Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em Yêu Người

Em Yêu Người
Chương 16: Thuốc giải (2)


Du Linh thừa biết Ảnh Quân đối với mình có bao nhiêu yêu thương cùng cưng chiều.

Cậu dụi đầu vào lòng anh, tận hưởng từng cái vuốt ve nơi bụng tròn."

Em nghỉ ngơi chút đi, chơi từ sáng đến giờ rồi."

"Em có chơi được gì đâu chứ, người toàn ức hiếp em thôi."

Du Linh bĩu môi."

Gan nhỉ?

Hôm nay còn dám đổ lỗi cho ta cơ đấy?"

Ảnh Quân giả vờ hung dữ."

Không có, em đùa thôi ạ."

Du Linh chớp đôi mắt nai nhìn Ảnh Quân."

Bé nghịch ngợm."

Ảnh Quân nhéo mũi cậu mắng."

Du Linh, từ hôm em xuất cung dạo chợ đến nay có cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu như ngày hôm đó không?"

Ảnh Quân hỏi như sực nhớ ra điều gì.Du Linh nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: "Dạ không, chỉ có đêm đó lúc người gọi em dậy rồi cho em ăn cháo ấy, đầu hơi choáng với có chút buồn nôn thôi."

"Tức là từ đó đến nay em không cảm thấy mệt mỏi hay gì nữa đúng không?"

"Ừm, mà sao người lại hỏi vậy?"

"Ta có hỏi công chúa về chuyện của em ngày hôm đó, nhưng không nói về việc em bị bắt cóc vì sợ nàng sẽ lo lắng cho em.

Công chúa bảo nếu đơn giản là buồn nôn thì chỉ là triệu chứng thông thường của người có mang thôi.

Nhưng ta vẫn không tin nên công chúa dặn ta thường xuyên chú ý đến em hơn.

Nếu có điều gì bất thường thì gọi nàng ấy đến."

Ảnh Quân ôn tồn giải thích.Du Linh biết anh thương mình, vì mình mà lo lắng đến nhường nào.

Chưa kể đây còn là con đầu lòng của cả hai, bản thân Du Linh lại luyện sinh dược nên đứa bé này dù muốn dù không cũng chẳng thể nói bỏ là bỏ.

Cậu mỉm cười, nắm lấy tay Ảnh Quân đang đặt trên bụng mình trấn an: "Em hiểu, nhưng người đừng quá lo lắng về việc này.

Bọn mình chẳng am hiểu gì về việc sinh nở cả, Thanh Thanh tuy chưa từng trải qua nhưng muội ấy dù gì cũng là nữ nhân.

Những việc như này muội ấy là người rõ hơn bao giờ hết.

Với cả chẳng phải giờ em vẫn ổn hay sao?"

Du Linh vì sợ anh lo lắng nên lúc nào cũng tỏ ra bản thân cậu vẫn rất tốt.

Anh chỉ đành thuận theo: "Ta hiểu rồi, nhưng nếu em cảm thấy không khoẻ hay bụng có dấu hiệu bất thường thì phải báo cho ta ngay biết chưa?"

"Dạ, phu quân dặn phải ạ!"

Du Linh lém lỉnh gật đầu.
.
.
.

Thôn Đại Ngư - huyện Tây Bắc.Hôm nay mọi người tấp nập đến căn biệt phủ ngói đỏ trong thôn để nhận thuốc.

Bố Lữ Thạch cùng Bích Ly sau khi phát hết số thuốc trên bàn đều thở phào mệt mỏi.

Lượng thuốc được phát ra cho đến nay đã qua hai tuần, người dân trong thôn hầu như không bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc hay bất kì vấn đề nào ngoài ý muốn xảy ra như dị ứng với hương liệu trong thuốc giải.

Thậm chí thôn dân sau khi uống hết đơn thuốc đầu tiên đã khoẻ hơn rất nhiều, vì thế họ cũng mở lòng tin tưởng vào hai vị thư sinh lạ mặt này.

Bích Ly ngồi bệch dưới đất, cậu chọc cùi chỏ vào chân người bên cạnh: "Nè Lữ Thạch, đến tửu lâu chơi một tí không?"

Bố Lữ Thạch lười biếng duỗi lưng: "Đệ đi một mình đi, mệt chết ta rồi.

Bây giờ chỉ có đánh một giấc ngủ dài mới sung sướng đời nam nhi thôi."

"Đồ heo lười, thế thôi ta đi một mình."

Bích Ly đứng phắt dậy toan đi mất."

Đợi đã, tiện thể ghé sang tiệm mỳ cách tửu lâu ba dãy nhà mua cho ta một phần mỳ chua cay đặc biệt."

Bố Lữ Thạch ngậm cọng cỏ trong miệng lười biếng kêu lên."

Biết rồi, đi đây đồ heo lười."

Bích Ly sải chân đi thẳng ra cửa.Bố Lữ Thạch đợi Bích Ly đi khuất mới từ dưới đất đứng dậy, hắn phủi bụi dính trên quần áo rồi xoay người vào trong.

Bố Lữ Thạch đi ra vườn sau, đứng dưới gốc xoài nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

Chốc sau, một nam nhân với y phục trông như thư sinh từ tường bên kia nhảy vào trong.

Hắn lấy một phong thư từ trong ngực áo ra đưa cho Bố Lữ Thạch, đợi Bố Lữ Thạch cầm lấy mới thuần thục phi thân lên nhánh cây xoài to lớn phía trên để ẩn nấp.Bố Lữ Thạch mở phong thư ra, bên trong là lời dặn dò của người kia về những việc tiếp theo phải làm.

Hắn đọc xong thì lật mặt sau của tờ giấy lại, vào trong lấy bút để hồi âm.

Cả quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ như đã trở thành thói quen, khi Bố Lữ Thạch chuẩn bị đút thư vào phong bì thì Bích Ly trở về.

Hắn lờ mờ nghe tiếng bước chân trong nhà nên lập tức cất phong thư vào ngực áo rồi ra hiệu cho người trên cây đừng phát ra tiếng động, còn mình thì giả vờ đi dạo quanh vườn ngắm cảnh.Bích Ly vào từng gian phòng nhưng không thấy hắn đâu nên đành phải ra sân sau.

Cảnh tượng trước mắt làm Bích Ly không khỏi ôm bụng cười lớn: "Haha, huynh mà cũng ra vẻ thưởng thức cảnh vật thiên nhiên cơ đấy."

Bố Lữ Thạch nhướng mày cãi lại: "Liên quan gì đến đệ, mà sao về sớm vậy?

Có mua mỳ cho ta không?"

Bích Ly giơ hai phần mỳ lên trước: "Mua rồi, hôm nay tửu lâu đóng cửa nên chẳng chơi được gì, chán chết đi được.

Xếp hàng mua mỳ thì đông người quá nên giờ mới về ấy chứ không thì có khi còn về sớm hơn.

Sẵn ta cũng mua hai phần mỳ luôn, vào ăn ngay cho nóng."

"Đa tạ, nhưng đệ vào trước đi, ta hít thở không khí một tí rồi vào ngay."

Bích Ly nghe vậy chỉ gật đầu rồi xoay người vào trong.Bố Lữ Thạch đợi Bích Ly vừa đi liền ra hiệu cho người kia nhảy xuống, hắn đưa phong thư cho tên đó rồi nhanh chóng theo sau Bích Ly.
 
Em Yêu Người
Chương 17: Thai máy


Bích Ly nhìn cái tên đang hì hục hút mỳ trước mặt chẳng thèm quan tâm đến ai kia khiến cậu ngứa tay muốn cú cho hắn một cái vào đầu.Đợi đến khi Bố Lữ Thạch ăn xong, hắn ngẩng đầu toe mồm cười: "Ngon ghê."

"Xong chưa?"

"Cạn cả bát luôn ấy chứ."

"Nãy giờ huynh nghe ta nói gì không?".

Bích Ly chống cằm hỏi."

Ừm..cũng có chút".

"Lặp lại ta nghe xem?"

Bố Lữ Thạch triệt để im lặng.Bích Ly thở dài, cho hắn cái nhìn chán nản: "Huynh có biết dạo này quân triều đình đang đau đầu nhức óc với loại bệnh kì lạ mà huynh đã tìm ra thuốc giải chưa?

Ta định vài ngày sau đến lần bốc thuốc thứ ba hỏi xem dân làng có thật sự thích hợp với loại thuốc đó không, sau đó sẽ dâng lên thánh thượng để phân phát đến những khu lân cận để trợ giúp những thôn dân vùng khác."

Bố Lữ Thạch hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, ngẩng đôi mắt sáng rực nhìn cậu: "Được chứ, nếu vậy thì chẳng phải ta sẽ được hoàng thượng biết đến hay sao.

Chưa kể nếu thuốc phát huy tác dụng tốt thì còn được thưởng nữa đó.

Bích Ly à, đệ đúng là thông minh ghê."

"Huynh là người đã giúp người dân ở đây khi bệnh dịch hoành hành.

Ta biết huynh đã vất vả như thế nào để chế ra thuốc giải.

Huynh trưởng ta có quen một người giữ chức quan nhỏ trong triều.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ huynh ấy sẽ giúp chúng ta vận chuyển thuốc lên kinh thành sau đó dâng lên hoàng thượng."

Bố Lữ Thạch đột nhiên đến gần rồi choàng tay qua cổ cậu hét lớn: "Ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta luôn đó."

"Buông ta ra.

Người huynh to như con trâu vậy.

Muốn kẹp ta chết hay gì."

Trong khi bên này một trận ầm ĩ thì Vân Du Linh cùng thừa tướng của cậu đang lên kế hoạch thả đèn hoa đăng vào ngày mai."

Thật ra chúng ta có thể đi vào ngày kia cũng được nếu ngài có việc phải làm."

Du Linh nằm gọn trong lòng ngài thừa tướng yêu dấu, tận hưởng từng cái vuốt ve của người ta."

Không sao, ngày mai đi vẫn được.

Ta chỉ đang viết dở lá thư cho Ly thừa tướng thôi.

Về chuyện ta và em sẽ đến đó trong khoảng vài ngày tới ấy.

Ta muốn báo trước cho ngài ấy biết để tiện biện lý do giải thích với Bố Lữ Thạch về thân phận của ta và em.

Dù sao thì em vẫn chưa tin tưởng hắn mà."

"Đúng là chỉ có người hiểu ý em nhất."

Du Linh vui vẻ hôn lên yết hầu Ảnh Quân."

Xong rồi đây, bé nghịch ngợm."

Ảnh Quân miết góc phong thư."

Vào đây."

Du Linh kêu vọng ra."

Có thuộc hạ."

Tam Đại nhanh chóng từ ngoài đi vào, anh nhận lấy phong thư trên tay Ảnh Quân dém vào ngực áo."

Thời gian này ta vẫn chưa hài lòng với những ảnh vệ đạt chuẩn ở Ảnh Cung nên không thể tin tưởng để họ truyền thư đi được.

Vất vả cho ngươi rồi, Tam Đại."

Ảnh Quân bày tỏ."

Được hoàng thượng và ngài tin tưởng chính là vinh dự của thần."

Tam Đại theo lẽ đáp.Du Linh thừa biết Tam Đại là người như thế nào.

Thật ra việc tin tưởng cũng chỉ là cái cớ, căn bản cậu chỉ muốn Tam Đại được gặp Bích Ly mà thôi.Tam Đại da mặt mỏng nên nghĩ rằng cậu và Ảnh Quân không biết chuyện của anh và Bích Ly.

Từ khi Bích Ly bị điều đến huyện Tây Bắc để làm nhiệm vụ, Tam Đại không ngày nào không lo lắng.

Du Linh nhìn Tam Đại cứ mãi mặt ủ mày chau đến phát mệt luôn.

Chẳng thà nhân cơ hội lần này để hai người họ gặp nhau cho lành.

Du Linh tìm một tư thế thoải mái trong lòng Ảnh Quân, nghiêm chỉnh nói: "Ta tin tưởng ngươi.

Đến đó rồi hãy dò la xem tình hình dân chúng gần đây thế nào, rồi báo lại cho ta biết."

"Rõ, thưa hoàng thượng."

Tam Đại khẽ giọng nhận lệnh.

Nhìn qua trông như anh đang đảm đương một trọng trách rất quan trọng, nhưng nụ cười khuất sau gương mặt cúi gầm đã phủ nhận điều đó."

Được rồi, lui xuống đi."

Du Linh phẩy tay đuổi người.

Nhoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng Tam Đại đâu."

Đã hài lòng chưa?"

Ảnh Quân kéo đầu kẻ đang vùi trên cổ mình ra, nhéo mũi cậu trêu chọc."

