Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 170: “Một ít đặc sản!”


“Cheer!”

“Cheer!”

Uống cạn một ly, kế đó bắt đầu dùng món.

Sau đó ngồi tám chuyện.

Nói về kỳ nghỉ đông của từng người.

Đương nhiên, người nói đầu tiên chính là Tần Kiệt.

Sau đó là Tần Tuyết.

Tiếp theo là Lâu béo cùng Dương Liễu.

Tiếp sau đó là Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai.

Cuối cùng đến phiên Vương Tinh và Cung Thiến Thiến.

Hết cặp này đến cặp khác.

Trò chuyện rất là vui vẻ…

Ngày 17 tháng 01.

Một ngày sau ngày khai giảng.

Tần Kiệt đã dậy từ rất sớm.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, anh mang theo một ít quà biếu, mua một cây thuốc Hoàng Hạc Lâu, gói lại bằng giấy báo, từ sớm tinh mơ đã chạy đến cửa phòng giáo vụ đứng chờ.

Trong khoảng thời gian đó, liên tục có giáo viên đi qua, Tần Kiệt không ngừng chào hỏi.

Mãi đến tám giờ sáng, rốt cuộc chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm của phòng giáo vụ, cũng xuất hiện.

“Hửm? Tần Kiệt, là em à! Em đến tìm tôi sao?”, chủ nhiệm Lưu trông thấy Tần Kiệt đứng trước cửa phòng làm việc của mình thì có hơi kinh ngạc.

“Haha, không phải vừa mới khai giảng sao, hồi đầu năm mới vẫn chưa chúc Tết thầy, giờ xem như chúc Tết muộn vậy!”, Tần Kiệt cười nói.

“Thằng nhóc này…”, chủ nhiệm Lưu chỉ chỉ tay, rồi mở cửa: “Vào đi thôi!”

“Được ạ!”

Tần Kiệt cười ha hả, mang quà đi vào.

Tổng cộng có hai chai rượu Hoàng Hạc Lâu.

Được đặt ở một góc khuất không đáng chú ý.

Sau đó, Tần Kiệt lấy từ trong túi đựng rượu ra một cái gói bằng giấy báo.

Đặt trước mặt chủ nhiệm Lưu khi ông vừa ngồi xuống.

“Đây là cái gì?”, chủ nhiệm Lưu tỏ vẻ không hiểu.

“Một ít đặc sản!”, Tần Kiệt cũng không nói rõ.

“Không phải nhà em ở trong thành phố này à? Có đặc sản gì chứ?”, miệng thì nói vậy, nhưng chủ nhiệm Lưu vẫn duỗi tay mở gói giấy báo kia ra.

Ngay sau đó, một cây Hoàng Hạc Lâu xuất hiện trong tầm mắt.

“Quá mắc, không được! Em cầm về đi!”, chủ nhiệm Lưu vội vàng gói nó lại lần nữa.

“Thầy ơi, em đã đi một chuyến rất xa, cũng rất vất vả, giờ thầy lại bảo em lấy về, không hợp lý chút nào! Thầy cứ mạnh dạn mà nhận. Đặc sản mà, đương nhiên phải đối xử thật đặc biệt! Thầy nói có đúng không?”

“Thằng nhóc này!”, đã nói đến nước này rồi, chủ nhiệm Lưu còn có thể nói gì được nữa.

Dĩ nhiên là dứt khoát nhận lấy.

Đem Hoàng Hạc Lâu bỏ vào ngăn kéo.

Sau đó, chủ nhiệm Lưu bảo Tần Kiệt ngồi xuống.

“Nghe nói năm ngoái, trong nửa học kỳ trước, mấy người các cậu liên kết với Đại học Nông nghiệp Hoa Trung, cùng thực hiện dự án Thu mua phế liệu?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.

“Ha ha, không có gì qua được mắt thần của thầy!”, Tần Kiệt không phủ nhận.
“Đây là trường học, sao tôi lại không biết được chứ!”, chủ nhiệm Lưu nói: “Chuyện này rất tốt! Có thể làm tăng thêm mối quan hệ của ba trường!”

Ads
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 171: Đây là một xu thế.


“Khởi nghiệp ấy mà, đương nhiên phải hợp tác bền vững mới tốt! Mỗi trường đều có ưu thế và hạn chế! Ba trường liên kết, các em có thể bổ sung cho nhau! Vừa có thể tăng thêm thu nhập, lại có thể học hỏi kinh nghiệm, bù đắp những thiếu sót của bản thân, chuyện này rất tốt! Tôi và nhà trường đều ủng hộ! Hi vọng các em tiếp tục duy trì!”

“Cảm ơn Chủ nhiệm Lưu và trường học đã ủng hộ!”, Tần Kiệt cười ha ha, giây tiếp theo, anh lại đổi chủ đề: “Tuy nhiên, hôm nay em đến đây, thứ nhất là để chúc Tết thầy, tuy là đã muộn, thứ hai là có chuyện muốn nhờ thầy chỉ dạy!”

“Tôi biết ngay tên nhóc nhà cậu không có việc thì không đi lễ chùa mà! Nói đi, muốn hỏi cái gì?”, chủ nhiệm Lưu cười nói.

“Là như thế này, chủ nhiệm Lưu!”, Tần Kiệt ngồi thẳng người, vẻ mặt rất nghiêm túc và chăm chú: “Gần đây, em có nghe nói Công ty chuyển phát nhanh Thần Thông đang tuyển đại lý tại trường!”

“Ừm, chuyện này tôi có nghe nói, trên cột điện phía ngoài trường có dán áp phích quảng cáo của bọn họ đấy! Sao hả? Em muốn làm đại lý?”, chủ nhiệm Lưu nghe ra dụng ý của Tần Kiệt.

