Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Em Yêu Người

Em Yêu Người
PN của quàng thượng khóc nhè


Long điện, hoàng cung."

Hức...tha cho em đi Quân ơi...đau lắm, đừng mà..."

Tiếng Du Linh thút thít như một bé mèo nhỏ trong phòng làm ai kia nghe thấy trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Nhưng phạt thì vẫn phải phạt nhé!Chả là sáng nay Du Linh nghịch ngợm nhảy từ trên bàn ăn xuống chỉ để làm anh bất ngờ nhưng bất ngờ đâu không thấy chỉ biết là bây giờ đang nằm sấp trên đùi Ảnh Quân và được anh tét cho 20 phát vào mông như này đây."

Nằm im ngay.

Ta cho em che bao giờ mà che?

Có tin che lần nữa là bị đét mông mỗi sáng 10 cái không?

Bỏ cái tay ra mau lên.

Sai thì phải phạt, ta đã bảo là đừng có chơi cái trò như thế nữa, hẳn em muốn đến khi té từ trên bàn xuống đau đến gãy chân mới chừa có đúng hay không?"

Ảnh Quân vừa nhịp chiếc roi tre trên mông cậu vừa hăm doạ.Du Linh đã đau đến lằn mông nhưng lại không nỡ làm Ảnh Quân tức giận, bèn phải hít hít cái mũi nhỏ đến khi chỉ còn tiếng thở đứt quãng mới dám bỏ tay ra khỏi mông, ngoan ngoãn hứa: "Em xin lỗi mà...người tha cho em lần này nhé?

Em không cố ý đâu, đừng giận em được không ạ..em chỉ muốn làm người bất ngờ thôi, lần sau sẽ không thế nữa đâu.

Lần này là do em hư, em tự đánh mình để người hết giận nhé, nếu đánh nữa thì người sẽ mỏi tay lắm."

Du Linh thút thít nâng tay định vả vào mặt mình, Ảnh Quân thấy thế vội đánh vào kẽ mông cậu "chát" một tiếng thật kêu khiến Du Linh đau đến mức co tay lại, môi cậu mím lại thành một đường thẳng, cố gắng ngăn chặn nước mắt đang chực trào.Ảnh Quân vì xót, cũng sợ nếu mình đánh mạnh quá sẽ để lại lằn cho cậu, ảnh hưởng đến em bé trong bụng nên liền thôi.

Vứt cây roi ra ngoài, anh lật người Du Linh lên, bàn tay to lớn vỗ về mông nhỏ, tay kia nhẹ nhàng xoa đầu an ủi: "Du Linh, ta đánh là để em nhớ, để lần sau không phạm lỗi như thế nữa chứ không phải do ta ghét em hay gì cả hiểu chưa?

Em có biết nếu một khắc kia khi em nhảy xuống mà không đáp trúng cánh tay của ta thì em sẽ như thế nào hay không?

Lúc đó thì ai là người lo cho em đây hả?

Cho nên lần sau không được như thế nữa biết chưa?

Hôm nay chỉ đánh 19 roi thôi, nên nhớ em còn nợ ta một roi đấy nhé, lần sau nếu còn sai phạm, phạt 20 roi gấp đôi cộng thêm 1 roi lúc nãy nữa, rõ chưa?".

Nói thì nói thế thôi, chứ anh vẫn xót bạn bé lắm, hai tay còn đang bận bịu xoa mông cậu kia mà.Du Linh nghe lệnh đặc xá liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó giang hai tay choàng lên cổ anh.

Cái đầu nho nhỏ dụi vào ngực anh lấy lòng."

Dạ nhớ.

Lần sau em sẽ ngoan, không như thế nữa đâu.

Nhưng mà...dạo này người đi đâu làm em nhớ quá, chẳng thấy người ở phủ gì cả, em nhớ muốn chết luôn.

Cho nên hôm nay nghe tin người đến mới mừng quá mà xảy ra chuyện như vậy."

Ý là bình thường cậu cũng không đến mức như thế.Nghe cậu hối lỗi, Ảnh Quân trong lòng thầm áy náy.

Một phần cũng là lỗi do anh, cả ngày cứ ở lù trong Ảnh cung để đào tạo thêm một lớp ảnh vệ mới cho năm nay, nên chẳng có thời gian vào cung thăm Du Linh được.Ảnh Quân nghĩ nghĩ lại thấy có lỗi, tủi thân Du Linh mấy ngày nay rồi.

Bàn tay anh vuốt dọc theo sống lưng cậu, tay còn lại giữ gáy cổ Du Linh, tách người ra khỏi lồng ngực rồi nói: "Được rồi, là ta bỏ bê em.

Ta xin lỗi Du Linh nhé?

Thế bây giờ em muốn ta đền bù gì trong thời gian qua nào?"

Du Linh nghe xong liền vỡ oà, bàn tay nhỏ xinh cứ vò vò vào vạt áo trước ngực anh không thôi: "Hức, em muốn người ôm em đi ngủ, dắt em đi dạo hức...và còn phải ở bên em đến sáng hôm sau ạ."

Ảnh Quân ôm cậu vỗ về, anh vuốt lưng cho cậu thuận khí sau đó mới trả lời: "Ừm, nghe em hết.

Bây giờ thì bôi thuốc rồi đi ngủ nhé".

Trong lòng Du Linh bây giờ như có nai nhỏ chạy loạn, cậu ngoan ngoãn nằm sấp ngang đùi anh, hai cánh mông đo đỏ cứ lúc lắc qua lại như quên mất rằng mình còn đang nợ ai đó một roi.
 
Em Yêu Người
Chương 9:Công chúa nước láng giềng


Tính đến nay Du Linh cũng đã mang thai được 5 tháng.

Cậu và Ảnh Quân đều mong ngóng ngày em bé ra đời, nhưng có một điều cần giải quyết ở đây chính là...Du Linh luôn muốn 'ôm ôm' mỗi khi gần ngài thừa tướng yêu dấu của mình, còn anh thì lại sợ cậu đau nên luôn cực lực nhẫn nhịn...cho đến một hôm.

Ngô Ảnh Quân nằm trên sàng đan, làn da đỏ bừng như trong đống lửa.

Phía dưới chiếc chăn mỏng là dương vật cương cứng đến dữ tợn vì nhẫn nhịn nhiều ngày.

Khi anh đang tự an ủi chính mình, cửa phòng đột ngột mở ra cùng thân ảnh Du Linh chầm chậm tiến vào trong chiếc áo mỏng tang khoác lơi hai bên vai để lộ ra xương quai xanh quyến rũ.

Cặp ti cương cứng đỏ hồng hơi sưng lên như vừa bị ai đùa giỡn.Du Linh thấy cảnh tượng trước mắt, không tự chủ nuốt ực một tiếng sau đó tự giác đến bên giường dưới sự ngỡ ngàng của Ảnh Quân.

Cậu nâng tay chạm vào phần đỉnh dương vật của người kia rồi tuốt lộng lên xuống, khuôn mặt đỏ ửng vì hứng tình hướng Ảnh Quân cầu hoan: "Ng-người cứ làm đi.

Em vừa hỏi Lương thái y rồi, ông ta bảo trong thời gian này thì có thể 'ôm' nhau rồi á, chẳng những không có hại còn có thể mở rộng nơi đó thuận lợi cho việc sinh sản."

Nói xong, cậu nhanh chóng vươn người tới bên môi Ảnh Quân vì sợ anh sẽ kháng cự.

Nhưng chưa kịp làm gì thì người dưới thân đã lật ngược trở lại đè cậu xuống giường, giọng nói khàn đặc vì tình dục mà càng thêm mị hoặc: "Là em câu dẫn, bé rồng dâm."

Dứt lời anh cuối đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Du Linh, môi lưỡi chạm nhau liền tạo nên một đêm xuân ngàn vàng...Sáng ngày hôm sau.Mở cửa phòng, Ảnh Quân nhè nhẹ vén màn che: "Du Linh, đừng ngủ nữa."

Người trên giường nghe được giọng nói quen thuộc cũng không buồn mở mắt, Du Linh chậm rãi uốn éo thân mình cho tỉnh táo, thắt lưng tuy có phần đau nhức nhưng vẫn là rất thoả mãn vì đêm qua, hai con mắt lim dim vì cay mà không dám hé mở, tay lại dang rộng hướng Ảnh Quân nhào đến: "Ưm...bế em."

Ảnh Quân nhếch khoé môi nhìn Du Linh chằm chằm: "Hay nhỉ?

Nay lại còn sai ta bế em cơ đấy?

Có phải lâu quá không ăn đòn nên sinh hư không?"

Miệng thì nói thế thôi chứ tay thì đã ôm cậu đến hồ nước nóng từ bao giờ.

Du Linh thuận thế bám chặt trên hông anh, giọng lầm bầm ngái ngủ: "Còn không phải vì đêm qua người làm em đau sao..."

Bên trong hồ nước rộng lớn, hai thân ảnh một lớn một nhỏ ôm lấy nhau.

Người ngồi ở phía trước tứ chi dính sát thân ảnh người yêu.

Ảnh Quân hai tay bận rộn, vừa phải kì cọ cho của nợ trước ngực, còn phải tự lo cho bản thân, trông đến là chật vật.Du Linh còn ngại chưa đủ loạn, cậu tinh nghịch hôn lên cổ, xương quai xanh rồi di chuyển đến mắt, chóp mũi, không quên để lại dấu vết lên cả hai bên má của người thương nữa.

Ảnh Quân thuận tay đét lên mông cậu một cái, hắng giọng nhắc nhở: "Nằm im, bám chắc vào.

Ta không muốn hôm nay từ thượng triều chuyển thành thượng em đâu nhé."

Du Linh lập tức im bặt, ngoan ngoãn làm ổ trong lồng ngực Ảnh Quân.

"Tâu bệ hạ, thứ cho thần gan to có lời bất kính, hậu cung của người đã để trống quá lâu như vậy hẳn không phải là việc tốt.

Huống chi người cũng đã đến tuổi cập kê, bây giờ trên dưới khắp triều đình...aiii, thần mong người có thể suy xét lại về việc lập hậu cung thưa bệ hạ."

Tiếng của tên quan kia vừa dứt đã nhanh chóng khơi dậy sự bất mãn của các quần thần xung quanh, người thì xầm xì, kẻ thì im lặng không dám thưa một tiếng.

Nhưng dù vậy việc nơi chốn hậu cung đã để trống mấy năm ròng kể từ khi Vân Du Linh lên kế vị vẫn là một vấn đề nan giải của các quan đại thần.

Vì mặc dù đã có hôn ước từ trước với công chúa trưởng nước Vu Long nhưng cho đến nay hoàng đế vẫn không hề đề cập đến việc lập hậu khiến triều đình chia ra làm 2 nửa, 1 bên thề trung với vua, đất nước một ngày không hậu thì có làm sao?

Bên còn lại thì mưu toan kế sách để được gả nhi nữ của mình vào cung nhằm câu được lòng vua, có thế thì sau này căn cơ của bọn họ mới vững chắc trong cái chốn cung đình hiểm ác này được.

Nhưng cho đến tận bây giờ, công chúa bên nước láng giềng chỉ còn vài ngày nữa là sẽ đến đây, vậy mà hoàng thượng vẫn kiên định không đưa ra một quyết định gì về việc lập hậu.

Du Linh ngồi trên ngai vàng một mực âm trầm, uy nghiêm lẫm liệt nhìn xuống phía dưới: "Làm càn!

Hay cho các ngươi một đám quần thần lại suốt ngày lo chuyện nữ nhân!

Việc quan trọng nhất bây giờ là tình hình dịch bệnh ở vùng Tây Bắc đang ngày càng nghiêm trọng, nhưng từ lúc thượng triều đến giờ những thứ ta nghe được là gì?

