Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 80: “Có lợi cái rắm!”,


Chẳng phải chỉ hỏi thôi sao, sao lại khóc rồi?

“Tôi nói cậu này Tinh Tử, cậu bị sao vậy? Một thằng con trai mà khóc cái gì? Cậu cũng chẳng thất tình, khóc cái lông ý! Có thấy mất mặt hay không?”, Tần Kiệt bật đèn lên.

Anh nhìn về phía Vương Tinh.

“Mẹ nó!”

Ngay sau đó, Tần Kiệt buột miệng chửi thề.

Nguyên nhân không phải điều gì khác.

Bởi vì anh thấy mắt trái của Vương Tinh bị bầm.

Đen thui.

Rất đáng sợ.

“Chuyện gì thế này?”

Tần Kiệt nhìn Béo và Bốn Mắt.

“Cậu ta bị phụ nữ đánh!”, Lâu Béo nói.

“Hả?”, Tần Kiệt ngạc nhiên hỏi: “Phụ nữ nào đánh? Tại sao lại đánh?”

Bốn Mắt tiếp lời: “Dì quản lý đại lễ đường!”

Tần Kiệt: “…”

Anh nghĩ thầm, chắc không phải đâu.

“Bốn Mắt, cậu nói thật à?”, Tần Kiệt không tin lắm.

“Thật mà!”, Béo đáp.

“Tại sao?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.

“Sau khi dì quản lý đại lễ đường dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị đóng cửa thì nghe được tiếng ngáy! Dì ấy đi theo nơi phát ra tiếng ngáy thì tìm được Tinh Tử. Thế nên đến gần gọi Tinh Tử dậy! Cậu đoán xem Tinh Tử làm gì nào?”, Béo hỏi.

“Cậu ta làm gì?”, Tần Kiệt rất tò mò.

“Tinh Tử nói, người đẹp, tôi rất thích cậu!”, ngừng một chốc, Béo nói: “Sau đó Tinh Tử giơ cái tay heo của cậu ta ra…”

“Sau đó dì quản lý nổi giận tát cậu ta một cái! Tinh Tử bị tát tỉnh, mơ màng nhìn dì quản lý!”

“Cậu ta nói, Tiểu Yến Tử, thật sự là cậu. Cậu biết tôi thích cậu nhất không, hôn một cái nào!”

“Kết quả dì quản lý tức quá, đấm cậu ta một cái! Tinh Tử vỡ mộng đẹp Tiểu Yến Tử của cậu ta, cậu ta tỉnh luôn. Mắt thành ra như vậy, sau đó thấy người phụ nữ trước mặt là dì quản lý!”

“Cậu ta ngây cả người! Muốn nói gì đó nhưng cậu ta còn chưa nói gì, dì quản lý đã nói cái tên khốn này, cậu nằm mơ đang sàm sỡ bà phải không? Còn không cút đi, có phải muốn bà đây đấm cậu thêm cái nữa không?”

“Lúc đó Tinh Tử mới ý thức được cậu ta đã làm ra hành động gì. Cậu ta nào dám ở lại, chạy như bay ra khỏi đại lễ đường! Ha ha~”

Tần Kiệt: “…”

Không ngờ mình chỉ rời đi nửa tiếng mà Vương Tinh lại trải qua chuyện vừa đặc sắc vừa quanh co như vậy.

Vô lễ với dì quản lý, còn đòi hôn dì ấy.

Bị dì quản lý tát một bạt tai, còn đấm một cái nữa.

Chuyện này…

Ực ~

Tần Kiệt nuốt nước bọt, không thể không phục.

Anh đưa ngón cái về phía Vương Tinh: “Tinh Tử, cậu là hình mẫu của tôi, phục cậu ghê!”

“Ha ha ~”

Béo và Bốn Mắt không nhịn được bật cười.

Suýt nữa cười phụt nước bọt vì câu nói của Tần Kiệt.

Nghe vậy, Vương Tinh trùm chăn lên đầu.

Cậu ta thật muốn khóc nhưng không khóc được.

Chẳng phải chỉ nằm mơ thôi sao?

Mơ thấy Tiểu Yến Tử mà thôi.

Sao người trong mơ lại biến thành dì quản lý?

Nghĩ đến dì quản lý hơn bốn mươi tuổi, cậu ta lại thấy rùng mình, muốn nôn.

“Tinh Tử, cậu là đàn ông, mạnh mẽ lên chút xem nào. Chẳng phải sàm sỡ thôi sao, có gì to tát đâu!” Tần Kiệt nói.

“Cậu nói thì hay lắm, sàm sỡ một bà già thì có gì hay đâu. Cậu muốn, vậy thì cậu đi đi!”, Vương Tinh hét lên.

Tần Kiệt: “…”

Anh gãi cằm, lúng túng nói: “Thật ra chuyện này không phải không có lợi cho cậu!”

“Có lợi cái rắm!”, Vương t*nh h**n toàn không tin.

“Thật sự có lợi mà!”, Tần Kiệt nói.

“Hả? Kiệt Tử, cậu nói thật à?”, Béo ngồi xuống.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 81: Chẳng phải cũng bị anh lừa à.


