Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 100: Mắt tinh vậy??


Anh rụi rụi mắt, hóa ra là tên béo, bốn mắt và Vương Tinh.

"Hứ? Tên béo, bốn mắt chết tiệt, không phải hai cậu chuyển ra ngoài ở rồi sao? Nửa đêm nửa hôm, sao hai người các cậu lại về đây? Không sợ hai người kia nhà các cậu tức giận sao?", Tần Kiệt nói.

"Kiệt Tử, tối qua cậu mơ phải giấc mơ đẹp gì vậy? Say sưa lắm đúng không? Còn đêm hôm gì nữa? Mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi kia kìa, sắp đến giờ thi rồi, cậu nhanh nhanh dậy đi! Ha ha~"

Nói xong, tên béo mỉm cười.

Bốn mắt cũng không nhịn được cười.

Vương Tinh vốn muốn nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được cười ha hả.

Bởi vì vẻ mặt đa sắc thái của Tần Kiệt.

Chắc là làm chuyện xấu xa gì đó rồi.

Tần Kiệt rụi rụi mắt nhìn kĩ, lúc này anh mới nhận ra trời không biết từ lúc nào đã sáng rồi.

"Ui ya, không ổn rồi, còn có 15 phút nữa đến giờ thi rồi, mau chóng đi đi! Kiệt Tử cậu nhanh lên chút!"

"Đúng vậy, đừng để đến muộn đó!"

"Đi thôi!"

Chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng của ba người bọn họ ở đâu.

Tần Kiệt luống cuống.

Còn có khoảng 15 phút nữa, mà anh vẫn chưa mặc quần áo đánh răng rửa mặt.

Tiêu rồi.

Anh vội vàng nhảy xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân.

Lúc anh chạy đến phòng thi, tất cả các thí sinh đều nhìn Tần Kiệt một cách kì lạ.

Dường như bọn họ không quen biết Tần Kiệt vậy.

Thấy vậy Tần Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Ngay đến cả giám thị coi thi cũng nhìn Tần Kiệt như là người sống thấy ma vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh.

"Cô giáo, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào em để làm gì vậy?"

"Bạn học này, sáng nay rửa mặt chưa?"

"Em rửa rồi!"

"Rửa rồi, sao trên mặt em vẫn còn vết nước bọt vậy?"

"Hả? Có sao?", Tần Kiệt vội vàng lấy điện thoại ra, soi gương nhìn vào màn hình.

Thực sự có một vết nước bọt.

Rửa mặt kiểu gì vậy?

Thật đúng là.

Anh cuống quít lấy ống tay áo dùng sức xoa mạnh.

Cuối cùng cũng lau sạch rồi.

"Cô giáo, em có thể vào rồi chứ?"

"Bạn học này, em xác định em rửa mặt rồi sao?"

"Cô à, ban nãy không phải là em đã nói rồi sao, em rửa rồi".

Nói xong, bản thân Tần Kiệt cảm thấy vô cùng buồn bực.

Vết nước bọt cũng được lau sạch rồi, giám thị coi thi còn nói cái này để làm gì chứ.

Trên mặt anh dường như không có vết bẩn gì nữa mà.

Cô có ý gì chứ?

"Bạn học này, tóc trên trán em dính dử mắt kìa!"

"Cái gì?"

Tần Kiệt sửng sốt, anh vội vàng rút điện thoại ra cẩn thận đối chiếu.

Soi đi soi lại một lúc, cuối cũng anh cũng phát hiện ra rằng thực sự có dử mắt.

Dính ở trên tóc mà cũng có thể phát hiện ra sao?

Mắt tinh vậy??

Tần Kiệt không thể không phục.

Sau khi sửa sang lại, anh nói: "Cô giáo, em, bây giờ em có thể..."

"Có thể rồi, thi xong, nhớ về rửa mặt sạch nhé!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 101: Không ngờ anh lại gọi trước!"


Tần Kiệt: "..."

Trò đùa này không có hồi kết mà.

Phù phù~

Đám sinh viên trong phòng thi không nhịn được cười.

Tần Tuyết xấu hổ cúi đầu xuống không có mặt mũi nào nhìn thẳng vào Tần Kiệt.

Lúc Tần Kiệt đi ngang qua Tần Tuyết, cô véo vào thắt lưng Tần Kiệt một cái thật mạnh.

"Kêu anh không rửa mặt à! Hừ!"

Tần Kiệt: "..."

Anh vô cùng phiền muộn.

Anh rất muốn nói rằng, anh thực sự đã rửa mặt rồi.

Chẳng qua là vì thời gian gấp quá, mới rửa qua loa mà chưa kịp rửa kĩ, em còn véo anh sao?

Thật đúng là.

Vả lại tối qua anh ngủ sâu giấc, còn không phải là bởi vì cùng em...

Khụ khụ~

Anh đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy.

Tần Kiệt ngồi xuống vị trí của mình.

Bắt đầu ngày thi thứ hai.

Một màn khôi hài đến đây kết thúc.

Buổi trưa sau khi thi xong, anh kéo Tần Tuyết sang một bên rồi lấy chiếc dây chuyền bạc ra.

Điều đó khiến cho Dương Liễu và Thẩm Giai Giai phải trầm trồ hô lên.

Hai cô nàng lần lượt túm lấy tên béo và bốn mắt, yêu cầu phải mua dây chuyền cho hai người bọn họ.

Tên béo và bốn mắt hận không thể véo chết Tần Kiệt.

Tên đầu lợn này.

Cậu mua gì thì không mua, lại đi mua dây chuyền bạc?

Còn tặng cho Tần Tuyết ở trước mặt chúng tôi nữa chứ.

Cố ý kiếm chuyện đúng không?

Nhưng Tần Kiệt làm như không thấy gì vậy, anh nắm tay Tần Tuyết bước đến nhà ăn.

Tên béo và bốn mắt nổi trận lôi đình.

Nhưng cả hai đều bị bạn gái của mình quấn lấy và không có cách nào thoát thân ra được.

Bọn họ chỉ có thể tức giận mà thôi.

Những tháng ngày sau đó, mỗi ngày trôi qua đều rất tuyệt vời và thú vị.

