Lãng Mạn [ exsh ] || chuyên toán & chuyên sinh

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
89,375
0
0
395389183-256-k790522.jpg

[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
Tác giả: bluecherry_234
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

lưu ý : không liên quan đến đời thực, xin đừng đem đi đâu, cũng đừng nghiêm túc quá khi đọc ạ Tags: 52hzanhsangazaemxinhsayhiexshhansaralamoonlbnlýhànmaiquinnmiulemuốiimymyorangephuonglypháopmcvuthaomyyeolan​
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
Exsh Chuyen Toan Chuyen Sinh


lê ánh nhật

- chuyên toán- hay mất trận tự trong lớp- siêu ghét Khương Hoàn Mỹ s1 không ai s2"chỗ nào có nhỏ Mỹ chỗ đó đéo có tao"

prv account hỗn hỗn của bạn Ánh Nhật

khương hoàn mỹ

- chuyên sinh- trầm tính, được cái nói câu nào là nhạt câu đó- hay để ý "bạn cũ" Ánh Nhật lớp bên"sống vì môn sinh, một ngày có thể giải hơn 10 bài sinh"

prv account vô tri của Hoàn Mỹ--------------------------Nghe nói bạn Ánh Nhật bên toán không thích bạn Hoàn Mỹ bên sinhThế quái nào mà ông trời sắp đặt cho cả hai lớp học chung môn thể dụcĐể rồi tiết thể dục thành tiết xô xác của hai bênBạn Hoàn Mỹ không ghét bạn Nhật mà còn rất thích bạn nữaChỉ vì một hiểu lầm nhỏ mà bạn Nhật ghét bạn Mỹ tới giờKhông biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu đâyฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅTextfic, ooc, hơi tục ( khác với đời thường, nên ai nghiêm túc thì không cần đọc đâu ạ ) vẫn có chút gì đó xàm xàm, lâu có tí văn xuôiฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ-----------------------------Hé lu, vì quá thích sự kị 97 này của chị Nhật 91 nên mình lên luôn fic
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
00


+ Chuyên toán :

ngân mỹ - mỹ mỹ

- chuyện gì trên đời này mà nhỏ này không biết- người chứng kiến cận cảnh lịch sử tình yêu không nói của nhỏ Muộii- đang mê một bạn cùng lớp"đụ mẹ mày tỏ tình nó lẹ dùm tao cái"

thanh thảo - muộii

- đội tuyển học sinh giỏi toán quốc gia- bà hoàng chuyên gia sửa tính đồng đội- "bạn siêu thân" của Diễm Hằng bên sinh"nào Diễm Hằng đổ tao vậy chúng mày"

phương lan - yeolan

- học lớp chuyên nhưng mắc hỗn là hỗn- hay đem mấy trò chơi ngu ngu ra hù đám bạn- không khịa Ánh Nhật là đéo chịu được"mày có tin tao đấm mày nâu con mắt không"

vũ thảo my

- chuyên coi tarot giá rẻ- nói không với yêu đương- tại tình đầu red flag nên giờ làm tarot reader"bụng dạ tao yếu nên nhìn màu đỏ thành màu hồng"

thùy dương - saabirose

- gái Huế-người duy nhất trong đám có bồ"không có leo đầu bạn ngồi à nha"

hoàng duyên

- học văn siêu giỏi chuyên hát ballad buồn trong tiết văn- nhìn bề ngoài hướng nội mà chơi với đám ồn như chợ bà chiểu- cũng có tí tình ý với bạn Mỹ cùng lớp"tụi bây chữa lành tao dữ, lành ít dữ nhiều"

thảo linh - lyhan

- chồng quốc dân của cả lớp- được cái giàu gì cũng chi - chi mạnh là đằng khác- giải quyết mọi vấn đề bằng tiền"em nào khó khăn thì cứ alo nhé"

-----------------------------+ Chuyên sinh :

diệu huyền - pháo

- hoạt động năng nổ trong các clb- yêu đương thì tình trường dày đặc "thích ai là tán người đó""eo ôi, nhỏ đó mai là thuộc về tao liền"

diễm hằng - lamoon

- lớp phó học tập- hoa khôi lớp sinh, hơi ngơ ngơ tí"sao Thảo hông chịu đợi em"

hiền mai - mai quinn

- nyc là Thảo Linh bên toán- lụy nyc nhưng kh thích quay lại"cầu Thảo Linh ngỏ lời quay lại với tao"

phương thảo - 52hz

- cái lí trí duy nhất trong lớp sinh- cổ không biết ồn ào là gì"rồi có im chưa"

phương mỹ chi

- 10 cái chợ cộng lại ra mẻ- bộ ngoại giao, giao lưu đông tây nam bắc của lớp sinh"hey, friend làm quen cái nhen"

hansara

- người Hàn sang Việt Nam học từ năm 10 tuổi- đang crush bạn Thảo Linh"uầy bạn kia trông ngầu ngầu phết nhở"

ánh sáng - aza

- em họ xa lắc xa lơ của Ánh Nhật- em học nhảy lớp nên là người nhỏ tuổi nhất lớp sinh"em thấy mấy chị bị ồn á"

tbc.

