Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 10: Ngồi xuống bên cạnh em



Edit: Carrot – Beta: Cún

“Các cậu thật là may mắn! Phó trưởng phòng Tống còn tự mình tổ chức họp thông tin cho các cậu!” Vưu Duyệt Thi ghen tị nói.

“Chắc lần sau tôi cũng muốn được phân vào nhóm Vụ Quốc tế.” Châu Nam nói.

Thang Lâm ngồi xuống vị trí của mình, cười với Châu Nam: “Nếu lần kiểm tra này không qua, có lẽ sẽ không có lần sau đâu.”

Hứa Kiều tiếp lời: “Thật ra, Phó trưởng phòng Tống là đàn anh của Tô Thiệu Trạch, chắc chắn là do mối quan hệ này mà anh ấy mới tổ chức buổi họp thông tin.”

“Đàn anh rất dễ gần, truyền thuyết về anh ấy ở Đại học An Huy thật sự khiến người ta ngưỡng mộ,” Tô Thiệu Trạch lại bắt đầu khen ngợi Tống Dịch.

Thang Lâm không nói gì.

Vưu Duyệt Thi tiếp tục nói: “Quan trọng là anh ấy còn đẹp trai, trẻ tuổi và tài giỏi, đúng là kiểu bạn trai lý tưởng! Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”

Thang Lâm liếc nhìn Vưu Duyệt Thi: “Cậu thích anh ấy à?”

Vưu Duyệt Thi vội vàng nói: “Tớ tự biết mình mà. Bạn gái của Phó trưởng phòng Tống chắc chắn phải là người cực kỳ xuất sắc.”

Cực kỳ xuất sắc? Thang Lâm nghĩ đến bức ảnh mà Tống Dịch đã nhận tối qua, khẽ nheo mắt lại.

Mọi người trò chuyện một lúc, rồi bắt đầu chuẩn bị cho công việc phiên dịch của hoạt động tại đại sứ quán. Họ nhớ lại những gì Tống Dịch đã nói về nền văn minh châu Phi, tình trạng sinh sống hiện tại của người dân châu Phi và sự hỗ trợ mà các quốc gia dành cho châu Phi, đặc biệt là sự viện trợ của đất nước mình cho châu Phi, vì thế họ lại bổ sung thêm kiến thức về châu Phi.

Thang Lâm cảm thấy tài liệu trong tay mình vẫn chưa đủ, cô nghĩ một lúc rồi quyết định đến thư viện của Bộ Ngoại giao để tra cứu tài liệu về châu Phi. Hứa Kiều cũng nghĩ đến điểm này, vì vậy cô cũng đi đến thư viện. Hai người gặp nhau tại thư viện. Khi còn ở trường, họ luôn là đối thủ trong các cuộc thi tiếng Anh, khi Bộ Ngoại giao tuyển chọn nhân tài, họ cũng là đối thủ, nhưng cuối cùng cả hai đều vào được Bộ Ngoại giao. Và khi vào Bộ Ngoại giao, họ lại phải đối mặt với sự cạnh tranh tương tự.

Hứa Kiều cố tình ngồi trước máy tính cách Thang Lâm hai chỗ để tra cứu tài liệu. Thang Lâm liếc nhìn Hứa Kiều, nhưng không lên tiếng chào hỏi, rồi lại tiếp tục tra cứu tài liệu của mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tại văn phòng của phòng dịch thuật tiếng Anh, các biên dịch viên kỳ cựu không thể không bàn tán về những người mới vào, đặc biệt là lúc kiểm tra năng lực của những tân binh sắp tới. Họ đoán xem ai sẽ là người thể hiện tốt nhất.

Giang Hinh và Chiêm Mai vừa kết thúc một buổi phiên dịch. Giang Hinh và Chiêm Mai đều là những người có khả năng chuyên môn và phẩm chất cao nhất trong phòng. Trong suốt quá trình huấn luyện của những tân binh, Giang Hinh còn hướng dẫn qua. Hơn nữa, Giang Hinh sẽ dẫn dắt Vưu Duyệt Thi và Châu Nam tham gia hoạt động của sứ quán cùng với nhân viên của Bộ Ngoại giao, đảm nhận vai trò phiên dịch trong trường hợp có sự cố xảy ra. Vì vậy, mọi người đều hỏi Giang Hinh rằng trong nhóm tân binh, ai là người xuất sắc nhất.

“Thang Lâm và Hứa Kiều là hai người tốt nhất trong số họ, nhưng mỗi người đều có ưu điểm riêng. Hơn nữa, phong cách dịch của Thang Lâm rất ngắn gọn và chính xác, giống phong cách của Chiêm Mai. Lần kiểm tra này, có thể Thang Lâm sẽ là người thể hiện tốt nhất.” Giang Hinh nói.

Mọi người đều gật đầu, cảm thấy lời Giang Hinh nói rất hợp lý. Nếu là phong cách của Chiêm Mai, giành vị trí đầu tiên chắc chắn không thành vấn đề. Chiêm Mai là người được Vụ trưởng Phàn rất coi trọng.

Chiêm Mai lại nói: “Nếu chỉ có thể bắt chước phong cách của tôi, thì chưa chắc đã được coi là tốt đâu.”

“Vậy chúng ta đánh cược thử xem sao?” Giang Hinh cười nói với Chiêm Mai. Cô có vẻ rất hứng thú.

Giang Hinh và Chiêm Mai cùng vào bộ phận phiên dịch cùng một đợt, hai người là bạn thân lâu năm, việc đánh cược giữa họ chẳng có gì nghiêm trọng. Hơn nữa, Chiêm Mai tin tưởng vào Hứa Kiều, không đánh giá cao những người chỉ biết bắt chước cô. Vì vậy, Chiêm Mai đã đồng ý. Cả hai quyết định đặt cược: người thua sẽ mời người thắng ăn một bữa thịnh soạn.

*

Sự kiện quan trọng mà các biên dịch viên kỳ cựu đang chú ý sắp bắt đầu, và nó rất quan trọng đối với Thang Lâm và những người trong nhóm họ.

Sáng hôm đó, đúng 8:30, cả đoàn rời Bộ Ngoại giao, còn Thang Lâm và nhóm của cô đã có mặt tại cổng của Bộ Ngoại giao từ lúc 8 giờ sáng để chờ đợi.

Tô Thiệu Trạch và Châu Nam mặc vest tối màu, thắt cà vạt, trang phục lịch sự hơn bình thường, trông họ mang lại cảm giác trưởng thành và điềm tĩnh hơn. Châu Nam mỉm cười hỏi Tô Thiệu Trạch: “Áo này của cậu là thuê hay mượn vậy?”

Tô Thiệu Trạch có hoàn cảnh gia đình khó khăn nhất trong số họ. Tô Thiệu Trạch tự hào nói: “Không phải thuê, cũng không phải mượn, đây là bộ đồ mà mẹ tôi đặt may cho tôi vào ngày tôi được tuyển chọn vào bộ phận phiên dịch! Mặc khi tham gia các sự kiện ngoại giao.”

Châu Nam gật đầu liên tục: “Đúng rồi! Đúng rồi!”

Thang Lâm, Vưu Duyệt Thi và Hứa Kiều đều mặc váy vest màu đen, đi đôi giày cao gót đen, họ trông có phần khác biệt so với phong cách thường ngày.

“Quả thật, bộ đồ trông giống nhau nhưng khi mặc lên người lại có cảm giác khác.” Châu Nam nhìn Thang Lâm và những người bạn của cô, thì thầm nói với Tô Thiệu Trạch.

“Khác thế nào?” Tô Thiệu Trạch hỏi.

Châu Nam đáp: “Trông họ rất gọn gàng, nhưng có người trông có vẻ già hơn, còn có người vừa gọn gàng lại vừa thanh lịch và xinh đẹp.”

Tô Thiệu Trạch biết người mà Châu Nam nói là vừa gọn gàng lại vừa thanh lịch và xinh đẹp chính là Thang Lâm, vì Thang Lâm thật sự rất xinh đẹp và toát lên khí chất.

Hứa Kiều vừa lúc đi qua bên cạnh Châu Nam, nghe thấy lời của Châu Nam, liền đáp lại: “Cậu mới là người trông già hơn đấy!”

Chu Nam cười nói: “Tôi có đâu có nói tên ai, đừng vội nhận mình vào.”

Hứa Kiều hừ một tiếng.

Vưu Duyệt Thi đang nói với Thang Lâm rằng cô rất căng thẳng, không biết liệu mình có mắc sai sót không. Thang Lâm an ủi cô, nói chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Vưu Duyệt Thi lại hỏi Thang Lâm khi ngồi cùng xe với Vụ trưởng Dương của Vụ Châu Phi thì nên ngồi ở vị trí nào.

Vụ Châu Phi là đơn vị mà Vụ trưởng Dương đại diện tham gia sự kiện tại đại sứ quán.

“Trong các sự kiện ngoại giao, vị trí ngồi cũng có quy tắc.” Thang Lâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Thông thường, phiên dịch viên sẽ ngồi cạnh hoặc sau người phát biểu. Nhưng lần này chúng ta có khá nhiều phiên dịch viên, nên là trường hợp đặc biệt… Chị Giang Hinh chắc chắn sẽ ngồi cạnh Vụ trưởng Dương, cậu có thể ngồi sau chị Giang Hinh.”

Vưu Duyệt Thi cảm thấy Thang Lâm nói rất có lý.

Tô Thiệu Trạch đi tới, nghe Thang Lâm nói vậy liền nói: “Vậy xe của chúng ta chắc chắn là Trưởng phòng Thẩm và Phó trưởng phòng Tống ngồi cùng nhau, chúng ta cứ ngồi phía sau họ là được đúng không?”

Thang Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này, Thẩm Lộ và Giang Hinh cũng đã tới. Cả hai sẽ đồng hành suốt quá trình.

Lúc 8:30, Tống Dịch và Vụ trưởng Dương của Vụ Châu Phi xuất hiện. Hai chiếc xe riêng biệt dừng lại trước mặt họ. Xe của Vụ Châu Phi ở phía trước, còn xe của Vụ Quốc tế ở phía sau. Những người trong đoàn Vụ Châu Phi lần lượt lên xe và ngồi đúng vị trí như Thang Lâm đã nói. Trong khi đó, Tống Dịch đứng cạnh cửa xe của Cục Quốc tế, mời các quý cô lên xe trước.

Thang Lâm và Hứa Kiều đã để lại chỗ cho Tống Dịch và Thẩm Lộ, rồi tự giác đi ra phía sau ngồi. Các quý cô đã lên xe, còn Tô Thiệu Trạch vẫn đứng dưới. Tống Dịch mỉm cười với Tô Thiệu Trạch: “Cậu cũng lên xe đi.”

Tô Thiệu Trạch vội vàng nói: “Không, không, không, Phó trưởng phòng Tống, mời anh lên trước.”

Tống Dịch không nói thêm gì, cầm cặp tài liệu, cúi người lên xe, sau đó rất tự nhiên ngồi vào ghế cạnh Thang Lâm.

Thang Lâm vô cùng ngạc nhiên. Tô Thiệu Trạch cũng hơi bất ngờ khi lên xe, không ngờ Tống Dịch lại ngồi vào vị trí ở lối đi bên cạnh Thang Lâm.

Thẩm Lộ quay đầu lại nói với Tống Dịch: “Mọi người đã lên xe rồi, có thể đi được rồi.”

Tống Dịch gật đầu một cái, rồi nói với tài xế phía trước: “Có thể xuất phát rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thang Lâm nhìn thấy Tống Dịch tự nhiên ngồi cạnh mình, Thẩm Lộ cũng không nói gì, có vẻ như chuyện này rất bình thường, nhưng trong lòng cô lại đầy sự nghi ngờ. Bởi vì bố cô là một nhà ngoại giao, từ nhỏ cô đã quen với các nghi thức và lễ tiết. Thẩm Lộ là người dẫn dắt nhóm phiên dịch của họ, đáng lý ra phải là Thẩm Lộ ngồi cạnh Tống Dịch mới đúng.

Tuy nhiên, sau khi Tống Dịch lên xe, anh không nói chuyện với Thang Lâm mà chỉ trao đổi vài câu với Thẩm Lộ rồi lấy một tài liệu từ trong cặp ra đọc.

Anh trông rất nghiêm túc, khiến người khác không muốn làm phiền. Thang Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo những cảnh vật bên đường dần dần lùi lại phía sau, trong lòng nghĩ lại những lần trước, nếu cô đi xe cùng anh, chắc chắn cô sẽ ngồi hoặc đứng bên cạnh anh.

“Xe xóc quá, tôi sẽ bị ngã mất.” Cô nói.

“Nhớ nắm chặt tay vịn nhé.” Anh đáp.

“Vì sao không thể nắm tay anh?” Cô hỏi.

“Không có lý do gì cả.” Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Yêu cầu vô lý, bác bỏ.”

Thang Lâm nghĩ thầm, anh từ chối cô không ít lần.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 11: Tôi mặc váy rất đẹp



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm lập tức quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tống Dịch. Tống Dịch bình tĩnh nói: “Tôi đã gọi cô mấy lần rồi.”

Thang Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng cảm giác ngứa ngáy từ hơi thở của anh phả vào tai khiến tim cô đập nhanh hơn. Thang Lâm ấn nút mở cửa sổ, cửa sổ xe hạ xuống một chút. Tống Dịch nhìn khe hở chỉ bằng đầu ngón tay, mỉm cười, quả nhiên là “một ô cửa sổ nhỏ mở ra”.

“Lạnh.” Thang Lâm giải thích.

Lúc này đang là cuối tháng 11, thời tiết mỗi ngày một lạnh, thêm gió nữa thì càng giá rét. Tống Dịch liếc nhìn chân Thang Lâm, nói: “Vậy mà cô còn mặc như thế này? Thông dịch viên không nhất thiết phải mặc váy, chỉ cần thoải mái, lịch sự là được.”

Thang Lâm nói: “Mọi người cũng mặc như vậy. Tôi thấy mặc váy đẹp.”

Tống Dịch khẽ cười.

Thang Lâm liếc anh một cái, cho dù tất cả mọi người đều nói cô đẹp thì anh cũng không nói.

