Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam

Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 60: Mê tín là không tốt



Hỏi, phải làm sao khi bắt gặp bạn cùng phòng tính khí thất thường đang khóc trong nhà vệ sinh?

Kế hoạch ban đầu của Lại Vũ Đông là thừa lúc chưa bị phát hiện thì lặng lẽ rời khỏi hiện trường, sau đó đợi Lý Tự bình tĩnh lại rồi nói bóng nói gió một chút, nếu cậu ấy cứ mãi tiêu cực thì hắn sẽ nghĩ cách giúp đỡ.

Những người trẻ tuổi nóng nảy và thẳng thắn như Lý Tự thường có lòng tự trọng cao, việc nhịn đến tận bây giờ mới trốn vào nhà vệ sinh khuất camera để khóc là minh chứng rõ nhất, kết quả lại xui xẻo bị bạn cùng phòng bắt gặp.

Xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ xử lý không khéo lại khiến người ta thẹn quá hóa giận, tạm thời lảng tránh là lựa chọn tốt nhất.

Còn chuyện "quay lại để lặng lẽ giúp đỡ", thực ra có thể bỏ qua, bởi độ khó của việc này gần như tương đương với việc an ủi tại chỗ. Nhưng vì Lý Tự từng lên tiếng giúp hắn một lần, nên Lại Vũ Đông không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hết thảy tiền đề đều được xây dựng trên giả thiết tốt đẹp "thừa lúc chưa bị phát hiện".

Vấn đề bây giờ là—

Hắn nên hóa giải sự lúng túng này như thế nào?

Ở cửa nhà vệ sinh, hai bóng hình, một vàng một đỏ, cứ đứng im như thời gian ngừng trôi.

So với Lại Vũ Đông đang ôm hai ly mì ăn liền và trầm tư suy nghĩ, thì biểu cảm của Lý Tự lại như thể vừa nuốt phải một con ruồi sống – khó chịu cực kỳ. Cậu ta kinh ngạc trừng lớn mắt, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.

Đến khi cậu chậm nửa nhịp phản ứng lại, cậu nắm chặt hai đấm, nhíu mày bày ra vẻ mặt hung dữ, giống như loài mèo xù lông cong lưng cảnh cáo người khác không được đến gần.

Người bình thường có lẽ sẽ cười gượng rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Nhưng cách này chỉ khiến hai người dưới cùng một mái hiên rơi vào cảnh khó xử, người không biết chuyện có lẽ sẽ cho rằng hai người họ đã xảy ra chuyện gì mờ ám.

Cho nên, Lại Vũ Đông giả vờ như không thấy gì cả, giơ lên một ly mì ăn liền, nhẫn tâm “hi sinh” phần của mình rồi hỏi:

"Ăn không? Chia cho cậu một nửa."

Hết cách, muốn chia cũng chỉ có thể chia phần của mình, dù sao đây cũng là mì gói của Chu Thuỵ.

"..."

Lý Tự im lặng vài giây, cậu luống cuống dùng tay áo lau nước mắt, giọng nói sau khi khóc mang theo một chút khàn khàn: "Không ăn."

Thấy thiếu niên tóc đỏ lau đến mặt mũi tèm lem, Lại Vũ Đông lấy từ trong túi ra một bao khăn giấy đưa cho cậu: "Nước mũi dính lên áo rồi kìa."

Lý Tự tay chân lúng túng kiểm tra một lượt, ngoài việc tay áo dính chút nước thì chẳng có gì, phát hiện bị lừa, cậu trợn mắt nhìn: "Không có! Tôi đâu phải học sinh tiểu học!"

Đối mặt với lời phản bác của bạn cùng phòng, Lại Vũ Đông không biết nên cười hay không nên cười, hắn không ngờ một câu nói đùa vu vơ lại bị cậu coi là thật.

Hắn bất lực đẩy gói khăn giấy về phía trước thêm chút nữa: “Dù sao cũng lau qua đi.”

"..."

Lý Tự buồn bực giật lấy gói giấy, rút một tờ lau sạch mặt mũi. Dọn dẹp xong xuôi, cậu chỉ để lại một câu “Cậu đừng nói với ai đấy”, rồi quay đầu rời khỏi nhà vệ sinh.

Lại Vũ Đông nghĩ bụng chuyện này hắn cũng đâu cần phải nói với ai.

Xem ra hắn đoán đúng, tính cách của cậu bạn cùng phòng này đúng là kiểu luôn để ý ánh mắt người khác.

Tạm gác lại sự cố nhỏ này, Lại Vũ Đông và Chu Thuỵ sau khi trở về đã bàn bạc rồi quyết định xuống nhà ăn ở lầu một để hưởng thụ, giờ này cơ bản ai cũng ăn xong cả rồi, không cần lo sẽ có người khác “mỗi người một đũa” chia nhau hết ly mì.

Không thể trách bọn họ keo kiệt, mì gói ở đây là một loại tài nguyên khan hiếm sánh ngang với vàng.

【Má ơi, hai người họ lén lút ăn đêm kìa!】

【Tui đã nói rồi mà, lúc nãy Chu Thuỵ lén lén lút lút tìm Yuki làm gì, thì ra là nửa đêm thả độc】

【Ở một khía cạnh nào đó, sẵn sàng chia sẻ mì gói là tình anh em sinh tử rồi đấy】

【Đừng nâng giá trị của mì gói lên khoa trương vậy chứ kkkkk】

Lại Vũ Đông cảm thấy không hề khoa trương chút nào.

Mì bò cay nóng hôi hổi tỏa ra mùi thơm quyến rũ, hắn mang tâm trạng thành kính mà thưởng thức tỉ mỉ từng sợi mì và nước dùng, cứ như đây là lần đầu tiên trong đời được nếm món cao lương mỹ vị.

Chưa hết, Chu Thụy còn mang đến một hộp mì bò béo sốt vàng đổi với hắn, đúng là hưởng thụ đôi đường về vị giác.

“Tôi còn mang thêm thứ khác nữa.” Chu Thụy húp một ngụm nước mì rồi nói: “Tôi chuẩn bị theo từng giai đoạn — mỗi vòng thi xong lại ăn mừng một lần. Đợi khi công diễn vòng một kết thúc, tôi với cậu lại ăn mừng tiếp.”

"Còn mang theo gì nữa?" Lại Vũ Đông hỏi.

Chu Thụy giơ ngón tay ra đếm: “Miến chua cay, gói đồ ăn sẵn, lẩu tự sôi…”

Lại Vũ Đông giơ ngón cái với ánh mắt thán phục: “Phiên bản ăn liền của Tiểu Đầu Bếp Trung Hoa.”

【Tôi chịu rồi, Yuki đúng là có khiếu hài hước thật】

【Chu Thụy chắc nghĩ tổ chương trình không lo cơm nước cho người ta ấy mà hahahaha】

【Những món kia thì còn hiểu được, mà mang cả gói đồ ăn sẵn nữa thì... chịu luôn】

Ăn xong bữa khuya, hai người chia tay nhau ở tầng bốn.

Trùng hợp là, ký túc xá của Chu Thụy cũng ở cuối hành lang, nhưng là phòng 404 mười người, từng bị cậu ta chê bai không may mắn mấy lần.

404 Not Found, nghe cứ như bị gán thẳng debuff vậy.

Nhưng mê tín là không tốt.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 61: Tình huống gì đây?



Phòng 707.

Lương Chi Thịnh ôm một cái bảng trắng lôi ra từ góc phòng, sau khi lau sạch sẽ thì định treo lên móc sau cửa. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếp đó là tiếng cửa mở.

Là Lại Vũ Đông đã về.

"Yuki, về đúng lúc lắm." Lương Chi Thịnh gõ gõ vào tấm bảng trắng trong lòng, "Chúng ta cần phải lập ra nội quy phòng."

Lại Vũ Đông nhường đường: "Được."

Từ Án và Lý Tự đang chơi bắt rùa ở trước bàn học, mỗi người nắm trong tay mấy lá bài cuối cùng, trên bàn bày la liệt những đôi bài đã thành.

Lại Vũ Đông ngồi ở mép giường bất động thanh sắc quan sát hai người, người sau thoạt nhìn cảm xúc ổn định, cứ như những chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh chỉ là ảo giác của hắn.

Hy vọng cậu ta thật sự không sao.

Lương Chi Thịnh viết mấy chữ to "Công ước phòng 707" lên đầu tấm bảng trắng rồi quay người nhìn hai bạn cùng phòng đang đánh bài và một người đang xem, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đang dạy ở nhà trẻ: "Nào, mỗi người đề một điều. Tôi đề một điều trước, không được vứt rác bừa bãi."

Lý Tự rút một lá bài: "Giữ im lặng sau khi tắt đèn."

"Ừm..." Từ Án cũng rút một lá bài, vừa khéo thành một đôi rút ra, "Không được tùy tiện động vào đồ của người khác?"

"Chung sống hòa bình." Lại Vũ Đông nghĩ không ra yêu cầu nào khác.

Không khó để nhận ra, mỗi điều luật đưa ra đều có liên hệ chặt chẽ với tính cách của người nêu.

Đến vòng thứ hai thì Lại Vũ Đông đã bỏ cuộc, Từ Án thì bỏ cuộc ở vòng thứ ba, ngược lại Lương Chi Thịnh lại viết hết điều này đến điều khác về yêu cầu vệ sinh lên bảng trắng, ví dụ như luân phiên dọn vệ sinh, đổ thùng rác kịp thời, v.v.

【Lương Chi Thịnh là người phụ trách dọn dẹp rồi hahaha】

【Cảm giác Yuki tính cách tốt ghê, chỉ nêu mỗi một yêu cầu, mà còn là sống hòa thuận nữa】

【Người hướng nội cần một môi trường thân thiện】

Viết điều cuối cùng cũng là điều duy nhất không liên quan đến vệ sinh "Mỗi ngày vui vẻ", Lương Chi Thịnh treo tấm bảng trắng sau cửa, đại công cáo thành vỗ vỗ tay: "Sau này mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn."

Đáp lại cậu là ba người đáp lời qua loa, bọn họ đang căng thẳng k*ch th*ch vây quanh xem Lý Tự rút lá bài cuối cùng.

"Yes!" Lý Tự ném hai lá bài trong tay lên bàn, "Thắng rồi! Lật kèo!"

Hai người còn lại nhiệt tình vỗ tay.

Lương Chi Thịnh: "..."

Lương Chi Thịnh: “Ờm, hay là xếp thứ tự tuổi tác nhỉ?”

Hắn nghi ngờ mình đang sống chung với ba đứa con nít.

Lý Tự: “Tôi vừa mới mừng sinh nhật mười tám xong.”

Lại Vũ Đông: "Mười chín."

Từ Án: "Để tôi tính... ừm... hai mươi mốt tuổi."

Lương Chi Thịnh hai mươi lăm tuổi không muốn nói chuyện.

...

Một chương trình tuyển chọn tài năng hợp lệ, ngoài việc ghi hình thông thường và sân khấu công diễn ra, tư liệu hậu trường là một phần vô cùng quan trọng, bao gồm các trò chơi nhỏ, nhật ký ký túc xá, sinh hoạt luyện tập hàng ngày, v.v.

