Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 190: Cậu ra là một tay chơi lão luyện.


Trái lại, vào giờ phút này anh có vẻ rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh cũng không tỏ ra kích động vì được các bạn học ủng hộ.

Ngược lại, anh bình tĩnh khiến cho Vọng Vận Lai hoàn toàn bất lực.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

...

Theo thời gian, sự kiên nhẫn của Vọng Vận Lai dần mất đi.

Mẹ nó chứ.

Hóa ra là một con rùa rụt cổ.

Trốn đi giống như người vô hình vậy.

Không có dấu vết nào cả.

Cứ như vậy mà còn muốn thắng sao?

Nằm mơ đi.

Tính tình nóng nảy của Vọng Vận Lai bắt đầu bộc phát.

Cậu ta vội vàng vọt tới.

Cậu ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất xác định nơi Tần Kiệt đang trốn.

Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt Tần Kiệt bằng một phát súng .

Chỉ cần g**t ch*t Tần Kiệt thì cậu ta sẽ thắng vòng này.

Tần Kiệt sẽ thua một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Vọng Vận Lai di chuyển nhanh hơn.

Chạy nước rút càng trở nên dũng mãnh hơn.

Không ngừng nhảy.

Tiếp tục truy tìm.

Nhưng Tần Kiệt vẫn không nhúc nhích.

Anh vẫn luôn trốn ở một góc khuất, luôn trong tâm thế sẵn sàng.

Chuẩn bị kĩ càng cho trận đấu quan trọng nhất.

Quả nhiên.

Với tính tình càng ngày càng nóng nảy của Vọng Vận Lai thì khát vọng chiến thắng của cậu ta ngày càng mãnh liệt hơn.

Cậu ta đã mất đi lý trí và sự bình tĩnh.

Trong một lần xuất kích, cậu ta bị thân hình như ma quỷ của Tần Kiệt đánh từ phía sau, rồi b*n r* ngoài.

Khoảnh khắc cậu ta ngã xuống.

Điều đó như tuyên bố rằng Vọng Vận Lai thua rồi.

Đúng vậy, cậu ta thua rồi.

Đây là lần đầu tiên Vọng Vận Lai thua sau khi chơi 6 trận liên tiếp.

Và đây cũng là lần đầu tiên Tần Kiệt thắng.

Có thể nói rằng Vọng Vận Lai đã chứng kiến một tân binh trở thành một tay chơi giỏi trong khoảng thời gian rất ngắn.

Tiến bộ quá nhanh.

Nhanh đến nỗi Vọng Vận Lai có chút choáng ngợp, không kịp phản ứng.

Sao có thể như vậy chứ?

Mình thế mà lại thua sao?

Không phải chứ.

Vọng Vận Lai lại gửi một tin nhắn khác.

Chơi lại.

Tần Kiệt đáp lại, được thôi. Đấu tiếp.

Trận đấu thứ bảy chính thức bắt đầu.

Nhờ có sự cổ vũ khích lệ từ trận đấu trước.

Lần này, Tần Kiệt càng cảm thấy tự tin hơn.

Mức độ thành thục cao hơn.

Bởi vì rút ra được kinh nghiệm từ trận đấu trước, anh ngày càng bình tĩnh.

Trong lòng không hề bấn loạn.

Kể từ sau khi Vọng Vận Lai thua, tính khí của cậu ta thay đổi rất lớn.

Cậu ra là một tay chơi lão luyện.

Thế mà lại thua một tân binh như Tần Kiệt.

Hơn nữa cậu ta tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của một tân binh.

Cậu ta đương nhiên không cam tâm.

Cậu ta không chịu thua.

Vì vậy, cậu ta điên cuồng công kích.

Không bình tĩnh một chút nào cả.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 191: Cũng không quan tâm.


Ngay sau đó, cậu ta lại thua ở ván đấu thứ bảy.

Đến lúc này, cậu ta đã chết hai lần.

Lần thứ hai thua cuộc đã k*ch th*ch đến Vọng Vận Lai rất nhiều.

Khiến cho cậu ta càng không chịu khuất phục.

Cậu ta lại chủ động khiêu chiến Tần Kiệt.

Đương nhiên Tần Kiệt sẽ không từ chối.

Không thấy rằng tất cả bạn học đang vây xung quanh sao?

Đương nhiên anh không thể lùi bước nhận thua được.

Trận đấu thứ tám bắt đầu.

Có thể thấy rằng không có một sự hồi hộp, kịch tích nào trong ván đấu này.

Vọng Vận Lai lại thua.

Vọng Vận Lai như chết lặng.

Cậu ta thế mà lại thua một tân binh tận ba lần.

Sao có thể như vậy được chứ?

Cậu ta thực sự đã chứng kiến sự trỗi dậy của một tân binh và cậu ta còn trở thành bàn đạp cho sự nổi dậy đó.

Quá bi đát.

Cậu ta vẫn chưa chịu thua.

Sau đó cậu ta đấu với Tần Kiệt hai ván nữa.

Cuối cùng không thắng được ván nào cả.

Mãi cho đến trận thứ 12, cậu ta vẫn thua.

Cuối cùng cậu ta cũng không còn hơi sức nữa, đành phải nhận thua.

Không thua không được.

Một tân binh chỉ mới vào chơi năm trận đầu tiên, bởi vì chưa quen mà thua cậu ta.

Khi Tần Kiệt ngày càng thuần thục hơn, đến lượt cậu ta bị Tần Kiệt đánh cho tơi tả.

Còn gì thú vị nữa chứ.

Nếu chơi tiếp, cậu ta vẫn thua.

Còn bị mất thể diện, chịu công kích.

Tốt hơn hết là không chơi nữa.

Vọng Vận Lai gửi một tin nhắn cuối cùng.

Tôi nhận thua, cậu rất lợi hại, cậu thắng rồi đó.

Khi gõ ra dòng chữ này, mọi người trong phòng 115 đều sôi trào.

Kỳ tích!

Bọn họ đã được chứng kiến một kỳ tích.

Một tân binh đã được sinh ra như thế này.

Ngược lại, những người ở phòng 113 đều lắc đầu ngậm ngùi.

Lúc Vọng Vận Lai đại chiến với Tần Kiệt, thật ra có rất nhiều lúc Vọng Vận Lai có thể thắng.

Nhưng Vọng Vận Lai lại quá nóng vội muốn thắng.