Tống Dịch không để Thang Lâm mở cửa sổ xe to hơn, anh cúi đầu sắp xếp tài liệu trong cặp công văn. Cuối cùng Thang Lâm không nhịn được hỏi: “Sao anh lại ngồi đây?”

Tống Dịch không ngẩng đầu lên: “Đây là thói quen của tôi.”

Thói quen? Anh luôn ngồi vị trí này trong xe sao? Vậy nên Thẩm Lộ không thấy lạ, vì cô ấy biết thói quen của Tống Dịch.

“Bây giờ cũng không phải là dịp ngoại giao.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm á khẩu không nói được gì, trong xe toàn là người của Bộ Ngoại giao, quả thật không phải là dịp ngoại giao chính thức. Lúc nãy cô còn thắc mắc, đang suy nghĩ nguyên nhân, giờ thì thấy hơi buồn cười. Nào có nguyên nhân gì chứ? Chẳng qua là thói quen của anh thôi, mà cô lại không biết anh có thói quen này. Người từng quen thuộc, sau vài năm không gặp, anh đã có một vài sở thích mà cô không biết.

Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch ngồi phía sau biết họ đang nói chuyện, chỉ là không biết họ đang nói gì. Nghĩ kỹ lại, họ ngồi cùng nhau, nói chuyện cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, họ không quá để ý đến chuyện này, họ quan tâm hơn đến việc phiên dịch cho hoạt động sắp tới, họ đang rất căng thẳng vì chuyện đó.

“Hôm nay cô chuẩn bị cho việc phiên dịch thế nào rồi?” Tống Dịch hỏi Thang Lâm.

Thang Lâm: “Chắc chắn không có vấn đề gì.”

“Chúng ta cùng chờ xem.”

Tuy Thang Lâm nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia vào một sự kiện ngoại giao với tư cách phiên dịch viên, và lần phiên dịch này là một bài kiểm tra cho bốn tháng huấn luyện của họ.

Đến Đại sứ quán nước C tại Trung Quốc, hai chiếc xe của Vụ Quốc tế và Vụ Châu Phi dừng lại vững vàng. Đúng lúc đó, xe của Đại sứ quán nước U cũng đến. Người của hai bên đều xuống xe. Tống Dịch chào hỏi người của Đại sứ quán nước U. Tô Thiệu Trạch vội vàng đi theo bên cạnh Tống Dịch. Thang Lâm và Hứa Kiều thì đi phía sau Tô Thiệu Trạch, tuy mọi người phiên dịch luân phiên, bây giờ chưa đến lượt họ, nhưng họ đều căng tai lắng nghe. Thẩm Lộ thì bám sát phía bên kia của Tống Dịch, không dám lơ là chút nào.

Tống Dịch và người của Đại sứ quán nước U hàn huyên một hồi, Cục trưởng Dương của Cục Châu Phi cũng đến chào hỏi. Sau đó mọi người nhường nhau bước lên thảm đỏ. Đại sứ nước C tại Trung Quốc, ông Boger, đích thân ra đón tiếp Tống Dịch và Vụ trưởng Dương. Mọi người lại hàn huyên một hồi, ông Boger làm động tác “mời”.

Trong Đại sứ quán đã có khá nhiều người đến, phần lớn là người của các Đại sứ quán nước khác tại Trung Quốc. Mọi người cùng nhau giao lưu một cách lịch thiệp và tao nhã. Thang Lâm và người của Bộ Ngoại giao vừa xuất hiện, những người kia liền lần lượt đến chào hỏi. Tống Dịch là Phó Trưởng phòng Quốc tế 1 của Vụ Quốc tế, chức vụ không cao, nhưng dường như không ai không quen biết anh.

Đại sứ nước S vừa đi đến trước mặt Đại sứ nước L, đưa tay muốn bắt tay, Đại sứ nước L dường như không nhìn thấy, trực tiếp quay người đi về phía Tống Dịch và những người khác. Đại sứ nước S ngượng ngùng thu tay về.

Là người của Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại, mỗi ngày phải xem bản tin thời sự, nghe dịch bản tin thời sự là môn học bắt buộc, vì vậy hình dáng của đại sứ các nước họ đều biết. Đối với quan hệ giữa nước S và nước L cũng rõ, quan hệ giữa hai nước S và L không mấy hữu hảo. Thang Lâm biết, vừa rồi Đại sứ nước S chỉ muốn bắt tay lịch sự, nhưng Đại sứ nước L rõ ràng không nể mặt.

“Vụ trưởng Dương! Phó Trưởng phòng Tống!”

“Lâu rồi không gặp!”

Đại sứ nước S, người bị Đại sứ nước L xem thường, cũng đi tới. Tống Dịch và Vụ trưởng Dương đều lần lượt đáp lại.

Mọi người nhiệt tình và khách sáo chào hỏi lẫn nhau.

Đợi mọi người hàn huyên xong, hoạt động cũng bắt đầu. Đại sứ Boger vào đại sảnh đọc diễn văn chào mừng, cảm ơn sự có mặt của mọi người.

Ông Boger nói bằng tiếng Anh, Tô Thiệu Trạch phiên dịch bên cạnh Tống Dịch.

Thang Lâm cảm thấy phần phiên dịch diễn văn khai mạc chào mừng này không khó, hiện tại thấy Tô Thiệu Trạch vẫn còn bình tĩnh, không mắc lỗi. Tiếp đó, ông Boger bắt đầu giới thiệu về châu Phi, Thang Lâm vừa nghe vừa theo gợi ý của ông Boger quay đầu nhìn cách bài trí trong đại sứ quán. Trong đại sứ quán trưng bày rất nhiều hình ảnh, áp phích về châu Phi. Những hình ảnh, áp phích này giới thiệu về sa mạc, thảo nguyên, các loài động vật hoang dã như sư tử châu Phi, và các nền văn minh mà châu Phi, nơi khởi nguồn của loài người, đã trải qua. Đương nhiên, còn có một số hình ảnh giới thiệu về cuộc sống hiện tại của người dân châu Phi. Thang Lâm nhớ lại lúc cô hỏi Tống Dịch sự kiện lần này sẽ liên quan đến những vấn đề nào về châu Phi, lúc đó Tống Dịch trả lời “Có thể tìm hiểu về văn minh châu Phi, cuộc sống hiện tại của người dân, viện trợ của các quốc gia, đặc biệt là viện trợ của Trung Quốc”, về sự kiện lần này, Tống Dịch nói không sai chút nào.

Giọng phiên dịch của Tô Thiệu Trạch không lớn, nhưng Thang Lâm có thể nghe thấy, Thẩm Lộ cũng có thể nghe thấy. Thang Lâm vừa nghe bài phát biểu của ông Boger, vừa nghe bản dịch của Tô Thiệu Trạch, đột nhiên cô khẽ chớp mắt một cái, Tô Thiệu Trạch bỏ sót một câu không dịch. Tuy nhiên, với tư cách là phiên dịch viên, thỉnh thoảng bỏ sót một câu không dịch cũng có thể chấp nhận được, miễn là câu đó không phải là thông tin quan trọng. Nhưng không lâu sau, Tô Thiệu Trạch lại bỏ sót một câu không dịch. Ngay cả khi không phải là thông tin quan trọng, nếu cứ bỏ sót nhiều lần thì không được. Thẩm Lộ quay đầu nhìn Tô Thiệu Trạch một cái, dường như muốn lên tiếng. Mà nếu Thẩm Lộ lên tiếng chỉnh sửa thì bài kiểm tra của Tô Thiệu Trạch sẽ không thể thông qua được. Thang Lâm đổ mồ hôi hột cho Tô Thiệu Trạch. Đúng lúc này, Tô Thiệu Trạch đã bổ sung câu đó, và cả câu bị bỏ sót ban đầu cũng được dịch: “Châu Phi đã trải qua các nền văn minh như văn minh Ai Cập cổ đại, văn minh Carthage.” Thẩm Lộ không nói gì, thu lại ánh mắt, Thang Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm cho Tô Thiệu Trạch. Ngay cả khi trước đó dịch sót, sau đó bổ sung lại cũng không có vấn đề gì.

Bài phát biểu của ông Boger kết thúc, mời mọi người tự do tham quan, tự do giao lưu. Khi tham quan tự do, Tống Dịch và Vuh trưởng Dương không ở cùng nhau, nhóm của Thang Lâm liền đi theo Tống Dịch, nhóm của Vưu Duyệt Thi thì đi theo Vụ trưởng Dương. Tuy nhiên, có những người của đại sứ quán khác đến cùng tham quan và nói chuyện với Tống Dịch.

Ngoài việc nghe Tô Thiệu Trạch phiên dịch, Thang Lâm không kìm được mà nhìn Tống Dịch, dáng vẻ anh nói cười với người khác rất có sức hút. Nhưng những gì họ nói phần lớn là những lời khách sáo trên mặt, khen ngợi châu Phi là nơi khởi nguồn của loài người, từng có nền văn minh rực rỡ. Khi Tống Dịch đi về phía những bức ảnh trưng bày hiện trạng của người dân châu Phi, đến lượt Hứa Kiều phiên dịch, Tô Thiệu Trạch lui xuống.

Tô Thiệu Trạch lùi lại vài bước, thở phào một hơi dài. Thang Lâm cũng tạm dừng bước chân, cười hỏi: “Căng thẳng à?”

Tô Thiệu Trạch gật đầu: “Còn phải nói? Làm tôi căng thẳng chết đi được, Trưởng phòng Thẩm lại ở bên cạnh chờ sẵn để ứng cứu bất cứ lúc nào, áp lực quá lớn. Cứ căng thẳng là tôi hoảng, mà cứ hoảng là lại dịch sót.”

Thang Lâm nói: “May mà cậu bổ sung kịp, bổ sung rồi thì không sao. Với lại tôi thấy cậu phiên dịch trước đó rất tốt. Giờ phiên dịch này là qua rồi.”

Tô Thiệu Trạch cười nói: “Tóm lại, tôi có thể tạm thời nghỉ ngơi rồi. Haizz, tôi thật sự có cảm giác như lần đầu tiên ra chiến trường vậy. Tiếp theo là xem ở các cậu đấy, đừng hoảng.”

Thang Lâm gật đầu. Cô ngước mắt lên, Tống Dịch và Hứa Kiều, Thẩm Lộ đã đi lên phía trước, cô vội vàng đi theo. Thang Lâm nghe bản dịch của Hứa Kiều, rất tốt, trình độ phiên dịch của Hứa Kiều cô chưa bao giờ nghi ngờ. Suốt cả chặng đường, Hứa Kiều không hề mắc một lỗi nào. Sau Hứa Kiều, đến lượt Thang Lâm phiên dịch.

Hứa Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Tô Thiệu Trạch khen ngợi: “Thật tuyệt.”

“Cảm ơn.” Hứa Kiều cười. Với màn thể hiện vừa rồi, cô rất hài lòng, bây giờ cô muốn xem màn thể hiện của Thang Lâm. Vì vậy, cô đổi chỗ đi theo sau Thang Lâm.

Lúc này Tống Dịch đang nói chuyện với Đại sứ nước P, họ đang thảo luận về lương thực và y tế của người dân châu Phi, trước mặt họ là những bức ảnh về người dân châu Phi gầy yếu, dị dạng vì đói khát và bệnh tật.

“Trung Quốc cũng đã bắt đầu viện trợ cho châu Phi từ vài chục năm trước.” Đại sứ nước P vừa dứt lời, Thang Lâm đã dịch xong.

Tống Dịch nói: “Đúng vậy. Chúng tôi đã bắt đầu viện trợ kinh tế cho châu Phi từ năm 1956. Sau này khi cả nước JI và nước tôi đều gặp khó khăn, chúng tôi đã viện trợ 10.000 tấn gạo cho nước JI.”

Bên cạnh Đại sứ nước P cũng có phiên dịch viên, vì vậy sau khi Tống Dịch nói xong, Thang Lâm không dịch lời của Tống Dịch sang tiếng Anh nữa, mà do phiên dịch của đối phương trực tiếp dịch. Nhưng lần này Thang Lâm phát hiện đối phương không dịch thông tin Trung Quốc viện trợ gạo cho nước JI. Thang Lâm lập tức dùng tiếng Anh nói về việc Trung Quốc viện trợ 10.000 tấn gạo cho nước JI. Hứa Kiều cau mày, đối phương có phiên dịch viên, tuy dịch sót nhưng việc Thang Lâm dịch thay có phải là đường đột quá không? Nhưng Thẩm Lộ lại khẽ gật đầu.

Đại sứ nước P nghe xong cũng liên tục gật đầu.

“Chúng tôi cũng luôn cử đội ngũ y tế đến viện trợ, ngoài ra, còn xây dựng một số bệnh viện, nhà thi đấu. Năm đầu tiên đã đào tạo 9603 nhân viên kỹ thuật y tế cho nước NI ở Bắc Phi.” Tống Dịch lại nói.

Đại sứ nước P nói: “Trong việc viện trợ châu Phi, hy vọng sau này chúng ta có nhiều trao đổi sâu sắc hơn.”

Tống Dịch cười nói: “Đương nhiên là có thể.”

“Vậy, sau này nước các vị còn có những viện trợ nào đối với các quốc gia châu Phi?” Đại sứ nước P hỏi.

Tống Dịch: “Chúng tôi sẽ giúp đỡ các quốc gia châu Phi trong khả năng có thể về mọi mặt.”

Thang Lâm phiên dịch rất trôi chảy, đối phương vừa dứt lời cô đã dịch xong.

Ông Boger, Đại sứ nước C, người tổ chức sự kiện, đi tới, chân thành nói: “Trung Quốc là bạn tốt của chúng tôi, là quốc gia anh em của chúng tôi. Chúng tôi vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của Trung Quốc đối với chúng tôi.”

Tống Dịch cùng ông Boger và Đại sứ nước P nói chuyện. Sau đó, lại có người khác đến, có người mang theo phiên dịch, có người không mang theo phiên dịch. Thang Lâm dịch lời của Đại sứ nước P, rồi lập tức dịch lời của ông Boger, sau đó là lời của những người khác. Giọng của nhiều người trong số họ không giống nhau.

Tô Thiệu Trạch nhỏ giọng nói với Hứa Kiều: “Nhiều người như vậy sao? Trưởng phòng Thẩm có khi sẽ để chúng ta chia sẻ gánh nặng đấy?”