Có một kẻ nào đứng ra nói đúng trọng tâm của buổi triều chính hôm nay không?

Được, nếu các ngươi muốn bây giờ ta liền lập tức xây dựng hậu cung...nhưng người gả vào đó phải là các ngươi!"

Tiếng gầm vang vọng khắp cả triều phòng át đi lời xầm xì to nhỏ bên dưới.

Hai hàng quan văn, võ lúc này cũng im bặt.

Vừa nãy ngươi ta mỗi người một câu đều là bộ dáng hùng hổ đòi lập hậu thì bây giờ lại quỳ rạp cả xuống, run rẩy dập đầu: "Xin bệ hạ tha mạng, xin bệ hạ tha mạng, chúng thần đáng chết, chúng thần đáng chết, thỉnh người suy xét ạ."

Đợi đến khi tiếng hô phía bên dưới lắng lại, Du Linh mới lên giọng phân ưu: "Việc lập hậu không phải ngày một ngày hai là quyết được.

Vấn đề quan trọng bây giờ là dân chúng đang lầm than, đại dịch hoành hành, cuộc sống người dân khổ sở.

Điều ta cần bây giờ là những quan văn, võ thề trung với nước, dốc sức suy nghĩ đề ra kế sách để diệt trừ mầm bệnh tránh lui lại hậu hoạ về sau.

Ta cho các khanh 3 ngày, 3 ngày sau nếu ai có chính sách nào hữu dụng liền bẩm báo.

Bây giờ, có còn ý kiến gì nữa hay không?".

Du Linh một mặt đanh thép ngồi trên ngai vàng, uy phong của một vị đế vương tản ra khiến cả triều phòng khiếp sợ, trông chẳng giống như những lúc cậu ở bên Ảnh Quân mè nheo tí nào.

Quần thần ở dưới nghe thấy, răm rắp nghiêng người hô to: "Chúng thần tuân chỉ."

"Bãi triều."

"Cung tiễn bệ hạ."

"Quân ơi, em về rồi nè."

Hoàng đế Du Linh vừa được tha bổng rời triều đã một mạch chạy đến tẩm cung của mình đòi người, nhưng Ảnh Quân đâu mất rồi nhỉ?

Sao chỉ thấy căn phòng trống hoắc vậy?

Tam Đại lúc này mới từ cửa nói vọng vào: "Hoàng thượng, thần có chuyện cần bẩm báo."

"Cho vào."

Du Linh ngồi chễm chệ trên long sàn, hai chân mở rộng, nghiêm mặt nhìn người bên dưới: "Ảnh Quân đâu?"

Tam Đại hầu hạ Du Linh từ nhỏ, thứ anh biết rõ chính là tính tình hoàng thượng mỗi lần không thấy thừa tướng đều rất lầm lì quái gở, nếu chọc trúng cậu chuyện gì thì bay ba cái đầu là ít.

"Thưa hoàng thượng, lúc nãy khi người thượng triều, công chúa của nước láng giềng đã ghé thăm... nhưng vì người đang bận việc triều chính nên thừa tướng đã mời công chúa đến phủ của ngài ấy rồi ạ."

Tam Đại vừa ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt sắt bén của Du Linh, Tam Đại hỏi dò: "Hoàng thượng, hay là thần dẫn ngài đến phủ thừa tướng nhé?"

"Đi."

Du Linh chỉ chờ có thế liền phất long bào sải bước đi tìm 'phu quân'.

Phủ thừa tướng Ngô Ảnh Quân.

Đến gần trước cổng Du Linh chợt khựng lại.

Suy nghĩ một hồi, cậu quay đầu xầm xì to nhỏ với Tam Đại rồi mới an tâm đi tiếp.

Ảnh Quân cùng công chúa đang ngồi trong vườn hoa thì nghe tiếng từ phía cổng truyền vào: "HOÀNG THƯỢNG NGỰ GIÁ."
 
Em Yêu Người
Chương 10: Nhớ người


"Thanh Thanh bái kiến hoàng thượng".Du Linh khoát tay: "Miễn lễ."

Trần Thanh Thanh-công chúa trưởng nước Vu Long, từ nhỏ vốn đã được phụ hoàng cùng mẫu hậu nuông chiều nhưng nàng không bướng bỉnh mà lại cực kì ngoan ngoãn làm người yêu thương, từ bé nàng đã được người người ngợi ca là 'kiều tiểu linh lung'(*).Nàng và Du Linh được hứa hôn từ cái hồi hai đứa còn nằm trong tã lót.

Mỗi lần Du Linh cùng phụ hoàng và mẫu hậu có chuyến ghé thăm đến vương quốc của nàng, Thanh Thanh luôn như 1 cái đuôi nhỏ theo sau Du Linh.

Đôi khi lại quấn quýt đòi cậu cõng đi vòng quanh hồ sen để ngắm hoa sen nở, tình cảm huynh muội phải gọi là cực kì tốt.

Nhưng khi cả hai đã lớn, tuy tình cảm vẫn còn như xưa vẫn không tránh khỏi những lúc chí choé trêu chọc nhau.Du Linh nhìn nàng đang mỉm cười với mình, cậu câu môi đáp: "Muội còn giả vờ cái gì nữa?

Định làm thiếu nữ thẹn thùng qua đây xin hỏi cưới ta sao?"

Trần Thanh Thanh cười sượng: "Người như muội dĩ nhiên phải tìm một người xứng đáng để gả chứ, và đương nhiên người đó không phải là huynh rồi."

Nói rồi nàng khẽ liếc Ảnh Quân nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, hai má nàng đỏ hây hây vì ngại.

Người như hoàng thượng thì không vừa ý nhưng đối với thừa tướng lại mỉm cười ngượng ngùng.

Nếu lời này bị người ngoài nghe thấy sẽ không khỏi dấy lên sự bàn tán, gây ra tiếng xấu cho Thanh Thanh.

Nhưng Du Linh và Thanh Thanh vốn đã quen thuộc tính cách của người kia, đều biết chỉ là sự trêu đùa của huynh muội thân thiết với nhau.Dẫu vậy, hôm nay trong lòng không biết tại sao lại có cảm giác khó chịu khi thấy Thanh Thanh và Ảnh Quân nói chuyện riêng với nhau.

Tuy anh chỉ vì thực hiện bổn phận và sự kính trọng nên mới tiếp đón Thanh Thanh khi cậu vắng mặt, không hiểu sao tâm trạng Du Linh vẫn cứ phiền muộn như thế.

Ảnh Quân mơ hồ nhận ra sắc mặt Du Linh không tốt, anh bước đến cạnh cậu rập khuôn nói: "Công chúa đi đường xa mệt mỏi lại đến bất ngờ như vậy, thứ cho thần không kịp chiêu đãi tử tế.

Xin hãy để thần sắp xếp cho công chúa một nơi để nghỉ ngơi, tối nay sẽ có tiệc tiếp đãi người xem như là tạ lỗi."

"Ơ thừa tướng, ta còn muốn-."

Đã mấy năm không gặp lại, cũng không ngờ cậu nhóc ngày ấy suốt ngày theo sát Du Linh như hộ vệ thiếp thân lớn lên lại anh tuấn như vậy.

Nàng xưa nay rất ít để ý đến ai, nhưng phải công nhận Ảnh Quân thật sự thay đổi quá lớn.

Trái tim thiếu nữ của cô nàng cũng có chút rung động khi nhìn anh.Du Linh không để Thanh Thanh có cơ hội được nói thêm lời nào, cậu ra dáng của một huynh trưởng quan tâm hỏi: "Thanh Thanh, muội còn cần gì sao?

Ta sẽ phân phó hạ nhân đem đến ngay bây giờ."

Tuy nhịp giọng đều đều, nhưng Du Linh đã muốn tống cô muội muội này đi nhanh lắm rồi đó.

Đường đường là người tình của mình nhưng không thể công khai trước mặt muội muội, đã vậy còn phải ra vẻ đứng đắn để đuổi khéo người đi.Khi Thanh Thanh khuất bóng sau cánh cửa phủ, Du Linh mới ỉu xìu vùi đầu vào lòng thừa tướng yêu dấu của mình: "Ảnh Quân, người..." cậu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Ảnh Quân biết cậu có chuyện khúc mắc, anh ôm người lên tay trấn an: "Ta không thích nàng."

"Nhưng mà hình như bụng em to hơn một xíu rồi nhỉ?"

Ảnh Quân vừa xoa nắn chiếc bụng tròn trĩnh nhỏ xinh của cậu vừa như đánh lạc hướng hỏi.Du Linh vẫn đang chìm trong suy nghĩ về chuyện của Thanh Thanh, nghe Ảnh Quân hỏi thì ngớ người ra một hồi mới chậm rãi đáp lời: "Em không biết, nhưng có vẻ nó hơi nặng hơn 1 chút thật."

Du Linh áp mặt vào hõm vai Ảnh Quân, hai cái móng vuốt nhỏ đu chặt trên cổ anh mè nheo: "Nhưng mà em đói bụng, Quân nấu cháo cà rốt thịt bằm cho em được không ạ?"

Lời nói vừa dứt cậu lại cảm thấy hối hận, cậu thương anh còn không hết, ai lại nỡ để anh xuống bếp mãi chỉ vì nấu cháo cho mình ăn đâu.

Nhưng mà chẳng hiểu sao hôm nay cậu khó chịu lắm, tâm trạng dạo này cứ thất thường không tả được.

Vừa thấy Ảnh Quân tươi cười với Thanh Thanh làm cậu nhịn không được muốn kéo anh lại rồi hôn vào môi nhiều chút để tuyên bố chủ quyền.

Tâm tình có chút kích động mới nũng nịu đòi anh làm cháo cho mình.

Bây giờ thì hối hận rồi, nhưng làm sao đây vì bản thân cậu có chút nhớ mùi vị món ăn do chính tay anh làm.

Hương vị đó ngon hơn hẳn những sơn hào hải vị mà Du Linh từng thử qua.

Đương lúc bối rối, cậu thấy Ảnh Quân phì cười vuốt ve tóc mình.

Sáng nay vì mãi tắm rửa cho cậu nên quên bén việc cả hai vẫn chưa dùng bữa sáng.

Anh ôm cậu trong lòng, mặt không đổi sắc vừa đi vừa nói: "Hư quá, chưa ăn sáng mà lại chạy đến đây, có còn nhớ đã hứa với ta sẽ không nhịn ăn nữa không?"

Du Linh vừa ảo não suy nghĩ vừa nghịch tóc người yêu, nghe anh điểm tên chỉ im lặng giả ngốc như con rùa rụt cổ.

Không nghe xem như không biết, không biết thì là vô tội.Loanh quanh một hồi cũng đến tẩm điện, Ảnh Quân trấn an cậu rồi đi nấu cháo thịt bằm mà cậu thích.

Anh tự tay đút từng muỗng nhỏ cho cậu đến khi tô chạm đáy.

Du Linh lúc này trông như con hổ nhỏ được ăn no, thoả mãn mà vuốt ve cái bụng tròn ủm.

Trong lòng thì tự hứa lần sau sẽ không vòi vĩnh anh như thế nữa.

Vừa nhấc mông khỏi đùi anh định đi ngủ lại bị một lực từ đâu kéo giật người lại, trên mông vang lên ba tiếng "chát" thật vang.

Du Linh theo phản xạ định lật người dậy né đi nhưng lại bị Ảnh Quân ôm chặt eo nhỏ ghì lưng ngồi xuống.

Bàn tay anh chậm rãi đánh xuống từng nhịp đều đều."

Bốp bốp bốp bốp bốp."

Lần này đánh những năm cái Ảnh Quân mới chịu dừng lại.

