Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 80: Mở combat



“Lão sư.”

Một giọng nói ngoài ý muốn vang lên, đối diện với ánh mắt sắc bén như dao của Lý Kha, Triệu Diệc Phong thong dong giơ tay, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: “Yuki dựng bài không có vấn đề gì, còn giúp được rất nhiều nữa, Chu Thụy cũng vậy.”

Cảnh tượng này giống như lần giải vây ở sân khấu đầu tiên. Khác biệt duy nhất là lần này, khi đối mặt với huấn luyện viên, thái độ của anh không còn ngả ngớn nữa.

Lý Kha nheo mắt: "Vậy là do các em có vấn đề?"

"Vâng." Triệu Diệc Phong không hề do dự.

Lại Vũ Đông liếc mắt nhìn anh nhưng không thể đọc ra quá nhiều cảm xúc từ gương mặt điềm tĩnh ấy.

Là một thành viên không quá tệ trong đội, Triệu Diệc Phong không chỉ không biện giải cho mình, mà còn không hề ngượng ngùng thừa nhận vấn đề thực sự nằm ở đâu.

Không phải vì tiến độ chậm, cũng không phải vì thời gian không đủ, mà là vì nhóm không chuẩn bị tốt.

"Là do chúng em chuẩn bị chưa đủ, xin lỗi."

【Triệu lão sư, anh đừng có quá tử tế như vậy...】

【Có chút thay đổi về Triệu Diệc Phong, người này không tệ】

【Quả nhiên con người là do so sánh mà ra】

【Tính cách Triệu Diệc Phong thật ra rất hợp làm đội trưởng】

【Ủa không phải đội trưởng là Thư sao, không phải Triệu】

Kết thúc bằng phần nhận xét của huấn luyện viên Ngô Hi Hòa, phần kiểm tra của nhóm 《Peppermint》A khép lại. Tiếp theo là nhóm B – biểu diễn hoàn toàn trái ngược, tất cả đều thể hiện tốt, không ai mắc lỗi.

Nếu nhóm A là cát bụi rã rời, thì nhóm B là một thể thống nhất hỗ trợ lẫn nhau.

Chênh lệch quá lớn.

Lại Vũ Đông có một loại bình tĩnh như đã nhìn thấu hồng trần, hắn tạm thời không nghĩ ra biện pháp nào để xoay chuyển tình thế, trong đầu chỉ có hai lựa chọn là làm lại và đầu quân cho địch.

Chỉ mong thủ môn này có thể giữ vững thứ hạng của mình.

Nếu vì sân khấu đầu tiên quá tệ mà mất fan rồi bị loại, thì hôm công bố thứ hạng, hắn nhất định sẽ từng người một đối chất với mấy đồng đội “trời ơi đất hỡi” này. Tính hắn tốt thật đấy, nhưng không phải không có giới hạn. Dù sao nếu nhiệm vụ thất bại phải đổi bản đồ mới, hình tượng thí sinh quốc tế cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Sau giờ kiểm tra, tám người quay lại phòng tập.

Mặc ai cũng không thể dưới loại tình huống này mà xốc lại tinh thần, huống chi bầu không khí trong tổ vốn đã tiêu cực và lười biếng.

Theo kế hoạch, Chu Thụy sẽ tiếp tục dẫn mọi người tập luyện. Nhưng trước khi bắt đầu, Triệu Diệc Phong bất ngờ kéo tay Thư Đằng Kiệt lại, môi vẫn mang nụ cười thờ ơ, giọng điệu lười biếng như vừa mới ngủ dậy: “Đội trưởng à, không nói gì sao?”

Anh nhấn mạnh hai chữ "đội trưởng".

Thư Đằng Kiệt đẩy mắt kính: "Cậu muốn tôi nói gì?"

"Mở cuộc họp đi." Triệu Diệc Phong nhướng mày, "Cậu không cho rằng cứ tiếp tục luyện tập là có hiệu quả chứ?"

【k*ch th*ch, Triệu lão sư mở combat rồi】

【Đáng lẽ phải nói ra hết từ lâu rồi, nhưng người bình thường trong tổ này hoặc quá ích kỷ, hoặc tính cách quá nhu nhược, Triệu Diệc Phong cũng nhìn không nổi nữa】

【Câu này nói cứ như thể loại Triệu Diệc Phong ra khỏi phạm trù người bình thường vậy】

【Tôi thấy Yuki mấy lần muốn nói lại thôi】

【Đừng ép bé đến mức phải biết nói nha 2333】

【Cứu lấy một em mắc chứng sợ xã hội, cứu lấy dưa nhỏ của tui】

Lại Vũ Đông đang dựa vào góc tường uống nước, vừa nghe thấy cuộc đối thoại bùng nổ như vậy, hắn vội vàng ừng ực nuốt nước xuống, nghiêng đầu nhìn hai người đột nhiên giương cung bạt kiếm.

Nói thật, hắn rất lo lắng hai người này cãi nhau, một người dám trước mặt mọi người nhận lấy micro của Từ Án, một người dám trước ống kính nói mình chưa bao giờ nghe nhạc idol, đều rất cá tính.

Nhỡ mà cãi nhau như nhóm của Lương Chi Thịnh thì thật là thảm. Thời gian luyện tập vốn đã ít ỏi, nếu mối quan hệ vốn chỉ như một tờ giấy mỏng cũng bị xé toạc thì lại càng rắc rối thêm.

Đương nhiên, nếu có thể giải quyết thì tốt nhất.

Ít nhất có người nguyện ý đứng ra còn hơn là không có ai.

Tám người ngồi bệt xuống đất theo hình chữ U, mỗi đầu một người, Triệu Diệc Phong ngồi ở góc ngoài cùng, anh khoanh chân chống cằm, tư thế lười nhác chẳng nghiêm túc gì, mà câu nào thốt ra cũng khiến tim người khác thót lên.

"Tôi hỏi trước một câu, mọi người có muốn debut không? Nếu không muốn thì đừng nghe những lời tiếp theo, ra ngoài tản bộ cho khuây khỏa, lát nữa rồi hãy quay lại, đừng tự giam mình trong cái phòng tập bé tí này, thế giới bên ngoài còn nhiều điều thú vị hơn."

【Anh ơi, em thấy lời anh nói còn thú vị hơn á】

【Cứu em với, sao tự nhiên em lại thấy thích ảnh thế này】

【Triệu Diệc Phong hóa ra là kiểu người này hả?】

【Tính công kích mạnh ghê】

【Ai dám nói không muốn debut vào lúc này chứ ha ha ha】

Thấy không ai trả lời, Triệu Diệc Phong liếc nhìn một vòng, lười biếng nói: "Vậy coi như mọi người đều muốn debut nhé."

"Tôi cũng nghe ngóng được một chút, thời gian luyện tập của nhóm mình là ngắn nhất, hiệu quả cũng kém nhất. Nếu mọi người thấy tập thêm giờ không chịu nổi thì ít nhất hãy nghiêm túc trong thời gian luyện tập đã định."

"Có khó khăn gì cứ nói, tâm lý không ổn thì có thể tạm thời ra ngoài một mình tĩnh tâm, nhưng đừng có đang tập mà không nói một tiếng đã ngẩn người ra hoặc bỏ đi, lãng phí thời gian của đồng đội khác. Nếu không muốn lên sân khấu thì dứt khoát bỏ thi cho xong."
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 81: Vượt kiếp mà, thành công thì thăng tiên thôi.



【Toàn là những chuyện Yuzuko từng trải qua hhhh】

【Yuzuko: Tôi chính là cái "đồng đội khác" đó】

【Triệu lão sư cũng từng cùng Yuki đi tìm Tằng Khải và La Phi Nhiên】

【Nhóm này dữ dằn dữ vậy luôn hả?】

Lại Vũ Đông thở dài trong lòng, không phải dữ mà là… khủng hoảng luôn ấy.

Buổi luyện tập kéo dài đến ba giờ rưỡi sáng, Chu Thụy sau khi kết thúc còn khóc nức nở, nói chắc mình không qua nổi vòng công diễn đầu tiên, trách bản thân chọn sai người, hại luôn người khác.

Lại Vũ Đông đã phải an ủi cả buổi mới làm cậu ấy bình tĩnh lại, nhưng tiết kiểm tra hôm nay khả năng cao lại đập nát tâm trạng của cậu.

Triệu Diệc Phong tiếp tục nói: "Còn nữa, nếu vì không giành được vị trí mình muốn mà giở trò trẻ con thì tôi khuyên là nên tập cho tốt cái phần hiện tại đi, quá kém, căn bản không xứng với mục tiêu của bản thân."

Anh chỉ thiếu điều đọc luôn số chứng minh thư của Tằng Khải ra thôi.

Tằng Khải bị nói đến mức không được tự nhiên, cố gắng nói gì đó để xoa dịu bầu không khí: "Tôi thấy mọi người hơi nóng vội rồi, một tuần chắc chắn học xong một bài hát, không cần phải lo lắng đến vậy, làm cho không khí luyện tập chẳng thoải mái gì cả."

La Phi Nhiên phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta còn ba ngày nữa mà."

"Là chỉ còn ba ngày thôi." Chử Thiên Dịch lạnh lùng nói.

