Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giấc Mơ Triệu Phú

Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 60: C60: Tần kiệt còn quá trẻ


Ngày 26 tháng 12.

Tòa nhà trung tâm bồi dưỡng nhân tài Quang Cốc Hán Xương.

Trải qua nhiều ngày liên tục ở trung tâm nhân sự đường Trung Nam nhưng không tuyển được người, lần này Châu Phàm và Tần Kiệt đã bàn bạc, đổi điểm tuyển dụng sang tòa nhà Quang Cốc.

Tòa nhà Quang Cốc nằm ở trung tâm khu đô thị mới Quang Cốc, Đông Hồ.

Đây chính là trung tâm hành chính mới nổi ở Hán Xương, trong năm 2007 này, vừa mới gây được sự chú ý. Ngoài ra còn có rất nhiều công ty công nghệ cao gần đó, đã thu hút vô số nhân tài tới đó.

Địa điểm rộng rãi, những người đến đây tìm việc cũng rất nhiều.

Tần Kiệt vừa ngồi taxi đến đã vội vàng chen vào trung tâm bồi dưỡng nhân tài.

Anh tìm kiếm được một lúc, khi nhìn thấy quầy hàng của siêu thị Kiệt Tuyết và khu vui chơi bạt nhún thì nhanh chóng bước đến.

Vẫn còn chưa đến nơi, bên tai anh vang lên tiếng thì thầm.

“Ông Hướng, sao ông không gửi thêm một bộ hồ sơ? Thêm một bộ hồ sơ, thêm một cơ hội mà!”

“Không được đâu, ông không thấy siêu thị mới mở cửa sao? Còn là tư nhân nữa, đâu ai biết tiền đồ của nó thế nào? Thôi, tôi vẫn quyết định không gửi hồ sơ đâu!”

“Mới mở thì làm sao? Thời đại nào rồi, chẳng lẽ còn không cho phép mở cửa siêu thị mới? Hơn nữa, ông không thấy mức lương của người ta sao? Bảo vệ một tháng được hai ngàn tệ, sắp bằng các doanh nghiệp nhà nước rồi, vừa nhìn đã biết là do ông chủ lớn mở ra, còn sợ cái gì!”

“Không được, không được. Thời buổi này có nhiều ông chủ thùng rỗng kêu to, đến giữa đường thì hay tắt máy lắm, bỏ đi thôi ông, đến quầy khác xem sao!”

Khóe miệng của Tần Kiệt giật giật, vẻ mặt không vui.

Loại người này.

Không ăn thì cút, lại còn đứng sau lưng rủa mình phá sản.

Loại người gì thế không biết?

Nhờ cái miệng thối như ông không có tiền đồ cũng đáng đời.

Tần Kiệt không nghe tiếp nữa, đi tìm Châu Phàm.

Châu Phàm đang trò chuyện với vài người có ý định ứng tuyển.

Tần Kiệt không định làm phiền, đứng bên cạnh yên tĩnh chờ đợi, nghe cuộc nói chuyện của hai người.

Những người này đến ứng tuyển cho vị trí Quản lý kho.

Châu Phàm hỏi vài câu hỏi đơn giản, hiểu được tình hình cơ bản, rồi kết thúc phỏng vấn, bảo người xin việc chờ thông tin.

Đợi đến sau khi người xin việc rời khỏi, Châu Phàm mới có thời gian nói chuyện với Tần Kiệt.

“Giám đốc Tần, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

“Giám đốc Châu, phía bên này có khá nhiều người nhỉ, bây giờ có bao nhiêu người dự định ứng tuyển?”, Tần Kiệt hỏi.

“Chí ít cũng phải có tới bảy mươi người dự định ứng tuyển, nhưng chỉ có hai mươi bộ hồ sơ được nộp, chênh lệch khá nhiều!”

Tần Kiệt cảm thấy rất kỳ lạ, tiện tay cầm hai mươi bộ hồ sơ, và quyển sổ đã ghi những người dự định ứng tuyển.

Sau khi xem xong, Tần Kiệt cuối cùng cũng hiểu lý do của sự chênh lệch lớn là từ đâu ra.

Siêu thị và khu vui chơi bạt nhún, khác xa so với các công ty khác.

Những thứ này không cần quá nhiều nhân tài cấp cao.

Phần lớn đều là một số vị trí rất bình thường, chỉ cần có thể làm được việc thì về cơ bản đều có thể đảm nhiệm.

Những người để lại hồ sơ, về cơ bản là dành cho các vị trí quản lý và một số vị trí văn phòng.

Về phía những người để lại thông tin liên hệ, hoặc là bảo vệ, hoặc là thu ngân, hoặc là nhân viên tiếp thị, vân vân...

Tần Kiệt hiểu rõ điểm quan trọng trong đó, nở nụ cười.

“Cộng lại cũng gần đến một trăm người, mặc dù siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta vẫn còn chưa chính thức khai trương, nhưng xem ra hiệu ứng quảng bá vẫn rất tốt. Sự đóng góp của giám đốc Châu cũng không nhỏ đâu!”

Châu Phàm rất hưởng thụ, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn khiêm tốn: “Nếu là công lao thì cũng không phải công sức của mình tôi, nếu không nhờ giám đốc Tần trả lương cao hơn mấy trăm tệ so với các siêu thị khác, sẽ không có nhiều người sẵn sàng đến như vậy!”

Vào thời điểm năm 2007 này, đối với ngành siêu thị ở thành phố Hán mà nói, mức lương trung bình của nhân viên bình thường chạm tới mức 1500~1800 đã là khá ổn rồi.

Nhưng siêu thị Kiệt Tuyết lại có mức lương từ 2000 trở lên, nếu làm tốt, còn có thể trích phần trăm.

Mức lương này có thể bằng với người lao động của các doanh nghiệp nhà nước, nếu như cố gắng thêm một chút còn có thể vượt qua bọn họ.

Ngoài ra công việc siêu thị và khu vui chơi bạt nhún cũng khá nhẹ nhàng, cũng rất vẻ vang khi so sánh với các ngành nghề khác.

Mức lương nhiều như vậy đương nhiên rất hấp dẫn người khác rồi.

Tần Kiệt khẽ cười, cũng không nói gì nhiều.

Nhưng ánh mắt của anh lại quét qua đống hồ sơ.

Tần Kiệt nhìn một chút, anh phát hiện một chỗ mà mình không hài lòng.

Hóa ra chỉ có hai người đến siêu thị Kiệt Tuyết phỏng vấn vị trí quản lý tài vụ.

Quá ít.

“Bên tài vụ vẫn còn thiếu nhiều quá!”, Tần Kiệt khẽ nhíu mày.

“Không còn cách nào khác!”, Châu Phàm cũng rất bất lực: “Siêu thị của chúng ta vừa thành lập, vẫn còn chưa chính thức mở cửa. Mấy lão làm tài vụ, kế toán lâu năm đều thành tinh hết rồi, cũng không dám tùy tiện từ chức rồi đến siêu thị của chúng ta, bọn họ thấy, thà rằng tiền lương thấp hơn một chút, nhưng cũng an toàn hơn nhiều!”

“Ngược lại hai người nộp hồ sơ đều mới ngoài hai mươi tuổi, tôi đoán chừng bọn họ cũng mới vào ngành không lâu, muốn thử sức một chút!”

Tần Kiệt nhìn tuổi tác, đúng là như Châu Phàm nói, một người chỉ mới 25 tuổi, một người 26 tuổi.

Tính theo độ tuổi tốt nghiệp đại học, chắc tốt nghiệp vẫn chưa đến ba năm.

Nói chung, họ muốn làm nhân viên tài chính bình thường thì cũng được, nhưng quản lý tài vụ thì không hợp lắm.

Nhìn thấy điều này, rốt cuộc Tần Kiệt cũng hiểu được chỗ khó xử của Châu Phàm.

Nói đi nói lại vẫn chỉ một câu – Bị người khác coi thường.

Không sai.

Siêu thị Kiệt Tuyết vừa mới thành lập, vẫn chưa mở cửa.

Những người có kinh nghiệm cũng không dám đặt cược vào Kiệt Tuyết.

Huống chi người làm tài chính suốt ngày giao dịch với tiền bạc, công ty nào có tương lai, công ty nào không có tương lai, bọn họ là người hiểu rõ nhất.

Người già thành tinh, ai cũng có kinh nghiệm, xem thường siêu thị Kiệt Tuyết là điều rất bình thường.

Tần Kiệt thấy sắp bước sang năm 2008 rồi, nếu vẫn chưa tuyển dụng được nhân viên tài vụ phù hợp.

Thì không dễ chơi đâu.

Hiện giờ, Tần Kiệt cuối cùng cũng sâu sắc hiểu được sự khó nhọc của Châu Phàm.

Siêu thị không mở cửa thì không sao, nhưng một khi mở, hôm nào cũng sẽ có một khoản tiền lớn được nhập vào sổ sách. Đọc t𝗋uyện hay tại + t𝗋umt𝗋uy en.𝑉N +

Nếu như không có người quản lý tài vụ đủ năng lực giám sát, xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm đây?

Tần Kiệt hay là Châu Phàm?

Chẳng trách Châu Phàm liên tục thúc giục.

Tần Kiệt gãi gãi đầu, đang cảm thấy nhức đầu.

“Xin hỏi, siêu thị của hai người đang tuyển quản lý tài vụ đúng không?”

Lúc này một âm thanh vang lên bên tai hai người Tần Kiệt và Châu Phàm.

Hai người sững sờ, quay lại nhìn.

Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang nhìn bọn họ.

“Đúng thế, cô muốn ứng tuyển chức vụ quản lý tài vụ à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đúng vậy!”, người phụ nữ gật đầu.

Tần Kiệt nhìn Châu Phàm.

Ánh mắt của hai người đều lộ ra ẩn ý.

Đang lo không biết làm thế nào thì Tào Tháo đến.

Đúng là thiếu cái gì cái đó đến.

Quá đỉnh!

“Xin chào, tôi là Tần Kiệt, là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết và khu vui chơi bạt nhún! Mời cô ngồi!”, Tần Kiệt đưa tay ra, nói.

“Giám đốc Tần, xin chào!”, người phụ nữ trung niên bắt tay với Tần Kiệt trong vô thức, sau đó nét mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Cậu thật sự là ông chủ của siêu thị Kiệt Tuyết sao?”, người phụ nữ trung niên không ngồi xuống ngay, giọng điệu có chút không tin, bởi vì ông chủ siêu thị Kiệt Tuyết trước mặt bà ấy quá trẻ rồi.

Có vẻ như mới ngoài 20 tuổi, hình như vẫn chưa tốt nghiệp đại học nữa.

Có đáng tin không?

Tần Kiệt hơi ngại ngùng.

Không ngờ tuổi tác của mình lại trở thành nhược điểm đến vậy.

Tần Kiệt ho khan vài tiếng, chỉ vào người đại diện theo pháp luật trên giấy phép kinh doanh, rồi thấy thẻ căn cước ra, chỉ vào hai tờ giấy chứng nhận, nói: “Cô nhìn đây nè, người đại diện theo pháp luật Tần Kiệt, không sai lệch một từ một chữ nào so với thẻ căn cước!”

- ---------------------------
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 61: Bị nghi ngờ là công ty lừa đảo


Người phụ nữ trung niên nghiêm túc xem xét, đối chiếu rất kĩ lưỡng.

Đến cả ảnh chụp trên chứng minh nhân dân, bà ấy cũng xem rất cẩn thận, xem một lúc rồi bà ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiệt, khoảng chừng khoảng 20 phút sau mới buông lỏng cảnh giác.

Nhưng Tần Kiệt thật sự nhìn quá trẻ.

Có tiền để mở siêu thị thì chắc chắn trong nhà phải có tiền.

Không phải là suy nghĩ nhất thời đấy chứ?

Người phụ nữ trung niên đã từng gặp loại công tử nhà giàu kiểu này.

Cho nên bà chỉ hơi thả lỏng với Tần Kiệt chứ không hoàn toàn buông lỏng.

“Chào cậu, tôi tên là Lưu Tuấn Mai!”

“Dì Lưu phải không ạ? Mời ngồi ạ, thế nào ạ?”, Tần Kiệt rất lễ phép mời Lưu Tuấn Mai ngồi xuống.

Lưu Tuấn Mai gật đầu và ngồi xuống, lấy ra một bản sơ yếu lý lịch, đưa cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt lướt nhanh qua và thấy rằng trình độ của Lưu Tuấn Mai không tầm thường.

Bà đang làm trong một doanh nghiệp tư nhân lớn ở thành phố Hán.

Có kinh nghiệm dày dặn và là một nhân tài hiếm có.

Cũng đã hơn 40 tuổi rồi nhưng bà chăm sóc bản thân rất tốt.

Cho dù là khí chất hay cử chỉ lời nói đều không phải là người bình thường có thể có được.

Tần Kiệt cho rằng khí chất của Lưu Tuấn Mai là do thời gian dài đảm nhận các chức vụ lớn mà ra.

“Dì Lưu ạ, thì ra dì tốt nghiệp Đại học chính trị pháp luật Trung Nam!”, Tần Kiệt hơi kinh ngạc khi nhìn thấy trường tốt nghiệp trên sơ yếu lý lịch.

“Ừ! Tôi tốt nghiệp năm 1980. Lúc đó, Đại học chính trị pháp luật Trung Nam còn chưa bắt đầu mở rộng và sáp nhập! Nó nhỏ hơn nhiều và danh tiếng của nó cũng không lớn như bây giờ! Nó đã có lịch sử hai mươi ba năm rồi!"

“Dì viết trong sơ yếu lí lịch là dì vẫn luôn làm việc tại siêu thị Xương Hâm ở thành phố Hán. Đó là một chuỗi siêu thị lớn, dì đang làm tốt tại sao lại muốn nghỉ việc?”

Đây là điều mà Tần Kiệt quan tâm nhất.

Năng lực của Lưu Tuấn Mai rất tốt, đó là sự thật, Tần Kiệt chắc chắn tin tưởng điều đó.