đôi lời rằng fic nó sẽ tục + xàm nên ai nghiêm túc thì hãy out trước nhévì mình thích bùng binh nên là các mối quan hệ trong đây về các cặp sẽ bùng binh ngược luyến tàn tâm tí =)
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
5


hoàn mỹ update :

tbc.kh nói trước nó hề đâu nha chắc nó bị xàm á =) nhiều khi cũng tâm trạng tui nữa 😞 xin lỗi mọi người nhiều ạ.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
6


muộii to mỹ mỹ :

"vãi cái con nhỏ này, mà thôi kệ đi nhắn tin cho bé hằng cái đã" - thanh thảo hí hứng vào phần tin nhắn "em bé" của mình và soạn tin nhắn gửi đến diễm hằng.muộii to lamoon :

sau khi nhìn màn hình điện thoại, Thanh Thảo khẽ mỉm cười, rồi từ sofa phòng khách bước vào bếp lấy một cốc nước.

Ngước nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ 15.

Thấy đã đến giờ, chị nhanh chóng khoác lên chiếc áo đang treo gần cửa ra vào, không quên cầm theo cây dù vì hôm nay trời dự báo có mưavừa mở cửa định bước ra ngoài, những hạt mưa đầu mùa đã lách tách rơi xuống, làm ướt đẫm hàng gạch men trước sân.

Thảo vội bung ô, bước nhanh đến lớp học văn nơi em đang đợi chị đến đónlớp học chỉ cách nhà chị chừng 15 phút đi bộ.

Dù gì thì đây cũng là lớp của cô Bích Phương - cô chủ nhiệm của chị nên con đường đến nhà cô đã quá đỗi quen thuộctrên đường đi, chị nhìn những hạt mưa rơi tí tách, như những giai điệu dịu dàng ngày xuân, khiến lòng chị rộn ràng không phải vì thích mưa, mà vì nó gợi lại những ký ức...những ngày hai đứa vẫn thường bên nhau, làm đủ trò, tạo nên một khoảng trời hạnh phúc nhỏCắt ngang dòng suy nghĩ miên man, chị đã thấy em - Diễm Hằng đang đứng dưới mái hiên, đưa tay ra hứng từng giọt mưa mà mỉm cười.

Hình ảnh ấy làm Thanh Thảo bất giác nhớ về lần đầu gặp em không phải trong cơn mưa, mà là dưới cái nắng mùa hè, khi em mặc chiếc váy ngắn, nét đẹp thanh tao khiến cả khu vườn trường dường như rực rỡ hơn.

Em nâng niu những bông hoa hồng nhỏ, với nụ cười tỏa nắng nụ cười mà từ khoảnh khắc đó, Thảo đã biết...mình vừa bắt gặp một thiên thần"về nhà thôi"- Thanh Thảo bước đến bên em, nghiêng ô che cho em khỏi bị ướtnghe giọng quen thuộc, Diễm Hằng quay lại, nở nụ cười dịu dàng như thể nụ cười ấy từ lâu đã thuộc về riêng chị"uầy, em còn tưởng Thảo lại đi lạc nữa chứ"- em tinh nghịch trêu, nhắc chuyện lần trước chị lạc sang nhà cô Bảo Anh thay vì nhà cô Bích Phương"quên vụ đó đi mà, quê muốn xỉu luôn á..."

- Thanh Thảo cười gượng, nhớ lại cái buổi sáng mơ màng ngáo ngủ đó"em giỡn thôi.

Mình cùng về nhé!"

- Diễm Hằng cười, đưa tay bẹo nhẹ má chịcả hai cùng đi trên con đường quen thuộc.

Suốt đoạn đường, Thanh Thảo cứ nghiêng ô về phía em, chẳng muốn em bị cảm lạnh dù cho một bên vai chị đang bắt đầu ướt.

Em nhìn thấy điều đó, liền nhẹ nhàng chạm vào tay chị, giữ lấy cán ô, điều chỉnh lại sao cho đều"sao thế?"

- Thảo thắc mắc trước hành động bất ngờ ấy"cứ để vậy đi, em không muốn Thảo vì em mà bị cảm"- Diễm Hằng khẽ nói, tay vẫn nắm tay chị trên chiếc ôcâu nói ấy khiến lòng chị ngập tràn niềm vui, một cảm xúc ấm áp khó tả.

Không ai nói thêm gì nữa, cả hai chỉ lặng lẽ đi bên nhau, tiếng mưa rơi là âm nhạc của riêng hai ngườicuối cùng, họ đã đứng trước cửa nhà em.

Thay vì quay lưng đi ngay, Thảo đứng đợi cho đến khi em bước vào trong nhà"em vô nhà nhớ thay đồ liền nha, không là bệnh đó"- chị dặn em như một thói quen"em biết rồi mà~ Thảo cũng vậy nhé, về tới nhà nhắn tin cho em liền, nhớ thay đồ, uống trà gừng giữ ấm đó!"

- Diễm Hằng cũng không chịu thua, dặn lại.

Nhìn chị mà em phải nói nhiều như vậy, vì chị toàn quên lời dặn thôi, nhưng cũng vì thế mà em lại thấy đáng yêu vô cùng"chị nhớ rồi.

Vậy chị về nha!

Em vào đi""à khoan đã—"khi chị vừa xoay người định rời đi, Diễm Hằng bất ngờ kéo nhẹ vạt áo chị lại, rồi đặt một nụ hôn nhanh lên má.

Trước khi chị kịp phản ứng, em đã chạy vào trong nhà, không quên để lại một lời dặn:"nhớ nhắn cho em nha!