“Đúng vậy! Em có ý định như vậy!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Tần Kiệt à, theo tôi được biết, hiện nay ở trong nước, dịch vụ chuyển phát nhanh hàng đầu, có thực lực mạnh nhất cũng như mạng lưới kinh doanh rộng nhất chính là Cục bưu chính. Lý do vì sao em lại chọn làm đại lý của Chuyển phát nhanh Thần Thông?”

“Em đã tìm hiểu về công ty này, nó mới thành lập chưa lâu, chỉ mới vài năm mà thôi. Hoạt động kinh doanh chủ yếu tại phía nam! Năm nay mới bắt đầu mở rộng quy mô đến tỉnh Sở của chúng ta!”

“Nhưng vẫn là một doanh nghiệp tư nhân. So với Cục bưu chính, thực lực của công ty chuyển phát nhanh này có chênh lệch rất lớn, lý do vì sao em lại chọn nó, em có thể nói với tôi được không?”

Nói xong, chủ nhiệm Lưu chăm chú nhìn Tần Kiệt.

Xem ra, không giống như là đang đùa.

Ông ấy rất muốn biết lý do thực sự khiến Tần Kiệt lựa chọn Chuyển phát nhanh Thần Thông.

Về điểm này, Tần Kiệt dám khẳng định, chắc chắn không sai.

Cười cười.

Nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Lưu đã quan tâm. Thầy từ từ nghe em nói!”

“Mấy năm gần đây, kinh tế tỉnh ta phát triển nhanh chóng, điều kiện sống của mọi người cũng dần được cải thiện, nhu cầu đối với các loại vật tư cũng ngày càng phong phú hơn!”

“Hàng hóa trong cả nước, thậm chí là trên toàn thế giới liên tục được chuyển đến. Hiện tại đã như vậy, tương lai cũng vậy, có khi còn nhiều hơn”.

“Nhưng nói đến ngành Vận chuyển ở tỉnh ta, bao gồm cả Cục bưu chính, cũng chỉ có một đơn vị độc quyền. Rất rõ ràng, thực trạng như vậy hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu phát triển kinh tế hiện nay!”

“Em đã nghiên cứu kỹ tình hình của dịch vụ giao nhận và chuyển phát nhanh tại tỉnh Phát Đạt ở duyên hải, và nhận thấy hoạt động kinh doanh dịch vụ giao nhận và chuyển phát nhanh của bọn họ rất phát triển, từ đó, em cảm thấy tình hình hiện tại của họ, sẽ chính là tình hình trong tương lai của tỉnh Sở, với tư cách là vùng nội địa!”

“Vừa khéo, Chuyển phát nhanh Thần Thông đã bắt đầu tiến vào thành phố chúng ta. Trước khi chuyển phát nhanh Thần Thông mở rộng quy mô tại tỉnh ta, em muốn nhân cơ hội giành quyền đại lý, chiếm trước ưu thế!”

“Em tin rằng sau khi giành được, nhu cầu dịch vụ chuyển phát nhanh trong nội bộ trường chúng ta chắc chắn sẽ bùng nổ!”

“Mấy thứ này đều là nhận định cá nhân của em! Chủ nhiệm Lưu, không biết thầy cảm thấy thế nào?”

“A? Thật à?”

Chủ nhiệm Lưu im lặng suy nghĩ.

Những điều Tần Kiệt vừa nói nghe thì rất đơn giản.

Nhưng với tư cách là một người từng trải, ông nghe ra được rất nhiều chỗ khác biệt.

Hiện tại của tỉnh Cường vùng duyên hải chính là tương lai của tỉnh Sở trong nội địa.

Vùng duyên hải có thể phát triển dịch vụ giao nhận và chuyển phát nhanh, trong tương lai, tỉnh Sở cũng sẽ như vậy.

Đây là một xu thế.

Một xu thế lớn.

Một xu thế phát triển tất yếu.

Hơn nữa, kể từ khi vị kia nhậm chức cho đến nay, trong vòng bốn năm liên tục, kinh tế tỉnh Sở đã phát triển nhanh chóng.

Vượt xa các tỉnh xung quanh.

Trở nên nổi bật.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 172: Là một ngành mới!”


Có dấu hiệu đảo ngược sự sụp đổ trong nội bộ.

Kinh tế phát triển, đời sống người dân trở nên sung túc, người dân sung túc thì các nhu cầu tiềm ẩn sẽ bộc phát.

Để đáp ứng điều đó, chuyển phát nhanh chính là điểm then chốt.

Thoạt nhìn, tất cả những điều này nghe có vẻ rất tầm thường.

Nhưng lại rất có logic.

Từng mắc xích liên kết nhau.

Rất khéo léo.

Chứng minh đó không đơn thuần là suy nghĩ nhất thời của Tần Kiệt.

Nhất định là đã trải qua quá trình điều tra cùng nghiên cứu.

Có thể thấy được Tần Kiệt có cái nhìn rất độc đáo.

Nhưng chủ nhiệm Lưu đâu biết rằng, sở dĩ Tần Kiệt muốn nắm lấy Chuyển phát nhanh Thần Thông, nguyên do cũng không phải như thế.

Tần Kiệt là người chết đi sống lại.

Anh hiểu rất rõ những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Hiện tại là năm 2008.

Chuyển phát nhanh Thần Thông vừa mới tiến quân vào tỉnh Sở.

Dựa theo ký ức kiếp trước, chính vào lúc này, Chuyển phát nhanh Thần Thông đã mở ra lịch sử tiên phong cho công cuộc chinh phục và chiếm lĩnh thị trường tại tỉnh Sở.

Hiện tại gặp được, đương nhiên Tần Kiệt sẽ không bỏ qua cơ hội.

Mặt khác, hoạt động kinh doanh siêu thị của Tần Kiệt cũng cần hệ thống giao nhận, vận chuyển.

Và trước khi thành lập hệ thống giao nhận, vận chuyển, Tần Kiệt muốn luyện tập một phen.