Cậu ta đã mất hết lý trí, mất hết sự bình tĩnh.

Kết quả, Tần Kiệt liên tiếp tìm ra sơ hở của cậu ta, từng chút từng chút đánh bại.

Không thua mới là lạ.

Trận chiến CS kết thúc, chiến thắng thuộc về tân binh Tần Kiệt phòng 115.

Ngay sau đó một bài đăng xuất hiên trên trang mạng của trường.

Tiêu đề rất bắt mắt.

Bàn về cách tân binh nổi dậy.

Sau khi bài viết được đăng lên, ngay lập tức toàn bộ diễn đàn nhà trường như bùng nổ.

Đương nhiên, hầu hết là đám nam sinh tham gia bình luận.

CS ấy mà, tất nhiên là được đám con trai yêu thích.

Còn các bạn gái thì không có mấy hứng thú.

Bọn họ cũng không hiểu.

Tần Kiệt trong phút chốc trở thành tân binh của thế hệ mới.

Anh trở thành người nổi tiếng.

Những điều này sau này Tần Kiệt cũng mới biết.

Hiện tại anh không biết.

Cũng không quan tâm.

Sau khi đám người xung quanh giải tán, trong phòng 115 chỉ còn lại mình anh.

Ôi~

Những ngày tháng sống một mình thật tẻ nhạt và cô đơn, trong đó còn có sự trống trải không nói lên lời.

Tần Kiệt nằm trên giường trằn chọc, xoay người qua xoay người lại, anh cảm thấy vô lực.
Reng reng reng~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 192: Đêm cũng như ngày, không ngủ không nghỉ.


Đột nhiên, chuông điện thoại di động của anh vang lên. Anh cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình hiển thị.

Lông mày anh nhíu chặt lại.

Người gọi đến là Ôn Thanh Thanh.

Lúc này, Ôn Thanh Thanh gọi đến làm cái gì?

Anh nhớ tới cảnh tượng tiễn Ôn Thanh Thanh lên xe vào năm ngoái.

Khi đó, Ôn Thanh Thanh cố ý lừa anh, muốn cùng anh ăn một bữa cơm, tiếp đó, cô ấy hôn anh, cuối cùng còn ôm anh, không muốn rời đi.

Cô ấy còn nói muốn theo đuổi anh.

Chớp mắt một cái đã hơn một tháng trôi qua.

Anh chưa từng liên lạc với Ôn Thanh Thanh.

Anh gần như đã quên mất.

Bây giờ Ôn Thanh Thanh đột nhiên gọi điện thoại đến.

Nó lại gợi dậy hồi ức của anh.

Nghe hay là không nghe đây?

Tần Kiệt có chút khó xử.

Cuối cùng anh vẫn nghe máy.

Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp.

Nếu không nghe, cô ấy sẽ cảm thấy anh không có tự tin, không có lập trường của riêng mình.

"A lô!"

"Làm gì vậy? Sao bây giờ mới bắt máy?", trong điện thoại, giọng điệu của Ôn Thanh Thanh có chút oán trách.

"Vừa nãy tôi đang ngủ!"

Tần Kiệt viện một lý do.

"Bây giờ mới có mấy giờ mà đã ngủ rồi hả?", Ôn Thanh Thanh nhìn đồng hồ: "Thành thật khai báo đi, có phải là cậu vận động nhiều quá rồi đau lưng đúng không?"

Tần Kiệt: "..."

Nói năng kiểu gì vậy.

Chả ra chỗ nào với chỗ nào.

Anh vận động ở đâu chứ?

Không phải chỉ là chơi CS mấy tiếng đồng hồ thôi sao?

Thật đúng là.

Có biết cách ăn nói không vậy.

"Tại sao cậu lại không trả lời câu hỏi của tôi? Lẽ nào bị tôi nói trúng rồi sao? Nếu là thật, không sao. Đàn ông ấy mà, trước khi kết hôn có mấy người phụ nữ là điều bình thường! Chỉ cần sau khi kết hôn, chung thủy là được! Không phải là chuyện gì to tát!"

Tần Kiệt: "..."

Lời này, càng lúc càng thái quá rồi đó.

Cái gì với cái gì chứ?

Ôn Thanh Thanh bị làm sao vậy?

Trong đầu chứa cái gì đó?

Thật đúng là.

"Khụ khụ! Tôi nói này bạn học Ôn Thanh Thanh, cậu có chuyện gì muốn nói không? Nếu không, tôi đi ngủ đây!"

"Sao? Giận rồi à?"

"Đâu có, chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt nên muốn đi ngủ thôi! Cậu có chuyện gì thì mau nói đi!"

"Cắt! Cậu giả vờ, cậu đang giả vờ! Phong nhã hào hoa, khí lực tràn đầy, còn mệt sao? Tôi nghe nói rằng, khi đám con trai các cậu chơi xuyên đêm ở quán net, có thể chơi liền ba đêm! Cậu đừng lôi mệt ra đây lừa dối tôi, cậu coi tôi không biết cái gì hả!"

Tần Kiệt: "..."

Từ khi nào Ôn Thanh Thanh lại trở nên khó chơi như vậy chứ?

"Được rồi, tôi thừa nhận là tôi không mệt lắm, nhưng vẫn có chút mệt, tôi thật sự muốn đi nghỉ sớm, cậu có chuyện muốn nói thì làm ơn nói nhanh lên một chút được không? Đừng có thừa nước đục thả câu nữa! Tôi xin cậu đó!"

"Ừ, không có chuyện gì, tôi chỉ muốn gọi cho cậu mà thôi, cậu ngủ tiếp đi, bye bye!"

Tút tút.

Cô ấy cúp máy rồi.

Tần Kiệt mờ mịt khó hiểu.

Tình huống gì vậy?

Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại đến, không có chuyện quan trọng gì chỉ nói mấy câu rồi lại thôi?

Thật là nhàm chán vô vị!

Thôi vậy, ngủ vẫn là chuyện quan trọng nhất, mệt chết đi được!

Bây giờ anh mới biết rằng chơi CS còn mệt hơn là cõng con gái đấy.

Khò khò.

Tần Kiệt dần dần bước vào mộng đẹp.

Trong giấc mơ, anh mơ thấy mình cùng Tần Tuyết dọn ra ngoài ở.

Cuối cùng hai người cũng có tổ ấm tình yêu của riêng mình.