Hứa Kiều nhìn sang Thẩm Lộ, Thẩm Lộ không có ý định để họ chia sẻ gánh nặng với Thang Lâm. Tuy nhiên, cô lại nghe kỹ bản dịch của Thang Lâm, phát hiện Thang Lâm khi đối mặt với nhiều người như vậy, dịch cho nhiều người với giọng khác nhau, mà còn là phiên dịch đồng thời, vậy mà Thang Lâm vẫn có thể ứng phó được, hơn nữa còn rất dễ dàng. Tình huống này khiến Hứa Kiều cũng phải thốt lên thán phục, không khỏi khen ngợi Thang Lâm.

Thẩm Lộ không để Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều giúp đỡ, vì cô phát hiện Thang Lâm có thể ứng phó được. Sáu bảy người với giọng khác nhau, phong cách nói khác nhau, Thang Lâm đều ứng phó tự nhiên, khiến cô ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui mừng.

Buổi phiên dịch buổi sáng kết thúc, đến giờ ăn trưa. Giờ ăn trưa cũng phải phiên dịch. Lúc này lại đến lượt Tô Thiệu Trạch ra trận.

Thang Lâm và Hứa Kiều, Thẩm Lộ tạm thời nghỉ ngơi.

Hứa Kiều hỏi Thẩm Lộ: “Khi đối phương có phiên dịch viên, nếu phiên dịch viên của đối phương dịch sót, chúng ta có cần bổ sung không?”

Hứa Kiều hỏi vậy là đang nhắc đến cách làm vừa rồi của Thang Lâm.

“Ý kiến của em là gì?” Thẩm Lộ hỏi Hứa Kiều.

Hứa Kiều nói: “Em nghĩ bổ sung vào sẽ hơi đường đột.”

Thẩm Lộ nhìn sang Thang Lâm: “Em nói xem ý nghĩ của em như thế nào.”

Thang Lâm nói: “Nếu là thông tin không quan trọng thì không cần bổ sung bản dịch, ngược lại, nếu rất quan trọng thì nhất định phải dịch ra. Việc Phó trưởng phòng Tống vừa rồi nói về việc cung cấp viện trợ gạo cho nước JI, em cho rằng rất quan trọng, nên dịch ra.”

Thẩm Lộ không bày tỏ ý kiến.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 12: Người đàn ông này càng thêm quyến rũ



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm ăn vài miếng, hai mắt đảo khắp đại sảnh, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở một bóng dáng phong độ ngời ngời. Tống Dịch tay cầm ly rượu đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông tóc vàng. Cô ở bên cạnh anh chỉ làm phiên dịch, không hề giao tiếp, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến sự lịch thiệp, khiếu giao tiếp và học thức uyên bác của anh khi mỉm cười và bắt chuyện với mọi người. Lúc này, anh nâng ly rượu lên ra hiệu “mời” với đối phương, toát lên khí chất và sự tu dưỡng phi phàm. Anh khác xa với cậu thiếu niên trong ký ức của cô, cậu thiếu niên mà cô từng thích không hề “lớn lệch” chút nào, mà người đàn ông trước mắt còn quyến rũ hơn vài phần. Vậy mà anh lại thực sự thích người phụ nữ như Lưu San ư? Điều này càng khiến cô không cam tâm.

Buổi chiều, Thang Lâm lại được phiên dịch một lần nữa. Cô đã không căng thẳng, cô đi theo Tống Dịch, Tống Dịch nói chuyện say sưa với người khác, cô liền dịch một cách trôi chảy tự nhiên. Cuối cùng, ông Borger tuyên bố hoạt động của đại sứ quán lần này kết thúc thành công tốt đẹp, cảm ơn sự tham gia của mọi người. Nhân viên đại sứ quán các nước lần lượt rời đi. Nhiệm vụ phiên dịch của Thang Lâm kết thúc. Bài kiểm tra của những người mới cũng kết thúc.

Chân Thang Lâm rất đau, vì cô đã đi giày cao gót và đứng cả ngày. Tuy nhiên, cô không hề thể hiện ra, cô cùng Hứa Kiều, Tô Thiệu Trạch theo sau Tống Dịch, Thẩm Lộ bước ra khỏi Đại sứ quán Nước C, dáng đi thanh lịch. Vưu Duyệt Thi và Châu Nam thì đi theo Giang Hinh và Vụ trưởng Dương của Vụ châu Phi. Mọi người lên xe giống như lúc đến, chỗ ngồi cũng giống như chỗ ngồi lúc đến.

Thang Lâm ngồi vào chỗ, đôi chân cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Chỉ là những cơn đau nhói liên tục kéo đến khiến cô nhíu mày.

“Phó Trưởng phòng Tống, mấy người họ hôm nay thể hiện thế nào?” Thẩm Lộ quay đầu lại cười hỏi.

Tống Dịch nhìn Thẩm Lộ, nói: “Người của Phòng Phiên dịch ai nấy cũng đều xuất sắc.”

Tống Dịch tốt nghiệp ngành Quan hệ Quốc tế tại Đại học An Huy, nhưng anh lại thông thạo cả bốn ngoại ngữ Anh, Pháp, Bồ Đào Nha, Đức, và nói rất trôi chảy, giao tiếp riêng tư với người nói các ngôn ngữ này không có vấn đề gì. Chỉ là, một số dịp ngoại giao, đặc biệt là các dịp ngoại giao quan trọng, bắt buộc phải có phiên dịch, bởi vì trong những dịp này, các nhà ngoại giao phải nói tiếng mẹ đẻ. Còn lần này là đợt kiểm tra người mới của Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại nên anh mới mang theo vài người.

“Cảm ơn Phó Trưởng phòng Tống đã khen ngợi.” Thẩm Lộ cười nói, cô lại nhìn Thang Lâm, Hứa Kiều, Tô Thiệu Trạch, nói: “Hôm nay không xảy ra chuyện phải cứu nguy, các em đều đã vượt qua bài kiểm tra, nhưng kết quả cụ thể và thứ hạng sẽ được công bố vào ngày mai.”

Tô Thiệu Trạch vừa nghe nói đã vượt qua bài kiểm tra thì rất vui vẻ, còn thứ hạng thì anh không quan tâm. Trong khi đó, Thang Lâm và Hứa Kiều lại rất để ý.

Trên chiếc xe của Vụ châu Phi, Giang Hinh cũng nói với Vưu Duyệt Thi và Châu Nam rằng họ đã vượt qua bài kiểm tra lần này, nhưng thứ hạng cụ thể sẽ được đánh giá tổng hợp cùng với Thẩm Lộ.

Vưu Duyệt Thi và Châu Nam vô cùng phấn khích, nhưng Vưu Duyệt Thi cũng có chút mong chờ thứ hạng. Trong lòng cô ước tính mình xếp thứ ba là được rồi. Còn Châu Nam thì tỏ vẻ không quan tâm.

Sau khi hoạt động của đại sứ quán kết thúc, mọi người không cần phải quay lại Bộ Ngoại giao nữa, Tống Dịch và Vụ trưởng Dương đều nói với mọi người muốn xuống xe ở đâu thì bảo tài xế dừng lại.

Xe chạy được một lát, Hứa Kiều, Tô Thiệu Trạch, Vưu Duyệt Thi, Châu Nam lần lượt xuống xe. Thẩm Lộ và Giang Hinh đều phải về Phòng Phiên dịch để đánh giá bài kiểm tra của họ, nên không xuống xe.

Xe lại chạy một lúc, Tống Dịch quay đầu hỏi Thang Lâm: “Cô xuống ở đâu?”

Ở chỗ này có thể bắt taxi về nhà Thang Lâm. Nhưng Thang Lâm nhìn Tống Dịch một cái, nói: “Tôi xuống sau.”

Lý do cô đưa ra cho bản thân là, chân cô đau, bên ngoài lại gió lạnh căm căm, cô ngồi nghỉ thêm một lát rồi mới xuống xe.

“Ồ, vậy tôi xuống trước.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm hơi ngạc nhiên, anh sẽ xuống xe ở đây sao?

Còn Tống Dịch ngẩng đầu lên, hướng phía trước gọi: “Anh Trương, xin dừng xe một chút.”

Rồi Tống Dịch lại nói: “Trưởng phòng Thẩm, tôi xuống xe ở đây, xe sẽ đưa cô về Bộ Ngoại giao.”

Thẩm Lộ quay đầu lại: “Được ạ.”

Tống Dịch đứng dậy khỏi ghế, lại nhìn Thang Lâm, cười một tiếng: “Tôi đi đây.”

Thang Lâm hé môi, không nói gì, nhìn Tống Dịch xuống xe. Cô quay mặt đi, khẽ “hơ” một tiếng, cô đây là làm gì mà còn ngồi trên xe chứ? Mà anh lại ở chỗ nào? Sao lại xuống xe ở đây.

Xe khởi động lại, bóng dáng Tống Dịch dần khuất xa.

Cuối cùng, Thang Lâm dứt khoát đến Bộ Ngoại giao rồi bắt taxi về nhà.

Hoạt động của đại sứ quán kết thúc, thần kinh căng thẳng suốt bốn tháng qua tạm thời được thả lỏng. Thang Lâm nằm trên ghế dựa ngoài ban công, vẻ mặt thoải mái dễ chịu. Chẳng mấy chốc, trong đầu Thang Lâm hiện lên hình ảnh Tống Dịch nâng ly rượu nói cười vui vẻ với người khác. Người đàn ông này, càng thêm quyến rũ.

Ngày hôm sau, Thang Lâm và những người khác ngóng chờ kết quả bài kiểm tra, nhưng họ đợi cả buổi sáng mà kết quả vẫn chưa ra. Đến chiều, kết quả bài kiểm tra cuối cùng cũng có. Tất cả mọi người đều vượt qua bài kiểm tra, Thang Lâm đứng thứ nhất, Hứa Kiều thứ hai, Châu Nam thứ ba, Vưu Duyệt Thi và Tô Thiệu Trạch lần lượt đứng thứ tư và thứ năm.

Nhìn thấy thứ hạng, Thang Lâm cong môi cười tươi. Vưu Duyệt Thi có chút tiếc nuối, nhưng Thang Lâm đứng nhất thì cô cũng thấy phấn khích. Hứa Kiều thì tiếc nuối vì mình không đứng thứ nhất. Châu Nam và Tô Thiệu Trạch lại một lần nữa phấn khích vì kết quả chính thức này.

“Chúc mừng các em, từ nay về sau, các em đã là thành viên chính thức của Phòng phiên dịch rồi.” Vụ trưởng Phàn nói.

Thẩm Lộ thì tuyên bố: “Ngày mai các em sẽ chính thức vào phòng làm việc của Phòng Phiên dịch tiếng Anh.”

Tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích.

Phòng làm việc bộ phận phiên dịch tiếng Anh. Các phiên dịch viên kỳ cựu cũng đã biết kết quả này, Giang Hinh cười với Chiêm Mai: “Đã cược thì phải chịu thua, nhớ mời tôi ăn một bữa lớn nhé.”

Chiêm Mai: “Không thiếu phần của cô đâu.”

Có người lên tiếng: “Thang Lâm quả nhiên là đứng nhất, vậy thì sau này văn phòng chúng ta có hai Chiêm Mai rồi.”

Hai Chiêm Mai? Chiêm Mai nhướng mí mắt lên.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 13: Hương vị cô thích nhất



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tô Thiệu Trạch đề nghị mọi người cùng nhau tụ tập ăn mừng việc chính thức trở thành nhân viên của phòng phiên dịch.

Thang Lâm đang đứng bên cửa kính, nhìn ra bên ngoài, vừa đúng lúc thấy Tống Dịch bước vào tòa nhà Bộ Ngoại giao. Cô nhìn bóng dáng ấy và buột miệng nói: “Chúng ta còn có thể mời những người đã giúp đỡ chúng ta trước kỳ thi đánh giá lần này.”

“Giúp đỡ chúng ta?” Tô Thiệu Trạch có vẻ suy tư nói.

Hứa Kiều lập tức nói: “Phó trưởng phòng Tống của Vụ Quốc tế.”

Tô Thiệu Trạch bừng tỉnh ngộ: “Đúng! Có thể mời anh ấy! Việc này cứ giao cho tôi!”

“Phó trưởng phòng Tống là đàn anh của cậu, chỉ có cậu đi mời là thích hợp nhất!” Vưu Duyệt Thi tiếp lời.

Tô Thiệu Trạch cười: “Không vấn đề, không vấn đề! Cứ giao cho tôi!”

Bóng dáng Tống Dịch biến mất, Thang Lâm thu hồi ánh mắt, quay người lại, vẻ mặt như không có chuyện gì nhìn những người đang túm tụm lại bàn bạc. Cuối cùng, họ quyết định để Châu Nam gọi điện đặt chỗ ăn, còn Tô Thiệu Trạch đi đến Vụ Quốc tế mời Tống Dịch.

Thang Lâm, Hứa Kiều, Vưu Duyệt Thi chờ đợi kết quả. Châu Nam rất thuận lợi đặt được chỗ ăn, anh đặt một nhà hàng rất nổi tiếng. Tiếp theo, mọi người chỉ còn chờ Tô Thiệu Trạch. Họ đều đã gặp Tống Dịch, Tống Dịch còn được chọn vào Bộ Ngoại giao khi còn là sinh viên năm nhất, họ đều rất ngưỡng mộ Tống Dịch. Hứa Kiều còn từng tham gia buổi họp báo do Tống Dịch chủ trì, còn Vưu Duyệt Thi và Châu Nam thì từng thấy Tống Dịch cười nói với các nhà ngoại giao nước ngoài trong các hoạt động của đại sứ quán, sự ngưỡng mộ của họ dành cho Tống Dịch càng tăng thêm. Vì vậy, mọi người đều mong chờ Tô Thiệu Trạch mời được Tống Dịch đến.

Vừa rồi Thang Lâm chỉ là buột miệng nói ra, nhưng vì cô đã nói ra rồi, giờ phút này lại có vẻ thản nhiên. Trong lòng cô cũng mong chờ Tống Dịch đến.