Vào những ngày không chiếu tập chính, tung ra tư liệu hậu trường để giữ chân khán giả, khán giả lấy ra xem như món ăn vặt điện tử, không chỉ được gặp gỡ những thực tập sinh mới mẻ, mà còn có thể hiểu rõ hơn về con người họ ngoài đời.

Vì vậy, ngoài những đoạn phim cắt ra từ sinh hoạt hàng ngày, tư liệu hậu trường được ghi hình riêng không cung cấp phát sóng trực tiếp.

Có nghĩa là bình luận lại bị đóng.

Hôm nay quay là một khâu không thể thiếu trong tư liệu, chính là thử thách hộp kinh dị.

Tổng cộng 101 thực tập sinh, do tổ đạo diễn chỉ định ghép cặp từng đôi, còn dư một người thì ghép đơn. Luật chơi: hai người cùng lúc thò tay vào hộp kinh dị, dựa vào xúc giác để đoán vật thể bên trong, ai đoán đúng trước trong vòng một phút sẽ thắng. Người thắng sẽ được thưởng “quyền đăng ảnh selfie công khai gửi fan - gọi là ‘Người tìm sao’”.

Trước khi quay chính thức, ai cũng không biết bạn cặp của mình là ai, Lại Vũ Đông cầu nguyện tốt nhất là mấy người quen thuộc kia, hoặc là thực tập sinh có tính cách tốt cũng được.

Xin thứ lỗi cho hắn không thể tưởng tượng nổi cảnh mình và Tằng Khải cùng chơi hộp kinh dị, mức độ xấu hổ chỉ đứng sau việc bắt gặp Lý Tự đang khóc.

Lời cầu nguyện chân thành đã được đáp lại.

“Nhóm tiếp theo: Miura Yuki, Khúc Hân Trình.”

Lại Vũ Đông thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc với Khúc Hân Trình, nhưng hai nhãn "người tốt bụng" và "đẹp trai" đã ăn sâu vào lòng người, nhìn thế nào cũng không phải kiểu khó ở chung, vận may có thể so với rút được SSR.

Cũng có thể là tổ chương trình cố ý sắp xếp vì tính chủ đề.

Mục đích không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Khúc Hân Trình bị dân mạng trêu là thái tử bước vào phòng thu, kiểu tóc rối nhẹ phong cách Nhật Bản càng làm nổi bật vẻ trẻ trung của cậu, gương mặt lọt top đẹp trai nhất trong số các thực tập sinh khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh hoàng tử học đường. Nhưng không hiểu vì sao cậu lại căng thẳng một cách rõ rệt. Khi trông thấy bạn cặp đã đến trước, toàn thân cậu lập tức cứng đờ.

Lại Vũ Đông định chủ động bắt chuyện, không ngờ chưa kịp mở miệng thì đối phương đã trịnh trọng đọc một đoạn giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, vài từ còn nói vấp.

Lại Vũ Đông: "..."

Tình huống gì đây?

Phản ứng đầu tiên của hắn là: Lẽ nào đây là yêu cầu của tổ chương trình để hướng đến thị trường quốc tế?

Vậy hắn cũng cần phải nói một đoạn sao?

Thấy thiếu niên tóc vàng nhạt vẻ mặt mờ mịt, Khúc Hân Trình lộ vẻ thất bại: "Là do tiếng Anh của tôi quá kém nên cậu không hiểu sao...?"

"Hiểu mà." Lại Vũ Đông vội phủ nhận, hắn còn không muốn xác nhận nhân thiết học tra.

"Hả?"

Lại Vũ Đông đoán được đại khái nguyên nhân Khúc Hân Trình không đi theo lẽ thường, phỏng chừng là tưởng hắn không hiểu tiếng Trung, nên cố ý chuẩn bị một đoạn như vậy, rất phù hợp với tính cách của cậu.

Ý tốt thì có, nhưng trước tiên phải hỏi người ta đã.

Vốn dĩ hắn không căng thẳng, đột nhiên có màn này làm hắn trở tay không kịp, khiến hắn giống như bị đối phương lây cảm xúc, bỗng thấy hồi hộp và cứng người!

Để tránh tình huống tiếp tục vượt khỏi tầm kiểm soát, Lại Vũ Đông dứt khoát tuyên bố: “Nói tiếng Trung đi.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 62: Hộp kinh dị



Buổi ghi hình chính thức bắt đầu, Khúc Hân Trình và Lại Vũ Đông đứng hai bên trái phải trước “Chiếc hộp kinh dị”, lần lượt giới thiệu bản thân trước ống kính.

“Chào mọi người, tôi là Khúc Hân Trình đến từ Giải Trí Thiên Hoa.”

“Tôi là Miura Yuki đến từ Giải Trí LVD.”

Nhân viên bấm nút đếm ngược một phút.

Hộp kinh dị, danh như ý nghĩa, khiến người ta sinh lòng sợ hãi vì những điều chưa biết. Những người nhát gan chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ tự dọa mình, còn mấy chương trình tạp kỹ "chơi lớn" ở nước ngoài thậm chí còn cho vào những thứ kỳ quái, ví dụ như ếch ương, lươn... những sinh vật sống không mấy thân thiện với thị giác lẫn xúc giác.

Lại Vũ Đông không cho rằng đạo cụ mà tổ chương trình chuẩn bị sẽ quá đáng, dù có dọa người thì cũng chỉ ở mức chuột giả, sâu giả, hải sâm... không nằm trong phạm vi có thể làm hắn sợ.

Lại Vũ Đông khá gan dạ.

Hắn nghiêng người nhìn vào lỗ tròn bên hông chiếc hộp, còn chưa nhét được hết một ngón tay vào thì bỗng dưng một tiếng thét kinh hãi vang lên khiến hắn giật mình, tựa như bị phản dame ngay lập tức.

“Aaaa! AAAA!!!”

Lại Vũ Đông: “……”

Động tĩnh gì vậy?

Lại Vũ Đông câm nín nhìn cậu thiếu niên tóc đen đang "nhảy" popping một đoạn, tiếng thét chói tai có sức lan tỏa cực lớn, hắn suýt chút nữa đã nghi ngờ có phải mình đã sớm tiến vào phó bản tiếp theo, sờ phải thứ gì đó đầy máu me cần phải che mờ hay không.

Hắn dùng ánh mắt hỏi đối phương đã sờ trúng thứ gì.

Khúc Hân Trình cười ngượng: “Còn… còn chưa chạm vào.”

“……”

Được thôi, xem ra vị cộng sự này là kiểu người điển hình đến nhà ma còn đáng sợ hơn cả ma.

Lại Vũ Đông đưa tay vào trong hộp, đầu ngón tay chạm phải một khối vật thể lạnh lẽo. Hắn dùng lòng bàn tay áp vào để xác định hình dạng – đó là một vật đựng hình bát, thứ cần đoán đang nằm trong đó.

Ngón tay lần theo miệng bát đi xuống – bên trong là chất lỏng lạnh lạnh.

Là thứ cần ngâm trong nước sao?

“WOAAAAAA!!!”

Bên tai vang lên tiếng hét vọt thẳng lên thóp, Khúc Hân Trình nhảy còn xa hơn lúc nãy, nửa người đã ngoài phạm vi ghi hình của máy quay, giọng run rẩy như sắp khóc: “Lạnh… lạnh quá…”

"Là nước." Lại Vũ Đông bình tĩnh đáp, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ hốt hoảng của đối phương.

"Nước... nước hả...?"

Lại Vũ Đông tiếp tục dò dẫm, hắn đã dần quen với những tiếng hét không theo quy luật vang lên bên cạnh. Trong tầm mắt hắn, Khúc Hân Trình cứ thò tay ra lại rụt về như bị điện giật, hắn phải cố gắng lắm mới không phá lên cười ngay trước mặt người ta.

Vật thể hình khối trơn nhẵn.

Cảm giác khi chạm vào hơi mềm.

Lại Vũ Đông giơ tay đoán: “Đậu hũ?”

“Trả lời sai.”

Cùng lúc đó, Khúc Hân Trình vượt qua vô vàn khó khăn tâm lý, cậu dũng cảm dùng đầu ngón tay chấm hai cái hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, tự tin giơ tay đáp: "Rong biển!"

Lại Vũ Đông: “Đó là tay tôi.”

Khúc Hân Trình: “…Xin lỗi.”

Thậm chí còn không cần nhân viên công tác nói trả lời sai.

“Thạch.”

“Miến to.”

“Sữa chưng hai lớp.”



Khúc Hân Trình liên tục đưa ra nhiều đáp án sai, thời gian một phút cũng sắp hết. Lại Vũ Đông bỗng nảy ra ý tưởng, đưa tay chạm mùi rồi ngửi thử. Mùi tanh nhẹ thoang thoảng khiến hắn lập tức ngộ ra.

“Huyết vịt.”

“Trả lời chính xác.”

“Đỉnh thật đó!” Khúc Hân Trình vừa vỗ tay tán thưởng vừa đi về phía mặt trước chiếc hộp đã được mở ra: “Đúng là huyết vịt! Tôi hoàn toàn không nghĩ tới luôn.”

Lại Vũ Đông thầm nghĩ, ăn lẩu nhiều thì vậy đó.

Vả lại Khúc Hân Trình gần như đã loại trừ hết mọi đáp án có thể, những gì còn lại chẳng còn mấy lựa chọn.

Cuối cùng, người chiến thắng trong trò chơi – Lại Vũ Đông – được nhận phần thưởng: một chiếc bờm tai và sừng tuần lộc lông xù. Hắn chụp lại ba tấm ảnh selfie siêu dễ thương, cực kỳ có tâm để “bán manh”.

Tối hôm sau, tài khoản chính thức của 《Đăng Phong Tạo Tinh》 cập nhật video tổng hợp thử thách “hộp kinh dị”.

Do tổ hợp “mỹ nam” Lại Vũ Đông và Khúc Hân Trình quá nổi bật, không ít người vừa nhìn thấy ảnh bìa đã “tách” một cái nhấn vào xem, lượt xem tăng vọt, vượt qua tổ của Triệu Diệc Phong và Giang Dương Phàm có lượng fan đông đảo nhất, vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.

Dĩ nhiên, còn có một nguyên nhân khác: hiệu quả chương trình của tổ này thực sự quá đỉnh.

Rất nhiều khán giả không có kiên nhẫn xem hết cả năm mươi hai tổ, chỉ chọn lọc những tuyển thủ họ yêu thích hoặc thấy hài hước để xem. Và tổ này vinh dự được liệt vào danh sách “nhất định phải xem”.

Một hình thức “truyền giáo” kỳ quặc cũng bắt đầu xuất hiện.

……

【Chủ đề】: Không lẽ còn người chưa xem thử thách hộp kinh dị của Miura Yuki và Khúc Hân Trình hả trời?!

Chủ thớt

Tôi nói trước, tôi không phải fan của ai trong hai người họ, nhưng tổ này thực sự quá hài. Ngay từ lúc hai người gặp mặt đã mắc cười không chịu nổi rồi. Tại sao Thái tử Khúc lại lên tiếng chào Yuki bằng tiếng Anh chứ, trời ơi tôi cười xỉu!

1L

Phụt, Tiểu Khúc tưởng Yuki là người nước ngoài hả?

