Lãng Mạn (Full)Nếu như chưa từng yêu anh - Khuyết Danh

(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 20


Chương 20: Người bạn đầu tiên sau ba năm“ Cô nói cái gì?”

Ngôn Tiểu An ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ngồi đối diện trang điểm tinh tế: “ Đừng đùa nữa!”

“ Tôi không đùa, tôi hy vọng có thể nhận nuôi đứa trẻ này.....

Ngôn Tiểu An, cô nỗ lực sinh đứa trẻ này như thế, cô thật sự hy vọng cả đời nó phải chịu tiếng con hoang mà sống sao?

Cô thật hy vọng, nó phải chịu những lời đồn ác ý mà lớn lên sao?”

Người phụ nữ này đúng là hết thuốc chữ, vì một người đàn ông không yêu mình, liều mạng sống để giữ đứa trẻ này.

An Lan không biết mình đang phát điên hay làm sao, chỉ cần nghĩ đến, người phụ nữ ngốc nghếch này nỗ lực sinh đứa trẻ ra, lại vì một người khác, mà che giấu đi sự trong sạch của mình, An Lan không đành lòng nhìn sự việc đó xảy ra.“ Tôi.........”

“ Đứa trẻ để lại cho bố mẹ cô, bố mẹ cô thật sự sẽ để ý đứa trẻ khiến bọn họ mất mặt sao?

Nhưng đứa trẻ để lại cho tôi, tôi không thể bảo đảm có thể đối xử như một người mẹ ruột, nhưng tôi sẽ cho đứa trẻ sự giáo dục tốt nhất, và chăm sóc, tôi sẽ nuôi đứa trẻ này trưởng thành.”

Hồi lâu, Ngôn Tiểu An không lên tiếng.Cô hiểu lời An Lan nói.......bố mẹ cô thật sự sẽ để ý đứa bé mang đến ô nhục cho họ sao?Nhưng......“ An Lan, cô phải nghĩ kĩ.

Một minh tinh chưa kết hôn lại có con, nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp phát triển của cô.”

“ Cái này không cần cô bận tâm, dù sao tôi cũng không muốn tiếp tục trong làng giải trí nữa.”

Nói xong, An Lan dứng dậy, lại đi vào bếp múc cho Ngôn Tiểu An một bát canh: “ Mấy năm này kiếm cũng không ít, mua một cửa hàng, làm kinh doanh nhỏ, vẫn sống qua ngày được.”

Bát canh trong tay, đặt trước mặt Ngôn Tiểu An, An Lan ngẩng đầu, vừa đùa vừa nói: “ Nếu như cô cảm thấy áy náy với tôi, không bằng cô đem tất tiền tiết kiệm của cô đưa tôi là được rồi.”

Vốn dĩ là lời nói đùa, thần sắc Ngôn Tiểu An lại nghiêm túc, gật đầu nói: “ Được!”

Là thiên kim của Ngôn Thị, dù cho bố mẹ không thích cô, nhưng cũng sẽ không hà khắc với cô, còn cô cũng phải người thích tiêu tiền, tiền tiết kiệm cũng không phải ít.“ An Lan.......tôi nghĩ........ông trời không quá cay nghiệt với tôi, thời khắc cuối cùng của sinh mạng tôi, còn tặng cô đến trước mặt tôi.

Cảm ơn cô, An Lan.”

“ Cô đừng nói những lời sến súa thế.

Tôi là cái thùng nhuộm lớn của làng giải trí chán ngắt đó, nhưng không phải vì cô.

Hơn nữa,Ngôn Tiểu An, tôi đưa ra ý kiến nhận nuôi đứa trẻ này, cũng không phải đơn thuần vì cô mà nghĩ.......cả đời này tôi không thể sinh con được.”

“ A!”

Ngôn Tiểu An ngạc nhiên hét lên, rất khó tin được, “ Tại sao lại thế?”

“ Trên thế giới này không gì là không thể.”

An Lan đứng dậy: “ Cũng không sớm nữa, tôi bảo lái xe đưa cô đến công ty.”

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.......

“ Ngôn Tiểu An, biết tại sao tôi giúp cô không?”

Khi An Lan đưa Ngôn Tiểu An ra đến ngoài cửa, mỉm cười, “ Tại vì tôi đã từng, cũng dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình, cũng muốn sinh đứa trẻ ra......nhưng rất đáng tiếc, cuối cùng chết yểu rồi.”

Đại minh tinh An Lan đã từng mang thai!Nếu như tin tức này phát ra ngoài, làng giải trí có lẽ sẽ loạn lên mất.

Nhưng lúc này, Ngôn Tiểu An ngạc nhiên không phải vì An Lan đã từng mang thai, mà là vì lời nói của An Lan.“ Chúng ta đều giống nhau, yêu người khác sâu đậm, đều dành hết tâm huyết cuối cùng của mình, mạo hiểm sinh mạng của mình cũng phải sinh ra đứa bé của người đó.

Con của chúng tôi, cũng giống như thế, không có được tình cảm của cha đẻ....

Ngôn Tiểu An, cô giống như tôi hồi đó.Cho nên, khi biết kẻ ấu trĩ như cô muốn sinh đứa trẻ này ra, tôi không khuyên cô.

Tại vì tôi có thể hiểu được cảm nhận của cô, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Nếu không, dù cho có bỏ đứa trẻ này đi, mà bệnh ung thư dạ dày của cô cũng kỳ tích mà chữa khỏi, tôi nghĩ, cô cũng sẽ đau khổ cả đời mà sống trên thế giới này.Tôi, An Lan, sống hai mấy năm nay, nhìn trong mắt người khác, ai oán không ít.

Nhưng không muốn vì những người đó mà tôi phải sống đau khổ cả đời trên thế gian này, như thế, tôi thà rằng để đứa trẻ được cười vô lo vô nghĩ trên thiên đàng.”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 21


Chương 21: Tinh tinh về rồiNgồi trong xe mà An Lan bảo người đưa cô quay về công ty, trong lòng Ngôn Tiểu An rối như tơ vò.An Lan, không phải là búp bê long lanh trong mắt người ta, không phải đại minh tinh khí chất chơi sang trong mắt công chúng, cũng không phải người phụ nữ mệnh tốt trong miệng lưỡi thiên hạ.....người phụ nữ này, có câu chuyện của bản thân, cô ấy, che giấu rất kỹ.Buổi chiều khi quay về công ty, Ngôn Tiểu An đánh một đơn thôi việc.Ngôn Chi Tinh quay về rồi, cô, nên rút lui rồi.“ Thư ký Ngôn, việc thôi việc của cô, Lục Tổng có biết không?”

Giám đốc đầu trọc của bộ phận nhân sự, đẩy gọng kính trên sống mũi, nghi ngờ hỏi Ngôn Tiểu An.

Cả đời làm nhân sự, lão già này, rất tinh tường.Ai không biết, giữa Ngôn Tiểu An và Lục tổng của bọn họ không trong sáng, việc của hai người này, giám đốc nhân sự như ông ta, vẫn nên để mắt đến chút.“ Giám đốc Lưu yên tâm đi, việc từ chức, là đã thông qua sự đồng ý của Lục Tổng, nếu không, tôi làm sao dám tự ý gửi đơn từ chức về công ty chứ?

Lại nói, thời gian sau thôi việc là ba tháng sau.”

Giám đốc Lưu lúc này mới yên tâm, cất đơn thôi việc của Ngôn Tiểu An vào trong tập hồ sơ, “ Có lời này của thư ký Ngôn, tôi yên tâm rồi.

đã là Lục tổng phê chuẩn, thế thì tôi sẽ làm theo trình tự.”

Giám đốc Lưu nhìn Ngôn Tiểu An rời đi, xoa xoa đầu.....xem ra là Ngôn Chi Tinh quay về rồi, Lục tổng muốn đá người phụ nữ này rồi............Buổi tối về nhà họ Ngôn ăn cơm, Ngôn Tiểu An mang theo tâm trạng phức tạp, bước vào cửa nhà.Trong ba năm, số lần cô về nhà, đếm trên đầu ngón tay.

Không phải không muốn về nhà, mà là bố mẹ cô sau khi sự việc đó xảy ra ba năm trước, đã đoạn tuyệt qua lại với cô.Có lúc, bản thân Ngôn Tiểu An cảm thấy thật khó hiểu.......rốt cuộc, ai mới là con gái đẻ của họ?Từ nhỏ, bố mẹ cô thương xót Ngôn Chi Tinh mất ba mẹ, đón Ngôn Chi Tinh về sống chung, từ đó, Ngôn Tiểu An và Ngôn Chi Tinh cùng ăn ở với nhau, đi học với nhau.

Bố mẹ càng thương Ngôn Chi Tinh, lúc nào cũng nhắc nhở bên tai Ngôn Tiểu An: “ Tinh Tinh đã không còn ba mẹ từ lâu rồi, con là chị, bất cứ việc gì cũng phải nhường em, biết chưa?”

Từ đó, cái gì cô cũng nhường Ngôn Chi Tinh.Ngôn Tiểu An bước vào cửa, lão quản gia rơm rớm nơi khóe mắt: “ An An về rồi.

Lão gia phu nhân, An An về rồi.”

Mắt cay cay, Ngôn Tiểu An ôm chầm lão quản gia trước mắt.

Sau ba năm đó, vẫn coi cô như con vậy, gọi cô là An An, cũng chỉ có bác Hà.“ Chị, chị tan làm rồi à?

Em nhớ chị quá.”

Một bóng dáng xinh đẹp bổ nhào đến, một tay kéo Ngôn Tiểu An từ chỗ bác Hà, Ngôn Chi Tinh ôm chầm lấy Ngôn Tiểu An.“ Chị, mau vào ngồi đi, thím Phương làm rất nhiều món ngon đấy.”

Ngôn Tiểu An được Ngôn Chi Tinh kéo vào phòng ăn, hình như Ngôn Tiểu An mới là khách.Không tránh được lực kéo kéo của Ngôn Chi Tinh, Ngôn Tiểu An bị đẩy vào phòng ăn, quanh bàn mọi người đều ngồi cả vào rồi.“ Vân Trạm, anh ngồi sang bên đó, chị em về rồi.”

Ngôn Chi Tinh nói.Nghe thấy tên Lục Vân Trạm, Ngôn Tiểu An rơi run rẩy, nói không ra là cảm giác gì, ý thức tránh sang một bên.Ông Ngôn cau mày lại, giọng nói như trách mắng: “ Còn không ngồi xuống, con không ngồi, Chi Tinh đành phải đứng với con đấy.”

“ Đúng thế, Tiểu An, đêm qua Tinh Tinh mới ngồi máy bay đến nhà, còn chưa được bao lâu là nói muốn gặp con, nhớ con rồi.

Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Ngôn Tiểu An liếc nhìn một lượt những người ngồi quanh bàn, bố mẹ cô, Ngôn Chi Tinh, Lục Vân Trạm......còn cô, tại sao, như người thừa trong nhà vậy.
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 22


Chương 22: Ngôn chi tinh gắp thức ăn cho côTrên bàn đều là sơn hào hải vị, nhưng cô lại nhớ đến món canh hầm của An Lan.Ăn không biết ngon, Ngôn Tiểu An dùng đũa gắp gắp mấy hạt cơm, đút vào miệng.

Bên cạnh chuyển đến giọng nói đầy sức sống của Ngôn Chi Tinh: “ Woa!

Thím Phương nấu cơm vẫn ngon như thế!”

Nói xong, lại nói tiếp: “ Ba, mẹ, ba mẹ không biết, khi con ở Pháp, nhớ nhất ngoài ba mẹ ra, chính là tài nghệ nấu ăn của thím Phương.”

Ngôn Chi Tinh từ nhỏ cùng lớn lên với Ngôn Tiểu An, cũng gọi ba mẹ Ngôn Tiểu An là ba mẹ rồi.Ngôn Chi Tinh cả bữa cơm khen, Thím Phương đang bưng món mới lên, cười nheo mắt lại: “ Tiểu thư Chi Tinh thích ăn à, hôm nay ăn nhiều chút, tôi làm rất nhiều món cô thích ăn.”

“ Ai bảo chỉ có cháu thích ăn chứ, còn cả chị thích ăn nữa.

Thím Phương sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia đấy chứ?”

“ Đúng đúng đúng, còn cả đại tiểu thư thích ăn nữa.”

Ngôn Tiểu An liếc mắt nhìn thức ăn đầy bàn, rồi lại cụp mắt xuống.Cô thích ăn, trong nhà có người biết không?“ Chị, ăn một miếng gà đi, em nhớ, đây là món chị thích ăn nhất.”

Miếng gà cay thơm đầy dầu đỏ, được Ngôn Chi Tinh gắp vào bát của mình, ánh mắt Ngôn Tiểu An liếc nhìn miếng gà đó..........đây là em thích ăn, không phải chị thích.“ Tiểu An, tại sao không ăn?

Tinh Tinh từ hôm qua đã nhắc con mãi, mau ăn đi.

Đừng làm phật tâm ý của Tinh Tinh.”

Bà Ngôn nói.“ Con hôm nay dạ dày không thoải mái lắm........”

Ngôn Tiểu An vừa mở miệng.Ông Ngôn liền sa sầm mặt lại: “ Con có gì mà dạ dày không thoải mái chứ, lúc nhỏ ăn được uống được, ba là ba con, con bị bệnh dạ dày, ba không biết sao?

