Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 150: “Đưa ra như thế nào chứ?”


"Những thứ khác, tạm thời tôi chưa nghe ngóng được! Nhưng ngược lại tôi biết sơ qua về tình hình của gia đình ông ta!", Uông Gia Tân nói.

"Ồ, nói xem nào!", Tần Kiệt nói.

"Ông ta có một người vợ tên là Phó Ly Quyên, sinh được một đứa con trai tên là Đường Ba. Nhưng nghe người ta nói, ông ta còn có nhân tình ở bên ngoài, còn người đó là ai, tạm thời không biết! Tôi mới chỉ biết như vậy thôi, muốn tỉ mỉ chi tiết hơn phải cần một khoảng thời gian nữa!", Uông Gia Tân nói.

"Nghe qua đã thấy phức tạp rồi!", Tần Kiệt quay bút, đột nhiên anh nghĩ tới cái gì đó: "Đợi đã! Ban nãy anh nói ông ta có một đứa con trai tên là Đường Ba đúng không?"

"Đúng vậy, tên là Đường Ba, nghe nói đang học ở trường đại học công nghiệp Hồ!", Uông Gia Tân nói.

Bộp~

Tần Kiệt bỗng dưng đập mạnh lên bàn.

Anh đứng dậy.

"Sao vậy?", Tô Nhuệ có chút mờ mịt, nhìn về phía Châu Phàm, ý hỏi Châu Phàm có biết tại sao không.

Châu Phàm chắp hai tay hình chữ X, ý nói là anh ta cũng không rõ.

"Cuối cùng tôi cũng biết tại sao đối phương lại muốn thu mua siêu thị khu Đông Nam rồi!", Tần Kiệt ngồi xuống.

"Tại sao?", ba người bọn họ đồng thanh hỏi.

"Tất cả đều do Đường Ba giở trò!", Tần Kiệt nói.

"Đường Ba?", ba người Châu Phàm, Tô Nhuệ, Uông Gia Tân nhìn nhau, có chút khó hiểu.

"Đường Ba là bạn cùng trường đại học với tôi. Cậu ta từng theo đuổi bạn gái hiện tại của tôi! Nói cách khác, tôi đã cướp đoạt người con gái mà cậu ta thích! Cậu ta xúi giục bố mình thu mua siêu thị, giảm giá 50% là để trả thù tôi!", Tần Kiệt giải thích.

Châu Phàm: "..."

Tô Nhuệ: "..."

Uông Gia Tân: "..."

Lằng nhằng mất bao nhiêu thời gian, hóa ra là chết vì gái.

Ngu ngốc!

Có cần thiết phải như vậy không?

"Giám đốc Tần, anh nói thật sao?", Châu Phàm hỏi.

"Ừ, là thật! Nếu con trai Đường Hồng là Đường Ba, cũng là sinh viên trường đại học công nghiệp Hồ, vậy thì đây chính là nguyên do!", Tần Kiệt gật đầu nói.

"Vậy, giám đốc Tần, tiếp theo anh định phản kích như thế nào?", Tô Nhuệ hỏi.

"Đại chiến giá cả, không lâu dài được đâu! Hai ba ngày nữa không sao cả. Nhưng qua một khoảng thời gian nữa, nhà cung cấp nhất định sẽ không chịu nổi nữa!", Tần Kiệt nói.

"Ừ, chính là đạo lý này!", Châu Phàm không có phủ nhận: "Nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn chứ? Bằng không, bọn họ chẳng phải là coi thường chúng ta sao?"

"Giám đốc Châu nói đúng, chúng ta cũng không thể ngồi im không làm gì được!", Tần Kiệt đứng dậy, đi lại mấy bước, suy xét hồi lâu, anh xoay người nói: "Nếu không thì thế này!"

"Thứ nhất, mở rộng và thay đổi mua theo nhóm thành mua chung! Nói cách khác chính là lôi kéo người mua hàng!”

"Giám đốc Tần, tôi hiểu mua theonhóm. Nhưng mua chung thì có nghĩa là gì?", Châu Phàm cảm thấy khó hiểu.

"Đúng vậy, khái niệm mua chung rất mới, anh giải thích một chút đi!", Tô Nhuệ cũng rất hứng thú.

"Mua theo nhóm có nghĩa là gì? Không phải là lôi kéo một đám người cùng nhau đến mua hàng sao, số lượng càng nhiều càng rẻ. Nghĩa của mua chung cũng không khác là bao! Nhưng mua chung và mua theo nhóm có một chút khác nhau!"

"Mua theo nhóm có thể là cùng nhau mua một món hàng. Còn mua chung, ngoại trừ lôi kéo một đám người đến mua một món hàng ra thì nếu không có đủ tiền, có thể mua riêng các loại mặt hàng khác rồi bù tiền!”

Tần Kiệt giải thích.

"Ồ, hóa ra là như vậy! Cứ như vậy, người tiêu dùng sẽ cảm thấy chúng ta đang giảm giá, chúng ta cũng đẩy mạnh được lượng tiêu thụ, chủng loại vẫn phong phú, đôi bên cùng có lợi!", Châu Phàm xem như là đã hiểu ý của Tần Kiệt.

"Nhưng chuyện này nên làm như thế nào?", Tô Nhuệ hỏi.

"Đây chính là điểm mấu chốt! Phải lên kế hoạch thật tốt, việc này, giám đốc Châu giao cho bộ phận marketing thiết kế và chịu trách nhiệm, nhất định phải suy xét thật chu toàn!""

"Được rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này!", Châu Phàm nhận lời: "Còn gì nữa?"

Tần Kiệt nói tiếp: "Thứ hai. Theo như phỏng đoán của tôi, cuộc tranh cử người rước đuốc Olympic sẽ bắt đầu vào tháng 2. Nếu Đường Hồng đã muốn đấu với chúng ta thì bây giờ nhân lúc mới bắt đầu, chúng ta hãy đưa ra chủ đề Olympic!”

“Đưa ra như thế nào chứ?”, Tô Nhuệ hỏi.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 151: Nắm bắt Tô Nhuệ!


“Hãy tổ chực một hoạt động theo chủ đề, cuộc thi thơ ca cũng được, cuộc thi nhảy múa cũng được, cuộc thi ca hát cũng được! Giống như giọng nói êm tai của các cô gái vậy, nó sẽ thu hút sự chú ý của mọi người và tạo ra bầu không khí, địa điểm tổ chức ở quảng trường tòa nhà Thái Tử hoặc là bên trong tòa nhà Thái Tử!”

