- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Em Yêu Người
Chương 26: Quân ơi...em muốn.
Chương 26: Quân ơi...em muốn.
Ảnh Quân thưởng thức dáng vẻ của người tình hoàng đế khi thượng triều oai phong lẫm liệt khiến quần thần phải khiếp sợ đang nép trong lòng mình bày ra bộ dáng mặc người ức hiếp mà thoả mãn.
Anh nắm lấy eo cậu kéo người đang dính sát trên tường về phía mình, sau đó thành thật nhận lỗi: "Được rồi, là lỗi của phu quân.
Phu quân xin lỗi em nha?"
Du Linh vẫn còn ngượng ngùng lắm, cậu chẳng nói gì mà chỉ xấu hổ ủn đầu vào ngực anh.
Ảnh Quân nhịn cười, trong mắt đong đầy yêu thương không thể giấu: "Đây phu quân đây, phu quân ôm em nha."
Anh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cậu, sau đó còn hiểu ý hỏi nhỏ: "Em muốn xoa bụng nữa không hay chỉ ôm thôi?"
Du Linh không đáp lại, chỉ giữ nguyên tư thế ôm eo anh.
Ảnh Quân nghĩ Du Linh lại muốn làm nũng nữa rồi nên tự lần mò xuống dưới xoa bụng cho cậu.
Nằm được một lát, anh cảm giác được người trong lòng hơi động đậy.Sau một hồi thì Du Linh lại lăn vào lòng anh gần thêm một chút.
Ảnh Quân cười mỉm, rồi lại tiếp tục âu yếm chiếc bụng trắng tròn của cậu.
Nằm được một chốc cậu lại ủn cả người vào lòng Ảnh Quân, cái đầu nho nhỏ hì hục dụi dụi làm anh có chút ngứa.
Ảnh Quân không hiểu cậu đang làm gì, chỉ khống chế bản thân tránh rơi xuống giường.
Anh ôm hờ trên eo cậu, gương mặt lộ rõ sự khó hiểu hỏi: "Du Linh em..."
Lời còn chưa dứt anh đã nhận ra có gì đó không ổn.
Phía bên dưới Du Linh từ khi nào đã cương cứng, đôi chân thon dài cọ cọ nhằm giảm bớt sự khô nóng ở nơi tư mật.
Du Linh ngẩng đầu, đôi mắt lúng liếng nước mê man nhìn anh.
Cậu nắm lấy tay anh đặt lên bộ vị tư mật của mình cầu xin: "Quân ơi...em muốn."
Có trời mới biết cậu đã dành hết dũng khí mới dám nói với Ảnh Quân.
Ban nãy cậu quyến rũ người ta mà người ta không chịu làm, bây giờ lại bị người ta trêu đến cương lên.
Du Linh uất ức la lên: "Tại người hết, tại Quân nên em mới như thế này đấy!
Quân chịu trách nhiệm đi!"
Câu từ sắt bén nhưng tông giọng lại mềm nhũn như động vật nhỏ bị bắt nạt, cuối cùng là tiếng lí nhí trong cổ họng: "Xin...xin chủ nhân mà."
Nói xong thì gương mặt đã đỏ như con tôm luộc.
Ảnh Quân nuốt nước bọt, anh vất vả lắm mới kiềm nén bản thân không vồ lấy cậu.
Thử hỏi có nam nhân nào chịu đựng nổi khi bị người mình yêu câu dẫn không.
Lại còn dùng cách gọi nũng nịu đó mà cầu hoan với anh, Ảnh Quân thật sự nhịn rất khó khăn đó!
Anh khàn giọng đáp: "Du Linh, hôm nay không được đâu.
Mông em vẫn còn sưng mà."
Nói rồi lại chần chừ nhìn xuống nơi tư mật của cậu.
Đỉnh quy đầu dựng đứng khiến lớp áo nhô lên như một túp lều nhỏ.
Anh thở dài, khẽ vân vê nơi đó: "Hay là ta vuốt bằng tay cho em nha?"
Cơn động tình khiến Du Linh ngứa ngáy râm ran hết cả người, đặc biệt nơi đó cứ cạ lên lớp áo ngoài khiến cậu bức bối vô cùng.
Nhưng anh nói đúng, mông cậu vẫn còn đau sau trận đòn hôm qua.
Không còn cách nào khác, Du Linh chỉ đành ủ rũ gật đầu: "Dạ, vậy em cũng tuốt cho người nha?"