“Cậu nói nghe xem có lợi gì?”, Bốn Mắt cũng vươn cổ đến muốn biết.

Mặc dù Vương Tinh còn đang trùm chăn lên đầu nhưng tai cậu ta cũng dựng thẳng lên nghe ngóng.

Muốn nghe xem cái lợi đó là gì.

Tần Kiệt nói: “Cái lợi đó là sau này nếu ký túc xá chúng ta muốn đến đại lễ đường thì có thể đi cửa sau!”

Béo: “…”

Bốn Mắt: “…”

Vương Tinh: “…”

Mọi người đều sững người.

Một lát sau, Vương Tinh lấy gối ném về phía Tần Kiệt.

“Khốn kiếp! Miệng chó chẳng nhả ra được ngà voi!”

“Ha ha ~”

“Kiệt Tử, cậu đáng đời!”

“Chọc cho Tinh Tử xù lông! Ha ha ~”

Tên Béo và Bốn Mắt bật cười.

Vương Tinh buồn bực trùm chăn kín mít.

Tần Kiệt bĩu môi khẽ cười, anh đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.

Sau đó một ngày mới lại đến, anh sẽ được đi cùng với Tần Tuyết…

Ngày 2 tháng 1 năm 2008.

Buổi sáng có bốn tiết, sáng sớm Tần Kiệt đã chạy đến phòng học giành chỗ ngồi.

Không lâu sau, Béo, Bốn Mắt và Vương Tinh lần lượt bước vào phòng học.

Béo và Bốn Mắt đi vào không hề có phản ứng gì.

Nhưng sau khi Vương Tinh đi vào, trong giảng đường rộng lớn, từng đôi mắt dõi theo cậu ta.

Nhìn Vương Tinh giống như đang nhìn cái gì đó hiếm lạ.

Không, nói đúng hơn là như đang nhìn gấu trúc trong sở thú.

Rất thú vị.

Ngay lập tức, Vương Tinh trở thành bảo vật quốc gia.

Béo và Bốn Mắt muốn bật cười nhưng lại không thể cười thành tiếng.

Một lát sau, Tần Tuyết đến muộn.

Lúc đi ngang qua người Vương Tinh, cô cũng tò mò dừng chân lại vài giây.

Đến khi ngồi xuống cạnh Tần Kiệt, cô mới không nhìn nữa.

Tần Kiệt đang định nói gì đó nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tần Tuyết giành nói trước.

“Vương Tinh ở ký túc xá các anh làm sao vậy? Chỉ có một con mắt bị đen thui à? Cậu ta không ngủ được sao?”

Tần Kiệt bật cười.

“Anh cười cái gì? Đang hỏi anh đấy? Không cho phép anh cười, nghiêm túc chút nào!”, Tần Tuyết trợn Tần Kiệt.

“Em thật sự muốn biết à?”

“Tất nhiên rồi, nếu không em hỏi anh làm gì? Mau lên, chuyện gì vậy?”, Tần Tuyết vừa nói vừa liếc nhìn Vương Tinh.

“Chuyện này rất quan trọng, em ngồi nhích lại đây! Anh nói cho em nghe!”, Tần Kiệt vẫy tay.

“Anh không nhân cơ hội này sàm sỡ em đấy chứ?”, Tần Tuyết bỗng cảnh giác, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Kiệt dường như muốn ăn luôn Tần Kiệt vậy, thật đáng sợ.

“Sao có thể chứ? Nếu em không tin vậy anh không nói nữa!”, Tần Kiệt nhún vai, ra vẻ em có thích nghe không thì tùy.

Quả nhiên.

Trong lòng Tần Tuyết ngứa ngáy.

Cô ghé sát lại gần.

“Anh mau nói đi, chuyện gì vậy?”

Tần Kiệt nghĩ thầm.

Cô gái à, chẳng phải tính cảnh giác của em mạnh lắm sao?

Chẳng phải cũng bị anh lừa à.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 82: Tần Kiệt cũng hết cách.


He he, đợi lát nữa em không có quyền quyết định đâu.

“Anh lại cười xấu xa gì vậy? Mau nói đi! Còn không nói, có tin em nhéo anh không?”, Tần Tuyết giục anh.

“Ồ, nói ngay đây!”

Tần Kiệt nói lại chuyện Vương Tinh gặp phải tối qua cho Tần Tuyết.

Tất nhiên, để Tần Tuyết tin, anh còn cố ý đánh bóng thêm cho các chi tiết.

Đặc sắc hệt như một bộ phim truyền hình, rất hấp dẫn.

Nghe xong, Tần Tuyết rất ngạc nhiên.

Ngây người tại chỗ.

Vương Tinh bị dì quản lý đại lễ đường đánh?

Nguyên nhân là vì Vương Tinh sàm sỡ dì quản lý?

Vương Tinh này thực sự…

Không còn gì để nói.

“Em nói cậu ta có đáng bị đánh không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đáng lắm!”, Tần Tuyết gật đầu nói.

“Có đáng biến thành quốc bảo không?”, Tần Kiệt lại nói.

“Đáng đời!”, Tần Tuyết lại gật đầu.

“Nói hay lắm”, Tần Kiệt cho một cái like.