【Chu Thụy ơi sao cậu lại chọn bọn họ vậy? (hộc máu)】

【Nghi là kiếp trước bọn họ đã cứu mạng Chu Thụy】

【Hình như trước đó là Tằng Khải tìm Chu Thụy nói ai có quyền chọn người trước thì chọn đối phương, để khỏi bị bỏ lại không ai chọn】

【Ủa chớ Chu Thụy là học viên lớp B mà, sao mà bị bỏ lại được?】

【Tự quảng cáo bản thân là hàng ế ẩm + thấy Chu Thụy dễ nói chuyện, Tằng Khải chẳng phải còn muốn tranh vị trí center à, biết Chu Thụy không tranh không giành rất Phật hệ mà】

【Cảm ơn dưa nhỏ nhắc đến Chu Thụy, suýt nữa thì để Tằng Khải được như ý rồi】

"Biên đạo và đường đi đều dạy xong rồi, ba ngày dư sức mà." Tằng Khải chuyển mũi dùi, "Ngược lại là Chu Thụy và Miura..."

Lại Vũ Đông lặng lẽ ngẩng đầu, sau khi biết được sự thật từ bình luận, hắn đã chuẩn bị tâm lý để bị cố ý nhắm vào rồi.

Để hắn nghe xem sẽ có chuyện hoang đường gì.

"Hai người tiếp xúc với động tác biên đạo sớm nhất, quen thuộc hơn chúng tôi, kết quả mỗi ngày lại tập nhiều hơn chúng tôi mấy tiếng đồng hồ." Tằng Khải giải thích, "Không phải nói là không được tập nhiều, như Triệu Diệc Phong và Chử Thiên Dịch là vừa đủ, hai người tập khuya như vậy, không chỉ thiếu ngủ dẫn đến trạng thái không tốt, còn gây áp lực cho chúng tôi nữa. Chúng ta rõ ràng là một nhóm, hai người cứ ôm nhau như vậy thì không tốt cho mọi người."

【Phụt】

【Sao tôi không hiểu logic của Tằng Khải vậy】

【Không hiểu chứng tỏ bạn là người bình thường】

【Chắc kiểu như thi cử, ai ôn kỹ quá sẽ khiến người khác hoang mang?】

【Không hiểu được, trực tiếp loại luôn vòng đầu dùm cái, cảm ơn】

Lại Vũ Đông: "..."

Phải vắt óc mới nghĩ ra được cái lý do “trạng thái không tốt” này, cũng mệt cho cậu ghê.

Thà nói thẳng là ghét hắn còn hơn, bớt đi mấy cái vòng vo.

Màn trình diễn vượt trội của Triệu Diệc Phong khiến mọi người im lặng, nhưng không loại trừ khả năng có vài người đồng tình.

Là một trong những đối tượng bị "tố cáo", Lại Vũ Đông chủ động phá vỡ sự im lặng, đáp lại bằng một nụ cười lịch sự: "Ừ, cậu nói đều đúng."

Vì quá vô lý, hắn thật sự không nổi giận được.

Hắn quyết định coi đoạn trải nghiệm này như một nhiệm vụ phụ để vượt kiếp.

Vượt kiếp mà, thành công thì thăng tiên thôi.

Hệ thống: 【Ký chủ à, nhiệm vụ phụ đó không có trong hệ thống đâu.】

Lại Vũ Đông: 【Đã bảo đừng quản rồi.】

Cuộc nói chuyện trong nhóm kết thúc trong sự gượng gạo.

Cùng là kiểu phát biểu không thèm quan tâm đến hình tượng hay thiện cảm khán giả, Triệu Diệc Phong thì giúp cải thiện hình ảnh không mấy tốt ban đầu, còn Tằng Khải thì càng lúc càng trượt dốc.

May mà nhìn từ phản hồi luyện tập thì cũng có chút hiệu quả, nhóm hôm đó kéo dài tập tới tận mười một giờ đêm, trạng thái học cũng tốt lên, không còn ai lơ vơ như zombie đi vòng quanh trong phòng nữa.

Tình hình này duy trì được hai ngày. Ngày thứ ba, đến lượt tổng duyệt sân khấu.

Tất cả thực tập sinh ngồi xe buýt đến địa điểm ghi hình sân khấu công diễn. Ngoài việc kiểm tra lại tiến độ luyện tập của từng nhóm, họ còn phải làm quen với quy trình ngày hôm đó, vị trí di chuyển trên sân khấu và thiết kế sân khấu của nhóm mình.

Dưới sân khấu, nhóm A của tiết mục 《Peppermint》 và nhóm B của 《All Night》 ngồi cạnh nhau. Người ngồi sát mép ngoài là Lại Vũ Đông và Lương Chi Thịnh, vì thế hai người trở thành hàng xóm ghế.

Trong thời gian chờ đợi nhân viên chuẩn bị, Lương Chi Thịnh bắt chuyện: "Nhóm của các cậu thế nào rồi?"

Cậu là người hiểu rõ tình hình nhóm họ nhất trong phòng 707, vì hôm đó phòng luyện tập mà Tằng Khải chạy loạn chính là của nhóm này. Cậu ta từng cùng đám người nhóm A, B cười đùa nói chuyện cả buổi, cuối cùng bị Triệu Diệc Phong xách cổ lôi về.

"Tạm được." Lại Vũ Đông chỉ có thể đánh giá như vậy, "Còn các cậu?"

"Ổn cả rồi, giải quyết hết rồi."

Các thành viên nhóm Lương Chi Thịnh đều là người thẳng tính, hôm nay cãi nhau, mai làm hòa, giây trước bầu không khí còn căng thẳng như thể ai cũng quên mất mình đang ghi hình, giây sau đã nói chuyện, khoác vai nhau cười đùa như anh em ruột thịt, sự tương phản lớn đến mức khán giả không theo dõi toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp cảm thấy mình đã bỏ lỡ ít nhất mười tập.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 82: Giám khảo nhận xét



Ở một mức độ nào đó, đây đúng là một nhóm khá truyền kỳ.

Nhiều nhóm biểu diễn thử trông cũng ổn, có vài nhóm nổi bật rõ rệt, dù chỉ mặc đồng phục gắn bảng tên vẫn không che được khí chất sân khấu của họ. Nhưng cũng có vài nhóm kém đến mức như đang mộng du trên sân khấu.

Nhóm cuối cùng lên sân khấu là 《Peppermint》, nhóm A của Lại Vũ Đông biểu diễn trước, Triệu Diệc Phong chủ động xin dùng micro cầm tay.

Vì trong nhóm có mấy “quả bom hẹn giờ”, suốt quá trình luyện tập bọn họ như đang liều mình nhảy múa trên mép vực tai nạn, may mà cuối cùng vẫn suôn sẻ hoàn thành tiết mục, nhưng trong mười ba nhóm biểu diễn thử thì nhóm họ chỉ xếp ở mức trung bình, thậm chí hơi lệch về dưới trung bình.

Tám người đứng thành hàng trên sân khấu, chờ đợi giám khảo nhận xét.

【Nhóm này kỳ ghê, ngoài Miura và La Phi Nhiên vốn đã yếu, mấy người còn lại đâu có tệ, vậy mà tổng thể rời rạc ghê】

【Tôi chỉ cần Yuki không bị đụng bay là được】

【Yuki đâu phải yếu nhất, ở nhóm này còn ổn đó】

Không tệ nhất là được rồi.

Lại Vũ Đông đứng tại chỗ thở nhẹ, chỉ là tổng duyệt thôi mà tim đã đập nhanh như vậy, hắn không dám tưởng tượng đến ngày công diễn sẽ căng thẳng đến mức nào.

Huấn luyện viên dạy nhảy Tào Ngạn giơ micro lên: "Nói tóm lại, tốt hơn mấy ngày trước một chút, nhưng vũ đạo không đều, nhảy rất gấp, tôi không cảm nhận được sự tươi mát tự nhiên mà bài hát này nên có."

【Bản gốc là cảm giác bạc hà, nhóm này là kiểu nhà kho dầu gió bị ngập nước】

【Dầu gió ngập luôn đền thờ Long Vương】

【Tôi xem mà hồi hộp, sợ họ dẫm trúng nhau】

"Hòa âm cũng loạn cả lên," huấn luyện viên Ngô Hi Hòa bổ sung, "Tuy cả bài hát không đến mức lúc hay lúc dở, nhưng thực lực của giọng ca chính và những người còn lại chênh lệch quá lớn, khiến người ta cảm thấy như là giọng ca chính một mình gánh cả nhóm. Mà phần hòa âm của các em lại ảnh hưởng đến phần hát của giọng ca chính, những điểm sáng ít ỏi cũng bị đè xuống."

Triệu Diệc Phong ngửa đầu, thả hồn theo gió, anh cố gắng không để lộ vẻ mặt quá vui mừng, để tránh bị hiểu lầm là đang chế giễu người khác.

Hát hay hơn cả đội cũng là một nỗi phiền muộn.

Huấn luyện viên cúi đầu lật xem lời bài hát, đối chiếu đoạn và tên người: "Phần rap của Chử Thiên Dịch cũng được, mượt mà hơn chút nữa thì tốt."

Chử Thiên Dịch cười một cái: "Cảm ơn Lý Kha lão sư."

"Hai bạn rapper phụ còn phải luyện nhiều, đặc biệt là La Phi Nhiên, cứ bị lệch nhịp hoài."