Vành tai cậu đỏ ửng, nhưng tay lại không ngần ngại tiến tới muốn nắm lấy vật bên dưới của Ảnh Quân.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động, Tam Đại thấp giọng gọi vào: "Là thần thưa bệ hạ."
Anh chần chừ không biết nên tiến vào hay không.
Ban nãy công chúa cũng có ở đây, nhưng sau khi nàng nghe được tiếng động bên trong thì như hiểu ý mà cười mỉm rời đi.
Du Linh không nghĩ Tam Đại lại về sớm như vậy.
Cậu ngơ ngác nhìn vật bên dưới của mình, bây giờ làm sao để nó xìu xuống đây trời?
Ảnh Quân nín cười, anh dém chăn bọc cậu lại như bó rơm nhỏ.
Đợi không khí ái muội trong phòng vơi đi ít nhiều mới nói vọng ra: "Vào đi."
Tam Đại lập tức tiến vào, anh không dám ngẩng đầu vì sợ thất thố nên chỉ dè dặt quỳ gối thưa: "Thứ lỗi cho sự vô lễ của thần."
Du Linh bực bội trở mình, cậu nép sau lưng Ảnh Quân, tâm trạng không vui thể hiện rõ ràng qua từng câu chữ: "Việc ta giao cho ngươi thế nào rồi?"
Tam Đại thầm than mình số khổ, về lúc nào không về lại đúng lúc phu phu người ta đang hâm nóng tình cảm thế này.
Anh cẩn trọng đáp: "Thưa bệ hạ, theo như lời của vương gia thì sức khoẻ của bách tính đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi.
Tạm thời dịch bệnh cũng đã thuyên giảm, vương gia bảo chỉ cần quan sát thêm ít ngày nữa để xem có ai phát sinh dị trạng hay thân thể không phù hợp với thuốc giải đã bào chế hay không."
Du Linh như có lệ đáp: "Ừ, ngươi vất vả rồi.
Về nghỉ ngơi đi để mai còn lên đường."
Tuy nhiên Tam Đại lại không hề nhúc nhích một tí nào, anh vẫn quỳ nghiêm ở đấy khiến trong lòng Du Linh lập tức nóng nảy: "Còn việc gì nữa?"
Tam Đại cuối thấp đầu, cố gắng lựa lời để miêu tả tình huống gượng gạo ban nãy một cách khéo léo: "Thưa bệ hạ, công chúa vừa nãy có đến đây.
Nhưng vì người và thừa tướng đang...đang hàn huyên nên nàng không tiện quấy rầy.
Nàng nói sau khi ngài và thừa tướng xong chuyện thì đưa cho ngài cái này."
Tam Đại lấy từ trong ngực áo ra một chiếc lọ sứ nhỏ màu xanh ngọc bích, bên trên khắc hoa văn hoa sen tinh xảo.
Anh dâng nó lên trước mặt Ảnh Quân: "Đây là cao dưỡng ngọc(*), công chúa nói mỗi ngày bôi hai đến ba lần là sẽ cải thiện được vùng da bị rạn."
Ảnh Quân nhận lấy, sau đó lịch sự đuổi người: "Ngươi vất vả rồi."
Tam Đại hiểu ý liền cáo từ rời đi.
Ảnh Quân đợi người đi xa mới quay sang kéo cuộn chăn bông kia lên.
Du Linh được anh ôm vào lòng nên tâm tình khó chịu cũng dịu đi đôi chút.
Gương mặt cậu ửng hồng vì được chăn bông ủ ấm, Du Linh hỏi dò: "Vậy...vậy còn làm nữa không Quân?"
Ảnh Quân lưu manh hỏi ngược: "Nhưng ta mất hứng rồi, em nói xem nên làm sao đây?"
Nếu bây giờ Du Linh có tai thì nó sẽ rũ xuống như bé cún bị tổn thương mất thôi.
Cậu ủ rũ đáp: "Thế thì em sẽ tự vuốt vậy."
Sau đó lại như nhớ ra chuyện gì đó nói: "Nhưng mà trước hết Quân gỡ chăn ra đi.
Người quấn em chặt thế này, sao em..."
Cậu ngượng ngùng nên giọng cũng nhỏ dần đi.
Ảnh Quân nghe theo lời cậu, anh nhẹ nhàng bóc từng lớp chăn lộ ra thân thể thon dài cùng chiếc bụng trắng tròn nhô lên như bánh nếp nhỏ của Du Linh.