Hơn mười phút sau, Tô Thiệu Trạch trở về, anh nói: “Đàn anh có việc, không đến được.”

Vưu Duyệt Thi: “Aizz, thật không may!”

“Vậy thì hết cách rồi, chỉ có mấy chúng ta đi thôi.” Châu Nam tiếc nuối nói.

Thang Lâm nhíu mày, Tống Dịch không đến được. Đột nhiên cô cảm thấy hứng thú với buổi tụ tập ăn uống này giảm đi rất nhiều.

“Vậy thì đi thôi.” Tô Thiệu Trạch nói.

Mấy người bắt taxi đến nhà hàng đã hẹn.

Không khí trên bàn ăn khá náo nhiệt, Vưu Duyệt Thi gắp một chiếc bánh há cảo tôm pha lê mà Thang Lâm thích bỏ vào bát Thang Lâm, Thang Lâm mỉm cười với Vưu Duyệt Thi và nói “Cảm ơn.” Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hòa nhập cùng mọi người.

Châu Nam thấy Thang Lâm thích ăn há cảo tôm pha lê, mà trên đ ĩa chỉ còn hai chiếc há cảo tôm pha lê, nên vội vàng gắp một chiếc lên hỏi Thang Lâm có muốn ăn nữa không.

Thang Lâm cười nói: “Không cần nữa. Cảm ơn.”

Vưu Duyệt Thi cười một tiếng: “Tuy Thang Lâm thích ăn há cảo tôm pha lê, nhưng hôm nay cô ấy chắc chắn sẽ không ăn quá ba cái. Bởi vì…”

Châu Nam và Tô Thiệu Trạch tò mò nhìn Vưu Duyệt Thi, chờ đợi vế sau.

“Bởi vì Thang Lâm thích cái này hơn.” Vưu Duyệt Thi chỉ vào đ ĩa sườn trên bàn.

Châu Nam và Tô Thiệu Trạch như bừng tỉnh ngộ.

Thang Lâm cười: “Vẫn là Duyệt Thi hiểu mình.” Vừa nói cô vừa gắp một miếng sườn.

Châu Nam quay đầu lại hỏi Hứa Kiều bên cạnh có muốn ăn há cảo tôm pha lê không, Hứa Kiều liếc xéo Châu Nam một cái, giọng điệu không tốt: “Không cần.”

Châu Nam đành phải bỏ chiếc há cảo tôm pha lê mà anh vừa gắp vào miệng.

Thang Lâm đi vệ sinh, khi trở về phát hiện một phòng riêng không đóng cửa, cô vô tình liếc mắt nhìn vào trong. Sau khi nhìn thấy người bên trong, cô giật mình kinh hãi, bước chân chợt dừng lại. Tống Dịch đang ở trong phòng riêng, ngoài anh ra còn có một người khác, người đó đang ngồi đối diện anh, là một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo len màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, có chút nhan sắc. Chiếc áo len trắng đó cô từng thấy. Hôm đó mẹ của Tống Dịch đưa cho Tống Dịch một tấm ảnh, cô đã liếc qua tấm ảnh, người phụ nữ trong ảnh chính là người mặc chiếc áo len trắng. Nói cách khác, người đang ngồi trước mặt Tống Dịch lúc này chính là người phụ nữ trong ảnh, cô nhớ mẹ của Tống Dịch nói cô ấy tên là Lưu San, là giáo viên tiểu học.

Thang Lâm nheo mắt lại, Tô Thiệu Trạch đi mời anh, anh nói có việc. Vậy, việc anh nói có việc chính là hẹn hò với người phụ nữ khác sao? Mẹ anh mới đưa ảnh cho anh được vài ngày, hai người đã ở bên nhau rồi? Thang Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.

Tống Dịch dường như phát hiện có người bên ngoài, anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Thang Lâm. Lưu San đang ngồi đối diện anh cũng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm quay mặt đi, vừa bước đi, chân phải bị trẹo, cô khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, mấy mét xung quanh đều không có chỗ ngồi. Cô lại nhìn bức tường bên ngoài phòng riêng của Tống Dịch, khập khiễng đi đến bên tường, lưng tựa vào tường.

Thang Lâm cúi đầu nhìn chân mình. Hôm qua khi phiên dịch ở hoạt động của đại sứ quán chân cô đã đau, nhưng ở nơi ngoại giao cô chỉ có thể chịu đựng. Sau một ngày nghỉ ngơi, chân cô đã đỡ hơn, không ngờ bây giờ lại bị trẹo chân. Nhưng cũng may, lần này chỉ đau một chút. Cô nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp là được.

Đột nhiên một bóng đen bao trùm xuống. Thang Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú.

“Không sao chứ?” Tống Dịch liếc mắt nhìn chân cô.

“Không biết, đau chết đi được.” Thang Lâm mặt không đỏ tim không đập nói.

Tống Dịch: “Không đi được nữa rồi?”

Thang Lâm: “Ừm.”

Tống Dịch: “Cởi giày ra xem thử.”

“Không, động vào là đau.”

Tống Dịch nhìn cô một cái, đi vào phòng riêng mang ra một chiếc ghế, nói: “Vậy cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”

Thang Lâm há miệng.

Tống Dịch nói: “Tôi thấy tư thế vừa rồi của cô chỉ là nhẹ nhàng trẹo chân, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát là được.”

Vậy mà anh còn hỏi cô “Không sao chứ”, còn bảo cô cởi giày ra xem? Thang Lâm nói: “Anh đâu phải bác sĩ, anh biết cái gì? Chính là rất đau. Đương nhiên, việc này không liên quan đến anh, anh vẫn nên nhanh chóng đi hẹn hò ăn tối với người phụ nữ của anh đi.”

Tống Dịch nhướn mày: “Vậy có ngồi không?”

Thang Lâm: “Không ngồi, ngồi ở đây thì ra thể thống gì?”

Tống Dịch nhìn xung quanh: “Vậy thì đến quán cà phê ngồi.”

Thang Lâm không thấy quán cà phê. Tống Dịch đỡ lấy cánh tay cô, đi vài bước, rẽ một khúc cua, quán cà phê ở ngay cách đó vài mét.

Tống Dịch đỡ Thang Lâm vào quán cà phê, kéo một chiếc ghế ra, để Thang Lâm ngồi xuống.

Thang Lâm nhướn mày nhìn Tống Dịch: “Mắt nhìn của anh cũng chẳng khá hơn là bao.”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Tống Dịch không để ý.

Thang Lâm quay mặt đi.

“Hôm qua cô phiên dịch ở hoạt động của đại sứ quán thể hiện khá tốt.”

Nói xong, Tống Dịch đi gọi cho cô một ly cà phê rồi quay người rời đi.

Lời khen đột ngột khiến Thang Lâm ngẩn người một chút, nhưng cô nhanh chóng hồi phục tinh thần. Lời khen này cũng không thể kìm nén tâm trạng tồi tệ của cô lúc này.

Trong quán cà phê không có ai khác, rất yên tĩnh, chân của Thang Lâm rất nhanh đã không còn đau nữa. Mặc dù chân cô thực sự không sao, nhưng anh cứ vậy mà rời đi, tâm trạng cô vô cùng bực bội.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê đến, dịu dàng cười nói: “Thưa quý khách, vị tiên sinh vừa rồi gọi cho cô đấy ạ, mời cô dùng.”

“Cảm ơn.” Thang Lâm lịch sự nói một tiếng, rồi cúi đầu.

Cà phê espresso, hương vị cô thích nhất.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 14: Hết đau rồi phải không?



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Lúc cô mới vào Bộ Ngoại giao, anh còn không nhận ra cô, vậy mà anh lại nhớ cô thích uống loại cà phê này, thật là hiếm có. Thang Lâm nâng tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm, vị giác bị vị đắng bao trùm, nhưng đây chính là hương vị mà cô yêu thích. Chỉ là tâm trạng của cô không được tốt lắm. Những năm qua, cô luôn mong muốn được vào phòng phiên dịch, đây không chỉ là lý tưởng từ nhỏ của cô, mà còn vì ở phòng phiên dịch cô nhất định sẽ gặp được Tống Dịch, và xuất hiện trước mặt anh ta với một tư thế ngạo nghễ. Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện anh từ chối cô năm đó, vẫn luôn khó lòng chấp nhận. Cô muốn anh phải hối hận vì quyết định ban đầu của mình. Đồng thời, cô chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc Tống Dịch sẽ ở bên người phụ nữ khác.

Thang Lâm buồn bã ngồi đó.

Vưu Duyệt Thi gọi điện thoại tới, hỏi cô đi đâu rồi, sao còn chưa về. Thang Lâm cầm điện thoại nói cô không ăn nữa.

“Vậy cậu đang ở đâu?” Vưu Duyệt Thi vội vàng hỏi thêm một câu.

Thang Lâm nói: “Tớ có việc nên về nhà trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Thang Lâm bưng tách cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Cửa kính lớn giống như một màn hình khổng lồ, trên màn hình có ánh đèn rực rỡ sắc màu, dòng xe cộ tấp nập, nhưng điều này càng khiến người ta cảm thấy màn đêm đặc quánh, đặc quánh như một loại cảm xúc không thể hòa tan ở sâu thẳm trong lòng.

Trong quán cà phê thỉnh thoảng có một hai người bước vào, nhưng Thang Lâm hoàn toàn không để ý. Cô không biết mình đã ngồi đó ngẩn người bao lâu.

“Vẫn còn ở đây à?”

Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau. Thang Lâm giật mình, không quay người lại. Giọng nói ấm áp đó không thể là ai khác.

Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, một tay xách cặp công văn, một tay đút túi quần tây, cúi đầu nhìn cô: “Chân vẫn còn đau à?”

Thang Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với anh: “Ừ.” Thật ra chân cô đã không đau chút nữa rồi, cô cố ý nói dối.

Tống Dịch: “Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ.”

Thang Lâm nhìn anh: “Anh không tin thì thôi.”

Tống Dịch cũng nhìn Thang Lâm: “Vậy đi bệnh viện không?”

Thang Lâm: “Không đi. Có lẽ đau thêm một lúc nữa sẽ khỏi thôi.”

Từ vẻ mặt và giọng điệu của Thang Lâm không thể đoán được thật giả. Tống Dịch lại nhìn cô thêm vài giây, đột nhiên kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, sau đó lấy một tập tài liệu từ cặp công văn ra, cúi đầu đọc.

Hành động của Tống Dịch khiến Thang Lâm vô cùng ngạc nhiên, cô quay đầu nhìn ra phía sau một cái, không khỏi tò mò hỏi: “Người phụ nữ kia đâu?” Giờ anh lại ngồi trước mặt cô, vậy anh đã bỏ người phụ nữ kia ở đâu rồi?

“Cô ấy tên là Lưu San.” Tống Dịch không ngẩng đầu lên nói.

Thang Lâm cười khẩy một tiếng: “Không nhớ tên.” Cô lại nói dối.

Tống Dịch: “Cô ấy về rồi.”

“Thật kỳ lạ, sao anh không tiễn người ta?” Giọng điệu của Thang Lâm mang vẻ giễu cợt.

Tống Dịch: “Cô ấy không cần tôi tiễn.”

Thang Lâm bĩu môi: “Lời phụ nữ nói đều là ngược lại, bảo anh đừng tiễn anh lại thật sự không tiễn. Một nhà ngoại giao mà lại không hiểu ý tứ sâu xa của người khác sao?”

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm một cái, đính chính: “Nhà ngoại giao không cần nghiên cứu về phụ nữ.”

Thang Lâm: “Chẳng phải cũng có nữ ngoại giao sao?”

“Không hổ là người của Phòng Phiên dịch, phản ứng nhanh đấy, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.”

Thang Lâm không ý kiến.

“Chân không đau nữa rồi đúng không?” Tống Dịch hỏi.

“Đau! Đương nhiên là đau rồi!” Thang Lâm vội vàng nói.

Tống Dịch cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu.

Thang Lâm ngồi trên ghế nhìn Tống Dịch, đôi lông mày rậm và chiếc mũi cao thẳng của anh rất đẹp, cô nhìn một cái liền say mê. Đến khi hoàn hồn lại, cô hỏi: “Xem tài liệu ở bên ngoài à?”

“Không liên quan đến bảo mật.” Tống Dịch vừa nhìn tài liệu vừa đáp.

Thang Lâm “ồ” một tiếng.

“Có thể đi được thì bảo tôi.” Tống Dịch ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Thang Lâm không trả lời, mà gọi phục vụ đến, lại gọi thêm một ly cà phê espresso, sau đó hỏi Tống Dịch có muốn uống không.

“Không.”

Thang Lâm cũng không miễn cưỡng.

Đợi phục vụ mang cà phê đến, Thang Lâm liền thong thả uống cà phê, ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa kính, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Tống Dịch đang ngồi đối diện xem tài liệu, khóe miệng cô bất giác khẽ nhếch lên, tạm thời gạt chuyện anh ăn cơm với người phụ nữ khác ra sau đầu.

Cuối cùng, Tống Dịch lái xe đưa Thang Lâm về nhà. Cũng vào lúc này cô mới biết nơi Tống Dịch ở không xa chỗ cô, nơi họ ở cách nhau khoảng một cây số. Thảo nào trước đây cô từng thấy anh chạy bộ ngang qua dưới nhà cô.

*

Ngày hôm sau, Thang Lâm và mấy người mới chính thức chuyển vào văn phòng của bộ phận phiên dịch tiếng Anh thuộc Phòng Phiên dịch, lần lượt chào hỏi các phiên dịch viên kỳ cựu.

Thang Lâm vào văn phòng với tư cách là người có thành tích thi tuyển đứng đầu, cô nhận được sự chú ý của mọi người. Mọi người đều gọi cô là “Tiểu Chiêm Mai”, “Tiểu Chiêm Mai”.

Năng lực chuyên môn của Chiêm Mai là điều mà cả Cục Biên – Phiên dịch đều biết, nhưng Thang Lâm và những người khác hầu như chưa từng gặp Chiêm Mai. Bởi vì Chiêm Mai làm phiên dịch trong nhiều sự kiện ngoại giao quan trọng, rất bận rộn. Tuy nhiên, lúc này Chiêm Mai đang ở văn phòng. Thang Lâm nghe mọi người gọi cô là “Tiểu Chiêm Mai”, mí mắt khẽ động đậy, khi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Chiêm Mai. Tuy nhiên, ánh mắt của Chiêm Mai nhanh chóng dời đi. Nhưng Thang Lâm đã nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Chiêm Mai.