Trong tổ ấm nhỏ, anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn.

Đêm cũng như ngày, không ngủ không nghỉ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 193: Để tránh cho lỗ tai bị điếc.


Reng reng reng.

Cũng không biết qua bao lâu.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại quấy rầy đến hai người.

Tần Kiệt trở mình bò dậy.

Anh mới biết rằng mình đang nằm mơ.

Thật mất hứng mà.

Đang vui vẻ tận hưởng, ai mà đáng ghét gọi điện thoại đến vậy.

Phiền chết đi được.

Tần Kiệt bất đắc dĩ với lấy điện thoại.

Anh theo bản năng nhìn lướt qua tên người gọi đến.

Giây tiếp theo, anh liền tỉnh ngủ.

Bởi vì người gọi điện thoại đến là chủ nhiệm Lưu phòng giáo vụ.

Anh nhanh chóng bắt máy.

"Chủ nhiệm Lưu, thầy gọi em có chuyện gì không ạ?"

"Tiểu Tần à, đang ở đâu vậy?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.

"À, em đang ở ký túc xá!"

"Vậy hả, đang ở ký túc xá à, lát nữa có tiết học không?"

"Lát nữa? Để em xem thời khóa biểu đã nhé!", Tần Kiệt xuống giường nhìn thời khóa biểu, buổi chiều anh mới phải đi học.

"Không có thầy ơi, chiều em mới phải học!"

"Được rồi, nếu không có tiết thì bây giờ em qua phòng giáo vụ một chuyến nhé, đơn đề nghị của em nhà trường đã duyệt. Em mang về sau đó nên làm như thế nào thì làm thế đó nhé!", chủ nhiệm Lưu nói.

"Vâng! Em qua ngay đây!"

"Được, tôi đợi em!"

Yeah~

Tần Kiệt búng ngón tay.

Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh cũng đợi đến ngày này rồi.

Anh vội vàng rửa mặt chải đầu sạch sẽ rồi nhanh chóng đến phòng giáo vụ.

Quả nhiên, giống như những gì mà chủ nhiệm Lưu đã nói, nhà trường không chỉ phê duyệt dự án xây dựng hệ thống chuyển phát nhanh Thần Thông của Tần Kiệt mà còn đồng ý cho mượn miễn phí căn nhà ngói để cho đám người Tần Kiệt sử dụng vào việc khởi nghiệp.

Điều kiện của nhà trường rất đơn giản.

Gần giống như dự án thu mua phế liệu.

Chỉ cần quan tâm, chiếu cố đến các bạn sinh viên có hoàn cảnh khó khăn trong trường là được.

Còn những việc khác, nhà trường không can thiệp vào.

Điều kiện này có thể nói là vô cùng hậu hĩnh.

Tần Kiệt cầu cũng không được.

Anh cảm ơn chủ nhiệm Lưu sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng giáo vụ.

Vừa xuống lầu, anh liền gọi cho Lâu béo.

"Ai vậy? Đang bận mà! Thật đáng ghét!"

Lâu béo tỏ ra bất mãn.

"Mau đứng dậy nghe điện thoại đi, đừng có dựa vào người em nữa, thật đúng là! Béo ục à ục ịch, nặng chết đi được!", Dương Liễu than nhẹ một tiếng.

"Bé cưng, yên tâm, từ nay trở đi, anh thề anh sẽ tập luyện để nhanh chóng giảm cân. Nhất định anh phải trở thành Đỗ Hải Đào thứ hai!", Lâu béo vỗ ngực hứa hẹn.

Phốc.

Dương Liễu không thể nhịn được cười.

"Thôi đi. Anh nói với em câu này ba lần rồi đó, kết quả thì sao chứ? Đã giảm được cân nào chưa? Cả ngày ăn xong ngủ, ngủ dậy lại ăn, trông anh béo như con lợn chết vậy!", Dương Liễu nói.

"Ha ha, anh ngủ nhiều, còn không phải là bởi vì em quá đẹp sao!", Lâu béo muốn hôn Dương Liễu.

"Xéo đi! Không nghe thấy chuông điện thoại vẫn đang kêu sao, mau nghe máy đi!", Dương Liễu giả bộ tức giận.

"Được được được! Nghe điện thoại trước. Nhưng nghe xong, anh muốn hôn em, được không nào?", Lâu béo háo sắc nói.

"Anh nghe máy đi rồi hãy nói! Nhanh lên chút, ồn ào chết đi được!", Dương Liễu thúc giục.

"Ok, anh nghe, anh nghe là được chứ gì!", Lâu béo miễn cưỡng bò dậy.

Cậu ta đi đến bàn rồi cầm điện thoại lên.

Nhìn lướt qua.

Mắt cậu ta đột nhiên mở to ra.

"Ai vậy?", Dương Liễu thấy vẻ mặt của Lâu béo có chút khoa trương liền hỏi.

"Kiệt Tử! Gấp như vậy chắc là có chuyện rồi! Để anh nghe máy xem sao!"

Lâu béo giải thích sau đó tiếp điện thoại.

"Tên béo chết tiệt kia, cậu làm cái trò gì vậy? Tôi gọi cho cậu cả nửa ngày mà bây giờ mới nghe máy là sao? Đang ăn chơi trác táng ở đâu đấy?"

Vừa bắt máy, Lâu béo liền bị Tần Kiệt chửi rủa thậm tệ.

Lâu béo vội vàng để điện thoại ra xa lỗ tai.

Để tránh cho lỗ tai bị điếc.

Dương Liễu thấy vậy, suýt chút nữa bật cười.

Nhưng cô ấy nhịn lại, không có cười thành tiếng.

Nghe Tần Kiệt mắng Lâu béo.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 194: Cậu ta nhìn đến ngây ngốc.


Ước chừng chửi mắng khoảng một phút, Tần Kiệt mới hạ hỏa.

Anh nói: "Tên béo đáng chết, tôi cho cậu 20 phút đến căn nhà ngói đối diện khu giảng đường. Tôi sẽ đợi cậu ở đó!"

"Căn nhà ngói sao? Có ý gì vậy?", Lâu béo nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Chuyện lần trước tôi nói với cậu, cậu quên nhanh như vậy sao? Bớt nói nhảm đi, mau chóng qua đây! Đến muộn thì không có phần của cậu đâu!"

Tút tút.

Tần Kiệt cúp máy rồi.