2L

Hình như đúng là Yuki chưa từng nói rõ vụ này.

3L

Ủa bình thường mà, ai rảnh rỗi đi gặp người ta là phải nói “Tôi là người Trung Quốc” chứ?

4L

Tui nghi có khi nhiều thí sinh khác cũng tưởng Yuki là người nước ngoài luôn ấy…

5L

Yuki: Mấy người ổn không vậy? Đây là China mà.jpg

6L

Mấy bạn đang nói vụ huyết vịt đó hả /doge

7L

Tiểu Khúc la thảm thiết quá trời luôn trời ơi tui chịu không nổi

8L

Thái tử gào thét thì đã đủ hài rồi, ai ngờ Yuki đứng một bên nhìn như đang xem trò hề vậy, không nhúc nhích gì hết, hai cảnh đó ghép lại đúng là đỉnh cao hài hước.

9L

Yuki: Tui không hiểu, cũng không thấy sốc lắm.

10L

Nhưng mà tôi không nghĩ Yuki gan to dữ vậy đó, tưởng cậu ấy cũng sẽ phản ứng kiểu Tiểu Khúc, thất vọng ghê, tôi cũng muốn thấy bà xã của tôi hoảng loạn chạy vòng vòng /khóc

11L

Cái người lần đầu đeo lens mà dám gỡ ra trong một giây á? Hỏi gan ai to hơn?

12L

Bộ mấy bạn không coi livestream hả? Yuki gan lớn dữ lắm. Hôm qua cậu ấy còn giúp phòng 706 đập côn trùng nữa kìa. Bốn người kia sợ muốn chết, còn cậu ấy thì bình tĩnh lấy dép đập chết con bọ, sau đó còn chu đáo dùng khăn giấy dọn hiện trường luôn. 2333

13L

Cười xỉu, phòng 706 có ai vậy?

14L

Trả lời bạn trên: Lưu Khải Sơ, Kim Hi Hằng, Tô Tuấn Triết, Hoàng Việt Như

15L

Sao không ai nhắc đến “rong biển” hết vậy? Đoạn đó tui thực sự không nhịn được!

16L

Trời ơi bạn vừa nói là tui nhớ ra liền, trong đầu toàn là Yuki nói câu “Đó là tay tôi.”

17L

Đừng nhắc nữa, “rong biển” ít ra là lần tiếp xúc thân thể duy nhất của hai người luôn đó!

18L

Aaaa tui cũng muốn cà khịa chuyện này! Tổ tiết mục ghép hai người vào một đội là để mấy người v**t v* miếng tiết canh đó hả?!

19L

+1, mấy tổ khác đều nắm tay nhau rồi, hai người bọn họ vẫn còn ở đó "rong biển" hhhhhh

20L

Có tổ thì nghiêm túc bán hint, có tổ thì nghiêm túc làm đề, ai cũng có tương lai tươi đẹp.

21L

Hai đứa ngốc không hiểu hint fan-service là gì hết.

22L

Không sao cả, trai đẹp chung khung hình là đủ mãn nguyện rồi.

23L

Nói nhỏ một câu, chương trình sắp phát thêm tư liệu mới đó, là ảnh selfie của các thí sinh thắng thử thách hộp kinh dị, ảnh của Yuki cũng có luôn.

24L

Trời ơi, vô coi liền, Yuki đúng là biết cách "kinh doanh" quá đi.

25L

Không nói nên lời nữa rồi, Miura Yuki sao mà đẹp trai quá vậy!!! TUT

26L

Tui xỉu ngang với vẻ đáng yêu của “nai con” Yuki mất tiêu rồi

27L

Cool boy mà bán manh thì đúng là sát thương trí mạng đó! Chụp hình siêu biết cách tạo hình, nếu debut chắc chắn photocard sẽ đội giá ngút trời luôn…

28L

Hu hu hu tui cũng muốn có ảnh selfie của Thái tử Khúc nữa!

29L

Tiểu Khúc: Đang la hét, xin đừng làm phiền.

30L

Tiểu Khúc: Rong biển, xin đừng làm phiền.

31L

Lạy mọi người đừng nhắc tới rong biển nữa, tui chịu hết nổi rồi hahahahaha
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 63: Đánh giá theo nhóm



Bài hát chủ đề vừa tạm khép lại, Lại Vũ Đông vẫn chưa có thời gian thảnh thơi. Mỗi ngày hắn đều quay cuồng giữa các buổi chụp hình và luyện hát luyện nhảy, lịch trình kín mít. Khác biệt duy nhất so với trước kia là giờ hắn đã ngủ đủ giấc hơn.

Không thể vì chưa đến đợt đánh giá mà lơi lỏng, đợi đến khi lên sân khấu tập luyện cùng nhóm mới phát hiện nền tảng của mình quá yếu thì đã muộn rồi.

Vì vậy, hắn xin chỉ dạy thanh nhạc từ Từ Án cùng phòng, nhảy thì học từ Tô Tuấn Triết và Kim Hi Hằng ở phòng bên cạnh.

Từ Án mở hẳn lớp dạy thanh nhạc mini tại phòng 707, đến cả Lương Chi Thịnh vốn lười chảy thây cũng chịu bò ra khỏi chăn lúc lên lớp để tham gia. Tính thêm một người thường xuyên qua chơi là Chu Thụy, bốn người xếp thành hàng ngồi trước “thầy giáo Từ”, không khí học tập rất tích cực.

Điều bất ngờ là chiếc đàn organ đặt cạnh vali không phải của Từ Án, mà là của Lương Chi Thịnh.

Chính chủ tuyên bố bản thân không rành chơi đàn, mang theo chỉ để cho... có phong cách.

Còn về lớp nhảy, việc Lại Vũ Đông có duyên với Kim Hi Hằng hoàn toàn là một chuyện ngoài dự tính.

Hôm đó, hắn đi ngang phòng 706 thì bị một chuỗi tiếng thét không kém gì Khúc Hân Trình dọa cho giật mình. Vừa định gõ cửa hỏi xem có chuyện gì, thì Lưu Khải Sơ như thấy cứu tinh lao ra khỏi phòng, túm lấy hắn, nói là có một con côn trùng rơi lên giường của Kim Hi Hằng.

Lại Vũ Đông: “…”

Bốn người trong phòng mà không ai dám đập con bọ à?

Nhờ “thành tích vĩ đại” là xử lý xong con côn trùng, Lại Vũ Đông đổi được một tấm vé vào lớp nhảy của thầy Kim.

Đùa thôi.

Thật ra là Kim Hi Hằng vốn định thực hiện lời hứa dạy Lưu Khải Sơ học nhảy, Tô Tuấn Triết nhân cơ hội đó liền tranh thủ “tiếp thị”. Dù sao cậu cũng không thể dành phần lớn thời gian chỉ để kèm cặp Lại Vũ Đông và Chu Thụy, có thêm một người chia sẻ là tốt nhất.

Thế là, Tô Tuấn Triết bắt đầu ca ngợi Kim Hi Hằng từ đầu đến cuối: kỹ năng nhảy siêu đỉnh, dạy học cực chuyên nghiệp. Rồi cậu lại khen Lại Vũ Đông từ đầu đến cuối: nỗ lực luyện tập không ngừng, tiến bộ thần tốc, thậm chí còn đặc biệt nhấn mạnh một điểm mà chính chủ cũng không biết – cực kỳ đam mê nhảy múa.

Thế là hai người bọn họ… mơ mơ hồ hồ bị kéo vào lớp.

Tô Tuấn Triết hăng hái cổ vũ: “Cố lên! Hiện tại là main dancer và tương lai là main dancer!”

Khóe miệng Kim Hi Hằng giật giật: “Sao tôi có cảm giác cậu đang nói móc tụi tôi thế?”

“Nói bậy, tôi đang khen hai người mà.” Tô Tuấn Triết vừa nói vừa dùng tay trái nắm lấy tay Kim Hi Hằng, tay phải nắm tay Lại Vũ Đông, trịnh trọng ghép hai bàn tay lại như đang cử hành một nghi lễ bàn giao thần thánh: “Học trò giỏi của tôi xin giao phó lại cho cậu đó~”

“Được được, tôi nhất định sẽ cố gắng rèn giũa cậu ấy thành tài.”

Thái độ của Kim Hi Hằng rất rõ ràng, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, chỉ cần chịu học thì ai cũng có thể đến.

Thế là lớp nhảy của Kim Hi Hằng ngày càng phát triển, Chu Thụy, Bùi Lan, Từ Án và một số người khác nghe tin cũng lần lượt tham gia, sau đó có thêm một số thực tập sinh lười học, đến góp vui.

Bọn họ nghĩ: học nhảy miễn phí thì không học uổng quá, dù gì lớp của Kim lão sư bình thường cũng mấy trăm một buổi.

Ngược lại, lớp nhảy của Tô Tuấn Triết thì lại vắng tanh. Những ai từng trải qua khóa huấn luyện chủ đề với cậu đều bị phương pháp “giáo dục ma quỷ” của cậu dọa sợ bỏ chạy. Người có thể vượt qua năm cửa ải, chém sáu tướng mà trụ đến cuối cùng chỉ có Lại Vũ Đông và Chu Thụy, miễn cưỡng thêm cả Vương Dật Văn.

Nhưng Lại Vũ Đông, người vẫn thường xuyên “học ké”, rất rõ một điều — thực ra việc luyện tập hằng ngày của Tô Tuấn Triết chẳng hề khủng khiếp như lời đồn.

Theo một nghĩa nào đó, phương pháp này cũng có thể xem là một kiểu “trí tuệ khuyên lui”.

Dù sao thì hắn cũng chẳng đi rêu rao lung tung chuyện này.

Thấm thoắt đã đến thứ Sáu, cuộc sống yên bình đột nhiên bị phá vỡ.

101 thực tập sinh một lần nữa bị tập trung tại phòng luyện tập lớn ở tầng ba. Dù tổ đạo diễn không hề thông báo trước, họ đều biết rõ tin tức sắp đến là gì.

Người khởi xướng Phó Hàm Vũ cười bước vào phòng tập, sau khi chào hỏi lẫn nhau, liền đi thẳng vào chủ đề.

“Tôi xin công bố quy tắc công diễn đầu tiên — Đánh giá theo nhóm.”

Phó Hàm Vũ thong thả công bố luật chơi: “Lần công diễn này có tổng cộng bảy ca khúc, chia thành mười bốn nhóm, mỗi hai nhóm sẽ biểu diễn cùng một bài để đối đầu với nhau. Khán giả tại hiện trường sẽ bình chọn, nhóm thắng sẽ được cộng thêm năm mươi nghìn phiếu, còn thực tập sinh có phiếu cao nhất trong nhóm thắng sẽ được cộng thêm hai mươi nghìn phiếu.”

“Và, trước khi công bố thứ hạng vòng đầu tiên, chỉ có 55 thực tập sinh xếp hạng cao mới được tham gia vòng công diễn tiếp theo, những người còn lại sẽ bị loại.”

【Cộng thêm không nhiều phiếu lắm, bên mình đông người mà】

【Đối với top trên và giữa thì không ảnh hưởng mấy, nhưng với nhóm cuối thì có tác dụng thật đấy】

Lại Vũ Đông cảm thấy áp lực gia tăng.