*

Cục Biên – Phiên dịch rất bận rộn, các phiên dịch viên kỳ cựu thường xuyên dịch thuật không thì cũng đang trên đường đi phiên dịch. Thang Lâm và những người khác chào hỏi mọi người, một số phiên dịch viên liền vội vã ra ngoài, đi thực hiện nhiệm vụ phiên dịch của mình. Chiêm Mai cũng là một trong số đó, cô khoác túi lên vội vàng rời đi, nghe nói là đi phiên dịch đồng thời cho một hội nghị thượng đỉnh quốc tế.

Thẩm Lộ đi vào, Thang Lâm và mấy người nữa cũng có nhiệm vụ phiên dịch.

“Nhưng các cô cậu phụ trách các bản dịch khác nhau.” Thẩm Lộ nói.

Lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ với tư cách là phiên dịch viên chính thức của Cục Biên – Phiên dịch, mọi người đều rất mong chờ, tò mò chờ đợi sự phân công tiếp theo của Thẩm Lộ.

【Tác giả có lời muốn nói: Sắp đến Tết rồi, mọi người nhất định phải bình an vui vẻ nhé.

Mấy ngày nay sức khỏe không tốt, số chữ cập nhật có thể sẽ ít hơn một chút.】
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 15: Người được Vụ trưởng Phàn sắp xếp là cô ấy



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

“Tô Thiệu Trạch và Vưu Duyệt Thi phụ trách dịch tài liệu của Phòng Pháp luật. Những tài liệu này phải được dịch xong trong ngày hôm nay.” Vừa nói, Thẩm Lộ vừa đưa xấp tài liệu dày cộp trên tay cho Vưu Duyệt Thi.

Vưu Duyệt Thi cầm xấp tài liệu dày cộp, lật xem vài trang, rồi quay sang nhìn Tô Thiệu Trạch. Nhiệm vụ này gấp quá, hôm nay chắc chắn họ phải tăng ca đến khuya rồi.

Thẩm Lộ tiếp tục nói: “Hai thành phố quan trọng và ba hồ nước của nước D đổi tên, Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam chịu trách nhiệm dịch tên tiếng Trung của hai thành phố và ba hồ nước này.”

“Chỉ phụ trách cái này thôi sao?” Vưu Duyệt Thi ngạc nhiên hỏi. Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam thực lực mạnh như vậy mà chỉ dịch tên hai thành phố và ba hồ nước thôi sao?

Thẩm Lộ đưa cho Thang Lâm một tờ giấy in tên tiếng Anh mới. Thang Lâm biết việc quyết định một tên dịch không phải do một người quyết định.

Quả nhiên, Thẩm Lộ lại bổ sung: “Tên mà ba người các bạn dịch ra chỉ là để tham khảo bước đầu, việc có sử dụng chính thức hay không còn phải trải qua thảo luận của mọi người. Hơn nữa tên dịch phải được công bố trong ngày hôm nay, vì vậy các bạn phải nộp trước khi tan làm vào buổi sáng.”

“Ngoài ra, một số nhiệm vụ sau này sẽ được công bố trên hệ thống nội bộ, các bạn nhớ chú ý theo dõi.” Thẩm Lộ nói thêm.

Nói xong, Thẩm Lộ liền rời đi. Mọi người ai nấy đều bắt tay vào dịch.

Vưu Duyệt Thi nhìn tài liệu, lại nhìn Thang Lâm, cảm thán một câu: “Thật ghen tị với nhiệm vụ của các cậu!”

“Chủ yếu là khá gấp thôi.” Thang Lâm nói.

Nói xong, Thang Lâm bắt đầu cùng Hứa Kiều và Châu Nam thảo luận về tên dịch của thành phố và hồ nước mới. Vưu Duyệt Thi và Tô Thiệu Trạch cũng bắt đầu phân công, sau đó tập trung vào công việc dịch thuật.

Thang Lâm và ba người họ đã thảo luận rất lâu, xác định được tên dịch của ba hồ nước, sự khác biệt của họ nằm ở tên dịch của hai thành phố quan trọng, Thang Lâm và Hứa Kiều mỗi người đều có ý kiến riêng. Châu Nam giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, còn một tiếng nữa. Thang Lâm đề nghị giữ lại cả tên mà cô và Hứa Kiều dịch. Hứa Kiều suy nghĩ một lát, cuối cùng việc có quyết định sử dụng tên dịch mà họ dịch hay không còn phải trải qua thảo luận thêm của mọi người, nên đồng ý với đề nghị của Thang Lâm, Châu Nam cũng đồng ý.

Thang Lâm đã nộp tên dịch mà họ dịch cho Thẩm Lộ trước thời hạn. Khi cô trở lại văn phòng, trong hệ thống lại có nhiệm vụ dịch thuật, đó là dịch một văn kiện ngoại giao. Lúc này Vưu Duyệt Thi mới hiểu ra Thang Lâm và những người khác cũng không hề rảnh rỗi.

Bốn giờ chiều, tên dịch của hai thành phố và ba hồ nước mới đổi tên của nước D được công bố, tên cuối cùng đều sử dụng tên mà Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam ba người đã dịch, trong đó tên dịch thành phố mà Thang Lâm và Hứa Kiều mỗi người giữ lại, thì tên mà Thang Lâm dịch được chọn.

Mọi người nhìn nhau cười trên màn hình ti vi trong văn phòng. Tuy nhiên, trong lòng Hứa Kiều có hơi tiếc nuối.

Vụ trưởng Phàn đặc biệt đến khen ngợi Thang Lâm và hai người họ.

Việc dịch tên tạm thời kết thúc như vậy, mọi người tiếp tục công việc dịch thuật các điều luật pháp lệnh hoặc văn kiện ngoại giao đang dang dở. Không biết tự lúc nào, đã đến tám giờ tối.

Mà 8 giờ tối ở nước B chính là buổi sáng sớm. Trên mặt biển sương mù lượn lờ, nước biển xanh biếc nổi lên những bọt sóng trắng xóa, tiếng còi tàu vang lên, một chiếc du thuyền sang trọng từ từ xuất hiện trong làn sương mù trắng. Trên thân tàu in dòng chữ tiếng Anh màu đỏ “Eternal Time”. Trên boong tàu đứng không ít người, họ có màu da khác nhau, đang tụ tập thành từng nhóm ba người, năm người trò chuyện, hoặc dựa vào lan can ngắm biển. Chiếc du thuyền “Thời gian Vĩnh hằng” này sắp tiến vào cảng Bảo Đặc của nước B. Thuyền trưởng quyết định dừng lại ở cảng Bảo Đặc của nước B để tiếp tế.

Rất nhanh, tiếng còi tàu vang lên, du thuyền vững vàng cập cảng Bảo Đặc. Không ít du khách trên tàu reo hò, họ đã lênh đênh trên biển hai ngày rồi, chờ cập bờ liền dự định xuống tàu đi chơi, hoặc là thư giãn đầu óc. Nhưng đúng lúc này, có một đội người lên tàu, dùng loa thông báo cho tất cả mọi người không được tự ý hành động.

Lúc 8 giờ tối, Tống Dịch vừa thay đồ thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, khi anh vừa buộc xong dây giày và đứng thẳng lưng thì điện thoại trong túi quần reo lên, anh móc điện thoại ra nghe.

“Vừa rồi, Đại sứ quán của nước ta tại nước B gọi điện thoại tới, nói một chiếc du thuyền mang quốc tịch nước C tên “Thời gian Vĩnh hằng” khi đi ngang qua cảng Bảo Đặc của nước B để tiếp tế thì bị bắt giữ, tổng cộng 2045 người bị mắc kẹt trên tàu.”

Là giọng của Vụ trưởng Triệu của Vụ Quốc tế.

Tống Dịch lập tức hỏi: “Có công dân nước ta không?”

Vụ trưởng Triệu: “Có, số lượng cụ thể còn phải xác minh.”

Tống Dịch lại hỏi: “Tại sao du thuyền bị bắt giữ?”

“Nguyên nhân vẫn chưa biết. Đại sứ quán của chúng ta đang liên lạc với bộ phận ngoại giao của nước B, nhưng họ cũng cần phải tìm hiểu thông tin từ các bộ phận liên quan.”

Tống Dịch hiểu rõ gật đầu.

Vụ trưởng Triệu nói: “Trưởng phòng Khâu của phòng 1 các cậu không có ở đây, cậu theo dõi việc này nhé.”

Tống Dịch: “Vâng.”

Kết thúc cuộc gọi, Tống Dịch lập tức thay lại vest, lái xe về Bộ Ngoại giao.

Thang Lâm và Hứa Kiều vừa lúc làm xong công việc trên tay, đang thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị về nhà. Ngày làm việc chính thức đầu tiên cứ thế kết thúc, mặc dù họ đã phải tăng ca, nhưng tâm trạng đều rất tốt, vì họ đều đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dịch thuật, Thang Lâm, Hứa Kiều và Châu Nam còn được khen ngợi.

Thang Lâm thu dọn xong bàn làm việc, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đen như mực, đèn đường đều đã bật sáng. “Muộn thế này rồi, mau về nhà thôi.” Cô vừa nói một câu như vậy, vừa định quay người thì nhìn thấy hai vệt sáng chiếu vào tòa nhà Bộ Ngoại giao, ngay sau đó, một chiếc xe lái vào. Trong màn đêm, cô không nhìn rõ biển số xe, chỉ cảm thán một câu: Còn có người đến tăng ca, còn vất vả hơn cả bọn họ.

Thang Lâm quay người, cùng mọi người đi ra khỏi văn phòng bộ phận phiên dịch tiếng Anh của phòng dịch thuật.

Lúc này Thang Lâm nhận được điện thoại của Vụ trưởng Phàn: “Thang Lâm, cô vẫn phải tăng ca một chút.”

Thang Lâm ngạc nhiên: “Còn có việc gì sao ạ?”

“Có một sự kiện đột xuất, cụ thể cô đến phòng 1 của Vụ Quốc tế tìm Phó trưởng phòng Tống. Cô phải hết sức hỗ trợ Phó trưởng phòng Tống.”

Nghe Vụ trưởng Phàn nói như vậy, Thang Lâm càng kinh ngạc, đi tìm Tống Dịch? Hỗ trợ Tống Dịch?

“Vâng ạ.” Mặc dù nghi ngờ, Thang Lâm cũng không hỏi nhiều. Kết thúc cuộc gọi, cô đuổi theo Vưu Duyệt Thi và những người khác ở phía trước, cùng nhau đi đến cửa thang máy.

Khi thang máy xuống đến nơi, cô không bước vào, cô phải đi thang máy lên trên. Vưu Duyệt Thi nghi ngờ hỏi cô tại sao không vào thì cô nói một câu “Mọi người đi trước đi” rồi bước vào một chiếc thang máy lên trên khác.

Cửa thang máy đóng lại, Thang Lâm mím nhẹ đôi môi đỏ, Tống Dịch vẫn chưa về? Mà cô sắp phải gặp anh, còn phải hỗ trợ anh? Không biết đã có sự kiện đột xuất nào xảy ra. Nhưng khi cô đến phòng 1 của Vụ Quốc tế, gõ cửa mấy lần cũng không có ai mở, cô hơi nhíu mày.

Tống Dịch đỗ xe xong, xuống xe, bấm nút khóa trên chìa khóa xe rồi vội vàng đi về phía cửa thang máy. Trong thang máy, Tống Dịch nhận được điện thoại của Vụ trưởng Phàn của phòng dịch thuật, nói đã sắp xếp người hỗ trợ anh.

Thang máy đến tầng của Vụ Quốc tế thì dừng lại, Tống Dịch bước ra khỏi thang máy. Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang lần lượt sáng lên. Tống Dịch từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của Thang Lâm, anh giật mình, người mà Vụ trưởng Phàn sắp xếp lại là Thang Lâm.
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 16: Tống Dịch chỉ đứng bên cạnh cô



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, tất cả đèn cảm biến âm thanh đều sáng lên, xung quanh bỗng chốc sáng rực. Thang Lâm quay người lại, nhìn thấy Tống Dịch. Anh mặc vest chỉnh tề, bước đi vội vã, vẫn như ngọn núi ngọc tiến bước, ánh sáng rạng ngời. Thang Lâm nhìn anh dần tiến lại gần. Khi Tống Dịch sắp đến trước mặt, ánh mắt cô thoáng dao động, hơi ngẩng đầu: “Phó trưởng phòng Tống, tôi đợi anh lâu lắm rồi.”

“Xin lỗi.” Tống Dịch nói một cách nhẹ nhàng, sau đó vượt qua Thang Lâm đi đến trước cửa văn phòng, lấy chìa khóa mở cửa.

“Mời vào.” Cửa văn phòng mở ra, Tống Dịch nghiêng người nói với Thang Lâm.

Thang Lâm đi lướt qua Tống Dịch, bước vào văn phòng.

Tống Dịch cũng đi vào, đến sau bàn làm việc của mình, anh cúi người mở máy tính.

“Phó trưởng phòng Tống có chuyện gì mà lại cần tôi hỗ trợ vậy?” Thang Lâm tỏ vẻ kiêu ngạo trong cả thần thái lẫn giọng điệu.

Tống Dịch mở máy tính cũng không ngồi xuống, anh lại quay người đi đến trước tủ đựng tài liệu bên phải, vừa mở tủ tài liệu vừa trả lời: “Sự cố đột phát, có khả năng cần dịch tài liệu ngoại giao.”

Anh không hề để ý đến thái độ của Thang Lâm, thậm chí còn không nhìn cô một cái. Thấy dáng vẻ vội vàng và nghiêm túc của anh, Thang Lâm cũng không khỏi nghiêm chỉnh lại, cô hỏi: “Sự cố đột phát gì?”