Nhưng người làm công việc tài vụ, có một điều rất quan trọng.

Lòng trung thành.

Nếu không có lòng trung thành, nếu anh tuyển một giám đốc tài vụ thích giở trò thì Tần Kiệt không khác nào tự đào hố chôn mình, dẫn sói vào nhà.

Đối với loại giám đốc tài vụ như vậy, Tần Kiệt tuyệt đối không cần.

Vì vậy anh thà cẩn thận, dè dặt một chút cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Tất nhiên, lúc nãy Lưu Tuấn Mai liên tục xem xét đăng kí kinh doanh, chứng minh thư và cả ngoại hình của anh, từ điểm này có thể nhìn ra, Lưu Tuấn Mai là một người rất cẩn thận, làm việc chắc chắn rất nghiêm túc, đó là một tố chất căn bản mà một người làm tài vụ cần có.

Chỉ có cẩn thận bạn mới có thể làm tốt công việc tài vụ.

Nhưng vẫn phải nói về lòng trung thành.

Tần Kiệt đưa ra câu hỏi này lúc này chính là muốn thử xem lòng trung thành của Lưu Tuấn Mai như thế nào.

Lưu Tuấn Mai im lặng một lúc, xem ra là có việc khó nói, nhưng qua một lúc, bà ấy vẫn trả lời.

Chồng tôi bị tai nạn xe, bố mẹ chồng tôi sau khi biết tin thì bị sốc đến ngã quỵ, cả 3 người đều đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, con trai tôi còn đang học đại học. Tôi đang cần tiền gấp nên phải đi tìm một công việc lương cao hơn để lo cho gia đình.”

Nói xong, vẻ mặt Lưu Tuấn Mai có chút tiều tụy, thêm phần buồn bã.

Tần Kiệt nhìn ra được Lưu Tuấn Mai không nói dối.

Gia đình bà ấy đang thật sự khó khăn.

Nếu không thì sẽ không đem sức khỏe của người thân trong gia đình ra đùa giỡn.

Kiểu phụ nữ chủ động gánh vác cho gia đình là kiểu phụ nữ đáng trân trọng nhất.

Ứng với câu nói đó, phụ nữ phải gánh vác cả nửa giang sơn.

Lưu Tuấn Mai chính là kiểu phụ nữ đó.

Lòng trung thành của một người phụ nữ như vậy, không cần nói cũng biết, chắc chắn là đáng tin.

Anh cảm thấy Lưu Tuấn Mai không có vấn đề gì lớn, có thể giữ lại.

Nhưng để tránh cho Lưu Tuấn Mai nghĩ rằng anh còn quá trẻ và không đáng tin cậy, Tần Kiệt giả vờ nói chuyện với Lưu Tuấn Mai về những vấn đề khác.

Tất nhiền đều là những vấn đề có liên quan đến tài vụ.

Nói xong thì Châu Phàm lại hỏi thêm vài câu hỏi nữa.

Lưu Tuấn Mai đều trả lời rất trôi chảy.

Nhìn chung, dù là tính cách, tố chất nghề nghiệp hay những thứ khác thì Lưu Tuấn Mai là một người phụ nữ rất tốt.

Tốt nghiệp Đại học chính quy, đứng trong top 10 các trường đại học chính trị và luật pháp trong nước, danh tiếng rất tốt.

Được xếp hạng nhất ở tỉnh Sở, là đại học trọng điểm thuộc dự án 211.

Về lý lịch, bà ấy đã làm việc trong một doanh nghiệp tư nhân lớn ở thành phố Hán, điều trùng hợp là công việc cũ cũng có liên quan đến siêu thị, đó chính là một điểm cộng.

Về nhân phẩm, thật hiếm có một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi vì gia đình mà chủ động đứng ra gánh vác trọng trách, không ngần ngại từ bỏ công việc ổn đinh, tìm một công việc mới lương cao hơn.

Người tài như này, nếu ở thời điểm bình thường, Tần Kiệt nghĩ rằng có đốt đèn cũng tìm không được.

Cũng may là gia đình Lưu Tuấn Mai gặp khó khăn nên anh mới có được cơ hội.

Tất nhiên anh không thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một, cầu còn không được này.

Sau khi cân nhắc một chút, Tần Kiệt nói: “Dì Lưu, thành thật mà nói, tôi nghĩ lý lịch của dì phù hợp với yêu cầu của vị trí giám đốc tài vụ ở công ty chúng tôi. Phía tôi không có vấn đề gì cả, chỉ còn phía dì có vấn đề gì không? Nếu có vấn đề gì thì dì có thể nói ra, chúng ta cùng bàn bạc."

Lưu Tuấn Mai im lặng một lúc, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi ở Xương Hâm, lương một tháng là ba ngàn tám trăm tệ, nếu tôi đến làm chỗ cậu, cậu định trả tôi bao nhiêu?”

“Lương cơ bản mỗi tháng năm ngàn một trăm tệ, tiền thưởng tính riêng, cuối năm trả thêm 3 tháng lương. Giờ làm việc từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nghỉ trưa giống các công ty trong ngành, một tuần làm 6 ngày, nghỉ 1 ngày, không biết dì Lưu nghĩ thế nào?"

“Năm ngàn? Cuối năm còn trả thêm 3 tháng lương?”

Lưu Tuấn Mai hơi kinh ngạc.

Vào thời điểm năm 2007, lương bình quân của người lao động trong các doanh nghiệp nhà nước chỉ hơn hai ngàn. Làm đến giám đốc tài vụ, lương mới có khoảng ba ngàn năm trăm tệ. Để thu hút nhân tài, các doanh nghiệp tư nhân lớn sẽ trả thêm vài trăm tệ.

Có thể trả đến bốn ngàn tệ là cao lắm rồi.

Chưa hề nghe thấy trả lương một tháng năm ngàn tệ, cao hơn hẳn.

Cái này cũng chưa là gì.

Cuối năm thường cũng chỉ trả thêm 2 tháng lương, Tần Kiệt nói trả 3 tháng.

Cũng có nghĩa là mười lăm ngàn tệ

Cái này…

Lưu Tuấn Mai kinh ngạc trước sự hào phóng của Tần Kiệt.

Trực tiếp hỏi: “Có thể đảm bảo 1 tháng trả lương một lần không?”

Lời vừa nói ra thì Lưu Tuấn Mai biết rằng mình lỡ lời rồi.

Đúng là như vậy.

Vẻ mặt Châu Phàm có chút bực bội.

Công ty nào chả một tháng trả lương một lần.

Trừ khi đó không phải là công ty làm ăn đàng hoàng, mà là một công ty lừa đảo.

Lưu Tuấn Mai hỏi như vậy là đang nghi ngờ siêu thị Kiệt Tuyết có phải là công ty ma, chuyên lừa đảo hay không?

Nói chuyện kiểu gì vậy.

Châu Phàm rất không hài lòng.

Nói gì thì nói anh ta cũng có cổ phần trong siêu thị Kiệt Tuyết.

Anh còn từng làm việc tại Walmart đó.

Còn là một ông chủ nữa chứ.

Hôm nay lại bị một người phụ nữ trung niên nghi ngờ là công ty lừa đảo.

Nói sao nhỉ, trong lòng anh có chút không vui.

Lưu Tuấn Mai nhìn thấy tình hình này là biết Châu Phàm tức giận.

Bà ấy có chút lúng túng.

Nhưng lời cũng nói ra rồi, có giải thích thì ít nhiều cũng sẽ đọng lại gì đấy.

Nhưng bà ấy vẫn muốn giải thích.

“Thực ra tôi…”

“Dì không cần giải thích, tôi hiểu tâm tư của dì!”

Tần Kiệt phất phất tay, không để bụng.

Điều này cũng không thể hoàn toàn trách Lưu Tuấn Mai.

Dù sao thì siêu thị của anh mới thành lập, còn chưa khai trương mà.

Hơn nữa, gia đình Lưu Tuấn Mai có hoàn cảnh đặc biệt, nhất thời nói sai cũng có thể cho qua được.

Nhưng nhân phẩm và năng lực của Lưu Tuấn mai thì khỏi bàn cãi, đáng để tin tưởng.

Tần Kiệt rất yên tâm về điểm này.

“Siêu thị của chúng tôi là siêu thị hoạt động bình thường theo quy định của nhà nước. Chúng tôi cũng phải ký hợp đồng với dì. Tất nhiên là mỗi tháng trả lương một lần. Ngoài ra, hoàn cảnh gia đình nhà dì khó khăn, tôi còn có thể đặc cách ứng trước cho dì 1 năm tiền lương, dì xem như vậy có được không?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 62: Đứng lại đó!’


“Hả?”

Lưu Tuấn Mai sững sờ.

Sở dĩ bà buột miệng nói vậy không phải vì điều gì khác, mà là bởi vì cảm thấy Tần Kiệt còn quá trẻ, chỉ trạc tuổi con trai mình, nên trong lòng luôn cảm thấy không đáng tin cậy.

Nhưng bây giờ Tần Kiệt đã trực tiếp đề nghị ứng trước một năm tiền lương, ý tứ rõ ràng là để bà dùng để giải quyết việc gấp trong nhà trước.

Bà cảm thấy xấu hổ.

Mất một lúc lâu, bà mới đáp lại Tần Kiệt.

“Được, tôi đồng ý vào Kiệt Tuyết làm việc!”

“Vậy mới phải chứ!”, Tần Kiệt cười, rồi nháy mắt với Châu Phàm, đưa tay ra: “Chào mừng dì gia nhập đại gia đình Kiệt Tuyết chúng tôi!”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tần!”, Lưu Tuấn Mai bắt tay Tần Kiệt, lại hỏi: “Không biết khi nào có thể bắt đầu làm việc ạ?”

“Siêu thị chúng tôi sẽ khai trương vào đúng Tết Dương lịch, ngày 31 tháng này, dì có thể đến siêu thị để làm quen môi trường làm việc trước”, Tần Kiệt nói.

“Vâng! Ngày 31 tôi sẽ đến!”

“Được!”

Hai người lại nói thêm mấy câu nữa, Lưu Tuấn Mai mới ra về.

Châu Phàm nhìn Tần Kiệt, “Tổng giám đốc Tần, vừa rồi vì sao anh lại…”

“Con người mà, làm sao tránh khỏi những lúc làm sai chuyện, nói sai lời, chỉ cần tính tình không xấu, nhân phẩm tốt là được rồi. Lúc vừa vào đây, Lưu Tuấn Mai đã cẩn đối chiếu hình ảnh trên chứng minh nhân dân, từ đó cho thấy dì ấy là một người rất cẩn thận! Người làm tài vụ cần phải cẩn thận như thế mới được!”

“Trong nhà bà ấy có sự cố, trong lòng rất khẩn trương, nên nói chuyện lỡ lời, âu cũng là chuyện dễ hiểu. Tôi đương nhiên là muốn giữ bà ấy lại làm việc rồi!”

“Tuyệt!”, Châu Phàm không thể không bật ngón cái: “Tôi bội phục sếp!”

“Bớt nịnh!”, Tần Kiệt cười: “Xem còn khuyết vị trí nào nữa thì nhanh chóng tìm bổ sung cho tôi đi! Tết Dương lịch chúng ta chính thức khai trương rồi đấy!”

“Anh khỏi phải nói, đúng là còn thiếu vài vị trí!”, Châu Phàm nói.

“Thế à? Vị trí nào thế?”

“Người thanh niên lần trước anh giao cho tôi đấy!”

“Ồ hiểu rồi. Nhanh nhanh lên nhé!”

“Vâng!”

Tần Kiệt và Châu Phàm bận rộn mãi đến giờ nghỉ trưa.

Lúc từ trung tâm giới thiệu việc làm đi ra, đã hơn 12 giờ trưa.

Bụng Tần Kiệt và Châu Phàm đều kêu réo sốt cả ruột.

Hai người chọn đại một nhà hàng vào ăn cơm, dù sao cũng phải giải quyết cho no bụng trước đã.

Reng reng reng~

Vừa ra khỏi nhà hàng, di động của Tần Kiệt reo inh ỏi.

Lấy ra xem, là Lâu béo gọi đến.

“Lâu Béo à, có việc gì thế?”

“Kiệt Tử, cậu đang ở đâu vậy?”, trong điện thoại, giọng Lâu béo có vẻ rất kích động.

“Tôi đang ở bên Quang Cốc, sao thế?”

“Cậu đang ở Quang Cốc à? May quá, tôi vừa mới ra khỏi công ty tái chế phế liệu, đang định ra vòng xoay Quang Cốc bắt xe về, chính xác là cậu ở chỗ nào, tôi qua đó tìm cậu!"

“Tôi đang ở phố đi bộ!”

“Được rồi, chờ tôi một chút!”

Cạch~

Cúp điện thoại, Tần Kiệt nhún vai với Châu Phàm: “Một người bạn học của tôi qua đây, Giám đốc Châu, anh cứ về trước làm việc đi!”

“Được, anh còn có việc, tôi sẽ không làm phiền nữa, có điều anh phải nhớ ngày 31 nhé, dù thế nào cũng phải đến siêu thị xem thử một chuyến!”

“Yên tâm đi, mấy ngày này, ngày nào tôi cũng sẽ đến!”

“Tôi chỉ chờ mỗi câu này thôi đấy!”

Tần Kiệt: “…”.

Cái anh này.

Cảm giác mình như cá mắc câu.

Được thôi.

Dù sao cũng là siêu thị của mình, đi thăm chừng là việc nên làm mà.

Anh nhìn theo Châu Phàm rời đi.

Một mình Tần Kiệt chờ đợi trong buồn chán.

Không lâu sau Trương Lâu trong bộ đồ hàng hiệu OHO chạy tới.

“Sao rồi? Đàm phán thế nào?”, Tần Kiệt hỏi.

“Đâu vào đấy hết rồi!”, Lâu béo kích động nói: “Tôi, Tào Bác và Giang Lỗi đã ký thỏa thuận hợp tác, còn bàn về quy định và điều lệ của tổ chức liên minh 3 trường, v.v. Tất cả đều ở trước mặt tổng giám đốc công ty tái chế phế liệu! Cậu đoán thử xem nào?”