Anh muốn dẫn đầu phát triển dịch vụ chuyển phát nhanh.

Đặt nền móng cho tương lai.

Đương nhiên, anh sẽ không nói với chủ nhiệm Lưu về những điều này.

Sau khi nói xong, anh lẳng lặng chờ đợi chủ nhiệm Lưu đưa ra quyết định.

Một phút trôi qua.

Chủ nhiệm Lưu không lên tiếng.

Hai phút trôi qua.

Chủ nhiệm Lưu vẫn còn đang suy tính.

Ba phút trôi qua.

Chủ nhiệm Lưu vẫn không mở miệng.

Cho đến năm phút sau, ông ấy mới nở nụ cười.

Ánh mắt nhìn Tần Kiệt tràn đầy tán thưởng.

“Ừm, những gì em nói, vừa rồi tôi đã suy nghĩ, rất có lý!”, chủ nhiệm Lưu nở nụ cười.

“Thật ạ? Nói như vậy có nghĩa là chủ nhiệm Lưu sẽ không phản đối, đúng không?”, Tần Kiệt cười hỏi.

“Đương nhiên không phản đối!”, chủ nhiệm Lưu lắc đầu: “Vẫn là câu nói cũ, trường của chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cổ vũ sinh viên khởi nghiệp ngay trong khuôn viên trường. Bất kể sinh viên có thực hiện dự án gì đi nữa, chỉ cần là hợp pháp, cũng đều có lợi cho sự thúc đẩy nền kinh tế quốc gia!”

“Nếu có thể mang đến lợi ích cho công cuộc thúc đẩy xã hội phát triển, trường chúng ta sẽ luôn ủng hộ! Đương nhiên, nói đến các dự án khởi nghiệp ngay trong khuôn viên trường, cũng cần phải lưu ý đến việc hỗ trợ học sinh - sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, mà điểm đó, hiện tại em đang làm rất tốt!”

“Ha ha, chủ nhiệm Lưu, thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ giúp đỡ học sinh - sinh viên có hoàn cảnh khó khăn! Tuy nhiên, chuyển phát nhanh hoàn toàn khác với thu mua phế liệu trong trường! Là một ngành mới!”

“Trong mắt nhiều người, nó còn rất mới và không có nhiều triển vọng! Mặt khác, muốn hoàn thành mục tiêu kinh doanh đòi hỏi phải tìm kiếm khách hàng. Đó là một công việc rất tốn thể lực! Em có thể giúp đỡ học sinh - sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, nhưng bọn họ có kiên trì được hay không thì em không dám cam đoan. Về việc này, mong chủ nhiệm Lưu có thể thấu hiểu!”

Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Em nói không sai. Tìm kiếm khách hàng quả thực là một công việc tốn thể lực. Tuy nhiên, các em là sinh viên, mục đích cuối cùng là tốt nghiệp. Dự án này cứ xem như là tập dượt trước khi tốt nghiệp đi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 173: Chỉ cần em cố hết sức là được!”


“Nếu bọn họ không kiên trì nổi, trường học cũng sẽ không trách em! Chỉ cần em cố hết sức là được!”

“Chủ nhiệm Lưu đã nói như vậy thì em yên tâm rồi! Vậy thì chuyện em muốn mở đại lý chuyển phát nhanh trong khuôn viên trường…”

Tần Kiệt không nói hết câu, anh tin chủ nhiệm Lưu sẽ nói thay anh phần còn lại.

Quả nhiên.

“Dự án này ấy à, nếu em muốn làm, cá nhân tôi có thể đại diện cho trường phê duyệt!”, nói xong, chủ nhiệm Lưu lấy ra một tờ khai các dự án khởi nghiệp trong khuôn viên trường, đặt trước mặt Tần Kiệt: “Điền vào là được! Tôi sẽ gửi cho hiệu trưởng xem và ký duyệt!”

“Cảm ơn chủ nhiệm Lưu!”, Tần Kiệt nhướng mày mừng rỡ, vội vàng điền thông tin vào tờ khai.

Không bao lâu sau, anh đã điền đủ các mục.

Nói: “Còn có một vấn đề, em hi vọng nhà trường có thể giúp đỡ!”

“Em cứ nói, có gì khó khăn cần trường giúp em giải quyết à?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.

“Em cảm thấy nếu em khởi nghiệp trong khuôn viên trường, vậy thì nhất định phải có một gian hàng cố định!”, Tần Kiệt nói: “Em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một chỗ là tương đối phù hợp, thế nhưng em không dám chắc trường học có thể phê duyệt cho em sử dụng hay không!”

“A, là chỗ nào? Nói tôi nghe thử!”, chủ nhiệm Lưu tò mò hỏi.

“Nhà kho bỏ trống nằm cạnh con đường dọc theo sông Tuần Tư!”, Tần Kiệt nói.

“Hử?”, chủ nhiệm Lưu cảm thấy rất khó hiểu.

Cái nhà kho kia vốn là một gian nhà ngói.

Đã cũ lắm rồi.

Chỉ có một tầng.

Tuy có đến ba cái mặt tiền bao quanh, chính giữa còn có một cái sân nhỏ.

Nhưng bởi vì đã quá cũ, cho nên từ lâu trường học đã không dùng đến nữa.

Bên trong chỉ có một ít bàn học cũ bị vứt đi cùng một vài thứ linh tinh khác.

Ngày thường, sinh viên đi ngang qua cũng không chú ý đến nó.

Sao Tần Kiệt lại vừa ý nó?

“Tần Kiệt, em có thể nói với tôi vì sao muốn dùng đến căn nhà ngói kia không?”, chủ nhiệm Lưu muốn biết đáp án.

Tần Kiệt cười nói: “Trường chúng ta rất lớn, chia làm hai khu đông tây! Sông Tuần Tư chảy ngang qua càng khiến khuôn viên trường bị chia làm hai nửa. Nửa bên trái có công viên Dâu Tây, cũng là ký túc xá nữ lớn nhất của trường!”

