Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em Yêu Người

Em Yêu Người
Chương 36: Người không muốn em nữa phải không?


Ảnh Quân nhất thời không theo kịp mạch não của cậu, chẳng phải anh đang ôm cậu đây sao?Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Du Linh và Thanh Thanh lúc nãy anh mới ngờ ngợ, vén những sợi tóc rũ bên thái dương cậu lên tai: "Chẳng phải hai ngày trước ta vừa tuốt cho em sao?"

Giọng nói dịu dàng xen lẫn ý trêu ghẹo.Ảnh Quân đã nhiều lần tránh né, không muốn đề cập đến chuyện phòng the kể từ khi đứa nhỏ trong bụng cậu ngày một lớn dần.

Bản thân cậu hiểu rõ anh để tâm đến cậu và hài tử nhường nào.

Sự quan tâm của anh không thể hiện qua lời nói mà âm thầm gói ghém trong từng cái nhíu mày mỗi khi Du Linh bị bé con đạp đau, từng cái vuốt ve trấn an mỗi lúc cậu bị chuột rút vào buổi đêm và sự kiềm chế ham muốn của bản thân vì sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu và hài tử.Đối với Du Linh, hoài thai chỉ là mang trong mình một đứa bé đến khi nó chào đời, sau đó cùng với người mình thương nuôi dạy nó nên người.

Nhưng với Ảnh Quân, đó là quá trình mà anh phải chứng kiến người mình yêu thương trải qua sự giày vò về mặt thể xác lẫn tinh thần suốt mấy tháng ròng rã.

Du Linh ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe chất vấn: "Có phải người không muốn em nữa không?"

Nếu Ảnh Quân đã do dự không dám tiến tới, vậy cậu sẽ là người chủ động quấn lấy anh.Ngón tay thô ráp xoa quanh đuôi mắt ửng đỏ, anh nghiêm giọng: "Nói bậy gì đó?

Là ta phạt đòn em chưa đủ đúng không?"

Cơn đau nhức từ dưới mông bất chợt truyền đến, nhưng Du Linh nhất quyết không bỏ lỡ cơ hội tốt này: "Không sao, dù gì cũng chỉ dùng tay đánh.

Mông em chỉ hơi tê thôi, làm nhẹ sẽ không vấn đề."

Du Linh không cho anh cơ hội từ chối, cậu đánh bạo đứng phắt dậy, hai tay câu lấy cổ anh.

Ảnh Quân bị cậu đột ngột quấn lấy liền mất thăng bằng lùi về sau, anh dứt khoát bế cả người Du Linh ôm về giường, bàn tay thô ráp xoa nắn mông đào đầy đặn giấu sau những lớp y phục dày dặn.Nhẽ ra cậu phải là người chủ động hôn Ảnh Quân đến choáng váng sau đó theo kế hoạch thoát y anh chứ nhỉ?

Bày mưu tính kế như nào lại thành nằm dưới thân người ta thở dốc thế này?"

Từ từ, ha...đợi chút đã."

Ảnh Quân mút cánh môi cậu, để lại vết cắn sưng đỏ mờ nhạt: "Không nổi nữa thì dừng, đừng vì ta mà gượng ép bản thân mình."

Du Linh khó khăn lấy lại hơi thở, nhìn xuống hạ thân người ở trên rồi đưa tay bóp lấy: "Còn nói em chịu không nổi, người xem là ai chịu không nổi đây hả?"

Cậu đảo khách thành chủ đẩy anh nằm xuống, bản thân thuần thục cởi bỏ từng lớp y sam để lộ thân thể đẫy đà cùng chiếc bụng bầu trắng tròn.Cảnh xuân trước mắt kích thích bản năng chinh phục bên trong anh, chút lý trí còn sót lại của Ảnh Quân cùng lời từ chối như nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt thành lời.

Mắt nai to tròn phủ một làn sương mờ, đôi mắt ấy e ấp nhìn anh, sắc hồng từ chiếc bụng trắng tròn tự khi nào đã loang rộng khắp toàn thân.

Gương mặt động tình, ánh nhìn dịu dàng như bóng trăng phản chiếu dưới mặt hồ, mê hoặc mà quyến rũ.

Anh hít một hơi thật sâu, nhớ đến lời khẳng định "sẽ không có việc gì" của Thanh Thanh, hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi Du Linh: "Lần này ta không nhân nhượng nữa đâu đấy."

Du Linh biết mình đã thành công câu dẫn người tình, vừa hồi hộp xen lẫn chút chờ mong tựa đầu lên lồng ngực anh: "Đều chiều theo ý người."

Cả hai bừng bừng khí thế quấn lấy nhau, cảm giác đã lâu không kề cận da thịt cùng người thương khiến da đầu vừa tê vừa kích thích.

Anh lấy từ tay nải ra một lọ thuốc mỡ, quết một ít ra tay rồi bôi lên môi thịt đỏ hồng của Du Linh.

Một ngón tay thuận lợi tiến vào, sau đó là ngón thứ hai rồi đến thứ ba.

Tựa như âm dương song hành, Du Linh say mê vùi đầu vào háng Ảnh Quân, liếm mút đầu khấc cùng dương vật sừng sững như cái chày lớn.

Bên dưới được anh đồng thời luân phiên dùng miệng và tay nới lỏng nơi tư mật.

Tốc độ mở rộng của Ảnh Quân không nhanh cũng không chậm, nhưng chuyển động của khớp ngón tay cùng chiếc lưỡi điêu luyện khuấy đảo bên trong khiến Du Linh suýt soát bắn mấy lần.Tiếng rên rỉ mà cậu gắng gượng kiềm chế giờ len lỏi qua giữa răng môi, hòa cùng âm thanh nhóp nhép, chùn chụt vang lên trong căn phòng đầy ái muội.Du Linh si mê ngậm sâu đến tận gốc dương vật, hai tay run rẩy đặt ở hai bên đùi trong của Ảnh Quân chống đỡ: "A, ức...em ra, sắp ra rồi."

Ảnh Quân kiềm chế ham muốn cắn lên cặp mông đào căng nẩy trước mắt, anh vươn lưỡi liếm quanh huyệt thịt sưng đỏ.