“Đại sứ quán của nước ta tại nước B vừa gửi tin, một chiếc tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” mang quốc tịch nước C khi đi ngang cảng Bảo Đặc của nước B để tiếp tế thì bị bắt giữ, tổng cộng 2045 người đang bị mắc kẹt trên tàu.” Tống Dịch lấy ra một tập tài liệu từ trong tủ, đi về bàn làm việc ngồi xuống, đặt tài liệu xuống. Lúc này trên màn hình máy tính hiện lên giao diện nhập mật khẩu, anh đặt ngón tay lên bàn phím nhanh chóng nhập vài ký tự, sau đó cúi đầu xem tài liệu.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch hỏi: “Có công dân nước ta à?”

Tống Dịch: “Ừ.”

Thang Lâm: “Bao nhiêu người?”

Tống Dịch: “Hiện tại vẫn chưa rõ.”

Thang Lâm: “Vì sao tàu du lịch lại bị bắt giữ?”

Tống Dịch: “Nguyên nhân cụ thể chưa rõ.”

Thang Lâm: “Vậy, thời gian con tàu này có thể được thả ra thì lại càng không biết? Vậy nên, việc chúng ta cần làm bây giờ là phải làm rõ có bao nhiêu công dân Trung Quốc trên tàu, nguyên nhân tàu bị bắt giữ và khi nào tàu có thể được thả ra phải không?”

Tống Dịch, người nãy giờ không có thời gian nhìn Thang Lâm, lúc này ngẩng đầu lên, Thang Lâm nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của anh. Tống Dịch nhanh chóng gật đầu: “Đúng!”

“Vậy phải làm như thế nào?” Thang Lâm lại hỏi.

Tống Dịch nói: “Khi có tài liệu hoặc giấy tờ ngoại giao cần dịch thì cô nhanh chóng dịch ra. Những việc khác, tôi sẽ làm.”

Tống Dịch nói xong, lại cúi đầu lật xem tài liệu, dường như đã tìm thấy thứ mình cần, anh lại ngẩng đầu lên, sau khi xem xét một vài thông tin trên máy tính, liền nhấc điện thoại trên bàn gọi một số.

“Ngài đại sứ Kramer, xin chào, tôi là Tống Dịch, ở phòng 1 của Vụ Quốc tế. Theo như chúng tôi được biết, vào lúc 5 giờ 35 phút sáng giờ địa phương, nước ngài đã bắt giữ một tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” mang quốc tịch nước C. Trên con tàu này có công dân nước chúng tôi.” Tống Dịch nói bằng tiếng Anh lưu loát.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngạc nhiên: “Ồ, thưa ông Tống, tôi chưa nghe nói đến chuyện này, tôi hoàn toàn không biết gì về việc này.”

“Vậy, xin ngài Kramer hãy lập tức tìm hiểu tình hình từ nước ngài. Chúng tôi cần biết rõ hiện tại có bao nhiêu công dân nước chúng tôi trên tàu, nguyên nhân tàu bị bắt giữ, và khi nào tàu có thể được thả.” Tống Dịch nói tiếp.

“Thưa ông Tống, tôi sẽ nhanh chóng tìm hiểu việc này. Ngay khi nắm được nguyên do sự việc, tôi sẽ gọi lại cho ông.”

Tống Dịch: “Cảm ơn.”

Tống Dịch cúp điện thoại, Thang Lâm đã ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Tống Dịch. Cô nghe Tống Dịch xưng hô “Ngài đại sứ Kramer”, biết anh vừa gọi điện cho đại sứ nước B tại Trung Quốc. Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Tống Dịch lại bấm số gọi một cuộc nữa.

“Xin chào, tôi là Tống Dịch, phòng 1 của Vụ Quốc tế, tôi muốn gặp đại sứ Chu.” Lần này Tống Dịch nói bằng tiếng Trung.

“Vâng, xin chờ một lát.”

Một lát sau, đầu dây bên kia có tiếng trả lời: “Tôi là Chu Kiến Quốc.”

“Thưa đại sứ Chu, xin hỏi vụ tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” mang quốc tịch nước C bị bắt giữ có tiến triển gì không?”

“Bộ Ngoại giao nước B vẫn chưa có phản hồi.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tống Dịch lại cúp điện thoại. Thang Lâm vẫn luôn nhìn Tống Dịch, lắng nghe những gì anh nói qua điện thoại. Sau khi gọi điện xong, Tống Dịch lại bắt đầu gõ bàn phím lia lịa. Vụ việc này cần phải làm rõ càng sớm càng tốt, bởi vì trên tàu có người Trung Quốc, nhất định phải tìm hiểu rõ tình hình của họ. Thang Lâm cũng rất muốn biết đầu đuôi câu chuyện, nhưng lúc này cô không thể làm phiền Tống Dịch. Cô nhìn Tống Dịch, anh nghiêm túc tập trung, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh sự nhanh chóng suy nghĩ đồng thời với tốc độ gõ bàn phím. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh làm việc, khác với vẻ ôn nhuận như ngọc trong các buổi giao tiếp ngoại giao, nhưng cũng khiến người ta không thể rời mắt.

“Thang Lâm, cô dịch cái này đi.” Ngón tay Tống Dịch dừng gõ, anh ngẩng đầu lên nhìn Thang Lâm nói.

Vừa dứt lời, máy in trên bàn làm việc đã nhả ra một tờ giấy A4. Thang Lâm vừa định đưa tay ra lấy, Tống Dịch đã nhanh tay hơn cầm tờ giấy đó lên.

“Không phải là phải dịch sao?” Thang Lâm nghi hoặc hỏi.

Tống Dịch nói: “Dịch trực tiếp trên máy tính của tôi.”

Vừa dứt lời, Tống Dịch cầm tờ giấy A4 đứng dậy nhường chỗ. Thang Lâm không ngờ lại phải dịch trực tiếp trên máy tính của anh, phải ngồi vào ghế làm việc của anh, nhưng cô cũng không nói gì thêm, đứng dậy vòng qua ngồi vào ghế của Tống Dịch. Tống Dịch không đi ra chỗ khác, mà đứng ngay bên cạnh Thang Lâm. Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch, anh đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, hàng mi dài của cô nhẹ nhàng run rẩy, thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính của Tống Dịch. Trên máy tính vẫn đang mở một tài liệu, đó là một văn bản ngoại giao. Cô mở một tài liệu khác, đối chiếu với văn bản ngoại giao bắt đầu dịch.

Tống Dịch xem xét văn bản một lượt, bỗng lên tiếng: “Thêm một câu, bất kể bị bắt giữ vì lý do gì.”

“Thêm vào chỗ nào?” Thang Lâm quay đầu hỏi.

Tống Dịch cúi người xuống, chỉ vào một câu trong văn bản trên máy tính, nói: “Thêm vào trước câu, nhất định phải bảo đảm an toàn tính mạng và quyền lợi chính đáng của công dân nước ta.”

Giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp, tim Thang Lâm khẽ rung động, cô hỏi: “Cần phải mạnh mẽ như vậy sao?”

Tống Dịch: “Cần phải mạnh mẽ.”

“Vâng.” Thang Lâm quay đầu thêm một câu vào văn bản gốc, khi dịch cô cũng thêm vào một câu tương tự.

Trong quá trình dịch văn bản, Tống Dịch luôn đứng bên cạnh Thang Lâm, ngoài câu thêm vào kia, anh không nói gì thêm, trong văn phòng yên tĩnh lạ thường. Sau khi Thang Lâm dịch xong, không nhịn được quay đầu nhìn Tống Dịch, ánh mắt Tống Dịch cũng vừa vặn rời khỏi màn hình máy tính, hai người chạm mắt nhau.

“Tôi dịch xong rồi.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch: “Ừm.”

Anh không có biểu hiện gì thêm. Sau đó anh nhấc điện thoại lên lại bắt đầu bấm số, anh đang xin phép gửi một văn bản điện tử tới Đại sứ quán nước B tại Trung Quốc.

Thang Lâm nghe thấy người trong điện thoại đồng ý, cô phối hợp đứng dậy nhường chỗ, trở về vị trí lúc nãy. Tống Dịch cũng ngồi lại vào ghế, gửi văn bản.

“Người nước B bình thường làm việc hiệu suất thấp, chắc phải chờ một lúc mới có phản hồi.” Tống Dịch vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính vừa nói.

Thang Lâm nhận ra anh đang nói chuyện với mình, cô “ồ” một tiếng. Vậy có nghĩa là cô cũng phải ở đây chờ đợi. Tống Dịch không nhìn cô, chỉ chăm chú làm việc, còn gọi thêm vài cuộc điện thoại hỏi về tình hình con tàu bị bắt giữ. Thang Lâm ngồi đối diện anh, lúc đầu ngồi rất ngay ngắn, trông chuyên nghiệp và kiêu hãnh, sau đó cô cảm thấy hơi mệt mỏi, người hơi ngả ra sau, lưng dựa vào ghế, lười biếng nhìn Tống Dịch, không để ý gì nữa.

Một lát sau, Tống Dịch nhận một cuộc điện thoại. Nhận xong, vẻ mặt anh có vẻ thoải mái hơn một chút. Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt lười biếng của Thang Lâm.

“Tin tốt?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch: “Ừm, biết thêm một vài thông tin. Nguyên nhân tàu bị bắt giữ là do vấn đề môi trường, trên tàu có 210 công dân Trung Quốc.”

Thang Lâm cũng nở một nụ cười nhẹ. Sau đó lại nói: “Vậy còn phải làm gì nữa không? Phó trưởng phòng Tống, tôi mệt quá, lại còn đói nữa.”

Khuôn mặt cô uể oải, giọng nói nghe có vẻ yếu đuối, nũng nịu.

“Còn một văn bản nữa cần cô dịch.” Tống Dịch nhìn cô, anh vẫn giữ vẻ mặt công tư phân minh, chỉ là giọng nói của anh ôn nhuận như mưa phùn tháng ba.

【Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhớ xem thông báo chương mới mỗi ngày nha~】
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 17: Phó trưởng phòng Tống có từng pha mì gói cho người khác không?



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tống Dịch nói xong, lại đứng dậy nhường chỗ. Thang Lâm xoa trán, kéo lê thân thể mệt mỏi từ từ đứng dậy, lại đi đến vị trí của Tống Dịch ngồi xuống. Sau đó cô ghé sát đầu vào máy tính, hai mắt nheo lại thành một đường nhìn màn hình, trên màn hình vẫn là một văn bản. Cô rụt đầu lại, ngồi thẳng người, mở một tài liệu khác bắt đầu dịch.

Ngón tay thon dài của Thang Lâm nhanh chóng gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra một loạt các chữ cái tiếng Anh. Lúc này cô tập trung cao độ, suy nghĩ nhanh đến đâu, ngón tay liền di chuyển nhanh đến đó, hoàn toàn khác với vẻ uể oải vừa nãy.

Tống Dịch vẫn đứng bên cạnh cô, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, những ký tự tiếng Anh liên tục xuất hiện cùng với cách dùng từ chính xác khiến anh không khỏi liếc nhìn đôi tay trên bàn phím. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp đó vô cùng linh hoạt, hay nói đúng hơn là linh động, tiếng ngón tay gõ trên bàn phím vô cùng êm tai. Cộng thêm lần hoạt động ở đại sứ quán lần trước, đây là lần thứ hai Tống Dịch thấy cô làm việc. Anh đã thấy được tố chất chuyên môn và năng lực cao siêu của cô, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, nhưng đừng có tự đắc quá là được.

Tống Dịch thu lại suy nghĩ, đồng thời thu lại ánh mắt, lại nhìn vào màn hình máy tính. Thang Lâm gõ một chữ cái xong thì bỗng chậm lại một chút, nhưng gần như chỉ trong một giây cô đã không do dự gõ ra một từ. Tống Dịch nhìn từ đó, cách diễn đạt mạnh mẽ của nó hoàn toàn phù hợp với bản gốc, dịch rất chính xác. Anh đoán rằng có lẽ vừa nãy cô đã hơi do dự về sắc thái tình cảm của từ, nhưng tư duy của cô rất nhanh, chỉ do dự khoảng một giây, hiệu suất rất cao.

Khi Thang Lâm dịch xong ký tự cuối cùng, ngón tay thon dài trắng nõn của cô bỗng dừng lại trên bàn phím. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình nhanh chóng kiểm tra một lượt, quay đầu nói với Tống Dịch: “Xong rồi.”

Tống Dịch gật đầu: “Vất vả rồi.”

Hàng mi cong dài rậm rạp của Thang Lâm khẽ run lên, cô hơi nheo mắt, giọng điệu kỳ quái: “Không vất vả.”

Tống Dịch hơi cong môi cười.

Thang Lâm đứng dậy, lại trở về vị trí của mình. Tống Dịch cũng ngồi lại, gọi điện thoại, xin chỉ thị, gửi văn bản, rồi lại gọi điện thoại.

Thang Lâm cố gắng tỉnh táo nhìn Tống Dịch bận rộn.

“Thưa ngài đại sứ Kramer, tôi hy vọng các ngài có thể nhanh chóng tổ chức một cuộc họp báo hoặc ra một tuyên bố, giải thích nguyên nhân tàu du lịch bị bắt giữ.” Tống Dịch vừa cầm điện thoại vừa nói.

“Tôi sẽ nhanh chóng phản ánh với các bộ phận liên quan.” Trong điện thoại truyền đến tiếng ngáp của đại sứ Kramer.

Tống Dịch nói xong điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nhanh chóng tổ chức họp báo hoặc ra tuyên bố?” Thang Lâm vừa hỏi vừa suy tư.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm: “Đúng vậy. Bây giờ là thời đại thông tin…”

“Tôi hiểu rồi.” Thang Lâm chợt bừng tỉnh ngộ trước khi Tống Dịch nói xong. Vụ tàu du lịch bị bắt giữ, e rằng sẽ sớm có các phương tiện truyền thông đưa tin, nhưng góc độ và tính toàn diện của các bài báo thì không thể biết được, nên việc tổ chức họp báo hoặc ra tuyên bố chính thức càng nhanh càng tốt. “Bây giờ là thời đại thông tin” mà Tống Dịch nói chính là ám chỉ sự việc sẽ nhanh chóng lan truyền, trong quá trình lan truyền không tránh khỏi có những tin đồn hoặc vu khống, vì vậy, việc giải thích hoặc làm rõ nên được thực hiện nhanh chóng.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cười: “Thật sự hiểu?”