Gì mà hài lòng chứ, em chỉ muốn tốt cho Bích Ly thôi.

Đệ ấy vô tư quá, chả thèm gửi một bức thư nào cho tên Tam Đại đầu đất suốt mấy tháng trời.

Còn hắn thì nhát gan hết nói, mỗi khi đụng mặt hắn làm em phát rầu luôn.

Lúc nào cũng ủ rũ, giống như em là người chia rẽ bọn họ vậy!"

"Thì đúng là em mà."

Ảnh Quân gật đầu cái rụp.Du Linh lập tức yểu xìu.Ảnh Quân phì cười, anh gãi nhẹ cằm cậu: "Được rồi, ta đùa thôi."

Du Linh được anh dỗ dành cũng rất nhanh lại vui vẻ sáp tới.

Cậu cứ dụi vào cổ, chọc Ảnh Quân ngứa ngáy hết cả người.

Anh đẩy nhẹ đầu cậu ra, cười dịu dàng: "Sao mà cứ như cún con thế này?"

"Em mà là cún con thì người còn thích em hong?"

Du Linh tinh nghịch ngoạm cổ Ảnh Quân."

Thích.

Yêu còn không hết chứ thích đã là gì."

Anh không do dự đáp trả.Tuy đã lường trước được câu trả lời nhưng khi nghe trực tiếp từ Ảnh Quân, mặt Du Linh không tự chủ đỏ lên vì không nghĩ anh có thể nói một cách tự nhiên đến thế.Cậu thích lắm á."

A."

"Em sao thế?"

Bụng bị thúc một cái thật mạnh khiến Du Linh bất ngờ kêu lên."

Hình như...em bé đạp em."

Du Linh nhẹ nhàng xoa bụng, tò mò không biết bé con khó chịu ở đâu."

A."

Lại một cú đạp bất ngờ từ bé, bụng cậu theo đó giật nảy lên: "Nó đạp em nữa nè."

Ảnh Quân thấy Du Linh bị đấm đá như thế, lần đầu làm cha khiến anh không khỏi bỡ ngỡ.

Anh đực mặt chỉ biết nhìn chằm chằm bụng cậu.Như biết được sự lo lắng của anh, Du Linh vội cười trấn an: "Em không sao, hình như đây gọi là thai máy thì phải.

Có lẽ bé con đã dần hoàn thiện cơ thể rồi.

Thanh Thanh từng nói với em, khi bé con có biểu hiện đá chân hay cử động thì lúc đó nó có thể cảm nhận được giọng nói hay ảnh hưởng từ bên ngoài của chúng ta với nó đó."

Cậu cầm tay Ảnh Quân áp lên bụng mình, em bé như cảm nhận được hơi ấm của phụ hoàng và phụ thân nên nhanh chóng hồi âm lại hẳn hai cú đá."

Ưm."

Du Linh hơi bất ngờ nên không phòng bị thốt lên.Ảnh Quân trầm mặc không nói gì.

Du Linh tưởng anh không cảm nhận được hồi âm của bé con liền vỗ vai anh hỏi: "Người sao vậy?Em bé vừa đạp hai cái thật mạnh luôn đó, chắc hẳn là bé trai ha?

Mà trai hay gái cũng không quan trọng, quan trọng là..."

Ảnh Quân đột nhiên cắt ngang lời cậu: "Em đau không?"

"Hả?

Đau gì cơ?"

Du Linh lơ ngơ hỏi."

Bị đạp như vậy có đau không?"

Ảnh Quân nhìn cậu, đôi mắt ánh lên sự đau lòng không thể giấu."

Không mà, em không sao.

Em nói thật đó.

Đây chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi.

Nhưng nếu người lo cho em, thì hôn em một cái đi?"

Du Linh nhắm mắt, môi chu vểnh lên.-------//-------
Tui k biết hồi xưa thì ông bà ta dùng từ gì thay cho từ "thai máy" nên tui viết vậy luôn.

Bạn nào biết thì góp ý cho tui nha.
 
Em Yêu Người
Chương 18: "Hôm nay em gan đấy nhỉ?"


Ảnh Quân xác nhận Du Linh thật sự không sao mới an lòng, anh nắm cằm cậu kéo tới bên môi hôn xuống.

Nụ hôn dịu dàng và đầy cưng chiều khiến tay chân Du Linh mềm nhũn, cậu để mặc Ảnh Quân xâm nhập vào từng kẽ hở trong khoang miệng, đầu lưỡi tham lam quấn lấy chiếc lưỡi tinh nghịch của Ảnh Quân như muốn hút trọn mật ngọt từ nơi anh.Du Linh sắp không thở nổi nhưng vẫn cứng đầu dán sát lên môi Ảnh Quân, anh phì cười đành miễn cưỡng buông tha cho cậu.

Nhìn người trong lòng cả mặt đều hồng, từ hai má lan sang bên tai là một màu đỏ như đồng hun.

"Ngủ đi, sáng mai còn phải thượng triều.

Đến tối ta lại dẫn em đi thả đèn nhé."

Ảnh Quân vuốt lưng Du Linh như đang cưng nựng một con mèo nhỏ.

Du Linh mắt nhắm mắt mở tựa vào lòng anh.

Cậu rướn người hôn lên môi Ảnh Quân thay cho lời chúc ngủ ngon.Trên ngai vàng, Du Linh nghiêm mặt nhìn xuống hai hàng quan văn-võ phía dưới.

Cậu lên tiếng phá tan không gian tĩnh mịch xung quanh: "Ba ngày rồi, trong số các khanh có ai đã nghĩ ra được kế sách gì chưa?"

Phía dưới bục, những quan đại thần nghe vậy mặt đều cúi gầm xuống.

Hồi lâu sau cũng chỉ có vài vị quan mới được bổ nhiệm lên tiếng, đề ra một số ý kiến để khắc chế bệnh dịch.

Nhưng chỉ là những kế sách tạm thời để trấn an lòng dân.Du Linh gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế, hài lòng gật đầu: "Tất cả những gì các khanh nói ta đều hiểu.

Như Hoàng ái khanh vừa nói, việc tách những người dân bị nhiễm bệnh ra khỏi những người chưa bị ảnh hưởng cũng là một ý kiến hay.

Tuy nhiên, đây không phải là bệnh truyền nhiễm.

Bản thân ta thật ra đã có quyết định của riêng mình.

Cách đây vài hôm, nhị vương gia đã gửi thư về cho ta.

Trong thư có đề cập tới một người đã tìm ra thuốc chữa.

Lần này ta sẽ đích thân đến đó một chuyến xem sao, một phần là để gặp mặt người này, phần còn lại để nhìn xem các thái y được ta điều động đến đó mấy tháng qua đã làm gì mà chẳng có lấy một tin tức về việc tìm ra thuốc chữa bệnh."

Mấy chữ cuối được Du Linh nói với giọng điệu thản nhiên, nhưng hàm ý trong đó khiến vài tên quan bên dưới không khỏi chột dạ."

Không còn việc gì nữa thì bãi triều."

Du Linh phất tay áo rời đi.Trời đã vào cuối thu, không khí lành lạnh dễ chịu kéo theo tâm trạng Du Linh cũng thư thái hơn rất nhiều.

Đêm nay kinh thành tổ chức lễ thả đèn hoa đăng nên đường phố nhộn nhịp lên trông thấy.

Vì mang thai ngót nghét gần sáu tháng nên y phục Du Linh mặc bên trong phải tăng thêm hai lớp để giấu đi chiếc bụng tròn đang ngày một to lên.

Hơn nữa vì tiết trời đã gần sang đông nên việc mặc nhiều lớp áo cũng giúp cậu giữ ấm tốt hơn.Du Linh ngồi trên xe ngựa cứ loay hoay mãi.

Lúc thì nghịch tóc của bản thân, khi thì lại nhoài người ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Ảnh Quân nhắc nhở cậu mấy lần, sợ cậu sẽ rơi từ cửa sổ ra ngoài.

Nhưng Du Linh đương háo hức nên chỉ vâng dạ cho có lệ.

Câu trước vừa nói biết rồi, quay sang lại thấy rèm cửa bị mở toang.

Nửa người Du Linh nhào ra phía trước, suýt nữa thì tiếp đất bằng đầu.

Ảnh Quân hoảng hồn, vội kéo cậu vào trong.

Lực kéo mạnh khiến Du Linh theo quán tính chúi đầu vào khố hạ của Ảnh Quân.

Du linh chớp mắt, ngẩng đầu trêu: "Người muốn hả?"

Ảnh Quân theo bản năng sợ cậu ngã nên dùng lực có hơi mạnh.

Lúc nhìn thấy tư thế khó nói của cả hai, Ảnh Quân hiếm khi hơi xấu hổ đáp: "Muốn cái gì mà muốn, em ngồi yên xem nào.

Cứ nhoài người ra như thế nhỡ té xuống dưới thì sao."

Du Linh lấy lòng: "Có người bên cạnh em mà."

"Em thì giỏi rồi, thế nếu ta không đỡ kịp thì sao?"

Ảnh Quân đặt cậu ngồi lên đùi mình chất vấn.Du Linh biết mình sai, tai cún trên đầu xìu xuống: "Em xin lỗi mà."

Ảnh Quân thấy cậu như thế mới dịu giọng xuống, chỉ đánh yêu ba cái vào mông rồi giữ cậu ngồi yên trong lòng mình.Đến nơi, Du Linh thảy tiền cho người đánh xe ngựa rồi cầm tay Ảnh Quân đi về phía bờ sông.

Cả hai cùng thuê một chiếc thuyền nhỏ vừa vặn cho hai người ngồi.Đêm rằm hôm nay trăng vừa tròn vừa sáng.

Du Linh hít một hơi thật sâu, cậu chớp mắt nhìn bóng trăng mờ phản chiếu dưới mặt sông: "Đây là lần đầu tiên em với người thả đèn hoa đăng cùng bé con đấy."

Ảnh Quân nhìn cậu vẫy tay: "Lại đây."

Du Linh không hiểu anh muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói.Ảnh Quân dang hai tay đỡ lấy Du Linh.

Anh tựa cằm lên vai, hai tay xoa bụng cậu: "Mới đó mà đã gần sáu tháng trôi qua rồi, thời gian này em vừa phải lo việc triều chính, sắp tới còn phải đến vùng dịch để khảo sát về bệnh trạng của người dân nữa.

Em chịu nổi không?"

Du Linh áp má mình vào tóc mai của người bên cạnh, đáp: "Em cũng đâu phải là cô nương chân yếu tay mềm đâu chứ.

Chút áp lực này có là gì, trước khi mang thai em đã từng là hoàng đế oai phong lẫm liệt lắm đấy nhé."

Ảnh Quân ngắt mũi cậu: "Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ."

"Em biết rồi mà."

Du Linh nâng tay xoa ấn đường đang nhíu chặt của Ảnh Quân: "Em sẽ chú ý thân thể của bản thân, nên người đừng quá lo lắng nha."

"Ừm."

Du Linh phì cười, cậu thiết nghĩ Ảnh Quân trông như con mèo nhỏ khi xù lông vậy.

Chỉ cần được vuốt ve sẽ lại yên tĩnh như cũ.Du Linh ngồi trong lòng anh, khẽ vươn tay chạm vào làn nước.

Cảm giác man mát truyền lên từ đầu ngón tay khiến Du Linh cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Cậu chơi được một lúc thì cũng đến giờ.

Ảnh Quân lấy ra hai chiếc đèn, anh đặt một chiếc vào tay cậu.Những chiếc đèn hoa đăng trôi trên mặt nước tạo nên một khoảng sông lấp lánh ánh lửa, sáng rực trong đêm.

Tiếng lũ trẻ háo hức vang lên bên tai, cả tiếng gió thổi vi vu khiến Du Linh mong thời gian có thể dừng lại mãi.

Cậu hít một hơi thật sâu, tay chống lên mạn thuyền: "Ước gì ngày nào em cũng có thể ở bên người như này nhỉ."

Ảnh Quân nhìn cậu, cho đến khi Du Linh nghĩ sẽ không nhận được lời đáp từ anh, tiếng "ừm" vang lên thật khẽ như ảo giác khiến đáy lòng Du Linh trở nên ấm áp.Sắc trời cũng ngày càng tối nên mọi người xung quanh đều lục tục vào bờ.

Chỉ còn thuyền của Du Linh và Ảnh Quân cùng một chiếc thuyền nhỏ ở giữa sông."

Em muốn dạo chợ đêm không?"

Ảnh Quân đột nhiên hỏi.Du Linh vẫn chưa muốn về nên nghe anh đề nghị liền gật đầu răm rắp.

