Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 80: Kỳ lạ



Thang Lâm tựa lưng vào ghế, đưa tay xoa trán, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Bây giờ ngài đại sứ Bangar của Kriki đã gọi điện đến, có đi gặp hay không? Thang Lâm nghi hoặc mà quay đầu nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch thì nhìn Lý Lâm Phong, nói: “Cậu cứ nói là chúng ta vừa đến Pura nên cần phải nghỉ ngơi.”

Đôi mắt của Thang Lâm hơi động, hàng mi dài khẽ run, cứ nói thẳng như vậy sao?

Lý Lâm Phong chỉ còn cách bỏ tay đang che ống nghe ra, nói với điện thoại bằng tiếng Anh: “Thưa ngài đại sứ, chúng tôi vừa đến Pura. Vâng, chúng tôi phải mất hơn mười tiếng đồng hồ mới đến được đây, bây giờ không tiện gặp mặt vì chúng tôi cần phải nghỉ ngơi trước.”

Sau đó Lý Lâm Phong lại che điện thoại, nói với Tống Dịch: “Ông Bangar nghe nói chúng ta đã đến Pura thì rất vui, ông ta nói rất muốn gặp anh ngay bây giờ, vì ngày mai ông ta phải rời Pura và trở về nước.”

Thang Lâm cau mày, cô mệt mỏi nói: “Vị đại sứ Kriki này nói muốn gặp ngay thì gặp ngay à, ở đâu ra cái kiểu như vậy? Chúng ta thật sự phải nể mặt mà đến gặp sao?” Thang Lâm không hề có thiện cảm với ngài đại sứ của Kriki.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Dù sao chúng ta cũng đã đến đây rồi, ngày mai ông Bangar phải về nước, vậy thì đành phải gặp mặt nói chuyện trong hôm nay thôi. Nói cho cùng, chẳng phải chúng ta đến Pura sớm là để nói chuyện với ông Bangar sao?”

Cuộc gọi với Đại sứ Kriki, Bangar vẫn chưa kết thúc, Lý Lâm Phong đang chờ phản hồi từ Tống Dịch. Thang Lâm cảm thấy đau lưng, mỏi người và đau đầu, hơn nữa cô cũng rất khó chịu với kiểu cách của Kriki. Cô kiên quyết cho rằng không thể cứ Đại sứ Kriki muốn gặp là gặp ngay. Trong lòng, cô hy vọng Tống Dịch sẽ không đi. Nhưng nếu việc thắt chặt quan hệ với Kriki có lợi cho đất nước, thì đàm phán sớm vẫn là tốt nhất, tức là nên gặp trước khi Bangar về nước. Vì vậy, cô sẵn sàng gác lại cảm xúc cá nhân. Thang Lâm cũng nhìn về phía Tống Dịch, chờ anh lên tiếng.

“Để ông ta chờ một chút.” Tống Dịch vẫn không vội vàng nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch không thay đổi chủ ý, Thang Lâm trong lòng vui mừng, Lý Lâm Phong đành phải nói vào điện thoại: “Thật xin lỗi, ngài Bangar, sau khi xác định được thời gian gặp mặt, chúng tôi sẽ gọi điện lại cho ngài.”

Lý Lâm Phong kết thúc cuộc gọi với đại sứ Kriki, Thang Lâm lại nhắm mắt lại, Tống Dịch như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, nhíu mày.

Xe chạy thêm hơn hai mươi phút nữa thì dừng trước một dãy nhà. Màu tường của các tòa nhà giống với màu sa mạc không xa, tường được xây bằng đá sa thạch, trên tường có những ô cửa sổ nhỏ, mái nhà lợp bằng cành cọ.

Toàn bộ kiến trúc trông có vẻ hoang vu như xung quanh, và đây chính là khách sạn mà Thang Lâm đã đặt.

Người ở đây đều nói phương ngữ miền Nam, việc giao tiếp với người trong khách sạn phải giao cho Thang Lâm, vì vậy Tống Dịch đã gọi Thang Lâm dậy.

Thang Lâm đi theo Tống Dịch và Lý Lâm Phong xuống xe.

Ba người mỗi người lấy hành lý từ phía sau xe. Tống Dịch tiện tay kéo vali của Thang Lâm. Mặc dù Thang Lâm sớm biết Lý Lâm Phong nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và Tống Dịch, nhưng cô và Tống Dịch chưa từng công khai, nên cô vẫn có cảm giác sợ người khác biết bí mật. Thang Lâm liếc nhìn Lý Lâm Phong, Lý Lâm Phong quay mặt đi, như không thấy gì, Thang Lâm cũng coi như Lý Lâm Phong không thấy.

Sau khi vào khách sạn, Thang Lâm trao đổi với nhân viên khách sạn, nhanh chóng làm xong thủ tục nhận phòng.

Tống Dịch mang vali của Thang Lâm đ ến phòng cô. Đồng thời Thang Lâm nhanh chóng liếc nhìn bố cục căn phòng, trong phòng đúng là có giường có tủ, nhưng không có gì khác. Thang Lâm vì cả đường xe cộ vất vả, lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi, nhất thời không có thời gian so đo nơi ở quá đơn sơ.

Cô một tay xoa trán, một tay xoa lưng, nói với Tống Dịch: “Xương cốt rã rời hết rồi, bây giờ em chẳng muốn động đậy gì cả.”

“Vậy em thật sự yên tâm nghỉ ngơi?” Tống Dịch nói.

Tống Dịch: “Ừ.”

Tống Dịch khẽ cười.

“Vậy thì em cứ mặc kệ nhé, em đi ngủ đây.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch gật đầu: “Ngủ đi.”

Thang Lâm xoay người đi đến bên giường nằm ngửa xuống, sau đó nhắm mắt lại.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm vài giây, xoay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng cô, và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lý Lâm Phong đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài cửa sổ chỉ có vài cây cối, phần lớn khu vực đều trơ trụi, mặt trời rất gay gắt, chiếu vào mặt đất trơ trụi, khiến cho mặt đất trông càng thêm hoang vu. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn đang nghĩ ngợi, không biết suy đoán của Tống Dịch có chính xác hay không, nếu chuyện mà ngài đại sứ Bangar của Kriki muốn bàn đúng như Tống Dịch suy đoán, thì anh ta cho rằng quan hệ hai nước tiến thêm một bước cũng tốt, có thể tích cực đàm phán, gặp mặt thảo luận sớm không có gì không tốt, chẳng phải Tống Dịch đột nhiên đến Pura sớm cũng chính là để nói chuyện với đại sứ Kriki sao?

Mà lúc này chỉ mới tám giờ sáng, theo một ngày thì đây là sự bắt đầu của một ngày, nếu nói muốn gặp đại sứ Kriki thì có thể gặp được, Tống Dịch lại nói ít nhất phải đợi Thang Lâm nghỉ ngơi xong đã rồi mới gặp.

Ngày mai Bangar sẽ rời Pura về nước, hôm nay đáng lẽ phải gặp mặt bàn bạc kỹ lưỡng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lý Lâm Phong càng nghĩ càng nhíu chặt mày. Đến trưa, Thang Lâm vẫn chưa tỉnh, Lý Lâm Phong chỉ hy vọng Thang Lâm ngủ ít đi một chút, nhanh chóng tỉnh lại.

Đến chiều tối, Thang Lâm vẫn còn đang ngủ, anh ta không nhịn được đi tìm Tống Dịch, nói: “Chớp mắt đã tối rồi, Thang Lâm vẫn còn đang ngủ sao?”

Tống Dịch đang đọc sách trong phòng, anh ngẩng đầu lên từ trang sách, cười nói: “Không thấy người đâu, chắc vẫn còn đang ngủ, xem ra cô ấy mệt mỏi cả đoạn đường rồi, ngủ đến mức bỏ lỡ cả bữa trưa.”

Lý Lâm Phong nghĩ thầm, anh ta không phải đến để quan tâm Thang Lâm có mệt mỏi rã rời hay không, có bỏ lỡ bữa trưa hay không, anh ta lẩm bẩm: “Ngày mai Bangar phải đi rồi.”

“Thang Lâm nói trước đó cũng không phải không có lý, đại sứ Kriki muốn gặp chúng ta ít nhất cũng phải đợi Thang Lâm nghỉ ngơi xong đã rồi mới nói.” Tống Dịch nói.

Trước đó Thang Lâm nói không thể vì đại sứ Cricket tha thiết muốn gặp mà liền đi gặp ông ta.

Lý Lâm Phong nghĩ thầm, chỉ là không biết Thang Lâm rốt cuộc khi nào mới nghỉ ngơi xong, nếu cô ấy cứ ngủ đến ngày mai…

“Nếu Thang Lâm ngủ đến ngày mai thì…” Tống Dịch dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười ôn nhu của mình, nói: “Sau khi Bangar về nước sẽ có đại sứ mới đến nhậm chức, đợi đại sứ mới đến rồi cũng có thể nói chuyện.”

Lý Lâm Phong rõ ràng không ngờ Tống Dịch lại nói như vậy, anh ta kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Bí thư Lý không cần lo lắng, luôn có cách giải quyết mà.” Tống Dịch cười nói, sau đó lại cúi đầu đọc sách.

Lý Lâm Phong đứng trước mặt Tống Dịch, anh ta nhìn Tống Dịch, không nhịn được nói: “Những quyết định gần đây của tham tán Tống dường như chịu ảnh hưởng của một số người.” Mà là một nhà ngoại giao, mọi việc nên đặt lợi ích của tổ quốc lên hàng đầu.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ lạ.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 81: Anh yêu



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lý Lâm Phong nói Tống Dịch đưa ra quyết định rất chịu ảnh hưởng của một số người, ý trong lời nói của Lý Lâm Phong Tống Dịch hiểu rất rõ, “một số người” này không chỉ người khác, mà là chỉ Thang Lâm, Lý Lâm Phong đang nói một cách rõ ràng rằng anh đưa ra quyết định là chịu ảnh hưởng sâu sắc của Thang Lâm. Tống Dịch nhìn Lý Lâm Phong đang đứng trước mặt mình.

Mà Lý Lâm Phong cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ trong lòng mình, đã nói ra khỏi miệng thì anh ta cũng không còn gì phải kiêng kỵ nữa, dù không khí có kỳ lạ, anh ta vẫn đối diện với ánh mắt của Tống Dịch, ra vẻ chính trực không a dua.

“Vậy sao?” Một lúc sau, Tống Dịch chậm rãi lên tiếng, nhưng thần sắc của anh không có chút thay đổi nào, khóe miệng anh còn hơi nhếch lên cười, không phải là kiểu cười bối rối hay gì cả.

“Đúng vậy.” Lý Lâm Phong không hề che giấu nói.

Cho dù người trẻ tuổi trước mặt có cấp bậc cao hơn mình, nhưng đã nói đến mức này rồi, những gì nên nói anh ta vẫn phải nói.

Tống Dịch nhìn Lý Lâm Phong, cười nói: “Xem ra, bí thư Lý cần nhận được lời giải thích của tôi?”

Lý Lâm Phong tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, anh ta muốn nghe xem Tống Dịch định giải thích thế nào, quyết định của Tống Dịch đã có vài lần bị ảnh hưởng bởi Thang Lâm rồi.

Ngay lúc này, điện thoại của Lý Lâm Phong vang lên, anh ta nhận điện thoại, nghe vài câu, rồi nói với Tống Dịch: “Là đại sứ Bangar của Kriki, ông ta lại hỏi khi nào có thể gặp mặt.”

Nụ cười trên khóe miệng Tống Dịch lớn hơn, anh nói: “Nói với ông ta là hiện tại không thể xác định được thời gian.”

Lý Lâm Phong nói lại ý của Tống Dịch cho đại sứ Bangar của Kriki. Còn Tống Dịch thì lại cúi đầu đọc sách. Một lát sau, Tống Dịch phát hiện trong phòng không có tiếng động, anh ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Lâm Phong đang nhìn thẳng vào anh. À, Lý Lâm Phong đang đợi anh giải thích.

Anh khẽ ho một tiếng, vừa định mở miệng, đột nhiên một giọng nói lười biếng vang lên.

Tống Dịch và Lý Lâm Phong đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thang Lâm đang tựa vào mép cửa, hai mắt nhìn vào trong, tuy nhiên, ánh mắt của cô đang đặt ngay ngắn lên người Tống Dịch, như thể không hề nhìn thấy Lý Lâm Phong. Trong giọng nói lười biếng khàn khàn của cô mang theo vài phần nũng nịu, điều này khiến Lý Lâm Phong lại hơi cau mày, không biết cô rốt cuộc có phát hiện ra anh không, nếu thấy anh mà còn nói chuyện như vậy thì quá không kiêng nể gì rồi, còn nếu nói không thấy anh thì sao có thể? Một người cao lớn như anh đứng ở đây!

Tóm lại, Lý Lâm Phong có rất nhiều ý kiến về Thang Lâm.

“Bí thư Lý.” Thang Lâm vừa lên tiếng, thân hình đang tựa vào mép cửa lập tức đứng thẳng lên.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, cô vừa rồi thật sự là không phát hiện ra anh.

“Nghỉ ngơi xong rồi?” Tống Dịch nhìn Thang Lâm lên tiếng hỏi.

Thang Lâm nghiêm túc nói: “Dạ, tham tán Tống.

Chúng ta có thể xuất phát đi gặp ngài đại sứ Bangar của Kriki rồi.”

Tống Dịch “ừ” một tiếng, nói: “Tỉnh dậy sớm hơn so với dự kiến của tôi.”

Khóe miệng Lý Lâm Phong giật giật.

“Vì tôi nhớ vẫn còn chuyện chính.” Thang Lâm ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ, cô không muốn để Lý Lâm Phong nghĩ rằng cô làm lỡ chuyện của vị tham tán này.

“Cả đoạn đường vất vả rồi.” Tống Dịch lại nói một câu.

Thang Lâm ra vẻ nghiêm trọng nói: “Không vất vả.”

Lý Lâm Phong lại giật giật môi.

Nhưng Thang Lâm rốt cuộc cũng đã nghỉ ngơi đủ, anh ta cũng không nói gì thêm.

Tống Dịch không nói gì với Thang Lâm nữa, anh lập tức đóng sách lại, đặt sách sang một bên, bảo Lý Lâm Phong gọi điện cho ngài đại sứ Bangar của Kriki nói là có thể gặp mặt.

Thang Lâm và Tống Dịch ăn tối xong mới đến địa điểm đã hẹn để gặp ngài đại sứ Bangar của Kriki. Trước khi gặp mặt, Thang Lâm và Lý Lâm Phong đều đang nghĩ xem dự đoán trước đó của Tống Dịch có chính xác không, đến khi gặp mặt, quả nhiên đúng như dự đoán của Tống Dịch, đại sứ Krikiki Bang Gia Nhĩ đã truyền đạt ý muốn của nước Krikiki muốn tăng cường quan hệ với Trung Quốc, và hy vọng Trung Quốc giúp đỡ Krikiki phát triển. Thang Lâm lại một lần nữa cảm thán, dường như không có chuyện gì mà Tống Dịch không đoán được, về mặt này, Lý Lâm Phong cũng rất khâm phục Tống Dịch.

Tuy nhiên, Thang Lâm vẫn có suy nghĩ như trước, nước Krikiki muốn Trung Quốc giúp họ phát triển đúng là mơ mộng hão huyền, Tống Dịch cũng không lập tức đưa ra câu trả lời chính xác.

Đại sứ Krikiki Bang Gia Nhĩ lại đưa ra nhiều phương án có lợi cho Trung Quốc, cuộc gặp mặt kéo dài đến tận bốn giờ sáng hôm sau, Tống Dịch cuối cùng cũng nói với đại sứ Krikiki Bang Gia Nhĩ: “Tôi sẽ cân nhắc cẩn thận, đồng thời xin chỉ thị cấp trên.”

Bang Gia Nhĩ nói sau khi về nước sẽ lập tức báo cáo, đại sứ mới của Krikiki đến Tây Tư Bối cũng sẽ tiếp tục nỗ lực thúc đẩy việc này.

Thang Lâm làm phiên dịch đồng thời cho Tống Dịch và Bang Gia Nhĩ, mặc dù Lý Lâm Phong cũng ở bên cạnh, nhưng lần này anh đi theo Tống Dịch, chỉ nghe chứ không nói. Thang Lâm vừa dịch xong, Tống Dịch liền đứng dậy bắt tay chào tạm biệt Bang Gia Nhĩ.

Cuộc gặp mặt chính thức kết thúc, cả hai bên đều rất hài lòng với kết quả thảo luận.

Từ phòng hội đàm đi ra, Thang Lâm ngáp một cái thật lớn, vừa rồi khi làm phiên dịch trong phòng hội đàm cô còn tinh thần phấn chấn, lúc này lại trông mệt mỏi rã rời, cả đêm hội đàm cô đều tập trung cao độ tinh thần, thời gian dài như vậy thật không dễ dàng.

Tống Dịch nói với Lý Lâm Phong: “Biết tại sao ít nhất phải đợi cô ấy nghỉ ngơi xong mới nói chuyện rồi chứ?”

Lý Lâm Phong nhìn Thang Lâm một cái, Thang Lâm lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng trong lúc đàm phán lại khác hẳn so với lúc này, biết làm phiên dịch cho cuộc hội đàm kéo dài như vậy không phải là một chuyện dễ dàng.

Tuy nhiên, dù vậy anh ta vẫn cho rằng Tống Dịch không nên đưa ra quyết định như vậy chỉ vì Thang Lâm. “Nhìn từ cuộc hội đàm lần này, nước Krikiki ngược lại rất chân thành,” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch gật đầu: “Vị đại sứ mới của Krikiki đến Tây Tư Bối sẽ nhậm chức không lâu nữa, nhưng Krikiki lại để đại sứ đương nhiệm đang trên đường về nước đến bàn chuyện, có thể nói là không thể chờ đợi được. Bang Gia Nhĩ kiên trì chờ đợi cuộc gặp, và lo lắng vì sắp rời đi mà chưa gặp được chúng ta, có thể thấy nước Krikiki đã quyết tâm tăng cường quan hệ với chúng ta.

Mà giống như Thang Lâm đã nói, không thể để nước Krikiki nghĩ đẹp quá, những gì họ nên trả thì phải trả.”

Lý Lâm Phong vừa nghe vừa gật đầu.

“Bây giờ bí thư Lý còn cần tôi giải thích quyết định của mình không?” Câu hỏi của Tống Dịch đột nhiên vang lên.

Lý Lâm Phong trong lòng giật mình, trước đó anh ta nói quyết định của Tống Dịch rất chịu ảnh hưởng của một số người, mà bây giờ xem ra, việc Tống Dịch để Thang Lâm nghỉ ngơi xong rồi mới gặp Bang Gia Nhĩ, một mặt là để Thang Lâm có tinh thần hơn khi phiên dịch, mặt khác là để nhìn nhận từ góc độ khác sự quyết tâm nhất trí của Krikiki đối với cuộc gặp mặt bàn bạc lần này, như vậy có thể cân nhắc nên nói nhiều điều gì, nói ít điều gì trong cuộc gặp mặt, để giành được nhiều lợi ích hơn cho đất nước. Ngoài ra, Lý Lâm Phong cũng đột nhiên cảm thấy câu “những gì họ nên trả thì phải trả” quả thực khiến người ta thoải mái. Vì vậy Tống Dịch không phải là chỉ vì Thang Lâm mà đưa ra quyết định.

Lúc này nghe Tống Dịch hỏi như vậy, Lý Lâm Phong ngượng ngùng cười nói: “Dạ, tham tán Tống suy tính chu toàn, tôi tự thấy mình không bằng.”

