Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Gả Vai Ác

[BOT] Mê Truyện Dịch
Gả Vai Ác
Chương 95: Kết cục (Thượng)


Ngu Linh Tê đưa ra lời đề nghị này, không phải là kích động nhất thời.Kiếp trước chân của Ninh Ân có tật, chính là bệnh nan y, tất nhiên cũng mất đi tư cách đăng quan làm vi quân, nhưng đời này thì khác.Huynh trưởng cũng từng nói: "Ninh Ân đi đến được vị trí như hôm nay, cách ngôi Hoàng đế chỉ có một bước nữa, mặc dù hắn cũng không muốn làm Hoàng đế nhưng với vị trí của hắn, người dưới trướng cũng sẽ vì tiền đồ, lợi ích của mình mà đề cử hắn vào vị trí đó."

Thiên hạ vui vẻ, cũng được hưởng lợi.

So vối việc làm bề tôi, còn không bằng làm Đế vương.Tam hoàng tử Ninh Huyền trước khi chết có thể mang người có tài đến phủ Tĩnh vương, nó cũng chứng minh được những lời nói của huynh trưởng không phải là đe dọa.Ngu Linh Tê đã suy nghĩ rất lâu, mới nói ra suy nghĩ này của mình.Ninh Ân nhìn thấy ánh mắt nàng, như đang muốn cân nhắc về mấy chữ ngắn ngủn kia của nàng."

Uống rượu?"

Hắn làm như không có việc gì ngửi ngửi thử, chỉ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nữ nhân.Để một kẻ điên lên là vua, còn có chuyện nào điên hơn chuyện này nữa à?"

Không phải, thiếp rất tỉnh táo."

Bên cạnh hàng rào được chạm khắc tinh xảo, là khuôn mặt xinh đẹp nhưng trầm tĩnh của Ngu Linh Tê.Dù sao Ninh Ân cũng cảm thấy mình không có lòng thương xót, trời sinh đã lạnh nhạt.Ngay từ đầu, Ngu Linh Tê cũng không để ý lắm.

Nhưng số lần nhắc đến càng nhiều, nàng mới nhận ra Ninh Ân lập lại phân tích trước đó, có lẽ gần như đang tự chán ghét bản thân mình.Huống chi gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng cũng dần dần phát hiện ra, thật ra dân chúng cũng không cần biết ai sẽ lên ngôi Hoàng đế.

Chỉ cần có thể khiến họ lấp đầy bụng, giải quyết chiến tranh đói rét, loạn lạc, như thế dù một Đế vương lạnh nhạt, vô tình, so với một người giả nhân giả nghĩa nhưng chẳng có năng lực lên làm vua thì sẽ mạnh hơn rất nhiều.Những đám mây lơ lửng lướt qua, Ngu Linh Tê ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấm áp phía xa chân trời: "Ninh Ân, nhìn mặt trời này đi."

Ninh Ân nâng mắt, không nhìn ánh mặt trời mà quay đầu thưởng thức nét mặt xinh đẹp của Ngu Linh Tê.Nàng cúi người chống lan can, nhẹ giọng nói: "Mọi người đều kính nể ánh mặt trời, không phải bởi vì nó đẹp, rất chói mắt, mà bởi vì nó cũng rất lớn, lớn đến mức có thể xua tan được đêm đông u tối."

Ninh Ân vẫn luôn nhìn sườn mặt nàng, trong con mắt thâm trầm cũng có chút ánh sáng."

Tuế Tuế đang đổi cách để khen ta sao, lương tâm không đau à?"

Hắn than khẽ: "Đáng tiếc bổn vương chính là ác quỷ tu la ở địa ngục, ta không thể nào làm mặt trời thu hút sự chú ý của mọi người được."

"Ác quỷ tu la cũng rất tốt mà."

Ngu Linh Tê rất tự nhiên chấp nhận cách nói này nói: "Không sợ bọn đạo chích, côn đồ chém giết.

Ngay cả trong Phật điện từ bi, cũng sẽ có một vài hung thần ác sát trợn mắt hung dữ."

Ninh Ân giật mình, lập tức cúi đầu cười ra tiếng.Lúc nàng đã muốn khen người khác, ngay cả tảng đá cũng có thể nở hoa."

Cười gì?"

Ngu Linh Tê hơi nghiêng đầu nhìn hắn: "Cảm thấy thiếp rất ồn ào à?"

"Hoàn toàn ngược lại."

Ninh Ân híp mắt, thích thú nói: "Thật ra bổn vương cảm thấy lời ngon tiếng ngọt Tuế Tuế nói ra, so với mấy tiếng chuông rầm rì ngoài kia dễ nghe hơn nhiều."

Ngu Linh Tê không nói gì.Rõ ràng đã bên nhau lâu như thế rồi, nhưng Ninh Ân mở miệng nói vẫn sẽ khiến nàng mặt đỏ tim đập."

Bớt nói sang chuyện khác đi."

Nàng hừ lạnh, còn nghiêm túc nói: "Chàng nói muốn cùng ra thoái ẩn, cả đời một người một đời một đôi à.

Nhưng mà Ninh Ân, đây thật sự là cuộc sống chàng muốn sao?"

Ngu Linh Tê nhớ rất rõ, kiếp trước Ninh Ân đã xoay chuyển quyền thế trong tay mình như thế nào, khiến người trong thiên hạ kính nể và sợ hãi bị dẫm dưới lòng bàn chân.Chỉ là hắn, làm sai vị trí thôi.Có lẽ hắn cũng nhìn ra được Ngu Linh Tê không hề nói giỡn, Ninh Ân thu hồi vẻ mặt nhàn nhã nghiền ngẫm trên mặt.Khóe môi mỏng hắn khẽ nhếch lên, nhưng Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nâng hai má hắn lên, như hiểu những lời mà hắn sắp nói ra."

Nhiếp Chính vương sinh ra trong vòng xoáy triều đình, cũng phải khổ tâm lo lắng chuyện kinh doanh, cân bằng triều đình, nhưng kết quả vì đồ hắn mặc, lấy công trạng của anh tích tiểu thành đại trên đầu Hoàng đế, còn muốn thời thời khắc khắc bị người khác đề phòng tấn công."

Nhớ đến kiếp trước áo choàng của Ninh Ân ngày ngày đều dính máu, Ngu Linh Tê nhíu mi: "Chờ Tiểu Hoàng đế trưởng thành, giao quyền hay không giao quyền thì sao?

Không giao quyền đương nhiên có người tạo phản, có người mắng, đối với Hoàng đế như con rối cũng chỉ đổi sang một đối thủ khác, vì thế trên đời còn có thể có Ninh Huyền thứ hai, Tiết Tung thứ 100 ư.