Chơi đùa nơi đó chán chường Ảnh Quân chuyển qua liếm láp hai bên cánh mông, hồi sau lại ác ý đè vào những vết sưng lòi lõm trên mông cậu."

Ứm, đau...sướng."

Hai mắt Du Linh phủ một tầng sương mờ, ngón chân run rẩy cuộn tròn.Ảnh Quân cũng chẳng khá hơn là bao, khoái cảm từ hạ thân truyền đến khiến lồng ngực anh căng tức.

Bên dưới cậu được anh liếm láp đến mềm nhũn, chiếc lưỡi tinh nghịch làm loạn khiến vách thịt nhạy cảm tiết ra nước dâm.

Cơ thịt bên trong giật nảy theo từng hồi đâm rút, Du Linh miệng ngậm dương vật, lại bị anh hung hăng thúc vào nên nước bọt mất khống chế đều nhỏ xuống tinh hoàn, trơn bóng như vừa được bôi dầu."

Ư, a...cắm vào, Quân cắm vào đi ạ."

Du Linh đưa đẩy mông đào, môi thịt bên dưới đỏ rực, co rút hấp dẫn tầm mắt nam nhân.

Ảnh Quân xác định được điểm nhạy cảm của cậu liền móc thêm một lần, kích thích hậu huyệt chảy nước rồi nhanh chóng liếm sạch không chừa một giọt.Chẳng rõ vì lâu không thân cận, hay vì cơ thể Du Linh dạo này được chăm sóc kĩ lưỡng mà nơi ấy vừa thơm lại vừa ngọt.Anh lật người cậu lại, lót gối mềm dưới lưng để tạo một tư thế dễ chịu, tránh áp lực từ bụng bầu lên cột sống khiến cậu trướng đau.

Ảnh Quân đè dương vật cương cứng cọ xát trước cửa hậu huyệt khiến Du Linh ngứa ngáy vặn vẹo.

Cậu mơ màng xoa bụng trấn an đứa nhỏ, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ gợi tình: "Hức, đừng chọc em nữa mà.

Cắm, ư, cắm vào đi."

Ảnh Quân làm như không nghe thấy, chỉ đút vào phần đầu khấc.

Hơn nửa cây hàng còn lại đều nằm bên ngoài: "Sao em dâm vậy?"

Tốc độ ra vào thong thả như cưỡi ngựa xem hoa, anh còn ngại chưa đủ kích thích mà chọc một ngón tay vào lỗ huyệt khuấy đảo: "Thế này đã được chưa?"

Đợi hậu huyệt Du Linh co giãn linh hoạt, anh mới từ từ tiến sâu."

Ư...a?"

Hai má Du Linh đỏ bừng, vì không được thoả mãn mà khóc cầu nỉ non: "Hức..., không thích.

Muốn cái đó của người, a...hức."

"Cái đó là cái gì?"

Ảnh Quân thuần thục xoay tròn ngón tay, cơ thịt bên trong co bóp mút chặt lấy anh."

Huhu, không...hức, không chịu nổi nữa rồi."

Nước mắt sinh lý rơi xuống thấm đẫm tóc mai, giọng Du Linh run run kiềm nén: "Đâm vào, ư...đâm dương vật của người vào đi mà, hức."

Dây thần kinh căng thẳng như đứt đoạn, Ảnh Quân miết cơ thịt bên trong để chắc chắn độ co giãn của huyệt thịt đã đạt đến thời điểm thích hợp.

Anh không chút chần chừ thúc mạnh vào trong, dương vật trướng đau lập tức được một dòng nước ấm áp bao phủ.

Cảm giác sướng rơn như có thứ gì chạy dọc khắp cơ thể, đỉnh đầu cả hai truyền đến từng hồi tê dại."

Khách quan, đồ ăn đã được chuẩn bị xong ạ."
 
Em Yêu Người
Chương 37: Canh rất vừa vị


Du Linh như chết lặng, cậu liếc mắt nhìn anh cầu cứu.

Gương mặt hoang mang, trái ngược hoàn toàn với người vừa rồi bừng bừng khí thế dính lấy Ảnh Quân.

Anh động thân dưới thúc nhẹ hai cái vào lỗ thịt, nước dâm lép nhép tràn ra ướt đẫm nơi hai người gắn kết: "Làm sao đây?"

"A...em không, hức...không biết."

Du Linh run rẩy che miệng.

Thằng hầu đợi mãi mà không thấy ai trả lời, nhưng tiếng thì thầm bên trong chứng minh rõ ràng trong phòng có người.

Nó hơi lo lắng, sợ khách bên trong có mệnh hệ gì nên tính đẩy cửa vào trong: "Xin hỏi khách quan không tiện ra ngoài sao?

Ta có thể vào được không?"

Bàn tay đặt trước cửa toan đẩy ra thì bên trong vang lên tiếng trầm thấp của một nam nhân: "Đừng vào đây, đợi ta một, ha...chút."

Trên người Ảnh Quân vẫn khoác y phục, nhưng dây đai bên eo đã bị nới lỏng, nửa buông lơi nửa rơi xuống giường.

Anh nhìn xuống người đang vùng vẫy, bàn tay thon dài chạm vào nơi hai người đang gắn kết, cố gắng rút dương vật anh ra khỏi hậu huyệt mình.

Ảnh Quân cong môi, khoá chặt hai tay Du Linh lên đỉnh đầu: "?"

"Ưm, đồ ăn, hức...lấy đồ ăn trước đã."

"Vậy không làm nữa hửm?"

Cậu tủi thân mếu máo: "Không... làm mà, hức...không được dừng."

"Em khó chiều thật đấy, cách nào cũng không chịu.

Người bưng cơm đang đợi ngoài kia, ha...có vẻ nôn nóng lắm rồi đó."

Ảnh Quân gia tăng tốc độ đâm rút, tiếng ván giường kẽo kẹt cùng hơi thở đan xen khiến đầu óc cậu ong ong.