“Đối với các cuộc thi, chúng ta phải mời đến những người có thâm niên lâu năm làm việc trong nghề đến làm khách mời và ban giám khảo. Mỗi một cuộc thi đều có giải thưởng tương ứng!”

“Đương nhiên giải thưởng cao nhất phải có liên quan đến Thế vận hội! Để làm nền cho việc khai trương câu lạc bộ lò xo bạt nhún của chúng ta!”

“Liên quan đến Thế vận hội sao?”, Châu Phàm suy nghĩ một lát: “Thế vận hội siêu cấp được không?"

Tần Kiệt: “…”

“Tôi nói này giám đốc Châu, tuyệt đối không được, th* t*c quá, không có một chút sáng tạo nào cả! Anh ấy mà, vẫn là nên bàn bạc với bộ phận marketing đi! Không vội!”

“Ha ha, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới thôi!”, Châu Phàm mỉm cười.

“Ừ, tôi biết!”, Tần Kiệt gật đầu: “Thứ ba, trước khi sự kiện diễn ra, chúng ta phải áp dụng kế sách đẩy mạnh công tác tiếp thị và quét đường phố, chúng ta sẽ quét một lần vào mỗi buổi sáng, trưa và tối!”, Tần Kiệt nói tiếp.

“Cái gì? Quét đường phố sao?”, Tô Nhuệ ngạc nhiên: “Ý của giám đốc Tần là muốn mời một nhóm người làm quảng cáo trên đường sao?”

“Đúng vậy, đó chính là ý của tôi. Đường Hồng giảm giá, chúng ta không bắt chước theo. Nhưng chúng ta tự đánh bóng tên tuổi để cho người dân ở trên các nẻo đường, mỗi ngày bên tai đều vang vọng tên của Kiệt Tuyết chúng ta!”, Tần Kiệt nói.

“Nếu đối phương cũng bắt chước theo thì sao?”, Tô Nhuệ hỏi.

“Bắt chước thì bắt chước! Sợ cái gì chứ? Mục đính cuối cùng của chúng ta là câu lạc bộ lò xo bạt nhún! Chỉ cần hoàn thành tốt chủ đề Olympic, một khi khai trương câu lạc bộ lò xo bạt nhúng! Tôi tin rằng, đến lúc đó, nhất định sẽ chấn động đến toàn bộ khu vực Nam Hồ, thậm chí cả thành phố Hán!”

“Đến lúc đó, chúng ta nhân cơ hội mở thêm chi nhánh! Giám đốc Tô, cô nói có được hay không?”

Tần Kiệt mỉm cười nhìn Tô Nhuệ.

“Mở chi nhánh?”, Tô Nhuệ và Châu Phàm nhìn nhau, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được ý nghĩ thật sự của Tần Kiệt.

Tần Kiệt muốn nhân cơ hội với Đường Hồng, thêm dầu vào lửa, thừa cơ thổi tên tuổi của Kiệt Tuyết ra khắp bầu trời thành phố Hán.

Đến lúc đó có tiếng tăm rồi, mở câu lạc bộ lò xo bạt nhún đầu tiên thành công rực rỡ.

Sau đó nhanh chóng mở rộng bành trướng ra khắp thành phố Hán.

Mở một cuộc làm ăn lớn.

Chiêu này quá xuất sắc.

“Giám đốc Tần, cuối cùng giờ tôi cũng biết tại sao anh lại kinh doanh cổ phiếu giỏi như vậy rồi!”, Tô Nhuệ nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì anh người thì nhỏ, ma thì lớn!”, Tô Nhuệ nói.

*Người thì nhỏ, ma thì lớn: nghĩa là tuổi nhỏ nhưng rất láu cá, nghịch ngợm, nhiều ý tưởng ma quái.

Tần Kiệt: “…”

Anh không có lời nào để nói.

Tôi nhỏ chỗ nào chứ?

Tôi là người lớn, Ok?

Có biết nói chuyện không vậy.

“Khụ khụ!”, Tần Kiệt ho khan vài tiếng, giải trừ sự ngượng ngùng: “Đương nhiên, những gì mà tôi nói ban nãy đều có cơ sở tiên quyết. Yêu cầu giám đốc Tô nhanh chóng giải quyết chuyện tôi mà tôi phân phó cho cô! Sau đó, giám đốc Châu cũng phối hợp vào làm cùng! Hai người một nam nữ kết hợp với nhau, làm việc không mệt! Có làm được không?”

Nói xong, ánh mắt anh không ngừng quét qua quét lại trên người Châu Phàm và Tô Nhuệ.

Không kiêng nể gì cả! Cũng không kín đáo một chút nào cả!

Châu Phàm: “…”

Tô Nhuệ: “…”

Nam nữ kết hợp với nhau, làm việc không mệt.

Nó như vậy mà được sao?

Nhưng từ miệng Tần Kiệt anh nói ra, nghe qua sao lại kì quặc như vậy, ý tứ đã có chút thay đổi.

Còn có, thoạt nhìn ánh mắt của anh cũng không bình thường cho lắm.

Anh liên tục liếc nhìn hai người chúng tôi có ý gì chứ?

Tô Nhuệ híp mắt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kiệt.

Châu Phàm lại có chút bối rối, khó xử.

Bởi vì anh ta nhớ tới những gì mà Tần Kiệt đã đề cập với anh ta ban nãy.

Nước phù ra không chảy ra ruộng người!

Nắm bắt Tô Nhuệ!

Ba ngày kế tiếp, siêu thị Kiệt Tuyết chỉ làm một chuyện.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 152: Đây là bản tính của người mua rồi.


Chính là thuê người, mỗi người cầm một cái bảng, trên bảng có dán quảng cáo.

Quảng cáo viết "Kiệt Tuyết thần bí sắp bắt đầu, mời mọi người đón xem".

Chỉ có vỏn vẹn mười hai chữ, nhưng lại chiếm gần hết bảng, trông vô c*̀ng bắt mắt.

Đặc biệt là hai chữ Kiệt Tuyết được viết bằng kiểu chữ và màu sắc khác với những chữ còn lại, nên rất dễ thấy.

