Lãng Mạn [ exsh ] || chuyên toán & chuyên sinh

[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
22


tbc.----------

lên nốt chap này, tui đuối rồi hẹn gặp lại ở chuyến đi rình của lớp toán dành cho muội + vô tình gặp gỡ của lớp sinh dành cho bé lamoon nhé
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
27


miu lê update:

tbc.-------------------Bài khiến mình khóc nhiều và chạm tới mình là Không Đau Nữa Rồi cái cảm giác mà những vết thương cũ không bao giờ lành lại được mà nó cứ chai sạn mãi mãi chả thể xoá nhoà đi được..!!
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
29


cuối tuần cũng đã đến – khoảng thời gian mà cả đám được nghỉ ngơi, nạp thêm năng lượng sau một tuần học hành cật lực.

Như đã bàn trước đó, hôm nay tụi nó sẽ cùng nhau ghé thăm một buổi triển lãm đồ cổ, nơi còn trưng bày cả một số bức tranh độc đáoai nấy trong nhóm của Hoàn Mỹ đều háo hức, riêng Diễm Hằng thì đã có hẹn với “ai kia” từ trước nên không đi cùng tụi bạncòn đám bạn của chị thì khác.

Vì kèo bida bị huỷ phút chót, lại thêm màn mưu mô dụ dỗ đầy tính toán của Ngân Mỹ, thế là cả nhóm bị kéo theo đi rình coi Thanh Thảo có tỏ tình ai kia thành công hay không.

Một kế hoạch đầy tính “theo dõi cấp độ nhẹ”cả lớp Toán lẫn lớp Sinh hôm nay đều mang tâm trạng vui vẻ, nôn nao chờ đến chiều, nào ai biết được rằng phía trước đang có một điều bất ngờ chờ đón họ...---dù hẹn đúng 5h30 mới tới đón bạn nhỏ, nhưng Hồ Võ Thanh Thảo vì nôn nóng đã đến sớm hơn – mới 5h20 mà chị đã ngồi ngay ngắn trên băng ghế đá trước nhà Diễm Hằng rồi.

Không nhắn tin hối, cũng chẳng gọi điện, chỉ ngồi chờ – như thể chờ cả thế giới của mình xuất hiệnThanh Thảo vừa mở điện thoại thì thấy đã đúng 5h30, liền đứng dậy bước tới nhấn chuông cửa"em ra liềnnnnn~"- từ trong nhà vọng ra giọng nói ngọt như mía lùi khiến người đang đứng ngoài như muốn xỉu ngang vì tim bị đánh trúng chí mạngcánh cửa mở ra, và người con gái dịu dàng như một đóa hoa sớm mai xuất hiện.

Diễm Hằng hôm nay diện một chiếc váy hồng nhạt mềm mại như sương, chất vải voan lụa nhẹ như thở, khẽ đung đưa theo từng nhịp gió.

Chiếc nơ nhỏ xinh ở eo tôn lên dáng người thanh thoát.

Ánh nắng phản chiếu lên tà váy khiến em như đang tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng, khiến Thanh Thảo ngơ ngẩn – hoàn toàn không kịp phòng bịngay khoảnh khắc ấy, chị quay phắt đi, tay bịt miệng, gương mặt đỏ bừng, trong đầu chỉ còn một câu tua đi tua lại như cái đĩa bị kẹt: “trời ơi, em ấy dễ thương quá đi mất!”

Diễm Hằng thấy chị quay lưng thì bĩu môi.

Em xoay qua xoay lại, nhìn mình rồi nhíu mày – bộ váy này không đẹp sao?

Mình bỏ tiền mua mà không được khen tiếng nào luôn á...hụt hẫng dễ sợ"chị muộii bị sao dọ?" – em hỏi"hôm nay em xấu lắm hả?

Sao chị không thèm nhìn bé?"

- Diễm Hằng tiếp tục trách yêu, môi chu ra như sắp khóc tới nơi"aaaa...không có mà..."

- chị vội quay lại nhìn em, giọng lắp bắp thấy thương"vậy sao vừa thấy em lại quay mặt đi?"

"t-tại...chị..."

"hả?"

- đôi mắt long lanh nhìn chị chằm chằm"tại...em đẹp quá nên chị ngại..."

Thanh Thảo càng nói càng nhỏ giọng, nói xong rồi chỉ muốn độn thổ luôn tại chỗ.

Tim đập như đánh trống.

Nếu lúc đó có ai tới hỏi tên, chắc chị cũng không trả lời nổi..."vậy mình đi nha" – Diễm Hằng nhẹ nhàng cười, nắm tay chị kéo đi.

Không kéo chắc còn đứng đó đến tối mấtbị kéo bất ngờ, Thanh Thảo giật mình.

Chị nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp lạ kỳ.

Để rồi, chị lặng lẽ đan tay lại, cùng em bước đi, nhẹ nhàng đung đưa theo điệu hát líu lo của em như một đôi chim nhỏ mùa xuân---trong khi đôi bạn trẻ đang trên đường tới triển lãm, thì hội bạn “tổ điều tra bí mật” của Thanh Thảo đã có mặt từ lúc nào rồi"ê mày ơi, có chắc tụi nó hẹn hò ở đây không?"

- Phương Lan vừa lia mắt vừa lom lom tìm hình bóng quen thuộc"chắc mà, con Thảo còn bảo là đi triển lãm đồ cổ nữa cơ"- Ngân Mỹ gằn giọng"cầu trời khấn Phật cho con hôm nay không đụng tụi lớp Sinh, đặc biệt là..."

- Thảo Linh chắp tay khấn tứ phương"gì vậy trời?"

- Ánh Nhật nhăn mặt"làm như tụi lớp Sinh cũng rình mình vậy""ai biết đâu, lỡ bọn nó cũng ở đây sao nhất là..."

- Thảo Linh đang nói thì chợt khựng lại."bồ cũ hả?"

- người bên cạnh nhếch mép trêu"biết rồi thì im đi""ê ê tụi bây, con Thảo với con Hằng kìa!"

- Thảo My la lênngay lập tức, cả đám bu quanh, đứa níu vai đứa nắm tay kéo áo Thảo My như thể sắp...xông pha ra chiến trận"TRỜI ƠI!

BỎ TAO RA!!" – Thảo My vùng vẫy giữa bầy “quỷ nhỏ”"con Thảo đâu?"

- Phương Ly hỏi, giọng điềm đạm"nó vô trong rồi.

