Lãng Mạn [ exsh ] || chuyên toán & chuyên sinh

[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
38


sau đó, cả đám lại quay về bàn ngồi, rôm rả trò chuyện được một lúc thì nhóm của cô tiến đến bàn của Hoàn Mỹ"có thể cho tụi này ngồi ké một chút được không?"

"tụi mày ké cái bếp gì?"

- Diệu Huyền lập tức lớn giọng đáp lại, khiến cả căn tin đang ồn ào cũng phải dồn sự chú ý về phía bàn tụi nàngthật ra, trong trường ai mà không biết Ánh Nhật với Hoàn Mỹ vốn không ưa gì nhau, còn sâu xa thế nào thì chẳng ai hiểu rõ.

Cộng thêm việc từ xưa tới giờ, hai lớp Toán và Sinh đã như nước với lửa, không ưa nhau ra mặt.

Cả hai lại thuộc hai “phe” lớn nhất trường nên căng là điều đương nhiênkhông khí căn tin bỗng nhiên đông lại như có thể rơi vào đánh nhau bất cứ lúc nào"uầy… bình tĩnh đi mà…"

"sao tụi bây lúc nào cũng phải căng với tụi tao vậy?"

- Thanh Thảo lên tiếng, giọng bình thản.

Chị đã nhanh chóng ngồi xuống cạnh Diễm Hằng từ lúc nào, mệt mỏi với mấy kiểu cãi vã vô nghĩa rồi.

Tới cái bữa ăn cũng không tha cho nhau, đúng là hết biếtDiễm Hằng ngồi kế bên chỉ mỉm cười nhìn Thanh Thảo, mặc kệ đám bạn hai bên đang căng như dây đàn.

Ai quan tâm?"tí chị đưa bé đi mua sắm nha"- Thanh Thảo khẽ đưa tay chỉnh mấy lọn tóc của em"dạ!"

- Diễm Hằng nghe vậy liền hí hửng đáp"OẸ—"cả đám đồng thanh, không ai bảo ai.

Hoàn Mỹ ngồi kế bên chỉ biết nhích người sang một bên cho hai “vợ chồng” có không gian riêng.

Ánh mắt nàng đầy vẻ “bất lực” và phán xét.

Ánh Nhật ngồi bên cạnh cũng chỉ lắc đầu, bó tayThanh Thảo trề môi:"rồi sao tụi bây cũng ngồi luôn rồi đó?"

"mỏi chân"- Thảo My đáp lạichắc hôm nay là ngày đen nhất đời của Thanh Thảo rồi: sáng thì bị nói móc, giờ thì bị cả đám tỏ thái độ.

Chị bắt đầu nghi ngờ cái gọi là “tình bạn” thật sự"dù gì thì cả hai lớp cũng được chọn đi thi chung.

Mong tụi mình vui vẻ, đừng gây gỗ hay hiềm khích gì nữa"Hoàn Mỹ là người phá tan bầu không khí im lặng, tuy không nhìn về phía Ánh Nhật nhưng nàng biết rõ người ấy hiểu ý mình"ừm, chỉ cần đừng đụng tới tụi này, thì tụi này cũng chẳng chạm gì bên ấy"- Ánh Nhật khẽ cất lờisau câu nói ấy, không ai lên tiếng nữa.

Cả đám quay về với phần ăn của mình.

Lâu lâu lại cãi nhau một câu cho “sôi nổi”.

Ai có bồ thì lo “chim chuột”, còn ai cô đơn thì xem như…có phim để coi---sau bữa trưa, cả đám cũng đã ăn xong và cùng nhau đi lên lớp.

Nàng và cô đi song song phía sau.

Khi nàng chuẩn bị bước vào lớp, cô đã nhanh tay dúi vào tay nàng một hộp sữa, rồi nhanh chóng xoay người đi thẳng như chưa từng có chuyện gì xảy ranàng đứng đó, cầm hộp sữa trên tay, khẽ mỉm cười---cuối cùng thì năm tiết học dài lê thê cũng trôi qua, cả trường như ong vỡ tổ lao ra khỏi lớplớp Toán lúc này chỉ còn lác đác vài người.

Tới khi chỉ còn nhóm của Ánh Nhật thì cô bảo phải lên văn phòng, cả đám cũng gật đầu rồi ai về nhà nấyPhương Lan đang lững thững đi ra cổng thì Thảo Linh từ đâu lao đến kẹp cổ nhỏ, suýt làm té cả hai đứa"bố con điên!"

"xì giỡn chút mà"- Thảo Linh cười, buông tay ra"sao?

Muốn gì?"

"rủ đi cửa hàng tiện lợi mua nước""nếu mày trả thì tao đi""con mẹ mày"dù chửi vậy nhưng Thảo Linh vẫn kéo Phương Lan đi cùng.

Cả hai chọn nước xong xuôi rồi tìm một góc yên tĩnh có thể nhìn ra ngoài mà ngồiPhương Lan im lặng uống nước, bất ngờ xoay sang hỏi:"ê, mày với Hiền Mai sao rồi?"

Thảo Linh đang uống thì khựng lại.

Một lúc sau mới đáp:"tao xin lỗi rồi…nhưng chắc nó không muốn tha thứ cho tao""tao hiểu mà.

Gặp tao là nó, tao sai tụi bạn tao quánh chết mày lâu rồi, đồ tồi"- Phương Lan vừa vỗ vai vừa đệm thêm vài câu chọc tức"con quỷ cái này""biết sao được.

Mày làm nó tổn thương.

Nó còn tốt tới mức không block bất kỳ tài khoản nào của mày, vẫn trả lời tin nhắn, vẫn nói chuyện khi gặp mặt.

Mày nghĩ ai cũng làm được vậy à?

Nó nể mày nhiều lắm đó"Thảo Linh im lặng.

Mọi lời nói đều đúng.

Nó biết Hiền Mai từng rất thương mình, thế mà chính nó lại là người làm tổn thương em nhất.

Đến khi mất rồi mới hiểu, thì cũng đã muộn…"mày nghe tao nói gì không đó?"

"à…có"- Thảo Linh bối rối"tao chưa bao giờ nghe mày kể về chuyện tình cảm.

Mày không thích ai à?"câu hỏi bất ngờ khiến Phương Lan khựng lại"tao có"sau vài phút im lặng, Phương Lan đáp.

Thảo Linh nghiêng đầu"rồi sao?"

"người đó không yêu tao…Người đó yêu người khác rồi""là ai?

Tao biết người đó không?"

Phương Lan khẽ gật đầuThảo Linh vỗ vai bạn:"không sao đâu.

Tao thấy mày ổn, mạnh mẽ.

Làm bạn với người mình thương cũng là một dạng hạnh phúc mà"Phương Lan cười, nhưng là nụ cười buồn kiểu cười của người đã từng tổn thương rất sâu"là ai vậy?

Tao có thể biế—""là…Ngân Mỹ"Thảo Linh sững người.

Em cúi mặt, tay bấu chặt vạt váy, môi mím lại, sợ bị mắngnhưng Thảo Linh chỉ khẽ xoa đầu em"đúng là mày, tao với Mỹ chơi thân quá mà.

Trước khi Mỹ nói thích Hoàng Duyên, hai đứa mày lúc nào cũng như hình với bóng.

Cả trường còn đồn yêu nhau cơ mà."

“…”

"tao thấy sau khi Mỹ bảo thích Duyên, mày ít đi chung với Mỹ hơn.

Trên mạng thì đùa, ngoài đời thì giữ khoảng cách.

Tao biết mày buồn.

Hôm nay thấy hai đứa ngồi chung, tao nghĩ chắc mày đỡ rồi"Phương Lan không đáp, chỉ khẽ gật đầu"ngay cả khi tình yêu không trọn vẹn, nó vẫn khiến ta trở nên dịu dàng hơn, hiểu mình hơn""oẹ, sau chia tay nghe sâu sắc ghê"- Phương Lan nhăn mặt, đứng dậy vớ lấy chai nước"ê chờ tao với, con chó này!"

Thảo Linh vội chạy theo.

Cả hai vừa khuất thì có một người tiến lại chỗ ngồi khi nãyNgân Mỹcô không cố ý nghe lén, chỉ định hù hai đứa bạn, nhưng lại nghe được hết.

Cô chỉ đứng đó, lặng im"Mỹ, cậu mua được gì chưa?"

- tiếng Hoàng Duyên gọi vọng lại kéo Mỹ trở về thực tại"à, mua rồi"- Mỹ đáp, đi lại cầm bớt đồ giúp Duyên"lúc nãy cậu nghĩ gì thế?"

"không…không có gì.

Về thôi, nhà tớ có việc"Ngân Mỹ kéo tay Duyên đi.

Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt"chậm thôi Mỹ, té bây giờ"---cửa văn phòng bật mở.

Hoàn Mỹ bước ra trước, Ánh Nhật theo sau.

Ngoài trời đã sẫm màu, chắc cũng gần sáu giờ"nếu không còn gì nữa thì tôi về trước nhé"- Hoàn Mỹ nói, không nhìn lạiÁnh Nhật không trả lời, chỉ nhìn.

Khi nàng xoay lưng đi, cô bất ngờ giữ tay nàng lại"hửm?

Sao vậy?"

- Hoàn Mỹ khẽ ngạc nhiên vì bị nắm tay, không phải là cổ tay hay vạt áo – là tay"tao chỉ muốn nói một điều…"

Ánh Nhật bối rối.

Một lúc sau, cô hít sâu rồi nói:"Khương Hoàn Mỹ, nếu một ngày mày quay đầu nhìn lại…thì tao vẫn ở đây.

Dẫu cho thế giới có đổi thay, thì tao vẫn là nhà của mày"Hoàn Mỹ khựng lại.

Em nhìn cô, không hề đùa – ánh mắt ấy chân thật hơn bao giờ hết.

Sau từng ấy năm, sau tất cả, Ánh Nhật vẫn không thay đổichỉ là…em không nói gì.

Quay người bước đi, để cô đứng đó, lặng im nhìn theo bóng lưng nàng khuất dầnbầu trời xám xịt, có lẽ sắp mưa.

Trong lòng cô cũng u ám không kémtại sao?

Nàng đang sợ điều gì?

Sao cứ gần rồi lại xa?cô cười khổ.

Cả hai lúc này như hai đường thẳng song song – không thể chạm, không thể gặp nhau, chỉ có thể dõi theo…từ rất xatbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
43


mỹ mỹ → muộii

------------------------------------------muộii → lamoon

tbc.-----------------------------------------------cân nhắc trước là fic này có thể khá dài, nếu dài quá làm mọi người chán thì kh sao cả tại mình biết thường ít ai thích đọc dài lắm với bản thân mình là người phải khai thác từ phụ tới chính nên hơi dài dòng sẽ cố gắng cắt bớt vài nội dungtừ chap này về sau sẽ là những cú plot twist kh thể lường trước được

ai yếu hay có trái tim mong manh xin hãy out trước nhé !!

và nhớ đội mũ bảo hiểm ^^
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
44


thế là đúng bảy giờ ngân mỹ đã đứng sẵn trước cổng nhà phương lan để đón em đi dạo một chútphương lan mở cửa cổng bước ra thấy ngân mỹ hôm nay chay vespa màu xám, bình thường rất ít khi nó thấy cô chạy chiếc này hay là hôm nay đổi hứng chạy xe mới"còn đứng đó nữa, không tính lên xe à"- cô nhìn nó cứ đứng nhìn chằm chằm mình nãy giờ"nay ai nhập mà chạy chiếc này"nó bước chầm chậm đi lại gần cô đang đứng đó tay chỉ chiếc xe, cô nhìn xe mình từ đầu tới cuối rồi nhìn nó"ủa không được hả""không thấy lạ thôi""nhiều chuyện, lên xe đi"nó chuẩn bị leo lên thì bị cô ngăn lại nó nhướn mày khó hiểu, chỉ là cô quên gạt đồ gác chân ra nên không cho nó leo lên xe để gạt đồ gác chân ra thôi.

Nó thấy cô gạt đồ gác chân cho mình liền bĩu môi trong cái suy nghĩ nó chỉ có *bày đặt tinh tế*"lên đi""cảm ơn à"nói rồi phương lan cũng đã yên vị trên yên sau của chiếc máy, cô sau khi thấy nó đã ngồi ngay ngắn trên yên sau của mình.

Ngân mỹ vừa lái xe vừa nghĩ chắc sẽ kiếm một quán ăn nhỏ nào đó ngồi nói chuyệnthế là ngân mỹ quyết định ra quán cũ của hai đứa đó hay đi gần cầu để ngắm nhìn bầu trời đêm ở đây với không khí thoáng mát nữaở quán mà cả hai đang chuẩn bị lại thì đã có cặp gà bông diễm hằng và thanh thảo trú ngụ đang ngồi trò chuyện với nhauđây cũng là chỗ hai bạn nhỏ hay đi ăn chơi trước khi quen nhau, đang ngồi lột trứng cho em tự nhiên thảo bỗng nhớ tới vụ của ngân mỹ liền kể cho em nghe"em nè"- thanh thảo khẽ gọi diễm hằng bên cạnh"dạ em nghe"nghe người ấy gọi mình em cũng quay qua nhìn xem chị có chuyện gì muốn nói hay sao"em nghĩ sao về việc mà chơi một nhóm mà mình thích người kia mà lại có người trong nhóm đó thích mình"thanh thảo vừa lột trứng xong vừa nhìn em băn khoăn nói, em nghe vậy cũng chớp mắt vài cái rồi suy nghĩ"hmm...theo em thì còn tùy vào việc cả hai thân thiết tới mức hay hành động mà người đó nữa mới để người kia thích mình được"nghe em nói vậy thanh thảo cũng gật gù liền đút trứng cho em ăn"phương lan thích ngân mỹ mà em biết đó ngân mỹ công khai theo đuổi hoàng duyên"thanh thảo vừa nói vừa nhìn lòng bàn tay mình đang được em nghịch ngợm vẽ mấy hình gì đó nghệch ngoạc không rõdiễm hằng nghe chị nói vậy cũng suy nghĩ một hồi rồi mới nói"thật ra thì em biết hai đứa nó lâu rồi, từ hồi em còn học mẫu giáo đã được học chung lớp với hai đứa nó lận"thanh thảo nghe vậy cũng không nói gì chờ em nói tiếp"chuyện mà phương lan thích ngân mỹ cũng không lạ gì, dù gì thì hai đứa nó cũng là thanh mai trúc mã của nhau mà.

Thảo biết không từ lúc học mẫu giáo ngân mỹ đã khó gần rồi chỉ phương lan hay kè kè bên nó thôi, lúc đó em chỉ nghe phương lan bảo do tính ngân mỹ vậy với ngân mỹ gặp vấn đề với bố mình nên hơi e dè mọi sự kết bạn của mấy bạn cùng lớp"thanh thảo nghe em kể cũng có phần bất ngờ vì trước giờ chị chỉ nghe nó nói là nó với phương lan là hàng xóm cạnh nhà năm cấp ba thôi, chứ không hề biết cả hai là thanh mai trúc mã"rồi sao nữa em"- thanh thảo hỏi tiếp"mấy bạn nữ hồi mẫu giáo thích ngân mỹ lắm nói chung là phải gọi là cuồng nhiệt luôn với tụi nó ganh tị với phương lan.

Cái vào hôm sau tụi nó nhốt phương lan vào một nhà kho mà chỗ đó cũng ít ai lui tới nữa, lúc điểm danh cô giáo không thấy lan đâu mọi người mới chia nhau đi tìm"thì ra từ mẫu giáo ngân mỹ đã có mấy em gái theo chứ không phải là mới học cấp 3.

Chị vừa nghe vừa tự nhủ đúng là không nên đánh giá thấp sự đào hoa của nhỏ bê ép ép của mình"lúc tìm được thì bạn đã nằm ngất ở đó rồi""thế ngân mỹ lúc đó sao"thanh thảo ngồi cạnh vừa nghe em kể vừa suy nghĩ gì đó"này thì em không để ý, em chỉ nhớ qua hôm sau thì mỹ đã nắm đầu một trong mấy đứa nhốt phương lan ngày hôm đó thôi""vãi"vậy mà trước giờ thanh thảo nghĩ hai đứa này chỉ quen biết nhau vì là hàng xóm chung năm cấp 3.

Ai ngờ, lại dính nhau từ bé lại còn học chung lớp mẫu giáo với bạn gái mình, hèn chi hỏi sao nhìn hai đứa chênh lệch một đứa thì nói quá trời, đứa thì im ru vậy mà cứ đi kè kè nhau miết, hỏi sao lâu lâu trên mấy bài đăng của trường hay bị hỏidiễm hằng đang định nói, giọng nhỏ và có chút ngập ngừng:"em…vô tình biết được là phương lan bị tim bẩm sinh—"nhưng lời chưa dứt, giọng của thảo đã cắt ngang, khiến hằng khựng lại.

Em xoay đầu nhìn theo ánh mắt chị phía xa, đúng là ngân mỹ và phương lan thậthai người đang ngồi ở chiếc bàn gần mép cầu, chỉ cách họ chừng hai bàn, bên dưới là cây cầu Nguyệt Quang lấp lánh ánh đèn, phản chiếu rực rỡ trên mặt sông"đúng rồi, nãy em nói phương lan bị gì cơ?"

- thảo lúc này nghiêng đầu hỏi lại, đôi mắt vẫn dõi theo hình ảnh quen thuộcdiễm hằng nhìn sang thảo, chần chừ một chút.

Cô mím môi.

Ban đầu tính kể thật, nhưng rồi lại thôi.

Mắt vẫn không rời hai người kia một khung cảnh quá yên bình, đẹp như bức tranh, khiến lòng cô bỗng chùng xuống"không có gì đâu… em nói nhầm thôi"- hằng cười nhẹ, che đi những lo lắng riêng trong lòng mình nhưng giọng có vẻ xa vắngphương lan ngồi đối diện ngân mỹ, cố giữ vững ánh nhìn, tay vẫn khuấy nhẹ ly trà đào đã tan gần hết đá.

Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hương sông lẫn chút mùi thơm dịu"lan à… tao biết hết rồi.

Tao biết mày thích tao"giọng cô không trách móc, chỉ dịu dàng và thẳng thắn như bao lần trước giờ vẫn thế.

Nhưng câu nói tiếp theo lại như một nhát dao lặng lẽ cứa vào lòng lan, vì em biết sớm muộn gì câu nói ấy vẫn sẽ được nói ra:"nhưng người tao thích là hoàng duyên.

Tao không muốn mày phải thích tao và khiến cả hai khó xử.

Mình vẫn làm bạn, như xưa giờ mà…phải không?"trái tim em khẽ se lại.

Không gào thét.

Không vỡ òa.

Chỉ là một khoảng lặng lớn đến nghẹt thở.

Em mỉm cười một nụ cười gượng đến mức chính em cũng không nhận ra bản thân đang cố bao nhiêu để trông thật ổnlòng em chùng xuống như mặt nước vừa bị ai đó ném viên đá, làm gợn lên từng vòng sóng không ồn ào, nhưng sâu và dai dẳng.

Phương lan không ngạc nhiênnhưng biết trước, không có nghĩa là không đautừ nhỏ đến lớn, ngân mỹ là người duy nhất luôn bên cạnh, là nơi an toàn nhất em từng biết.

Em cứ nghĩ tình cảm đó sẽ âm thầm lớn lên, sẽ có lúc chạm đến tim người kia.

Nhưng thì ra, trái tim cô đã có chủ, và người đó…không phải emcô ngập ngừng, ánh mắt có chút áy náy, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:"…còn nếu mày thấy khó xử quá thì… mình đừng là bạn nữa"phương lan khựng người.

Một thoáng im lặng kéo dài như thể thời gian vừa đông cứng lạikhoé mắt em bắt đầu ươn ướt.

Giọt nước mắt đầu tiên chạm vào gò má lúc nào chẳng hay, nóng và mặn chát Nhưng em không khóc nấc, không òa lên như một đứa trẻ chỉ yên lặng mà rơi lệ.

Tay em siết nhẹ thành nắm, đặt trên đùi, như để tự giữ mình bình tĩnh"ừ, tao hiểu rồi"- em mở lời, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ sắc như dao cắt.

Em ngẩng đầu nhìn thẳng vào ngân mỹ, ánh mắt vẫn ngấn nước nhưng giờ đã ánh lên một tia buốt lạnh"thì ra… từ nhỏ tới lớn, sự tồn tại của tao bên cạnh mày chẳng bao giờ có nghĩa lý gì hết"ngân mỹ định nói gì đó, nhưng phương lan đã tiếp lời, giọng đều đều nhưng nghèn nghẹn:"chẳng ai biết tụi mình là bạn thân từ nhỏ… vì mày chưa từng nói.

Lúc nào mày cũng giới thiệu tao là ‘hàng xóm’, là ‘người quen gần đây’.

Cứ như thể…mày chỉ đang cố gắng đóng cho tròn vai một đứa con ngoan trước mặt bố mày thôi cố tỏ ra đối xử tốt với tao, quan tâm tao…

để bố mày nhìn vào mà hài lòng"em mím môi, mắt nhìn xuống bàn như để ngăn thêm những giọt lệ rơi"tao không cần lòng thương hại.

Em càng không cần một tình bạn được dựng lên từ vai diễn"phương lan đứng dậy, không vội vàng, không bối rối.

Chỉ là một cô gái đang tự dứt ra khỏi một mảnh ký ức cũ kỹ mà cô đã ôm giữ quá lâu"tao đã từng nghĩ, chỉ cần có mày bên cạnh là đủ rồi.

Nhưng tao sai rồi"diễm hằng và thanh thảo ngồi cách hai người kia hai bàn.

Khi nghe giọng phương lan lớn tiếng với ngân mỹ, cả hai liền khựng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía đó.

Không khí trong quán chợt chùng xuống, căng như sợi dây đànHằng tính đứng dậy đi lại xem có chuyện gì, nhưng chưa kịp phản ứng thì phương lan đã bỏ chạy, dáng người nhỏ bé ấy khuất nhanh, để lại tiếng gió ngoài kia thổi lạnh hơn mọi ngàyngân mỹ đứng yên tại chỗ, như thể linh hồn bị níu lại nơi em vừa rời đi.

Cô chỉ kịp quay đầu khi phía sau vang lên tiếng ai đó gọi tên mìnhdiễm bằng nheo mắt, ánh nhìn bám lấy bóng dáng người đang tiến lại gần"chồng, nhìn giống hoàng duyên bạn chị quá vậy"- em khều nhẹ cánh tay thanh thảo, giọng nhỏ nhưng không giấu nổi vẻ ngạc nhiênthanh thảo vừa nghe chữ “chồng” liền hơi đỏ mặt, tai cũng nóng lên.

Nhưng khi em nhắc đến tên “Duyên”, chị chợt trở nên nghiêm túc"duyên?

Ở đâu cơ?"

"kia kìa, đang đi lại chỗ Ngân Mỹ đó"hằng đưa tay chỉ người đang bước đến - chiếc balo vẫn còn trên vai, đồng phục còn vài nếp nhăn, như vừa rời khỏi lớp học thêm.

Người ấy đang tiến lại chỗ ngân mỹ, nơi cô vẫn đứng nguyên, đôi mắt dõi theo phương hướng mà phương lan đã chạy đithanh thảo khẽ nhíu mày.

Chị biết rõ khu vực này đâu phải nơi hoàng duyên học thêm.

Giờ này, duyên lại đi bộ?

Một mình?

Không lẽ…trùng hợp?"trùng hợp… tới vậy sao?"thanh thảo khẽ lẩm bẩm, chỉ đủ để mình nghe.

Diễm Hằng tính chạy lại gần thì chị giữ tay em lại"đừng…

để xem sao đã"giọng chị lặng như gió đêm, nhưng mắt thì sắc như nước hồ lặng khi chuẩn bị nổi sóngtiếng gọi vừa rồi đúng là của hoàng duyên.

Khi ngân mỹ quay lại, ánh mắt cô hiện rõ vẻ bất ngờ.

Nhưng vừa nhìn thấy chiếc balo, cô liền nghĩ chắc bạn vừa đi học thêm về"ngân mỹ?

Cậu ở đây à?

Đi với ai vậy?"duyên hỏi, ánh mắt đảo quanh.

Nhưng không thấy ai khác ngoài chiếc xe của ngân mỹ trên xe có hai cái nón bảo hiểm.

Người còn lại?

Biến mất"không…Tớ đi một mình"ngân mỹ đáp, mắt hơi tránh đi.

Trong giây lát, cô bối rối.

Một bên là phương lan vừa bỏ đi - người bạn đã gắn bó từ thuở nhỏ.

Một bên là hoàng duyên – người khiến tim cô rung lên từng nhịpcả hai đều quan trọng.

Cả hai…cô đều không muốn mất"vậy à…

Về thôi, trời sắp mưa rồi đấy"duyên nói, rồi nhẹ nắm lấy tay Mỹ dứt khoát nhưng vẫn dịu dàngngân mỹ ngước lên nhìn bầu trời.

Mây kéo về từng lớp, xám đặc.

Trong lòng cô cũng chẳng khác gì: một cơn bão cảm xúc, hỗn loạn và mâu thuẫn"tớ đưa cậu về"duyên gật đầu, không nói gì.

Cả hai cùng lên xe.

Khi chiếc xe đã khuất sau ngã rẽ, diễm hằng vẫn ngồi yên, mặt hơi lo.

Em mong phương lan về nhà an toàn, mong bạn mình không làm điều dại dộtcòn thanh thảo…ánh mắt chị vẫn dõi theo hướng hoàng duyên và ngân mỹ vừa rời đi.

Bàn tay siết chặt, lòng dâng lên cảm giác lạ thường bất an, như thể có điều gì đó đang bị che giấu"lạ thật.

Tại sao lại xuất hiện đúng lúc đó?"

- chị không nói ra, nhưng trong đầu đã có vô vàn nghi vấn"về thôi em"giọng chị chùng xuống.

Tay nắm lấy tay Hằng kéo nhẹ.

Một phần vì trời sắp mưa, phần khác là vì trái tim chị đang nổi sóng.

Không khí quanh nơi đó dường như không còn đáng tin cậy nữadiễm hằng nhìn thấy nét mặt chị thay đổi.

Trong lòng em cũng có gì đó nhói lên, khó gọi thành tên.

Nhưng em không hỏi, không nói.

Chỉ lặng lẽ đi theo chị ra xe----------------------trời bắt đầu nặng hạt, rồi đổ xuống những cơn mưa đầu mùa như trút nước.

Không may thay, hôm nay lại là một ngày có bão.

Cô và nó đi cùng nhau, vậy mà lại chẳng mang theo áo mưa hay chiếc dù nàonó cứ thế mà chạy, vừa chạy vừa khóc.

Tiếng khóc hòa vào mưa, tan ra cùng tiếng gió.

Mọi thứ như dìm vào cơn giông, như thể cả bầu trời cũng đang khóc cùng nóchạy được một đoạn, nó bỗng khụy xuống, tay siết lấy bên ngực trái.

Trong giây phút ấy, nó quên mất căn bệnh quái ác ấy vẫn chưa buông thamọi thứ bắt đầu nhòe đi, hình ảnh mờ dần trong làn nước.

Rồi phương lan ngất lịm bên vệ đường, mặc cho hàng trăm giọt mưa dội xuống không thương tiếctrong cơn mê man, nàng mơ hồ thấy một bóng người đang đứng trước mặt.

Không tiến lại gần, không làm gì cả chỉ lặng lẽ nhìn nàng, thân thể nhỏ bé bất động, đã ướt sũngbên kia, trong căn phòng nhỏ, ngân mỹ ngồi nhìn mưa qua khung cửa sổ.

Trời vẫn không ngừng giông gióhồi nãy, khi thấy phương lan chạy đi, cô đã định đuổi theo.

Nhưng rồi hoàng duyên gọi, khiến cô lơ đãng, và quên mấtgiờ đây, cô đứng ngoài ban công, nhìn sang nhà bên cạnh cửa sổ vẫn tối đencô băn khoăn: "Không lẽ phương lan chưa về?

Hay đã về và đang ngủ?"một cơn bất an trỗi dậy trong lòng.

Cô cầm điện thoại lên, gọi.

Chuông cứ reo, mà chẳng ai bắt máy.

Cuối cùng, hộp thư thoại vang lên.

Cô để lại lời nhắn nhưng vẫn không ngừng bấm gọi thêm lần nữacô không biết phải làm gì.

Có lẽ…có lẽ lan đã về thật rồi, chỉ là ngủ say quá thôi.

Cô nằm xuống, cố chợp mắt, trong lòng đã sẵn quyết định ngày mai sẽ xin lỗi, sẽ giải thích rằng hôm qua cô không có ý làm tổn thương nàngnhưng sự thật thì…phương lan vẫn chưa về.

Cô đang nằm lặng lẽ ngoài đường, giữa đêm mưa tê tái, một tay ôm lấy ngực, đôi mày nhíu lại vì cơn đaungười cầm ô vẫn đứng đó, mắt không rời khỏi cô gái nhỏ đang thoi thóp.

Tay họ cầm điện thoại, nói chuyện với ai đó, nhưng ánh mắt thì chỉ chăm chú vào một người duy nhấtkhông lâu sau, một chiếc xe dừng lại.

Vài người bước xuống, vội vã tiến đến, bế nàng lên.

Người kia cụp ô, bước theo vào xe.

Chiếc xe chuyển bánh, lướt đi trong mưa đêm, đưa phương lan về một ngôi biệt thự xa hoa…tbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
45


lưu ý : có đánh nhau và những cái không có thật và nó không liên quan đến đời thực xin đừng nghiêm túc nha trời ơi 🙏🏻🙏🏻 giải trí vui thôi-------------------------sáng hôm sau, cả hai lớp có tiết thể dục do thầy Thành phụ trách đã được tập trung ở sân saulúc này, sân sau gần như đã đầy đủ học sinh.

Thảo linh hôm nay đến trễ hơn mọi khi vì không thể liên lạc được với phương lan gọi điện không được, nhắn tin cũng không thấy phản hồi.

Nó định bụng vào trường sẽ hỏi cho ra lẽvừa bước vào sân, thảo linh đảo mắt tìm kiếm, nhưng chẳng thấy bóng dáng phương lan đâu.

Nó chỉ thấy đám hoàn mỹ đang ngồi xa xa ở ghế đá dưới gốc cây xanh, còn nhóm bạn thân thì đang tụ tập ở bậc thềm dãy lớp học cũ"thảo linh, lại đây"- bảo ngọc vừa trông thấy nó liền gọi tothảo linh đứng không xa, gật đầu rồi đi lại.

Vừa bước đến, nó đã thấy ngân mỹ đang ngồi với hoàng duyên nhưng lại không thấy lanbình thường nếu không đi với nó thì phương lan cũng sẽ đi với ngân mỹ.

Vậy mà hôm nay lại không có, khiến trong lòng nó bắt đầu dâng lên một nỗi bất annó chọn ngồi xuống cạnh thanh thảo, tay mở nắp chai nước uống một ngụm.

Ngân mỹ vẫn đang trò chuyện với hoàng duyên, nhưng ánh mắt đã sớm để ý tới thảo linh.

Nó không đi cùng phương lan.

Vậy rốt cuộc, phương lan đâu?thầy thành cũng đã đến và gọi hai lớp trưởng tập hợp lớp để điểm danh, chuẩn bị kiểm tra bóng chuyền lấy điểm cuối kỳ"dạ lớp em đủ ạ"- hoàn mỹ sau khi điểm danh xong, đi tới báo cáo với thầy"lớp em vắng bạn phương lan ạ"- ánh nhật từ phía sau cất tiếngthầy thành nhìn lại danh sách lớp trong tay, ngước lên hỏi: "em biết lý do vì sao bạn vắng không?"

"dạ không ạ, em không nghe ai trong lớp nói gì cả, cũng không nhận được tin nhắn nào từ cô phương về việc lan xin nghỉ"ánh nhật thoáng căng thẳng.

Hoàn mỹ liếc nhìn sang cũng có vẻ không yên.

Đằng sau là những tiếng xì xào lan ra trong lớp về sự vắng mặt bất thường của phương lanngân mỹ và thảo linh đứng gần nhau, bầu không khí giữa cả hai chợt căng thẳng lạ thường.

Thanh thảo phía sau khẽ bặm môi, có vẻ cũng đang suy nghĩ điều gì đó"thôi được rồi, ánh nhật và hoàn mỹ theo thầy lên văn phòng lấy chút đồ"- thầy nóicả hai gật đầu đi theo.

Trước khi đi, thầy dặn:"mấy bạn còn lại ở đây khởi động đi, tí tôi xuống.

Đừng có mà lười, nhất là nhóm của phương ly đấy"cả nhóm đang giỡn liền chỉnh đốn lại ngay"ủa sao mình tụi em bị réo tên, nhóm Mỹ Chi cũng vậy mà thầy"- phương ly liền chọt qua mỹ chi đang ngồi cạnh"nè nha, tao làm gì mày đâu?"

"thầy, nãy giờ con ngoan lắm luôn đó nha!"mỹ chi phản bác, phương ly bĩu môi xoay lọn tóc"nhầy nhãy nhờ, nhon nhông nhói, nhì nhuôn nhon nhoan nhất nhở, nhây nhó!"thảo my bắt chước lại làm cả đám phá lên cười.

Diệu huyền, phương thảo và hiền mai cũng phải cố nín cười"con nhỏ kia!"

"thôi mà chị bảy, em xin chị đấy"diễm hằng thấy mỹ chi sắp đứng dậy liền ôm lại ngăn"ngon thì qua đây này"- thảo my không ngừng khiêu khích"THÔI!!!"

- giọng thầy thành vang lớn khiến cả sân im bặtthầy thở dài, không hiểu sao trường lại sắp hai lớp này học chung.

Bộ một mình mỹ chi chưa đủ làm thầy mệt hay gì…"tôi nói là nghiêm túc.

Ai mà giỡn nữa thì đừng trách tôi.

Giải tán, đi tập bóng đi!"nói rồi thầy xoay người đi lên văn phòng, theo sau là ánh nhật và hoàn mỹphía dưới, thảo my và phương ly đập tay nhau vì chọc được mỹ chi tức điên, cả đám lại rủ nhau tìm chỗ ngồi nói chuyện tiếplúc này, tụi con trai trong lớp bắt đầu bàn tán về việc phương lan nghỉ học.

Bình thường nếu lan có nghỉ thì cũng sẽ báo trước, không thì cũng chỉ đi trễ tí là tới liền"ê, sao nhỏ lan lớp tụi mày nay nghỉ vậy?"

- phương thảo hỏi"tụi tao cũng đang thắc mắc nè"- bảo ngọc nhún vai"bình thường nếu lan nghỉ sẽ báo tụi tao trước.

Còn không thì chỉ đi trễ thôi"- thùy dương thêm vàodiễm hằng đang tựa đầu vào vai thanh thảo, nghe vậy liền nhớ lại chuyện tối qua khi phương lan bỏ lại ngân mỹ một mình.

Định mở lời kể thì bị thanh thảo ngăn lại.

