- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 428,362
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 98: Đồng hành
Chương 98: Đồng hành
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Dư Thanh Đường khiếp sợ hé miệng: " Lôi......
Lôi Cực Báo?
"Tiêu Thư Sinh hỏi: " Dư huynh cũng biết sự đặc thù Yêu tộc này sao?
"" Tộc bọn họ đều không phải là trời sinh đã là Lôi Cực Báo, mà là do một đầu báo đen nuốt chửng lôi dịch nhưng không chết sinh sản mà thành.
Mà nhiều thế hệ Lôi Cực Báo đều truy đuổi lôi điện, cường hóa tự thân, dần dần học xong bí pháp điều khiển lôi điện.
"" Nghe nói chỉ Lôi Cực Báo thủy tổ kia, thân phụ chín đạo cửu thiên lôi cực, có thể đi lại tự nhiên dưới lôi kiếp cửu thiên.
"Hắn gõ gõ quạt xếp vào tay, " Sau khi tu sĩ đột phá Xuất Khiếu kỳ, mỗi thăng một bậc đều phải chịu lôi kiếp đánh, nếu có Lôi Cực Báo tương trợ, ít nhất có thể bảo đảm giữ được một mạng trong lôi kiếp.
"" Thì ra là vậy.
" Xích Diễm Thiên hiểu ra, " Ta còn tưởng bọn hắn kích động như vậy, là vì sắc đẹp mà hoàn toàn không màng đến Yêu Vương ở sau đối phương......
"Hắn không quá thích ứng mà chau mày, " Nhưng nàng đã khai linh trí, chẳng sợ ở ngoài Nam Châu, cũng sẽ không ai bán Yêu tộc khai linh trí, hội đấu giá của Đất Hoang Sơn các ngươi cứ không kiêng kỵ thế sao?
"" Sao có thể!
" TThươngLang nắm chặt nắm tay, " Dù cá lớn nuốt cá bé là thiên tính của Yêu tộc ta, nhưng đều là tộc yêu, vậy mà lại buôn bán cùng tộc vì nô, chưa từng nghe thấy!
"" Càng đừng nói tới khế ước mua bán kia ......
"Trong mắt hắn hiện lên một tia kiêng kị, " Mặc kệ có người dám mua hay không, nhưng nếu hắn đã dám đưa ra giao dịch này, đã nói lên sau lưng hội đấu giá này, nhất định có Yêu Vương tọa trấn.
"Dư Thanh Đường quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diệm, muốn nói lại thôi.Diệp Thần Diệm chú ý tới ánh mắt của y, chợ có dự cảm không lành.Dư Thanh Đường rốt cuộc chuẩn bị xong tâm lý, lặng lẽ hỏi hắn: " Ngươi muốn biết thiếu nữ ở trong lồng gọi là gì không?
"Diệp Thần Diệm không chút do dự: " Ta không muốn.
"Dư Thanh Đường nhéo hắn: " Không chọc ngươi, nói thật!
"Y hạ giọng, " Là Tử Vân!
"Diệp Thần Diệm: " ......
"Hắn cũng đoán được, hơn phân nửa chính là một trong " Tử Vân ", " Trúc trung nữ ", " Ly Cơ ".Hắn nhíu mày lại, ngại với có những người khác ở đây, không có hỏi kỹ càng."
Chỉ là, phương thức lên sân khấu lại khác nhau.