Vừa nhìn cái là nhớ.

Bọn họ đều giơ những tấm bảng giống nhau, mặc bộ quần áo do chính siêu thị Kiệt Tuyết đặt may xếp thành một hàng, giống y như là màn dạo đầu trong lễ khai mạc c*̉a thế vận hội thế vận hội Olympic vậy.

Ai nấy đều đứng thẳng giơ cái biển trong tay lên cao, bước đều trên mỗi một ngã tư ở khu đô thị mới Nam Hồ.

Không ngại phiền, đi hết vòng này tới vòng khác.

Thời gian c*̃ng cố định, đi ba lần vào sáng trưa chiều. Buổi sáng từ 8 giờ đến 11 giờ, buổi trưa từ 12 giờ tới 15 giờ, buổi chiều từ 17 giờ tới 18 giờ. Cứ đều đặn đúng quy luật, mà còn cực kỳ kỷ luật.

Ngày đầu tiên đã khiến mọi người cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Dù sao cái hoạt động tuyên truyền này lần trước khi khai trương Kiệt Tuyết c*̃ng đã từng làm.

Chẳng có gì lạ hết.

Có điều, nó diễn ra ba ngày liên tục, ngày ngày đều kiên trì đi.

Dần dần, dù là người nào trong khu đô thị mới Nam Hồ từng thấy đều có ấn tượng sâu sắc với lần tuyên truyền đi quanh phố đó.

Tiếng tăm c*̉a Kiệt Tuyết lại nóng trở lại.

Lượng người mua c*̃ng gia tăng lên một chút.

Nhưng so với trước đây thì vẫn thua xa.

Có lẽ là do siêu thị mà Đường Hồng mua giảm giá quá mạnh, tận 50%.

Đối với người dân bình thường, siêu thị Kiệt Tuyết nổi tiếng đấy, có điều bên Đường Hồng lại rẻ hơn. Cho nên, đương nhiên là bọn họ sẽ đến chỗ Đường Hồng mua.

Đây là bản tính c*̉a người mua rồi.

Họ thấy chỗ nào rẻ thì chạy sang đó mua thôi.

Chẳng qua, bên siêu thị Kiệt Tuyết vẫn kiên trì giữ giá c*̃ và tiếp tục hoạt động tuyên truyền trên phố.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, rồi ngày thứ sáu.

Mãi đến hôm nguyên tiêu, hoạt động ấy c*̉a siêu thị Kiệt Tuyết c*̃ng không có ngừng lại, mà vẫn tiếp tục được tổ chức.

Đương nhiên, hôm nay, giá c*̉a nó đã hơi có chút điều chỉnh.

Dù sao nay c*̃ng là ngày lễ mà, nên giá cả c*̃ng phải có chút biến hóa chứ!

Lượng khách hàng ít nhiều đã trở lại một chút.

Thế nhưng, vẫn không nhiều như trước đây.

Chỉ có điều, mức giá dao động lại khác với bên Đường Hồng.

Bên ông ta là giảm giá 50% tất cả các mặt hàng.

Còn siêu thị Kiệt Tuyết chỉ giảm giá mạnh một số sản phẩm mà thôi.

Chiến lược tiêu thụ hàng hóa giống y như các siêu thị giảm giá ngày lễ, chẳng khác chút nào.

Cứ vậy mà lại khiến cho rất nhiều người dân trong khu đô thị mới Nam Hồ tò mò.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 153: Mọi thứ vẫn như cũ.


Cả cái khu đô thị mới Nam Hồ này chỉ có hai cái siêu thị lớn.

Một là Kiệt Tuyết, hai là siêu thị Đường Hồng thu mua, đương nhiên nay đã đổi tên thành siêu thị họ Đường.

Mấy cái siêu thị cỡ nhỏ khác không đáng kể mấy.

Trong đó, siêu thị họ Đường đã giảm giá 50% liên tục một tuần.

Ý đồ rất rõ ràng, người thông minh vừa nhìn đã hiểu là để đối phó với siêu thị Kiệt Tuyết.

Họ muốn ép Kiệt Tuyết sụp đổ.

Nhưng còn Kiệt Tuyết, cả tuần nay, ngoài tổ chức tuyên truyền dạo phố và hơi điều chỉnh giá c*̉a một số mặt hàng trong nguyên tiêu hôm nay thì chẳng còn hoạt động nào nữa.

Lẽ nào họ không sợ khách hàng sẽ bị siêu thị họ Đường hút đi hết ư?

Phải biết rằng làm ngành siêu thị này, rất chú trọng lượng khách và thói quen c*̉a người mua.

Một khi khách hàng quen đi siêu thị họ Đường mua sắm, thì khó có thể bảo bọn họ sửa thói quen ấy mà đi đến chỗ khác mua được!

Lúc siêu thị Kiệt Tuyết đang nổi tiếng trong vườn trường đại học, họ đã đưa ra một loạt chính sách tiêu thụ. Qua đó có thể thấy được ban lãnh đạo c*̉a họ rất biết kinh doanh.

Nhưng mà lần này, đối mặt với thế công ồ ạt rào rạt c*̉a siêu thị họ Đường, tại sao bọn họ lại không có hoạt động lớn nào.

Rốt cuộc thì phía siêu thị Kiệt Tuyết đang âm mưu điều gì?

Nguyên tiêu hôm nay, có rất nhiều người dân trong khu đô thị mới Nam Hồ đều đang bàn tán về đề tài này.

Đề tài hot nhất lúc này c*̃ng chỉ có nó.

Nhất thời, đủ loại suy đoán xuất hiện.

Có người nói ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết rất giàu, không để tâm đến chút tổn thất đó.

Có người lại nói ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết biết ông chủ mới c*̉a siêu thị họ Đường có thân phận rất lớn, cạnh tranh không lại nên từ bỏ.

c*̃ng có người nói siêu thị Kiệt Tuyết đang ấp ủ một đòn đánh lớn.

Tóm lại, còn có người bảo giống như tre già măng mọc xuất hiện.

Ngay cả các diễn đàn trên mạng c*̃ng có một số bài viết bàn luận về chính sách kinh doanh c*̉a siêu thị Kiệt Tuyết.

Các siêu thị và người dân c*̉a các khu vực gần đó c*̃ng nhanh chóng biết được tin này.