Về cẩn thận, bai chị~"cánh cửa gỗ màu nâu sẫm nhẹ khép lại, còn người đứng ngoài thì vẫn đơ người, tay đưa lên chạm vào nơi vừa được hônThanh Thảo mỉm cười, quay lưng rời đi, lòng rộn ràng như mùa xuân đang nở trong timcòn người vừa gây ra sự rung động ấy thì đang đứng dựa lưng vào cửa, cười khúc khích một mình.

Có lẽ đây là lần đầu tiên em chủ động, bởi bình thường Diễm Hằng vốn rất ngại với những chuyện như vậy.

Nhưng lần này, em nghĩ...mình nên làm gì đó cho Thảo, thay vì cứ bị động mãivà em lại mong chờ đến cuối tuần để được cùng chị trải qua buổi hẹn tiếp theotbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
7


thanh thảo update

người ấy cmt :

hội đồng quản trị cmt :

yeolan không thích điều này

giờ thanh thảo mới đi rep cmt mọi người

tbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
8


yeolan to đám ô môi bên lề :

tbc.

------------

đẩy nhanh tiến độ text để chuẩn bị qua văn xuôi, mình rào trước là mình thích bùng binh ba lá hẹ, ngược um sùm =)) nên hãy cân nhắc trước khi đọc có thôi đôi lúc mình typ lỗi hay xàm thì hãy bỏ qua giúp mình nhé !!

Mình cảm ơn ạ.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
11


tối hôm đó, Ánh Nhật ngồi trên bàn học, cố gắng giải đống bài toán nâng cao, nhưng trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về nhỏ mà mình ghét nhất trần đời"má, sao cứ nghĩ tới nhỏ hoài vậy trời…"

"cố lên, làm bài, làm bài đi"cô vò đầu bứt tóc, cố xua đi suy nghĩ về chuyện mình đã làm.

Nhưng đời mà, dễ gì.

Nghĩ tới cảnh mình chỉ định xin lỗi mà kéo theo cả đám bạn, dù tụi nó chẳng phải người chọi trái banh trúng Hoàn Mỹ, cô lại càng thấy bản thân quá đángkhông học nổi nữa, cô mở điện thoại ra xem lại cuộc trò chuyện với Hoàn Mỹ.

Đúng như cô nghĩ, nhỏ đó chẳng thèm seen hay rep.

Bực bội, cô vào trang cá nhân của nhỏ để stalkKhương Hoàn Mỹ đúng kiểu “lowkey” với xã hội, chẳng đăng gì mới.

Bài viết gần nhất là hai tấm ảnh chụp trong buổi diễn văn nghệ ở trường từ...sáu tháng trước"vãi... giờ là tháng Sáu rồi đó, sao không lấy chồng luôn rồi đăng một thể"- cô rủa thầm.

Nhưng càng nhìn lại càng thấy...nhỏ này đẹp thật, nét nào ra nét đó, còn giống em bé"đụ, tao đang nghĩ quần què gì vậy trời…"

- cô lắc đầu, cố quên đi hình ảnh hồi nhỏ---cô còn nhớ, ngày xưa lúc còn bé xíu, mẹ cô từng dắt cô sang nhà bên chào hàng xóm mới.

Lúc đó, cô chả có ấn tượng gì mấy về con nhỏ tên Hoàn Mỹ, chỉ thấy nó cứ lẽo đẽo bên mình, nói không ngơi nghỉcô quát nhỏ thì nhỏ bĩu môi giận dỗi, vậy mà chỉ cần vài viên kẹo là lại ngoan ngoãn như chưa có chuyện gì.

Khi đó, cô chỉ nghĩ: “Đồ con nít dễ dụ.

Mai mốt ai xui mới làm chồng mày”ấy vậy mà rồi dần dà, cô quen với sự có mặt của nhỏ - hai đứa cùng chơi, cùng học, cùng lớn.

Cho đến một ngày, tai nạn ập đến: ba mẹ Hoàn Mỹ mất ngay trên đường đến bệnh viện, chỉ còn nhỏ sống sót nhờ mẹ che chởcả nhà Ánh Nhật đến bệnh viện thì thấy ông bà ngoại của Hoàn Mỹ đang khóc rấm rứt.

Riêng nhỏ, chỉ ngồi im trên ghế, cúi gằm mặt, không khóc, không nói, không một biểu cảm nào.

Không hiểu vì sao, Ánh Nhật lại nắm tay nhỏ kéo ra sân sau bệnh viện"tao chỉ muốn mày có thể khóc thôi""Hả?"

- nhỏ nhìn cô đầy khó hiểu"tao biết mày buồn nhưng sợ làm phiền ông bà nên không dám khóc, đúng không?

Ở đây chỉ có tao với mày thôi.

Mày cứ khóc đi, tao lau nước mắt cho mày"không rõ vì thương hại, đồng cảm hay gì khác, nhưng câu nói đó đã khiến Hoàn Mỹ òa khóc.

Chiều hôm ấy, cô bé váy hoa ôm chầm lấy đứa bạn cao hơn mình nửa cái đầu mà nức nở.

Ánh Nhật xoa đầu nhỏ, từ đó hai đứa trở thành bạn thân"vãi, sao tự nhiên nhớ tới chuyện đó nữa trời..." – cô lắc đầu, cố quên đi quá khứ.

Vuốt xuống dưới, cô thấy bài đăng mới nhất của Hoàn Mỹ kể về vụ thể dục và...trái banh oan nghiệt."vậy mà bảo không sao.