Mấy bây làm như đi bắt cướp á""xin lỗi nha, tại tay tụi tao hơi giãn xíu""thôi đi vô, né tao ra coi!"

- Thảo My chỉ từng đứa, hậm hực đi trước---ở bên trong, triển lãm không chỉ trưng bày các hiện vật cổ mà còn có những gian hàng nhỏ bán đồ thủ công rất xinh xắn.

Huyền, Chi và Ánh Sáng thì nhún nhảy cầm thử từng món, trong khi Châu Bùi, Phương Thảo, Hiền Mai, Hansara và “nàng” đi phía sau chẳng khác gì mấy “bà mẹ trẻ” trông tụi nhỏđang dạo quanh thì Hiền Mai chợt reo lên:"ê bây, đằng kia có phải Diễm Hằng không?"tất cả quay lại nhìn theo hướng cô chỉ – một gian hàng nhỏ gần mấy bức tượng bán thân, nơi một bà cụ đang bán vòng tay thủ côngDiễm Hằng và Thanh Thảo đang đứng cạnh nhau, Diễm Hằng mải mê xem vòng, còn Thanh Thảo thì lặng yên nhìn em như thể cả triển lãm hôm nay chỉ có một mình em toả sángbà cụ cười hiền từ:"hai cháu muốn mua vòng do bà tự làm không?"

"dạ tụi cháu đang lựa ạ"- Diễm Hằng lễ phép đápbà cụ nhìn sang chị, rồi bỗng hỏi:"con bé là bạn gái của cháu à?"

Diễm Hằng quay sang nhìn chị – đôi mắt lấp lánh mong đợi.

Chị sẽ trả lời sao đây?

Là bạn gái…hay chỉ là bạn?ở một góc khác, đám bạn nín thở rình coi, thì thầm:"trời ơi, nói là bạn đời đi con của mẹ!"

"nó mà nói được, tao chuyển khoản mày 500 luôn!"

"cá kèo!"

- Thảo Linh gật đầu với Ngân Mỹchị đứng đó, môi mím chặt, gương mặt như sắp bốc khói vì đỏ lựng.

Bà cụ định nói gì đó thì chị vội chen vào:"dạ...là bạn gái cháu.

Bà có cặp vòng nào đẹp không ạ?

Bán cho tụi cháu một cặp nha!"

Thanh Thảo nói một lèo, mặt đỏ tới mang tai.

Diễm Hằng nghe xong thì hai má cũng ửng hồng, đôi mắt cong cong như cườibà cụ chỉ mỉm cười, mắt ánh lên vẻ trìu mến.bên này, Ngân Mỹ cười khoái chí, lắc vai Thảo Linh:"tao thắng rồi nha!

Chuyển khoản đi!"

"eo, tao tưởng con nhỏ đó bị khờ""khờ đâu, khôn lắm đó má!"

- Phương Lan lắc đầuCặp đôi gà bông sau khi mua được vòng cặp liền tay trong tay đi tiếp những bước chân nhẹ nhàng nhưng đong đầy cảm xúctbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
30


vừa thấy hai bạn trẻ đi khỏi, đám của cô cũng nhanh chóng đi theo.

Nhưng chưa kịp gì thì đã bị tụi bên nàng điểm mặt tại chỗ – ngay cái sạp vòng của bà cụ lúc nãy mà hai bạn vừa mới mua vòng"bọn bây làm gì ở đây?"

- Diệu Huyền chẳng kiêng dè, chỉ thẳng mặt đám cô mà nói"ê ê nha bạn, bình tĩnh đi""đúng rồi má, đây là nơi công cộng chứ không phải sân trường đâu""đỏ tay xuống giùm, không là tụi tao bụp cho bây giờ"Đám của cô cũng chẳng phải dạng vừa.

Xưa giờ hai lớp Toán – Sinh đã có hiềm khích, giờ lại thêm chuyện lớp trưởng hai lớp là Ánh Nhật với Hoàn Mỹ cũng...ghét nhau nữa.

Cứ như cá gặp nước, gặp là đấu, cãi tới cùng"đúng rồi chị Huyền, bình tĩnh đi, có gì thì từ từ nói"- Ánh Sáng thấy tình hình căng như dây đàn, liền lên tiếng hòa giải"con bé nói đúng đấy""bà không thấy ở đây đông người hả?

Mà chỉ thẳng mặt tụi tôi luôn?"

Phương Lan thấy xung quanh nhiều người bắt đầu ngoái nhìn thì nhanh tay quơ cái tay đang chỉ của Diệu Huyền xuống"chứ bọn bây làm gì ở đây?"

"bộ mắt mày bị đui sao không thấy, tụi tao đi xem triển lãm""xuống căn bậc ba, căn bậc bốn với mấy cái hằng đẳng thức còn chưa xong mà cũng đòi xem triển lãm?

Hài ghê"lớp Sinh giỏi nói móc, còn lớp Toán thì lại không mạnh các môn năng khiếu.

Giờ mà đi xem triển lãm thì khác gì mấy đứa lưu bang lên phố xin thầy đồ dạy học?"

ê mày nói gì đấy?"

"điếc hả?

Không nghe à?"

Diệu Huyền với Phương Lan cứ thế mà cãi, Thảo My và Thảo Linh phải kéo Phương Lan qua một bên.

Bên kia thì Mỹ Chi với Hansara giữ Diệu Huyền lại, còn Hiền Mai thì phải bịt miệng nhỏ lại kẻo lại nói mấy câu...không có kiêng dè gì ai"ủa, con Thảo với bé Hằng đi đâu rồi?"

- Phương Ly nãy giờ ngó nghiêng ngó dọc, không thấy bóng dáng một cao một thấp đâu cả"tại mày đó mà bạn tụi tao đi mất!"

"ê, đừng có đổ thừa à!"

- Diệu Huyền chả hiểu chuyện gì, tự dưng bị đổ oan nên lập tức phản bác"vậy là tụi bây ở đây chỉ để rình bạn tên Thảo gì đó thôi hả"- lúc này, Hoàn Mỹ mới lên tiếng hỏiÁnh Nhật nãy giờ không nói gì, ngoài tiếng Phương Lan cãi nhau với Diệu Huyền thì ánh mắt vẫn đặt lên người nàng từ đầu tới cuối.

Ai ngờ hành động đó bị Thảo Linh thấy hết"ừ, tại nó bảo sẽ tỏ tình con Hằng lớp tụi bây""đúng rồi, nên tụi tao mới theo xem""nghe tốt lành dữ ha?"