Em nhìn chị, ánh mắt khó hiểuthảo linh nghe dương nói vậy, trong đầu lập tức nối lại những mảnh ghép, tối qua không liên lạc được, giờ lan cũng không có mặt, và lạ hơn là chẳng đi chung với ngân mỹ như thường lệngân mỹ bên này bắt đầu thấy lòng mình cồn cào, tay bấu chặt lấy đùi để ngăn những suy nghĩ tiêu cực len vàobất ngờ, thảo linh đứng dậy, bước nhanh tới lôi cổ tay ngân mỹ kéo đi thẳng về phía nhà kho bỏ hoang của trườngcả đám bạn đều bất ngờ khi thấy vậy cả hai là bạn thân trong nhóm ‘rã đông team’, vậy mà nay thảo linh lại không ngần ngại kéo ngân mỹ đi như vậy"ê, con linh bị gì vậy?"

- thảo my lo lắng lên tiếngthanh thảo thấy chuyện có vẻ không ổn, liền đứng bật dậy định chạy theo thì bị diễm hằng giữ lại"thảo đi đâu vậy?"

- thấy mặt em lo lắng, diễm hằng sợ sẽ xảy ra chuyện xấu nên không muốn thảo đi"thảo sẽ quay lại liền"Nói rồi thảo gỡ tay em ra và chạy thật nhanh về phía nhà kho – nơi cách sân sau cả một đoạn dài.

Nếu đi bộ phải mất hơn mười phút, còn chạy cũng phải mười lăm phút mới tớidiễm hằng nhìn theo bóng lưng thảo khuất dần mà không khỏi cau mày, cắn nhẹ môi linh cảm em mách rằng hai người kia sẽ đánh nhau"ơ con thảo bị gì vậy trời?"

"cái đám bốn đứa này hôm nay bị gì á?"

"đúng rồi, hết phương lan nghỉ, rồi thảo linh kéo ngân mỹ đi đâu chẳng nói, giờ tới thảo nữa!"bảo ngọc buột miệng.

Nhóm ‘rã đông’ hôm nay đúng là kỳ lạ"đứa nào đi gọi hoàn mỹ với ánh nhật lẹ đi!"

- diễm hằng đứng dậy, kéo phương thảo theo"nhưng mà... vụ gì vậy?"

- diệu huyền hỏi khi thấy nét mặt nghiêm trọng của em"tụi nó quánh nhau!

Thảo đi ngăn đó"- diễm hằng đáp gọnnghe vậy, tụi phương ly lập tức bật dậy"hai đứa nào đi gọi hai cô kia đi, tụi tao chạy xuống nhà kho trước""để tao với ánh sáng đi gọi cho, tụi bây xuống trước đi!"

- mỹ chi dứt lời liền kéo ánh sáng chạy lên văn phòngđám diễm hằng không chần chừ mà phóng xuống nhà kho, cố kịp ngăn cản trước khi mọi chuyện đi quá xa---------------------lúc này, trong góc nhà kho cũ kỹ, mùi ẩm mốc và bụi bặm hòa quyện với mùi máu tươi lặng lẽ lan ra trong không khí.

Ngân mỹ đã bị nó đánh đến choáng váng.

Khóe miệng cô bắt đầu rỉ máu, nhỏ giọt xuống nền xi măng lạnh ngắt"tao hỏi lại lần nữa: phương lan đâu?"giọng nó rít lên, từng chữ như xé rách không gian im lặng.

Tay nó siết chặt cổ áo ngân mỹ, nâng cô lên khỏi mặt đất một chút.

Đôi mắt đỏ ngầu, đầy tức giận và điên dại, nhìn xoáy sâu vào mắt cô"tao… kh-không biết…"ngân mỹ cố thốt ra, hơi thở đứt quãng.

Đôi mắt cô mờ đi, chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ của người đang đứng trước mặt.

Cô biết rõ, dù có đánh lại thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Sức cô không bằng nó, và sâu trong lòng, cô cũng không muốn làm trái lời hứa từng trân quý với phương lan: sẽ không đánh nhau nữa.

Sẽ không khiến em buồn"MÀY NÓI DỐI!"thảo linh gào lên, trong đầu chỉ nghĩ chắc chắn tối qua ngân mỹ đã nói gì đó khiến phương lan hôm nay không đến lớp.

Hoặc tệ hơn, là ngân mỹ bỏ rơi phương lan, để cô ấy lại một mình và tự ý về trướcmột cú đấm nữa giáng vào bụng khiến ngân mỹ khuỵu xuống, hơi thở trở nên dồn dập và nặng nề.

Nhưng nó chưa có ý định dừng lạithảo linh lôi cô dậy, tiếp tục trút giận lên người cô bằng những cú đánh không thương tiếc.

Ngân mỹ không còn cảm nhận rõ từng vết thương nữa.

Cơ thể cô dần tê dạichỉ còn một cơn đau âm ỉ lan khắp lồng ngực và bụng, như từng cơ quan bên trong đang kêu cứu.

Cô nằm dài trên nền đất, thở nặng nhọc.

Một tay ôm bụng, tay kia cố chống xuống nền để gượng dậyNhưng chưa kịp ngồi lên, một cú đá từ thảo linh khiến cô ngã xuống lần nữa.

Mặt cô úp vào nền lạnh, mắt nhòe đi, mùi máu từ môi tràn xuống mũinó bước tới, giày giẫm lên người cô"tao không gọi được cho phương lan tối qua.

Mày có biết bác quản gia nói gì không?

Rằng tối qua phương lan không về nhà"bàn tay run rẩy siết cổ áo ngân mỹ, kéo cô dậy lần nữa.

Khuôn mặt hai người giờ chỉ cách nhau vài phân.

Hơi thở của thảo linh gấp gáp, dính đầy mồ hôi và vị giận dữ đang nồng nặc.

Khuôn mặt ngân mỹ giờ đã lấm lem mồ hôi và vương đầy máu tươi tanh nồngtai ngân mỹ như ù đi, mở mắt trong vô thức.

Mọi âm thanh xung quanh như bị bóp nghẹt lại chỉ còn câu nói ấy: "tối qua phương lan không về nhà"đầu cô trống rỗng một giây...rồi mọi lo sợ dồn về cùng lúc.

Cô bàng hoàng.

Cơn đau như bị tạm gác lại bởi nỗi sợ tràn lên tận ócphương lan không về nhà...?cô chưa từng thấy ánh mắt phương lan hoảng sợ, nhưng giờ, chính cô đang hoảng sợ thaytrong khoảnh khắc đó, bản năng bật lên.

Ngân mỹ hét lên không thành tiếng, dồn hết tàn lực đang sót lại trong cơ thể, đẩy mạnh thảo linh ra khỏi mình, khiến nó loạng choạng lùi lại vài bướcngân mỹ thở dốc, hai vai run rẩy.

Không phải vì đau nữamà là vì phương lan…đang ở đâu?thảo linh bị đẩy ra, loạng choạng mất thăng bằng.

Cơn tức giận dâng lên cuồn cuộn khi nhìn thấy ngân mỹ đang cố run rẩy đứng dậydáng cô khập khiễng, loạng choạng, như chỉ cần một cú nữa là sẽ ngã gục hẳn.

Nhưng chính hình ảnh ấy lại càng khiến thảo linh thêm kích động, môi nó khẽ nhếch lên trong cơn giận điên cuồng.

Không nói một lời, nó lao tới, định tung thêm một cú đấm vào mặt ngân mỹbốp!một cú đấm bất ngờ giáng vào má thảo linh khiến nó chưa kịp định hình chuyện gì thì đã ngã vật xuống đấtthanh thảo - người vừa lao tới - thở hổn hển vì đã chạy hết tốc lực để đến được đây.

Cô nhìn thảo linh đang ôm má, kinh ngạc lẫn giận dữ, rồi lập tức quay sang đỡ lấy ngân mỹ"mày không sao chứ?"

- thanh thảo hỏi, giọng vẫn còn thở dốcngân mỹ khẽ lắc đầu, giọng thì thào.

Lúc này cô không còn nghĩ đến bản thân nữa, trong đầu chỉ có một điều: Cô muốn đến nhà phương lan ngay lập tức"con mẹ nó, thanh thảo, sao mày dám đánh tao?"

- thảo linh gào lên, mắt đỏ ngầu, tức giận đến đỉnh điểm vì bị ra tay bất ngờ"vậy sao mày đánh nó?"

- thanh thảo chẳng hề nao núng, chỉ tay về phía ngân mỹ, người đang thở khó nhọc với đầy vết thương trên mặt và cơ thể"chuyện riêng của tao.

Mày chen vào làm cái gì hả, con mẹ nó?"

- thảo linh gằn giọngnhìn gương mặt đang méo mó vì tức giận và ánh mắt mất kiểm soát của thảo linh, thanh thảo bắt đầu nhận ra: Nó không còn là chính nó nữa rồi"mày mau đi đi…"

- ngân mỹ thều thào, nắm tay thanh thảo.

Cô sợ…sợ rằng nếu thanh thảo còn ở lại, nó sẽ bị đánh đến chết mất.

Thảo linh lúc này đã mất kiểm soát hoàn toàn rồi"mày bị ngu à?

Nó đánh mày gần chết mày còn lo cho tao làm gì?"

- thanh thảo nói lớn, tay vẫn giữ lấy ngân mỹ đang đứng không vữngnhưng chưa kịp rút lui, thảo linh đã xông tới, đâm một cú mạnh vào bả vai thanh thảo bằng vật gì đó sắc nhọn"A…!"

- thanh thảo hét lên rồi ngã nhào xuống đất, tay ôm lấy vai, máu bắt đầu chảyngân mỹ hoảng hốt hét lên:"sao mày lại đâm nó?!"cô quay sang nhìn thảo linh, ánh mắt kinh hoàng.

Trong tay thảo linh là một cây dao rọc giấy, phần lưỡi dính máu tươi - chính là máu của thanh thảo.

Nó luôn mang theo, “để phòng thân” - nhưng giờ, nó dùng để tấn công người bạn của mình"trước giờ tao nói rồi mà"- thảo linh gằn từng chữ, đôi mắt lạnh tanh :"tao ghét ai đụng vào mặt tao lắm.

Xin lỗi nhé…Thảo"nó nhếch mép cười.

Nụ cười đó không còn chút người thường - chỉ còn lại sự điên loạn và lạnh lùng"giờ thì…

đến lượt mày"nó nói, rồi vung dao về phía ngân mỹ.

Cô hoảng hốt đưa tay lên chắn lại, bản năng trỗi dậythanh thảo, dù đang đau đớn đến mức mồ hôi túa ra, vẫn rướn người dậy, lấy hết sức giật mạnh con dao khỏi tay thảo linh rồi ném thật xa về phía góc khocon dao lăn loảng xoảng trên sàn, dừng lại ở một nơi đầy bóng tốinó cảm thấy bực mình trước sự ngáng đường của thanh thảo, liền vung một cú đấm mạnh vào bả vai khiến cô hét lên vì đau, rồi khuỵu gối xuống, ôm lấy bên vai vừa trúng đònnhân cơ hội đó, thảo linh tung thêm một cú đạp, hất thanh thảo ra xa khỏi “cuộc chiến” giữa nó và ngân mỹ"THẢO!!"diễm hằng và mọi người lúc này vừa kịp chạy tới.

Cảnh tượng đập vào mắt họ là thanh thảo đang nằm ôm vai đầy đau đớn, còn ngân mỹ và thảo linh thì đang túm cổ áo nhau, giằng co quyết liệtthảo linh liếc nhanh qua nhóm người vừa đến. diễm hằng, phương ly... không có hiền maitrong thoáng chốc phân tâm đó, ngân mỹ chớp lấy thời cơ, tung một cú đấm thật mạnh vào khuôn mặt đã có sẵn vết thương từ cú đấm trước của thanh thảobốp!thảo linh không kịp đỡ, ngã sấp xuống nền đất.

Tay nó vô tình với được con dao rọc giấy lúc nãy bị thanh thảo ném đi.

Khóe môi nó khẽ nhếch lên, một nụ cười lạnh lẽodiễm hằng vội chạy lại chỗ thanh thảo.

Đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Nhìn thấy em khóc, thanh thảo cố mỉm cười, dù môi cô đang run và vai thì đau nhức đến tê dại.

Cô khẽ đưa tay lau nước mắt cho diễm hằng, như để trấn an em"tuy vai hơi đau...nhưng không sao đâu"- cô khẽ nói, giọng yếu ớtngân mỹ cũng từ từ bước lại phía thanh thảo và nhóm bạn, không hề hay biết - ngay sau lưng mình, thảo linh đã đứng dậy.

Tay cầm dao, ánh mắt rực lửaphương ly vừa quay đầu lại đã giật mình, hét lên: "Mỹ!

Coi chừng đằng sau kìa!!"ngân mỹ lập tức xoay người, nhưng mọi thứ quá nhanh, con dao chỉ còn cách cô vài bướcsoạt!một bóng người bất ngờ lao đến, dùng tay đẩy bật con dao ra, rồi tung một cú đấm vào mặt thảo linh khiến nó loạng choạng lùi lạingân mỹ mở to mắt.

Người đứng trước mặt cô là ánh nhậtCô thở hổn hển vì vừa chạy một mạch từ văn phòng xuống đây.

Mu bàn tay đang rỉ máu bị xước khi vung tay chạm vào đầu dao.

Cô đảo mắt nhìn thảo linh - người giờ đây đầy thương tích, ánh mắt vẫn ngập lửa giận"ánh nhật..."hoàn mỹ thì thầm, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Thấy tay cô bị thương, mỹ vội cúi xuống kiểm tra"không sao đâu"- ánh nhật cười dịu dàng, giọng bình tĩnh, như thể chỉ để trấn an hoàn mỹrồi cô nhìn thẳng vào thảo linh, lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, cất giọng lớn:"mày bừng tỉnh lại chưa?!"thảo linh không đáp, chỉ lao tới, ánh mắt trừng trừng.

Ánh Nhật nhanh chóng đẩy hoàn mỹ sang một bên, giữ khoảng cách an toàn.

Thảo linh giơ tay định tung cú đấm, nhưng…“TRẦN THẢO LINH, DỪNG LẠI NGAY CHO TÔI!!”tiếng quát vang lên dõng dạc, đanh théphiền mai và hansara xuất hiện.

Cả hai đứng giữa khung cảnh hỗn loạn: thanh thảo thì bị thương ở vai, ngân mỹ thì đầy vết bầm tím, còn thảo linh - con dao vẫn nằm đâu đóthảo linh khựng lạinó đứng sững giữa tất cả.

Đôi mắt mở to, tròng mắt dao động không ngừng như đang tìm chỗ bấu víu giữa cơn bão hỗn loạnhai tay nó run lên bần bật.

Khuôn mặt tái nhợt như không còn giọt máu.

Ánh mắt trở nên thất thần, trống rỗng - như thể vừa chứng kiến lại cảnh tượng ngày xưa… vụ thảm sát năm đótrong căn nhà nhỏ ấy - người cha nát rượu từng đánh đập mẹ con nó, rồi một đêm không ai ngờ đến.. sự việc kết thúc bằng máu và cái chếthình ảnh đó ùa vềcơn ác mộng ngày cũ, tưởng đã chôn sâu, nay hiện về rõ mồn mộtđôi chân nó run rẩy, không còn chút sức lực nào để chống đỡ cơ thể.

Mặt đất dưới chân như chao đảo.

Nó khuỵu xuống, hai đầu gối đập nhẹ vào nền xi măng lạnhđôi tay run rẩy chống xuống đất…rồi buông thõngvai nó bắt đầu run lên từng đợtvà rồi - nó bật khóc như một đứa trẻ.

Tiếng nấc vang lên, nghẹn ngào, rạn vỡ trong không khí đang căng cứng.

Những giọt nước mắt trào ra ào ạt, rơi xuống nền đất lạnh.

Gương mặt trắng bệch, méo mó vì đau, vì tội lỗi, vì những ký ức tàn nhẫn chưa bao giờ được xoa dịucả người nó sụp đổcơn đau, sự bất lực, nỗi hoảng loạn… dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tràn ra, vỡ òa trong tiếng khóc nức nở, xé lòng, như thể đứa trẻ bên trong nó – cuối cùng cũng được giải thoátánh nhật thấy nó như vậy liền bước lại gần.

Cô muốn vỗ về đứa trẻ bên trong con người đang run rẩy kia – một đứa trẻ đang bị tổn thương vì sự mất kiểm soát của chính mình.

Cô biết, nó không cố ý…tất cả chỉ vì một phút mất kiểm soát mà khiến những người xung quanh bị thươngánh nhật khụy gối xuống, vội vàng đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa dịu.

Đứa trẻ đáng thương ấy chỉ biết khóc trong vô thức, bất lực"nín đi…

Không phải lỗi của mày đâu mà…"

- cô nói khẽ"x-xi-n... xi-n... xin... lỗi…"

- tiếng nấc nghẹn trong cổ họng khiến giọng nói nó đứt quãng, méo móthanh thảo, dù đang ôm lấy bả vai bị thương vì cú đâm khi nãy, vẫn cố gượng dậy.

Cô bước đến, không nói không rằng, cú vào đầu thảo linh một cái khiến cả đám hoảng hốt"đừng có làm người khác bị thương nữa!"

- thanh thảo thở dốc, nghiến răng gằn từng chữ : "mày nhìn lại đi, mày vừa làm tụi tao ra nông nỗi gì…Chỉ vì một cái bóng ma tâm lý đó thôi hả?"nó ngước lên, đôi mắt còn ngân ngấn nước.

Nó nhìn thanh thảo vẫn đang ôm vai, nhìn sang tay ánh nhật bị xước nhẹ vì con dao trong tay mình…rồi khẽ liếc sang ngân mỹ, người cũng chẳng khá hơn là baongân mỹ thở nặng nề, ánh mắt sắc lạnh sau trận xô xát.

Tóc cô rối tung, khoé môi vẫn rỉ máu - nhưng cô chẳng buồn laukhi vừa quay lưng định bước đi, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo khẽ lại"khoan đã!