Thoáng một cái đã đến ngày 10 tháng 1 năm 2008.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Lúc thầy trò trường đại học công nghiệp Hồ thức dậy, họ thấy thời tiết hôm qua vẫn còn rất tốt, nhưng hôm nay nói trở trời là trở trời, giống như biểu cảm của Tôn Ngộ Không vậy.

Chỉ trong một đêm, tuyết rơi dày đặc, toàn bộ khuôn viên trường bị tuyết trắng bao phủ.

Tuyết chất đống một đêm, cao đến nửa mét.

Đã nhiều năm không thấy trận tuyết rơi dày đặc này ở tỉnh Sở.

Nó khơi dậy sự ngạc nhiên và mừng rỡ của thầy trò trường đại học công nghiệp Hồ.

Đám sinh viên không phải thi buổi sáng đã nô nức kéo nhau ra khỏi kí túc xá bắt đầu nặn người tuyết.

Còn có các cặp tình nhân hẹn nhau đi dạo, nô đùa, đánh bóng tuyết trong khuôn viên trường dưới gió bắc gào thét, bất chấp thời tiết giá lạnh, tuyết rơi như mưa.

Tần Kiệt và Tần Tuyết cũng không ngoại lệ.

Hai người bọn họ, tên béo và Dương Liễu, bốn mắt và Thẩm Giai Giai, ba đôi tình nhân đã nghĩ ra một trò chơi trên tuyết.

Chia thành 2 đội.

Do Vương Tinh làm trọng tài.

Một trận đánh bóng tuyết bắt đầu.

Một giờ sau, trận chiến bóng tuyết kết thúc.

Sau khi Tần Kiệt đưa Tần Tuyết về kí túc xá gần vườn dâu, anh đang định gọi điện thoại cho Châu Phàm.

Vẫn chưa kịp nhấn gọi.

Châu Phàm đã gọi cho anh trước.

"Giám đốc Châu, tôi đang định gọi điện thoại cho anh, không ngờ anh lại gọi trước!"

"Giám đốc Tần, miệng người bạn đó của anh thiêng thật. Nói thời tiết thay đổi là thay đổi thật. Trận tuyết dày đặc rơi từ tối qua đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, tôi xem dự báo thời tiết, nói rằng ít nhất phải một tuần nữa mới hết!"

"Cứ tiếp tục như vậy, băng tuyết ngập trời, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất ít người ra đường! Vậy thì việc kinh doanh siêu thị trở nên khó khăn rồi!"

"Nhưng cũng may anh đã sớm phân phó để tôi chuẩn bị trước. Bây giờ, 50 tay shipper, cuối cùng cũng có tác dụng rồi!"

Trong điện thoại, giọng nói của Châu Phàm rất kích động.

Tần Kiệt nở nụ cười: "Giám đốc Châu, anh không cần phải kích động. Trò chơi mới bắt đầu. Việc khẩn cấp trước mắt, nhiệm vụ đầu tiên là anh phải gửi một tin nhắn thống nhất cho các hội viên đã để lại thông tin liên lạc! Nói với bọn họ rằng siêu thị chúng ta sẽ không đóng cửa vào những ngày tuyết rơi, sẽ cung cấp dịch vụ đặc biệt giao hàng tận nơi!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 102: Mặt đường vẫn đóng băng.


Trên thế giới không có bức tường nào hoàn toàn kín gió.

Tối hôm đó, các đối thủ cạnh tranh ở khu đô thị mới Nam Hồ cũng nghe phong phanh được tin đồn.

Họ biết được rằng siêu thị Kiệt Tuyết đã gửi một tin nhắn thông báo cho các hội viên.

Trong những ngày tuyết rơi nhiều, siêu thị Kiệt Tuyết sẽ không tăng giá và mọi thứ đều giữ nguyên hiện trạng.

Sau khi biết được tin này, ở trong khu vực Nam Hồ, bất kể là siêu thị cỡ lớn như Kiệt Tuyết hay là một số siêu thị tư nhân cỡ nhỏ đều dồn dập theo vào, bắt chiếc Kiệt Tuyết.

Tất cả đều giữ nguyên giá gốc.

Nhưng tuyết rơi dày đặc, quả thực giống như dự báo thời tiết đã nói, tuyết rơi mãi không dứt.

Ngày đầu tiên tuyết rơi quá dày, gió bắc gào rít, chỉ có lác đác mấy người ra ngoài mua sắm.

Nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư... cho đến ngày thứ bảy, tuyết rơi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Không chỉ có ở khu vực Nam Hồ mà các siêu thị lớn trên địa bàn thành phố Hán cũng đang rất hoảng loạn.

Tuyết rơi liên tiếp trong vòng bảy ngày khiến giao thông bất lợi.

Nhiệt độ lại thấp, trời lạnh tê tái.

Đi mấy chỗ quanh quanh, đi được hai bước là người đông cứng lên hết cả rồi.

Lái xe thì sao, băng tuyết quá dày, không phải con đường chính nào cũng có cơ quan quản lí đường bộ dùng muối công nghiệp để làm tan băng tuyết, rất nhiều nơi trên đường phố không thể lưu hành.

Xe con thì không tiện cho lắm.

Dù có thể lái xe ra ngoài nhưng mặt đất quá trơn, thêm vào đó tuyết rơi dày đặc, trên đường sẽ xảy ra tai nạn giao thông.

Sau khi nghe báo cáo của các phương tiện truyền thông, càng khiến cho nhiều cư dân không dám tùy ý ra đường nữa.

Trừ khi trong nhà thực sự cần thứ gì đó thì mới cử một người đến siêu thị gần đó mua một đống đồ về dùng dần.

Xét thấy tình hình này.

Nhiều siêu thị trên địa bàn thành phố đã bỏ cách làm trước đó.

Giá cả theo thị trường tăng lên rất nhiều.

Ngay đến cả những siêu thị tư nhân cỡ nhỏ cũng không ngoại lệ.

Nhưng vào chính lúc này, siêu thị Kiệt Tuyết đã làm ngược lại.

Kiệt Tuyết đã làm được 3 việc lớn, khiến cho các đối thủ cạnh tranh ở phân khu Nam Hồ nói chung cà toàn bộ khu vực Hán Xương nói riêng đều cảm thấy khó hiểu và không thể giải thích được.

Việc đầu tiên, dưới sự ủy thác của Tần Kiệt, Châu Phàm đã liên hệ với ba đơn vị truyền thông chính thống là Báo sáng, Trưa và Tối ở khu vực Hán Xương.