Họ đều cảm thấy hứng thú với chính sách im lặng chờ thời cơ hành động c*̉a siêu thị Kiệt Tuyết.

Nhưng dù như thế, c*̃ng không có nhân viên nào trong siêu thị Kiệt Tuyết đi ra ngoài nói gì.

Mọi thứ vẫn như c*̃.

Mặc kệ trên mạng hay ngoài đời nói gì.

Dù trời có sập xuống c*̃ng chẳng liên quan đến bọn họ.

Bọn họ vẫn buôn bán dựa theo hình thức kinh doanh bình thường.

Mãi đến tận buổi tối nguyên tiêu, siêu thị Kiệt Tuyết vẫn không có gì thay đổi.

Có thể nói là họ đã khiến cho cả giới đồng nghiệp c*̀ng ngành và khách hàng cảm thấy khó hiểu.

Một siêu thị đang phát triển tốt, sao tự dưng lại không có chút ý chí chiến đấu nào vậy?

Rốt cuộc ông chủ c*̉a siêu thị đang nghĩ cái gì đây?

Cứ tiếp tục như thế thì lượng khách sẽ dồn sang bên kia hết, tới lúc đó chỉ có nước đóng cửa thôi.

Chủ đề này c*̃ng truyền đến tai c*̉a bố mẹ Tần Kiệt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 154: Chắc là trong lòng đã có tính toán hết rồi.


"Kiệt Tử, con mau khai thật đi, lời đồn kia có phải là thật không?", mẹ Tần giữ chặt Tần Kiệt hỏi.

"Lời đồn nào?", Tần Kiệt giả bộ như không biết hỏi lại.

"Con còn giả vờ nữa hả?", mẹ Tần nói: "Dì Tưởng ở chợ đã nói cho mẹ biết rồi. Bà ấy nói bên khu đô thị mới Nam Hồ vừa mở một siêu thị họ Đường mới, gần đây còn hút mất một nửa khách c*̉a tụi con!"

"Nhưng còn siêu thị Kiệt Tuyết c*̉a con thì lại chẳng có phản ứng gì hết. Vẫn cứ như trước đây! Kiệt Tử, con mà còn thế nữa là không được đâu!"

"Một cái siêu thị có kém thì một năm c*̃ng phải thu được mấy triệu tệ. Là một công việc rất tốt. Con phải làm cho nghiêm túc vào! Đừng từ bỏ nó!", mẹ Tần lo lắng nói.

Con trai vất vả lắm mới có sự nghiệp, buôn bán lời được ít tiền.

Không ngờ chưa vui được mấy ngày mà siêu thị xuất hiện vấn đề trong kinh doanh.

Một khi kinh doanh không tốt, thì mọi cố gắng c*̉a con trai đều là công cốc.

Mong ước con cái thành công của hai người vậy là tan thành mây khói.

Nên đương nhiên là mẹ Tần sốt ruột rồi.

"Được rồi, trông bà sốt ruột kìa. Đừng càm ràm nữa, nghe thử xem Kiệt Tử nói gì đi đã!"

Trái lại, bố Tần có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ông vẫn luôn quan sát phản ứng c*̉a Tần Kiệt.

Phát hiện Tần Kiệt chẳng lo lắng chút nào.

Chắc là trong lòng đã có tính toán hết rồi.

"Bố nói đúng đó mẹ, mẹ sốt ruột quá rồi!", Tần Kiệt không chút lo lắng gọt một trái táo cho mẹ Tần: "Ăn táo trước đi mẹ!"

"Lúc nào rồi mà còn có tâm trạng ăn táo!", mẹ Tần thì lại không bình tĩnh nổi.

Đó là một cái siêu thị hằng năm kiếm được mấy triệu tệ đấy.

Giờ kinh doanh không tốt, bị đối thủ chèn ép, bà không sốt ruột mà được à?

Nó liên quan tới hạnh phúc cả đời c*̉a con trai bà đó!

Là một người mẹ, bà không lo thì ai lo?

"Bà đó, đã nói là để Kiệt Tử nói, bà lo cái gì? Kiệt Tử, đừng để ý tới tới mẹ con. Bà ấy không ăn thì bố ăn!", bố Tần vươn tay tính lấy trái táo đi.

"Bớt đi ông ơi! Con tôi gọt cho tôi, đâu ra phần c*̉a ông!", mẹ Tần gạt tay bố Tần ra, cầm lấy trái táo.

Bố Tần: "..."

Không ăn là bà.

Ăn c*̃ng là bà.

Rốt cuộc thì bà muốn quậy kiểu gì?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 155: Chúc mẹ ngủ ngon!”


"Mẹ, con muốn hỏi mẹ một chuyện!"

"Hỏi cái gì?", mẹ Tần có chút không tập trung, một lòng một dạ chú ý đến Kiệt Tuyết.

"Nếu, con nói là nếu đấy nhé. Sau khi mẹ có 10 triệu tệ, không làm việc nữa thì mẹ có thể sống an nhàn ổn định không?", Tần Kiệt hỏi.

"Đương nhiên không thể!", mẹ Tần không hề nghĩ ngợi liền trả lời.

"Tại sao ạ?", Tần Kiệt lại hỏi.

"Còn cần phải nói sao? 10 triệu tệ là con số lớn, nhưng miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng có một ngày ăn hết!", mẹ Tần giải thích.

"Như vậy không phải là đã rõ rồi sao!”, Tần Kiệt mỉm cười, gọt một quả táo cho bố Tần.

"Rõ cái gì chứ? Kiệt Tử, con nói rõ ra xem nào, mẹ không hiểu!", mẹ Tần nghe xong không hiểu ra sao.

"Mẹ, siêu thị Đường Thị đã giảm giá 50% một tuần rồi đúng không?", Tần Kiệt hỏi.

"Đúng vậy. Bởi vì bọn họ giảm giá 50%, cho nên đã lôi kéo hơn một nửa lượng khách chỗ siêu thị con qua đó!", mẹ Tần nói.

"Mẹ, bọn họ đã giảm nửa giá được một tuần rồi, nếu tiếp tục giảm, mẹ nghĩ bọn họ còn có thể cầm cự được bao lâu?"

"Cái này...", mẹ Tần ngây ngẩn cả người.