Tuy nhiên cậu đợi mãi cũng không thấy anh đặt mình xuống.
Ảnh Quân vẫn ôm cậu ngồi trong lòng mình, ánh mắt không chút do dự nhìn xuống bộ vị đang dần ngẩng lên của Du Linh.
Bấy giờ cậu mới xấu hổ che lại nơi đó: "Sao...sao còn chưa bỏ em xuống.
Quân cứ nhìn...nhìn vậy sao em làm được?"
Ảnh Quân mặt lạnh đáp: "Thì cứ làm bình thường thôi, cái gì của em mà ta chả thấy rồi.
Em không cần phải ngại đâu."
Sau đó còn giở ý xấu vươn tay búng nhẹ lên quy đầu của cậu: "Xem này, cương cứng luôn.
Bé Du Linh có vẻ dồi dào sức sống quá ha?"
Du Linh không thể chịu nổi nữa rồi, cậu lí nhí hối thúc: "Mau...mau bỏ em xuống đi mà!"
Bỗng tiếng "rột rột" từ đâu vang lên, Du Linh ngại ngùng che lấy bụng mình: "Bé con đòi ăn đó."
Ban nãy hai người định dùng thiện rồi nghỉ trưa một chút nhưng mãi vờn nhau nên Du Linh quên mất mình đang đói bụng luôn.
Ảnh Quân phụt cười, anh nhéo má cậu nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, chỗ đó của em còn cương cứng đây này."
Nói rồi anh duỗi tay búng nhẹ lên nơi nhạy cảm kia.
Du Linh bị anh đột ngột động chạm liền giật nảy mình, ánh mắt mờ sương tủi thân nhìn anh.
Ảnh Quân như bị lạc vào đôi mắt nai ấy, anh cưng chiều hôn nhẹ lên khoé mắt ửng hồng, bàn tay thuần thục nắm lấy vật nhỏ bên dưới mà vuốt ve.
Du Linh nằm trong lòng anh thoải mái rên rỉ, phát ra những âm thanh động tình như thú nhỏ: "Ưm, mạnh lên chút nữa."
Bàn tay thon dài của cậu lần mò vào lớp vải áo xoe đầu ti đang sưng tấy lên như hạt đậu đỏ, cảnh xuân hiện ra trước mặt khiến Ảnh Quân khó lòng nhắm mắt làm ngơ.
Anh phối hợp cuối xuống hôn lên môi cậu, đầu lưỡi mang hơi nóng cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Du Linh.
Bên dưới vừa được anh tuốt lộng, bên trên còn được tận tình phục vụ một nụ hôn môi nóng bỏng.
Du Linh như bị anh hút hồn, cậu theo bản năng cử động phần hông như muốn được vuốt ve nhiều hơn.
Ảnh Quân chứng kiến một màn này khiến lửa tình trong anh lại dâng lên, anh mạnh mẽ hôn cắn đôi môi mềm như quả mọng ngày xuân, bàn tay gia tăng lực đạo như muốn kích thích Du Linh đạt cao trào.
Đúng như dự đoán, cậu ưỡn cong người đón lấy đỉnh cao của khoái cảm.
Toàn thân Du Linh run rẩy như dây cung hết đà, từng giọt tinh nóng hổi đều được bắn lên tay Ảnh Quân.
Lúc này Ảnh Quân mới chịu buông tha môi cậu, anh vươn tay rút chiếc khăn dưới gối đầu ra nhanh chóng lau đi tinh dịch trên tay mình.
Du Linh đê mê chầm chậm lấy lại lí trí sau cơn triều tình mãnh liệt, cậu mềm nhũn gục đầu vào ngực anh: "Sướng..."
Vừa dứt lời thì bụng nhỏ lại kêu vang, tuy nhiên Du Linh nhà ta vì quá mệt nên chẳng thèm phản ứng lại.
Ảnh Quân cười dịu dàng nhìn cậu, anh vén mái tóc mướt mồ hôi của cậu ra sau tai, sau đó vỗ nhẹ lên má giúp cậu thanh tỉnh: "Ngoan, ăn cơm rồi hẵn ngủ."
-----------------//------------------
(*) Cao dưỡng ngọc: Thuốc dưỡng để chống rạn da khi mang thai.
Mà tên này tui tự bịa á nên đại đại đi nha mấy bà.