“Nửa còn lại đối diện với công viên Dâu Tây, chính là khu nhà dạy học. Mà ký túc xá nam lại cách khu dạy học không xa”.

“Theo lý mà nói, căn nhà ngói kia không có bao nhiêu giá trị! Nhưng nếu dùng nó làm văn phòng chuyển phát nhanh thì… nhà ngói cũng rất có giá trị đấy!”

“Ồ, trong này có điểm tinh túy gì à?”, chủ nhiệm Lưu tò mò, càng nghe càng thấy thú vị.

“Đương nhiên là có!”

Tần Kiệt cười cười, nói tiếp: “Nhà ngói ở giữa công viên Dâu Tây và khu dạy học. Sau khi tan học, các nữ sinh phải qua đường để trở về. Còn nam sinh chúng em, tuy rằng không phải qua sông Tuần Tư, nhưng vừa ra khỏi khu nhà dạy học là có thể trông thấy nhà ngói”.

“Nếu như đặt văn phòng chuyển phát nhanh tại đó, có thể phục vụ cả hai nhóm đối tượng. Bởi vì nhà ngói cách khu dạy học tương đối gần, thuận tiện để các giáo viên đến gửi bưu kiện, còn sinh viên thì sao? Mỗi ngày các bạn đều phải đi đến khu dạy học, tan học, các nữ sinh đều phải qua đường để về ký túc xá, muốn gửi bưu kiện chuyển phát nhanh chỉ là việc tiện đường mà thôi!”

“Còn nam sinh chúng em, nếu muốn gửi bưu kiện, chỉ cần tranh thủ thời gian rãnh lúc hết tiết là được, không trễ giờ học, cũng không trễ nãi công việc, rất thuận tiện!”

“Chủ nhiệm Lưu, thầy cảm thấy thế nào?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 174: “Đang ở đâu đấy Béo?”


Chủ nhiệm Lưu im lặng.

Một bản đồ về vị trí địa lý của nhà ngói xuất hiện trong đầu ông.

Đúng vậy, như Tần Kiệt nói, vị trí của nhà ngói rất đặc biệt.

Tuy rằng tuổi của căn nhà đã lâu lắm rồi, không còn sử dụng được nữa.

Nhưng nếu dọn dẹp sạch sẽ, sửa sang lại một lượt, dùng nó để làm văn phòng chuyển phát nhanh thì sẽ là một nơi rất tốt.

Từ đây có thể thấy, Tần Kiệt đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Không phải là suy nghĩ nông nổi.

Con mắt tinh tường, có sự quyết đoán, còn là một người khá trầm ổn.

Là tố chất của người khởi nghiệp.

Chủ nhiệm Lưu càng nghĩ càng cảm thấy thằng nhóc Tần Kiệt này rất có đầu óc.

Càng nhìn Tần Kiệt, ông càng thích.

Một lúc lâu sau.

Ông mở miệng.

“Ừ, em nói có lý! Cá nhân tôi không có ý kiến gì về việc nhà ngói. Em hãy ghi rõ vào đơn đăng kí, sau đó tôi sẽ đề cập nó với hiệu trưởng”.

“Em cảm ơn chủ nhiệm Lưu!”, Tần Kiệt cười.

Nếu chỉ là việc giành được quyền đại lý ba trường thì rất dễ.

Nhưng nếu muốn tìm kiếm một văn phòng miễn phí thì không dễ.

Bây giờ chủ nhiệm Lưu đã đồng ý rồi.

Tất nhiên anh rất vui mừng.

“Đừng vui mừng sớm quá, hiệu trưởng vẫn còn chưa đồng ý đâu, đợi có chỉ thị của hiệu trưởng rồi em vui mừng cũng chưa muộn! Còn gì cần thầy giúp nữa không?”, chủ nhiệm Lưu hỏi.

“Hết rồi ạ, chỉ có vậy thôi. Em không làm phiền thầy những cái khác nữa ạ”, Tần Kiệt nói.

“Ừ, rất tốt, không có việc gì nữa thì quay về lớp học đi!”

“Buổi chiều em không có tiết học ạ, nên em ở đây nói chuyện với thầy”.

“Thằng nhóc này, bớt bớt đi! Nói chuyện với em thì tôi làm việc kiểu gì? Đừng ở đây nữa, mau cuốn xéo đi! Có em ở đây thầy không làm việc được!”

“Haha, nếu đã như vậy thì em về đây! Thầy làm việc đi ạ!”

“Biến đi!”

“Haha!”

Tần Kiệt rảo bước ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm Lưu.

Sau khi đi ra, anh vô cùng hưng phấn.

Mặc dù chủ nhiệm Lưu nói anh không nên vui mừng quá sớm, hiệu trưởng vẫn chưa đồng ý.

Nhưng anh có thể tưởng tượng ra cảnh đó.

Chủ nhiệm Lưu đã nhận thuốc lá và rượu của anh nên chắc chắn sẽ giúp anh xử lý việc này.

Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.

Tiếp theo đây, việc anh cần làm là liên lạc với người của Đại học Công Nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương và Đại học Nông Nghiệp Hoa Trung.

Không thể chỉ mỗi mình anh hành động mà hai trường còn lại không có động tĩnh gì.

Sau khi ra khỏi văn phòng giáo vụ, anh lập tức gọi điện cho Trương Lâu.

“Đang ở đâu đấy Béo?”

“Đang ở kí túc xá chơi điện tử”.

“Mẹ kiếp! tôi ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo, cậu thì ở kí túc xá chơi điện tử hưởng phúc, được đấy! Đừng chơi nữa, mau cút ra đây cho tôi!”, Tần Kiệt hét lên.