Bàn tay to lớn nhịp trên cánh mông Du Linh hắng giọng trách móc: "Nói, tại sao lúc nãy không chịu ăn sáng đã chạy đến phủ của ta?

Em có biết như vậy là hại cho sức khoẻ, hại cho em bé trong bụng chưa?"

"Là ai nói rằng sẽ ăn uống đầy đủ để bé con nhanh lớn, chui ra gặp em sớm một chút hả?"

Vừa dứt lời, trên cánh mông bên phải của Du Linh ăn liền 3 bạt tay.Du Linh vì sợ anh lại đánh tiếp nên vội vàng la lên: "Đau, đau mà, huhu."

Ảnh Quân vốn định đánh thêm 5 cái để doạ cậu khai tội nhưng nghe người yêu khóc nấc lên như vậy chung quy cũng là không nỡ.

Anh trầm mặc không nói lời nào, cứ vỗ rồi lại vuốt lưng Du Linh đợi đến khi cậu bình tĩnh lại anh mới hỏi.

Nhưng hoàng thượng nhà ta lại chủ động lên tiếng trước, cậu vừa kể vừa hít mũi: "Em chỉ muốn, muốn gặp người sớm chút thôi mà.

Người ta nhớ người lắm, thượng triều cả buổi trời, chẳng những không tìm được biện pháp chữa bệnh cho người dân còn bị mấy tên đầu đất kia kiến nghị đòi lập hậu, hức.

Cho nên lúc đó em chỉ muốn gặp người thôi, nhưng mà em đâu biết Thanh Thanh lại tới sớm như vậy, rõ ràng trên phong thư muội ấy bảo vì có vấn đề về xe ngựa nên sẽ đến nơi trễ hơn vài ngày so với dự kiến kia mà.

Nên là em mới vội chạy tới phủ tìm người mà quên bén cả việc ăn sáng luôn, chứ đâu phải em không chịu chăm sóc bản thân đâu."

Dứt lời Du Linh lại oà khóc, không biết là do oan ức vì bị Ảnh Quân đánh đau hay vì vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Thanh Thanh lúc nãy mà tính luôn vào đây rồi buồn.

Ảnh Quân thấy cậu khóc mãi, sợ người khó thở nên anh nâng mặt cậu lên chậm rãi hôn lên môi, má, rồi đến khoé mắt, sau cùng là trượt xuống chóp mũi.

Lặp đi lặp lại vài ba lần, Du Linh mới từ từ nín khóc.

Trông cậu lem luốc như mèo con mới từ vũng bùn vớt lên vậy.

Cái miệng nhỏ còn mếu máo như đòi công bằng từ Ảnh Quân.

Anh nhìn Du Linh nhưng không nói gì, chỉ bế xốc cậu lên đi vòng vòng như dỗ con nít.

Chờ mãi đến lúc cậu nín hẳn, Ảnh Quân mới nắm gáy cậu áp sát môi cả hai vào nhau, đầu lưỡi mơn trớn từng ngóc ngách trong khoang miệng Du Linh đến khi cậu chẳng biết trời đất là gì mới chịu buông tha.

Du Linh nắm chặt vạt áo anh không ngừng thở dốc, nước mắt sinh lí chảy dài bên má, chỉ nhớ lúc đó Ảnh Quân xoa đầu cậu giải thích: "Xin lỗi em, là ta sai.

Sai vì đánh em mà chẳng nghe em giải thích, sai vì đã để em phải nghe những lời không đúng từ những người kia.

Nhưng cái sai lớn nhất vẫn là không bảo vệ được em trước sự dị nghị và áp lực của quan đại thần trên triều.

Em đừng khóc."

Tuy giọng điệu bình tĩnh, dịu dàng như đang dỗ trẻ nhỏ nhưng đôi mắt của Ảnh Quân đã nhuốm một màu đen.

Ảnh Quân vẫn luôn biết chuyện của hai người đã truyền đi khắp chốn cung đình, nhưng chẳng qua chỉ là những lời xì xầm bàn tán của hạ nhân vì chẳng ai dại mà động vào vị thừa tướng tuy trẻ mà tài đức vẹn toàn này.

Về mối quan hệ của cả hai như thế nào thì họ vẫn chưa biết được, thế nên quan lại trên triều lo lắng về việc lập hậu cũng là chuyện thường tình.Nhưng thường tình không có nghĩa là Du Linh của anh phải nghe những lời đó như một đại trọng trách mà cậu phải gánh vác.

Ảnh Quân trầm tư tính toán trong lòng để xem buổi tiệc tối nay nên chuẩn bị quà gì để quan thần trên triều chỉ cần im lặng và hỗ trợ Du Linh vững chắc trên ngai vàng mà không làm họ sợ mất mật."

Em không trách người.

Chỉ là bị đánh đau nên khóc một chút thôi.

Em biết Quân lo cho em nên mới đánh, đánh để nhớ sau này không phạm sai lầm nữa chứ không phải vì ghét mới đánh.

Em buồn ngủ quá, Quân xoa bụng cho em một lát và ôm em ngủ được chứ?"

Thấy cậu dè dặt hỏi như vậy, tâm Ảnh Quân nhói lên.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cậu, hương tóc thơm mùi bồ kết khiến lòng anh như được xoa dịu: "Được.

Trước bữa tiệc nửa canh giờ ta sẽ kêu em dậy."

Ảnh Quân bọc người trong chăn, anh cởi kiện áo ngoài, chỉ giữ lại mỗi lớp áo lót bên trong rồi nằm lên giường ôm lấy cậu.Du Linh quẹt chóp mũi đỏ ửng, ngại ngùng hỏi: "Hôn một cái được không ạ?"

Ảnh Quân biết cậu đang cần sự an ủi, cũng biết cậu vẫn còn để ý đến chuyện của công chúa lúc trưa nên nhanh chóng mổ "chóc chóc" rõ kêu lên môi cậu.

Ngón tay thô ráp luồn vào tóc cậu, môi sáp đến bên tai phà hơi nóng khiến nó ửng hồng vì ngượng: "Ngủ đi." ///////////-///////////

(*)Kiều tiểu linh lung: Xinh xắn lanh lợi.
 
Em Yêu Người
Thông báo nho nhỏ


Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ trong việc đăng truyện của mình mấy tháng vừa qua, chắc mình nhớ hok lầm thì là 3 tháng mấy ha...nhma mình sẽ hoãn đăng truyện cho đến khi thi xong á.Có khi đến tháng 7 hay đầu tháng 7 thì mình sẽ hoạt động lại nè,xin nhắc lại là mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ drop bộ này đâu,vì mình hiểu cảm giác của mọi người lúc gặp được bộ truyện ưng ý quá chừng tự dưng tác giả lại bỏ truyện.Nói đến đây thui,mình xin lỗi vì đến bây giờ mới thông báo đến mọi người,chúc mọi người có một kì thi tốt đẹp (nếu ai đang là hs,sv) và chờ mình trở lại trong 1 TL gần nhaaaa😽.Cảm ơn vì sự ủng hộ của mọi ngườiii với bộ truyện đầu tay của mình nheee
 
Em Yêu Người
Comeback.


Chào cả nhà iu, xin lỗi vì tui vắng mặt quá lâu nha.

Tính ra ngâm truyện hơn một năm rồi nhỉ?

Cảm ơn vì mọi người vẫn luôn chờ đợi truyện của tui, mặc dù bản thân tui viết non tay quá trời.

Đọc lại vẫn thấy câu từ lủng củng và cần phải cải thiện nhiều hơn nữa.

Nhưng mà bây giờ tui ổn hơn rồi, vì dạo trước tui bận nên không sắp xếp được thời gian để viết truyện.

Một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi bộ truyện đầu tay của tui.

Tui sẽ quay lại tiếp tục viết tiếp câu chuyện về hai bạn nhỏ và beta lại để truyện không bị teenfic quá nha.

Với cả tui thấy có mấy từ tui viết bị lậm qt nữa.

Cảm ơn mọi người vì đã đợi tui nhé.

Gửi ngàn lời iu đến đọc giả của tui ạ.
 
Em Yêu Người
Chương 11: Yến hội


Không khí của buổi lễ chào đón công chúa nước láng giềng hôm nay vô cùng tưng bừng nhộn nhịp, kẻ đến người đi từ sảnh tổ chức đến ngự thiện phòng đều tấp nập và đông đúc.

Trong khi hạ nhân và các quan lại, ngự thần đều bắt đầu vào chỗ thì Du Linh và thừa tướng của cậu vẫn đang trong tẩm điện.Trên giường với hai chiếc mành che màu vàng nhạt, Du Linh nằm ngoan trong lòng thừa tướng của mình.

Khoảng một chén trà sau, cậu mới khẽ cựa quậy, hé mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Ánh nhìn rực cháy đến nỗi Ảnh Quân đã tỉnh từ khi nào còn đang giả vờ ngủ phải bật cười nhéo cằm cậu: "Nhìn gì mà chăm chú thế?

Vì ta đẹp quá sao?"

Bé rồng con bị ghẹo thế nhưng vẫn không đỏ mặt, đôi mắt sáng rực nhìn anh chăm chăm trông ngốc ơi là ngốc, đã thế còn cười đến là tươi đáp lời anh: "Vâng ạ, người là nam nhân đẹp nhất em từng gặp luôn đó.

Em dám chắc là cả thế gian này chả ai đẹp bằng người hết.

Nhưng mà cũng vì người đẹp như thế nên em mới phải lo sợ đấy, sợ một ngày nào đó người chả thích em nữa, sợ một hôm nào đ-."

Du Linh còn chưa kịp nói hết câu đã bị Ảnh Quân hôn cái 'chóc' lên trán làm cậu nghệch mặt ra.

Lúc nói thì luyến thoắng không ngừng, bị anh ghẹo cũng chả ngại mà hùa theo.

Nhưng chỉ cần một nụ hôn đã khiến cậu ửng hồng cả hai má.Ảnh Quân nói với cậu rằng nghĩ gì mà bậy thế, anh bảo rằng anh chỉ yêu trẻ ngoan thôi, nhưng cả cái cung điện này, chỉ có cậu vừa ngoan lại vừa 'ngon', hời như thế anh không yêu thì tiếc lắm.

Thế là anh thành công trêu ai kia đỏ hết cả người vì xấu hổ, suy nghĩ tiêu cực gì đó đều bay biến mất tăm.Sau khi cả hai chuẩn bị xong để dự lễ thì Ảnh Quân ra ngoài trước để Du Linh đi sau.

Tam Đại đứng sẵn chờ Du Linh bên ngoài, chốc sau khi Ảnh Quân đã ổn định chỗ ngồi thì Du Linh xuất hiện.

Tam Đại cất cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm."

Tất cả quan thần đều hành lễ, khom người đồng thanh đáp lại: " Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Du Linh nhìn người tầng dưới bục, khoát tay đáp: " Miễn lễ."

Sau khi hoàng thượng an toạ, buổi lễ cũng bắt đầu.

Đàn ca múa hát đều có đủ trong buổi tiệc ngày hôm nay.

Tuy nhiên tâm tư mỗi người trên bàn tiệc lại đều đặt ở việc khác.

Một phần nhỏ đám quan thần vẫn chưa từ bỏ ý định lập hậu, nay xét thấy công chúa Thanh Thanh được chào đón long trọng như thế, không khỏi đánh bạo muốn thuyết phục hoàng thượng lập hậu cho công chúa sau đó gả nhi nữ của mình vào làm phi cũng không thiệt.

Trước mắt là vậy, nhưng chẳng ai biết nên nói khéo với hoàng thượng làm sao để vừa bảo toàn tính mạng vừa lấy lòng được cậu.Người đang được nhắc đến là công chúa Thanh Thanh thì từ đầu đến cuối chỉ im lặng, hoà mình vào không khí của buổi tiệc.