Con nhỏ khùng"Cô thở dài: "thôi, mai gặp trực tiếp xin lỗi luôn cho rồi, chứ để trong lòng bứt rứt chết"---sáng hôm sau, Ánh Nhật đi học sớm, tạt ngang căng-tin mua một hộp sữa cam với cái bánh bông lan.

Trong đầu cứ lặp lại câu hỏi: “Tại sao mình phải làm vậy trời?” – nhưng nếu không làm thì cô lại cắn rứtVừa ra khỏi căng-tin được nửa đoạn thì…Cộp! – có người kẹp cổ cô từ sau lưng"á dô, mua gì dọ chồng~ cho bé miếng nho~~"- Thảo Linh lại giở cái giọng nũng nịu cà khịa"mua đồ cho Khương Hoàn Mỹ""HẢ CÁI GÌ!?"

- giọng hét thánh thót của Bảo Ngọc vang lên làm cả đám phải bịt tai"bé bé cái mồm lại giùm cái!"

"chúng tao đội quần bây giờ!"

Ngân Mỹ và Thanh Thảo cũng lật đật chạy tới.

Thanh Thảo nhanh tay bịt miệng Bảo Ngọc lại"nãy mày nói gì, Nhật?"

"thì…đưa bánh với sữa cho con Hoàn Mỹ"Bịch! – cái bánh ăn dở trên tay Ngân Mỹ rớt xuống đất.

Thanh Thảo chỉ:"quy tắc 3 giây, lụm lên ăn liền!"chưa đầy 3 giây, một con chó từ đâu lao tới tha luôn cái bánh chạy mất.

Cả đám chết trân"ê của tao mà!"

- Ngân Mỹ la oai oái"nhỏ nhỏ lại đi bé ơi"- Thảo Linh ngắt lời, nhỏ kia chu môi giận dỗi"sao lại đưa cho Hoàn Mỹ?"

- Bảo Ngọc hỏi"tao chỉ muốn gặp xin lỗi trực tiếp thôi""uầy…bị sốt chỗ nào không?"

Thảo Linh đưa tay đo trán bạn mình, còn cụng trán thử.

Thanh Thảo cũng không chịu thua, làm theo.

Ánh Nhật bực mình đẩy nhẹ cả hai ra:"khùng quá, mấy đứa này""ê đi đâu vậy?"

"lên lớp.

Định đứng đây tới hết giờ à?"

"chờ tụi tao với~~!"một đứa đi trước, bốn đứa lật đật chạy theo sau.

Nhìn vậy chứ ai cũng thương cô lắm đólên lớp xong, Ánh Nhật để cặp rồi lặng lẽ rẽ sang lớp Sinh.

Vừa tới cửa thì gặp Thảo My và Phương Ly"ê đi đâu đó?"

- Thảo My thắc mắc"có việc"- giọng lạnh tanh rồi mất húthai đứa kia nhìn nhau như vừa bị bỏ lại giữa câu đố"biết nó đưa sữa với bánh cho ai không?"

- Bảo Ngọc lò dò tới nói"cho Hoàn Mỹ đó""gì?!

Trời sụp rồi"- Phương Ly sốc"thấy chưa, sắp có giông bão rồi"- Ngân Mỹ chêm vô"xui ghê, quên đem ô nữa"- Thảo Linh cười"ê đi rình không?"

- Thảo My lóe sáng ý tưởng.

Cả đám lại kéo nhau đi hóng---bên lớp Sinh, Ánh Nhật đứng nép bên cửa, tay cầm bánh với sữa mà không biết gọi ai.

Đúng lúc đó, nhóm Tuấn Anh đi tới"Ê Tuấn Anh, kêu Hoàn Mỹ ra dùm tao"Tuấn Anh bước vào, lớn tiếng:"Khương Hoàn Mỹ, có người kiếm mày!"

"hả?"

- nàng ngẩng đầu, khó chịu vì đang giải bài thì bị phá"có người đợi trước lớp kìa"- Tuấn Anh chỉ tayHoàn Mỹ ra cửa.

Thấy Ánh Nhật đang đứng, hai tay giấu gì đó sau lưng, nàng lên tiếng trước:"bạn kiếm tui có gì không?"

"ờ…không có gì quan trọng lắm""nếu không có gì thì tui vào lớp trước nha"nhưng vừa xoay người, nàng bị kéo lại.

Ánh Nhật dúi vào tay nàng hộp sữa và bánh, rồi chạy mất dạng"cho mày nè"Hoàn Mỹ đứng ngẩn người nhìn hộp bánh: "Ánh Nhật mua cho mình?"nàng quay lại lớp, tay vẫn cầm đồ, đám bạn trố mắt.

Nhưng nàng không ăn, cất vào cặp rồi tiếp tục giải bài Sinh---bên kia, Ánh Nhật vừa tới lớp liền gục mặt xuống bàn, má đỏ bừng"èoooo~ cho bà nè~"- Thảo My diễn lại cảnh ban nãy dúi sữa và bánh, Phương Ly hùa theo:"cảm ơn nha chồng~"cả đám phá lên cười.

Bình thường, Ánh Nhật luôn chửi Hoàn Mỹ trong group, giờ lại đi mua đồ xin lỗi.

Chuyện lạ trong năm đây rồi"IM HẾT CHƯA!?"

- Ánh Nhật hét lên vì xấu hổsau tràng cười, lớp bắt đầu tiết học đầu tiên của ngày thứ Hai.