“Hehe, Kiệt Tử, tôi vừa mới vượt qua cửa thứ ba, sắp vượt qua cửa thứ tư rồi, có thể…”

“Không được! tôi cho cậu 5 phút, mau đến dưới tòa nhà giáo vụ gặp tôi! Nếu không thì cậu đừng mong kiếm tiền nữa!”

Tút Tút~

Anh lập tức cúp điện thoại.

Không cho Trương Lâu một chút cơ hội nào.

Trương Lâu sững sờ, có chút mơ hồ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 175: Cậu thật là giỏi.


Cái gì vậy.

Chơi điện tử cũng không xong.

Quá hống hách rồi.

Ơ, không đúng, Kiệt Tử nói không đến kịp thì không kiếm tiền.

Mẹ kiếp!

Cái này không được.

Trương Lâu vội vàng mặc quần áo, đi giày rồi chạy vội ra ngoài.

“Tôi nói này Béo ơi, mới sáng sớm ngày ra, cậu làm cái trò gì vậy? ồn chết đi được!” Khương Tiểu Nha phàn nàn.

“Cậu ngủ đi, liên quan gì đến cậu!”

Rầm~

Trương Lâu giơ ngón tay thối với Khương Tiểu Nha rồi đóng cửa chạy đi.

“Mẹ kiếp! Trương Lâu kiêu thế nhỉ. Tinh Tử, cậu nói xem cậu ta với Kiệt Tử đang làm cái gì vậy?”

“Có trời mới biết. Có lẽ việc thu mua phế liệu bắt đầu rồi. Haiz, không nói nữa, hôm qua chơi đến nửa đêm, buồn ngủ quá, ngủ thôi!”

“Cũng đúng, ngủ tiếp đi!”

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh tiếp tục ngủ.

Trương Lâu vội vàng chạy tới tòa nhà dạy học.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Bốn phút.

Bốn phút năm mươi giây.

Bốn mươi giây.

Ba mươi giây.



Mười giây.

Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rôi. Cuối cùng cũng nhìn thấy biển hiệu của khu giáo vụ.

Trương Lâu vẫy vẫy tay với Tần Kiệt, vội vàng dừng lại thở hổn hển.

Mồ hôi lấm tấm trên trán.

Để đến đúng giờ, cậu ta đã chạy rất nhanh.

Thở không ra hơi.

Có thể nói là cực kỳ mệt mỏi.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Kiệt rồi, cậu ta đương nhiên là dừng lại thở lấy hơi rồi.

Phù phù!

Hít vào từng ngụm lớn.

Tần Kiệt đi về phía Trương Lâu.

“Coi như cậu biết điều, không đến muộn!”, Tần Kiệt đá một phát.

Phốc~

Trương Lâu ngã xuống đất.

“Á, cậu đá tôi làm gì? Tôi mệt gần chết đây này!”, Trương Lâu thở hổn hển.

“Không tạo áp lực cho cậu thì cậu không tiến bộ!”, Tần Kiệt cười.

“Nhưng, nhưng cậu không cần bắt tôi trong năm phút phải chạy đến, cậu, cậu có biết, mệt, mêt chết đi được, so với, so với đi cùng với con gái còn mệt hơn!” Trương Lâu nói không ra hơi.

Phốc~

Tần Kiệt suýt thì phun nước trong miệng ra.

Cậu đó.

Chạy bộ thôi cũng liên hệ so sánh với con gái được.

Cậu thật là giỏi.

Một đại diện tiêu biểu cho bộ não của phụ nữ.

Tần Kiệt lại đá một phát.

“Tôi bảo cậu chạy là muốn tốt cho cậu”.

“Hả? Vậy mà còn bảo tốt cho tôi? Vớ vẩn quá”, Trương Lâu không tin.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 176: Hai người nhất thời sửng sốt.


“Cậu không tin đúng không? Cậu nghĩ mà xem, cậu béo thế này, Dương Liễu nhà cậu lại gầy như thế, cậu không nghĩ cho Dương Liễu nhà cậu à?”, Tần Kiệt nói.

“Hả?”, Trương Lâu không nói, ngây ra.

Một lúc sau, cậu ta gãi đầu: “Kiệt Tử, cậu nói có vẻ có lý đấy. Dương Liễu vẫn hay bảo tôi quá nặng, cô ấy chịu không nổi! Xem ra tôi nên giảm béo rồi, nếu không cô ấy bị bẹp mất thì làm sao?”

Tần Kiệt: “…”

Bẹp sao?

Hình ảnh đó thật đáng sợ.

Nhưng Lâu béo thật sự quá béo.

Về lâu về dài, chuyện đó thật sự có thể xảy ra.

“Khụ khụ~”

Tần Kiệt ho khan vài tiếng.

“Được rồi, nghỉ ngơi đủ chưa? Nếu nghỉ đủ rồi thì cùng tôi đi đến Đại học Công Nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương tìm Tôn Xung!”, Tần Kiệt nói.

“Nhanh thế?”, Trương Lâu ngẩn ra: “Nhà trường đồng ý rồi?”

“Tôi đích thân ra tay thì có chuyện gì mà không xử lý được? Tôi nói cho cậu nghe, chủ nhiệm Lưu không chỉ đồng ý với đơn xin của tôi mà còn cho chúng ta sử dụng miễn phí một nơi”, Tần Kiệt khoe khoang.

“Thật không?”, Trương Lâu hai mắt sáng lên, trở mình đứng dậy, lắc lắc cánh tay Tần Kiệt: “Không trêu tôi đấy chứ?”

“Cái tay, cái tay của cậu kìa. Ban ngày ban mặt, tôi không muốn bị người khác hiểu lầm rằng cậu có suy nghĩ bậy bạ với tôi đâu. Mau bỏ tay ra!”, Tần Kiệt chỉ tay của Trương Lâu, vô cùng chán ghét.

“Haha, lỡ tay, lỡ tay!”, Trương Lâu bỏ tay ra, cười haha.