Ảnh Quân với tay nắm lấy gậy chèo, cả hai vừa đi được một lúc thì bỗng có tiếng ầm lớn từ đằng sau vang lên."

Cứu, cứu tôi với!"

Chiếc thuyền phía sau bị lật, người đàn bà ban nãy còn ngồi trên thuyền đang chật vật giãy giụa dưới nước.

Bà ta cố gắng hét to để thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Nhưng người xung quanh đều đã về hết, bây giờ chỉ còn mỗi thuyền của Du Linh và Ảnh Quân là gần với bà ấy nhất.

Có mấy người đứng trên bờ bị thu hút bởi tiếng kêu cứu của bà, họ muốn giúp nhưng lại chần chừ không dám xuống.

Trời thì tối, nước sông ở đây lại sâu.

Nếu xuống dưới có vật thể kì lạ gì, hoặc không cứu được người nhưng bản thân lại bị vạ lây thì toi.

Thấy tình hình cấp bách, Ảnh Quân giữ lấy vai Du Linh rồi nói nhanh: "Em đợi ta một lát, ta sẽ quay lại nhanh thôi."

Du Linh còn chưa kịp trả lời đã thấy Ảnh Quân nhảy tùm xuống nước.

Du Linh hoảng hốt la lên: "Ảnh Quân!"

Phía bên này Ảnh Quân đã bắt được tay của người đàn bà, anh trấn an: "Bình tĩnh, đừng giãy giụa.

Ta đưa bà vào bờ."

Đương trong cơn hoảng loạn, lại thêm bị sặc nước từ nãy đến giờ nên người đàn bà không nghe được lời Ảnh Quân nói.

Bà ta theo bản năng bám víu lấy anh, tay chộp lấy đầu anh để ngoi lên cho dễ thở.Ảnh Quân bị bà ta dìm xuống mấy lần rồi lại ngoi lên, sợ là chưa cứu được người thì bản thân anh sẽ bị dìm chết mất.Du Linh thấy vậy, đại não không kịp suy nghĩ đã hét lớn: "Ảnh Quân, người đợi em.

Em đến giúp người."

Ảnh Quân phía bên này còn đang chật vật trấn an người đàn bà, cuối cùng bà ta cũng chịu yên tĩnh thì lại nghe tiếng Du Linh vang lên ở phía trước.

Chưa kịp trả lời đã thấy Du Linh nhảy xuống bơi về phía mình.Tuy biết Du Linh là lo cho mình, Ảnh Quân vẫn không khỏi tức giận vì cậu không nghĩ cho bản thân và bé con trong bụng.Đợi đến khi Du Linh lại gần, Ảnh Quân đã đưa người đàn bà vào gần bờ.

Lúc cả ba vào đến nơi, người dân xung quanh đều tụ lại để giúp đỡ.Người đàn bà được cứu sống, bà ta ọc ra một ít nước rồi từ từ mở mắt.

Thấy Ảnh Quân cùng Du Linh đứng bên cạnh, bà ta lập tức ngồi phắt dậy, hướng Ảnh Quân chắp tay: "Đa tạ, xin đa tạ ngài."

Ảnh Quân cùng Du Linh một thân ướt nhẹp, chỉ khua tay nói không sao rồi kéo Du Linh đi mất.

Cậu biết Ảnh Quân giận, cũng thừa biết lý do vì sao.

Chỉ ngoan ngoãn mặc anh dẫn đi.

Ảnh Quân thuê một chiếc xe ngựa cùng Du Linh trở về.Trong xe nhiệt độ ấm hơn, khiến không khí có chút ngột ngạt.

Du Linh đột nhiên ắt xì một tiếng, cậu khẽ đưa mắt nhìn Ảnh Quân nhưng không dám nói gì.Ảnh Quân giận thì giận, nhưng thương thì thương.

Anh vươn tay kéo cậu vào lòng.

Du Linh biết anh vẫn là mềm lòng với mình, cậu tựa đầu lên vai anh.

Tiếng Ảnh Quân đột nhiên vang lên bên tai: "Hôm nay em gan đấy nhỉ?"

----//-----
Happy new year!!

Năm mới vui vẻ.

Xin lỗi vì tui off khá lâu, cảm ơn mn vì đã đợi.

Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, cơm áo gạo tiền lúc nào cũng đầy đủ và mọi thứ trong năm tới sẽ nhẹ nhàng với mọi người hơn nha🫂.
 
Em Yêu Người
Chương 19: Em vẫn sẽ làm vậy.


Ảnh Quân đem Du Linh đặt lên giường, nghiêm mặt nhìn cậu.

Du Linh bị khí thế của anh doạ sợ, chỉ đứng im không dám nhúc nhích.

Ban nãy còn ôm cậu sưởi ấm mà...Ảnh Quân hắng giọng: "Hôm nay đã phạm lỗi gì?"

Du Linh xoắn hai ngón tay vào nhau, đáp: "Em tự ý nhảy xuống sông cứu người mà không có sự cho phép, đã thế không giúp được người mà còn khiến bản thân bị ướt nước."

"Em còn biết cơ đấy."

Nhìn Du Linh toàn thân ướt sũng, y sam dính sát vào thân ôm lấy cái bụng tròn ủm của cậu trông đến là tội.

Lại nói dáng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo như muốn ngã xuống kia khiến Ảnh Quân thở dài bất lực, trách không được mà thương cũng không xong: "Cởi hết đồ ra."

Du Linh đỏ mặt lí nhí: "Sao phải cởi đồ ạ?"

Trực tiếp đánh là được mà.Ảnh Quân lại gần, phát một cái vào mông cậu: "Còn mạnh miệng quá nhỉ?

Em muốn nước thấm vào người rồi sinh bệnh à?"

Du Linh bị ướt đến đầu óc có chút chậm chạp.

Nghe Ảnh Quân giải thích, cậu mới vội vàng thoát y.

Anh đợi cậu xong xuôi mới tiến tới bọc người vào chăn, lăn qua lăn lại đến khi dém kín chăn không một kẽ hở mới dặn cậu ngồi yên rồi sải chân đến phía sau bức bình phong.

Ảnh Quân nhấn cơ quan ẩn trên tường, một chiếc tủ gỗ chầm chậm hiện ra.

Đây là nơi chứa dụng cụ để bàn chuyện giữa hai người.

Hẳn một tủ gồm sáu hộc nhỏ.Anh nhìn từ trái sang phải, cuối cùng dừng lại trên một chiếc roi mỏng.Cái này mà đánh thì hai hôm nữa Du Linh cũng chưa chắc xuống giường được.

Ảnh Quân dời mắt sang nơi khác, ở đó ngoài một cái vợt to bằng lòng bàn tay ra thì còn ti tỉ những món đồ dùng để phạt đòn không nhẹ.Bình thường Ảnh Quân rất hiếm khi dùng đến những thứ này để điều giáo Du Linh, vì căn bản Du Linh chưa bao giờ mắc lỗi quá nặng.

Tuy nhiên cậu lại có tật xấu là không bao giờ phản kháng lại yêu cầu của anh.

Trừ phi có chuyện gì liên quan đến tính mạng của Ảnh Quân, Du Linh mới phá lệ tự ý hành động.Ảnh Quân thở dài, anh kéo cửa tủ lại rồi ra ngoài.

Du Linh từ nãy đến giờ vẫn ngồi im không một tiếng động, cậu sợ mình mà giải thích hay lí sự là Ảnh Quân sẽ lơ cậu luôn mất.

Du Linh có thể chịu đòn, nhưng không thể chịu được sự im lặng của Ảnh Quân.Cảm giác nệm bên cạnh lún xuống một tí, Du Linh bừng tỉnh.

Chỉ thấy Ảnh Quân vỗ bộp lên đùi anh một cái, nói: "Ngồi lên đây."

Du Linh đỏ mặt, biết Ảnh Quân vẫn còn giận lắm nhưng không hiểu sao bản thân lại có chút thích thú khi anh như vậy.Ảnh Quân nhìn cậu loã thể, khệ nệ ôm cái bụng tròn gần sáu tháng ngồi lên đùi mình trông đến là thương.

Lông mày nhíu chặt cũng nới lỏng đôi chút: "Hai tay vòng lên cổ ta, ôm cho chắc vào."

Du Linh nhất cử nhất động đều nghe theo anh.

Bảo đi Tây nhất định không đi Đông.

Ảnh Quân đợi Du Linh ổn định vị trí mới vòng tay giữ lấy hai cánh mông múp míp phía bên dưới.Ảnh Quân không đánh cũng chẳng dùng lực mạnh làm Du Linh đau.

Tuy nhiên anh cứ hết xoa rồi lại bóp, lực tay vừa phải khiến người thoải mái.

Lại nói không biết Ảnh Quân vô tình hay cố ý, chốc chốc ngón tay lại sượt qua lỗ nhỏ làm Du Linh ngứa ngáy muốn chết.Ảnh Quân quan sát từng biến đổi trên cơ thể Du Linh, hai tai cậu đỏ bừng như gấc chín.

Vết hôn chi chít rải đều khắp người như những nụ hoa đỗ quyên chớm nở.

Cậu bị Ảnh Quân ghẹo đến cả người bốc khói nhưng vẫn để mặc anh làm càn, ngoan đến mức khiến người ta...muốn làm chuyện xằng bậy.Ảnh Quân là người biết phân rõ công và tư.

Có tội thì vẫn phải phạt, việc riêng để sau cũng không muộn.Xoa nắn chán chường, Ảnh Quân bắt đầu lần mò lên phía trên khoá eo Du Linh sát vào mình.

Du Linh lạnh đến run rẩy, cả người dán chặt lên người Ảnh Quân.

"Ấm quá."

Du Linh thoải mái hô lên.Ảnh Quân cười mỉm, nhưng vì Du Linh úp mặt lên vai anh nên không thấy người nào đó đang dần bị cậu làm cho mềm lòng, không nỡ đánh nữa.Ảnh Quân xốc lại tinh thần, một tiếng bốp không báo trước vỗ lên mông Du Linh."

A."

Du Linh bị đánh bất ngờ la lên."

Khởi động vậy đủ rồi.

Hôm nay tự ý hành động nguy hiểm mà không suy nghĩ đến bản thân và bé con, phạt bốn mươi roi.

Luật như cũ, không né, không che.

Ngồi yên không được nhúc nhích, nếu không sẽ đếm lại từ đầu.

Rõ chưa?"

Ảnh Quân vừa đọc luật vừa nhịp tay trên mông cậu như đang hù doạ.Du Linh bị anh xoa nắn từ nãy đến giờ, cơn hứng tình chưa nguôi đã phải đối mặt với bốn mươi bạt tay của Ảnh Quân.

Cậu tủi thân: "Dạ."

Du Linh vừa sợ vừa kích thích, cậu nhắm mắt dúi đầu vào hõm vai của Ảnh Quân.

Hai tay ôm chặt cổ anh, bộ dáng như sắp đi đánh trận tới nơi.Ảnh Quân buồn cười nhưng không nói gì.

Biết cậu sợ nhưng vẫn cứng đầu không xin giảm roi, chắc là lo lắng anh sẽ giận thêm nên ngậm ngùi chịu trận.Ảnh Quân ổn định lại cảm xúc, mặt nghiêm mày sắc nhịp tay trên mông Du Linh.Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp.Một bên mông phải đã bắt đầu đỏ lên.

Du Linh ngập ngừng đếm: "A một, hai, ba, bốn, năm."

Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp.Năm bạt tay liên tiếp hạ xuống trên cánh mông phải của Du Linh.

Cảm giác tê nóng giữa một bên và bên còn lại khiến Du Linh nhíu mày.

Cậu bối rối không biết vì sao Ảnh Quân không đánh đều cả hai bên mà chỉ nhắm vào mỗi phần mông bên phải.

Thấy Du Linh lặng im không lên tiếng.

Ảnh Quân đét thêm một roi, nói: "Lần này không đếm nên không tính, đếm lại."

Vừa dứt lời đã thấy anh hạ tay xuống cánh mông phải đáng thương của Du Linh.

Cậu còn chưa trả lời đã ăn đau đến giật mình, vô thức hô lên: "A, sáu."

Ảnh Quân cứ đều đều tát vào mông cậu, đã mấy mươi bạt tay in lên mông đến đỏ ửng nhưng Ảnh Quân vẫn chưa chuyển sang mông bên kia.

Cánh mông phải đang ra sức báo động rằng nó sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đã gần bốn mươi bạt tay nhưng Ảnh Quân vẫn cứ nhắm vào nó mà đánh.Du Linh bị đau đến uất ức nhưng không dám xin tha.