Nếu nhóm của hắn thua trong cuộc đối đầu, thứ hạng của hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đá khỏi vị trí thủ môn.

Nhiệm vụ lần này khó hơn cả đợt kiểm tra ca khúc chủ đề, bởi kết quả chỉ có hai khả năng: thắng hoặc thua.

“Bây giờ sẽ công bố các bài đánh giá theo nhóm.”

Phó Hàm Vũ đứng trước bảng nhiệm vụ, xé tờ giấy dán che tên bài hát: "Bài hát đầu tiên, 《Peppermint》 của Fir-Nine."
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 64: Các bài hát công diễn



— Fir-Nine, 《Peppermint》。

Khi tên nhóm được xướng lên đã đủ khiến người ta kinh ngạc, huống hồ là cái tên ca khúc vừa được công bố trước đó.

《Peppermint》là ca khúc debut của Fir-Nine, đồng thời cũng là bài nổi tiếng nhất của nhóm — một bài hát mang đậm không khí mùa hè, tươi mới, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Bình luận trực tuyến lập tức nổ tung.

【WTF】

【Là nhóm đó á????】

【Trời má tôi có nghe nhầm không vậy? Phải cover ‘Tiểu Bạc Hà’ hả??】

【Thiên Không Video đúng là điên thật sự】

【Đúng là biết cách hành hạ fan ghê gớm】

【Cầu xin đừng quay Mạc Lê nữa, tôi đau tim lắm】

Không khí tại hiện trường cũng chấn động không kém phần bình luận mạng, vô số ánh mắt kinh ngạc đồng loạt đổ dồn về phía thành viên cũ của Fir-Nine.

Mạc Lê khẽ sững người, nét mặt trống rỗng trong một giây, rồi lập tức nở một nụ cười lịch thiệp như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng khi nghe lại tên nhóm cũ theo cách này.

Các ca khúc công diễn tiếp theo lần lượt được công bố:

Bài thứ hai 《Xuân Thải》, giai điệu nhẹ nhàng, lời nhạc dịu dàng, mang đậm không khí mùa xuân.

Bài thứ ba 《All Night》, phong cách disco retro gợi nhớ đến thập niên 80.

Bài thứ tư 《Đang Tích Năng!》, năng lượng dồi dào theo phong cách idol tươi sáng.

Bài thứ năm 《Phô Mai》, ca khúc tiếng Nhật được viết lại lời tiếng Trung, phong cách đáng yêu.

Bài thứ sáu 《Fairyland》, phong cách gợi cảm thể hiện sức hút trưởng thành.

Bài thứ bảy 《Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm》, một bản ballad quốc phong hiếm thấy dành cho nhóm nam, giàu chất thơ và khí chất tao nhã.

Xem liền tù tì sáu bản demo, tâm trạng của Lại Vũ Đông dần trở nên tê liệt, càng nhiều sự lựa chọn hắn lại càng hoang mang.

Nếu buộc phải nói bài nào hắn không muốn chọn nhất thì chắc là 《Fairyland》.

Trong video, bảy giáo viên nhảy liên tục vuốt tóc, hở bụng, xét về mặt dàn dựng quả thật bùng nổ hormone, nhưng để một nhóm thực tập sinh thiếu kinh nghiệm, thực lực chênh lệch đi biểu diễn thì e rằng kết quả sẽ rất “thảm”.

【‘Phô Mai’ hợp với Tô Tô ghê】

【Muốn xem Mạc Lê vào nhóm ‘Tiểu Bạc Hà’, hành tôi không sao, đừng hành anh ấy là được /khóc】

【‘All Night’ đi! Tôi thích bài đó!】

【Cầu xin hãy cho bảy anh chàng có múi bụng vào nhóm ‘Fairyland’!!!】

【Tôi cảm thấy họ sẽ không hát nổi ‘Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm’, bài này cần khí chất lắm】

【Chỉ mong đừng phá nát ‘Peppermint’ trước mặt Mạc Lê là được】

Lại Vũ Đông cẩn thận phân tích phản ứng từ bình luận, rút ra kết luận:

Bài được ưa chuộng nhất là 《All Night》, ít người quan tâm nhất là 《Đang Tích Năng!》, dễ gây tranh cãi nhất là 《Peppermint》 và 《Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm》.

Cách làm an toàn là loại bốn bài này ra, chọn một trong ba bài còn lại.

《Xuân Thải》thiên về vocal, quãng giọng quá cao, hắn sợ không hát nổi — loại.

《Phô Mai》đã được viết lại lời Trung, không còn rào cản ngôn ngữ, nhưng Thiên Không Video chắc chắn sẽ mượn cớ thân phận của hắn để thêm thắt tình tiết, hơn nữa phong cách quá đáng yêu, không hợp với hình tượng của hắn — loại.

Vậy chỉ còn 《Fairyland》.

Phải tuyệt tình đến thế sao? Hắn không muốn vén áo đâu mà!

Thế nhưng, sau khi nghe xong quy tắc tiếp theo mà Phó Hàm Vũ đọc lên, Lại Vũ Đông nhận ra hiện thực còn tàn khốc hơn hắn tưởng.

Chọn người trước, chọn bài sau, muốn vào nhóm nào đâu phải do mình quyết.

Mỗi nhóm có bảy người, ba người còn lại sẽ được phân về các nhóm khác dựa theo kết quả cuối cùng. Thứ tự chọn người là rút thăm ngẫu nhiên — một thực tập sinh chọn hết thành viên nhóm mình, rồi rút tiếp người kế tiếp để chọn nhóm tiếp theo.

Nói cách khác, thực lực càng mạnh hoặc càng được yêu thích thì càng dễ được chọn sớm, trừ phi gặp may mắn mà bốc trúng quyền chọn người.

Lại Vũ Đông thấy lòng mình lạnh đi một nửa. Hắn vốn không lạc quan về vận may của bản thân, điều duy nhất mong muốn là đừng trở thành một trong ba người còn sót lại cuối cùng.

“Thực tập sinh đầu tiên được chọn đội đã xác định xong.” Phó Hàm Vũ mỉm cười nhìn về phía chàng trai tóc xoăn màu socola. “Vị trí center của ca khúc chủ đề có quyền ưu tiên lựa chọn. Tô Tuấn Triết, mời em bước lên phía trước.”

Anh dịu dàng hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ về người muốn chọn chưa?”

Tô Tuấn Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em nghĩ kỹ rồi.”

“Vậy hãy nói tên các bạn ấy đi.”

“Người em chọn đầu tiên là...” Tô Tuấn Triết cong mày mắt, “Tiền bối Mạc Lê.”

【Woa~~】

【Tô Tô gọi Mạc Lê là “tiền bối” kìa! Ai hiểu được cái sự đáng yêu này chứ!!!】

【Top 1 x center debut, tui mê cặp này nha】

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, chàng trai tóc vàng óng bước ra từ đám đông, lịch thiệp cúi người bắt tay, rồi đứng cạnh bên Tô Tuấn Triết.

Sau đó, Giang Dương Phàm và Lâm Tiêu lần lượt được Tô Tuấn Triết chọn vào đội, cậu lại chọn thêm ba thực tập sinh lớp B, đủ bảy người, chính thức thành lập nhóm.

【Nhóm này mạnh quá rồi, 4 người lớp A, 3 người lớp B】

【Độ nổi tiếng cũng cao nữa, trong top 7 chiếm tới ba người】

【Trừ khi nhóm thứ hai cũng gom được đội hình khủng, chứ không ai địch lại nổi】

Nhưng nhóm thứ hai lại không thuận lợi, người rút thăm trúng lượt là một thực tập sinh lớp F, từ đội hình đã không thể vượt qua nhóm một.

Quá trình chọn người tiếp tục diễn ra suôn sẻ, ngày càng có nhiều người được gọi sang nhóm khác, mỗi khi có một cái tên vang lên, nỗi thấp thỏm trong lòng Lại Vũ Đông lại tăng thêm một bậc.

Đây thuần túy là một màn đứng phạt.

Hắn biết rõ xác suất mình được chọn thấp đến mức nào.

Không có thực lực, cũng chẳng nổi tiếng, tự nhiên không thể được gọi tên sớm, mà điều đó cũng không có nghĩa các nhóm sau sẽ chọn hắn.

Nghe thì có vẻ hơi tự phụ, nhưng trong tình trạng không có thực lực nổi trội lại còn ít fan, chọn một người dựa vào nhan sắc chẳng khác nào tự sát. Huống chi hắn cũng chỉ đứng thứ 55, fanbase tầm trung thôi.

Khán giả rất thực tế, đương nhiên ưu tiên chọn người đẹp trai trước.

Thế nhưng, bước ngoặt nhanh chóng xuất hiện.

Cù Quân Vĩ sau khi chọn xong thành viên nhóm bốn, trong đó có bạn cùng phòng Từ Án – người đầu tiên trong ký túc xá 707 được gọi tên.

Cù Quân Vĩ thò tay vào thùng rút thăm đầy tên các thực tập sinh, lấy ra một quả cầu, mở ra rồi đọc to tên trên giấy: “Chu Thụy.”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 65: Chọn bài



Nghe thấy cái tên quen thuộc đến không thể quen hơn, Lại Vũ Đông theo phản xạ nhìn sang, vừa đúng lúc người tóc nâu xám đang bước ra khỏi khu vực lớp B quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Thụy nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Lại Vũ Đông không chắc lắm, nhưng thầm nghĩ: Có lẽ Chu Thụy sẽ chọn mình nhỉ...

【Chu Thụy chắc chắn sẽ chọn Yuzuko】

【Tổ hợp real cùng sân khấu lần đầu! Chuẩn bị ăn mừng thôi!】

【Tổ hợp real là gì thế?】

【Thụy và Ki đọc liền nhau là “real” đó】

Netizen thời nay đúng là giỏi đặt tên thật.

“Người đầu tiên tôi muốn chọn là...” Chu Thụy nhìn về phía gương mặt Lại Vũ Đông, rồi nhanh như chớp chuyển ánh nhìn sang người khác, “Triệu Diệc Phong.”

Lại Vũ Đông: “…”

Hắn đại khái đoán ra người này định làm gì rồi.

“Người thứ hai,” Chu Thụy lại diễn lại trò cũ, “Chử Thiên Dịch.”

Người này định trêu hắn chơi.

“Người thứ ba, Thư Đằng Kiệt.”

“Người thứ tư, Hoàng Việt Như.”

“Người thứ năm, Tằng Khải.”

Lại Vũ Đông nhíu mày, sao lại lòi ra một cái tên không được “ổn” cho lắm?

Nhưng cũng không bất ngờ lắm, vì Chu Thụy là bạn cùng phòng với Tằng Khải.

Nhóm năm chỉ còn thiếu một người, Chu Thụy cố ý dừng lại vài giây, lần nữa dời ánh nhìn về phía chàng trai tóc vàng nhạt, ánh mắt càng thêm ranh mãnh.

Lần này, cậu nói và làm trùng khớp, chậm rãi nói:

“Người cuối cùng, cũng là người tôi muốn chọn đầu tiên nhất – Miura Yuki.”