Khuôn mặt mập mạp đó mỗi khi cười lên nhìn giống cái đầu heo, mũm mĩm, từng tảng thịt rung lên. Tần Kiệt cảm thấy có chút buồn nôn.

“Mau đi!”, Tần Kiệt liếc mắt với Trương Lâu, rồi đi về phía Đại học Công Nghệ Hoa Nam, phân hiệu Ngũ Xương.

“Đợi tôi với!”

“Không phải cậu nói là không muốn vị kia nhà cậu bị bẹp dí mà? Còn không đuổi theo, tập thể dục đi.

Trương Lâu: “…”

Ừ nhỉ, tôi muốn gầy đi một tý.

Không để Dương Liễu của tôi bị bẹp dí được.

Cố lên!

Giảm béo.

Gầy đi nào!

Trương Lâu làm một động tác ra hiệu cố lên.

Cố gắng đuổi theo Tần Kiệt.

Tần Kiệt quay đầu lại nhìn, rồi lắc lắc đầu.

Không nhịn được cười.

Nhưng nói thật là Trương Lậu cần phải giảm béo.

Cậu ta nặng hơn trăm cân nằm đè lên người Dương Liễu.

Dương Liễu không bị bẹp dí mới lạ!

Nói như thế thì gầy một tý mới tốt.

Gầy có phúc.

Hihi~

Một lát sau, trong sân thể dục của trường Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ.

“Kiệt Tử, cũng sắp 20 mươi phút rồi, Giang Lỗi vẫn chưa đến, có phải không muốn hợp tác nữa không?”, Lâu béo liếc nhìn thời gian, chưa đầy 5 phút nữa là được 20 phút rồi, cậu đã có chút gấp gáp.

“Gấp cái gì chứ? Nói không chừng người ta có việc bận chẳng hạn? Đợi thêm chút đi!”, Tần Kiệt không mấy quan tâm.

“Thật ngại quá, vừa rồi có chút việc cần xử lý nên đến muộn để mọi người chờ lâu rồi!”

Tần Kiệt vừa mới dứt lời, sau lưng đã truyền đến giọng nói của người đàn ông.

Tần Kiệt và Lâu béo cùng ngoái đầu nhìn lại.

Hai người nhất thời sửng sốt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 177: Một tháng sẽ được 18 ngàn!”


Bởi vì người vừa mới vừa lên tiếng đích thật là người họ chờ đợi đã lâu, Giang Lỗi.

Người phụ trách phần việc bên trường Đại học Công nghệ nam Hoa Hạ.

Lâu béo đột nhiên muốn đánh người.

Cái tên này.

Khi nãy tôi nói thì cậu không xuất hiện, vừa mới dứt lời giây tiếp theo đã thấy có mặt.

Đây không phải cố ý đánh vào mặt người khác à.

“Haha~”, Tần Kiệt cười nói: “Lâu béo không nhìn ra đấy nhỉ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền!”

“Nói tôi cái gì cơ?”, Giang Lỗi ngồi xuống trước mặt hai người, cười hỏi.

“Haha, không có gì. Tên béo này nói cậu còn bận đi tán gái đấy!”, Tần Kiệt tìm cớ cho qua.

“Haha, Trương Lâu cậu nghĩ ai cũng giống mình hả, nhìn thấy gái đẹp là bất động không đi! Tôi đi làm việc quan trọng mà!”, Giang Lỗi lắc đầu, nở nụ cười.

Lâu béo lúc này cũng rất xấu hổ.

Cái chuyện này.

Khả năng khiến cậu ta mắc nghẹn rồi.

“Được rồi, không nói về Lâu béo nữa, nói chuyện chính đi!”, Tần Kiệt trở lại chuyện chính: “Tôi và Lâu béo đến tìm cậu là muốn thương lượng chuyện đại lý chuyển phát nhanh!”

“Chuyển phát nhanh?”, Giang Lỗi có chút nghi ngờ: “Đùa cái gì vậy, có bền được không?”

“Có, so với tái chế phế phẩm còn có hi vọng thành công cao hơn!”, Tần Kiệt nói.

“Hửm? Kéo dài hơn hả? Thật hay đùa vậy?”, Giang Lỗi cũng có hứng thú hỏi lại.

“Đương nhiên là thật rồi!”, Tần Kiệt đã sớm nắm bắt được tâm lý chuẩn bị thuyết phục.

Đại khái ý muốn nói là sự kết hợp giữa tình hình kinh tế hiện tại trước mắt và xu hướng phát triển trong tương lai của tỉnh Sở.

Anh còn phân tích về dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường, sau khi tốt nghiệp, ngộ nhỡ nhà trường muốn thu hồi và ủy thác lại cho sinh viên đại học thì lúc đó phải làm thế nào.

Khi nhắc đến vấn đề này Giang Lỗi cũng trầm mặc.

Sau khi nếm được trái ngọt từ dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường, cậu ta cũng không muốn từ bỏ dự án này.

Nhưng Tần Kiệt nói cũng đúng.

Dự án này nếu chờ sau khi cậu tốt nghiệp chưa chắc sẽ thuộc về cậu.

Hiện tại có tìm việc rồi lao động vất vả trong một tháng cũng chưa chắc đã thu được lợi nhiều bằng dự án tái chế phế phẩm.

Nếu không có dự án này, cậu ta sẽ phải đi tìm một công việc khác tiền lương cũng thấp hơn, quả thật không hề có hứng thú.

Cái này gọi là tiết kiệm thành xa hoa thì dễ nhưng từ xa hoa lại về tiết kiệm mới khó.

Đã quen với cuộc sống xa hoa đủ đầy, Giang Lỗi không muốn phải sống cuộc sống vất vả nữa.