Cậu tủi thân rơi nước mắt.Ảnh Quân cảm giác trên vai mình ươn ướt.

Anh biết đã đến lúc phải ra đòn quyết định.

Nghĩ là làm, Ảnh Quân dùng bảy phần lực tát xuống cái cuối cùng bên mông sưng đỏ của Du Linh.

Du Linh bị đánh đến co rúm ngón chân lại với nhau.

Nước mắt như vỡ đê, thi nhau rơi xuống thấm lên vai Ảnh Quân.Ảnh Quân biết mình có hơi nghiêm khắc, nhưng hôm nay không trị được cái chứng lo trước sợ sau của Du Linh là không được.Ảnh Quân vuốt lưng Du Linh để cậu tựa vào người mình mặc sức khóc.

Anh dẫn dụ hỏi: "Hôm nay phạt không nặng như những lần trước.

Sao lại khóc?"

Đúng là phạt không nặng như những lần trước thật.

Nhưng về tâm lí thì lại nặng nề hơn rất nhiều.

Du Linh từ khi mang thai trở nên nhạy cảm hơn, lại hay dính người.

Lúc nào có thì giờ sau khi thượng triều hoặc phê hết tấu chương trong điện, cậu đều theo thói quen đến phủ tìm Ảnh Quân.Ảnh Quân cũng nhận thức được tính tình của Du Linh đang dần trở nên mềm mại hơn khi ở bên cạnh anh, cậu trở nên nhạy cảm hơn hẳn.

Ảnh Quân đã từng hỏi Thanh Thanh về việc này và nhận được lời đáp từ nàng rằng đây là thay đổi tự nhiên mà người mang thai nào cũng có, tuy nhiên tuỳ thuộc vào tính cách mỗi người mà sẽ có sự biến đổi khác nhau.

Có người khi mang thai sẽ dễ nóng giận hơn, còn như Du Linh thì lại dính người và mau nước mắt.Ảnh Quân hiểu nên từ đó đến nay lúc nào cũng dịu dàng với Du Linh hết mức có thể.

Tính tình Du Linh khi ở với anh từ trước đến nay lại rất ngoan ngoãn, dễ bảo nên Ảnh Quân luôn phải nén cơn kích tình mỗi khi thân cận hay cạ nhiệt với Du Linh.

Vì sợ bản thân không nhịn được sẽ làm bé con trong bụng Du Linh quấy phá, lúc đó đạp đến cậu ấy thì lại khổ.

Mặc dù Du Linh cũng muốn thân cận với Ảnh Quân lắm, thậm chí nếu Ảnh Quân đòi là cậu sẽ nguyện ý cho ngay.

Vì bản thân cậu biết Ảnh Quân sẽ không tuỳ hứng đến mức làm mình đau.Du Linh hoàn toàn không kiêng dè bất cứ điều gì với Ảnh Quân.Song đó cũng là việc khiến Ảnh Quân đau lòng cậu hơn.

Chưa kể hôm nay còn nghiêm trọng đến nỗi cậu mang cái bụng nặng trịch như thế để nhảy xuống sông cứu anh.

Nghĩ lại Ảnh Quân vẫn thấy rùng mình, nếu lúc đó Du Linh bị chuột rút thì không biết mọi chuyện sẽ rối như thế nào nữa.Càng nghĩ càng bức bối, Ảnh Quân nhìn người trong lòng đang sụt sịt đáp lời: "Đánh...người đánh một bên làm em đau."

"Đau tại sao còn làm?"

Du Linh nước mắt nước mũi tèm nhem không dám trả lời.

Vì cậu biết bản thân mình làm vậy là không nên, bây giờ tỉnh táo lại mới thấy hành động ban nãy càn rỡ đến mức nào.

Vì Ảnh Quân đâu yếu đuối đến mức chỉ một người đàn bà cũng không cứu được.

Nếu vậy thì còn gì là mặt mũi của đại tướng quân nữa chứ.Ảnh Quân kéo cậu ra khỏi ngực mình, anh chất vấn: "Sợ vậy sao còn làm?

Em coi ta là gì?

Là người bên gối hay là một tên vô dụng chỉ biết đánh mắng mỗi khi em sai phạm?"

Du Linh nhìn Ảnh Quân, trong phút chốc cậu nhận ra bản thân đã vô tình làm một việc không nên phạm phải.

Ảnh Quân từ trước đến giờ ghét nhất chuyện cậu lúc nào cũng đặt lợi ích của anh lên hàng đầu, đặc biệt là không nghĩ đến an nguy của bản thân mình.

Ảnh Quân đã từng dặn cậu rất nhiều lần, nhưng Du Linh chỉ dạ vâng cho có lệ.

Song đâu lại vào đấy.

Cậu khịt mũi, giọng khàn đặc đi vì khóc: "Em xin lỗi, em..."

Còn chưa nói hết câu, Ảnh Quân đã nắm cằm cậu hôn xuống.

Một tay anh giữ lấy eo Du Linh tránh để cậu mất đà té xuống, tay còn lại ghì chặt đầu cậu, ép Du Linh mở miệng tiếp nhận chiếc lưỡi cuồng quấy của Ảnh Quân.

Ảnh Quân công phá đến khi mặt Du Linh đỏ như muốn nghẹt thở đến nơi mới chịu buông ra.

Cậu thở dốc tựa trên vai Ảnh Quân, mắt đỏ hoe lúng liếng nước mơ hồ nhìn anh.

Ảnh Quân vuốt tóc mai Du Linh, mềm giọng nói: "Em yêu ta, ta cũng yêu em vậy.

Em suy nghĩ cho ta, ta cũng suy nghĩ cho em mà.

Em đau, ta cũng sẽ đau vậy.

Em xót, ta cũng sẽ buồn mà.

Cho nên Du Linh không được không tin tưởng ta, không được xem nhẹ bản thân mà đặt ta lên hàng đầu.

Nếu còn có lần sau, để ta thấy em hành động hấp tấp như vậy.

Thừa tướng Ngô Ảnh Quân ta thề sẽ!"

Như đoán được người kia muốn nói gì, Du Linh trong cơn mê man vội vàng vươn tay bịt miệng anh lại.

Cậu liên tục gật đầu: "Em hứa, em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa.

Người đừng...doạ em."

Nói xong một câu đã khiến Du Linh sợ chết khiếp, xem như lần này Ảnh Quân nghiêm khắc cũng không uổng công.

Ba chữ "mặc kệ em" chưa kịp thốt ra của anh đành phải nuốt ngược vào trong.

Ảnh Quân hài lòng, rút một chiếc khăn mềm từ trong ngực ra dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Du Linh.

Không quên hỏi dò: "Lần sau có còn dám coi nhẹ bản thân nữa hay không?"

"Không ạ."

Du Linh có chút chần chừ trả lời.

Ảnh Quân có thể đoán được, chuyện này không thể ngày một ngày hai là Du Linh có thể bỏ ngay.

Ảnh Quân vui vì được cậu lo lắng, nhưng không đồng nghĩa với việc cậu bất chấp bản thân để làm mọi thứ tốt nhất cho anh.

Anh cũng biết xót rồng nhỏ mà mình nuôi.

Từ giọng Du Linh nghe thấy cậu vẫn có vài phần không xuôi theo.

Nhưng hôm nay nghiêm khắc như vậy, Ảnh Quân tin Du Linh ít nhiều cũng biết suy nghĩ đến bản thân hơn.

Anh thở phào trong lòng, đặt khăn lên mũi Du Linh.

Ảnh Quân đợi cậu ngoan ngoãn hỉ mũi rồi mới vứt khăn lên bàn.

Anh ôm cậu lại giường, để cậu nằm trên đùi tiện bôi thuốc cho vết thương vừa đánh xong.

Cả quá trình diễn ra có chút khó khăn, vì Du Linh bị thuốc làm rát da là sẽ sụt sịt rơi nước mắt.

Ảnh Quân vừa thương, cũng vừa buồn cười.

Anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, sau đó thổi tắt đèn dém chăn cho cả hai.

Ảnh Quân để Du Linh nằm nghiêng bên cạnh mình, anh bao trọn cả người cậu trong lòng, hôn lên trán cậu đầy cưng chiều, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Du Linh ngoan, không khóc nữa.

Cái đau bay đi."

Du Linh còn nấc nhẹ sau dư âm trận đòn vừa nãy để lại, được người yêu dịu dàng vỗ về liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Đêm hẵng còn dài, Du Linh an tâm thiếp đi trong lòng thừa tướng của cậu.
 
Em Yêu Người
Chương 20: Dù xấu cũng đừng ghét em


Phía bên kia Tam Đại đã gặp được Bích Ly, cả hai đang ở trong một tửu lâu cách biệt phủ của Bích Ly một ngôi làng.Trong căn phòng riêng trên tầng của tửu lâu, Bích Ly nằm nghiêng trên giường đối diện với Tam Đại.

Cậu vươn tay kéo anh từ cạnh giường về phía mình: "Nằm vào đây kẻo ngã."

Tam Đại mặc cậu động chạm, anh chỉ lẳng lặng ngắm nhìn người mà mình đã nhung nhớ hàng tháng nay.

Bích Ly kéo thêm chăn về phía anh, hỏi: "Vậy là hoàng huynh bảo huynh đến chỉ để truyền tin rằng sắp tới huynh ấy và Ngô thừa tướng sẽ tới đây?"

Tam Đại khàn giọng đáp lời: "Vâng, thưa vương gia.

Việc này e chỉ có những quan đại thần trong cung và ngài biết, hoàng thượng không định tiết lộ thân phận khi đến đây.

Bức thư ban nãy là Ngô thừa tướng gửi cho ngài, trong đó sẽ nói rõ hơn về những gì mà hoàng thượng và thừa tướng muốn truyền đạt."

Tam Đại nghiêm túc trần thuật lại những gì anh biết."

Ừm, ta hiểu rồi."

Bích Ly chậm rãi di chuyển tay trên eo Tam Đại, xoa dọc theo sống lưng anh: "Ban nãy...có đau không?"

Tam Đại còn tưởng Bích Ly muốn dặn dò chuyện gì quan trọng, đôi tai đang vểnh lên của anh lập tức đỏ bừng, anh lí nhí đáp: "Không ạ...đa tạ vương gia đã quan tâm."

Bích Ly tinh nghịch nâng mặt anh lên sáp tới.

Tam Đại tưởng rằng cậu sắp hôn mình, anh căng thẳng nhắm chặt mắt lại.

Nào ngờ đợi lâu ơi là lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, Tam Đại hé mắt ti hí nhìn Bích Ly, chỉ thấy người xấu xa kia cười đến tít mắt.

Đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm khiến Tam Đại mặt đỏ tim đập, tuy có chút thất vọng nhưng vương gia cười thật sự rất đẹp.Bích Ly điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mặt không đổi sắc hôn lên đỉnh đầu anh sau đó rời giường mặc lại y phục.

Tam Đại ôm chăn nhìn theo bóng lưng Bích Ly ở trước giường, anh rất muốn được ở bên cậu thêm chút nữa, nhưng thật sự thời gian không cho phép.

Vả lại còn phải về cung bẩm báo tình hình ở đây cho hoàng thượng, dù gì cũng sẽ được gặp vương gia sớm thôi.

Trong lòng Tam Đại trắc trở mãi cuối cùng cũng thông suốt, anh vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người cao lớn đứng trước mặt mình.

Bích Ly vươn tay nhặt quần áo của Tam Đại ở đầu giường lên, cậu vẩy vẩy trước mặt anh: "Muốn ta giúp huynh mặc vào, hay huynh tự làm?"

Tam Đại vội vàng chộp lấy y phục của mình, anh định vén chăn đi ra nhưng đột nhiên tay lại dừng giữa không trung: "Vương gia, ngài..."

Tam Đại ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Bích Ly buồn cười nhìn anh, cậu đá đá chăn: "Huynh còn gì mà ta chưa thấy à?"

Tam Đại mặt đỏ tai hồng chui ra khỏi chăn, anh lúng túng đến nỗi mất hơn một chén trà(*) mới vận xong y phục.Bích Ly đi tới chỉnh lại cổ áo cho anh sau đó xoay người đi đến cửa phòng, Tam Đại thấy vậy vội vàng vọt đến đằng sau cậu.

Bích Ly nhìn bàn tay đang níu lấy tay áo mình, còn chủ nhân của nó thì rụt rè nói: "Hoàng thượng lệnh thuộc hạ đến xem tình hình của người dân ở đây nhưng thuộc hạ không biết đường.

Ngài...dẫn ta đi cùng với."