Thầy của bọn họ rất nổi danh, quảng cáo chính nghĩa rất rùm beng, dụng độc, ám sát, thậm chí còn dùng ngoài bút làm vũ khí tấn công, ngày ngày đêm đêm sống trong bất an.

Mà thiếp..."

Nàng im lặng, khẽ thở dài: "Mà thiếp ngoại trừ ở trong vương phủ đau lòng và không cam lòng, cái gì cũng không giúp được chàng."

Hình như cũng giống kiếp trước.Ngu Linh Tê nói: "Thiếp chỉ có thể đứng bên cạnh chàng, chứ không phải ở phía sau."

Giống như lúc trước muốn bảo vệ phủ Tướng quân, cùng người nàng yêu nhất cuộc đời này sóng vai đi bên nhau.Ngu Linh Tê nói nhiều như thế, Ninh Ân chỉ im lặng lắng nghe, sườn mặt chìm trong mặt trời phản chiếu dưới đáy hồ, như một viên ngọc bích lạnh lùng hoàn mỹ."

Nàng nghĩ vi phu tốt quá rồi, Tuế Tuế."

Hắn híp đôi mắt u tối lại, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt của Ngu Linh Tê, như muốn chạm vào thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong mắt nàng: "Giang sơn này không thể lọt được vào mắt của ta."

"Thế nếu, trong giang sơn này có thiếp thì sao?"

Ngu Linh Tê thu hết tất cả vẻ mặt của hắn vào trong mắt, chần chờ một lát, cuối cùng lại dịu dàng nói: "Ninh Ân, không phải chàng không nghĩ đến chuyện làm vua trong thiên hạ, mà là... sợ thiếp thất vọng phải không?"

Ngón tay Ninh Ân không tiếng động khẽ lùi lại."

Nực cười."

Hắn dịu dàng nói.Bởi vì quá mức nực cười, cho nên mới không cười nổi.Trái lại Ngu Linh Tê vẫn không chớp mắt, ánh mắt lần nữa lại hướng ra biển hoa lê.Gió thổi tuyết bay, cảnh đẹp như trước, nữ Tướng quân trong bộ nhung đỏ và Tiểu Quận vương mặc áo dài gấm trắng vàng đã đi xa.Người phải tuần tra, Ninh Tử Trạc không dám thân cận với người khác quá, cách một khoảng cách xa từ từ cùng Ngu Tân Di tuần tra Bắc Uyển một lần, thỉnh thoảng lại nói hai câu.Không biết đang nói đến chuyện thú vị gì, Ngu Tân Di đánh qua một cái, làm Ninh Tử Trạc lảo đảo.

Ngu Tân Di lại vươn tay ra, kéo Ninh Tử Trạc lại, ai ngờ đối phương đã sớm chờ cơ hội này, sớm giấu hoa lê đi phất nón chào tạm biệt Ngu Tân Di, cười hì hì chạy đi.Ngu Tân Di quát lên không để cấp dưới cười, nâng tay ghét bỏ lấy hoa lê xuống, nhưng xoay người do dự thật lâu, cũng không thể vứt hoa lê kia đi được.Ở ngoài hoàng thành, giang sơn ngàn dặm như bức tranh."

Ninh Ân."

Ngu Linh Tê gọi hắn: "Vệ Thất."

Ninh Ân vân vê miếng ô mai đưa mắt nhìn nàng."

Nhóc điên."

Nàng nở nụ cười, nói ra danh xưng đã thuộc như lòng bàn tay: "Phu quân...

Ưm!"

Âm cuối vừa dứt, đã bị nuốt ngược về trong bụng.Ngu Linh Tê nếm được vị chua ngọt của quả mơ, cũng nếm được sự nuông chiều, ngọt ngào của hắn."

Ninh Ân, thay vì cả đời phải đề phòng những người đó, không bằng danh chính ngôn thuận khiến bọn họ đều phải câm miệng khi nghe chàng nói."

Ngu Linh Tê dựa vào Ninh Ân t.hở dốc, nhắm mắt nhẹ nhàng kiên quyết nói: "Thiếp muốn cùng chàng đứng ở nơi cao hơn.

Nếu trật tự triều đình không thể dung thứ cho sự phản nghịch của chàng, thì chúng ta sẽ lập một trật tự thuộc về chúng ta."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, máu cũng sôi trào như đại dương mênh mông.Nàng thấy hắn chán ghét vứt bỏ bản thân mình, chấp nhận sự lạnh lùng và điên rồ của hắn, ngưỡng mộ sức mạnh và thủ đoạn của hắn, nhưng không bao giờ yêu cầu hắn từ bỏ bản thân và trở thành một "anh hùng" đạo đức giả như vị Hoàng đế ngày xưa.Nàng nói muốn đứng bên cạnh hắn chứ không phải sau lưng hắn.Nàng nói rằng muốn tất cả mọi người phải im miệng, thì phải lấy năng lực của mình tạo ra một trật tự thuộc về họ.Ninh Ân khẽ nâng mắt nhìn.Nếu như Ngu Linh Tê mở mắt ra vào bây giờ, có thể thấy ánh mắt của hắn đang hưng phấn và điên cuồng như thế nào.Hắn cũng có thể sẵn sàng chết chìm trong sự dịu dàng và chết trên cơ thể nàng.Gió giật tung bức bình phong, mưa hoa lê rơi theo gió trôi theo dòng suối.Bầu trời cao và những đám mây nhàn nhạt, và màu đỏ vàng của mặt trời lặn nhuộm màu trắng ngọc bích đẹp nhất.Ninh Ân nghịch mái tóc dài của Ngu Linh Tê, nhìn nàng thật lâu, trầm giọng nói: "Ta nhớ rõ ngày thường Tuế Tuế hay khen ta đẹp."

Ngu Linh Tê yếu ớt nhướng mắt, không hiểu tại sao lại đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này."

Tuế Tuế thích chỗ nào trên người ta nhất?"

Ninh Ân khẽ nhếch môi lên, nhẹ nhàng nói: "Cắt chỗ đẹp đó đi, đưa cho Tuế Tuế được không?"

"......"

Cách nhóc điên thể hiện tình yêu của mình luôn rất khác biệt, hắn vui vẻ sử dụng mọi thứ trong cơ thể và thậm chí cả linh hồn của mình như một con bài để mặc cả với nàng về tình cảm trong lòng mình.Nàng đã quen, cố ý nhìn xuống dừng xuống dưới vòng eo săn chắc của hắn.Ninh Ân sửng sốt một hồi, sau đó ôm lấy nàng cười lớn, bả vai run lên vì cười, trịnh trọng nói: "Vật này thì không thể, vẫn nên sống cùng với nó thì tốt hơn."