【Hú hồn, tưởng Chu Thụy không chọn Yuki cơ chứ】

【Nghĩ gì vậy? Chu Thụy rõ ràng là cố ý trêu Yuzuko mà! Nhìn mặt cậu ấy là biết rồi 2333】

【Yuzuko: tôi có vẻ muốn quan tâm cậu chắc】

【Đứng nhìn cậu phát điên phiên bản 2.0】

Lại Vũ Đông bước về phía nhóm năm, vừa tới nơi thì được ôm một cái, buông tay ra thì thấy Chu Thụy cười hề hề hỏi: “Không giận chứ?”

“Giận đó.”

“Ha ha ha, không giận là tốt rồi!”

【Rõ ràng người ta bảo giận mà hhhh】

【Aaaaaa ghen tị quá đi! Tui cũng muốn chọc bé Yuzu!】

Lại Vũ Đông bất lực bật cười. Người bạn mới cách đây một tuần còn lễ phép với hắn, giờ đã bước sang giai đoạn dám trêu đùa rồi.

Hắn không thấy ghét kiểu quan hệ này, trái lại đây mới là kiểu giao tiếp mà hắn thấy quen thuộc.

Tiết mục chọn người kết thúc, mười bốn nhóm lần lượt đứng thành hàng, ba người còn lại là một thực tập sinh lớp C và hai người lớp F – Lữ Trung Hào, La Phi Nhiên và Thẩm Bác.

Là ba người không được chọn, nét mặt cả ba đều rất lúng túng, đặc biệt là Lữ Trung Hào lớp C, cậu ta không ngờ mình lại bị để lại cùng với người lớp F.

“Trong bảy bài hát, ‘Peppermint’ cần tám người biểu diễn. Hai đội chọn được bài này sẽ lần lượt chọn một trong ba thực tập sinh chưa có nhóm để bổ sung. Người còn lại có quyền chọn bất kỳ đội nào trong mười hai đội còn lại để gia nhập.”

Giải thích xong cách phân nhóm cho ba người cuối, Phó Hàm Vũ thông báo phương thức chọn bài hát: “Cách chọn ca khúc cho buổi công diễn là chạy đua, người tham gia là thực tập sinh đã chọn người cho nhóm mình. Bảy người về đầu không chỉ được biểu diễn bài hát mình chọn mà còn có quyền chỉ định đối thủ.”

【Sao cái gì cũng phải chạy đua thế】

【Theo tui thì rút thăm bài hát cho nhanh, hồi hộp hơn】

【Đoán đại đi, nhóm Cù Quân Vĩ chắc chọn “Xuân Thải”】

“Bây giờ, các em có hai phút để bàn luận về bài hát muốn chọn.”

Để bảo đảm trải nghiệm 'ký chủ hoàn toàn không quan trọng', hệ thống lại kịp thời bật chế độ chống spoil, khiến số lượng bình luận bay trên màn hình lập tức giảm mất một phần ba.

Đồng hồ bắt đầu đếm ngược một phút, các nhóm lập tức tụ tập thành vòng tròn, bắt đầu bàn bạc rôm rả.

“Có ai đặc biệt muốn chọn hoặc đặc biệt không muốn chọn bài nào không?” người mở lời đầu tiên là Thư Đằng Kiệt của lớp C. Cậu đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: “Cá nhân tôi muốn né bài Phô Mai, phong cách đáng yêu không hợp với hình tượng chung của nhóm tụi mình. Tôi nghiêng về All Night hơn.”

“Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm có một đoạn hát theo phong cách hí khúc, có ai làm được không?” Chử Thiên Dịch, học viên lớp B đã thể hiện tiết mục melody-rap ở sân khấu sơ khảo, lên tiếng hỏi.

“Tôi làm được.” Triệu Diệc Phong đáp, rồi lập tức nói “Nhưng điểm khó của bài này không nằm ở đoạn hí khúc. Hiệu ứng khi trình diễn trực tiếp có thể không tốt lắm, cá nhân tôi không quá đề cử.”

“Tôi thấy Fairyland cũng hay mà…” Tằng Khải lẩm bẩm.

—— Hay ở chỗ nào chứ!?

Ngay khi Lại Vũ Đông đang suy nghĩ xem nên phản đối thế nào cho khéo, Triệu Diệc Phong đã khẽ cười, tiện tay khoác vai Tằng Khải để rút ngắn khoảng cách: “Cậu chắc là ai cũng có cơ bụng sáu múi à?”

Thư Đằng Kiệt: “Tôi thì không có đâu.”

Hoàng Việt Như: “Tôi chỉ có… một múi.”

Tằng Khải: “...Thôi được rồi, tôi cũng không có.”

“Peppermint chắc cũng nên tránh nhỉ, bài đó…” Chu Thụy nói nửa chừng rồi dừng lại, nhưng mọi người đều hiểu phần còn lại.

“Cũng được thôi, trừ khi bốc trúng nhóm của Mạc Lê.” Triệu Diệc Phong nghiêng đầu, phần đuôi tóc thắt bím sau gáy lộ ra “Chắc không xui đến mức đó đâu?”

Thư Đằng Kiệt phản bác: “Nhưng bài đó cần thêm người. Khi đó chúng ta chọn ai? Hơn nữa bài này tạo hiệu ứng truyền thông mạnh, có rủi ro nhất định, tôi không nghĩ nhóm mình có thể xử lý tốt.”

“Tôi cũng không muốn chọn Peppermint.” Tằng Khải phụ họa.

Sau một hồi bàn luận sôi nổi, cuối cùng cả nhóm chốt chọn bài All Night là ưu tiên hàng đầu, cần né tránh Fairyland và Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm.

Lại Vũ Đông – người từ đầu đến giờ vẫn im lặng – đột nhiên lên tiếng: “Chu Thụy chạy có nhanh không?”

【Bảo bối cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi hu hu hu】

【Mạch não của bé Yuki không giống người thường】

【Bưởi ơi! Em thật sự không có tí ý kiến nào về việc chọn bài sao!!!】
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 66: Đồng đội cãi nhau ta xem kịch



Sự thật chứng minh, câu hỏi của Lại Vũ Đông còn quan trọng hơn cả cuộc tranh luận nảy lửa về việc chọn bài – chạy quá chậm thì chỉ có thể đợi số phận an bài.

Ví dụ như bây giờ.

Chu Thụy không phải là người chạy chậm nhất trong mười bốn thí sinh, cậu về đích thứ năm, nhưng lúc đó chỉ còn ba ca khúc trong danh sách biểu diễn: 《Fairyland》, 《Giấc Ngủ Đông Của Đom Đóm》 và 《Peppermint》 – hai bài đầu là những ca khúc họ muốn tránh, bài còn lại thì nếu không cần thiết thì cũng nên bỏ qua.

Ngay sau đó, Bạch Huyên Hách về đích và lập tức xé lấy bài 《Fairyland》, khi người thứ bảy cũng vừa cán đích, Chu Thụy không còn thời gian để do dự, cậu và người kia lần lượt giành lấy hai bài còn lại rồi quay đầu chạy về điểm xuất phát.

Kết quả, Chu Thụy xếp hạng bảy – và bài cậu chọn là 《Peppermint》.

“Xong đời rồi.” Tằng Khải tuyệt vọng ôm mặt, trong giọng nói còn mang theo chút trách móc: “Vị trí thứ bảy không được chọn đối thủ, chỉ có thể ghép với đội còn sót lại. Chu Thụy, cậu thà đứng yên không chọn còn hơn.”

Lại Vũ Đông nghĩ bụng, thật ra ngay từ đầu họ cũng không tính đến khả năng này, nếu có trách thì là do cả nhóm đã quá chủ quan.

Hắn càng lo lắng hơn là, sao cái trường hợp có ca sĩ hát gốc ở hiện trường lại có hắn!?

“Tôi không đồng ý.” Thư Đằng Kiệt bình tĩnh phân tích: “Việc chọn bài quan trọng hơn chọn đối thủ. Dù đối thủ là ai, sân khấu chúng ta trình diễn là cố định, nhưng ca khúc lại là yếu tố quyết định hiệu quả sân khấu. Nếu Chu Thụy từ bỏ không chọn, thì có 2/7 khả năng rút trúng bài tệ nhất, chúng ta không thể lấy sân khấu công diễn đầu tiên ra để đánh cược.”

Tằng Khải lập tức phản bác: “Sao cậu không nói là có 5/7 khả năng rút được bài tốt nhất?”

“Không, còn 1/7 khả năng kết quả không thay đổi, 1/7 khả năng rút trúng bài 《Phô Mai》.”

"Vậy cũng không phải là không có hi vọng." Tằng Khải gãi đầu, "Không thắng được thì không có điểm thưởng, nhóm của chúng ta có vài người đang ở bờ vực bị loại."

Chử Thiên Dịch nhịn không được nói móc một câu: "Cậu cũng không thể đảm bảo Chu Thụy không chọn thì nhất định có thể thắng a."

Hoàng Việt Như nhỏ nhẹ khuyên can: “Đừng nói những lời tiêu cực mà...”

【Nhóm này không khí tệ thật】

【Tôi thấy ổn mà, ai cũng có chính kiến cả】

【Triệu & Chu & Yuki: Vô tranh với đời.jpg】

【Tôi sắp cười chết vì ba người này, sao có thể đồng bộ đến vậy chứ】

Lại Vũ Đông không ngờ lại trùng hợp như thế, hắn giữ tâm thế “tránh xa chiến trường”, lặng lẽ lùi về sau một bước – vừa khéo, hành động y hệt như Chu Thụy và Triệu Diệc Phong. Ba người như đang đếm ngược trong kênh nội bộ, “ba, hai, một”, rồi ăn ý cùng rút khỏi vòng tranh luận.

Khung cảnh yên bình đến mức buồn cười.

Ba người hai người trao đổi ánh mắt, hết thảy đều ở trong im lặng.

Đồng đội cãi nhau ta xem kịch.jpg

Ván đã đóng thuyền, bất mãn với việc chọn bài cũng không thể thay đổi hiện trạng, mười bốn tổ xếp lại hàng ngũ, tiến vào khâu chọn đối thủ.

Phó Hàm Vũ tuyên bố: “Nhóm 《Đang Tích Năng Lượng!》 – về nhất trong phần thi chạy, xin mời chọn đội đối thủ của các bạn.”

Học viên lớp C đứng đầu hàng lên tiếng: “Chúng tôi chọn đội có Doãn Tử Trăn.”

Xét về chiến lược thi đấu, các đội xếp sau thường yếu hơn, chọn đội đó dễ giành chiến thắng hơn. Nhưng có thể do họ muốn giữ hình ảnh trước khán giả, hoặc không nỡ hạ thấp mình đến mức ấy, họ đã không chọn nhóm thứ mười bốn bị bỏ lại cuối cùng trong khâu bốc thăm.

Nhóm mười hai và nhóm mười kết đôi thành công.

Nhóm về nhì trong phần chạy là đội do Tống Nhan Hi dẫn đầu, và cậu ấy đã chứng minh bằng hành động cụ thể rằng – tất cả những lời đồn đại trên màn bình luận đều đúng: cậu là một “nhan khống” chính hiệu, chỉ dựa vào ngoại hình để chọn thành viên, còn năng lực thì xếp sau hết.

Dù là nhóm thứ bảy, thực lực tổng thể không bằng vài nhóm phía sau, người mạnh nhất trong nhóm cũng chỉ là Khúc Hân Trình.