Cho đến khi gần kết thúc buổi lễ, Ảnh Quân đột nhiên đứng dậy: "Muôn tâu hoàng thượng, thần có điều xin được bẩm tấu."

Du Linh ngồi trên đài cao nhưng tâm tình lại đặt trên người của kẻ phía dưới.

Thấy Ảnh Quân đứng lên cậu chỉ nghĩ vì anh mệt nên muốn hồi phủ, nhưng khi anh bảo có điều cần nói khiến Du Linh có chút không phản ứng kịp.

Vì Ảnh Quân là người luôn im lặng xuyên suốt các buổi yến tiệc, cứ như là anh không thuộc về nơi này vậy.

Du Linh nhìn Ảnh Quân một hồi lâu như hỏi anh muốn làm gì, sau đó phất tay để trật tự mọi người xung quanh.Ảnh Quân chậm rãi đứng dậy trước ánh nhìn của mọi người, anh nhìn quanh một vòng hết tất cả quan thần ở phía trước sau đó hướng về phía Du Linh cười nhẹ: "Thứ cho sự vô lễ của thần, thưa bệ hạ.

Nhưng tính đến nay hậu cung của người vẫn chưa có ai tiếp quản, thần và mọi người đều hết mực lo lắng, thần mong hôm nay người sẽ suy xét một chút về chuyện ạ."

Ảnh Quân vừa dứt lời đã thu được ánh mắt hoảng sợ như có muôn vàn câu hỏi của Du Linh nhìn mình.

Tuy nhiên không đợi cậu đáp lời anh đã tiếp lời: "Nếu bây giờ lập hậu sẽ thuận lợi hơn trong chuyến đi đến Tây Bắc lần này của người.

Người cùng hoàng hậu có thể đến đó để thị sát về dịch cúm, hơn nữa đích thân hoàng thượng và hoàng hậu đến thì sẽ gây dựng được lòng tin của người dân đối với triều đình, cũng như giúp người và hoàng hậu có thể thân cận với nhau hơn ạ."

Ảnh Quân nghe thấy quan thần xung quanh đang bắt đầu dấy lên những tiếng xầm xì to nhỏ, nhưng anh không hề để ý mà chỉ nhìn người đang ở trên đài cao kia như muốn trấn an cậu rằng anh có thể lo liệu ổn thoả chuyện này.Du Linh tuy chưa hiểu lắm về ý định của anh nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh như ngày thường, đôi mày thanh tú giãn ra nhìn Ảnh Quân tán thưởng: "Ái khanh nói nghe chí phải, trẫm biết các khanh đều là vì lo lắng cho trẫm về chuyện lập hậu cung đã lâu, hiện nay dịch bệnh đang hoành hành ở Tây Bắc làm trẫm không sao giải quyết được cùng một lúc hai việc, hôm nay nếu thừa tướng đã nói như vậy quả là một ý kiến hay, nào các ái khanh còn ai có ý kiến nữa không?"

Du Linh vừa dứt lời một đám quan thần ở dưới liền nhao nhao bàn tán, kẻ thì đồng ý tấm tắc khen thừa tướng quả không hổ danh là tuổi trẻ tài cao, chỉ với một câu nói đã khiến chủ đề làm hoàng thượng động đến là nổi điên kia cũng bị thuyết phục theo.

Một số nhỏ còn lại thì ở trạng thái tiến thoái lưỡng nan, vừa muốn nhân cơ hội này đề cử nhi nữ của mình nhưng lại vừa e sợ con gái của mình đến nơi nghèo nàn, bệnh dịch tràn lan đó lại phải chịu khổ.

Tiếng xầm xì cứ dấy lên ngày một to thêm cho đến khi một người trong số quan thần lên tiếng.

Hắn ta đã nhắm đến vị trí hoàng hậu trong cung đã lâu, chỉ chờ có ngày để nhi nữ mình được tiến cung.

Tuy nhiên thừa tướng Ngô Ảnh Quân lại chơi nước cờ đẩy hoàng hậu vào nơi nguy hiểm rồi lấy lí do vì sự tin cậy của bá tánh để thuyết phục quần thần, hắn ta đã ở trong chốn cung đình này biết bao nhiêu năm, há chăng lại không biết mánh khoé nhỏ nhặt này của anh.

Sau khi suy luận đâu vào đấy, hắn liền đắc chí hô vang: "Muôn tâu bệ hạ, thần xin mạn phép được đề ra kiến nghị như sau.

Nếu thừa tướng Ngô Ảnh Quân đã nói vậy, thì người hoàn toàn phù hợp với vị trí là chủ nhân của hậu cung chỉ có thể là Thanh Thanh công chúa đây thưa bệ hạ.

Nàng là người được tiên hoàng đời trước hứa hôn cho bệ hạ, đã thế lại còn là người cùng bệ hạ lớn lên từ tấm bé, nàng là người hiểu ngài nhất, vậy nên thần xin tiến cử công chúa Thanh Thanh làm hoàng hậu nước Đại Long ạ."

Tiếng bẩm tấu của Mạn tướng vừa dứt, hai bên quan thần phía dưới đã tụm lại thi nhau bàn bạc, phần lớn mọi người đều cho rằng đây là ý hay, vậy nên họ đều nhất trí giữ im lặng xem như là đồng ý.Nhưng đời nào ngỡ như mơ, tất cả những gì Mạn tướng vừa nói đã được Ảnh Quân tính toán từ trước, hắn chẳng qua tự chui đầu vào bẫy mà thôi.

Từ khi Ảnh Quân được tiến cử làm thừa tướng, nắm một nửa quân binh của triều đình, hắn ta đã chẳng ưa gì anh rồi.

Đến nay có cơ hội, nếu không giành lấy thì há chẳng phải là đồ đần hay sao?

Tuy nhiên, hắn không ngờ những gì mình làm là đang nối giáo cho giặc.

Ảnh Quân đánh mắt ra hiệu cho Du Linh, cậu tinh nghịch nháy mắt một cái, khi chắc chắn không ai thấy được cuộc trao đổi trong thầm lặng của hai người mới nhìn xuống dưới đài cất giọng vờ như khen thưởng: "Quả là Mạn tướng đây am hiểu trẫm nhất, tuy nhiên ta và nghĩa muội (*) Thanh Thanh từ lâu đã huỷ bỏ khế ước đính hôn, nàng đã có ý trung nhân, ta thân là nghĩa huynh (*) của nàng, đương nhiên là thập phần chúc phúc cho nàng.

Đến đây e là hạ sách của Mạn tướng trẫm không thể ân chuẩn được rồi, Thanh Thanh muội thấy thế nào?"

Thanh Thanh ham vui vừa nghe Du Linh điểm tên cũng muốn góp chút không khí cho buổi yến tiệc, nàng ra vẻ hiểu chuyện đáp: "Thưa bệ hạ, cảm ơn người đã vì muội mà suy nghĩ chu toàn.

Tuy ta không có được phước phần làm người bên gối của bệ hạ nhưng trên danh nghĩa là nghĩa muội của người, ta muốn được thay người tiến cử một cô nương cực kì yêu diễm thưa bệ hạ.

Đó chính là tiểu thư Mạn Dương Dương nhi nữ của Mạn tướng quân đây!"

Thanh Thanh thích thú nhìn Ảnh Quân phía dưới đài, nét mặt anh thoáng giãn ra một chút.

Bấy giờ nàng mới thu hồi ánh mắt mà nhìn sang người đang được chỉ điểm dưới kia, nàng cười thật tươi như muốn hỏi ta nói như vậy Mạn tướng quân xem có hài lòng hay không?Khuôn mặt Mạn tướng sớm đã đen như đít nồi, hắn không ngờ Ảnh Quân và cô công chúa kia lại bẫy mình vào thế bí một cách dễ dàng như thế.

Bây giờ nếu không nói lảng sang chuyện khác, e rằng thế cuộc buộc hắn phải gả nhi nữ cho hoàng thượng mất thôi.

Nếu thế thì phải cùng hoàng thượng đến một nơi xa xôi, nghèo khổ lại còn khắp nơi là dịch cúm tràn lan.

Nếu con hắn có chuyện gì hắn biết tìm ai mà đòi công bằng bây giờ?

Mạn tướng vừa nghĩ đến chuyện đó, ba hồn bảy vía muốn lộn lên mây.

Hắn trợn to đôi mắt chân chim, chắp hai tay hướng về phía đài cao cung kính nói: "Tâu bệ hạ, thần nghĩ thế sự bây giờ ở Tây Bắc đang cực kì hiểm nguy, bá tánh nơi đây đang kêu gào vì bệnh dịch hoành hành, thần thật đáng chết khi không quan tâm đến tình hình người dân hiện giờ mà cứ mải để ý đến chuyện trong cung.

Thần xin nhận tội thưa bệ hạ."

Những tên quan thần còn lại khi nghe Mạn tướng nói vậy đã vội im bặt không dám ho he.

Trước giờ có gì bất bình hay cần gì bẩm tấu, Mạn tướng luôn là kẻ đầu têu nói trước.

Hiện giờ đến hắn cũng không đấu lại Ảnh Quân thì mấy chức quan nhỏ trong triều như họ nên im đi thì hơn.Du Linh hài lòng khi Mạn tướng biết điều thối lui.

Cậu đứng dậy quét mắt nhìn đám quan thần ở phía dưới rồi xoay người đi về hướng tẩm điện.Thái độ của hoàng thượng đã cho đám quan thần biết việc này kết thúc tại đây, vậy nên cả đám lục tục ai về phủ nấy.

Chỉ có công chúa Thanh Thanh và thừa tướng Ngô Ảnh Quân chờ mọi người tản đi hết mới chuyển hướng sang tẩm điện của hoàng thượng trong đêm đen.-------//-------
À quên chú thích:D
(*) này là huynh muội kết nghĩa ấy.Chương mới hnay dài hơn mọi hôm trước nè, chúc mọi người đọc vui vẻ nhe
 
Em Yêu Người
Chương 12: Phu quân cho em bắn ạ


Du Linh ngồi thẫn thờ hướng ra phía cửa, độ khoảng một chén trà thì Thanh Thanh và Ảnh Quân tiến vào.

Du Linh nhìn nàng sau đó cất tiếng tra hỏi: "Muội cùng Ảnh Quân lúc nãy làm sao lại phối hợp ăn ý thế?

Hai người giấu ta cái gì đúng không?"

Thanh Thanh cười lém lỉnh: "Thì lúc trưa huynh ngủ, ta với thừa tướng có bàn một số việc.

Thuận tiện lúc đó huynh ấy cần ta phối hợp diễn kịch để doạ các quan đại thần.

Vậy nên mới có một màn khi nãy diễn ra đó."

Nói xong nàng còn không quên đẩy Ảnh Quân lên phía trước.Ảnh Quân theo quán tính đi về phía sàng đan sau đó ngồi xuống bên cạnh Du Linh.

Tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Linh, bao lấy bàn tay mịn màng ấy bằng đôi tay đầy vết chai sạm vì cầm kiếm nhiều năm của mình."

Ta tạm thời chỉ nghĩ được cách này để họ yên phận đến khi chúng ta giải quyết xong bệnh dịch thôi.

Vốn chỉ định doạ bọn họ một tí nhưng không ngờ lại nhát như thỏ đế.

Vừa nghe nhi nữ của mình sẽ đến vùng dịch đã vội rụt đầu vào mai như rùa, đúng là chỉ giỏi mạnh mồm."

Du Linh cảm thấy trong lòng ấm áp, không ngờ 'phu quân' của cậu biết dọa người ghê nhỉ?

Nhưng nếu Thanh Thanh và Ảnh Quân đã nói vậy thì chả lẽ muội ấy biết mối quan hệ của cả hai rồi?