Tinh Tinh ra ngoài ba năm, chẳng dễ gì mới về nhà, trong lòng nhắc con mãi, con kênh kiệu gì chứ?”

Bà Ngôn đứng dậy hòa giải: “ Được rồi được rồi, Tiểu An con đừng lãng phí tâm ý của Tinh Tinh nữa, dạ dày không thoải mái thì cũng phải ăn thức ăn, chỉ là một miếng thịt gà thôi mà.”

Trong miệng Ngôn Tiểu An đắng ngắt, nhìn ba mẹ của mình, không che giấu nổi thất vọng và đau lòng không nói ra thành lời được.Ba, ba nói ba là ba con, từ nhỏ nhìn con lớn lên, có bị bệnh dạ dày hay không ba làm sao biết được.

Thế ba có biết, con đã bị ung thư dạ dày gia đoạn cuối, con gái mà ba nhìn thấy từ nhỏ đến lớn sắp chết rồi không?Mẹ, mẹ nói không thể lãng phí tâm ý của Chi Tinh, có điều chỉ là một miếng thịt gà, ăn rồi thì cũng sao chứ, thế mẹ biết, thực ra con không ăn cay không?

Còn bây giờ mỗi ngày còn đều sống trong nơm nớp lo sợ, sống một ngày bớt một ngày không?

Mẹ biết một miếng gà cay này khi ăn vào, dạ dày con sẽ đau đớn thế nào không?Ngôn Tiểu An nhìn chằm chằm vào miếng gà cay trong bát, sau đó, chầm chậm đưa đũa, gắp lên, im lặng cho vào trong miệng.Lục Vân Trạm hơi cau mày....

Ngôn Tiểu An hôm nay, có gì đó khác thường.“ Được rồi, không muốn ăn thì đừng ăn.”

Không biết vì sao, Lục Vân Trạm không kiềm chế được đã lên tiếng.Trên bàn cơm, mấy đôi mắt cùng lúc ngoảnh đầu nhìn Lục Vân Trạm.Khuôn mặt với làn da căng sáng được chăm sóc kỹ của bà Ngôn, tươi cười niềm nở: “ Vân Trạm, cháu đừng quan tâm, tiểu An tính tình tự do.

Cháu đừng tức giận.”

Ngôn Chi Tinh cười gắp một miếng thịt cho Lục Vân Trạm: “ Vân Trạm, ăn đi, đừng giận chị nữa.”

Lục Vân Trạm có chút khó hiểu........Anh ta chỉ là đơn thuần không muốn người phụ nữ đó miễn cưỡng ăn thứ mà mình không thích, tại sâo mọi người lại cho rằng anh ta đang giận Ngôn Tiểu An chứ?
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 23


Chương 23: Không muốn ăn thì đi làm thêmTrên bàn cơm, trong miệng Ngôn Tiểu An vẫn còn ngậm miếng gà cay mà Ngôn Chi Tinh gắp cho, sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch.Toàn thân run rẩy, trong người như bị ngâm nước lạnh.“ Con ăn no rồi, trong công ty vẫn còn một vài việc chưa làm xong.

Con về trước đây ạ.”

Không thể chịu thêm được nữa, đột nhiên Ngôn Tiểu An đứng lên, nói một câu rồi quay người đi.Ngôn Chi Tinh cũng lập tức đứng lên theo, cuống quýt nói theo: “ Chị, có phải em nói gì sai rồi, khiến chị không vui?

Cơm vừa mới ăn, sao đã vội đi rồi?”

Cố chịu đau đớn của dạ dày, Ngôn Tiểu An khẽ cau mày, nói một câu: “ Đâu có, em không làm gì khiến chị không vui, Chi Tinh, chị thật sự còn có việc chưa làm xong.

Chị đi trước đây.”

“ Đợi đã, chị, công việc làm sau, ăn cơm xong rồi hẵng đi.

Chị xem ba năm rồi em mới về......”

“ Hôm khác đi.”

Ngôn Tiểu An đã quyết định, không muốn tiếp tục ở lại thêm nữa.“ Chị!”

Ngôn Chi Tinh đuổi theo, “ Ăn cơm xong rồi hãy.........đi......”

Lời cô nói còn chưa xong, giọng nói có chút cáu giận của người đàn ông đằng sau vang lên: “ Tinh Tinh, em ngồi xuống ăn cơm đi, Chị Tiểu An của em, đúng là còn có việc ở công ty chưa làm xong.”

Trong lòng Lục Vân Trạm lửa giận lôi đình, vẻ mặt lạnh nhạt như muốn dọa người khác: “ Ngôn Tiểu An, sáng mai 9h triển khai cuộc họp lãnh đạo.

Tài liệu liên quan thiết kế Lâm Hải, cô sắp xếp xong, in ra, ngày mai vào buổi họp phát cho mỗi vị lãnh đạo một bản.”

Ngôn Tiểu An, cô không phải nói còn có việc chưa làm xong sao?Thế thì tôi để cô được toại nguyện.Ánh mắt Lục Vân Trạm có chút dửng dưng, lạnh lùng nhìn theo bóng dáng đi ra ngoài cửa, đứng dậy, sải bước chân dài đi đến bên cạnh Ngôn Tiểu An, gằn giọng xuống, lạnh nhạt mà nói vên tai Ngôn Tiểu An: “ Không muốn ăn cơm, thế thì đi làm việc, yên tâm, tiền làm thêm của cô, tôi sẽ trả gấp 10.”

Ngôn Tiểu An run rẩy, tăng nhanh bước chân, rời khỏi nhà họ Ngôn.Cái nhà này, nhà họ An, cô ngoảnh đầu nhìn ánh đèn hắt ra trong căn nhà, xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười vang lại.Trong lòng cảm thấy chua xót........Ngôi nhà này, không thuộc về cô.“ An An, cầm lấy.”

Bác Hà quản gia đuổi theo, nhét vào tay Ngôn Tiểu An một chiếc bánh đậu xanh, “ Đây là bác gái Hà làm.

Lúc nãy ăn còn chưa no, đừng để đói bụng mà làm việc.”(/)Cổ họng Ngôn Tiểu An nghẹn đắng, cầm chiếc bánh đậu xanh trong tay, vẫn còn cảm giác ấm nóng, có lẽ hôm nay vừa làm xong, “ Bác Hà, thay cháu gửi lời cảm ơn bác gái Hà.

Còn nữa.......Bác Hà, cháu sẽ rất nhớ bác.”

Trong tay cô cầm chặt chiếc bánh đậu xanh gói bằng lá sen, bước lên trên, ôm bác quản gia già hiền hậu trước mắt.Bác Hạ, tạm biệt, có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa.“ Đứa con này, thật là, nếu như nhớ lão già này, thì thường xuyên về nhà không phải được rồi sao, Bác Hà không đi đâu, luôn trông coi cho nhà họ Ngôn, Bánh đậu xanh bác gái Hà làm, luôn làm cho cháu, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Bác Hà đưa bàn tay thô ráp sần sùi, hiền hòa khẽ vuốt tóc Ngôn Tiểu An.Bàn tay thô ráp đó, chạm lên trán Ngôn Tiểu An có chút đau, cô áp đầu vào lòng bàn tay của bác Hà, nũng nịu giống như hồi nhỏ.Chỉ là, khi còn nhỏ, cô như con mèo con dụi dụi đầu vào lòng bàn tay bác Hà, vừa nheo mày nháy mắt tinh nghịch đùa với bác Hà.Còn lần này, cô cụp mắt xuống, đôi lông mi dài, che giấu nỗi buồn trong mắt và có chút không nỡ rời xa.“ Bác Hà, đợi chút.”

Ngôn Tiểu An lấy điện thoại ra, ấn vào chức năng chụp ảnh, đưa tay ôm lấy vai bác Hà, dựa vào bên cạnh bác Hà: “ Nào, cười một cái nào.”

“ Aiya, đứa trẻ này, bác già rồi, còn chụp ảnh gì chứ.”

“ Cháu lưu lại, sau này khi nhớ bác, sẽ lấy ra xem, nói không chừng ngày nào đó cháu chết, trước khi chết còn có thể nhìn thấy bác, thật tốt biết bao.”

“ Phỉ phui cái mồm, đứa bé này miệng sao cứ nói lời không may thế.”

“ Hì hì, bác Hà, cháu đi đây.”

Ngôn Tiểu An bước đi, cô sợ nhìn thêm bác Hà, cô không kiềm chế được mà khóc òa lên.
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 24


Chương 24: Lại gặp hứa nguyMột ngày tháng sáu, khuôn mặt đứa trẻ, nói thay đổi là thay đổi.Lúc trước vẫn còn bình thường, ngay sau đó lại mưa tầm tã được ngay.Ngôn Tiểu An nhìn thấy bên đường đối diện, có một cửa hàng tạp hóa, sải chân bước về phía bên kia đường.Cô đi rất vội, nước mưa trơn quá, suýt chút nữa thì ngã xuống đường, ánh đèn phía xa, nhìn xa nhưng lại gần, “ két” một tiếng phanh xe chói tai vang lên.Đầu xe chỉ cách cô không đến 10cm, Ngôn Tiểu An hoảng loạn, trên xe có một người bực tức bước xuống: “ Hừ, gần đây thật không biết gặp phải ma quỷ gì, tại sao lúc nào cũng gặp phải người muốn chết lao vào xe tôi thế....ồ, lại là cô!?"

“ Anh quen tôi?”

“ Ngôn Tiểu An, cô không nhớ tôi à?

Lần trước bị cô lao vào xe tôi, cô còn ngất đi, tôi còn đưa cô về nhà tôi.”

Hứa Nguy nói.(/)Ngôn Tiểu An chợt nhớ ra: “ Là anh?.......lần trước, cảm ơn anh nhé.”

“ Tại sao cô lại chạy loạn trên đường thế?”

Hứa Nguy nói, bước tự nhiên lên trước, đưa tay dìu Ngôn Tiểu An: “ mưa to thế này, ngồi xe của tôi, tôi đưa cô về.”

“ Không cần không cần, tôi đi cửa hàng tạp hóa tránh mưa một lúc, nếu như có taxi đi qua, tôi tự bắt xe về.

Không cần phiền anh đâu.”

“ Không phiền.

Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”

“ Ồ.......”

Người này, có phải quá nhiệt tình rồi không?“ Thật không cần......”

Cô nói, người đã bị Hứa Nguy đưa vào trong xe rồi: “ Tôi có thể tự mình bắt xe được mà.”

“ Bắt xe gì chứ, bây giờ lái xe taxi cũng chẳng phải người tốt gì.

Lợi dụng cô thì làm thế nào?”

Xin hỏi.......như thế khiến cô trả lời thế nào chứ?Dường như bây giờ anh ta đang nhiệt tình quá mức rồi?

Hình như, so với lái xe taxi, người đàn ông nhiệt tình thái quá này còn nguy hiểm hơn?“ Tôi tên là Hứa Nguy, Hứa của Hứa Nặc, Nguy của Nguy Nga.

Ngôn Tiểu An, lần trước cô bị ngất, tôi đưa cô về nhà, gọi bác sĩ gia đình đến xem bệnh qua cho cô, sức khỏe cô không có vấn đề gì chứ?”

Ngôn Tiểu An vốn dĩ muốn từ chối ý tốt của người đàn ông này, nhưng đối phương lại mở lời nói trước.Bất giác, cô lại bị đối phương hỏi như thế, anh ta vừa hỏi, cô liền trả lời: “ Không sao rồi, hôm đó, thật sự ngại quá, cảm ơn anh.”

Hứa Nguy xua xua tay: “ có gì mà cảm ơn chứ, đưa tay giúp đỡ người khác có gì mà mệt chứ.”

Lời nói này nếu như bị mấy tên bạn của anh ta nghe thấy, chắc cười cho thối mũi.

Hứa Nguy là loại người “ đưa tay giúp đỡ người khác” sao?Hơn nữa, lại là một người phụ nữ?“ Ồ đúng rồi, sau đó cô có đi bệnh viện kiểm tra toàn thân không?”

“ Không.....”

“ Tốt nhất nên đi kiểm tra, bác sĩ tư nhân của tôi, là bạn tốt nhất của tôi, y thuật của cậu ta rất tốt, trung tây y đều là sở trường.

Sau khi xem mạch cho cô, ý của cậu ấy là, tốt nhất cô nên đi bệnh viện kiểm tra toàn diện.

Có lẽ là cô bị chứng bệnh viêm dạ dày rất nghiêm trọng gì đó.”

“ Uhm?

Cô làm sao thế?”

Hứa Nguy nhìn người ngồi sau không có phản ứng, trong xe có chút yên tĩnh, Hứa Nguy ngước nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau, nét mặt sững sờ: “ Cô không sao chứ?

Có phải vừa nãy bị ngấm mưa?

Cơ thể không thoải mái, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé.”

“ Không, không cần đâu.”

Ngôn Tiểu An xua tay lia lịa: “ tôi không sao.”

Có chút do dự nhìn Hứa Nguy: “ Anh nói, người bạn đó của anh, y thuật rất giỏi phải không?”

Ngôn Tiểu An thăm dò.“ Đương nhiên, toàn quốc đều đứng thứ nhất thứ hai.