“Cậu có thể đảm bảo dự án chuyển phát nhanh sẽ thu về lợi nhuận lớn hơn dự án tái chế phế phẩm không? Hoặc là không ít hơn?”, Giang Lỗi có chút lo lắng.

“Yên tâm đi cái này chúng tôi đã tính cả rồi, trường chúng ta tổng cộng có 160000 người! Là 160000 người đấy, một ngày mỗi người chúng ta có thể chuyển 500 đơn chuyển phát nhanh, 3 người là 1500 đơn chuyển phát nhanh, một đơn có giá 2 tệ, một ngày có thể kiếm được 30 ngàn, vậy 1 tháng sẽ là 90 ngàn!”

“Tôi, Lâu béo, cậu, còn có Tạ Quan Lâm và Tào Bác của trường Hoa Nông, 5 người chia đều mỗi tháng sẽ kiếm được 18 ngàn. Còn chần chừ gì mà không kí vào đây đi!”

“Với đơn chuyển phát nhanh, nếu một đơn là 2 đồng, một ngày không nhiều chỉ cần chuyển 100 đơn vậy tổng 300 đơn sẽ được 600! Một tháng sẽ được 18 ngàn!”

“Vả lại khi kinh doanh chín muồi, chúng ta cũng có thể bán một số thực phẩm không phải là mặt hàng chính, một số thùng giấy chuyển phát nhanh không cần thiết, v.v., có thể dùng làm phế liệu để tái chế rác. Khi chúng ta được nhiều người biết đến, còn có thể nhận một số hình thức quảng cáo kinh doanh!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 178: Tào Bác cũng giống vậy.


“Nhiều vô số, tôi tính cả rồi, trong một tháng mỗi người sẽ kiếm được không dưới 8 ngàn! Mà 8 ngàn này chỉ là ước tính sơ bộ thôi! Tương đối dè dặt! Cậu nói xem có đáng kiếm hay không? Có bằng tiền kiếm từ dự án tái chế phế phẩm không?”

“Tương lai cho dù chúng ta tốt nghiệp, cũng không lo. Chúng ta có thể thuê sinh viên trong trường giúp chúng ta lo liệu tiếp. Cứ như vậy dự án sẽ kéo dài được tiếp. Bạn học Giang Lỗi, cậu thấy sao?”

“Này...”

Giang Lỗi mắt sáng rực lên.

Nói thật, cậu ta quả đã bị Tần Kiệt thuyết phục rồi.

Dựa theo ước tính ban đầu, nếu mỗi tháng có thể kiếm được 8 ngàn thì dự án này quả thật đáng để theo đuổi.

Bỗng nhiên, cậu ta nghĩ tới cái gì đó.

“Từ từ đã!”, Giang Lỗi hỏi: “Mặt tiền cửa hàng, nhân công tính xử lý thế nào đây?”

“Rất đơn giản. Với hạng mục này chúng ta sẽ sử dụng dự án khởi nghiệp cho sinh viên dùng khuôn viên của trường học, để trường cho chúng ta dùng mặt bằng miễn phí, cái tên hay hơn là để trường tạo điều kiện cho sinh viên gây dựng sự nghiệp!”

“Còn về nhân công, cậu nghĩ thử mà xem, đại đa số sinh viên ngoài lúc lên lớp đều làm các công việc bán thời gian. Công việc không có tính thời hạn ổn định. Cậu chỉ cần trả thêm chút tiền cho họ, cũng không cần mua cho họ các gói bảo hiểm gì đó!”

“So với các đơn vị xã hội lao động khác muốn thuê nhân viên phải mua thêm bảo hiểm, quỹ nhà ở thì chỗ chúng ta đã lời hơn rất nhiều rồi đúng không?”

Tần Kiệt hỏi Giang Lỗi.

“Đúng đấy!”, Giang Lỗi đập tay vào chân: “Điểm này quả đúng, không sai không sai. Dự án này đúng thật rất ổn, đặc biệt một vốn bốn lời, tôi đồng ý với dự án này!”

“Cùng lắm chúng ta cho mấy sinh viên kia nhiều ưu đãi hơn chút. Dù sao đến lúc đó người kiếm được nhiều nhất vẫn là chúng ta mà! Haha, chốt kèo cứ quyết như vậy đi!”

“Cái này thì đúng rồi!”, Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm nói.

Chỉ cần Giang Lỗi đồng ý là được rồi.

“Tiếp theo, tôi với cậu bàn về mặt tiền của hàng v.v....!”

“Được, cậu nói đi tôi nghe!”, Giang Lỗi gật đầu nói.

Tiếp đó, Tần Kiệt cùng trao đổi với Giang Lỗi về vị trí chi nhánh của Đại học Công nghệ Hoa Nam- phân hiệu Ngũ Xương, căn cứ vào tiểu khu để phân bố, hai người thương lượng một tiếng, cuối cùng đạt được thỏa thuận nhất trí, xác định vị trí mặt tiền cửa hàng.

Tần Kiệt dặn Giang Lỗi ngày mai phải đi đến Văn phòng Học vụ để nộp hồ sơ cho dự án này.

Chờ đến khi dự án được phê duyệt thì lập tức liên hệ lại với anh.

Sau đó đi tìm liên hệ với các công ty chuyển phát nhanh.

Giang Lỗi đáp ứng yêu cầu của Tần Kiệt.

Tần Kiệt còn mời Giang Lỗi ăn một bữa.

Buổi chiều ngày hôm sau anh cùng Lâu béo đến Hoa Nông.

Cũng giống như cách thuyết phục Giang Lỗi.

Tần Kiệt phân tích tình hình cơ bản.

Sau đó là lợi nhuận kiếm được từ dự án này.

Nói đến đây mắt Tạ Quan Lâm và Tào Bác cũng không ngừng phát sáng lên.

Hai người không thể không phục sự sắc bén trong kinh doanh của Tần Kiệt.

Thật sự đã bị Tần Kiệt thuyết phục rồi.