- Phương Thảo liếc một cái khinh bỉ"tin tao bụp mày không, con cá voi kia?"

"ngon thì bá vào mà múc"Phương Thảo cũng chẳng kiêng dè gì Thảo Linh, dù con nhỏ có là bồ cũ của Hiền Mai đi chăng nữa"mấy cháu ơi, nếu có quánh nhau thì ra chỗ khác được không?"

- bà cụ bán vòng nhìn cảnh căng thẳng trước sạp mình nãy giờ, nhăn mặt nhắc"dạ tụi cháu xin lỗi bà nhiều ạ"- cả đám đồng loạt cúi gập đầu xin lỗingay sau đó, tụi nó rút khỏi chỗ đó, kéo nhau ra gần toilet để...nói chuyện.

Chỗ đó vắng, không ai lui tới nhiều"là con Thảo lớp mày thích con Hằng lớp tụi tao thật hả?"

- Phương Thảo hơi bất ngờ hỏi lại để chắc mình không nghe nhầmVũ Thảo My, Phương Lan, Thùy Dương, Thảo Linh...đồng loạt chống nạnh nhìn Phương Thảo – người vừa thốt ra câu hỏi mang tính “mở đầu đại chiến”"không má, Thảo thích tao đó, được chưa?"

- Thùy Dương thốt ra khiến cả bọn xung quanh khựng lạiVũ Thảo My với Thảo Linh không nhịn được bật cười.

Phương Thảo thì...mắt cầu cứu đám bạn"bộ tụi bây không nghiêm túc nổi chút nào hả?"

"ê nghiêm túc đó!

Bạn mày hỏi câu nghe khờ muốn xỉu""tao không biết thì tao hỏi!"cãi tiếp"vậy có ổn không?"

- Hoàng Duyên thì thầm với Ngân Mỹ đang đứng gần"bình thường thôi.

Miệng tụi nó lớn chứ ai động tay chân với ai đâu"- Ngân Mỹ trấn an"thế giờ thay vì đứng đây cãi, sao không chia nhau đi kiếm hai đứa kia?"

- Ánh Nhật ngán tới tận cổ, chen ngang"ừ, vậy đi!"

- cả đám đồng thanhPhương Lan chia người: "Thảo Linh với Hiền Mai, Hansara đi chung ha!"

"Vãi l...con nhỏ này!"

- Thảo Linh đơ mặt khi bị kéo vào combo bất đắc dĩ"cũng được.

Mai à, cậu thấy sao?"

- Hansara quay sang hỏi Hiền MaiMai nheo mắt nhìn Linh rồi nhìn Hansara đang cười toe, đáp: "Ừm""Ánh Nhật đi với Hoàn Mỹ.

Hoàng Duyên, Ngân Mỹ, Bảo Châu qua nhóm tao với Thảo My, Phương Ly, Thùy Dương.

Còn mấy đứa kia...tụi bây tự chia!"

đám nàng chỉ biết cười méo mặt.

Ghét thì ghét, nhưng cũng muốn biết cái kết của màn tỏ tình thế nào---khoảng lặng nhẹ cho mấy cặp đôi đang có cơ hội riêng tư..."eo, tụi mày ác ghê á""đúng đó, để Thảo Linh kẹp giữa hai người, sướng muốn xỉu"Phương Lan đắc ý, chỉ có Bảo Châu là chưa hiểu gì.

Phương Ly đặt tay lên vai em: "đừng cố hiểu chi cho mệt"Bên Thảo Linh, Hiền Mai và Hansara...bầu không khí căng như dây đàn.

Ghép đi chung với...bồ cũ.

Đỉnh của bất tiện"Mai, cái này đẹp nè!"

- Hansara kéo tay Mai lại xemMai bất ngờ nhưng mỉm cười.

Thảo Linh đi đằng sau, mắt trở nên u sầu.

Sau chia tay, Hiền Mai thay đổi nhiều quá.

Người ấy từng ở cạnh cô, từng là của cô.

Nhưng giờ, chỉ là người cũ có nhiều kỷ niệm---Hoàng Duyên tặng Ngân Mỹ một chiếc vòng bạc nhỏ xinh.

Ngân Mỹ ngượng chín mặt, Hoàng Duyên chỉ mỉm cười---Ánh Nhật – Hoàn Mỹ đi chung.

Một người im thì người kia cũng...câm nín"mày muốn mua gì thì mua""ai cần mày nhắc, tao tự biết"dẫu vậy, thấy nàng móc tiền quá lâu, cô giật trả dùm với lý do: "chướng mắt"---ở công viên:Thanh Thảo kéo Diễm Hằng đi chơi bắn súng giành gấu bông"chị Muộii biết chơi không ạ?"

- Diễm Hằng ngơ ngác hỏi"ơ sao gọi chị vậy?

Tất nhiên là biết rồi!"

- Thanh Thảo véo nhẹ má emchơi trật lất cả 10 phát.

Ngồi thụp xuống ôm đầu, mặt bí xị.

Diễm Hằng kéo tay chị, áp má, cười dịu dàng:"hông sao đâu mà.

Thanh Thảo của em là giỏi nhất"chú chủ sạp thấy cảnh tình cảm quá, tặng luôn một bé gấu bông hồng---

cả hai lựa được một chiếc ghế đá cũng không xa lắm, chỉ cách chỗ lúc nãy chơi bắn súng chừng 5km thôi.

Em và chị liền ngồi xuống, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Bầu không khí lúc này chỉ toàn sự tĩnh lặng, gió thổi nhẹ nhàng, những chiếc lá trên cành khẽ đung đưa theo gióThanh Thảo thì nhìn xa xăm đâu đó, trong đầu không biết nên nói gì với em bây giờ.

Nếu bây giờ tỏ tình thì em có đồng ý không?

Hay là em chỉ muốn làm chị em thôi?

Trong đầu nàng lúc này là hàng vạn câu hỏi xen lẫn hàng nghìn câu trả lời – mà toàn là do chính chị tự nghĩ ra.

Hết sức là…overthinkingDiễm Hằng khẽ đưa mắt nhìn chị.

Thấy chị cứ im lặng hoài, không chịu mở lời gì hết, em liền bĩu môi nhẹ.

Trong đầu đang tính: “Nếu chị không chịu nói thì thôi em mở lời trước cho rồi!”cả hai – một người thì cứ nhìn xa xăm, một người thì cứ nhìn người kia.

Vậy đó, mà không ai chịu nói gì.