Trên tay cậu ấy, đã chữa được rất nhiều bệnh hiểm nghèo.

Lần trước, có người bị bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, uống vô số thuốc, gặp biết bao bác sĩ, mỗi bác sĩ lại đưa người đó vào danh sách bệnh khó chữ.

Cũng là duyên trùng hợp, tìm được bạn tôi, bây giờ người vẫn sống khỏe đấy.”

Ngôn Tiểu An khẽ dao động: “ Vậy.....anh có thể giúp tôi giới thiệu người đó được không?”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 25


Chương 25: Cô không cần mạng nữa àHứa Nguy cười liếc nhìn cô: “ Cô đừng căng thẳng như thế, bệnh viêm dạ dày của cô dù cho có nặng đi nữa, đến chỗ bạn tôi, sẽ không phải vấn đề lớn.

Sẽ trị khỏi bệnh, cô đừng căng thẳng.”

Hứa Nguy nhìn bộ dạng căng thẳng của Ngôn Tiểu An, cho rằng Ngôn Tiểu An là đang lo lắng bệnh viêm dạ dày của cô, anh ta xưa nay chưa bao giờ nghĩ, anh ta sống hơn 20 năm, người phụ nữ khiến anh ta động lòng, lại mắc bệnh ung thư dạ dày.“Không phải, tôi,” Ngôn Tiểu An do dự mãi mới nói: “ Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối..”

“ Ồ, ung thư dạ dày giai đoạn cuối à, không sao, đừng lo lắng......cái gì?!

Cô nói ung thư dạ dày?”

Hứa Nguy bất chợt ngoặt vô lăng một cái, suýt nữa đâm vào xe đối diện, may là phản ứng nhanh, tránh được chiếc xe đối diện đó.(/)“ Vâng....”

“ Cô đừng quá lo lắng, để bạn tôi giúp cô xem xem, mạng của cô, tôi nhất định sẽ giữ được.Dạ dày của Ngôn Tiểu An quặn đau, Hứa Nguy nhìn thần sắc cô nhợt nhạt: “ Sắc mặt cô khó coi quá, tôi đưa thẳng cô đến chỗ bạn tôi.”

Nói xong, Hứa Nguy cũng không kéo dài thời gian mà đạp chân ghe đi thẳng về phía ngoại thành.“ Nơi này là?”

Ngôn Tiểu An xuống xe, ngẩng đầu nhìn khu kiến trúc trước mặt.“ Bệnh viện tư nhân của bạn tôi.

Nơi này không to, nhưng thiết bị đầy đủ.”

Hứa Nguy cầm chiếc ô trong xe, đi bên cạnh Ngôn Tiểu An, ô che phần đầu của Ngôn Tiểu An, còn bên vai phía ngoài của Hứa Nguy, đều bị ướt nước mưa.Ngôn Tiểu An không chú ý đến, ánh mắt sắc lẹm của Phó Địch khi nhìn Hứa Nguy đêm tối còn được đưa cô đến bệnh viện, vỗ vỗ “ bộp bộp” hai tiếng vào vai của Hứa Nguy, đầy ẩn ý.Hứa Nguy không thèm để ý, hừm hừm nói: “ Nhìn cái mông mà nhìn, cậu là bác sĩ, người cần nhìn là bệnh nhân ấy.”

Nói xong, đưa tay kéo Ngôn Tiểu An đến trước mặt Phó Địch: “ Đây là Ngôn Tiểu An, cậu xem giúp cho cô ấy.

Mình nhớ trước đây cậu cũng chữa được cho mấy người ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

“ Ý cậu là gì?”

Phó Địch nghe thấy lời Hứa Nguy nói có gì đó không đúng lắm, hỏi lại câu sau, ánh mắt liếc nhìn trên người Ngôn Tiểu An, đưa tay cầm lấy cổ tay của Ngôn Tiểu An, bắt mạch, rồi nói: “ Tôi nói lần trước bắt mạch của cô có gì đó khác thường, rất loạn, rất yếu......cô không phải chỉ bị ung thư dạ dày, cô còn mang thai nữa đúng không?”

Tại vì mạch đập loạn, hôm đó anh ta không xem kỹ được mạch.Người phụ nữ duy nhất hơn hai mươi năm nay Hứa Nguy tiếp cận được gần lại mang thai sao?Của ai?Anh ta nhớ ra Lục Vân Trạm.Quắc mắt sang hỏi: “ Là của Lục Vân Trạm?”

Ngôn Tiểu An giật mình: “ Anh quen anh ấy sao?”

“ Ha ~ quen, đương nhiên quen.”

Cười khẩy một tiếng, Hứa Nguy bây giờ chỉ muốn bóp chết Lục Vân Trạm: “ Cô mang thai, hắn có biết không?”

Ngôn Tiểu An lắc lắc đầu.“ Thế còn ung thư dạ dày?”

Ngôn Tiểu An tiếp tục lắc đầu.“ Mẹ kiếp!

Tên khốn Lục Vân Trạm này, có phải đàn ông nữa không!”

Người phụ nữ của mình mang thai, còn bị ung thư dạ dày, tên khốn Lục Vân Trạm đó lại không biết tí gì!“ tôi không muốn ai biết.”

Ngôn Tiểu An nói.

“ Nhờ anh giữ bí mật giúp.”

“ Còn nữa....Mục đích tôi đến đây không phải là để mong giữ mạng sống, tôi muốn giữ đứa con trong bụng mình.”

Bác sĩ của bệnh viện nhân dân đã tư vấn cho cô, dù cho cô bây giờ không muốn bỏ đứa bé đi, cô chưa chắc sống được ba tháng nữa.Ung thư dạ dày phát hiện quá muộn, còn cô vì muốn giữ đứa trẻ, còn không thể dùng thuốc điều trị, cái này càng dẫn đến chết nhanh.“ Có thể dùng phương pháp trung tây y kết hợp, giúp tôi giữ lấy mạng sống cho đến khi đứa bé trong bụng được hơn 8 tháng không?”

Hơn 8 tháng, là có thể mổ bụng lấy thai được rồi.Y học bây giờ phát triển, cơ hội đứa bé có thể sống sót rất lớn.Hứa Nguy và Phó Địch hai người đàn ông, ngạc nhiên trước quyết định của người phụ nữ mảnh mai yếu đuối trước mặt.“ Cô không muốn sống nữa à?”

Hứa Nguy bực tức quát lên: “ Bỏ đứa bé đi, Phó Địch sẽ chữa cho cô ung thư dạ dày.

Cơ hội sống của cô sẽ còn lớn.”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 26


Chương 26: Anh ta đang ép côNgôn Tiểu An lắc đầu: “ Không, tôi phải giữ đứa con này lại.”

Cô lùi về sau hai bước, đột nhiên kính cẩn cúi gập người lại nói: “ Xin nhờ anh, giúp anh kéo dài mạng sống, cho đến khi sinh đứa bé này ra.”

Hứa Nguy đứng ở bên cạnh nhìn, thần sắc phức tạp.

Mãi hồi lâu......“ Vì Lục Vân Trạm?”

Anh ta hỏi.Ngôn Tiểu An trầm mặc cho là đúng.“ Có đáng không?”

Lần này.“ Đáng.”

Ngôn Tiểu An ngẩng đầu, liếc nhìn Hứa Nguy: “ Nhưng, tôi không phải vì Lục Vân Trạm.

Tôi chỉ muốn có đứa con của tôi và anh ấy.

Tôi thực ra rất ích kỷ, muốn ở trên thế giới này, lưu lại chút huyết mạch của mình.”

“ Cô đã quyết định rồi?”

Hứa Nguy nghiêm túc hỏi.Phó Địch hơi ngạc nhiên nhìn thái độ của Hứa Nguy.“ Vâng, tôi không hối hận.”(/)Trên trán Ngôn Tiểu An, mồ hôi lấm tấm, Phó Địch trước đó vẫn cho rằng là nước mưa hắt vào, lúc này mới phát hiện có gì đó bất thường: “ Đau à?

Tối ăn gì rồi?”

“ Một miếng gà cay........”

“ Cô bị ung thư dạ dày cô không biết à?” lời của Ngôn Tiểu An còn chưa dứt, Phó Địch đã mắng: “ Dù cho cô có muốn mạng sống này hay không, nhưng nếu như cô muốn đứa bé này bình an mà sinh ra, sau này trân trọng bản thân một chút.

Đừng có ăn những đồ cay nóng.”

Ngôn Tiểu An bị mắng té tát, không nói câu gì.Sau khi Hứa Nguy đưa Ngôn Tiểu An về “ Lan Uyển” xong, nhận điện thoại của Phó Địch.“ Hứa Nguy, mình cho rằng cậu ít nhất muốn so tài với Lục Vân Trạm. buông tay như thế à?

Cậu can tâm sao?

Đây không giống tác phong của cậu.”

Hứa Nguy châm một điếu thuốc: “ Người phụ nữ Ngôn Tiểu An này, mình rất muốn có được, nhưng trong lòng cô ấy, không hề có mình, Nam Lục Bắc Hứa, Lục Vân Trạm của nhà họ Lục có thói kiêu ngạo của mình, Hứa Nguy của nhà họ Hứa, cũng có kiêu ngạo của mình.”

“ Không hối hận?”

“ Không hối hận.”

Lúc này, Hứa Nguy trả lời hết sức kiên định, anh ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, anh ta hối hận!Hai tháng sauĐứa bé trong bụng Ngôn Tiểu An đã hơn năm tháng rồi, bắt đầu lộ bụng rồi.Nhưng vì ung thư dạ dày, bụng của cô, không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn ra bà bầu đang mang thai hơn năm tháng.Từng ngày cứ trôi đi, Ngôn Tiểu An tích cực phối hợp với trị liệu của Phó Địch, đại minh tinh An Lan, dù cho bận thế nào, mỗi lần khi cô đi kiểm tra, đều ở bên cạnh cô.Những sợ hãi mà bà bầu mang thai lần đầu đều sợ, mơ hồ với tương lai, vì có An Lan bên cạnh, Ngôn Tiểu An cũng không đỡ lo hơn.Từ sau hôm ăn cơm ở nhà họ Ngôn, Lục Vân Trạm cũng không hề quay về “ Lan Uyển”.Mà không biết có phải vì ảo giác của Ngôn Tiểu An không, Lục Vân Trạm trong công việc, cũng cố gắng né tránh cô.Trong đoàn thư ký tổng tài, nghiễm nhiên Chu Nhai trở thành thư ký số Ngôn Tiểu An, còn Ngôn Tiểu An, không có sự điều động về bất cứ chức vụ nào, tự dưng trở thành hữu danh vô thực.Lục Vân Trạm đang né tránh cô.Cô hiểu.Là vì Ngôn Chi Tinh.Mỗi ngày trong công ty, cơ hội Ngôn Tiểu An có thể gặp Lục Vân Trạm, càng ngày càng ít.Tất cả mọi việc, Lục Vân Trạm đều giao cho Chu Nhai, còn việc Ngôn Tiểu An làm, cũng không ít hơn trước kia.“ Ngôn Tiểu An, đánh máy tập hồ sơ này.”

Chu Nhai ném tập tài liệu dày về phía Ngôn Tiểu An: “ Trước khi tan làm nộp cho tôi.”

Nói xong, cao ngạo bước đi.Vương Hiểu Hiểu liếc nhìn tập hồ sơ dày cộp đó, tức giận thay Ngôn Tiểu An: “ Chu Nhai, cậu ức hiếp người quá đáng quá!Chơi trò gì thế?

Báo cáo tháng có cần thiết phải đánh máy ra không?”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 27


Chương 27: Hôn trộmChu Nhai quay người, hất cằm: “ Vương Hiểu Hiểu, cô có ý kiến gì, thì đi nói với Lục Tổng ấy, đây cũng không phải yêu cầu của tôi.”

“ Cô đừng lôi Lục Tổng ra đây.

Đây chẳng qua là một bộ hồ sơ rác, Lục Tổng cần bộ hồ sơ này làm gì chứ?

Lại nói dù cho là cần, hoàn toàn có thể photo, tại sao phải bảo Tiểu An đánh máy từng chữ từng chữ chứ?“ Tiểu An Tiểu An, xưng hô thân mật quá, Vương Hiểu Hiểu, cô không phải đã quên, Ngôn Tiểu An này là người thế nào?”

Chu Nhai nói giọng chế giễu: “ Hừm hừm, ép em họ của mình bỏ đi, thế thì sao chứ?

Cho rằng mình có thể ra oai sao?

Bây giờ không phải bị đánh cho lộ nguyên hình sao?

Gà quê thì vẫn là gà quê, sao có thể bay lên biến thành phượng hoàng chứ.

Không phải chỉ làm trò cười cho người ta sao?”(/)“ Chu Nhai!

Cô quả thật quá đáng quá!

Tích đức cho cái miệng đi.”

Ngôn Tiểu An muốn ngăn Vương Hiểu Hiểu định lao lên trên: “ Không sao, dù sao tôi cũng rảnh.”

Nói xong, thở dài một hơi, xem ra tối nay phải làm thêm rồi.Cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho An Lan: Hôm nay phải làm thêm, có lẽ phải 7h mới đến nhà cô được.Không đến một lúc, An Lan gọi điện thoại đến: “ Làm thêm làm thêm, không làm thêm cô sẽ thiếu miếng thịt à?