Nhưng trong đầu Ánh Nhật vẫn văng vẳng chuyện ban nãy: có nên nhắn tin cho Hoàn Mỹ không?còn bên Hoàn Mỹ, sau khi gặp lại người bạn năm xưa, tâm trạng nàng cứ lơ lửng.

Bài Sinh thì đang dang dở, mà kí ức cũ lại lấn át cả hiện tại, khiến lòng nàng nặng trĩu hơn bao giờ hếttbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
12


bây giờ là tiết Văn của cô Bích Phương cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp Toán.

Dù là môn gì đi nữa, Hoàn Mỹ cũng chẳng mấy để tâm.

Với nàng, thứ quan trọng nhất vẫn là môn SinhHoàn Mỹ ngồi xoay cây bút bi trong tay, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định.

Trong lòng cứ không ngừng nhớ về hộp sữa và bánh mà Lê Ánh Nhật đã đưa cho lúc sáng.

Không rõ vì lý do gì cô lại làm vậy.

Nhắc đến Lê Ánh Nhật, một hình ảnh khác lại vụt qua trong tâm trí nàng - Thảo Linh lớp bênNàng khẽ chau mày, rồi chợt nhớ ra điều gì đó.

Phải rồi - tài liệu Sinh!

Nàng định gửi cho Thảo Linh, nhưng bỗng nhận ra một điều cơ bản: nàng không có cách nào liên lạc với nhỏ cảĐang trong dòng suy nghĩ miên man, ánh mắt nàng vô thức liếc sang Hansara - nhỏ bạn thân đang ngồi bên cạnh.

Nhớ ra nhỏ tham gia câu lạc bộ nhảy cùng Thảo Linh, nàng liền bật dậy, không còn uể oải như trước nữa"ê, tao nhờ mày chút việc"- nàng ngồi thẳng dậy, bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên"gì vậy má?

Nghe căng dữ?"

Hansara đang chăm chú giải lại mấy bài toán thì bị tiếng nàng làm cho giật mình.

Mới nãy nhỏ còn thấy Hoàn Mỹ nằm nghiêng ngửa như không có xương sống, giờ đột nhiên bật dậy nghiêm túc thì không khỏi thấy…đáng lo"mày trong câu lạc bộ nhảy đúng không?"

"đúng rồi.

Tính xin vô à?

Mày chưa kịp xin chắc tao đánh rớt rồi""mắc gì?"

"tại thiếu chiều cao"mặt Hoàn Mỹ xị xuống như nồi bánh chưng bị ỉu.

Nhỏ kia thì cười khoái chí, bình thường hai đứa không ngồi cạnh nhau nhưng hôm nay Sara hứng lên nên đổi chỗ một bữa"tí tao gửi tài liệu Sinh, mày chuyển cho con nhỏ Thảo Linh lớp bên giùm tao nha""Hả?

Cái con nhỏ mặt lạnh như tiền đó hả?"

"ừa…chắc cỡ đó đó""có giao dịch gì không thì tao mới làm""xong việc đi, muốn gì nhắn tao""uầy, gửi liền đi.

Yên tâm, tài liệu sẽ đến tay bạn ấy""mẹ mày"- nàng bật một câu chửi nhỏ.

Lũ này đứa nào cũng sống thực dụng, nhưng thôi kệ, miễn có người chuyển bài cho Thảo Linh là được rồi-----------------sau bốn tiết học dài lê thê của chiều thứ Hai, cả trường cuối cùng cũng được tan.

Trong lớp Sinh giờ này chỉ còn lại nhóm của Hoàn Mỹ chưa về.

Cả đám đang tính kéo nhau đi đâu đó chơi một lúc rồi mới về"hey mấy baby, đi đâu chơi đi!"

- Diệu Huyền đứng ở cửa lớp đã muốn rã cả chân, giọng sốt ruột"ra quán cà phê mới mở gần đây đi?"

"uầy, nghe hợp lý á!

Tao thấy quán đó đẹp dã man!"

Phương Thảo nghe Mỹ Chi nói đúng ý mình liền giơ tay đập tay cái chát.

Cả nhóm gật gù đồng tình đi lẹ chứ mưa tới thì cả đám dính chưởng"tao không đi"- Hoàn Mỹ lên tiếng"sao nữa?"

- Diễm Hằng nhăn mặt, nàng này cứ hễ có tụ tập là trốn"tao có việc trên phòng hiệu trưởng, để bữa khác đi rồi tao trả cho"nói xong nàng xách cặp rời khỏi lớp, bỏ lại một lũ bạn đứng chưng hửng"nay nó bị gì vậy?"

- Hiền Mai thắc mắc"em cũng không biết luôn"- Ánh Sáng nhún vai, nhìn theo chị mình với ánh mắt khó hiểu"kệ đi, bữa khác bắt nó bao"Hansara im lặng.

Nhỏ hiểu Hoàn Mỹ đang lo lắng cho kỳ thi đội tuyển quốc gia môn Sinh, nên muốn tranh thủ thời gian ôn luyện.

Còn cái đống bài tập Sinh kia, chắc nàng giải xong thành… bộ xương khô luôn rồinói rồi cả đám kéo nhau đi quán cà phê.

Diễm Hằng lúc ra khỏi lớp vẫn liếc nhìn về phía phòng hiệu trưởng.

Em biết nhỏ kia đang nghĩ gì, nhưng ngay từ đầu Hoàn Mỹ đã không muốn ai can thiệp, em cũng đành im lặng mà đi theo nhóm cho khuây---------------ngoài trời bắt đầu đổ mưa, từng hạt rơi lách tách trên mái tôn không ngớt.

