Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ

Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 140: Ngoại truyện 2: Anh yêu em (2)



Gần đến Tết, Ngải Bảo hồi phục kha khá.

Em không cần ngồi xe lăn nữa, có thể tự mình đi lại.

Nghiêm Đường không cho Ngải Bảo nhảy nhót lung tung, mỗi tối hai người họ tay trong tay đi dạo, đều đi rất chậm rất chậm.

Ngải Bảo gầy đi thật, nhưng không chịu nổi sự bồi bổ năm bữa một ngày của dì Trương, chưa đầy một tháng, bàn tay và khuôn mặt của Ngải Bảo lại tròn hơn trông thấy.

Ngải Bảo bị tổn thương lách, Nghiêm Đường tra tài liệu, nghiên cứu kỹ lưỡng chế độ ăn uống của Ngải Bảo. Sau khi lách bị tổn thương, những loại trái cây tính hàn và thực phẩm giàu protein quá mức đều không được dùng.

Mấy ngày nay Ngải Bảo chủ yếu uống canh, ăn uống thanh đạm lại bổ dưỡng.

Ngải Bảo nhìn chằm chằm chiếc đùi gà ác trong nồi canh, cứ chép miệng mãi, em kéo áo Nghiêm Đường hồi lâu, Nghiêm Đường vẫn cố nhịn không cho em ăn.

Đến cuối cùng, Ngải Bảo không vui, nước mắt lưng tròng, lớn tiếng mách tội Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm không thích Ngải Bảo nữa rồi, Nghiêm Nghiêm không cho Ngải Bảo ăn đùi gà!”

Mọi khi trong nồi canh có đùi gà hay đùi vịt gì, Nghiêm Đường đều gắp ra cho Ngải Bảo để nguội rồi ăn.

Nhưng bao nhiêu ngày nay, Nghiêm Đường không cho Ngải Bảo ăn!

Nghiêm Đường đặt bát đũa xuống, dỗ dành Ngải Bảo đang hậm hực.

Anh gắp chiếc đùi gà vào bát mình, từ từ xé thịt ra cho Ngải Bảo, dặn em nhai kỹ nuốt chậm.

“Bảo Bảo, sao anh không thích em được?” Nghiêm Đường bất đắc dĩ ôm lấy vòng eo mềm mại của Ngải Bảo, “Bây giờ lách trong bụng em bị thương, không thể ăn uống quá độ, anh sợ em đau.”

Ngải Bảo nhai miếng thịt gà Nghiêm Đường xé nhỏ, tâm trạng dịu đi một chút.

Em hiểu lời Nghiêm Đường nói, không được ăn nhiều thịt là vì tốt cho bụng bụng của em.

Nhưng lâu lắm rồi chỉ uống canh, Ngải Bảo không khỏi hờn dỗi.

Đợi cơn giận qua đi, Ngải Bảo lại mềm mại rúc vào lòng Nghiêm Đường, ngoan ngoãn xin lỗi anh: “Nghiêm Nghiêm ơi, xin lỗi anh, Ngải Bảo không nên hung dữ với anh.”

Nghiêm Đường nào có giận Ngải Bảo.

Anh nhìn Bảo Bảo heo dè dặt trong lòng mình, mỉm cười.

Nghiêm Đường thơm lên má Ngải Bảo: “Không sao cả, Bảo Bảo, đợi em khỏe hẳn, chúng ta sẽ ăn thật nhiều thật nhiều thịt.”

“Còn có kẹo mè với bánh ngọt nữa ạ!” Ngải Bảo bổ sung.

Nghiêm Đường cười gật đầu, nói được.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo từ một thiếu niên mảnh mai xinh đẹp lúc xuất viện, dần dần quay trở lại thành Bảo Bảo heo tròn vo, tâm trạng cực kỳ vui mừng.

Ngải Bảo gầy như vậy rất đẹp, hai đùi hai tay vốn đã gầy, lúc xuất viện, cái bụng và khuôn mặt tròn mà Nghiêm Đường nuôi cả năm trời cũng biến mất.