Mau về sớm đấy!”

Còn chưa đợi Ngôn Tiểu An nói, đầu dây bên kia đã ngắt máy rồi.Sáu giờ, người của cả công ty về vãn rồi, dù cho có, cũng là mấy người đen đủi giống cô, ở lại làm thêm mà thôi.Cửa phòng làm việc của tổng tài mở ra, Ngôn Tiểu An làm việc rất chăm chỉ, không nghe thấy tiếng động.Cho đến khi có một người đứng đằng sau.“ Cô đang làm gì thế?”

Lục Vân Trạm cau mày, nhìn hồ sơ hiển thị trên màn hình máy tính, trí nhớ anh ta rất tốt.....nhớ không nhầm, đây có lẽ là hồ sơ tháng trước bỏ đi, cô ta đang ở đây đánh máy?Ngôn Tiểu An giật mình: “ Lục Tổng, công việc tôi làm còn chưa xong.

Bộ hồ sơ này, còn thiếu một chút là toàn bộ được lưu thành bản điện tử rồi.”

Lục Vân Trạm nhíu chặt mày lại: “ tôi biết cô đang đánh máy, tôi hỏi cô làm cái này làm gì?”

“ A?.........”

Đây không phải anh bảo cô làm sao?Lục Vân Trạm nhìn biểu cảm của Ngôn Tiểu An, có gì đó không hiểu, đau tay day day giữa hai lông mày, có chút mệt mỏi: “ Cô về đi.

Sau này những việc này, không phải làm nữa.”

“ Lục Tổng......đau đầu sao?”

Cô cẩn thận dè dặt hỏi: “ Tôi giúp Lục Tổng bóp đầu nhé.”

Lục Vân Trạm vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên nhớ ra gì đó, thay đổi chủ ý: “ Uh.”

Trầm lặng trả lời một câu, kéo ghế tựa ở phòng làm việc rồi ngồi xuống.Ngôn Tiểu An cắn cắn môi......cô chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

Chỉ có thể đưa ngón tay ra, ngón tay lạnh giá, day day vào hai bên thái dương của người đàn ông, người đàn ông ngồi thế, thoải mái thở nhẹ nhõm một hơi.Ngón tay day thái dương của cô rất thành thạo, rất dễ chịu.

Khi người phụ nữ này tiến sát lại gần anh ta, thần kinh căng thẳng của một ngày, bất giác thả lỏng ra.Lục Vân Trạm nhắm mắt lại, tận hưởng cảm nhận mỗi ngón tay cô chạm vào mình.“ uhm...........”

Lại một tiếng thở thoải mái, nét mặt căng thẳng của người đàn ông dần giãn ra, ánh mắt Ngôn Tiểu An bất chợt liếc nhìn khuôn mặt hấp dẫn tĩnh lặng đó.Ngón tay, day vào thái dương của anh ta, chầm chậm, lướt trên khuôn mặt đang nhắm mắt lại.Cúi gập người xuống, hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt đó, sau khi hôn xong, Ngôn Tiểu An lập tức bừng tỉnh!

Cô, cô đang làm gì thế?
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 28


Chương 28: Tâm trạng phức tạpCẩn thận dè dặt nhìn khuôn mặt vẫn đang nhắm mắt trước mắt mình, “ phù......”

Ngôn Tiểu An cuối cùng cũng thở phào một hơi.Thì ra, anh ấy ngủ rồi.Khi thở ra nhẹ nhõm, đột nhiên trong lòng lại xót thương.........anh ấy gần đây, đang làm gì lại mệt như thế, chỉ ngồi vào ghế tựa mà đã ngủ rồi?Bờ môi của anh, dù cho ngủ say rồi, vẫn mím chặt lại, khóe miệng đầy vẻ nghiêm túc, khiến Ngôn Tiểu An không kìm được nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi anh.....hôn trộm, lần đầu tiên sau ba năm, hơn nữa là hôn trộm thành công, trong lòng Ngôn Tiểu An như đang reo vui.Khóe miệng bất chợt nở nụ cười.Tranh thủ lúc anh còn chưa tỉnh, Ngôn Tiểu An vội vàng rời đi, tránh để bị anh phát hiện, lại sẽ bị mắng.Cô đã không còn muốn nghe những lời mắng mỏ từ miệng Lục Vân Trạm nữa.Cô nhón chân đi khẽ vào phòng làm việc của Lục Vân Trạm.Ngay sau đó, trong tay cầm một chiếc chăn mỏng ra, đắp lên người Lục Vân Trạm.Lúc này mới cầm túi của mình, rón rén rời khỏi công ty.Sau khi cô đi, người đàn ông vốn dĩ đang ngủ, mở trừng mắt, đôi lông mi dài đen khẽ chớp, anh ta đưa tay ra, chạm lên mắt và khóe miệng còn đọng lại dấu vết hôn, trong mắt có gì đó phức tạp khó hiểu.Ngôn Tiểu An đang trên đường đến nhà An Lan, do dự một lát, lấy điện thoại ra, nhắn cho Ngôn Chi Tinh một tin nhắn: Lục Tổng đang ngủ ở công ty.Cô chỉ gửi một dòn tin nhắn, đến nỗi nói Ngôn Chi Tinh phải làm gì, đó đã không còn là việc cô phải quan tâm nữa.Cầm điện thoại, Ngôn Tiểu An nghĩ đến khuôn mặt ngủ say người người đàn ông đó.........

Lục Vân Trạm, tôi gọi Ngôn Chi Tinh đến, có lẽ sẽ khiến anh rất vui.Ngôn Chi Tinh là người phụ nữ mà anh muốn, nếu như nói, tôi năm đó, đã bỉ ổi mà ép người yêu trong lòng anh rời đi, thế thì ngày hôm nay của ba năm sau, tôi đồng ý làm bất cứ việc gì, để bù đắp lại.Khóe miệng, nhếch lên nở ra nụ cười cay đắng.Ngôn Tiểu An, mày đúng là giả dối!

Mày không muốn nhìn thấy Ngôn Chi Tinh và Lục Vân Trạm thân mật đúng không?Đến nhà của An Lan.“ Dingdong ding dong.”

“ Đến rồi à, mau vào đi.”

Trong cửa, An Lan đang quấn tạp dề.

“ Đến đúng lúc lắm, hôm nay là canh trứng gà.

Vừa hầm xong.”

An Lan vừa nói, vừa tháo tạp dề ra: “ Ngôn Tiểu An, cô đợi chút.”

Nói xong, quay người đi vào phòng ngủ, khi đi ra, trong tay An Lan cầm một chiếc hộp tinh xảo: “ Cái này tặng cho cô.”

“Cái gì thế?”

“ Cô mở ra là biết?”

An Lan vừa nói vừa đẩy cho Ngôn Tiểu An: “ Ngôn Tiểu An, thay chiếc váy xấu trên người cô đi.”

Nói xong, đóng cửa lại: “ Ngôn Tiểu An, cho cô năm phút, cô dám không thay, cứ thử xem.”

Ngôn Tiểu An mở chiếc hộp ra, một chiếc váy liền màu trắng, đặt ngay ngắn trong chiếc hộp.Đây là........là quà An Lan chuẩn bị cho cô sao?Đẹp quá.“ Ngôn Tiểu An, cô xong chưa, nếu không ra, tôi đi vào giúp cô thay.”

Ở ngoài phòng thay đồ, An Lan lại nói vọng vào......lạ quá, An Lan không phải là người đẹp khí chất cao sang, ăn nói nho nhã sao?“ Ngôn Tiểu An, rốt cuộc cô thay xong chưa!

Tôi mở cửa nhé~”Cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy vào.An Lan trong khoảnh khắc đó, không dám nhận Ngôn Tiểu An.Hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy trắng Ngôn Tiểu An mặc trên người.“ Sao, sao thế?

Có phải rất khó coi không?

Tôi thấy, cái này không hợp với tôi, tôi thay ra.........”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 29


Chương 29: Đi đâu ở rồiAn Lan bước vào trong: " Đừng!

Không được thay!

Xinh quá đi!

Ngôn Tiểu An, không ngờ cô cũng có hàng đấy."

Nói xong, cười đen tối chạm vào hai bầu ngực đầy đặn của Ngôn Tiểu An.Tai Ngôn Tiểu An đỏ bừng lên, " An Lan, cô là đồ lưu manh."

An Lan không hề phản kháng, đưa tay kéo tay Ngôn Tiểu An ra khỏi phòng thay đồ.Đèn bên ngoài, không biết vì sao tối om, trên bàn phòng ăn, chiếc bánh sinh nhật thắp đầy nến, long lanh lấp lánh, ánh nến hắt lên khuôn mặt Ngôn Tiểu An và An Lan."

Công chúa Ngôn Tiểu An, chúc mừng sinh nhật, happy birthday!"

Nước mắt đã ầng ậng trong khóe mắt.An Lan nói: " Cô đừng khóc, công chúa xinh đẹp, mau ước đi, thổi nến, sau đó còn cắt bánh."

Ngôn Tiểu An hít một hơi thật sâu, thổi nến."

Này, cô còn chưa ước."

" ước nguyện của tôi đã thành hiện thực rồi."

Cô nói: " Cảm ơn cô, An Lan."

An Lan sững người.....ước nguyện của Ngôn Tiểu An, lẽ nào chính là có người cùng đón sinh nhật với cô sao?

Có ý muốn hỏi Ngôn Tiểu An, lẽ nào trước đây chưa ai tổ chức sinh nhật cho cô sao, nhưng lúc này bầu không khí đang vui, An Lan không dám hỏi."

Ngôn Tiểu An, cô không được ăn."

Ngôn Tiểu An cướp bánh gato trong tay Ngôn Tiểu An, đút một miếng vào miệng mình: " Cô xem xem tôi ăn đây."

" Chỉ một miếng?"

" Không được!"

" Nửa miếng?"

" Không được.....uhm, thôi được rồi, cho cô nếm một chút, có điều không được ăn nhiều."

Vẻ mặt An Lan không can tâm, cắt cho Ngôn Tiểu An một miếng bánh bé: " Chỉ một chút, còn lại đều là của tôi, cô không được ăn."

Ngôn Tiểu An cười ngốc nghếch........

" Lạ quá, An Lan không phải khí chất tao nhã, người đẹp cao sang sao?

Tại sao An Lan lại trở thành bà cô nói nhiều, còn hét lớn ngoài cửa nữa chứ?"

An Lan không muốn cô ăn bánh kem, cô biết ý của An Lan.Sau khi ăn cơm với An Lan xong, An Lan kéo tay cô: " Đi, tôi dẫn cô đi chơi."

" A......đi đâu thế?"

" 'Sắc đêm', nghe bao giờ chưa?"

Ngôn Tiểu An lắc lắc đầu."

Biết là cô chưa nghe thấy bao giờ mà, đồ nhà quê, hôm nay chị đây sẽ dẫn cô đi mở mang đầu óc."

An Lan nói xong, trong mắt lộ ra vẻ thương xót..........Trứng ngốc này, không thể đến chết cũng không được nhìn thấy thế giới tươi đẹp.........Sắc đêm, một nhà hàng cao sang lịch sự.Có thể trở thành hội viên của " Sắc đêm", yêu cầu đương nhiên là phải giàu có, có tiền chưa chắc đã được.

Nơi này, không phải cứ cầm tiền là có thể vào được.An Lan dẫn Ngôn Tiểu An vào Sắc đêm, ánh đèn lấp lánh, tiếng nhạc du dương trên quầy bar, khiến người ta hết sức dễ chịu, trong sàn nhảy, nam nữ đang nhảy, hát hò, mỗi người đều như biến thành người khác." tôi muốn về nhà......"

" Hứ, xem cô kìa......"

An Lan kéo Ngôn Tiểu An, đi đến gần quầy bar, vẫy tay, nhân viên pha chế hỏi: " Cô muốn uống gì?"

" Cho tôi một ly wisky, cho cô ấy......"

An Lan liếc nhìn Ngôn Tiểu An rụt rè sợ hãi bên cạnh, người phụ nữ này, xem ra lần đầu tiên đến nơi này, " Cho cô ấy một ly nước ấm."

Nhân viên pha chế mãi mới phản ứng kịp.......nước lọc?"

Đi đi, một ly nước ấm, nhất định phải ấm, không được nước lạnh đâu đấy."

Ném mấy tờ chi phiếu lên bàn, " Tiền thừa không cần trả lại."

Nhân viên pha chế vừa nghe thấy không cần trả lại, tiền thừa tự nhiên thành tiền thưởng riêng cho anh ta.Cả một ngày, Ngôn Tiểu An ngồi trước quầy bar trong " Sắc đêm", cầm ly nước ấm, nghe những câu chuyện nam nữ của An Lan ở thế giới bên ngoài, những cám dỗ của ánh đèn xanh đỏ........

An Lan gần như đem tất cả những chuyển thảm hại của mình kể cho Ngôn Tiểu An nghe, những chuyện mình đã trải qua, đều kể hết cho Ngôn Tiểu An."

Ngôn Tiểu An, cô xem, trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, cô chưa từng trải qua, cô thật sự can tâm rũ bỏ mạng sống của mình sao?"