Tam Đại nắm chặt lấy tay Bích Ly như sợ rằng cậu sẽ không đồng ý: "Có...có được không?"

Tuy lời nói dối có vẻ không thuyết phục lắm, nhưng nỗi nhớ dâng trào khiến Tam Đại không sao kiềm nén tâm tình mình.

Đây là lần thứ hai anh dám yêu cầu Bích Ly một điều gì đó sau ngày hôm ấy.Bích Ly có chút bất ngờ nhưng cảm xúc ấy đã được thay thế bằng gương mặt tươi cười của cậu, Bích Ly đảo tay mình lại rồi nắm lấy tay anh: "Có gì mà được với không được chứ?

Ta làm sao từ chối huynh đây, hửm?" ...Hoàng cung-Long điện."

Nào, còn một chút nữa thôi.

Nằm yên nào."

Ảnh Quân vén áo Du Linh lên để tiện bôi thuốc, nhưng cậu vì đau lại cứ ngọ ngoạy mãi khiến thuốc mỡ dính lỗ chỗ trên tà áo.

Loay hoay mãi từ sáng đến giờ cuối cùng cũng xong, Ảnh Quân thở phào nhét thuốc vào ngực áo.

Du Linh thoát khỏi cực hình liền ngồi bật dậy, cậu vừa thút thít vừa rên rỉ: "Đau quá đi, sau này nó khi nào mông của em sẽ có hai màu luôn không?

Lúc đó chắc hẳn là xấu lắm."

Còn định nói thêm về tình trạng của mình để mè nheo với Ảnh Quân nhưng Du Linh bỗng nhiên tiu nghỉu úp mặt xuống hõm vai Ảnh Quân nói với giọng rầu rĩ : "Nhưng dù xấu Quân cũng đừng ghét em nha."

Ảnh Quân nâng mặt Du Linh lên, anh búng lên trán cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu nói rõ ràng từng chữ: "Đến làm em sưng mông ta cũng đã làm rồi, nếu em sợ một bên sưng lên sẽ xấu..."

Ảnh Quân kéo dài chữ cuối khiến Du Linh vừa xấu hổ vừa tò mò.

Anh giơ tay bóp xuống bên mông lành lặn của Du Linh, cười nói tiếp: "Thì ta có thể giúp em khiến bên còn lại cân bằng với bên kia."

Du Linh phực một cái đỏ bừng mặt, cậu ỡm ờ, mắt lia ngang lia dọc không dám nhìn thẳng vào Ảnh Quân: "Ừm...à, chắc là không...không cần đâu.

Thoa thuốc vài ngày là nó sẽ bớt sưng ấy mà."

Du Linh cười cười chuyển chủ đề: "Nhưng không phải người nói hôm nay bọn mình sẽ đến Ảnh Cung sao?

Đi thôi, lâu lắm rồi em không thăm ông ấy."

Du Linh định chuồn nhưng bị Ảnh Quân nhạy bén phát hiện ra, anh giữ chặt lấy hông cậu, tay đặt dưới cánh mông lành lặn đã lần mò sang bên kia từ bao giờ.

Du Linh giật bắn người, cậu sợ Ảnh Quân muốn làm mình thật nên vội vàng giữ lấy bàn tay đang mò mẫm dưới mông: "Trễ...sắp trễ hẹn rồi.

Đi mau, không ông ấy sẽ...sẽ giận đó."

Du Linh ngọ ngoạy muốn thoát khỏi vòng tay chắc như gọng kiềm của Ảnh Quân, còn anh thì chỉ im lặng tận hưởng niềm vui khi trêu ghẹo Du Linh.

Cuối cùng dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình, Ảnh Quân rốt cuộc cũng nới lỏng eo cậu ra.

Nhưng không đợi cậu nhảy khỏi người mình, anh đã dí sát mặt vào Du Linh.

Ảnh Quân cười mỉm: "Hôn một cái rồi đi."

Du Linh thật thà tưởng thật nên gật đầu chủ động sáp lại, ai ngờ vừa chạm môi đã bị Ảnh Quân ghì chặt gáy cổ, ép sát hai người vào nhau.

Mới đầu Du Linh còn chưa thích ứng kịp, đến khi bị Ảnh Quân liếm láp đến ngứa ngáy mới mở miệng nghênh đón anh vào hang.

Đầu lưỡi Ảnh Quân nút lấy đầu lưỡi Du Linh, anh liên tục lấn tới khiến Du Linh dần rơi vào thế hạ phong.

Đến khi cậu sắp nghẹt thở mới cào nhẹ lên ngực Ảnh Quân, anh mút mát thêm chút nữa mới miễn cưỡng buông Du Linh ra.

Người Du Linh mềm nhũn, mỗi lần hai người hôn sâu cậu đều thích đến nhũn người.

Ảnh Quân cười nhẹ rồi thơm lên trán cậu.

Đợi một lát để Du Linh ổn định nhịp thở, Ảnh Quân mới vỗ nhẹ lưng cậu: "Đi thôi."/////////////////-//////////////////Mọi người ơi cho mình hỏi, vợ chồng(không phải hoàng tộc) ngày xưa xưng hô với nhau như nào cho tình nhỉ?

Ý mình là thay vì gọi chồng ơi thì gọi là phu quân ơi như hoàng tộc hay như nào ạ?
 
Em Yêu Người
Chương 21: Có phu quân thiệt là sướng!


Ảnh Quân cùng Du Linh men theo con đường dưới hầm dẫn đến một nơi có lối ra với hai bên là núi đá sừng sững.

Bên ngoài là những cây cổ thụ với tán cây khổng lồ xanh mướt, rợp bóng cho không gian nơi đây.Du Linh quen thuộc hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí trong lành.

Cậu đến gần núi đá đọc kí hiệu một cách thuần thục, cánh cổng to lớn tức khắc được mở ra.

Hai nam nhân vận y phục đen đứng bên trong nhanh chóng quỳ gối: "Bệ hạ, thừa tướng."

Gương mặt tươi cười của Du Linh đã được thay thế bằng biểu cảm nghiêm nghị cùng giọng nói sắc bén, cậu đưa mắt nhìn xuống rồi phất tay: "Đứng lên đi."

Du Linh dẫn đường đi sâu vào bên trong, cánh cổng đá phía sau theo lệnh chậm rãi khép lại.

Ảnh Quân đợi đến khi hai người đã cách xa lối vào mới vòng tay qua eo Du Linh, nhỏ giọng dặn dò: "Đường trơn ẩm ướt, em cẩn thận kẻo ngã.

Nếu mệt thì tựa vào ta một lát rồi hẵng đi tiếp."

Du Linh nhìn anh cười, đặt tay lên eo mình vỗ nhẹ: "Em biết rồi, người đừng lo lắng quá nha."

Cả hai đi khoảng một chén trà thì đến nơi.

Họ đang đứng trong một vòng tròn lớn, bao xung quanh là những bức tường bằng đá cao đến mấy trượng.

Phía trước là một ngôi đền điểm sắc màu sặc sỡ, nhìn kĩ sẽ thấy một hồ cá lớn ngụ dưới chân đền.

Mặt hồ lóng lánh ánh vàng, phản chiếu tia nắng của mặt trời buổi sáng sớm.

Nhìn xa trông như một cái bể lớn phát sáng, ôm lấy báu vật lấp lánh trong lòng nước.Một nhóm nam nhân vận y phục đen đang chăm chỉ luyện võ ở trước đền.

Khi thấy bóng dáng của Du Linh cùng Ảnh Quân ngày càng gần, cả thảy mấy trăm người đều quỳ xuống hô vang: "Hoàng thượng vạn tuế."

Du Linh: "Ông ấy có ở bên trong không?"

Người kia cúi gằm mặt đáp to rõ ràng: "Ngài ấy đang ở trong phòng đợi ngài cùng thừa tướng ạ."

"Ừm, miễn lễ."

Du Linh khoát tay rồi đi thẳng vào trong, hai bên là nhóm Ảnh vệ đứng song song như một bức tường sắt bằng hình người.Du Linh đến gian phòng nằm trên tầng cao nhất của ngôi đền, cậu gõ vào cửa bốn tiếng cốc: "Hoàng thúc, bọn cháu đến rồi."

Cánh cửa mở ra, bên trong là một người đàn ông rơi vào khoảng tứ tuần bình đang thản nhấp trà.

Tuy nhiên, thứ ông ấy cầm trên tay không phải là tách trà mà là một chén sứ nhỏ in hình hoa đào, trên vành chén còn bị vỡ một mảnh nhỏ.Người đàn ông không phản ứng gì, chỉ bình thản gạt đi nước trà trong chén: "Ta về cũng được mấy canh giờ rồi mới chịu đến thăm.

Lớn cả rồi nên không để hoàng thúc này vào trong mắt nữa chứ gì."

Du Linh bĩu môi đáp lại: "Cháu còn phải lo chuyện triều chính nữa chứ.

Hơn nữa thúc từ quan rồi còn gì, làm sao biết được bọn cháu hàng ngày thượng triều bị gây khó dễ như nào cơ chứ."

Du Linh còn chưa kịp than thở thêm mấy câu đã bị ông cốc vào đầu: "Làm hoàng đế như cháu mà còn bị gây khó dễ sao?

Ta đây từ quan nhưng không phải mỗi ngày đều bí mật nhận nhiệm vụ mà cháu đưa đến đấy à.

Ngày xưa thì nhận lệnh từ phụ hoàng cháu, bây giờ từ quan rồi cũng phải lén lún nhận lệnh từ cháu.

Cháu nghĩ ta sướng lắm sao?"

Ảnh Quân nhìn Du Linh trước khi đi còn nói nhớ ông ấy bao nhiêu, lại nhìn sang Vân Giang mấy canh giờ trước còn đòi anh dẫn Du Linh đến gặp mình nhưng giờ cả hai lại cãi nhau ỏm tỏi hết cả lên.

Ảnh Quân thở dài: "Ngài Giang, trước tiên hãy nói về chuyện bên phía ngài đi."

Người được gọi là ngài Giang kia rốt cục mới thôi hơn thua với người cháu hoàng đế của mình.

Ông đưa chén trà lên miệng một hơi uống cạn, sau đó híp mắt một cách thần bí: "Nhắc mới nhớ, ta đã nghe được một tin khá thú vị đấy."

Du Linh chứng nào tật nấy trêu ghẹo: "Lỡ như cháu thấy không thú vị thì sao ạ?"

Vân Giang liếc xéo cậu: "Im lặng nghe hết đi, nếu không hứng thú thì ta dắt ra tửu lâu trong thành nghe người ta kể chuyện."

Ông chẹp miệng: "Hai đứa có biết vua của nước Minh Vương không?"

Du Linh: "Cháu có nghe qua, cũng biết nơi đó trước đây chỉ là một nước nhỏ vô danh, thời gian gần đây tiếng tăm mới bắt đầu lan xa.

Nhưng cháu không rõ lắm về danh tính của vua nơi đó."

Vâng Giang theo thói quen vô thức gõ bàn: "Chà, theo những gì ta biết được thì vua Minh Vương năm nay vừa tròn mười tám, cậu ta còn có 2 người anh tên là Lê Huỳnh Đại và Lê Huỳnh Thư."

Vân Giang nhìn thấu ánh mắt khó hiểu của Du Linh và Ảnh Quân như muốn hỏi ông kể về người này để làm gì: "Để ta nói hết."

Vân Giang thong thả nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp lời: "Tuy Lê Huỳnh Đại là huynh trưởng, nhưng lại không được phong làm thái tử.

Đáng bất ngờ hơn là Lê Huỳnh Thư dù là thứ trưởng cũng vụt mất cơ hội được phong vị.

Nhưng người nhỏ nhất là Lê Huỳnh Nghĩa lại nhận được sự tin tưởng của tiên đế đời trước mà nắm trọn chức vị này trong tay.

Không lâu sau khi tiên đế mất, Lê Huỳnh Nghĩa cũng danh chính ngôn thuận được phong vua."

Du Linh nhíu mày: "Nhưng không phải từ xưa đến nay việc truyền ngôi cho con trưởng là lẽ đương nhiên sao?

Trừ phi..."

Ảnh Quân tiếp lời: "Trừ phi hai vị hoàng tử kia không có đủ tư chất của một vị vua hoặc vua Lê Huỳnh Nghĩa là con của tiền hoàng hậu."

Vân Giang vuốt ve bộ râu đã được cắt tỉa gọn gàng của mình đáp: "Không sai, Lê Huỳnh Nghĩa đích xác là con của tiền hoàng hậu nay là thái hậu của triều Minh Vương.