Đợi tớ băng bó đã…"

- giọng hoàng duyên đầy lo lắng, gần như khẩn thiếtnhưng ngân mỹ chỉ khựng lại một giây.

Rồi cô vùng tay ra, dứt khoát : "không cần"ánh mắt cô sắt lại, né tránh cái nhìn đối diện.

Hoàng duyên hơi khựng người, tay lơ lửng giữa khoảng không như chưa tin rằng mình vừa bị đẩy ra"cậu đang chảy máu mà..."

- hoàng duyên thì thầm, giọng run run"ít nhất cũng để tôi xử lý vết thương…"

"không cần"- cô lặp lại, giọng lạnh hơn lúc nãykhông đợi phản ứng, ngân mỹ quay người đi.

Bóng lưng cứng cỏi ấy lại đầy mỏi mệt.

Hoàng duyên chỉ đứng lặng, ánh mắt dõi theo đầy bất lực, xót xa.

Trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai người dường như còn xa hơn cả trận đánh khi nãytrong lòng ngân mỹ chỉ muốn về nhà thật nhanh – chỉ để tìm cho ra phương lanbầu không khí trong nhà kho lúc này trở nên lặng thinh.

Không ai nói gì, nhưng tất cả đều hiểu rằng, chuyện hôm nay…chỉ nên để những người có mặt tại đây biết mà thôithảo linh bước ra khỏi kho, khuôn mặt đỏ ửng.

Nó tiến đến gần hiền mai – người vẫn đang nắm chặt tay hansara, nét mặt còn nguyên vẻ hoảng loạn"xin lỗi…"nó cúi đầu, nhỏ giọngkhông chờ hiền mai phản ứng, thảo linh xoay bước rời đi.

Hiền Mai đứng lặng, tay vẫn đan tay Hansara, nhưng trong lòng cô lại chùng xuốnghôm nay, thảo linh thật khác…lần đầu tiên cô thấy nó khóc.

Và cũng là lần đầu tiên, sau một trận ẩu đả, nó xin lỗi côsau khi dọn bớt đống hỗn độn, cả nhóm cũng lần lượt giải tán.

Thanh thảo được đưa lên phòng y tế băng bó vết thương ở vai.

Ánh nhật thì chỉ bị xước nhẹ ở tay nhưng vẫn phải khử trùng, và Hoàn mỹ là người giúp cô xử lýthảo linh và ngân mỹ có lẽ đã rời đi từ sớm, với bộ dạng bầm dập thế kia, nếu ở lại chỉ sợ bị thầy thành phát hiện.

Mấy đứa còn lại không bị thương thì được cho về lớp, có gì hoàn mỹ sẽ báo cáo lại sau--------------------ánh nhật và hoàn mỹ đang ngồi dưới gốc cây bàng sau canteen.

Em đang cẩn thận băng bó lại vết thương cho cô.

Ánh nhật chẳng nói gì, chỉ đôi khi rụt tay lại vì nước muối rát buốt khi hoàn mỹ liếc nhẹ với vẻ khó chịu.

Cuối cùng, cô đành cắn răng chịu đựng, ngồi yên"lần sau đừng có lao ra như thế nữa.

Lỡ bị thương thật thì sao?"

- hoàn mỹ vừa xức thuốc đỏ vừa cằn nhằn"không sao đâu mà.

Thảo linh sẽ không làm hại tụi tao đâu.

Mày đừng lo"ánh nhật nhìn mu bàn tay đã được quấn băng trắng.

Rồi cô ngước mắt nhìn người đang cặm cụi dọn dẹp đồ sơ cứuhoàn mỹ chẳng nói thêm lời nào.

Sau khi thu dọn xong, cô liếc nhìn tay ánh nhật, rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô.

Không báo trước, hoàn mỹ chồm lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên má đối phương rồi toan đứng dậy"đi về thôi.

Nhớ xách cặp cho em đó"- cô nói như ra lệnh, giọng vẫn thản nhiênánh nhật sững người vì nụ hôn bất ngờ ấy.

Cô đưa tay sờ lên má, môi không ngừng tủm tỉm cười.

Vội xách cặp của hoàn mỹ lên vai, cô lon ton chạy theohôm nay, tuy buổi sáng xảy ra không ít biến cố, nhưng lúc này, được ở bên nhau, cùng đi về - đó là khoảng thời gian yên bình nhất với cả hai.

Trên đường đi, họ không ngừng trêu ghẹo, nô đùa như để bù lại cho những vết thương, cả trong lòng lẫn trên cơ thểtbc.------------------sau khi sửa đi sửa lại này chắc ổn nhất rồi và đừng nghiêm túc quá 😭🙏🏻tự thừa nhận văn phong mình cũng cờ ring dữ luôn =))) nên là viết vui thôi, nào end thì mình ẩnnhắc lại lần nữa fic này có những cái không lường trước được nên là cứ chuẩn bị mọi thứ trong đây là những cú lừa
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
46


lưu ý : trí tưởng tượng không thích có thể click đừng nghiêm túc ạ------------------phương lan tỉnh dậy, đôi mắt còn lờ mờ khi nhìn quanh khung cảnh xung quanh.

Một thoáng giật mình khiến em lập tức bật dậy, ánh mắt đảo qua từng chi tiết trong căn phòng rộng lớn và lạ lẫm...Không phải phòng của mìnhem đưa tay lên trán, cố gắng lục lại ký ức rời rạc còn sót lại.

Trong đầu là hình ảnh em và ngân mỹ cãi nhau căng thẳng, giận dỗi..rồi em bỏ đi.

Sau đó...sau đó là gì?

Ký ức bỗng mờ nhòe như một đoạn phim hỏngchỉ nhớ rằng tim mình đột ngột đau nhói - bệnh tim lại tái phát, và em ngất điem đưa tay chạm nhẹ vào ngực, nơi trái tim yếu ớt vẫn đập thoi thóp.

Đây là lần đầu tiên em sơ suất đến mức không chuẩn bị kịp thuốccũng may…chưa ai phát hiện raphương lan rời khỏi giường, đôi chân bước nhẹ quanh căn phòng như thể tìm kiếm câu trả lời.

Căn phòng rộng gần gấp đôi phòng khách nhà em, được bài trí tinh tế và sang trọng như một góc nhỏ trong cung điện.

Mắt em vô tình dừng lại ở khung hình đặt trên chiếc bàn đầu giườngmột bức ảnh cũ có đến sáu người đàn ông, tất cả đều trạc tuổi nhau.

Em nhìn kỹ...và chết lặng.

Trong đó có bố em và cả bố của Ngân Mỹ.

Nhưng điều khiến em ngỡ ngàng là: những người còn lại là ai?

Họ có mối liên hệ gì với bố em?

Và tại sao bức ảnh này lại ở trong một căn phòng rõ ràng là của con gái?đang ngẩn người suy nghĩ, cánh cửa phòng bỗng bật mở.

Em giật mình quay ngoắt lạitrước mặt phương lan là một ông lão lớn tuổi đang ngồi trên xe lăn, phía sau là hai vệ sĩ cao lớn mặc vest đen"cháu tỉnh rồi à?

Cảm thấy khá hơn chưa?"

- ông lão cất giọng hiền hòa, kèm theo nụ cười dịu dàng"dạ…cảm ơn ông đã đưa cháu về"- phương lan vội cúi đầu cảm ơnông chỉ mỉm cười, ánh mắt sâu lắng: "không phải ta đưa cháu về… là cháu gái ta đấy"“cháu gái?”

- phương lan thoáng ngỡ ngàng trong đầutừ cuối hành lang, một dáng người mảnh khảnh xuất hiện.

Cô bước chậm rãi, mỗi bước chân nhẹ tựa gió, như thể mang theo dư âm từ một khúc nhạc cổ.

Ánh nắng đầu chiều xuyên qua cửa kính, chiếu rọi lên mái tóc dài nâu nhạt mềm mại của cô.

Ánh mắt cô dừng lại nơi Phương Lan, cong nhẹ thành một nụ cười như không chạm tới môiPhương Lan chột dạ, vội vàng né ánh nhìn ấy đi nơi khác.

Cô gái ấy thấy vậy thì khẽ nhếch môi"chào bạn nhé.

Bạn thấy khỏe hơn chưa?"cô gái tiến lại gần, khiến Phương Lan theo bản năng lùi lại vài bước.

Em không thích bị ép sát, đặc biệt là khi đang ở một nơi xa lạ thế nàythấy em sắp chạm lưng vào cửa sổ, cô gái dừng lại.

Chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng:"mình là Diệp Anh.

Tối qua thấy bạn ngất ở ven đường, nên đưa về đây""ừm…

Tôi là Phương Lan.

Cảm ơn cậu đã giúp.

Còn bộ đồ này, tôi sẽ giặt rồi gửi lại sau"ánh mắt Phương Lan lướt nhìn bộ đồ trên người mình – không phải của em.

Rõ ràng tối qua ai đó đã thay đồ hộ.

Em cau mày, em vốn không thích bị người khác đụng vào người mình, ngoại trừ bác Khương – quản gia nhà em"không cần gấp vậy đâu, cứ thong thả trả cũng được"- diệp anh nhún vai nhẹ nhàng"...cũng được.

Giờ thì, tôi có thể về chưa?"

- giọng em hơi khô cứngem bước nhanh lại bàn, lấy điện thoại, định rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt.

Em biết, nếu còn chần chừ ở lại, kiểu gì bác Khương và lũ bạn cũng sẽ cuống cuồng lên mà đi tìm"David"giọng ông lão vang lên, trầm và đĩnh đạc.

Người vệ sĩ phía sau liền bước lên phía trước.

Phương Lan khựng lại, vô thức lùi về sau vài bước, ánh mắt phòng bị“tính làm gì nữa đây?”

- em nghi ngờ trong đầu"để David, vệ sĩ của ta đưa cháu về"thấy nét mặt em lộ rõ sự e dè, ông bật cười nhàn nhạt:"cháu tự về cũng được thôi… nhưng đây là vùng ngoại ô.

Muốn đi bộ về thành phố thì hơi xa, mà xe công cộng thì không mấy ai chạy qua đây đâu vắng lắm"“đù má…cho ở nhà giữa hai cái đồi chắc...”

- Phương Lan vừa nghĩ vừa siết môi, tự nhủ: ít ra có người đưa về cũng đỡ hơn mò mẫm một mình"được rồi…cháu cảm ơn"ông chỉ gật đầu, phất tay ra hiệu cho David.

Phương Lan đành bước theo vệ sĩ ấy rời khỏi dinh thựchiếc xe hơi đen tuyền chậm rãi lăn bánh qua cánh cổng lớn.

Ở tầng lầu trên, nơi căn phòng lúc nãy em từng nằm, Diệp Anh vẫn đứng bên cửa sổ dõi theo.

Ánh mắt cô lạnh mà sâu, môi khẽ nhếch lên như vì một ý niệm lạ thường"lần đầu tiên ta thấy cháu đưa một người về nhà, mà không phải chó hay mèo gì cả"- ông lão bật cười, mắt liếc nhìn cháu gái mình"cháu đem về là một con mèo nhỏ mà"- Diệp Anh cười nhạt, đôi tay khoanh trước ngực, dựa nhẹ vào khung cửa sổ."

John.

Giúp cháu điều tra về con mèo nhỏ đó"nghe vậy, ông khẽ chau màycòn Diệp Anh vẫn đứng đó, ánh nhìn xa xăm, khó đoán định.

Trong đầu cô, đoạn video từ camera ẩn trong phòng lặp lại, cảnh con mèo nhỏ ấy đứng sững trước khung ảnh cũvậy ra…con mèo này là con gái của một trong những người trong tấm ảnh ấymột nụ cười nhẹ lại nở trên môi côthú vị thật----------------------Phương Lan được đưa về tới nhàCô mở cửa bước vào, thân thể vẫn còn choáng váng sau nhiều giờ dầm mưa.

Lưng dựa vào cánh cửa, tay ôm lấy ngực - cơn đau âm ỉ vẫn không ngừng nhói lên.

Đã quá giờ uống thuốc, mà cô vẫn chưa kịp uống.

Lần này còn sống sót trở về, có lẽ...cũng gọi là may mắnBác Khương nghe tiếng động ngoài cửa thì từ trong bếp vội bước ra.

Trước mắt ông là một cô bé với gương mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, đang cố gắng giữ vững hơi thở nặng nề.

Ông hốt hoảng chạy đến, đỡ lấy Phương Lan rồi dìu cô ngồi xuống sofa"Lan...cháu đã đi đâu cả đêm thế hả?"

- bác Khương hỏi, giọng đầy lo lắng."kh-không sao đâu...bác…bác đưa cháu lên phòng với..."

- giọng cô yếu ớt, từng hơi thở như sắp đứt đoạn.

Sức em mà trụ được tới giờ này...quả thật là nhờ ý trờikhông nói thêm, bác Khương vội vàng đưa cô lên phòng.

Ông tìm thuốc hạ sốt, thuốc trợ tim, rồi ngay lập tức gọi bác sĩ riêng của gia đình tới kiểm tramột lúc sau, vị bác sĩ trung niên quen thuộc bước vào.

Ông bắt đầu làm những thao tác quen thuộc: đo nhiệt độ, kiểm tra nhịp tim, theo dõi các chỉ số quan trọng.

Sau khi cho Lan uống thuốc, cuối cùng cô cũng dần chìm vào giấc ngủcánh cửa phòng được khẽ khép lại nhẹ nhàng, để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa trẻ vừa qua một đêm bão giôngvị bác sĩ điều chỉnh gọng kính, nghiêm giọng:"lần này con bé thật sự may mắn.

Dầm mưa suốt đêm trong tình trạng bệnh tim thế này có thể dẫn đến nhiễm trùng, suy tim...thậm chí đe dọa đến tính mạng.

Lần sau bác nên chú ý, tuyệt đối đừng để con bé bị lạnh hay dầm mưa nữa"bác Khương chỉ biết lặng lẽ gật đầu, rồi tiễn vị bác sĩ thân quen ra về.

Người bác sĩ ấy, đã theo dõi sức khỏe của Lan từ khi còn nhỏ, do bố mẹ cô thường gọi ông tới khám định kỳ.

Ông hiểu rõ bệnh trạng của cô hơn ai hếtkhi trở lại phòng, bác Khương nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đưa tay lên trán Lan.

Cơn sốt đã dịu đi phần nào.

Ông nhìn em với ánh mắt dịu dàng - ánh mắt của một người cha đang ngắm nhìn đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn chìm trong giấc ngủ.

Nhưng trong mắt ông lại lặng lẽ chất chứa nỗi xót xavì sao một đứa trẻ như nó…lại phải lớn lên thiếu vắng tình thương từ cha mẹ?

Vì sao lại phải đơn độc trong căn nhà lạnh lẽo, thiêu thiếu cái gọi là mái ấm gia đình...?"cháu ổn..."

- giọng Lan thều thào vang lênbác Khương giật mình.

Ông vội vàng chùi nhanh hàng lệ vừa lặng lẽ lăn dài trên má"bác biết...nhưng sau này đừng khiến bác lo lắng như thế nữa, được không?"giọng bác ân cần, mang theo sự dịu dàng của một người lớn tuổi vừa trải qua một nỗi sợ suýt mất đi đứa trẻ thân yêu"vâng..."

- cô đáp khẽ, mắt vẫn nhắm nghiềntiếng chuông cửa bất ngờ vang lên từ tầng dưới.

Bác Khương khẽ chỉnh lại chăn cho Lan rồi vội vàng rời phòng.Phương Lan lúc này mới khẽ mở mắt, nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Khóe mắt cô cay xè, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống âm thầm, lặng lẽ như thể những dòng nước trong chiếc ly vừa tràn, rồi vỡ tan.

Khi ly đã bể, nước cũng chẳng thể giữ lại được nữacô biết bác Khương đang nghĩ gì...và cô cũng vậygia đình – hai từ ấy là điều khiến cô đau lòng nhấtnăm nào cũng vậy, bố mẹ đi công tác rồi bặt vô âm tín.

Đến một ngày, khi cô đủ lớn để hiểu, cô nhận ra: bố mẹ đã không còn trên đời này nữa.

Những lời hứa, những yêu thương...tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ của một niềm tin đã mục ruỗng từ lâuđôi khi, cô tự hỏi: Tại sao căn bệnh này không mang mình đi luôn?

Sao ông trời vẫn bắt mình phải sống, phải gắng gượng...?nhưng rồi, trong bóng tối mịt mùng đó, vẫn có ánh sáng nhỏ nhoi – là bác Khương, là những đứa bạn ngổ ngáo nhưng đầy tình cảm.

Những đứa chuyên gây sự với nhóm Hoàn Mỹ, suốt ngày đòi đánh nhau như mấy chị đại trong phim...Thế mà cũng chính tụi nó khiến thế giới của cô trở nên bớt trống rỗngLan khẽ bật cười, giữa hàng nước mắt.

Cô mệt.

Cô vẫn còn sốt nhẹ.

Và rồi, trong im lặng, cô lại chìm vào giấc ngủ một giấc ngủ yên bình, hiếm hoi giữa những ngày tháng giông gió-------------------Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần thứ hai.

Âm thanh đều đặn, không vội vã, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.

Bác Khương nhanh chóng bước xuống cầu thang, mở cánh cửa chínhÁnh đèn hiên nhà hắt lên gương mặt một cô gái trẻ.

Mái tóc dài được buộc gọn, khóe miệng có một vết máu đã khô, đôi má ửng đỏ vì cái lạnh thấm vào da thịt.

Ánh mắt cô khẽ dao động khi chạm vào ánh nhìn của bác Khương"cháu chào bác…Phương Lan có ở nhà không ạ?"

Bác Khương hơi bất ngờ, rồi giọng ông dịu xuống, chứa chút lo lắng:"Ngân Mỹ đấy à?