An Lan vẫn không đành lòng nói: " Ngôn Tiểu An, bỏ đứa bé trong bụng đi."

Cô tôn trọng quyết định của Ngôn Tiểu An.........nhưng, sau thời gian tiếp xúc, cô không nỡ trừng mắt mà nhìn một người từ biệt nhân gian, đi đến thế giới khác."

Phó Địch nói với tôi, chỉ cần bỏ đứa bé này đi, anh ta có cách khiến cô sống 8 năm 10 năm, 8 năm mười năm đấy, cô có thể đi toàn thế giới xem xem, cô xem, thế giới này, vẫn rất tươi đẹp."

An Lan chỉ sàn nhảy phía dưới, ở đó, đối với sinh mạng của giới trẻ, toát ra đầy cám dỗ đầy ma lực.An Lan muốn dùng cái này, để ngăn lại ý định của Ngôn Tiểu An.Ngôn Tiểu An chỉ lắc đầu kiên định."

Quá khứ, sét có đánh chết tôi vẫn yêu Lục Vân Trạm, còn bây giờ, tôi thẳng thắn đón nhận cái chết....tôi cần đứa trẻ này.

Cô coi tôi là người mẹ ích kỷ đi."

Ngôn Tiểu An đứng lên: " về nhà thôi."......Ngôn Tiểu An mở cửa ra, đi vào phòng ngủ.Trong phòng là một màu tối đen.

Tay cô vùa định ấn công tắc bật đèn, một giọng nói sắc lạnh vang lên trong phòng: " Toàn thân đầy mùi rượu, cô đi đâu thế?"

Ngôn Tiểu An ấn nút công tắc ở tay, ngay tức khắc, " lạch xạch" một tiếng, trong phòng sáng bừng lên.Người đàn ông ngồi trong phòng tựa vào ghế sofa bên cạnh cửa sổ, toàn thân toát ra hơi thở u tối lạnh lùng.Đôi mắt đó, chằm chằm xoáy sâu trên mặt Ngôn Tiểu An.Ngôn Tiểu An cố chấp không giải thích một chữ.Lục Vân Trạm như báo như cọp, quắc mắt nhìn Ngôn Tiểu An, nỗi bực tức trong lòng đã đạt đến cấp độ cao nhất.
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 30


Chương 30: Cô mặc như thế đi bar sao“ Trả lời.”

Hai chữ lạnh ngắt bật ra.

Đến thừa một chữ anh ta cũng chẳng buồn nói.Ngôn Tiểu An lắc đầu........hành động này như một lời thách thức đối với Lục Vân Trạm.Nguwòi đàn ông đột nhiên đứng lên, nhanh thoăn thoắt, đã đi đến trước mặt Ngôn Tiểu An.Cằm khẽ đau.......“ Trả lời tôi!

Đi đâu!”

Mặt người đàn ông, còn lạnh hơn cả băng, dồn nén tức giận, ánh mắt anh ta như có lửa bốc lên.

Cô cắn chặt răng, lúc này trong lòng cũng bực tức......cô đi đâu ư?Cô đi sinh nhật!

Lục Vân Trạm, anh chưa bao giờ nhớ sinh nhật của tôi phải không?Lục Vân Trạm, tôi không làm sai việc gì, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?Cuối cùng, bao nỗi ấm ức và tức giận bị dồn nén, nổ tung rồi!Ngôn Tiểu An đưa tay hất tay Lục Vân Trạm ra: “ Tôi đi ‘sắc đêm’!

Anh hài lòng chưa?”

Sắc mặt Lục Vân Trạm, trong khoảnh khắc trở nên đáng sợ hơn lúc nào hết.“ Cô đi ‘sắc đêm’? cô chạy đến quán bar?

Ngôn Tiểu An, nơi đó là nơi cô nên đi sao?”

“ Nơi làm mà tôi không nên đi?

Tôi là người trưởng thành, tôi muốn đi đâu thì đi đấy, đây là tự do của tôi, anh không quản được!”

“ tôi, quản, không, được?”

Giọng nói người đàn ông dằn lại nguy hiểm, nheo mắt lại, từng câu từng chữ bật ra: “ Không quản được, thế thì ai quản được?”

“ Ai quản được, anh cũng không quản được!”

Thật nực cười, thật nực cười!Rõ ràng là việc nực cười, tại sao cô lại muốn khóc như thế?Lục Vân Trạm sắc bị chọc cho tức điên rồi?Nghe nghe, nghe nghe!

Lời nói này là ý gì chứ!Anh ta không quản được!

Cô nói anh ta không quản được?Lục Vân Trạm bực tức, giơ nắm đấm về phía Ngôn Tiểu An!Ngôn Tiểu An bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, chân tay loạng choạng, ngã về phía sau cửa.Nắm đấm của Lục Vân Trạm, sượt qua tai của Ngôn Tiểu An, giáng xuống cửa, “ Rầm” một tiếng, cánh cửa vang lên âm thanh đáng sợ.Ngôn Tiểu An toàn thân run rẩy.“ Tôi quản không được?”

Ánh mắt người đàn ông, đầy vẻ giễu cợt, khiến người ta phải sợ hãi, nheo mắt nguy hiểm, chầm chậm nói: “ Ngôn Tiểu An, cô nói lại lần nữa, hừ?”

Âm cuối cùng đó, nguy hiểm, đầy khủng bố, đe dọa Ngôn Tiểu An.Nhưng.......cô không muốn nói!“ Lục Vân Trạm!

Việc của tôi!

Anh không cần quan tâm!”

Nói thì nói!

Có làm sao chứ?Cô ngẩng đầu thách thức, phát cáu trước mặt người đàn ông!“ Tôi thích đi đâu thì đi đó, đừng nói là đi ‘sắc đêm’, ngày mai.....”

Ngày mai đi đâu chứ?

Trong đầu suy nghĩ nhanh nhạy, Ngôn Tiểu An nói: “ Ngày mai tôi sẽ đi ‘dụ hoặc’!”

Hôm nay đi ‘sắc đêm’, ngày mai còn muốn đi ‘dụ hoặc’?Ha ha.....Lục Vân Trạm cúi đầu hôn người phụ nữ trước mặt, trong mắt đầy lửa giận.

“ uhm~ anh buông ra!”

“ Cô đừng nằm mơ!”

Hắn tàn nhẫn hôn cô, chầm chậm trượt xuống cổ, thần sắc có chút khác thường.

Há miệng cắn lên cổ Ngôn Tiểu An.“ A!

Đau!”

“ Đau là đúng rồi!”

Lục Vân Trạm để lại đủ loại dấu vết tự mình tạo ra trên cổ của Ngôn Tiểu An.......hừm, ngày mai muốn đi ‘hụ hoặc’?Được thôi, được thôi.Hắn đẩy cô áp sát trên cánh cửa, không đợi cô kịp phản ứng, ngón tay dài thành thạo cởi áo khoác trên người cô.

Chiếc áo khoác là sau khi ra khỏi ‘sắc đêm’, đưa cho cô mặc, là vị sợ cô lạnh.Chiếc áo khoác trên người, ngay tức khắc bị Lục Vân Trạm kéo xuống, lộ ra chiếc váy hai dây màu trắng mà An Lan tặng cô.Lục Vân Trạm chợt tỉnh ngộ, người phụ nữ bên dưới.......chưa từng ăn mặc đẹp thế này.“ Cô mặc như thế này, đi ‘sắc đêm’?”

Hắn mở miệng, lạnh lùng nói.
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 31


Chương 31: Độc mồm“ Không được à?

Đi ‘sắc đêm’ lẽ nào phải mặc áo sơmi?”

Cô cũng gặp không ít những lời nói chế giễu mình........dù sao, dù sao cô cũng sắp chết rồi.Dù sao, người này chưa bao giờ thích mình.Tại sao không thể thay đổi trước khi chết chứ?Tại sao lại cứ làm mình khổ như thế chứ?Dù cho cô nỗ lực thế nào, trong mắt anh ta, cô vẫn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi như thế.Dù sao, dù sao cũng đã thế này rồi.......Ngôn Tiểu An tự lẩm bẩm nghĩ.Không chú ý đến, người đàn ông trước mặt, sắc mặt đã trở nên khó coi, bả vai cô đột nhiên đau nhói, “ Xoạc” một tiếng, sợi dây váy đã ở trong tay Lục Vân Trạm.“ Lục Vân Trạm! quà của tôi!”

Cô hét lên!Nhìn thần sắc của cô, khiến trong lòng hắn không vui!“ Quà?” hắn không nghe bất cứ chữ nào: “ Quà ai tặng?”

“ Không liên quan đến anh!”

“ Cô nói lại lần nữa!”

“ Không liên quan đến anh........ưh!”

Lục Vân Trạm lại cúi đầu chặn lên môi cô, sau khi hôn, mặt đối mặt với cô, lạnh lùng nói: “ Nói lại lần nữa.”

“ Không liên quan...........ưh uh!”

Lục Vân Trạm lại lần nữa chặn lại miệng cô, “ Lại nói.”

“ Không liên quan.......!”

“ Ngôn Tiểu An, tôi hỏi cô lần cuối cùng, quần áo là ai tặng?”

“ Không phải chuyện của anh!

Ai tặng có liên quan gì đến anh không?”

“ Hôm nay cô to gan đấy.”

“ Đúng!

Tôi sau này sẽ thế, không chỉ hôm nay đâu!”

Dù sao cô cũng sắp chết rồi.

Kể cả hắn hận cô, cô cũng không thể nghe được nữa.Lục Vân Trạm cười khẩy, không nói câu gì, đẩy Ngôn Tiểu An lên giường, đè cả người lên người cô.“ Anh đừng!

Tôi không muốn làm với anh!”

Không thể được, ba năm nay, Ngôn Tiểu An chưa từng từ chối Lục Vân Trạm, hôm nay lại dám cáu giận với Lục Vân Trạm, hơn nữa, còn mở miệng từ chối anh ta.Trong lòng Lục Vân Trạm nổi giận lôi đình!“ Cô không muốn làm với tôi, cô muốn làm với ai?

Hứa Nguy à?”

Ngôn Tiểu An sững người, sau đó nói: “ Hứa Nguy còn lâu mới giống anh!”

Cô còn nói thay Hứa Nguy!

Lục Vân Trạm tức đến nỗi sắp phát điên rồi.Khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lùng, đưa tay giữ chặt cô: “ Đúng, Hứa Nguy đương nhiên không giống tôi, hắn có thể khiến cô vui trên giường không?

Hắn có thể giống tôi, khiến cô trở thành con đàn bà dâm đãng không?”

Mặt cô cắt không còn giọt máu.“Ồ, Lục Vân Trạm.........trong mắt anh, thì ra tôi là con đàn bà dâm đãng.”

Khóe miệng cô nhếch lên, ngước mắt nhìn, nở nụ cười nhìn Lục Vân Trạm, nhếch môi lên chầm chậm nói: “ Lục Vân Trạm, anh đã bao giờ yêu em chưa?

Dù cho là một chút?”

Trong lòng Lục Vân Trạm có cảm giác lạ lẫm dâng trào, hắn chẳng còn kịp thúc giục tâm trạng này, chỉ nhìn người phụ nữ bên dưới, hắn có chút không đành lòng.Nhưng ngay sau đó, Lục Vân Trạm cất giấu sự thương hại trong lòng......người phụ nữ như Ngôn Tiểu An này, có gì đáng để hắn thương xót chứ?Nếu như không phải cô ta, sao hắn phải chia cách ba năm với người phụ nữ hắn yêu chứ?Thành kiến và căm hận làm mờ mắt hắn.

Lục Vân Trạm há miệng, cắn lên vai Ngôn Tiểu An, cơ thể nặng nề đẩy cái đó vào trong.“ Uh........”

Ngôn Tiểu An đau đến co người. không muốn kêu lên, hai mắt cô nhìn về phía người đàn ông trên người, cô, đang đợi một câu trả lời.“ Lục Vân Trạm..........Anh đã bao giờ yêu em chưa?”

Cô căng thẳng nắm chặt ga giường phía dưới. cô muốn câu trả lời.Trả lời cô, Lục Vân Trạm hết lần này đến lần khác ra sức mà lên xuống trong người cô.Lần sau còn đau hơn lần trước, khiến Ngôn Tiểu An chìm vào tuyệt vọng.......
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 32


Chương 32: Điện thoại của Ngôn Chí TrungNgôn Tiểu An nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm chuyển đến, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.Tiếng nước dừng, Lục Vân Trạm đẩy cửa bước ra.Ngôn Tiểu An nhìn về phía Lục Vân Trạm: “ Đêm nay.....ở lại có được không?”

Ba năm nay, Lục Vân Trạm chưa từng ở lại “ Lan Uyển”, chỉ vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.Còn căn nhà này, là chiếc lồng cũi nhốt cô.Lục Vân Trạm lau khô người, tự mặc lại quần áo, không để ý lời nói của Ngôn Tiểu An.Trong lòng Ngôn Tiểu An nhói đau, ngồi dậy, từ đằng sau ôm chầm lấy Lục Vân Trạm đang mặc quần: “ Đừng đi, xin anh.”

Người đàn ông đang thắt thắt lưng sững lại một lát.Ấm áp sau lưng, phả vào trong lòng hắn.“ Xin anh, đừng đi.....