Nhưng bọn họ lại rất khôn ngoan và may mắn khi chọn được ca khúc dễ nhất – 《Phô Mai》.

Khi mọi người đều cho rằng nhóm của họ sẽ chọn nhóm thứ mười bốn làm đối thủ, Tống Nhan Hi lại nở nụ cười ranh mãnh: “Chúng tôi chọn đội có Ngụy Chính Bân.”

“Khụ khụ…”

Ngụy Chính Bân đứng đầu nhóm bị gọi tên hoảng đến mức sặc cả nước bọt.

【k*ch th*ch, soái ca bán manh】

【Ai nghĩ ra cái ý tưởng ngớ ngẩn này vậy hahahahaha】

【Nói ra chắc không ai tin, là Khúc Hân Trình đề nghị đó】

【Không ngờ cậu lại là một Thái tử như vậy!】

Lại Vũ Đông nhanh chóng liếc qua tổ của Ngụy Chính Bân, các thành viên còn lại gồm có Vu Nhất Chân, Lý Tự, Trương Minh Triệt... toàn là những rapper ngầu lòi hoặc những người đàn ông trưởng thành, chẳng hề dính dáng chút nào đến hình tượng ngọt ngào đáng yêu.

Một món quà 《Phô Mai》 từ trên trời rơi xuống, sắc mặt bọn họ thật sự đặc sắc vô cùng.

Nhóm thứ bảy và nhóm thứ sáu, ghép cặp thành công.

Có lẽ là nhờ hai nhóm đầu mở màn suôn sẻ, những đội sau khi chọn đối thủ đều rất nhường nhịn, khiến nhóm thứ mười bốn mãi vẫn chưa bị chọn.

Nhóm thứ hai và nhóm thứ tám, ca khúc biểu diễn là 《All Night》.

Nhóm thứ tư và nhóm thứ chín, ca khúc biểu diễn là 《Xuân Thải》.

Liên tục bốn bài hát ghép cặp thành công, Lại Vũ Đông bỗng có một linh cảm xấu. Hắn nghiêng người từ cuối hàng nhìn ra ngoài, sau khi xác nhận tình hình trên sân khấu, bắt đầu hoài nghi linh cảm của mình sắp thành sự thật.

Nhóm của bọn họ hình như sắp có biến lớn rồi.

Sắp sửa chọn đối thủ là nhóm thứ ba và nhóm thứ mười ba.

Đang chờ bị chọn là nhóm thứ nhất, nhóm thứ mười một và nhóm thứ mười bốn.

Nói cách khác, nếu nhóm ba không chọn nhóm một, thì nhóm mười ba gần như chắc chắn sẽ chọn một trong hai nhóm thực lực tương đương là nhóm mười một hoặc nhóm mười bốn

Như vậy, kết quả đã quá rõ ràng.

Nhóm của bọn họ sẽ bị ghép với nhóm một theo cơ chế tự động!

Nói thẳng ra thì——

Nhóm của bọn họ sẽ phải dùng bài hát ra mắt Fir-Nine để đấu với nhóm một, nơi có cựu thành viên của Fir-Nine!!!

Lại Vũ Đông hồi hộp nhìn về phía Bạch Huyên Hách đang giơ mic, cầu nguyện đối phương sẽ nhận lấy củ khoai nóng này.

“Chúng tôi chọn——”

Sau đó, Bạch Huyên Hách chọn nhóm mười một.

“Còn lại hai nhóm nào?” Đứng phía trước, Tăng Khải kiễng chân, rướn cổ nhìn cho rõ các đội trên sân, mãi sau mới nhận ra có gì đó không ổn, “Chẳng lẽ chúng ta phải đối đầu với Mạc Lê bọn họ!?"

“Theo logic thông thường, họ chắc chắn sẽ không chọn tổ của Tô Tuấn Triết đâu.” Thư Đằng Kiệt bình tĩnh nói.

“Thì ra xui xẻo đến mức này thật à.” Triệu Diệc Phong buông một câu cảm thán như thể không liên quan gì đến mình, người không biết còn tưởng anh là khán giả ngoài cuộc đang thảnh thơi nhận xét.

Tăng Khải gần như sắp sụp đổ: “Tôi nói rồi mà, thà không chọn còn hơn!”
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 67: Chọn center



【Khoan đã, vậy là Mạc Lê phải nhảy Peppermint??】

【Đom Đóm hay là Peppermint vậy?】

【Còn chọn gì nữa, nhóm này thực lực bình thường, chọn nhóm một là quá liều rồi, Peppermint chắc chắn rồi】

【Vòng công diễn đầu tiên đã bùng nổ vậy sao?】

【Tối nay Thiên Không Video đừng có ngủ say nhé ^ ^】

Không ngoài dự đoán, đối mặt với hai đội đại diện cho giới hạn trên và dưới, nhóm mười ba chọn đội yếu hơn.

Người khởi xướng là Phó Hàm Vũ tuyên bố kết quả mà cả hai bên đều không muốn nghe: “Do nhóm Tô Tuấn Triết không được ai chỉ định, sẽ tự động ghép cặp với nhóm Chu Thụy – đội đã chọn biểu diễn 《Peppermint》.”

Ngoại trừ tổ chương trình, tất cả mọi người đều chung một cảm giác tổn thương.

【Đây là địa ngục nhân gian gì vậy trời...】

【Nhóm của Chu Thụy thảm thật, không có điểm cộng rồi】

【Nhưng họ thảm cũng còn đỡ, ít ra còn được hưởng ké độ hot, nhóm một mới là thảm nhất, có Mạc Lê ở đó thì ai dám tranh vị trí center? Không sợ bị fan của Mạc Lê chửi chắc?】

【Nhưng nếu Mạc Lê tranh center thì sẽ bị fan của nhóm Fir 1 chửi đấy, đây là ca khúc debut của nhóm bọn họ mà】

【Mạc Lê thật sự khổ, tranh hay không tranh center đều bị xử】

【Thiên Không: Tôi dùng một bài hát để khiến 14 người cùng khổ sở】

【15 người chứ, tính cả tôi nữa :)

Lại Vũ Đông nhìn ba thực tập sinh chưa được phân nhóm, tâm trạng rối bời mà âm thầm đính chính: là mười bảy người cơ.

《Peppermint》 là bài biểu diễn của nhóm tám người.

Tưởng đâu vận đen đến đó là cùng, không thể có chuyện gì tệ hơn nữa, nhưng hắn vẫn quá ngây thơ.

Với tư cách là đội xếp thứ bảy trong phần thi chạy tiếp sức, nhóm của Chu Thụy được quyền ưu tiên chọn người, nhưng sau khi bàn bạc, bọn họ không chọn Lữ Trung Hào – thí sinh duy nhất của lớp C, mà lại chọn La Phi Nhiên của lớp F, lý do chỉ vì cậu ta là bạn cùng phòng với Chu Thụy và Tằng Khải.

Lại Vũ Đông: …

Việc chọn người không mấy khôn ngoan này khiến tình hình vốn đã chẳng mấy lạc quan lại càng thêm tồi tệ.

Không phải hắn có thành kiến với lớp F – hắn là người lớp C mà dám chê lớp F thì chẳng khác nào chó chê mèo lắm lông.

Ấn tượng duy nhất mà La Phi Nhiên để lại cho hắn trong lần giao tiếp hiếm hoi là vô cùng tệ. Nếu chỉ có một mình hắn, với tính cách của mình, hắn có thể chịu được, nhưng hiện tại bầu không khí trong đội đã đủ căng thẳng, giờ lại thêm một người có vấn đề trong cách đối nhân xử thế, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Lại Vũ Đông ưu sầu nghĩ, có lẽ đây là báo ứng cho việc hắn đã bỏ một phiếu "nhân tình" cho Tô Tuấn Triết.

Đùa thôi.

Dù trên đời này thật sự có báo ứng, hắn vẫn sẽ mang lòng biết ơn mà bỏ phiếu đó cho Tô Tuấn Triết.

May mà hắn cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Trong đội đã có Tằng Khải rồi, thêm La Phi Nhiên cũng không khác gì mấy. Người ta vẫn nói, một con sâu làm rầu nồi canh, sự tình đã tới nước này, thêm một con nữa cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.

Xin lỗi, hắn không có ý dùng ẩn dụ đó để mắng ai, cũng không hề ghét bỏ bất kỳ thành viên nào trong đội. Chỉ là câu tục ngữ đó chợt lóe lên trong đầu hắn, mang theo chút cảm xúc cá nhân nên mới buột miệng nghĩ thế. Quá gay gắt là lỗi của hắn, lần sau chắc chắn sẽ chọn cách diễn đạt nhẹ nhàng hơn.

Bầu không khí trong đội và thực lực cá nhân không nên đánh đồng. Biết đâu hắn mới là "con sâu làm rầu nồi canh" thì sao.

“Được rồi, ca khúc biểu diễn và đội đối chiến đã được chọn xong hết.”

Giọng của người khởi xướng Phó Hàm Vũ mang theo ý cười: “Do phòng tập trong ký túc xá không đủ, nên tổ chương trình đã chuẩn bị phòng tập riêng cho buổi công diễn ở một tòa nhà khác. Lát nữa nhân viên sẽ dẫn các bạn qua đó.”

“Sân khấu công diễn đầu tiên sẽ được ghi hình vào thứ Năm tuần sau, tính cả hôm nay thì các bạn có bảy ngày để chuẩn bị. Mong mọi người nỗ lực hết mình, thể hiện những gì tốt nhất đến với những người luôn ủng hộ – người tìm sao.”

...

Tòa nhà đó cách khu ký túc không xa, chỉ cần đi xuống lầu, rẽ một cái là tới, mất chưa đầy hai phút.

Chuyện làm rình rang như thế không phải vì tổ tiết mục không thuê nổi địa điểm lớn hơn, mà là cố tình sắp đặt đường “đi làm – tan làm” riêng cho thực tập sinh, để thuận tiện cho việc công khai minh bạch toàn bộ quá trình luyện tập. Ngay trong ngày phát sóng livestream đầu tiên, các trạm tỷ và nhiếp ảnh đã chờ sẵn ở đây.

Khi đến sân tập mới, các thực tập sinh được đưa đến phòng tập riêng. Những thí sinh biểu diễn cùng một bài sẽ dùng chung một phòng luyện tập.

Lịch luyện tập, thời gian kết thúc, tiến độ ra sao, thực lực thế nào — tất cả đều hoàn toàn phơi bày trước mắt nhóm còn lại. Cảm giác cạnh tranh và áp lực bỗng chốc tăng vọt.

Góc quay chuyển đến phòng tập của nhóm 《Peppermint》.

Hai nhóm ngồi thành vòng tròn trên sàn, mỗi người cầm một bản lời bài hát do chương trình phát. Ở giữa là một chiếc máy tính bảng và bốn máy nghe nhạc MP3.

Việc đầu tiên không phải là nhào vào luyện tập, mà là hoàn thành bảng phân chia phần hát được dán trên tường.

Tám người sẽ chia thành: một vị trí hát chính, bốn vị trí hát phụ, một rapper chính, hai rapper phụ. Ngoài ra còn cần chọn ra người đảm nhiệm killing part, vị trí center và cả đội trưởng dẫn dắt cả nhóm.