" Dư Thanh Đường nhỏ giọng nói thầm.Cho nên y mới không lập tức nhận ra.Trong nguyên tác, Tử Vân là chạy trốn khỏi Đất Hoang Sơn, vì họa thủy đông dẫn, một đường chạy thẳng đến chỗ giao giới giữa Đất Hoang Sơn và thành Nam Châu, cũng chính là nơi sinh sống của Ma tộc.Nàng lặng lẽ đi theo sau Chúc Cửu Âm, mơ màng hồ đồ theo vào Mê Tiên Lâm, bị Diệp Thần Diệm cùng Chúc Cửu Âm bắt tại trận.Dư Thanh Đường nhớ đặc biệt rõ ràng, bởi vì ngày đầu tiên vị Tử Vân cô nương này lưu lại Mê Tiên Lâm, Diệp Thần Diệm đã nướng cho nàng tận 74 con cá để ăn.74 con đó!Dư Thanh Đường không khỏi thổn thức, tộc Lôi Cực Báo ngày thường nuôi nàng phỏng chừng cũng không dễ dàng.Nhưng, trong khoảng thời gian này cốt truyện không có cảm giác tồn tại gì cho lắm, khiến y thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này.Diệp Thần Diệm đã xuất quan sớm hơn dự kiến, nên thời điểm Tử Vân đi Mê Tiên Lâm, hắn cũng đã không còn ở đó nữa, vì làm cho hai người bọn họ gặp nhau, thiên đạo cũng coi như hao tổn tâm huyết.Dư Thanh Đường híp mắt, bàn tính nhỏ này của thiên đạo, khiến tiểu bánh xe vận mệnh lại bắt đầu cọt kẹt cọt kẹt chuyển động rồi!Thấy y im lặng không nói gì suốt một lúc, Diệp Thần Diệm cho rằng y lại suy nghĩ gì đó, nhịn không được quay đầu xem y, thấp giọng làm sáng tỏ: " Ta không......
"Dư Thanh Đường tiến đến bên tai hắn nói: " Yên tâm đi, lát nữa phỏng chừng sẽ có biến cố, chúng ta nhân cơ hội cứu người.
"Diệp Thần Diệm biểu tình cổ quái: " Huynh muốn cứu nàng?
"Dư Thanh Đường khiếp sợ xem hắn: " Đừng nói là ngươi không tính cứu nàng nha?
"Diệp Thần Diệm nhìn thoáng qua giữa sân, khá bình tĩnh: " Cứu.
"" Nhưng bọn họ nếu đã dùng thủy kính làm che lấp, thì bảo khố nơi rắn nước yêu kia ở, chưa chắc đã ở cùng một chỗ với chúng ta.
"" Diệp huynh thông tuệ.
" Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt cười khẽ, " Nếu bọn họ che giấu, chúng ta tự nhiên không có biện pháp, nhưng vừa rồi......
Có người từ trong bảo khố này ra ngoài, tới nơi này của chúng ta.
"Dư Thanh Đường phản ứng lại: " Tên hộ vệ kia!
Nhưng hắn đã đi được một lát......
"" Khụ khụ.
" Tiêu Thư Sinh cười cong mắt, " Chỉ là tại hạ vừa nãy có làm chút chuẩn bị."
Hắn giơ tay, Thiên Nhãn Châu nằm ở trong lòng bàn tay hắn, hiện ra hình ảnh trong bảo khố —— Đuôi rắn Xích Luyện đều đã có vài lần đảo qua đỉnh đầu nó, hiển nhiên là gần trong gang tấc!Xích Diễm Thiên mở to hai mắt: " Không hổ là tâm nhãn nhiều!
"Tiêu Thư Sinh khiêm tốn: " Quá khen, quá khen.
"Hắn đưa mắt ra hiệu, " Chúng ta nhân lúc này, sớm làm chuẩn bị, sớm một chút đi ra ngoài.
"Thương Lang nhìn thoáng qua bên ngoài: " Đi ra ngoài bằng cách nào?
"" Để ta để ta!
" Dư Thanh Đường đã xung phong nhận việc mở cửa ra, hộ vệ ngoài cửa cảnh giác quay đầu lại, cung kính hành lễ: " Khách quý có gì......
"" Hắc hắc.
" Dư Thanh Đường cười đưa qua một quyển sách, " Ngươi xem cái này!
"Y cười đến lóa mắt, hộ vệ theo bản năng làm theo, giây tiếp theo, một đoàn sương mù hồng nhạt nghênh diện đánh tới, chỉ trong nháy mắt hắn liền mềm mại ngã xuống đất.Xích Diễm Thiên nhìn quen mắt, bừng tỉnh đại ngộ: " Đây không phải là quyển 《 Xuân Cung Đồ 》 kia sao!