Một thông báo đã được xuất bản trên trang nhất trong ba ngày liên tiếp.

Vào những ngày tuyết rơi dày đặc, siêu thị Kiệt Tuyết kiên trì nguyên tắc "3 không".

Thứ nhất, không tăng giá, bảo đảm bình ổn giá cả.

Thứ hai, không vượt quá phạm vi cung cấp, phạm vi giao hàng chỉ gói gọn trong khu vực Nam Hồ.

Thứ ba, không đóng cửa quá sớm, kiên trì mở cửa siêu thị đến 10 giờ tối.

Ngoài nguyên tắc "3 không" ra, siêu thị Kiệt Tuyết cũng đăng một dòng thông điệp trên các trang báo.

Dịch vụ giao hàng tận nơi chỉ dành cho các hội viên đăng kí cách đây vài ngày đã mở rộng đến tất cả người tiêu dùng.

Tuy nhiên, do ảnh hưởng của thời tiết nên việc giao hàng có thể bị chậm lại, kính mong người dân thông cảm.

Sau khi tin tức được đăng tải, nó đã gây ra một tiếng vang dữ dội.

Các siêu thị lớn trong khu vực Nam Hồ đều ý thức được nguy hiểm.

Nhất là siêu thị Kiệt Tuyết một lần nữa nhấn mạnh đến dịch vụ giao hàng tận nơi.

Nếu là vài ngày trước khi tuyết rơi dày đặc thì có lẽ đây cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng hiện tại tuyết rơi dày đặc, sắp không nhìn thấy đáy nữa rồi.

Nhiệt độ đang xuống thấp từng ngày.

Mặt đường vẫn đóng băng.

Kiệt Tuyết còn muốn kiên trì làm như vậy thì rất đáng làm cho người ta phải suy nghĩ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 103: Nhiệt độ vẫn rất thấp.


Siêu thị Kiệt Tuyết rõ ràng muốn nhân cơ hội tuyết rơi dày đặc không có hồi kết để thực hiện một pha phản công ngoạn mục.

Ông chủ của các siêu thị cỡ lớn làm kinh doanh nhiều năm, bọn họ không phải là kẻ ngốc.

Tham vọng của Kiệt Tuyết từ lâu đã được ngửi thấy ở trên các mặt báo.

Vì thế siêu thị Kiệt Tuyết liên tục tuyển dụng shipper, tạm thời thành lập các tổ nhân viên giao hàng tận nơi.

Vì để tuyển được người, siêu thị Kiệt Tuyết không ngại trả giá cao thuê shipper.

Nhưng Kiệt Tuyết sớm đã huấn luyện các tay shipper trước khi tuyết rơi.

Những ngày trong tuần, trên các tuyến đường ở khu vực Nam Hồ, khách hàng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy ngay.

Lúc các siêu thị khác đang tuyển shipper thì siêu thị Kiệt Tuyết đã nắm bắt được cơ hội vì đã có sự chuẩn bị từ trước.

Sau 10 ngày tuyết rơi liên tiếp, nó đã để lại dấu ấn khó phai trong lòng người dân phân khu Nam Hồ.

Đến ngày thứ mười một, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.

Thời điểm này, các siêu thị lớn cũng đã lần lượt tuyển được shipper.

Thành lập được tổ đội giao hàng tận nơi.

Lúc này, siêu thị Kiệt Tuyết lại có động thái thứ hai.

Sau 10 ngày tuyết rơi liên tiếp, nhiều nơi ở khu vực Nam Hồ đã chìm trong thế giới trắng xóa mịt mù.

Không thể nhìn thấy đường đi.

Cùng với sự xuất hiện của băng giá, tạm thời tuyết sẽ không dễ tan.

Để tạo điều kiện cho người dân dễ dàng đi lại, tất cả nhân viên đường phố khu vực Nam Hồ đều ra ngoài xúc tuyết.

Nhưng tuyết đóng băng không dễ san bằng, cần phải có muối để hòa tan.

Châu Phàm đã dẫn theo người đến và liên lạc với tờ báo buổi sáng, trưa và tối ở khu vực Hán Xương, kêu bọn họ ra mặt giúp đỡ liên hệ với người phụ trách các tuyến đường chính.

Kiệt Tuyết sẵn sàng quyên góp một lượng lớn muối công nghiệp để trợ giúp cơ quan quản lí đường phố làm tan tuyết ứ đọng.

Sau khi các tuyến phố nhận được tin báo, họ đều vui mừng khôn xiết.

Họ ào ào liên hệ với siêu thị Kiệt Tuyết.

Quả nhiên.

Siêu thị Kiệt Tuyết đã thực sự xuất ra vài tấn muối công nghiệp.

Đương nhiên còn có một số bộ phận dùng muối.

Có số muối này, công việc làm tan tuyết ở một số tuyến đường đã được thực hiện rất suôn sẻ.

Tên tuổi của siêu thị Kiệt Tuyết trong nháy mắt nổi tiếng trở lại, một lần nữa trở thành chủ đề hot nhất ở khu vực Hán Xương.

Để ghi nhận những đóng góp của siêu thị Kiệt Tuyết cho xã hội, nhà nước đã trao tặng một tấm bảng hiệu.

Siêu thị “Lương tâm”.

Tấm bảng hiệu được treo ở lối vào siêu thị Kiệt Tuyết.

Điều đó đã trở thành niềm vinh dự của siêu thị Kiệt Tuyết.

Giờ phút này, không chỉ các siêu thị cỡ lớn ở khu vực Nam Hồ, mà các siêu thị khác trong toàn bộ khu vực Hán Xương cũng cần phải bắt đầu chú ý đến siêu thị Kiệt Tuyết vừa mới khai trương chưa được bao lâu.

Không ai trong số họ dám khinh thường Kiệt Tuyết cả.

Để bù lại khoản lỗ đã mất, các siêu thị cỡ lớn bắt đầu tung ra các chiêu trò.

Có một số giảm giá điên cuồng.

Có một số đề ra chính sách chiết khấu cao cho hội viên.

Một số khác thì tổ chức các hoạt động như bốc thăm trúng thưởng,…

Không có mục đích nào khác.

Tất cả đều nhắm vào Kiệt Tuyết, muốn bù đắp lại tổn thất.

