Ông ta có cần phũ phàng như vậy không?

Cậu ta chợt hối hận.

Nhưng lời đã nói ra rồi, làm sao rút lại được.

Cậu ta chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong.

“Vậy phần trăm hoa hồng của tôi…”, Trương Uy vẫn muốn nhận lại những gì mình đáng được nhận.

“Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ bảo bên tài vụ chuyển cho cậu.”, Triệu Chí Tân phất phất tay: “Cậu có thể đi được rồi, tôi còn có chuyện muốn nói với Tần Kiệt, đừng làm phiền chúng tôi nữa!”

Trương Uy: “…”

Nội tâm của cậu ta lại bị kích động lần nữa.

Lời của Triệu Chí Tân có ý gì đây?

Giống như là bố thí cho ăn mày vậy, cho ít tiền, đuổi ra ngoài, lười nói thêm mấy câu.

Ông ta cũng quá lạnh lùng rồi.

Thật là không có tình người.

Cậu ta coi như đã hiểu rõ.

Trương Uy vô cùng tức giận.

Nhưng lại không có cách nào.

Chỉ đành quay gót rời đi.
 
Back
Top Bottom