“Cậu đừng có úp mở nữa, mau nói ra cho tôi, rốt cuộc là thế nào rồi?”, Tần Kiệt bước lên xe bus, giục Lâu béo.

“Ông tổng của công ty bảo vệ môi trường ấy chỉ vừa liếc qua chữ ký của ba người chúng tôi, liền không nói hai lời vội vàng gọi thư ký của ông ta mang hợp đồng ra liền! Trên đó ghi đầy đủ giá cả, giá thấp hơn ít nhất 5 xu so với giá lúc đầu chúng ta bán cho tên họ Tiêu!”

Lâu béo liến thoắng.

“Năm xu? Nhiều vậy à?”, Tần Kiệt hơi bất ngờ.

“Chính xác. Mà mới là chai lọ này nọ thôi, ngoài ra hàng sắt thép đều giữ nguyên giá. Sau khi tôi xem xong mới biết bị tên họ Tiêu kia lừa không biết bao nhiêu tiền rồi. Tên họ Tiêu đáng chết, đúng là không ra gì, chỉ giỏi kiếm tiền dơ thôi, đồ lòng lang dạ sói! Lần này chúng ta hất cẳng được hắn thật sự là việc quá đúng đắn!"

Lâu béo nói say sưa đến nỗi nước bọt văng tứ tung.

Nhưng mà Tần Kiệt hơi ngượng một chút.

Anh ngượng là vì giá tiền anh đã bán cho tên họ Tiêu kia, nhưng đó là ban đầu, khi anh tự mình đàm phán.

Lúc đó chỉ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào ngành phế liệu này thôi, chỉ cần kiếm ra tiền là được.

Hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ dấn sâu hơn một bước, trực tiếp bán cho công ty tái chế phế liệu, lợi nhuận sẽ lớn tới mức nào.

Bây giờ xem ra, ban đầu anh suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Cũng may mà chỉ giao dịch với tên họ Tiêu có ba tháng, rút chân ra kịp thời, không tính là quá muộn.

“Ừ, vậy là được rồi. Cậu nhớ nhé, sau này cậu và hai người Tào Bác, Khương Lỗi nhất định phải giữ quan hệ thật tốt đấy! Ngàn lần không được để người ngoài đâm bị thóc chọc bị gạo nhé! Đã có một Đào Kỳ rồi, tôi không muốn thấy một Đào Kỳ thứ hai, cậu hiểu ý tôi chứ?”, Tần Kiệt nhìn Lâu béo với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ừ, tôi biết rồi, cứ yên tâm đi!”, Lâu béo gật đầu.

“Được rồi, đi về thôi! Bắt đầu từ ngày mai, chuyện tái chế phế liệu này tôi sẽ không tham gia vào nhiều nữa!”

“Hả? Như thế sao được?”, Lâu béo không thể hiểu nổi.

“Không được cũng phải được, nếu như cậu cảm thấy cậu làm không được, vậy tôi bảo Mã Dương làm nhé!”, Tần kiệt nói.

“Bớt nhảm! Tôi tất nhiên làm được! Cậu nằm mơ đi!”, Lâu béo trừng mắt liếc Tần Kiệt.

Tần Kiệt cười phá lên.

Cái anh cần chính là lời khẳng định này của Lâu béo.

Bây giờ Lâu béo đã thực sự trưởng thành rồi.

Dự án tái chế phế liệu này anh không cần quá lo lắng nữa.

Có thể tập trung toàn bộ sức lực vào mảng siêu thị và khu vui chơi thể thao.

Hôm nay là ngày 26, bắt đầu từ ngày mai là có thể chuyên tâm vào chuyện siêu thị rồi.

Một giờ sau, xe bus dừng lại trước trạm xe đường Mã Hổ.

Lúc Tần Kiệt và Lâu béo cười ha ha bước về phía cổng trường, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

“Kiệt Tử, là tên họ Tiêu và Đào Kỳ! Tại sao bọn họ lại đến đây?”, Lâu béo cau mày.

“Thì đến kiếm chuyện chứ làm gì!”, Tần Kiệt nói: “Không cần quan tâm bọn họ, vào thôi!”

“Ừ!”

Hai người bước vào trong trường.

“Đứng lại đó!’

Ông chủ Tiêu vô cùng tức giận khi thấy hai người Tần Kiệt nhìn họ, nhưng lại làm ra vẻ không quen biết, không chào hỏi mà đi vòng qua.

“Ông có việc gì?”, Tần Kiệt lạnh nhạt hỏi.

"Nhóc con, cậu là đồ qua cầu rút ván, cậu đá tôi với Đào Kỳ ra thì thôi đi, còn lén lút thành lập cái gì liên minh ba trường gì đó, cậu muốn tôi hít không khí mà sống à? Món nợ này, cậu bảo tôi phải tính thế nào hả?"

“Không sai!”, Đào Kỳ tức giận chỉ vào Tần Kiệt: “Thảo nào từ lần trước gặp cậu, mọi việc đều không suôn sẻ, thì ra bị cậu ngấm ngầm chơi xấu. Tần Kiệt, tôi cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không cho tôi và ông chủ Tiêu một câu trả lời rõ ràng thì cậu không xong với tôi đâu!”

“f*ck!”, nhắc tới chuyện lần trước gặp Đào Kỳ, Lâu béo chỉ thấy muốn văng tục.

Lần trước nếu không phải Tần Kiệt ngăn anh lại, anh đã cho tên này một trận rồi.

Bây giờ Đào Kỳ như con chim phượng hoàng đã gãy cánh, thất thế lại dám đến trước cổng trường Đại học Công nghiệp Hồ diễu võ dương oai.

Lâu béo càng càng nhìn càng ngứa mắt.

Sắc mặt cậu ta đanh lại, tức giận chỉ vào Đào Kỳ, thân hình phốp pháp run lên, quát lớn: “Con mẹ nó cậu còn dám nói thêm một lần nữa, có tin tôi nghiền cậu ra bã không hả?”
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 63: Là Tần Tuyết gọi đến.


Thấy thân thể to béo của Lâu béo rung rung, dáng vẻ hung dữ dọa người, Đào kỳ bị dọa mất mật.

Cậu ta vội vàng ngậm miệng lại không dám hó hé gì nữa.

Ông chủ Tiêu thấy vậy vẻ mặt tràn đầy bất mãn.

“Đồ vô dụng!”, ông chủ Tiêu chỉ hận bột không gột nổi thành hồ, hoàn toàn thất vọng đối với Đào Kỳ.

Thậm chí có hơi hối hận vì sao trước đây lại chọn kẻ nhát gan như Đào Kỳ.

Sai một ly đi một dặm là đây.

“Nhóc con, đây là chuyện giữa tôi và Tần Kiệt, không có chuyện của cậu, cút sang một bên cho tôi!”

“Cút con mẹ nhà ông! Bà mẹ ông dám nói không liên quan đến tôi lần nữa coi?", Lâu béo thực sự nổi giận, nước bọt văng khắp nơi.

“Lâu béo, thôi đi!”

“Kiệt Tử, bọn này đúng là khốn kiếp mà, thứ không có cha nuôi mẹ dạy, hôm nay không dạy cho bọn họ một bài học, sau này…”

“Tôi bảo cậu thôi đi, có nghe không?”, Tần Kiệt quát lên với Lâu béo.

“Tôi…”, Lâu béo khựng lại, ngón tay run run chỉ vào mặt ông chủ Tiêu, mắt long lên sòng sọc, hậm hực lui về đứng ngang với Tần Kiệt.

Tần Kiệt nhìn ông chủ Tiêu, thản nhiên nói: “Ông muốn làm gì?”

“Nghe nói các người đã đạt thành thỏa thuận với công ty nào đó để bán hàng trực tiếp cho bọn họ luôn thì phải. Tôi cũng chẳng làm khó các cậu, vầy đi, tiền mỗi lần bán hàng, các cậu chia cho tôi ba phần là được!”, ông chủ Tiêu nói.

“Ông tính bóp mũi không cho người ta thở à? Ba phần? Con mẹ nó sao không ăn cướp luôn cho rồi đi!”, Lâu béo tức giận hét lên.

“Cậu im đi!”, Tần Kiệt quát ngăn Lâu béo lại, trừng mắt với ông chủ Tiêu: “Nếu tôi không cho thì sao? Ông sẽ làm gì tôi?”

“Không cho?”, ông chủ Tiêu lạnh lùng cười: “Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“À, nghe ông nói vậy thì có vẻ ông muốn làm gì tôi thì phải? Được rồi, tôi đứng ngay đây, ông muốn làm gì thì làm đi!”

Vừa nói, Tần Kiệt vừa chủ động tiến đến gần, chìa cần cổ ra, lại giơ tay chỉ chỉ vào cổ mình, ý bảo ông chủ Tiêu mau mau xuống tay đi đừng ngại.

“Kiệt Tử, cậu…”, Lâu béo hốt hoảng.

“Đừng qua đây! Nếu không tôi trở mặt với cậu đó!”, Tần Kiệt ngăn Trương Lâu thêm lần nữa.

“Cậu…”, Lâu béo hoảng đến độ mặt trắng bệch.

Tần Kiệt nói: “Không phải ông muốn làm gì tôi sao? Mau ra tay đi chứ? Ông còn đứng đực ra đấy làm gì? Ngu người luôn rồi à?”

“Cậu…”, lúc này người qua lại càng lúc càng đông, rất nhiều sinh viên đang nhìn qua bên này hóng biến, ông chủ Tiêu làm sao dám ra tay.

“Ông không ra tay đúng không?”, Tần Kiệt hơi ngẩng đầu lên: “Tôi cho ông ba giây suy nghĩ, nếu như ông không xin lỗi tôi, tôi bảo đảm hôm nay hai người sẽ không bước chân ra khỏi đây được đâu!”

“Cậu, cậu muốn làm gì hả?”, Đào Kỳ bị câu nói của Tần Kiệt dọa xanh mặt.

Ở đây là đại học công nghiệp Hồ, sân nhà của Tần Kiệt, nếu Tần Kiệt ra tay, bọn họ chỉ có thể là chuột chạy cùng sào.

“Nhóc con, cậu đừng vội cho rằng chung quanh có nhiều người thì tôi không dám làm gì cậu!”, ông chủ Tiêu ra sức cứng miệng.

“Được thôi, rốt cuộc ông cũng chịu ra tay chứ gì? Mau lên đi! Sao còn đứng đó?”, Tần Kiệt càng áp sát hơn.

“Cậu, cậu đừng có ép tôi! Tôi cho cậu biết…”

“Không ra tay sao, vậy thì xin lỗi đi. Nếu không, tôi báo cảnh sát!”

“Báo cái con khỉ!”, ông chủ Tiêu giơ chân đạp Tần Kiệt một cái.

Huỵch~!

Tần Kiệt ngã nhoài ra đất.

“Con mẹ nó! Đánh nhau rồi!”

“Đánh thật rồi!”

“Dám đánh người ở trong trường chúng ta, không được để ông ta chạy thoát!”

Trong khoảnh khắc, đám sinh viên đứng chung quanh hóng biến trở nên sôi sục.

Một người là sinh viên bên Hoa Trung, một người là dân giang hồ, vậy mà dám ngang nhiên đánh sinh viên đại học công nghiệp Hồ.

Đúng là không coi cái trường này ra gì mà.

Lập tức có rất đông nam sinh viên ùa tới vây xem.

Đồng thời chặn đứng đường lui của ông chủ Tiêu và Đào Kỳ.

Tiêu rồi~

Đào Kỳ ngã phịch mông xuống đất.

Sắc mặt trắng bệch.

“Tiêu rồi, sao ông lại đánh thật chứ? Nếu có đánh thì cũng phải tránh cái trường này ra mới đúng! Thôi xong, phen này hết đường về rồi!”

“Tôi, tôi…”, nhìn thấy bao nhiêu sinh viên đang tức giận xung quanh, ông chủ Tiêu mới ý thức được mình sai lầm như thế nào.

Nhất thời, ông ta cũng luống cuống.

Mặc dù ông ta không sợ chuyện bé xé ra to.

Nhưng mà trước mắt mọi người rõ ràng là ông ta ra tay trước, ông ta đuối lý.

Sinh viên vây xem ngày càng đông, ông ta làm sao không chột dạ.

“Ông sợ à?”, đột nhiên, Tần Kiệt lồm cồm bò dậy.

“Cậu… À, tôi biết rồi, cậu cố ý ép tôi ra tay chứ gì?”, ông chủ Tiêu nghiến răng.

“Tôi từng nói tôi cố ý sao?”, Tần Kiệt hỏi ngược lại.

“Cậu…”, ông chủ Tiêu tức nghẹn họng.

Ông ta biết ông ta đang rơi vào cái bẫy của Tần Kiệt.

Tần Kiệt cố ý ép cho ông ta nổi điên, sau đó hành động thiếu sáng suốt.

Như thế, Tần Kiệt đương nhiên sẽ thắng thế.

Nói chuyện cũng có lý lẽ hơn hẳn.

Còn ông ta, ai bảo giận quá mất khôn, tự đánh mất quyền bào chữa.

“Thằng ranh con thối tha, bụng dạ thâm độc, xem ông đây làm sao dạy dỗ mày…”

“Ông định làm gì cơ? Bỏ tay xuống đi! Nói chuyện đàng hoàng, có nghe không? Mau buông tay xuống cho tôi!”

Nhưng không đợi ông chủ Tiêu có phản ứng, bên ngoài đám đông chợt có tiếng chân sầm sập chạy đến.

Một giây sau có hai người xông vào.

Không thèm nói tiếng nào, cứ thế khóa ngược tay ông chủ Tiêu lại.

Hai người vừa đến chính là bảo vệ của trường đại học công nghiệp Hồ.

Sau khi nghe thấy bên ngoài có tiếng sinh viên xô xát ẩu đả, bảo vệ lập tức chạy tới.

Vừa mới đến đã nhìn thấy ông chủ Tiêu sắp ra tay đánh người.