"Tiêu Thư Sinh nhắc nhở: " Mang thỏ yêu kia theo, đến lúc đó có lẽ có thể dùng để làm con tin.
"Mấy người nối đuôi nhau ra ngoài, Diệp Thần Diệm nhận lấy 《 Xuân Cung Đồ 》 từ trong tay Dư Thanh Đường, đi nhanh về hướng tên hộ vệ tiếp theo.Dư Thanh Đường đang muốn khuyên hắn đừng quang minh chính đại như vậy, thì nhìn thấy Diệp Thần Diệm mặt không cảm xúc đè sách vào mặt hộ vệ, " Bịch " một tiếng, hộ vệ té xỉu trên mặt đất.Diệp Thần Diệm hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn nhìn quyển sách trên tay: " Sao lại không có khói?
"Dư Thanh Đường khô cằn khoa tay múa chân với hắn một tư thế mở ra sách: " Có khả năng nào, là do ngươi không mở sách ra không.
"Diệp Thần Diệm nghiêng người sang một bên, đầu ngõ kia lại đi tới một hộ vệ, hắn giơ tay, sách bay ra, trực tiếp nện vào mặt hộ vệ, người nọ không kịp phát ra âm thanh, trực tiếp ngưỡng mặt ngã xuống.Dư Thanh Đường: " ......
"Y rất muốn hỏi hắn là ai dạy ngươi mở sách kiểu đó, nhưng nghĩ nghĩ, dù sao nên ngất cũng ngất rồi, mặc kệ vậy.Dư Thanh Đường thành thành thật thật đi theo sau hắn, thuận tay nhặt 《 Xuân Cung Đồ 》 rơi xuống lên.Không hổ là có thể xem là pháp bảo để dùng, rất rắn chắc."
Đi.
" Diệp Thần Diệm mở ra cửa lớn phòng đấu giá, mấy người nhảy ra, lại xuất hiện ở trước hốc cây lúc mới đến."
Ta dẫn đường.
" Tiêu Thư Sinh xung phong nhận việc đi ở đằng trước, cười rụt rè, " Thật ra Thiên Nhãn Châu cũng không thể định vị, nhưng tại hạ đã gặp qua là không quên được, nhớ rõ phong cảnh một đường này, tự nhiên cũng biết đường đi.
" " Hộ vệ kia chỉ qua một chốc đã đến chỗ chúng ta, nên địa phương sẽ không quá xa.
" Thương Lang cảnh giác quan sát bốn phía, " Cẩn thận chút.
"Hắn nhịn không được đưa mắt nhìn mọi người, " Các ngươi thật sự muốn cứu nàng?
Không sợ đắc tội Yêu Vương đứng sau phòng đấu giá à?
"" Sợ gì chứ.
"Xích Diễm Thiên khịt mũi coi thường, " Ngươi sợ thì về nhà đợi đi!
"Diệp Thần Diệm nhướng mày: " Không chỉ là vì cứu nàng.
"Thương Lang sửng sốt: " Còn vì cái gì?
"Diệp Thần Diệm biểu tình cổ quái: " Đi bảo khố của phòng đấu giá, còn có thể làm gì?
"Hắn đúng lý hợp tình, " Nhân cơ hội đánh cướp thôi.
"Thương Lang: " ......
"Hắn nhịn không được nhíu lại mày, " Các ngươi đến cùng có phải là người tốt không?
"" Ha ha!
" Tiêu Thư Sinh cười lắc quạt, " Không đen không trắng, gặp trắng liền trắng, gặp đen thì đen.
"" Cũng không thể sốt ruột.
" Dư Thanh Đường chớp chớp mắt với Diệp Thần Diệm, ám chỉ hắn kiên nhẫn, " Chúng ta cứ ngồi xổm ở bên cạnh quan sát trước đã, nói không chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.