"Vị trí center có chút không trấn được sân khấu." Huấn luyện viên Chu Tu Minh, vốn là diễn viên, cắt nghĩa từ góc độ biểu hiện trên sân khấu: "Chu Thụy, em phải làm cho ánh mắt khán giả tập trung vào mình, chứ không phải em vừa đứng đó, mọi người lại dồn hết sự chú ý vào những người phía sau."

Lại Vũ Đông liếc nhìn Chu Thụy đang cúi gằm mặt, từ phía sau đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, hy vọng một hành động nhỏ có thể an ủi cậu phần nào.

【Thẳng thắn mà nói, lỗi này là của Chu Thụy sao?】

【Một trái dưa to đùng nhảy loi choi phía sau, muốn không nhìn cũng khó】

【Mắt tôi toàn chạy theo gương mặt của Yuki】

【Do Chu Thụy không đủ sức gánh vị trí center đó, nếu đổi thành Mạc Lê thì khán giả đâu dễ bị phân tán vậy】

Người khởi xướng Phó Hàm Vũ phụ họa: "“Ừm, biểu cảm của Yuki rất tốt, dễ hút mắt. Nhảy vẫn cần luyện thêm nhưng đã tiến bộ rõ rệt rồi, cố lên nhé.”

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn lão sư."

Không uổng công hắn tranh thủ từng giây từng phút trong giờ nghỉ để luyện biểu cảm trước ống kính, còn thiết kế thêm vài biểu cảm nhỏ theo lời bài hát.

Quả nhiên, quản lý biểu cảm rất quan trọng.

Nhóm A rời sân khấu, nhóm B lên thay, hiệu ứng đối lập thảm hại y như dự đoán. Đội hình cực mạnh của nhóm B tái hiện gần như hoàn hảo bản gốc, khiến nhóm A hoàn toàn không có chút cơ hội chiến thắng nào.

"Chúng ta luyện nhiều ngày như vậy để làm gì chứ? Để làm nền à?" La Phi Nhiên trốn sau ống kính than thở.

"Giờ cậu mới biết à?" Tằng Khải oán giận, "Tôi đã bảo là không được chọn bài này rồi, các cậu còn cãi nhau với tôi."

Thấy bầu không khí trong nhóm càng lúc càng ảm đạm, Chu Thụy đành phải lên tinh thần: “Thắng thua không quan trọng bằng việc thể hiện bản thân. Làm hết sức mình, không để lại tiếc nuối, mới là điều quý giá nhất.”

Thư Đằng Kiệt dùng giọng điệu làm theo phép khích lệ: "Ngày cuối cùng rồi, mọi người cố lên."

Tổng duyệt kết thúc, tổ chương trình phát nhiệm vụ mới: yêu cầu mỗi nhóm quay phiên bản tập luyện trong phòng tập của tiết mục công diễn, và nộp lại cho PD phụ trách trước 10 giờ tối nay.

Đi xe buýt từ trường quay về, đến khu ký túc xá thì đã tám giờ tối, thời gian còn lại không nhiều.

Vừa đặt chân xuống đất, Lại Vũ Đông cùng các thành viên liền chạy thẳng đến phòng tập. Họ quay tổng cộng bảy, tám phiên bản, cuối cùng vì có mấy người đói quá nhảy không nổi nữa, mới chọn phiên bản tốt nhất để nộp lên.

Chỉ còn một ngày nữa là đến sân khấu công diễn đầu tiên.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 83: Đã đến giờ



Lại Vũ Đông khắc ghi lời dặn của Lương Chi Thịnh, trước ngày thu thì đi ngủ sớm rồi đắp mặt nạ, để đảm bảo trạng thái lên sân khấu tốt nhất, nên hai giờ sáng hắn đã rời phòng tập, đợi ngủ dậy rồi tiếp tục củng cố.

Thời điểm này có rất nhiều thực tập sinh rời đi, số lượng fan đứng chờ bên ngoài còn đông hơn, nhưng những tiếng cổ vũ dành cho hắn vẫn vượt qua khoảng cách truyền đến tai hắn.

“YUKI!!!”

"Cố lên trong buổi công diễn nhé! Mãi mãi ủng hộ em!"

"Mong chờ sân khấu của cậu!"

"Chúng tôi đã thấy sự nỗ lực của cậu rồi!"

Kiên định, rõ ràng, nhiệt liệt.

Luôn có thể tiếp thêm năng lượng cho Lại Vũ Đông mỗi khi hắn mệt mỏi, như dòng suối mát lành đổ vào lòng suối cạn khô, khiến nó một lần nữa tuôn chảy tự do.

Hắn vừa cảm thấy việc các cô gái ấy dành quá nhiều tình cảm cho một người thực lực chưa đủ như hắn là không đáng, lại vừa như nghiện, mỗi ngày bước ra khỏi toà nhà đều trông mong được nghe tiếng gọi tên mình, như thể điều đó sẽ giúp phương hướng phía trước trở nên rõ ràng hơn.

Fan...

Có nên gọi là fan không nhỉ?

Hắn đối với cái danh xưng này không có cảm giác thật.

Chỉ nhìn thấy những bình luận không lạnh không nóng, hắn không thể tưởng tượng nổi đằng sau đó là cảm xúc thế nào, khoảng cách quá xa khiến hắn chỉ thấy được những vầng sáng lờ mờ.

Có lẽ, hết thảy phải đợi đến khi bước lên sân khấu mới có thể có được đáp án.

...

Ngày công diễn đầu tiên, các thực tập sinh đến trường quay được dựng sẵn từ năm tiếng trước để trang điểm và thay trang phục biểu diễn. Tối nay lúc tám giờ, họ sẽ lần đầu tiên xuất hiện trước mặt khán giả của 《Đăng Phong Tạo Tinh》 trên sân khấu.

Trong trường quay, không khí tất bật chuẩn bị lên sân khấu, bên ngoài cũng rộn ràng không kém.

Khoảng một nghìn "người tìm sao" may mắn được rút thăm trúng vé vào xem trực tiếp—đa phần là nữ—gần như ai cũng cầm băng rôn hoặc lightstick của thực tập sinh mình yêu thích. Họ xếp hàng dài từ cổng kiểm soát, hàng người kéo dài không thấy điểm cuối, người ở đầu hàng đến còn sớm hơn cả các thực tập sinh.

【Tui muốn đi coi trực tiếp quá trời luôn】

【Lôi cả nhóm chat gia đình với phòng ký túc xá đi đăng ký mà cũng không trúng được】

【Mấy bạn đến sớm dữ vậy? Còn lâu lắm mà ta?】

【Lầu trên chắc chưa đi xem offline bao giờ hahahaha】

Nhân viên chương trình 《Đăng Phong Tạo Tinh》 tranh thủ đi phỏng vấn fan, chọn vài khán giả may mắn để hỏi họ đang ủng hộ ai.

"Mạc Lê nhất định phải debut vị trí center!"

"Ngày đêm không được gặp Tô Tuấn Triết tui ăn không ngon ngủ không yên!"

"Tình yêu của mình dành cho Yuki là chủ quan! Nhưng nhan sắc của cậu ấy là khách quan!"

"Xin hãy nhìn nam chính "Lời Tự Tình" Giang Dương Phàm của chúng tôi!"

Fan hò hét cuồng nhiệt, ai cũng muốn dí băng rôn in tên và mặt idol của mình vào máy quay, để cho người khác cảm nhận được visual và độ hot của “người trong lòng mình”. Trong khi đó, các khán giả xem livestream bên kia màn hình thì không khỏi ghen tị rơi nước mắt.

Nửa tiếng trước buổi biểu diễn, khán giả lục tục vào sân, dưới sự hâm nóng của các trang báo lá cải và hot search, số lượng người xem livestream không ngừng tăng lên.

【Bắt đầu chưa vậy? Sao vẫn đen thui?】

【Còn hai phút nữa nha】

【Tui còn hồi hộp hơn cả thí sinh】

【Đếm ngược nào!】

Thời gian bị vô số ánh mắt nóng lòng thúc đẩy về phía trước, từng giây từng giây ép sát đến hiện trường công diễn.

57...58...59...

21:00.

——Đã đến giờ!

Sân khấu tối om bỗng sáng bừng. Người dẫn chương trình bước ra từ đường hầm ánh sáng như cánh cổng không gian, phía dưới khán giả gào thét điên cuồng. Là thành viên nổi tiếng một thời của nhóm nhạc nam đời đầu, độ nổi tiếng của Phó Hàm Vũ áp đảo tất cả thực tập sinh có mặt.

Phó Hàm Vũ đã quen với những sân khấu lớn, anh thong dong giơ micro lên, trên mặt là nụ cười hoàn hảo như sách giáo khoa: "Chào mừng các nhà tìm kiếm ngôi sao đến với buổi ghi hình sân khấu công diễn đầu tiên của "Đăng Phong Tạo Tinh", tôi là người khởi xướng Phó Hàm Vũ, rất vui được gặp mọi người."

"Nhiệm vụ công diễn lần này là đánh giá đối đầu theo nhóm, tổng cộng có bảy sân khấu đối đầu ca khúc, sẽ do một ngàn nhà tìm sao có mặt tại đây tham gia bỏ phiếu, nhấn vào máy bỏ phiếu chọn nhóm A hoặc nhóm B, sau đó bỏ phiếu cho một trong số các thực tập sinh, nếu không muốn chọn ai, bạn có thể bỏ phiếu trắng.”