Du Linh sướng đến oằn người, cậu cắn chặt môi đè nén tiếng nức nở nơi cổ họng: "Hức...em không biết."

Thằng hầu nghe loáng thoáng có tiếng khóc bên trong, nó vội đập cửa la lên: "Này, xảy ra chuyện gì vậy?

Ta có thể vào không?"

Dựa vào thể hình cao lớn của bản thân, nó tông mạnh khiến cửa bật mở.

Ngoài một nam nhân nằm nghiêng xoay lưng về phía nó, trong phòng không còn người nào khác, cũng chẳng có dấu vết ẩu đả.

Người đó nghe thấy tiếng động thì lười biếng ngoảnh đầu: "Thứ lỗi, ta vừa ngủ dậy nên phản ứng có phần chậm chạp.

Đa tạ vì đã nhẫn nại chờ đợi, ngươi có thể đi được rồi."

Thằng hầu lúng túng gãi đầu: "Vì đợi lâu không thấy khách quan mở cửa nên ta mới không yên lòng mà tự ý xông vào xem tình hình bên trong, là ta không phải phép."

Thì ra là hiểu lầm.

Nếu để ông chủ biết được, nó sẽ bị phạt tiền vì tội lắm chuyện mất.

Nó để lại lời chúc ngon miệng rồi vội vàng rời đi.

Cửa đóng lại được một lúc, Ảnh Quân mới lật tấm chăn lên.

Cả người Du Linh co rúm được anh ôm lấy từ đằng sau.

Dưới hông cậu lót một chiếc gối mềm, lỗ thịt ấm nóng vẫn ngậm chặt "cái chày lớn" của Ảnh Quân.

"Cắn chặt như vậy là vì sướng hay vì muốn trả thù ta đây hửm?"

Hơi thở Ảnh Quân vấn vương bên vành tai ửng đỏ, Du Linh bị anh thổi nhột chỉ biết rụt cổ thút thít: "Vì sướng, hức...a."

Vừa nãy bị doạ sợ là thật, nhưng cảm giác cũng rất kích thích.

Nhận thấy vật bên trong ngày càng phồng lên, Du Linh bất an ngoái đầu: "Hức...to quá đi.

Hôn em, a...nhẹ thôi."

Một nụ hôn phớt như ý nguyện đặt trên môi Du Linh, đầu lưỡi Ảnh Quân duỗi sâu vào trong quấn lấy lưỡi cậu chơi đùa.

Cậu bị anh vờn đến mơ màng, đôi mắt ngấn lệ chớp chớp: "Quân, hức...Quân đừng, ưm...trốn em."

Ảnh Quân yêu nhất dáng vẻ khi Du Linh nằm dưới thân anh nức nở.

Những tâm sự mà cậu chưa tỏ lòng cứ thế bật ra theo từng tiếng thở gấp.

Khi ấy, Du Linh hoàn toàn dựa dẫm vào anh.

Khi ấy, Du Linh dùng danh phận người bên gối để đối mặt với anh.

Kích thích nơi hai người gắn kết đem lại quá đỗi điên cuồng.

Ảnh Quân nhìn cánh mông đỏ hỏn bởi những cú thúc mạnh của mình, đặt một nụ hôn lên gáy cậu thay cho lời an ủi.

"Ráng chút, ta gần ra rồi."

Anh lật người cậu lại, dương vật bên trong theo đó xoay tròn một vòng cạ lên vách thịt.

"A, hức...nhẹ thôi."

Nước mắt sinh lý của Du Linh gần như rơi mất kiểm soát, hai bên đùi run rẩy không sao khép lại được.

"Ôm cổ ta."

Ảnh Quân đỡ sau gáy cậu, cuối đầu đặt một nụ hôn lên vầng trán mướt mồ hôi: "Ta cho em lên đỉnh ngay đây."

Anh gia tăng tốc độ đâm rút.

Du Linh bị đâm đến không còn ý thức, chỉ biết vô thức quấn lấy anh như động vật nhỏ động dục.

Nhịp tim bất giác tăng nhanh, hơi thở cũng trở nên dồn dập: "Không, không được.

Đừng, hức...a, đừng mà."

Du Linh cảm nhận được dương vật cậu cương cứng chọc vào bụng Ảnh Quân, đầu khấc sưng đỏ, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Cậu dùng hết sức bình sinh lắc đầu xin tha: "Không, hức...không chịu nổi.

Thật sự, a...không chịu nổi nữa rồi."

Du Linh không ý thức được bản thân đang nói gì, cậu chỉ biết bụng gần như muốn nổ tung.

Cơn triều tình hung hăng đánh sập tầng lý trí cuối cùng của cả hai.

Dưới sự vận động chăm chỉ của Ảnh Quân, Du Linh duỗi chân, cong người đón lấy khoái cảm.

Ảnh Quân nhìn vệt trắng đục vương trên bụng bầu cậu, lại liếc qua bãi chiến trường mà Du Linh vừa bắn ra.

Trên tà áo trước bụng anh dính đầy vết nước tiểu lẫn tinh dịch trộn lẫn.

Người trong lòng vẫn đang run rẩy, xem ra khoái cảm mang đến quá mức sảng khoái.

Ảnh Quân lau nước bọt bên khoé môi cậu.

Du Linh mê mang cọ vào lòng bàn tay anh, sau đó lả đi vì kiệt sức.

Anh thầm thở dài, mới ngày đầu tiên đã phóng túng như vậy, sau này ngày tháng vi tuần còn dài, anh không thể cứ mãi phó mặc cho bản năng như vậy được.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh.

Ảnh Quân gọi người mang lên một bàn thức ăn mới, nào tôm nào cá và đủ loại sơn hào hải vị khác, trông bắt mắt không thua gì những món ở hoàng cung.

Anh gắp cho cậu một con tôm biển kho nước dừa, Du Linh lúi húi bóc vỏ rồi xúc với cơm đưa đến bên miệng anh: "Sao người không ăn?

Cứ nhìn em mãi vậy?"

Cậu lọt thỏm trong lòng anh, hai má vì nhồi quá nhiều thức ăn mà căng phồng như chú sóc nhỏ ngậm quả thông, lúc nói chuyện cũng hơi lóng ngóng.