Lâu béo đứng ngây ngốc ở đó.

"Ý gì vậy? Căn nhà ngói gì chứ?", Dương Liễu mặc quần áo vào, ngồi dậy hỏi.

"Chuyển phát nhanh! Đúng rồi, là chuyện chuyển phát nhanh! Nhà trường phê duyệt rồi! Ha ha".

Tên béo nhảy cẫng lên sung sướng.

Nhưng đáng tiếc là cậu ta quá béo nên khó có thể nhảy lên được.

Cậu ta chỉ có thể ôm đầu Dương Liễu, ra sức hôn lên trán cô.

"Cút đi!", Dương Liễu gầm lên như sư tử rống: "Chuyển phát nhanh gì? Anh nói rõ ra xem nào!"

"Bây giờ không còn thời gian để nói với em nữa. Kiệt Tử nói rằng trong vòng 20 phút nữa anh phải đến căn nhà ngói. Anh phải qua đó ngay đây. Tối về anh nói kĩ cho em nghe!"

Lâu béo mặc quần áo vào, vội vàng đánh răng rửa mặt sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Để lại một mình Dương Liễu ngẩn ngơ.

Chuyển phát nhanh gì chứ?

Hai người này đang làm trò quỷ quái gì vậy?

Căn nhà ngói?

Đó không phải là một nhà kho bỏ hoang sao?

Đến đó làm cái gì chứ?

Không được, mình phải qua đó xem sao!

Dương Liễu vội vàng đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong xuôi, cô ấy liền gọi điện thoại cho Tần Tuyết.

Cô ấy nói sơ qua về nội dung cuộc gọi giữa Lâu béo và Tần Kiệt.

Tần Tuyết nghe nói Tần Kiệt và Lâu béo đang làm gì đó ở căn nhà ngói, thì cũng cảm thấy rất tò mò.

Vừa hay công viên Dâu Tây và căn nhà ngói chỉ cách nhau bởi con sông Tuần Tư.

Rất gần.

Cho nên Tần Tuyết nhanh chóng chạy đến.

Tần Kiệt nghe điện thoại xong liền cầm chìa khóa trở về ký túc xá, gọi các bạn cùng phòng 113 và 116.

Sau đó anh lại gọi cho Khương Tiểu Nha và Vương Tinh.

Anh kêu bọn họ cấp tốc đến căn nhà ngói.

Mở cửa căn nhà ngói ra.

Có mùi ẩm mốc bốc lên.

Khiến cho đám người Tần Kiệt vô cùng khó chịu.

Mọi người bắt đầu ho khan.

Lâu ngày không có người dọn dẹp.

Cho nên nơi này vô cùng tối tăm và ẩm ướt.

Mùi ẩm mốc bốc lên rất khó chịu.

Các bạn học phòng 113 và 116 vốn dĩ không muốn làm.

Nhưng bọn họ không chịu nổi sự dụ dỗ của Tần Kiệt bằng những viên đạn bọc đường.

Vì tiền, bọn họ đều đánh cược lên mạng sống của mình, gia nhập vào đội ngũ dọn vệ sinh.

Quét dọn sàn, dọn dẹp mạng nhện và thu gom phế liệu.

Người nào người nấy làm phần việc của mình.

Khí thế làm việc sục sôi ngất trời.

Thật là náo nhiệt.

Khi Tần Tuyết đến, cô nhìn mà ngây người.

Tình huống gì đây?

Bọn con trai sao lại chạy đến đây dọn dẹp vậy?

Căn nhà ngói không phải là nhà kho bỏ hoang sao?

Dọn dẹp để làm gì chứ?

Cô ấy liền tìm Tần Kiệt, sau khi kéo Tần Kiệt ra hỏi rõ ngọn ngành, cô ấy mới biết rằng Tần Kiệt muốn khởi nghiệp bằng chuyển phát nhanh Thần Thông.

Lý do chỉ có một.

Đó chính là muốn sớm kiếm được 10 triệu tệ.

Để có thể chuyển ra ngoài với Tần Tuyết.

Tần Tuyết nghe xong cảm thấy vô cùng xúc động.

Cô ấy ôm chằm lấy Tần Kiệt.

Thấy vậy đám con trai trong lớp cực kì ghen tỵ và ngưỡng mộ.

Nhất là Lâu béo vừa mới đến.

Cậu ta nhìn đến ngây ngốc.

Phải một lúc lâu sau, cậu ta mới ho nhẹ ngắt quãng hai người Tần Kiệt đang tình chàng ý thiếp.

"Tên béo chết tiệt, sao bây giờ cậu mới đến hả? Phạt cậu làm gấp 3 lần người khác! Mau lên!", Tần Kiệt không vui nói.

"Cái gì? Dựa vào đâu cơ chứ? Tôi béo như vậy? Gấp ba lần, nhiều lắm đó? Có thể giảm bớt một chút hay không?", Lâu béo năn nỉ.

"Không được. Ai kêu cậu béo nục nịch như vậy chứ? Tôi kêu cậu làm nhiều hơn chút là muốn tốt cho cậu đó. Vừa hay giảm được cân! Biết chưa! Nhanh lên! Đừng có lười biếng nữa, mọi người nghỉ ngơi chút, để cho cậu ta làm một mình!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 195: “Tại Đại học Nông nghiệp Hoa Trung!


Chuyện diễn ra sau đó cũng không cần phải nói nữa, Lâu béo gặp xui xẻo.

Một người làm việc của ba người.

Đành cố sức mà làm thôi.

Thế còn những người khác đâu?

Một số thì đang uống Fanta mà Tần Kiệt mua.

Một số thì đang ăn hamburger.

Cũng có người đang ăn đùi gà.

Còn có người đang uống trà sữa nguyên vị, v.v.

Tóm lại, bọn họ đều đang ngồi xem trò vui.

Lúc Dương Liễu đến nơi thì Lâu béo đã hoàn tất mọi việc.

Tuy nhiên, cả người cậu ta ướt đẫm mồ hôi.

Cô cảm thấy rất khó hiểu, cho nên liền kéo Tần Tuyết qua một bên dò hỏi, sau đó mới biết được hóa ra là Lâu béo và Tần Kiệt sẽ khởi nghiệp với chuyển phát nhanh Thần Thông.

Lâu béo chưa từng đề cập với cô về chuyện này.