Du Linh định hỏi cho ra nhẽ đã thấy cô nàng cười mỉm nhìn mình: "Làm sao?

Nếu muốn hỏi về việc muội biết hai người đối với nhau là gì thì xin kiếu đi, muội biết từ trưa rồi."

Du Linh có chút ngại ngùng khi nghe nàng trực tiếp nói thẳng như vậy, chỉ là: "Không phải...muội thích Ảnh Quân sao?"

Thanh Thanh nhún vai: "Biết sao giờ, muội tuy là có hảo cảm với ngài thừa tướng đây nhưng người ta đã có người trong lòng là huynh mất rồi.

Muội đương nhiên phải chúc phúc cho hai người mới đúng chứ.

Chỉ là huynh ấy, em bé cũng đã mang giúp người ta luôn rồi mà chẳng chịu nói cho ta biết gì cả."

Nàng khoanh tay lại ra vẻ giận lẫy, Du Linh thì đầu óc như úng nước, chỉ biết ngơ ngác nhìn Ảnh Quân sau đó được anh cười dịu dàng đáp lại.

Du Linh không hiểu làm sao mình lại yêu một người tốt như thế nhỉ?

Anh chẳng để cậu phải phiền lòng từ những việc nhỏ nhất, lúc nào cũng có thể giải quyết chuyện cậu khó xử một cách dễ dàng như thế.Du Linh còn đang thầm nghĩ một cách vui sướng đã bị giọng nói của Ảnh Quân đưa về thực tại: "Lúc trưa ta và công chúa đã bàn về chuyện xuất cung đến Tây Bắc để thị sát tình hình dịch bệnh ở đó.

Em thấy sao?

Nếu mệt thì hãy để ta một mình đến đó, nhờ công chúa ở lại tiện chăm sóc cho em và hài tử có được không?"

"Không được!

Em làm sao có thể để người đi một mình được.

Lần trước người đã đến nơi đó mà chẳng nói với em tiếng nào.

Lúc đó em lo rằng người sẽ có việc gì đến ăn không ngon, ngủ không yên.

Huống chi em đường đường là đế vương của một nước, thần dân của em đang khổ cực vật lộn mỗi ngày để sống sót ở tâm dịch, người bảo em ở lại em làm sao cam lòng.

Em và bé con sẽ không có việc gì đâu, lại còn có Thanh Thanh đi cùng.

Nàng từ nhỏ đã tinh thông y thuật vả lại vì là nữ nhi, nàng so ra thông tuệ những vấn đề về thai kỳ hơn là chúng ta.

Vậy nên người đừng lo lắng nha."

Du Linh nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình hòng thuyết phục Ảnh Quân.Ảnh Quân thở dài: "Ta biết, vì biết thế nên mới nhờ nàng theo cùng.

Thôi, mọi việc cứ quyết định như vậy đi, công chúa thấy thế có được không?"

"Ta đương nhiên là được rồi, vậy...ta đi đây.

Phu phu hai người..."

Thanh Thanh không nói hết câu mà chỉ lấp lửng sau đó nhanh chân rời đi.Ảnh Quân lật người đè Du Linh xuống giường.

Bàn tay to lớn nắm lấy cằm Du Linh, hôn lên đôi môi còn đang hé mở.

Tay còn lại quen thuộc lần mò xuống dưới khố hạ, cách một lớp y phục xoa nắn gốc sinh mệnh của cậu.Du Linh tuy bị anh tập kích nhưng cũng không giãy giụa mà chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt tuỳ ý để Ảnh Quân làm loạn.

Cậu vươn tay câu lấy cổ Ảnh Quân, đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào của cả hai.Ban đầu anh chỉ liếm nhẹ môi trên, nhân lúc Du Linh mơ màng liền mạnh mẽ tách mở khoang miệng của cậu.

Tiếng nhóp nhép phát ra từ căn phòng khiến không gian tràn ngập hương tình.Bên dưới lớp y phục, chim nhỏ của Du Linh bị Ảnh Quân xoa nắn đến rỉ nước.

Nó cương cứng vểnh lên như tai thỏ mỗi khi chúng hóng chuyện.

Ảnh Quân một bên hôn, tay còn lại không trêu chọc 'huynh đệ' của Du Linh nữa mà lần lên phía trên cởi phăng từng lớp y sam, để lộ thân hình mũm mĩm cùng chiếc bụng bầu tròn ủm nhô lên như một trái dưa hấu nhỏ của cậu.Hôn chán chường rồi Ảnh Quân mới chịu nhả môi cậu ra.

Du Linh được anh tha bổng chỉ biết hớp lấy từng đợt không khí tràn vào phổi một cách gấp gáp.

Ảnh Quân lấy hộp cao ở dưới gối bôi lên tay sau đó đưa một ngón tay vào lỗ nhỏ Du Linh thăm dò.Du Linh còn chưa lấy lại bình tĩnh đã bị Ảnh Quân chơi xấu, chỉ biết ôm lấy cổ anh rên rỉ xin tha: "Ưm...Quân ơi nhẹ thôi, nhẹ thôi mà."

Ảnh Quân chẳng những không nghe còn đút thêm 2 ngón vào khuấy động, tay kia thuần thục xoa nắn cặp tinh hoàn tròn xoe không một cọng lông tơ của cậu.Du Linh chứng kiến Ảnh Quân trêu đùa mình mà chẳng biết phải làm sao, cậu lúc nào cũng muốn anh được thoải mái nhất có thể nên bản thân vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Nay bị hai ngón tay đột ngột xâm nhập chỉ biết cắn môi nỉ non xin anh chậm lại.Ảnh Quân mò mẫm một hồi trong động nhỏ cho đến khi nó giãn dần ra, bàn tay xoa nắn cặp tinh hoàn trơn bóng của Du Linh bắt đầu chuyển lên tuốt lộng côn thịt cậu.

Anh xấu xa tăng nhanh lực đạo khiến Du Linh bị kích thích đến rỉ nước nhờn.

Ngón tay trong lỗ nhỏ cũng phối hợp đâm rút ra vào, lắm lúc còn xoay tròn kích thích lỗ nhỏ phun ra nước dâm.Gốc sinh mệnh của Du Linh bị anh chơi đùa đến sưng tấy, gân xanh nổi phồng căng cứng.

Du Linh sắp đạt đến cao trào, cậu ưỡn người muốn bắn ra, nhưng Ảnh Quân làm sao có thể để cậu thực hiện được mong muốn của mình.

Anh dừng tay sau đó lấy ngón cái bấm lên lỗ niệu đạo giữ chặt chim nhỏ trong tay của mình.Du Linh bị anh chặn đứng ý nghĩ phóng thích, cậu theo bản năng đưa tay xuống dưới muốn gỡ tay anh ra nhưng sức của cậu làm sao bì lại với Ảnh Quân.

Du Linh ấm ức nức nở: "Huhu Quân xấu, em muốn bắn mà Quân hổng cho hức."

"Bé ngoan, nói 'phu quân cho em bắn ạ' ta liền cho em bắn có được không nào?"

Ảnh Quân thấp giọng dụ dỗ bé rồng đang mềm nhũn dưới thân, anh biết bây giờ ngoài bắn tinh ra Du Linh chẳng hơi đâu mà bận tâm những việc làm cậu xấu hổ đến chết đi được này nên mới nổi lên ý xấu trêu ghẹo người ta.Thấy anh chịu cho mình bắn, Du Linh cũng chẳng quản tôn nghiêm đế vương gì sất, lắp bắp hô: "Ph-phu quân...cho em bắn ạ."

Điều đáng buồn là Du Linh đã trao lòng tin cho nhầm người, Ảnh Quân chẳng những không buông gậy thịt của cậu ra mà còn chà xát qua lại thịt mềm quanh lỗ niệu đạo: "Không được, như thế thì dễ dàng với em quá rồi vì ta vốn là phu quân của em mà.

Hay là Du Linh nói cái gì đó làm phu quân hài lòng hơn chút nữa đi?"

Dứt lời còn không quên thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ bên dưới để nới rộng.Du Linh bấy giờ đã sướng đến tê cả da đầu, đôi mắt mê màng đẫm lệ: "A hức, phu quân ơi, em..em cho phu quân mà.

Phu quân cho em bắn đi mà."

Ảnh Quân đạt được được mục đích liền thoả mãn cong môi, anh nhanh chóng móc ra gậy thịt cắm thật mạnh vào lỗ nhỏ, đồng thời buông tha gốc sinh mệnh của Du Linh.

Du Linh hét lớn, ưỡn người đón lấy khoái cảm khi bị dương vật thúc vào.

Những dòng tinh nóng hổi bắn ra, vươn vãi trên chiếc bụng bầu trắng tròn.Ảnh Quân nhìn người dưới thân vừa đạt cao trào để lại bộ dáng gợi tình như thế cũng không kìm chế được nữa mà nắm lấy vòng eo mũm mĩm thúc vào, tần suất ra vào trơn trượt một cách thuận lợi nhờ nước dâm của Du Linh chảy ra từ lỗ nhỏ.Du Linh run rẩy, câu từ lộn xộn nói: "A, Quân ơi, phu quân ơi, chủ nhân ơi...người nhẹ thôi mà, em chết mất...hức."

Ảnh Quân nắm eo cậu đưa đẩy, xoa nắn chiếc bụng tròn ủm trước mặt.

Anh cuối người ngậm lấy nơi đầu vú đỏ tấy đang sưng lên, đầu lưỡi nút lấy nút để như muốn hút cả sữa ra từ nơi đó.

Du Linh bị anh làm nhột, cậu vặn vẹo thắt lưng: "Ưm, còn...còn bên này nữa, ngứa lắm, Quân xoa giúp em với ạ."

Du Linh chỉ tay sang đầu vú còn lại cáo trạng.Ảnh Quân miệng còn đang ngậm ti, tay thì một bên xoa nắn bụng bầu một bên cầm eo cậu đâm rút.

Làm sao có thể xoa bên ngực còn lại cho cậu bây giờ?

Nhưng nếu có thể anh cũng chả xoa đâu, anh muốn trêu cậu đến ngứa ngáy xin tha mới thôi.Thế là thừa tướng nhà ta vẫn hì hục nút một bên ti của Du Linh, chẳng màng cậu khó chịu đến nức nở.

Du Linh không được Ảnh Quân xoa cho bên còn lại thì nước mắt chực trào, cậu chun mũi dụi vào tóc Ảnh Quân thút thít sau đó vòng một tay lên cổ anh, tự giác xoe bên núm còn lại của mình.

Du Linh rất tủi thân, nhưng không làm gì được cả.Ảnh Quân tuy chăm chỉ hút sữa nhưng vẫn không quên để ý xem rồng nhỏ nhà mình sẽ làm gì khi không có sự trợ giúp của anh.

Chứng kiến thấy một màn vừa rồi tim Ảnh Quân lập tức mềm nhũn, bé cưng ngoan quá.Ảnh Quân buông tha núm vú cùng chiếc bụng bầu đáng thương, anh dịu dàng hôn lên khoé mắt Du Linh.

Ảnh Quân khép háng cậu lại, ghìm chặt đôi chân thon dài lên vai mình, bắt đầu đợt giày vò tiếp theo.Du Linh đang ngoan ngoãn xoa vú đã bị loạt động tác của Ảnh Quân làm cho không kịp trở tay, cậu hốt hoảng khóc lên: "A đừng..em chịu không nổi...hức, em ra, a em..em bắn."

Du Linh luôn rất nhạy cảm khi bị chạm vào chim nhỏ, điều này anh đương nhiên hiểu rõ.

Tuy vậy, Ảnh Quân vẫn bấm chặt lỗ niệu đạo của cậu, không có ý định buông tha.Ảnh Quân có lẽ muốn cậu chờ để bắn cùng anh, Du Linh tự an ủi nghĩ.Đến lúc cậu như sắp hỏng đến nơi, Ảnh Quân mới thúc liên tục mấy đợt thật mạnh vào lỗ nhỏ của cậu.