Cánh cửa phòng hiệu trưởng bật mở, Hoàn Mỹ bước ra, đưa mắt nhìn bầu trời oái oăm đang đổ mưa như trút"chết tiệt"nàng nhăn mặt buông một câu chửi nhỏ.

Nàng ghét trời mưa.

Ghét cái cảm giác nhìn dòng người tấp nập về nhà trong khi chiếc xe cấp cứu thì bị kẹt lại, không sao chen nổi qua biển người.

Tiếng máy thở ngày nào vẫn còn vang trong đầu nàng như hồi chuông gọi nàng về thực tạihôm nay nàng quên mang dù.

Nhưng thôi, nhà không xa, dầm mưa về cũng được.

Nghĩ vậy, nàng cắm đầu lao vào màn mưa trắng xóa, chỉ mong về nhà càng nhanh càng tốtchạy ra tới cổng trường, nàng bỗng khựng lạihình bóng quen thuộc kia hiện ra trong cơn mưa - dáng người mà dù có trôi qua bao nhiêu tháng năm, nàng cũng không thể nào quên được.

Người luôn bảo nàng phiền, hay nói nàng lắm chuyện, chính là Lê Ánh Nhậtnàng nhìn người trước mặt, định mở miệng nói gì đó thì bất chợt, chiếc ô trên tay cô nghiêng về phía nàng"để tao đưa mày về"- Ánh Nhật nói, tay vẫn giữ ô che cho nàng.

Cô không muốn nàng bị ướt, cũng chẳng muốn nàng đổ bệnh vì mưanàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Dù sao, có người đi cùng vẫn đỡ hơn về một mình trong cái thời tiết u ám nàycả hai lặng lẽ rảo bước.

Không ai hỏi vì sao người kia lại ở đây, vì sao lại muốn đưa về.

Từ trường tới nhà nàng, chỉ có duy nhất một câu được thốt ra: "tao đưa mày về"khi đến cửa, Ánh Nhật dừng lại.

Cả quãng đường, không lời nào được nói thêmHoàn Mỹ nhìn trời vẫn mưa như trút.

Nàng không nỡ để người trước mặt về một mình"ở lại đây đi""không cần đâu, phiền mày lắm"- Ánh Nhật vẫn dán mắt nhìn bầu trời xám xịt"không phiền.

Ngày mai rồi hẳn về"nói rồi Hoàn Mỹ quay lưng vào nhà.

Ánh Nhật đứng đó một lúc lâu, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần.

Trong ánh mắt cô, bóng lưng ấy mãi mãi là điều gì đó xa xăm, không thể với tới--------------căn nhà Hoàn Mỹ đơn giản và gọn gàng.

Dù trước giờ cô nghe bố nói đã cho người đóng giả làm chủ trọ để “cho thuê” căn nhà này, nhưng thật ra thì chẳng ai lấy tiền thuê bao giờ.

Cứ bảo nàng ở đi, coi như trông nhà giúp.

Ánh Nhật khẽ cười ai mà biết, cuối cùng người đòi nhà có khi lại là cô"tui để đồ ở phòng tắm, cậu đi tắm trước đi"giọng Hoàn Mỹ vang lên kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.

Cô nhìn nàng đang mặc bộ đồ ngủ hoạ tiết gấu nâu.

Dễ thương thật"ê, tui gọi cậu có nghe không hả?"

- Hoàn Mỹ nghiêng đầu thắc mắc"à, có"Ánh Nhật giật mình, đỏ mặt quay đi: "vậy tao đi tắm, mày làm gì làm đi"cô chạy thẳng lên lầu, trốn khỏi mớ cảm xúc vừa bối rối vừa ngọt ngào.

Hoàn Mỹ nhíu mày nhìn theo, rồi đi vào bếp nấu gì đó cho hai đứa ăn tạm-------------một lúc sau, cả hai ngồi ăn trong im lặng.

Không khí bàn ăn yên ắng như mặt hồsau khi ăn xong, Ánh Nhật xung phong rửa chén.

Nàng chỉ gật đầu đồng ý, rồi khẽ lên tiếng:"chỉ có một phòng thôi.

Tối nay cậu ngủ chung giường với tui nhé.

Nếu cậu ngại thì tui nhường giường cho""không cần, tui ngủ sofa được rồi"cả hai đứng đối diện nhau.

Hoàn Mỹ không muốn nhìn vào mắt cô, liền quay người bỏ lên lầu, chỉ để lại một câu:"ngủ chung không cần phải ngủ sofa đâu"Ánh Nhật đứng đó, nhìn đồng hồ – đã 22h30.

Cô lấy điện thoại gọi cho ai đó.

Khi đầu dây kia ngắt máy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Một ngày kỳ lạ, cô cũng chẳng biết vì sao bản thân lại làm như vậy-------------trời vẫn mưa lất phất.

Ánh Nhật lặng lẽ lên lầu, bước vào căn phòng ở góc cuối hành lang bên phải.

Căn phòng đơn giản, sạch sẽ.

Nàng đang nằm trên giường, có lẽ đã ngủcô đi lại gần, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng.

Ánh mắt cô vẫn đong đầy những điều không thể nói"có chuyện gì xảy ra với em vậy?

Sao em lại thay đổi nhiều đến thế…"cô thì thầm, kéo nàng lại gần, ôm nàng vào lòng.