Khi tiên đế còn tại vị yêu thương hắn vô cùng, so với hai người huynh của hắn thì Lê Huỳnh Nghĩa không khác gì báu vật được đặt trên đầu quả tim của ông ta.

Có người còn truyền tai nhau rằng ông ta vì Lê Huỳnh Nghĩa từ nhỏ yêu quý động vật mà ra lệnh xây cả một toà hoa viên rộng lớn với đủ các loài hoa, cây cối cùng động vật quý hiếm quy tụ về đó."

Du Linh có hơi buồn ngủ nhưng vẫn gắng gượng để bản thân trông thật tỉnh táo.

Vì có mang nên giờ giấc sinh hoạt của Du Linh mấy tháng nay đều loạn hết cả lên.

Nhưng gần đây mọi chuyện cũng cải thiện hơn nhiều nhờ có Ảnh Quân ngày đêm bầu bạn.

Nhận ra Du Linh không thoải mái, Ảnh Quân nhân lúc Vân Giang mải lo kể chuyện liền vươn tay kéo người về phía mình.

Hành động đột ngột của anh giúp cậu thanh tỉnh hơn vài phần.

Du Linh ngoan ngoãn mặc anh ôm lấy, trọng lực cả người đều dồn hết lên Ảnh Quân.

Có phu quân thiệt là sướng!
 
Em Yêu Người
Chương 22: Người của cháu thì phải đứng về phía cháu.


Vân Giang mắt nhắm mắt mở xem đôi tình nhân đang tình tứ kia: "Dù nói Lê Huỳnh Nghĩa được tiên đế cùng thái hậu cưng chiều đến vậy, thậm chí các phe phái và đồng đảng trong triều hơn nửa đều tự nguyện phò trợ cho hắn từ khi chưa được phong làm thái tử.

Ai cũng biết việc Lê Huỳnh Nghĩa lên ngôi chỉ là vấn đề về mặt thời gian.

Tuy nhiên đêm trước ngày Lê Huỳnh Nghĩa lên ngôi, hai hoàng huynh của hắn đột ngột bị sát hại.

Sau đó ba năm hay cụ thể hơn là vài tháng trước, ở vùng biên giới của nước ta và Minh Vương xảy ra xung đột.

Là chuyện mà ta đã nhắc qua trong thư gửi hai đứa, một tốp khoảng hai mươi người đánh nhau trong khu vực chợ giữa biên giới Minh Vương và Đại Long.

Trong số đó thì hơn nửa là người của Minh Vương, bên đó nói rằng dân ta trộm một loại hạt giống quý hiếm của họ nên mới xảy ra xung đột với nhau.

Chuyện đó khiến ta và quan Minh Vương phụ trách nơi đó phải kéo dài đến gần nửa tháng thì mới đâu lại vào đấy."

Ảnh Quân nhận ra có gì đó không đúng: "Nhưng nếu bị trộm thì phải có bằng chứng, vậy khi đó ngài xử trí thế nào?"

Vân Giang: "Nhắc tới lại khiến ta tức điên lên được!

Khi đó thật sự là một trận gà bay chó sủa.

Lúc áp giải người lên công đường, những người bên Minh Vương nói rằng họ không bắt được người lấy trộm hạt do trời quá tối.

Nhưng họ thấy trên bàn tay người nọ có một hình xăm con rết vì lúc đuổi theo đã xảy ra ẩu đả với nhau.

Họ đã nhớ kỹ hình xăm đó để sang hôm sau còn báo lên quan trên, nhưng người tính không bằng trời tính.

Sáng ngày sau đó, một người trong nhóm họ đến chợ biên giới để mua đồ thì bắt gặp người có bàn tay hình xăm rết này.

Sau đó bọn ta bắt đầu tra khảo người có hình xăm rết hay còn gọi là Năm Đậu Phụ."

Vân Giang thở phì phò: "Hắn nói rằng bản thân không hề trộm hạt của người bên Minh Vương.

Từ hôm qua đến giờ hắn đều ở nhà cùng nương tử, chỉ ra ngoài một lần duy nhất vào buổi sáng này.

Vì hôm đó là ngày phiên chợ sẽ nhập hàng mới về, có rất nhiều đồ vật cùng món ăn ngon sẽ được bày bán.

Nương tử còn đang có mang nên không thể vận động mạnh, hắn cũng vì thương vợ mới muốn đến chợ sớm một hôm để mua đồ ngon về cho nàng.

Nhưng xui xẻo làm sao lại bị đám người này không nói không rằng hung hăng vây đánh.

Ta lúc đó nửa tin nửa ngờ vì bên kia đã nêu rõ bằng chứng như vậy, nhưng xem thái độ lúc đó của Năm Đậu Phụ cũng không phải nói dối.

Cuối cùng hai đứa biết kết quả thế nào không?"

Vân Giang nhấp một ngụm trà để thanh cổ họng, sau đó khí thế bừng bừng như đốt nhà nói: "Bên Minh Vương thật sự là nhận lầm người!

Sau khi lấy lời khai của hai bên, ta cùng quan Minh Vương đưa ra giải pháp triệu tập những người hàng xóm gần nhà Năm Đậu Phụ đến để làm chứng cả ngày hôm đó hắn thực sự ở nhà.

Tình cờ ở đó có vài người cũng tham gia vào cuộc ẩu đả, nói ra cũng là vì bênh vực cho Năm Đậu Phụ.

Họ nói rằng cả ngày hôm đó hắn đích xác chỉ ở nhà chăm nương tử, không chỉ hôm qua mà cả tuần rồi hắn không ra khỏi nhà một bước vì vợ hắn đã sắp đến ngày lâm bồn.

Người trong xóm đi ngang thấy hắn quần quật vừa chăm vợ vừa chăm ruộng đều không khỏi cảm thán.

Có người còn nói đêm qua vừa cho hai vợ chồng Năm Đậu Phụ một khúc giò heo nướng còn thừa vì bán không hết.

Người kia vừa rời khỏi nhà một đoạn ngắn, quay đầu lại đã thấy nhà hắn thổi nến đi ngủ.

Sau đó ta cùng quan Minh Vương xâu chuỗi lại tất cả sự việc, đưa ra hai kết luận: một là bên Minh Vương nhìn nhầm hình xăm rết vì trời quá tối, có thể nó là một hình xăm khác có hình dạng giống với con rết.

Hai là Năm Đậu Phụ đợi đến nửa đêm khi mọi người đều đi ngủ mới bắt đầu hành động."

Du Linh bĩu môi: "Bị khờ cũng biết trường hợp thứ hai không thể xảy ra.

Chưa nói đến chuyện mọi người xung quanh đều làm chứng cho hắn, chứng tỏ người tên Năm Đậu Phụ này trong đời sống hằng ngày rất được lòng hàng xóm láng giềng.

Huống chi nương tử hắn còn sắp đến ngày sinh, nếu nói hắn đêm khuya bỏ vợ một mình ở nhà để đi trộm hạt, đã thế còn phải vượt biên để lấy được hạt giống đó thì cũng trái ngược hoàn toàn với hình tượng mà mọi người đã dựng lên cho hắn lúc đầu quá đi.

Hơn nữa bách tính nơi đó quanh năm đều dư giả lương thực, năm nào thúc gửi báo cáo về đều bảo với cháu người dân ở đó đón tết rất vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình.

Trừ phi...".

Du Linh bật người dậy từ vai Ảnh Quân, đôi mắt híp lại trông cực kỳ nham hiểm.

Vân Giang còn đang định khen Du Linh mới mấy tháng không gặp đã trưởng thành hẳn ra.

Lập luận chắc chắn như vậy, không hổ danh là hoàng đế của Đại Long ta.

Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bắt gặp ánh mắt mang theo hiềm nghi của Du Linh đang nhìn ông chằm chằm.

Vân Giang tức đến dựng lông mày quát lên: "Cháu dám nghi ngờ ta gửi báo cáo giả về à?

Cháu nói xem cái ánh mắt đó là có ý gì đây?

Cháu dám nghi ngờ một người nhân nghĩa song toàn(*) như ta sao?"

Du Linh chỉ định ghẹo ông một chút, nào ngờ Vân Giang lại nổi trận lôi đình.

Bé rồng nhỏ đành thút thít vùi mặt vào sau tay áo Ảnh Quân, tránh cho cơn đại hồng thuỷ của Vân Giang nhấn chìm cái đầu nhỏ của mình.

Ảnh Quân đã quá quen với tình huống này nên chỉ mặc Du Linh xem mình như khiên chắn mà nép vào, anh từ tốn đứng ra hoà giải: "Xin ngài bình tĩnh, hoàng thượng đùa có hơi quá.

Ngài nhấp ngụm trà rồi chúng ta lại bàn tiếp nha."

Du Linh ỷ được Ảnh Quân bao che, cậu tỏ ra đáng thương kéo tay áo anh: "Quân ơi, em mỏi lưng quá."

Thật ra cậu mỏi thật, vì đang mang thai nên ngồi lâu khiến Du Linh có hơi đau lưng.

Ảnh Quân vội vòng tay qua người cậu, ôm cả người ngồi gọn trong lòng mình.

Du Linh thoải mái ngả người ra sau tựa lên lồng ngực rắn chắc của anh.

Vân Giang còn đang nổi đoá, thấy vậy thì trừng mắt nhìn Du Linh.

Cái kiểu thấy được mà không đánh được này khiến ông muốn tống người đi cho khuất mắt ghê: "Suốt ngày chỉ toàn gây chuyện."

Du Linh tinh nghịch cười: "Cháu gây chuyện khi nào chứ, chỉ có thúc dám mắng cháu như thế thôi đấy!

Cháu dù gì cũng là hoàng đế đó, hơn nữa Ảnh Quân là người của cháu.

Không đứng ra vì cháu thì còn đứng ra vì ai nữa, ta nói có đúng không thừa tướng Ngô Ảnh Quân?"

Ảnh Quân xoa xoa ấn đường, vừa bất lực vừa nuông chiều đáp: "Vâng, hoàng thượng nói phải."

------------//------------

Nhân nghĩa song toàn(*): Cụm từ này thường dùng để ca ngợi những người vừa có lòng trắc ẩn, biết giúp đỡ người khác, vừa sống ngay thẳng, giữ vững đạo lý và nghĩa khí.

------------//-------------

Du Linh, Ảnh Quân và Ngài Giang khi xả vai.

Du Linh: Ngài Giang thiệt là hung dữ...

Ảnh Quân: Du Linh, chú ý từ ngữ.

Ngài Giang (vuốt râu cười khà khà): Là ta hung dữ, doạ sợ hai con rồi.

Ảnh Quân: Chú Giang diễn rất hay!

Cảm ơn chú đã kiên nhẫn dẫn dắt hậu bối chúng con.Du Linh(bị ảnh Quân lườm cháy mắt liền chỉnh đốn bản thân): Đúng òi, ngài Giang từ ngoài đời đến trong phim thiệt sự là rất bảnh luôn á!

Không hổ danh là ảnh đế đỉnh nóc kịch trần bao năm nay của D biz chúng ta!!!Ảnh Quân: *chỉ biết nhìn em nhỏ nhà mình cười trừ...vì ẻm dễ thương:D".
 
Em Yêu Người
Chương 23: Bụng kêu rồi!


"Hừ, ta không thèm so đo với cháu.

Như cháu suy luận, người trộm hạt đêm đó là một người bên Minh Vương có hình xăm rắn trên bàn tay.

Người đó vì xảy ra tranh chấp với nhóm người Minh Vương kia nên mới làm liều đến trộm đồ của người ta.

Xui xẻo thế nào lại bị nhầm thành dân ta chỉ vì hình xăm có điểm tương đồng với nhau.

Dân ta không thiếu thốn đến mức phải đi trộm cắp.

Hơn nữa nơi đó có ta âm thầm trông coi, nếu nói Năm Đậu Phụ trộm đồ chẳng khác nào nói ta không làm tròn trách nhiệm của mình".

Vân Giang nuốt không trôi cục tức này!Du Linh bò ra từ trong lòng Ảnh Quân: "Cháu thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Nhất là chuyện nhầm hình xăm ấy, chưa nói đến việc buổi tối mà có thể thấy rõ hình xăm đến vậy đã là vô lý rồi.

Đây lại còn không nghi ngờ gì mà nhào vào đánh dân ta thì bên kia thật sự quá nóng nảy, ngông cuồng.

Nhỡ đâu Năm Đậu Phụ không phải là người trộm hạt thì sao?

Lúc đó trời tối, hắn thật sự có hình xăm con rắn đi chăng nữa thì cũng không đần tới mức sáng ra đã đến chợ mua đồ để bị bắt gặp.