Tuy rằng trong lòng có một chút khó chịu, nhưng thấy Lâu béo có chí tiến thủ như vậy, cô cảm thấy rất thích.

Cho nên, cô cũng không trừng phạt Lâu béo.

Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ thì cũng đã đến giờ cơm trưa.

Vừa khéo, đến hai giờ chiều mới có tiết.

Cho nên Tần Kiệt liền mời mọi người đến quán lẩu Anh Hùng Tam Quốc ăn một bữa thịnh soạn.

Sau khi ăn uống no say, mọi người đều cảm thấy hài lòng.

Nhân cơ hội đó, Tần Kiệt lên tiếng chào mời.

Nếu rảnh thì có thể làm tiếp thị bán thời gian giúp bọn họ.

Đương nhiên, muốn làm giao hàng chuyển phát nhanh bán thời gian cũng được.

Thù lao sẽ không quá thấp.

Tính theo giá thị trường.

Sau khi chào mời, tất cả nam sinh có mặt tại đó đều tỏ vẻ không thành vấn đề.

Công việc bán thời gian thôi mà.

Rảnh rỗi cũng chẳng làm gì.

Kiếm được tiền không phải thích hơn sao?

Đương nhiên là không có ai phản đối.

Buổi tuyển dụng cứ như thế mà chấm dứt.

Sau khi tiễn các nam sinh ra về, Tần Kiệt, Lâu béo, Bốn Mắt, Vương Tinh, Tần Tuyết, Dương Liễu, cùng với Thẩm Giai Giai tập trung lại một chỗ.

“Bốn Mắt, Tinh Tử, hai người các cậu có muốn gia nhập không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không được! Tôi muốn thi tuyển nghiên cứu sinh của Đại học Hán Xương!”, Bốn Mắt lắc đầu.

“Tinh Tử, còn cậu thì sao?”, Tần Kiệt biết rõ về gia cảnh của Vương Tinh, anh hỏi.

“Thật ra, tôi có một chuyện vẫn luôn giấu các cậu!”, Vương Tinh do dự một lúc, rồi nói: “Từ sau khi nhà của tôi gặp phải biến cố, tôi đã ra ngoài thuê một cái mặt bằng, mở một tiệm Internet!”

“Mở tiệm Internet?”

Tần Kiệt, Lâu béo và Bốn Mắt đều kinh ngạc.

Quả thật bọn họ chưa từng nghe Vương Tinh đề cập đến chuyện này.

Thời điểm năm 2008, việc kinh doanh tiệm Internet còn chưa xuống dốc.

Đây là giai đoạn cuối.

Nếu như số lượng máy nhiều thì vẫn có thể kiếm được tiền.

Dù sao cách thức kinh doanh tiệm Internet cũng tương đối đơn giản.

Chỉ cần thuê mặt bằng, mua máy tính, kết nối mạng, tìm thêm mấy tay quản lý mạng theo dõi và bảo trì nữa là được. Sau đó, cứ thế ngồi nhịp chân lấy tiền thôi.

“Đúng, tôi có mở một tiệm Internet! Ngày thường, nếu tôi có giờ học thì để cho Thiến Thiến trông coi, còn nếu rảnh thì sẽ tự trông! Cho nên các cậu rất ít khi gặp tôi!”, Vương Tinh nói.

“Ở đâu?”, Tần Kiệt hỏi.

“Tại Đại học Nông nghiệp Hoa Trung!”, Vương Tinh nói.

“Sao không nói cho bọn này biết hả? Chúng tôi đi ủng hộ cậu!”, Tần Kiệt nói.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 196: Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.


“Đúng đó, đều là anh em với nhau, nhất định phải đi ủng hộ! Thằng nhóc này, cậu không có nghĩa khí gì cả!”, Lâu béo vung một đấm.

“Ai ui! Đau!”, Vương Tinh hét thảm một tiếng.

“Đáng đời! Ai bảo cậu giấu chúng tôi làm gì! Chiều nay, sau khi hết tiết, chúng tôi sẽ đến ủng hộ!”, Tần Kiệt dẫn đầu.

“Được, tôi đi!”, Lâu béo giơ tay tán thành.

“Tôi cũng đi!”, Bốn Mắt cũng giơ tay lên ủng hộ.

“Vậy nhóm nữ sinh bọn mình cũng không thể không theo!”, Tần Tuyết nói.

“Đúng, chúng tôi đều đi!”, Dương Liễu gật đầu.

“Đúng vậy! Đều đi!”, Thẩm Giai Giai nở nụ cười.

Vương Tinh rất cảm động, liền nói: “Cảm ơn! Hôm nay, tất cả các cậu đều được miễn phí!”

“Không được! Miễn phí thì chúng tôi không đi!”

“Đúng vậy! Giờ tôi cũng đã kiếm được ít tiền, trả nổi tiền chơi net đấy!”, Lâu béo nói.

“Ha ha, tôi không làm ăn gì cả, thế nhưng tôi sáng tác online, cũng có được một khoản thu nhập!”, Bốn Mắt cười ha ha.

“Sáng tác online?”, nghe xong, hai mắt Tần Kiệt sáng lên: “Bốn Mắt, cậu viết văn truyền thống hay văn học mạng?”

“Hả? Kiệt Tử, cậu cũng biết văn học mạng à?”, Bốn Mắt có hơi kinh ngạc.

Thời điểm năm 2008, không có nhiều người biết đến văn học mạng.

Đương nhiên, cũng không có quá nhiều người hứng thú với thể loại này.

Vậy mà Tần Kiệt lại biết.

Điều này khiến Bốn Mắt cảm thấy rất bất ngờ.

“Ôi trời! Cậu viết văn học mạng thật à?”, nhớ đến chuyện của những cây đại thụ trong làng văn học mạng sau này, Tần Kiệt cảm thấy rất xúc động.

“Ừm, viết chơi, kiếm được chút tiền tiêu vặt ấy mà!”, Bốn Mắt gật đầu.

“Bốn Mắt, tôi nói này, nếu cậu đã viết thì viết cho nghiêm túc. Tôi dám cam đoan với cậu, nếu cậu có thể viết ra một tác phẩm hay, trong tương lai, thu nhập một năm mười triệu không hẳn là mơ đâu!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Thu nhập một năm… Mười triệu? Viết văn mạng?”, nghe vậy, Lâu béo cùng Vương Tinh, còn có mấy người Tần Tuyết đều ngẩn ra.