Lại còn đánh sinh viên trường mình.

Quá đáng lắm rồi.

Hai người họ là bảo vệ trường đại học, đương nhiên phải bảo vệ sinh viên của trường.

Không nói hai lời, trước tiên áp chế ông chủ Tiêu lại đã rồi nói.

Về phần Đào Kỳ, vừa thấy bảo vệ trường xuất hiện thì đã sợ đến hồn bay phách tán, mặt lúc xanh như tàu lá, lúc trắng như sáp đèn cầy, giống hệt vừa nuốt phải thuốc độc, khó coi vô kể.

Mười lăm phút sau, cảnh sát khu vực gần đó nhận được điện thoại bèn chạy đến trường đại học Hồ.

Sau khi điều tra, nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Đủ bằng chứng cho thấy ông chủ Tiêu ra tay đánh người trước, cố ý gây thương tích.

Thế là bị giữ lại và dạy dỗ cho một trận.

Về phần Đào Kỳ, trực tiếp trả về đại học nông nghiệp Hoa Trung, giao cho trường học xử lý.

Một chút sóng gió nhẹ nhàng cứ thế trôi qua.

Không lâu sau đó, tin tức đã được cập nhật.

Ông chủ Tiêu bị cảnh sát khu vực nghiêm khắc cảnh cáo, không được phép gây rối nữa.

Nếu không sẽ bị xử lý theo pháp luật.

Còn Đào Kỳ, cứ theo tin tức Tạ Quán Lâm và Uông Sảng gửi đến thì…

Đại học nông nghiệp Hoa Trung xét thấy Đào Kỳ từ lúc gian lận thi cử đến nay không hề biết ăn năn hối cải, ngược lại ngày càng tệ hại, còn bắt tay với kẻ xấu bên ngoài quậy phá, gây thương tích cho sinh viên trường bạn, hành vi đầy ác ý, không xứng đáng đứng trong hàng ngũ sinh viên đại học.

Sau khi thông qua cuộc họp, ban lãnh đạo nhà trường quyết định đuổi Đào Kỳ ra khỏi trường.

Cho Đào Kỳ một ngày để thu dọn đồ đạc rời khỏi đại học nông nghiệp Hoa Trung.

Trong vòng ba năm không được thi lại vào trường này nữa.

Sau khi có quyết định xử phạt, toàn bộ trường Hoa Trung từ giảng viên đến sinh viên đều xôn xao.

Hoa Trung là một trường đại học lớn, có thể tự tuyển sinh, tầm cỡ không vừa.

Đào Kỳ cứ thế bị tước học tịch, đuổi khỏi trường.

Ba năm cấp ba trầy da tróc vảy mới có một ngày được mở mặt mở mày.

Ai mà ngờ, bây giờ phải chờ ba năm nữa mới được học tiếp, từ đây đến đó không được đăng ký thi lại vào trường.

Nếu thi vào trường khác, cho dù có đậu đi nữa.

Thì cũng sẽ trễ mất hai năm.

Tuổi tác không so được với lớp dưới.

Có thể nói là một vết trượt lớn trong cuộc đời.

Còn Đào Kỳ lại trở thành trò cười của trường Hoa Trung.

Biết được tin tức về Đào Kỳ, Tần Kiệt mỉm cười.

Một ông chủ Tiêu, một Đào Kỳ, hai cái gai trong mắt, cuối cùng đã nhổ được hoàn toàn.

Từ giờ trở đi sẽ không còn ai gây rắc rối nữa.

Reng reng reng~

Anh vừa gác máy mà.

Là Tần Tuyết gọi đến.

Chủ yếu là vì quan tâm anh thôi.

Hai người tán gẫu một hồi.

Anh lại nhận được cuộc gọi của một người bạn học cùng lớp.

Đương nhiên cũng có điện thoại của giảng viên chủ nhiệm lớp nữa.

Trong số đó, vậy mà cũng có cả Ôn Thanh Thanh điện thoại đến.

Có điều phần lớn thời gian hai người chỉ im lặng, thật sự mở miệng nói chỉ được mấy câu.

Cuối cùng cú điện thoại kết thúc một cách nhạt nhẽo.

Tần Kiệt rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Không biết vì sao, bây giờ chỉ cần nói chuyện với Ôn Thanh Thanh, anh đều cảm thấy áp lực nặng nề.

Haiizzz~

Vừa cúp điện thoại thì cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.

Một bóng dáng quen thuộc mà Tần Kiệt mong chờ đã lâu rơi vào tầm mắt.
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 64: Vương Tinh rất cảm động.


“Tinh Tử?”

Vừa nhìn thấy cậu ấm Vương Tinh, Tần Kiệt tưởng mình nhìn lầm. Anh chớp mắt, sau khi xác định thật sự là Vương Tinh, anh kích động ôm chặt lấy cậu ta.

“Đã hơn một tháng rồi, rốt cuộc thằng nhóc cậu đi đâu vậy? Học xong là chạy mất, gọi điện thì tắt máy, gửi tin nhắn cũng không thèm trả lời, hỏi bạn gái cũ của cậu cũng chẳng có tin tức gì, tôi còn tưởng cậu biến mất khỏi thế giới này rồi chứ…”

Thấy Tần Kiệt cứ lải nhải ôm mình, Vương Tinh bỗng thấy cảm động, mắt cậu ta ánh lên chút nước nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại không rơi xuống.

Thật lâu sau, Tần Kiệt mới buông tay ra.

Anh nhận ra Vương Tinh tiều tụy hơn trước rất nhiều.

Hai mắt đều đỏ cả lên.

Anh cau mày nói: “Cậu sao vậy?”

“Kiệt Tử, cảm ơn cậu!”, Vương Tinh nhìn Tần Kiệt một lúc mới nói ra năm chữ.

Ngược lại Tần Kiệt cảm thấy hơi mơ hồ.

“Rốt cuộc là làm sao? Trông cậu tiều tụy hơn rất nhiều, còn khóc nữa à?”, Tần Kiệt hỏi.

“Không, không có gì! Chỉ là rất lâu rồi không gặp cậu, giờ gặp lại, tôi bỗng có cảm giác vô cùng thân thiết như gặp lại người thân của mình nên hơi cảm động!”, Vương Tinh giải thích.

Dù sao Tần Kiệt cũng là người sống qua hai đời, mặc dù Vương Tinh nói rất thản nhiên, cũng không có gì không đúng, nhưng không thể qua nổi đôi mắt của Tần Kiệt.

Anh nhận ra chắc chắn Vương Tinh có chuyện giấu anh nhưng lại không muốn nói ra.

“Tinh Tử, chúng ta có phải là anh em không?”

“Phải chứ!”

“Là anh em thì cậu phải nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì?”, Tần Kiệt nhìn Vương Tinh, hy vọng Vương Tinh có thể nói thật với anh.

“Không nói có được không?”, Vương Tinh không muốn nói.

“Vừa rồi cậu cũng nói rồi đấy, tôi cho cậu cảm giác như gặp được người thân. Nếu đã là người thân, có chuyện gì mà cậu không thể nói à? Nói đi, rốt cuộc làm sao vậy? Cậu không nói nghĩa là cậu không coi tôi như anh em!”, vẻ mặt Tần Kiệt vô cùng nghiêm nghị.

Lúc này Vương Tinh không thể không nghiêm túc.

Cậu ta im lặng một lúc lâu mới nói: “Nhà tôi… phá sản rồi!”

“Hả?”, Tần Kiệt ngạc nhiên sững người.

Nhà Vương Tinh mở một chuỗi siêu thị lớn, tổng giá trị lên đến hàng chục triệu.

Chẳng phải mấy ngày trước họ vẫn còn tốt sao? Sao nói phá sản là phá sản vậy?

“Có phải cậu thấy lời tôi nói không đáng tin không?”, Vương Tinh thở dài.

“Vương Tinh, không phải tôi cảm thấy không đáng tin, chỉ là chuyện này quả thật…”

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì!”, Vương Tinh thở dài nói: “Bố tôi bị người ta lừa, dính vào cờ bạc. Ông ấy đánh bạc ở ngoài liên tục một tuần, thua hết toàn bộ tài sản!”

“Ông ấy không cam tâm! Về nhà còn lấy sổ đỏ, muốn đánh thêm vài ván để lấy lại số tiền đã thua. Mẹ tôi không đồng ý, kết quả hai người cãi nhau ra tận bên ngoài, bố tôi không chú ý trên đường có xe nên… bị xe tông!”

“Sau vụ tai nạn, ông bà nội của tôi biết chuyện thì cũng tức đến đổ bệnh, phải nhập viện. Một nhà ba người đều được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt! Mẹ tôi phải dùng tiền riêng của mình ra để chữa bệnh cho họ!”

“Đó mới chỉ trả nổi tiền phí phòng chăm sóc đặc biệt. Nhưng trong nhà lại hết tiền, nhà cũng không thể bán được, tôi còn phải đi học, mẹ tôi phải sống tiếp, hết cách, bà phải đến trung tâm tìm kiếm việc làm để tìm việc!”

“Cũng may bà không quá xui xẻo, ngày thứ ba đã tìm được một công việc thích hợp, làm giám đốc tài vụ, một tháng được năm ngàn…”

“Khoan đã!”

Lúc nghe đến mấy chữ giám đốc tài vụ và năm ngàn, Tần Kiệt nhíu mày nhớ lại những gì Vương Tinh vừa kể, anh càng có cảm giác rất quen.

“Mẹ cậu tìm được việc ở công ty nào?”

“Hình như cái gì Tuyết đó, tôi không hỏi cụ thể. Dù sao tôi cũng nghe mẹ nói đãi ngộ khá tốt, ông chủ của họ còn nói có thể ứng trước lương một năm khi mẹ tôi cần gấp!”, Vương Tinh nói.

Vừa nghe vậy, Tần Kiệt đã hiểu ngay.

Anh bỗng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.

Đi vòng vòng lại quay trở về như ban đầu, giám đốc tài chính mà anh tuyển vào hóa ra là mẹ của cậu ấm Vương Tinh.

Lúc này, cuối cùng anh cũng đã hiểu tại sao câu chuyện Vương Tinh nói rất giống với câu chuyện Lưu Tuấn Mai kể lúc ở trung tâm tìm kiếm việc làm.

Hóa ra chính là cùng một câu chuyện.

Nhưng anh lập tức cảm thấy như vậy lại tốt hơn.

Lưu Tuấn Mai là mẹ của Vương Tinh, bà ấy giúp anh quản lý tài vụ, vậy càng đáng tin hơn.

Tất nhiên, tạm thời Tần Kiệt cũng không muốn nói cho Vương Tinh biết chuyện mình là ông chủ của Lưu Tuấn Mai.

Mình và Vương Tinh là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng, nếu bây giờ anh nói với Vương Tinh, Tần Kiệt lo nhất thời cậu ta không thể chấp nhận được.

Dù sao trước khi Tần Kiệt kiếm được tiền, gia đình Vương Tinh cũng là nhà có điều kiện tốt nhất trong ký túc xá.

Điều kiện gia đình của Tần Kiệt kém nhất.

Bây giờ thì ngược lại.

Nếu để Vương Tinh biết, rất khó để cậu ta chấp nhận nổi.

Tạm thời cứ giữ bí mật đã.

Cũng may toàn bộ suy nghĩ của Vương Tinh dồn hết vào chuyện gia đình của mình nên không để ý đến vẻ mặt thay đổi khác thường của Tần Kiệt.

Tần Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Vương Tinh nói cậu ta rất biết ơn ông chủ đã tuyển mẹ cậu ta Lưu Tuấn Mai vào làm, Tần Kiệt không biết nên nói gì cho phải.

Cho đến khi Vương Tinh nói hết, Tần Kiệt vẫn im lặng không nói gì.

Cả phòng ký túc xá rơi vào yên tĩnh.

Hai người đều yên lặng ngây người.

Một lúc lâu sau, Tần Kiệt mới nói: “Cậu đợi tôi một chút!”

“Cậu làm gì vậy?”, thấy Tần Kiệt muốn đi ra ngoài, Vương Tinh hỏi.

“Cậu cứ ở ký túc xá đợi tôi, đừng đi đâu đấy!”

Rầm ~

Nói rồi Tần Kiệt chạy như bay ra khỏi ký túc xá.

Vương Tinh ngơ ngác.

Chuyện gì vậy?

Sao tự dưng cậu ta lại chạy ra ngoài?

Muốn làm gì à?

Mười phút sau, Tần Kiệt quay lại ký túc xá.

Nhưng lúc này anh không về ký túc xá tay không.

Trong tay anh có thêm một cái túi.

“Cậu cầm lấy!”, Tần Kiệt nhét cái túi vào trong tay Vương Tinh.

“Cái gì vậy?”, Vương Tinh không biết rốt cuộc Tần Kiệt muốn làm gì.

“Cậu mở ra là biết ngay!”, Tần Kiệt mỉm cười nói.

“Ồ?”

Vương Tinh khó hiểu mở túi ra.

Cậu ta bỗng ngây người.

Vì cậu ta nhìn thấy sáu xấp một trăm tệ màu xanh được bỏ trong túi.

“Đây là…”

Vương Tinh ngẩng đầu nhìn Tần Kiệt, không hiểu ý của Tần Kiệt là gì.

“Lần trước mượn của cậu năm mươi ngàn mà vẫn chưa có cơ hội trả lại cậu. Bây giờ tôi trả lại cho cậu, cậu có thể đưa cho cô để cải thiện điều kiện sống trong nhà!”

“Nhưng lúc đầu tôi chỉ cho mượn cậu năm mươi ngàn, cậu trả lại tôi sáu mươi ngàn làm gì?”

“Nhiều hơn mười ngàn, coi như là tiền lãi tôi trả cậu!”, Tần Kiệt nói.

“Vớ vẩn, tôi không phải cho vay nặng lãi, năm mươi ngàn chỉ cho cậu mượn hơn ba tháng, sao có thể lấy mười ngàn tiền lãi chứ? Không được, cậu lấy lại đi!”, nói rồi, Vương Tinh lấy ra một xấp tiền đòi trả lại cho Tần Kiệt.