Thời gian cứ thế trôi qua…gần 15 phút rồi đấyđâu đó phía sau chiếc ghế, có một bụi cây to, và sau bụi cây đó là một đám người đang chen nhau rình rập, xô đẩy nhau như đi coi concert.

Phía sau đám đông ấy là hai con người đang khoanh tay – chính là Khương Hoàn Mỹ và Lê Ánh Nhật – lặng lẽ quan sát “đàn con thơ” của mình"trời ơi, tỏ tình đi Thảo ơi!!!- Phương Lan rào lên, đập một phát lên vai Thảo Linh đang khom người bên cạnh"mày kiếm chuyện hả?

Mắc m* gì quánh tao?"

- Thảo Linh trợn mắt"hai bây im coi!

Họng lớn thấy sợ!"

- Phương Thảo đứng kế bên nhức đầu quá trời liền gắt lên"ai nói chuyện với mày hả cái con ARN với ADN kia?"

- Phương Lan liếc xéo"tao quánh mày luôn đó cái con hình hộp hình khối góc cạnh góc!"

- Phương Thảo không chịu thua"nói chuyện không có chỉ chỏ nha mạy""tao đục con mắt màu nâu của mày luôn bây giờ!"trong khi hai đứa đang hăm he đục mắt nhau, thì Khương Hoàn Mỹ và Lê Ánh Nhật đứng ngoài nhìn tụi nó như đang chuẩn bị…quánh lộn.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày tụi nhỏ xúm lại rồi đòi quánh nhau.

Hoàn Mỹ liếc sang cặp đôi “gà bông” kia, vẫn chưa có dấu hiệu gì là ai sẽ mở lời trước.

Có khi…tụi này đánh nhau xong bị phường xuống hốt, nàng và cô còn phải lên phường bảo lãnh về, thì hai người kia vẫn chưa ngỏ lời cũng nên!"thôi mà…hai vị huynh đài xin đi…"

Ánh Nhật thở dài"đúng đó, tới đây coi mà như sắp đánh hội đồng người ta vậy"- Hoàn Mỹ phụ hoạ"nhưng con Héc-ta-mét này kiếm chuyện với tao trước!"

- Phương Lan chỉ thẳng mặt"ai thèm kiếm chuyện với người như mày?"

- Phương Thảo bật lại"ê!

Người như tao thì sao?"

"không biết!"

Phương Thảo thấy vậy cũng gia nhập trận khẩu chiến, lè lưỡi thách thức Phương Lan coi nhỏ có dám làm gì mình không.

Phương Lan thì đang được Ngân Mỹ với Thảo Linh giữ lại, nếu không chắc là nhảy vô đánh nhau luôn rồi.

Bên ngoài thì Thảo My, Phương Ly, Hoàng Duyên chỉ biết cười mồi, nhìn bạn bè như đang quay sitcomDiệu Huyền thì lâu lâu thò tay lên kháy Phương Lan một cái.

Phương Thảo thấy vậy liền đưa tay đẩy nhỏ về phía bên kia:"nè, mày lên đập nó luôn đi cho rồi""chơi trò gì mất dạy vậy!?"

Diệu Huyền – vừa bị đẩy qua bên kia – nhanh chóng chạy lùi về phía đám bạn mình:"mày ngon lắm mà!!"

"tụi bây bỏ tao ra coi!!!"

"trời ơi… bình tĩnh đi mà…"

"cũng học chung trường, cũng là chị em mà…"

"không có chị em gì… g-ì…"

- Phương Lan chưa kịp nói hết câu thì…"bịch!"

Phía cặp đôi gà bông – cuối cùng – cũng có động tĩnh.

Thanh Thảo vừa mở lời là Thảo Linh với Ngân Mỹ bên này liền buông tay Phương Lan ra.

Mà nhỏ mất đà nên… té cái “rầm”"ê hai con…–"- ai đó chưa kịp nói tiếp thì đã bị bịch miệng lại.

Cả đám cũng liền đứng dậy, nhìn coi con bạn mình có sao khôngbên này, sau một hồi im lặng kéo dài gần 15 phút…cuối cùng, Thanh Thảo cũng đã lên tiếng trước"chị có điều muốn nói""dạ, chị cứ nói đi, em nghe"mười mấy năm cuộc đời đã dạy chị rằng: phải mạnh mẽ nói ra lời từ tận đáy lòng – nhất định phải nói.

Đây là cơ hội, cố lên, Thanh Thảo, cố lên!"chị thật sự..."

Diễm Hằng ngồi kế bên, cố lắng nghe chị nói.

Mắt vẫn nhìn chị, đôi lúc em lại mỉm cười như để giúp chị bớt căng thẳng một chút"thật sự chị..."

"chị th-íc e-m..."

"chị thích gì ạ?"

- Diễm Hằng không nghe rõ, liền nghiêng đầu hỏi lạiThanh Thảo hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh:"chị thích em""BÁN KEM ĐÂY!

KEM CHUỐI, KEM ĐẬU XANH, KHOAI MÔN CÓ ĐỦ, AI MUA KHÔÔÔNG!!!"chưa kịp thốt ra câu kế tiếp thì một chiếc xe tải bán kem chạy ngang qua, phát loa to đùng khiến Diễm Hằng không nghe được lời tỏ tình của Thanh Thảo.

Bản thân Diễm Hằng thì ngơ ngác nhìn chị, còn chị thì đơ mặt ra tại chỗ"chị có thể nói lại được không ạ?

Chị thích gì cơ?"

"chị...thích ăn kem.

Bé có muốn ăn kem không?

Chị đi mua cho"Thanh Thảo, khi biết em không nghe được câu tỏ tình vừa rồi, liền nhanh chóng chữa cháy bằng cách đòi đi mua kem cho em.

Cả đám lúc này, vừa chứng kiến cảnh tượng mới xảy ra, không khỏi há hốc mồm nhìn cô gái cao kiều kia."

GÌ VẬY TRỜI?!"không ai khác – tiếng đó phát ra từ Phương Lan, khi phải chứng kiến cảnh ngốc nghếch của nhỏ bạn chung lớp mình.

Hai đứa kia một đôi gà bông ngồi cạnh nhau mà còn ngượng ngùng, đến mức khi nghe tiếng hét thì cùng lúc quay đầu nhìn lại.

Chỉ để thấy cả đám bạn mình đang đứng...núp ló phía saucả hai vừa ngượng vừa bị bắt gặp.