Ảnh Quân cúi đầu ngậm lấy thức ăn, bóp miệng cậu ra hiệu nhai hết rồi hẵng nói.

Du Linh ngượng ngùng đỏ mặt, ở bên Ảnh Quân cậu hành xử cứ như con nít.

Mấy lễ nghi ăn uống trên bàn tiệc đều trả về cho thái sư(*) hết trơn.

Du Linh há mồm bày tỏ bản thân đã nuốt hết thức ăn.

Nào ngờ Ảnh Quân đột ngột cúi đầu hôn cậu.

Du Linh tròn xoe mắt, cảm nhận mùi tôm kho nước dừa vừa được chuyền qua miệng mình.

Cậu khẽ đẩy ngực Ảnh Quân, ôm hai má nóng rực xoay lưng về phía anh.

Ảnh Quân nghĩ cậu giận lẫy nên không tiếp tục quấy rầy, mặc Du Linh tựa vào người mình thưởng thức món ngon.

Đột nhiên cậu bất ngờ câu lấy cổ anh, một dòng nước ấm chầm chậm truyền vào khoang miệng: "Người cũng ăn đi, đêm lạnh dễ đói."

"Cảm ơn em, canh rất vừa vị."

Ảnh Quân liếc xuống gáy cổ đỏ ửng của cậu, rồng nhỏ dạo này biết ghẹo người rồi.

------------------//------------------
Thái sư(*): Thường là người có học vấn uyên thâm, đạo đức tốt, được vua tin cậy.

Nhiệm vụ chính là phò tá, dạy dỗ và cố vấn cho vua (nhất là khi vua còn nhỏ tuổi hoặc mới lên ngôi).
 
Em Yêu Người
Chương 38: Hoa thuỷ tiên


Sáng hôm sau đoàn người tiếp tục lên đường.Ảnh Quân sợ đường xá gập ghềnh khiến Du Linh không thoải mái, nhưng người trong lòng anh ngược lại ngủ rất ngon lành.

Ảnh Quân đỡ tay sau gáy cậu, mơn trớn những vết hôn đỏ lấp ló sau cổ áo.Du Linh như cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, cậu rúc vào lòng anh lẩm bẩm: "Ưm...sướng lắm."

"Rồng dâm, đang mơ thấy gì đấy?".

Anh nhéo mũi cậu, vén gọn những lọn tóc rối vương trên trán cậu, rồi tựa lưng vào tường xe nghỉ ngơi.Họ đi mất năm ngày đường xe ngựa, dừng chân ở bốn điểm tửu lâu.

Mỗi khi thèm đồ chua là Du Linh đều mang giỏ xoài mà Ảnh Quân đem về cho cậu, ngồi trong lòng anh vừa nhâm nhi vừa đọc sách.

Sau khi ăn no nếu không phải treo trên người anh sờ soạng lung tung thì sẽ nằm trên giường đánh một giấc tới chiều.

Bữa tối no nê lại ngủ một giấc đến sáng, rồi cứ vậy lặp đi lặp lại suốt bốn ngày ròng.

Dựa trên những phong thư mà Ảnh Quân nhận được từ nhóm ảnh vệ dò đường, lộ trình của bọn họ vẫn hoàn toàn suôn sẻ.Chớp mắt đã qua năm ngày, đoàn người chầm chậm tiến vào thôn Đại Ngư.

Vừa qua giấc trưa nên bây giờ người dân mới lục tục rời nhà làm việc, tửu lâu và các hàng quán ven đường cũng lần lượt bày hàng chào khách.Có mấy đứa nhóc chơi ô ăn quan bên gốc cây bàng, khi thấy xe ngựa đi qua liền nhao nhao ngước nhìn.Những đôi mắt hiếu kỳ không ngừng dõi theo đoàn người, phỏng đoán không biết là vị đại nhân nào ghé thăm cái thôn khỉ ho cò gáy này của bọn họ.

Xe ngựa chợt dừng lại, Tam Đại đi về phía một cô thôn nữ bán trà, lễ độ nói: "Xin hỏi, biệt phủ ngói đỏ có hai cây tùng lớn trước sân nằm hướng nào?"

Cô thôn nữ ấp úng, qua một lúc mới sắp xếp được từ ngữ một cách hoàn chỉnh.

Cô ngượng ngùng, ngỏ lời muốn mời Tam Đại một tách trà.

Vốn muốn hỏi anh từ đâu tới nhưng người ta chỉ vội cảm tạ rồi rời đi.

Lần đầu trong đời nàng gặp một người tuấn tú, giọng nói lại hay như vậy.

Cô thôn nữ không khỏi thẹn thùng, thầm nghĩ đúng là một trời một vực so với những thanh niên ở đất làng chài này.

Đoàn người men theo những con đường quanh co, độ chừng một nén nhang sau thì đến nơi.

Nhìn sơ qua, cảnh vật giống hệt như những gì Bích Ly đã kể.

Chỉ khác ở chỗ nơi này còn trồng nhiều loại cây khác chứ chẳng riêng gì cây tùng.

Hai bên lối đi dẫn vào phủ trồng những bông hoa rực rỡ sắc màu, tựa như lối đi trong ngự hoa viên ở hoàng cung.Bố Lữ Thạch đang ngồi trước sân hóng mát, hắn đảo mắt nhìn đoàn người đang ngày một tiến gần: "Các vị đến tìm ai?"

"Nhị công tử Vân Bích Ly."

Tam Đại mặt lạnh tanh đáp.

"Ngươi là..."

"Người của Vân phủ."

Tam Đại kìm nén nỗi nhớ dâng trào như thuỷ triều, mắt không tự chủ liếc vào trong tìm kiếm bóng dáng người kia.

"Hắn nói có huynh trưởng cùng bằng hữu của huynh ấy đến thăm, vậy một người nữa đâu rồi?"

Bố Lữ Thạch vừa nói vừa ngoái đầu ra sau tìm kiếm.

"Không phải hắn, là bọn ta."