Nhưng lại bị Tần Kiệt ngăn lại.

“Là anh em với nhau mà, cậu cứ cầm lấy đi”, Tần Kiệt nói: “Nếu lúc đầu cậu không cho tôi mượn năm mươi ngàn, tôi cũng không thể kiếm được tiền. Mười ngàn này, ngoài việc tôi trả tiền lãi cho cậu, còn có tiền chia lợi nhuận làm trong đó nữa!”

“Cậu…”, Vương Tinh rất cảm động.

Mắt cậu ta đỏ bừng, ánh đầy nước.

Cậu ta nhìn Tần Kiệt một lúc: “Được, tôi nhận mười ngàn này. Đợi sau này tôi kiếm được tiền sẽ trả lại cậu!”

“Chuyện sau này cứ để sau này hẳn nói! Hơn một tháng không gặp, chúng ta đi uống vài ly thế nào?”

“Chỉ có hai chúng ta sao?”

“Gọi tên Béo và Bốn Mắt về!”

“Được!"
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 65: Sao có thể như vậy?


“Béo, cậu ở đâu thế?”, Tần Kiệt gọi điện thoại.

“Tôi đang ở bên kho để kiểm hàng!”

“Đừng kiểm nữa, giao việc đó cho Mã Dương với Quách Bùi. Tinh Tử về rồi, mau đi mua rượu đi!”

“Hả? Tinh Tử về rồi à? Thật hay đùa thế?”, trong điện thoại vang lên giọng nói ngạc nhiên của Lâu béo, rõ ràng là Vương Tinh hơn một tháng không về ký túc xá, lại đột nhiên trở về như vậy, cậu ta rất ngạc nhiên.

“Vớ vẩn, tôi còn có thể nói đùa chuyện này sao? Mau lên, mua chút rượu về ký túc xá, hôm nay chúng ta uống một trận ra trò!”, Tần Kiệt tức giận thúc giục Lâu béo.

“Được rồi! Mã Dương, Kiệt Tử tìm tôi có chút chuyện, kho hàng này giao lại cậu với Quách Bùi nhé!”, Lâu béo kêu lên trong điện thoại.

“Anh yên tâm, bọn em sẽ không làm sai đâu!”

“Ừ! Hai đứa vất vả rồi, để hôm khác, tôi mời hai cậu đi ăn kem nhé!”

“Bọn em đợi anh đó!”

Lâu béo mỉm cười, bước ra khỏi nhà kho: “Kiệt Tử, mua rượu gì? Rượu trắng, rượu vang, hay là bia?”

“Tinh Tử, mua gì giờ?”, Tần Kiệt hỏi Vương Tinh.

“Mua bia đi!”

“Nghe thấy không? Tinh Tử bảo mua bia!”, Tần Kiệt nói.

“Được rồi, tôi chuẩn bị về đây!”

Lạch cạch~

Lâu béo đã cúp điện thoại rồi.

Sắc mặt Vương Tinh khi nhìn Tần Kiệt có vẻ hơi khác thường.

“Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Cậu làm tôi sợ đó, tôi cảnh cáo cậu, tôi không hứng thú với cậu đâu đó!”, Tần Kiệt lùi về sau vài bước, thể hiện rõ đang muốn tách khỏi Vương Tinh.

“Mẹ nhà cậu!”, Vương Tinh bị Tần Kiệt chọc cười: “Cậu mới như thế ấy. Tôi chỉ là không ngờ tên béo đi theo cậu hơn ba tháng đã có thể một mình quản lý riêng một mặt, tiến bộ rất nhanh chóng!”

“Ừm, cậu ta tiến bộ rất rõ ràng, nhưng cậu ta là anh em của chúng ta, có thể tiến bộ là chuyện tốt!”, Tần Kiệt không phủ nhận.

“Cũng đúng, là chuyện tốt! Mau gọi điện cho Bốn Mắt đi! Thằng nhóc ấy có vẻ vẫn đang học!”, Vương Tinh nói.

“Chắc là vậy!”, Tần Kiệt lại bấm số gọi Bốn Mắt Khương Tiểu Nha.

Một lúc sau, Khương Tiểu Nha nghe máy.

Cậu ta thở hổn hển, nói: “Kiệt, Kiệt Tử, sao thế?”

“Ồ? Bốn Mắt, cậu làm gì thế? Sao lại thở hổn hển vậy? Cậu đang tập thể dục à?”, Tần Kiệt thấy hơi kỳ lạ.

“...”

Bốn Mắt trong điện thoại im lặng.

Tần Kiệt và Vương Tinh cũng nhìn nhau, cảm thấy hơi khó hiểu.

Có chuyện gì thế?

Sao lại không nói gì?

“Bốn Mắt, cậu làm gì thế? Có nghe thấy tôi nói không?”

“Nghe, nghe thấy! Cậu, cậu nói đi, có chuyện gì thế?”, trong điện thoại, giọng nói của Bốn Mắt rất gấp gáp, nghe vẫn thấy có chút thở hổn hển.

Tần Kiệt nhíu mày.

Không chỉ riêng anh mà Vương Tinh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Bốn Mắt từ trước đến nay luôn là sinh viên kiểu mẫu yêu thích học hành ở ký túc xá.

Hôm nay rốt cuộc cậu ta làm sao thế?

Nói chuyện thì không dứt khoát, làm cái trò gì không biết?

“Bốn Mắt, tên nhóc nhà cậu đang chơi trò gì vậy? Không sao, mau về ký túc xá đi, Tinh Tử về rồi, tên Béo đi mua rượu, hôm nay bốn anh em chúng ta, không say không ngủ!”, Tần Kiệt thúc giục.

“Hả? Tinh, Tinh Tử về rồi? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”, Bốn Mắt nói chuyện trong điện thoại bằng giọng rất ngạc nhiên.

“Nửa tiếng trước, thằng nhóc nhà cậu đừng phí lời nữa, mau về đi! Đi học cũng không bằng lúc này đâu!”, Tần Kiệt hơi gấp gáp.

“Được rồi, mọi người đợi chút, tôi lập tức, lập tức...”

“Á...”

Bốn Mắt còn chưa kịp nói xong thì tiếng hét của một cô gái đột nhiên vang lên trong điện thoại.

Bịch bịch~

Sau đó lại vang lên tiếng của thứ gì đó rơi trên mặt đất.

Sau đó, không có âm thanh nào.

Kiệt Tử và Vương Tinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, hai người nhìn nhau, một hồi lâu, dường như nghĩ tới điều gì đó, cùng kêu lên.

“Mẹ nó! Bốn Mắt có bạn gái!”

...

Ký túc xá dần im ắng.

Một lúc sau, Tần Kiệt và Vương Tinh mới lấy lại tinh thần.

“Thằng nhóc này, giấu giếm ghê thật! Bình thường giấu nghề, im lặng không nói, vậy mà tán được gái rồi!”, Tần Kiệt không thể không thán phục, bởi vì bình thường tên Khương Tiểu Nha khiến họ có cảm giác cậu ta là một học sinh giỏi và gương mẫu điển hình.

Ngoại trừ học thì chỉ có học.

Họ chưa bao giờ nghe nói rằng Bốn Mắt lại có hứng thú với phụ nữ.

Hôm nay nếu Vương Tinh không đột ngột trở lại, đòi tụ tập uống rượu, đột ngột tấn công như vậy, thì chuyện này, có lẽ cậu ta vẫn sẽ giấu nhẹm đi.

“Ừm, đợi cậu ta về, chúng ta hỏi cho rõ. Chuyện lớn như vậy cũng không nói cho các anh biết, giấu giỏi thật!” Vương Tinh đề nghị.

“Đúng, phải hỏi cho rõ!”

15 phút sau, Bốn Mắt vội vàng chạy về ký túc xá trước Lâu béo.

Cậu ta vừa vào cửa, Tần Kiệt và Vương Tinh nhìn chằm chằm cậu ta như gián điệp, không động đậy chút nào.

Nhìn đến mức khiến toàn thân Bốn Mắt nổi da gà.

“Hai người làm gì thế?”, Bốn Mắt chột dạ nói.

“Cậu nói xem?”, Tần Kiệt và Vương Tinh hỏi.

“Tôi, tôi làm sao cơ?”, Bốn Mắt vẫn không muốn thừa nhận.

“Còn giả vờ cái gì?”, Tần Kiệt nhìn chằm chằm Bốn Mắt: “Tôi với Vương Tinh đã nghe thấy hết rồi. Nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Xì! Còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là có bạn gái rồi. Nhưng tôi rất muốn biết, thằng nhóc nhà cậu đã “làm” chưa?”, Vương Tinh còn thẳng thắn hơn Tần Kiệt.

Quả nhiên.

Chủ đề này là chủ đề không bao giờ nhàm chán giữa các chàng trai.

Vương Tinh vừa dứt lời, hai mắt Tần Kiệt lập tức sáng lên.

Nhìn chằm chằm đến mức Bốn Mắt phải giơ tay đầu hàng.

“Được rồi, được rồi, tôi đầu hàng được chưa?”

“Vậy sao còn chưa nói?”, Tần Kiệt thúc giục.

Két két~

Cửa mở ra.

Lâu béo khiêng một thùng bia Thanh Đảo vào ký túc xá.

“Nói gì cơ?”, Lâu béo thản nhiên nói.

“Cậu ta có bạn gái rồi!”, Tần Kiệt và Vương Tinh đều chỉ vào Bốn Mắt.

Phụt~

Lâu béo suýt nôn cả mật xanh mật vàng ra ngoài.

Tay cậu ta chỉ vào Bốn Mắt đang sững sờ: “Cậu ta có bạn gái á? Thật à? Hình như hôm nay không phải là cá tháng tư đúng không?”

Tần Kiệt: “...”

Vương Tinh: “...”

Mẹ nhà cậu.

Cá tháng tư là ngày 1 tháng tư, bây giờ là tháng 12, còn gần năm nữa được chưa.

Đúng là biết cách nói chuyện.

Sắc mặt của Bốn Mắt lại trở nên xấu hổ.

Khụ khụ~

Tần Kiệt ho khan một tiếng: “Đương nhiên là thật rồi, bọn tôi đang đợi Bốn Mắt nói đây!”

“Mẹ nó!”

Giờ đến lượt Lâu béo cũng ngạc nhiên.

Cậu ta nhìn chằm chằm Bốn Mắt giống như phát hiện đại lục mới, biểu cảm cực kỳ khoa trương.

“Bốn Mắt, cậu cũng có lúc yêu đương trần tục á?”

“Tôi... tôi cũng là con người, sao có thể không yêu đương chứ?”, Bốn Mắt lắp bắp nói.

“Được rồi, mẹ nhà cậu! Nói đi, bạn gái cậu là ai? Chúng tôi có biết không? Phát triển đến bước nào rồi? Đã làm gì chưa?”, Lâu béo hỏi liên tiếp bốn câu.

Câu nào câu nấy đều đi thẳng vào vấn đề, rất thẳng thắn.

Tần Kiệt và Vương Tinh không thể không giơ nút like.

Nói: “Cao thủ! Chuyên gia tình yêu hỏi chuyện đúng là khác biệt!”

Sau đó tất cả cùng nhìn chằm chằm vào Bốn Mắt, cười khúc khích hỏi: “Nói đi. Cô gái đó là ai? Bọn tôi có biết không? Đến bước nào rồi? Làm gì chưa?”

Vừa dứt lời, Bốn Mắt ngạc nhiên.

Sao có thể như vậy?

Đây là quyền riêng tư của tôi đó nha.

Nhưng thấy dáng vẻ của ba người Tần Kiệt, nếu như không nói, họ sẽ ăn thịt cậu ta mất.

Cuối cùng, Bốn Mắt vẫn bị khuất phục.

“Vừa đang làm, cuối cùng bị Kiệt Tử cậu... cắt ngang rồi!”

Tần Kiệt: “...”

Vương Tinh: “...”

Lâu béo: “...”

Giây tiếp theo, Lâu béo và Vương Tinh đều nhìn về phía Tần Kiệt.

Người ta thường nói thà phá một tòa miếu còn hơn phá hủy hôn nhân của người khác, Kiệt Tử cậu hơi bị quá quắt rồi đó!
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 66: “Tình ca độc thân!”


“Khụ khụ~”, Tần Kiệt có chút ngượng ngùng, anh ho vài tiếng rồi nói: “Tôi cũng không phải cố ý mà. Quay về chủ đề chính, bạn gái cậu là ai?”

“Thẩm Giai Giai!”, Khương Tiểu Nha nói.

“Ai cơ?”

Lời này vừa dứt, Lâu béo và Vương Tinh đều có biểu cảm như vừa phát hiện ra châu lục mới, hai người duỗi dài cổ.

“Thẩm Giai Giai!”, Bốn Mắt lặp lại lần nữa: “Sao vậy? Có vấn đề gì à? Ánh mắt mấy cậu kỳ lạ thế!”

Người ta vừa nói xong, Trương Lâu béo và Vương Tinh đều nhìn về phía Tần Kiệt.

“Mấy cậu không nhìn Bốn Mắt, nhìn tôi làm chi?”

“Cậu có biết Thẩm Giai Giai là ai không?”, Trương Lâu béo hỏi.

“Biết, bạn học của Dương Liễu, sao thế?”,đến lượt Tần Kiệt cảm thấy khó hiểu.

“Cậu còn biết cô ấy là bạn Dương Liễu hả. Vậy có biết cô ấy và Dương Liễu ở chung một ký túc xá không?”, Trương Lâu béo nói.

“Hả? Một ký túc xá? Thế chẳng phải…”

Tần Kiệt đơ ra.

Bạn gái anh là Tần Tuyết, bạn gái Trương Lâu béo là Dương Liễu, Tần Tuyết và Dương Liễu cùng một ký túc xá.

Bây giờ Bốn Mắt cũng có bạn gái tên Thẩm Giai Giai, cũng ở chung ký túc xá kia.

Chỉ còn thiếu mỗi Vương Tinh.

Điều này…

Thật quá trùng hợp!