Mấy ngày mới bắt đầu, các siêu thị cỡ lớn chỉ náo nhiệt được một khoảng thời gian.

Nhưng mùa đông năm nay thật sự quá dài.

Nhiệt độ vẫn rất thấp.

Tuyết đọng trong khu vực Nam Hồ đều đã tan, hơn nữa còn rất thuận lợi.

Tuy nhiên thành phố Hán rất rộng lớn, không chỉ có mỗi khu vực Nam Hồ.

Có rất nhiều nơi tuyết vẫn rất dày.

Nhiều công việc hậu cần không thể diễn ra suôn sẻ.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 104: Không thể vượt qua.


Ngoài ra còn có rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày… không thể vận chuyển một cách thuận lợi.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Cho đến ngày thứ mười ba.

Nhiều loại rau tại các siêu thị lớn trên địa bàn Nam Hồ đã không có nguồn hàng tiếp tế.

Trong một siêu thị, vào mùa lạnh, hàng tươi sống là khu vực hút khách nhất.

Bây giờ mất nguồn cung cấp.

Các siêu thị đều sốt ruột như ngồi trên đống lửa.

Không ngờ rằng vào lúc này, siêu thị Kiệt Tuyết lại tung ra chiêu thứ ba.

Để lộ tin tức.

Siêu thị Kiệt Tuyết đã tìm được nguồn hàng ổn định.

Có rất nhiều loại rau tươi được bán ra.

Tuy nhiên, do diện tích Nam Hồ quá rộng.

Nên mỗi ngày số lượng bán ra có hạn.

Sau khi tin tức được truyền ra.

Toàn bộ khu vực Nam Hồ lại được một phen náo động.

Các đối thủ cùng ngành đều không tin nó là sự thật.

Siêu thị nào cũng hết hàng, mất nguồn cung cấp, sao Kiệt Tuyết có thể tìm được nguồn hàng cơ chứ?

Có rất nhiều siêu thị đều đang bàn bạc, thảo luận về chuyện này.

Kết luận mà bọn họ đưa ra là siêu thị Kiệt Tuyết đang lừa người.

Tạo ra đề tài nóng hổi.

Nguyên nhân chỉ có một.

Đó chính là vì muốn thu hút khách hàng và kéo doanh số bán hàng.

Không có siêu thị nào tin rằng tin tức của Kiệt Tuyết là thật.

Bởi vì lúc này, chưa nói đến khu vực Nam Hồ, các siêu thị lớn khác ở thành phố Hán, ngay đến cả siêu thị tầm cỡ quốc tế như Walmart cũng không có nguồn cung cấp rau sạch.

Một siêu thị tư nhân mới thành lập được nửa tháng như Kiệt Tuyết làm sao có khả năng đó cơ chứ.

Trò đùa gì vậy.

Không phải là đang tán gẫu, nói dóc chứ?

Không có ai tin.

Cũng không có ai để ý đến cả!

Tuy nhiên, khi những người giao hàng tận nơi của siêu thị Kiệt Tuyết có mặt ở khắp mọi con đường trong khu vực Nam Hồ thì tất cả ông chủ của các siêu thị lớn tại khu vực Nam Hồ đều ngớ ra.

Toàn thành phố đều cháy hàng.

Nhưng siêu thị Kiệt Tuyết vẫn còn hàng.

Rốt cuộc là lấy ở đâu ra?

Thật phi khoa học.

Một ngày trôi qua.

Ngày thứ hai, những người giao hàng tận nơi của siêu thị Kiệt Tuyết vẫn hoạt động sôi nổi trên các tuyến đường chính.

Các đối thủ cạnh tranh đều hoảng sợ.

Bọn họ đều cháy hàng rồi.

Siêu thị Kiệt Tuyết thế mà vẫn còn hàng.

Dựa vào mỗi điểm này thì bọn họ đã thua rồi.

Đúng như dự đoán.

Trong tuần tới thì thời tiết đã tốt lên rồi.

Mặt trời ló dạng, tuyết trong thành phố đang dần tan.

Nhân cơ hội này, siêu thị Kiệt Tuyết lại mở rộng phạm vi hoạt động.

Dần dần, nhiều người dân đã ra khỏi nhà và đến siêu thị Kiệt Tuyết mua sắm.

Siêu thị Kiệt Tuyết dựa vào rau tươi để thúc đẩy doanh số các mặt hàng khác.

Người đến mua ngày càng đông.

Doanh số bán hàng cũng theo đó mà tăng cao.

Ngược lại, những siêu thị khác vì không cung cấp được rau tươi nên người đến mua hàng giảm mạnh.

Tuy là có người đi vào.

Nhưng so với lượng người đến siêu thị Kiệt Tuyết thì lại ở một đẳng cấp khác.

Nó giống như trời với đất cách nhau bởi một con hào.

Không thể vượt qua.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 105: Anh không tiễn thì em muốn ai tiễn?


Chỉ có thể đứng nhìn siêu thị Kiệt Tuyết bán hàng sôi động và thu được bội tiền.

Lần này, nhiều người tinh ý đã xem lại toàn bộ quy trình và nhận ra rằng chắc hẳn Siêu thị Kiệt Tuyết đã lên kế hoạch từ lâu.

Bởi vì kể từ khi tuyết rơi dày, mọi chiến lược mà siêu thi Kiệt Tuyết đưa ra vừa đúng thời điểm, đánh đâu thắng đó.

Mỗi lần đều vượt xa và dẫn trước các đối thủ.

Nếu nói siêu thị Kiệt Tuyết không có dự liệu từ trước thì không ai tin.

Thế là đã phát sinh một cuộc tranh luận.

Siêu thị Kiệt Tuyết làm sao mà dự đoán được là sẽ có một trận tuyết lớn.

Trong chốc lát, rất nhiều các bài đăng khác nhau xuất hiện không ngừng trên các diễn đàn trực tuyến.

Trong mắt cư dân mạng, siêu thị Kiệt Tuyết càng tăng thêm phần bí ẩn.

Cho đến một ngày, Châu Phàm, tổng giám đốc của siêu thị Kiệt Tuyết, đích thân xuất hiện với tư cách khách mời trên bản tin buổi tối Hán Xương.

Kể một câu chuyện.

Anh có một người bạn làm nghiên cứu sinh ngành khí tượng.