Mảnh mai thì đẹp thật, những bức ảnh Nghiêm Đường chụp lúc Ngải Bảo xuất viện đăng lên vòng bạn bè, La Tiên, Phương Bàn Tử, Trần San, kể cả giáo sư Tăng đều bình luận Ngải Bảo ngày càng tuấn tú.

Nhưng Nghiêm Đường không thích.

Nghiêm Đường sờ bàn tay gầy guộc đến lộ cả xương của Ngải Bảo, luôn cảm thấy nó mang một vẻ bệnh tật.

Một Ngải Bảo mũm mĩm, mỗi ngày đều cười vui là tốt nhất.

Năm nay vẫn là Nghiêm Đường và Ngải Bảo cùng nhau đón Tết.

Phương Bàn Tử, Trần San, La Tiên và Lưu Đường Hưng đều muốn đến thăm Ngải Bảo, Giám đốc Thôi cũng áy náy trong lòng, cùng vợ xách túi lớn túi nhỏ đến tận nhà xin lỗi.

Nghiêm Đường từ chối hết, anh nói gần đây tinh thần Ngải Bảo vẫn chưa ổn định, bao giờ xuân sang thì ghé thăm cũng được.

Trong khi đó, Ngải Bảo mang tinh thần không ổn định đang ở nhà xưng vua xưng chúa.

“Ngải Bảo không được xem TV thêm một lát nữa ạ?” Ngải Bảo bĩu môi hỏi Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường véo cái miệng bĩu ra của Ngải Bảo: “Không được, Bảo Bảo, đến giờ đi ngủ rồi. Ngày mai chúng ta còn phải đi mua đồ Tết, em quên rồi à?”

Ngải Bảo mới nhớ ra.

Ngày mai em và Nghiêm Đường còn phải đi siêu thị mua đồ Tết.

“Chúng ta sắp đón ngày lễ “Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm cùng nhau ăn ngon” rồi ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu hỏi.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát mới nhớ ra đây là cái tên Ngải Bảo đặt cho Tết.

“Đúng vậy, lại đến ngày lễ này rồi.” Nghiêm Đường vừa nói, vừa tắt TV của Ngải Bảo.

Trước khi Ngải Bảo phát hiện TV bị tắt, nói Nghiêm Nghiêm đáng ghét, Nghiêm Đường đã nhanh gọn bế Ngải Bảo lên, để Bảo Bảo heo đáp chuyến phi thuyền vũ trụ mang tên Nghiêm Đường, thẳng tiến đến phòng tắm.

Ngải Bảo đột nhiên bay vọt lên không, lập tức quên béng chuyện TV, cười khanh khách.

“Xông lên!” Ngải Bảo giơ chân, chỉ huy phi thuyền vũ trụ Nghiêm Nghiêm của mình dũng cảm tiến về phía trước.

Nghiêm Đường rất phối hợp ôm lấy hành khách duy nhất của mình và tăng tốc.

Tiếng cười của Ngải Bảo giòn tan hơn.

Năm nay đón Tết và năm ngoái đón Tết rõ ràng khác nhau.

Tuy vẫn là hai người Nghiêm Đường và Ngải Bảo, nhưng rất nhiều thứ đã thay đổi.

Ví dụ như mối quan hệ của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Nghiêm Đường nhìn lại một năm ở cùng Ngải Bảo, anh và Ngải Bảo đã gặp gỡ rất nhiều người, có dì Trương, giáo sư Tăng, Đậu Đậu, Lạc Lạc và mẹ của các bé, Đại Thắng và dì Lý, Lý Minh và chủ tiệm sách.

Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Nghiêm Đường hòa giải với quá khứ, ba anh – Nghiêm Đống qua đời, chuyện của La Tiên và Lưu Đường Hưng được giải quyết, Ngải Bảo bay lên rồi an toàn quay về vòng tay anh.

Một năm này, Nghiêm Đường học được rất nhiều điều, anh học được tình yêu, học được ước mơ.