Khi hai người đang nói chuyện, Thang Lâm tuy mệt mỏi nhưng vẫn nghe lọt tai, cô sớm biết Tống Dịch sẽ không vì cô mà làm lỡ chuyện lớn, để cô nghỉ ngơi tốt chỉ là vì việc cô nghỉ ngơi sẽ không ảnh hưởng đến chuyện lớn, mà còn có thể giúp ích cho việc phán đoán ý đồ của đại sứ Krikiki.

Tuy nhiên, cô cũng sẽ không để Tống Dịch vì mình mà làm lỡ chuyện, nên cô thật ra chưa nghỉ ngơi đủ đã ra khỏi phòng nói với Tống Dịch là có thể đi gặp Bangal rồi.

Xe chạy về phía khách sạn, đến khách sạn thì trời đã tờ mờ sáng, Thang Lâm không thể gắng gượng được nữa. Cô tựa vào ghế nhắm mắt lại. Tống Dịch gọi cô hai tiếng, cô không phản ứng. Tống Dịch không nói hai lời, cúi người bế cô ra khỏi xe. Lý Lâm Phong vội vàng quay mặt đi.

Thang Lâm đột nhiên lẩm bẩm: “Anh đã lợi dụng em, em phải trừng phạt anh.”

Lý Lâm Phong còn muốn bịt tai lại, anh ta sải bước đi lên phía trước.

Tống Dịch cúi đầu nhìn người trong lòng, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Nói bậy.”

Còn Thang Lâm không nghe thấy, cô đã ngủ rồi.

Đợi Thang Lâm tỉnh dậy thì tìm thấy Tống Dịch ở phòng chờ của khách sạn.

Cô kéo ghế ngồi xuống trước mặt Tống Dịch liền hỏi: “Em về phòng bằng cách nào?”

Tống Dịch dựa lưng vào ghế, hai tay đút túi quần, nhìn Thang Lâm với vẻ mặt như cười như không.

“Bế.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm đã đoán được rồi.

Cô hỏi: “Lúc đó bí thư Lý có ở đó không?”

Tống Dịch: “Ừm.”

Thật ra Thang Lâm không cần hỏi trong lòng cũng hiểu rõ, cô “ồ” một tiếng.

Tống Dịch cho rằng cô muốn nói gì đó lại bị người khác phát hiện, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, thật là lạ.

Lại nghe Thang Lâm nói: “Vậy thì em sẽ không tránh mặt anh ta nữa.”

“Tham tán Tống thân yêu, anh đang làm gì ở đây vậy?” Thang Lâm cong mắt cười nói.

Tống Dịch: “Đợi em và bí thư Lý.”

“Làm gì?” Thang Lâm lại hỏi.

“Hôm nay bắt đầu ra ngoài khảo sát rồi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm bừng tỉnh ngộ ra.

Cô nói: “Vậy thì bây giờ chỉ còn chờ bí thư Lý thôi.”

Thang Lâm vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng ho nhẹ từ phía sau. Cô biết đây là giọng của Lý Lâm Phong, có lẽ Lý Lâm Phong đã nghe thấy cô gọi Tống Dịch là “thân yêu”.

Cô nhướn mày, lại liếc mắt đưa tình với Tống Dịch.

Tống Dịch mặt không đổi sắc nói: “Đủ người rồi, chúng ta đi thôi.”
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 82: Trùng hợp



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm bình tĩnh đứng dậy đi theo Tống Dịch ra ngoài. Lý Lâm Phong vẫn đứng tại chỗ, vừa rồi Thang Lâm gọi Tống Dịch một tiếng đó khiến anh ta không kịp trở tay.

Tống Dịch quay đầu lại, gọi một tiếng “Bí thư Lý”, Lý Lâm Phong mới đi theo.

Tống Dịch nói từ bây giờ bắt đầu sẽ tiến hành khảo sát, việc khảo sát này bao gồm đi ăn bên ngoài, nhân lúc ăn cơm xem phong tục tập quán ăn uống, phong tục dân gian, môi trường và phong cảnh dọc đường. Lúc này đã lại là hoàng hôn, bọn họ vừa hay đi ăn tối. Còn Thang Lâm thì ngay cả bữa sáng và bữa trưa cũng chưa ăn.

Tuy nhiên, Thang Lâm thầm nghĩ, trước mắt toàn là đá sa thạch màu vàng, mặt đường ngoài đá sa thạch thì là cát, xung quanh cũng không có kiến trúc nào khác, không biết phải đi bao xa mới có đồ ăn.

“Đi bộ?” Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch, không khỏi hỏi.

Tống Dịch từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy, sau đó mở tờ giấy đó ra.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đứng ở bên trái bên phải của Tống Dịch, hai người đồng thời nghiêng đầu qua xem, chỉ thấy trên giấy vẽ một đường đi bằng nét đen.

“Đi về phía tây khoảng hai cây số là có chỗ ăn.” Tống Dịch chỉ vào một chỗ trên “bản đồ” đơn giản nói. Anh đã hỏi thăm nhân viên khách sạn trong lúc chờ đợi Thang Lâm và Lý Lâm Phong.

Phương ngữ miền Nam khó hiểu, ở Đại sứ quán lúc đó anh bận rộn công việc, không có thời gian học phương ngữ miền Nam, nhưng anh biết vài câu đơn giản, thêm vào ngôn ngữ cơ thể cũng hỏi được chỗ ăn này.

“Vậy thì đi bộ thôi.”

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đồng thời lên tiếng, chỉ có điều Thang Lâm cho rằng hai cây số là xa, phải đi xe, còn Lý Lâm Phong thì cho rằng hai cây số là không xa, đi bộ là được rồi. Thang Lâm và Lý Lâm Phong lại xuất hiện bất đồng, hai người tự nhiên nhìn về phía Tống Dịch.

Tống Dịch chậm rãi gấp tờ “bản đồ” kia cất vào túi quần, rồi chậm rãi nói: “Lần này phải theo ý bí thư Lý, đi bộ có thể tiến hành khảo sát tốt hơn.”

Lý Lâm Phong trong lòng gật đầu.

Thang Lâm bĩu môi một cái.

Ba người liền đi bộ hai cây số để ăn cơm. Trên đường gặp vài người dân địa phương, Tống Dịch giao tiếp với những người đó, Thang Lâm phiên dịch. Đợi ăn cơm xong vẫn là đi bộ về khách sạn. Cả đi cả về hết tổng bốn cây số, khi Thang Lâm trở về khách sạn thì hai chân đau đến mức không muốn chạm đất, đôi giày trắng tinh của cô đầy bụi cát, nhìn không nổi nữa rồi.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô nằm trên giường không muốn để ý.

Giọng của Tống Dịch vang lên nho nhỏ, lúc này Thang Lâm mới đứng dậy đi mở cửa.

Tống Dịch vào phòng, Thang Lâm xoay người lại đi đến bên giường, cả người uể oải nằm sấp xuống giường.

Tống Dịch ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn Thang Lâm một cái, rồi cởi giày cho cô và xoa bóp chân.

Thang Lâm quay đầu nhìn Tống Dịch: “Nếu vừa nãy không đi bộ thì tham tán Tống cũng không cần lén la lén lút lẻn vào phòng em để xoa bóp chân cho em, giả bộ.”

Tống Dịch nói: “Anh là đường đường chính chính đi vào.”

Thang Lâm liếc anh một cái, nhưng cô quả thật đã nói không tránh mặt Lý Lâm Phong nữa.

Tống Dịch lại cười nói: “Chẳng qua là đi vài km đường đã ủ rũ rồi sao?”

“Em vốn dĩ rất ít khi đi bộ như vậy.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch nói: “Phải khảo sát, mà chỉ có ít đường như vậy, đương nhiên đi bộ là tốt nhất.”

“Biết rồi.” Thang Lâm quay đầu lại lười biếng nói, “Tham tán Tống luôn luôn có lý. Nhưng từ Cavo đến Pura cả đoạn đường này, hai ngày nay, em chưa được nghỉ ngơi tử tế.”

“Chèo thuyền, cũng tan thành mây khói.”

Thang Lâm tràn đầy vui vẻ mong chờ cùng Tống Dịch đến cái hồ vắng người đó chèo bè gỗ, kết quả kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cô vẫn còn ấm ức về chuyện này.

“Đợi khảo sát xong về sẽ cùng em chèo thuyền.” Tống Dịch nói.

“Ừm.”

Tống Dịch lại nói: “Vừa nãy em nói chưa nghỉ ngơi tốt sao? Hai ngày này em toàn ngủ mà.”

“Ngủ cũng không ngủ ngon. Vốn đã đau lưng nhức mỏi, cái giường này ngủ dậy càng đau lưng nhức mỏi hơn, bây giờ còn thêm đau chân nữa. Ở cái nơi này căn bản là không nghỉ ngơi được.” Biểu cảm của Thang Lâm trông có vẻ tội nghiệp.

Tống Dịch biết cô cũng chỉ làm nũng với anh thôi. Anh nói: “Em làm rất tốt. Cho dù là phiên dịch trong cuộc hội đàm thâu đêm với đại sứ Kriki hay là lúc phiên dịch trong lúc giao tiếp với người dân địa phương vừa nãy, em đều đã khắc phục được sự khó chịu của bản thân, làm được việc chuyên nghiệp và phát huy ở trình độ cao. Cho nên anh tin rằng em nhất định có thể kiên trì, nhất định có thể khắc phục khó khăn.”

Thang Lâm: “Em không muốn nghe anh nói đạo lý.”

Tống Dịch cười cười, cúi đầu hôn lên mái tóc dài xõa của Thang Lâm. Tống Dịch lại xoa bóp cho Thang Lâm một lát rồi lấy nước nóng đến chườm cho cô.

Sau khi được xử lý thì chân của Thang Lâm đã tốt hơn nhiều.

“Cảm ơn,” Thang Lâm đứng dậy ngồi lên đùi Tống Dịch, hai tay ôm cổ Tống Dịch, thân hình mềm mại không xương áp sát vào người Tống Dịch, chậm rãi thốt ra hai chữ cuối cùng, “anh hai.” Giọng nói nũng nịu lười biếng kèm theo hơi thở ấm áp, Tống Dịch cúi đầu, khẽ nheo mắt nhìn cô, đôi mắt quyến rũ của cô như cười như không, tim anh rung động, hai tay thuận thế ôm lấy eo cô: “Vừa nãy em gọi anh là gì? Gọi lại một lần nữa.”

“Không gọi được nữa rồi.” Khóe miệng Thang Lâm nhếch lên.

“Ngoan, gọi một tiếng nữa.” Tống Dịch nâng mặt Thang Lâm lên, dịu dàng nói.

“Không.” Thang Lâm nói một cách dứt khoát.

Cô luôn thích trêu chọc anh, nhưng thường chỉ trêu một chút là xong, thật là vô trách nhiệm, hơn nữa Tống Dịch luôn cảm thấy cô hay thay đổi. “Vậy thì gọi một tiếng thân yêu.” Anh lại nói.

Thang Lâm: “Trong tình huống này làm sao gọi được?”

“Vậy là phải trong tình huống đó mới gọi?” Tống Dịch ghé môi vào tai Thang Lâm.

Thang Lâm nói: “Không.”

“Trên giường không thoải mái, bây giờ em chỉ muốn ngủ trong lòng anh thôi.”

Vừa nói cô vừa nhắm mắt lại. Tống Dịch thở dài một tiếng, biết làm sao được?

Cô quả thật cũng mệt rồi, vậy thì tùy cô vậy, một loại mong chờ nào đó trong lòng chỉ có thể gác lại.

Thang Lâm tựa vào lòng Tống Dịch, cảm nhận hơi thở của anh và cảm giác được anh ôm, thỏa mãn nhếch môi lên, lập tức quên mất cô đang ở một nơi gian khổ đến mức nào.

Ánh nắng chiều dần dần biến mất, sa mạc phía xa trở nên tối đen, những tảng đá sa thạch ở gần cũng trở thành từng mảng đen, thế giới bị màn đêm bao phủ, ngay cả một chút ánh sao cũng không có, toàn bộ khu vực Pura đều trở nên yên tĩnh.

Tống Dịch cho rằng Thang Lâm đã ngủ, Thang Lâm lại đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, hỏi: “Ngày mai Tô Giang và mọi người nên đến rồi chứ?”

Một câu hỏi đột ngột, mà vẫn là câu hỏi như vậy, Tống Dịch cúi đầu nhìn vào mắt cô, một lúc sau, khẽ phát ra một tiếng “ừ” trong mũi.

“Hy vọng có thể đến sớm một chút.” Thang Lâm lẩm bẩm một câu, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc này cô mới thật sự ngủ say.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm, mối quan hệ giữa cô và Tô Giang thật không hề bình thường, còn hy vọng anh ấy đến sớm một chút.

Ngày hôm sau, Tô Giang và vài nhân viên khác trong Đại sứ quán đã đến khách sạn đúng hẹn.

Đồng thời Tô Giang mang đến một tin tức, đại sứ Yorkou – ông Meyer cũng đã đến Pura, Tô Giang bọn họ và Meyer cùng những người khác đi chung một chuyến bay, sau đó khi thuê xe đến Pura thì cũng đã gặp mặt.

“Người Yorkou cũng đến để khảo sát.” Tô Giang nói.

“Chuyện viện trợ bệnh viện và chuyện bến tàu, thủy điện gần đây, ông Meyer kia đúng là đang nín thở.” Tô Giang nói.

Thang Lâm hiểu rõ, cô hừ một tiếng, nói: “Cho nên, ông ta không muốn bị tụi mình bỏ lại phía sau, cũng đến đây rồi.”

Dù thế nào, đoàn người của Tống Dịch cũng chính thức bắt đầu cuộc khảo sát ở Pura.

Pura giáp sa mạc, lại có sa mạc Gobi, khắp nơi đều là đá sa thạch, thời tiết khô hạn, gió cát lớn, ngoài ra, ngoài việc thường xuyên mất điện, còn mất nước, bởi vì Pura là một nơi Vụ kỳ thiếu nước. Phương tiện giao thông ở đây cũng ít, rất ít nơi mới có xe cho thuê, người dân địa phương ở Pura đi lại hoặc là đi bộ hoặc là đi xe máy, hoặc là cưỡi lạc đà.

Đối với Thang Lâm bọn họ, điều kiện ở Pura vô cùng gian khổ.

“Người dân địa phương ở Pura lo lắng nhất chính là nước.” Tống Dịch nói.

Tô Giang gật đầu: “Ngoại trừ khách sạn ra, rất ít người dùng nước máy, người dân địa phương đa số tự đào giếng.

Mấy ngày nay giếng của nhiều nhà đều đã cạn rồi, có người đã mấy ngày chưa có nước uống.”

“Chúng ta có thể cung cấp sự giúp đỡ trong khả năng có thể cho những người dân này.” Tống Dịch nói, “Ví dụ như, cung cấp nước cho họ.”

“Cung cấp như thế nào?” Lý Lâm Phong hỏi.

Tống Dịch nói: “Mặc dù khách sạn mất nước, nhưng so với những nơi khác thì vẫn có nhiều nước hơn, mỗi ngày đều cung cấp nước cho chúng ta.

Chúng ta có thể tiết kiệm thêm một chút, đem nước tiết kiệm được cung cấp cho những người đang rất cần nước.”

“Cách này khả thi đó!” Tô Giang tán thành.

Nhưng rất nhanh, đại sứ Yorkou – ông Meyer ở một khách sạn khác nhận được tin Tống Dịch muốn cung cấp nước cho người dân Pura, ông ta cũng quyết định cung cấp nước cho người dân Pura.

“Tham tán Trung Quốc muốn mượn chuyện này để thu phục lòng người, chúng ta cũng có thể.” Meyer nói với Cargi, “Chúng ta còn phải cố gắng cung cấp nhiều hơn bọn họ.”
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 83: Chương 83



Edit: Carrot – Beta: Cún

Đại sứ Yorkou, ông Meyer, nói với Ngoại trưởng Yorkou, ông Cargi, rằng họ cũng nên noi gương Tống Dịch, cố gắng tiết kiệm nước, tối đa hóa lượng nước tiết kiệm được từ khách sạn và tặng cho người dân ở Praza, nơi đang cần nước nhất.

Ông Cargi suy nghĩ một lúc, bày tỏ sự ủng hộ cách làm của ông Meyer và bắt đầu bắt tay vào thực hiện.

Thang Lâm và những người đi cùng ở khách sạn, cũng như Meyer và nhóm của ông ta, mỗi phòng mỗi ngày chỉ được cung cấp một chai nước khoáng nhỏ. Nước này được đựng trong một cái bình gốm, đặt trên chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng. Còn nước dùng để vệ sinh cá nhân thì cách một ngày mới được cung cấp một lần. Sau khi điều tra, người dân Praza cho biết thứ nước họ thiếu nhất là nước uống, vì họ không có thói quen tắm rửa hàng ngày. Vì vậy, Tống Dịch đã yêu cầu mọi người cung cấp nước uống cho người dân Praza.

Cả nhóm mang những bình nước duy nhất trong phòng mình ra, tổng cộng được sáu bình, vì cả nhóm có sáu người.

“Một gia đình ở Praza gần như có sáu, bảy người, chừng này nước e là chỉ đủ giúp được một gia đình,” Tô Giang nói.

Tống Dịch đáp: “Vậy chúng ta sẽ chia cho hai gia đình, cố gắng giúp được nhiều người hơn.”

Tô Giang đồng ý: “Vâng.”

Việc đưa nước được giao cho hai nhân viên đại sứ quán đi cùng Tô Giang.

Vì chỉ là đưa nước nên Thang Lâm không cần phải ra mặt phiên dịch.

Sau khi những người đi đưa nước rời đi, Lý Lâm Phong nói với Tống Dịch: “Thực tế là chúng ta lấy hết nước của mình ra cũng chẳng giúp được bao nhiêu người.”

“Đúng vậy,” Tống Dịch nói, “Nhưng bây giờ chỉ có thể làm như vậy trước đã.”

Lý Lâm Phong cũng không có cách nào khác, anh ta và Tô Giang cùng nhau thở dài.

Đại sứ Yorkou, ông Meyer và đoàn tùy tùng của ông có nhiều người hơn, tổng cộng là mười người, vì vậy họ góp được mười bình nước. Mười bình nước này đã được chuyển cho ba gia đình.

Cargi sau khi nghe nói ngày hôm đó Tống Dịch và nhóm của anh chỉ đưa nước cho hai gia đình, anh ta đã báo cáo việc này cho ông Meyer. Ông Meyer rất hài lòng, điều này đúng với yêu cầu của ông, họ phải đưa được nhiều nước hơn Tống Dịch.

“May mà chúng ta có đông người,” Cargi nói với ông Meyer.

Đông người, lượng nước tiết kiệm được sẽ nhiều hơn, và có thể giúp được nhiều người hơn.

Tuy nhiên, dù là nhóm của Tống Dịch hay nhóm của Meyer, mỗi người đều đã hết số nước duy nhất mà khách sạn cung cấp cho họ. Đường phố thì đương nhiên cũng không có nước bán, vì vậy cả ngày hôm đó họ đều không có nước uống. Trong thời tiết khô hạn như thế này, cả ngày không uống nước thật sự rất khó chịu.

Sau một ngày, ông Cargi và vài người Yorkou khác đã khát khô cả họng.

“Ngày mai cũng sẽ mang nước đi cho người dân Praza sao?”

“Chúng ta không thể nào hai ngày không uống nước.”

Vài người Yorkou đang thảo luận trong một căn phòng. Cargi đi ngang qua, bước vào phòng, mọi người đều nhìn anh, đề nghị anh trình bày với đại sứ Meyer rằng họ không thể nào hai ngày không uống nước.

Cargi cũng rất khát, nếu hai ngày không được uống một ngụm nước nào, có lẽ anh sẽ chết khát mất. Nhưng họ lại phải giúp đỡ người dân Praza, cho họ nước uống, chuyện này thật sự khó xử.

“Tôi sẽ đi thảo luận với ông Meyer,” Cargi nói với mọi người.