Trong một lần tụ họp, có nhắc đến một câu.

Nói rằng khí hậu sắp thay đổi.

Người nói vô ý, người nghe hữu ý.

Châu Phàm đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp và thảo luận với cấp trên rất lâu trước khi đưa ra quyết định và chuẩn bị trước.

Điều này mới dẫn đến một loạt các cuộc ra quân của siêu thị Kiệt Tuyết.

Sau khi tin tức được phát sóng, nó đã gây một trận xôn xao.

Không ngờ rằng kinh doanh siêu thị lại liên quan đến thời tiết.

Quả thật là chưa từng có tiền lệ trong ngành siêu thị.

Xưa nay chưa từng có.

Sau bản tin này, siêu thị Kiệt Tuyết lại thu hút một lượng lớn khách hàng.

Nó đã trở thành siêu thị nổi tiếng nhất trong toàn bộ khu vực Nam Hồ.

Cái tên Kiệt Tuyết đã in sâu vào lòng dân cả vùng Nam Hồ.

Nó cũng đến tai những nhà kinh doanh siêu thị ở các khu vực khác của thành phố Hán.

Mọi người đều biết rằng một siêu thị Kiệt Tuyết đã âm thầm xuất hiện.

Siêu thị Kiệt Tuyết đã trở thành cái tên quen thuộc, nhà nhà đều biết trong mùa này.

Tần Kiệt biết hết mọi việc.

Nhưng anh không lộ diện.

Mọi thứ đều được điều hành và thảo luận với Châu Phàm qua điện thoại.

Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai báo cáo tình hình siêu thị cho anh ta qua điện thoại mỗi ngày.

Anh điều hành từ xa ở Đại học Công nghiệp Hồ là được.

Trong lúc những người giao hàng tận nơi xông pha gió tuyết ra quân.

Mấy ngày này, Tần Kiệt ngoài điều hành từ xa thì đều bận rộn ôn luyện thi cử.

Cũng may là anh còn có cô bạn gái học giỏi Tần Tuyết.

Thi cử vô cùng thuận lợi.

Kì thi lần này kéo dài khoảng nửa tháng.

Ngày 16 tháng 1 năm 2008, kì thi cuối cùng cũng kết thúc.

Thời tiết tốt dần lên và đó là một ngày nắng.

Sau khi đi ra khỏi phòng thi, Tần Kiệt hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Rất thoải mái.

“Thế nào? Có trượt môn nào không?”

Tần Tuyết bước ra, khoác tay Tần Kiệt.

“Có sự giúp đỡ của một người học giỏi như em mà anh còn trượt môn thì anh có tư cách làm bạn trai em không?”

“Xì! Lại tâng bốc em đấy!”, Tần Tuyết liếc Tần Kiệt: “Ngày mai em về Tân Môn rồi, anh có đi tiễn em không?”

“Tất nhiên là có tiễn rồi! Anh là bạn trai em đấy, anh không tiễn thì em muốn ai tiễn?”, Tần Kiệt nhìn Tần Tuyết không chớp mắt.

“Xì! Anh không tiễn thì em cũng tự biết đi! Anh tưởng anh là nhân vật quan trọng à?!”, Tần Tuyết không quay đầu nói.

“Haha~”

Tần Kiệt cười.

“Anh cười cái gì?”, Tần Tuyết không hiểu.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 106: Quá mất mặt.


“Anh cười Lâu béo!”, Tần Kiệt nói.

“Lâu béo bị làm sao vậy?”, Tần Tuyết không hiểu.

“Em nhìn kìa, hắn đang khóc!”, Tần Kiệt chỉ tay sang chỗ khác.

Tần Tuyết nhìn theo.

Đúng như vậy.

Lâu béo khóc thật rồi.

Anh ta đang ôm cây liễu khóc, nước mắt tuôn như thác.

Chuyện gì vậy?

Cậu ta là con trai, sao lại khóc thành như vậy?

Tân Tuyết nhìn Tần Kiệt, muốn tìm ra câu trả lời.

“Nghe nói Lâu béo trượt một môn, phải thi lại!”, Tần Kiệt ghé sát vào tai Tần Tuyết nói.

“Chỉ là thi lại thôi mà, có gì ghê gớm đâu mà đến nỗi…”

Tần Tuyết chưa nói hết câu, Tần Kiệt đã l**m tai cô.

Tần Tuyết sững sờ tại chỗ.

Một lúc sau mới giơ tay lên đấm nhẹ Tần Kiệt.

“d* x*m! chỉ biết lợi dụng người khác! Em mặc kệ anh đấy! Hừ!”

“Thôi nào, trêu em tý thôi mà cũng giận à?”, Tần Kiệt ôm Tần Tuyết vào lòng và xoa mặt Tần Tuyết: “ Giận thì sẽ xấu gái đó!”

“Hừ. Em mặc kệ anh! Ai bảo anh cứ thích đánh lén như vậy!”, Tần Tuyết ngẩng đầu.

“Ờ…hay là anh đền bù cho em?”, Tần Kiệt sờ cằm.

“Không cần!”, Tần Tuyết mặc kệ.

“Hay là chúng ta đi xem phim đi!”

“Lạnh lắm, không đi!”

“Hay là chúng ta đi nhà tắm ngâm nước nóng”

“Đồ lưu manh!”

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, anh chỉ có thể làm như vậy!”

“Anh định làm gì ?”

“Anh á…”, Tần Kiệt bế Tần Tuyết lên và nói: “Anh muốn bế em về nhà!”

“Anh điên rồi à? Giữa ban ngày ban mặt, đừng có làm loạn, thả em xuống, mau thả em xuống!”

Nhưng cho dù Tần Tuyết có giãy dụa như thế nào, la hét như thế nào, đánh vào người Tần Kiệt như thế nào, Tần Kiệt cũng không thả Tần Tuyết xuống.

Tần Kiệt bế Tần Tuyết đi đến phố Đọa Lạc.

Họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt của sinh viên trên đường đi.

Có ngưỡng mộ.

Có hoan hô.

Có đố kị.

Mặt Tần Tuyết đỏ lên.

Rất đỏ.

Tần Kiệt thật không biết xấu hổ.

Đã nói giữa ban ngày ban mặt mà còn bế cô.

Bế thì cũng thôi đi, lại còn bế đến phố Đọa Lạc.