Lục Vân Trạm, ba năm nay, em chưa từng cầu xin anh điều gì.

Hôm nay, xin anh ở lại, có được không?”

Cô ôm chặt anh ta từ phía sau, cầu xin khẩn thiết.Khoảnh khắc lúc đó, Lục Vân Trạm mềm lòng, đột nhiên chiếc điện thoại rung lên một hồi trên đầu giường.Tiếng chuông đó rất đặc biệt, vang lên bên tai Ngôn Tiểu An, cả người cứng lại.Là......

Ngôn Chi Tinh, Lục Vân Trạm còn cài đặt nhạc chuông đặc biệt vì Ngôn Chi Tinh.

Ba năm nay, chưa bao giờ thay đổi.Không thể nghe.........không thể để anh ấy nghe, nghe xong anh ấy sẽ đi......trong lòng Ngôn Tiểu An hoảng loạn.“ Đừng.”

Cô lắc đầu, ngón tay giữ lấy cổ áo của anh, ôm chặt lấy anh, lắc đầu nói: “ Đừng, đừng nghe, có được không?”

Đừng nghe........đừng nghe........xin anh, xin anh, đừng nghe, đừng đi!Tất cả tâm trạng, cuối cùng hóa thành một ý niệm --- cô không thể buông tay.Điện thoại vẫn réo chuông.

Chưa bao giờ, Ngôn Tiểu An lại hận chiếc điện thoại này đến thế.“ Buông tay.”

Người đàn ông lạnh nhạt nói.“ Em không.”

Không buông, nếu buông ra, anh sẽ đi.“ Ngôn Tiểu An, buông tay.”

“ Em không!”

Co ra sức lắc đầu.Chiếc điện thoại chết tiệt, tại sao lại không ngừng réo chuông thế!Ngôn Chi Tinh, tại sao lại cứ phải gọi điện vào hôm nay, tại sao lại chọn vào hôm nay!Lục Vân Trạm lạnh lùng đưa tay ra tách từng ngón tay đang bám chặt trên người hắn.

Ngôn Tiểu An vẫn ra sức lắc đầu: “ Vân Trạm, Vân Trạm, đừng, đừng.”

Đừng đẩy tay cô ra, đừng nghe điện thoại, đừng đi!

Ngôn Tiểu An gần như dùng tất cả sức lực, cắn chặt răng, ôm thật chặt người đàn ông....cô chỉ biết, không thể buông tay, nếu như bây giờ buông tay, thế thì, anh nhất định sẽ đi ngay lập tức.Lục Vân Trạm cau mày, tách từng ngón tay cô ra, đột nhiên đứng lên, nheo mắt xa lạ nhìn Ngôn Tiểu An: “ Cô lại quên lời tôi nói rồi.

Cô, chỉ là con đàn bà để tôi thỏa mãn dục vọng.

Hai chữ Vân Trạm này, đừng để tôi nghe thấy lần nữa từ miệng cô.”

Nói xong lời lạnh lùng, Lục Vân Trạm cầm chiếc điện thoại trên đầu giường, ấn nút nghe: “ Alo, Tinh Tinh?”

“ Vân Trạm, em bị trẹo chân, đau quá, anh có thể đến bệnh viện một chút được không?”

Lục Vân Trạm thay đổi sắc mặt, “ có làm sao không?

Bị thương có nặng không?

Bệnh viện nào, anh bây giờ đến ngay, em nghe lời, ở đó đợi.”

Nói xong, cầm chiếc áo vest khoác ngoài ở đuôi giường, chẳng buồn nhìn Ngôn Tiểu An, đi thẳng ra ngoài.Tim Ngôn Tiểu An, lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 33


Chương 33: Em sắp chết rồi, xin anh nói yêu emĐột nhiên có cảm giác kích động, cô bò dậy, đến giày cũng không đi, chạy chân đất lao ra ngoài.Trước khi Lục Vân Trạm rời đi, cô chạy đến trước mặt ngăn anh ta lại.Ngôn Tiểu An dang cánh tay ra, ngăn ở trước cửa chính: “ Lục Vân Trạm, em không để anh đi!”

Nét mặt Lục Vân Trạm lập tức sa sầm lại: “ Tránh ra.”

“ Không!”

Cô ngẩng cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh ta, cô có chút sợ hãi, bộ dạng trầm mặt của anh ta, có chút đáng sợ, nhưng.......

“ Lục Vân Trạm, em xin anh, tối nay ở lại với em có được không?”

“ Không được.”

Môi người đàn ông khẽ mấp máy: “ Tinh Tinh bị thương rồi, còn đang ở bệnh viện, cô đừng có làm loạn lên nữa.

Quay về ngủ đi.”

Ngôn Tiểu An lắc đầu: “ nếu như em không để anh đi thì sao?”

“ Tinh Tinh bị thương rồi!”

Lục Vân Trạm nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.“ Cô ấy chỉ là bị trẹo chân mà thôi!”

“ Cô ấy trẹo chân, còn cô vẫn khỏe mạnh, nói như thế, cô càng không cần tôi ở bên.”

Ngôn Tiểu An nhìn người đàn ông trước mặt, đã mất tính kiên nhẫn, đột nhiên, cô ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói với anh ta: “ Lục Vân Trạm!

Tôi sắp chết rồi!”

Lục Vân Trạm hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nói giọng chế nhạo: “ Ngôn Tiểu An à, cô được đấy, để giữ tôi lại, lời nói dối nào cô cũng có thể nói ra.

Đáng tiếc, dù cho cô sắp chết, cũng không bằng Tinh Tinh bị trẹo chân.”

Trái tim như có gì đó đâm vào, tai Ngôn Tiểu An như ù đi.

Sững sờ đứng nhìn khuôn mặt đã mất kiên nhẫn của Lục Vân Trạm.Đột nhiên.

Cô tránh người đi.

Cúi đầu xuống, đứng sang một bên, nhường lối cho Lục Vân Trạm.Lục Vân Trạm kéo cửa, cứ thế đi.Ngôn Tiểu An đột nhiên chạy ra cửa, nhìn người đàn ông đã vào trong thang máy, cô đứng ngoài hành lang, lớn tiếng nói: “ Lục Vân Trạm, em sắp chết rồi, anh có thể nói một câu yêu em không?”

Cô nói: “ Lục Vân Trạm, đây là lần cuối cùng em xin anh, sau này cũng sẽ không bao giờ có nữa, cho nên, xin anh.”

“ Dù cho là lừa em cũng được.

Lục Vân Trạm, xin anh lừa em một lần thôi.”

Ngôn Tiểu An quay vào trong nhà, từ trong phòng để đồ lấy ra một chiếc hòm, bề mặt chiếc hòm đầy bụi bám, đã rất lâu không mở nó ra rồi.Đêm khuya, Ngôn Tiểu An kéo theo chiếc hòm, bắt taxi, đến nhà An Lan.Ding dong dingdong.“ Ai thế, muộn thế này rồi......”

Cửa mở ra, An Lan mặc quần áo ngủ, nhìn Ngôn Tiểu An ngoài cửa, khó hiểu hỏi: “ Muộn thế này rồi, cô còn đến sao?”

Ánh mắt liếc nhìn chiếc hòm Ngôn Tiểu An kéo trong tay.“ Cô đây là?”

“ Chiếc hòm này, nhờ cô giúp tôi giữ hai ngày.”

“ Cô muốn làm gì?”

Ngôn Tiểu An mỉm cười nói, “ An Lan, giấc mơ của tôi, tỉnh rồi.”

Nụ cười của cô, khiến An Lan khẽ run lên......Đây đâu phải nụ cười vui vẻ chứ?

Đây là nụ cười giấu đi nước mắt.An Lan thở dài một hơi, bước lên trên ôm lấy người phụ nữ mấy ngày gần đây càng ngày càng gầy: “ Ngốc ạ, đã nghĩ sẽ đi đâu chưa?”

Ngôn Tiểu An muốn rời đi, An Lan cảm nhận rõ ràng tâm trạng ly biệt.“ Uhm, tôi muốn đi một nơi có biển.

Thời tiết nóng nước, khiến người ta không ngừng chảy mồ hôi, người ta sống ở dưới mặt trời giống như có sức sống mãnh liệt mà không cần gì hết.”

Cô còn nói: “ An Lan, có phải con người đến lúc sắp chết, đặc biệt thèm muốn ánh sáng mặt trời và mùi thơm?

Thích tất cả những thứ mang đầy sức sống?”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 34


Chương 34: Thư ký ngôn từ chức rồi“ Nếu như cô chết rồi, tôi sẽ đem tro cốt của cô chôn ở nơi có thể nhìn thấy biển.”

An Lan xót thương người phụ nữ ngốc nghếch này: “ Nghĩ kỹ chưa?

Tang lễ của cô muốn làm thế nào?

Tôi là đại minh tinh, có tiền, cô muốn tang lễ của mình thế nào, tôi đều có thể làm được.Còn nữa, muốn mời minh tinh nào đến, tôi cũng có thể mời toàn bộ đến.......Nếu như cô chết rồi, tôi sẽ khiến cô chết hoành tráng.

Thế nào, tôi đối tốt với cô chứ?”

Ngôn Tiểu An cười phá lên: “ Cô đối với tôi thật tốt, vốn dĩ bầu không khí bi thương, bị cô phá vỡ rồi........nếu như tôi chết, tôi muốn tang lễ của mình thế nào, cô thật sự có thể làm được phải không?”

Cô hỏi.“ Đương nhiên.

Cô muốn tang lễ của mình thế nào, tôi nhất định giúp cô làm bằng được.”

Lúc này, An Lan đã bắt đầu tính xem, rốt cuộc trong tang lễ của Ngôn Tiểu An, mời những minh tinh nào đến giúp.

Dường như, Ngôn Tiểu An không phải đi chết, mà là đi đến một nơi nào đó nghỉ dưỡng.......nhưng, nhìn kỹ, tay An Lan đang run cầm cập, mắt chớp lia lịa, trong mắt đầy tia máu nổi lên.“ Được.”

Ngôn Tiểu An nói: “ Tôi muốn tang lễ của tôi có hoa tươi và bóng bay, thịt nướng và rượu ngon, giống như hôn lễ trong lễ đường vậy.

Tôi muốn tang lễ của tôi bố trí giống như hôn lễ.”

Nghe xong, An Lan hồi lâu không nói câu gì.Qua một lúc, Ngôn Tiểu An nghĩ rằng An Lan sẽ không đồng ý.“ Uhm, được.”

Giọng nói của An Lan, có chút nghẹn ngào: “ nếu như cô chết, tang lễ của cô có hoa tươi và bóng bay, thịt nướng và rượu ngon, tang lễ của cô sẽ đẹp như hôn lễ trong thiên đường.”

“ Bác sĩ Phó, nói với cô rồi chứ, nếu như cô không đưa ra quyết định, thật sự chỉ còn con đường chết.”

An Lan đột nhiên nói.“ Tôi đã hạ quyết định từ lâu rồi. không phải sao?”

“ Cô......tùy cô thôi.”

“ Còn gì muốn làm, mấy ngày này tôi cũng rảnh, tôi đi cùng cô để giải tỏa tâm nguyện nhé.”

Ngôn Tiểu An đùa cợt: “ Đại minh tinh à, không sợ bị người ta nhìn thấy sao?”

“ Ha ha.”

“ An Lan.......cảm ơn có cô.”

Mấy ngày sau đó, Ngôn Tiểu An xuất hiện ở mọi ngóc ngách của thành phố Minh Châu, trên quảng trường lớn, đi các con đường nhỏ, An Lan trang điểm, đeo khẩu trang, đeo kính râm gần như che kín khuôn mặt.Sau đó cầm theo máy ảnh, đi sau Ngôn Tiểu An, mỗi ngóc ngách của thành phố mà bọn họ xuất hiện, đều để lại kỉ niệm của mình ở đó.Máy ảnh liên tục chụp.....thẻ lưu lượng đã thay mấy cái rồi.Nhưng không ai nói một câu mệt.“ Được rồi, Ngôn Tiểu An, chạy nữa bụng cô sẽ đói không chịu được mất.”

An Lan lắc lắc máy ảnh trong tay: “ Những thứ này, đủ thành hồi ức của chúng ta.

Ngôn Tiểu An, tôi hy vọng cô sống, tôi cũng hy vọng đứa trẻ có thể bình an.

Nếu như trên thế giới này có kỳ tích, thế thì để kỳ tích xuất hiện đi.”...............Lục Vân Trạm mấy ngày không thấy bóng dáng Lục Vân Trạm đâu.Sau buổi tối hôm đó, cô không còn xuất hiện trước mặt anh ta nữa.Cánh cửa phòng làm việc, bị anh ta kéo ra nặng nề, các thành viên trong đoàn thư ký tổng tài, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tổng tài đứng ở cửa, ai nấy đều run sợ.“Cô ta đâu?”

Câu hỏi rất quen thuộc........Mọi người sững người một lát.“ Lục Tổng đang hỏi thư ký ngôn phải không?”

Vương Hiểu Hiểu gan to liền nói.Lục Vân Trạm cau mày hỏi tiếp: “ Cô ta đâu?”