Tiếng va chạm giữa túi dái cùng kẽ mông kêu lọp bọp, Ảnh Quân như kẻ đào vàng không ngừng đào bới kho báu được giấu sâu trong hang động ấm nóng.Anh ưỡn người bắn thật sâu bên trong Du Linh sau đó buông tay vỗ vào khúc thịt đỏ hỏn của cậu.

Du Linh được giải thoát, cậu ưỡn người bắn vọt ra, vì sảng khoái mà hai chân rủn rẩy không ngừng.

Đầu ngón chân cậu cong quắp trắng bệch, lỗ thịt co rút còn đang mút lấy dương vật căng cực của Ảnh Quân.Ảnh Quân nhìn người dưới thân đầy cưng chiều.

Cả người Du Linh run rẩy mất khống chế khiến bên dưới của anh bắt đầu cứng trở lại.

---------
Tui có viết một bộ truyện mới, nếu mọi người hứng thú có thể vào đọc nha.
 
Em Yêu Người
Chương 13: Đi một mình luôn đi, em không đi nữa


"Du Linh, dậy đi em".

Ảnh Quân yêu chiều hôn lên trán cậu.Vì mang thai cũng được nửa tháng thứ năm nên Du Linh không còn nôn nghén hay giật mình thức dậy vào đêm canh ba nữa.

Cậu bắt đầu thèm ngủ nhưng những giấc ngủ sẽ ngon hơn khi có Ảnh Quân bên cạnh vỗ về.Ảnh Quân biết đêm qua hai người đã vận động rất chăm chỉ nên Du Linh còn đang dính giường lắm.Nhưng cả hai đã hẹn nhau sáng nay sẽ ra ngoài để dạo chợ, nếu bây giờ không dậy sớm đợi đến trưa nắng sẽ rất gắt, không tốt cho cậu và bé con.Du Linh lười biếng rụt đầu vào chăn, cả người như một con rùa nhỏ ẩn mình trong mai: "Ưm."

Ảnh Quân sợ cậu ngủ tiếp sẽ lỡ thời gian, Du Linh hôm qua nài nỉ anh mãi mới được ra ngoài.

Ảnh Quân kề bên tai cậu hù doạ: "Du Linh, mặt trời lên đỉnh đầu rồi.

Em mà không dậy thì ta đi một mình đấy."

Vì đang mang thai nên tính tình khó chiều, lại thêm buổi sáng gắt ngủ khiến Du Linh không kìm chế được hô lên: "Đi một mình thì đi luôn đi, em không đi nữa."

Ảnh Quân cũng chẳng biết nên bày ra biểu tình gì, nhìn xem người nào đó hôm qua một hai đòi xuất cung dạo chơi mà giờ đây lại lên giọng tỏ thái độ như thế.

Con rồng nhỏ này ỷ được chiều nên sinh hư, nếu muốn ngủ thì anh cho ngủ đến chán mới thôi.Ảnh Quân tuy giận nhưng vẫn dém chăn cho cậu.

Anh chỉ để lại một câu vậy em ngủ đi rồi đến bên bàn đọc sách.Du Linh được trả lại không gian yên tĩnh cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến tận giờ Ngọ mới chịu thức dậy.Cậu dụi mắt tìm kiếm bóng dáng Ảnh Quân.

Ngó qua ngó lại một hồi mới thấy anh ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ, bên cạnh là vài cuốn sách được đặt ngay ngắn.Du Linh cười đến tít cả mắt, cậu lạch bạch nhào đến chỗ anh.

Nhưng chưa kịp xà vào lòng người ta làm nũng đã bị Ảnh Quân bắt đứng im tại chỗ.Ảnh Quân nghe tiếng động phía sau liền biết Du Linh đã tỉnh, nhưng hôm nay cậu hư lắm, phải đánh đòn để nhớ chứ cứ chiều mãi cũng không nên."

Không phải muốn ngủ à, mới đó đã tỉnh rồi?"

Ảnh Quân xoay người lại đối diện với cậu, nhưng mắt vẫn nhìn cuốn sách trên tay.Du Linh vừa tỉnh cũng không biết vì sao Ảnh Quân lại tức giận, chỉ nghĩ anh đang đùa mình nên vẫn lì đòn tiến tới: "Em còn phải dậy sớm để được Quân dẫn đi chơi mà, hôm qua người hứa với em rồi.

Hông được nuốt lời đâu đó."

Ảnh Quân thấy cậu nhào tới mới ngẩng đầu: "Ta nói em đứng đó."

Du Linh thấy anh như vậy cũng nhận ra không phải chuyện đùa.

Cậu ngơ ngác đứng im tại chỗ, muốn hỏi anh làm sao thế, nhưng lại không dám."

Ta tưởng em bảo ta đi một mình cơ mà?"

Du Linh nghệch mặt ra, cậu bắt đầu nhớ lại hành động bốc đồng ban sáng của mình.

Chẳng những thế, hôm qua cậu còn là người năn nỉ ỉ ôi xin được xuất cung để đi chơi một hôm.

Bây giờ thì hay rồi, cái miệng hại cái thân!Thấy mặt mày cậu tái mét, biết người tình nhỏ đã nhớ ra tất cả, Ảnh Quân tiến tới ôm cậu ngồi xuống giường."

Con xem, phụ thân của con hư chưa.

Nên phạt bao nhiêu roi đây nhỉ?"

Ảnh Quân nhìn Du Linh mím môi ngồi trong lòng mình, bàn tay to lớn vuốt ve quanh bụng cậu như đang trò chuyện với em bé ở bên trong.Du Linh biết mình sai, đã hứa với Ảnh Quân rồi lại nuốt lời, không những thế còn to tiếng với anh.

Cậu ỉu xìu ngước đôi mắt cún con nhìn anh: "Em xin lỗi...em hông cố ý, tại lúc đó em buồn ngủ quá."

Ảnh Quân thú nhận anh có chút mềm lòng, người tình ngoan thế ai mà không thương cho được.

Nhưng phải răn một lần cho nhớ.

Hôm qua anh sợ Du Linh mệt nên sáng nay định để cậu ngủ thêm một lát, còn cậu thì chắc chắn bản thân có thể dậy sớm để đi chơi nên một hai đòi đi cho bằng được.

Cho chừa cái tội mạnh miệng.Ảnh Quân ôm eo Du Linh để cả người cậu tựa sát vào ngực mình.

Anh mon men lần xuống khố hạ, cởi quần cậu ra để lộ hai cánh mông trắng mềm như quả đào.Anh xoa mông nhỏ nói: "Hôm nay dùng tay không dùng roi.

25 bạt tay, đánh bao nhiêu đếm bấy nhiêu, không che không né không cắn môi nhịn đau, biết chưa?"

"Dạ."

Du Linh sợ hãi ôm chặt lấy cổ người thương, người sẽ khiến cậu chốc nữa phải thút thít xin tha.Bốp bốp bốp bốp bốp.

"Một, hai, ba, bốn..năm."

Bốp bốp bốp bốp bốp.

"A đau, sáu, bảy, tám...Quân ơi huh."

"Đếm lại."

Bốp bốp bốp bốp bốp.

"A hức...em đếm mà...sáu, bảy, tám...hức chín, mười."

Bốp bốp bốp bốp bốp
"Huhu..đau."

"Ta bảo em ngừng chưa?"

"Quân ơi, người thương em...hức thương em với ạ."

Mấy roi đầu còn cố chịu mà đếm được, đến roi thứ hai mươi cậu đã đau đến ứa nước mắt.Ảnh Quân thấy cậu cứ sụt sịt mãi nên đành dừng một lát để Du Linh đỡ đau rồi đánh tiếp."

Ngoan, ta đánh để em nhớ sau này không được ham chơi cậy mạnh mà không suy nghĩ đến sức khoẻ của bản thân.

Chứ không phải vì em thất hứa."

Ảnh Quân kéo cái người đang chôn đầu vào hõm vai mình ra, lau nước mắt trên mặt cậu giải thích.Du Linh biết anh mềm lòng, nhưng cậu cũng biết mình có lỗi.

Cậu khụt khịt "ừm" một tiếng bày tỏ mình đã hiểu, sau đó tự giác vòng tay qua cổ anh ôm chặt lấy."

Hức..em ổn rồi ạ."

Ảnh Quân giơ tay lên cao rồi đánh liên tục năm cái vào mông của Du Linh.

Anh biết cậu sắp chịu không nổi nữa nên chỉ dùng bảy phần mười sức lực.Bốp bốp bốp bốp bốp.

"Mười một, mười hai..mười ba, hức..mười bốn, mười lăm."

Bốp bốp bốp bốp bốp.

"Mười sáu, mười bảy, mười..mười tám, mười chín, hai mươi".Năm bạt tay cuối cùng Ảnh Quân đánh thật nhanh để Du Linh chịu đau một lần là xong.Bốp bốp bốp bốp bốp."

Á..hai, hai mươi, hai mốt, hai hai, hai ba..hức hai bốn, hai lăm."

Ảnh Quân vuốt lưng cậu cho thuận khí rồi để mặc cậu bấu víu lên cổ của mình mà khóc.

Lúc anh tách Du Linh ra khỏi người, trên mặt cậu đã tèm nhem nước mắt cùng nước mũi.

Ảnh Quân dỗ ngọt bảo rằng hôm nay cậu ngoan quá, chẳng những không xin tha mà còn chịu hết hình phạt của mình.Anh rút chiếc khăn tay bằng lụa mịn dưới gối ra, Du Linh mỗi khi khóc thì đều khóc đến khí thế bừng bừng, vậy nên Ảnh Quân đã chuẩn bị cho cậu một chiếc khăn đặt dưới gối ngủ.

Để khi nào bị đánh đòn hay khóc nhè còn có cái mà lau mặt."

Không khóc nữa, ta có đánh em nữa đâu mà cứ khóc suốt thế này."

Ảnh Quân vừa nói, tay vừa thuần thục lấy khăn lau nước mắt cho cậu.

Sau khi Du Linh nguôi ngoai được một chút, Ảnh Quân mới nâng mặt cậu hôn xuống.

Hôn từ đuôi mày, khoé mắt ửng hồng, cái mũi tí nị cứ thút thít mãi đến cùng còn mổ mấy cái thật kêu lên môi cậu, Ảnh Quân cười: "Không khóc nữa nhé?"

Du Linh không biết còn uất ức việc gì, vừa nghe anh hỏi thế nước mắt lại chực trào, nhưng rất nhanh đã bị Du Linh tự giác ngăn lại.

Cậu vươn tay nắm vạt áo Ảnh Quân, sụt sịt hỏi: "Thế...hức ngày mai em có được xuất cung để đi chơi ở kinh thành...hức hông?"

"Ừm, ngày mai nhớ dậy sớm."

Ảnh Quân gật đầu đáp.
 
Em Yêu Người
Chương 14: Suỵt, bé mồm thôi em.


Đã qua quá nửa giờ thìn nên phiên chợ ở kinh thành ngày càng tấp nập.

Kẻ buôn đều thi nhau hô hào kéo khách, người mua thì không biết nên chọn món nào mới hay.

Hai bên đường nhộn nhịp, tiếng nói cười vang vọng cả cung đường.Du Linh nắm tay Ảnh Quân, bên cạnh là công chúa Thanh Thanh sáng quắc cả mắt khi thấy những sạp hàng trang sức được bày bán ở phía trước.Du Linh từ nãy đến giờ cứ ủ rủ mãi, hiếm thấy có cơ hội tống được cô muội muội này đi nên lập tức quay ngoắt sang Thanh Thanh cười dụ dỗ: "Muội thích những thứ ở đó sao?