Nói xong, Cargi đi đến phòng của Meyer để tìm ông và trình bày ý kiến của mọi người.

“Ở cái nơi quỷ quái này, mọi người không uống nước có lẽ không ổn,” Cargi nói.

Ông Meyer cau mày, nói thật, bây giờ ông cũng rất muốn uống nước, với thời tiết ở đây mà không uống nước thì thật sự không được.

Ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Ảnh hưởng của Trung Quốc tại hầu hết các thành phố và khu vực ở Sisby đang ngày càng lớn mạnh. Bây giờ đại sứ quán Trung Quốc còn muốn mua chuộc lòng người ở Praza. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể thua đại sứ quán Trung Quốc được nữa.”

“Nhưng,” Cargi nhíu mày, lý lẽ thì là như vậy, nhưng họ cũng không thể không uống nước được.

“Cứ chờ xem ngày mai Tham tán Tống của Đại sứ quán Trung Quốc sẽ làm gì,” ông Meyer vừa nói vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Cargi nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi nghĩ tình hình của người ở Đại sứ quán Trung Quốc bây giờ cũng không khá hơn chúng ta là bao. Cứ xem bọn họ sẽ làm gì.”

Ánh hoàng hôn trên bầu trời dần nhạt đi, màn đêm buông xuống, Praza hoang tàn chìm vào tĩnh lặng. Hai nhân viên của Đại sứ quán Trung Quốc đi đưa nước ngồi cùng nhau thống kê số lượng người dân Praza đang cần nước gấp tính đến thời điểm hiện tại.

Sau khi trời tối, nhiệt độ có giảm xuống, nhưng lúc này môi của cả hai người đều đã khô nứt, sau khi thống kê xong, cả hai đều không tự chủ được mà đưa lưỡi li3m môi.

“Ngày mai cũng phải đưa nước cho người dân Praza sao?” một nhân viên không nhịn được hỏi.

“Tham tán Tống đã nói là phải cố gắng tiết kiệm nước hết mức có thể,” nhân viên kia đáp.

Nghĩa là vẫn phải đem nước của họ cho người dân Praza.

Người vừa hỏi khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, mà nói: “Tôi sẽ mang bản thống kê này đến chỗ Bí thư Tô.” Vừa nói vừa đứng dậy ra khỏi phòng.

Tô Giang nhận lấy bản thống kê, xem qua một lượt, rồi cầm bản thống kê đi tìm Tống Dịch. Trên đường đi ngang phòng của Lý Lâm Phong, Lý Lâm Phong đang đứng bên cửa sổ trầm tư.

Khi Tô Giang đến trước cửa phòng của Lý Lâm Phong, thì Lý Lâm Phong vừa lúc mở cửa, hai người nhìn thấy nhau, đồng thời lên tiếng chào.

Tô Giang gật đầu: “Vâng.”

“Vừa hay, chúng ta cùng đi,” Lý Lâm Phong nói.

Tô Giang và Lý Lâm Phong cùng nhau đi về phía phòng của Tống Dịch. Đến trước cửa phòng Tống Dịch, Tô Giang giơ tay gõ cửa. Sau khi nghe thấy tiếng “mời vào” từ trong phòng vọng ra, Tô Giang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào cùng với Lý Lâm Phong.

Tống Dịch đứng bên cửa sổ, hai tay đút túi quần, xoay người lại nhìn Tô Giang và Lý Lâm Phong, đồng thời, một tay của anh rút ra khỏi túi quần.

“Tham tán Tống, đây là bảng thống kê số lượng người dân Praza đang cần nước gấp mà bọn họ đã thống kê,” Tô Giang đưa tờ giấy cho Tống Dịch.

Tống Dịch nhận lấy tờ giấy, đồng thời, tay kia cũng rút ra khỏi túi quần, sau đó hai tay cầm tờ giấy cúi xuống xem.

Tô Giang nói bên cạnh: “Hôm nay số người dân Praza cần nước gấp lại tăng lên nhiều so với hôm qua.”

Tống Dịch vừa nhanh chóng xem bảng thống kê vừa gật đầu: “Ừm.”

Tô Giang và Lý Lâm Phong đều nhìn Tống Dịch, chỉ một ngày mà dữ liệu đã tăng lên đáng kể, trong tình huống này, việc giải quyết vấn đề một cách hiệu quả là không hề dễ dàng. Lúc này Lý Lâm Phong nói: “Nước chúng ta uống hàng ngày là do khách sạn cung cấp, chỉ dựa vào việc chúng ta tiết kiệm số nước vốn đã ít ỏi để cứu trợ người khác thì cũng không cứu được bao nhiêu người, có thể nói là muối bỏ biển, hôm nay chỉ giúp được hai gia đình. Hơn nữa, cách làm này cũng không thể kéo dài mãi được.”

Tô Giang vừa nghe vừa khẽ gật đầu, trước đây anh tán thành cách làm của Tống Dịch, nhưng theo tình hình hiện tại, anh cũng đồng ý với ý kiến của Lý Lâm Phong.

Tống Dịch đã xem xong bảng thống kê, anh ngẩng lên nhìn Lý Lâm Phong, nói: “Bí thư Lý có biện pháp giải quyết nào không?”

Tô Giang quay sang nhìn Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong nói: “Tôi nghĩ, vẫn phải hợp tác với chính phủ Praza, chúng ta cố gắng hết sức là được.”

“Tham tán Tống đã nói chuyện với chính phủ Praza rồi,” giọng của Thang Lâm đột nhiên vang lên.

Tô Giang và Lý Lâm Phong đều quay đầu lại, cửa phòng của Tống Dịch không biết từ lúc nào đã bị đẩy ra, Thang Lâm xuất hiện ở cửa, sau đó từ từ đi về phía họ. Tống Dịch cũng ngẩng lên nhìn Thang Lâm. Thang Lâm dưới sự chú ý của mọi người bước vào phòng.

Sau khi đến trước mặt mọi người, Thang Lâm dừng bước.

Tô Giang vội hỏi Thang Lâm: “Tham tán Tống đã nói chuyện với chính phủ Praza rồi sao?”

Lý Lâm Phong cũng rất ngạc nhiên về điều Thang Lâm nói, Tống Dịch đã nói chuyện với chính phủ Praza từ khi nào?

Thang Lâm liếc nhìn Tô Giang, lại nhìn Lý Lâm Phong, nói: “Đúng vậy, ngay sau khi Tham tán Tống cho người đi đưa nước cho người dân Praza thì đã nói chuyện với chính phủ Praza rồi.”

“Chúng tôi nói chuyện qua điện thoại.”

Người của chính phủ Praza cũng nói bằng phương ngữ địa phương, vì vậy khi Tống Dịch gọi điện thoại cho người của chính phủ Praza, Thang Lâm đã có mặt và phiên dịch cho Tống Dịch.

Nghe Thang Lâm nói vậy, Lý Lâm Phong lại nóng lòng hỏi: “Kết quả cuộc nói chuyện thế nào?”

Thang Lâm nói: “Chính phủ Praza hoàn toàn không có cách nào, vì nơi này thiếu nước là vấn đề đã tồn tại từ lâu, là vấn đề tự nhiên, mỗi năm đều có một số người chết khát vì thiếu nước, nhưng bọn họ không giải quyết được, ngược lại còn đưa ra ý kiến hy vọng chúng ta có thể giúp đỡ người dân Praza.”

Hóa ra Tống Dịch đã nói chuyện với chính phủ Praza từ trước, và chính phủ Praza hoàn toàn không có đối sách nào về việc này.

Lý Lâm Phong không còn gì để nói, điều anh nghĩ đến Tống Dịch đương nhiên cũng nghĩ đến được.

Tô Giang biết rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng có chút cảm khái, chính phủ Praza không có đối sách, ngược lại lại đặt hy vọng vào sự giúp đỡ của Đại sứ quán Trung Quốc.

Thật sự là khó xử rồi đây.

“Vậy ngày mai chúng ta phải làm sao?” Lý Lâm Phong hỏi Tống Dịch.

Tô Giang cũng hỏi: “Có phải đưa nước cho người dân Praza nữa không?”

Tống Dịch đáp: “Có. Nhưng, để lại một bình nước cho chúng ta uống.”

Tô Giang và Lý Lâm Phong không còn ý kiến gì nữa, họ chào Tống Dịch rồi về phòng.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, chu môi nói: “Một bình nước thì làm sao đủ cho sáu người uống cả ngày?”

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cô thoa son môi, đôi môi vẫn đẹp quyến rũ, nhưng đôi môi vốn dĩ căng mọng thường ngày đã mất đi một chút sắc màu. Anh nói: “Tuy chỉ có một bình nước, mỗi người chỉ có thể uống được khoảng hai ngụm, nhưng chúng ta có hai ngụm nước này trong một ngày cũng có thể miễn cưỡng duy trì được. Trong giai đoạn đặc biệt, chỉ có thể như vậy thôi.”

“Cảnh giới của Tham tán Tống không phải người bình thường có thể đạt được,” Thang Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thang Lâm không lên tiếng.

Tống Dịch lại hỏi một lần nữa.

“Đương nhiên,” Thang Lâm nói xong liền quay người rời đi.

Bóng dáng cô biến mất ngay trước cửa, Tống Dịch cười một tiếng, thu hồi ánh mắt.

Ngày hôm sau, vẫn là hai nhân viên đó đi đưa nước cho người dân Praza, và làm theo lời Tống Dịch nói, giữ lại một bình nước cho mọi người. Phía Yorkou cũng bắt chước cách làm của Tống Dịch, nhưng vì họ đông người, lại khó chịu đựng được tình trạng khô hạn thiếu nước, vì vậy lượng nước họ chia cho người dân Praza cũng nhiều như lượng nước mà Tống Dịch và nhóm của anh đã chia.

Tuy nhiên, những người dân Praza được giúp đỡ đều vô cùng biết ơn cả Trung Quốc và Yorkou.

Thang Lâm ngồi bên cạnh chiếc bàn duy nhất đặt dưới bóng cây trong sảnh khách sạn, tay chống cằm ủ rũ nhìn về phía xa. Mọi người đều làm theo ý của Tống Dịch để giúp đỡ người dân Praza, còn sáu người bọn họ thì chia nhau một bình nước. Sáng sớm khi hai nhân viên kia đi đưa nước cho người dân Praza, cô ấy đã uống hết phần nước của mình một hơi, sau đó cùng Tống Dịch ra ngoài khảo sát, lúc này gần hoàng hôn, miệng cô khô khốc, nhưng không còn nước để uống nữa.

Thang Lâm uể oải thu tay đang chống cằm lại, rồi đổi sang tay khác chống cằm.

“Chiếm vị trí tốt nhất của khách sạn rồi, sao còn bộ dạng ủ rũ thế kia?”

Giọng của Tống Dịch vang lên. Thang Lâm ngẩng đầu, vừa liếc mắt đã thấy Tống Dịch hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi tới. Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, cúi xuống nhìn Thang Lâm. Thang Lâm lại rút tay đang chống cằm về, nghiêng đầu áp mặt xuống bàn, lẩm bẩm: “Tham tán Tống có chuyện gì không ạ? Hay là bây giờ lại phải đi ra ngoài khảo sát?”

Tống Dịch cười nói: “Bây giờ không ra ngoài, anh phải sắp xếp lại những thứ đã khảo sát hôm nay.”

“Vậy anh đến đây làm gì?” Thang Lâm hơi nhướng mí mắt.

Hai tay của Tống Dịch vẫn chắp sau lưng: “Đến nhìn em một chút rồi về.”

Khóe miệng Tống Dịch cong lên: “Tiện thể đưa cái này cho em.”

Lời Tống Dịch vừa dứt, Thang Lâm đã thấy tay đang chắp sau lưng của Tống Dịch đưa ra, trong tay cầm một chiếc bát sành nhỏ màu nâu, và trong bát có nửa bát nước.

Mắt Thang Lâm sáng lên, khuôn mặt đang áp vào bàn lập tức ngẩng lên, nhìn vào bát nước ngạc nhiên nói: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”

“Anh đoán em đã uống hết nước từ sớm rồi, cái này là anh biến ra đấy,” Tống Dịch cười nói.

Khóe miệng Thang Lâm cong lên, biết là Tống Dịch đã để dành cho cô.

“Còn không mau cầm lấy?” Tống Dịch thúc giục.

“Thang Lâm!” Giọng của Tô Giang đột nhiên vang lên.

Thang Lâm ngẩng đầu lên thì thấy Tô Giang tay cầm một cái bát, hớn hở nhanh chân đi tới.

Đến trước mặt Thang Lâm, Tô Giang đưa bát cho Thang Lâm, cười nói: “Thang Lâm, cái này cho cô.”

Thang Lâm hơi há miệng, không ngờ Tô Giang cũng mang nước đến.

Sau khi nói xong, Tô Giang mới quay sang chào Tống Dịch: “Tham tán Tống cũng ở đây sao?”

Tống Dịch vẫn đang cầm bát trên tay, chưa kịp thu về. Anh quay sang nhìn Tô Giang, ánh mắt tỏ vẻ không vui. Anh “ừm” một tiếng, trực tiếp nhét bát vào tay Thang Lâm, nói: “Nhanh uống đi. Đây là mệnh lệnh.”

Tô Giang ngẩn người.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 84: Chương 84



Edit: Carrot – Beta: Cún

Tô Giang ngẩn người, một là vì ánh mắt Tống Dịch nhìn anh như thể anh đã làm sai chuyện gì đó; hai là vì Tống Dịch đến đây cũng là để đưa nước cho Thang Lâm, tuy rằng Tống Dịch ngày thường rất dễ gần, nhưng điều này vẫn khiến anh không ngờ đến. Đồng thời, Thang Lâm đang ngồi trước mặt anh cũng ngẩn ra, cô lại nghe thấy Tống Dịch dùng hai chữ “mệnh lệnh” để nói chuyện với cô, khóe miệng cô hơi nhếch lên, anh đang ra oai sao? Bình thường đâu thấy anh như vậy.

Một lát sau Thang Lâm hoàn hồn lại, cô cúi đầu nhìn nước trong tay, hơi ngửa đầu uống.

Tô Giang trầm ngâm nhìn Thang Lâm uống nước, đợi đến khi Thang Lâm uống hết nước, anh nói: “Ở đây còn.”

Thang Lâm đặt bát xuống bàn.

Cô đã khát cả ngày, trong tình trạng khát khô cổ họng như vậy, cô có thể uống hết một chai nước khoáng trong một hơi, nhưng lúc này cô đang ở Praza, nơi thiếu nước nghiêm trọng, trong tình huống đặc biệt, phải tiết kiệm nước hết mức có thể, hơn nữa Tống Dịch đã kịp thời mang nước đến giải khát cho cô, vì vậy cô ngẩng đầu nói với Tô Giang: “Không cần đâu, anh giữ lại, hoặc là cho những người cần hơn.”

Ý nói cô bây giờ không cần nữa.

Tô Giang nghĩ một lát, nói: “Được thôi, nhưng mình cứ để ở đây, nhỡ đâu cậu lại cần thì sao?”

Thang Lâm nói: “Không cần đâu.” Cô liếc nhìn môi của Tô Giang, lại nói: “Cậu uống đi, xem môi cậu nứt hết cả rồi kìa.”

Tô Giang quả thật rất khát, Tống Dịch đã cho Thang Lâm nước của mình, Thang Lâm không cần của anh, vì vậy anh không nói nhiều nữa, ngửa cổ một hơi uống cạn nửa bát nước nhỏ.

Thang Lâm uống nước xong, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tâm trạng cũng tốt hơn, Tô Giang cũng coi như giải được một chút cơn khát, anh đặt bát xuống bàn, để cùng với chiếc bát mà Thang Lâm vừa uống xong, sau đó ngồi xuống đối diện với cô, nói chuyện với cô. Tô Giang hỏi Thang Lâm về chuyến khảo sát cùng Tống Dịch, anh nghe nói họ đã đi không ít nơi.

Có một nhân viên đến gọi Tô Giang, Tô Giang rời đi.

Thang Lâm ngẩng đầu, nhìn xung quanh, không biết từ lúc nào trời đã tối.

Cô cầm chiếc bát không đã uống cạn nước, đứng dậy.

Cô đi đến trước cửa phòng của Tống Dịch gõ cửa. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra.

Cô giơ chiếc bát trong tay lên, cười híp mắt nói với người trong phòng: “Trả lại cho anh.”

Tống Dịch nhận lấy bát từ tay Thang Lâm, tiện tay đặt bát lên chiếc tủ gỗ bên cạnh, sau đó liếc nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Đến giờ mới về à?”

“Nói chuyện với Tô Giang một lát,” Thang Lâm nói.

Tống Dịch lại liếc nhìn Thang Lâm một lần nữa, rồi quay người đi vào trong.

“Nước cậu ấy đưa cho em uống chưa?”

Thang Lâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tống Dịch, nói: “Chưa.”

“Tại sao không uống?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm nhìn bóng lưng của Tống Dịch lại nói: “Uống cái anh đặc biệt để dành cho em rồi, không cần nữa.”

Khóe miệng Tống Dịch nở một nụ cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước, đến chỗ chiếc ghế bên cạnh bàn mà ngồi xuống, đây là bộ bàn ghế mà anh đặc biệt yêu cầu khách sạn chuẩn bị cho mình.

Sau khi ngồi xuống, anh ngẩng đầu nhìn Thang Lâm đang đi tới, nói: “Tuy rằng anh để dành cho em, nhưng nếu vẫn chưa đủ, Tô Giang lại đưa cho em, thì cũng không có gì mà không nhận cả.”

“Đương nhiên, quan hệ giữa em và Tô Giang trước giờ không cần khách khí, nhưng em cũng phải hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm nước của Tham tán Tống chứ?” Thang Lâm cười.

Tống Dịch như khựng lại một chút, sau đó từ từ gật đầu.

“Nhưng mà, anh lại nói với em bằng giọng ra lệnh, oai phong đấy chứ,” Thang Lâm lại nhớ đến câu anh nói khi bắt cô uống nước trước đó.

Thang Lâm đã đi đến trước mặt Tống Dịch, cô cúi đầu nhìn anh, gọi một tiếng: “Này!”

Tống Dịch ngẩng đầu lên, hai cánh môi bỗng nhiên áp xuống, dán chặt vào môi anh, mềm mại và dịu dàng, tim anh theo đó mà rung động.

“Không phải là muốn ra oai trước mặt em và Tô Giang sao? Thấy môi anh khô khốc như thế, em không thèm chấp nhặt với anh,” Thang Lâm nói nhỏ, hai cánh môi của cô từ từ động đậy, nhẹ nhàng cọ xát vào môi Tống Dịch.

Tống Dịch hơi nheo mắt lại, nhưng khi anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ kia, nhất thời không nói được gì.

Thang Lâm lại nói: “Môi anh, phải dưỡng ẩm cho tốt mới được.”

Môi cô khép hờ, mỗi một lần đều lay động trái tim của Tống Dịch.

“Anh – có – muốn – không?” Thang Lâm hỏi từng chữ một, sau đó hé ra đầu lưỡi một chút.

Tống Dịch đột nhiên đưa tay giữ gáy Thang Lâm, mở miệng, bắt lấy. Gần như trong tích tắc, môi và lưỡi của Thang Lâm hoàn toàn bị anh nắm giữ. Cô hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của anh.

Thang Lâm cảm thấy nụ hôn của Tống Dịch khác với những lần trước một chút, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là khác chỗ nào, trong lòng chỉ cảm thấy thật kỳ lạ, nhưng nụ hôn này lại khiến người ta ngày càng xao xuyến.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ dần buông xuống, từng đợt gió lạnh khô thổi tới. Mãi một lúc sau môi hai người mới tách ra.

Thang Lâm nhìn chằm chằm vào môi của Tống Dịch, cười khẽ: “Cuối cùng cũng có chút căng mọng rồi.”