Năm ngoái đón Tết, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, vẫn chưa phát hiện ra em sẽ là phép màu lớn nhất trong cuộc đời anh.

Mà bây giờ, Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngồi cùng một bàn, hai người họ lại gói sủi cảo giống như năm ngoái.

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, anh tin chắc đây là phép màu lớn nhất trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời.

Giờ đây, anh đang ôm phép màu mềm mại này vào lòng.

“Bảo Bảo, em gói sủi cảo dày quá rồi.” Nghiêm Đường giải cứu chiếc sủi cảo mập ú trong tay Ngải Bảo.

“Mập một chút, lát nữa thịt mới nhiều nha!” Ngải Bảo hùng hồn giải thích.

Em nói một cách quả quyết, vừa nghe đã biết là sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng mới làm như vậy.

Nghiêm Đường bất lực liếc đội quân sủi cảo mập ú của Ngải Bảo.

Vậy cũng được, lát nữa chia thành nhiều mẻ luộc là xong.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo đều không có thói quen xem xuân vãn, Ngải Bảo thì không hiểu gì, Nghiêm Đường thì hoàn toàn không có hứng thú.

Hai người họ ăn cơm xong, như thường lệ ra ngoài đi dạo mấy vòng, tiêu hóa thức ăn.

“Bảo Bảo, anh có chuyện muốn nói với em.”

Đi đến khoảng đất trống trong khu chunh cư, Nghiêm Đường đột nhiên gọi Ngải Bảo lại.

Ngải Bảo ngẩng đầu, hơi khó hiểu: “Chuyện gì vậy ạ?”

Em được Nghiêm Đường quấn kín mít, khuôn mặt ngẩng lên từ khăn quàng cổ và quần áo, trông có vài phần đáng thương.

Hàng mi của Ngải Bảo khẽ rung động.

“Trước đây chúng ta đã giao kèo, có một chuyện, nếu anh phát hiện ra, nhất định phải nói cho em biết.” Nghiêm Đường chậm rãi nói.

Ngải Bảo chớp mắt, vẫn chưa phản ứng kịp.

Cứ đến Tết, khu dân cư vốn đã ít người lại càng không thấy bóng dáng ai.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo đứng bên bồn hoa ở khoảng đất trống trong khu dân cư, vị trí này xem pháo hoa lúc tám giờ tối rõ nhất.

Nghiêm Đường thấy vẻ mặt mờ mịt của Ngải Bảo, có lẽ em đã quên mất chuyện đó.

Kể cả khi em quên mất, Nghiêm Đường vẫn phải làm.

Nghiêm Đường ôm lấy Ngải Bảo, ôm lấy Ngải Bảo đang quàng chiếc khăn có họa tiết hình vịt vàng.

Nghiêm Đường cúi người, nhẹ nhàng ghé vào tai Ngải Bảo: “Ngải Bảo, anh yêu em.”

Nghiêm Đường vừa dứt lời, còn chưa kịp đứng thẳng người dậy, pháo hoa như hẹn trước, “vụt” một tiếng nổ tung lên trời.

Bùm bùm bùm, từng bông pháo hoa rực rỡ chói mắt nối tiếp nhau bung nở trên bầu trời đêm.

Mắt Ngải Bảo sáng rực.

Em không nhìn pháo hoa với tiếng nổ vang rền bên cạnh.

Ngải Bảo kéo tay Nghiêm Đường, lưu luyến hỏi: “Nghiêm Nghiêm yêu Ngải Bảo ạ?”

“Đúng vậy, anh yêu Ngải Bảo, rất yêu rất yêu.” Nghiêm Đường cúi đầu, hôn Ngải Bảo mắt sáng long lanh.

“Xin lỗi em, Bảo Bảo, bây giờ anh mới nói cho em biết chuyện này.” Nghiêm Đường nói.

“Không sao đâu ạ!” Ngải Bảo cười rộ lên, đôi mắt cong cong, khuôn mặt ngập tràn ý cười vui vẻ.