Du Linh từ trên xe ngựa bước xuống, sóng vai bên cạnh là Ảnh Quân và Thanh Thanh.

Từ lúc họ đặt chân vào phủ, ánh mắt của Bố Lữ Thạch cứ như vô tình mà hữu ý lướt qua Ảnh Quân.

Trong lòng Du Linh tuy không thoải mái, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ hoà nhã."

Bích Ly đến tửu lâu rồi, nếu hai huynh không phiền thì có thể thưởng trà cùng ta trong lúc đợi."

Hắn đẩy chén trà nóng về phía cậu: "Ta là Bố Lữ Thạch, Thạch trong kiên định, bền bỉ.

Còn huynh xưng hô thế nào?"

"Ta họ Vân tên Tinh, gọi ta Tinh huynh là được."

Du Linh thầm mong Bích Ly có thể trở về sớm một chút, cậu thật sự không có hảo cảm với người này chút nào.

"Còn vị này là..."

Bố Lữ Thạch rũ mắt nhìn sang Ảnh Quân."

Ta họ Ngô tên Văn Ân, gọi ta Ân huynh là được."

Hắn gật đầu xem như đã biết, rồi dời mắt về phía Thanh Thanh.

Bản tính vốn thẳng thắng nên hắn nghĩ gì nói nấy: "À mà...hai vị đằng sau là ai vậy?"

"Ta..."

Bỗng một tiếng hét lớn từ ngoài cửa vọng vào, cắt ngang lời của Thanh Thanh.

"Mọi người đến đông đủ quá vậy!

Sao không vào trong nghỉ ngơi?

Đường xa như vậy chắc mọi người kiệt sức rồi nhỉ?"

Bích Ly vừa vào đến cửa đã luyên thuyên không ngừng.

Cậu lơ đãng nhìn quanh phòng, khi hai ánh mắt chạm nhau liền nở một nụ cười nhạt chỉ riêng người kia thấy rồi nhanh chóng dời đi."

Nè, đệ làm ta buồn đó."

Thanh Thanh xụ mặt lên tiếng.

Bích Ly lúc này mới nhận thấy sự hiện diện của nàng, cậu bất ngờ tròn mắt: "Ể?

Sao tỷ lại ở đây?"

"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là đệ vừa chọc giận muội ấy rồi."

Du Linh nhấp một ngụm trà, vô cảm nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu."

Thôi bỏ đi, đệ ấy cũng không cố ý."

Nàng xua tay: "Ta là Thanh Hoa, Văn Ân và ta là thân huynh muội.

Còn người ở phía sau là thị nữ thân thiết của ta."

Bích Ly xém chút thì sặc nước trà, không biết ba người này đã bịa ra gia phả đến mấy đời tổ tông rồi.

Cậu nhìn sang Du Linh, chuyển trọng tâm vấn đề: "Về thuốc giải dịch, ta đang có ý định dâng lên thánh thượng.

Huynh thấy thế nào?"

Du Linh gật đầu, theo lẽ thường hỏi: "Chuyện này nếu được ta sẽ nhờ người giúp, nhưng đệ thấy tình trạng người dân sau khi dùng thuốc thế nào?"

Nói đến chuyện thuốc thang, Bố Lữ Thạch hăng hái hẳn lên: "Huynh yên tâm, mọi người đều rất khoẻ mạnh.

Không hề có dấu hiệu kháng thuốc hay tái bệnh."

"Như vậy thì tốt quá rồi.

Nhưng ta có thể mạn phép hỏi về nguồn gốc của căn bệnh này được không?"

Thanh Thanh đột ngột lên tiếng khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng.

Nhận ra mình có phần đường đột, nàng ngượng ngùng gãi mũi: "À thì...ta có chút tò mò thôi."

Thân là người học y, hơn ai hết nàng đương nhiên không thể ngó lơ chuyện này.

Bố Lữ Thạch bật cười xua tay: "Không sao, ta cũng tính nói đến vấn đề này nhưng không biết mở lời thế nào.

Tiểu thư vừa hay giúp ta có cơ hội để giải thích đó."

Bố Lữ Thạch bước đến tủ thuốc bên cạnh cửa sổ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ như nắm tay rồi nhẹ nhàng mở nắp trước sự tò của mọi người.

"Đây là hoa thuỷ tiên(*), là nguyên nhân chính của bệnh dịch bùng phát trong mấy tháng qua."
——————//——————



Hình minh hoạ hoa thuỷ tiên nè mọi người.
 
Em Yêu Người
Chương 39: Hắn thích người.


Bố Lữ Thạch cầm lấy một cánh hoa mân mê: "Ngày ấy ta và Bích Ly cùng đến dòng sông Thuỷ Tiên theo lời kể của dân trong thôn, họ nói rằng trước giờ đều dùng nước ở đó để phục vụ cho sinh hoạt hằng ngày.

Khoảng mấy tháng trước, họ bắt đầu có tình trạng nôn mửa và tiêu chảy.

Lúc đó mọi người cũng không nghĩ nguồn nước họ sử dụng có vấn đề gì, cho đến khi mọi chuyện ngày càng nghiêm trọng."

Tam Đại đặt cánh hoa vào hộp: "Theo sự chỉ dẫn của dân làng, bọn ta đã đến được dòng sông và quyết định chiết nước ở đó về kiểm tra.

Mấy ngày đầu thì vẫn bình thường, nhưng dần dần nước trong ly bắt đầu toả ra mùi hương."

Bích Ly nhấp một ngụm trà, chêm lời: "Mùi hương đó ngọt nhẹ lại thoang thoảng, bọn đệ nghĩ mãi cũng không biết là mùi gì.

Thời gian đó vốn tưởng manh mối sẽ đứt đoạn ở đây, nhưng ông trời không phụ lòng người.

Bọn đệ cuối cùng cũng tìm ra chân tướng của bệnh dịch."

Bố Lữ Thạch vỗ bàn cảm thán: "Bọn ta khi ấy quá nông cạn!

Mãi cho đến mấy ngày sau mới nghĩ đến chuyện men theo hướng nước chảy để tìm ra đầu nguồn.