“Ừ, rất tốt. Ể, không đúng, cũng chẳng phải anh nói, em đồng ý làm gì?”, Tần Tuyết ngẩng đầu.

Chụt ~

Ngay sau đó, đôi môi của cô dán lên đôi môi dày của Tần Kiệt.

Khung cảnh phút chốc dừng lại.

Tần Tuyết sửng sốt.

Mặt cô đỏ bừng.

Sao lại thành thế này?

Trên mặt Tần Kiệt còn lộ vẻ đắc ý.

Vừa rồi anh cố ý nhích đến gần, đợi khoảnh khắc Tần Tuyết bỗng ngẩng đầu lên.

Quả nhiên.

Anh thành công rồi.

“Đậu má!”, Trương Lâu béo nhìn thấy cảnh tượng đó, sau đó thốt lên: “Tần Tuyết, cậu to gan thật đấy? Tôi biết cậu thích Kiệt Tử nhà tôi nhưng cậu cũng không thể làm vậy trước mặt nhiều người chứ!”

“Không, không phải! Tôi…”

Tần Tuyết vội vàng xua tay giải thích nhưng cô chưa nói hết, Dương Liễu đã ngắt lời cô: “Tuyết Nhi, bây giờ tớ mới biết cậu mới là công chúa tình yêu trong ký túc xá chúng ta! Tớ và Giai Giai lép vế chịu thua!”

“Dương Liễu, cậu nói vớ vẩn gì vậy? Vừa rồi tớ…”

“Xuỵt ~”

Thẩm Giai Giai bỗng làm động tác đừng lên tiếng: “Đừng nói to như vậy, cậu đang muốn để người khác biết cậu đang làm gì à? Cũng may chúng ta ngồi ở hàng cuối không ai chú ý, nếu không… cạch…”

Thẩm Giai Giai lại làm động tác cắt cổ: “Bị giáo viên phát hiện là cậu xong đời!”

Tần Tuyết: “…”

Cô đang nghẹn một bụng tức.

Rõ ràng không phải cố ý, chỉ là bất cẩn đụng phải, sao hai chị em của mình lại không tin nhỉ.

Còn nói như thật ý.

Có để cho người ta sống nữa không hả?

Tần Tuyết cực kỳ buồn bực, cô vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.

“Đều tại anh cả đấy, không có gì tự dưng lại nhích gần vào làm gì? Hừ!”, Tần Tuyết chỉ có thể trút giận lên người Tần Kiệt.

Hung hăng trợn mắt với Tần Kiệt.

Tần Kiệt cũng hết cách.

Nhưng tay trái của anh lại làm dấu OK với Béo, Dương Liễu và Thẩm Giai Giai.

Ý muốn nói cảm ơn các cậu đã hỗ trợ.

Béo, Dương Liễu, Thẩm Giai Giai và Bốn Mắt nhìn nhau, trong lòng họ tự rõ thầm mỉm cười.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 83: “Khu đô thị mới Nam Hồ!”


Tần Kiệt giả vờ như không thấy gì.

Giả vờ an ủi Tần Tuyết.

Một lúc lâu sau, Tần Tuyết mới tha cho anh.

Không lâu sau, giáo viên bước vào lớp bắt đầu tiết học của một ngày mới.

Tần Tuyết nhập vai rất nhanh.

Chỉ trong vài giây đã tiến vào trạng thái của một học sinh chăm ngoan.

Giáo viên đang giảng bài trên bục, cô liên tục cúi đầu chép bài.

Trong hai tiết học, Tần Kiệt chưa từng thấy Tần Tuyết ngừng bút.

Ngay cả mười phút giải lao, Tần Kiệt đi vệ sinh về vẫn thấy Tần Tuyết còn đang viết.

Anh không thể không khâm phục Tần Tuyết.

Quả thực là một học sinh ưu tú.

Mình có một cô bạn gái học hành giỏi giang như vậy đúng là chuyện tốt.

Ít nhất đến lúc thi cuối kỳ, mình không phải lo bị nợ môn.

Bốn tiết học nói dài cũng dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.

Thoáng chốc đã hết giờ.

Vừa tan học, Tần Kiệt nhanh chóng thu dọn sách vở, sau đó ném cho Béo bảo cậu ta mang về giúp.

Sau đó lại ném sách của Tần Tuyết cho Dương Liễu nói cô ta mang về phòng giúp.

Không đợi Béo và Dương Liễu hỏi họ đi đâu.

Họ đã không thấy bóng dáng của Tần Kiệt và Tần Tuyết nữa.

“Làm cái quái gì vậy?”, Lâu Béo nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.

“Bốn Mắt, cậu biết không?”

“Tôi không biết! Có lẽ đi xem phim đấy!”, Bốn Mắt suy đoán.

“Đúng vậy, chiều nay không có tiết, hay là chúng ta cũng đến trung tâm thành phố nhỉ?”, Béo mỉm cười với Dương Liễu.

“Nhưng vẫn chưa cất sách vở nữa mà?”, Dương Liễu chỉ vào trên bàn.

“Đơn giản lắm, giao cho các bạn phòng bên của các cậu là được!”

“Cũng được!”