Lục Vân Trạm như có sét đánh bên tai!.........người phụ nữ đó từ chức rồi?!
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 35


Chương 35: Số điện thoại đã tắt máyVương Hiểu Hiểu nhìn kỹ biểu cảm của tổng tài, cẩn thận dè dặt nói thêm một câu: “ Thư ký Ngôn đã không đi làm một tuần rồi ạ.”

Còn tuần này, tổng tài đến sớm về muộn, hầu như tâm tư tình cảm đều dành cho em họ của thư ký Ngôn là Ngôn Chi Tinh.Cũng thấy lạ thư ký Ngôn không đi làm một tuần nay rồi, đến bây giờ tổng tài mới phát hiện.“ Ai phê chuẩn!”

Ba chữ, dường như bật từ trong kẽ răng ra!

Anh ta không phê chuẩn, ai cho phép cô từ chức chứ!“ Gọi bộ phận nhân sự lên gặp tôi!Giám đốc Lưu của bộ phận nhân sự khúm núm đứng trước mặt người đàn ông toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, dè dặt báo cáo: “ Thư ký Ngôn hai tháng trước, đã gửi đơn từ chức đến bộ phận nhân sự rồi.”

Chủ quản người béo béo, cẩn thận đưa tờ đơn từ chức trong tay cho tổng tài: “ Đây, đây là báo cáo từ chức của thư ký Ngôn.”

“ Là giám đốc của bộ phận nhân sự, lẽ nào ông không biết, điều động của lãnh đạo, nhất thiết phải thông qua tôi phê chuẩn?”

Lục Vân Trạm nắm chặt tờ báo cáo từ chức trong tay.......là chữ của cô ta, dù cho hóa thành tro, hắn cũng nhận ra được!“ Nhưng, nhưng thư ký Ngôn nói, đã được tổng giám đốc thông qua.

Nếu không tôi, tôi cũng không dám xét duyệt......”

Hơn nữa, một thư ký, cũng không được coi là lãnh đạo công ty mà.Giám đốc nhân sự mặt mày méo xệu.“ Ra ngoài!

Đi đến bộ phận tài vụ nhận lương tháng này, ông có thể rời khỏi Lục thị được rồi.”

“ Lục Tổng, Lục Tổng, ngài không thể làm như thế, tôi trên còn có mẹ già, dưới có con thơ.........”

“ Tôi có thể thêm cho ông.

Bây giờ, ra ngoài.

Ông có thể lĩnh thêm ba tháng lương, và cả tiền sát hạch quý.”

Ánh mắt Lục Vân Trạm lạnh lùng, lướt trên người giám đốc Lưu, khiến ông ta run cầm cập.Giám đốc nhân sự đi rồi, Lục Vân Trạm mới nhìn tờ báo cáo từ chức trong tay, bực tức!Đứng dậy, khoác áo vest, đi hướng ra ngoài.Ngôn Tiểu An, cô đừng để tôi tóm được!Lên xe, đạp chân ga, Lục Vân Trạm cũng không nghĩ nhiều, đi về “ Lan Uyển”.“ rầm”, anh ta dùng lực đẩy cửa, cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề.Lục Vân Trạm mang theo cáu giận, đi vào trong phòng ngủ.“ Ngôn Tiểu An!

Không có sự cho phép của tôi, cô dám từ chức........rầm!”

Lại là một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bị đạp mạnh ra.Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Lục Vân Trạm đứng sững sờ ở đó.Trong phòng vẫn còn vương lại chút mùi thơm của cô, nhưng đã sạch sẽ gọn gàng, không giống như có người ở.Anh ta bước nhanh đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, đồ đạc bên trong, toàn bộ trống rỗng, anh ta lại kéo ngăn kéo tủ của bàn trang điểm và ngăn kéo ở đầu giường, nơi nào có thể để đồ được, đều mở ra......Nhưng tất cả trống rỗng!Ngôn Tiểu An đi rồi.....anh ta cảm nhận được rõ rệt.Cầm điện thoại, gọi điện cho Ngôn Tiểu An.“ Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.”

Lục Vân Trạm cảm giác, có thứ gì đó,biến mất rồi.Anh ta nhấc bước đi ra ngoài cửa, xuống lầu, lên xe, lái với tốc độ nhanh nhất đến nhà họ Ngôn.Động cơ xe gầm rú, cũng không bằng sự điên cuồng trong lòng anh ta lúc này.Lục Vân Trạm vượt mấy đèn đỏ trên đường, chỉ trong nửa tiếng, từ “ Lan Uyển” di chuyển đến nhà họ Ngôn.“ Vân Trạm, sao anh.....lại đến?”

“ Người đâu!”

Lục Vân Trạm vội vàng hỏi.“ Ai cơ?”

Ngôn Chi Tinh đờ đẫn hỏi một câu.“ Chị của em, Ngôn Tiểu An!

Cô ta đâu?

Gọi cô ta ra đây!”

Trong mắt Ngôn Tiểu An ánh lên chút gì đó lạc lõng khác thường, cụp mắt xuống: “ Vân Trạm, có phải chị đã làm sai gì rồi, tại sao anh lại chạy đến đây?

Đừng giận chị nữa..........”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 36


Chương 36: Ngôn Tiểu An biến mất rồi“ Ngôn Tiểu An?

Ngôn Tiểu An?

Cô ra đây cho tôi!

Tôi biết cô ở đây!”

Lục Vân Trạm vòng qua Ngôn Chi Tinh, trong đầu anh ta bây giờ đều là hình ảnh Ngôn Tiểu An, anh ta muốn tìm được Ngôn Tiểu An, những việc khác không quan trọng!Mắt Ngôn Chi Tinh nheo lại.....lòng bàn tay, đã nắm chặt lại thành nắm đấm.Nhìn bóng dáng vội vàng của Lục Vân Trạm, trong ánh mắt cô có vẻ gì đó khác lạ.Bước lên trước, Ngôn Chi Tinh đưa tay kéo Lục Vân Trạm lại: “ Vân Trạm, chị không về nhà.

Anh đừng lo lắng, chị sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cô mềm mỏng an ủi Lục Vân Trạm, nhưng Lục Vân Trạm đã không còn nghe thấy lời cô nói đằng sau, chỉ nghe thấy một câu, Ngôn Tiểu An không về nhà.Cô ấy không về, nếu như cô ấy không về nhà họ Ngôn, cô ấy sẽ đi đâu chứ?Cô ấy còn có thể đi đâu được chứ?Lục Vân Trạm gắng sức nhớ lại, nhưng nghĩ không ra bất cứ nơi nào, đột nhiên lúc này, Lục Vân Trạm mới phát hiện, anh ta hiểu cô quá ít.“ Chị của em nếu như quay về, em gọi điện cho anh.”

Lục Vân Trạm nói một câu rồi vội đi.Bước chân gấp gáp, không nhìn thấy vẻ oán hận vẻ không cam lòng trong mắt Ngôn Chi Tinh.............Dường như cả một ngày, Lục Vân Trạm ngồi trong nhà ở “ Lan Uyển”, trong không khí vẫn còn có mùi hương của người phụ nữ đó, nhưng người thì đã không thấy đâu rồi.Đúng, không nhìn thấy nữa rồi!Cả một con người như thế, tại sao lại không thấy đâu!Còn anh ta, bận cả một ngày, mới phát hiện, tốn công vô ích.Trong căn phòng trống rỗng, nói không ra đó là cảm giác gì.Ở bên cạnh ba năm, anh ta hiểu cô ít đến mức đáng thương.Lục Vân Trạm vò đầu bứt tai, đứng lên, đi đến trước tủ lạnh, mở cánh cửa nhìn thấy bên trong trống rỗng, anh ta nặng nề đóng cửa tủ lạnh lại.“ Sao hôm nay lại rảnh rỗi mời bọn mình uống rượu thế?”

Trong căn phòng ở tầng ba của ‘ Sắc đêm’, một đám thanh niên ngồi tụ tập uống rượu.Lục Vân Trạm nâng ly rượu lên, thứ chất lỏng màu đỏ, sóng sánh, dốc một hơi hết ly: “ Nói nhiều làm gì, hôm nay vui, nào, cạn ly.”

Ba người khác ngồi trước mặt nhìn nhau.Nụ cười chế giễu nở trên môi Mộ Dung Túc, một người thanh niên có khuôn mặt đẹp trai: “ Vui sao?

Mình thấy cậu như đang uống rượu giải sầu vậy?”

Một người ở bên cạnh đẩy Mộ Dung Túc: “ Sao không nói ra?

Chưa nhìn thấy bộ dạng Lục Vân Trạm thế này bao giờ?”

“ Bộ dạng gì chứ?”

Lục Vân Trạm loạng choạng đứng lên: “ Mình vui, vui có hiểu không?

Bộ dạng mình thế nào chứ?”

“ Cậu ấy say rồi, nói linh tinh rồi.”

Ngụy Đồ Phong nói.“ Tôi chưa say, ai nói tôi say chứ, hôm nay tôi vui, rất vui!

Con đàn bà Ngôn Tiểu An đó, cuối cùng cũng biến mất trước mặt tôi.

Không muốn nhìn thấy cô ta từ lâu rồi.”

Trong phòng, mấy người đặt ly rượu trong tay xuống, đều nhìn về phía Lục Vân Trạm không bình thường.Mộ Dung Túc cười ha ha: “ Nghe xem, thì ra là vì phụ nữ, có điều Ngôn Tiểu An biến mất trước mắt Lục Vân Trạm rồi sao?

Mình có chút không dám tin, Ngôn Tiểu An đó!

Người phụ nữ đó coi Lục Vân Trạm như con mắt của mình, vậy mà lại rời xa Lục Vân Trạm sao?”

“ Không bình thường, quá không bình thường.”

Ngụy Đồ Phong lắc đầu.Trong góc, Thẩm Việt khẽ cười nói: “ Uhm, đúng là rất không bình thường, có điều không bình thường chính là Lục Vân Trạm.”

Hai người kia vừa nghe, đột nhiên tỉnh ngộ......đúng thế, không bình thường nhất là Lục Vân Trạm.Thẩm Việt cầm ly rượu trong tay Lục Vân Trạm: “ Lục Vân Trạm, mình đã nói với cậu từ lâu rồi, bảo cậu đừng giữ người phụ nữ Ngôn Tiểu An đó ở bên cạnh.

Nếu như muốn giữ người ta ở bên cạnh, thì đối với người ta tốt một chút.Đã nói với cậu từ lâu rồi, cậu đối với người ta như thế, sớm muộn có một ngày, cậu sẽ hối hận.”

“ Mình hối hận sao?

Mình hối hận gì chứ?

Lục Vân Trạm tôi cả đời này sẽ không hối hận!”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 37


Chương 37: Sẽ không hối hậnMộ Dung Túc, Thẩm Viêth, và cả Ngụy Đồ Phong đều cười phá lên, không tin lời Lục Vân Trạm nói.Không hối hận?Không hối hận, bây giờ thì thế nào?Lục Vân Trạm, nếu như thật sự không nỡ rời xa cô ấy, thì đi tìm đi”“ Không nỡ rời xa ai?

Ngôn Tiểu An ư?

Mấy cậu đang nói đùa đấy à.”

Lục Vân Trạm không chịu thừa nhận, cầm ly rượu uống một hơi: “ Hôm nay mình rất vui!

Các cậu đừng làm mất hứng của mình.

Nào, uống rượu!”

Ba người không nói gì nữa, chỉ có thể uống cùng Lục Vân Trạm.Ngày hôm sau tỉnh lạiĐầu óc quay cuồng, Lục Vân Trạm mơ màng mở mắt: “ Ngôn Tiểu An, rót cho tôi cốc nước.......”

Đáp lại anh ta chỉ là bầu không khí lạnh ngắt, không có người phụ nữ đó nữa, đột nhiên trong khoảnh khắc, Ngôn Tiểu An lập tức tỉnh lại, người phụ nữ đó đi rồi, đi khoong một lời nào, biến mất như thế.Điện thoại vang lên, tiếng chuông quen thuộc....là Ngôn Chi Tinh.Lục Vân Trạm như được mở chốt quan trọng của cỗ máy, ngay tức khắc xúc động nhận điện thoại: “ Có phải Ngôn Tiểu An quay về rồi không?”

“........Vân Trạm, có tìm thấy chị không?”

Tim Lục Vân Trạm đang đập nhanh, từ từ trùng xuống.“ Em tìm anh, có việc gì không?”

“ Vân Trạm, tối nay, là sinh nhật em........uhm, cũng là sinh nhật chị.

Anh có thể đến không?”

Sinh nhật của Ngôn Tiểu An?Trong mắt Lục Vân Trạm vụt qua cái gì đó.“ Trước đây mỗi năm sinh nhật, đều tổ chức cho cả chị và em, lần này, chị có lẽ cũng sẽ về, cùng sinh nhật với em.”

Ngôn Chi Tinh nói trong điện thoại, có chút lạc lõng nói: “ Hy vọng chị có thể quay về cùng sinh nhật với em.

Mỗi năm chúng em đều cùng ăn sinh nhật với nhau.”

Lục Vân Trạm ngắt điện thoại, trái tim trong lòng ngực dường như đang nhảy nhót reo vui.Nhìn đồng hồ trên tay, đã là hai giờ chiều.Hắn vì say mà ngủ muộn thế này còn chưa dậy, Lục Vân Trạm nghĩ lời Ngôn Chi Tinh nói trong điện thoại, hắn bật dậy thật nhanh, vệ sinh cá nhân ăn mặc chỉnh tề.Đi đến trung tâm mua sắm, khi chọn quà sinh nhật, tay Lục Vân Trạm khựng lại: “ Phiền cô gói chiếc dây chuyền này lại.”