Tối hôm trước vừa ẩu đả với người ta xong, sáng hôm sau lại đưa mặt ra để người ta đánh thì bản lĩnh hắn cũng lớn quá rồi.

Tóm lại là cháu thấy vụ này không đơn giản như vậy đâu, thời gian này thúc hãy cho người siết chặt canh phòng ở các khu chợ biên giới phía Tây Nam hơn đi."

Du Linh ngẫm một hồi lại thấy có gì đó không đúng: "Nhưng mà chuyện trộm cướp này thì liên quan gì đến chuyện triều chính của Minh Vương hả hoàng thúc?"

Ảnh Quân cũng cảm thấy vậy, nhưng nếu không liên quan thì Vân Giang sẽ không nói với hai người.

"Theo như ta được biết thì vua Lê Huỳnh Nghĩa từ khi lên ngôi quản lý rất nghiêm ngặt về việc thông hành giữa các nước với Minh Vương.

Khoảng đầu năm trở lại đây bỗng nhiên việc thông hành được giãn ra dễ dàng hơn.

Bình thường việc giao thương giữa nước ta và Minh Vương diễn ra thì bên ta chỉ cần giấy thông hành để xác nhận thân phận của lữ khách.

Tuy nhiên nếu là dân ta sang Minh Vương để buôn bán làm ăn, ngoài giấy phép thông hành thì phải nộp thêm một khoảng lệ phí khá cao mới được cấp phép thông hành.

Nếu ai ở quá thời hạn được ghi trên giấy thông hành hoặc có ý đồ xấu khi đến Minh Vương mà không muốn trở lại quê nhà thì giấy cấp phép đến Minh Vương của người đó sẽ bị cấm vĩnh viễn."

Vân Giang ngừng lại một chốc rồi mới tiếp lời: "Già cả rồi, nói nhiều quá nên bị hụt hơi.

Gần một năm trở lại đây thì người dân Minh Vương bắt đầu phản đối cách trị quốc của vua Lê Huỳnh Nghĩa.

Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ở vùng biên giới phía Tây Nam giáp với nước ta đã xảy ra rất nhiều vụ trộm cắp cùng bóc lột sức lao động một cách trắng trợn.

Hai năm đầu khi Lê Huỳnh Nghĩa vừa lên ngôi thì nơi đó có thể xem là thiên đường mà người người từ khắp các quốc gia lớn nhỏ đều muốn được đặt chân đến một lần trong đời.

Chưa kể đến đời sống bách tính nơi đó ra sao, nhưng về dân trị như ta đã nói lúc nãy thì sắp xếp rất chu toàn."

Ảnh Quân đã nắm được trọng điểm vấn đề: "Ý ngài là vụ việc vừa rồi xảy ra giữa bên ta và Minh Vương có khả năng không phải là ngẫu nhiên?"

Anh chậm rãi đưa ra lập luận của mình: "Như ngài đã nói thì vua Lê Huỳnh Nghĩa từ khi tại vị đến đầu năm nay là một người rất sáng suốt và có tài trong việc trị quốc, yên dân.

Hắn đã một tay gầy dựng nên danh tiếng và địa vị của Minh Vương quốc, biến nó trở thành một nước tuy nhỏ nhưng đời sống người dân rất đủ đầy, hạnh phúc.

Điều này chứng minh hắn là một minh quân."

Du Linh hiểu ý tiếp lời: "Tuy nhiên, khoảng một năm trở lại đây thì Lê Huỳnh Nghĩa bị nhân dân phản đối kịch liệt về cách trị quốc.

Hơn nữa ở những vùng biên cương dần dần mọc lên như nấm những vụ trộm cướp và bóc lột sức lao động người dân một cách tàn bạo.

Chưa kể mới đây còn xảy ra tranh chấp về việc trộm hạt giữa dân ta và người bên đó, điều này cho thấy..." các manh mối khi được nối lại cho ra một kết quả mà Du Linh không tài nào hiểu nổi, điều gì khiến một vị vua anh minh đến thế trở thành một kẻ xem mạng người như cỏ rác vậy chứ?"

Có thể mấy năm đầu vì muốn nâng cao lòng tín nhiệm của bách tính nên mới đưa ra chính sách tốt như vậy."

Thật ra Vân Giang cũng không chắc chắn về suy nghĩ này.Ảnh Quân ngay lập tức phủ định: "Nếu vậy thì chỉ cần giảm hoặc miễn thuế một năm đầu, ban hành chính sách ưu đãi cho các nông gia và sửa sang đê điều, đường xá cho bách tính là được.

Hắn không cần thiết phải chú tâm đến mức siết chặt chính sách giao thương với các nước khác như vậy."

Vân Giang trầm tư không đáp.

Không biết qua bao lâu tiếng ùng ục phát ra từ bụng ai đó vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm.

Du Linh ngượng ngùng gãi mũi: "Hì hì, chắc là đói cơm đó." /////////////—/////////////
Hậu trường:Du Linh: Ảnh Quân ơi đói chết bé rùi!Ảnh Quân(xoa lưng em): Ừm, các trợ lý đang đem cơm về rồi.

Trong lúc đợi, em chợp mắt chút đi.Du Linh(thích thú vùi đầu vào vai anh): Khì khì, thơm quó ò.

Vậy em hăm khách sáo đâu ó nho!Ảnh Quân: *cười bất lực nuông chiều, tay chuyển sang vỗ nhẹ lưng để ru em ngủ*
 
Em Yêu Người
Chương 24: Em có hối hận không?


"Mà trời cũng trưa rồi, hay là ở lại dùng bữa sau đó đánh cờ với ta đi?"

Vân Giang thích nhất là thưởng trà ngắm cảnh trong lúc chơi cờ.

Trước kia khi tiên đế-phụ hoàng của Du Linh còn tại vị, mỗi khi Vân Giang vào cung bàn chuyện chính sự sẽ đánh cờ giết thời gian cùng ông.

Tuy nhiên, Vân Giang phải chơi gian lận không biết bao nhiêu lần mới thắng được tiên đế.

Những lúc không thắng được thì ông lại giở trò mách với hoàng tẩu của mình tức tiên hậu, để đêm về bà có chuyện thổi gió bên tai tiên đế.

Vậy nên trên danh nghĩa là cháu của Vân Giang, Du Linh sẽ không để mình rơi vào vết xe đổ của phụ hoàng.

Ông ấy uy vũ như vậy mà còn bị Vân Giang chơi khăm, nếu là Du Linh thì ván cờ này khả năng cao sẽ không được chơi theo luật vốn có của nó.Cậu đứng phắt người dậy, kéo theo Ảnh Quân còn đang chưa hiểu chuyện gì: "Cháu với Ảnh Quân có chuyện phải đi trước đây, hoàng thúc nghỉ ngơi đi.

Về mới có mấy ngày mà cháu thấy người hốc hác đi nhiều lắm, so với mấy tháng trước thì không còn phong độ nữa rồi."

Sợ Vân Giang lại nổi đoá nên Du Linh nhanh chân kéo theo Ảnh Quân cụp đuôi chạy mất.

Ông thở dài, không trách Du Linh không hiểu chuyện, chỉ trách ông đánh cờ quá giỏi khiến người ta e dè không dám chơi cùng.

"Nè, mau lại đây chơi cờ với ta".

Vân Giang ngoắc tay gọi vị ảnh vệ đang gác trước cửa phòng.

Hôm nay lại có một người xấu số nữa rồi.Ảnh Quân thả chậm bước chân, lo lắng kéo tay Du Linh: "Em đi chậm thôi kẻo ngã.

Sao không ở lại tâm sự với ngài ấy thêm chút rồi về?

Đã mấy tháng em không gặp ông ấy rồi."

Du Linh ngừng chân, cậu thở dài: "Khi phụ hoàng còn tại thế từng kể với em rằng mỗi lần ông ấy được triệu kiến vào cung thì hai người đều kết thúc bằng việc cãi nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì một ván cờ.

Nếu ông ấy thắng thì không vấn đề, nhưng nếu phụ hoàng thắng thì mẫu hậu em sẽ là người khó xử.

Vì mẫu hậu sẽ khuyên phụ hoàng không nên so đo với ông ấy, hoàng thúc phải đi làm nhiệm vụ mà phụ hoàng giao nên cả năm mới về được ba bốn lần.

Mẫu hậu cũng chỉ muốn giữ gìn hoà khí giữa hai huynh đệ lâu ngày xa cách thôi.

Nhưng hoàng thúc còn ngại chưa đủ loạn, lần nào thua cờ cũng khóc thê thảm đến mức mẫu hậu muốn khóc theo luôn.

Vậy nên em mới không muốn chơi với thúc ấy."

Du Linh càng nói càng khâm phục sự kiên nhẫn của mẫu hậu mình, nếu mà là cậu thì chắc sẽ tống Vân Giang về lại phủ đệ của ông luôn cho xong chuyện.

Dù gì một năm về một lần cũng đủ náo loạn trên dưới triều đình rồi.

Mẫu hậu vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo, chẳng trách phụ hoàng năm xưa chỉ độc sủng một mình người.

Hậu cung của ngài cũng chẳng có lấy một bóng hồng nào.Ảnh Quân không biết lại nảy ra trò gì, anh đột nhiên sáp tới bên người Du Linh: "Vậy nếu ta và thân đệ của mình như vậy thì sao?

Du Linh sẽ làm thế nào đây hửm?"

Du Linh ngẩng mặt lên, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú được phóng đại của Ảnh Quân khiến cậu như vô thức lạc vào cái nhìn dịu dàng ấy.

Du Linh ngại ngùng cúi đầu: "Còn phải hỏi nữa sao..."

Ảnh Quân nâng mặt Du Linh lên, anh nhướng mày gợi đòn: "Như nào?"

"Sẽ đ-đứng về phía người!"

Du Linh xấu hổ tới nỗi nói lắp lúc nào không hay.

Cậu ngượng ngùng lao thẳng vào lồng ngực của người phía trước.

Ảnh Quân thì được dịp cười sảng khoái.

Anh yêu nhất cái dáng vẻ bé rồng ngại ngùng này của cậu.

Dù bị anh trêu chọc đến đỏ mắt cũng ngoan ngoãn hùa theo những trò đùa của anh.

Ảnh Quân ôm người vào phòng rồi đặt cậu lên giường.

Du Linh mặt đỏ tai hồng, không hiểu sao mà dạo này cứ mỗi lần Ảnh Quân động chạm là tim cậu lại đập loạn nhịp hết cả lên.

Du Linh không vội buông tay, cánh tay thon dài rắn rỏi câu lấy cổ Ảnh Quân.

Cậu vươn người về phía trước, mũi chạm mũi với anh: "Người muốn làm không?"

Hơi thở của người yêu vấn vương nơi đầu mũi, cánh môi mang tình ý mà hé mở như câu lấy hồn ai.

Ảnh Quân híp mắt hôn nhẹ lên bờ môi ấy, tuy nhiên chỉ là một nụ hôn phớt như vuốt mèo gảy nhẹ lên tim cậu.

Du Linh cọ mũi anh như làm nũng hỏi: "Sao hôm nay Quân hôn nhẹ thế?

Người không muốn làm sao?"

Du Linh có chút hụt hẫng, dù gì đã mấy ngày rồi cả hai không thân mật với nhau.

Ảnh Quân gỡ tay cậu xuống, anh chậm rãi cởi bỏ từng kiện y sam cho Du Linh.

Đến khi trên người Du Linh chỉ còn độc nhất một lớp áo trong, nhìn sang bên cạnh đã thấy bốn lớp y phục dày dặn chất chồng lên nhau.

Trong lòng anh khẽ nhói, tuy trời đã sắp sang đông nhưng mặc nhiều như vậy liệu có khiến Du Linh cảm thấy ngột ngạt không?

Ảnh Quân thương xót người ta, anh thở dài ôm người vào lòng.

Anh cúi người đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu Du Linh, ủ rũ hỏi: "Du Linh, em có bao giờ hối hận chưa?"

Du Linh ngẩn ngơ nghiêng đầu, cậu còn đang chìm đắm trong sự ân cần của Ảnh Quân nên không theo kịp mạch não của anh, Du Linh vòng tay lên hông anh hỏi: "Tại sao em phải hối hận?

Hối hận về điều gì?"

Ảnh Quân buông tay, anh ngồi xuống trước mặt cậu, bàn tay to lớn nắm lấy đôi tay thon mềm của Du Linh: "Em...có bao giờ hối hận vì đã hoài thai không?"

Du Linh ngơ ngác, cậu không hiểu ý của anh.

Lúc nãy vẫn còn bình thường, từ khi nào tâm trạng lại trở nên không tốt như vậy?