"Hơn nữa, trong siêu thị còn có rất nhiều gian hàng của các nhà sản xuất, nhà sản xuất bày hàng ra đó bán trước, siêu thị không trả tiền, nhà sản xuất cử người đến bán hàng của họ trong siêu thị. Giảm giá một hai ngày còn được, nếu giảm giá vô thời hạn, siêu thị có thể cầm cự được, nhưng còn nhà sản xuất thì như thế nào? Bọn họ có thể sao?"

"Làm kinh doanh đều là vì chạy theo lợi nhuận! Siêu thị Đường Thị muốn dồn ép con, không quan tâm đến lợi ích của nhà sản xuất mà làm ẩu làm càn. Theo thời gian, các nhà sản xuất sẽ bất mãn!"

"Trừ khi siêu thị Đường Thị có thể xuất chiêu, khiến cho con phải đóng cửa! Đáng tiếc bọn họ không làm được!"

"Cho nên..."

Tần Kiệt lại gọt cho mẹ Tần một quả táo khác: "Xem ra siêu thị Đường Thị đã lôi kéo được không ít khách hàng của con, nhưng bọn họ cũng được cái nọ mất cái kia! Làm ơn mắc oán!"

"Ý con muốn nói là... Siêu thị Đường Thị sẽ không cầm cự được lâu nữa đúng không?", mẹ Tần cố gắng hiểu ý của Tần Kiệt.

"Vâng, ý của con là vậy! Làm kinh doanh ấy mà, chỉ cần không bị phá sản thì sẽ còn cơ hội để phản kích, xoay chuyển tình thế! Hơn nữa, nếu phá sản, cũng có thể đứng dậy, thua keo này bày keo khác! Huống chi siêu thị của con trai mẹ chỉ là ít khách hơn, cũng không phải là chịu thiệt hại nghiêm trọng!"

“Mấy ngày gần đây siêu thị Đường Thị làm ăn thua lỗ! Mẹ, mẹ đừng bận tâm lo lắng nữa. Cũng đừng nghe người ngoài nói cái gì! Mẹ cứ yên tâm mà tận hưởng cuộc sống đi!”

Rắc~

Tần Kiệt cắn một miếng táo.

Bố Tần mỉm cười.

“Nghe thấy chưa? Tôi đã nói là đừng cuống cuồng lên rồi mà bà còn kéo con nó đến hỏi cho bằng được! Thật đúng là! Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngủ sớm đi, mai còn đi làm!”, bố Tần cười cười đi vào phòng ngủ.

“Kiệt Tử, những gì con nói là thật sao?”, mẹ Tần vẫn có chút lo lắng.

“Ừm, đều là thật, mẹ yên tâm đi!”, Tần Kiệt gật đầu nói.

“Tốt rồi, tốt rồi! Suýt chút nữa dọa mẹ đó! Không sao là tốt! Nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải đi học đó!”, cuối cùng mẹ Tần cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

“Mẹ, con có một đề nghị!”

“Con nói đi!”

“Mẹ đừng tiết lộ những gì con đã nói với mẹ cho người ngoài biết, cũng đừng nói rằng siêu thị Kiệt Tuyết là của con trai mẹ! Phải giữ bí mật!”

“Chuyện này thì con yên tâm đi, mẹ của con không có ngốc như vậy đâu, ngủ sớm đi!”

“Vâng! Chúc mẹ ngủ ngon!”

Thấy mẹ Tần bước vào phòng ngủ, cuối cùng Tần Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nói anh không lo lắng, chắc chắn là giả.

Nhưng anh cần phải giữ bình tĩnh.

Dù sao anh cũng là người chèo lái siêu thị.

Anh ăn nốt miếng táo trong tay sau đó về phòng ngủ.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Tô Nhuệ.

“Giám đốc Tần vẫn chưa ngủ sao?”

“Ừ. Cô thì sao? Ngủ rồi à?”

“Vẫn chưa? Sao vậy? Nhớ tôi à?”

“Khụ khụ ~”, Tần Kiệt không muốn chơi bời linh tinh gì với Tô Nhuệ, anh muốn làm mối cho Tô Nhuệ và Châu Phàm.

“Đừng đùa nữa, nói vào chuyện chính nhé! Chuyện tôi giao cô làm đến đâu rồi?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 156: Sao bà lại trách ngược tôi chứ?


“Đã có chút tiến triển, chắc sắp được rồi!”, Tô Nhuệ nói.

“Được, tốc độ phải nhanh! Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi hỏi giám đốc Châu!”

“Không thể nói thêm chút nữa sao? Người ta đang cô đơn đó!”

Tút tút~

Tần Kiệt không cho cô ấy một cơ hội nào, anh trực tiếp cúp máy.

Sau đó anh gọi cho Châu Phàm.

“Giám đốc Tần, có chuyện gì vậy?”

“Chuẩn bị chương trình như thế nào rồi?”

“Hòm hòm rồi!”

“Chủ đề là gì?”

“ Vẻ đẹp Kiệt Tuyết, trợ lực Thế vận hội!”

“Vẻ đẹp Kiệt Tuyết, trợ lực Thế vận hội sao?”, Tần Kiệt nói đi nói lại mấy lần: “Ừm, chủ đề này rất được! Cứ quyết như vậy đi! Anh chọn khách mời tham gia xong chưa?”

“Ổn thỏa rồi, có chủ nhiệm văn phòng đường phố khu vực Nam Hồ, có đội trưởng cảnh sát khu vực và một số giáo sư đại học…! Việc còn lại là tùy thuộc vào giám đốc Tô!”

“Ok, bên anh cẩn thận chú ý xem có thiếu sót gì không. Nếu không có vấn đề gì, đợi phía giám đốc Tô có kết quả, chương trình của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu!”

“Chuyện này, giám đốc Tần yên tâm, nhất đinh sẽ không làm lỡ dở kế hoạch của anh đâu!”

“Ngoài ra, việc quan trọng nhất chính là người cầm đuốc Olympic, nhất định phải để tâm. Chúng ta phải toàn tâm toàn lực ứng phó với chuyện này, bởi vì nó liên quan đến kế hoạch mở rộng Kiệt Tuyết trong tương lai! Bước này đã xong, bước tiếp theo rất dễ xử lý!”

Tần Kiệt lại nhấn mạnh.

“Tôi biết rồi, dốc toàn lực để ứng phó!”