"—— Nếu Tử Vân có thể tự mình chạy trốn ra được, chứng tỏ nơi này vốn dĩ liền đã xảy ra việc ngoài ý muốn, chỉ là chính văn không đề cập đến.Dư Thanh Đường ý đồ làm cho mặt mình thoạt nhìn xảo trá lại thông minh: " Chúng ta chờ ngồi thu ngư ông đắc lợi!
"" Là chỗ này!
" Tiêu Thư Sinh chỉ vào mảnh đất bằng trước mặt, một đạo linh lực bay ra quét đi lớp lá rụng, lộ ra hố động sâu không thấy đáy ở phía dưới."
Nếu không xúc động, chúng ta đây......
" Tiêu Thư Sinh cười khẽ một tiếng, " Chờ xà xuất động?
"" Mai phục.
" Thương Lang vỗ cánh bay lên, " Đất bằng không có che đậy, cây cối quanh đây lại xanh um tươi tốt, tránh ở chỗ cao thế nào?
"" Đi!
" Xích Diễm Thiên khó nén hưng phấn, " Đây là lần đầu tiên ta cướp bảo khố của hội đấu giá đó!
"Mấy người đều tự tìm chạc cây vừa ý, duỗi dài cổ chờ Xích Luyện ra khỏi cửa động.Qua không bao lâu, một thân ảnh đỏ đậm nhảy ra khỏi cửa động, nếu nói hắn cùng vừa rồi có gì bất đồng —— Thì ngoài việc không lại õng ẹo tạo dáng cố ý làm bộ như không có xương, còn có trên mười ngón tay đều mang đầy nhẫn trữ vật.Phía sau hắn, hai hộ vệ khiêng lồng sắt nhốt Lôi Cực Báo Tử Vân.Xích Luyện quay đầu lại, thần sắc nghiêm túc: " Tuyết Dung còn chưa liên lạc?
"" Vâng!
" Hộ vệ phía sau hắn nhanh chóng đuổi kịp, " Không chỉ như vậy, bên kia còn chậm chạp không đưa linh thạch tới......
"Hắn lộ ra thần sắc khẩn trương, " Xích Luyện đại nhân, có phải đã ra ngoài ý muốn gì rồi không?
"" Ngoài ý muốn?
" Xích Luyện cười lạnh, " Sợ là tên tiểu tử Tuyết Dung kia muốn độc chiếm linh thạch của khách nhân, nên mang theo người chạy!
"" Ta nói rồi sao hắn cứ nhất quyết đòi tách bảo khố với phòng đấu giá ra chứ, lúc trước chỉ cho là do tập tính của thỏ tộc, thỏ khôn có ba hang, thì ra là đánh cái chủ ý này!
"Hộ vệ đại kinh thất sắc: " Sao, sao hắn dám!
"" Hắn có gì mà không dám!
" Xích Luyện híp mắt, " Trước đây ta đã biết tiểu tử này một thân phản cốt, phi, lông dài bốn chân quả nhiên không đáng tin cậy!
"" Ngươi, cơ linh chút đi phòng đấu giá nhìn xem tình huống đi.
"" Vâng.
" Hộ vệ vâng dạ, lập tức chạy như bay tới phòng đấu giá.Xích Luyện nắm chặt nhẫn trữ vật trên tay, có chút tức giận: " Vốn dĩ có thể kiếm được một khoản lớn rồi, con thỏ chết tiệt!
"Trên cây, mấy người Xích Diễm Thiên trao đổi ánh mắt, thiếu chút nữa đã kìm nén không được liền phải nhảy xuống dưới.Đây quả nhiên là một âm mưu!
Vài lần đấu giá bình thường trước đó, đều là trải chăn cho lần này, muốn vớt một khoản lớn!Tiêu Thư Sinh cùng Thương Lang một trái một phải gắt gao đè lại hắn, không cho hắn xúc động.Dưới tàng cây, Xích Luyện đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét thảm, hộ vệ vừa mới chạy như bay ra ngoài bay ngược trở về, lăn hai vòng trên mặt đất, không thể bò dậy.Xích Luyện như lâm đại địch: " Ai!