Du Linh rút khỏi lòng bàn tay ấm áp của người thương, cậu trân quý nâng mặt anh lên: "Quân này, em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận vì những điều mình đã làm.

Huống chi điều em làm là vì người em yêu?

Em không biết tại sao người lại phiền muộn như vậy.

Người nói cho em nghe có được không?"

Ảnh Quân nhìn thấu sự lo âu đằng sau ánh mắt ấy, sự hoảng loạn vừa loé lên trong anh đã nhanh chóng vụt tắt.

Du Linh luôn khiến anh an tâm như vậy, trước đây hay bây giờ vẫn không thay đổi.

Ảnh Quân cười, anh thoải mái dụi lên tay Du Linh: "Không có gì, chỉ là ta lo cho em thôi.

Trước đây em chưa từng mặc nhiều y phục như vậy bao giờ, ta sợ em không thoải mái.

Đừng cố quá, nếu cảm thấy bức bối hay khó chịu hãy nói với ta.

Em đừng chịu đựng mọi thứ một mình."

Du Linh lưu luyến vuốt ve gò má Ảnh Quân, ngón tay niết nhẹ theo sườn mặt của anh sau đó bỗng rụt tay lại.

Cậu vỗ lên sàng đan: "Lên đây với em."

Ảnh Quân không hiểu Du Linh muốn làm gì, nhưng anh vẫn thuận theo ngồi xuống.

Du Linh ngay lập tức nhào qua người anh, Ảnh Quân theo phản xạ vươn tay đỡ lấy: "Cẩn thận kẻo ngã."

Du Linh choàng hai tay lên cổ anh, cậu không đáp lời mà chỉ chậm rãi mổ nhẹ từ vầng trán dọc theo sóng mũi đến cánh môi của anh.

Bản thân tự dâng hiến đến mặt mũi đỏ bừng như gấc chín, vật dưới thân bắt đầu có phản ứng mới chịu buông ra.

Du Linh gục đầu lên vai anh, cậu tham lam hít vào mùi hương quanh quẩn nơi đầu mũi.

Cảm giác an toàn khi kề cạnh Ảnh Quân khiến sinh linh bé nhỏ đang làm tổ trong bụng cậu kia bắt đầu cựa quậy.

Nó như cảm nhận được cả hai thân phụ đều đang ở đây nên vui vẻ đạp lên bụng Du Linh hai cái liền.

"A!"

Du Linh không kịp đề phòng nên cả người mất thăng bằng như muốn ngã khỏi giường.

Ảnh Quân nhanh tay giữ lấy eo cậu, anh nhẹ nhàng lật người lách ra phía ngoài để Du Linh nằm kế bên mình ở phía trong.

Ảnh Quân đưa tay xuống thăm dò nơi bé con đang nhảy múa nhộn nhịp kia: "Đứa nhỏ nghịch ngợm, đừng quấy nữa."

Lời nói ra là trách móc, nhưng hành động ân cần xoa quanh bụng tròn đã tố cáo Ảnh Quân mất rồi.

Tuy bụng có chút nhói, nhưng chung quy cũng không ảnh hưởng gì.

Du Linh lẳng lặng ngắm nhìn Ảnh Quân trò chuyện với sinh linh bé nhỏ trong bụng mình.

Cậu thầm ước thời gian lúc này hãy chậm lại một chút, để bản thân từng chút cảm nhận được sự săn sóc từ anh.
 
Em Yêu Người
Chương 25: Hoàng hậu hay phu quân?


Du Linh thoải mái ưỡn bụng về phía anh như muốn Ảnh Quân vuốt ve cậu lâu hơn một chút.

Cậu chỉ muốn làm bé lười biếng, cả ngày ngoài làm nũng thì sẽ dạo vườn hoa với Ảnh Quân mà thôi.Tuy nhiên, nhiều việc vẫn còn chưa được xử lý ổn thoả.

Hơn nữa nếu không có sai sót gì thì khoảng chiều nay là Tam Đại trở về, đồng nghĩa với việc Du Linh và anh sẽ xuất phát đến Tây Bắc trong ngày mai.Ảnh Quân vân vê chiếc bụng trắng tròn của người thương, ngoài miệng thì trách móc em bé đạp đau Du Linh nhưng cánh tay vẫn luyến tiếc xoa nắn bụng cậu.Ban nãy gió trời còn hiu hiu thổi, mang theo hương cỏ xanh cùng làn khí man mát dễ chịu.

Bây giờ thời tiết đã dần chuyển biến, Du Linh và Ảnh Quân tuy được chăn bông ấm áp che chở cũng không khỏi rùng mình vì gió lạnh len lỏi qua từng khe cửa tràn vào phòng.Ảnh Quân thuần thục dém chăn cho cậu, anh hỏi: "Em thấy chuyện của Minh Vương Quốc thế nào?"

Bàn tay trên bụng đột nhiên dừng lại khiến Du Linh có hơi hụt hẫng, cậu đáp lời: "Thật ra em cũng nghĩ giống người, nếu hắn muốn lấy lòng dân thì không việc gì phải tính toán chu toàn đến vậy."

Ảnh Quân gật đầu: "Hắn tốn công gầy dựng nên một vương quốc thịnh vượng trong suốt hai năm, hơn nữa các chính sách đều mang lại hiệu quả rất tốt.

Vậy nên giả thuyết Lê Huỳnh Nghĩa đội lốt minh quân trong suốt từng ấy năm chỉ để lấy lòng người dân là vô lý.

Nhưng dù hắn thật sự có dã tâm đi chăng nữa, những việc hắn làm từ trước đến giờ là vì điều gì?"

Chẳng ai lại bỏ công xây nên một toà thành vững chắc rồi đạp đổ nó cả.Du Linh nằm trong lồng ngực Ảnh Quân chăm chú lắng nghe tiếng tim đập của anh, cậu hờ hững đáp: "Có thể hắn thay đổi rồi.

Con người mà, trước đây là người tốt không có nghĩa sau này cũng vậy.

Chúng ta cũng chỉ nhìn vào bề nổi của sự việc, nên cũng khó lòng đoán được kết cục của Minh Vương Quốc sẽ ra sao.

Nhưng nếu phải đưa ra giả thuyết thì em nghĩ hắn có lẽ đã bị thao túng bởi quan tham quyền thần, khiến bản thân rơi vào vòng xoáy của danh lợi.

Nếu một vị vua không đủ vững tâm và liêm chính thì sẽ dễ dàng rơi vào vũng lầy quyền lực(*) này."

Cậu nhìn thấu nỗi muộn phiền trong anh, vì chính cậu cũng thế.

Du Linh dịu giọng: "Không sao đâu, dù gì đi nữa thì cũng có hoàng thúc hỗ trợ chúng ta mà."

Ảnh Quân thở dài: "Ừm, cứ để Giang tướng quân quan sát tình hình ở biên giới Tây Nam một thời gian xem sao."

"A!"

Du Linh bị đạp bất ngờ hô lên, cậu mè nheo: "Quân ơi, xoa bụng em."

Ảnh Quân biết Du Linh chỉ viện cớ để thân cận với mình nhưng trong lòng lại ngọt ngào như có hũ mật nhỏ chảy ra, anh nhéo cái mũi đỏ hồng vì lạnh của cậu: "Em đấy, suốt ngày chỉ biết làm nũng thôi."

Rồi đâu lại vào đấy xoa bóp bụng cho người ta.Du Linh hếch mặt lên trời, giọng lém lỉnh: "Thì sao chứ!

Hoàng hậu của em thì em làm nũng không được sao?"

Ảnh Quân híp mắt hỏi: "Ai là hoàng hậu cơ?"

Bàn tay đương di chuyển trên bụng cậu chợt khựng lại.Du Linh cây ngay không sợ chết đứng, cậu dõng dạc đáp: "Còn ai ngoài hoàng hậu Ngô Ảnh Quân nữa chớ!"

Sau đó mặt dày mò xuống bên dưới cầm lấy tay anh tiếp tục xoa nắn bụng mình như chưa có gì xảy ra.Ảnh Quân nhướng mày, anh rụt tay lại vòng qua hông Du Linh.

Bàn tay to lớn chậm rãi mò xuống phía bên mông tội nghiệp còn in dấu vết đòn roi hôm qua kia.

Anh nhịp tay đe doạ: "Ta nghe không rõ, em nói lại xem nào."

Du Linh bĩu môi, cậu lí nhí đáp: "Được rồi, là phu quân hổng phải hoàng hậu ạ".

Không phải cậu sợ Ảnh Quân đánh mông mình đâu, nam nhi đại trượng phu thì có gì mà phải sợ chứ.

Hơn nữa trước đây khi còn nhỏ bị sư phụ luyện võ trong cung hành đến tay chân rã rời cũng chưa hề hấn gì, huống chi chỉ là vài bạt tay của Ảnh Quân.Ảnh Quân giả điếc hỏi lại: "Phu gì?

Phu xe à?

Nói to lên ta nghe không rõ."

Du Linh thầm mắng Ảnh Quân ấu trĩ, biết người ta ngại mà cứ trêu mãi thôi.

Cậu vùi đầu vào tay mình, lí nhí đáp: "Là phu quân...là em làm nũng phu quân của em."

Nghe vậy, Ảnh Quân liền thoả mãn ra mặt, khoé môi không giấu nổi ý cười mà nhếch lên.

Còn Du Linh xấu hổ đến mức chỉ biết vùi mặt vào lòng bàn tay, ra sức giấu đi cặp má hồng đào của mình.

Ảnh Quân nhịn cười nhẹ nhàng gỡ đôi tay kia xuống: "Nhưng lúc thân mật ta nhớ em gọi phu quân tự nhiên lắm mà?

Sao bây giờ lại ngại ngùng như lần đầu thế hả?"

Sắc đỏ trên mặt Du Linh lập tức loang rộng, cậu né tránh ánh mắt anh: "Lúc đó không tính..."

Anh nghe vậy liền nhướng mày, tay bóp nhẹ cằm Du Linh nâng mặt cậu lên: "Vậy là không muốn gọi phu quân hửm?"

Sau đó như hờn dỗi nói: "Vậy những lúc như thế chỉ vì ta muốn nghe nên em mới chiều theo ý ta sao?

Thôi vậy, lần sau sẽ không ép buộc em nữa."

Ảnh Quân giả vờ buông tay, tiếng thở dài phát ra nghe mà não lòng.

Du Linh lúng túng đáp: "Không phải không thích...chỉ là có chút ngại."

Giọng cậu càng lúc càng nhỏ: "Lúc làm nũng em gọi thoải mái, nhưng...".

Lời còn chưa dứt đã cảm giác một làn hơi nóng chợt phả lên da.

Ảnh Quân từ khi nào đã áp sát cậu, chóp mũi cọ nhẹ lên má Du Linh: "Nhưng thế nào?

Nhưng lúc bị ta ép gọi thì lại xấu hổ sao?"

Du Linh rụt cổ, đầu cậu như muốn bốc khói luôn rồi nè!

Ảnh Quân thấy vậy càng lấn tới, vây đến Du Linh không còn đường lui.

Cậu tựa sát người vào tường, ấp a ấp úng xin tha: "Đừng...đừng ép nữa."

Nhưng Ảnh Quân lúc này đâu phải người nói lý lẽ.

Tính xấu của anh trỗi dậy, Ảnh Quân vân vê dái tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu của cậu, giọng lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra: "Vậy em nói xem đã gọi hai tiếng phu quân biết bao nhiêu lần rồi mà còn ngượng ngùng thế này?"

Du Linh bị anh động chạm muốn cương lên rồi, vạt áo trước ngực anh cũng bị cậu nắm đến căng chặt.

Cậu động đậy thân dưới, mắt lúng liếng nước như thể bị người bắt nạt: "Quân...xấu xa.

Còn không phải vì người sao, mỗi lần hoan ái đều bắt em gọi phu quân rồi mới chịu cho bắn.

Đã vậy hôm nay còn cố tình trêu em, rõ ràng là đã nghe rõ rồi mà còn giả vờ không hiểu."

—————————
Scarlet_D: Sao mà anh Quân trêu em Linh quài z trùi?

Đáng ghét quá vị trùi?

Để chị đánh đòn anh Quân nha?

Du Linh: Khum được đánh phu quân, chị mà đánh Ảnh Quân là em đánh chị á!

Ảnh Quân(không nói gì hết, chỉ thơm yêu lên cái miệng hỗn chúm chím của em bồ).
—————————
Vũng lầy quyền lực(*): Nhấn mạnh đến sự cám dỗ của quyền lực và danh vọng.
 
Back
Top Bottom