Dù chưa có ai tỏ tình thành công, nhưng đám bạn của chị thì đã bức xúc giùm trước rồithế là hôm ấy, bạn của em đã đưa em về nhà – thay vì là chị như mọi khi.

Dù hơi tiếc vì không được đưa em về, lại còn để em không nghe rõ lời mình nói...nhưng không sao, lần sau cũng được.

Vẫn còn cơ hội gặp mà – miễn là được nhìn thấy em, là được rồitbc.----------tính ẩn fic thiệt...
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
31


tbc.rất cảm ơn vì mọi người đón nhận chiếc fic nhỏ này, dù bản thân mình nói là còn nhiều thiếu sót và nó kh đc như ý nhưng vẫn muốn cảm ơn rất nhiều ạ
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
33


diễm hằng → thanh thảo:

vâng màu cháo lòng này thành cuộc trò chuyện màu hồng được rồi

tbc.

----------

tới đây thôi, khúc này end fic là đẹp rồi ha =)))mới lên mã fic nhà trọ còn đang xin couple phụ bên đó

nào bên đây end thì mình sẽ ra chap 1 bên đó, giờ ở bển mới intro xin các cúp le phụ thoai ạhông biết mấy bé 2k7 thi tốt hông nhưng mà mấy em cũng đã làm tốt lắm rồi, hãy nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ nhé
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
34


tbc.

---------

nếu mng thấy tuyến truyện hơi chậm thì xin lỗi, tại cái này mình lên bản thảo hết rồi và đã end mình chỉ sửa lại những cái cần thiếtmột phần nữa là mình triển khai và thai khác từng yếu tố nên có chậm thì là do ý tưởng của mình lên nó đã vậy rồi.

Xin lỗi mọi người nhiều ạtự cảm nhận dạo này mình lười kinh khủng khiếp...!!

Tạm ngưng update vài ngày ạ
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
35


Thảo Linh nhìn dòng tin nhắn "xin lỗi" được gửi cho Hiền Mai mãi mà không thấy người kia phản hồi hay thậm chí xem qua

cô cũng đủ hiểu rằng Hiền Mai thật sự không muốn tha thứ, cũng chẳng muốn dính líu gì đến cô nữa.

Chỉ có cô là người cố chấp, không nỡ để em rời đi.

Tự cười khẩy chính mình, cô dựa lưng vào sofa, khẽ thở dài:"mày không yêu Hiền Mai thì chia tay đi.

Đừng có đứng đó mà đùa giỡn người ta nữa.

Sớm muộn gì em cũng phát hiện ra thôi""sao mày biết tao không yêu nó?"

"tao nói sai à?

Nếu mày yêu, mày đã không lén lút quen con Trâm Anh bên lớp Hóa rồi"Phương Lan tức giận nắm cổ áo cô, đôi mắt ánh lên sự bực bội.

Dù không thân thiết lắm với Hiền Mai, nhưng hai người cũng từng trò chuyện xã giao"mày đang bênh nó à?"

Thảo Linh chỉ cười nhạt nhìn bạn thân:"không"Phương Lan cuối cùng cũng buông tay, ngồi phịch xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy rađiếu thuốc hôm nay có vẻ nhạt hơn mọi ngày với Thảo Linh.

Cô cứ nghĩ mãi về câu nói của Phương Lan.

Chính bản thân cô cũng chẳng rõ mình có thực sự yêu Hiền Mai hay không...Hay chỉ là một phút bốc đồng khi xem em biểu diễn văn nghệ mà đâm ra muốn quencô cũng không rõ Hiền Mai đang nghĩ gì.

Từ sau chia tay, cả hai hầu như chưa từng nói chuyện gần gũi lại.

Lần gần nhất chỉ là thoáng gặp ở căn-tin và ở buổi triển lãmphải chăng...chỉ sau khi chia tay, cô mới nhận ra mình đã đánh mất một người quan trọng như em?hay đơn giản chỉ là tự cố gắng thuyết phục mình rằng: “Mình sống rất tốt, không cần em nữa.”

Nhưng nhìn kỹ lại thì sau chia tay, người sống tốt lại là emem cười nhiều hơn, nhẹ nhàng hơn.

Khi còn bên cô, nụ cười ấy ít lắm…Và giờ, em có vẻ thân thiết, quan tâm đến cái bạn Hansara người Hàn đó hơnThảo Linh khẽ nhả một làn khói, nhếch môi:“có lẽ…em thích con bé đó rồi”cô dụi tàn thuốc, vứt vào sọt rác, liếm nhẹ môi rồi đứng dậy, bước về phía ban công.

Vội vã mở cửa sổ, để gió đêm ùa vào mặt, mắt khẽ nhắm lạitự thì thầm như một cách trấn an:"cả hai chia tay…tất cả là lỗi của mày.

Nên đừng mong ai thương hại nữa"----------------còn bên Hiền Mai thì sao?em đã thấy tin nhắn xin lỗi của Thảo Linh.

Nhưng...thì sao chứ?

Nghe bao nhiêu lần câu “xin lỗi” rồi cũng vậy thôi.

Vẫn là những lỗi lặp lại, chẳng có gì thay đổiem bật cười nhạt.

Cuộc đời thật vô nghĩa đến mức chính em cũng muốn chế giễu bản thân: Tại sao lúc đó lại có thể nhẹ nhàng tha thứ cho Thảo Linh như thế?"

Mai đang nghĩ gì vậy ạ?"giọng Hansara vang lên khiến em giật mình.

Nàng vừa rửa xong chén đĩa trong bếp, nhẹ nhàng lau tay bước rasao hôm nay Sara lại ở đây?

Chỉ là vì em ngỏ lời mời nàng đến ăn tối, và nàng đã đồng ý"không có gì đâu.

Nãy đã bảo để tui rửa rồi mà""thôi, Mai nấu cơm rồi thì để Sara rửa bát chứ.

Phải có qua có lại chứ"nàng cười tươi, khiến em cũng bật cười theo.

Đứng dậy rời ghế, em tiến đến chỗ nàng.

Hansara thấy em đi tới thì hơi lùi lại theo phản xạ, đưa tay chặn lại, ngại ngùngnhưng em chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho nàng, không làm gì khácHansara khẽ liếc nhìn, đôi tai bất giác đỏ ửng.

Em thấy rõ điều đó, nên khẽ xoa đầu nàng một cái rồi quay lại chỗ cũ ngồi, giả vờ như chưa có gì xảy ranàng đứng chết trân một chút, không biết phải phản ứng sao, ngại ngùng đến mức muốn chui xuống đất.

Cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ gần 11 giờ đêmvậy là nàng bắt đầu thu dọn đồ để vềem thấy nàng vội, cũng nhìn đồng hồ.

Giờ này quá khuya rồi, để nàng về một mình cũng nguy hiểm"ngủ lại đây đi"em nói, nhẹ nhàng, bước đến cạnh nàng"hả?"

"khuya lắm rồi.

Ở lại đây ngủ một đêm đi.

Sáng mai tui đưa Sara về rồi đi học luôn"em nói đều đều, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng đang bối rối.

Em biết mình không thể ép buộc, nhưng em cũng không yên tâm để nàng ra ngoài giờ nàymột hồi lưỡng lự, nàng đáp:"ừm…Sara ở lại vậy.

Làm phiền Mai đêm nay rồi""không phiền đâu"- em khẽ vuốt tóc nàng lần nữa, miệng định nói gì đó nhưng rồi chỉ lẩm bẩm"dù gì ở lại cũng tốt mà""Mai nói gì đó?"

- Sara ngẩng mặt lên hỏi lại, vì nghe không rõ"không có gì.

Vô tắm thay đồ rồi đi ngủ"bị bắt thóp, em bối rối quay đi, vội vào trong chuẩn bị nước nóngnàng vẫn đứng nhìn theo dáng em, ánh mắt đầy thắc mắc.

Có thể nói, tối hôm đó không có gì quá đặc biệt… ngoài việc cả hai ngủ cùng nhau, trong một căn phòng, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹtbc.

--------------mình đã nói trước là khi đọc fic này thì kh có mqh nào là bình thường cả, sẽ có những điều riêng trong mỗi người và những nỗi ưu phiền riêng nên tuyến truyện chậm là do mình muốn khai thác từ tốnnếu mng thấy chậm quá thì mình sẽ cắt văn xuôi chuyển thành chat hết để cho nhanh hơn
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
36


"ê tụi bây, nghe tin gì chưa!"thằng An từ đâu chạy vô lớp, leo tọt lên bục giảng mà thở hổn hển như mới chạy bốn trăm mét vượt rào"vụ gì nữa vậy?"

- Thảo Linh gác chân lên bàn, lườm An bằng ánh mắt ngán ngẩm, nghĩ bụng thể nào cũng lại ba cái tin xàm quần"bỏ chân xuống đi bà nội, dơ cái bàn""ừa ừa, gác có chút xíu"Thảo Linh nghe Phương Lan càm ràm bên cạnh cũng ráng bỏ chân xuống, ngước mắt nhìn An như muốn hỏi: “mày tính giở trò gì nữa đây?”

"trường sắp xếp lớp mình với lớp Sinh học khóa phụ đạo để thi học sinh giỏi quốc gia đó!"

"trời má, thiệt không á?"vừa dứt câu, cả lớp bắt đầu xôn xao như cái chợ.

Chuyện lạ chưa từng thấy, bởi từ xưa tới giờ bên Toán với bên Sinh vốn có hiềm khích, mà mầm mống cũng từ mấy đời tiền bối để lại, gặp nhau là mặt lạnh như tiền"chuẩn không đó thằng kia?"

- Vũ Thảo My hỏi lại"chuẩn luôn.

Tao còn nghe lỏm được nhóm lớp trưởng tụi bây sẽ học chung với nhóm của con Hoàn Mỹ bên đó nữa""vãi…thiệt luôn hả?"

"ngôn từ mất kiểm soát quá rồi đó má""chịu luôn, nghĩ sao xếp tụi nó với tụi mình?"

"ể mà mấy đứa bên đó cũng học bá mà"- Phương Ly gật gù, công nhận lớp Sinh cũng không kém cạnh, toàn những gương mặt thành tích nổi bậttừ nãy tới giờ, chỉ riêng Ánh Nhật là không lên tiếng, ngồi im lặng như đang chìm trong suy nghĩ.

Thảo My thấy lớp trưởng cứ trầm ngâm như vậy liền liếc mắt sang, vẻ mặt hơi locô chỉ đang nghĩ vẩn vơ về những chuyện cũ, nên lời thằng An nói cứ như gió thổi qua tai"cô Phương vô kìa tụi bây!"có đứa từ ngoài cửa chạy ù vào báo động.

Cả lớp vội vàng chỉnh lại bàn ghế, chui về chỗ như chưa có gì xảy racô Bích Phương bước vào, mặt tươi roi rói.

Cả lớp đồng loạt đứng dậy, cô chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên bàn giáo viên"hôm nay cô có một thông báo nhỏ""việc gì vậy cô ơi?"

- mấy đứa ngồi gần phía trên bắt đầu xì xàotụi không nằm trong đội tuyển thì thầm mong không phải chuyện như lời An nói, tụi nó ngán lớp Sinh lắm rồi"lớp mình và một lớp khác sẽ đại diện trường thi học sinh giỏi quốc gia.

Cô đã chọn nhóm của lớp trưởng để học chung với lớp Sinh – cô Bảo Anh phụ trách"cô vừa nói dứt câu, phía dưới đã bắt đầu lục đục phản ứng.

Có đứa cau có, có đứa liếc ra cửa sổ, đứa thì đá chân vào bàn đầy bực bội"cô ơi, cô thừa biết tụi lớp trưởng không ưa lớp bên đó mà"- một giọng nam vang lên, bất chấp việc sẽ bị ghi vào sổ đầu bàicô Phương khẽ cau mày, nhìn về phía đám lớp trưởng, rồi đóng sổ lại, thở dài:"dù là hiềm khích cá nhân thì các em cũng nên nghĩ cho trường.

Ai không tham gia, đừng trách cô xử lý nghiêm"nói rồi cô bước ra ngoài, có vẻ sang lớp bên cạnh gặp cô Bảo Anh.

Cả lớp im như thóc, rồi dần dần quay đầu nhìn về phía nhóm lớp trưởng.

Thảo Linh thấy vậy liền bật lại:"nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy trời?"

"thôi mà, tự nhiên cáu làm gì"- Phương Ly lên tiếng hòa giải"nghe nói Hiền Mai giỏi Hóa, mà Thảo Linh nhà ta cũng là học sinh giỏi Hóa đó nha"- Phương Lan ngồi cạnh Ngân Mỹ đùa vui, khiến cả lớp bật cườiThảo Linh liếc Phương Lan, còn Phương Lan – từ trước giờ có bao giờ sợ Thảo Linh đâu – chỉ nhún vai:"uầy, biết đâu được ngồi kế nhau thì sao?"câu này vừa buông ra, Thảo Linh lập tức quay phắt sang, mắt hình viên đạn nhìn Phương Lan.