Tâm trạng hắn rất tốt, Ngu Linh Tê sống hai đời cũng chưa từng thấy hắn cười không kiêng nể chút gì như thế.Vì thế không hề so đo mấy câu nói này với hắn, hướng thẳng vào trong lòng hắn.Một lúc lâu, mí mắt cũng nặng dần, Ngu Linh Tê đã nghĩ Ninh Ân ngủ mất rồi, lại nghe thấy hắn mạnh mẽ nói."

Cùng ta."

Hắn nói."

Được."

Ngu Linh Tê nghe hiểu được ý hắn nói: "Thiếp sẽ cố gắng, đuổi theo bước chân chàng."

Ninh Ân nhéo nhéo gáy nàng, khàn giọng nói: "Nói sai rồi, nên phạt."

Là bóng đuổi theo ánh sáng, là hắn đuổi theo Tuế Tuế.
 
Gả Vai Ác
Chương 96: Kết cục (Hạ)


Hôm nay trạng nguyên mới vào triều lĩnh chức, bổ sung vào vị trí còn trống, trước nay trong triều chưa từng có cảnh tượng náo nhiệt như thế."

Khi người hiền tài bước vào điện, không thể có minh quân ngu dốt.

Thần chờ dập đầu thỉnh an Tĩnh vương điện hạ đăng cơ, khiến đất nước ngày càng thịnh vượng!"

Mấy quan văn cùng nhau đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn mãi luôn cầu xin Ninh Ân lên ngôi Hoàng đế.

Phần lớn còn lại chỉ khách khí phụ họa thêm vài từ, dù sao ngày xưa Ninh Ân cũng đã từng mắt điếc tai ngơ với bọn họ.Nhưng hôm nay Tĩnh vương điện hạ ngồi trên ghế gỗ đàn hương duy nhất trong điện Kim Loan, chẳng để ý mà liếc nhìn mấy triều thần cũ mới quỳ lạy, phá lệ mở lời vàng ngọc.Lần này hắn cũng không đột kích vào nhà của ai cả, cũng không cách chức ai hết, mà lạnh nhạt nói: "Còn quỳ làm gì thế?

Lễ đăng quan này muốn bổn vương tự mình xử lý à."

Trong điện bỗng an tĩnh trở lại.Không ngờ lần này Ninh Ân lại đáp ứng dễ dàng như thế, trên gạch lát sáng bóng, lộ ra các vẻ mặt khác nhau của các văn võ trọng thần trong điện.Đặc biệt là những người đứng về phía hoàng tử bé, vài người mượn cơ hội khống chế cục diện thì biểu hiện của họ rất hoảng loạn và phức tạp."

Điện hạ nhận lời là phúc của triều đình ta!"

Một số vị quan của Ngự Sử đứng lên để khống chế hướng gió trong triều.Bộ Thượng thư cũng nói theo: "Thần lập tức an bài lễ đăng cơ ngay!"

Đại tướng quân Ngu Uyên và con trai Ngu Hoán Thần trao đổi ánh mắt, bỗng chớp mắt một cái, suy nghĩ như sóng lớn chồng chất lên nhau, rồi lại bình tĩnh như cũ.Giống như đưa ra một quyết định trọng đại, hai cha con cũng bước ra khỏi hàng quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Chúng thần nguyện ý đi theo điện hạ, giúp đỡ xã tắc!"

Chúng thần bên dưới mới dần tỉnh mộng, phụ họa theo: "Chúng thần nguyện ý đi theo điện hạ, giúp đỡ xã tắc!"

Một việc hệ trọng như thế, cứ như thế mà kết thúc trong sự suy đoán của các triều thần nhưng cũng không ai dám xen vào.Ngu Linh Tê bớt chút thời gian đi đến Đại Lý tự một chuyến.Tiếp đón chính là các quan lại mặc quan bào màu xanh lục, mặt trắng mắt sáng, mang trong mình bầu không khí công bằng chính trực.Hắn nhìn Ngu Linh Tê chắp tay nói: "Công văn thẩm tra không có sai sót gì, nương nương chờ một lát."

Tích chữ như vàng, hướng nội nghiêm túc.Ngu Linh Tê nhận ra gương mặt cứng nhắc nhưng xinh đẹp này, không khỏi mỉm cười: "Là ngươi à, Chu Uẩn Khanh."

Trên mặt Chu Uẩn Khanh xẹt qua chút kinh ngạc, gật đầu nói: "Nương nương nhận ra tại hạ."

"Đương nhiên nhận ra rồi."

Trí nhớ của Ngu Linh Tê trước giờ không tệ, đêm Thất Tịch năm trước vừa nhìn thấy tướng mạo của hắn, nàng đã thấy ấn tượng: "

Sau này Chu đại nhân sẽ trở thành thiếu khanh xuất sắc nhất trong Đại Lý tự."

Chu Uẩn Khanh còn trẻ, ngay cả Tĩnh vương cũng đánh giá cao hắn, lúc mới vào triều chỉ mới nhận sáu phẩm tự thừa, khoảng cách đến Đại Lý tự thiếu khanh còn cách rất xa...Nhưng Ngu Linh Tê là ai cơ chứ?

Đó là người được Tĩnh Vương đặt trên đầu quả tim, lúc trước bên cạnh cô là những bè đảng xấu xa của Tam Hoàng tử, đến bây giờ vẫn còn đang ở trong ngục giam tầng cuối cùng của Đại Lý tự chịu khổ hình sống không bằng chết.Nhưng chỉ một lời khen tặng của nàng, nó còn linh nghiệm hơn cả thánh chỉ được ban nữa.Được khen thưởng, nhưng Chu Uẩn Khanh cũng không có chút đắc ý nào, không kiêu ngạo siểm nịnh nói: "Nương nương khen thưởng."

"Đúng rồi, mặc dù Quận chúa Thanh Bình không câu nệ tiểu tiết, thích làm việc lớn, nhưng lại rất trọng tình nghĩa, thật là một cô nương tốt.Khi đến nơi Ngu Linh Tê nói: "Nếu không chê nàng ấy tình cảnh khó khăn, còn nhớ đến chút ân giúp đỡ trước kia, thì đối đãi với nàng ấy rộng lượng một chút."

Nhắc đến Đường Bất Ly, vẻ mặt của Chu Uẩn Khanh lại lạnh lùng nhưng cung kính nói: "Thần hiểu ạ."