“Ừm, tôi cúp máy đây! Nguyên tiêu vui vẻ!”

“Nguyên tiêu vui vẻ!”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại, anh chỉ thấy có Châu Phàm và Tô Nhuệ là hai người có khả năng làm việc.

Sắp tới nếu muốn mở rộng thì nhất định phải tuyển dụng thêm nhiều nhân tài hơn.

Xem ra, phải thông báo với bộ phận nhân sự bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tuyển dụng nhân tài rồi!

Đêm nay, Tần Kiệt đột nhiêm cảm thấy có chút áp lực, anh trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

Đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ.

Lúc anh tỉnh dậy đã là ngày 16 tháng Giêng.

Năm nay là năm Hợi.

Ngày 16 tháng Giêng là ngày trở lại trường.

Anh vẫn chưa kịp đứng dậy thì điện thoại đã đổ chuông.

Anh lấy điện thoại nhìn qua, là Tần Tuyết gọi đến.

“Tuyết Nhi, sáng sớm ngày ra có chuyện gì vậy?”

“Hừ! Hôm trước em mới nói với anh mà anh đã quên nhanh như vậy rồi sao?”

“Nói từ hôm trước sao?”, Tần Kiệt ngẩn người, đột nhiên vỗ mạnh vào đầu: “Ồ, anh nhớ ra rồi, em đến nơi rồi!”

“Anh vẫn còn nhớ sao? Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”, Tần Tuyết chất vấn.

“Chết toi! 8 giờ rồi!”

“Anh còn biết là 8 giờ rồi hả? Tần Kiệt này, để em nói cho anh biết, em cho anh 30 phút để đến nhà ga, nếu không, anh không xong với em đâu! Hừ!”

Tút tút~

Co ấy cúp máy rồi.

Tần Kiệt luống cuống.

Anh vội vàng mặc quần áo, rửa qua mặt rồi lao ra ngoài.

“Vẫn chưa ăn sáng mà?”

“Con không ăn đâu! Hai người ăn đi!”

“Thằng bé này, làm ông chủ rồi sao vẫn còn hấp tấp như vậy?”

“Con nó lớn rồi, có chuyện riêng, bà quản nhiều như vậy làm cái gì chứ? Để ý nhiều quá, nó không thích đâu!"

“Hừ, tôi không biết sao? Cần ông nhiều lời à?”

Bố Tần: “…”

Dù sao tôi cũng có ý tốt nhắc nhở bà.

Sao bà lại trách ngược tôi chứ?

Đúng là làm phúc phải tội mà!

Vẫn là ngậm miệng lại thì hơn.

Bố Tần im lặng ăn sáng, mặc kệ mẹ Tần.

Mẹ Tần cầm quẩy lên bắt đầu ăn sáng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 157: Thật quá đã đi.


Còn Tần Kiệt đã đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi, gấp rút chạy tới nhà ga Hán Xương!

Khi Tần Kiệt vội vã đến nhà ga Hán Xương, Tần Tuyết đã sớm phồng má ngồi trên vali chờ không biết được bao lâu rồi.

“Anh thế mà lại muộn ba phút rồi đấy!”, Tần Tuyết đưa tay lên nhìn đồng hồ.

“Chậc chậc, đi muộn chút thôi, cũng may chỉ mới có ba phút!”, Tần Kiệt thở hồng hộc từng hơi một, còn đang giải thích, mồ hôi trên trán như mưa không ngừng tuôn ra.

“Hừm! Thấy bộ dạng thở không ra hơi của ngươi, bổn cung hôm nay không trách tội ngươi nữa!”

“Thật sao? Haha, anh sớm biết Tuyết Nhi sẽ không trách anh đâu! Chúng ta đi thôi!”, Tần Kiệt ôm lấy Tần Tuyết, trông vô cùng vui mừng, thiếu chút muốn ăn tươi nuốt sống con gái nhà người ta.

Tuy nhiên.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

“Hửm? Còn muốn phạt nữa sao?”, nụ cười trên mặt Tần Kiệt cũng đông cứng lại, trợn tròn hai mắt nhìn.

“Đương nhiên phải phạt!”, Tần Tuyết nói.

“Đừng như vậy, anh mệt lắm rồi, em xem chân cũng sắp mềm nhũn ra rồi! Tha cho anh đi!”, Tần Kiệt chua xót cầu xin.

“Chân chỉ mềm ra thôi, cũng không phải đã tàn phế! Không sao đâu, hình phạt nhẹ thôi, rất nhẹ!”, Tần Tuyết nói.

Tần Kiệt: “...”

Tần Kiệt mang vẻ mặt thống khổ hỏi: “Nhẹ cỡ nào đây?”

“Rất nhẹ nhàng thôi!”, Tần Tuyết cười nói.

“Nhẹ là nhẹ thế nào?”, Tần Kiệt không biết phải làm sao.

“Cõng em, kéo vali đi!”, Tần Tuyết giơ tay lên lại chỉ xuống dưới vali.

“Hả? Vậy mà còn nói là nhẹ?”, Tần Kiệt ngẩn người.

“Làm sao? Không muốn tiếp nhận hình phạt à?”, Tần Tuyết nhướng mày, nghiêm mặt nhìn.

“Không, không. Anh chấp nhận, chấp nhận!”, Tần Kiệt cuống quýt đổi giọng điệu.

“Vậy còn không nhanh lên chút?”, giọng điệu của Tần Tuyết đã lạnh đi ba phần.

“Tuân mệnh, thưa hoàng hậu!”

Tần Kiệt vừa cõng Tần Tuyết, lại vừa kéo vali tạo thành một cảnh tượng lạ trong nhà ga.

Tách~

Có vị khách thích chụp ảnh đã chụp lại một tấm hình.

Trong bức ảnh, Tần Kiệt mồ hôi nhễ nhại, trên lưng cõng một cô gái trẻ, trong tay còn kéo vali giúp cô cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Không lâu sau trên mạng có một blog đưa tin.

Chủ đề là – Đây chính là tình yêu.

Sau khi blog kia đưa tin, nhiều người đã bị tài văn chương của blogger thuyết phục, lần lượt tái bản.

Mà Tần Kiệt và Tần Tuyết trong bức ảnh lại trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi.

Những điều này Tần Kiệt và Tần Tuyết đều không biết.