Tống Dịch nhẹ nhàng véo cằm Thang Lâm một cái, nói: “Được rồi, anh còn phải xử lý công việc.”

Nói xong Tống Dịch liền thu dọn tài liệu trên bàn, sau đó gọi điện thoại. Anh lại trở nên nghiêm túc. Thang Lâm nghe vài câu, Tống Dịch đang gọi điện thoại cho một chuyên gia địa lý. Người đàn ông khi tập trung làm việc và lúc nãy khác nhau hoàn toàn, nhưng cả hai dáng vẻ của anh đều khiến người ta yêu thích, trong đó có một dáng vẻ mà người ngoài không thể biết được. Thang Lâm khẽ cong môi, hai tay chắp sau lưng, từ từ đi ra phía cửa sổ, không làm phiền Tống Dịch đang gọi điện thoại bàn chuyện chính sự.

Tuy nhiên, cô nghe ra được rằng, đối với tình hình ở Praza, Sisby, anh đang nghĩ ra nhiều biện pháp hơn để đối phó.

Sau đó, mỗi ngày Tống Dịch đều sẽ để dành phần nước của mình đưa cho Thang Lâm.

Mỗi khi ra ngoài tuần tra hoặc khảo sát, Thang Lâm đều sẽ đựng nước mà Tống Dịch cho vào bình mang theo, để khi nào khát quá thì có nước uống.

Đại diện cho Đại sứ quán Trung Quốc là Tống Dịch và đại diện cho Đại sứ quán Yorkou là ông Meyer, mỗi ngày đều tiếp tục tặng số nước tiết kiệm được cho người dân Praza.

Tuy nói là muối bỏ biển, nhưng ngay cả chính phủ Praza và thậm chí là chính phủ Sisby cũng đều bất lực, vì vậy cũng không có cách nào khác, Tống Dịch và nhóm của anh đối với người dân Praza, chỉ có thể giúp được một chút nào hay một chút ấy.

Lần này Thang Lâm ra ngoài đeo một chiếc khăn che mặt màu đỏ, khuôn mặt tinh xảo ẩn hiện dưới lớp khăn, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời ở bên ngoài. Praza giáp ranh sa mạc, thời tiết khô hanh, gió cát lớn, nhưng Tống Dịch và nhóm của anh, cũng như người dân địa phương ở Praza dường như có khả năng chống chọi với môi trường như vậy một cách tự nhiên, rất ít người đội khăn trùm đầu hoặc khăn che mặt.

Mấy lần trước Thang Lâm ra ngoài về đều cảm thấy không quen với điều kiện như vậy, sau đó tìm cách lấy được một chiếc khăn che mặt màu đỏ ở chỗ một người Praza, màu sắc vừa hay lại là màu cô thích.

Tô Giang liếc nhìn Thang Lâm một cái, khóe miệng nhếch lên.

Thang Lâm nhìn về phía Tô Giang, giọng kéo dài: “Sao thế?”

Lúc này ánh mắt của Tống Dịch cũng rơi lên người Thang Lâm. Thang Lâm với cách ăn mặc này mang một vẻ phong tình đặc biệt, cô luôn tỏa ra đủ loại ánh sáng, luôn vô cùng quyến rũ.

Nghe Tô Giang mở miệng, anh không đổi sắc mặt.

Nhưng lại nghe Tô Giang dừng một chút, rồi nói ra một chữ “cảnh trí”.

Thang Lâm bật cười, Tống Dịch nhàn nhạt lên tiếng: “Đi thôi.”

Lý Lâm Phong đi theo sau Tống Dịch, đáp: “Vâng.”

Thang Lâm và Tô Giang cũng lập tức đi theo.

Mà Tống Dịch đoán được Tô Giang là muốn nói cách ăn mặc của Thang Lâm có một vẻ phong tình đặc biệt, chỉ là Tô Giang khựng lại một chút, đã đổi hai chữ “phong tình” thành “cảnh trí”, cũng coi như anh ta biết cách nói chuyện.

Tuy nhiên, chuyến khảo sát ngày mới đã bắt đầu, không ai tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Trong chuyến khảo sát lần này, Thang Lâm phát hiện tình hình ở Praza ngày càng tồi tệ. Có người đi ăn trộm nước ở giếng của người khác, nhưng trong giếng nước của nhà đó cũng không có nước, người đó không trộm được nước mà còn bị bắt lại đánh cho một trận. Ngoài ra, thậm chí có người vì không có nước uống mà chết khát.

Thang Lâm và nhóm của cô khi nhìn thấy những cảnh tượng này đều trông rất nghiêm trọng.

Tuy nhiên, mỗi ngày nhóm của Thang Lâm cũng không uống được bao nhiêu nước, vì vậy sau một ngày khảo sát, họ cũng khát khô cả họng. Hôm nay Thang Lâm lại sớm uống hết nước mà Tống Dịch để dành cho cô, lúc này đột nhiên có một cảm giác, cô sẽ giống như người dân Praza mà chết khát mất.

Và thực ra ngoài Thang Lâm có cảm giác này ra, Tô Giang và Lý Lâm Phong cũng không ngoại lệ.

“Đi thôi, về khách sạn,” Tống Dịch nói.

Mọi người đi về phía khách sạn. Đi được một lát, điện thoại của Tống Dịch đột nhiên reo lên, anh dừng bước nghe điện thoại.

Thang Lâm, Tô Giang và Lý Lâm Phong dừng bước chờ Tống Dịch.

Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch một cái, rồi lại liếc nhìn xung quanh. Thứ cô thấy vẫn chỉ là đá sa thạch màu vàng, không có gì khác so với những gì cô vẫn thường thấy. Ánh mắt cô nhanh chóng quét qua những phiến đá sa thạch trải dài vô tận, đột nhiên ánh mắt cô dừng lại. Trên phiến đá sa thạch cách đó mấy trăm mét có một cái cây, có hai người đang đứng dưới gốc cây đó.

Cô lập tức nói với Tô Giang một câu: “Mình đi qua đó xem sao!” Nói xong liền bước về phía trước.

Tô Giang lập tức nói với Lý Lâm Phong: “Tôi đi theo xem sao!” rồi đuổi theo Thang Lâm.

Lý Lâm Phong nhìn bóng lưng của Thang Lâm và Tô Giang một cái, rồi thu ánh mắt về.

“Đi qua đó làm gì?” Tô Giang vài bước đuổi kịp Thang Lâm.

“Hai người đó là người của Đại sứ quán Yorkou,” Thang Lâm hất cằm về phía trước.

Tô Giang nhìn về hướng Thang Lâm nói, anh thấy bóng dáng của hai người. Cách xa mấy trăm mét, không nhìn rõ là ai.

Thế là Tô Giang hỏi: “Xa như vậy, sao cậu biết là người của Đại sứ quán Yorkou?”

Thang Lâm nói: “Cậu có phát hiện đồ trên tay bọn họ không?”

“Có một cái túi,” Thang Lâm nói, “màu sắc giống với cái túi mà Trương Kinh và Tần Nhạc mang theo. Mà màu sắc này ở Praza rất đặc biệt, gần như không ai có.”

Trương Kinh và Tần Nhạc chính là hai nhân viên của Đại sứ quán Trung Quốc mỗi ngày đi đưa nước cho người dân Praza.

Hai người họ mỗi ngày đều đựng nước trong những chiếc túi như vậy khi đi đưa nước.

“Bọn họ lấy nước của Trương Kinh và Tần Nhạc!” Tô Giang kích động nói.

“Không phải, không ai dám lấy nước mà đại sứ quán của chúng ta đưa. Chỉ là người của Yorkou cũng dùng túi như vậy để đưa nước cho người dân Praza mà thôi,” Thang Lâm nói.

“Vậy nên hai người đó là người của Yorkou,” Tô Giang bừng tỉnh, sau đó lại nói: “Cho dù là người của Đại sứ quán Yorkou, vậy cậu qua đó làm gì?”

“Đi xem thôi,” Thang Lâm nói.

Tô Giang gật đầu, Yorkou luôn bắt chước cách làm của bọn họ, bọn họ đi qua xem hai người trong Đại sứ quán Yorkou định làm gì thì cũng là chuyện rất bình thường.

Thang Lâm và Tô Giang đi thêm một lát nữa, nhìn rõ hai người kia, quả nhiên nhìn dung mạo thì là người Yorkou. Hai người đang đứng dưới gốc cây nói chuyện, sau đó một người trong số đó bắt đầu trèo cây. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn lên cây, chỉ thấy trên cây có mấy quả to bằng bát sứ. Thang Lâm lập tức nói với Tô Giang: “Quả lạp trát! Chúng ta mau qua đó thôi!”

“Quả lạp trát gì cơ?” Tô Giang vội hỏi.

“Quả lạp trát có rất nhiều nước!” Thang Lâm nói.

Tuy Tô Giang không biết quả lạp trát là gì, nhưng nghe Thang Lâm nói vậy, anh liền hiểu có thể uống nước trong quả lạp trát để giải khát.

“Chỉ có vài quả thôi! Chúng ta phải nhanh lên!” Thang Lâm lại nói.

Tô Giang lập tức lao về phía cái cây đó.

Đến gốc cây, anh nhảy lên ôm lấy thân cây, nhanh chóng trèo lên.

“Này! Bọn tôi là người phát hiện ra trước!” Người Yorkou ở dưới gốc cây lập tức la lên.

Tô Giang không để ý, tiếp tục trèo lên. Thang Lâm vẫn đang chạy, cô vừa chạy vừa hô với Tô Giang: “Cố lên! Trèo nhanh lên!”

Tô Giang trèo rất nhanh, mấy cái đã vượt qua người Yorkou trèo trước. Người Yorkou trên cây và dưới cây đều cuống lên, nhao nhao kêu “Dừng lại! Không được tranh với bọn tôi”. Người Yorkou ở trên cây đưa tay túm lấy áo của Tô Giang, ra sức kéo không cho Tô Giang trèo lên. Thân thể của Tô Giang bị kéo đến chao đảo.

Thang Lâm đã chạy đến gốc cây, cô vội vàng hét lớn: “Tô Giang cẩn thận!”

Tô Giang quay đầu lại nhìn người Yorkou phía sau, rồi đá một cước vào người Yorkou đó.

Người Yorkou bị đá liền buông tay khỏi Tô Giang, nhưng rất nhanh lại túm lấy giày của Tô Giang, ra sức kéo.

Tống Dịch nghe xong điện thoại, không thấy Thang Lâm và Tô Giang đâu, sau khi nghe Lý Lâm Phong nói về hướng đi của Thang Lâm và Tô Giang, anh liền đi theo. Lúc này Tống Dịch và Lý Lâm Phong đang đi trên đường, từ xa đã nghe thấy tiếng Thang Lâm hô “cố lên” và “Tô Giang cẩn thận” rồi. Mà khi Tô Giang tung ra cú đá đó, Tống Dịch và Lý Lâm Phong vừa lúc nhìn thấy.

Lý Lâm Phong nhíu mày, không khỏi lên tiếng: “Haizz, sao bí thư Tô lại có thể đá người của Đại sứ quán Yorku như vậy?”

Mà Lý Lâm Phong vừa dứt lời thì lại nghe thấy Thang Lâm hô: “Tô Giang, đá mạnh vào!”

Lông mày của Lý Lâm Phong nhíu lại càng chặt: “Thang Lâm còn dám đổ thêm dầu vào lửa!” Vừa nói câu này, anh vừa nghĩ thầm: “Bí thư Tô, anh ngàn vạn lần đừng có đá nữa!”

Mà Thang Lâm vừa dứt lời thì Tô Giang lại quay đầu lại, mạnh tay đá vào người Yorkou kia một cái.

Lần này người Yorkou đó không chỉ buông tay, mà còn “a a a” kêu la lên rồi ngã từ trên cây xuống.

Tống Dịch xoa xoa thái dương.

Người Yorkou vẫn luôn ở dưới gốc cây nhanh chóng đi về phía đồng bọn, đỡ đồng bọn dậy. Người Yorkou bị ngã kêu đau lớn tiếng. Cả hai đều giận dữ liếc nhìn Tô Giang, sau đó nhìn về phía Thang Lâm. Gió vừa hay thổi tốc một góc khăn che mặt của Thang Lâm lên. Người đang đỡ bạn giận dữ, gấp gáp, dùng tiếng Yorkou chửi: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì cô chính là phiên dịch của Đại sứ quán Trung Quốc, cô Thang! Cô Thang, tôi thấy bây giờ tôi phải đi tìm Tham tán của các cô để phân xử! Tôi muốn xem Tham tán của các cô sẽ nói như thế nào!”

Thang Lâm hất cằm về phía hai người Yorkou, dùng tiếng Anh nói: “Anh nói gì? Tôi không hiểu.”

Mà Thang Lâm đã sớm học được tiếng Yorkou.

Tống Dịch và Lý Lâm Phong ở không xa đương nhiên cũng nghe hiểu tiếng Yorkou.

Tống Dịch nhỏ giọng nói với Lý Lâm Phong: “Mau đi thôi!”

Nói xong Tống Dịch quay người rời đi, bước chân vội vàng.

Lý Lâm Phong nhanh chóng đuổi theo, đây…đây chẳng phải là bọn họ đang bỏ chạy sao? “Người Yorkou sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến,” Lý Lâm Phong nhíu mày, không nhịn được lẩm bẩm.

Lý Lâm Phong thầm nghĩ: “Chạy trốn trước đã.”
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 85: Tranh giành



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lý Lâm Phong lại nghĩ, bọn họ nghe thấy Thang Lâm lớn tiếng kêu Tô Giang đá người Yorkou ở trên cây, cũng thấy Tô Giang đá mạnh một cái, đá người Yorkou xuống cây ngã một cú đau điếng, không biết ngã vào đâu rồi, mà bây giờ người Yorkou đó muốn tìm Tham tán Tống để phân xử, trong tình hình bất lợi cho phía người Trung Quốc hiện tại, Tham tán Tống quả thật không nên ở lại đây, nên chỉ có thể “ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách” thôi. Lý Lâm Phong nghĩ như vậy, cũng đành phải cùng Tống Dịch “chạy trốn”. Ngẩng đầu lên thì thấy Tống Dịch đã đi rất xa rồi, anh giật giật khóe miệng, chuồn nhanh thật, rồi vội vàng tăng nhanh bước chân đuổi theo Tống Dịch.

Tiếng tranh cãi giữa Thang Lâm và hai người Yorkou vọng vào tai, nhưng dần dần nhỏ đi.

Dưới gốc cây Lazar, hai người Yorkou đó nhìn Thang Lâm giận dữ nói rằng bọn họ là người phát hiện ra quả Lazar trước, Thang Lâm và nhóm của cô là đang cướp trắng trợn giữa ban ngày.

“Cô có bằng chứng gì chứng minh là bọn cô phát hiện ra trước?” Thang Lâm nhìn hai người không vội vàng nói.

“Bọn tôi đã ở đây trước khi các cô đến!”

Thang Lâm: “Điều đó cũng không chứng minh được là các người phát hiện ra quả Lazar trước, bọn tôi còn đến đây trước cả các anh đấy.”

“Cô đang ngụy biện!”

Trong lúc bọn họ đang tranh cãi, Tô Giang đã hái được một quả Lazar rồi.

Quả Lazar to bằng quả đào, Tô Giang trực tiếp bỏ quả Lazar vào túi quần áo.

“Anh mau trèo lên đi! Không thì sẽ bị bọn họ hái hết!” Người Yorkou bị thương nói với đồng bọn đang đỡ mình.

Người Yorkou bị thương cao hơn người Yorkou còn lại một chút. Thế là người Yorkou hơi thấp buông người đồng bọn bị thương ra, vội vàng trèo lên cây.

Người Yorkou hơi cao bị thương loạng choạng cơ thể, ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên cây, miệng lại kêu đau vài tiếng, liếc nhìn Thang Lâm một cái, rồi hô với đồng bọn “cố lên, nhanh lên”.

Thang Lâm cũng ngẩng đầu nhìn lên cây, Tô Giang lại hái được một quả Lazar, mà người Yorkou hơi thấp cũng rất nhanh đã leo lên cây, bắt đầu tranh giành quả Lazar với Tô Giang.

Thang Lâm nhắc nhở Tô Giang: “Hái quả sau lưng cậu trước đi!”

Quả Lazar sau lưng Tô Giang ở gần người Yorkou hơn.

Người Yorkou vừa nghe, vội vàng đưa tay ra hái, nhưng Tô Giang nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra, lập tức hái được quả, người Yorkou đó hụt tay, vừa bực mình, vừa tức giận. Trên cây có tổng cộng bảy quả Yorkou, Tô Giang đã hái được ba quả, người Yorkou kia chưa hái được quả nào. Hai người lại bắt đầu tranh giành bốn quả còn lại. Thang Lâm và người Yorkou ở dưới gốc cây thì liên tục tìm vị trí quả cho đồng bọn trên cây, đồng thời nhắc nhở trèo lên cành cây nào có thể hái được quả Lazar nhanh nhất. Do đó, hai người trên cây tranh giành rất kịch liệt. Hai người dưới cây cũng la hét rất kịch liệt.

Cân nhắc về thân phận, để tránh xảy ra xung đột thể xác lần nữa, Thang Lâm dùng tiếng Trung nhắc nhở Tô Giang, khi tranh giành có thể lắc cành cây để ngăn đối phương hái được quả Lazar. Đồng thời, Thang Lâm chơi một tiểu xảo, dùng tiếng Trung nói cho Tô Giang vị trí thực sự của quả Lazar, dùng tiếng Anh cố ý gây hiểu lầm cho người Yorkou trên cây, đợi đến khi người Yorkou dưới gốc cây nói “đừng nghe cô ta! Hái quả phía trước đi” thì Tô Giang đã lại thu hoạch được một quả rồi.

Cuối cùng, Tô Giang hái được 5 quả Lazar, người Yorkou chỉ hái được 2 quả Lazar.

Tô Giang nhanh chóng xuống cây, ngoài trong túi quần có bốn quả Lazar, trên tay còn một quả.

Anh nhìn Thang Lâm cười hì hì nói: “5 quả!”

“Thân thủ thật không tệ!” Khóe miệng Thang Lâm cong lên, vẻ mặt hớn hở.

“Đi thôi!” Thang Lâm lại nói.

Tô Giang gật đầu, đưa quả Lazar trong tay cho Thang Lâm, cùng Thang Lâm đi về phía khách sạn.

Hai người Yorkou thì rất tức giận.

“Chỉ có 2 quả, đều bị cướp mất rồi!”

“Rõ ràng là bọn mình phát hiện ra trước!”

“Bọn mình nhất định phải đi tìm Tham tán Tống phân xử!”

Khách sạn. Tống Dịch một tay đút túi quần, đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lý Lâm Phong đứng bên cạnh anh. Vừa về đến khách sạn Lý Lâm Phong đã đến phòng của anh.

Lý Lâm Phong lo lắng chuyện Thang Lâm và Tô Giang làm với người của Đại sứ quán Yorkou sẽ gây ra rắc rối.

“Không biết người Yorkou đó có bị thương ở đâu không?” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch: “Nhìn dáng vẻ của người Yorkou đó, với lại không lập tức đưa đi bệnh viện, không đến mức bị thương gân cốt.”

Lý Lâm Phong: “Nếu bọn họ nhất định nói là bị thương nặng thì sao?”

Ở nơi quái quỷ này thì làm gì có bệnh viện nào ra hồn? Đến những phòng khám nhỏ xíu cũng không có mấy cái, đừng nói đến giấy chứng nhận y tế của bệnh viện. Vì vậy, người Yorkou đó chắc chắn sẽ không có giấy chứng nhận y tế nào.

Nhưng Lý Lâm Phong không chỉ lo lắng về điều này, anh nói: “Dù sao bí thư Tô đá người của bọn họ, Thang Lâm xúi giục bí thư Tô là sự thật, nếu Đại sứ quán Yorkou cứ khăng khăng vào sự thật này thì sẽ rất khó xử.”