Nếu vậy thì cứ đến xem đi, ta với Ảnh Quân ở quanh đây đợi muội."

Thanh Thanh lớn lên với Du Linh từ tấm bé, làm sao không biết cậu có dụng ý gì.

Có người yêu rồi thì cứ quấn lấy người ta mãi thôi, đúng là tình huynh muội mấy mươi năm không bằng cái củ cải bự biết đi kia mà.Thanh Thanh tuy nghĩ trong lòng là thế nhưng cũng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của trang sức lấp lánh đối với nàng.

"Được, vậy huynh với thừa tướng cứ đi đi.

Có Tam Đại bên cạnh ta cũng không lo sẽ xảy ra việc gì.

Nhớ đi đứng cẩn thận, chầm chậm thôi kẻo té ngã lại ảnh hưởng thai nhi."

"Ừm, muội với hắn cẩn thận đấy nhé."

Du Linh nghe Thanh Thanh dặn dò về đứa bé liền ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi tiếp thu.Đợi cho người đi khuất, Du Linh quay sang nhìn Ảnh Quân với đôi mắt sáng rực như đứa trẻ vòi kẹo: "Quân ơi, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Ảnh Quân cứ cảm thấy Du Linh như con nít lên ba ấy nhỉ?

Mới hôm qua còn bị tét mông khóc huhu, bây giờ lại ríu rít đòi đi chơi.

Nếu không phải Du Linh còn đang mang thai, Ảnh Quân sẽ cảm thấy cậu thật sự là một đứa nhóc vô tư vô lo.

Những lúc này trông cậu chẳng giống một bậc đế vương gì sấc.Mà ngẫm lại thì từ khi Du Linh hoài thai, cậu ấy dính người cũng làm nũng nhiều hơn hẳn.

Đôi lúc lại còn rất dễ khóc.Du Linh thấy Ảnh Quân cứ nhìn mình mãi, chắc anh cũng không biết nên đi đâu.

Cậu suy tính một hồi rồi hí hửng hô lên: "Hay bọn mình đi may y phục đi!"

"Tại sao lại muốn may y phục?

Không phải ở trong cung chỉ cần nói với cung nữ thì tự khắc họ sẽ lo liệu chuyện đó hay sao?"

"Người chẳng biết gì cả, ý em là may y phục đôi cơ!"

Du Linh giải thích.Ảnh Quân nhướng mày: "Y phục đôi?"

"Ừm, là y phục đôi của em và người".

Du Linh mỉm cười giải thích.Ảnh Quân nhìn cậu, chốc sau như nghĩ ra điều gì, anh đồng ý rồi dắt tay cậu đến tiệm buôn tơ lụa gần đó.Vừa bước vào cửa tiệm, một người đàn ông mập với chòm râu hai mái liền đon đả tiếp đón.

"Chào hai vị, mời vào mời vào."

Hắn nhìn hai người trước mặt từ trên xuống dưới, dù nhìn thế nào thì chắc chắn cũng là cục vàng to hôm nay ghé thăm nhà mình, hắn tinh ý hỏi: "Hai vị khách quý muốn mua gì ạ?

Ở đây tôi có rất nhiều loại vải thượng hạng.

Gấm, Đoạn, Lãnh, Đũi,..."

Hắn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Du Linh cắt ngang: "Xin hỏi tiệm ông có may sẵn những mẫu y phục từ các loại vải để khách có thể xem qua không?"

"Có chứ, xin mời hai vị đi theo tôi."

Tên đàn ông râu hai mái gật đầu như giã tỏi, vội vàng dẫn người vào phòng trong.

"Đây là gian phòng chứa những mẫu y phục được may từ tất cả các loại vải từ rẻ đến đắt nhất, hai vị cứ thong thả lựa chọn ạ."

"Bọn ta có thể tự chọn vải không?"

Ảnh Quân nhìn sơ không gian xung quanh, anh móc cái túi nhỏ trong lồng ngực ra thảy nó cho người đàn ông: "Nếu vừa ý loại nào ta sẽ trả tiền sau."

Người đàn ông mập mạp cắn mấy nén bạc trên tay, xác nhận không phải đồ giả thì nhét lại vào túi, hắn hiểu ý cười hề hề: "Dạ, vậy tiểu nhân xin lui trước, hai vị cứ thoải mái lựa chọn ạ."

Du Linh cứ nghĩ Ảnh Quân muốn tự chọn vải may cho mình nên mới đuổi khéo người đàn ông đi.

Du Linh đoán đúng rồi, nhưng chỉ một phần thôi.

Thấy cửa đã đóng lại, Ảnh Quân vòng tay qua eo Du Linh kéo người về phía mình.

Du Linh bị anh ôm chặt, cậu lúng túng: "Người làm sao thế?"

Ảnh Quân không nói gì chỉ cười nhẹ rồi cuối xuống ngậm lấy cánh môi Du Linh.

Du Linh bị anh tiến tới bất ngờ nhưng rất nhanh đã mở miệng nghênh đón kẻ xâm nhập Ảnh Quân.

Hai tay Du Linh nắm vạt áo trước ngực anh, nhắm sắp không thở nổi, cậu nhẹ nhàng cào lên vải áo.

Ảnh Quân luồn tay vào tóc cậu, mút mát thêm vài ba cái rồi thôi.

Anh nhìn Du Linh thở hổn hển, nước mắt sinh lí đọng trên khoé mắt.

Gương mặt cậu ửng đỏ, biết mình bị trêu chọc nhưng cậu cũng thích muốn chết.

Nếu không phải vì đang ở bên ngoài, Du Linh còn muốn được ngài ấy âu yếm hơn thế này nữa.

"Ha...ha em đi lựa vải cho người nhé."

Du Linh đánh trống lảng định bụng lách ra khỏi vòng tay anh.

Ảnh Quân thấy cậu muốn trốn nên nhanh chóng ghìm chặt lấy cậu áp sát vào người anh.

Bụng Du Linh cũng đã năm tháng mấy gần sáu tháng rồi, nhưng vì lớp y phục dày dặn nên người ngoài nhìn vào cũng không thấy có gì khác lạ.

Khi cả hai tiếp xúc thân mật Ảnh Quân có thể cảm nhận được thai nhi đang khẽ cựa quậy trong bụng Du Linh.

Thoáng chốc trong lòng Ảnh Quân như có dòng nước ấm chảy qua, nó len lỏi qua từng bộ phận trên cơ thể anh, cuối cùng rót thẳng vào lồng ngực nơi tim.

Anh đúng là yêu Du Linh mỗi ngày một nhiều hơn.

Ảnh Quân từ hôm Du Linh bị mất tích ở chợ thì chẳng cho cậu ra ngoài lần nào nữa.

Tuy lần đó cậu trở về bình an vô sự, nhưng kẻ có thể hớt tay trên của Tam Đại để bắt cóc Du Linh thật sự không phải dạng tầm thường.

Chưa kể hắn lại còn biết thân phận của Du Linh, vì hôm đó cậu xuất cung chỉ có mình anh và Tam Đại biết, lại nói Du Linh khi đó chỉ vận một bộ y phục như thư sinh bình thường để tránh gây chú ý đến mọi người xung quanh.

Thế nên tên này ắt có tai mắt trong hoàng cung.

Chưa kể bản lĩnh cũng không tồi mới có thể cướp người ngay dưới mí mắt của thừa tướng Ảnh Quân anh.

Có thể người này có quan hệ với quan thần ở trong cung.

Du Linh thấy người yêu lại thất thần, cứ tưởng là ôm người ta để hôn cái nữa chứ, thật là làm cậu mất hứng.

Du Linh ủn cái đầu nhỏ trước ngực Ảnh Quân, cậu nắm lấy tay Ảnh Quân đang ôm bên hông mình đặt lên bụng.

Du Linh được xoa thoải mái nên phát ra tiếng rên khe khẽ trong lồng ngực Ảnh Quân.

Anh bị tiếng rên của Du Linh đánh tỉnh.

Ảnh Quân nhìn người trong lòng phì cười, sao mà đáng yêu thế không biết.

Ảnh Quân tạm gác chuyện trong đầu qua một bên, anh chuẩn bị thực hiện kế hoạch xấu xa với Du Linh vốn đã bị trì hoãn từ nãy đến giờ vì những chuyện không đâu.

Mắt thấy Du Linh còn đang chìm trong thoải mái, Ảnh Quân đưa một tay xuống dưới khố hạ lần mò vào bên trong nắm lấy chim nhỏ của Du Linh.

Bé chim được Ảnh Quân tuốt lộng bên dưới lớp y phục bắt đầu có phản ứng, nó dần dần cứng lên, rỉ nước nhờn nhớp nháp.

Du Linh bị Ảnh Quân bất ngờ tấn công cũng chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi mềm nhũn tựa cả người trong lòng người kia.

"A...Quân ơi."

"Ngoan nào, chỉ mới dạo đầu thôi mà."

Ảnh Quân xấu xa thơm lên môi cậu dỗ ngọt.

Đợi đến khi chim nhỏ của Du Linh cương cứng, vểnh lên phía trước cọ xát vào lớp y phục khiến cậu không khỏi ngứa ngáy, Ảnh Quân mới thương tình buông tha.

Du Linh trong cơn khoái cảm bỗng thấy hụt hẫng, cậu nhìn Ảnh Quân như muốn hỏi tại sao lại dừng rồi.

Nhưng lời chưa kịp bật ra khỏi miệng thì Ảnh Quân đã đút hai ngón tay vào cái lỗ nhỏ phía dưới, tay còn lại không quên xoa bóp hai quả trứng dái tròn núc ních ở phía trước.

Lỗ nhỏ được Ảnh Quân mở rộng mới đó đã chen thêm hai ngón tay nữa, ngón tay anh được mút trọn bởi cái lỗ căng chặt đang chảy nước dâm, Ảnh Quân cứ liên tục đâm rút bên trong làm dịch nhờn liên tục chảy ra vang lên tiếng lõm bõm.

Du Linh bị Ảnh Quân khống chế hoàn toàn xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ trốn, cậu chỉ có thể đáng thương rúc đầu vào trong lòng anh.

Người mang bầu vốn mẫn cảm, Du Linh bị Ảnh Quân ức hiếp đến mềm rục cả người, hơi thở nóng hầm hập phả lên người anh.

Không biết Ảnh Quân đã chạm đến điểm nào, Du Linh vốn kiềm nén tiếng rên của bản thân chỉ dám bịt miệng ư a rên khẽ bất ngờ la lên: "A...từ từ, chờ đã...đừng động nữa, hình như...á."

Du Linh bắt lấy cánh tay Ảnh Quân, cậu chưa kịp dứt lời đã thấy người kia càng dùng sức đỉnh vào nơi đó.

"Hức...em xin, em xin người.

Người thương, hức thương em với."

"Em ngoan, ta thương em mà.

Thương em nhất rồi đến bé con có được không nào?"

Ảnh Quân vẫn tiếp tục động tác, anh kề môi bên tai Du Linh xấu xa nói.

Du Linh cả người đỏ hồng như quả gấc chín.

Cậu ỉu xìu tựa lên người Ảnh Quân, một tay nắm vạt áo trước ngực anh, tay còn lại siết chặt lớp y phục đang phủ lấy chim nhỏ của mình ở phía trước.

Du Linh bủn rủn chân tay, cậu như cây non mới nhú lung lay trước gió bão, cả người chao đảo như sẽ ngã bất kì lúc nào.

Bỗng nhiên cậu giật thót một cái, hai mắt mở to hốt hoảng la lên: "Hức..không được, dừng lại, Ảnh Quân...ư, hức em a...em không xong rồi, em buồn tè quá."