Vào nhà đi cháu"Ông vội nghiêng người nhường lối.

Ngân Mỹ bước vào, tay vẫn nắm chặt chiếc ô, ống quần ướt sũng vì sương đêm.

Cô bước chậm, như thể đang mang cả những nỗi nặng trĩu trong lòng theo từng bước chân"cháu bị thương à?"

- bác Khương lúc này mới nhìn kỹ, nhận ra những vết trầy xước trên mặt cô gái.

Vết tích còn mới, nhắc lại một trận ẩu đả không lâu trước đó.

Kể từ sau khi rời khỏi trường, Ngân Mỹ không sơ cứu, không nghĩ ngợi, chỉ một mực chạy đến đây"dạ…chỉ trầy nhẹ thôi ạ"- cô cố giấu đi mọi điều, bằng giọng nói trầm và ngắn gọn"Phương Lan về chưa bác?

Cháu…cháu có thể lên gặp Lan không?"

Cô nhìn về phía cầu thang, ánh mắt hơi thấp xuống.

Bác Khương trầm ngâm trong chốc lát, rồi gật đầu:"về rồi.

Con bé vừa ngủ.

Cả đêm qua nó không về, làm bác lo lắng lắm...May mà vừa được bác sĩ cho uống thuốc hạ sốt.

Giờ đang ngủ trên phòng"câu nói của ông khiến lòng Ngân Mỹ thắt lại.

Cả đêm qua…rốt cuộc em đã ở đâu?cô quay người định bước lên thì bác Khương nhẹ nhàng giữ tay lại"cháu không tính xử lý vết thương à?"

Ngân Mỹ thoáng khựng lại.

Cô vốn đã quá quen với những vết đau, đến mức nhiều khi chẳng còn để tâm.

Nhưng lần này…không giống những lần trước.

Lần này, có một người mà cô thật sự muốn trấn ansau khi được bác Khương giúp xử lý sơ qua vết thương, Ngân Mỹ mới bước lên cầu thang.

Từng bước chân rón rén, nhẹ như sợ làm động giấc ai đó.

Cánh cửa phòng khép hờ, ánh đèn ngủ dịu dàng hắt ra ngoài hành langcô đẩy cửa bước vàoPhương Lan nằm nghiêng trên giường, tóc rối xõa ra gối, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở tuy đều đặn nhưng trông vẫn còn mệt.

Đôi má hằn rõ vệt đỏ, dấu vết còn sót lại sau một cơn khóc dài.

Trông em nhỏ bé và mong manh hơn bao giờ hếtNgân Mỹ đứng lặng bên mép giường.

Tay cô siết chặt vạt áo khoác.

Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên.

Không hẳn là tội lỗi.

Không hoàn toàn là thương hại.

Mà là một nỗi dịu dàng, một điều gì đó mềm mại như sương, len lỏi vào tận sâu trong lòng ngựccô ngồi xuống, định đưa tay gạt sợi tóc rối trên trán Lan…nhưng lại rút về.

Bàn tay ấy từng học cách tự vệ, từng giương lên để xô đẩy, giờ lại trở nên lóng ngóng khi muốn chạm vào ai đó bằng sự nhẹ nhàng"tao xin lỗi…"

- cô thì thầm, khẽ như làn hơiánh mắt cô lướt qua khung ảnh đặt nơi đầu giường.

Cô vươn tay nhấc nó lên, một tấm hình gia đình ba người, ánh nắng rực rỡ, nụ cười tròn đầy.

Ở góc ảnh là một bé gái trong chiếc đầm xoè màu hồng đang cười rạng rỡ.

Ký ức ùa về – tám tuổi, lần đầu Lan sang nhà cô chơi.

Khi đó, cô từng chê cái váy hồng là “sến”…nhưng giờ, trong mắt Ngân Mỹ, nó lại dễ thương đến lạcô đứng ngắm bức ảnh thật lâu.

Rồi đặt lại khung ảnh, rời khỏi phòngxuống dưới nhà, cô tìm bác Khương, hỏi xem có cần giúp gì.

Trước khi trời sáng, cô cũng gọi về báo với bố mẹ rằng tối nay mình sẽ ở lại, chỉ một đêm thôi, để chắc chắn rằng…Phương Lan sẽ ổntbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
47


lyhan → mỹ mỹ

--------------------maiquinn → lyhan

------------hansara → lyhan

---------------miu lê → orange

---------------< group chat của orange >

tbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
48


< group chat của miu lê >

-----------------bên ngoài là tiếng mưa rơi lộp bộp, nghe vừa vui tai lại vừa se sắt bởi cái lạnh lẽo của màn đêm.

Dinh thự nằm cô lập giữa vùng đồi bao quanh là rừng thông rậm rạp.

Nơi ấy, ở ngoại ô thành phố, luôn mang theo một bầu không khí ảm đạm, lạnh sống lưngtrong một căn phòng của tòa dinh thự, ánh đèn vàng mờ hắt lên gương mặt của cô gái đang chăm chú nhìn vào tập tài liệu trên tay.

Bên cạnh cô là một tên vệ sĩ cao lớn, hai tay chắp lại trước ngực, đứng nghiêm trang"đây là những thông tin về cô gái chiều nay mà tiểu thư cần"- hắn nói, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng đều đều nhưng đầy cung kínhcô gái không đáp, chỉ khẽ nhếch mép cười khẩy khi lướt qua từng dòng.

Những tấm ảnh in ra, trong đó có gương mặt quen thuộc mà cô vừa ra tay cứu giúp vào tối qua“Phương Lan…”

- cô thì thầm cái tên ấy.

Một cái tên đẹp.

Thì ra là con gái của người đó.

Thú vị thậtđôi mắt cô chợt trở nên sắc lạnh khi ánh nhìn dừng lại ở bức ảnh chụp nhóm bạn trong buổi cắm trại năm ngoái.

Gương mặt em và cả đám bạn đều xuất hiện rõ ràng"quên nói với tiểu thư, cô bé này chơi chung nhóm với Ánh Nhật và Thảo Linh"- tên vệ sĩ bổ sung, rồi móc trong túi áo ra một bức ảnh khác đưa cho cô gái xembàn tay cầm ly rượu vang siết chặt, môi dưới run nhẹ.

Xoảng — chiếc ly thủy tinh bị ném thẳng xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh"không ngờ trái đất lại tròn đến như vậy"- cô ta lẩm bẩm, giọng đầy cay nghiệt.

"Ánh Nhật...Thảo Linh…nhóm tụi bây…Tao sẽ không để ai trong tụi bây sống sót khỏi trò chơi lần này"cô liếc mắt về phía tên vệ sĩ.

Hắn lập tức hiểu ý, cúi đầu cung kính:"tôi sẽ sắp xếp để tiểu thư vào học chung trường với bọn họ"dứt lời, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại một khoảng lặng lạnh băng phía sauCô - Diệp Anh, ngả người về phía sau ghế, mắt vẫn chăm chăm vào bức ảnh.

Một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý nở ra“trùng hợp làm sao…Con mèo nhỏ mà mình cứu lại vô tình dẫn đường đến cả đám bạn của nó nhanh đến thế”- cô nghĩ thầm"tao thật sự muốn xem phản ứng của tụi bây ra sao…khi phải hít chung bầu không khí với tao"tiếng mưa ngoài trời vẫn đều đặn rơi, như đệm nền cho tiếng rít nhẹ của điếu thuốc trong căn phòng tịch mịch.

Không ai biết: nơi này rồi sẽ đón nắng, hay giông tố nữaỞ một nơi khác, một người nào đó vừa nhận được tin nhắn từ Quỳnh Anh – một người bạn đang du học ở Canada

tbc.----------------đang tính ẩn fic...ý là trong ghi chú tui vẽ ra hai cốt truyện và giờ thấy đọc lại nó cứ ngồ ngộ nên tính ẩn fic này đi...ê ý là fic này tui kh tập trung cp chính tui tập trung toàn bộ mọi thứ xung quanh xoay quanh họ hết nên ai cũng có đất diễn🙏🏻
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
49


Phương Lan tỉnh dậy giữa đêmkhông còn tiếng sấm.

Không còn ánh chớpchỉ còn mùi đất ẩm lặng lẽ len qua khe cửa sổ khép hờ và tiếng nước nhỏ tí tách rơi xuống mái tôn ngoài hiên âm thanh sau cùng còn sót lại của cơn mưa vừa dứtem chớp mắt chậm rãimí mắt vẫn còn nặng trĩu, cổ họng khô rát, toàn thân ướt lạnh bởi mồ hôi đọng lại sau cơn sốt kéo dài.

Nhưng đầu óc đã bớt quay cuồng như thể vừa bước ra khỏi một giấc mộng dàithứ đầu tiên em thấy là ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ góc bàn học, dịu nhẹ như một bàn tay đặt lên tránrồi em quay đầuNgân Mỹ đang ngủ gục bên cạnh giường, đầu tì lên cánh tay, hơi thở phập phồng theo nhịp lồng ngực.

Gương mặt ấy trông mệt mỏi chắc là đã thức suốt từ chiều tới giờ.

Mái tóc hơi rối, lưng khom về phía trước như chưa từng cho phép bản thân rời đi, dù chỉ một látmột nửa chăn được kéo lên đắp cho em ngay ngắn và cẩn thận.

Bàn tay ấy...vẫn luôn tỉ mỉ như vậyký ức quay trở về rõ mồn một như một cảnh phim cũ quay chậmKhi ấy, Phương Lan mới sáu tuổi, được bố mẹ gửi sang nhà Ngân Mỹ ở nhờ một thời gian dài.

Họ phải đi thực hiện một dự án nghiên cứu ở nước ngoàiem vẫn nhớ rất rõ, lần đầu tiên đứng trước ngôi nhà cổ kính trang nghiêm, được bố Ngân Mỹ thiết kế theo phong cách châu Âu ở bên ngoài, bên trong lại mang đậm nét cổ điển Á Đônglúc ấy, em chỉ dám len lén đưa mắt nhìn xung quanh.

Đôi mắt có phần hoảng sợ, khẽ mím môi.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của bố"Lan ngoan nhé.

Bố mẹ chỉ đi công tác vài ngày thôi.

Xong việc sẽ về với con ngay"bố cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc em.

Giọng ông vẫn ấm áp như mọi ngàyem nghe vậy chỉ lặng lẽ mím môi.

Không đáp.

Đôi mắt đã bắt đầu ươn ướtlần đầu tiên trong đời, em phải rời xa bố mẹ đến ở nhà một người hoàn toàn xa lạcánh cửa bật mởmột người đàn ông trung niên bước ra, trạc tuổi bố.

Khuôn mặt phúc hậu, ông nhìn em bằng ánh mắt hiền từ, nở một nụ cười dịu dàng"chào hai bố con"- ông cất tiếng, giọng trầm và ấm"làm phiền cậu rồi"- bố khẽ gật đầu"gửi con bé ở đây vài hôm.

Nếu công việc suôn sẻ, vợ chồng tôi sẽ quay về sớm.

Còn nếu không...có lẽ phải nhờ cậu chăm sóc cháu một thời gian...có thể là vài tháng"em nép sát vào người bố, tay nắm lấy vạt áo ông mà không nói gìmọi thứ xung quanh đều xa lạ.

Chỉ có bàn tay bố là quen thuộcngười đàn ông chỉ gật đầu nhẹbố giao em lại cho ông.

Ông xoa nhẹ đầu em, mỉm cười ôn hoàrồi nhanh chóng chào tạm biệt và lên xe rời đichiếc xe hơi đen tuyền dáng sang trọng lăn bánh rời đitrước mắt em là cảnh chiếc xe cứ thế khuất dần.

Tay em vẫn ôm chặt con thỏ bông bố tặng hôm sinh nhậtngười đàn ông thấy em cứ đưa mắt nhìn theo, mắt đã ngấn nước, liền cúi xuống xoa nhẹ đầu em, giọng ôn tồn:"Lan ngoan nhé.

Bố mẹ cháu đi vài hôm rồi lại về"em nhìn ông, môi vẫn mím chặt.

Ông chỉ khẽ bật cười, rồi dịu dàng bế em lên, đưa vào nhà------------------người đàn ông ấy nhẹ nhàng bế em vào nhà, đặt em ngồi xuống ghế sofa, rồi cũng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnhÔng khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc em, đôi mắt dịu dàng nhìn em:"Lan ngồi đây ngoan nhé.

Chú đem đồ của cháu lên phòng con gái chú cất cho gọn.

Cháu sẽ ngủ chung với con bé cho đến khi bố cháu quay lại đón"Lan chỉ khẽ gật đầu, tay vẫn ôm chặt con thỏ bông.

Em vẫn nhát lắm đây đâu phải là nhà của mình, em cũng chẳng biết người đàn ông này sẽ đối xử với mình như thế nào nữathấy em gật đầu, ông chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu em một cái rồi đứng dậy, cầm balo lên lầu, bước về phía căn phòng nhỏ nằm ở góc trái cầu thangLan ngồi yên trên sofa, ánh mắt lặng lẽ quan sát khắp gian phòng.

Căn nhà được trang trí gọn gàng, ấm cúng.

Không cầu kỳ, không quá xa hoa, nhưng tinh tế đủ để nhận ra chủ nhân của nó có gu thẩm mỹ rất caomải ngắm nhìn xung quanh, em không hay biết người đàn ông ấy đã quay lại cùng cô con gái, cả hai đang đứng ngay phòng khách nơi em đang ngồiánh mắt em khẽ chuyển sang đứa trẻ đứng cạnh ông.

Có vẻ cũng trạc tuổi em"Ngân Mỹ, chào bạn đi con"ông dịu giọng bảo cô bé chủ động bắt chuyện, thay vì cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn ửng đỏ và đôi mắt sũng nước của em"chào"giọng Ngân Mỹ vang lên, không lạnh lùng nhưng cũng chẳng thân thiện gì"chào cái kiểu gì đấy?"giọng ông hơi gắt, khiến cô bé mím môi, liếc nhìn ông một cái.

Thấy vẻ mặt ông không hài lòng, nó đành sửa lại:"chào bạn, mình là Ngân Mỹ"Phương Lan nghe vậy thì lí nhí đáp lại:"ch-ào...chào ạ, tớ là Phương Lan"Ngân Mỹ chỉ khẽ gật đầu xem như đã nghe, đã biết tên, chứ trông chẳng có vẻ gì là quan tâm đến emngười đàn ông thở dài, dắt cô bé lại ngồi xuống sofa cạnh em, rồi căn dặn:"ngồi đây ngoan, chơi với Phương Lan và coi chừng con bé giúp bố.

Bố xuống bếp làm vài món, lát hai đứa xuống ăn cơm"nghe vậy, Ngân Mỹ chỉ gật đầu.

Khi ông xoay người rời đi, nó mới dám quay sang nhìn Phương Lan đang ngồi bên cạnhPhương Lan thấy người kia nhìn mình chằm chằm thì hơi nhích ra xa một chút, nhưng giọng của cô bé khiến em khựng lại:"ngồi yên đó.

Mày thử nhích thêm tí nữa xem, tao có đánh mày không?"

Phương Lan mím môi.

Lời đe dọa đó khiến em hoảng.

Từ nhỏ, em chỉ quanh quẩn trong nhà, được bố mẹ thuê gia sư về dạy học, chưa từng đến lớp, chưa từng gặp bạn bè.

Và giờ, lần đầu tiên gặp bạn, lại là một người khiến em thấy sợđôi mắt em bắt đầu ngân lệ"khóc cái gì?

Tao đã làm gì đâu?"

Ngân Mỹ cau mày, nhìn em như thể đang đánh giá: "sao con nhỏ này khóc hoài vậy..."

"t-ại...tại bạn đòi đánh mình..."

- giọng Phương Lan lí nhí, chỉ đủ hai đứa nghe"tại mày đến đây ở mà bố cứ bắt tao phải canh chừng.

Tao còn bao việc khác phải làm, hiểu chưa?"những lời nói đó khiến lòng em nặng trĩu.

Trong đầu em chỉ văng vẳng một suy nghĩ: "em muốn về nhà"em cảm thấy mình là gánh nặng trong chính ngôi nhà này nơi bạn ấy đang ở"x-xin...xin lỗi..."em thốt lên lời xin lỗi dù bản thân không hiểu mình sai ở đâu"nín đi.

Cho mày nè"Ngân Mỹ không buồn đáp lại, chỉ dúi vào tay em một cây kẹo mút rồi quay mặt đi, như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy raPhương Lan nhìn cây kẹo trong tay, rồi nhìn cô bé kia bằng ánh mắt khó hiểu.

Em thật chẳng biết người bạn này đang nghĩ gì nữasau đó, cả hai được bố gọi vào ăn cơm.

Không khí hôm ấy trôi qua nhẹ nhàng, êm ả chỉ trừ màn chào hỏi đầu tiên có hơi "kịch tính"------------------Quay về thực tạiPhương Lan ngồi bó gối trên giường, đầu tựa về phía Ngân Mỹ người đang ngủ gục bên cạnhchẳng rõ em đang nghĩ gì, mà nước mắt từ khóe mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi, làm không gian căn phòng như chùng xuống, tĩnh lặng và dao động hơn bao giờ hếtánh đèn ngủ hắt hiu phủ lên khuôn mặt ướt đẫm của em, tiếng khóc hòa vào đêm tối, trở thành âm thanh duy nhất vang vọng giữa khoảng lặngtư thế cuộn mình của em giống như một bào thai nhỏ bé đang kiếm tìm chút hơi ấm an toàn là hình ảnh của một tâm hồn đang rách nát, chịu đựng tổn thương sâu sắcNgân Mỹ giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động.

Đập vào mắt nó là hình ảnh của Phương Lan đang ngồi thu mình, tay ôm lấy bản thân, đôi vai khẽ run"Phương Lan..."