Không khí lập tức căng như dây đàn"ôi anh yêu nó liếc em kìa"- Phương Lan giả bộ ôm chặt lấy Ngân Mỹ bên cạnh"nè nha, đừng ăn hiếp vợ yêu của tao.

Có gì tao hẹn Hiền Mai ra, cho hai người giải phương trình Hóa học chung luôn"Ngân Mỹ cũng nhập cuộc, giả bộ ôm Phương Lan vào lòng.

Hoàng Duyên ngồi phía sau siết nhẹ cây bút, Thùy Dương bên cạnh thì khẽ đẩy ghế ra xaBảo Ngọc nghe vậy bật cười, lỡ lên nốt cao quá khiến cả lớp quay lại nhìn, cô chỉ biết chắp tay xin lỗi đỏ cả mặt"được rồi, đừng chọc nó nữa"- Ánh Nhật thở hắt ra"tao thấy ghẹo vui mà nhỉ"- Thảo My nhìn sang Thảo Linh, mặt cau cau"nhóm mình có một người đang hẹn hò với lớp Sinh, chắc khoái lắm""gì vậy trời?

Tao im lặng không lên tiếng rồi, tụi bây còn réo tên tao chi vậy?"

- Thanh Thảo bật dậy như cái lò xo, mặt đỏ gay"tao nói nhóm mình chứ có nói mày đâu"- Phương Ly tỉnh bơ"Ly nói đúng đó, tự nhiên phản ứng dữ dội ghê"- Thảo My tiếp lờiThảo cảm thấy mình đâm đầu vào tổ ong, vội vàng quay mặt đi, vành tai đỏ rực.

Cả lớp cười rần, riêng Thảo chỉ muốn tìm cái hố để chui xuốnglúc này cô Phương quay lại lớp, mọi người liền im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra"Cô và cô Bảo Anh đã thống nhất giữ nguyên phương án ban đầu.

Và thêm nữa, Ánh Nhật – em về lập nhóm chung có cả lớp mình và lớp bạn Hoàn Mỹ giúp cô""vâng ạ"- Ánh Nhật vội đáp, lòng thì khẽ thở dài.

Cô biết thể nào cũng tới công đoạn lập nhóm, chỉ không biết Hoàn Mỹ sẽ phản ứng sao: chế giễu hay lại nói “đừng liên quan gì nhau nữa”"nếu không còn gì nữa thì...lấy giấy ra kiểm tra""ơ cô ơi!"cả lớp rối rít.

Có đứa nghi ngờ chắc lúc nãy trên văn phòng cô thua cá độ nên giờ trút giận lên lớp này đâyTùng!

Tùng!

Tùng!tiếng trống vang lên cứu nguy đúng lúc.

Cả lớp hét lên sung sướng.

Cô Phương bật cười, thu dọn đồ đạc rồi bước ra khỏi lớp, không quên để lại một câu cảnh báo làm tụi nó muốn xỉu:"tiết sau kiểm tra thiệt đó, lo mà học bài đi.

À lớp trưởng, cuối giờ lên văn phòng cô nhé"cô rời đi, tụi học sinh thở dài ngao ngán.

Ánh Nhật cũng biết sắp có chuyện không vui nữa rồi... nhưng thôi, ra chơi trước đã, rồi tính tiếptbc.
 
[ Exsh ] || Chuyên Toán & Chuyên Sinh
37


bên lớp Sinh hôm nay cũng vừa được cô Bảo Anh thông báo sẽ cùng lớp Toán đại diện trường đi thidù nhóm của nàng không thích lắm nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.

Việc đã chốt, không thể đổi lớp khác.

Lát nữa, nàng còn phải lên văn phòng gặp thầy hiệu trưởng để bàn thêm chuyện riêngmấy hôm trước, Hoàn Mỹ đã được gọi lên để thông báo về suất học bổng du học ở Canada.

Thật ra, nàng từng suy nghĩ đến chuyện này từ lâu - sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ ra nước ngoài học rồi đi làm, trả hết những gì đang nợ…cho gia đình Ánh Nhậtnhưng...Ánh Nhật thì sao?nếu nàng rời đi thật, thì Ánh Nhật sẽ thế nào?

Một câu hỏi vu vơ vang lên trong đầu, kèm theo hình ảnh Ánh Nhật che ô hôm ấy bất chợt hiện về, khiến nàng chợt thở dàimột cái vỗ vai làm nàng giật mình quay lại.

Là Hiền Mai đang đứng bên cạnh"làm sao thế?

Đi canteen thôi.

Mày cứ ngồi thẩn thờ ở đấy, không khoẻ hả?"

Hiền Mai vừa nói vừa đưa tay lên trán nàng kiểm tra"không có, cái con này!"

- nàng bật nhẹ vào tay Hiền Mai rồi nhanh chóng đứng dậythấy nàng thấp bé hơn mình, Hiền Mai liền vòng tay qua cổ kéo đi cho lẹ, sợ cái đám bạn kia lại càm ràm nữavừa bước ra khỏi cửa lớp thì đã nghe loạt giọng phản ánh mang tính dỗi nhẹ:"hai bây tính hú hí nhau trong đó hả?"

"đúng đó!

Đói muốn chết rồi nè!"

"heo à, mới chờ có xíu đã than đói!"

Hiền Mai liền bật cười trêu hai nhỏ Phương Thảo và Diệu Huyền, chưa đợi nổi năm phút đã la ầm lên, khiến cả đám phá lên cườicả nhóm rảo bước về phía canteen.

Lớp Sinh chỉ cách lớp Toán một lớp, muốn đi xuống thì phải ngang qua lớp đó.

Trùng hợp nhóm nàng vừa đi tới thì băng của Ánh Nhật cũng ùa ra như ong vỡ tổlúc này, không hẹn mà gặp, cả hai nhóm chạm mắt nhau chẳng lấy gì gọi là thiện cảmÁnh Nhật liếc mắt về phía Khương Hoàn Mỹ đang lọt thỏm giữa nhóm.