Mười triệu đấy.

Vào khoảng những năm 2008, đó không phải là một con số nhỏ.

Đương nhiên có thể khiến bọn họ sợ líu lưỡi.

“Kiệt Tử, cậu đang an ủi tôi đấy à?”, Bốn Mắt không dám tin.

“Cậu thấy tôi rảnh lắm hả?”, Tần Kiệt phân tích cho Bốn Mắt nghe: “Kinh tế nước ta tăng trưởng từng ngày, trong tương lai sẽ còn hơn thế nữa!”

“Đến lúc đó, nhu cầu của mọi người cũng sẽ tăng. Ví dụ như nhu cầu về tinh thần! Mà để đáp ứng được điều này thì phải đọc sách.”

“Nếu cậu có thể viết ra một tác phẩm hay, đến khi nó bán chạy, cậu nghĩ mà xem, mức thu nhập đó có thể hay không?”

Tần Kiệt chỉ nói đại khái.

Đương nhiên, anh sẽ không nói cho Bốn Mắt biết mười năm sau, văn học mạng sẽ bước vào thời đại hoàng kim.

Đến lúc đó, đối với đám đại thần, đừng nói mười triệu, mà hai mươi triệu, ba mươi triệu cũng không phải là mơ!

“Đúng đó! Kiệt Tử nói rất có lý! Bốn Mắt này, tôi không có cái khả năng đấy, chứ mà có, tôi cũng sẽ viết sách. Cậu viết được thì đừng có lãng phí tài năng của mình! Nghe lời Kiệt Tử, viết cho thật hay, chắc chắn không sai!”, Lâu béo tán thành.

“Ừm, tôi cũng cảm thấy Kiệt Tử nói rất có lý! Bốn Mắt, cậu đã viết thì viết cho nghiêm túc, còn không thì đừng có viết nữa!”, Vương Tinh cũng ủng hộ.

“Vậy à?”, Bốn Mắt liếc nhìn Thẩm Giai Giai, dường như đang trao đổi điều gì đó: “Được, tôi nghe lời Kiệt Tử, cố gắng viết!”

“Vậy thì được rồi! Đợi đến lúc cậu nổi tiếng, nói không chừng bọn này còn phải nhờ vào danh tiếng của cậu đấy, xin chữ ký nữa chứ!”, Tần Kiệt nói.

“Đúng, đến lúc đó, cậu cũng đừng có keo kiệt đấy!”, Lâu béo nở nụ cười.

“Lúc đó, mình sẽ lấy chữ ký của Bốn Mắt đi khoe khoang khắp nơi, chắc là thú vị lắm đây!”, Vương Tinh nói.

“Ha ha, nói rất hay, khoe khoang, đúng, chữ ký là dùng để khoe khoang mà, ha ha”.

Hai năm sau đó, Bốn Mắt thật sự nổi tiếng, danh tiếng lan xa trong giới văn học mạng, trở thành một trong những cây đại thụ của làng văn học mạng.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.

Còn hiện tại, đám Tần Kiệt, Bốn Mắt còn đang bận nói dóc.

Vừa chém gió, vừa thuận tiện bàn chuyện nhân sinh.


 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 197: Lâu béo cảm thấy tò mò.


Tan học, Tần Kiệt, Lâu béo, Tần Tuyết cùng Dương Liễu bắt tay vào trang trí nhà ngói.

Nam sinh phòng 113 và 116 cũng hỗ trợ đi in danh thiếp.

Nữ sinh trong lớp nghe chuyện Tần Kiệt cùng Lâu béo mở đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại nhà ngói thì tỏ vẻ rất kinh ngạc.

Cả đám sôi nổi chạy đến xem náo nhiệt.

Thuận tiện giúp bọn họ suy nghĩ ý tưởng trang trí nhà ngói.

Mãi đến tám giờ tối, đám sinh viên mới giải tán.

Lúc Tần Kiệt và Lâu béo chuẩn bị đóng cửa đại lý thì nhìn thấy một người đứng trước cửa.

“Bạn đến gửi chuyển phát nhanh à? Nếu vậy thì ngại quá, chúng tôi còn chưa chính thức khai trương, phải đợi vài ngày nữa!”, Lâu béo bước ra tiếp đón.

“Không, cậu lầm rồi! Tôi không đến gửi chuyển phát nhanh, tôi đến tìm cậu ta…”, người kia chỉ tay về phía Tần Kiệt.

“Hả? Cậu tìm tôi?”, Tần Kiệt nhìn sang: “Có chuyện gì không?”

“Đương nhiên là có chuyện! Cậu có biết tôi là ai không?”, người kia hỏi.

“Cậu là ai?”, Tần Kiệt cảm thấy tò mò.

“Trương Uy!”

“Cậu là ai? Hống hách thế?”, Lâu béo bước lên trước, ưỡn người, muốn dùng thân thể cao lớn của mình để tạo áp lực cho người vừa đến.

“Nghe cho kỹ!”, người kia liếc nhìn Lâu béo, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, dùng ngón tay chỉ vào mình, nói: “Tôi tên là Trương Uy! Giờ thì biết tôi là ai rồi chứ gì?”

“Trương Uy?”, Lâu béo ngẩn người: “Trương Uy là ai? Chưa từng nghe! Cậu từ đâu chui ra? Đừng nói là nhà vệ sinh nha? Kiệt Tử, cậu thấy đúng không?”

“Cậu…”, Trương Uy tức nghẹn họng, cậu ta không ngờ Lâu béo lại có thể nói mình chui ra từ nhà vệ sinh, đúng là không nể mặt gì hết mà.

Một lúc lâu sau, cậu ta chỉ tay vào Lâu béo: “Tên mập chết tiệt, nghe cho kỹ đây, tôi là Trương Uy!”

“Tôi biết rồi! Không phải cậu vừa nói sao? Nhưng tôi thật sự không biết Trương Uy là ai, cũng không quen ai là Trương Uy cả! Có vấn đề gì à?”, Lâu béo gào lên.

“Cậu…”, Trương Uy chỉ tay vào Lâu béo, lắc lắc mấy cái, rồi nói: “Được, cậu chưa từng nghe qua cũng không sao! Tuy nhiên hôm nay tôi đến…”

“Đến gì mà đến? Chúng tôi đóng cửa rồi, cậu còn đến làm gì? Cố tình đúng không hả? Cút ra chỗ khác chơi, đừng ở đây ra vẻ! Trò đó của cậu không có tác dụng gì với bọn tôi đâu!”, Lâu béo hung hăng bước tới.