- nó khẽ gọi tên em, giọng trầm nhẹ đầy lo lắngđôi mắt em mở to, ngấn nước, trở nên dao động hơn bao giờ hết.

Nước mắt khiến tầm nhìn của em về phía người trước mặt trở nên nhòe điNgân Mỹ đưa tay định lau nước mắt cho em, nhưng cánh tay nó lập tức bị hất ratay chững lại giữa không trung, Ngân Mỹ khẽ cau mày.

Nó biết em vẫn đang giận.

Mím môi, nó cố gắng tìm lời để mở lời"tao xin lỗi...xin lỗi vì đã làm mày tổn thương..."giọng nó đều đều, nhưng mang theo sự bất an và ray rứt.

Nó khẽ nhìn em, người vẫn đang khóc lặng lẽ, y hệt như đứa bé năm nào nó từng gặp lần đầu tiên"lúc nào cũng khóc...

đúng là đồ mít ướt..."

- đó là điều Ngân Mỹ đã nghĩ suốt từ bé đến giờ, khi bên cạnh em"m-mày...đánh nhau hả?"

- em khẽ hỏi, giọng đứt quãng vì cổ họng vẫn khô rát sau giấc ngủ dàiNgân Mỹ khựng lại, ánh mắt chợt trở nên căng thẳng.

Khóe môi nó vẫn còn vết sưng đã được bác Khương bôi thuốc, tay chân thì được băng bó cẩn thận"không có...tao bị ngã thôi"nó tìm đại một lời nói dối, hy vọng em sẽ tin"tao xin lỗi...chuyện hôm đó...tao thật sự không muốn như vậy...vì vậy cho nên-"chưa kịp nói hết câu, nó cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào khóe môi mình.

Ngón tay em khẽ xoa lên vết thương còn chưa lànhđôi mắt Ngân Mỹ dịu lại.

Hình ảnh ấy làm nó nhớ về ký ức xưa, nơi nó từng bảo vệ em bằng tất cả những gì mình có---------------[Hồi tưởng]"hức...h-ức..."một đứa nhỏ đang ngồi thụp dưới gốc cây, ôm đầu khóc thút thítxung quanh là một đám con trai cùng lứa đang cười hả hê"sao mày lại khóc thế?"

"con nhỏ kia, bố mẹ bỏ mày rồi!"

"đúng đó, tại mày là đứa trẻ hư!"

"đồ con nhỏ mồ côi!"những lời cay nghiệt không ngừng vang lên, như mũi kim đâm vào tim em.

Chúng chế giễu vì em chẳng bao giờ có bố mẹ đến đón, cũng chẳng ai dự họp phụ huynh thay em cảmột đứa túm lấy tay em, kéo đứng dậy.

Một đứa khác nắm tóc em giật mạnh"đ-ừng...đừng mà..."

- em chỉ kịp van xin yếu ớt"a-aah!"tên nắm tóc em la lên.

Có ai đó vừa ném thẳng cục đá vào đầu nó"thằng nào chọi tao?!"

"tao"- giọng nói đó vang lên, dứt khoátNgân Mỹ bước tới.

Gương mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng"à...con nhỏ này.

Mày gan to nhỉ"tên đó lao tới, nhưng chưa kịp đụng vào thì nó đã bị đá trúng.

Trên tay Ngân Mỹ là một cục đá khác.

Nó đập thẳng vào đầu tên kiasau đó, nó giẫm chân lên mặt hắn, giọng đều đều:"một là mày xin lỗi bạn tao.

Hai là tao đập nát mặt mày.

Chọn đi, khi tao còn đang nhân từ""x-xin...xin lỗi..."

- tên đó lắp bắp, run rẩyNgân Mỹ túm đầu nó, kéo lại trước mặt em:"xin lỗi cho đàng hoàng vào""tụi tao...tụi tao xin lỗi mày""cút"ngay sau đó, cả bọn bỏ chạy.

Tên cầm đầu ức lắm, thầm nhủ sẽ méc bố mẹNgân Mỹ ném cục đá đi, quay lại ngồi xuống cạnh em.

Khẽ lau nước mắt cho em, nó nói:"nín đi.

Có tao ở đây rồi"đó là lần đầu tiên em coi Ngân Mỹ là người bạn thân thật sự---------------sau hôm đó, chuyện tới tai bố Ngân Mỹông là bác sĩ - nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, không chấp nhận việc con mình đánh bạn đến chảy máuNgân Mỹ bị đánh đòn.

Nhưng nó chỉ lí nhí xin lỗi...trong khi trong lòng nó biết, nó không sai.

Nó đang bảo vệ emtối đó, Phương Lan ngồi trên giường, mắt ươn ướt.

Khi Ngân Mỹ vừa bước vào phòng sau khi được mẹ xức thuốc, em đã ngước nhìn nónó thở dài: "lại khóc nữa rồi"nó bước tới, ngồi bên em, đưa tay lau nước mắt:"sao lại khóc?"em mím môi, lí nhí:"t-tại...tại tui mà bạn bị bố đánh..."

Ngân Mỹ ngạc nhiên.

Không ngờ em lại nghĩ như thếnó cười khẽ, rồi xoa đầu em:"không phải.

Đừng nghĩ vậy"Phương Lan thôi khóc, chỉ còn tiếng thút thít.

Em khẽ đưa tay chạm nhẹ lên má nó"lần sau đừng đánh nhau nữa...có được không?"câu nói nhẹ nhàng ấy, như một lời hứa"được rồi.

Hứa sẽ không đánh nhau nữa...Và không khiến Lan phải khóc vì tui nữa nhé"Ngân Mỹ xoa đầu emai cũng nghĩ đó là lời hứa trẻ con.

Nhưng đối với Ngân Mỹ, đó là cam kết

Còn với Phương Lan, đó là sự đảm bảo rằng sẽ không còn những vết thương khiến em đau lòng thêm một lần nào nữatbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
50


và giờ đây, hành động em dành cho nó vẫn y như lúc còn bébàn tay ấm áp chạm nhẹ vào khóe môi.

Ngón tay khẽ xoa lên vết thương chưa lànhđôi mắt nó chao đảo, nhìn người con gái đang khóc trước mặtnó mím môi, đưa tay lau những giọt nước đọng ở khóe mi em"đừng khóc nữa.

Tao không có đánh nhau.

Và tao xin lỗi...Tao vẫn muốn hai đứa làm bạn như hồi nhỏ, được không?"giọng Ngân Mỹ dịu dàng như sóng vỗ vềem không nói gì.

Chỉ choàng tay ôm chầm lấy nónó khựng người, mắt mở to kinh ngạc nhìn Phương Lan trong vòng tay mìnhbả vai nó ươn ướt nước mắt em thấm qua lớp áogiọng em run rẩy:"kh-không có giận mày...đừng bỏ rơi Lan...chỉ có mày với bác Khương là nhà thôi..."tiếng nấc nghẹn xen trong câu nói vụn vỡ,

nhưng từng chữ vẫn vang lên rõ ràng bên tai nóđôi mắt Ngân Mỹ khẽ dao động.

Những âm thanh ngày xưa như vọng lại bên tai, hình ảnh cũ ùa về...-----------------"cháu chào bác ạ"Ngân Mỹ cúi đầu lễ phép trước người đàn ông ngồi trên sofaông mỉm cười hiền hậu: "cháu là Ngân Mỹ phải không?"nó gật đầu: "dạ""lại đây ngồi với bác một chút"Ngân Mỹ rụt rè bước lại, rồi ngồi bên cạnh ông.

Ông xoa đầu nó, ánh mắt trìu mếnnó khẽ ngẩng lên, nhận ra ông trông rất giống bố mình lúc trẻ.

Thậm chí, còn có nét hiền hậu giống hơn"Phương Lan có làm phiền cháu gì không?"

- ông hỏinó thoáng nghĩ sẽ đùa: "con nhóc đó mít ướt dữ lắm"nhưng cuối cùng lại đáp:"không ạ...bạn Lan ngoan lắm"nụ cười ông dịu dàng hơn hẳnNgân Mỹ tròn mắt khoảnh khắc ấy, ông giống bố mình đến lạ thường"cảm ơn cháu, và bố mẹ cháu, đã chăm sóc Lan.

Từ nhỏ đến giờ, con bé chỉ có bác và bác gái làm bạn.

Giờ có cháu...bác thật sự vui"ông vẫn vuốt tóc nó, giọng chậm rãi"cháu thấy cô giáo bảo bạn Lan hay nghỉ học...có phải vì vậy mà bạn không có bạn chơi không bác?"câu hỏi khiến ông bật cười, giọng vẫn nhẹ:"không phải đâu cháu.

Lan sức khỏe yếu, phải ra vào bệnh viện nhiều.

Sau này bác mời bác sĩ riêng về theo dõi hằng tháng rồi"Ngân Mỹ tròn mắt ngạc nhiên.

Ra là vì thế, lúc nào trong cặp em cũng có thuốc"cháu rất quý bạn Lan...nên bác đừng kể cho bạn ấy biết nha..."nó níu vạt áo ông, giọng nhỏông gật đầu, ánh mắt hiền từrồi ông bỗng hỏi: "nếu một ngày nào đó, bác và bác gái phải đi xa mãi...cháu có thể ở bên cạnh Lan, làm người thân của con bé...được không?"

Ngân Mỹ chưa kịp hiểu hết, nhưng vẫn gật đầu.

Ông chỉ mỉm cười, rồi xoa đầu nó một lần nữa-------------lúc này, Phương Lan vẫn đang ôm chặt lấy Ngân Mỹ, nhưng đã thiếp đi từ lúc nào không haycó lẽ vì khóc quá nhiều, em kiệt sức.Ngân Mỹ vẫn ngồi yên, mắt nhìn vào hư không.

Một tay đỡ lấy em, tay còn lại khẽ nắm rồi lại buôngrồi chầm chậm...nó siết chặt vòng taykhẽ thì thầm: "tao xin lỗi...tao vẫn ở đây"nó nhắm mắt, ôm em vào lòng.

Như thể không muốn buông lơi thêm một lần nào nữa.

Như thể nếu lỡ tay, sẽ đánh mất cả thế giới của mình---------------sau khi để Phương Lan nằm xuống giường, Ngân Mỹ nhẹ nhàng đặt em nằm ngay ngắn lại, kéo chăn đắp lại cho emxong xuôi, nó xoay bước rời khỏi phòng, đi xuống lầu nói với bác Khương:"cháu đi dạo một chút rồi về ạ"bác Khương nghe vậy chỉ nhìn nó với ánh mắt hiền từ, khẽ dặn dò:"đi cẩn thận, về sớm nghe con"Ngân Mỹ lúc này mới để ý thật kỹ, tóc bác Khương đã bạc đi rất nhiềunó chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu "vâng ạ" rồi mở cửa rời đisau tiếng đóng cửa, bác Khương chỉ lặng lẽ thở dài, ngước mắt nhìn lên lầu nơi căn phòng nhỏ mà Phương Lan đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào------------------nó rời khỏi nhà Phương Lan, quyết định đi bộ loanh quanh để thư giãn đầu ócthật ra, nó đang cố trốn chạy một điều gì đó một điều không thể gọi tên và cũng không thể đối diệnxui làm sao, trời bắt đầu đổ những cơn mưa lất phất.

Không nặng hạt, nhưng âm thầm và dai dẳngNgân Mỹ nheo mắt nhìn mưa rơi, rồi nhìn ánh đèn đường vàng hắt hiu.

Giờ đây, không gian khu phố phủ đầy tĩnh lặng và tiếng mưa lách táchnó quyết định chạy vào công viên gần đó, chui vào một cái vòm trú mưa tạmnó khẽ thở dài, đúng là xui thậtngười nó bị ướt một chút, áo khoác lấm tấm nước, và nó vốn rất ghét cảm giác bị dính mưangồi xuống băng ghế, nó nhìn màn mưa tối nay.

Không quá lớn, không quá nhỏ.

Vừa đủ âm u, trì trệ và cứ như thế, mãi không dứt---------------"bộ mày tính ngồi đây một mình hoài hả?"

Ngân Mỹ giật mình, ngước lên.

Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa tiếng mưangười đứng trước mặt nó không ai khác - Khương Hoàn Mỹtay cầm một chiếc ô, và trên tay còn xách theo một túi đồ nhỏ chắc là mới đi siêu thị về.

Cũng hợp lý thôi, đường này gần nhà nàng màNgân Mỹ không biết Hoàn Mỹ đã đứng đó từ khi nào.

Từ lúc chạy vào vòm trú, nó chẳng để ý gì xung quanh cho đến khi giọng nói ấy vang lênkhông chờ Ngân Mỹ trả lời, Hoàn Mỹ liền ngồi xuống bên cạnh, rút trong túi áo khoác vài tờ khăn giấy đưa cho nónó không rõ mình ngồi đây bao lâu, nhưng trên mặt lấm tấm vài giọt nước.

Áo khoác thì ướt một mảng lớn bên tay phải"cảm ơn..."

- giọng nó thều thào, tay nhận lấy khănHoàn Mỹ là người mở lời trước:"mày ngồi đây...là vì chuyện giữa mày với Phương Lan, đúng không?"

Ngân Mỹ dừng mọi động tác, quay sang nhìn nàng thật lâu rồi lại quay đi, khẽ thở dài, gật đầu"mày với Lan là bạn từ nhỏ đúng không?"nó chau mày nhìn Hoàn Mỹ, khá bất ngờ sao nàng lại biết?"

đừng nhìn tao kiểu đó"- Hoàn Mỹ mỉm cười: "tao đoán thôi.

Mà đoán đúng phải không?"

Ngân Mỹ chỉ biết gật đầucái kiểu dễ thương vô thức của Hoàn Mỹ khiến nó chẳng biết phải làm gì ngoài việc thừa nhận"Ừ, tao với Phương Lan là bạn từ nhỏ.

Ở đâu có Phương Lan, là có tao.

Hồi nhỏ, mỗi lần bố mẹ nó đi công tác nước ngoài, nó thường được gửi qua nhà tao.

Sau này lớn hơn chút, bố mẹ nó không gửi nữa mà thuê riêng quản gia chăm sócRồi vào một tháng Mười Hai nọ...bố mẹ nó trở về từ Nga, không may gặp bão tuyết và mất mạng tại đó..."

Ngân Mỹ vừa kể, vừa cắn chặt môi để ngăn cảm xúc vỡ òaHoàn Mỹ ngồi bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lưng nó, như muốn nói: "ổn rồi, có tao ở đây"----------------"Lúc đó không ai biết họ mất cả.

Gia đình tao, nó, hay bác Khương - quản gia nhà nó không ai biếtMãi đến khi ba tao nhận được cuộc gọi từ trụ sở nơi hai bác làm việc, họ mới báo là đã tìm thấy xác hai người dưới lớp tuyết dày...cùng một số người khác nữa"nó dừng lại, hít sâu"Sau đó, ba mẹ tao đưa tao qua ở cùng nó vài hôm.

Trong thời gian đó, ba mẹ tao đã lo hậu sự cho hai bác rồi mới đón tao vềTháng Tư là sinh nhật nó.

Hồi đó, nó luôn đón sinh nhật một mình, không có ba mẹ bên cạnh.

Ba mẹ tao rất thương nó, nên năm nào cũng ở cạnh nó dịp đóRồi tới một ngày, tao thắc mắc tại sao Phương Lan không nhận được cuộc gọi nào từ ba mẹ cả.

Tao hỏi, và mẹ tao chỉ im lặng nhìn ba.

Ba tao lúc đó đang đọc báo, nghe vậy mới bỏ tờ báo xuống rồi nói:'Hai bác ấy mất được ba tháng rồi'"--------------------câu nói như tiếng sét đánh ngang tai Ngân Mỹ lúc bé.

Vì trước đó không lâu, nó vẫn còn gặp và trò chuyện với bố Phương Lancả ngày hôm đó, không khí trong nhà trĩu nặngnó cũng không biết phải làm gì, chỉ biết lần đầu trong đời mình khóc cho một người không phải người thânvì hai bác rất quý nó, và nó cũng xem họ như người thânlần cuối cùng nó nói chuyện với ba Phương Lan, ông từng hỏi:"nếu một ngày nào đó, bác và bác gái phải đi xa mãi... cháu có thể ở bên cạnh Lan, làm người thân của con bé...được không?"giờ thì nó hiểu, thì ra đó là lời dặn dò cuối cùng của bácnhưng...một người nhân hậu như bác lại ra đi đột ngột như vậy.

Vậy còn Phương Lan, rồi sẽ ra sao?tbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
51


Ngân Mỹ im lặngmột sự im lặng kéo dài...như thể những lời vừa rồi đã vét cạn hết can đảm còn sót lại trong lòng nóbên cạnh, Hoàn Mỹ vẫn ngồi đó, không vội nói gìnàng lặng lẽ nhìn những giọt mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.

Tay vẫn khẽ chà nhẹ lên lưng Ngân Mỹ, như thể chỉ cần dừng lại một chút thôi...thì tất cả mọi thứ sẽ sụp đổgiọng Ngân Mỹ cuối cùng cũng cất lên, rất khẽ:"tao không nghĩ ngày hôm đó Phương Lan lại phản ứng như vậy...lúc đó trong lòng tao cũng khá hoảng.

Khi tao thấy Lan chạy đi mất, tao định chạy theo, nhưng..."

"nhưng ai đó trong lòng mày lại xuất hiện ở đó, nên mày không đuổi theo Lan"- Giọng Hoàn Mỹ vang lên, nhỏ và mềm như gió mưaNgân Mỹ mím môi, mắt vẫn nhìn xuống:"Ừ...Tao chỉ cảm thấy lúc đó...cả hai ai cũng quan trọng với tao hết, nên tao đã chững lại vài giây.