“Ngải Bảo cũng rất yêu rất yêu Nghiêm Nghiêm!” Em nói rồi lại vùi mình vào lòng Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ôm Bảo Bảo heo vào lòng.

Lưng em còn hơi gầy, ít nhiều vẫn sờ thấy xương.

“Cảm ơn em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường cúi đầu hôn nhẹ lên xoáy tóc của Ngải Bảo.

Cảm ơn đã gặp được em.

Bùm bùm, từng đóa pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời. Ánh sáng của chúng chiếu rọi khuôn mặt Nghiêm Đường và Ngải Bảo đang kề sát bên nhau.

Chúng nở rộ trong đôi mắt Nghiêm Đường và Ngải Bảo ngắm nhìn đối phương.
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 141: Ngoại truyện 3: Mười năm · Bảy tuổi và Mười bảy tuổi (1)



Tiệm game mùa đông bật máy sưởi, hơi ngột ngạt.

Xung quanh Nghiêm Đường là từng chiếc máy game inh ỏi nhấp nháy đèn, lặp đi lặp lại một bài hát, ồn ào không ngớt, khiến Nghiêm Đường cảm thấy bực bội.

Anh kéo cổ áo đồng phục của mình, muốn xua đi hơi nóng trên người.

Nghiêm Đường nhìn quanh.

Rõ ràng trong tiệm game chỉ có một mình anh, không biết chủ quán này nghĩ gì, vừa bật máy sưởi vừa mở nhạc.

Nghiêm Đường nhíu mày, anh định chơi nốt ván này, rồi ra phố đi loanh quanh giết thời gian đến tiết tự học buổi tối mới vào trường ngẩn người.

Dù sao thì anh là học sinh cá biệt, giáo viên chẳng thèm quản lý.

Nghiêm Đường bỏ nốt đồng xu cuối cùng trong người vào máy.

Xoạch một tiếng, đồng xu lăn vào khe, chiếc máy chơi game trước mặt Nghiêm Đường nhấp nháy đèn, lách tách hoạt động trở lại.

“YOU WIN!”

Chưa đầy một phút, Nghiêm Đường đã phá đảo tất cả các màn trong máy game.

Vé game tuôn ra hàng loạt từ máy, rơi lả tả trên đất, kéo dài một hàng.

Nghiêm Đường mặt không cảm xúc chờ đợi, đợi đến khi máy game “loạch xoạch” nhả hết vé, anh mới cúi xuống xé vé ra.

Anh cầm lấy một xấp vé game trên bàn bên cạnh, đi về phía quầy thu ngân.

Tiệm game có chương trình 3000 vé game có thể đổi 52 tệ tiền mặt.

Nghiêm Đường đến đây hai ngày, dùng năm tệ để tìm hiểu gần như tất cả các máy game.

Hôm nay anh cầm theo mười tệ cuối cùng trong túi, mua xu.

Xấp vé game trên tay anh đừng nói 3000, có khi 4000 cũng không chừng.

Nhưng Nghiêm Đường không muốn đổi lấy cái máy game gì đó, anh chỉ muốn 52 tệ.

Khi Nghiêm Đường mang vé đến quầy thu ngân, chủ quán nhìn thấy, nụ cười trên mặt không giữ được, trông hơi cứng đờ.

“Chàng trai trẻ…” Chủ quán mặt mày cau có nhìn đống vé chất thành núi trên bàn, “Cậu muốn gì, cứ nói thẳng đi.”

“Ông không đếm à?” Nghiêm Đường hỏi.

Chủ quán xua tay: “Đếm gì mà đếm, vé của cậu nhìn thế nào cũng phải ba đến bốn nghìn rồi, cậu muốn gì?”

Nghiêm Đường ừm một tiếng.

“Muốn 52 tệ.” Anh nói.

Chủ quán không ngờ Nghiêm Đường chỉ muốn 52 tệ, ông nhìn Nghiêm Đường, thiện chí nhắc nhở: “Không lấy cái máy game 4000 vé kia à? Cái đó giá trị hơn một trăm tệ, đắt lắm đấy!”