"Người tới không làm che lấp, trường thân ngọc lập, mặt như quan ngọc, trên trán có một đôi long giác, trong tay còn lắc lắc một cây quạt xếp, chỉ là trên quạt xếp hoa đoàn cẩm thốc, náo nhiệt cực kỳ, không có chút vẻ phong nhã nào, chỉ có vẻ học đòi văn vẻ."
Ta.
" Đối phương lên tiếng, hộ vệ ở sau lưng xếp thành một hàng, hắn cười nhẹ một tiếng, " Ngươi sẽ không nói là không biết ta đâu nhỉ?
"Xích Luyện sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cười khẽ: " Ai nha, đây không phải là tiểu Long Vương sao, ngài cũng tự mình tới à?
"" Ha ha, tiểu Long Vương.
" Thanh niên có long giác cười đến hòa khí, " Vừa rồi ở trên đài ngươi cũng không phải là nói như vậy.
"Quạt xếp trông tay hắn chỉ vào đối diện, " Muốn lừa tiền còn chưa tính, ngươi còn dám dùng danh nghĩa của ta bán danh ngạch tham dự tang yến của Hám Sơn Tinh Vương, còn chửi bới ta cười Long tộc ta nghèo túng......
"Trong mắt Xích Luyện chớp động quang mang, dịu dàng xin lỗi: " Nô gia cũng không biết nha, phía trên nói với ta như vậy, ta liền nói như vậy.
"" Tiểu Long Vương, đừng tức giận, ngài muốn phạt nô gia thế nào đây?
"Hắn giương mắt, sóng mắt lưu chuyển, mị cốt thiên thành."
Dễ thôi.
" Tươi cười trên mặt Tiểu Long Vương quả nhiên hòa khí hơn rất nhiều, khép lại quạt xếp trong tay, " Trộm bí bảo của Long tộc ta, chửi bới thanh danh của tiểu gia ta, còn dám õng ẹo tạo dáng bẩn mắt ta......
"" Đánh cho ta!
"" Hừ!
" Xích Luyện thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên cái đuôi bạo trướng dùng sức vung, xoay người biến về nguyên hình, một đuôi quét ngang ra ngoài, " Thật nghĩ ta sợ ngươi sao!
Vị sau lưng ta kia, hiện giờ Long tộc chẳng thể trêu vào đâu!
"" Động thủ!
"Trong động lao ra càng nhiều hộ vệ, đánh thành một đoàn với hộ vệ của thanh niên Long tộc.Xích Diễm Thiên sốt ruột: " Chúng ta khi nào lên a?
"Diệp Thần Diệm khẽ quát một tiếng: " Chính là lúc này!
"Thanh niên Long tộc vốn đang que phẩy quạt đứng nhìn, bỗng nhiên nheo lại mắt, nhìn mấy người đột nhiên gia nhập chiến trường, mục tiêu minh xác, thẳng đến Xích Luyện cùng lồng sắt nhốt Lôi Cực Báo ở phía sau.Hắn ngẩn ra, khẽ quát một tiếng: " Người nào!
"Dư Thanh Đường ôm cầm ở phía sau lược trận, nhiệt tình chào hỏi hắn: " Đồng hành!
"" Đoạt được nhiều ít các bằng bản lĩnh nhé!
"Thanh niên Long tộc sửng sốt một chút mới phản ứng lại, tức muốn hộc máu: " Ai cùng ngươi là đồng hành!
Ta là tới đòi công đạo!
"Dư Thanh Đường vẻ mặt chính khí: " Không sai!
"Y chỉ vào lồng sắt nhốt Lôi Cực Báo, " Chúng ta sẽ vì vị cô nương đáng thương này đòi công đạo!
"======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Tiểu Long Vương: Câu kia nói thế nào ta, à, nhân loại quỷ kế đa đoan!