Nhóm A của bài 《Peppermint》 —

“Tôi hỏi một câu.” Triệu Diệc Phong nhích người vào giữa, anh đưa tay che micro kẹp ở cổ áo, đồng thời hạ giọng thấp nhất có thể để bên kia không nghe được, “Mọi người đã nghe qua bài này chưa?”

Mặc dù đây từng là một ca khúc nổi đình nổi đám của một nhóm nhạc nam, nhưng ngoài Chu Thụy và Tằng Khải, sáu người còn lại đều chưa từng nghe. Thậm chí Thư Đằng Kiệt còn buông một câu chấn động: “Tôi chưa bao giờ nghe nhạc idol.”

Lại Vũ Đông chống trán, chỉ muốn rời khỏi phòng tập này ngay lập tức.

Nghe nói Thư Đằng Kiệt vốn là một nhà sản xuất âm nhạc, việc có một kiểu đánh giá khắt khe về âm nhạc cũng không phải chuyện lạ. Nhưng nói ra câu đó trong một chương trình tuyển chọn idol… ừm, còn đặc biệt hơn cả Lý Tự nữa.

Chẳng lẽ muốn khán giả tin rằng giấc mơ của cậu ta là “cứu rỗi dòng nhạc idol”?

Càng lúc hắn càng cảm thấy mình đã rơi vào một nhóm đầy thử thách.

"Chúng ta chọn vị trí center trước đi." Hoàng Việt Như vội vàng chuyển chủ đề, "Ai muốn cạnh tranh vị trí center không?"

Lại Vũ Đông chẳng có chút hứng thú nào với vị trí center. Với hắn, chỉ cần làm tốt phần của mình đã là quá đủ, mơ gì đến phần nổi bật nhất.

Sau đó, hắn chết lặng chứng kiến Tằng Khải giơ tay ứng cử.

Điều tệ nhất là… tám người, chỉ có một người giơ tay.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 68: Một người nước ngoài nhỏ



Nhìn cánh tay cô độc giơ lên giữa không gian im lặng, Lại Vũ Đông không tài nào hiểu nổi—hắn không tranh vị trí center thì còn chấp nhận được, nhưng những người khác sao cũng không tranh?

Nhóm của họ gồm ba thực tập sinh lớp B, bốn người lớp C và một người lớp F. Phương án tối ưu rõ ràng là để một thực tập sinh lớp B đảm nhận vị trí center.

Không phải cứ xếp hạng cao mới có quyền đứng center, nhưng yêu cầu cho vị trí đó là phải vừa có thực lực, vừa có sức hút. Nhất là khi đối thủ mạnh như vậy, càng cần một người có khả năng “bắt mắt” để làm center.

Chỉ xét riêng phần thi chủ đề của Tằng Khải, e là cậu ta khó mà “gánh” nổi bài hát này.

Thư Đằng Kiệt nhìn một vòng: "Chỉ có một người muốn làm vị trí center thôi sao?"

“Tôi nhảy dở lắm, đứng center là kéo cả nhóm xuống.” Triệu Diệc Phong cũng không vòng vo, thẳng thắn nói, “Tôi muốn làm main vocal hơn.”

Chử Thiên Dịch lên tiếng ngay sau đó: “Tôi muốn làm main rapper.”

Thấy cậu bạn trầm lặng phía cuối vẫn chưa tỏ thái độ, Lại Vũ Đông suy nghĩ giây lát rồi chỉ đích danh: “Chu Thụy thì sao?”

Ba người lớp B đã có hai người xác định vai trò, với thực lực của họ thì gần như chắc suất. Những vị trí quan trọng đã có hai người đặt cọc, chỉ còn lại vị trí center mà chỉ có một người giơ tay. Nếu cứ phân chia như vậy, Chu Thụy sẽ không có phần thể hiện xứng đáng với thực lực của cậu ấy.

Vừa dứt lời, ánh mắt của Tằng Khải lập tức như dán chặt vào người hắn, đầy vẻ trách móc vì câu nói “thừa thãi” kia.

“Tôi á?” Chu Thụy khựng lại, vội vàng xua tay từ chối, “Không được đâu, nhóm bên kia chắc chắn sẽ chọn một người lớp A làm center, tôi không so được với họ đâu.”

【Nói vậy chẳng khác gì bảo Tằng Khải có thể so được ấy, người ta vẫn giơ tay kìa】

【Ngốc à, chương trình sinh tồn không thể Phật hệ như vậy được!】

【Đội bên kia mạnh quá, đánh trống bỏ cuộc cũng bình thường】

Lại Vũ Đông đổi sang một câu hỏi trực diện hơn: “Cậu có muốn làm không?”

Thắng hay thua là chuyện khác. Chu Thụy đang ở vị trí nguy hiểm, nếu không giành được spotlight thì khả năng bị loại là rất cao.

Vất vả lắm mới lên được lớp B, mà giờ cam tâm làm lá xanh làm nền thì tiếc quá.

Nếu bị loại thì đúng là thành "lá rụng" thật rồi.

Chu Thụy nhìn đi nơi khác, ánh mắt có phần lảng tránh: “Muốn thì... chắc chắn là có muốn…”

"Vậy thì cứ cạnh tranh thử xem." Triệu Diệc Phong lười biếng chống cằm, "Muốn làm thì cứ làm thôi, thất bại cũng chẳng mất gì. Với lại người ứng cử vị trí center còn có Tằng Khải, hai người các cậu chẳng phải đều nghe qua bài này rồi sao? Ai có thể làm được còn chưa biết đâu."

Chu Thụy do dự trong chốc lát: “Vậy để tôi thử xem.”

Cậu ngập ngừng rồi quay sang nhìn thiếu niên tóc vàng nhạt đã lên tiếng cổ vũ mình đầu tiên: “Còn cậu thì sao?”

Lại Vũ Đông lắc đầu: “Tôi không thể đứng vị trí center.”

【Dưa nhỏ tự tin lên nào!】

Đây không phải vấn đề có tự tin hay không.

【Dù sao nhóm này chắc cũng không thắng nổi, chi bằng chọn người đẹp trai nhất làm center đi.】

【Đứng đó không nhảy cũng được, chỉ riêng gương mặt của Yuki thôi là thắng đậm rồi.】

...Như vậy sẽ bị chửi đó.

Không thể chiều chuộng hắn như vậy được đâu, các bạn khán giả ơi!

Việc cạnh tranh vị trí center được thực hiện bằng cách lần lượt biểu diễn killing part, sau đó mọi người bỏ phiếu chọn ra thực tập sinh phù hợp nhất.

Người biểu diễn đầu tiên là Tằng Khải, vũ đạo của cậu ta ở mức tạm ổn, nhưng phần vocal thì không ổn chút nào. Mới hát một câu đã quên lời thì còn có thể châm chước, nhưng vấn đề nghiêm trọng là âm chuẩn bay lơ lửng như khinh khí cầu, mãi không chịu xuống, biểu cảm cũng không thể hiện được cảm giác tươi mát của bài hát.

Người thứ hai là Chu Thụy, kỹ năng hát và nhảy đều ở mức trung bình, nếu so với lớp A thì còn kém xa, nhưng trong nhóm này thì dư sức tranh vị trí center, biểu cảm của cậu cũng tươi tắn hơn nhiều.

Khách quan mà nói, cả hai đều chưa xuất sắc, nhưng ai mạnh hơn thì quá rõ ràng.

“Cả hai cúi đầu đừng nhìn nhé, chúng ta sẽ bỏ phiếu nội bộ.” Thư Đằng Kiệt chủ động nhận phần dẫn dắt quá trình bầu chọn. “Ai chọn Tằng Khải, giơ tay.”

Hai người giơ tay, là Chu Thụy và Tằng Khải, cả hai đều cúi đầu.

【Chu Thụy giơ tay còn có thể hiểu là tôn trọng đối thủ, chứ Tằng Khải thì giơ tay vì gì vậy?】

【Chắc vì muốn tự mình được làm center /doge】

【Tằng Khải hạng thấp quá, không tranh thủ lần này thì có khi bị loại sớm luôn ấy】

【Mà hình như cả hai cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi mà?】

——Chu Thụy hạng sáu mươi, Tằng Khải hạng sáu mươi tư.

Lại Vũ Đông tuy không giỏi lắm ở các mặt khác, nhưng trí nhớ lại cực tốt, mấy con số như bảng xếp hạng dễ nhớ hơn nhiều so với động tác vũ đạo.

Chỉ tiếc là hắn không thể trả lời giúp cho bình luận trên màn hình.

Mà nhóm họ vốn cũng không có nhiều độ nổi tiếng, ngoài Triệu Diệc Phong hạng tư và Chử Thiên Dịch hạng ba mươi ba, còn lại xếp hạng đều thấp hơn hắn, cái tên "thủ môn" vòng loại đầu tiên này.

Thư Đằng Kiệt tiếp tục: “Ai chọn Chu Thụy, giơ tay.”

Hoàng Việt Như bỏ phiếu trắng, tổng cộng có năm phiếu.

Kết quả cuối cùng, Chu Thụy được chọn làm center với cách biệt ba phiếu.

Thư Đằng Kiệt – người ngồi gần bảng phân công nhất – dán tên Chu Thụy vào ô center. Cùng lúc đó, Giang Dương Phàm của nhóm bên kia cũng đứng dậy, dán tên center của nhóm mình.

— Center: Mạc Lê.

【Nói thẳng luôn, hai nhóm Peppermint này không ai hợp với vị trí center hơn Mạc Đế】

【Vậy là bên kia hoàn toàn đè đầu nhóm này rồi còn gì】

Chu Thụy đặt tay lên vai người đã đẩy mình lên vị trí center, thều thào: “Áp lực của tôi lớn quá… Sao lại trùng hợp gặp Mạc Lê chứ…”

Lại Vũ Đông vỗ vai hắn: “Trông chờ ở cậu đó, center.”

Chu Thụy dở khóc dở cười: “Trông chờ tôi thì tiêu rồi.”

Ngay sau đó, đội trưởng cũng được bầu chọn suôn sẻ, Thư Đằng Kiệt xung phong đảm nhận một mình.

Tiếp theo là phần chọn vị trí hát chính, ba người gồm Triệu Diệc Phong, Thư Đằng Kiệt và Tằng Khải đều có ý muốn đảm nhận. Họ lần lượt hát đoạn cao trào, kết quả bỏ phiếu là 6:1:1, Triệu Diệc Phong chiến thắng tuyệt đối.

Ứng cử vị trí rap chính thì đông hơn – tổng cộng có Chử Thiên Dịch, Hoàng Việt Như, La Phi Nhiên và Tằng Khải. Nhưng không phải vì ai cũng giỏi rap, mà bởi đây là vị trí dễ tranh nhất trong các phần chính, vì khả năng rap của Chử Thiên Dịch không vượt trội như vocal của Triệu Diệc Phong.

Kết quả bỏ phiếu: 4:2:1:1, Chử Thiên Dịch giữ vững vị trí rap chính.

Các phần còn lại thì tranh giành dữ dội hơn nhiều, ai cũng muốn giành đoạn có tỷ lệ xuất hiện cao, không ai chịu nhường, lý do đưa ra thì vô số kể.