Lúc Béo, Dương Liễu, Bốn Mắt và Thẩm Giai Giai đang bàn xem đi xem phim gì.

Tần Kiệt và Tần Tuyết bắt xe buýt đến thẳng khu đô thị mới Nam Hồ.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Khu đô thị mới Nam Hồ!”

“Đến đó làm gì?”

“Em quên chuyện hôm qua anh nói với em rồi sao?”

“Ừ nhỉ, anh nói anh nhìn thấy một cửa hàng rất thú vị nên muốn dẫn em đến đó!”

“Đúng! Đợi lát nữa, em đừng khóc đó!”

“Khóc? Sao em lại phải khóc? Chẳng phải chỉ là một cửa hàng thôi sao, có thì đáng khóc đâu? Anh thành thật một chút, có phải anh giấu em gì đó không?”, Tần Tuyết nhìn chằm chằm Tần Kiệt như muốn nhìn thấy anh.

“Anh không có, tuyệt đối không có! Anh không hề có lỗi với lương tâm!”, Tần Kiệt giơ tay thề.

Phụt ~

“Đồ ngốc, trêu anh thôi, vậy mà anh còn tưởng thật à? Được rồi, anh đừng giả vờ nữa, thề thốt xui xẻo lắm! Đến nơi rồi em sẽ biết anh đang giở trò gì thôi!”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 84: Tại sao phải có năm triệu tệ?


Hơn nửa tiếng sau, trước của siêu thị Kiệt Tuyết, tòa nhà Thái Tử ở khu đô thị mới Nam Hồ.

“Chính là siêu thị này!”, Tần Kiệt chỉ siêu thị Kiệt Tuyết rồi nhìn Tần Tuyết.

Tần Tuyết có chút hoảng hốt khi cô nhìn thấy bốn chữ “siêu thị Kiệt Tuyết”.

Cô tưởng mình bị hoa mắt.

Kiệt Tuyết?

Không phải nó chỉ là từ ghép giữa hai tên của Tần Kiệt và Tần Tuyết thôi sao?

Nhưng đọc lên nghe rất quen thuộc.

Bỗng nhiên cô nhớ ra chuyện gì đấy.

Mặc dù mấy ngày trước cô luôn bận tập luyện cho chương trình chào đón năm mới nên không để ý nhiều đến các hoạt động trong trường.

Nhưng cô vẫn nghe đám người Dương Liễu nhắc đến cái gì mà Kiệt Tuyết. Lúc đó cô còn tưởng đám Dương Liễu nói đùa, không hề để tâm.

Bây giờ xem ra thật sự có một siêu thị tên là Kiệt Tuyết.

Nhưng ngay cả như vậy.

Nhiều nhất cũng chỉ là sự trùng hợp thôi.

Hôm qua Tần Kiệt chỉ cần nói thẳng cho cô biết là được rồi, cần gì phải đưa cô đến tận đây.

“Em biết không, ước mơ của anh là sở hữu một siêu thị như thế này!”

“Đến lúc đó, anh có thể kiếm được 10 triệu tệ, cùng em thuê một căn nhà bên ngoài trường học!”

“Sống cuộc sống của riêng hai người. Đến khi em tốt nghiệp thì đến siêu thị làm bà chủ, phụ trách các hoạt động bên trong siêu thị, anh là ông chủ, phụ trách hoạt động đối ngoại!”

“Hai chúng ta sẽ phấn đấu vì gia đình nhỏ của hai đứa, đợi mọi việc ổn định rồi thì sinh một đứa con. Cả nhà chúng ta sẽ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!”

“Lúc đó, anh sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian, còn em là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Con của chúng ta sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Một gia đình hòa thuận êm ấm thật tốt biết bao!”

Lời vừa nói ra, Tần Tuyết dường như không quen biết Tần Kiệt trước mắt, nhìn Tần Kiệt không chớp mắt.

Một lúc sau, cô nói: “Tần Kiệt, anh đang nằm mơ giữa ban ngày à?”

Tần Kiệt: “…”

Thôi xong.

Cảm giác nói một hồi mà lại chẳng đọng được gì.

Anh cứ nghĩ rằng sau khi Tần Tuyết nghe anh nói những lời đi vào lòng người đó thì cô sẽ cảm động và thưởng cho anh mấy nụ hôn nồng thắm.

Kết quả là thất bại toàn tập.

Tần Tuyết không tin.

“Khụ khụ~”

Tần Kiệt lúng túng ho khan mấy tiếng.

“Anh nằm mơ lúc nào chứ? Anh nói thật đấy! Tương lai…”

“Đừng nói tương lai, anh nói hiện tại đi, anh có thể có được năm triệu tệ không?”, Tần Tuyết xòe tay ra.

“Tại sao phải có năm triệu tệ?”, Tần Kiệt có chút không hiểu.

“Anh nói muốn mở siêu thị còn gì? Không có năm triệu tệ thì sao mở được siêu thị?!

Tần Kiệt: “…”

Nếu lùi lại mấy ngày trước, đừng nói là năm triệu tệ, đến mười triệu tệ anh còn có nữa là.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 85: Không nên như vậy mới đúng.


Bây giờ đừng nói là năm triệu tệ, đến năm mươi ngàn tệ anh còn chả có.