Ơ, không đúng.

Tần Kiệt giữa ban ngày ban mặt bế cô đến phố Đọa Lạc làm gì?

Anh ấy định…

Haiz, cô làm sao mà biết được.

Nghĩ lung tung cái gì thế.

Nhưng mà Tần Kiệt bế cô đến phố Đọa Lạc rốt cuộc là để làm gì?

“Kiệt tử, anh, anh đến phố Đọa Lạc làm gì?”

“Em đoán xem!”

Tần Tuyết: “…”

Muốn cô đoán, cô làm sao đoán ra chứ.

“Kiệt Tử, đừng đùa nữa được không? Anh thả em xuống đi, em không đi phố Đọa Lạc đâu.”

“Tại sao lại không đi?”, Tần Kiệt không hiểu.

“Em, em, nói thế nào đây…”, cổ của Tần Tuyết cũng đỏ lên, trái tim như con thỏ nhỏ vậy, đập rất nhanh.

Hận không thể tìm một nơi để trốn.

Quá mất mặt.

Làm sao nói nên lời đây.

“Sao mặt em đỏ thế? Anh chỉ đưa em đi ăn cơm thôi mà, sao mặt em lại đỏ hết cả lên?”

“Hả? Đi ăn cơm?”

Tần Tuyết: “…”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 107: Ánh mắt cô toát lên một sự mất mát.


Ầm ĩ nãy giờ không ngờ lại là ăn cơm.

Nếu ăn cơm thì anh nói thẳng đi.

Làm gì mà phải lắm chuyện như vậy.

Thiệt là! Chắc chắn là cố ý mà.

“Vẻ mặt đó c*̉a em là sao?”, Tần Kiệt hỏi: "Lẽ nào em tưởng chuyện gì bậy bạ hả?"

Ô hay~

“Cái đồ không biết xấu hổ, biến thái! Suốt ngày nghĩ ba cái chuyện bậy bạ, không thèm để ý đến anh! Hừ!”, Tần Tuyết quay đầu đi chỗ khác nói.

Thế nhưng, mặt cô lại nóng bừng bừng như dung nham núi lửa đang muốn phun trào.

Tần Kiệt cười rồi bế Tần Tuyết chạy băng băng.

Dọc theo đường đi, hai người họ đã trở thành một cảnh đẹp. Có rất nhiều người thích chụp ảnh đều lấy điện thoại ra chụp lại.

Tách~

Một bức ảnh được ra lò.

Không lâu sau, trường đại học công nghiệp Hồ xuất hiện một bài đăng.

Trong bài đăng có bảy tấm ảnh.

Trong bức ảnh là một chàng trai ôm một cô gái dạt dào sức sống chạy băng băng trên con đường rợp bóng cây trong trường.

Bảy tấm ảnh xếp chung với nhau. Nhìn kỹ thì có thể thấy chúng nó nối tiếp nhau.

Chàng trai đang chạy, cô gái nở nụ cười tươi tắn. Có tấm chàng trai nói gì đó, cô gái hơi hơi ngại ngùng. Rồi cô gái giật mình kinh ngạc, chàng trai cười to và một tấm cả hai c*̀ng nhau nở nụ cười.

Bảy tấm ảnh xếp nối tiếp nhau vừa hay bắt đúng từng khoảnh khắc.

Sau khi đăng lên trang mạng c*̉a trường, nó lập tức gây ra một đợt bùng nổ.

Sinh viên trong trường đại học công nghiệp Hồ đều vào bình luận. Có người nói, nhìn thật ấm áp, tôi mà có bạn trai như vậy thì tốt biết bao. Có người lại nói, anh chàng kia thiệt là đẹp trai, còn mạnh mẽ nữa chứ, eo c*̃ng khỏe khoắn ghê. Một bình luận khác thì nói, tình yêu c*̃ng chỉ như thế, chắc chắn mấy năm sau nó vẫn sẽ tồn tại.

Nói chung, đa số bình luận đều tỏ vẻ thích thú và hâm mộ. Nội dung đại khái là ca ngợi sự đẹp đẽ c*̉a tình yêu nơi học đường. Có quá nhiều bài đăng dẫn đến trang mạng bị lag. Việc này hiến cho ban lãnh đạo trường chú ý.

Sau khi sửa mạng xong, họ nhìn thấy tấm ảnh chụp chàng trai và cô gái. Nhất là thấy được gương mặt chàng trai thì các lãnh đạo trường quen biết anh đều cảm thấy vô c*̀ng bất ngờ.

Chàng trai ấy không phải ai khác chính là Tần Kiệt - người thành lập trung tâm thu hồi dụng c*̣ bị hư trong trường.

Không ngờ anh lại có một mặt ấm áp như thế.

Ban lãnh đạo lại có cái nhìn thiện cảm hơn với Tần Kiệt. Đặc biệt là chủ nhiệm Lưu lúc trước đã ủng hộ và đồng ý với cách làm c*̉a anh. Ông cảm thấy nở mặt nở mày, không nhịn được cảm khái, tuổi trẻ thật là tốt.

Cuối c*̀ng ban lãnh đạo trường c*̀ng bàn bạc rồi quyết định sẽ do hiệu trưởng tự mình bình luận dưới bài đăng. Câu c*́ ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa: khi mình còn trẻ, có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ mong không phụ thanh xuân, cuộc đời này c*̃ng chẳng nuối tiếc!

Bình luận ngắn ngủi mấy chữ vừa xuất hiện lại dấy lên một cơn sóng khác trong trường đại học công nghiệp Hồ.

Hiệu trưởng còn tự mình bình luận, Tần Kiệt và Tần Tuyết bỗng trở thành một cặp nổi tiếng trong trường. Rất nhiều sinh viên đều hâm mộ hai người, nhớ kỹ câu mà hiệu trưởng ghi, c*̃ng khắc ghi gương mặt c*̉a nam nữ chính trong bức ảnh.

Mà lúc này, Ôn Thanh Thanh ở lớp hai c*̃ng mới đọc bài đăng xong. Ánh mắt cô toát lên một sự mất mát.

“Anh thích cô ta như vậy sao? Em rõ ràng đứng trước mặt anh, tại sao anh không chịu nhìn em một cái cơ chứ! Là do e không xinh ư? Hay là em không dịu dàng như cô ta? Hay còn có lý do khác?”