“Kiệt Tử, xem ra cậu xui rồi!”, Lâu béo nói.

“Sao lại nói thế?”, Tần Kiệt không hiểu.

“Cậu nghĩ đi, Tần Tuyết là hoa khôi của lớp. Dương Liễu và Thẩm Giai Giai là bạn cùng phòng của cô ấy, sau này cậu còn riêng tư cá nhân à?”, Lâu Béo nói.

“Hả?”, Tần Kiệt ngẩn người.

Anh cảm thấy cậu béo nói rất có lý.

Em gái nó chứ!

Tình huống gì đây?

Thế này là đánh tiến vào trong phòng ký túc xá của anh, chọn lựa nhân viên giám sát à?

“Vì sao không nói là hai người các cậu xui xẻo?”, Tần Kiệt nói tiếp: “Bạn gái các cậu cũng chung một ký túc xá với Tần Tuyết mà!”

“Không giống nhau!”, Lâu béo đáp.

“Cái gì không giống? Không phải đều là nữ sao?”, Tần Kiệt vẫn không hiểu.

“Dương Liễu và Thẩm Giai Giai không phải hoa khôi của lớp, cũng không phải hoa khôi của khoa. Trong ký túc xá của họ chỉ có một hoa khôi, đó là bạn gái Tần Tuyết của cậu. Cậu nói xem, đãi ngộ giữa hoa khôi và người thường sẽ giống nhau à?”

“Chuyện này…”

Rốt cuộc Tần Kiệt cũng hiểu ý Trương Lâu béo.

Theo ý Lâu béo, sau này anh sẽ không còn riêng tư cá nhân gì nữa.

Tèo đời!

Tại sao lại biến thành tình hình này?

“Ha ha, Kiệt Tử, không ngờ cậu cũng có lúc phải buồn bực! Ha ha~”

Lâu béo cười.

Bốn Mắt nở nụ cười gian xảo.

Cậu ấm Vương Tinh thì cố nhịn cười.

Tóm lại họ đều cười.

Cười tới mức Tần Kiệt bực bội.

“Đừng cười nữa, Béo, mở bia đi, hôm nay chúng ta không say không ngủ!”, vừa dứt lời, Tần Kiệt đã cầm một chai bia, giơ lên bên cạnh hàm răng, “bặc”, nắp chai mở ra.

“Được!”, Trương Lâu béo cũng cầm hai chai, lần lượt đưa cho Bốn Mắt và cậu ấm Vương Tinh.

Sau đó tự cậu ta lại cầm một chai.

“Chai đầu tiên, chúng ta kính…”, Tần Kiệt suy nghĩ rồi nói: “Thanh xuân!”

“Được, kính thanh xuân!”

Ừng ực!

Thoáng chốc, một chai bia đã rót vào bụng bọn họ.

Họ uống bia như uống nước lọc vậy.

“Chai nữa!”, Tần Kiệt lại lấy một chai.

Ba người Lâu béo cũng hành động y hệt.

“Kiệt Tử, chai thứ hai kính cái gì?”, Lâu béo hỏi.

“”Chai thứ hai, mừng Tinh Tử quay về! Chúc cậu ta sống sung sướng mỗi ngày!”

“Được! Mừng Tinh Tử, uống cạn đi!”, Lâu béo và Vương Tinh cụng một cái.

Vương Tinh có chút cảm động: “Được, uống cạn!”

Ừng ực~

Chai thứ hai cũng cạn sạch.

“Chai thứ ba uống thế nào?”, Trương Lâu béo lại hỏi.

“Cái này…”, Tần Kiệt nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ uống thì vô nghĩa lắm, hay là chúng ta đổi cách uống đi!”

“Đổi kiểu gì?”, Trương Lâu béo tò mò,

Tần Kiệt đáp: “Thời xưa, Lý Thái Bạch ngâm thơ đối chữ, chẳng phải cũng là vừa uống vừa làm sao. Chúng ta cũng…”

“Làm thơ?”, không chờ Tần Kiệt nói xong, Lâu Béo béo đã nhảy bổ vào họng nói: “Hay thì hay đấy, nhưng bọn tôi không biết ngâm thơ. Làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, trình độ văn học của tôi không cao, đừng ngâm thơ nữa!”, Bốn Mắt gật đầu: “Vả lại, ngâm thơ… Nghe cứ là lạ!”

“Dừng đi! Bốn Mắt, cậu có bạn gái rồi, suy nghĩ càng đen tối! Ai nói các cậu là phải giỏi ngâm thơ mới được?”, Tần Kiệt cạn lời.

“Vậy cậu muốn chơi thế nào?”, Bốn Mắt hỏi.

“Đúng thế, Kiệt Tử, đừng úp úp mở mở nữa, chơi kiểu gì?”, hứng thú của Trương Lâu béo đã bị Tần Kiệt khơi lên.

Tần Kiệt đáp: “Vừa uống vừa hát được không?”

“...”

Được!

Nói cả buổi, cuối cùng là ca hát, thế thì nói sớm cho rồi!

“Được, hát thì hát, ai chơi trước?”, Trương Lâu béo nhìn ba người Tần Kiệt.

“Tôi chơi trước!”, cậu ấm Vương Tinh chủ động tiên phong thử trước: “Ký túc xá chúng ta có bốn người, ba người đều có bạn gái, chỉ tôi không có, nên tôi thử trước!”

“Ok, để Tinh Tử chơi trước! Mọi người mau vỗ tay cổ vũ!”, nói rồi Tần Kiệt vỗ tay trước.

Bốp bốp bốp

Lâu béo và Bốn Mắt đều nhiệt tình vỗ tay.

Vương Tinh mở chai bia, uống một ngụm rồi hắng giọng:

Tâm hồn em luôn bay bổng

Thích theo đuổi quá nhiều thứ

Vì muốn có được một chút an ủi

Em luôn thích qua lại trong đám đông.

Vì em sợ nhất cảm giác cô đơn

Trái tim em mềm yếu dễ tan vỡ.

Đụng một chút sẽ vỡ nát.

Không thể chịu đựng nổi một chút bão táp.

Bên cạnh em luôn có nhiều người đi theo.

Em sợ nhất mỗi khi màn đêm buông xuống.

Vì khi đêm xuống.

Mọi người đều phải chia tay.

Không ai bên ai mãi mãi.

Mà cảm giác cô đơn

Ai cũng phải đối mặt.

Không chỉ anh và em cảm thấy mệt mỏi.

Khi cô đơn em nhớ tới ai



Tiếng hát du dương.

Mang theo chút bi ai.

Nhưng lại rất dễ nghe.

Theo giọng hát êm ái của Vương Tinh, Tần Kiệt, Trương Lâu béo và Bốn Mắt không kiềm chế được mà hòa vào giai điệu, cùng hát với Vương Tinh.

Khi cô đơn em nhớ tới ai

Em có muốn tìm người ở bên

Em vui vẻ hay bi thương

Chỉ anh mới thấu hiểu.

Hãy để anh bên em lâu một chút



“Hay, hát hay lắm, vỗ tay!”

Bốp bốp~

Tần Kiệt, Lâu béo và Bốn Mắt nhiệt liệt vỗ tay…

Tiếng vỗ tay đồng loạt cực kỳ đều.

Vương Tinh hát xong chữ cuối thì như thể nhớ ra gì đó, mắt cậu đỏ hoe nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Ừng ực~

Một chai bia bị cậu ta nốc sạch.

Như nước lũ tràn ra, không thể ngăn được.

Chỉ trong chốc lát, chai bia chỉ còn vỏ rỗng.

“Giỏi, hát hay, uống giỏi! Kế tiếp tới ai?”

Tần Kiệt liếc Vương Tinh, thấy cậu ta đang cố kiềm nén cảm xúc thì anh mới yên tâm.

Có câu, bài hát là thứ miêu tả cảm xúc của một người vào lúc đó tốt nhất.

Lúc này, Vương Tinh hát bài “Khi cô đơn em nhớ tới ai”, bài hát này cũng diễn tả chân thật nhất về tâm trạng cậu ta.

May là cậu ta kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nếu không chắc sẽ khóc thành sông mất.

Đối với một người đàn ông, chuyện này cũng không phải là điều dễ dàng.

Tần Kiệt cũng vui mừng vì sự thay đổi của Vương Tinh.

Nhưng anh không nói toẹt ra.

“Tới tôi! Tinh Tử hát bài thê thảm quá, tôi hát bài vui vẻ một chút để khuấy động không khí!”, Trương Lâu béo tiếp lời Tần Kiệt.

“Được đó Lâu béo, cậu muốn hát bài gì?”

Trương Lâu béo đáp: “Tình ca độc thân!”

Vương Tinh: “…”

Tần Kiệt: “…”

Bốn Mắt: “…”

Em gái cậu!

Cậu đã có bạn gái mà hát “Tình ca độc thân”.

Độc em cái mẹ gì?
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 67: Khỏi cần nói cũng biết.


Tôi không thể nắm bắt được tình yêu

Nên lúc nào cũng trơ mắt nhìn nó trôi đi mất

Khi tiếng hát của Trương Lâu béo vang lên, Tần Kiệt, Vương Tinh và Bốn Mắt chỉ muốn ấn đầu tên béo xuống nền đất mà đập cho cậu ta một trận tơi bời.

Bởi vì họ phát hiện ra Trương Lâu béo không hề hát.

Cậu ta đang học theo tiếng lợn kêu.

Không, nói một cách chuẩn xác thì tiếng hát của cậu ta còn khó chịu hơn tiếng lợn kêu.

Trương Lâu béo không những hát lạc tông hoàn toàn một bài hát thịnh hành và cảm động như “Tình ca độc thân”, đã vậy giọng hát của cậu ta còn cực kỳ gớm ghiếc.

“Ngưng ngay! Tên béo chết bầm, ngưng ngay cho tôi!”

Sau khi kiên trì được mười giây, cuối cùng Tần Kiệt không chịu nổi nữa.

Thực sự quá khó nghe.

Khó nghe hơn cả tiếng ma khóc quỷ gào.

“Sao thế?”, Trương Lâu béo có vẻ khó hiểu.

“Cậu hát... át hết phần nổi trội của Tinh Tử rồi. Cậu ấy là phòng trưởng của phòng ta, sao cậu có thể lấn lướt cả phòng trưởng được, giữ thể diện cho người ta được không ạ?”, Tần Kiệt vốn định nói rằng tên béo này hát hò cực kỳ khó nghe, nhưng ngẫm lại cũng không nỡ đả kích cậu ta, đành đổi cách nói khác.

Ờm.

Khỏi phải nói.

Anh đổi cách nói khác, Trương Lâu béo thực sự nghe lọt tai.

Cậu ta cảm thấy Tần Kiệt đang khen mình.

Thế là béo ta vui không chịu nổi.

“Hóa ra tôi hát hay đến vậy à? Được rồi, nghe lời Kiệt Tử, dù thế nào thì tôi cũng phải giữ thể diện cho phòng trưởng. Tôi không hát nữa nha. Tiếp theo đến ai đây?”

Vừa dứt lời, cả ký túc xá im lặng như tờ.

Tần Kiệt, Vương Tinh và Khương Tiểu Nha cận thị đưa mắt nhìn nhau.

Hay quá.

Cậu ta chịu nghe lời thật này.

Quá đỉnh.

“Các cậu làm sao thế? Tôi nói sai điều gì à?”, Trương Lâu thấy ba người còn lại chẳng phản ứng gì nên không hiểu lắm.

“Không, không có gì… Chúng tôi đang nghĩ xem nên hát bài nào mới thắng được cậu”, Tần Kiệt tìm lý do để đối phó cho qua.

“Hề hề, tôi biết tôi hát hay rồi, nhưng các cậu không được phép khen tôi hát hay nữa. Dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho phòng trưởng của chúng ta chứ”, Trương Lâu béo mỉm cười ngượng ngùng.

Tần Kiệt: “…”

Vương Tinh: “…”

Bốn Mắt: “…”

Họ nghĩ thầm trong lòng.

Ối đệt!

Tên béo chết dẫm này tưởng thật nè.

Năng lực lý giải kiểu gì thế.

“Thôi để tôi!”, qua một lúc, Tần Kiệt đành phải nói.

“Kiệt Tử, cậu định hát bài gì?”, Trương Lâu béo hỏi.

“Tôi hả…”, Tần Kiệt ngẫm nghĩ: “Bến Thượng Hải đi!”

“Hả? Bến Thượng Hải? Hơi bị quê mùa nhỉ?”, Trương Lâu béo có vẻ ghét bỏ.

Bài hát từ thập niên 80 của thế kỷ trước còn lôi ra hát à?

Thú vị lắm hả?

“Bài hát nào dễ nghe là được mà, ai cần biết quê mùa hay không? Không muốn nghe thì cậu bịt tai vào là xong!”, Tần Kiệt lườm tên béo kia một cái, chẳng buồn ngó ngàng tới cậu ta.

Anh nhấp một hớp bia rồi bắt đầu hát.

“Biển sóng dạt dào

Trùng dương lớp lớp trôi đi về chốn nào

Đời như những cơn sóng đùa

Mà ngàn năm biết nơi đâu là bến bờ

Cuộc đời vui, cuộc đời buồn

Nào ai hay biết nơi đâu là bến mơ

Dù hạnh phúc hay nỗi sầu

Dòng đời trôi cuốn ta qua ngàn năm”.



Tần Kiệt càng hát càng hào sảng.

Dần dần, anh cũng biến mình thành một nhân vật trong bộ phim “Bến Thượng Hải”.

Anh biến thành Hứa Văn Cường.

Anh trở thành thanh niên thời đại mới, ái hận tình cừu rất tách bạch.

Tần Kiệt còn hóa thân thành Đinh Lực.

Trở thành một đấng hào kiệt ở bến Hộ Hải.

Nhưng khi câu hát sau cùng dứt lời.

Phòng ký túc xá của họ lại chìm vào im lặng.

Vương Tinh, tên béo và bốn mắt nhìn Tần Kiệt như nhìn một con quái vật, không hề nhúc nhích.