“Không có đúng không? Em biết ngay là anh đang nằm mơ mà!”

“Tuyết Nhi, anh thực sự không có…”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Nếu còn nói nhảm nữa thì em với anh chấm dứt!”, Tần Tuyết hừ một tiếng.

“…”

Thôi xong.

Anh cảm thấy càng nói cô càng không tin.

“Chào Giám đốc Tần!”

Đột nhiên, một nhân viên của siêu thị Kiệt Tuyết vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Tần Kiệt và chào hỏi.

“Ừ!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Giám đốc Tần, anh cứ tự nhiên, tôi vào làm việc đây ạ!”

“Ừ !”

Tần Kiệt lại gật đầu, ra vẻ của một ông chủ.

Cho đến khi nhân viên kia đi khuất rồi, Tần Kiệt mới nói: “Em thấy không? Anh không hề lừa em!”

“Kiệt Tử, không nhận ra luôn đó, anh còn có tài năng bẩm sinh này sao?”, Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt như phát hiện ra chân trời mới, càng nhìn càng kích động.

“Sao thế? Giờ em mới biết cái gì?”, Tần Kiệt không hiểu gì cả.

“Khai thật mau, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê diễn viên quần chúng?”, Tần Tuyết chất vấn.

Tần Kiệt: “…”

Diễn viên quần chúng?

Giờ thì anh đã hiểu được ý của Tần Tuyết.

Cãi nhau một hồi, Tần Tuyết lại hiểu lầm anh rồi.

“Tuyết Nhi, anh thật sự không lừa em. Nếu em không tin, anh dẫn em vào trong siêu thị, em đi hỏi một hồi thì sẽ tin lời anh nói thôi!”, Tần Kiệt vừa nói vừa kéo Tần Tuyết đi vào siêu thị.

Nhưng anh bị Tần Tuyết hất tay ra.

“Không đi!”

“Vì sao?”, Tần Kiệt không hiểu.

“Em biết là anh muốn làm cho em vui. Về điểm này em không trách anh. Nhưng lời nói phải đi cùng sự thật, đùa quá mất vui! Đi thôi, chúng ta đi về!”, Tần Tuyết kéo Tần Kiệt đi về phía trạm xe buýt.

“Không phải, anh thật sự…”

“Thật sự cái đầu anh đấy! Còn nói năng lung tung nữa có tin là em sẽ cắn anh không?”, Tần Tuyết giơ nắm đấm lên uy h**p.

Tần Kiệt: “…”

Vẻ mặt buồn bực.

Sở dĩ hôm nay anh dẫn Tần Tuyết đến siêu thị là muốn đem đến cho cô một sự bất ngờ.

Để Tần Tuyết tin rằng anh yêu cô đến nhường nào.

Không ngờ Tần Tuyết lại không tin lời anh nói.

Còn nói anh bỏ tiền ra thuê người diễn kịch.

Sự việc sao lại diễn biến như thế này.

Không nên như vậy mới đúng.

Anh rất muốn giải thích nhưng mỗi lần đang nói thì đều bị Tần Tuyết cắt ngang.

Mấy lần đều như vậy nên Tần Kiệt đầu hàng.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 86: Trong lòng anh căng thẳng.


Anh biết rằng nguyên nhân Tần Tuyết không tin anh là bởi vì anh vẫn còn là sinh viên đại học.

Tần Tuyết cũng biết chút ít về hoàn cảnh gia đình của anh.

Cho rằng Tần Kiệt không thể nào làm được.

Thôi vậy.

Không tin thì không tin chứ biết làm sao.

Tạm thời không cần em tin.

Đợi đến khi kiếm được mười triệu tệ, đem thẻ ngân hàng đưa cho em và đưa cả chứng nhận sở hữu 3 tầng siêu thị ra trước mặt em.

Đến lúc đó còn không trị được em sao?

Hừ hừ~

Tần Kiệt đầu hàng rồi.

Đi theo Tần Tuyết về trường học.

Cả hai đi dạo quanh khuôn viên trường và dành cả một buổi chiều bên nhau.

Đến khi trời tối mới ra về.

Reng reng reng~

Tần Kiệt vừa về đến kí túc xá thì điện thoại di động liền reo lên.

Anh lấy ra xem, thì là Châu Phàm gọi đến.

“Giám đốc Châu, tình hình bán hàng hôm nay thế nào?”

“Từ 8 giờ sáng đến giờ đã bán được một triệu tám trăm tệ! Đến tối ước tính đạt được một triệu chín trăm tệ!”

“Ồ, giảm một nửa so với ngày hôm qua!”, Tuy rằng đã dự đoán trước nhưng Tần Kiệt vẫn không khỏi nhíu mày, không hài lòng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào mới kiếm được mười triệu.

“Giám đốc Tần, chuyện này là bình thường mà. Đừng sốt ruột, có chuyện gấp cần bàn bạc với anh!”

Giọng nói của Châu Phàm trong điện thoại có chút nghiêm túc.

Tần Kiệt chắc chắn siêu thị đã xảy ra vấn đề gì rồi.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi nghe đây, anh cứ nói đi!” Tần Kiệt trở nên nghiêm túc.