Ôn Thanh Thanh lại nhớ lại lần gặp gỡ trong quán ăn nhỏ Tứ Xuyên. Chuyện ngày hôm đó đến nay cô ấy vẫn không thể nào quên.

Từ ngày Tần Kiệt giúp mình, anh đã lặng lẽ đi vào lòng cô ấy rồi.

Ba năm qua, ở trường đại học này, không biết có bao nhiêu người con trai theo đuổi cô ấy, nhưng đều bị từ chối. Trong lòng Ôn Thanh Thanh vẫn không chứa nổi người nào, chỉ tập trung vào học tập.

Có người bảo cô ấy rằng rõ ràng có thể quen một anh chàng giàu có với vẻ ngoài c*̉a mình, chỉ là cô ấy không muốn thế, cứ cứng đầu cứng cổ dựa vào tài năng c*̉a mình. Kết quả thành tích c*̉a cô ấy cực kỳ xuất sắc, luôn đứng đầu trong lớp học.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 108: “Như vậy thật sự được ư?”


Mãi đến khi Tần Kiệt xuất hiện, cánh cửa tình yêu mà cô vẫn chưa đẩy ra cuối c*̀ng c*̃ng bị chọc thủng một lỗ.

Từng ngày từng ngày trôi qua, cánh cửa ấy c*̃ng dần mở rộng hơn.

Tần Kiệt trở thành người con trai đầu tiên bước vào cánh cửa đó c*̉a cô ấy.

Có điều, c*̃ng chính người con trai này lại cố tình không thích Ôn Thanh Thanh. Cô ấy cảm thấy hết sức khó hiểu.

Sau này, Ôn Thanh Thanh muốn tìm Tần Kiệt nói chuyện nhưng cô ấy đều không dám làm. Nhất là sau khi bị từ chối ở tiệc sinh nhật lần trước, cô ấy lại càng không dám.

Cô ấy chỉ yên lặng dõi theo mọi thứ về Tần Kiệt từ phía sau.

Hôm nay, cô ấy lại nhìn thấy tin tức về Tần Kiệt. Chẳng qua, tin tức này khiến Ôn Thanh Thanh có chút tổn thương.

Tại sao vậy?

Ôn Thanh Thanh không biết c*̃ng không hiểu.

“Thanh Thanh, cậu tội gì mà phải đau khổ chứ?”, một người bạn c*̀ng phòng bước tới nói.

Vừa nhìn thấy Ôn Thanh Thanh là đã biết cô ấy đang nghĩ gì.

“Cậu thích anh ta thì phải đi theo đuổi đi! Sao cứ tự gây áp lực cho mình? Cậu không tủi thân hả?”

“Nhưng anh ấy từ chối tớ rồi!”, Ôn Thanh Thanh nói.

“Theo đuổi người khác thì làm sao mà thành công trong một lần được. Anh ta từ chối cậu lần một, cậu có thể theo đuổi lần hai, lần ba...Cứ thế cho đến khi anh ta chấp nhận cậu không được hả? Làm gì mà mỗi ngày phải đau khổ tương tư cơ chứ?”

“Đau khổ tương tư ư?”

Ôn Thanh Thanh nhớ tới câu từ trong bài thơ ‘Đậu đỏ sống ở miền Nam’.

Đúng vậy, bây giờ cô ấy đúng là đang đau khổ tương tư.

“Thanh Thanh, cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi. Một là từ bỏ, hai là dũng cảm mà theo đuổi người ta! Dù sao anh ta c*̃ng chưa kết hôn, cậu sợ cái gì?”

“Tớ làm như vậy, có phải thành người thứ ba rồi không?”, Ôn Thanh Thanh cau mày hỏi.

“Cái gì mà người thứ ba chứ? Đã nói là anh ta chưa kết hôn thì người thứ ba cái gì? Mới quen nhau thôi, chỉ cần chưa kết hôn thì đều tự do. Tần Tuyết có quyền, cậu c*̃ng có quyền, có vấn đề gì sao?”

“Cái này...”, Ôn Thanh Thanh im lặng.

Cô ấy cảm thấy bạn c*̀ng phòng nói c*̃ng đúng.

Nhưng cô ấy vẫn không thể vượt qua được lằn ranh trong lòng mình.

“Thanh Thanh, cậu đọc bài đăng cho có à. Hiệu trưởng bình luận cái gì, cậu không nhìn thấy hả? Khi mình còn trẻ, có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ mong không phụ thanh xuân, cuộc đời này c*̃ng chẳng nuối tiếc!”

“Lời nói c*̉a hiệu trường chính là gợi ý cho cậu đó. Cậu còn do dự cái gì? Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ theo đuổi người ta. Đáng tiếc tớ không thích Tần Kiệt, không thì còn đến lượt Tần Tuyết cứ kè kè bên Tần Kiệt mỗi ngày ư? Tớ đã đuổi cô ta đi từ sớm rồi!”

“Như vậy thật sự được ư?”, Ôn Thanh Thanh vẫn hơi hơi lo lắng.

“Nếu cậu mềm lòng, vậy thì cậu chỉ có thể mất đi anh ta mà thôi!”, bạn c*̀ng phòng nói.

“Cái này...”, Ôn Thanh Thanh lại im lặng lần nữa.

Cô ấy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy bạn c*̀ng phòng nói đúng, rất có lý.

Hiệu trưởng c*̃ng đã nói, khi mình còn trẻ, có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ mong không phụ thanh xuân, cuộc đời này c*̃ng chẳng nuối tiếc!

Dù thế nào Ôn Thanh Thanh cô c*̃ng phải thử mới được, không thì, tương lai cô sẽ hối hận nuối tiếc cả đời.

“Được rồi, cậu nói đúng. Khi mình còn trẻ, có việc nên làm, có việc không nên làm, chỉ mong không phụ thanh xuân, cuộc đời này c*̃ng chẳng nuối tiếc! Tớ quyết định, nghe lời cậu, đi theo đuổi anh ấy. Cho dù cuối c*̀ng anh ấy không chấp nhận tớ, nhưng ít nhất, tớ đã từng cố gắng, tương lai khi già đi, nhớ lại tuổi thanh xuân thì c*̃ng sẽ không tiếc nuối!”