“Sao thế? Trên mặt tôi có hoa à?”, Tần Kiệt nhìn lại bản thân mình, cực kỳ khó hiểu.

“Trên mặt cậu không có hoa”, Trương Lâu béo nói: “Nhưng trên mặt cậu có sắc tâm nha!”

“Tôi đánh chết cậu!”, Tần Kiệt giơ chân đạp tên béo.

Tên béo đề phòng cú đạp của Tần Kiệt từ lâu, chạy ù đi.

Vương Tinh và Bốn Mắt bật cười.

Họ cảm thấy hai người này đúng là hai kẻ tấu hài.

Chuyên chọc cười người khác.

Được một lát, Vương Tinh nói: “Kiệt Tử, không ngờ cậu hát Bến Thượng Hải khí phách như thế, sắp sánh bằng với bài hát gốc rồi”.

“Thật hay đùa đấy?”, Tần Kiệt rất ngượng ngùng.

“Ừ, nói thật đấy!”, Bốn Mắt cũng hùa theo.

“Được rồi, cứ coi như thế đi. Bài cuối cùng, đến lượt Bốn Mắt rồi nhé. Cậu định hát bài gì đây?”, Tần Kiệt nhìn tên cận và hỏi.

“Tôi hả?”, Bốn Mắt chỉ vào chính mình: “Miễn đi được không?”

“Đương nhiên là không. Đây là hoạt động tập thể, không một ai ngoại lệ, nhất định phải hát”, Tần Kiệt từ chối.

“Đúng thế, chúng tôi hát cả rồi, sao cậu lại không chứ? Mau lên nào, cậu định hát bài gì?”, Trương Lâu béo thúc giục.

“Được rồi, tôi hát là được chứ gì. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra nên hát bài gì, để tôi nghĩ đã”, bốn mắt bắt đầu ngẫm nghĩ, qua một lúc sau, dường như nhớ tới điều gì đó, cậu ta hỏi: “Hay là tôi hát tiếng Anh nhé?”

“Tiếng Anh?”

Nghe thấy hai chữ này, Tần Kiệt và các bạn phấn khích hẳn lên.

“Được đấy, rất là Tây, hát bài gì đây?”, Tần Kiệt hỏi.

“My Heart Will Go On”, Bốn Mắt đáp.

“Ối chà chà! Thẳng nhóc này đỉnh đấy, tôi cũng thích nghe bài này lắm, nhưng khẩu ngữ tiếng Anh không ổn, không hát nổi, nếu không ban nãy tôi cũng hát bài luôn rồi”, Trương Lâu béo tỏ ra rất kích động.

Ánh mắt Tần Kiệt, Vương Tinh và bốn mắt nhìn về phía tên béo rất khác lạ.

Để cậu hát?

Cậu hát tiếng Hoa Hạ còn khó nghe hơn tiếng lợn kêu.

Cậu mà hát tiếng Anh chắc thổi bay cả nóc nhà mất.

Bớt bớt đi!

“Các cậu nhìn tôi làm gì? Tôi nói thật đấy!”, Trương Lâu béo tưởng rằng đám bạn cùng phòng nghĩ mình đang chém gió.

“Được rồi, chúng tôi tin, được chưa! Cận, mau hát đi, nhanh lên!”, Tần Kiệt lắc lắc đầu, lười chấp nhất với tên béo, bèn giục Bốn Mắt.

Bốn Mắt ngập ngừng trong giây lát.

My heart will go on

My baby let me know

My heart will go on

Only you know my mean

My heart will go on



Bài hát này rất nổi tiếng.

Bởi vì nó là ca khúc chủ đề của bộ phim “Titanic”.

Nó được nhà soạn nhạc Hollywood James Horner sáng tác nhạc.

Ca từ của bài hát này được Will Jennings viết lời, cảm hứng sáng tác đến từ câu chuyện tình yêu thời trẻ của bà lão trăm tuổi trong phim.

Có thể nói rằng đây là ca khúc ca tụng tình yêu hay nhất và cảm động nhất.

Ca khúc này cùng bộ phim “Titanic” đã trở thành kinh điển có một không hai.

Tên cận hát bài này vào thời điểm này.

Khỏi cần nói cũng biết.

Cậu ta có bạn gái rồi.

Cuộc đời có thêm tia hi vọng, có thể lần tìm tới thành công.

Cậu ta muốn bảo vệ tình cảm này.

Giống như hai nhân vật chính trong “Titanic” vậy, họ bảo vệ tình yêu cả đời mình đến khi thiên hoang địa lão.

Tần Kiệt thấy cảm động.

Kiếp trước, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, anh không cảm nhận được tư vị thuần khiết của tình yêu.

Sau này bước chân ra ngoài xã hội, nam nữ trong xã hội dù yêu đương cũng không còn đơn thuần nữa.

Dù ít dù nhiều, tình yêu của họ vẫn dính tới công danh và lợi ích.

Chỉ có tình yêu thời Đại học là đơn giản nhất.

Là thuần khiết nhất.

Tốt đẹp nhất.

Không bị xã hội lấm lem này vấy bẩn.

Đáng để ghi nhớ.

Sống lại một kiếp, anh cũng giành được tình yêu thời Đại học mà kiếp trước chưa từng trải nghiệm.

Bây giờ nghe Bốn Mắt hát ca khúc nhạc phim “Titanic”, nó chạm sâu tới phần tình cảm chân thành vẫn luôn ẩn hiện trong nội tâm anh.

Anh đột nhiên muốn cảm ơn Bốn Mắt.

Nếu không nhờ cậu ta hát bài này.

Anh thực sự quên rằng tình yêu thời đại học hóa ra là tình yêu trong sáng nhất trên thế giới.

Có được nó, không uổng kiếp này.

My heart will go on

My baby let me know

My heart will go on

Only you know my mean



Nghĩ đến đây, Tần Kiệt cũng bất giác hát theo, hòa cùng tiết tấu với Bốn Mắt…
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 68: Cuộc gọi đã ngắt.


Reng reng reng.

Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại reo vang.

Nó cắt ngang tiếng hát của bốn người.

“Điện thoại của ai thế?”, Tần Kiệt có vẻ mất hứng.

Đang hát đến đoạn kích động và cảm động nhất thì bị người khác ngắt lời, có khác gì hãm hại người ta không chứ.

“Kiệt Tử, hình như điện thoại của cậu đang reo đấy!”

Ngay sau đó, Trương Lâu béo chỉ vào túi áo của Tần Kiệt.

“…”

Tần Kiệt khá lúng túng.

Mình tự vả vào mặt mình à?

Anh bước tới ban công, lấy điện thoại ra xem, hóa ra là cuộc gọi từ Tần Tuyết.

Quay đầu liếc nhìn đám người Trương Lâu béo, thấy họ không đi theo, anh mới nhận cuộc gọi, khẽ hỏi: “Tuyết Nhi à, sao em lại gọi điện cho anh?”

“Tại sao không được gọi? Chẳng lẽ anh đang làm chuyện gì xấu xa à?”, ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tần Tuyết lạnh lùng đi hẳn.

“Anh nào dám chứ!”, Tần Kiệt vội vàng đáp lại.

“Hừ, có cho anh cũng chẳng dám”, trong điện thoại, Tần Tuyết lại hầm hừ một hồi.

“Khà khà, Tuyết Nhi, rốt cuộc có chuyện gì thế?”, Tần Kiệt cười khà khà và hỏi.

“Đúng là có chuyện tìm anh thật!”, nói đến chủ đề chính, Tần Tuyết nhanh chóng nhập vai: “Sắp đến Tết Dương lịch rồi, lớp chuẩn bị tổ chức một hoạt động, bên ban tổ chức đã tính toán xong, quyết định biểu diễn vài tiểu phẩm và một số tiết mục ca hát”.

“Nhưng chỉ có nữ sinh lên hát thì không được, phải có nam sinh tham gia vào mới được. Nếu không thì mất cân bằng âm dương, không phải dấu hiệu tốt…”

Phụt~

Tần Kiệt không nhịn được cười.

“Anh cười gì chứ?”, Tần Tuyết bĩu môi.

“Lại còn mất cân bằng âm dương nữa chứ? Em cứ nói thẳng là nếu chỉ có con gái thì tiết mục không hay, thế cho nhanh!”, Tần Kiệt cười nói.

“Hừ, đang nói chính sự với anh đây này, nghiêm túc đi!”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm nghị của Tần Tuyết.

“Rõ thưa lãnh đạo!”, Tần Kiệt lập tức đứng nghiêm như cột cờ: “Lãnh đạo cần gì cứ việc dặn dò!”

“Đồng chí Tần Kiệt, là tôi, Triệu Phần đây. Thế này nhé, ban cán sự lớp quyết định rút một sinh viên nam từ ký túc xá của cậu làm đại diện cho nam sinh, vì thế ngày mai cậu tới luyện tập cho tiết mục ca hát với sinh viên nữ của lớp chúng ta, cậu có đồng ý không?”

“Hát hả?”, Tần Kiệt nghe vậy, cố tình liếc mắt về phía Trương Lâu: “Báo cáo lãnh đạo, tôi ngũ âm không đầy đủ nên thôi đi ạ. Nhưng tôi có thể đề cử một người, cậu ấy hát hò cực kỳ được! Đảm bảo các lãnh đạo sẽ hài lòng!”

“Thật hả?”, Triệu Phần thấy hứng thú: “Ai thế?”

“Bạn học Trương Lâu”, Tần Kiệt đáp.

“Cậu nói thật chứ?”, Triệu Phần hỏi thêm.

“Đúng vậy thưa lãnh đạo, kỹ năng hát hò của bạn học Trương Lâu tốt nhất trong ký túc xá của chúng tôi. Nếu cậu không tin, có thể hỏi bạn học Vương Tinh và bạn học Khương Tiểu Nha”.

“Được, Trương Lâu đúng không, tôi ghi lại rồi! Tần Tuyết, cậu còn muốn nói chuyện gì với bạn học Tần Kiệt không?”, Triệu Phần hỏi trong điện thoại.

“Tớ đang tắm mà, không nói nữa đâu. Cúp máy đi!”

Cạch~

Cuộc gọi bị cúp giữa chừng rồi.

Tần Kiệt sững người.

Tần Tuyết đang tắm nha.

Chắc chắn rất đẹp.

Ôi~

Thế mà không thể tới xem được.

“Kiệt Tử, cậu vừa nói chuyện với ai thế?”, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai Tần Kiệt.

Anh sợ tới mức suýt nữa ngã nhào.

“Ối đệt! Kiệt Tử, cậu đang nghĩ chuyện gì xấu xa hả, sao lại chột dạ đến mức này?”, Trương Lâu béo nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, cực kỳ hứng thú.

“Kiệt Tử, ban nãy có phải cuộc gọi từ Tần Tuyết không?”, cậu ấm Vương Tinh nhìn anh bằng ánh mắt rất mờ ám.

“Còn phải hỏi à, chắc chắn là thế rồi. Chưa biết chừng hai người này còn hôn hít qua đường dây điện thoại nữa!”, Bốn Mắt Khương Tiểu Nha nói.

“Ồ~ Hóa ra là thế!”, Trương Lâu béo bật cười.

“Ai bảo thế, Bốn Mắt, đừng nói linh tinh!”, Tần Kiệt lập tức thanh minh.

“Thế cậu thử nói xem, hai người nói những gì nào?”, Bốn Mắt Khương Tiểu Nha lại hỏi thêm.

“Là cuộc gọi của cán sự lớp Triệu Phần”, Tần Kiệt giải thích: “Cô ấy nói sắp đến Tết Dương lịch rồi, lớp định tổ chức hoạt động đón Tết, bắt tôi đề cử một học sinh nam hát hay”.

“Thật hả? Cậu đề cử ai thế?”, Bốn Mắt hỏi.

“Đương nhiên là thằng béo rồi!”, Tần Kiệt chỉ vào cậu béo Trương Lâu.

“Hả?”

Bốn Mắt và cậu ấm Vương Tinh đưa mắt nhìn nhau, ai cũng tưởng mình nghe nhầm.

Giọng hát của Trương Lâu béo đáng sợ đến mức nào, ban nãy hai người họ được trải nghiệm tận tai rồi.

Khó nghe hơn cả tiếng lợn kêu nữa.

Nếu cậu ta hát to, chưa biết chừng còn hét thủng cả trần nhà.

Thế mà cậu dám đề cử cậu ta?

Cậu rắp tâm phá hỏng đêm hội Tết Dương lịch chứ gì?

“Kiệt Tử, cậu nói thật à? Cậu đề tử tôi thật à?”

Thế nhưng sau khi nghe xong, Trương Lâu béo tỏ ra cực kỳ mừng rỡ.

Cậu ta vội vàng túm lấy cánh tay Tần Kiệt, vừa hỏi vừa cười ha ha.

“Ừm, tôi đã đề cử cậu rồi. Béo à, lần này là cơ hội cực kỳ tốt để cậu thể hiện bản thân trước các nữ sinh của lớp mình, cậu phải biết nắm bắt cơ hội đấy! Đừng để chúng tôi thất vọng nha!”, Tần Kiệt vỗ vỗ vài cái vào vai của tên béo rồi bước tới bên két bia, lấy ra một chai bia.

Cậu ấm Vương Tinh và Khương Tiểu Nha đưa mắt nhìn nhau, sau đó chỉ nhún vai, vì rằng chuyện đã rồi, còn nói gì được đây.

Họ vốn định nhắc nhở tên béo rằng đừng tưởng thật, nhưng nhìn Trương Lâu béo kích động như thế, họ cũng không tiện nói ra, chỉ đành lặng lẽ nói trong lòng: Béo ơi béo à, đến lúc đó cậu hãy tự cầu mong mình phước lớn mạng lớn nhé!

Ôi~

Reng reng reng~

Lại có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

“Của ai đấy?”, Tần Kiệt hỏi.

“Lần này là của tôi!”, Trương Lâu béo lôi điện thoại ra liếc một cái, hai mắt sáng ngời lên.

“Suỵt~”

Tên béo giơ tay làm động tác im lặng rồi mới nhận cuộc gọi.