Hắn chỉ chiếc dây chuyền khảm nạm tinh xảo, có một viên kim cương nhỏ, chiếc dây chuyền nhìn bình thường, nhưng Lục Vân Trạm khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, bất chợt nhớ đến Ngôn Tiểu An người phụ nữ đó.“ Tiên sinh, còn chiếc vòng tay này?”

Nhân viên phục vụ hỏi.“ Cũng gói lại cho tôi.”

Một lúc sau, trong tay Lục Vân Trạm đã xách hai chiếc hộp nữ trang, hắn đem chiếc hộp đựng sợi dây chuyền cho vào trong túi, còn chiếc hộp kia để ở ghế phụ xe...........Đêm tối, đèn thắp sáng khắp biệt thự nhà họ Ngôn.Các thương gia minh tinh của thành phố Minh Châu đều hội tụ.Vì sinh nhật của Ngôn Chi Tinh, nhà họ Ngôn làm rất long trọng.“ Vân Trạm, anh đến rồi.”

Ngôn Chi Tinh hôm nay mặc một bộ lễ phục màu trắng, rất sang trọng.Bước đến bên cạnh Lục Vân Trạm, Ngôn Chi Tinh thân mật khoác tay Lục Vân Trạm: “ Vân Trạm, anh đến dự sinh nhật em, em thật sự rất vui.”

Lục Vân Trạm cười đưa một hộp quà cho Ngôn Chi Tinh: “ Tinh Tinh, sinh nhật vui vẻ.”

“ Cảm ơn anh.”

“ Chị em đâu?

Đã về chưa?”

ánh mắt Lục Vân Trạm nhìn một lượt đám đông, không tìm thấy người anh ta muốn tìm.Nụ cười trên môi Ngôn Chi Tinh, đột nhiên cứng ngắc.Cũng chỉ chớp mắt một cái, trên mặt cô lại nở nụ cười sáng lạn, nhưng ánh mắt lộ ra chút thất vọng: “ Thời gian vẫn còn, chị em.....có lẽ sẽ quay về, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em và chị ấy, không lẽ nào, sinh nhật, người được chúc lại không có mặt, phải không Vân Trạm?”
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 38


Chương 38: Sinh nhật của Ngôn Chi TinhNói đến câu cuối cùng, Ngôn Chi Tinh đáng thương nhìn Lục Vân Trạm, dường như bản thân cô không chắc chắn, chỉ là trong lòng mong đợi Ngôn Tiểu An quay về, người không hiểu, còn cho rằng Ngôn Tiểu An cố ý kênh kiệu không chịu xuất hiện ở tiệc sinh nhật nữa.“ Phụt~” Bên cạnh vang lên tiếng cười vì cố kìm nén, tiếng cười này, dù cho Ngôn Chi Tinh muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được, tiếng cười chế giễu, người ta có thể nghe ra được.Ngôn Chi Tinh ngoảnh đầu lại nhìn An Lan mặc bộ lễ phục màu đen vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.“ Cô cười gì thế?”

An Lan nâng ly rượu vang, chầm chầm bước đến trước mặt Ngôn Chi Tinh.An Lan cao Ngôn Tiểu An 1m78, chiều cao vượt trội, thân hình rõ nét, đôi chân dài miên man, thậm chí đến đôi chân còn hồng hào, mỗi chỗ đều hoàn hảo vượt trội so với Ngôn Chi Tinh, khiến Ngôn Chi Tinh bị áp đảo về phía sau.An Lan đứng ở đó, không cần nói, không cần làm bất cứ động tác gì, cũng đủ thu hút ánh nhìn ở đó.Nếu như nói, vừa nãy, Ngôn Chi Tinh vẫn là người con gái xinh đẹp quyến rũ, bây giờ, đã bị An Lan làm cho lép vế.An Lan nếu như có lòng muốn châm biếm người nào đó, nhất định sẽ đả kích cho đối phương thật nặng.“ Ngôn nhị tiểu thư hỏi tôi cười gì phải không?”

Đôi môi hồng của An Lan khẽ động, dù cho chỉ là một động tác nhỉ, cũng tao nhã đầy khí chất.Ánh mắt Ngôn Chi Tinh có chút không vui.Bao nhiêu năm rồi, đã không còn ai gọi cô là Ngôn nhị tiểu thư nữa.

Từ khi còn nhỏ, cô đều cười nói với mỗi người: “

Sau này gọi tôi là Ngôn Chi Tinh nhé.”

Thế là, những người đó bắt đầu gọi cô là “ Chi Tinh tiểu thư.”

Thế là, những người gọi “ Chi Tinh tiểu thư” bắt đầu gọi Ngôn Tiểu An là “ Tiểu An tiểu thư.”

Nhà họ Ngôn, cũng không có Ngôn đại tiểu thư và Ngôn nhị tiểu thư nữa.Người phụ nữ trước mặt này, cố tình nhấn mạnh thân phận “ Ngôn nhị tiểu thư” của cô?

Cô ta muốn làm gì?“ An tiểu thư không cần khách sáo, tôi đã xem qua phim cô diễn, nếu không để ý, sau này gọi tôi là Chi Tinh đi.”

Trên mặt nở nụ cười hiền hòa, cô ta giống như giả bộ lương thiện đằng sau sự độc ác...Câu nói này lộ vẻ không thoải mái.“ Không, tôi để ý, Ngôn nhị tiểu thư.”

Ngôn Chi Tinh sững người, chỉ một diễn viên mà thôi!

Có gì mà kênh kiệu chứ?“ Ngôn nhị tiểu thư, còn chưa nói cho cô biết, vừa nãy, tôi cười cái gì nhỉ.”

An Lan cười lên, trong mắt sắc lạnh, “ Ngôn nhị tiểu thư có câu nói sai rồi.

Hôm nay là sinh nhật của cô không sai, nhưng không phải của Ngôn Tiểu An.”

Lục Vân Trạm nhất thời khựng lại.......hôm nay, không phải sinh nhật của Ngôn Tiểu An?

Tại sao lại thế?“ Không thể nào, mọi năm tôi đều tham gia sinh nhật của hai chị em họ, hôm nay tại sao lại không phải sinh nhật của Ngôn Tiểu An chứ?”

An Lan cười chế giễu: “ Đúng thế, Lục Tổng mỗi năm đều ở đây ngày này, tham gia sinh nhật của bọn họ.

Thế Lục Tổng có biết, sinh nhật của Ngôn Tiểu An, thực ra là mười ngày trước?

Ngày sinh nhật của hai chị em họ cách nhau rất gần, cho nên từ sau khi Ngôn Chi Tinh đến nhà họ Ngôn, Ngôn Tiểu An cũng không còn được sinh nhật của riêng mình thêm lần nào.

Cô ấy trở thành nguwòi kèm theo cùng với sinh nhật của Ngôn Chi Tinh...........còn những ngày như thế, đều đã sống gần 20 năm rồi...

Lục Tổng, nếu như anh không tin, có thể đi hỏi ông Ngôn và bà Ngôn.”

Ngôn Chi Tinh cắn chặt môi, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt......Người phụ nữ này rốt cuộc có quan hệ gì với Ngôn Tiểu An!

Sinh nhật của Ngôn Tiểu An, e rằng đến bố mẹ của Ngôn Tiểu An cũng quên mất rồi.Tại sao người phụ nữ này lại biết!
 
(Full)Nếu Như Chưa Từng Yêu Anh - Khuyết Danh
Chương 39


Chương 39: Nói đến tang lễTrong lòng Lục Vân Trạm khó chịu.

Lời An Lan nói, giống như một quả bom không hẹn giờ, đoàng một tiếng, đột nhiên phát nổ.Mười ngày trước......

Lục Vân Trạm nheo mắt lại, mười ngày trước.......là tối đêm hôm đó!Hôm đó, người phụ nữ đó khác thường như thế, về muộn, mặc chiếc váy hai dây màu trắng mà chưa mặc bao giờ.Hôm đó, người phụ nữ đó ba năm rồi lần đầu tiên cầu xin hắn ở lại.Lồng ngực co thắt lại.

Lục Vân Trạm đưa tay ôm ngực, dường như muốn vứt bỏ nỗi đau đó.Tại sao lại đau đến thế?Vì cô?Tại sao chứ!Ngôn Tiểu An trước nay là người phụ nữ mà hắn xem thường.Ánh mắt An Lan, là vẻ sâu xa mà người khác mãi mãi không nhìn thấu được, cô im lặng nhìn Lục Vân Trạm và Ngôn Chi Tinh.Đột nhiên!“ Ngôn Chi Tinh, trước khi gặp Ngôn Tiểu An, tôi khinh ghét người phụ nưx này, cảm thấy cô ta là người phụ nữ đê tiện nhất trên thế giới này.

Nhưng sau khi gặp, tôi mới hiểu, Ngôn Tiểu An kiếp trước nhất định đắc tội với toàn nhân loại, nếu không, tại sao lại đen đủi gặp phải cô như thế?”

An Lan cười khẩy nói: “ Ngôn Chi Tinh, Ngôn Tiểu An chưa chết, cô ấy còn sống, mỗi năm không cần phải sinh nhật cùng người khác, cô ấy có ngày sinh của chính mình.

Cô đừng nói cô vô tội, cô thật sự vô tội sao?

Tôi muốn hỏi cô, Ngôn Chi Tinh, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Để Ngôn Tiểu An mỗi năm vào ngày này đều cùng tổ chức sinh nhật với cô, cô làm như thế là vì cái gì?Muốn giết cảm giác tổn tại của Ngôn Tiểu An?”

Sắc mặt Ngôn Chi Tinh trắng bệch: “ Cô hiểu lầm tôi rồi........”

“ Ha ha.

Tôi có mắt tự nhìn thấy được, có não tự biết suy nghĩ.

Cô cho rằng tôi là tên có mắt mà như mù Lục Vân Trạm sao?”

Lúc này đến Lục Vân Trạm cũng bị chửi mắng theo.Nhưng.

Cô chính là muốn chửi mắng.Đặc biệt hôm nay đến tham gia sinh nhật của Ngôn Chi Tinh.Lục Vân Trạm lúc này đều không quan tâm lời chửi mắng của An Lan. anh ta lúc này trong đầu đều là hình ảnh người phụ nữ đó.An Lan.........

An Lan!Đúng rồi!

Chính là An Lan này, khoảng thời gian đó và người phụ nữ đó đi lại rất mật thiết!Nếu như là An Lan, cô nhất định biết Ngôn Tiểu An đi đâu.Mắt nhìn thấy An Lan sắp đi, Lục Vân Trạm chạy lại, đứng trước mặt ngăn An Lan, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào An Lan: “ Cô ta đâu?”

“ Ai?”

An Lan nheo mày thách thức.“ Ngôn Tiểu An!”

Lục Vân Trạm nói từng chữ từng chữ: “ Cô chắc chắn biết cô ấy đang ở đâu, có đúng không!”

“ Dù cho tôi biết cô ấy ở đâu, tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

“ Nếu như cô vẫn muốn tiếp tục trong làng giải trí!”

“ Thế thì sao chứ, bà đây cũng vừa quyết định rút lui khỏi làng giải trí rồi.”

Uy hiếp ai chứ?

Hứ~Đến từ “ bà đây” chua ngoa cũng được nói ra, Lục Vân Trạm nhìn An Lan không giống đang giả tạo.Lục Vân Trạm tức đến phát điên, ánh mắt lạnh lùng nhìn An Lan: “ Cô tốt nhất ngoan ngoãn nói cho tôi, cô ta đang ở đâu.”

Trong lòng An Lan vẫn có chút sợ hãi bộ dạng của Lục Vân Trạm.Nhưng.........đột nhiên cô rất muốn biết, Lục Vân Trạm sau khi biết những tin đó, còn có thể điên thế này không.Khóe miệng nhếch lên: “ Cô ấy đang ở đâu, tôi cũng không biết.

Nhưng có một điểm, tôi có thể bảo cho anh.”

“Cô đừng giở trò.”

“ Lục Vân Trạm, anh gặp Ngôn Tiểu An lần cuối cùng là bao giờ?

Cô ấy nói gì với anh?”

Nói cái gì?..........nói...

“ Cô ta không nói gì cả.”

Không, cô ta nói cô ta sắp chết.

Có điều đây chỉ là cái cớ hôm đó muốn giữ hắn lại. cho đến bây giờ, Lục Vân Trạm vẫn cho rằng như thế.“ Lục Vân Trạm, đêm hôm đó, sau khi anh đi, cô ấy xách theo một chiếc hòm cũ, đêm tối chạy đến nhà tôi.

Cô ấy nói với tôi, giấc mơ của cô ấy, tỉnh rồi. anh đoán xem, đêm hôm đó chúng tôi nói những chuyện gì?”

Lục Vân Trạm nghi ngờ nhìn An Lan, không nói gì.An Lan lại tiếp tục nói: “ Đêm hôm đó, chúng tôi nói đến tang lễ, tang lễ của cô ấy.”
 
Back
Top Bottom