Tống Dịch nói: “Ảnh hưởng của chúng ta ở Sisby ngày càng lớn, ông Meyer đã sớm bất mãn rồi, bọn họ thật sự có khả năng mượn chuyện này để gây rắc rối.”

Lý Lâm Phong: “Vậy…”

“Để tôi xử lý,” Tống Dịch nói.

Lý Lâm Phong há miệng, không nói gì nữa.

Một lát sau mới lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, không biết Thang Lâm và bí thư Tô trèo cây làm gì, sao lại gây xung đột với người của Đại sứ quán Yorkou.”

Tống Dịch: “Chúng ta chờ xem, nhanh thôi sẽ biết đầu đuôi câu chuyện.”

Lý Lâm Phong và Tống Dịch hai người liền đứng bên cửa sổ đó, chờ Thang Lâm và Tô Giang trở về.

Một tiếng sau, một vệt nắng chiều còn sót lại treo trên bầu trời, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ cửa. Lý Lâm Phong lập tức nói: “Tôi đi mở cửa.” Nói xong, anh liền đi về phía cửa phòng.

Đến cạnh cửa, mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Thang Lâm và Tô Giang, hai người mặt mày hớn hở.

“Tham tán Tống đợi hai người rất lâu rồi,” Không đợi Thang Lâm và Tô Giang mở miệng, Lý Lâm Phong đã nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Thang Lâm và Tô Giang nhìn nhau, xem ra Tống Dịch và Lý Lâm Phong đã về khách sạn trước, giờ Lý Lâm Phong lại ở trong phòng của Tống Dịch, chắc chắn là đã biết một vài chuyện rồi. Nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của Lý Lâm Phong, hẳn là có chút rắc rối. Thang Lâm và Tô Giang lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nhìn về phía Tống Dịch trong phòng.

Tống Dịch một tay đút túi quần, đang quay lưng về phía bọn họ đứng bên cửa sổ.

“Tham tán Tống,” Thang Lâm và Tô Giang đồng thanh.

Tống Dịch chậm rãi xoay người, liếc nhìn Thang Lâm và Tô Giang một cái, ánh mắt dừng lại vài giây trên quả Lazar trong tay Thang Lâm, nói với hai người: “Nói đi.”

Tống Dịch vẫn luôn ôn hòa, không giống Lý Lâm Phong mặt mày nghiêm túc, nhưng giọng điệu và thần sắc của anh lại có chút nhạt nhoà.

“Là thế này, thưa Tham tán Tống.” Tô Giang đưa cho Thang Lâm một ánh mắt trấn an, bắt đầu kể chuyện Thang Lâm phát hiện người của Đại sứ quán Yorkou trước, sau đó phát hiện cái cây mà người Yorkou đó trèo lên là cây Lazar, anh cũng trèo lên cây hái quả Lazar, rồi sau đó xảy ra xung đột với người Yorkou.

“Quả Lazar?” Tống Dịch lại liếc nhìn quả Lazar trong tay Thang Lâm.

Thang Lâm lập tức giơ cao quả Lazar trong tay, cười nói: “Chính là cái này. Đây là quả Lazar, trong quả Lazar có rất nhiều nước. Trên toàn thế giới, quả Lazar này chỉ có ở Pura, nhưng ngay cả ở Pura cũng rất hiếm, mà cũng không phải năm nào cũng có quả, cũng không thể dự đoán được bao nhiêu năm mới có quả. Nơi này ở Pura cũng xem như kỳ lạ, không có loại quả nào khác, lại có thể mọc ra loại quả Lazar quý giá này. Mấy ngày nay mọi người đều không uống được bao nhiêu nước, bây giờ có thể giải khát rồi!”

Thang Lâm nói một cách hăng say, có thể thấy cô nhận ra quả Lazar, và việc cùng Tô Giang hái được quả Lazar khiến cô rất hưng phấn, cũng như đắc ý.

“Tôi lại chưa từng nghe nói về loại quả như thế này,” Khuôn mặt nghiêm túc của Lý Lâm Phong rõ ràng đã giãn ra một chút.

“Tôi xem được trong một cuốn sách,” Thang Lâm nói câu này khi nhìn vào mắt Tống Dịch, khóe miệng lại hơi cong lên một chút, bởi vì cuốn sách mà cô nói chính là của Tống Dịch.

Tống Dịch mỗi ngày đều đọc sách, cô đôi khi cũng cầm sách của Tống Dịch xem, mà cuốn sách nhắc đến Pura là cuốn mà trước đó ở đại sứ quán khi Tống Dịch đọc sách cô cũng nằm trên chân anh để xem.

Thực tế, Tống Dịch biết về quả Lazar, sách của mình thì anh đều đã đọc hết, nhưng không ngờ Thang Lâm xem sách còn nhận ra quả Lazar.

Nhìn dáng vẻ của quả Lazar này, quả thật là giống với những gì đã ghi trong sách.

“Vậy nên, sự thật là người Yorkou phát hiện ra quả Lazar trước, leo lên cây trước, các cô đến đã còn đá người ta, đá người ta ngã từ trên cây xuống,” Tống Dịch nhìn Thang Lâm và Tô Giang nói, “Tôi tin rằng, Đại sứ Meyer của Yorkou sẽ sớm đến thăm chúng ta thôi.”

Khóe miệng đang cong lên của Thang Lâm dần hạ xuống, nhân viên đại sứ quán hai nước xảy ra xung đột, lại còn là xung đột về thể xác như thế này, quả thật không phải là chuyện nhỏ, nhưng ở Pura nơi thiếu nước, ai ai cũng cần nước, đương nhiên cô phải nghĩ cho người của mình trước, mà quả Lazar đó cũng không phải của người Yorkou, cô không thể làm được chuyện nhường nhịn.

“Nếu ông Meyer đến, tôi sẽ đi nói!”

“Nếu ông Meyer đến, tôi sẽ đi giải thích!”

Thang Lâm và Tô Giang đồng thời lên tiếng, câu đầu là do Thang Lâm nói, câu thứ hai là do Tô Giang nói.

“Hai người còn tranh nhau chịu trách nhiệm nữa. Cũng đúng thôi, một người xúi giục, một người thực hiện,” Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm và Tô Giang một cái, chậm rãi nói.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tống Dịch ra hiệu cho Lý Lâm Phong đi mở cửa.

Lý Lâm Phong lập tức đi đến cạnh cửa mở cửa, bên ngoài cửa đứng là Tần Nhạc.

Tần Nhạc nhìn về phía Tống Dịch trong phòng, nói: “Thưa Tham tán Tống, Đại sứ Yorkou, ông Meyer đến rồi, nói là muốn gặp Tham tán Tống.”

“Đến nhanh thật,” Thang Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tống Dịch gật đầu với Tần Nhạc, ra hiệu anh đã biết.

“Nhanh như vậy, cách xử lý tốt nhất chuyện này là…” Tô Giang trầm ngâm nói.

“Tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không,” Tống Dịch cắt ngang lời Tô Giang, nhấc chân đi về phía cửa.

Thang Lâm bám sát theo sau Tống Dịch. Đi được vài bước, nhớ đến quả Lazar trong tay, cô vội vàng đưa tay ra sau, giấu quả Lazar sau lưng.

Cô đang mặc váy, không có túi.

Lời Tống Dịch nói đương nhiên là tốt nhất rồi, nhưng làm thế nào để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đây? Tô Giang và Lý Lâm Phong đều muốn biết.

Thế là cũng đi theo.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 86: Thưởng cho em đấy



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tống Dịch, thân hình cao ráo, bước chân không nhanh không chậm, cho dù đối mặt với chuyện gì anh cũng đều ung dung tự tại. Tuy nhiên, Thang Lâm nghĩ, chuyện này tuy không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng không đến mức khó giải quyết, chỉ là vẫn phải xử lý cho tốt thôi, nếu không xử lý tốt, không khó giải quyết cũng sẽ biến thành khó giải quyết.

Cô vừa đi theo Tống Dịch, vừa suy nghĩ trong đầu.

“Đúng rồi, có một điểm rất quan trọng, là bọn họ kéo áo của Tô Giang trước,” Thang Lâm đột nhiên nói với Tống Dịch.

Tống Dịch quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, không nói gì.

Thang Lâm lại nói: “Áo của Tô Giang bị kéo, ở trên cây rất nguy hiểm, thế nên cậu ấy mới đá người ta. Ai ngờ đối phương vừa buông tay ra thì lại nắm chặt lấy giày của cậu ấy, ra sức kéo, tôi mới hô Tô Giang đá mạnh hơn.”

“Vậy nên đã đá hai cú,” Tống Dịch nhìn về phía trước, bước chân không dừng lại.

Thang Lâm hạ thấp giọng xuống: “Vâng.”

Lý Lâm Phong và Tống Dịch chỉ thấy Tô Giang đá một cú.

Lý Lâm Phong nhíu mày, đây còn đá thêm một cú nữa.

Thang Lâm lại hạ thấp giọng nói: “Bị người ta kéo như vậy, nếu không phản kháng thì người ngã xuống cây sẽ là Tô Giang. Giữa việc người Yorkou ngã xuống cây và Tô Giang ngã xuống cây, đương nhiên là phải chọn người Yorkou ngã xuống rồi.”

Một lúc không nghe thấy Tống Dịch nói gì, Thang Lâm nhấn mạnh: “Cho nên, bọn họ động tay trước là mấu chốt. Dù người Yorkou bị thương, cũng là vì bọn họ động tay trước, chúng ta hợp lý bảo vệ bản thân mình.”

Tô Giang đang đi bên cạnh Lý Lâm Phong nhanh chân bước lên hai bước, đuổi kịp Thang Lâm, đi song song với Thang Lâm, sau đó phụ họa: “Đúng vậy, tôi đồng ý với cách nói của Thang Lâm.”

Lý Lâm Phong không nhịn được lên tiếng: “Việc đá người có hợp lý hay không vẫn còn phải bàn. Nhân viên của hai đại sứ quán xảy ra xung đột thể xác, bản chất không hề đơn giản.”

Thang Lâm quay đầu nhìn Lý Lâm Phong một cái, nói: “Vậy thì làm cho nó đơn giản một chút là được.”

Tống Dịch đã nói là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, Lý Lâm Phong liếc Thang Lâm một cái, anh bị câu nói này của cô làm cho nghẹn họng.

Tô Giang và Thang Lâm đều nhìn bóng lưng của Tống Dịch, nhưng Tống Dịch vẫn không nói gì.

Gần đến phòng tiếp khách, Tống Dịch mới dừng bước, quay đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Chỉ có cô là lanh trí, lát nữa cô nói.”

*

Khách sạn không lớn, khu vực chờ là khu vực công cộng, Tống Dịch đã sớm cho khách sạn dọn dẹp một căn phòng, chuyên dùng để tiếp đón khách, anh luôn nghĩ rất chu đáo. Lúc này, Đại sứ Yorkou, ông Meyer, và Cargi bên cạnh ông, cùng với hai người Yorkou đã xảy ra xung đột với Thang Lâm và Tô Giang đang ở trong phòng đó. Trước khi đến đây, họ đã bàn bạc xong, nhất định phải bắt Tống Dịch đưa ra một lời giải thích.

Theo lời của ông Meyer: “Người của chúng tôi không dễ bị thương như vậy, quả Lazar cũng không dễ bị cướp như vậy, nếu Tham tán Tống không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi cũng không sợ xé mặt.”

Ở trong lãnh thổ Yorkou, họ chưa bao giờ gặp phải điều kiện gian khổ như vậy, ngay cả việc uống nước cũng trở thành một điều xa xỉ. Mấy ngày nay họ không uống được mấy ngụm nước, trong lòng liên tục kêu khổ, tình cờ nghe người Pura nhắc đến quả Lazar, khó khăn lắm mới tìm thấy quả Lazar, trong lòng tưởng có thể giải khát rồi, ai ngờ người của Đại sứ quán Trung Quốc lại đến cướp của họ. Cuối cùng họ chỉ hái được 2 quả Lazar, bị người khác cướp mất 5 quả! Hơn nữa còn bị đá ngã từ trên cây xuống!

Hai nhân viên Yorkou có liên quan vẫn còn tỏ vẻ giận dữ bất bình, trong lòng họ đang nén một bụng tức đến.

Bên ngoài phòng tiếp khách vang lên tiếng bước chân, Tống Dịch và Thang Lâm đã đến.

Cửa phòng tiếp khách đang mở, Tống Dịch dẫn đầu bước vào, Thang Lâm, Tô Giang, Lý Lâm Phong đi theo sau.

Ông Meyer và Cargi lập tức nhìn về phía mọi người, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Tống Dịch, không đổi sắc mặt.

Hai nhân viên Yorkou nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang, sự giận dữ trong lòng lại tăng lên một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

Thang Lâm và Tô Giang cũng liếc thấy hai nhân viên Yorkou đó ngay lập tức, cả hai đều làm như không có chuyện gì mà quay đầu đi.

Tống Dịch thong thả đi đến trước mặt ông Meyer, mỉm cười đưa tay ra, giống như đang chào hỏi bạn bè thân thiết: “Ông Meyer.”

Tống Dịch lại đi đến trước mặt Cargi, bắt tay với Cargi, sau đó gật đầu với hai người Yorkou còn lại. Tô Giang, Lý Lâm Phong, Thang Lâm cũng đều gật đầu chào ông Meyer, Cargi, hai người Yorkou. Hai bên đều làm tròn mặt mũi xã giao. Tống Dịch ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với ông Meyer, trước tiên cười nói: “Chào mừng ông Meyer và mọi người. Nơi này thiếu nước, tiếp đón không chu đáo.” Anh không chủ động đề cập đến chuyện chính.

Nếu như bình thường đi thăm đại sứ quán, chắc chắn sẽ có trà nước chiêu đãi, Tống Dịch trước tiên nói rõ sự thật là không có nước để đưa cho ông Meyer và nhóm của ông. Chính vì thiếu nước, xảy ra chuyện như vậy ông Meyer lại càng tức giận, ông hừ một tiếng trong lòng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Ông Tống, chúng ta vẫn nên nói vào chuyện chính thôi. Hôm nay tôi đến đây là vì hai chuyện, một là phiên dịch và Bí thư thứ ba của các anh cướp quả Lazar của chúng tôi giữa ban ngày; hai là người của các anh đánh bị thương nhân viên Cole của Đại sứ quán Yorkou chúng tôi.”

Hai nhân viên Yorkou đó thì ngẩng cao đầu, biểu thị ông Meyer nói đúng, cũng biểu thị bây giờ bọn họ có người chống lưng rồi.

“Lại còn có chuyện này?” Tống Dịch lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn về phía Thang Lâm đang ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Thang Lâm, có chuyện này sao? Cô hãy kể lại sự việc cho mọi người nghe từ đầu đến cuối!”

Thang Lâm vội vàng nói: “Có một cuốn sách ghi lại ở Pura có một loại quả tên là Lazar chứa nhiều nước, sau khi đến Pura nơi thiếu nước nghiêm trọng này, tôi và bí thư Tô vẫn luôn tìm quả Lazar này. Sau đó, tôi cũng tìm thấy cây Lazar ở một phiến đá sa thạch, cây Lazar đó lại vừa hay có quả Lazar. Nhưng tôi lại không biết trèo cây, nên đã đi tìm bí thư Tô, muốn nhờ cậu ấy trèo lên cây hái quả Lazar. Ai ngờ khi chúng tôi đến lại gốc cây Lazar lần nữa thì phát hiện có người đang trèo cây. Chúng tôi không muốn quả Lazar mà mình đã khổ cực lắm mới tìm được lại bị người khác cướp mất.”

Nhân viên Yorkou được gọi là Cole đang định mở miệng nói làm sao chứng minh được là Thang Lâm phát hiện ra quả Lazar trước.

Tống Dịch lên tiếng: “Thang Lâm, tuy cô là người phát hiện ra quả Lazar trước, nhưng không thể nói quả Lazar đó là của cô được. Đồ ngoài tự nhiên không thuộc về ai cả, có thể nói ai thấy thì có phần.”

Ông Meyer và vài người Yorkou khác đột nhiên khựng lại.

Lời Tống Dịch nói không phải là không có đạo lý, mà một khi Tống Dịch đã nói ra lời này, việc tranh cãi xem ai phát hiện ra quả Lazar trước đã không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì, cho dù là người của họ phát hiện ra quả Lazar trước thì quả Lazar đó cũng không phải của họ, mà là ai thấy thì có phần.

“Thang Lâm, cô tiếp tục nói đi,” Tống Dịch nói.

Thang Lâm không đổi sắc mặt, tiếp tục nói: “Thế là bí thư Tô nhanh chóng trèo lên cây hái quả Lazar. Nhưng cậu ấy vừa lên cây liền bị người ta kéo áo ra sức giật, cậu ấy suýt ngã xuống cây, vì tự vệ, cậu ấy đã đá một cú vào người kéo cậu ấy. Người đó buông tay, nhưng ngay sau đó lại túm lấy giày của bí thư Tô. Bí thư Tô lại sắp ngã xuống, tôi mới bảo bí thư Tô cẩn thận, bí thư Tô không thể thoát khỏi người đang kéo giày cậu ấy, nên đã dùng sức đá người đang kéo giày cậu ấy ngã xuống cây. Bí thư Tô tiếp tục hái quả Lazar, nhưng sau đó lại có một người leo lên cây tranh giành với bí thư Tô. Cuối cùng, quả Lazar trên cây bị hái hết thì chúng tôi rời đi. Bây giờ tôi mới biết người cùng tranh giành quả Lazar với chúng tôi là người của Đại sứ quán Yorkou.”

Thang Lâm không hề hoảng hốt, chậm rãi kể lại. Cô nói bằng tiếng Anh trôi chảy, âm sắc rất dễ nghe.

Hai nhân viên Yorkou nghe càng lúc càng tức giận, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách phản bác, vì quả thật là do họ động tay kéo người trước.

Tống Dịch lúc này hỏi Thang Lâm: “Bọn họ kéo áo của bí thư Tô trước, sau đó túm lấy giày của bí thư Tô?”

Ông Meyer và Cargi nhíu mày.

Cole há miệng.

Tống Dịch nhìn anh ta hỏi: “Anh Cole, xin hỏi có phải anh là người động tay trước không?”

Ông Meyer và Cargi đều nhìn Cole.

Cole nói: “Đó là vì anh Tô đến cướp quả Lazar.”

“Vậy thì, sự thật là, hai bên trong khi tranh giành quả Lazar đã xảy ra xung đột, anh Cole là người động tay trước,” Tống Dịch nhìn ông Meyer, nói, “Ông Meyer không có ý kiến gì về điểm này chứ?”

Ông Meyer nhíu mày nói: “Không có.”

Tống Dịch nói: “Tuy rằng anh Cole là người động tay trước, nhưng anh ta cũng đã ngã từ trên cây xuống, bị thương, tôi nghĩ không cần thiết phải truy cứu nữa.”

Không cần thiết phải truy cứu nữa, bây giờ lại thành lỗi của phía Yorkou.

Trong lòng ông Meyer tức giận, nhưng lời Tống Dịch nói lại không thể tìm ra chỗ phản bác.

“Chỉ là không biết vết thương của anh Cole thế nào? Có bác sĩ nào nói về tình trạng vết thương không?” Tống Dịch lại nói.

Ý ngoài lời của Tống Dịch là muốn có giấy chứng nhận y tế.

Ở nơi quái quỷ này thì lấy đâu ra bệnh viện để cấp giấy chứng nhận y tế?

Cargi cười nói: “Cũng không đặc biệt nghiêm trọng.”

Cole nhíu mày không nói gì, tuy không bị thương nặng, nhưng chân anh ta vẫn còn hơi đau.