【Ủa, mỗi nhóm chỉ được chọn một người thôi hả?】

【Trời, nhóm hot thế này dễ bị chia phiếu lắm á】

【Vừa muốn thắng nhóm, vừa muốn cá nhân nhiều phiếu—trên đời không có chuyện vừa lòng cả đôi đường đâu】

【Số lượng mỗi nhóm khác nhau có thiệt không đó?】

【Tổng số phiếu cố định mà, những người bị bỏ lại không được bao nhiêu phiếu đâu】

Phó Hàm Vũ tiếp tục nói: "Nhóm có tổng số phiếu cao nhất giữa hai nhóm sẽ chiến thắng, nhóm chiến thắng và thực tập sinh có số phiếu cao nhất trong nhóm đó sẽ nhận được thêm phiếu thưởng, được tính vào số phiếu công bố thứ hạng lần đầu."

"Tiếp theo, hãy cùng tìm kiếm ngôi sao mà các bạn mong muốn đi nào."
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 84: Ngoài biên chế



Trong phòng nghỉ sau cánh gà, 101 thực tập sinh ngồi theo từng nhóm, phía trước là màn hình trực tiếp sân khấu.

Nhóm đầu tiên được gọi lên sân khấu là nhóm biểu diễn ca khúc 《Phô Mai》. Các thực tập sinh liền đồng loạt cổ vũ cho cả hai đội, một số còn riêng biệt tiếp sức cho bạn thân.

Ví dụ như Lý Tự, cậu ngồi ở hàng đầu, trên đường đi lên sân khấu lần lượt nhận được lời động viên từ mỗi thành viên trong phòng 707.

Lương Chi Thịnh túm lấy Lý Tự vừa tương tác xong với Từ Án, tốc độ nói nhanh như gió dặn dò: "Nhất định đừng quên biểu cảm mà mấy ngày nay khổ luyện đó, bước ra khỏi cánh cửa này, cậu chính là cục cưng đáng yêu nhất của phòng 707 – được rồi được rồi, đừng có trợn mắt nhìn tôi như thế, lên sân khấu sớm giải thoát sớm."

"Biết rồi biết rồi." Lý Tự có vẻ không kiên nhẫn hất tay Lương Chi Thịnh ra, nhưng khóe miệng lại cong lên rất cao, so với ghét bỏ thì giống đang đùa giỡn hơn.

Lại Vũ Đông thu hết mọi thứ vào mắt, cười bồi thêm một câu: "Cố lên."

"Biết rồi mà." Lý Tự vừa vẫy tay vừa bước đi.

【Quan hệ của phòng 707 tốt thật】

【Tui là fan cả phòng COC luôn www】

【Thêm người ngoài biên chế như Chu Thụy nữa nha】

——Ủa, Chu Thụy đã bị coi là "ngoài biên chế" rồi hả?

Lại Vũ Đông, người vốn ở đây từ đầu, lần đầu nghe chuyện này.

Nhưng mà, trong một tuần nghỉ ngơi sau khi đánh giá lại và công bố buổi công diễn đầu tiên, Chu Thụy thường xuyên chạy sang phòng khác tán gẫu hoặc học ké, vài lần như vậy cũng quen thuộc hơn nhiều, ký túc xá bốn người cứ như là năm người vậy.

Vài phút sau, hai đội bước lên sân khấu, đứng hai bên cạnh Phó Hàm Vũ.

Có người trong phòng nghỉ cảm thán: "Tống Nhan Hi biết chọn người thật..."

"Ước gì mình cũng được như họ."

Nhóm A do Tống Nhan Hi chọn là đội có nhan sắc trung bình cao nhất trong số tất cả, máy quay lia tới là gương mặt nào cũng khiến người ta muốn ngắm lâu thêm vài giây. Đứng center là Khúc Hân Trình, càng làm cả nhóm nổi bật hẳn lên một tầng.

So với nhóm A, nhóm B do Vu Nhất Chân đảm nhiệm vị trí center lại mang đến cảm giác “bị ép buộc phải biểu diễn”. Dù nhan sắc của nhóm này có phần lép vế, ít người nổi bật về ngoại hình, nhưng đó không phải là vấn đề chính. Mấu chốt nằm ở chỗ khí chất của các thành viên không hợp với tạo hình, khiến cho trang phục như thể là đồ đi mượn.

Sân khấu chính thức càng phóng đại khuyết điểm này. Dù xét về thực lực thì nhóm B nhỉnh hơn, nhưng nhìn vào một nhóm thí sinh trông như bị “bắt cóc” đến đây biểu diễn, khán giả khó tránh khỏi cảm giác “ừm... hình như không hợp lắm thì phải?”.

Không chỉ vậy, sau phần biểu diễn, khi hai nhóm trở lại sân khấu để giới thiệu bản thân, nhóm B lại khiến khán giả phải “co quắp ngón chân” vì loạt biệt danh kỳ quặc như: “bánh bao hấp Vu Nhất Chân”, “quả mận chua ngọt Lý Tự”, “kem vani Ngụy Chính Bân”... Lần lượt từng cái một được tung ra.

【???】

【Sư phụ xin đừng niệm nữa】

【Đôi khi làm việc qua loa một chút tốt cho cả anh và tôi】

【Khúc thái tử cậu đúng là làm chuyện xấu quá rồi】

【Biệt danh mà những người khác nghĩ ra ít nhất cũng dính dáng đến đáng yêu, bánh bao hấp là cái gì vậy? Ít ra cậu cũng nên đặt là bánh bao sữa chứ!】

Kết quả cuối cùng, A nhóm giành chiến thắng, người có lượt phiếu cá nhân cao nhất là Khúc Hân Trình.

Chê bai thì chê bai, kết quả bỏ phiếu khiến trên màn hình xuất hiện những ý kiến trái chiều.

【Ơ, khán giả vote theo mặt à? Nhìn rõ ràng B nhóm tốt hơn mà】

【Thái tử vẫn là thái tử】

【Tôi thấy Vu Nhất Chân vẫn tốt hơn】

【Mặt Nhất Chân trông trưởng thành và góc cạnh quá, không bằng cậu em tóc đỏ kia, ít ra còn trẻ trung, có nét đáng yêu lạ lạ】

【Khúc Hân Trình hợp với bài hát này hơn, khí chất khớp, phản ứng khán giả tại sân khấu cũng cao, không đứng nhất mới là có nội tình á】

Dưới con mắt của Lại Vũ Đông, hắn nghiêng về lựa chọn của khán giả tại hiện trường hơn, nhóm A thể hiện sự đáng yêu tự nhiên hơn, xem xong khóe miệng bất giác giơ lên, ngọt ngào như ngậm một viên kẹo.

Nhưng Lý Tự đã cố gắng hết sức rồi, một vài biểu cảm làm nổi bật sự đáng yêu không còn dữ tợn như mấy ngày trước.

Nhóm thứ hai biểu diễn là nhóm bài All Night. Lương Chi Thịnh chưa kịp đợi Lý Tự quay lại đã bị nhân viên gọi đi chuẩn bị lên sân khấu, để lại hai hàng ghế trống bên cạnh Lại Vũ Đông.

Nhóm này có thực lực chênh lệch khá rõ rệt.

Trong vòng chọn người, Thẩm Bác, học viên lớp F bị bỏ lại, gia nhập nhóm A. Bảy người còn lại có một người lớp A, năm người lớp B và một người lớp F. Trong đó, một học viên lớp B là Trình Cảnh Hạo, người đã bị Cù Quân Vĩ "battle" loại ở sân khấu đầu, còn vị trí center vừa khéo lại là học viên song A Cù Quân Vĩ.

Người có quyền chọn người là Đỗ Vịnh Quán, thành viên lớp F. Cậu bị Tô Tuấn Triết bốc thăm trúng, đầu óc trống rỗng ngay tại chỗ, lúc chọn người không nghĩ nhiều, hồ đồ chọn Cù Quân Vĩ và Trình Cảnh Hạo vào, đến nỗi sau đó cảnh hai người tranh vị trí center có chút quen thuộc mà lại mang theo chút xấu hổ.

Trái lại nhóm B, bọn họ là đội thứ tám thành lập, trong đội ngoại trừ Bùi Lan là lớp B, sáu người còn lại đều là lớp C. Mà Bùi Lan lại là tuyển thủ thiên phú, thời gian luyện tập chỉ có ba tháng.

Tuy rằng nhóm B ngay từ ngày đầu tiên đã cãi nhau túi bụi vì phân chia part, nhưng bọn họ tranh giành vị trí hát chính và rapper chính, đối với vị trí center khó nhằn thì lại khá “tùy duyên”.

Cuối cùng, Lương Chi Thịnh và Bùi Lan được đề cử làm ứng cử viên cho vị trí center. Người trước chủ động rút lui, từ bỏ tranh cử, người sau thuận lợi lên làm center.

【Trang phục và tạo hình nhóm này đậm chất Hong Kong ghê】

【Bùi Lan quá hợp với bộ đồ này luôn, đúng là người có vóc dáng như người mẫu, prprpr】

【Ôi ôi! Mình mê phong cách disco retro quá】

Kết quả bầu chọn không nằm ngoài dự đoán – nhóm A giành chiến thắng áp đảo, người có lượt phiếu cá nhân cao nhất là Cù Quân Vĩ.

Nhóm thứ ba là nhóm "Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm".