Sau khi đến nơi đó...mọi người đoán xem chúng ta đã thấy gì?"

Hắn ra vẻ thần bí liếc nhìn cánh hoa trong hộp gỗ, hồi tưởng nói: "Cả một khúc sông bị che phủ bởi lượng lớn hoa thuỷ tiên, trắng xoá một vùng."

Sau đó lại ngẩng đầu mỉm cười: "May mắn là đã tìm ra thuốc giải.

Nếu để tình trạng kéo dài, e là dân làng sẽ lành ít dữ nhiều."

So với những nhà "khá giả" sở hữu giếng nước ngọt, thì đa số dân trong thôn đều sinh hoạt nhờ vào sông Thuỷ Tiên.

Với số lượng hoa nhiều như vậy, việc chờ độc tan hoàn toàn không khả thi.

Người dân không chết vì bệnh cũng chết vì khát.Ảnh Quân im lặng hồi lâu bất chợt lên tiếng: "Nếu vậy thì Bố huynh thật sự đã lập công được công lớn, nghe nói những thái y tài giỏi được hoàng thượng cử đến thậm chí cũng không tìm ra giải dược."

Bố Lữ Thạch cười xua tay: "Là ta may mắn tìm ra giải dược trước họ thôi."

Hắn đột nhiên choàng tay qua vai Bích Ly: "Nhưng thật ra người đề nghị tìm đến đầu nguồn nước kiểm tra là Bích Ly.

Vậy nên đệ ấy có công lớn nhất mới phải."

Bích Ly hất nhẹ bàn tay đang đặt trên vai mình: "Nói nhảm gì vậy?

Bình thường huynh có thế đâu, làm bộ khách sáo gì chứ."

Bố Lữ Thạch tặc lưỡi một tiếng: "Đệ có thể giữ thể diện cho ta một chút không hả?"

Sau khi thống nhất về chuyện dâng nộp giải dược, Du Linh và Ảnh Quân theo chân Bích Ly về phòng nghỉ ngơi.

Phòng của hai người đối diện với nơi ở của Thanh Thanh, chỉ cách nhau vài bước chân là tới.

"Huynh và đứa nhỏ thế nào rồi?"

Xác định bên ngoài không có người, Bích Ly chậm rãi khép cửa.

Du Linh vừa bước đến giường đã rũ người nằm xuống.

Cậu theo thói quen gối đầu lên đùi Ảnh Quân, lười biếng đáp: "Vẫn ổn, vài tháng nữa đệ chuẩn bị trông cháu là vừa."

Thật ra chỉ cần nhìn sơ qua khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, Bích Ly cũng ngầm hiểu suốt thời gian qua Du Linh được chăm sóc kĩ lưỡng thế nào.

Cậu thở dài: "Thật tình, đệ cảm thấy ghen tị với huynh và Ngô thừa tướng quá đi."

"Lại làm sao nữa?

Hắn và đệ vẫn chưa nói rõ với nhau à?"

Mà cũng phải thôi, Tam Đại và hoàng đệ của cậu yêu đương ngốc chết đi được.

Bích Ly gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đại loại là vậy đó.

Đệ đã nhiều lần ẩn ý, vậy mà huynh ấy vẫn không hiểu."

Ảnh Quân ngẩng đầu hỏi: "Vậy sao vương gia không nói rõ ràng với hắn?"

Bích Ly kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà rồi đáp: "Ta cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng sợ hơi đường đột.

Một phần cũng vì ta không muốn khiến huynh ấy khó xử."

Trong chuyện yêu đương, Bích Ly không giống như Du Linh.

Chỉ cần thích một người là sẽ cố gắng tìm mọi cách, làm mọi việc để có được sự chú ý của người kia.

Cậu muốn mọi thứ chầm chậm tiến triển, cũng muốn Tam Đại thành thật với mình hơn.

"Thôi, chuyện ái tình của đệ ta cũng không muốn xen vào.

Nhưng chuyện tình cảm, nếu không kích thích một chút thì sẽ không hiểu được tâm ý của nhau."

Đây là lời cuối cùng Bích Ly nghe được sau khi rời khỏi phòng của Du Linh, mãi đến tận sau này cậu mới thật sự hiểu rõ.

Du Linh trằn trọc mãi, rốt cục không nhịn được ngẩng đầu nhìn Ảnh Quân: "Quân ơi..."

Anh đặt sách xuống, nhéo mũi cậu đáp: "Làm sao?"

"Quân thấy người đó thế nào?"

"Ý em là Bố Lữ Thạch sao?"

Ảnh Quân suy nghĩ một chốc rồi đáp: "Ta thấy hắn là người có thực lực, tuy nhiên phong thái nói chuyện có chút bỗ bã."

Anh vuốt ve bụng cậu, nói thêm: "Hơn nữa mối quan hệ giữa Bố Lữ Thạch và vương gia rất tốt."

"Nhưng em không thích hắn."

Du Linh không phải loại người vô lý lại thích kiếm chuyện với người khác.

Ảnh Quân hạ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nếu cậu đã không có thiện cảm, vậy chắc hẳn là có lý do.

Du Linh nhíu mày, hồi tưởng về chuyện lúc trưa.

Sau đó không vui thở hắt một tiếng: "Em cứ cảm giác hắn có ý không trong sạch với người."

Ảnh Quân nhìn gương mặt cau có của người trong lòng, dịu giọng hỏi: "Vậy em nói xem ý không trong sạch ở đây là gì?"

Du Linh nghĩ nghĩ rồi đột nhiên bật người dậy khiến Ảnh Quân một phen mất vía, anh đỡ eo cậu, để cậu ngồi trong lòng mình: "Cẩn thận, ta vẫn đang nghe đây mà."

Du Linh ổn định thân thể rồi đáp: "Hình như...hắn thích người."

Không biết có phải vì đang mang thai mà Du Linh trở nên nhạy cảm hay không, nhưng cậu cảm nhận được người kia có ý đồ với anh.

Ảnh Quân vuốt ve lưng cậu hỏi: "Sao em lại nghĩ vậy?"