“Giám đốc Tần, có một chuyện anh nghe xong nhưng nhất định phải kiềm chế nhé!”, giọng của Châu Phàm càng khiến người ta phiền muộn.

Tần Kiệt cảm thấy sự việc không hề đơn giản.

Vẻ mặt anh nghiêm trọng: “Nói đi, tôi có thể chịu đựng được! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Haiz~

Châu Phàm thở dài trong điện thoại

Tiếng thở dài này khiến lòng Tần Kiệt bỗng lo lắng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mà khiến cho người luôn bình tĩnh như Châu Phàm hôm nay lại lo lắng như vậy.

Trong lòng anh căng thẳng.

“Nói đi, siêu thị đã xảy ra vấn đề gì không hay rồi?”, lúc Tần Kiệt nói ra những lời này, anh thật muốn đấm cho mình hai phát.

Nói cái gì mà không hay, toàn nói những lời không tốt lành.

Đây không phải muốn biến thành miệng quạ đen xui xẻo hay sao?

Thật vớ vẩn.

“Giám đốc Tần, toàn bộ chuyện là như thế này, anh cứ từ từ nghe tôi nói…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 87: Thật khiến người ta đau đầu.


“Là thế này, giám đốc Tần!”, Châu Phàm chậm chạp nói: “Hôm nay lại có người trúng một giải thưởng lớn nữa!”

“Giải thưởng lớn?”, Tần Kiệt ngẩn ra: “Giải thưởng gì? Bao nhiêu?”

“Giải đặc biệt!”, Châu Phàm nói.

Rầm~

Suýt chút nữa thì Tần Kiệt ngã xuống.

Giải đặc biệt?

Đó chính là một chiếc xe hơi nhỏ.

Giá tám mươi ngàn tệ.

Mục đích ban đầu khi thực hiện kế hoạch này là dùng một chiếc xe hơi nhỏ để hấp dẫn khách hàng.

Cố ý trưng bày chiếc xe tại siêu thị Kiệt Tuyết.

Cứ nghĩ rằng chỉ để trưng bày thôi.

Hôm nay mới là ngày thứ hai khai trương siêu thị, vậy mà đã bị bốc thăm trúng rồi sao?

Thế là tổn thất tám mươi ngàn tệ.

Mẹ nó!

“Giám đốc Tần, giám đốc Tần, anh không sao chứ?”

Châu Phàm ở trong điện thoại không ngừng hét gọi.

Tần Kiệt đau lòng quá.

Tám mươi ngàn tệ, bằng lợi nhuận của một ngày.

Thế là đi tong rồi.

Nhưng anh là ông chủ, sao có thể tỏ ra đau lòng trước cộng sự được.

“Không, không sao!”, một lát sau, Tần Kiệt mới bình tĩnh lại được: “Có sai sót chỗ nào không?”

“Không có. Tôi đã xem xét kĩ lưỡng, thật sự là bốc trúng! Vì thế…”, Giọng điệu của Châu Phàm trong điện thoại cũng rất bất lực.

Anh ta cũng đau lòng, dù sao cũng là tám mươi ngàn tệ.

“Giám đốc Tần, anh xem nên xử lý việc này thế nào?”, Châu Phàm hỏi.

“Xử lý thế nào?”

Tần Kiệt bực mình muốn mắng Châu Phàm một trận, anh hỏi tôi, tôi hỏi ai.

Tôi không có mặt một ngày, anh đã để người ta bốc thăm trúng một chiếc xe hơi, làm tôi tổn thất mất tám mươi ngàn tệ, nếu tôi không có mặt ba ngày, bốn ngày, năm ngày thì sao?

Siêu thị Kiệt Tuyết có phải sẽ phá sản luôn không?

Thật là bực mình.

Lửa giận trong lòng Tần Kiệt bùng phát, không biết trút vào đâu.

Nhưng anh không mất đi lí trí.

Ngay lập tức bình tĩnh lại.

Hôm đó chúng ta công bố chỉ có một giải đặc biệt thôi đúng không?”, Tần Kiệt hỏi.

“Ừ, đúng rồi. Theo kế hoạch ban đầu là có thể duy trì giải đặc biết đến khi kết thúc hoạt động, nhưng trước ngày kết thúc 3 ngày thì giải đặc biệt – thứ hấp dẫn khách hàng nhất đã bị bốc trúng. Nếu tin này bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả tuyên truyền.

“Vì vậy tôi mới hỏi giám đốc Tần, anh định xử lý việc này như thế nào?”

“Vẫn còn ba ngày à?”, Tần Kiệt vò đầu không ngừng.

Tóc của anh gần như đã biến thành tổ chim rồi.

Rối tung lên.

Làm sao cho ổn?

Thật khiến người ta đau đầu.

Chết tiệt.

Người bốc trúng giải thưởng khắc mệnh với anh à?

Muốn bốc trúng thì đợi đến khi hoạt động gần kết thúc rồi mới bốc thăm có được không.

Hôm nay mới ngày thứ hai đã bốc trúng.

Trong ba ngày tới, siêu thị Kiệt Tuyết lấy hoạt động có thưởng gì để thu hút khách hàng đây?