Vừa dứt lời, hai quan viên tự mình dẫn một người mặc thường phục màu trắng vào trong điện.Ngu Linh Tê từ chỗ của mình ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tiết Sầm đang đứng sau lưng hai quan viên kia.Đại Lý tự đóng cửa gần một tháng, nhìn hắn gầy đi một chút, vẻ hào hoa phong nhã, dịu dàng giờ lại trở thành nhợt nhạt và u buồn, giống như minh châu bị đậy lại.Nhớ tới ánh mắt vẫn là dịu dàng trong sạch, sau khi hắn nhìn người mỹ nhân tóc mây bồng bềnh, vô cùng xinh đẹp hồi lâu, đôi môi khô khốc mím lại mấy lần mới nâng áo choàng lên hành lễ: "Tội dân bái kiến Nhị...

Vương phi nương nương."

Xưng hô đã đến đầu môi lại thay đổi, có vẻ vô cùng khô khốc."

Tiết nhị công tử mời đứng lên."

Ngu Linh tê nâng cánh tay lên, đỡ hắn dậy.

Tiết Sầm quay đầu ho nhẹ một tiếng, hai bên xuất hiện chút đỏ nhạt, là chất độc của bách hoa đang quấy phá cơ thể của hắn.Ngu Linh Tê quay đầu, sai người hầu đưa quà đã chuẩn bị trước lên.Nhìn thấy trong túi nhét đầy lễ vật quý giá, Tiết Sầm sửng sốt, lập tức lắc tay nói: "Người sắp chết, không dám nhận ân huệ của nương nương."

Ánh mắt của hắn, mãi mãi không dám nhìn về phía Ngu Linh Tê.Rõ ràng nàng vẫn dịu dàng chói mắt như cũ, chói đến mức chỉ cần đứng từ xa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy ánh sáng bức người."

Ta cũng đã từng nhận ân huệ của huynh."

Ngu Linh Tê đứng dậy, lấy từng thứ trong túi ra cho hắn xe: "Đây là thuốc giải độc mà ta luyện ra, dùng trong một năm, nhưng tạm thời có thể áp chế được độc dược trong người huynh.

Đây là giấy thông quan, còn có giấy giới thiệu tự ta viết, từ kinh thành đi về hướng Bắc đến Nhạn Thành, dựa theo chỗ ta ghi đến tìm Dược Lang, ông ấy sẽ giúp ngươi..."

Nghe thế, Tiết Sầm mới hiểu được ý của Ngu Linh Tê."

Nương nương, đây là muốn thả ta đi sao?"

Ngực Tiết Sầm phập phồng lên xuống, ngập ngừng nói: "Ta nghiệp chướng nặng nề, chỉ có thể lấy cái chết để đền tội, sao nương nương có thể..."

"Là ý của phu quân ta."

Ngu Linh Tê cố ý đề cập đến Ninh Ân.Tiết Sầm sửng sốt, trong lòng vô cùng cay đắng."

Huống chi nghiệp chướng nặng nề của huynh, cũng đã bị trừng phạt rồi.

Nếu Tiết nhị công tử còn tiêu cực tìm cái chết, thì cái chết nhẹ tựa lông hồng, điều đó đáng để suy nghĩ."

Ngu Linh tê cười nhạt, dịu dàng nói: "Coi như đây là đại xá thiên hạ trước khi đăng cơ đi, đi thôi.

Dù sao huynh cũng nên vì mình mà sống một lần, núi cao biển rộng, mặc quân ngao du."

Dù sao người cũng nên sống vì mình một lần.Lời nói nhẹ như thế, nhưng truyền đến sự giác ngộ rất lớn.Tiết Sầm nghĩ đến hai mươi mốt năm ngắn ngủi của mình, sống dưới sự che chở của bậc cha chú, mãi mãi bị gia tộc kéo đi.

Bên ngoài gia tộc rực rỡ nhưng bên trong lại dơ bẩn, tín ngưỡng sụp đổ, hắn giống như mất đi phương hướng, mất đi ý chí sống.Uống thuốc độc, là vì muốn chuộc tội với Ngu gia, cũng là vì muốn cứu lấy Tiết gia đang có nguy cơ sụp đổ.Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện còn sống để giải quyết vấn đề, lấy một hành động hiên ngang lẫm liệt để che giấu nội tâm muốn chết để trốn tránh yếu đuối, thật buồn cười.Sự bối rối trong lòng dần tan biến, khóe mắt Tiết Sầm cũng đỏ lên.Hắn còn chưa kịp nhận lấy hài cốt của Tiết Tung, còn chưa nhìn thấy việc cách chức và rời khỏi kinh, bệnh tình của tổ phụ thì đang nguy kịch, hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm...Tiết Sầm ngước mắt lên, dịu dàng như khi còn trẻ mà nhìn nàng, từ từ khoanh tay áo khom lưng nói: "Tiết Sầm, đa tạ nương nương!"

"Vậy thì, tái kiến."

Ngu Linh Tê gật đầu, cùng hai tay sai ra khỏi đại điện, đi vào bên trong ánh tà dương trên cao, dáng người nhiễm ánh vàng dịu dàng mạnh mẽ, khẽ lắc lư với vẻ uy nghiêm chói lọi.Ra khỏi Đại Lý tự, đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đợi ở trước.Vén màn che lên, bên trong là chàng thiếu niên mặc vương bào màu tím than anh tuấn nhàn hạ mà dựa vào, chống đầu nhìn nàng.Đôi mắt Ngu Linh Tê sáng bừng lên, buông tay đang được Hồ Đào đỡ ra, mỉm cười cầm váy lên xe ngựa: "Sao chàng lại đến đây?"

"Đón nàng."

Ninh Ân di chuyển ngón tay, gõ gõ vị trí bên cạnh mình.Vì thế Ngu Linh Tê ngồi sát vào hắn, đầu gối vô tình hay cố ý mà cọ xát vào chân của hắn, cười rạng rỡ nói: "Phu quân bận chuyện triều đình, còn bớt chút thời giờ đến đón thiếp, là rất quan tâm thiếp nha."

- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -Lời còn chưa dứt, nàng đã nhào vào ngực của Ninh Ân."

Tuế Tuế đi gặp người đáng ghét."

Đôi mắt hắn tối lại, cúi người mổ nhẹ lên mi mắt của nàng."

Có mùi của người mà bổn vương chán ghét."

Hắn cúi xuống, cắn vào xương quai xanh tinh xảo, hõm sâu của nàng.Ngu Linh Tê cảm thấy Ninh Ân vô cùng có ý tứ.Khi hắn điên lên thì rất tàn nhẫn với bản thân mình, cắt tóc, xăm hình thậm chí là cắt tay ra máu, mà mắt cũng chẳng thèm chớp.