Là hai đội cuối cùng được thành lập – nhóm thứ 13 và 14 – nên cả thực lực và độ nổi tiếng đều khá thấp. Ban tổ chức cũng chẳng mặn mà đầu tư sân khấu cho hai nhóm thiếu điểm nhấn này, hiệu ứng sân khấu gần như bằng không.

Cuối cùng, nhóm B thắng sát nút với số phiếu mong manh.

“——Nhóm Fairyland, chuẩn bị hậu trường.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 85: Cơ bụng



Một câu nói của nhân viên công tác làm bùng nổ bầu không khí trong phòng nghỉ, tiếng ồn ào trêu chọc của các thực tập sinh vang lên không ngớt, nguyên nhân không gì khác, ca khúc công diễn phong cách gợi cảm này cần vén áo khoe cơ bụng.

La Phi Nhiên nghiêng người, hỏi Vương Dật Văn, thành viên nhóm A đang đứng lên: "Vương Dật Văn, cơ bụng luyện ra chưa?"

"… Anh đừng nói ra mà!"

Mọi người cười ồ lên, mặt Vương Dật Văn đỏ bừng.

Bạch Huyên Hách cùng nhóm ôm lấy vai Vương Dật Văn kéo cậu ra ngoài, dùng cách nói đùa để giải vây: "Yên tâm, mỗi người chúng ta đều mặc áo cơ bắp, ai cũng như ai ha."

【Ai hiểu cho? Cái ôm của Bạch Huyên Hách ngầu bá cháy á a a a a】

【Người này làm thế nào mà vừa ngầu vừa buồn cười vậy】

Lại Vũ Đông nhìn theo bóng lưng Bạch Huyên Hách dẫn nhóm A rời đi, đối phương bằng thực lực của mình đã để lại ấn tượng sâu sắc cho tất cả các thực tập sinh có mặt, bởi vì anh là con ngựa ô duy nhất từ lớp C lên lớp A.

Trước đó, khi bỏ phiếu chọn center đầu tiên, Lương Chi Thịnh còn đoán rằng Lại Vũ Đông thích phong cách của Bạch Huyên Hách, nguyên nhân là vì thoạt nhìn hai người đều đi theo phong cách lạnh lùng, kết quả hai người họ đều không phải kiểu đó.

Đội hình nhóm A của 《Fairyland》rất mạnh, center là Bạch Huyên Hách, sáu người còn lại đều là thành viên lớp B, "thánh vũ đạo" Kim Hi Hằng cũng ở trong tổ này.

Phong cách trưởng thành và gợi cảm này đòi hỏi rất cao về trình độ vũ đạo và năng lực biểu cảm. Chỉ một động tác wave tưởng chừng đơn giản cũng đủ phân cao thấp – có người làm ra cảm giác quyến rũ vô tình, có người lại giống như giun đất ngoằn ngoèo hay bị trật khớp vai, khiến người xem phì cười.

Cảnh lật áo khoe bụng thì càng nghiệt ngã – không bàn đến mấy múi, nếu biểu cảm yếu thì trông không khác gì mấy ông chú say xỉn hất áo khoe bụng – chỉ tổ gây nhức mắt.

Vì thế mà Lại Vũ Đông kiên quyết không chọn bài này, hắn thà nhảy bài Peppermint – có vũ đạo khó ngang tầm tap dance – còn hơn.

Cũng may là không chọn, theo tình hình của nhóm hắn, chưa biết chừng sẽ xuất hiện tình huống "quần ma loạn vũ" gì nữa.

Hai nhóm Fairyland tung hết lời tuyên chiến rồi rời sân khấu. Trong lúc phát đoạn hậu trường luyện tập của nhóm A, nhân viên đã nhanh chóng hoàn thành việc dàn dựng sân khấu. Khi ánh đèn bật sáng, bảy thành viên nhóm A quay lưng lại với ống kính, ai nấy đứng im như người mẫu, giữ nguyên tư thế mở đầu.

"Bạch Huyên Hách dáng đẹp quá, chân này, eo này, bờ vai này..." Lương Chi Thịnh vừa trở lại phòng nghỉ vừa ngưỡng mộ cảm thán, "Tôi đứng cạnh chắc bị dìm chết mất."

Nhạc vang lên, cảnh quay đầu tiên đặc tả Bạch Huyên Hách ở vị trí center. Chàng trai tóc đen mặc sơ mi lụa, xoay người đúng nhịp rồi nhìn thẳng vào ống kính, khẽ cắn môi, sau đó hờ hững nhếch môi cười, tựa như một kẻ đi săn đầy tự tin, toát lên khí chất xâm lược khiến người ta nghẹt thở.

Trong phòng nghỉ vang lên những tiếng kinh hô.

"Bạch Huyên Hách được đấy!"

“Ra khí chất idol thiệt sự đó trời!”

"Tôi đoán lần này Huyên Hách ca bùng nổ cho coi."

"Huyên Hách của chúng ta đẹp trai quá!"

Bạch Huyên Hách đảm nhận vị trí nhảy chính kiêm rap chính, nét đẹp phong trần hơi dữ kết hợp với phong cách gợi cảm lười biếng tạo nên sức hút đặc biệt, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành.

Điều khiến cả trường quay bùng nổ là màn khoe cơ bụng được mong chờ nhất. Bảy người đồng loạt vén vạt áo lên đến ngực, rồi dùng răng cắn một góc áo, để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc.

“Á á á á á á á!!”

“Cơ bụng! Là cơ bụng thiệt luôn hả?!”

"Khoe lộ liễu vậy luôn á!?"

Lưu Khải Sơ và nhóm bạn không kiềm được phấn khích mà nhảy dựng khỏi ghế, vừa chỉ màn hình vừa hét loạn.

Tô Tuấn Triết che mặt, hé mắt nhìn trộm qua kẽ tay.

【Nhóm này toàn nam thần thôi đó trời prprpr】

【Trước có Tống Nhan Hi chọn theo gương mặt, giờ có Bạch Huyên Hách chọn theo body】

【Ủa Bạch Huyên Hách chọn đội kiểu gì vậy? Có nhãn lực X-ray hay gì? Hay là từng tắm chung nên biết rõ?!】

【Tui nghi là chọn đại á, vì cơ bụng của Vương Dật Văn nhìn giống vẽ bằng phấn ghê】

【Bất ngờ là không bị phèn nha】

【Chỉ mình tui để ý vụ cắn áo hả? Bạch Huyên Hách với Kim Hi Hằng cắn mà muốn xỉu, có vài người cắn nguyên đống, nhìn như bị bắt cóc rồi bị nhét áo vô miệng vậy】

Đến tận ending pose của cả bài, phản ứng của khán giả rất nhiệt liệt, họ không ngừng bấm nút bình chọn, hận không thể mỗi người bấm mười cái để được mười phiếu, quá nhập tâm đến nỗi quên mất còn chưa đến giờ bình chọn chính thức.

Rõ ràng là cùng một bài hát, nhưng nhóm B lên sân khấu sau lại không thể đạt được hiệu quả tương đương. Họ không những không tạo ra được bầu không khí gợi cảm, mà phần lớn thành viên trong nhóm còn không có cơ bụng, vừa vén áo lên đã thành cảnh "ông chú bụng xệ" như Lại Vũ Đông miêu tả.

Không còn gì nghi ngờ, nhóm A chiến thắng, Bạch Huyên Hách giành được số phiếu cá nhân cao nhất.

Lương Chi Thịnh vừa vỗ tay vừa quay đầu lảm nhảm: "Bạch Huyên Hách đâu phải người có thứ hạng cao nhất trong nhóm này đâu nhỉ?"

Lại Vũ Đông nhớ lại một lượt: "Không phải."

Bạch Huyên Hách hạng hai mươi bảy, trong nhóm có hai người thứ hạng trong top hai mươi, nhưng người thứ hai của nhóm cũng không phải hai người kia, mà là Kim Hi Hằng hạng ba mươi sáu.

Thứ hạng thấp đè thứ hạng cao, mà số phiếu chênh lệch còn rất lớn.

Cứ đà này, buổi công bố thứ hạng lần đầu vào tuần tới e là có sự thay đổi lớn rồi.

Nhóm thứ năm là 《Đang Tích Năng!》, gồm nhóm A của Lưu Khải Sơ và nhóm B của Doãn Tử Trăn.

Tưởng rằng hình tượng cool ngầu của Doãn Tử Trăn không hợp với phong cách năng động dễ thương, nhưng khi lên sân khấu, cậu tự mình phá vỡ định kiến đó. Mặc quần yếm nhảy tưng tưng, cứ như bị Lưu Khải Sơ bên đội đối thủ nhập vào, khiến các fan mẹ ở dưới khán đài nhìn mà ánh mắt dịu dàng hẳn.

Cuối cùng, Doãn Tử Trăn dùng sức một mình kéo giãn khoảng cách phiếu bầu giữa hai đội, giúp nhóm B giành chiến thắng trong trận đối đầu.

Lúc này, hai tiết mục chưa biểu diễn được chương trình sắp xếp đặc biệt để chiếu sau cùng – đúng nghĩa “át chủ bài lưu lượng”: nhóm cuối 《Xuân Thải》 và nhóm siêu mạnh 《Peppermint》。
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 86: Em bé mít ướt



Điểm nhấn của "Xuân Thải" đều tập trung vào Từ Án của nhóm A.

Sau nhiều năm vắng bóng, chàng thiếu niên tóc đen mang danh hiệu quán quân một lần nữa trở lại sân khấu chật kín khán giả.