“Cậu…”

“Cậu gì mà cậu? Nói còn không rõ ràng, lại dám chạy đến đây la hét, còn ra thể thống gì nữa? Quay về tập nói cho rành đi rồi lại đến!”, Lâu béo cũng lười đôi co với cậu ta.

Trương Uy tức nghẹn họng.

“Tần, Tần Kiệt, tên này, tên này là người cậu tuyển đó hả? Tố chất, tố chất quá thấp. Người như cậu ta…”

“Cậu nói lại lần nữa xem, có tin tôi vả miệng cậu không hả!”, nghe Trương Uy mắng mình, Lâu béo nổi cáu, cậu ta mất hứng, trợn trừng mắt.

Còn cố ý ưỡn ưỡn cái thân hình cao lớn của mình.

Quả nhiên, Trương Uy bị dọa.

Bởi vì so với cái thân hình đồ sộ của Lâu béo thì Trương Uy trông gầy đét như que củi.

Nếu mà có đánh nhau, chắc chắn cậu ta không phải đối thủ của Lâu béo, e là sẽ chịu thiệt.

“Được! Các cậu oai lắm, được thôi! Nhưng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Các cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ cho các cậu lãnh đủ!”, Trương Uy chỉ tay vào Lâu béo, gào lên.

“Ái chà! Nhìn không ra đấy, hóa ra cậu cũng có chút can đảm! Được rồi, muốn đánh nhau đúng không, vừa khéo, ông đây đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, đến đây, thử vài chiêu xem nào!”, Lâu béo bày ra tư thế giống Diệp Vấn, để Trương Uy ra chiêu trước, đến cái gì, cậu tiếp cái đó.

Trương Uy nào dám.

Cậu ta bị thái độ nghiêm túc của Lâu béo dọa sợ, lật đật quay đầu bỏ chạy.

“Cậu, các cậu đừng có mà đắc ý! Chờ đó cho tôi! Chờ đó!”

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Trương Uy đã biến mất trong màn đêm.

Không hề quay lại.

“Nghỉ đi! Tôi còn tưởng là nhân vật hung ác nào nữa chứ! Ai ngờ là đồ đần! Ngu ngốc! Ra vẻ! Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!”

Lâu béo tỏ vẻ khinh thường, thu lại tư thế, trở về bên cạnh Tần Kiệt: “Kiệt Tử, chỉ là một tên đần mà thôi, mặc kệ cậu ta! Chúng ta mau thu dọn cho xong rồi về!”

Nói xong, lại không nghe Tần Kiệt trả lời.

Lâu béo cảm thấy tò mò.

“Kiệt Tử, thái độ của cậu là sao? Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi nở hoa à?”

Cốp!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 198: Tần Kiệt xem như đã hiểu.


Tần Kiệt cốc đầu cậu ta một cái.

“Ai ui! Đau quá! Kiệt Tử, cậu điên rồi hả? Không có chuyện gì, cậu đánh tôi làm gì?”, Lâu béo ôm đầu, oán trách.

“Tôi điên cái con khỉ. Tôi thấy cậu mới là điên rồi!”, Tần Kiệt nói.

“Tôi điên à?”, Lâu béo không hiểu ra sao: “Tôi điên cái gì hả? Tôi điên chỗ nào?”

Tần Kiệt chỉ vào chỗ Trương Uy vừa đứng, hỏi: “Cậu không biết Trương Uy là ai à?”

“Không biết! Cậu ta là ai?”, Lâu béo lắc đầu, hỏi.

“Cậu thật sự không nhớ Trương Uy là ai?”, Tần Kiệt lại hỏi.

“Tôi nhớ cái gì chứ? Kiệt Tử à, rốt cuộc cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi! Ấp a ấp úng, thiệt là! Mau thu dọn cho xong, tôi còn phải về ngủ đấy!”, Lâu béo thúc giục.

“Được rồi, tôi phục cậu rồi!”, Tần Kiệt lắc đầu, không biết phải nói gì: “Còn nhớ mấy hôm trước, lúc tôi và cậu đi gặp quản lý của chuyển phát nhanh Thần Thông, anh ta đã nói những gì?”

“Anh ta nói nhiều như vậy, sao tôi biết cậu muốn hỏi câu nào?”, Lâu béo hỏi.

“…”

Tần Kiệt xem như hiểu rõ.

Tên mập chết tiệt này thật sự không biết Trương Uy là ai.

Anh đành phải nói: “Trương Uy là người của đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại Đại học Công nghiệp Hồ, bây giờ cậu đã nhớ ra chưa?”

“Cậu ta là người của đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại Đại học Công nghiệp Hồ?”, Lâu béo ngẩn người, đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, cậu ta hốt hoảng: “A? Cậu ta, cậu ta chính là người đó?”

“Đúng vậy! Béo đại hiệp, ngài đã nhớ ra chưa?”, Tần Kiệt gật đầu nói.

“A… Chuyện này…”, Lâu béo gãi đầu, lúng túng không biết phải làm sao, cậu thật sự không ngờ, ầm ĩ cả buổi, cuối cùng Trương Uy lại là người của đại lý chuyển phát nhanh Thần Thông tại Đại học Công nghiệp Hồ.

Đây chẳng phải gà nhà đá nhau hay sao?

Nếu như cậu biết thì vừa nãy đã không tranh cãi một cách ngớ ngẩn như vậy.

Giờ thì hay rồi, làm hỏng chuyện.

Lâu béo gãi đầu: “Kiệt Tử, chuyện này nên xử lý thế nào?"

Tần Kiệt nhìn chằm chằm vào Lâu béo: “Cậu nói xem nên xử lý thế nào?”

“Cái này…”, Lâu béo lúng túng, nói: “Hay là ngày mai tôi đi xin lỗi nhé!”

“Xin lỗi cái khỉ gì!”, Tần Kiệt không biết phải nói gì: “Đắc tội cũng đã đắc tội rồi, xin lỗi làm gì? Chúng ta là tổng đại lý của liên minh ba trường, cậu đi xin lỗi cậu ta, khác nào chứng tỏ thực lực chúng ta chưa đủ, còn phải đi nịnh bợ một cái đại lý cấp dưới như cậu ta à? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải chúng ta sẽ bị người ta chê cười hay sao?”