Nhưng mà đối với nàng thì lại rất ngoan, cũng chỉ dám dùng miệng để trừng phạt nàng.Bởi vì nàng biết cách yêu thương của hắn khác với những người thường khác, nên Ngu Linh Tê mới vô cùng đau lòng."

Có một số việc do thiếp mà ra, nên đương nhiên cũng từ thiếp mà kết thúc."

Ngu Linh Tê bị ngứa run lên, miệng của Ninh Ân vẫn tiếp tục đi xuống: "Huống chi việc phóng thích Tiết Sầm, không phải hôm qua chàng đã đáp ứng rồi hay sao?"

Đuôi mắt Ninh Ân nhếch lên: "Tối qua ta nói khi nào?"

"..."

Trong đầu Ngu Linh Tê đều là tiếng chuông vang lên dồn dập và hình xăm đỏ tươi trên ngực của Ninh Ân, hai má cũng dần nóng lên, yếu ớt liếc hắn một cái.Ninh Ân cười vô cùng vui vẻ, để nàng nhìn hắn giống như tối hôm qua."

Hay là, Tuế Tuế giúp bổn vương nhớ lại một chút đi?"

Xe ngựa đong đưa, tứ phía yên lặng giọng nói trầm thấp của hắn lại dễ nghe hơn: "Tối nay muốn rung chuông hay là con dấu đây?"

Ngu Linh Tê không muốn để ý đến hắn.Đêm đến, ánh đèn ở tẩm điện sáng lấp lánh, mỹ nhân ngồi trên tháp tóc đen dài đến thắt lưng, ngả lưng vào tháp.Là tư thế hóa trang giống như họa lên mỹ nhân, chính là mùi hương dịu dàng, trắng đến chói mắt."

Làm gì có người nào lại hứng thú với con dấu chứ?"

Ngu Linh Tê ngáp một cái, chịu đựng cảm giác lành lạnh cuối mùa xuân, nhìn Ninh Ân người vừa mới đi dội nước lạnh ra: "Giống nhau sao?"

Ninh Ân dừng trước tháp một chút.Hắn là người có thói quen nắm hết mọi thứ trong tay, có thói quen dịu dàng, dung túng Ngu Linh Tê, cũng quên mất nàng là người giỏi trêu chọc người khác nhất.Khóe miệng Ninh Ân cong lên, nghiêng người thưởng thức.Ngu Linh Tê cũng dựa vào hắn: "Chương này, đương nhiên là cái thiếp đóng lên người chàng."

Nàng không cố ý thăng thêm từ "lên", nhiều ngự long đều có dã tâm phục tùng.Ninh Ân nheo mắt lại, cảm giác áp bách dần dần xâm nhập.

Ngu Linh Tê cắn môi, con dấu rất quý, nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm phạm thượng, có lẽ đã gõ hay chạm vào.Sau hồi lâu, Ninh Ân phát ra tiếng cười khàn khàn, từ từ nói: "Hay là ta quỳ lạy nàng?"

Không được phép từ chối, đôi mắt hắn chợt xoay chuyển.

Bất kính quỷ thần, Tĩnh vương điện hạ không bái thiên tử, nhưng vì nàng mà quỳ gối xuống....Đầu tháng tư, lễ đăng cơ được cử hành đúng lúc.Trời ít mây, hoàng kỳ bay vù vù, mọi quan lại và cung nhân nghiêm trang đứng đó, cung nghênh đăng đàn tế thiên địa xã tắc.Ngu Linh Tê búi cao mái tóc đen lên, mũ phượng hoa cài, được trang điểm vô cùng xinh đẹp và tinh xảo, mặc một áo choàng phượng dài chấm đất.

Mà trước nàng, Ninh Ân mặc y phục màu đen đeo miện phục cao lớn, tuấn mỹ, lộ ra sườn mặt lạnh lùng, liếc nhìn thiên hạ bằng cặp mắt uy nghiêm.Dựa theo lễ chế, Hoàng hậu nên từng bước theo sau Hoàng thượng.Nhưng mà trước khi bước lên bậc thang bằng ngọc bích, Ninh Ân dừng bước, trước mặt tất cả quan lại trong triều dắt tay Ngu Linh Tê, cùng nàng sóng vai bước lên thềm đá.Ngu Linh Tê căng thẳng, lập tức tươi cười, nhanh chóng nắm lấy ngón tay thon dài đầy sức lực của hắn.Đi đến thềm đá cuối cùng, xoay người nhìn xa xăm, trời đất mênh mông, giang sơn đều thu hết vào trong mắt.Kèn thổi lên hùng hồn, chúng thần dập đầu, bệ hạ vạn tuế vang lên khắp nơi, Hoàng hậu thiên tuế.Tiếng hô vang vọng trong cung, đinh tai nhức óc, Ngu Linh Tê liếc mắt nhìn sang Ninh Ân bên cạnh, đôi mắt cô sáng ngời hẳn lên.Kiếp trước kẻ điên này hung ác, nham hiểm cuối cùng cũng đứng dưới ánh mặt trời, đứng trên đỉnh núi, đường đường chính chính được chúng thần lễ bái.Lễ bái rườm rà qua đi, thì có đủ loại quan lại đến điện Kim Loan bái lễ.Đại điện nguy nga sơn màu đỏ thẫm, quay xung quanh kim long, đầu tiên là long ỷ đã đổi sang một cái hoàn toàn mới, bởi vì Ninh Ân ngại bẩn.Đồ mà lão Hoàng đế đã từng dùng qua, sử dụng qua, hắn đều cảm thấy bẩn.Ngu Linh Tê ngồi vị trí bên cạnh long ỷ, đủ mọi quan lại vào điện, tế bái dập đầu.

Khoảng cách gần như thế, Ngu Linh Tê nhìn thấy phụ thân và ca ca đầu tiên, ánh mắt hắn nhìn nàng rất tình cảm mà mạnh mẽ.Tân đế mới đăng cơ, bình thường thành thị sẽ ban xuống một thánh chỉ để lôi kéo lòng dân, thí dụ như đại xá thiên hạ, hoặc là miễn thuế má ba năm.Ngay cả bộ Thượng thư cũng đề nghị: "Bây giờ người Yến đang tấn công đến biên cảnh, khiến dân chúng khủng hoảng lương thực.

Nếu bệ hạ có thể giảm thuế má, được chúng sinh mang ơn, thế thì thiên hạ sẽ có phúc!"