Thật ra Ảnh Quân cũng lờ mờ nhận ra.

Trong lúc bàn chuyện, ánh mắt của Bố Lữ Thạch đôi khi sẽ vô tình nhìn về phía anh.

Nhưng dù thế nào thì cũng không phải là ý thích kia.Cứ cho là Bố Lữ Thạch không có ý gì với Ảnh Quân, Du Linh cũng không thích ánh mắt khi hắn nhìn anh tí nào.

Nói cậu hẹp hòi cũng được nhưng ấn tượng đầu tiên thật sự không mấy tốt đẹp.

Chỉ là người ta vừa giúp triều đình một phen, công trạng lớn như vậy thì việc để hắn đảm nhận một chức quan y nhỏ trong cung cũng là chuyện sớm muộn.

Hơn nữa hắn lại có giao tình tốt với Bích Ly, nếu cậu chỉ vì một vài ánh nhìn mà tính toán chi li thì cũng không đáng mặt quân tử tí nào.Du Linh áp má vào cổ anh thở dài: "Chắc là em nhìn nhầm thôi ạ."

Ảnh Quân hiểu Du Linh chỉ có ý quan tâm mình mà thôi.

Anh vỗ nhẹ cánh mông cậu hỏi: "Còn đau không?"

Quả nhiên chiêu này luôn hữu hiệu với Du Linh, tâm trí thấp thỏm chỉ vì một câu hỏi han của anh liền tan biến: "Còn một chút ạ."

Không nói đến thì thôi, vừa nhắc lại khiến Du Linh rạo rực hết cả người.

Cậu hơi nhích mông ra sau, áp vào lòng bàn tay anh.

Động tác nhanh nhẹn lại tự nhiên như đang tìm một dáng ngồi thoải mái trong lòng anh.Ảnh Quân chứng kiến hết thảy hành động lén lún như ăn trộm của cậu, trong lòng như có vuốt mèo gảy qua: "Thích được sờ mông thì cứ nói."
 
Em Yêu Người
Chương 40: Vòng tay


Du Linh không nghĩ mình đã cẩn thận đến thế mà vẫn bị anh phát hiện, cậu xấu hổ đến nỗi không nói được lời phủ nhận nào.

Ảnh Quân nửa đùa nửa thật gãi nhẹ lên mông cậu hỏi: "Thích được sờ mông như vậy, thế còn nơi khác thì sao?"

Vốn chỉ muốn xem phản ứng của cậu khi bị trêu, nào ngờ người nọ lí nhí đáp: "Chỗ nào cũng muốn được sờ ạ."

Sau cái hôm hành sự ở tửu lâu, Du Linh cứ luyến tiếc mãi cảm giác quấn quýt đã qua.

Cậu cũng rất tích cực chủ động, nhưng Ảnh Quân luôn dứt khoát từ chối.

Anh sợ bản thân không kiểm soát được lực, sẽ khiến cậu và bé con bị thương.Du Linh hiểu, cũng biết Ảnh Quân khi "xung trận" lợi hại như thế nào.

Vậy nên cả hai nhất trí "chuyện tối lửa tắt đèn" chỉ nên làm một lần mỗi tuần.Nhưng khi ngồi kề nhau như này, trái tim Du Linh vẫn loạn nhịp không thôi: "Hay là.."

Như có gì đó thôi thúc, cậu kéo tay anh đặt trước ngực mình."

Hôm nay không được."

Đúng như dự đoán, Ảnh Quân không chút do dự khước từ."

Thế thôi ạ."

Du Linh nghĩ mà rầu, cầm tay anh đặt lại bên mông mình: "Nơi này còn đau lắm."

Ảnh Quân nhướng mày, thuận tay tát lên mông cậu: "Sao lúc nãy em nói chỉ đau một chút?"

Du Linh ôm mông đào đáng thương, nói dối không chớp mắt: "Thì...thì bây giờ đau ạ."

Ảnh Quân nhéo mũi cậu mắng: "Bé nũng nịu."

Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đi dạo chợ.

Thanh Thanh bị thu hút bởi những món đồ thủ công độc đáo ở nơi này, cứ đi được vài bước là nàng lại dừng chân ngắm nhìn.

Thấy nàng thích thú như vậy, Bố Lữ Thạch mới cười trêu: "Tiểu thư lần đầu thấy những thứ này sao?"

Thanh Thanh mân mê những chiếc trâm cài đính vỏ sò: "Đúng vậy, đẹp quá đi."

Ảnh Quân và Du Linh cũng rất sôi nổi, không ngờ nơi này lại có nhiều món đồ thú vị như vậy.

Trước giờ ở kinh đô họ cũng chưa từng thấy qua.Du Linh bị thu hút bởi một chiếc vòng tay làm từ ngọc trai.

Nhưng không phải là loại được mài nhẵn như ở kinh đô, mà là ngọc trai thô, chưa hề qua tay của một thợ mài nào.

Tuy nhìn qua có vẻ không tinh xảo bằng những vòng ngọc trai được mài sẵn, nhưng Du Linh rất thích chiếc vòng này.

Cậu vui vẻ khoe với Ảnh Quân: "Người thích cái này không?"

Ảnh Quân vẫn luôn theo sau cậu.

Tuy không thể ôm eo cậu như thường lệ, nhưng anh vẫn luôn cách Du Linh một khoảng vừa đủ để bảo vệ cậu không bị té ngã.

"Em thích sao?"

Du Linh gật đầu, sau đó tự nhiên đeo chiếc vòng vào tay Ảnh Quân: "Em nghĩ nó hợp với người."

Tuy hạt ngọc không tròn đều và nhẵn bóng như những chiếc vòng được bán ở kinh đô.

Nhưng khi đặt trên tay Ảnh Quân, những viên ngọc trai thô sơ, mộc mạc đó lại làm nổi bật lên nét cứng cỏi cùng khí chất điềm nhiên của anh.

Du Linh nhìn anh ngắm nghía chiếc vòng do chính tay mình chọn mà không khỏi vui vẻ.

Nhớ đến sự việc mất tích lần trước, cậu không khỏi thở dài trong lòng.