“Bạn học Triệu Phần đấy à, có chuyện gì thế?”

“Bạn học Trương Lâu, qua cuộc trò chuyện của cán sự lớp, bạn sẽ trở thành đại diện cho nam sinh lớp ta biểu diễn trong đêm hội Tết Dương lịch, mời bạn từ sáu giờ chiều ngày mai đến tập trung tại cổng trường đúng giờ, chúng ta cùng nhau luyện tập”.

“Thật hả? Được ngay, tôi đảm bảo sẽ đến đúng giờ! Còn việc gì nữa không?”

“Hết rồi!”

Cụp~

Cuộc gọi đã ngắt.

Trương Lâu béo nhảy lên ôm lấy Vương Tinh và Bốn Mắt.

“Ha ha, hóa ra Kiệt Tử nói thật. Tôi trở thành đại diện biểu diễn của sinh viên nam lớp mình thật rồi. Từ chiều ngày mai tôi bắt đầu luyện tập, đến lúc đó, các anh em nhất định phải để tiếng hát của ký túc xá chúng mình len lỏi vào ký túc xá nữa của cả vườn dâu tây này nhé! Ha ha~”

Trương Lâu béo kích động ôm chặt Vương Tinh và Bốn Mắt, hoan hô ầm ĩ.

Nhưng Vương Tinh và tên Bốn Mắt thì vã mồ hôi lạnh.

Cái thằng Tần Kiệt này biết đào hố bẫy người khác ghê.

Không biết ngày mai sau khi bị đám nữ sinh tẩn cho một trận ra trò, tên béo sẽ có biểu cảm ra sao?

Béo à, đừng trách các anh em không nhắc nhở cậu.

Các anh em thực sự không nỡ đả kích tâm trạng vui vẻ của cậu.

Ngày mai phải cố lên nha.

“Béo à, nào, chai này để chúc mừng cậu trở thành tiếng hát đại diện cho nam sinh lớp chúng ta! Cạn nhé!”, Tần Kiệt đưa cho Trương Lâu béo một chai bia.

“Được, cạn đi!”

Cậu ta cụng chai với Tần Kiệt.

Trương Lâu béo uống ừng ực hết cả chai.

Tốc độ của cậu ta cứ như cơn lốc xoáy.

Vương Tinh và Bốn Mắt nhìn cảnh ấy mà không khỏi chặc lưỡi.

“Không đủ đã, thêm chai nữa đi!”

“Được, thêm chai nữa nào! Ha ha~”

Phòng ký túc xá tràn ngập tiếng cười hỉ hả của Trương Lâu.

Kèm theo tiếng cười nham hiểm của Tần Kiệt và hai người kia.

Tóm lại toàn là tiếng cười.

Trương Lâu béo nhanh chóng say khướt lướt, nằm vật trên giường ngủ say như con lợn chết, không hề nhúc nhích, chỉ có tiếng ngáy to như sấm dậy.

...
 
Giấc Mơ Triệu Phú
Chương 69: Như thế là tốt nhất.


Ngày 27 tháng 12, học xong tiết học buổi sáng, Tần Kiệt tới siêu thị Kiệt Tuyết.

Siêu thị này đang tiến hành công tác chuẩn bị sau cùng, đến Tết Dương lịch sẽ chính thức khai trương.

Khi anh bước vào siêu thị, người ra người vào ai cũng bận rộn.

Một số thợ thuyền đang rút bớt các dụng cụ cuối cùng, cũng có cả người kinh doanh.

Tần Kiệt dạo quanh một vòng, kể ra cũng rất ổn.

Rất nhiều nhân viên được tuyển dụng đang tiếp nhận khóa đào tạo.

Tất cả mọi thứ được vận hành đâu ra đấy.

Khi Tần Kiệt nhìn thấy Châu Phàm, anh ta đang bàn bạc điều gì đó với một số hộ kinh doanh.

Tần Kiệt đợi hơn một tiếng đồng hồ mới đợi được đến lúc Châu Phàm rảnh tay.

“Giám đốc Tần, anh đến đúng lúc lắm, có vài chuyện cần bàn lại với anh đây”.

Châu Phàm bước tới.

“Chuyện gì thế?”

“Thứ nhất, công tác trang hoàng siêu thị đã hoàn tất, ông chủ của công ty TNHH Chaomei Zhuangshi gọi điện thoại tới hỏi khi nào có thể thanh toán tiền thi công”, Châu Phàm hỏi.

“À, cái này nhất định phải thanh toán rồi, đợi lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho ông chủ của họ. Còn chuyện gì nữa?”, Tần Kiệt tiếp tục hỏi.

“Tiếp đến là tiền hàng”, Châu Phàm kéo Tần Kiệt tới một chỗ khá yên tĩnh: “Tôi đã tìm được nhà cung ứng rồi, nhưng họ có một điều kiện đặt ra”.

“Ồ? Điều kiện gì thế?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.

“Họ nói rằng thành phố Hán là thành phố trung tâm hành chính của tỉnh Sở, là thành phố lớn nhất ở Hoa Trung, người mở siêu thị nhiều như cây me rụng lá, con bò rụng lông, nhưng những địa điểm thực sự tồn tại được đa phần là các chuỗi siêu thị lớn cấp tỉnh, mang tính toàn quốc, mang tính quốc tế”.

“Các siêu thị tư nhân nhỏ lẻ rất khó sinh tồn, nên nếu muốn họ cung cấp hàng, trước hết phải giải quyết xong tiền hàng, nếu không họ sẽ không hợp tác”.

“Tôi cảm thấy chuyện này khá quan trọng, sắp đến Tết Dương lịch khai trương siêu thị rồi, tôi muốn bàn lại với anh trước, hỏi xem ý kiến của anh thế nào”.

“Anh cứ quyết định chuyện này là được, không cần hỏi tôi”, Tần Kiệt nghe thấy chuyện chuyên nghiệp như cung ứng hàng, anh không hiểu rõ lắm về ngành này.

Bèn đổ luôn trách nhiệm cho Châu Phàm.

Nhưng vì dính dáng đến tiền nong nên anh vẫn phải hỏi lại.

“Anh tính thử chưa, phải trả trước khoảng bao nhiêu?”

“Theo quy định hiện hành thì phải trả trước 30%, phần còn lại phải trả xong trong vòng hai tháng. Tính theo tỉ lệ này thì chúng ta phải trả khoảng ba triệu tệ”.

Ba triệu tệ?

Tần Kiệt nhíu mày.

Trong tay anh hiện tại chỉ còn hơn bốn triệu tệ.

Sau khi trả xong tiền công cho công ty TNHH Chaomei Zhuangshi thì chỉ còn hơn ba triệu tệ.

Sau khi trả tiền xong, chẳng phải anh chỉ còn lại số lẻ à?

Nhưng nếu không trả tiền thì sắp đến Tết Dương lịch rồi, không bày được hàng ra, đến lúc đó lấy gì mà khai trương?

“Trữ đầy kho chưa?”, Tần Kiệt nghĩ tới điều gì đó nên lại hỏi.

“Theo yêu cầu của anh, tôi đã tích trữ đầy đủ các thứ liên quan rồi, những việc này được tiến hành bí mật, không liên quan gì tới bên cung ứng, họ cũng không biết. Tôi tìm tới tận nguồn luôn”, Châu Phàm nói.

“Ừm, kho đầy rồi, ba triệu thì ba triệu, anh đưa tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền sang cho họ. Nhưng sau khi chuyển tiền đi, bắt buộc phải đảm bảo hàng hóa không ngắt quãng trong suốt ba tháng, nếu không tôi sẽ khởi kiện họ vì vi phạm hợp đồng”.

“Giám đốc Tần yên tâm, chỉ cần siêu thị khai trương, sản phẩm của họ được bán ra, trong vòng ba tháng, họ không ngốc nghếch đến độ ngừng cung ứng đâu”, Châu Phàm hứa hẹn cho Tần Kiệt yên tâm.

“Được, cứ thế mà làm, anh đi ký hợp đồng với họ, đàm phán xong thì tôi mới chuyển khoản”.

“Được, tôi đi làm ngay”.

Châu Phàm kích động lập tức đi tìm bên cung ứng.

Siêu thị này có cả phần của anh ta.

Nếu nó không thể khai trương một cách thuận lợi đồng nghĩa với việc anh ta làm việc không công vô ích trong suốt bao nhiêu ngày tháng rồi.

Thấy Tần Kiệt không ý kiến gì mà đồng ý rất hào sảng, anh ta lập tức nóng lòng không đợi được nữa.

Nhưng Tần Kiệt thấy hơi nhức đầu.

Hơn bốn triệu tệ, trả ba triệu tệ tiền hàng rồi trả thêm một triệu tệ tiền trang hoàng, phần còn lại chỉ còn khoảng ba trăm ngàn tệ.

Chỉ trong một đêm, anh lại quay về với thời kỳ trước khi “giải phóng”.

Cái danh phú ông bạc triệu vừa mới đội chưa được bao lâu đã biến thành “đỗ nghèo khỉ” rồi.

Kiếm tiền thật không dễ dàng, nhưng tiêu tiền thì rất nhanh.

Hầy~

Kiếm tí tiền thôi mà khó ghê.

Khó hơn cả là sao tiêu nhanh thế chứ.

May mà vẫn còn số lẻ ba trăm triệu tệ, sắp đến cuối tháng rồi, có thể lấy ít tiền lãi từ việc thu mua phế liệu ở trường.

Nếu không anh thực sự không thể nào sống nổi.

Trong mấy ngày tiếp đó, ngày nào Tần Kiệt cũng tới siêu thị quan sát tiến độ.

Tìm hiểu công tác chuẩn bị của siêu thị.

Ngày 30 tháng 12, Lưu Tuấn Mai tới báo cáo trước hẹn.

Lưu Tuấn Mai là mẹ của bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng Vương Tinh, Tần Kiệt đâu dám thất lễ.

Anh đích thân dẫn Lưu Tuấn Mai đi dạo một vòng quanh siêu thị.

Khi biết Tần Kiệt tiêu hơn mười triệu tệ mua lại toàn bộ ba tầng lầu và một nửa bãi đỗ xe, Lưu Tuấn Mai kinh ngạc đến độ sắp rơi cằm xuống đất.

Ở thời điểm năm 2007, có thể bỏ ra một triệu tệ một lúc đã là giàu có lắm rồi.

Người có thể lấy ra mười triệu tệ trong một lúc không nhiều đâu.

Nhưng Tần Kiệt lại bỏ ra được.

Không nói đến chuyện này.

Bà làm tài vụ, trước kia cũng từng làm việc ở các chuỗi siêu thị.

Nên bà biết rất rõ công tác vận hành một siêu thị.

Lưu Tuấn Mai chỉ cần đi dạo một vòng là có thể đoán ra việc trang hoàng và chi trả tiền hàng cần bao nhiêu tiền.

Chí ít không nhỏ hơn bốn triệu tệ.

Cộng thêm mười triệu tệ để mua đứt ba tầng lầu và nửa bãi đỗ xe là hơn mười ba triệu tệ.

Số tiền lớn như thế này do một mình Tần Kiệt móc hầu bao.

Tần Kiệt giàu thật đấy.

Không biết lai lịch của anh thế nào.

Chẳng trách anh dám đưa ra mức lương cao nhất trên thị trường khi so sánh với các công việc khác cùng ngành.

Hiển nhiên là vì người ta tự tin.

Nếu Tần Kiệt biết được suy nghĩ của bà ấy, chắc anh khóc lụt nhà.

Anh có lai lịch đáng gờm gì đâu.

Anh chỉ chơi cổ phiếu tí thôi mà.

Huống hồ bây giờ trong tay anh cũng chỉ còn hơn ba trăm nghìn tệ.

Bắt anh bỏ ra thêm một triệu tệ cũng khó khăn.

Lưu Tuấn Mai không biết những điều này.

Bà là phụ nữ.

Được tận mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ là cảm giác trực diện nhất đối với bà.

Bà cảm thấy lựa chọn Tần Kiệt là ván cược đúng đắn.

“Giám đốc Tần, cậu yên tâm đi, công việc tài vụ của siêu thị cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”.

“Dì làm việc là tôi yên tâm rồi. Tôi không nói gì thừa thãi nữa, bây giờ tôi dẫn dì đi xem văn phòng”.

“Được!”

Lưu Tuấn Mai nhanh chóng thích ứng với môi trường mới, vui vẻ lao đầu vào công việc.

Bà lấy tất cả các khoản thu chi trước đó của siêu thị ra, bắt đầu tính toán.

Thấy Lưu Tuấn Mai chăm chú làm việc, Tần Kiệt cũng yên tâm.

Trưởng phòng tài vụ nhất định phải là một người đáng tin mới được.

Anh có thể giao hết mọi việc trong siêu thị này cho Châu Phàm.

Chỉ riêng mặt tài vụ là không thể buông tay lơ là được.

Cứ phải nắm chặt trong tay.

Tính đến thời điểm hiện tại, chắc hẳn Châu Phàm vẫn chưa biết Lưu Tuấn Mai là mẹ của Vương Tinh.

Như thế là tốt nhất.

Tiện cho anh làm việc.

Tần Kiệt mỉm cười, bước ra khỏi văn phòng của trưởng phòng tài vụ.

Anh thị sát siêu thị thêm một vòng nữa mới quay về trường học.

Chỉ chớp mắt đã tới ngày 1 tháng 1 năm 2008.

Là ngày đại hỉ, siêu thị Kiệt Tuyết chính thức khai trương.

Trở thành siêu thị thứ ba có quy mô lớn trong khu đô thị mới Nam Hồ.

Siêu thị Kiệt Tuyết khai trương thu hút sự chú ý của đông đảo nhân dân trong khu đô thị mới Nam Thành.

Thêm vào đó, khu đô thị mới cũng không quá to.

Tiếng pháo trúc đì đùng đì đùng nổ suốt hơn hai mươi phút, kinh động tới quá nửa dân cư của khu đô thị mới Nam Hồ.
 
Back
Top Bottom