Một vài người đều gật đầu tán thành, mọi người đều đang chờ người ngồi trên ghế tán thành, thực tế thì tân đế mới bị Lăng Hàn áp bắc cũng hòa âm theo."

Người Yến đã cướp bóc phía Nam, các người không nghĩ phải cướp lại đồ về à, lại đến nói trẫm giảm thuế má."

Ninh Ân a một tiếng cười: "Không có biện pháp triệt để, cảnh thái bình giả tạo này, thật khiến cho mọi người hiểu rõ."

Lời vừa nói ra, bộ thượng thư ở phía dưới không yên quỳ xuống: "Cựu thần ngu dốt, xin bệ hạ chỉ điểm!"

Ninh Ân gõ vào tay vịn long ỷ, nâng mắt nói: "Giết hết."

Lời vừa nói ra, cả điện đều thấy ngạc nhiên.Việc đầu tiên Tân đế làm khi lên ngôi đó chính là đánh đuổi giặt ngoại xâm, đây là lần đầu tiên kể từ khi thành lập vương triều!

Có chút cẩu thả, sẽ bị giam lại "Cực kỳ hiếu chiến, vui thích mà giết người".Cái này... thực sự là một kiếm đưa ra quyết định.Chỉ có Ngu Linh Tê biết Ninh Ân muốn sử dụng máu của người Yến để lập uy cho mình.Miễn giảm thuế chỉ có thể làm cho dân chúng khá hơn một chút trong ba năm, và ba năm tránh chiến tranh cũng đủ để cho người Yến nuôi người thêm lớn mạnh béo tốt thế thì lại càng khó đối phó hơn.

Mà nếu trận chiến này thắng lợi, sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ mới k.ích thích tinh thần của binh sĩ, biện pháp một lần vất vả để cả đời nhàn hạ.Đánh thì vẫn phải đánh, nhưng không phải đánh như trong kiếp trước."

Hôm nay người Yến cướp bóc lương thực, ngày mai cướp lấy thành trì, làm hại con dân chúng ta.

Từng bước từng bước xâm chiếm, mãi mãi không thấy thỏa mãn."

Ngu Linh Tê ngồi ngay ngắn phía trên, cất từng câu du dương: "Nếu họ muốn khiêu chiến thì ta đánh.

Triều Vệ của ta cũng không có người nhát gan!"

Ninh Ân liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt đang nhìn cô còn có chưa thêm ý cười.Nàng nói nàng muốn đứng cạnh hắn, mà không phải phía sau hắn.Hóa ra, đó không phải nói chơi thôi.Trong điện, Đại tướng quân Ngu Uyên chủ động bước ra khỏi hàng, hùng hồn nói: "Thần nguyện xin đi giết giặt, vì bá tánh mà đánh một lần!"

Sau đó, Ngu Hoán Thần cũng bước ra khỏi hàng: "Thần cũng xin được xuất chinh với phụ thân, đuổi người Yến đi!"

Giọng nói vang vọng trong điện, vô cùng chói tai.Ninh Ân từ từ nói: "Khó có được người thông minh như Ngu tướng quân."

Ngay khi quyết định cuối cùng được đưa ra, không ít quan lại trong triều đều quỳ lại, cùng lên tiếng nói: "Bệ hạ anh minh!

Hoàng hậu anh minh!"

Những ngày sau đó rất bận rộn và trọn vẹn.Khi Ngu Linh Tê làm Tĩnh vương phi, ngoài việc tản bộ và đọc sách cả ngày, thì nàng chỉ có nghỉ ngơi pha trà, cả ngày rảnh rỗi đến nhàm chán.Còn lần này mới trở thành Hoàng hậu, còn phải từ từ học hỏi nhiều thứ, bận đến mức chân không chạm được đất, đừng nói là pha trà, mà muốn ngồi xuống uống một ngụm trà cũng là điều xa xỉ rồi.Nhưng Ngu Linh Tê không hối hận, mỗi lời nói và quyết định của nàng đều có ý nghĩa rất lớn.Vì chuẩn bị đưa quân đi đánh trận, quân phí phải chi rất lớn, nên Ngu Linh Tê quyết định cắt giảm bớt một nửa số lượng người trong cung, tha cho những phi tần chưa sinh con của Tiên đế, tăng thu giảm chi, chia sẻ áp lực này với Ninh Ân.Khi nàng đang phân phó nữ quan đi làm việc này, thì nhìn thấy có người đang đi vào trong điện.Khi không lên triều, Ninh Ân thường không mặc long bào, chỉ mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm chắp tay sau lưng thong thả đi đến, khiến cho khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của hắn càng thêm thâm trầm và tuấn tú."

Chàng đến rồi, tấu chương đều đã duyệt hết rồi sao?"

Ngu Linh Tê tự tay châm trà cho hắn, nở một nụ cười rạng rỡ như nắng mặt trời.Ninh Ân tặc lưỡi, vén áo bào ngồi xuống: "Tuế Tuế không quan tâm đến ta, mà lại đi quan tâm đến tấu chương sao?"

Ngu Linh Tê lấy sổ ghi che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh: "Đâu có?"

Ninh Ân điên thật rồi, thông minh thật đấy, tấu chương chồng chất như núi trước mặt hắn cũng giống như bùn nhão thoải mái mà vân vê, dù vấn đề có khó đến đâu chỉ cần thức đến nửa đêm là có thể giải quyết được.Mặc dù hắn thường xuyên phê duyệt được một nửa đã quăng tấu chương đi, định tìm kiếm những đại thần không nghe lời, hoặc là nói "lôi ra chém đầu" khiến những người xung quanh khiếp sợ.Nhưng không thể phủ nhận rằng Ngu Linh Tê ngưỡng mộ phương pháp của hắn đến mức ghen tị.Nàng tự tin rằng mình không ngốc, nhưng ở trước mặt Ninh Ân, độ tài giỏi của nàng chỉ kém hắn một chút.Nếu như nàng được một nửa hành động mạnh mẽ và kiên quyết của hắn, cũng không phải bị vấn đề cắt giảm cung nhân này làm bận rộn gần mười ngày.Thấy Ninh Ân đang nhìn mình, Ngu Linh Tê vội vàng báo cáo vấn đề trong tay: "Chuyện xuất chinh Bắc Yến, có phụ thân và huynh trưởng rồi, chàng không cần lo lắng."