“Vậy thì tốt,” Tống Dịch như không nhìn thấy Cole nhíu mày, anh chuyển sang nhìn ông Meyer, từ từ nói: “Ông Meyer, chúng ta đã hiểu rõ đại khái sự việc rồi. Ai phát hiện ra quả Lazar trước, cũng như ai ra tay trước, không cần phải nhắc đến nữa, bởi vì toàn bộ sự việc không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hai bên có một chút tranh chấp nhỏ trong việc hái quả Lazar, sau đó có chút cãi vã, tôi nghĩ chuyện này nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Bởi vì dù thế nào, nếu để người ngoài biết nhân viên đại sứ quán hai nước tranh cãi vì quả Lazar thì cũng không hay cho lắm. Ông Meyer thấy thế nào?”

Ông Meyer trên mặt cười nói: “Đúng vậy. Ông Tống nói không sai.”

Thang Lâm, Tô Giang, Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch trước tiên đưa ra quan điểm quả Lazar không thuộc về ai cả, rồi sau đó đề cập đến việc người của Đại sứ quán Yorkou động tay trước, Tống Dịch hóa ra là làm cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không như thế này. Tô Giang còn nhớ đến chuyện Thang Lâm bịa đặt nói là bọn họ phát hiện ra quả Lazar trước, xem ra, Thang Lâm và Tống Dịch phối hợp thật là ăn ý.

Lý Lâm Phong không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết đơn giản như vậy.

Lúc này, Tống Dịch lại hỏi ông Meyer: “Các ông hái được mấy quả Lazar?”

Tống Dịch lại quay đầu hỏi Thang Lâm: “Các cô hái được mấy quả Lazar?”

Thang Lâm nói: “5 quả.”

Cole và nhân viên Yorkou ngồi bên cạnh anh ta đều hừ một tiếng trong lòng.

Tống Dịch lại nói với mọi người: “Tuy rằng chúng tôi hái được 5 quả Lazar, nhưng chúng tôi rất vui được chia sẻ với các ông. Chúng tôi sẽ chia cho các ông 2 quả Lazar.”

Thang Lâm và nhóm của cô hái được 5 quả, chia ra 2 quả thì chỉ còn lại ba quả, còn Yorkou thì có 4 quả. Mấy người Yorkou lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Ông Meyer vội vàng nói: “Cảm ơn ông Tống, ông Tống thật hào phóng.”

“Không cần cảm ơn,” Tống Dịch cười nói, sau đó quay đầu nói với Thang Lâm và Tô Giang: “Lấy ra 2 quả Lazar mà các cô hái được.”

Có 4 quả Lazar trong túi quần của Tô Giang, còn một quả thì ở trong tay Thang Lâm đang giấu sau lưng.

Tô Giang đang định lấy quả Lazar ra thì Thang Lâm đã nói: “Thưa Tham tán Tống, thưa ông Meyer, chúng tôi sẽ đi lấy quả Lazar ngay.”

Tô Giang lập tức dừng động tác, Thang Lâm vừa nói vừa mạnh tay nhét quả Lazar trong tay vào tay Lý Lâm Phong đang ngồi bên cạnh cô.

Với hành động như vậy của Thang Lâm, Lý Lâm Phong hiểu ý, tuy không tình nguyện nhưng vẫn cầm lấy quả Lazar, lặng lẽ bỏ vào túi quần.

Mà Thang Lâm và Tô Giang đi ra khỏi phòng tiếp khách để “lấy quả Lazar”. Vừa ra khỏi phòng tiếp khách, Thang Lâm đã nói với Tô Giang, bỏ quả Lazar trong người anh ấy về phòng đi.

Tô Giang đại khái đoán được Thang Lâm định làm gì, anh hạ thấp giọng nói: “Nhưng Tham tán Tống nói là phải chia cho bọn họ 2 quả.”

“Nghe tôi không sai đâu,” Thang Lâm nói, “Anh cam tâm để cho người Yorkou cướp đi quả Lazar mà mình đã vất vả hái được sao?”

Tô Giang: “Vậy lát nữa làm sao ăn nói với Tham tán Tống và ông Meyer?”

Thang Lâm: “Lát nữa tôi sẽ nói.”

Tô Giang nghe Thang Lâm nói vậy, lập tức gật đầu, cùng Thang Lâm bỏ quả Lazar vào phòng của anh.

Sau đó Thang Lâm tìm Tần Nhạc, lén nói với Tần Nhạc vài câu.

Thang Lâm, Tô Giang, Tần Nhạc cùng nhau trở lại phòng tiếp khách. Những người trong phòng tiếp khách đều ngẩng đầu nhìn ba người, nhưng thấy cả ba đều hai tay không. Ông Meyer và những người khác đang nghi hoặc thì Thang Lâm đã vẻ mặt đáng tiếc nói: “Thưa Tham tán Tống, thưa ông Meyer, thật không may, quả Lazar đã bị chia ra ăn hết rồi. Khi tôi và bí thư Tô trở về thì đã bỏ quả Lazar vào phòng. Tần Nhạc và mọi người nhìn thấy, nên đã chia nhau ăn hết rồi ạ.”

Tần Nhạc đứng bên cạnh Thang Lâm tỏ vẻ áy náy: “Đúng vậy. Bọn tôi tưởng là để lại cho bọn tôi, nên đã chia nhau ăn hết rồi.”

Tống Dịch thở dài một tiếng: “Vậy thì thật không may. Ông Meyer thấy sao?”

Ông Meyer không thể đi đến phòng của đối phương để lục soát quả Lazar, đành cười nói: “Không sao. Đã nói rõ rồi thì chúng tôi cũng không làm phiền nữa. Xin cáo từ!”

Ông Meyer dẫn người của Đại sứ quán Yorkou ra khỏi phòng tiếp khách, một hơi ra khỏi khách sạn. Cole bất mãn nói: “Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Quả Lazar vừa đúng lúc bị ăn hết rồi?”

“Nếu không thì sao, chúng ta cũng không thể đi lục soát phòng người ta được, đúng không?” Cargi nói.

Ông Meyer ngồi lên xe trở về khách sạn, vẻ mặt trầm ngâm, bọn họ vốn đến với sự tức giận, không ngờ cuối cùng lại kết thúc như thế này.

Trong phòng tiếp khách, Thang Lâm cười nhìn Tô Giang một cái.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm và nhóm của cô: “Bị chia hết rồi?”

Thang Lâm cười hì hì nói: “Đương nhiên là không. Có 4 quả ở trong phòng bí thư Tô, còn 1 quả ở chỗ bí thư Lý.”

Thang Lâm vừa dứt lời, Lý Lâm Phong đã lấy ra 1 quả Lazar từ trong người.

Tống Dịch liếc nhìn quả Lazar trong tay Lý Lâm Phong, lại quét mắt nhìn Thang Lâm, Tô Giang, Tần Nhạc, nói: “Cũng được đấy, hợp sức lại để lừa người.”

Lý Lâm Phong mặt mày ủ rũ nói: “Tôi không tình nguyện.”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên, bộ dạng của Lý Lâm Phong lúc này thú vị hơn bình thường nhiều.

Tống Dịch nghiêm mặt nói với mọi người: “Không có lần sau.”

Mấy người Thang Lâm cũng đều đổi sang vẻ mặt nghiêm túc.

“Giải tán,” Cuối cùng, Tống Dịch lên tiếng.

Nói xong, dẫn đầu bước ra khỏi phòng tiếp khách.

Thang Lâm nhìn bóng lưng Tống Dịch, vội hỏi: “Vậy quả Lazar chúng ta chia nhau nhé?”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên thật cao.

Tô Giang chia quả Lazar.

Tổng cộng có sáu người, nhưng chỉ có 5 quả Lazar, Tô Giang nói với Tần Nhạc: “Tôi và anh hai người một quả, những người còn lại mỗi người một quả, thế nào?”

Tần Nhạc rất sảng khoái: “Không vấn đề gì.”

Tô Giang chia quả Lazar. Mọi người tụ tập lại ăn quả Lazar, bên trong có rất nhiều nước.

Tần Nhạc và Trương Kinh vừa ăn vừa nói quả Lazar này tốt biết bao nhiêu, Thang Lâm và Tô Giang quả thực là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

“Một giọt nước ơn, báo đáp bằng cả dòng suối.”

Mọi người vừa nói vừa cười.

Sau đó, mọi người lại nói về cách “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không” của Tống Dịch.

“Tham tán Tống không những chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mà Đại sứ Meyer còn nói lời cảm ơn Tham tán Tống.”

“Còn nói Tham tán Tống hào phóng nữa chứ.”

“Nhưng mà, Tham tán Tống nói là chia cho Đại sứ Meyer và nhóm của ông ấy hai quả Lazar, Thang Lâm lại nghĩ ra cách này, cũng nhờ có Thang Lâm, nếu không thì đã chia ra mất 2 quả Lazar rồi.”

Trương Kinh: “Chỉ là không biết sau này Tham tán Tống có không vui không.”

“Đương nhiên là không. Tuy rằng Tham tán Tống đã nói là chia ra hai quả, nhưng không phải là thật sự muốn chia ra hai quả,” Thang Lâm nói.

Thang Lâm cười nói: “Nếu không thì chẳng phải công sức hái được năm quả Lazar của chúng ta đã bỏ phí sao? Hơn nữa, mọi người nhịn khát, không uống được bao nhiêu nước, Tham tán Tống biết rõ, anh ấy luôn quan t@m đến người của mình, sẽ không dễ dàng cho người ngoài như vậy.”

Trương Kinh gật đầu: “Cô vẫn là người thông minh nhất. Lại có thể lĩnh hội được ý của Tham tán Tống.”

Thang Lâm: “Tôi đoán thôi.”

Lý Lâm Phong cũng có mặt, anh vẫn luôn không lên tiếng, lặng lẽ ăn quả Lazar, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thang Lâm một cái.

Tuy nhiên, quả Lazar này thật sự là đồ tốt.

“Hơn nữa Thang Lâm làm như vậy, Đại sứ Meyer cũng không thể thu hồi hai chữ hào phóng. Tham tán Tống cũng không tính là thất tín,” Trương Kinh nói.

“Nói mới nhớ, những lời Thang Lâm bịa đặt vừa nãy thật đúng lúc, bởi vì người Yorkou sẽ không phản bác được lời Tham tán Tống nói quả Lazar hoang dã không thuộc về ai cả. Thang Lâm và Tham tán Tống phối hợp thật là ăn ý,” Tô Giang không nhịn được mà tán thán trước mặt mọi người.

Mọi người bàn tán xôn xao về cách ứng phó của Tống Dịch, cũng rất khâm phục Thang Lâm.

Tống Dịch đang gọi điện thoại trong phòng, anh vừa gọi xong đi ra ngoài, vừa hay nghe được mọi người đang bàn luận.

Anh đứng ở không xa liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt dừng lại trên người Thang Lâm, cô ngược lại có vẻ bình tĩnh, nhưng khóe miệng cong lên đã bán đứng cô.

Thang Lâm như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Tống Dịch, sau khi nhìn thấy Tống Dịch thì khóe miệng cô càng cong lên cao hơn. Những người khác cũng phát hiện ra Tống Dịch, nhao nhao chào “Tham tán Tống”.

Tống Dịch gật đầu.

Quả Lazar để dành cho Tống Dịch được đặt ở trên bàn, Thang Lâm nhanh chân đi tới, cầm quả Lazar đó đi đến trước mặt Tống Dịch, cười nói: “Tham tán Tống, đây là quả để dành cho anh. Lần này là nhờ có Tô Giang nên mới hái được 5 quả Lazar đấy ạ.”

Khi Thang Lâm đi lấy quả Lazar trên bàn, ánh mắt của mọi người đều đi theo cô, lúc này cô đứng trước mặt Tống Dịch, đưa quả Lazar cho Tống Dịch, mọi người cũng đều nhìn.

Tống Dịch cúi đầu liếc nhìn quả Lazar trong tay Thang Lâm, không nhận lấy, rồi anh nhìn Thang Lâm nói: “Thưởng cho cô. Dù sao cũng nhờ có cô mới có nhiều quả Lazar như vậy.”

Tần Nhạc và Trương Kinh lộ vẻ ngưỡng mộ, nhưng Thang Lâm ăn thêm một quả thì bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Tống Dịch nói xong, lại đi vào trong phòng.

Thang Lâm cầm quả Lazar đuổi theo .

Khi Tống Dịch đến phòng thì Thang Lâm vừa lúc đuổi kịp. Cô ôm lấy Tống Dịch từ phía sau, Tống Dịch đưa tay đóng cửa.

Thang Lâm thò đầu ra từ phía sau anh, cười hì hì nói: “Anh ăn đi, hoặc là chúng ta cùng ăn.”

Tống Dịch gỡ tay Thang Lâm ra, ngược lại đẩy cô lên cửa, cúi đầu nhìn cô, khẽ cười một tiếng.

Thang Lâm: “Em thông minh không?”

Tống Dịch không cho là đúng: “Chỉ toàn giở trò khôn vặt!”

Thang Lâm đưa quả Lazar đến bên miệng Tống Dịch, cười: “Rửa sạch rồi.”

Tống Dịch cúi đầu cắn một miếng, sau đó hai cánh môi mỏng lập tức phủ lên môi Thang Lâm.

Quả Lazar rất hiếm, không thể cầu mà có, vì vậy không ai mong có thể tìm lại được quả Lazar, mọi thứ vẫn phải diễn ra như bình thường.

Vẫn tiết kiệm nước mà khách sạn cung cấp, chia số nước tiết kiệm được cho người dân Pura.

“Nghĩ lại, may mà khách sạn có nước,” Trương Kinh, người đang đi đưa nước cho người dân Pura, nói.

Tần Nhạc gật đầu: “Nếu khách sạn cũng không có nước thì chúng ta cũng không có một ngụm nước nào để uống mất, vậy thì thật khó khăn.”

Trong khách sạn, Tô Giang vội vàng đi vào phòng của Tống Dịch, nhíu mày nói: “Thưa Tham tán Tống, tin xấu! Vừa có thông báo, khách sạn sẽ không cung cấp nước uống nữa!”

Lúc này, khách sạn nơi ông Meyer và nhóm của ông ở cũng thông báo không cung cấp nước uống cho khách hàng nữa.

Ông Meyer nhíu mày sâu sắc.

“Ngay cả chúng ta cũng không có nước để uống nữa!” Cargi kinh ngạc nói.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 87: Lửa cháy cao ba mét



Edit: Carrot – Beta: Cún

Nhân viên Đại sứ quán Yorkou xì xào bàn tán, đối với họ mà nói đây như là một tiếng sét giữa trời quang, tình trạng thiếu nước ở khu vực Pura ngày càng nghiêm trọng, đã đến mức ngay cả nước của họ cũng không thể đảm bảo được nữa.

“Bây giờ phải làm sao đây?”

“Tuy lượng nước mà khách sạn cung cấp trước đây ít, nhưng dù sao mỗi ngày vẫn còn có vài ngụm nước để uống. Nhưng cho dù vậy, chúng ta cũng đã rất khó khăn để có thể trụ lại ở nơi này.”

“Không có nước để uống thì chắc chắn không thể ở lại đây được nữa!”

“Tôi thấy hay là về Cavo đi!”

“Đúng, không thể ở lại nữa! Về Cavo thôi!”

“Thật sự là chúng ta sẽ rời Pura như vậy sao?”

“Những ngày này chúng ta đã cố gắng hết sức để giúp đỡ người dân Pura rồi.”

“Nhưng mà, người dân Pura được giúp đỡ chỉ là số ít, ảnh hưởng của chúng ta ở Pura thật ra không lớn.”

“Chúng ta đã làm những gì mà chúng ta nên làm rồi, không cần vì cái gọi là ảnh hưởng mà để chúng ta tự rơi vào cảnh khốn đốn. Nói cho cùng, nơi này cũng chỉ là vùng quê nghèo nàn, có hay không ảnh hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Nhân viên Yorkou xôn xao bàn tán.

Tạp Nhĩ Cát nói: “Mọi người nói đúng.”

Cuối cùng, ông Meyer gật đầu: “Về Cavo thôi!”

Nhân viên Đại sứ quán Yorkou bắt đầu thu dọn hành lý, rời khỏi Pura.

Trong khách sạn nơi Đại sứ quán Trung Quốc ở. Mọi người cũng đang chờ quyết định của Tống Dịch.

Tống Dịch nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai rời khỏi Pura.”

Thang Lâm, Lý Lâm Phong, Tô Giang đều biết, đây là việc bất khả kháng.

“Có cần đi đến những nơi khác ở phía nam Sisby nữa không?” Lý Lâm Phong hỏi.

Tống Dịch nói: “Trực tiếp về Cavo, có chuyện quan trọng hơn.”

Mọi người ngạc nhiên, không biết lại có chuyện gì quan trọng hơn.

Tuy nhiên, Tống Dịch đã nói vậy thì cứ về Cavo thôi.

Đối với Thang Lâm mà nói, chỉ cần không ở lại Pura là được, trực tiếp về Cavo thì đương nhiên là càng tốt hơn.

Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý. Sau khi thu dọn xong, lần cuối cùng ra ngoài xem Pura. Tình hình ở Pura rất tồi tệ, số người dân chết khát lại tăng thêm một chút. Một đoàn người đi trên con đường hoang vu, những người gầy trơ xương nằm la liệt trên đất, giống như những xác chết khô. Thang Lâm không muốn chứng kiến tình cảnh như vậy, không chỉ vì cô sợ người chết.

May mà ngày mai sẽ rời khỏi nơi này rồi.

Một đoàn người lại đi một vòng, định quay về khách sạn. Một con lạc đà từ từ đi tới, trên lưng lạc đà là một bé trai gầy trơ xương khoảng hai ba tuổi. Khi đến gần, bé trai nhảy xuống từ lưng lạc đà, lảo đảo bước tới. Những lời bé nói Tống Dịch đại khái nghe hiểu được. Mấy ngày nay ở Pura, Tống Dịch đã có thể nghe hiểu được một ít phương ngữ rồi.

Ý mà bé trai nói đại khái là em gái của bé sắp chết khát, xin bọn họ cho một chút nước.

“Bọn tôi cũng không có nước,” Trương Kinh và Tần Nhạc đồng thanh.

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, khuôn mặt ẩn hiện dưới lớp khăn trắng, nhưng không nhìn rõ biểu cảm của cô. Trong số bọn họ, thật ra chỉ có Thang Lâm là còn nước. Chỉ có anh và Tô Giang biết, mỗi ngày Tống Dịch đều để dành phần lớn nước của mình cho cô.

Nếu nói giúp đỡ, thì chỉ có cô là có thể giúp, mà cô nhìn cậu bé không lên tiếng.

Cậu bé quỳ trên mặt đất cầu xin: “Một chút thôi cũng được. Con đã băng qua sa mạc để tìm nước, con đã không còn ba mẹ nữa, chỉ còn lại em gái con, cầu xin các cô chú.”

Cậu bé tuy nhìn có vẻ chỉ cao khoảng hai ba tuổi, nhưng rất có thể là bảy tám tuổi. Bởi vì ở Pura nơi này, nhiều đứa trẻ bảy tám tuổi chỉ cao bằng những đứa trẻ hai ba tuổi ở Trung Quốc.

Tuy nhiên, lời của cậu bé chỉ có Thang Lâm và Tống Dịch nghe hiểu.

Lý Lâm Phong vội vàng hỏi Thang Lâm là cậu bé nói gì, Thang Lâm dịch lại lời của cậu bé.

Tống Dịch hỏi cậu bé vì sao lại băng qua sa mạc.

Cậu bé nói nhà của cậu bé ở gần hơn nếu băng qua một quãng sa mạc nhỏ.

“Nhưng mà bọn tôi thật sự không có nước,” Tô Giang vừa nói bằng tiếng Anh vừa ra hiệu.

Cậu bé đương nhiên là không hiểu.