Cho tới khi bị Linh đánh thì tao mới biết là...tao luôn sai trong những quyết định của mình.

Khi tao nghe Phương Lan nói tao là người thân...cảm giác như tao không xứng đáng với điều đó"nó cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy tà áo khoác đã ướt nhẹpHoàn Mỹ nhìn khuôn mặt ấy buồn rượi rượi, pha chút lạnh, chút ướt, và rất nhiều tổn thương"mày không cần phải thấy mình đúng...hay sai"- nàng nói"mày chỉ cần là chính mày là một Ngân Mỹ luôn cố gắng hết sức vì người khác...kể cả khi chính mày đang rối bời"Ngân Mỹ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt rưng rưng dừng lại nơi ánh mắt của Hoàn Mỹlần đầu tiên trong suốt bao năm qua...nó thấy mình được thấu hiểu đến vậykhông cần phải nói thêm gì cả.

Không cần gồng mình mạnh mẽtrước giờ, nó luôn cố gồng lên, vì sự nghiêm khắc của bố cái sự dạy dỗ lạnh lùng, khắt khe, không bạn bè, không được chơi đùa như những đứa trẻ kháccho đến khi Phương Lan được gửi qua nhà nó...tự dưng, mọi thứ đổi khác.

Sự nghiêm khắc đó dịu đi.

Nó được có bạn.

Được làm điều mình thích.

Không còn những buổi học gò bó theo lịch bố sắplúc đó, nó vừa biết ơn sự xuất hiện của Phương Lan...vừa cảm thấy khó hiểu:"tại sao mình lại thấy cần phải trông chừng nhỏ này vậy?"

Hoàn Mỹ lên tiếng, kéo nó khỏi mớ suy nghĩ:"tao nghĩ bề ngoài mày có thể lạnh lùng như vậy, nhưng bên trong...mày rất quan tâm Phương Lan"Ngân Mỹ chỉ nhếch mép cười.

Đúng là...không thể giấu được Khương Hoàn Mỹ"vậy...mày cũng biết Ánh Nhật không hề ghét mày đúng không?"

Ngân Mỹ từ nãy giờ luôn cúi đầu giờ lại ngước lên nhìn nàng, ánh mắt có chút ngỡ ngàng"biết"- nó đáp"vậy nếu bây giờ tao nói ra một việc...thì mày sẽ giữ bí mật chứ?"

Hoàn Mỹ nghiêng đầu hỏiNgân Mỹ không hiểu lắm, nhưng vẫn khẽ gật đầu"tao và Ánh Nhật...từng giống như mày và Phương Lan.

Khác ở chỗ...bố Ánh Nhật là người gián tiếp gây ra cái chết của bố mẹ tao"Ngân Mỹ tròn mắtchuyện bố mẹ Hoàn Mỹ mất vì tai nạn giao thông thì nhóm bạn từng nghe nhắc đến, nhưng...cái tin vừa rồi như một cú tát vào lòng tin của nóHoàn Mỹ nhìn gương mặt sửng sốt của Ngân Mỹ, chỉ nhẹ nhàng cười:"bất ngờ lắm đúng không?"

"nh...nhưng...mày biết mà, con Nhật đâu có làm gì sai đâu?"

Ngân Mỹ hơi lo lắng.

Hoàn Mỹ gật đầu, ánh mắt vẫn bình thản:"tao biết.

Ánh Nhật vô tội.

Nhưng mày biết không...tao và Ánh Nhật từng quen nhau.

Còn tại sao bây giờ lại như vậy, mày có đoán được không?"

Ngân Mỹ lắc đầuhai từ “quen nhau” vang lên như tiếng còi xe vang dội trong tai.

Nó bất động vài giây-----------------[Hồi tưởng]"bác... xin lỗi"- giọng bác Vũ trầm và khẽ, đôi tay đẩy chiếc hộp vuông về phía emHoàn Mỹ ngồi đối diện, cầm lấy chiếc hộp với ánh mắt đầy nghi ngại"đây là quà của bố cháu...nhờ bác gửi lại.

Và một lần nữa, bác xin lỗi"nghe vậy, lòng em nhói lênnhìn người đàn ông trước mặt người luôn mang dáng vẻ đàng hoàng ấy, giờ đây lại cúi đầu xin lỗi em mà chẳng cần biết lý do em có tha thứ hay không"chính bác...là người đã nhờ luật sư làm trắng án cho người gây tai nạn...khiến bố mẹ cháu mất.

Và cũng chính bác...là người gián tiếp khiến cháu trở thành trẻ mồ côi"giọng bác Vũ run lên.

Ông cúi gằm mặt, không dám nhìn emcòn em bàn tay run rẩy siết chặt chiếc hộp...nước mắt trực tràoem ước gì...tai mình điếc đi.

Để không phải nghe thấy điều vừa rồingười mà em từng quý mến - bố của Ánh Nhật lại chính là người gián tiếp cướp đi mái ấm của embiến em thành đứa trẻ không nhà, không chốn nương thânsau ngày gặp hôm đó...em đã về nhà, nhắn tin cho Ánh Nhật chỉ để nói lời chia tayEm rời đi.

Chuyển trường.

Nhưng trớ trêu thay...lên cấp ba, em lại gặp lại Ánh Nhật.

Học cùng trường với côem đã nói lời chia tay, nhưng lòng thì vẫn vậy.

Vẫn yêu.

Vẫn day dứtnhưng không thể nào đối diện nổi...khi người ở cạnh mình là con của người khiến bố mẹ mình mất-----------------Ngân Mỹ cũng không biết phải làm gì lúc này.

Làm sao nó có thể xen vào chuyện riêng tư giữa Ánh Nhật và Hoàn Mỹ được chứ?Hoàn Mỹ chỉ nhìn nó rồi mỉm cười:"được rồi, mau về đi.

Trễ lắm rồi đó"Ngân Mỹ nghe vậy thì ngớ người cũng gần mười một giờ rồi còn gì"để tao đưa mày về"- nó lên tiếng đề nghịHoàn Mỹ lập tức lắc đầu từ chối: "không cần đâu.

Có người đến đón tao rồi"Ngân Mỹ khẽ khựng lại.

Từ nãy giờ rõ ràng chỉ có hai đứa nói chuyện với nhau.

Em đâu có gọi hay nhắn cho ai đâutheo linh cảm, Ngân Mỹ xoay người nhìn về phía lối ra công viên và rồi nó thấy Ánh Nhật đang đi lại gần, chậm rãi dưới ánh đèn vòm mờ nhòenó tròn mắt nhìn người con gái ấy, rồi quay sang nhìn Hoàn Mỹ, ánh mắt đầy bất ngờHoàn Mỹ chỉ khẽ cười, đứng dậy rời đi.

Khi ngang qua, em thì thầm:"nhớ giữ bí mật nhé.

Mau về với Phương Lan đi kìa"Ngân Mỹ chỉ biết đứng lặng nhìn theo bóng hai người họ khuất dần sau những tán cây mưa ướtnó thấy được ánh mắt Ánh Nhật dành cho Hoàn Mỹ không phải là tình yêu kiểu lời nói "anh yêu em", mà là một dạng che chở sâu sắc, như thể trong em, chỉ Hoàn Mỹ mới là nơi an toàn để gửi gắmchỉ khi bóng hai người ấy mất hẳn, nó mới rời khỏi công viên, lặng lẽ quay về---------------------đêm ấy, trên đường về, Hoàn Mỹ và Ánh Nhật bước đi bên nhau nhưng cả hai vẫn im lặng.

Không ai nói lời nàoÁnh Nhật chẳng rõ Hoàn Mỹ đang nghĩ gì.

Trong lòng cô chỉ muốn biết...lý do của cuộc chia tay ấy.

Tại sao em lại trở nên xa cách như vậy?nhưng có một cảm giác nào đó mách bảo...nếu cô hỏi, em sẽ lại biến mất một lần nữavà thế là cô im lặngHoàn Mỹ bước chậm rãi bên cạnh, đôi mắt vẫn đôi lần len lén liếc nhìn người bên cạnh.

Em chẳng biết phải làm sao với cảm xúc hỗn loạn của mình và cả quá khứ từng ấm áp ấy"không tính nói gì với em à?"

- em lên tiếng, phá tan bầu không khí lặng lẽ phủ lấy cả đoạn đường dài phía trướcÁnh Nhật thoáng giật mình, nhưng vẫn chẳng biết phải nói gì, chỉ cúi đầu im lặngthấy vậy, Hoàn Mỹ khẽ thở dài, rồi nhẹ giọng:"nếu một ngày nào đó, em có lỡ làm điều gì khiến bạn căm ghét em...thì em nghĩ, điều đó cũng-"chưa kịp nói hết, cái ôm bất ngờ của Ánh Nhật khiến em mở to mắtmột bên vai áo em bắt đầu ướtÁnh Nhật...đang khóccô hiểu những lời Hoàn Mỹ vừa nói.

Và trong tim cô lúc này, nỗi đau trào lên như lửa - ngọn lửa đang thiêu rụi những tờ giấy trắng cô từng cẩn trọng ghi chép tình yêu dành cho người mình thươngnhưng rồi...cô lại phải đốt hết chúng, vì người ấy đã rời khỏi thế giới nàyHoàn Mỹ giống như một tờ giấy trắng ấy.

Một tờ giấy cô trân quý hết lòng.

Nhưng rồi lại biến mất khỏi cuộc đời cô một cách tàn nhẫncô nhớ cái ngày ấy, ngày cô vô tình phát hiện mọi chuyện-----------Hôm đó, Ánh Nhật sang thư phòng lấy sách.

Khi tiến lại bàn làm việc, cô thấy có nhiều giấy tờ và vài tờ báo cũ về một vụ tai nạn.> "Hai ô tô va chạm.

Một trong hai do người đàn ông say rượu, đi sai làn, tông mạnh vào xe của một cặp vợ chồng trẻ.

Cả hai bị thương nặng và không qua khỏi khi đưa đi cấp cứu."cô nheo mắt nhìn thật lâu.

Đây...chẳng phải là vụ tai nạn cướp đi bố mẹ của Hoàn Mỹ sao?trên bàn còn có nhiều tài liệu liên quan khiến cô không khỏi tò mò.

Rồi như bị thôi thúc, cô ngồi xuống ghế, gõ máy tính của bốMật khẩu.

ID.

Tệp ẩnsau hàng loạt lần thử, cuối cùng...cô cũng vào đượcvà rồi...cô đọc được tất cảnhững cuộc giao dịch.

Những đoạn tin nhắn giữa bố cô và người tài xế gây ra vụ tai nạn chết người ấytim cô như ngừng đậpTại sao?

Chỉ vì mục đích riêng...mà bố sẵn sàng hủy hoại cả một gia đình sao?đúng lúc đó-"con đang làm gì ở đây vậy hả?!"tiếng bố vang lên khiến cô giật mình.

Quay ra, cô thấy ông đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng và đầy giận dữ"c-con..."cô lắp bắp, nhưng trong lòng lại chỉ có một câu hỏi duy nhất"tại sao bố lại làm như vậy?"bố cô cau mày.

Ông biết.

Ông biết con gái mình đã đọc hết mọi thứ rồikhông nói lời nào, ông bước nhanh lại, kéo cô đứng dậy, lôi khỏi phòng.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra ngoài.

Cánh cửa đóng sập lại.

Khóacô đứng đờ ra trước cánh cửachỉ nhớ...nét mặt bố lúc ấy.

Hình như có chút lo âu?hình như hôm nay, ông nói ông đi gặp một người nào đó...cô đứng thẫn thờ một lúc, rồi cũng quay về phòngbên trong thư phòng, bố cô chỉ biết ngồi lặng.

Lúc sau, ông lấy ra một khung hình trong ngăn tủ, tay khẽ vuốt lên mặt kính.

Khẽ thì thầm:"xin lỗi..."

------------quay về hiện tạiÁnh Nhật ôm em thật chặt.

Vai áo em đã ướtem biết người kia đang khócem khẽ đưa tay, vuốt nhẹ lưng người con gái mình từng yêu.

Rồi em cũng ôm lạiÁnh Nhật cảm nhận được cái ôm ấy.

Cô siết chặt hơn.

Nước mắt rơi lã chã.

Nỗi đau này...cô đã mang một mình, rất lâu, rất nhiều năm.

Chỉ chờ em trở về - vỗ vềHoàn Mỹ không nói gì cả.

Chỉ ôm, và lặng lẽ cảm nhận người kia đang vỡ òa trong vòng tay mìnhcó lẽ, có quá nhiều điều họ không thể nói cùng nhaunhưng sâu thẳm - họ biết:

người kia chính là nơi bình yên duy nhất giữa tất cả những tan vỡTình yêu...có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhoi

Và cũng có thể kết thúc bởi những điều vụn vỡ nhấtkhông ai muốn rời xa người mình yêu cả.

Trừ khi có một điều gì đó, vượt khỏi cả lời nóiVới Hoàn Mỹ và Ánh Nhật không phải vì hết yêu

Mà vì em quá yếu đuối để nói ra điều ấy

Cho nên, em chọn cách rời đi,

Bỏ lại một mình người ấy, cô đơn

Trong chính tình yêu của cả haitbc.---------------------nói chút về cốt truyện này:mình xây dựng với việc kh phải là tình yêu học đường kh mà còn có chút xích mích từ hai lớp chuyên đối nhau của những khoá trướcthêm vào đó là vấn đề riêng của những người lớn với nhau, tạo ra nhiều mạch liên quan đến con của họngoài ra trong đây cũng có chút về phạm tội, giết người, buôn bán chất cấm đồ đó 🙂))nói chung là trong fic này nhân vật nào cũng có đất diễn từ bé đến lớn hết, tại mình kh muốn bỏ sót ai cảcảm ơn mọi người đã ghé qua đọc, mình bất ngờ vì cái fic này được nhiều người đọc...hơi lo lắng trong lòng tại mình tay ngang.

Nhưng mình vẫn muốn gửi lời cảm ơn ạ.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
54


Thảo Linh cũng chẳng hiểu vì sao giờ này mình lại lang thang ngoài đường.

Gần mười hai giờ đêm rồiThực ra ban đầu nó chỉ đói bụng, định ghé cửa hàng tiện lợi tìm chút gì lót dạVậy mà, chẳng hiểu sao, đôi chân lại rẽ vào một con ngõ khác…và dừng trước một căn nhà bỏ hoangKhông đèn.

Tối thuiXung quanh những căn nhà khác đều sáng, duy chỉ căn này chìm trong bóng tốiNó mang một màu u buồn, trầm uấtÍt ai biết, trước đây nơi này từng là mái ấm hạnh phúc của một gia đình ba ngườiCho đến cái ngày mưa tầm tã ấy…Mọi thứ thay đổi.

Hạnh phúc tan vỡ, nhường chỗ cho bóng tối và mùi máuMột người đàn ông nằm bất tỉnh trên sàn, trước bụng cắm một nhát đâm bằng miểng chai rượuÁnh mắt Thảo Linh bàng hoàng.

Đôi tay nó run rẩy, vẫn còn nắm mảnh chai rỉ máu nhỏ xuống sàn, tách…tách…Nó hoảng hốt, buông mảnh chai, ôm mặt khóc nức nở.

Mẹ nó lao tới, ôm chầm lấy con gái"C…con…con không cố ý…"

- nó run rẩy, nước mắt chan hòa"Ừ, mẹ biết.

Ông ta đánh mẹ con mình.

Con không sai.

Ngoan, nín đi…"

- giọng mẹ dịu lại, bàn tay vuốt nhẹ lưng nó, cố xoa dịu cơn hoảng loạn------------Một tiếng trước đó…Hai mẹ con vẫn ngồi đợi bố về ăn cơm tối.

Sau vụ bê bối với bạn bè khiến công ty phá sản, ông ta lao vào rượu chè, ngày nào cũng say xỉnMỗi lần về nhà, ông ta lại đánh đập mẹ và nóChưa bao giờ thiếu những lời sỉ nhục: mẹ là "con đàn bà vô dụng", còn nó chỉ là "đứa con gái thừa thãi"Tối hôm đó, ông ta lại về trong cơn say.

Chưa kịp cởi giày, ông đã lôi mẹ ra đánhThảo Linh nhào tới, đẩy mạnh ông ta ra:"Bố không được đánh mẹ!"

- nó hét, mặc kệ cơn giận dữ đang bừng bừng"Mày và con đàn bà đó biết cái gì!"

- ông ta gầm lên, hơi rượu nồng nặcTrong cơn tức giận, ông vung chai rượu về phía hai mẹ con.

Thảo Linh ôm chặt mẹ, chai rơi vỡ xoảng trên nềnÔng ta túm tóc, tát mạnh.

Nó ngã dúi dụi lên đống mảnh chaiTrong cơn hoảng loạn, tay nó chộp lấy một mảnh…và rồi…Ông ta ngã xuống.

Máu loangNó bật khóc nấc, mẹ ôm chặt lấy nóVài giờ sau, cảnh sát tớiMẹ bị đưa vào tù.

Nó được chú đem về nuôi, nhưng từ đó sống trong nỗi lo cho mẹRồi một ngày, tin dữ: mẹ mất trong tù vì bệnhChú chẳng nói nhiều, chỉ đưa cho nó chút tiền, bảo "đi đâu thì đi"Không nhà, không mẹ, nó rơi vào trống rỗngNơi từng gọi là mái ấm giờ chỉ còn là bóng tối, trở thành vết sẹo in sâu trong lòng-----------------Tiếng mưa tách tách rơi trên mái hiên.

Thảo Linh ngước nhìn căn nhà cũ, thở dàiNước mưa rơi trên mặt, nó kéo mũ trùm đầu, quay người bỏ điDù còn luyến tiếc, nó biết mình phải sống.