“Đương nhiên.” Thang Lâm nói lại những phân tích của mình một lượt.

Nghe xong, Tống Dịch gật đầu: “Ừm.”

Anh chỉ đơn giản đáp lại phân tích của cô như vậy…

Và Tống Dịch lại nói thêm: “Nhưng những gì cô nói chỉ là một mặt, danh tiếng, sự an toàn của công dân nước ta đều quan trọng.”

Thang Lâm bĩu môi, cô nghĩ chưa được toàn diện. Một hồi sau cô mới lại nói: “Phó trưởng phòng Tống vừa nói hiệu suất làm việc của nước B thấp, vậy “nhanh chóng” của họ có thể nhanh đến mức nào?”

“Cái này tôi phải nghĩ kỹ cách thúc giục.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm vừa suy tư vừa gật đầu.

“Vậy nên, tối nay có lẽ chúng ta sẽ phải làm thêm giờ ở đây rồi.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm hít sâu một hơi.

“Cô có thể chứ?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm lập tức trả lời: “Có thể!”

“Tốt.”

Tống Dịch lại đi tìm tài liệu trong tủ đựng hồ sơ. Thang Lâm ngả người ra sau, lưng dựa vào ghế. Cô nhìn bóng lưng của Tống Dịch khẽ hé môi, nhưng cô thực sự rất đói.

“Phó trưởng phòng Tống.” Thang Lâm vẫn cất tiếng gọi.

Tống Dịch quay người lại nhìn cô.

Thang Lâm nói: “Tôi đói.”

Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, một giờ sáng, giờ này không ai giao đồ ăn nữa rồi. Anh suy nghĩ một lát, bước ra khỏi văn phòng, rất nhanh sau đó anh cầm một hộp mì gói vào, còn Thang Lâm đã nằm gục trên bàn. Anh nhẹ nhàng đặt mì gói sang một bên, còn mình thì tiếp tục tìm tài liệu. Sau khi tìm được tài liệu, anh ngồi xuống ghế lật xem. Một lát sau anh nhìn thời gian, năm phút rồi. Anh nhẹ giọng gọi: “Thang Lâm.”

Thang Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt mơ màng nhìn Tống Dịch.

“Chỉ có mì gói thôi, chín rồi.”

“Anh không biết tôi không ăn mì gói sao?” Thang Lâm cau mày.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm không hề né tránh ánh mắt của Tống Dịch.

“Không có gì khác để ăn cả.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm không ăn tối, đã sớm đói meo rồi. Cô liếc nhìn sang hộp mì gói bên cạnh, vươn tay cầm lấy, nhíu mày miễn cưỡng ăn.

Tống Dịch cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Thang Lâm ăn xong mì gói, ném hộp mì vào thùng rác, rồi quay về vị trí của mình. Cô không quên công việc của mình, cô nhìn Tống Dịch nói: “Phó trưởng phòng Tống, khi nào cần dịch thì gọi tôi.”

“Ừm.” Tống Dịch không ngẩng đầu lên.

Lúc này Thang Lâm không có sức để so đo, cô nằm gục xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng không ngủ thật. Khi Tống Dịch gọi cô thì cô lập tức ngẩng đầu lên, lại lấy lại tinh thần dịch một bản tài liệu.

Sau khi dịch xong, Thang Lâm lại nằm gục trên bàn làm việc của Tống Dịch, lần này cô không nhịn được, ngủ thiếp đi.

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm, hàng mi dài của cô rũ xuống tạo thành một vầng bóng tối, trên khuôn mặt tinh xảo là vẻ mệt mỏi đậm nét, anh biết cô rất mệt. Cô chưa bao giờ phải tăng ca như vậy phải không? Anh cởi áo vest của mình ra, khoác lên người cô, tiếp tục công việc đang dang dở.

Tống Dịch lại gọi điện cho ngài đại sứ Kramer của nước B tại Trung Quốc.

“Xin lỗi, thưa ngài đại sứ Kramer, đã làm phiền ngài nghỉ ngơi…” Tống Dịch vừa xin lỗi vừa nói vào điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, ngài Kramer mặc đồ ngủ ngồi trên giường, bất đắc dĩ nói: “Ông Tống, ông không cần ngủ sao?”

Tống Dịch cười: “Không chờ được phản hồi thì cũng không ngủ được.”

Ngài Kramer nhớ lại văn bản mà nhân viên trực ca ở đại sứ quán vừa đọc, Tống Dịch đã gửi liên tiếp mấy văn bản. Ông xoa xoa trán, nói với Tống Dịch: “Ông Tống, tôi sẽ đích thân gọi điện cho ngài tổng thống của chúng tôi, nhất định sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng.”

Sau đó, Tống Dịch liền ngồi trên ghế sau bàn làm việc chờ đợi. Bên ngoài tối đen như mực, toàn bộ tòa nhà Bộ Ngoại giao chỉ có văn phòng này còn sáng đèn. Ánh mắt Tống Dịch rơi trên khuôn mặt của Thang Lâm, trong lòng nghĩ đến phản hồi từ phía nước B.

Thang Lâm nằm gục trên bàn dường như ngủ không được thoải mái, cô trở mình đổi nhiều tư thế, giữa chừng còn ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn Tống Dịch, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn chưa tỉnh ngủ: “Tống Dịch, còn có gì cần dịch không?”

“Tạm thời không có, ngủ đi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lại nhắm mắt, đổi một tư thế khác.

Khi bình minh đến, cuối cùng Tống Dịch cũng nhận được điện thoại của đại sứ Kramer, và đó là một phản hồi khiến anh hài lòng.

Anh ngẩng đầu nhìn Thang Lâm đang nằm gục đối diện mình, gọi cô vài tiếng, cô trở mình suốt cả đêm không ngủ được ngon giấc, lúc này lại ngủ say rồi, khóe môi anh cong lên.

Khi Thang Lâm ngẩng đầu lên, một chiếc áo từ trên vai cô trượt xuống, cô quay đầu lại chụp lấy, phát hiện ra là áo vest của Tống Dịch. Cô lập tức nhìn Tống Dịch, Tống Dịch mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi đối diện cô đọc sách. Ánh bình minh le lói từ cửa sổ kính trên bàn làm việc chiếu vào người anh, lại khôi phục khí chất như ngọc như lan của anh.

“Tống Dịch.”

“Tỉnh rồi à?”

“Còn có gì cần dịch không?”

“Không còn.”

“Nước B có phản hồi rồi sao?”

“Ừ.”

“Tin tốt?”

“Ừ. Nước B sẽ sớm tổ chức họp báo.”

Thang Lâm: “Tuyệt quá!”

Tống Dịch cười: “Ừ.”

“Khi nào tổ chức?”

“Cô sẽ sớm biết thôi.”

“Còn giở giọng bí ẩn? Nói cho tôi biết đi.”

Tống Dịch làm một động tác chỉ thời gian.

Thang Lâm giật mình: “Ngoài dự kiến.”

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, anh đã có vẻ điềm tĩnh ung dung rồi. Cô biết, công việc hiện tại tạm thời kết thúc, cô cũng thả lỏng bản thân, tâm trạng vô cùng tốt.

Cô nắm chặt áo vest của Tống Dịch trong tay, đề phòng bị trượt, hai tay lại kéo áo vest lại. Cô nhìn Tống Dịch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nói: “Vẫn còn hơi lạnh, tôi mặc thêm một lát nữa, Phó trưởng phòng Tống có phiền không?”

Tống Dịch nhìn cô một cái: “Không phiền.”

Thang Lâm hơi nhếch khóe môi, một lát sau cô vừa như thật vừa như giả hỏi: “Phó trưởng phòng Tống có thường cho người khác mặc áo của mình không?”

Nghĩ đến mì gói khó ăn, cô lại hỏi: “Có… từng pha mì gói cho người khác không?”
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 18: Tống Dịch lại làm gì rồi?



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Vừa đúng lúc xem xong những gì cần xem, anh gấp sách lại, đặt lên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, rồi nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Tống Dịch liếc xéo Thang Lâm một cái, nói: “Trời vừa sáng, còn ba tiếng rưỡi nữa là đến giờ làm, tôi khuyên cô nên tranh thủ thời gian này về nhà ngủ thêm một lát.”

Thang Lâm bĩu môi rồi “hừ” một tiếng.

Tống Dịch đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bàn làm việc, đi đến bên cạnh Thang Lâm hỏi: “Về nhà không?”

Thang Lâm không nhận được câu trả lời của anh, cô cũng không muốn trả lời anh.

Tống Dịch lại nói: “Tôi đưa cô về.”

Thang Lâm lập tức đứng dậy khỏi ghế đi theo Tống Dịch ra khỏi văn phòng. Trên hành lang yên tĩnh chỉ có hai người họ, đèn cảm ứng âm thanh liên tiếp sáng lên vì tiếng bước chân của họ. Thang Lâm nghiêng đầu, Tống Dịch cao hơn cô một cái đầu, nhưng từ góc độ của cô nhìn sang, vừa vặn thấy được đường nét khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của anh, người đàn ông này thực sự không thể khiến người khác làm ngơ. Thang Lâm quay mặt đi, hai tay kéo chặt chiếc áo vest trên người.

Lần thứ hai Tống Dịch đưa Thang Lâm về nhà, không cần dùng định vị. Xe từ từ rời khỏi Bộ Ngoại giao, lên đường lớn liền phóng đi rất nhanh. Thang Lâm ngủ một giấc thì xe đã đến dưới nhà cô.

*

Thang Lâm ngủ bù một lát, đến giờ làm thì đúng giờ đến phòng làm việc. Vụ việc tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng ” mang quốc tịch nước C bị bắt giữ ở nước B đã bị nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài phanh phui. Tuy nhiên, có một số phương tiện truyền thông đưa tin rằng, nguyên nhân tàu bị bắt giữ là do du khách Trung Quốc vứt rác xuống biển, gây ô nhiễm vùng biển của nước B. Bên dưới bài đưa tin này có rất nhiều bình luận không hay. Một số phương tiện truyền thông trong nước cũng đăng lại bài viết này, không ít người để lại bình luận nói rằng du khách Trung Quốc có ý thức kém. Người trong văn phòng đều đang bàn tán về chuyện này.

“Không phải chứ? Bị bắt giữ vì lý do này?”

“Không phải. Sẽ sớm có giải thích chính thức từ nước B thôi.” Thang Lâm nói.

Giọng điệu của Thang Lâm rất chắc chắn, mọi người đều nhìn Thang Lâm. Chiêm Mai thì bán tín bán nghi, bởi vì cô biết hiệu suất làm việc của nước B cực kỳ thấp. Nhưng Chiêm Mai có nhiệm vụ dịch thuật, cô không nói gì thêm, ra khỏi văn phòng. Các phiên dịch viên khác cũng lục đục ra ngoài.

Buổi chiều, vụ việc tàu du lịch mang quốc tịch nước C bị bắt giữ ở nước B vì du khách Trung Quốc xả rác bừa bãi đã trở nên nghiêm trọng, trở thành sự kiện nóng được quan tâm nhất. Vưu Duyệt Thi nói riêng với Thang Lâm, nếu nguyên nhân bắt giữ thực sự là như vậy thì quá mất mặt.

“Đương nhiên không phải.” Thang Lâm nói, sau đó cô kể lại chuyện cô tăng ca tối qua để hỗ trợ Tống Dịch.

Vưu Duyệt Thi lúc này mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc. “Chỉ là tin đồn lan truyền nhiều quá.”

“Ngày mai nước B sẽ tổ chức họp báo, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.” Thang Lâm nói.

Vưu Duyệt Thi gật đầu.

Và ngay lúc đó, Cục trưởng Phàn nói có một cuộc họp báo đột xuất cần dịch thuật.

“Đây là cuộc họp báo đột xuất, không có bản phát biểu để các cô cậu dịch trước, vì vậy yêu cầu cao hơn.” Cục trưởng Phàn nói, “Chiêm Mai không có ở đây, ai trong số các cô tự nhận có thể đảm nhiệm?”

Thang Lâm và Hứa Kiều chủ động xung phong: “Tôi!”

Cục trưởng Phàn suy nghĩ một lát, chọn Thang Lâm.

Những người khác có thể xem trực tiếp cuộc họp báo này trên TV trong văn phòng.

*

“Cố lên!”

“Cố lên!”

Vưu Duyệt Thi và Châu Nam đều cổ vũ Thang Lâm. Đây là lần đầu tiên Thang Lâm đảm nhiệm phiên dịch cho cuộc họp báo, trước khi bắt đầu cô có hơi lo lắng, nhưng cô cố gắng kiểm soát bản thân.

Trong phòng họp báo vang lên tiếng vỗ tay, người phát ngôn của Vụ Thông tin Báo chí bước vào, vô số ánh đèn flash chiếu vào người ông. Thang Lâm ngồi một bên phiên dịch.

“Thưa các vị nhà báo, các vị khách quý, buổi chiều tốt lành! Hôm nay mời mọi người đến đây là để thông báo một sự việc. Vào lúc 4 giờ chiều ngày hôm qua theo giờ địa phương, tàu du lịch ‘Thời Gian Vĩnh Hằng’ mang quốc tịch nước C đã bị bắt giữ khi dừng chân tiếp tế ở cảng Bảo Đặc của nước B. Nguyên nhân bắt giữ là do khí thải của tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” không đạt tiêu chuẩn môi trường của nước B, gây ảnh hưởng xấu đến môi trường biển của nước B. Trên tàu có tổng cộng 2045 người, bao gồm 210 công dân Trung Quốc, những người còn lại là công dân của các nước M, H, W, v.v.” Người phát ngôn nói.

Sau khi người phát ngôn nói xong, Thang Lâm bắt đầu dịch.

Sau khi dịch xong, lập tức có một phóng viên hỏi: “Nghe nói là do du khách Trung Quốc gây ra ô nhiễm môi trường.”

Người phát ngôn: “Anh đã nói là “nghe nói” rồi, xin đừng coi nó là sự thật trên báo chí. Lúc nãy đã thông báo, nguyên nhân bị bắt giữ là do khí thải của tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” không đạt tiêu chuẩn môi trường của nước B, gây ảnh hưởng xấu đến môi trường biển của nước B.”