Lẽ nào lại mua thêm một chiếc xe hơi nữa.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 88: Châu Phàm khen ngợi không ngớt.


Không được.

Tuyệt đối không được.

Đã nói chỉ có một giải đặc biệt thì chỉ có một giải đặc biệt.

Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của sự hiếm có.

Nhưng phải xử lý việc trước mắt như thế nào cho hợp lý?

Vẫn còn ba ngày nữa, ba ngày đó.

Thật đáng chết, đáng chết…

Bỗng nhiên, trong đầu Tần Kiệt bỗng lóe lên.

“Giám đốc Tần, anh có đang nghe điện thoại không?”

Lúc này, giọng nói của Châu Phàm lại vang lên đúng lúc.

“Còn, còn nghe!”, Tần Kiệt phục hồi lại tinh thần.

“Giám đốc Tần, anh đã nghĩ ra được làm sao xử lý việc này chưa?”, Châu Phàm lại hỏi.

“Giám đốc Châu, chiếc xe đó đã được lấy đi chưa?”, Tần Kiệt hỏi.

“Vẫn chưa. Tôi nghe nói bốc thăm trúng xe hơi, cảm thấy việc này không được tốt cho lắm nên đã tìm lý do để người trúng thưởng mai mới tới!”, Châu Phàm giải thích.

“Tốt lắm, anh làm rất tốt!”, Tần Kiệt thở phào.

Anh nói: “Giám đốc Châu, anh nghe tôi nói!”

“Giám đốc Tần, anh nói đi, tôi nghe!”

“Giải đặc biệt đã được bốc trúng, điều này đã xảy ra rồi và không thể thay đổi!”

“Ừ, tôi biết rồi, giám đốc Tần, anh nói tiếp đi!”

“Vì không có cách nào thay đổi nên chúng ta chỉ có thể dựa vào những giải thưởng còn lại!”, ngừng một lát, Tần Kiệt nói: “Thế này đi, ngày mai khi người trúng thưởng đến nhận xe, anh thương lượng với anh ta một thỏa thuận.”

“Thỏa thuận gì?”, Châu Phàm hỏi.

“Anh nói với anh ta, chiếc xe này vẫn còn một số thủ tục chưa làm xong, sau khi anh ta lấy xe thì sẽ phải tự bỏ tiền ra làm các thủ tục như bảo hiểm v.v. Nếu anh ta để xe ở siêu thị thêm ba ngày nữa thì chúng ta sẽ thay anh ta làm các thủ tục. Điều kiện chỉ có một. Anh ta không được lấy xe trước khi làm xong các thủ tục.

“Giám đốc Tần, anh ta đã bốc thăm trúng rồi, lấy xe hay không lấy xe có gì khác biệt?”, Châu Phàm không hiểu.

“Đây chính là điều tôi sắp nói!”, Tần Kiệt nói tiếp: “Ba ngày sắp tới, anh bảo anh ta phối hợp với công ty chúng ta, làm một chuyến diễu hành ở khu đô thị mới Nam Hồ và cả vùng Nam Hồ.

“Chủ đề của cuộc diễu hành chính là: “Đến siêu thị Kiệt Tuyết mua sắm chính là hướng đến một cuộc sống sung túc! Đến càng sớm thì đạt được càng sớm, tận dụng thời cơ, cơ hội một đi không trở lại! Ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ!”

“Hả?”, sau khi Châu Phàm nghe Tần Kiệt nói xong thì rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, giọng nói hưng phấn của Châu Phàm vang lên trong điện thoại: “Giám đốc Tần, được đấy, cách này quá hay!”

"Bằng cách này, giải đặc biệt không còn, nhưng nó có thể biến phế phẩm thành châu báu, càng có thể k*ch th*ch nhu cầu tiêu dùng của khách hàng. Nó sẽ tạo ra một làn sóng mua sắm thứ hai để có thể trúng thưởng! Hoàn toàn có thể!"

Châu Phàm khen ngợi không ngớt.

Vô cùng ngưỡng mộ ý tưởng của Tần Kiệt.

“Nếu như Giám đốc Châu không có ý kiến gì thì cứ làm như thế đi! Anh hãy liên hệ với người đó ngay lập tức! Ngày mai sẽ bắt đầu cuộc diễu hành!”

Tần Kiệt nói.

“Giám đốc Tần hãy yên tâm, tôi biết nên làm thế nào! Nhưng mà Giám đốc Tần, anh đã xuất hiện hôm khai trương rồi thì ngày mai anh có đến không?”, Châu Phàm gật đầu và hỏi.

“Tôi không đến nữa. Bắt đầu từ ngày mại tôi phải thi học kì. Tôi không thể trượt môn được! Việc của siêu thị phải nhờ anh rồi. Ngoài ra, còn có một việc, anh nhất định phải cẩn thận!”

“Việc gì?”, Châu Phàm tò mò hỏi.

“Là hàng trong kho của chúng ta.”, Tần Kiệt nói với vẻ mập mờ: “Theo lời nhắc nhở của bạn học, không khí lạnh sắp tới rồi, phạm vi ảnh hưởng dự báo khá rộng, đến lúc đó thời tiết sẽ rất xấu. Ước đoán sơ bộ, nó sẽ bắt đầu vào khoảng ngày mùng 10.”