Tiếng hoan hô vang dội từ dưới khán đài át đi tiếng reo hò của fan các nhà khác, phảng phất như trở về thời kỳ đỉnh cao thuộc về thiên tài thiếu niên năm nào.

Ca khúc trữ tình thiên về giọng hát phần lớn làm giảm đi điểm yếu vũ đạo của Từ Án.

Mặc dù cậu không phải là người đứng vị trí center trong bài hát này, nhưng với tư cách là giọng ca chính, cậu đã dựa vào thực lực của bản thân để có sức hút hơn cả vị trí center, ba đoạn highnote điêu luyện tạo cho người ta một ảo giác "Tôi lên tôi cũng làm được".

Giọng ca dịu dàng cùng kỹ thuật tinh tế từng chút đẩy cảm xúc lên cao, như cánh chim xòe rộng nhẹ nhàng nhảy múa giữa tán cây rậm rạp, bứt phá tầng tầng mây mù, bay về phía bầu trời bao la.

Vào khoảnh khắc Từ Án buông chiếc micro đang nắm chặt trong tay, bóng tối đã bị bỏ lại phía sau, đón chào cậu là sắc xuân ấm áp sau khi trải qua gian khổ.

Xuân Thải, tức là ánh nắng của mùa xuân.

Trong bảy ca khúc ở vòng công diễn đầu tiên, không có bài nào phù hợp với Từ Án hơn 《Xuân Thải》.

Đôi tai được gột rửa bởi màn trình diễn xuất sắc của Từ Án, nghe đến nhóm B bỗng trở nên nhạt nhẽo.

Nhóm A như nắm tay khán giả dạo bước trong mùa xuân tươi đẹp, còn nhóm B thì như giáng một cái tát trời giáng đánh thức người ta khỏi giấc mộng, ba đoạn highnote hát ra lại thành ba đoạn vỡ giọng.

Đến phần kêu gọi bình chọn, hai đội lại được mời trở lại sân khấu.

Micro được đưa cho Từ Án, cậu nhận lấy bằng cả hai tay giữa tiếng la hét của người hâm mộ, vẻ mặt còn căng thẳng hơn cả khi biểu diễn trên sân khấu.

Cậu hít sâu một hơi: "Đã lâu không gặp."

【Đã lâu không gặp!!!】

【Nghe câu này xong tui khóc nức nở luôn…】

【Chào mừng quay lại 5555】

【Không chịu nổi, tui đã chờ ngày này suốt ba năm rồi đó】

Ngồi trong phòng nghỉ, Lại Vũ Đông trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn chàng thiếu niên tóc mái bằng trên màn hình.

Lúc Từ Án hát ba đoạn highnote thì vững như núi Thái Sơn, bây giờ ngay cả tay cầm micro cũng không thể ngừng run rẩy.

Lại Vũ Đông cong môi cười, nhưng mắt lại cay cay, ánh nhìn như phủ một lớp sương mờ.

Dù là với tư cách khán giả từng theo dõi 《Lắng Nghe Giọng Hát Của Tôi》, hay với tư cách bạn cùng phòng sớm tối bên nhau, hắn đều thật lòng vui mừng thay cho Từ Án.

Người sinh ra thuộc về sân khấu và yêu sân khấu thì nên đứng dưới ánh đèn sân khấu.

"Đã rất lâu rồi mình không còn nhìn thấy bảng tên đèn của riêng mình, cũng rất lâu rồi mới lại nghe thấy tiếng cổ vũ dành cho mình. Khoảnh khắc ấy thật sự khiến mình bối rối, cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ đẹp."

Từ Án khẽ cười, đôi mắt ánh lên vẻ ngại ngùng nhưng chân thành: "Cảm ơn những người vẫn luôn ở bên và không quên mình, cũng cảm ơn những ai vừa mới biết đến nhưng vẫn sẵn lòng tìm hiểu về mình. Mình là Từ Án, học viên số 1 của nhóm A Xuân Thải. Mình hy vọng có thể tiếp tục đứng trên sân khấu, dùng giọng hát của mình để kể chuyện cùng mọi người."

Đạo diễn chuyển ống kính về phía khán giả.

Một nữ sinh dùng một tay che miệng nức nở, tay kia giơ cao banner in hình Từ Án, mặc dù tay cầm banner run rẩy giống hệt như tay cầm micro của chính chủ, nhưng cô ấy vẫn không chịu buông xuống.

"Haizz, tôi không chịu được những trường hợp thế này..."

Lương Chi Thịnh bị những lời chân thành lay động từ tận tâm khảm, cậu vốn định tìm chuyện phiếm để xoa dịu bầu không khí, ai ngờ vừa quay đầu lại thì bắt gặp một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má của người bạn cùng phòng.

Cậu sửng sốt một chút, bất chấp có mạo phạm đến đối phương hay không, vội vàng lấy phấn trang điểm từ trong túi ra: "Yuki, cậu mau dặm lại đi, lát nữa nhân viên sẽ đến gọi đội của cậu đi chuẩn bị đấy."

【Tôi sắp chết vì cười với Lương Chi Thịnh mất】

【Yuki là kiểu “em bé mít ướt” á?】

【Xin lỗi nhưng… cậu ấy khóc đẹp thật đấy】

【Còn ngẩn người đó làm gì? Chụp màn hình nhanh lên!!!】

Lại Vũ Đông: "..."

Đột nhiên không khóc được nữa.

Lại Vũ Đông là người có khả năng đồng cảm rất mạnh. Mỗi lần gặp những tình huống như vậy, hắn cứ như thể tự động hòa mình vào cảm xúc của người khác, dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng khoảnh khắc ống kính lia đến fan của Từ Án, nước mắt vẫn vô thức trào ra.

Chỉ một giọt, giọt thứ hai đã bị b*p ch*t.

Hắn vừa nhận phấn vừa cảm ơn, nhanh chóng dặm sơ cho không lộ dấu vết nào đáng chú ý trên mặt.

Giây tiếp theo, nhân viên công tác đẩy cửa bước vào, mang đến thông báo khiến tim người ta ngừng đập:

“Nhóm ‘Peppermint’, mời ra hậu trường chuẩn bị.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 87: Lên sân khấu



Kết thúc bỏ phiếu, số phiếu cá nhân của Từ Án dẫn đầu tuyệt đối.

Ngoài phần thảo luận về sân khấu và kết quả bình chọn của nhóm “Xuân Thải”, sự xuất hiện sắp tới của nhóm cuối cùng đã khiến số lượng người xem livestream tăng vọt, bình luận gần như bị chiếm lĩnh hoàn toàn.

【Tốc độ ánh sáng đến đây! Nhóm Peppermint bắt đầu chưa?】

【Mạt Lị là nhóm A hay nhóm B vậy?】

【Cứu mạng, muốn xem mà không dám xem】

【Tuy rằng tui biết người thắng chắc chắn là nhóm Mạc Lê, nhưng số phiếu có thể đừng chênh lệch quá nhiều được không, đau lòng cho bé dưa nhỏ của tui QAQ 】

【Các cậu trai tôi thích đều ở nhóm Bạc Hà】

"Ca khúc công diễn cuối cùng, là ca khúc ra mắt của nhóm nhạc thần tượng Fir-Nine xuất thân từ chương trình tuyển chọn ba năm trước —"

Người khởi xướng Phó Hàm Vũ ngưng một nhịp, rồi đọc ra cái tên khiến cả khán đài nổ tung: “《Peppermint》.”

Tiếng la hét vang dội lên đến đỉnh điểm, trong hội trường vang lên tên của từng gương mặt nổi bật nhất hiện nay.

Hai nhóm bước ra từ hai bên cánh gà sân khấu, hiệu ứng thị giác từ trang phục của mỗi bên hoàn toàn khác biệt: nhóm A chọn tông màu kẹo ngọt tươi sáng, trong khi nhóm B lại thiên về màu trắng tinh khôi thanh thoát.

Cuối hàng bên nhóm A là một cậu thiếu niên tóc vàng nhạt cao nhất đội. Hắn khoác một chiếc áo khoác xanh da trời, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi sáng màu, từ dáng đi nghiêm chỉnh cho đến gương mặt đẹp hoàn mỹ không góc chết, tất cả khiến hắn nổi bật giữa đám đông.

Vẻ mặt hơi căng thẳng, đầu ngón tay buông thõng bên người khẽ run.

Đôi mắt xanh nhạt như mầm cỏ non lướt qua từng khu vực khán đài, ánh mắt dừng lại trên từng chiếc bảng đèn với độ chính xác như đang điểm danh, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay chào fan.

【Bé dưa mặc bộ này trẻ trung quá! Thích!!!】

【Cậu tóc vàng đứng ngoài rìa là người đang nổi trên hotsearch phải không?】

【Dưa nhỏ lạnh lùng đâu rồi? Cái cool ngầu không cười không nói một lời trên sân khấu đầu đâu rồi!】

【Miura Yuki không cười trông vẫn lạnh đấy chứ】

【Chứng tỏ Yuzuko dễ thay đổi khí chất】

【Cái mặt đẹp tới mức này mà không bật filter luôn đó hả…】

【Livestream hoàn toàn không filter nha quý vị】

Khi Lại Vũ Đông bước lên sân khấu đã bị sự nhiệt tình của khán giả làm cho luống cuống, hắn có chút bối rối vẫy tay về phía dưới sân khấu.