“Tôi nghĩ cậu hợp mấy câu này hơn.”

“Đoạn đó là phần của tiền bối tôi yêu thích.”

“Rap của tôi tốt hơn vocal.”



Lại Vũ Đông nghĩ bụng mình là “một người nước ngoài nhỏ” chắc cũng không thể hòa nhập vào được, hắn chỉ biết ngồi ngoan ngoãn bên cạnh thả trôi đầu óc, chờ đến khi bọn họ tranh xong rồi nhận phần còn lại – là sub vocal 3.

Hắn lật tờ giấy lời bài hát lên xem – tổng cộng có hai câu solo, tầm bốn giây, còn lại đều là hợp xướng.

Được phần này phải cảm ơn Chu Thụy, vì đã có killing part nên cậu ấy chủ động chọn sub vocal 4 – phần ít nhất.

Nghĩ tích cực thì…

Cũng không có gì để tích cực cả.

Chắc chỉ được mỗi việc… thời gian luyện vũ đạo nhiều hơn, tính là ưu điểm không?

Bảng phân công part được hoàn thành, bước vào giai đoạn luyện tập. Nhiệm vụ công diễn lần này không giống như bài thi chủ đề – không có giáo viên dạy riêng, tất cả phải dựa vào thực tập sinh tự học theo video mẫu. Giáo viên chỉ đến vào ngày trước buổi diễn tổng duyệt để kiểm tra và góp ý.

“Chu Thụy, Tằng Khải, hai cậu có quen bài nhảy này không?” Thư Đằng Kiệt với tư cách đội trưởng hỏi hai người duy nhất từng nghe “Peppermint”.

Chu Thụy: “Tôi biết nhảy phần điệp khúc.”

Tằng Khải: “Tôi chỉ nghe qua bài hát thôi.”

“Hiểu rồi.” Thư Đằng Kiệt gật đầu, quay sang Chu Thụy: "Giao việc dựng vũ đạo cho cậu được không?"

Chu Thụy lộ vẻ khó xử: “Tôi không am hiểu dựng vũ đạo lắm, hiệu quả không cao đâu."

"Những người khác có ai biết dựng vũ đạo không?"

Chỉ nhận được hai câu trả lời là chưa dựng vũ đạo bao giờ và không giỏi nhảy.

Chu Thụy thở dài: “Vậy để tôi làm. Miễn là mọi người đừng chê tôi chậm là được.”

【Nhóm này xui thật sự】

【Chu Thụy chọn người có vấn đề, cậu ta không phải là người thứ năm chọn sao?】

【Người ta cũng đâu ngờ sẽ thế này】

【Việc chọn đội của cậu ấy không sai, nhiều nhóm khác còn thiếu vocal lẫn dancer, nhóm này chọn theo năng lực đầy đủ cả, chỉ là xui quá thôi】

Lại Vũ Đông nhìn thiếu niên tóc xám đang ngồi ôm máy tính bảng ngồi xổm trong góc, Lại Vũ Đông mím môi, trong lòng cảm thấy áy náy.

Bởi vì từng học bài chủ đề cùng nhau, nên hắn biết rõ Chu Thụy học chậm, không giỏi ghi nhớ động tác, toàn nhờ siêng năng bù đắp cho thiếu hụt về thiên phú. Giờ phải tự học cả bài nhảy rồi còn phải dạy lại cho cả đội, chắc chắn sẽ áp lực cực lớn.

Nhưng hắn cũng chẳng giúp được gì – chỉ cần không trở thành gánh nặng là tốt lắm rồi.

Lại Vũ Đông quyết định nhanh chóng học xong phần hát, sau đó ở bên cạnh người bạn đang gánh trên vai trọng trách, cùng cậu ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

Chu Thụy là kiểu người rất cần chỗ dựa tinh thần, dù chỉ ở bên cạnh nhìn thôi cũng tốt hơn là không làm gì.
 
Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Chương 69: Thì ra Triệu Diệc Phong không phải là nhiệm vụ giả mở thiên nhãn.



MP3 chỉ có bốn cái, bắt buộc phải dùng chung tai nghe với người khác. Lại Vũ Đông lập tức lao tới chỗ Triệu Diệc Phong, bày tỏ mong muốn được ghép nhóm với anh.

Lý do chọn Triệu Diệc Phong rất đơn giản: một là vì anh hát rất hay, hai là vì anh là kiểu người dễ gần, bình thường.

"Được thôi." Triệu Diệc Phong sảng khoái đáp ứng, anh cắm tai nghe rồi ném một bên cho hắn, như thể vô tình nhắc tới, "Chuyện lần trước cảm ơn nhé."

Lại Vũ Đông mơ màng: “Hả?”

【Hai người họ quen nhau á?】

【Cái gì, tui lại bỏ lỡ tuyến tình bạn của Yuki nữa rồi hả?】

Hắn cũng muốn biết đây có phải thiết lập mới được thêm vào không?

Ý là, đại vocal của chương trình mà mở lời nói chuyện là kiểu cảm ơn khiến người ta nghe không hiểu như thế này sao!

Thấy Lại Vũ Đông mù mờ không hiểu, Triệu Diệc Phong lấp lửng giải thích: “Thì cái vụ battle trên sân khấu đầu tiên ấy.”

“Cái gì...?”

Liên quan gì đến hắn – người từng ở lớp F – chứ?

Triệu Diệc Phong bật cười: “Cậu nói giúp tôi mà, quên rồi hả?”

Lúc này Lại Vũ Đông mới nhớ ra anh đang nhắc đến chuyện lên tiếng giúp Từ Án khi ấy, ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

“À, Lưu Khải Sơ kể cho tôi.”

Lại Vũ Đông: "À, ra vậy..."

Thì ra Triệu Diệc Phong không phải là nhiệm vụ giả mở thiên nhãn.

Nhưng hai người họ làm sao quen nhau được? Từ lần đánh giá đầu tiên đến ký túc xá rồi đến vòng đánh giá hai hình như chưa từng có giao lưu gì? Hay là nói, chương trình này chẳng có ai mà Lưu Khải Sơ không quen biết cả?

Giới hạn cuối cùng của thế giới có thể là Lưu Khải Sơ.

【Tui vẫn chưa hiểu? Sao lại liên quan đến Khải Sơ nữa?】

【Hiểu rồi, cuộc chiến giữa fan và anti, Miura là fan của Triệu Diệc Phong, Lưu Khải Sơ là anti-fan của Triệu Diệc Phong.】

【Nếu không phải Yuki là fan Từ Án thì tui cũng tin đó】

【Nhưng mà nghĩ kỹ lại, dám công khai nói giúp Triệu Diệc Phong chắc cũng là fan ảnh đó】

【Nên cuối cùng là Yuki nói gì vậy trời】

【Tôi nhất định phải coi lại livestream, không biết Yuki nói gì thấy bức rức quá】

【Chị em ơi, đến lúc đó nhớ đăng lên diễn đàn chia sẻ nha】

Lại Vũ Đông: “……”

Sao chỉ trong chớp mắt lại có thêm hai cái danh “fan” trên đầu vậy?

Từng dòng bình luận lướt qua trước mắt, Lại Vũ Đông nghiêng đầu nhìn Triệu Diệc Phong đang đeo một bên tai nghe, qua cách anh lướt qua cụ thể sự việc chỉ bằng vài câu bâng quơ, có thể thấy đây là kiểu người không thích nhắc lại hay giải thích hành động của mình.

Giống kiểu làm việc tốt không cần để lại tên?

Không đúng, ngược lại mới đúng.

Triệu Diệc Phong không phải là không muốn để lại tên, mà là khiến cho những người có ấn tượng không tốt về anh không nhận ra anh đang làm việc tốt.

Rất thoải mái, tùy hứng, cũng rất dễ bị hiểu lầm.

Lại Vũ Đông nghĩ một hồi, quyết định nói toạc ra: “Cảm ơn anh đã giúp Từ Án giải vây.”

Dù sao đám khán giả cũng sẽ xem lại replay, chi bằng để chính "con tê tê" là hắn tự mình tiết lộ bí mật.

【Tôi biết mà! Yuki là fan Từ Án!】

【Nghe hiểu rồi, là vụ Lâm Tiêu ép Từ Án battle trên sân khấu đầu tiên bị Triệu Diệc Phong cản lại ấy】

【Nên là Yuki giải thích với Lưu Khải Sơ là Diệc Phong đang giúp Từ Án, rồi Lưu Khải Sơ kể lại cho anh ấy?】

【Sao tui cảm giác giống như Yuki là fan của Triệu Diệc Phong hơn á】

【Ủa? Hóa ra lúc đó là giúp giải vây à? Tui coi lúc đó thấy toàn comment mắng ảnh giành spotlight mà】

【Cảm ơn Yuki đã giải thích giúp Diệc Phong hu hu hu】

Giọng nam nhẹ nhàng, êm ái vang lên, lấn át cả phần intro vừa phát ra từ tai nghe. Triệu Diệc Phong bất ngờ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sáng trong, ánh lên nét cười như ánh sáng phản chiếu từ viên hắc diệu thạch dưới ánh đèn.

Hàm ý thực sự ẩn sau câu nói kia, anh lập tức hiểu rõ.

Triệu Diệc Phong bất lực cười khẽ: “Cậu thế này lại khiến tôi phải cảm ơn nữa rồi.”

“Cái gì cơ?” Lại Vũ Đông đeo tai nghe vào, giả vờ không nghe thấy, “Tôi bật nhạc rồi?”

“Bật đi.”

Nghe xong một lượt ca khúc Peppermint, Lại Vũ Đông đã có hiểu biết sơ bộ về bài hát này.

Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một cậu học sinh trung học với nụ cười rạng rỡ đạp xe ngang qua một quầy kem, phía sau xe buộc một chùm bóng bay đủ màu sắc, những quả bóng bay đón gió va vào nhau, như những mảng màu sặc sỡ vẩy lên bức tranh khổng lồ của thế giới.

Tổng thể nhịp điệu nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, nghe xong giống như đang ngậm một viên kẹo bạc hà khiến tâm trạng khoan khoái dễ chịu.

“Bài này không khó, nhưng lời và vũ đạo dày đặc, vừa hát vừa nhảy sẽ rất tốn sức.” Nhắc đến địa ngục vũ đạo sắp tới, Triệu Diệc Phong cũng khó giữ được vẻ thờ ơ thường thấy, “Nghe thêm lần nữa đi, lần này hát theo để nhớ giai điệu.”

Vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Nhóm B bên cạnh đã bắt đầu luyện vũ đạo, khí thế như những cây cổ thụ vươn thẳng lên mây, đổ bóng lên những “người qua đường” lười biếng như bọn họ.

Nhóm B chia part cực nhanh, khi Hoàng Việt Như và La Phi Nhiên còn đang tranh nhau vị trí phụ rapper 1, họ đã dán tên xong cho tất cả các thành viên.

Ngay cả quá trình dựng bài cũng có thể bỏ qua, Mạc Lê, ca sĩ hát gốc, trực tiếp đảm nhận vai trò giáo viên dạy nhảy.

Không hổ danh là nhóm số một, ngoài “hiệu suất cao” thì thật sự khó tìm từ nào miêu tả chính xác hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back