“Thời gian này, ngoài việc đảm bảo hoạt động kinh doanh bình thường của siêu thị thì anh cần phải đào tạo thêm cho nhân viên để họ chuẩn bị sẵn sàng chống chọi trước đợt rét đậm này. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt, tôi muốn đưa siêu thi Kiệt Tuyết một bước trở thành thương hiệu có tiếng nhất ở khu vực Nam Hồ.”

Tần Kiệt đã nói ra mong muốn trong lòng.

Châu Phàm đã rất xúc động sau khi nghe những lời này.

Thương hiệu siêu thị có tiếng nhất khu vực Nam Hồ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 89: Gái đẹp cái rắm!


Mong muốn này rất lớn.

Nếu siêu thị Kiệt Tuyết thực sự trở thành siêu thị có tiếng nhất khu vực Nam Hồ.

Tiếp đó, siêu thị Kiệt Tuyết sẽ mở rộng, ngày càng thuận lợi hơn.

Có thể nói việc kinh doanh mùa này có ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của siêu thị Kiệt Tuyết.

“Giám đốc Châu, anh có đang nghe tôi nói không?”, Tần Kiệt không nghe thấy tiếng Châu Phàm nên hỏi.

“Nghe thấy rồi. Giám đốc Tần yên tâm, nguyện vọng của anh cũng là mong muốn của tôi. Tôi bảo đảm rằng trong năm tới, siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta sẽ lớn nhất! Mạnh nhất! Nổi tiếng nhất!”

“Được, có câu này của Giám đốc Châu thì tôi yên tâm rồi! Cố gắng lên!”, Tần Kiệt cổ vũ.

“Ừ, cố gắng lên!”

Kết thúc cuộc điện thoại, Tần Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là đã nghĩ ra phương án giải quyết.

Nếu không thì đã mất trắng tám mươi ngàn tệ rồi.

Tuy rằng Tần Kiệt hiện giờ có thể kiếm lại tám mươi ngàn tệ rất nhanh.

Nhưng vào thời điểm năm 2007, giá trị của tám mươi ngàn tệ rất lớn.

Anh vẫn cảm thấy đau lòng.

Tiếp theo chỉ cần ngồi chờ phản hồi của cuộc diễu hành mà Châu Phàm tổ chức.

Ngày 3 tháng 1 năm 2008.

Ngày khai trương thứ ba siêu thị Kiệt Tuyết.

Do kỳ nghỉ tết năm 2008 diễn ra khá sớm nên trường đại học công nghiệp Hồ đã rục rịch chuẩn bị kì thi cuối kỳ.

Môn thi đầu tiên của kì thi cuối kì sẽ được diễn ra vào ngày 4.

Vì để không bị nợ môn, ngay từ sáng sớm Tần Kiệt và Tần Tuyết đã đến thư viện để yên tĩnh ôn bài.

Hai người bắt đầu rơi vào trạng thái học tập buổn tẻ, vô vị.

Thỉnh thoảnh anh trêu đùa với Tần Tuyết để tạo niềm vui giữa buổi học căng thẳng, nhàm chán.

Nhưng Tần Tuyết không biết rằng điều mà Tần Kiệt quan tâm nhất vào lúc này không chỉ là kỳ thi cuối kì vào ngày mai.

Hôm nay, điều Tần Kiệt quan tâm nhất chính là biện pháp đối phó mà hôm qua anh nói với Châu Phàm, hôm nay rốt cuộc có hiệu quả hay không.

Cũng may, sau hơn mười mấy tiếng đồng hồ học hành căng thẳng thì cũng đã đến buổi tối.

8 giờ tối, Tần Kiệt đưa Tần Tuyết về kí túc xá cạnh vườn dâu.

Vẫn chưa kịp vào kí túc xá.

Anh liền nhìn thấy tên béo, Mã Dương và Quách Bùi đã đợi bên ngoài kí túc xá từ lâu.

“Ê béo, sao các cậu lại ở ngoài này vậy?”, Tần Kiệt bước tới hỏi.

“Còn làm cái gì khác nữa? Đương nhiên là đợi cậu rồi?”, tên béo nói.

“Đợi tôi?”, Tần Kiệt chỉ vào mũi mình, anh có chút hoang mang, mờ mịt: “Đợi tôi làm cái gì chứ? Tôi cũng không phải là gái đẹp?”

Tên béo: “…”

Mã Dương và Quách Bùi: “…”

Bọn họ đều rất muốn nói rằng, cậu mà là gái đẹp sao?

Gái đẹp cái rắm!

Có buồn nôn hay không cơ chứ!

“Khụ khụ ~”

Tên béo ho khan hai tiếng: “Kiệt Tử, đừng nói nhảm nữa. Chúng tôi đợi cậu, là muốn nói cho cậu biết một tin tốt đó!”

“Tin tốt gì vậy?”, nói ra khỏi miệng, Tần Kiệt dường như nhớ ra cái gì đó, anh chỉ vào ba người họ: “Ồ, tôi biết rồi, tiền tháng trước vẫn còn chưa thanh toán đúng không? Sao? Thanh toán rồi à?”
 
Back
Top Bottom