Sau hôm ấy, Ảnh Quân nhất quyết không cho cậu xuất cung một mình nữa, đi đâu, làm gì cũng phải có anh theo cùng.

Hôm nay có dịp được mua quà cho anh, xem như bù đắp cho chiếc vòng mà cậu vẫn luôn tiếc nuối kia.Bỗng nhiên trên tay cảm giác lành lạnh, Du Linh rũ mắt liền thấy một chiếc vòng ngọc trai với kiểu dáng y hệt trên cổ tay mình.

Tuy nhiên kích thước nhỏ hơn cái của Ảnh Quân một tẹo.Cậu nâng tay lên cao, đôi đồng tử màu nâu nhạt nhanh chóng bị lấp đầy bởi những viên ngọc trai lấp lánh dưới ánh mặt trời."

Em thích lắm."

Vậy là cậu lại có thêm đồ đôi với anh rồi.Hai người bên này vui vẻ chọn vòng tay, Bích Ly bên kia lại không biết nên chọn quà gì.Đương lúc rối bời thì Tam Đại chợt níu lấy tay áo cậu: "Công tử... người thấy chiếc vòng này thế nào?"

Không biết anh mua chiếc vòng này từ lúc nào, là vòng tay vỏ sò đính những viên ngọc trai nhỏ bên trên.Bích Ly ngẩn người, không nghĩ Tam Đại lại là người ngỏ lời trước.

Trong lòng cậu chộn rộn không thôi, nhưng ngoài mặc vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: "Rất đẹp."

Hai tay Tam Đại hơi run rẩy vì căng thẳng, lại không biết nên nói gì tiếp theo.

Bầu không khí giữa cả hai bỗng chốc trở nên lúng túng.Bích Ly mỉm cười, kiên nhẫn đợi người kia mở lời muốn tặng nó cho mình.

Vậy mà Tam Đại từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lấy một cái, hai tay trái lại dâng cao chiếc vòng trước mặt cậu.Bích Ly bất lực, đành hỏi dò: "Huynh muốn tặng nó cho ai sao?"

Tam Đại chưa kịp đáp lời thì một tiếng động lớn từ đằng sau thu hút sự chú ý của cả hai.Hai thiếu niên vừa bị quẳng ra khỏi cửa một phủ nha.

Quần áo họ lấm lem, có lẽ vì giặt đi giặt lại nhiều lần nên sinh ra dấu vết bạc màu.Sắc mặt hai người không tốt lắm, trên tay và lưng áo lại dính đầy bụi bẩn, nếu nhìn kĩ còn thấy thấp thoáng những vệt máu đỏ vương trên phần thân áo.

Động tĩnh lớn như vậy mà người ở gần đó không mảy may để tâm.

Khu chợ tấp nập người qua, nhưng không một ánh mắt thương cảm nào dừng trên người hai thiếu niên.

Tam Đại cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra, được một lúc thì hai thiếu niên đó lại gượng dậy rồi đi đến trước cửa phủ nha quỳ xuống.

Thấy mọi người không mảy may để ý nên anh chỉ nhìn một chút rồi thôi.

Tam Đại nâng chiếc vòng lên, lấy hết can đảm nói: "Ta...ta muốn tặng nó cho công tử."

Nhưng đợi mãi cũng không nghe Bích Ly đáp lời.

Anh thầm giễu cợt trong lòng, bản thân thế mà dám nói những lời lớn mật đó với vương gia: "Xin lỗi, là ta quá phận."

Bích Ly đương chìm trong suy nghĩ của mình, nghe vậy mới ngẩn ngơ hỏi: "Sao vậy?

Ban nãy ta hơi lơ đãng nên không nghe thấy huynh nói gì."

Tam Đại vốn đã lấy hết dũng khí để tỏ bày, bây giờ như quả bóng xì hơi.

Bàn tay nắm chặt chiếc vòng vỏ sò không biết nên giơ lên hay hạ xuống.

"Ban nãy huynh nói gì?

Có thể nói lại được không?"

Bích Ly vươn tay nâng cằm Tam Đại lên, đôi mắt hoảng loạn của anh nhanh chóng được an ủi bởi ánh nhìn dịu dàng của cậu, tựa như thôi thúc anh nói lên mong muốn của mình.

Tam Đại nuốt khan một cái, thà rằng không nhìn thấy thì anh còn dám lớn mật một chút mà nói lên tiếng lòng.

Nhưng vương gia nhìn anh như vậy, lại còn cười xinh đến thế.

Tam Đại miệng khô lưỡi khô, bị người ta nhìn đến nỗi đơ ra như tượng gỗ.

Bích Ly bị bộ dáng ngơ ngác của anh chọc đến bật cười, nốt ruồi bên dưới khoé mắt cũng run theo.

Tam Đại nhìn đến ngẩn thò lò, vành tai không tự chủ được đã đỏ lên một mảng.

Bích Ly mặc anh ngượng ngùng, kiên nhẫn gặng hỏi: "Huynh nói đi, sao không nói gì?"

Tam Đại cảm giác như nếu anh không nói thì Bích Ly sẽ không tha cho mình.

Anh nhắm mắt, lí nhí lặp lại từng câu từng chữ: "Ta...ta muốn...tặng vòng tay cho công tử."

Rồi như sợ người kia lại không nghe rõ, Tam Đại còn lắp bắp hỏi lại: "Có...có được không?"

Bích Ly nghe được câu trả lời hài lòng liền mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên rồi, huynh đeo vào cho ta đi."

Sắc mặt Tam Đại trong phút chốc bừng sáng, anh cẩn thận đeo chiếc vòng mà mình đã tỉ mẩn lựa chọn vào tay Bích Ly.

"Nếu vậy thì ta cũng nên đáp lễ nhỉ."

Bích Ly vui vẻ bỏ lại một câu rồi đi đến các sạp đồ thủ công chọn quà.

Tam Đại ù ù cạc cạc đi theo.

Dù không rõ vương gia nói thật hay đùa, nhưng trước mắt vẫn ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ theo sau cậu.
 
Back
Top Bottom