Một nụ hôn đặt nhẹ lên đỉnh đầu rồi khẽ nhắm mắt lạiHoàn Mỹ nghe tiếng thở đều đều của cô, mới khẽ mở mắt.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào phòng, soi lên hai bóng người ôm nhau trên giườngnàng nghe hết những lời cô vừa thì thầm.

Nàng biết mình không xứng đáng với những điều ấy.

Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng vẫn đưa tay ôm lại côCó lẽ, đêm nay lại là một đêm khó ngủ nữa rồitbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
14


yeolan to đám ô môi bên lề :

tbc.

-----------

up một chương trước ạ, mấy chương khác mình đang sửa

ê mà ví dụ mấy couple phụ happy hết mà couple chính sad thì sao 😭😭
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
15


hansara to orange :

tbc.

--------------

nó có nhạt hay gì thì nhớ nói mình nhé😭

mình muốn nói là cốt truyện fic này chắc sẽ khá dài vì mình đan xen giữa hiện tại và chút quá khứ.

Thêm mối quan hệ rắc rối giữa mai quinn - lyhan - hansara và mấy couple phụ rồi couple chính chuyện của quá khứ =))) ôi mình sẽ gáng lược bớt để ngắn nhất sợ dài dòng mọi người chánmột lần nữa xin cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ chiếc fic nhỏ này nhiều ạ💗💐
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
17


sáng sớm hôm sau, Thảo Linh và Phương Lan cùng đến trường sớm để trực lớp.

Hôm nay là phiên trực của hai đứa nên sẵn dịp, trước khi lên lớp, Thảo Linh rủ Phương Lan ghé ngang canteen mua nước cho Hansara"bồ yêu có bao tớ không?"

- Phương Lan hí hửng trêuThảo Linh chỉ liếc nhẹ, đầu vẫn gật, như thể bảo: Ừ, mày may phước lắm mới được tao bao đấy.

Nhận được cái gật đầu từ bạn, Phương Lan nhanh nhẹn lấy ngay cho mình một chai ô long và bịch bánh snack.

Thảo Linh thì đơn giản hơn, chỉ chọn một chai nước suối và thêm chai sữa chua vị dâu"mua cho ai mà dữ vậy cha?"

- Phương Lan tò mò hỏi"tao mua cho con nhỏ người Hàn học lớp Sinh"- Thảo Linh mỉm cười đáp"người Hàn lớp Sinh?

Là ai trời?"

"mày bị đần à?

Hansara đó""à à nhớ rồi!

Đừng có gắt lên vậy chứ!"

Phương Lan thấy bạn mình bỗng dưng lên giọng thì cụp mắt, giả vờ bị ăn hiếp.

Cả hai còn đang đùa giỡn thì phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc khiến Thảo Linh khựng lại, còn Phương Lan thì đơ mặt ra"cho cháu chai nước suối ạ"Hiền Mai vừa bước đến chỗ bán nước, chẳng mảy may để ý hai người đứng kế bên.

Mãi đến khi Thảo Linh xoay người lại, cô mới liếc sang - Ơ cái gì đang xảy ra vậy trời? là câu tự vấn đầu tiên nảy ra trong đầu Hiền Mai"chào Mai nha!"

- Phương Lan giơ tay vẫy nhẹ, phá tan bầu không khí ngượng ngùngThảo Linh đứng kế bên chẳng cảm ơn thì thôi, còn thụi cùi chỏ vô bụng em nữa.

Đau thì có đau, nhưng phải nở nụ cười lịch sự trước mặt bồ cũ của bạn mình chứ!"

à, chào cậu.

Tớ có việc, đi trước nhé"Hiền Mai nhanh chóng nhận tiền thối rồi bước đi thật lẹ, vừa đi vừa lẩm bẩm:"xui thấy mồ"sau khi bóng Hiền Mai khuất dần, Thảo Linh mới thở phào.

Phương Lan nhìn bạn, khẽ nhếch mép cười khinh"cười cái quần què gì, tao quánh mày giờ!"

- Thảo Linh cáu.đang lúc còn bối rối vì gặp tình cũ, thì Phương Lan lại thụi nhẹ tay vào người bạn:"Hansara kìa, phải không?"

"ờ...mày ở đây chờ tao nha""ủa ê..."chưa kịp nói hết câu, Thảo Linh đã phóng qua phía Hansara, bỏ lại Phương Lan đứng đó trề môi: Đúng là cái con bạn trời đánh"ủa sao không lên lớp đi?"

"á đụ mẹ cái l...cát không!"

- Phương Lan giật bắn mình, quay lại nhìn chủ nhân của giọng trầm quen thuộc Lê Ánh Nhật"tao chờ con Linh, nó đang đưa đồ cho Hansara lớp bên kìa"- Phương Lan vừa chỉ tay vừa cười như được mùaÁnh Nhật nhìn theo, thấy Thảo Linh và Hansara đúng kiểu "chim chuột công khai".

Thế nào mai mốt tụi nó cũng bị lôi lên CFS trường cho mà xem!------------------phía bên kia, Thảo Linh tuy lần đầu tiếp xúc trực tiếp với Hansara nhưng lại tỏ ra lóng ngóng.

Tay đưa nước, mặt thì tái mét.

Hansara thấy vậy chỉ muốn phì cười, nhưng lại sợ làm bạn quê nên cố nén"tớ cảm ơn cậu vì nước nha"- Hansara mỉm cười"không có gì, tớ...tớ phải xin lỗi mới đúng..."