Sau khi Thang Lâm dịch xong, lại có một phóng viên hỏi: “Khí thải của tàu du lịch nước C không đạt tiêu chuẩn của nước B, vì sao nước B không đưa ra tuyên bố về việc này?”

Thang Lâm cầm bút, vừa dùng ký tự tốc ký phiên dịch để ghi chép vừa dịch. Cô vừa nghe xong câu hỏi của phóng viên liền nhíu mày, câu hỏi này hỏi trúng điểm yếu rồi, cho đến hiện tại, nước B vẫn chưa đưa ra tuyên bố nào về việc bắt giữ, qua sự dàn xếp của Tống Dịch, phải đến ngày thứ hai nước B mới tổ chức họp báo.

Nhưng người phát ngôn của Vụ Thông tin Báo chí vẫn không hề thay đổi sắc mặt, không vội không vàng nói: “Vậy thì, vị phóng viên này cần phải tăng cường thêm kiến thức về tin tức thời sự rồi.”

Phóng viên đặt câu hỏi ngơ ngác. Các phóng viên khác trong lòng nghi hoặc.

Thang Lâm trong lòng “ơ” một tiếng, lẽ nào nước B đã ra tuyên bố?

Vưu Duyệt Thi, Châu Nam, Hứa Kiều và những người khác đang xem TV trong văn phòng đều vô cùng nghi hoặc.

“Ý ông là sao?” Phóng viên kia hỏi.

Người phát ngôn: “Nước B đang ra tuyên bố về việc này.”

Thang Lâm giật mình, điều này khác với những gì Tống Dịch đã nói với cô. Người trong văn phòng của Vụ Biên phiên dịch đối ngoại cũng vô cùng kinh ngạc.

Phóng viên: “Nếu tôi tính không sai, thì lúc này ở nước B đang là 1 giờ sáng.”

Người phát ngôn: “Vậy thì sao?”

Phóng viên: “Sao nước B lại ra tuyên bố vào 1 giờ sáng?”

Người phát ngôn: “Ra tuyên bố cần phải có thời gian cụ thể à?”

Phóng viên bị hỏi đến á khẩu.

Mỗi lần họ vừa dứt lời là Thang Lâm bắt đầu dịch.

Phóng viên: “Vậy, tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” bị bắt giữ khi nào sẽ được thả?”

Sau khi được thông báo nước B đang ra tuyên bố về việc này, lại có phóng viên chuyển sang các câu hỏi khác.

Người phát ngôn: “Hiện tại vẫn chưa xác định.”

Phóng viên: “Nếu cứ không thả, thì những người đang bị mắc kẹt trên tàu sẽ phải làm sao?”

Người phát ngôn: “Chúng tôi đã liên lạc với nước B, nước B sẽ đảm bảo an toàn cho công dân nước ta đang bị mắc kẹt trên tàu.”

Chẳng lẽ chỉ có công dân Trung Quốc được đảm bảo? Không biết các quốc gia khác có liên lạc với nước B không. Các phóng viên xôn xao bàn tán.

Thang Lâm khẽ nhếch môi, những tin đồn kia có thể ngừng lại rồi.

Lúc này, người phát ngôn tuyên bố: “Buổi họp báo hôm nay kết thúc tại đây! Cảm ơn mọi người!”

“Thật hả dạ!” Tô Thiệu Trạch nói một câu trong văn phòng.

Còn Thang Lâm thì nghi hoặc, chẳng lẽ nước B thật sự đã ra tuyên bố vào đêm khuya? Rõ ràng Tống Dịch đã nói với cô là nước B sẽ mở họp báo vào sáng ngày mai. Nước B xưa nay làm việc hiệu suất thấp, vậy mà lại phối hợp kịp thời ra tuyên bố như vậy? Chẳng lẽ Tống Dịch lại làm gì rồi?
 
Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 19: Công viên vem hồ



Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Thang Lâm trở về Cục Biên – Phiên dịch, Vưu Duyệt Thi, Châu Nam và Tô Thiệu Trạch đều khen cô ấy thể hiện rất tốt trong buổi họp báo. Đây là lần đầu tiên Thang Lâm làm phiên dịch tại một buổi họp báo chính thức, bản thân cô cũng rất hài lòng với màn thể hiện của mình. Hứa Kiều có chút tiếc nuối vì Vụ trưởng Phàn chọn Thang Lâm đi phiên dịch mà không chọn cô, nếu không cô chắc chắn cũng sẽ làm rất tốt.

“Có tin đồn Thang Lâm là Chiêm Mai thứ hai, thậm chí có người còn gọi cô ấy là “Tiểu Chiêm Mai”, quả thực không làm người ta thất vọng.” Thẩm Lộ cười nói với Vụ trưởng Phàn.

“Tiểu Chiêm Mai?” Vụ trưởng Phàn ngạc nhiên.

Vụ trưởng Phàn vốn định để Chiêm Mai đi phiên dịch, nhưng Chiêm Mai lại có nhiệm vụ phiên dịch khác, những phiên dịch viên kỳ cựu khác cũng đều có nhiệm vụ, nên ông mới để Thang Lâm đi. Tuy nhiên, màn thể hiện của Thang Lâm quả thực khiến ông rất bất ngờ.

“Đúng vậy. Vụ trưởng Phàn chưa nghe thấy sao?”

“Tôi chưa từng nghe thấy điều đó.” Vụ trưởng Phan cười một tiếng, rồi nói thêm, “Chiêm Mai là biên dịch viên mà tôi coi trọng nhất, nhưng mà, nói Thang Lâm là Tiểu Chiêm Mai thì…”

Thẩm Lộ chờ Vụ trường Phàn nói tiếp, nhưng ông ấy lại không nói gì thêm.

Vưu Duyệt Thi nói với Thang Lâm rằng mọi người lại đang khen cô là Tiểu Chiêm Mai . Thang Lâm đáp: “Tớ chỉ là tớ thôi.”

Vưu Duyệt Thi bỗng nhận ra điều gì đó. Thang Lâm vốn kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không làm bản sao của người khác. Cái danh “Tiểu Chiêm Mai ” nghe thì có vẻ là lời khen, nhưng suy cho cùng vẫn mang bóng dáng của người khác. Thang Lâm ở trường đã nhận được vô số lời khen ngợi, cô luôn là người có hào quang, mà giờ đây trước tên cô lại thêm vào một cái tên khác, đương nhiên cô không lấy đó làm vinh dự.

“Nhưng mà, chị Giang Hinh nói phong cách dịch thuật của cậu có hơi giống chị Chiêm Mai.” Vưu Duyệt Thi nhắc đến nguồn gốc của danh hiệu này.

Thang Lâm khẳng định: “Không giống.”

Nói xong, Thang Lâm lại bổ sung: “Nhưng mà, thực lực của chị Chiêm Mai là không thể nghi ngờ.”

*

Vụ Quốc tế. Tống Dịch đang báo cáo với Vụ trưởng Triệu về việc tàu du lịch mang quốc tịch nước C bị bắt giữ.

“Ban đầu nước B quyết định ngày mai sẽ tổ chức họp báo, điều này ở B đã là một hiệu suất rất nhanh rồi. Việc cậu khiến họ đồng ý tổ chức họp báo cùng lúc với chúng ta là điều không hề dễ dàng.” Vụ trưởng Triệu nói.

Tống Dịch nói: “Tin đồn ngày càng nhiều, tổ chức họp báo tuyên bố càng sớm càng tốt.”

Ngoại trừ việc bắt giữ tàu du lịch này, nước B đã hành động rất nhanh, như Vụ trưởng Triệu đã nói, để B – một quốc gia có hiệu suất thấp trong hầu hết các sự kiện – đưa ra quyết định như vậy là điều không hề dễ dàng. Sau khi làm thêm giờ với Thang Lâm, các loại tin đồn ngày càng nhiều, vì vậy Tống Dịch lại nỗ lực dàn xếp với phía nước B, bao gồm việc phân tích với Ngài đại sứ Kramer về ảnh hưởng của việc bắt giữ tàu du lịch mà không giải thích kịp thời với quốc tế, cuối cùng nước B đã đồng ý cùng tổ chức họp báo để đưa ra tuyên bố.

Vụ trưởng Triệu gật đầu, sau đó nói: “Mặc dù nước B nói họ sẽ đảm bảo an toàn cho công dân nước ta, nhưng không biết khi nào tàu du lịch mới được thả, những người bị mắc kẹt trên tàu vẫn chưa thể xuống, tâm trạng của họ chắc chắn sẽ bất an, hoảng loạn, chúng ta vẫn phải luôn theo dõi vụ việc này.”

Tống Dịch nghĩ một lát rồi nói: “Tôi có một đề nghị.”

Vụ trưởng Triệu: “Gì cơ?”

Tống Dịch: “Đại sứ quán của chúng ta có thể cử người lên tàu để xoa dịu tâm trạng của mọi người.”

Vụ trưởng Triệu: “Lên tàu xoa dịu?”

Tống Dịch gật đầu.

Vụ trưởng Triệu suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Cứ làm như vậy đi! Ngoài ra, phải thương lượng với nước B để sớm tổ chức sơ tán 220 du khách Trung Quốc này. Chuyện này vẫn là do cậu thông báo cho Đại sứ quán, họ sẽ phối hợp với nước B.”

Tống Dịch: “Vâng, vậy tôi sẽ liên lạc với Đại sứ quán ngay bây giờ.”

Tống dịch liên lạc với Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B, truyền đạt lại sự việc này.

Lúc này, tại cảng Bảo Đặc của nước B, bầu không khí trên chiếc tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” tràn ngập u ám, nặng nề. Tàu du lịch bị cắt nguồn cung cấp, trong phòng không có điều hòa, thời tiết nóng bức khiến người ta không chịu nổi. Nước ngọt cũng không đủ dùng, gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng yêu cầu mang nước đến cũng không được. Một số người vì tâm trạng không tốt mà xô xát, cãi vã với người khác.

Trong số 220 du khách Trung Quốc đó, có một đứa trẻ sợ hãi bật khóc; còn có người lớn quát mắng đứa trẻ phải yên lặng, không được chạy lung tung.

“Không biết đến khi nào mới được xuống tàu.”

“Ở cái nơi này, không có ai để mà nhờ cậy cả.”

Tâm trạng bất an và hoảng loạn lan rộng trong lòng mọi người, khi màn đêm buông xuống, cảm xúc này càng trở nên tồi tệ hơn.

Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B đã cử người đại diện cùng một vài người mang một ít nước uống và đồ ăn lên tàu. Người đại diện cầm một chiếc loa trên tay, yêu cầu công dân Trung Quốc xếp thành một hàng.

“Chúng tôi mang một ít nước uống và đồ ăn đến, hy vọng có thể giúp đỡ mọi người.” Người đại diện nói.

Những người đi cùng bắt đầu phát nước và đồ ăn cho từng người.

Những người có màu da khác đứng một bên nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.

Người đại diện lại kể về nguyên nhân tàu du lịch bị bắt giữ, đồng thời nói rằng Đại sứ quán sẽ tiếp tục trao đổi với nước B về vấn đề xử lý công dân Trung Quốc trên tàu, nhưng dù thế nào thì mọi người vẫn an toàn và tin rằng chẳng bao lâu nữa sẽ được rời đi.

Hơn hai trăm người Trung Quốc xúc động vỗ tay.

Ngày hôm sau, Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B đã đàm phán thành công với nước B, 220 du khách Trung Quốc được xuống tàu, Đại sứ quán Trung Quốc tại nước B sắp xếp máy bay đưa họ về nước.

Vài ngày sau đó, lần lượt các đại sứ quán của các nước khác cũng cử người đến đón công dân của nước mình xuống tàu.

Vì tất cả du khách trên tàu đều đã xuống tàu, sự việc tàu du lịch mang quốc tịch nước C bị nước B bắt giữ dần dần mờ nhạt trong trí nhớ của mọi người. Còn việc con tàu này cuối cùng được thả là chuyện của hơn hai tháng sau đó.

*

Vào bữa trưa, Đỗ Nam Phong đến tìm Tống Dịch, nói rằng gói mì ăn liền để trong tủ ở phòng nghỉ của anh ta bị mất một gói.

Tống Dịch không để ý đến anh ta, đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều.

Đỗ Nam Phong nói: “Phó trưởng phòng Tống, chỉ có anh biết trong tủ đó có để mì ăn liền.”

Tống Dịch ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Nam Phong: “Tôi mua một thùng đền cho anh được chưa?”

“Thế thì còn gì bằng!” Đỗ Nam Phong cười, “Tôi biết ngay là anh ăn mà.”

Tống Dịch không đáp lời, Đỗ Nam Phong lại nói tiếp: “Đúng không? Đúng chứ?”

“Đúng, đúng, đúng! Là tôi ăn, đúng rồi. Trước ngày mai, một thùng mì ăn liền sẽ ở trước mặt anh.” Tống Dịch nhìn Đỗ Nam Phong với vẻ mặt cạn lời.

Đồng thời, trong đầu Tống Dịch lại nhớ đến đêm hôm đó cùng Thang Lâm tăng ca, dáng vẻ Thang Lâm nhíu mày khi ăn mì, và câu nói của Thang Lâm: “Anh đã từng pha mì cho người khác chưa?”

Tống Dịch nhanh chóng hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục chuẩn bị tài liệu.

*

Thang Lâm đang ăn cơm trong nhà ăn. Hai người ở bàn bên cạnh đang tán gẫu, họ nói sau khi ăn cơm xong sẽ đến công viên ven sông gần đó chạy bộ. Thang Lâm bỗng nhiên nhớ đến việc mình từng nhìn thấy Tống Dịch chạy bộ ngang qua nhà mình từ ban công, mà nơi Tống Dịch ở lại không xa nhà cô, cô suy đoán rằng nếu Tống Dịch chạy bộ thì có lẽ cũng sẽ chạy đến công viên ven sông. Về đến nhà, Thang Lâm ngồi một lát rồi đột nhiên đứng dậy, cô bắt đầu trang điểm lại. Trang điểm xong, cô lại sơn móng tay, sau đó thả mái tóc dài thường ngày hay búi lên, cô nhìn mình trong gương, hài lòng nhếch môi, thay quần áo, đi giày cao gót rồi ra ngoài.
 
Back
Top Bottom