Đồng thời, Tần Kiệt vẫn cõng Tần Tuyết trên lưng đi về phía trước.

Cứ tiếp tục bước đi.

Thật vất vả mới đến được quán bà chủ bán sủi cảo.

“Có muốn ăn sủi cảo không?”

“Không ăn!”, Tần Tuyết từ chối.

“Em đã ngồi xe lửa cả một đêm rồi, không ăn chút gì sao có thể được chứ? Sao vậy, dù gì cũng ăn chút nha?”, Tần Kiệt quay đầu nhìn Tần Tuyết.

“Hừm...Vậy thì ăn tô mì trộn đi! Cả tháng nay rồi em chưa được ăn!”, Tần Tuyết chống cằm suy nghĩ nói.

“Được! Vậy thì đi ăn mì trộn Hán Xương! Đi thôi!”

Hai phút sau, một đôi tình nhân xuất hiện trong một tiệm mì trộn gần nhà ga Hán Xương.

Chính là Tần Kiệt và Tần Tuyết.

Hai người mỗi người ăn một tô mì.

Mỗi người còn gọi một bát đậu phụ sốt tương.

Đương nhiên còn có bún tổ.

Ăn đều là đồ ăn nóng hổi.

Thật quá đã đi.

Nửa tiếng sau, hai người mới diệt sạch mồi được.

“A, đã quá đi!”, Tần Kiệt xoa xoa bụng: “ Tuyết Nhi, ngon miệng không?”

“Vâng, ngon lắm! Quá ngon rồi! Anh biết không, sau khi về Tân Môn em vẫn luôn mong muốn được ăn mì trộn đấy”.

“Kết quả thì sao?”

“Kết quả đương nhiên không có để ăn rồi!”

“Em ngốc quá, không biết ra ngoài tìm sao?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 158: “Nhìn thấy trong tay họ cầm cái gì không?”


“Anh mới ngốc đấy, Tân Môn chỗ em không có quán mì trộn, tìm kiểu gì được?”

“Cũng đúng, mà Tây Môn của em có Goubuli!”

“Anh thích ăn Goubuli sao?”

“Thích chứ!”

“Kỳ nghỉ tới đến Tây Môn với em, em dẫn anh đi ăn món bánh bao hấp Goubuli chính hiệu!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi! Đến khi đó, anh còn phải đến gặp bố mẹ em nữa! Anh còn là con rể tương lai của họ nữa mà!”

“Aaa, bà xã đại nhân, anh rất mong chờ đấy!”

“Hừm! Xem anh thể hiện thế nào?”

“Không phải chỉ cõng thôi à? Nào, lên đây đi!”

Tần Kiệt đi đến trước mặt Tần Tuyết, cúi người, vỗ vỗ vào lưng anh.

Tần Tuyết bật cười.

“Vậy còn được!”

Tần Tuyết leo lên lưng Tần Kiệt, nhẹ nhàng dựa vào lưng anh.

“Xuất phát!”

“Lên đường!”

Một nam một nữ, một đôi tình nhân, thêm một chiếc vali, lại bắt đầu đoạn hành trình.

Đi được một đoạn không quá dài, kiên trì thêm năm phút nữa.

Bởi vì Tần Kiệt bắt được một chiếc xe.

Sau nửa tiếng, chiếc xe đã thuận lợi chạy đến bên ngoài công viên Dâu Tây của Đại học công nghiệp Hồ.

Trùng hợp ở chỗ vừa mới xuống xe lại gặp được Lâu béo và Dương Liễu.

“Ê? Lâu béo, Dương Liễu, hai người đến rồi sao?”, Tần Kiệt lên tiếng chào hỏi họ.

“Ừm! Thật đúng là trùng hợp!”, Lâu béo bước lại gần, lấy ra một gói quà đặc sản.

“Này, đây là đặc sản quê vợ tôi, bên ngoài không mua được đâu nhé, tặng cho cậu và chị dâu này!”

Dứt lời, Tần Tuyết liền đỏ mặt.

Cúi thấp đầu xuống.

Có chút ngại ngùng.

“Em hèm ~”, Tần Kiệt ho khan một tiếng, cầm lấy túi đặc sản, là một túi cau.

“Đùa cái gì vậy, ăn kiểu gì đây? Quá cứng rồi đấy?”

“Ăn rất ngon đấy, nó là đặc sản trên đảo chúng tôi. Khác với tỉnh Tương! Có hương vị nguyên vẹn không có chất phụ gia đâu!”, Lâu béo nói.

“Ồ, vậy sao? Được rồi! Để tôi đưa cho Tuyết Nhi ăn!”, Tần Kiệt đặt vào trong túi Tần Tuyết.

“Tùy cậu. Dù sao của cậu cũng là của chị dâu. Của chị dâu cũng là của cậu! Không sao hết!”, Lâu béo cười nói.

Mặt Tần Tuyết càng đỏ hơn, đầu cúi thấp hơn nữa thiếu chút vùi hẳn vào bên trong áo rồi.

Giữa ban ngày lại không ngừng gọi người ta là chị dâu, thật đúng quá xấu hổ rồi.

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Ngồi xe lửa cả một ngày cũng mệt rồi, Tuyết Nhi, Dương Liễu, hai người mau vào trong nghỉ ngơi đi! Lấy lại tinh thần ngày mai bắt đầu học tập!”

“Vâng!”

Tần Tuyết và Dương Liễu cầm tay nhau cùng đi vào trong công viên Dâu Tây.

“Đừng nhìn nữa, cũng đã vào trong kí túc rồi, cậu vẫn còn nhìn cố!”, Tần Kiệt kéo Lâu béo đi.

“Ài, Dương Liễu, dù có nhìn trăm lần cũng không chán!”, Lâu béo khẽ l**m miệng, bộ dạng vô cùng háo sắc.

Bang~

Tần Kiệt đấm vào trước ngực Lâu béo.

“Cậu đánh tôi làm gì hả?”, Lâu béo khó hiểu hỏi lại.

“Cậu cũng có được con nhà người ta rồi, nhìn còn chưa đủ sao? Đi với tôi, có chuyện cần nói với cậu đây!”, Tần Kiệt túm Lâu béo lôi ra ngoài công viên Dâu Tây.