Bắt gặp ánh nhìn đó, nàng lập tức đảo mắt sang hướng khác, tránh ánh mắt ấy như một phản xạ"đi xuống canteen lẹ đi"- Ánh Nhật lên tiếng, rồi nắm tay áo Thảo Linh kéo theo"nhớ mặt tụi tao nha mày"- một người trong nhóm không quên buông lời khiêu khích trước khi họ rời đi, để lại ánh mắt đầy khinh bỉ từ phía nhóm nàngThanh Thảo còn ngoái đầu lại nhìn Diễm Hằng đang vẫy tay với mình"hồi ra về mày cũng hú hí với nó mà""đúng rồi!

Luyến tiếc cái gì!"

Thảo My và Phương Lan không để yên, kéo phắt Thanh Thảo đi lẹ.

Dù gì lát nữa Thảo cũng sẽ gặp Diễm Hằng ngoài cổng trường thôinhóm nàng nhìn cảnh đó mà chỉ biết lắc đầu"bọn này thật sự học chuyên hả ta?"

- Diệu Huyền nhíu mày hỏi nhỏ"nhìn cứ như đám giang hồ đi đòi nợ thuê ấy"- Mỹ Chi bĩu môi"thôi kệ đi""đúng rồi, nhanh chân xuống dưới.

Bố mày đói!"

- Phương Thảo than thở"cái chị này"- Ánh Sáng đứng bên cạnh vỗ nhẹ vào bụng Phương Thảo, khiến vài người xung quanh khẽ bĩu môi, dành cho họ những ánh mắt không mấy ngọt ngào.

Thảo thấy vậy cũng chỉ hất đầu ra hiệu cho nhóm đi lẹ---phía dưới canteen lúc này đã đông nghẹt người.

Đông hơn hẳn mọi ngày.

Cũng dễ hiểu — một phần vì kỳ thi học sinh giỏi sắp tới, phần còn lại là vì Lễ hội Hoa Xuân thường niên tổ chức vào tháng Ba.

Cứ gần đến dịp này là canteen lại đông nghịt, vì có nhiều món mới nhập về phục vụ dịp lễvừa xuống đến nơi, nhóm nàng đã phải cố gắng lia mắt tìm một bàn trống.

Sau một hồi, cả nhóm cũng tìm được một chỗ khuất gần hàng rào bên bãi giữ xe.

Cả đám tản ra đi mua đồ ăn, chỉ còn Hoàn Mỹ và Diễm Hằng ngồi giữ bàn"nay đông dữ vậy trời…"

- Diễm Hằng chống cằm, khẽ thở dài vì vừa chen chúc qua một rừng người"biết sao được, gần lễ rồi mà""nhắc mới nhớ, mày có tính tham gia gì không?"nghe vậy, Hoàn Mỹ bất giác ngồi thẳng lại.

Thấy Diễm Hằng đang nhìn mình, nàng hơi chau mày thật lòng, nàng chẳng muốn dính dáng đến lễ hội lần này tí nào"chắc không đâu""uầy…uổng ha""tao nghĩ nếu mày tham gia, chắc được chọn vô vở kịch của trường nữa đó"câu nói của Diễm Hằng khiến nàng chợt nhớ lại — mấy lần diễn kịch, bạn diễn chính của nàng luôn là…Lê Ánh Nhật.

Người mà nàng cố tránh, ấy vậy lại suốt ba năm gắn bó trên sân khấu.

Thầy hiệu trưởng còn mê lắm là đằng khác.

May mà năm nay nàng đã xin rút lui vì lý do sức khoẻ"ừa, tiếc ha"- nàng buông lời nhạt nhẽo"tiếc gì dọ!"lúc này, nhóm bạn vừa lỉnh kỉnh mang đồ ăn trở lại"thì…con Cam không tham gia kịch năm nay"- Diễm Hằng vừa nói vừa chỉ tay về phía Hoàn Mỹ"thiệt á?"

- Hiền Mai có phần bất ngờ.

Cô nhìn sang Hoàn Mỹ đang ngồi lặng im, thấy nàng gật đầu thì mới tin là thật"ừa, mà có đứa nào tính tham gia lễ hội không?"

- Hoàn Mỹ lên tiếng"tao đang tính chơi mấy trò dân gian với em bé nhà tao á""eo ôi, em bé cơ à!"

- Diệu Huyền liền trêu chọc"im lặng đi, đại bát!"

"còn Hiền Mai với Sara tính làm gì dọ?"

- Diễm Hằng quay sang hỏiHansara đang uống hộp sữa, giật mình ho khẽ vì bị gọi tên, có chút lúng túng.

Hiền Mai liền đỡ lời:"chắc phụ bán gian hàng đồ ăn.

Năm nào tụi tao cũng phải bán mà"Diễm Hằng gật đầu, giơ ngón tay like cho Hiền Mai như một lời cảm ơn vì đã cứu nguy Sarathật ra, cả đám đều ngầm hiểu mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần là bạn.

Từ sau vụ chia tay, Hiền Mai trở nên ít nói, nhưng vẫn luôn để mắt tới Sara.

Gần như không ai được đến nhà Hiền Mai, vậy mà Sara lại ở đó suốt.

Có khi…qua đêm luôn.

Nhìn là biết mập mờ"mày không tính hỏi hai tao à?"

- Diệu Huyền lên tiếng, thấy không ai hỏi gì đến mình với Mỹ Chi"à ừ, hai bạn tính tham gia gì hả?"

- Phương Thảo ghẹo lại"hừ, còn lâu mới nói!"

"mày thích gây chuyện không?"

"đó đó, lại nữa rồi…"

"cho tui xin đi hai người ơi!"

Mỹ Chi vừa ăn vừa nhẹ nhàng vuốt lưng Diệu Huyền, kịp lúc ngăn nhỏ đang định nhỏm dậy đập đầu Thảo"hên cho mày là có người cản tao.

Không là một cú rồi đó""plè~ sợ quá cơ"- Thảo lè lưỡi khiêu khích"chị ngồi yên coi nào"- Ánh Sáng lên tiếng nhẹ nhàng nhưng giọng lạnh tanh"dạ, chị xin lỗi"Thảo bị bạn gái nhắc liền ngoan ngoãn ngồi im, tiếp tục xử phần ăn.

Cả đám thấy vậy liền cười ồ, làm Thảo đỏ hết cả mặtHiền Mai lúc này khẽ liếc sang Hansara rồi nhẹ nhàng xoa đầu nàng một cái.

Hôm nay Hansara bị cảm, ít nói hơn mọi khi.

Cái xoa đầu ấy khiến khoé môi nàng cong lên từ lúc nào không haytbc.
 
Back
Top Bottom