Cậu bé vì đã đi rất xa mà kiệt sức, liền ngồi phịch xuống đất.

Tống Dịch không lên tiếng.

Anh biết Thang Lâm có nước, đó là nước anh cho Thang Lâm.

Thang Lâm đi đến bên cạnh Tống Dịch, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ có em là còn một chút nước.”

Tống Dịch nghiêng đầu nhìn Thang Lâm, hạ thấp giọng nói: “Tuy rằng là anh cho em, nhưng em có tự nguyện lấy ra hay không thì tự em quyết định.”

Thang Lâm nhìn Tống Dịch một cái, rất luyến tiếc lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong người, lại rất luyến tiếc đưa cho cậu bé.

Cậu bé cố gượng dậy, một tay nhận lấy chiếc bình đó, hai tay liên tục nói cảm ơn.

Trong bình đựng nửa bình nước, nửa bình nước đó nếu đổ ra thì có thể đổ đầy khoảng hai phần ba một chiếc cốc giấy dùng một lần.

“Cậu bé đi xa như vậy, một mình có lẽ sẽ không về được nhà,” Lý Lâm Phong nói.

“Trương Kinh, anh đưa cậu bé về,” Tống Dịch nhìn về phía Trương Kinh.

Trương Kinh gật đầu: “Vâng.” Rồi khó xử nói: “Nhưng mà, tôi nghe không hiểu cậu bé nói gì.”

Trong tình huống này, đương nhiên chỉ có Thang Lâm là đi cùng được.

“Đi thôi, nhưng tôi không đi bộ đâu, hoặc là anh lại đi thuê một con lạc đà nữa,” Thang Lâm vừa nói vừa lên lạc đà trước.

Trương Kinh lại bế cậu bé lên, cho cậu bé ngồi phía trước.

“Tham tán Tống, bọn tôi đi đây,” Trương Kinh nhìn về phía Tống Dịch.

Thang Lâm và cậu bé cùng cưỡi một con lạc đà đi, Trương Kinh thì đi ở bên cạnh lạc đà. Tống Dịch nhìn bóng lưng trên lưng lạc đà, đột nhiên nói: “Tần Nhạc, anh cũng đi đi. Nhất định phải chú ý an toàn!”

Tần Nhạc lập tức đáp: “Vâng, thưa Tham tán Tống!”

Nói xong, Tần Nhạc nhanh chóng đuổi kịp Thang Lâm và Trương Kinh, cùng nhau đưa cậu bé về.

“Chúng ta về khách sạn thôi,” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch gật đầu, cùng Lý Lâm Phong và Tô Giang xoay người, đi về phía khách sạn.

Tống Dịch ngồi bên bàn đọc sách. Gió ngoài cửa sổ lật vài trang sách của anh, anh đứng dậy, định đóng cửa sổ, nhưng khi đi đến bên cửa sổ anh đột nhiên đổi ý. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh hoang vu tiêu điều bên ngoài. Một lát sau, anh đưa một cánh tay lên, gió càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng “xào xạc”. Gió cát ở Pura rất lớn, nhưng gió cát lúc này còn lớn hơn mấy ngày nay. Anh buộc phải đóng cửa sổ lại, đi về phía bàn. Nhưng âm thanh truyền đến từ cửa sổ kính ngày càng lớn, đó là tiếng cát va vào kính cửa sổ.

Anh lập tức nhíu mày, thời tiết này không đúng!

Anh vừa nghĩ như vậy, căn phòng liền tối sầm lại, bên ngoài cửa sổ bị một màn đêm bao phủ, nhưng thời gian vẫn còn sớm, chưa đến tối!

Tống Dịch vội vàng đứng dậy khỏi ghế, mấy bước đi đến cạnh cửa, mở cửa bước ra ngoài.

“Thưa Tham tán Tống! Sa mạc nổi lên bão cát!” Tô Giang vội vàng đi tới, hoảng hốt báo cáo.

Tống Dịch đã đoán được. Tiếng rít gào bên ngoài khách sạn ngày càng lớn, cát bụi tàn phá bừa bãi.

Mà nếu ở trong sa mạc thì không dám tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.

“Bọn họ đã về chưa?” Tống Dịch hỏi.

Đúng lúc này, giọng của Trương Kinh và Tần Nhạc vọng đến: “Bọn tôi về rồi ạ.”

Tống Dịch và Tô Giang quay đầu lại, nhìn thấy Trương Kinh và Tần Nhạc. Tống Dịch và Tô Giang lộ vẻ vui mừng.

Tuy nhiên, bọn họ mãi vẫn không thấy một bóng dáng khác.

Tần Nhạc ngạc nhiên: “Thang Lâm vẫn chưa về sao?”

Tống Dịch nhíu mày: “Tôi đang hỏi các anh.”

Trương Kinh cũng ngạc nhiên, anh mở miệng nói: “Bọn tôi lạc mất nhau rồi.”

Tống Dịch nâng cao giọng: “Sao lại đi lạc mất nhau?”

“Bọn tôi không quen sa mạc, khi quay về thì bị lạc trong sa mạc, Thang Lâm nhìn thấy ở không xa có một người đang cưỡi lạc đà, hình như là người địa phương, thế là bảo đi nhờ người đó dẫn bọn tôi ra khỏi sa mạc. Nhưng vừa có gió thổi đến thì bọn tôi gần như là nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Thang Lâm đâu nữa.”

Tống Dịch: “Các anh không đi theo?”

Tần Nhạc: “Vì rất gần, không đến một trăm mét. Không ngờ gió cát nổi lên, một cái chớp mắt đã không thấy người đâu rồi.”

Trương Kinh tiếp lời: “Bọn tôi tìm rất lâu mà không thấy, bản thân lại bị lạc đường, sau đó gặp được một người địa phương. Vừa hay người địa phương đó từng gặp Thang Lâm, có tờ giấy mà Thang Lâm viết. Thang Lâm đã nói với người đó nếu gặp bọn tôi thì hãy đưa bọn tôi ra khỏi sa mạc, nếu cô ấy không tìm thấy bọn tôi thì sẽ về trước.”

Tống Dịch nghiêm mặt: “Chẳng phải tôi đã nói với các anh nhất định phải chú ý an toàn sao? Nhất định! Các anh không đi theo, lại để cô ấy một mình đi nhờ người khác dẫn đường!”

Trương Kinh ngẩng đầu lên, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Tống Dịch thì anh ta lập tức ngẩn người ra, môi há mãi mà không thốt ra được một chữ. Thang Lâm không về, Tô Giang cũng vô cùng lo lắng, vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Tống Dịch thì anh cũng giống như Tần Nhạc và Trương Kinh, không dám nói một lời nào.

Bọn họ chưa từng thấy Tống Dịch ôn nhu nho nhã nổi giận, mà bây giờ Tống Dịch đang giận tím mặt, tức đến bốc khói.

Lý Lâm Phong đang đi đến cũng nhẹ bước chân, không dám gây ra một chút tiếng động nào.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 88: Có cần phải làm quá lên không?



Edit: Carror – Beta: Cún

“Các anh không biết hậu quả của việc để cô ấy một mình đi sao?” Tống Dịch lạnh lùng hỏi.

“Là do tôi nghĩ không chu toàn,” Tần Nhạc nhỏ giọng nhận lỗi.

Mọi người không dám thở mạnh.

Tống Dịch trừng mắt nhìn Tần Nhạc một cái, nhấc chân bước nhanh ra ngoài.

Lý Lâm Phong còn chưa đi đến trước mặt Tống Dịch thì Tống Dịch đã lạnh lùng lướt qua anh.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Tống Dịch, vội vàng đuổi theo.

Trên hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tống Dịch dẫn đầu bước nhanh qua hành lang tối tăm, đến khi hai chân vừa bước ra khỏi khách sạn mới dừng lại. Bên ngoài sáng hơn hành lang một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt anh lại càng trở nên đáng sợ hơn. Chỉ thấy một màn đen đáng sợ trên trời đang nhanh chóng ập tới, tựa như một tấm màn đen khổng lồ có thể bao phủ cả thế giới. Anh lại cúi đầu, xung quanh tối tăm như sắp đến đêm, bên ngoài sa mạc đã là như vậy rồi, chỉ sợ bên trong sa mạc từ lâu đã cát bụi mịt mù, cát vàng ngập trời, tối đen không thể phân biệt phương hướng. Những cồn cát di động, trong nháy mắt bị “san bằng”, hoặc là hung hãn dâng trào về một chỗ, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta kinh hồn.

Nếu như Thang Lâm không tìm được họ mà đã đi trước như lời Trương Kinh và Tần Nhạc nói, thì Thang Lâm đáng lẽ đã về rồi mới phải, nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng cô đâu cả.

Hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ mong cô đi chậm nên chưa về thôi, nhưng nếu như là do cô đi chậm thì hy vọng cô ấy lúc này đã đi ra khỏi sa mạc rồi, nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Tống Dịch mò lấy điện thoại thử gọi cho Thang Lâm, sở dĩ nói là “thử” là vì tín hiệu ở Pura không tốt, thường xuyên không gọi được. Mà kết quả anh gọi điện thoại quả thực không có gì bất ngờ, điện thoại không thể kết nối được. Tống Dịch lại gọi thêm vài lần, vẫn không gọi được.

Anh nắm chặt điện thoại trong tay, đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía trước, mà lúc này tầm nhìn rất kém, nhưng anh hy vọng anh có thể nhìn thấy cô xuyên qua bóng tối lờ mờ mà đi về phía anh.

Tô Giang và Lý Lâm Phong và nhóm của anh cũng rất nhanh đã đi ra theo. Họ đứng sau lưng Tống Dịch, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, họ lập tức bị màn đêm nhanh chóng ập tới làm cho giật mình. Lý Lâm Phong làm công tác ngoại giao mấy chục năm, đã trải qua không ít chuyện, tự nhận là đã trải qua bão cát nghiêm trọng, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến anh nhíu mày. Tô Giang, Trương Kinh và Tần Nhạc chưa từng trải qua bão cát, cả ba đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Trương Kinh và Tần Nhạc nhìn nhau một cái, cơn bão cát này đến quá đột ngột, hơn nữa còn rất đáng sợ, bọn họ đây là đã ra khỏi sa mạc trở về khách sạn rồi, nhưng bầu trời trên khách sạn lại tối đen như vậy, đừng nói đến trong sa mạc.

Không chỉ vậy, cát bụi cuốn đến, mắt của họ chỉ có thể mở ra một khe nhỏ.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả màu sắc của bầu trời chính là sắc mặt của Tống Dịch.

“Hy vọng Thang Lâm đã đi ra khỏi sa mạc rồi,” Tần Nhạc cẩn thận nói.

Lý Lâm Phong nhìn Tống Dịch, nói: “Đợi thêm một chút nữa, đợi một chút có lẽ cô ấy sẽ về thôi.”

Tống Dịch không trả lời, mà trầm giọng nói: “Đèn pin!”

Tô Giang phản ứng cực nhanh, lập tức quay người chạy về phía khách sạn.

Rất nhanh anh đã cầm ra một chiếc đèn pin.

“Đi con đường phải đi qua khi ra khỏi sa mạc!” Tống Dịch lại nói.

“Vâng!” Tô Giang hiểu ý, gật đầu rồi chạy về phía chỗ đỗ xe của khách sạn.

Trong khách sạn không có chỗ đỗ xe, xe mà bọn họ thuê đỗ ở bên ngoài khách sạn.

Tô Giang vừa chạy được hai bước, Tống Dịch nói: “Cưỡi lạc đà đi!”

Lúc này tầm nhìn rất thấp, lái xe rất nguy hiểm, khách sạn có lạc đà, thế là Tô Giang lại đi dắt lạc đà.

Trương Kinh và Tần Nhạc biết đều là do sự sơ ý của họ mới để Thang Lâm ở lại một mình, vì vậy, khi Tô Giang dắt lạc đà tới cả hai người đều tranh nhau muốn đi tìm Thang Lâm.

“Tôi cưỡi nhanh hơn, để tôi đi!” Tô Giang xoay người cưỡi lên lưng lạc đà, rồi nhìn về phía Tống Dịch.

Tống Dịch mím chặt môi, khẽ gật đầu một cái. Tô Giang bật đèn pin, ánh đèn pin xuyên qua bóng tối lờ mờ, nhưng gió cát lớn, phạm vi chiếu sáng chỉ cách trước mắt một hai mét. Anh lại kéo dây cương một cái, tiếng chuông lạc đà lập tức vang lên, lạc đà đi về phía trước. Rất nhanh, bóng dáng Tô Giang biến mất trong bóng tối, tiếng chuông lạc đà “leng keng” cũng dần dần biến mất.

Lý Lâm Phong cảm thấy kỳ lạ vì Tống Dịch lại không tự mình đi tìm Thang Lâm, bởi vì người khác chỉ biết Tống Dịch nổi giận là do Trương Kinh và Tần Nhạc làm việc bất cẩn sơ ý, để cho Thang Lâm cũng là nhân viên đại sứ quán rơi vào nguy hiểm, nhưng anh thì biết Tống Dịch nổi giận không chỉ vì chuyện đó.

Trước mắt đã mờ mịt một màu, cát bị gió cuốn lên liên tục “xào xạc” rơi xuống, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trước cửa khách sạn đã phủ một lớp cát dày đặc. Tống Dịch lạnh lùng quay người lướt qua Lý Lâm Phong, Tần Nhạc và Trương Kinh, đôi chân anh bước trên cát, đi vào trong khách sạn. Trong bóng tối lờ mờ, dấu chân trên cát vẫn còn lờ mờ nhìn thấy được.

Lý Lâm Phong dụi mắt vì bị cát bay vào, nhìn những dấu chân đó, mang theo nghi hoặc cũng đi vào trong khách sạn.

Tống Dịch nổi giận, Trương Kinh và Tần Nhạc biết là do bọn họ không làm tốt, bọn họ không hề oán trách nửa lời, chỉ muốn bù đắp, nhưng Tô Giang đi tìm Thang Lâm, Tống Dịch lại không cho bọn họ bất kỳ chỉ thị nào, vậy thì bọn họ phải làm gì đây?

“Chuyện này là do lỗi của tôi, tôi vẫn nên đi tìm Thang Lâm!” Tần Nhạc nói.

Hai người không còn lạc đà, cũng không thể lái xe, đành phải đi bộ.

Gió cát khiến họ gần như không thể mở mắt ra, đi lại rất bất tiện, nhưng họ phải đi.

“Nhất định phải tìm được Thang Lâm mới được!”

Lý Lâm Phong đi theo sau Tống Dịch, một lần nữa xuyên qua một khoảng tối tăm, đến phòng của Tống Dịch. Tống Dịch vừa vào phòng liền đi đến bên cửa sổ, mò lấy điện thoại để gọi điện. Trong phòng cũng tối tăm, Lý Lâm Phong đưa tay sờ s0ạng vài lần trên tường gần cửa, sờ được công tắc, ấn thử, đèn không sáng, anh biết là lại cúp điện rồi.

Anh nhìn bóng dáng có chút mơ hồ vì ánh sáng lờ mờ ở bên cửa sổ, không biết anh đang gọi cho ai.

“Điều động tất cả lực lượng, là nói như thế này đúng không?” Tống Dịch đột nhiên lên tiếng, và nói một câu bằng phương ngữ miền nam Sisby.

Lý Lâm Phong phát hiện Tống Dịch cầm điện thoại mà không gọi đi, hơn nữa còn hỏi anh câu “điều động tất cả lực lượng” bằng phương ngữ miền nam có đúng không.

Anh lắc đầu: “Phương ngữ miền nam Sisby tôi không hiểu lắm.”

Thang Lâm là người hiểu rõ phương ngữ miền nam nhất.

Tống Dịch nhíu mày, anh quay đầu lại suy nghĩ một lát, rồi gọi một cuộc điện thoại.

Chỉ nghe Tống Dịch nói vào điện thoại bằng phương ngữ miền nam: “Thưa ông Waldart, tôi là Tống Dịch của Đại sứ quán Trung Quốc, muốn nhờ ông một chuyện.”

Mấy câu này Lý Lâm Phong hiểu được, anh bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch là đang gọi cho Waldart. Waldart là người có chức quyền cao nhất trong chính phủ khu vực Pura. Trước đó ống Dịch đã gọi điện thoại cho ông ta, lúc đó ông ta từng nói chính phủ Pura bất lực với tình trạng thiếu nước, ngược lại còn hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Đại sứ quán Trung Quốc. Ngoài ra, tuy nói Waldart là người có chức quyền lớn nhất trong chính phủ khu vực Pura, nhưng ông ta rất lười biếng, chuyện gì có thể không quản thì sẽ không quản, đặc biệt là môi trường ở Pura khắc nghiệt, ông ta cũng không quản được gì. Hơn nữa, nghe nói không lâu nữa Waldart sẽ rời khỏi nơi này, đi đến nơi khác nhậm chức.

Lý Lâm Phong đang nghĩ, Tống Dịch tìm kiếm sự giúp đỡ của Waldart, liệu Waldart có đồng ý không?

Tuy nhiên, những lời tiếp theo thì Lý Lâm Phong không hiểu rõ lắm.

“A, là Tham tán Tống, chào ngài! Ngài cần sự giúp đỡ gì?” Waldart ở đầu dây bên kia vì gió cát quá lớn nên vừa đóng cửa sổ lại.

Tống Dịch nói: “Xin hãy điều động tất cả lực lượng tìm kiếm nhân viên phiên dịch của chúng tôi, và cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên của chúng tôi.”

Waldart do dự: “Tìm kiếm? Nhân viên phiên dịch?”

Tống Dịch: “Đúng vậy. Phiên dịch viên của chúng tôi, cô Thang Lâm, vì cứu giúp người dân địa phương ở Pura mà băng qua sa mạc, bị mắc kẹt trong bão cát.”

Waldart nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này gió cát đang tàn phá, bão cát vẫn chưa dừng lại, làm sao ông ta có thể để người đi tìm người được? Còn phải tạo điều kiện thuận lợi nữa chứ? Hơn nữa mọi người đều không có nước để uống rồi, còn đâu sức mà đi tìm người? Tuy nhiên, Tống Dịch là Tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, ở đây cũng coi như đối xử tốt với người dân Pura, hơn nữa còn nói phiên dịch viên của họ vì cứu giúp người dân Pura mà rơi vào hiểm cảnh, cho nên ông ta vẫn phải nể mặt Tống Dịch, ngoài mặt thì phải đồng ý.

Thế là Waldart nói: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tống Dịch cúp điện thoại, Lý Lâm Phong vội hỏi: “Ông Waldart đồng ý giúp rồi?”

Lý Lâm Phong đang định nói Waldart tuy rằng trên mặt đồng ý giúp, nhưng có khả năng chỉ nói cho có lệ thôi, thì lại nghe Tống Dịch nói: “Ngoài mặt thì đồng ý rồi.”

Lý Lâm Phong thầm nghĩ, xem ra Tống Dịch rất rõ Waldart sẽ không thật lòng giúp đỡ.

Mà Tống Dịch lại nói: “Nhưng mà, ông ta nhất định sẽ làm.”

Lý Lâm Phong nói: “Vì sao? Trong lòng Waldart không hề muốn thành tâm giúp đỡ.”

“Bí thư Lý, anh ở lại đây, hễ có chuyện gì thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào,” Tống Dịch đột nhiên cầm lấy một chiếc đèn pin, vừa nói vừa bước ra ngoài.

Lý Lâm Phong vội vàng hỏi: “Tham tán Tống định đi đâu vậy?”

Tống Dịch quay đầu nói: “Đi thăm Waldart.”

Lý Lâm Phong bừng tỉnh ngộ, Tống Dịch đi chuyến này, Waldart đã đồng ý giúp tìm người, vậy thì không thể không hành động. Waldart chỉ cho rằng chỉ cần đồng ý trên mặt là được, nhất định không ngờ đến Tống Dịch lại bất chấp gió cát tàn phá mà đích thân đến tìm ông ta.