“Có chuyện gì, sao lại gấp thế? Hôm nay mới là ngày đầu tiên khai giảng thôi? Chuyện gì?”, Lâu béo khẽ than vãn.

“Cậu có muốn kiếm tiền không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Kiếm tiền? Muốn, đương nhiên muốn. Hiện giờ không phải mới khai giảng sao? Còn chưa bắt đầu nữa mà! Cậu gấp gáp như vậy làm gì? Chúng ta cũng không phải quá thiếu thốn đâu?”, Lâu béo nhăn mặt nhíu mày nói.

“Tôi hỏi cậu, giờ là năm mấy rồi?”

“Năm ba rồi, sao vậy?”, Lâu béo hỏi.

“Cậu còn biết giờ là năm ba à?”, Tần Kiệt gõ vào đầu Lâu béo: “ Sắp sang năm bốn rồi. Sau khi cậu tốt nghiệp, nhỡ trường học muốn thu lại đồ án tái chế phế liệu rồi giao cho người khác làm thì cậu tính làm thế nào?”

“Cái này...không đến nỗi đấy chứ. Hợp tác giữa chúng ta và trường học không phải vẫn tốt sao?”, Lâu béo có chút nghi ngờ.

“Dù có tốt cũng không phải mãi mãi! Cậu nhớ kĩ này, trên đời này chỉ có cái thuộc về chính mình mới là mãi mãi thôi”.

“Nghe cậu nói như vậy, dường như cũng có lí!”, Lâu béo gãi gãi đầu: “Vậy cậu nói đi phải làm thế nào?”

“Nhìn thấy các bạn học đi đi lại lại trước mặt không?”

“Thấy rồi? Thì làm sao?”, Lâu béo không hiểu.

“Nhìn thấy trong tay họ cầm cái gì không?”

“Hành lý đấy! Làm sao? Kiệt Tử, cậu đừng vòng vo nữa, nói thẳng được không? Thật sự không chịu nổi cậu mà, có mỗi câu mà phải ngắt lên ngắt xuống, không mệt à?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 159: "Các cậu vẫn còn là sinh viên à?"


"Đi với tôi!", Tần Kiệt cũng không nói toạc ra, chỉ gọi Lâu béo đi theo anh.

Tần Kiệt càng không nói gì thì Lâu béo càng thêm tò mò.

Không biết rốt cuộc Tần Kiệt định làm dự án gì kiếm tiền đây.

Một lát sau, Tần Kiệt dẫn Lâu béo ra dưới gốc cột điện ngoài trường.

"Thấy trên đó có gì không?"

"Chuyển phát nhanh Thần Thông?", Lâu béo đọc từng chữ một.

"Đúng thế, chính là chuyển phát nhanh!", Tần Kiệt gật đầu.

"Kiệt Tử, cái này không nằm trong dự án của trường, có chắc ăn không?", Lâu béo hơi lo lắng.

"Vậy cậu nói xem, giờ trên đời này có dự án nào chắc ăn không?", Tần Kiệt dán mắt vào Lâu béo.

"Ơ...", Lâu béo gãi đầu, cười nói: "Tôi là người kém thông minh, làm sao tôi biết được chứ".

"Nếu dự án của cậu không ổn thì nghe tôi đi, chọn chuyển phát nhanh! Chúng ta không chỉ làm chuyển phát nhanh trong trường chúng ta, mà còn có đại học Công nghệ nam Hoa Hạ kế bên và cả Hoa Nông đối diện nữa!", Tần Kiệt nói.

"Cũng giống như dự án thu mua phế liệu à, cùng nhau hợp tác sao?", hai mắt Lâu béo sáng bừng lên.

"Không, lần này không hợp tác, mà là hùn vốn kiếm sống thôi!"

"Nói sao nhỉ?"

"Cậu học ngành kinh tế thì cậu phải biết hùn vốn là như thế nào chứ?"

"Ý cậu là kêu gọi đầu tư cổ phần sao?"

"Đúng rồi!"

"Phân công thế nào?"

"Đợi tôi nắm được nhượng quyền đại lý đã! Trước hết cậu khoan hãy nói cho người khác biết, để trong lòng là được rồi!"

"Được rồi, cậu nói sao thì tôi nghe vậy!"

"Tốt lắm!"

Nửa tiếng sau, Tần Kiệt và Lâu béo đi theo địa chỉ được ghi trên tờ quảng cáo, tìm được chi nhánh công ty đại diện chuyển phát nhanh Thần Thông ở khu vực Hán Xương.

Công ty chi nhánh toạ lạc ở phía nam đường Lạc Sư, khu vực Hán Xương.

Cách không xa phía trước là đại học Bách khoa thành phố Hán.

Đi về phía đông thì là trung tâm Quang Cốc.

Phía tây là trạm xe lửa Hán Xương.

Phía bắc có đại học Hán Xương, đại học sư phạm Hán Xương và Đông Hồ.

Phía nam thì là khu vực Nam Hồ.

Có thể nói vị trí địa lý khá là lý tưởng.

Địa điểm làm việc của công ty chi nhánh ở bên trong toà cao ốc Lạc Sư.

Tần Kiệt và Lâu béo đã hỏi thăm, chỗ đó cũng không nằm cao lắm, ở ngay tầng 11.

Lúc hai người họ đi thang máy lên tầng 11, thấy có rất nhiều thợ sửa chữa nhà cửa ra vào liên tục.

Bước vào thì thấy công ty chi nhánh chuyển phát nhanh Thần Thông đang tiến hành sửa sang văn phòng.

Công việc bề bộn.

Bên trong có mấy phòng làm việc đã sửa chữa xong, có người đang ngồi làm việc trong đấy.

"Cốc, cốc, cốc..."

Tần Kiệt bước tới gõ cửa phòng làm việc của giám đốc.

Cửa lại không khoá.

Trong phòng, có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đang nói chuyện với hai người khoảng 30 tuổi.

Bọn họ không để ý tới Tần Kiệt và Lâu béo.

Hai người họ vào phòng tự tìm chỗ ngồi.

Cũng không quấy rầy cuộc trò chuyện của ba người nọ.

Chừng 40 phút sau, ba người nọ mới nói chuyện xong.

Tầm mắt người đàn ông trung niên mới chuyển đến chỗ hai người Tần Kiệt và Lâu béo.

"Các cậu vẫn còn là sinh viên à?"
 
Back
Top Bottom