Ở kiếp trước, dưới tay Ninh Ân không có võ tướng nào có thể xuất sắc đánh giặc, hành quân, nên trận chiến này mới diễn ra tận hai năm, hao tốn nhân tài, bị không ít lời mắng chửi.Đời này còn có cha và huynh trưởng, mà kẻ phản bội trong triều đình đã bị nhổ bổ, nhất định sẽ không đi vào con đường của kiếp trước nữa.Dường như Ninh Ân cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, vẫn nhìn nàng như cũ.Ngu Linh Tê lại nói: "Thiếp cắt giảm một nửa số cung nhân trong cung, có thể tiết kiệm ít nhất bảy vạn lượng mỗi năm.

Có một số phi tần lớn tuổi không muốn rời cung nên ầm ĩ một trận, nhưng mà đã xử lý xong rồi.

"Thấy Ninh Ân vẫn đang nhìn mình, Ngu Linh Tê cảm thấy có chút áy náy, nghĩ một chút lại kéo lấy ống tay áo hắn: "Ninh Ân, làm sao thế?"

Hay là có vị đại thần nào đấy nói sai chuyện gì, chọc đến hắn?Đang nghĩ ngợi bỗng có một bóng đen hạ xuống trước mặt nàng.Ninh Ân duỗi ngón tay chạm vào dưới mắt có chút mệt mỏi của nàng, sau đó rút tờ danh sách trong tay nàng ra ném đi.Có một tiếng vang nhỏ vang lên, vài cung nữ trong điện lập tức sợ run lên.Ngu Linh Tê chớp mắt mấy cái: "Tại sao....."

Lời còn chưa nói xong, Ninh Ân đã nắm lấy cổ tay nàng và kéo nàng ra khỏi đại điện.Bên ngoài nắng chói chang, mây gió nhè nhẹ trôi.Hương hoa cuối xuân phảng phất trong không khí, không có lạnh cũng chẳng có nóng.

Ngu Linh Tê vị Ninh Ân kéo ra khỏi cung, váy nàng tung bay phấp phới, mãi cho đến khi nhìn thấy cây hải đường trong ngự hoa viên, nàng mới hiểu Ninh Ân là cố ý đưa nàng ra đây để giải sầu.Lúc đầu Ngu Linh Tê không thích cây hải đường, ở kiếp trước nhà họ Triệu đã trồng rất nhiều hoa hải đường."

Không thích?"

Ninh Ân nhìn thấy dáng vẻ chớp mắt, do dự của nàng, lập tức hiểu rõ: "Chặt bỏ."

Động tác của người hầu rất nhanh, bắt đầu nghiêm túc chặt cây.Nhìn thấy mấy cây hoa hải đường sắp bị tàn phá dã man, Ngu Linh Tê dở khóc dở cười: "Đừng!

Nếu chặt rồi trồng lại lần nữa, thì phải tốn ngàn lượng bạc đấy."

Nàng rất vất vả mới tiết kiệm được bạc đấy!Sợ rằng Ninh Ân sẽ thực sự san bằng vườn hải đường xuống đất, Ngu Linh Tê không còn cách nào khác đành phải kéo theo tay hắn tiếp tục bước về phía trước.Trước mặt là một mảnh hoa trà, những bông hoa to xếp chồng lên nhau trông rất đẹp mắt.Sau khi đi bộ dọc theo thượng uyển trong hai khắc, trong cung điện mờ mịt và u ám dần lộ ra, được bao quanh bởi những bức tường cao và kín gió.Ninh Ân ở bên cạnh nhìn chằm chằm một hồi rồi giảm tốc độ.Ngu Linh Tê vẫn chưa phát hiện ra, giơ tay che lông mày nói: "Phía trước là cung điện gì?

Sao lại hoang vắng như vậy?"

"Cung Triều Lộ."

Ninh Ân nói."

Cái gì?"

Ngu Linh Tê cảm thấy cái tên này nghe rất quen."

Cung điện Triều Lộ."

Ninh Ân nhẹ giọng lặp lại lần nữa: "Nó còn có một cái tên, lãnh cung."

Ngu Linh Tê nhớ lại: Đây là nơi mà vị Tiên đế quá cố đã giam cầm mẫu thân của Ninh Ân.Ninh Ân đã sống trong một cuộc sống giống như luyện ngục ở đây trong mười hai năm, nhưng hắn đã trốn thoát khỏi luyện ngục này và rơi vào một luyện ngục khác.Ngu Linh Tê bỗng không hiểu được sự im lặng và u ám trong mắt Ninh Ân là gì, nàng chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn."

Chúng ta đổi đường khác thôi."

Nàng nắm lấy ngón tay của Ninh Ân một cách ân cần và cười nhẹ với hắnÁnh mắt Ninh Ân lóe lên, vui vẻ cười nói: "Có muốn vào xem một chút không?"

Ngu Linh Tê lắc đầu: "Không muốn đâu."

"Nói dối."

Ninh Ân nhéo nhéo ngón tay của nàng.Ngu Linh Ân thực sự muốn biết, những gì có liên quan đến Ninh Ân, nàng đều muốn hiểu.Nhưng nàng biết rằng đây là quá khứ mà Ninh Ân không thể chịu đựng được khi phải nhớ và nàng không muốn hắn bị tổn thương.Nàng có thể lén nhìn lại nó, một mình cảm thấy đau khổ một lúc rồi trở lại ôm hắn thật mạnh.Tuy nhiên, Ngu Linh Tê đánh giá thấp sự tàn nhẫn cũng như chuyện tự làm khổ bản thân của Ninh Ân.Khi làm lễ đính hôn là lúc hắn buông bỏ phòng bị, hắn sẵn sàng xé toạc vết thương đang rỉ máu trong tim mình và ôm nó ra trước mặt nàng để nàng có thể nhìn thấy nó."

Đây là căn phòng mà nữ nhân kia đã giam giữ ta."

Ninh Ân chỉ vào phòng phụ: "Lần nào không nghe lời, ta đều sẽ bị khóa ở đây suốt một đêm."

Đương nhiên, nếu lão súc sinh kia đến tìm bà ấy, hắn cũng sẽ bị nhốt ở đây, nghe những tiếng k.êu rên và tiếng khóc than bên ngoài truyền đến, tuyệt vọng che lỗ tai lại."

Một lần người phụ nữ bị ép đến phát bệnh, đã quên ta còn đang bị nhốt trong phòng tối, ta đã ở trong đó hai ngày một đêm trước khi bị người khác phát hiện."

Ninh Ân làm như không có chuyện gì nói, nói lời nói làm người khác sởn cả gai óc, đưa tay đẩy cửa, ván cửa mục nát kêu lên rồi ngã xuống, bay lên một lớp bụi.Hắn đưa tay áo che miệng và mũi của Ngu Linh Tê lại, ôm nàng vào lòng, liếc nhìn vào căn phòng tối chật chội, bất ngờ nói: "Nó nhỏ như vậy sao?