Ảnh Quân hôn mồ hôi mịn trên trán Du Linh, anh thấp giọng dụ dỗ: "Suỵt, bé mồm thôi em.

Cứ tiểu ra đi, có ta ở đây mà."

Du Linh lắc đầu như trống bỏi, trong một khoảnh khắc, thần kinh như được kích thích.

Cậu biết mình tiêu rồi.

"A."

Du Linh chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó lưng theo bản năng ưỡn lên, hai tay ôm lấy bộ vị yếu ớt bên dưới đang rỉ nước tí tách.

Du Linh tiểu ra rồi.

Du Linh không biết mình bản thân bị làm sao, tự dưng cảm thấy mình thật hạ tiện, lẳng lơ.

Cậu đờ đẫn ngước nhìn Ảnh Quân.

Vào thời khắc Ảnh Quân chạm mắt với cậu, anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Hốc mắt Du Linh đỏ hoe, hai dòng lệ bỗng tuôn ra như tràng hạt đứt dây.

Ảnh Quân không biết cục cưng nhà mình bị đau chỗ nào, thấy cậu tự dưng khóc nấc, đùi gối run run như muốn quỳ thụp xuống sàn thì vội vàng ôm cậu vào lòng.

"Em sao thế, ta làm em đau ở đâu sao?"

Ảnh Quân vòng lấy bụng Du Linh giam cậu trong lồng ngực, anh gỡ hai tay đang bưng kín mặt của cậu ra.

Du Linh sụt sịt mũi, cũng không biết mình tại sao lại khóc: "Hức..em không có, người không có làm đau em, hức..nhưng, nhưng mà em thấy..em thấy em hạ tiện..hức."

Vừa dứt lời, Du Linh lại oà khóc như đang tủi thân đến chết đi được.

Ảnh Quân nghệch mặt, lát sau mới ngộ ra cảm xúc của cậu bị ảnh hưởng bởi thời kì mang thai.

Khi mang bầu, người ta sẽ có cảm giác bất an, đôi khi cảm xúc còn không được ổn định, họ rất dễ cảm thấy tủi thân và trở nên dính phu quân của mình hơn bao giờ hết.

Với lại có lẽ lần này Ảnh Quân làm hơi quá rồi.

Anh đau lòng ôm mặt Du Linh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: "Em không hạ tiện, không hề hạ tiện một chút nào, là ta sai.

Ta không nên làm vậy với em giữa thanh thiên bạch nhật.

Là ta không nghĩ đến cảm nhận của em.

Ta xin lỗi, Du Linh."

Du Linh nghe anh nói vậy bỗng chốc nước mắt ngừng rơi, nhưng chỉ một thoáng sau viền mắt lại ửng hồng.

Cậu mím môi ngăn cho nước mắt không chảy ra, đáp: "Không phải lỗi của người đâu ạ.

Em..hức, em không biết tại sao mình lại như thế nữa.

Em thích cảm giác khi người âu yếm em hức...nhưng mà em cảm thấy xấu hổ.

Vì em..em bị người làm đến tiểu ra sàn..lại còn ngay trong nhà của người ta."

Mục đích ban đầu của Ảnh Quân là muốn trêu cậu xấu hổ rồi cầu xin anh để được bắn thôi, ai ngờ đâu cậu tự dưng khóc lên như thế khiến Ảnh Quân hốt hoảng không biết bản thân đã làm đau cậu hay thế nào.

Dù gì cũng là anh sai, cậu ấy chưa giận là còn ngoan chán.

Nhưng Ảnh Quân thừa biết Du Linh cũng chẳng có dũng khí để mà giận anh, cậu yêu anh như nào anh đều biết cả.

Vậy nên Ảnh Quân bây giờ đau lòng cục cưng muốn chết luôn.

Anh dỗ dành bé lớn trong lòng mình xong, bàn tay to lớn chậm rãi vuốt ve xoa dịu bé nhỏ trong bụng bé lớn.

Đợi đến khi Du Linh nín hẳn, Ảnh Quân mới nựng yêu cái má tròn ủm vì được bồi bổ trong suốt thời gian mang thai của cậu rồi nói: "Ta đưa em hồi cung nhé, ta đã chọn được loại vải ưng ý rồi.

Đợi khi có đồ sẽ sai người trong phủ đến lấy."

Du Linh ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên cậu níu lấy vạt áo Ảnh Quân.

Ảnh Quân như biết Du Linh lo lắng việc gì, anh xốc nách Du Linh dựng thẳng người dậy, chỉnh lại y sam xộc xệch của cậu: "Không phải lo, Tam Đại nếu không thấy chúng ta quay lại liền biết đã về trước, hắn sẽ hộ tống công chúa hồi cung an toàn."

Du Linh nghe vậy mới yên tâm mỉm cười, cậu đã khôi phục dáng vẻ mặt trời nhỏ của thừa tướng như thường ngày: "Ngài dẫn em về đi."

Ảnh Quân cười xoa tóc cậu, sau khi dặn dò chủ tiệm thì thảy thêm vài nén bạc nữa mới ra về.Trên đường đi Du Linh lại ríu ra ríu rít như một chú chim nhỏ kể chuyện cho Ảnh Quân nghe, anh chỉ lẳng lặng ôm eo Du Linh để cậu dựa sát vào người mình cười đùa.Chỉ khổ cho chủ tiệm buôn vải đang hì hục dọn dẹp đống lộn xộn mà đôi chim cu vừa gây ra.

Nhưng được cái hôm nay bán có 2 cuộn vải mà lời hẳn tiền hai tháng bán buôn.
 
Em Yêu Người
Chương 15: Thuốc giải


Du Linh và Ảnh Quân vừa về đến tẩm cung thì Tam Đại cùng công chúa Thanh Thanh đi đến.

Nàng cầm lấy giỏ đồ chứa trang sức trên tay Tam Đại tiến đến chỗ Du Linh: "Hôm nay bé con có đạp huynh không?"

"Không có, muội đừng lo lắng quá.

Về nghỉ ngơi đi kẻo say nắng."

"Được rồi ta biết mà.

Ta chỉ muốn chắc rằng nó không quấy rầy buổi đi chơi của huynh và thừa tướng thôi."

Thanh Thanh tinh nghịch cười.Tam Đại đợi Thanh Thanh rời đi mới chậm rãi lấy phong thư từ trong ngực áo ra đưa cho Du Linh."

Bẩm hoàng thượng, thư của nhị vương gia gửi về ạ."

Du Linh nhận lấy rồi lệnh Tam Đại lui xuống.

Bên trong tẩm cung Du Linh thuần thục mở phong thư ra.'Hoàng huynh, người bằng hữu lần trước ta kể với huynh cùng đến đây để giúp ta làm nhiệm vụ mà huynh giao đã tìm ra thuốc giải về bệnh dịch ở nơi này rồi.

Tạm thời chúng ta vẫn đang trong thời gian chờ đợi xem tác dụng của thuốc là bao lâu.

Khi nào có kết quả ta sẽ báo với huynh sau.'Du Linh đọc xong thì thở hắt một hơi như trút bỏ được gánh nặng mấy tháng vừa qua.

Cậu nắm lấy tay Ảnh Quân, nhẹ giọng kể: "Lúc trước Bích Ly có nói với em rằng nó gặp được một người tên Bố Lữ Thạch trong một đêm trốn em đi chơi.

Hôm đó nó không mang theo hạ nhân vì sợ họ sẽ mách tội với em.

Xui rủi làm sao vừa ra khỏi tửu lầu lại gặp một đám biến thái chặn đường, mà nó khi đó chỉ mới là một đứa nhóc 13 tuổi ham chơi, võ công cũng chả đến nơi đến chốn.

Trùng hợp lúc đó Bố Lữ Thạch đi ngang, hắn cùng Bích Ly đánh đuổi đám người kia đi.

Sau chuyện này cả hai quyết định kết giao bằng hữu."

Du Linh suy tư một hồi rồi lại nói tiếp: "Tuy cả hai là bằng hữu tốt với nhau nhưng em không muốn Bích Ly tiết lộ thân phận của đệ ấy.

Dù Bố Lữ Thạch đã cứu Bích Ly một lần, suy cho cùng em cũng không thể tin tưởng hoàn toàn một người xa lạ.

Nhưng hôm nay hắn đã tìm ra được loại thuốc có thể cứu lấy những thôn dân đang nhiễm bệnh ở ngoài kia."

Ảnh Quân hiểu ý Du Linh, lát sau anh chậm rãi đáp lời: "Theo như em nói thì người này cũng không đơn giản đến vậy.

Hắn vừa biết võ, lại vừa tinh thông y thuật."

Du Linh gật gù đồng ý: "Ừm, nhưng em chỉ biết vài ba điều về người này thông qua Bích Ly thôi, còn chưa gặp hắn lần nào nên không rõ lắm.

Thật ra em từng lệnh Tam Đại điều tra về lai lịch của hắn vì sợ Bích Ly sẽ giao cấu với người xấu, đến cùng lại chẳng biết chút gì về hắn cả."

Ảnh Quân thông qua những gì Du Linh nói đã hiểu được chút ít về người này.

"Dù gì hắn cũng đã giúp chúng ta một phần trong việc trấn an bá tánh lúc này.

Về vấn đề thuốc giải, sắp tới ta với em đến đó thì sẽ rõ."

"Ừm."

Du Linh thở dài gật đầu."

Giờ thì lại đây để ta xem cả ngày hôm nay cục cưng có làm phiền phụ thân không nào."

Ảnh Quân ngồi trên giường làm bộ nhíu mày.Du Linh gạt bỏ chuyện vừa rồi qua một bên, cậu vui vẻ lại gần Ảnh Quân.

Anh giang tay ôm Du Linh đặt lên đùi mình, rồi xoa quanh bụng cậu.

Ảnh Quân không biết liệu sau này Du Linh sinh con có giống như nữ nhân hay không, nhưng dù có ra sao anh vẫn sẽ cùng Du Linh trải qua khoảnh khắc hạnh phúc khi đón bé con chào đời."

Trong này có chứa bé cưng của em và ta thật hả?"

Du Linh cười: "Nó to đến như này rồi.

Sau này có khi còn lớn hơn nữa cơ, đến mức làm em chẳng thấy được đường đi dưới chân ấy.

Thế mà người còn hỏi có phải nó đang ở trong bụng em không.

Ảnh Quân ngốc quá đi."

"Ta biết em vì ta đã phải chịu khổ đến mức nào mà.

Chẳng qua là không tin nổi...em hi sinh bản thân mình đến vậy."

Du Linh cười bày tỏ: "Em tình nguyện làm điều đó và thực sự cảm thấy hạnh phúc vì bản thân có thể sinh cho người một đứa con.

Thay vì lập hậu cung sau đó làm chuyện có lỗi với người để qua mắt thiên hạ, có cho mình cả đám hoàng tử hay công chúa của mỗi phi tần khác nhau thì em thà tự gánh lấy việc đó về mình còn hơn.

Điều này làm em cảm thấy thoải mái cũng như sẽ không hổ thẹn với người."

Du Linh dừng lại một chút, cậu nhìn Ảnh Quân với đôi mắt sáng rực như những vì sao: "Vậy nên nếu người thương em thì đừng để em một mình trong bất cứ hoàn cảnh nào, cùng em chăm sóc con, cùng em đối diện với quan thần sau khi bé cưng ra đời được chứ?"

Ảnh Quân xoa bụng cậu, anh nhìn cậu với yêu thương đong đầy trong đáy mắt: "Em hi sinh vì ta nhiều như thế, em nói xem ta làm sao nỡ để em một mình đối diện hết thảy mọi việc sau khi bé con chào đời đây?"

Anh hôn lên đôi mắt sáng rực kia, thì thầm bên tai cậu: "Ta không nỡ."
 
Back
Top Bottom