Phải mạnh mẽ vì chính mình và vì mẹ-----------Cuối cùng, nó cũng đến cửa hàng tiện lợiĐẩy cửa bước vào, ngang qua quầy thuốc lá, nó tiện tay lấy một bao.

Đang chọn đồ uống, một giọng quen vang lên:"Ủa, Thảo Linh?"

Nó quay sang.

Hansara.

Trên tay em là giỏ đầy đồ gia dụng"Chào cậu"- Thảo Linh kéo mũ xuống, mỉm cười"Cậu đi mua đồ trễ vậy?"

- Hansara vừa bỏ chai nước vào giỏ vừa hỏi"Ừa, mình hơi đói tí"Nó lấy chai soju từ tủ trên, đóng lại.

Hansara mỉm cười:"Vậy mình ra quầy tính tiền chung nhé"Thảo Linh gật đầu, tiện tay lấy thêm một hũ mì và vài món ăn kèmSau khi thanh toán, cả hai chọn bàn gần cửaNgoài trời, một giờ sáng, đường vắng.

Ánh đèn xe thỉnh thoảng quét qua.

Trong lúc đợi Thảo Linh nấu mì, Hansara lặng lẽ nhìn ra đườngKhi nó trở lại, trên tay còn có thêm một miếng bánh mousse, nó đẩy nhẹ sang cho em"Thấy cậu mua nhiều đồ chắc đem về, nên mình mua chút bánh cho cậu"- giọng nó hơi lúng túng"Cảm ơn Linh nhé"- Hansara cười, ánh mắt dịu lại"Không…thật ra là Linh cảm ơn Sara vì đã…"

- nó ngập ngừngHansara hiểu ý, đặt tay xoa nhẹ mu bàn tay nó:"Mình hiểu mà.

Đừng căng thẳng"Nó mỉm cười.

Cảm giác này…quen thuộc.

Giống như đã từng gặp ở đâu đó--------Ngày ấy, năm lớp 10…Cơn mưa đêm trút xuống.

Nó ngồi co ro trong hẻm, ướt sũng, người đầy vết thương sau một trận đánh nhauBao thuốc đã gần hết, nó châm điếu cuối, rít một hơi, mắt nhìn vô địnhTiếng bước chân vang lên.

Một cô gái cầm ô, tay xách túi đồ nhỏ, thở hổn hển dừng trước mặtCô cúi xuống, nghiêng ô che cho nó, lấy khăn tay lau máu ở khóe môi"Chị bị sao vậy ạ?"

- vừa hỏi, cô vừa tìm băng cá nhân trong túi"Cô biết gì, mau đi đi"- nó gắt, không thích ai chạm vàoCô chẳng đáp, chỉ lặng lẽ dán băng lên vết thương.

Rồi, bất ngờ, cô giật điếu thuốc từ tay nó, ném sang một bên:"Đừng hút thuốc, không tốt đâu.

Chị ăn kẹo này nhé.

Em về đây, chị giữ ô đi"Một viên kẹo hồng được đặt vào tay nó, cùng chiếc ô.

Ngẩng lên, cô gái đã đội mưa chạy đi mấtKhoảnh khắc đó, một ngọn lửa nhỏ len vào tim nó.

Hình ảnh ấy theo nó mãi đến tận bây giờ----------Hansara nghe xong, im lặng, khóe môi mỉm cười"Để Linh đưa Sara về nhé?"

- nó ngỏ ýEm gật đầuCả hai đi trên con đường nhỏ.

Không ai nói gì, nhưng không khí yên bình đến lạTrước cổng nhà màu xám, Hansara dừng lại:"Tới nhà mình rồi.

Cảm ơn Linh nhiều nhé""Vậy Linh về đây"- nó mỉm cười"Về cẩn thận nhé"Hansara đứng nhìn cho đến khi bóng nó khuất hẳn mới khẽ cườiĐúng vậy…Em chính là ánh sáng ngày đó.

Người đã kéo Thảo Linh khỏi vực thẳm, và suốt bao năm qua, vẫn âm thầm dõi theo"Cuối cùng Linh cũng nhớ rồi"- Hansara mỉm cười bước vào nhà, lòng nhẹ nhõmNgoài kia, mưa không dừng.

Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày mới--------------hansara → thảo linh

tbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
55


Buổi sáng hôm đó, căn tin trường chỉ lác đác vài học sinh ngồi ăn sáng; số khác thì vừa ăn vừa vội vã đi về lớp"Mua gì bây giờ?"

- Phương Lan đứng bên cạnh, hỏi Ngân Mỹ trong khi cả hai đang nhìn chằm chằm vào đống kem nằm gọn trong tủ kính trước mặtCả hai vẫn phân vân: nên ăn kem, hay mua bánh để mang lên lớp ăn vụng trong mấy tiết học tới"Theo tao, mua gì đó ăn vụng được rồi.

Mày vẫn chưa khoẻ mà bày đặt ăn kem"Lại nữa…Ngân Mỹ lúc nào cũng càm ràm, nghe cứ như một bà mẹ đang mắng đứa con nhỏPhương Lan chỉ biết im lặng, tiện tay lấy vài bịch bánh cùng hai chai nước suối"Ôi Lan yêu dấu!"

Cả hai đang tính tiền thì nghe một giọng nhão nhẹt vang lên đoán chắc là Thảo Linh.

Y như rằng, Thảo Linh thậtNó vòng tay qua cổ Phương Lan, kéo em ra một chiếc bàn gần đó ngồi nói chuyện.

Ngân Mỹ thấy vậy cũng đi theo và ngồi xuống cạnh Lan"Khoẻ chưa?"

- Thảo Linh hỏi"Đỡ nhiều rồi.

Còn mày?

Có sức mẻ chỗ nào nữa không?"

- Phương Lan lại giở tính trêu chọc"Còn sống nhăn răng đây này"- Thảo Linh nói, vừa chỉ khắp người tạo vài đường “pose” cho đẹp"Ồ, ghê quá ha"Một giọng nói khác vang lên từ phía sau.

Cả ba quay lại thì thấy Thanh Thảo đang đi cùng Diễm Hằng"Quy định trường là không được hẹn hò đó nha"- Ngân Mỹ trêu chọc"Hồi nào tụi tui là một cặp đôi yêu nhau trong lành"- Thanh Thảo chống nạnh phản bác.

Diễm Hằng đứng cạnh chỉ khẽ vỗ vai chị, rồi kéo chị ngồi xuống ghếChưa đầy năm phút sau, lại xuất hiện Hoàng Duyên, Bảo Ngọc, Thảo My và Phương Ly.

Nhìn nguyên nhóm kéo nhau tới chẳng khác nào đoàn “đi đòi nợ thuê”.

Mà rõ nhất là nhỏ cầm đầu Phương Ly với cặp kính râm đen, trông quyền lực hẳn"Ê, mấy đứa kia.

Đi mua cho tụi tao mấy chai nước coi"Đó, biết ngay mà Phương Ly lại bắt đầu “đóng vai phản diện ác” kiểu con nhà giàu học bá"Bạn nói xem, sao mình phải mua cho bạn?"

-Ngân Mỹ cũng nhanh chóng đáp trả, không quên kèm theo chút biểu cảm mỉa maiCả đám phá lên cười.

Rồi nhóm Phương Ly kéo thêm bàn, ghế ngồi chung với nhóm Thảo Linh.

Một lúc sau, lại thấy nhóm Phương Mỹ Chi đi tới, tay xách nách mang đủ thứ chắc mua đồ chuẩn bị cho lễ hội sắp tới"Mua gì nhiều thế?"

- Thảo My hỏi"Mua đồ cho lễ hội đó"Mỹ Chi chỉ vào đống đồ mà Phương Thảo và Diệu Huyền đang ômCả đám gật gù, rồi kéo nhóm Mỹ Chi ngồi chung.

Dù gì cũng chưa tới giờ lên lớp.

Có vào thì cũng chỉ là giờ tự học mấy thầy cô giờ này đang bận chuẩn bị lễ hội và thi học sinh giỏi"Còn thiếu ai nữa nhỉ?"

- Hoàng Duyên lia mắt một vòng"Ánh Nhật với Hoàn Mỹ"- Bảo Ngọc đáp, tay vừa bóc bánh vừa nhai nhồm nhoàmỪ đúng, bình thường hai đứa này đi sớm lắm.

Hôm nay gần trễ giờ mà vẫn chưa thấy.

Hay là lên lớp trước rồi?"

Vừa nhắc là thấy rồi kìa"- Ánh Sáng chỉ về phía hai người đang đi kè kè với nhau, tiến lại gần"Ồ, wow.

Nay đi chung đồ nữa"- Hiền Mai tỏ vẻ bất ngờ, dù chuyện này cũng chẳng lạ"Hèn chi hồi nãy qua kiếm ngoại không thấy"- Hansara nhanh chóng hùa theo"Hai bây chọn ăn đập à?"

- Hoàn Mỹ giơ nắm đấm dọa Hansara và Hiền MaiÁnh Nhật đứng cạnh khẽ cười, rồi kéo Hoàn Mỹ sang ngồi bên.

Giờ thì đủ đông rồi vừa lớp Sinh, vừa lớp Toán.

Nói ghét nhau vậy chứ khi tụ lại thì ồn ào như mười mấy cái chợ hợp lại"Chiều nay bắt đầu học nhóm nhé"- Ánh Nhật nói"Ai bận thì tới trễ chút thôi, đừng có cúp đấy"- Hoàn Mỹ nhắc"Đang nói mày đó, Mai"- Phương Thảo huých vai bạn"Ui, tao cúp bao giờ.

Có con Huyền là hay cúp nè"- Hiền Mai chỉ sang Diệu Huyền"Ê nè má, tao cúp là vì môn đó chán thôi.

Môn nào vui tao vẫn đi đầy đủ"- Diệu Huyền phản bác"Ứ ừ ư"- Hiền Mai trề môi"Có hai đứa mà ồn ào"- Phương Lan lắc đầu, nghe chúng nói chuyện mà nhức cả đầu"Bạn khoẻ rồi à, fen?"

- Phương Thảo hỏi"Không, sắp die tới nơi rồi"- Phương Lan đáp, không quên khịa lại"Đó, đó.

Nữa đi, quánh nhau lật luôn mấy cái bàn này"- Phương Ly gõ nhẹ tay xuống bànHai đứa Phương Thảo và Phương Lan lập tức quay mặt chỗ khác, giả bộ giận.

Cả đám chỉ biết lắc đầu ngao ngánNgồi thêm một lúc, tiếng trống vang lên.

Cả nhóm cùng nhau lên lớp, hẹn nhau chiều một giờ gặp ở quán cà phê để ôn bài thi---------Giờ sinh hoạt lớp của cô Bích PhươngChuông reo báo vào lớp.

Cô Bích Phương hôm nay trông có vẻ vui lạ thường.

Không biết do cô vừa lên “chiến tướng” trong game hay sáng nay được ai đó tặng hoa nữa.

Ai mà biết được"Các em trật tự"Tiếng thước gõ nhẹ trên bàn vang lên.

Cả lớp vốn đang ồn ào như cái chợ, giờ ngồi ngay ngắn lại.

Nét mặt cô Phương nghiêm nghị, kiểu như sắp phát cho mỗi đứa mười bài toán phải giải trong vòng hai mươi phút"Sắp tới trường sẽ tổ chức thi học sinh giỏi.

Lớp mình và lớp của cô Bảo Anh được chọn đại diện.

Sau kỳ thi sẽ là lễ hội hoa xuân hằng năm.

Vậy nên lớp mình cũng cần tham gia một số hoạt động và văn nghệ nhé"Nghe tới “lễ hội hoa xuân”, cả lớp bắt đầu xôn xao hẳn.

Đây vốn là sự kiện ai cũng mong chờ vừa có trò chơi ngoài trời, vừa có ẩm thực, tối thì còn được xem pháo hoa nữa"Vậy lớp mình đăng ký gì đây?"

- cô Phương cười tươi, hào hứng nhìn đám học trò"Em hát một bài nha cô!"

- Hải xung phong ngay"Thôi đi ông tướng, ai nghe ông hát"- Phương Lan vội chen ngang"Ê, sao nỡ nói bạn vậy.

Bạn khóc bây giờ đó"- Thảo My giả vờ nghiêm túc, khều vai LanHải chống nạnh, rút cây dũa móng ra chỉ chỉ, nói giọng bóng lộn:"Ờ hé, mấy cưng cười đi.

Chứ chụy hát còn ngọt hơn mấy cưng nữa đó!"

Cái điệu bộ ẻo lả của Hải khiến cả lớp ôm bụng cười, đến nhóm của Ánh Nhật ngồi dưới cũng cười ngặt nghẽo"Thôi, sân khấu là của chị đó"- Thảo Linh chắp tay cúi đầu, ra dáng “dâng” sân khấu cho HảiKhông khí trong lớp náo nhiệt hẳn.

Cô Phương ngồi trên bàn giáo viên, vừa nhìn vừa khúc khích cười"Cô ơi, lễ hội có trò nào giải toán không ạ?"

- Thùy Dương bất ngờ hỏi"Ủa, để làm gì em?"

- cô Phương ngạc nhiên"Dạ…cho bạn Thảo tham gia.

Chứ bạn quậy quá, em sợ bữa đó mọi người phàn nàn"Thanh Thảo đang ngồi hí hoáy viết cái gì đó, nghe xong liền ngẩng mặt:"Ủa alo?

Gì vậy cha nội?

Ai quậy đâu!"

Thùy Dương chưa kịp trả lời thì đã hạ thêm cú đòn chí mạng:"Không, tao sợ chiều cao với đôi giày 15cm của mày, lỡ đi lung tung làm người ta…buồn trong lòng"Cả lớp “ồ” lên, một số đứa ôm ngực giả vờ đau khổ, có đứa còn lấy chai thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt:"Trời ơi, nhắc tới thôi mà thấy cay mắt luôn rồi nè""Quỷ cái!"

- Thanh Thảo đập bàn nhìn Thùy Dương đang cười hả hê, tay còn high-five với Phương LanCô Phương phải gõ thước xuống bàn lần nữa:"Rồi rồi, thôi đủ rồi mấy đứa.

Tí cô phát giấy đăng ký.

Ai muốn tham gia trò gì thì ghi vào"Ánh Nhật gật gù, cẩn thận ghi chép lại"Cô ơi, nay cho nghỉ sớm không?"

- Hùng hỏi, giọng hí hửngCả lớp ngước nhìn cô chờ hy vọngCô Phương nhoẻn miệng cười.

Mà cái cười đó, cả lớp chỉ cần thấy thôi là biết sắp có biến"Tất nhiên là…không rồi.

Mình kiểm tra nhỏ thôi.

Lấy giấy ra nào, mấy cục vàng của cô"Cả lớp đồng loạt: "Trời ơi!"

Mặc kệ tiếng rên rỉ, cô quay lên bảng viết đề.

Lại thêm một tiết sinh hoạt chẳng bao giờ yên ổn.

Không giải toán thì cũng kiểm tra, đó là “truyền thống” của lớp này rồi---Trong khi đó, lớp bên cạnh của cô Bảo Anh cũng rộn ràng không kém.

Cô vừa phổ biến chuyện thi học sinh giỏi, vừa bàn bạc hoạt động cho lễ hội xuân"Ê, mày nghĩ năm nay có trò gì mới không?"

- Diễm Hằng chống cằm, quay sang hỏi Hoàn Mỹ"Không biết nữa…Tao cũng chưa chắc tham gia đâu"- Hoàn Mỹ ngó ra cửa sổ, ánh mắt xa xămDiễm Hằng thở nhẹ, thôi không hỏi thêm.

Cô hiểu bạn mình vốn sống trong thế giới riêng, khó mà chen vào được"Cô ơi, hay lớp mình diễn kịch chung với lớp toán đi ạ!"

- Thùy Linh đột ngột đề xuất."

Gì đó?"

- Hiền Mai há hốc"Tao thấy lớp trưởng lớp mình hợp vai với lớp trưởng bên toán ghê á"- Thùy Linh vừa nói vừa nháy mắt với Hansara"Ác dữ thần…"

- Hansara thì thầm, Hiền Mai gật đầu lia lịaDiệu Huyền nghe vậy liền la lên: "Thôi né tao ra khỏi mấy cái vở kịch gài bẫy tình cảm của mày nghen, nhỏ quỷ!"

Thùy Linh làm mặt vô tội, giơ ngón cái: "Hihi, không biết nữa"Cô Bảo Anh nhìn cả đám nhốn nháo, bật cười rồi gật đầu:

"Nghe cũng hay.

Được, để cô trao đổi thêm với cô Phương"Cả nhóm bạn quay phắt sang nhìn Thùy Linh: "Trời đất ơi, mày cố tình thiệt hả!"

Nhỏ cúi mặt, giả bộ hối lỗi nhưng trong mắt thì lấp lánh ánh tinh nghịch---Tan học, học sinh ùa ra về.

Nhưng nhóm bạn thân của Ánh Nhật và Hoàn Mỹ hẹn nhau ở quán cà phê.

Còn chưa đầy một tuần nữa là thi học sinh giỏi, ôn tập cho xong thì mới yên tâm mà chơi lễ hội xuân đượctbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
57


t

bc.muốn nói sao lâu ra thì mình đọc lại mấy cái bản thảo kh hiểu sao lúc đầu thấy đúng ý mình đang đi nhưng đọc lại thấy lạ quá nên ngưng.

Với mình phân vân nên up nữa hay là ngưng up fic này luôn nên mới lâu ra vì mình phải sửa đi sửa lại cho hợp lí.

Đôi lúc sửa giữa chừng thì bí xong lại muốn ẩn fic này đi °^°nên chắc vài bữa nữa fic này mốc nữa đó =))) vì mình chưa biết làm sao nữa.

Tới đâu hay tới đó vậy
 
Back
Top Bottom