Hansara nhận chai nước, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng ban sớm"không sao đâu, cảm ơn cậu lần nữa.

Tớ lên lớp trước nhé""à...ừm..."

"bái bai~"- Hansara vẫy tay chào, rời đi nhanh gọnThảo Linh thì cứ đứng đơ đơ, tay cũng vô thức vẫy theo.

Lúc này, Phương Lan và Ánh Nhật bước lại"hey you~"- Phương Lan vẫy tay trước mặt"TRẦN THẢO LINH!!!"

"cái gì!

Mày bớt hét vô tai tao được không?"

- Thảo Linh giật mình, trừng mắt"mày thích nhỏ đó hả?"

- Ánh Nhật chen vô"đù má mày đâu ra vậy!?"

- Thảo Linh hoảng hồn.

Ủa, nãy giờ con này đứng đâu vậy trời?"nó cùng tao nhìn cảnh mày tình tứ với Hansara từ đầu rồi"- Phương Lan được đà hả hê"khùng quá!"

- Thảo Linh đỏ mặt muốn bốc khói, liền chạy vụt lên lớp bỏ lại hai đứa bạn đang cười như điên--------------tại lớp Toán, học sinh gần như đã có mặt đầy đủ.

Tiếng trống sắp vang lên báo hiệu giờ họcHoàng Duyên thấy Ánh Nhật liền hỏi:"sáng tao qua nhà mày tìm, mà bác quản gia nói mày không về từ tối qua?"

"ủa đi đâu vậy?"

- Thảo My tò mò"ở nhờ nhà bạn thôi"- Ánh Nhật đáp ngắn gọn, không muốn giải thích gì thêmcô lôi sách ra, im lặng.

Ai cũng biết không nên hỏi thêm gì nữa, vì có hỏi cũng chẳng được trả lời đâuTrong đầu Ánh Nhật vẫn còn lặp lại khoảnh khắc sáng sớm...-------------"chúng ta nên cách xa nhau một chút"- Hoàn Mỹ im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng"tại sao?"

- Ánh Nhật sững sờ"tui biết chuyện cậu làm.

Biết ơn lắm.

Nhưng...cứ xa nhau sẽ tốt hơn.

Cứ làm như bình thường đi, như cái cách mày vẫn ghét Khương Hoàn Mỹ ấy"nàng nói một tràng, mặt không cảm xúc.

Còn Ánh Nhật thì nhíu mày, tay giữ lấy vai nàng:"em đang bị gì vậy?"

Hoàn Mỹ cười nhạt, không nhìn thẳng vào mắt cô.

Đẩy nhẹ vai Ánh Nhật, nàng buông một câu nhẹ hều:"trễ rồi, mau tới trường thôi"------------"Lê Ánh Nhật"- Thảo Linh đẩy nhẹ vai bạn mình, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ"hả?"

"tao hỏi mày có nghe không?"

"mày nói gì?"

"yêu một người vô tâm""trời đất.."

- Ánh Nhật lắc đầu, không hiểu mô tê gì, đưa mắt ra ngoài cửa sổThảo Linh chỉ im lặng nhìn bạn mình: Rốt cuộc giữa mày với Hoàn Mỹ là gì vậy?-------------ở lớp Sinh, cả đám đang hào hứng vì được học thực hành thí nghiệm.

Con trai thì cá cược coi ai làm nổ ống nghiệm trước"cho mày nè Mai"- Hansara dúi vào tay Hiền Mai một chai sữa chua vị dâu"sao không cho tao?"

- Mỹ Chi trừng mắt"haha ai biết gì đâu~"Hiền Mai chỉ mỉm cười, rồi lấy trong cặp ra một chai nước suối, chai lúc sáng ở canteen đưa lại cho Hansara.

Nàng nhận lấy, cảm ơn rối rít"eo ôi, tình phát ớn"- Phương Thảo giả bộ ói"đấm phát bây giờ!"

- Sara giơ nắm đấm đe doạ"gớm, ngon nhào vô!

Bố đếch sợ!"

"trời đất ơi, thôi đi hai vị huynh đài!"

- Bảo Châu chen vào"thôi mà chị Thảo~"- Ánh Sáng cũng góp lời, giọng nhỏ nhẹ"chị có làm gì đâu, nó ghẹo chị trước mà"- Phương Thảo chọt chọt hai ngón tay vào nhau, nũng nịu"Oẹeeee~"- Cả lớp đồng thanh, muốn ói tập thể------------Tùng!

Tùng!

Tùng!

Tiếng trống vang lên, học sinh lập tức vào chỗtrong lúc mọi người không để ý, Hiền Mai nhanh chóng xoa đầu Hansara một cái, thì thầm gì đó rồi đi về chỗ ngồi.

Hansara ngại đến mức hai má ửng hồng rõ rệt đủ để thấy câu nói ấy khiến nàng vui đến mức nào"Cảm ơn bé nhé"Vậy là một ngày nhàn nhã trôi qua với nhiều chuyện bất ngờ.

Không biết cuối tuần này còn drama gì nữa đang chờ tụi nó không đây...tbc.---------------có khi một ngày đăng 2-3 chap ạ, tui sẽ cố gắng up nhiều nhất có thểcúi đầu cảm ơn tất cả mọi đã ủng hộ fic này, dù bản thân lúc đầu viết để thoả mãn sức sáng tạo thôi, không ngờ mọi người ủng hộ nhiều quá 😭🥺 cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ.
 
Back
Top Bottom