Hắn chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.

Mặc dù người hâm mộ đã thông báo rầm rộ trên đường tan làm rằng sẽ gặp hắn ở sân khấu công diễn, nhưng hắn không ngờ rằng vừa nhìn đã thấy hết bảng "Yu" lớn nhỏ trải khắp khán đài, lấp lánh ánh hoa anh thảo.

Đối với Lại Vũ Đông mà nói, số lượng người tìm sao vì hắn vượt quá dự kiến, đây đều là những người giơ bảng đèn để hắn có thể nhìn thấy trong bóng tối, còn chưa tính những người không giơ bảng đèn.

Nhưng trong mắt người hâm mộ, số lượng người đến quá ít.

Do hotsearch nổ bất ngờ, clip tan làm làm bùng nổ fandom thì lại được tung ra muộn, mà vé công diễn lần một đã được mở từ hai tuần trước nên không có fanclub hay fandom lớn nào tổ chức đăng ký.

Vì vậy, đa số người đến là fan lẻ — người chưa xác định pick khi đăng ký, người mới leo tường sau khi đăng ký và phú bà mua vé giá cao, không nằm ngoài mấy trường hợp trên.

Nhiều người đến mức chẳng kịp làm bảng đèn, đành in băng rôn tạm thời.

Nhưng so với bảng đèn, họ lo lắng hơn về việc số phiếu tại chỗ có bị tụt lại hay không.

Lại Vũ Đông không biết nhiều nội tình như vậy, hắn chỉ biết hắn đang căng thẳng đến mức sắp ngất đi.

Ngay khi Phó Hàm Vũ tuyên bố: “Xin mời nhóm A trình diễn sân khấu của họ”, tim hắn lập tức đập rộn như thể chủ nợ tìm tới tận cửa, tay chân thì như bị nhúng vào thùng nước đá.

Mục tiêu vẫn đơn giản như trước.

Không kéo chân cả đội, hoàn thành tốt phần của mình.

Sân khấu 《Peppermint》 của nhóm A có chủ đề vườn hoa, vị trí bắt đầu của Lại Vũ Đông là bên rìa sân khấu. Hắn ngồi trên một chiếc xích đu gỗ quấn đầy hoa tươi, hai tay ôm một chiếc gối trắng mềm mại.

Hắn vừa đong đưa theo nhịp nhạc vừa thầm đếm nhịp trong đầu, đến lúc thì ném gối ra phía sau, hoàn thành một đoạn vũ đạo phần thân trên ngay trên xích đu, sau đó đứng dậy bước vào giữa sân khấu.

【Robot có thể đăng ký tham gia show tuyển chọn rồi sao?】

【Một người viết thư bằng máu cầu xin gắn cho anh chàng đẹp trai này đôi chân tay linh hoạt xứng với nhan sắc】

【Đùa meme vừa thôi, Yuzuko tiến bộ rõ rệt rồi đó】

【Yuzuko mới học nhảy có hơn hai tuần thôi, làm được như vậy là tốt lắm rồi.】

【Có vẻ tại cái xích đu hơi chao đảo】

【Canh nhịp chuẩn phết đấy chứ】

Lại Vũ Đông: …

Quá căng thẳng, quên tắt khung chat rồi.

Hắn dứt khoát bảo hệ thống tắt khung chat, tập trung sự chú ý vào sân khấu.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 88: Sự cố sân khấu



Câu hát đầu tiên do Triệu Diệc Phong cầm mic hát, đoạn nhạc dạo bắt tai khiến khán giả ngay từ đầu đã bị cuốn vào bài hát. Tiếp đó là Thư Đằng Kiệt, người đảm nhận vai trò hát chính phụ 2.

Nhưng sự ổn định này chỉ duy trì trong chốc lát. Ngay khi La Phi Nhiên bắt đầu phần rap, cậu ta đã lệch nhịp, toàn bộ đoạn rap trượt khỏi tiết tấu mà không thể tìm lại nhịp cho đến khi kết thúc.

Lại Vũ Đông thầm kêu không ổn.

Sai sót xuất hiện quá sớm rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý của các đồng đội khác, đến nỗi kéo theo cả những người phía sau.

Cũng may sai sót của La Phi Nhiên không ảnh hưởng đến Chu Thụy, trạng thái của cậu ấy thậm chí còn tốt hơn cả lúc diễn tập.

Sân khấu trôi qua nửa chặng mà chưa gặp trở ngại gì lớn, Lại Vũ Đông thoáng thấy bằng khóe mắt: Tằng Khải đang cuống cuồng chỉnh lại tai nghe – có vẻ trong lúc nhảy đã vô tình làm rơi.

Nhưng hắn không có dư sức lực để quan tâm đến tình huống của người khác.

Bởi vì đến phần của hắn rồi.

Đội hình thay đổi, vị trí di chuyển, Lại Vũ Đông từ bên hông sân khấu tiến ra giữa, thể hiện hai câu hát quý giá:

“Cùng tôi chạm đến giấc mộng đêm hè…”

Ánh đèn sân khấu chiếu lên mái tóc vàng nhạt của thiếu niên, từng sợi tóc óng ánh như phủ lớp cát vàng rực rỡ. Lớp trang điểm vừa vặn, giữ được vẻ tự nhiên mà không quá đơn giản, tôn lên khí chất trong trẻo của một cậu thiếu niên.

Hắn nâng tay theo đường cong đẹp mắt, từng bước nhảy đều đặn khớp với tiết tấu, tuy vũ đạo chưa thật sự nổi bật nhưng đã trôi chảy hơn hẳn phần mở đầu. Biểu cảm không gượng ép, không dư thừa góp phần tăng điểm – tựa như một trái non đang dần chín mọng.

Hắn cong mày, nở một nụ cười rạng rỡ, giống như một cơn gió đêm mát rượi thổi tan những u uất trong lòng.

Đồng thời, ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn da trắng nõn, hắn xoay cổ tay, đầu ngón tay khẽ ngoắc về phía mình, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.

Như lời mời trang trọng dành riêng cho bạn, một bữa tiệc huy hoàng chỉ hai người.

Bốn giây ngắn ngủi kết thúc, không một giây nào là thừa thãi.

Ống kính rời đi, Lại Vũ Đông theo đó nhường vị trí center cho Tằng Khải phía sau, vẻ mặt nhẹ nhàng tự tin không ai nhận ra hắn đã hoảng đến suýt chút nữa thì thiếu oxy lên não.

Cảm giác này vượt xa cả lúc ghi hình bài hát chủ đề – là thực tại khi hàng trăm ánh mắt đều dồn về một người.

Và nơi ánh mắt hắn hướng đến, là biển đèn cổ vũ sáng rực vì hắn.

Hắn thậm chí không phân biệt được nhịp tim tăng nhanh là do căng thẳng hay hưng phấn.

Tuy nhiên, khi nhịp tim của Lại Vũ Đông còn chưa kịp ổn định, một sự cố sân khấu khiến tất cả khán giả đều chết lặng.

—Tằng Khải quên lời.

Đoạn lẽ ra do Tằng Khải hát chỉ thốt ra được vài chữ ú ớ ban đầu, những lời còn lại thì dứt khoát im bặt, sân khấu vang lên tiếng nhạc đệm trơ trọi không ai đoái hoài.

Lại Vũ Đông nương theo vị trí đứng gần nhau liếc nhìn Tằng Khải một cái, đối phương mặt cắt không còn giọt máu, mấp máy môi, nhưng trong tai nghe vẫn không có tiếng người.

Có lẽ sự cố sân khấu vừa rồi đã khiến cậu ta nhất thời hoảng loạn, lời bài hát đã bỏ nhà ra đi khỏi đầu óc cậu ta rồi.

Lại Vũ Đông lại không cảm thấy quá bất ngờ.

Chuyện đến nước này, dù trong lòng Lại Vũ Đông có chửi rủa Tằng Khải cả vạn lần cũng vô dụng, quan trọng nhất là làm sao để giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.

Vị trí của Tằng Khải là hát phụ 2, không phải chỉ quên một câu là xong chuyện, phía sau còn ba câu nữa. Nhìn bộ dạng đờ đẫn như phỗng của cậu ta, e rằng vài giây nữa cũng không thể lấy lại được phong độ.

Nếu không tiếp tục hát, đoạn này sẽ vô duyên vô cớ mà bỏ trống mất.

Điều ngột ngạt hơn nữa là, người hát tiếp theo là Hoàng Việt Như. Tâm lý của cậu ta vốn đã rất tệ từ hồi luyện tập rồi, nếu mặc kệ thì có thể sẽ lặp lại thảm án.

Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng cứu vãn tình hình.

Lại Vũ Đông chẳng kịp suy nghĩ nhiều, may mắn là hắn thuộc làu lời bài hát đến nỗi mỗi đoạn đều như solo của mình vậy. Hắn lập tức cất tiếng hát tiếp câu thứ hai của Tằng Khải.

"Gặp gỡ khoảnh khắc rung động này..."

Vốn dĩ lên sân khấu biểu diễn đã rất căng thẳng, đồng đội đột ngột gây ra kinh hãi khiến nhịp tim của Lại Vũ Đông tăng vọt, giọng hát hơi kém ổn định so với lúc solo ban nãy. Cũng may là không ảnh hưởng nhiều, hắn cố gắng bình tĩnh lại, vừa hát vừa điều chỉnh.