“Đúng rồi đó! Nghe tớ đi, cứ can đảm theo đuổi Tần Kiệt. Giờ đã qua hết nửa học kỳ c*̉a năm ba, còn nửa năm nữa mọi người sẽ phải đi thực tập. Đến lúc đó, sẽ không còn cơ hội nữa, tớ ủng hộ cậu, cố lên!”

“Ừm, cố lên!”, Ôn Thanh Thanh nở nụ cười nói.

Đây là lần đầu tiên cô ấy cười thoải mái, cười thật lòng nhất trong suốt mấy ngày qua.

Ngày hôm sau, tại nhà ga Hán Xương.

Hu Hu~
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 109: “Cô ấy đi rồi hả?


Lâu béo ôm chặt lấy Dương Liễu khóc bù lu bù loa.

Xung quanh ai ai c*̃ng nhìn với ánh mắt vô c*̀ng kinh ngạc. Một thanh niên trẻ tuổi, dưới trời đông, có chuyện gì mà ôm bạn gái khóc như mưa thế nhỉ.

Tần Kiệt cảm nhận được ánh mắt c*̉a những người xung quanh, anh có chút không đỡ nổi.

Tên béo chết tiệt, hôm qua khóc, nay c*̃ng khóc. Có cần thiết như vậy không? Khóc cái mông chứ khóc.

Tần Kiệt thật sự là không nhìn nổi nữa, giơ tay kéo Lâu béo ra.

“Sao vậy Kiệt Tử?”, Lâu béo hỏi.

“Tên béo chết bầm, hôm qua cậu khóc còn chưa đủ hả? Giờ còn khóc. Không thấy mọi người xung quanh đều nhìn cậu sao! Nín đi! Có mất mặt không trời!”, Tần Kiệt nhắc nhở.

“Tôi muốn khóc thì khóc thôi! Sao? Liễu Nhi c*̉a tôi phải về nhà, không được gặp nhau cả tháng, tôi khóc thì làm sao?”, Lâu béo nói xong lại ôm Dương Liễu khóc to.

Cái ôm đó siết chặt muốn chết.

Tần Kiệt nhìn mà không biết nói gì.

Bởi vì cuối c*̀ng anh c*̃ng hiểu được ý đồ c*̉a Lâu béo, cậu ta chỉ thừa dịp đó để lợi dụng con gái nhà người ta thôi.

Sau khi Dương Liễu rời khỏi, cậu ta muốn ôm c*̃ng không ôm được.

“Tên béo chết tiệt, thật là bó tay cậu mà!”, Tần Kiệt lắc đầu, chẳng muốn để ý đến Lâu béo.

“Tuyết Nhi, em nhớ đi đường cẩn thận nhé, tuyệt đối đừng...”

“Được rồi, đừng nói nữa, không được nói chuyện với người đàn ông khác chứ gì? Anh đã nói hơn trăm lần từ hôm qua đến hôm nay rồi đó, có thôi đi không?”, Tần Tuyết bực mình nói. Cô cảm thấy Tần Kiệt thật dài dòng.

“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa. Chúc em lên đường bình an, về đến nhà thì gọi điện báo đến nơi rồi cho anh nhé!”

“Vâng!”, Tần Tuyết gật đầu, kéo vali vào ga.

Tần Kiệt nhìn theo bóng lưng c*̉a Tần Tuyết, không biết tại sao, sống mũi có hơi cay cay, khóe mắt c*̃ng đỏ lên. Giờ phút này, anh bỗng muốn khóc.

Sau khi sống lại, anh theo đuổi Tần Tuyết. Từ lúc hai người trở thành người yêu thì chưa từng rời xa nhau. Lần này là lần đầu, nói thật, anh quả thật có chút không nỡ.

“Kiệt Tử, sao khóe mắt c*̉a cậu lại đỏ vậy? Muốn khóc hả? Còn nói tôi, chẳng phải là cậu c*̃ng muốn khóc à?””, Lâu béo sáp lại nói.

Tần Kiệt: "..."

Ai nói tôi muốn khóc?

“Cậu còn giả vờ, không tin thì hỏi bốn mắt xem! Tên cận, cậu lại đây, ặc, cậu ta đâu rồi?”, Lâu béo tìm một hồi c*̃ng không thấy Khương Tiểu Nha đâu.

“Cậu ta đã đi vào ga với Thẩm Giai Giai từ sớm rồi, cậu cho rằng ai c*̃ng giống mình, phải ở lại thi lại à!”, Tần Kiệt liếc xéo Lâu béo, khinh thường nói.

Lâu béo: "..."

Được rồi, cậu ta lại bị đá xéo. Thế nhưng, mình đúng là phải thi lại, còn cách nào đâu chứ, ai bảo mình rớt môn làm gì, haiz!

Thi lại rất mất thời gian, không thì cậu ta đã vào ga với Dương Liễu rồi.

“Được rồi, đừng nhìn nữa, đi, về trường thôi!”, Tần Kiệt kéo Lâu béo trở về, nhưng anh phát hiện Lâu Béo lại không đi.

“Cậu bị gì nữa? Dương Liễu vào ga rồi, cậu còn muốn sao? Lẽ nào cậu còn muốn đi vào theo hả?”, Tần Kiệt nói.

“Kiệt Tử à, không phải tôi không đi, mà là cô ấy!”

“Ai? Cô ấy nào?”, Tần Kiệt nói xong, bèn nhìn theo hướng mà Lâu béo chỉ. Sau đó, anh bỗng ngây ngẩn cả người. Bởi vì trong tầm mắt anh xuất hiện một gương mặt vô c*̀ng quen thuộc. Chính là Ôn Thanh Thanh.

“Cậu... Hôm nay c*̃ng về nhà hả?”, Tần Kiệt im lặng một lúc rồi nói.

“Ừm!”, Ôn Thanh Thanh kéo vali đi tới, nở nụ cười nói: "Còn cậu? Đi tiễn Tần Tuyết à?"

“Ừ!”, Tần Kiệt gật đầu.

“Cô ấy đi rồi hả?”, Ôn Thanh Thanh lại hỏi.

“Ừ!”, Tần Kiệt vẫn chỉ ừ.

“Vừa hay tôi còn phải đợi hai tiếng nữa, cậu có thể đợi c*̀ng tôi không?”, Ôn Thanh Thanh nói.
 
Back
Top Bottom