Tuy nói phải cảm ơn Tạ Quan Lâm là trưởng ban tổ chức hội sinh viên đã giúp một tay.

Nhưng mục đích học đại học của cậu là gì chứ?

Chẳng phải là để sau khi tốt nghiệp có thể kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình sao.

Hiện tại có cơ hội kiếm tiền ngay trước mắt.

Cậu ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua.

Tào Bác cũng giống vậy.

Cậu ta cũng đã hợp tác và trở thành người đứng đầu dự án tái chế phế phẩm trong khuôn viên trường Hoa Nông.

Cậu ta cũng đã được hưởng trái ngọt từ dự án đó.

Hiện tại nghe nói Tần Kiệt mang đến một hạng mục mới, cậu đương nhiên sẽ không phản đối.

Cuối cùng ba người cẩn thận thương lượng, cuối cùng cũng đạt được nhất trí.

Như vậy, ba bên bước đầu đều đã đạt được thỏa thuận sơ bộ.

Mọi thứ giờ chỉ chờ sự chấp thuận từ phía nhà trường nữa thôi.

Sau đó, họ có thể chính thức đăng ký quyền đại lý.

Khi đó có thể chính thức làm rõ chia tỉ lệ cổ phần tương ứng.

Một hồi thương thảo cuối cùng cũng kết thúc vui vẻ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 179: Chuyển nhà đúng không?


Tần Kiệt còn muốn mời Tạ Quan Lâm và Tào Bác ăn cơm.

Tạ Quan Lâm và Tào Bác sao có thể đồng ý được.

Dự án tái chế rác thải trong khuôn viên trường mà phần lớn nhờ vào chủ ý của Tần Kiệt đưa ra đã thành công.

Hiện tại Tần Kiệt lại mang đến dự án kiếm tiền khác.

Cũng giống như thần tài của họ.

Hai người bọn họ đương nhiên sẽ không thể để cho thần tài mời khách được.

Hơn nữa, hiện tại Tần Kiệt và Lâu béo còn đang ở trong địa bàn Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.

Tạ Quan Lâm và Tào Bác đang là chủ nhà, đương nhiên lại càng không thể để cho Tần Kiệt mời được.

Do vậy Tần Kiệt và Lâu béo lại được hưởng một bữa ăn lớn.

Mãi cho đến 8 giờ tối mới quay về trường học.

Vừa quay về kí túc xá đã ngã nhào lên giường nằm ngủ.

Bắt đầu giấc mộng đẹp.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Khai giảng ngày thứ ba.

Khi Tần Kiệt tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi.

Những thứ trên giường Khương Tiểu Nha đều đã biến mất.

Không cần nói nữa, hẳn lại chuyển ra ngoài ở rồi.

Vậy Vương Tinh đâu, giường của cậu ta cũng trống không.

Khả năng là cũng đi luôn rồi.

Tần Kiệt không thể không bội phục tốc độ tán gái của Vương Tinh.

Mẹ nó, nhanh thật đấy chứ!

Đáng tiếc anh bây giờ còn chưa thoát khỏi cái vai non nớt chưa trải đời.

Vì để kiếm được 10 triệu tệ vẫn cần cố gắng hơn.

“Kiệt Tử, dậy rồi hả!”

Đột nhiên, cửa mở ra.

Lâu béo tiến vào.

Cậu ta đưa cho Tần Kiệt một cái chân gà: “Giữa trưa chuyển nhà giúp tôi!”

“Chuyển nhà?”, Tần Kiệt ngẩn người ra: “Sao vậy? Cậu cũng muốn dọn đi sao?”

“Đương nhiên rồi, vừa mới khai giảng, phòng cho thuê bên kia còn chưa sửa sang lại, hai ngày này Dương Liễu dọn dẹp xong xuôi tôi đương nhiên phải chuyển đi rồi! Mỗi ngày ngủ trong kí túc xá này còn có gì vui nữa!”, Lâu béo lải nhải.

". . ."

Tần Kiệt vô cùng chán nản.

Vậy là phòng kí túc xá 115 giờ chỉ còn có mình anh lẻ loi hiu quạnh ở đây.

Mẹ tôi ơi quá bi kịch rồi.

“Cái thằng này nói gì đi, có chuyển giúp hay không?”, Lâu béo giục hỏi.

“Rồi, giúp, giúp đã được chưa? Có điều cậu đưa cái chân gà này quá đả kích tôi rồi?”, Tần Kiệt vẫn thấy chưa đủ.

“Được rồi, cái này tôi cũng cho cậu luôn!”, Lâu béo đưa luôn cái chân gà đang cầm trong tay cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt: “...”

Tào lao!

“Ông đây còn không phải đánh chết cậu, cắn chết cậu à, còn đưa tôi? Cậu muốn tôi ăn nước miếng của cậu à? Buồn nôn chết đi được!”

“Cái này là chính cậu không cần nhé! Nhanh đứng dậy dọn đồ đạc cùng tôi chuyển nhà đi!”, Lâu béo lại giục.

“Không phải nói giữa trưa sao?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đúng rồi, giờ không phải là giữa trưa rồi à? Cũng sắp 12 giờ rồi! Môn học sáng nay nếu không phải tôi điểm danh giúp thì cậu đã bị đánh dấu rồi! Đứng dậy nhanh nhẹn lên!”, Lâu béo kéo Tần Kiệt xuống giường.

“Được rồi! Sợ cậu chắc? Chuyển nhà đúng không? Tôi chuyển!”

Bất đắc dĩ, Tần Kiệt chạy nhanh vào rửa mặt chải đầu.

Một lát sau, anh mới bắt đầu giúp Lâu béo chuyển nhà.

Chỗ Lâu béo thuê có chút xa.

Ở thôn Cầu Gỗ.

Cách Đại học Công nghiệp Hồ 3km.
 
Back
Top Bottom