Tống Dịch đây là đến tận cửa để ép tướng rồi!

“Để Waldart điều động tất cả lực lượng tìm người, cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho nhân viên của chúng ta,” Tống Dịch quay đầu lại nói.

Điều động tất cả lực lượng? Lý Lâm Phong giật mình, lúc này anh mới bừng tỉnh ngộ, trước đó Tống Dịch hỏi anh “điều động tất cả lực lượng” là chỉ chuyện này.

Vừa nãy anh còn tưởng Tống Dịch chỉ nhờ Waldart giúp tìm người thôi, không ngờ Tống Dịch không chỉ dừng lại ở đó, anh đã nghĩ ra cách đến tận cửa để ép tướng này để bắt Waldart, người nắm quyền cao nhất của chính phủ Pura, phải điều động tất cả lực lượng để tìm Thang Lâm.

Nếu Thang Lâm nhanh chóng trở về thì sao? Có cần phải làm rùm beng như vậy không? Lý Lâm Phong ngẩn người một lát rồi hoàn hồn lại. Anh nhìn một màu đen kịt bên ngoài, nghe tiếng “hú hú” và tiếng “xào xạc”, biết tình hình bên ngoài đã rất tồi tệ rồi.

Lý Lâm Phong không khỏi nhíu mày, cũng không trách Tống Dịch cứ mãi lạnh mặt, còn nghĩ ra cách để Waldart điều động tất cả lực lượng đến tìm người, bởi vì nhỡ đâu Thang Lâm thật sự xảy ra chuyện gì

Tô Giang cầm đèn pin, cưỡi lạc đà gian nan đi trong gió cát. Tầm nhìn thấp, cho dù anh có bật đèn pin cũng không khá hơn là bao, anh chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm và quan sát hơn, nhưng mắt anh đã vài lần bị cát bay vào, mà cả quãng đường anh đi lại không hề thấy một bóng người nào. Đến đoạn đường mà Thang Lâm phải đi qua khi về khách sạn cũng không có ai. Anh bịt miệng mũi, nheo mắt lại lớn tiếng gọi tên Thang Lâm. Đáp lại anh chỉ có tiếng gió rít và tiếng xào xạc.

Anh quanh quẩn ở đoạn đường phải đi qua đó.

Trương Kinh và Tần Nhạc cũng đang gọi tên Thang Lâm trong gió cát. Bọn họ không có đèn pin, sau đó đi mượn được một chiếc ở nhà của một người dân Pura. Và cứ hễ gặp nhà nào là bọn họ lại gõ cửa hỏi xem có nhìn thấy Thang Lâm hay không.

Bọn họ không có lạc đà, đi lại càng gian nan hơn, tìm rất lâu mà vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc này, Thang Lâm đang đi ngược chiều gió trong một nơi mà bọn họ không phát hiện ra. Nhưng cô đã kiệt sức, cố gắng đi được vài bước thì ngã xuống.

Nhà của Waldart.

Ông ta vừa đóng cửa sổ bị gió thổi bung ra, thắp lại nến, rồi ngồi trở lại ghế.

“Gió cát thật đáng sợ! Xem ra, cơn bão cát lần này còn lớn hơn những lần trước,” Vợ của Waldart đang ngồi đối diện ông ta vá khuy áo cho một bộ quần áo, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói.

“Chuyện ông đồng ý với Tham tán của Đại sứ quán Trung Quốc, thật sự không cần làm gì sao?” Vợ ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn Waldart.

Waldart tựa lưng vào ghế, lắng nghe tiếng gió cát bên ngoài, nói: “Không cần làm gì cả. Đồng ý là một chuyện, làm hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa thời tiết như thế này, không tìm thấy người cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Lúc này, không biết ai sẽ đến?” Vợ của Waldart đặt quần áo xuống rồi đi ra mở cửa.

Tống Dịch đứng bên ngoài cửa, bụi bặm lấm lem.

“Tôi là Tống Dịch,” Anh nói với vợ của Waldart.

Vợ của Waldart ngẩn người.

Waldart nghiêng đầu, khi nhìn thấy Tống Dịch thì vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ: Thôi rồi! Sao anh ta lại đích thân đến vậy?
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 89: Chuyện quan trọng nhất



Edit: Carrot – Beta: Cún

Lúc này bên ngoài cát bụi mịt mù, tầm nhìn rất kém, hô hấp vô cùng khó khăn, không ai muốn ở bên ngoài cả, không ngờ Tống Dịch lại bất chấp điều kiện khắc nghiệt như vậy mà chạy đến nhà ông ta, không biết Tống Dịch đã đến bằng cách nào. Nhưng điều đó đều không quan trọng, quan trọng là Waldart vô cùng không muốn gặp Tống Dịch vào lúc này.

Nếu có thể, ông ta thật sự muốn lập tức trốn đi, tránh mặt Tống Dịch.

Đúng lúc này, Tống Dịch hơi nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua vợ của Waldart, chạm thẳng vào ánh mắt của Waldart.

Đôi lông mày anh tuấn của anh mang theo ý cười, trước tiên lên tiếng gọi: “Chào ông Waldart, buổi chiều tốt lành.”

Buổi chiều tốt lành?

Waldart thầm nghĩ: “Tôi chẳng tốt chút nào!” Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lộ ra nụ cười: “Ông Tống.”

Vợ của Waldart hoàn hồn lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vội vàng nói với Tống Dịch: “Mời ông Tống vào.”

Tống Dịch đi đến trước mặt Waldart, lịch thiệp đưa tay ra bắt tay Waldart. Waldart nắm lấy tay Tống Dịch, trong lòng trăm ngàn lần không muốn, trên mặt vẫn cười nói: “Chào mừng ông Tống! Nhưng mà, bên ngoài chắc là khó đi, thật khó cho ông Tống lúc này còn đến đây.”

“Không sao,” Tống Dịch cười nói.

Waldart: “Ông Tống bụi bặm quá, hay là đi nghỉ ngơi một chút trước?”

“Không cần,” Tống Dịch nói, “Tôi đến là vì chuyện tìm người, đây mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.”

Waldart khẽ thổi râu một chút, xem ra ông ta không thể nào trốn tránh được nữa rồi, phải hành động thôi.

Lý Lâm Phong tìm nến đến đốt, căn phòng tối tăm cũng coi như sáng hơn một chút. Cái “buổi chiều” như thế này thật sự khiến người ta có chút bất an. Trước đó anh vẫn còn nghĩ Thang Lâm có lẽ sẽ sớm trở về thôi, Tống Dịch không cần phải làm rùm beng lên, nhưng thời gian từng chút một trôi qua, cơn bão cát không hề có dấu hiệu suy yếu, anh đột nhiên cảm thấy mỗi một giây trôi qua như thể đã qua rất lâu rồi. Bởi vì bất cứ ai trong Đại sứ quán Trung Quốc, hoặc bất cứ người Trung Quốc nào ở Tây Tư Bối gặp phải tình huống như thế này đều khiến người ta lo lắng.

Mà Thang Lâm cô bé này lại là một sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, ở phòng phiên dịch cũng vì năng lực xuất chúng mà nhận được sự coi trọng của trưởng phòng phiên dịch, cô còn có chút thông minh vặt, tuy rằng bình thường anh có chút ý kiến với cô, nhưng không thể phủ nhận cô thật sự là một nhân tài khó kiếm, nếu như xảy ra chuyện gì thì thật đáng tiếc, hơn nữa lần này cô còn vì cứu người mà rơi vào cảnh khốn đốn. Thực tế, việc cô chủ động mở miệng cho cậu bé Pura kia nước của mình là điều anh không ngờ đến, sau đó khi Trương Kinh nói anh không hiểu phương ngữ miền nam thì cô ấy cũng không nói hai lời mà đứng ra đi cùng Trương Kinh đưa cậu bé đi, điều này thật sự rất đáng quý.

Trước đó tranh giành quả lạp trát với người của Đại sứ quán Ước Khắc Ô cũng là để cho mọi người có nước giải khát, hơn nữa còn rất thông minh để cho nhóm của ông Mai Nhĩ thuộc Đại sứ quán Ước Khắc Ô phải chạy một chuyến vô ích, không hề để quả lạp trát đã hái được rơi vào tay họ.

Lý Lâm Phong càng nghĩ càng thấy, đột nhiên phát hiện bây giờ trong đầu anh toàn là những ưu điểm của Thang Lâm. Đúng lúc này, cửa kính phát ra một tiếng động lớn, anh giật mình, cát khi va vào kính lại có thể tạo ra âm thanh như thế này, xem ra cơn bão cát này không những không suy yếu mà ngược lại còn ngày càng lớn hơn. Thời tiết như thế này đối với anh cũng đã rất đáng sợ rồi.

Mà Thang Lâm vẫn chưa về, trong lòng Lý Lâm Phong lại thêm lo lắng.

Tống Dịch đã rời khỏi khách sạn được hơn nửa tiếng rồi. Khách sạn đến nhà của Waldart mất khoảng nửa tiếng, nhưng với thời tiết như thế này thì chỉ sợ nửa tiếng cũng không đến được.

Hơn nữa còn không biết sau khi Tống Dịch đến chỗ Waldart thì tình hình có suôn sẻ không.

Tô Giang vẫn còn đang tìm người trên đoạn đường Thang Lâm phải đi qua khi về khách sạn, nhưng hô hấp rất khó khăn, hơn nữa mắt của anh cũng gần như không mở ra được nữa.

Phạm vi mà đèn pin có thể chiếu sáng ngày càng nhỏ đi.

Trương Kinh và Tần Nhạc thì càng có cảm giác như bị lạc đường rồi.

“Ở đây không có công trình kiến trúc, không có ai, không thể phân biệt được phương hướng! Xem ra chúng ta phải quay về thôi!” Gió cát quá lớn, Trương Kinh chỉ có thể hét lớn hết mức có thể.

Tần Nhạc nhíu mày, muốn tiếp tục tìm Thang Lâm, nhưng với tình huống tồi tệ như thế này, bọn họ có khả năng không tìm được Thang Lâm, cũng không tìm được đường về khách sạn.

Nhưng nếu bảo anh không tìm người thì anh cũng không làm được.

“Bây giờ chúng ta không ở trong sa mạc, lạc đường cũng không sao, tiếp tục tìm đi, có lẽ sẽ tìm được Thang Lâm cũng không chừng,” Tần Nhạc cũng lớn tiếng đáp.

Mà Tống Dịch nói với Tô Giang là đợi Thang Lâm trên đoạn đường phải đi qua khi ra khỏi sa mạc, vì trong sa mạc rất nguy hiểm. Tần Nhạc nhíu mày, trong sa mạc, không có bão cát bọn họ còn bị lạc đường, huống chi là bây giờ?

Bây giờ bọn họ ở bên ngoài sa mạc đã không phân biệt được phương hướng rồi, cho nên, bây giờ bọn họ mà vào sa mạc thì chắc chắn sẽ chết, hơn nữa bọn họ còn chưa chắc đã tìm được đường vào sa mạc nữa.

“Tìm một người địa phương dẫn bọn mình vào sa mạc!” Tần Nhạc quyết định.

Ở phía bên kia, Tô Giang cũng quyết định như vậy.

Ba người mò mẫm cuối cùng cũng tìm được một nhà người địa phương, nhưng không ai muốn ra ngoài vào lúc này, hơn nữa bọn họ vốn đã bị vấn đề thiếu nước làm cho đau đầu, khát đến không còn sức lực, còn có người trông có vẻ như hấp hối.

Việc nhờ người dân Pura giúp đỡ là không thực tế. Tô Giang, Trương Kinh và Tần Nhạc ba người đành phải dựa vào chính mình. Họ gian nan mò mẫm bước đi, lớn tiếng gọi tên Thang Lâm. Nhưng sau này thì thực sự không được nữa, mắt của họ rất đau, không thể mở ra được nữa, miệng vừa mở ra thì sẽ rất khó chịu. Tô Giang đã mấy lần ngã từ trên lưng lạc đà xuống. Cuối cùng, ba người đành phải dừng bước.

Họ đứng yên tại chỗ bịt miệng mũi, bất lực, họ không thể đi được nữa.

Tô Giang lại một lần nữa ngã từ trên lưng lạc đà xuống, sau khi bò dậy, anh mệt mỏi quỳ rạp xuống đất. Nhìn cát bụi tàn phá, bão cát đáng sợ, trong lòng Tô Giang vô cùng khó chịu. Anh không tìm được Thang Lâm, anh không có khả năng tìm được Thang Lâm. Thang Lâm có thể đã xảy ra chuyện rồi.

Anh và Thang Lâm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô kiêu ngạo thông minh, nụ cười của cô sao mà quyến rũ đến thế Trong tiếng gió rít gào như sói tru, anh lại một lần nữa cảm thấy mắt đau nhói, bỗng dưng, nước mắt trào ra.

Đột nhiên, một hồi tiếng chuông lạc đà vang lên, mơ hồ còn có cả tiếng loa phóng thanh.

Tiếng loa đó dường như đang lặp đi lặp lại một cái tên.

Tô Giang chậm rãi đứng dậy.

Trương Kinh và Tần Nhạc ở phía bên kia quay đầu nhìn lại. Cái tên mà loa phóng thanh gọi là Thang Lâm!

Tuy rằng mang theo giọng địa phương, nhưng bọn họ vẫn nghe ra, đúng là đang gọi Thang Lâm!

Ngay sau đó, một đội người cưỡi lạc đà bật đèn pin lao nhanh qua bên cạnh Tô Giang. Một đội người cưỡi lạc đà khác từ bên cạnh Trương Kinh và Tần Nhạc lao nhanh đi.

Mà bọn họ che mặt bằng vải đen, mặc đồng phục, bộ đồng phục này khác với người dân Pura bình thường.

Là đội cảnh sát!

Cảnh sát ở Pura rất ít, một đội cảnh sát nhiều người như vậy xuất hiện quả thật là rất hiếm thấy!

Mà loa của đang gọi tên Thang Lâm, Tô Giang lập tức cưỡi lạc đà, đi theo sau đội cảnh sát.

Trương Kinh và Tần Nhạc ở phía bên kia cũng lần lượt đi theo sau đội cảnh sát. Nhưng bọn họ không có lạc đà, trong nháy mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Bọn họ đành phải dừng bước.

Tô Giang đi theo được một lát thì lại nghe thấy một hồi tiếng chuông lạc đà vang lên. Đó là tiếng chuông từ một hướng khác phát ra. Gần như là ngay giây tiếp theo, lại có một đội người cầm đèn pin xuất hiện. Đội người này cũng che mặt bằng vải đen, mặc đồng phục, nhưng bộ đồng phục này lại khác với đồng phục của đội cảnh sát.

Tô Giang kinh hãi.

Tô Giang và Tần Nhạc, Trương Kinh ở phía bên kia đều vô cùng kinh ngạc. Đây là quân đội ở Pura sao?

Bọn họ chưa bao giờ biết Pura có quân đội đóng quân tại đây!

Mà đội quân này cũng đang tìm Thang Lâm!

Chuyện này thật sự quá không thể tin được!

Tốc độ của quân đội còn nhanh hơn đội cảnh sát, bọn họ vụt qua trước mặt Tô Giang, Tần Nhạc và Trương Kinh.

Những con lạc đà dường như được huấn luyện bài bản hơn, trong nháy mắt đã bỏ bọn họ lại phía sau rất xa.

Tô Giang tiếp tục đi theo sau đội cảnh sát, đồng thời dùng tiếng Anh nói mình là người của Đại sứ quán Trung Quốc, đang tìm Thang Lâm, anh muốn gia nhập vào đội của họ, cùng nhau tìm người.

Cảnh sát không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng của Tô Giang, đoán được thân phận, cho nên không nói nhiều nữa.

Tô Giang phát hiện trên đường đi, đội cảnh sát và đội quân kia vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.

Cuối cùng, đội quân đó đã tìm thấy Thang Lâm trong sa mạc. Lúc này Thang Lâm đang nằm trong cát vàng, toàn bộ cơ thể chỉ có nửa khuôn mặt và một cánh tay lộ ra bên ngoài, không biết cô đã hôn mê bao lâu rồi.

Nếu không có ai tìm thấy cô, thì cô sẽ nhanh chóng bị cát vàng vùi lấp mất.

Tô Giang đi đến trước mặt người quân nhân đang ôm Thang Lâm, kích động đưa tay ra, muốn nhận Thang Lâm từ tay người quân nhân đó.

Người quân nhân dẫn đầu nói một câu gì đó, Tô Giang không hiểu, nhưng đội quân đó đã nhanh chóng cưỡi lạc đà rời đi, người quân nhân đang ôm Thang Lâm vụt qua bên cạnh Tô Giang, tiếp đó là đội cảnh sát.

Quân đội và cảnh sát cũng một lần nữa lao nhanh đi qua bên cạnh Trương Kinh và Tần Nhạc. Lần này Trương Kinh và Tần Nhạc còn nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang. Bọn họ lập tức hét to tên Tô Giang. Tô Giang quay đầu lại, kích động nói: “Tìm thấy Thang Lâm rồi! Tìm thấy Thang Lâm rồi!” Lời còn chưa dứt, anh đã đuổi theo đội ngũ phía trước.

Đến trước cửa khách sạn, quân đội nhanh chóng đứng thành hai hàng, đội cảnh sát đứng sau đội quân cũng nhanh chóng đứng thành hai hàng.

Người quân nhân và cảnh sát dẫn đầu, cùng với người lính đang ôm Thang Lâm vội vàng đi qua giữa hai hàng, bước vào trong khách sạn.

Vừa vào đến khách sạn, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang chờ. Ông ta nhìn Thang Lâm một cái, dẫn mọi người đi về phía trước. Tô Giang lại vô cùng kinh ngạc, Pura gần như không có phòng khám, làm gì có bác sĩ?

Hơn nữa còn xuất hiện kịp thời vào lúc này?

Lý Lâm Phong nghe thấy tiếng động cũng bước ra.

Nhìn thấy tình hình trước mắt anh vô cùng kinh ngạc, nhưng anh rất nhanh đã phản ứng lại, tất cả đều là do ông Waldart phái đến, Tống Dịch muốn Waldart điều động tất cả lực lượng, xem ra đã thành công rồi, hơn nữa quả thật là làm rùm beng cả lên.

Lý Lâm Phong chỉ nghe hiểu được vài câu phương ngữ, người quân nhân và cảnh sát dẫn đầu nói đã tìm thấy phiên dịch viên Thang Lâm của Đại sứ quán Trung Quốc. Lý Lâm Phong lập tức bày tỏ lòng cảm kích.

Sau đó, Thang Lâm được người quân nhân đó bế vào phòng của cô, ngoài bác sĩ ra thì tất cả quân nhân và cảnh sát đều rời đi.

Tô Giang đi theo vào phòng của Thang Lâm, nhìn bác sĩ điều trị cho Thang Lâm.

Lý Lâm Phong lập tức gọi điện thoại cho Tống Dịch, nói đã tìm thấy Thang Lâm rồi.

Tống Dịch đang ở nhà của Waldart nghe được tin này liền lập tức cáo từ Waldart.

Waldart nhìn bóng lưng Tống Dịch rời đi, hít sâu một hơi. Việc điều động cảnh sát và quân đội làm ông ta tốn không ít sức lực.

Bởi vì tuy ông ta là người có chức quyền lớn nhất trong chính phủ khu vực Pura, nhưng chỉ là về mặt hành chính, chứ không thể dễ dàng điều động quân đội.

Vợ của Waldart thì nhìn ra bên ngoài, cảm khái: “Thật khó tưởng tượng ông Tống lại bất chấp thời tiết như thế này mà trở về. Phiên dịch viên của họ quan trọng đến vậy sao?”
 
Back
Top Bottom