Lâu béo: “…”

Trong lòng cậu ta lại nghĩ: Nếu cậu không muốn tôi đi xin lỗi thì nói ra làm khỉ gì.

Lải nhải suốt cả buổi, rốt cuộc nói như không nói.

“Kiệt Tử, rốt cuộc cậu có ý gì?”, Lâu béo hỏi.

“Như vậy đi. Đắc tội thì đắc tội. Dù sao cũng do cậu ta ra vẻ trước, cậu hù dọa cậu ta là đúng! Cho cậu ta một bài học, để cậu ta biết cách làm người!”, Tần Kiệt nói.

Bộp!

Lâu béo vỗ đùi cái đét, nói: “Được đó! Cậu ta muốn đánh thì đánh, sợ cái khỉ gì! Đắc tội thì đắc tội, đàn ông con trai, lớn hết rồi, sợ bóng sợ gió cái gì! Tôi thích nghe lời như vậy! Đây mới là Kiệt Tử trong suy nghĩ của tôi!”

“Cút!”, Tần Kiệt liếc mắt.

“Ha ha!”, Lâu béo vờ bỏ đi, sau đó lại trở về, nói: “Ngày mai, nếu cậu ta thật sự đến gây rối, cậu định xử lý thế nào? Đánh hay là…”

“Đánh đánh đánh! Đánh cái con khỉ! Chúng ta là sinh viên, đánh nhau là trái với nội quy của trường, đến lúc đó, cậu cảm thấy trường học còn có thể cho cậu làm đại lý chuyển phát nhanh à? Tên mập chết tiệt này, làm việc mà không biết suy nghĩ. Động não, hiểu không?”

Tần Kiệt tức giận quát lên.

“Ha ha, có cậu dùng đầu óc rồi, cần gì tôi nữa? Tôi chỉ cần dùng nó với Liễu Nhi mà thôi!”, Lâu béo cười khoái chí.

“…”

Tên mập chết tiệt này bị sắc làm mờ mắt rồi.

Tần Kiệt xem như đã hiểu.

Lúc này đây, rốt cuộc anh cũng hiểu vào thời cổ “vua không tảo triều” có nghĩa là gì.

Chính là giống như tên mập chết tiệt này, chơi gái đến mức mất trí.

“Cười cười cái con khỉ! Đừng có cười nữa! Nếu ngày mai cậu ta lại đến, tôi sẽ khiến cậu ta ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần!”, Tần Kiệt nói.

“Thật à?”, Lâu béo không tin.

“Cậu nói thử xem?”, Tần Kiệt hỏi lại.

“Được! Tôi tin cậu! Coi như tôi chưa nói gì cả! Cậu đã có biện pháp rồi thì chúng ta cũng không cần nói đi nói lại nữa, mau chóng thu dọn cho xong còn về. Mấy ngày nay trời lạnh, Liễu Nhi của tôi ở nhà một mình, chăn đệm chắc chắn rất lạnh, tôi phải mau trở về làm ấm giường, để Liễu Nhi không bị lạnh!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 199: Dáng người vừa vặn.


Tần Kiệt: “…”

Tên béo chết tiệt này, thật là…

Haiz, thôi bỏ đi.

Nói Trương Lâu không bằng nói anh.

Bởi vì ngay lúc này anh cũng ghen tị với cuộc sống hai người của Trương Lâu.

Haiz~

Mau thu dọn đồ đạc thôi.

Ngăn cản đời sống lứa đôi của người ta đồng nghĩa với việc đoạn tuyệt đường con cái của người ta.

Mau thả người thôi!

Một lúc sau, Trương Lâu vội vàng trở về căn nhà thuê.

Tần Kiệt một mình ngược gió bắc trở về kí túc xá trống trải.

Tiết trời đầu xuân ở miền Nam vẫn còn rất lạnh.

Vào thời điểm năm 2008, trong kí túc xá vẫn chưa có điều hòa, cũng không có máy sưởi.

Diện tích phòng lại lớn.

Lại có một mình Tần Kiệt.

Nói thật.

Tần Kiệt cũng cảm thấy rất lạnh.

Chui vào trong chăn, anh nhớ lại những lời nói lúc nãy của tên Béo.

Chăn bông ấm áp.

Không biết lúc này Tần Tuyết có lạnh không?

Nhìn điện thoại, mới có khoảng chín giờ.

Anh liền gọi cho cô.

“Muộn thế này mà anh chưa ngủ à?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tần Tuyết.

“Ừ, anh nhớ em!”

“Nhớ em? Nhớ em thì mau kiếm được mười triệu tệ đi! Em ở kí túc xá một mình lạnh chết đi được”, trong điện thoại truyền đến giọng nói bất mãn của Tần Tuyết.

“Tuyết Nhi, em cũng thấy lạnh đúng không? Anh có một cách khiến em hết lạnh, có muốn nghe không?”, Tần Kiệt thích thú.

“Cách gì? Mau nói đi”, Tần Tuyết hỏi.

“Anh đưa em ra ngoài ngủ một tối, ôm em…”

“Đồ lưu manh!”

Tút tút~

Không đợi Tần Kiệt nói xong, Tần Tuyết tức giận cúp điện thoại.

Tần Kiệt: “…”

Cái gì vậy.

Tự em nói lạnh mà.

Nên anh mới đề xuất ra cách đó.

Tại sao em lại mắng anh là cái đồ gì.

Anh rất trong sáng mà.

Anh là sinh viên ba tốt đấy.

Haiz.

Ngày nay, thật khó để làm được sinh viên ba tốt: ăn đậu hũ tốt, chơi điện tử tốt, mắng người tốt.

Tần Kiệt thở dài rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ, anh nhìn thấy một người con gái.

Cô gái quay lưng lại với anh.

Bóng lưng rất xinh đẹp.

Dáng người vừa vặn.

Nhìn thôi mà anh cũng muốn ch** n**c miếng.

Anh đuổi theo.

Ôm lấy cô gái.

“Tuyết Nhi, anh đến rồi!”

Nhưng khi cô gái quay lại, Tần Kiệt sợ tới mức ngã quỵ trên mặt đất.

Bởi vì cô gái mà anh ôm không phải là Tần Tuyết, mà là một con quỷ với nửa bên mặt là máu thịt nửa bên kia là xương.
 
Back
Top Bottom