Đến câu thứ ba, Triệu Diệc Phong giơ micro tay lên đỡ giọng cho Lại Vũ Đông, tựa như một tấm lá chắn vững chắc nâng đỡ giọng hát của hắn, giúp hắn yên tâm dũng cảm hát tiếp mà không cần lo lắng gì.

Lần đầu hát một phần chưa từng tập luyện, phản ứng của Lại Vũ Đông có thể chấm điểm gần tuyệt đối. Phân đoạn này vũ đạo của hắn còn mạnh mẽ hơn cả Tằng Khải, nhưng phần cứu nguy lại không làm ảnh hưởng chút nào đến tổng thể màn trình diễn.

Cho đến khi phần này kết thúc, Tằng Khải vẫn không cất tiếng lần nào. Không biết là cậu ta chưa hoàn hồn, không tài nào nhớ ra lời bài hát, hay là khí thế của cậu ta không đủ để giành lại phần của mình.

Lại Vũ Đông thuận lợi hát xong câu cuối cùng.

Hoàng Việt Như lập tức mở miệng hát tiếp, ban nãy cậu ta ở phía sau bị Tằng Khải dọa cho không nhẹ, may mà có đồng đội ra tay giúp đỡ, nếu không cậu ta cũng căng thẳng đến quên lời rồi.

Những phần biểu diễn tiếp theo không ai mắc lỗi nữa.

Buổi diễn tưởng chừng như kéo dài cả thế kỷ cuối cùng cũng kết thúc. Khi nhạc dừng, Lại Vũ Đông giữ nguyên tư thế quỳ một gối, nghiêng đầu nhìn về trung tâm sân khấu, chờ ống kính lướt qua để ghi lại từng gương mặt cận cảnh.

Vào khoảnh khắc ống kính lia tới hắn, hắn biến bi phẫn thành một cái nháy mắt, nở một nụ cười hoàn toàn trái ngược với tâm trạng.

Cầu cho thế gian này đừng có thêm sự cố sân khấu nào nữa.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 89: Có chút tức giận.



Kết thúc tiết mục, nhóm A rời khỏi sân khấu qua lối cầu thang, nhường sân khấu lại cho nhân vật chính của 《Peppermint》– nhóm B.

Trên sân khấu nhiệt huyết sục sôi, còn dưới sân khấu là bầu không khí ảm đạm. Hai người mắc lỗi cúi gằm mặt không dám lên tiếng. Nhóm của họ vốn đã không có cửa thắng, giờ thì đến vai phụ cũng không xứng, tả tơi như chiếc lá mục, thủng lỗ chỗ.

Cuối cùng, Triệu Diệc Phong là người phá vỡ sự im lặng. Anh dang rộng vòng tay ôm lấy từng người một, dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi: "Kết quả không quan trọng, mọi người vất vả rồi."

Đến lượt Lại Vũ Đông, hắn chủ động tiến lên một bước ôm Triệu Diệc Phong, cảm ơn vì đã ra tay giúp đỡ trên sân khấu: "Cảm ơn anh."

“Không phải cậu mới là người nên được cảm ơn sao?” Triệu Diệc Phong thuận tay vỗ nhẹ lưng hắn, thái độ chân thành hơn hẳn lúc an ủi những người khác. “Làm tốt lắm, tiến bộ nhiều đó.”

“Yuki! Nhờ cậu cả đấy!” Chu Thụy lao đến như tên bắn, túm lấy tay Lại Vũ Đông lắc lia lịa, mặt đầy phấn khích: “Lúc đó đầu tôi trống rỗng luôn, chẳng nghĩ ra gì cả! May mà cậu phản ứng kịp thời!”

"Tôi còn tưởng đoạn của Tằng Khải chỉ có một câu chứ." Chử Thiên Dịch mượn lời nói đùa để ám chỉ một người đồng đội mà anh đã không vừa mắt từ lâu: “Tôi thấy sao khác với lúc tập dợt quá vậy?”

Trong vòng vây của ba người, Lại Vũ Đông được tâng bốc đến mức có chút ngại ngùng, hắn cảm thấy mình chẳng làm gì ghê gớm cả.

Gọi là "cứu vớt tình hình" thì hơi quá, vì thật ra lúc hát cũng có chút sai sót, chính hắn cũng nhận ra giọng mình hơi run. May mà dựa vào tâm lý và lớp lót âm thanh để điều chỉnh lại, nhưng cũng chỉ cất tiếng hát được vài giây là xong.

Hơn nữa, hắn chỉ là không muốn để cả nhóm thất bại quá thảm hại, bởi vì hắn rất coi trọng tính toàn vẹn của sân khấu, dù có thể không đủ hoàn hảo, cũng phải lấp đầy phần còn thiếu.

Nghĩ đến đây, đôi mắt xanh lục khẽ liếc nhìn về phía Tằng Khải. Trùng hợp làm sao, lại vô tình bốn mắt nhìn nhau.

Thấy đối phương có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lại Vũ Đông – vốn rất giỏi đọc không khí – không tỏ ra thương cảm. Hắn học theo thái độ mà người ta từng dành cho mình trong cầu thang trước đó, lạnh nhạt dời ánh mắt đi, giả vờ như mình là một cậu người nước ngoài không hiểu chuyện đời.

Có chút tức giận.

Ngay cả Lương Chi Thịnh, người đã qua loa cho xong buổi diễn đầu tiên và ngủ nướng trong kỳ thi chủ đề, mấy ngày nay cũng đã thức khuya luyện tập, cố gắng không kéo tụt tiến độ, thì mấy người đồng đội của hắn cứ như đang mộng du trên sân khấu vậy, hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Nếu đồng đội không mắc lỗi, những chuyện không vui trước đó có thể xóa bỏ, Lại Vũ Đông không phải là người dễ nổi giận, hơn nữa hắn có thể hiểu được nguyên nhân đằng sau những bất đồng và giận dỗi nhỏ nhặt của họ trong những ngày này, việc họ không tin tưởng và thậm chí có thành kiến với mình là điều hợp lý.

Lùi một vạn bước mà nói, sai sót của La Phi Nhiên là do thực lực và tâm lý hạn chế khả năng phát huy, cậu ta dù có căng thẳng đến đâu cũng hoàn thành phần của mình không sai lời.

Nhưng Tằng Khải lại quên sạch lời.

Nếu không có người cứu, sợ là đến câu thứ tư cũng chưa hát nổi.

Dù tai nghe có rơi ra giữa chừng thì cũng quá vô lý. Nếu luyện đủ kỹ, nhờ vào phản xạ cơ bắp cũng vẫn hát được. Huống hồ tai nghe của cậu ta rơi ra đâu phải ngay lúc đang hát, phía trước còn hai câu làm đệm, mấy giây đó hoàn toàn đủ để chuẩn bị.

Có lẽ vì lời bài hát của cậu ta không chỉ có bốn câu, nên mới dám không trân trọng cơ hội.

Ba câu hát mà Lại Vũ Đông cứu vãn còn nhiều hơn cả phần gốc của mình.

Nghĩ đến cảnh trước đó họ tranh giành lời hát kịch liệt thế nào, giờ chỉ thấy mỉa mai.



Góc nhìn chuyển sang sân khấu.

Nếu nói sân khấu của nhóm A như khu vườn sau huyền ảo, thì sân khấu của nhóm B lại như một công viên mùa hè rực nắng.

Tổ chương trình mang hẳn một chiếc xe kem màu trắng – hồng lên sân khấu, trên nóc còn buộc chùm bóng bay. Bên cạnh là bộ bàn ghế gấp màu hồng nhạt, ba tầng đài phun kiểu Âu rải đầy hoa tươi đủ sắc màu, từng chi tiết đều tái hiện đúng tinh thần MV bản gốc.

Ngồi đúng vị trí của Lại Vũ Đông là Mạc Lê – người giữ vị trí center. Anh ngồi trên chiếc ghế gấp cạnh xe kem, tay chống cằm lên bàn, tạo dáng như đang buồn ngủ trong một buổi chiều oi ả.

Nhạc dạo vang lên, Mạc Lê uể oải ngồi thẳng dậy, theo nhịp nhạc thực hiện một đoạn vũ đạo nửa thân trên nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút.

Không hổ là người hát gốc.

"Nói thật, tôi thấy thiết kế xích đu hay hơn, rất dễ gây ấn tượng," Triệu Diệc Phong khách quan nhận xét.

Nhắc đến chuyện này, Lại Vũ Đông không khỏi thở dài một tiếng: "Xích đu không vững."

Chỉ cần động tác của hắn hơi lớn một chút, chiếc xích đu rỗng nhẹ bẫng kia liền lắc lư trước sau, buổi diễn tập hôm qua làm hắn lắc đến chóng mặt, vì vậy hôm nay trên sân khấu đặc biệt cẩn thận dè dặt.

Kết quả là vốn dĩ tay chân hắn đã không linh hoạt, giờ lại càng cứng ngắc hơn, và tất nhiên lại bị dân mạng trên livestream chê như robot. Nhưng nếu xem bản quay trong phòng tập được phát sau đó, ngồi trên ghế thường, hắn đâu có gượng gạo như trên sân khấu đâu.

Lại Vũ Đông nghĩ mãi không ra, loại thiết kế sân khấu tăng độ khó này không thể giao cho Mạc Lê sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back