Khi chàng ở bên trong trong lòng chắc sẽ luôn cảm thấy tối tăm và trống rỗng."

"Thân thể trẻ con thì rất nhỏ, cho nên mới thấy phòng trống rỗng."

Ngu Linh Tê vừa nói thì nàng cũng đã có thể tưởng tượng được Ninh Ân khi còn nhỏ sẽ cuộn mình trong góc tối, co lại thành một khối nhỏ mà run rẩy.Hít một hơi, nàng kéo Ninh Ân ra ngoài.Nhưng ký ức trong viện cũng chẳng có gì tốt đẹp."

Lúc bảy tuổi ta đã bị ngã từ trên cây xuống vì muốn lấy con diều mà người khác không thèm."

Hắn nhìn cây hoa hòe đang chết héo trong sân kia, nheo mắt nói: "Thật là ngu ngốc."

Đi thêm một chút nữa, đó là một thềm đá đầy bụi bẩn và lá khô."

Chỗ này, chỗ này là nơi mà nữ nhân kia bắt ta quỳ đấy."

Ninh Ân chỉ vào một viên gạch lát nền trước bậc thềm được rải đầy sỏi sắc nhọn, mỉm cười giới thiệu với nàng, "Xắn quần lên rồi quỳ nửa giờ, đầu gối sẽ sưng đỏ lên.

Quỳ một canh giờ, da trầy thịt bong, quỳ một ngày, sẽ bất tỉnh."

"Đừng nói nữa, Ninh Ân."

Cuối cùng Ngu Linh Tê không thể nghe được nữa, kìm nén nói.Mà ký ức quay về lăng trì, đau khổ ở trên người Ninh Ân so với nàng càng đau hơn nhiều.Ninh Ân vu.ốt ve khóe mắt lấp lánh ánh nước của nàng, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Nữ nhân kia nhất định sẽ hâm mộ ta."

Giọng của hắn rất thoải mái còn mang theo chút đắc ý."

Đúng vậy, bà ta ghen tị với chàng."

Ngu Linh Tê ôm lấy Ninh Ân, vùi mặt vào trong ngực hắn: "Bởi vì chàng hạnh phúc hơn bà ấy, bởi vì...

Thiếp yêu chàng."

Lời nói này rất nhỏ, nhưng Ninh Ân đã nghe thấy.Hắn nheo lại đôi mắt sáng ngời lại như chiến thắng kẻ thù vô hình, như chiến thắng được bản thân xấu hổ và bất lực trong căn phòng nhỏ tối tăm.Có một vệt đỏ trên tường, khi vừa đến gần, đó là một cây lá móng yếu ớt.Những thân cây gầy guộc, những chiếc lá héo úa, mỏng manh như gió thổi, nhưng nó vẫn tồn tại trong những kẽ đá, còn nở ra một đóa hoa đỏ như lửa."

Có hoa."

Ngu Linh Tê mỉm cười.Trong cái lồng ngột ngạt này, có sự sống lay lắt và nở rộ nhiệt tình."

Chàng biết không, cây bóng nước có nước mật."

Nàng cẩn thận hái bông hoa sắp héo xuống đưa tới trước mặt Ninh Ân: "Không tin thì chàng nếm thử xem."

Ninh Ân cụp mắt nhìn đóa hoa thực sự không đẹp, nhất thời nghiêng người cầm lấy đóa hoa trong tay, nhẹ nhàng ôm vào lòng.Màu đỏ tươi nở ra giữa đôi môi mỏng của anh, mát lạnh và có phần hơi đắng.Ngu Linh Tê cười nhẹ, kéo áo hắn nhón chân, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.Gió nổi lên, bóng cây lắc lư.

Đổi mặt, nước hoa màu đỏ chảy xuống môi, nhanh chóng bị liếm.Gió tạnh, nắng rọi qua bức tường cao chiếu vào mắt hắn.Ninh Ân đưa ngón tay lên lau đôi môi xinh đẹp của nàng, ghé vào tai nàng nói: "Nước mật ong này không ngọt bằng Tuế Tuế."

Hai mắt Ngu Linh Tê sáng ngời, thở hổn hển nói: "Bệ hạ, chú ý lời nói và việc làm của chàng."

Ninh Ân cười vui vẻ.Ầm ĩ một hồi, Ngu Linh Tê đã mệt nên kéo Ninh Ân tìm một bậc đá sạch sẽ nhanh chóng ngồi xuống, tựa đầu vào bờ vai dày rộng của hắn.Trong chốc lát chỉ còn nghe thấy tiếng xào xạc của gió mát thổi lá cây.Ninh Ân cụp mắt xuống, hoàng hậu xinh đẹp dĩ nhiên đã tựa vào vai của hắn ngủ rồi.

Ánh mặt trời xuyên qua bức tường cao chiếu vào nửa bên khuôn mặt của nàng, lông mi và tóc nàng đều phát sáng.Lãnh cung trong trí nhớ của Ninh Ân, chỉ có bóng tối vô tận và lạnh lẽo.Nhưng bây giờ, đã có ánh sáng.Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, vì thế Ninh Ân dứt khoát nâng gối cô lên, bế nàng rồi đi về phía cung Khôn Ninh.Bức tường đỏ và ngói vàng, những người hầu trong cung không khỏi cúi đầu cúi đầu, vị Hoàng đế trẻ tuổi mặc áo choàng đỏ ôm lấy Hoàng hậu bước qua đám người hầu trong phủ, bước từng bước vững vàng qua con đường dài trong cung điện, xem như không có ai, bước từng bước vững vàng đi qua trường cung.Làn gió nhẹ thổi qua mặt hắn, chiếc khăn choàng vàng rủ xuống như một làn sương vàng, mặt dây chuyền bằng ngọc có hình rồng trên thắt lưng của Ngu Linh Tê va chạm với túi thơm may mắn treo trên thắt lưng của Ninh Ân, chúng cọ vào nhau.Trong lúc xóc nảy nhẹ, Ngu Linh Tê mơ màng hừ một tiếng."

Ninh Ân."

"Ừm."

"Đừng sợ."

"......

Ừm."

Ánh mặt trời chiếu lên người hai người họ, bóng dài của hai người hợp làm một, như một bức tranh tuyệt đẹp.Mọi chuyện như ý, Tuế Tuế bình an.Ngày này qua năm khác, năm này qua năm khác, cho đến cõi vĩnh hằng.
* Sau chương này còn nhiều phiên ngoại nữa mà mình lười up quá mọi người cho mình đông lực đi:> *
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back