Nghiêm Đường lắc đầu, “Chỉ cần 52 tệ.”

Chủ quán không nói nhiều nữa.

Người ta giúp ông tiết kiệm tiền, ông còn có thể ép người ta lấy sao?

“Được, vậy thì 52 tệ.” Chủ quán nói rồi cúi xuống mở tủ, lấy ra năm tờ mười tệ mới tinh và hai đồng xu.

Trước mặt Nghiêm Đường, ông đếm từng tờ cẩn thận, rồi đưa cho anh: “Đây, chàng trai trẻ, năm mươi hai tệ!”

Nghiêm Đường nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Anh tiện tay nhét tiền vào túi, rời khỏi tiệm game.

Thực ra anh đến tiệm game này chỉ để giết thời gian.

Nghiêm Đường thích game, nhưng anh chưa đủ mười tám tuổi, không vào được quán net.

Đôi khi anh đến những quán net có cửa kính bên ngoài, đứng xem người khác chơi game.

Nghiêm Đường không mê mẩn cảnh đánh đấm chém giết trên màn hình máy tính, khác với nhiều cậu con trai, thậm chí anh còn cảm thấy những trận chiến đó rất nhàm chán.

Anh xem người khác chơi là xem cách họ thao tác.

Anh rất tò mò, làm sao chỉ với vài phím bấm đơn giản như vậy lại có thể khiến nhân vật trong game chuyển động?

Nghiêm Đường có thể đứng bên ngoài quán net, xem người trong quán net lách tách thao tác rất lâu.

Nghiêm Đường không quan tâm người bên trong thắng hay thua, anh chỉ đang nghĩ xem thiết kế nào, chương trình nào đã khiến những nhân vật trong game có thể chuyển động linh hoạt như vậy.

Tiệm game chẳng qua chỉ là nơi anh giết thời gian.

Nghiêm Đường đi qua một hành lang hẹp dài, đến cửa tiệm.

Anh đẩy cánh cửa kính nặng trịch, chuẩn bị mua một cốc trà sữa uống thử.

Gần đây Quách Gia Ngật luôn nói mùa đông uống trà sữa nóng rất thoải mái.

Nghiêm Đường muốn thử xem.

Nghiêm Đường vừa đẩy cửa, gió lạnh ập vào mặt, anh nheo mắt, còn chưa kịp bước đi thì bất ngờ phát hiện trên bậc thềm trước cửa có một đứa trẻ đang ngồi.

Nghiêm Đường nghi hoặc nhìn đứa trẻ nhỏ con, cô đơn ngồi trên bậc thang.

Đứa trẻ này quay lưng về phía Nghiêm Đường, có một mái tóc xoăn, mặc quần áo dày biến mình thành tròn vo, còn quàng một chiếc khăn màu đỏ.

Nơi này lúc kết thúc tiết tự học, học sinh chạy qua đây ăn khuya mua trà sữa mới náo nhiệt một chút, phần lớn thời gian còn lại là một hòn đảo hoang vắng không người.

Sao lại có trẻ con ở đây?

Nhưng Nghiêm Đường không nghĩ nhiều, anh đoán có lẽ là con của chủ quán nào đó.

Nghiêm Đường đút tay vào túi, tiếp tục đi.

Tuy nhiên còn chưa đi được vài bước, anh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của đứa trẻ đó “lạch bạch, lạch bạch” chạy về phía mình.

Nghiêm Đường quay đầu, thấy một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi chạy “bịch bịch” như chim cánh cụt.

Mặt đứa trẻ nhỏ xíu, tròn xoe, như một chiếc đĩa ngọc trắng tinh, ngũ quan thanh tú, mắt vừa đen vừa to, lông mi dài và cong, có lẽ là bị lạnh, đầu mũi em ửng hồng.

Thoạt nhìn là một đứa trẻ rất ngoan.

“… Có chuyện gì không?” Không ai là không thích những thứ đáng yêu. Nghiêm Đường cố gắng dịu giọng hết mức, hỏi đứa trẻ đang chạy tới.

Đứa trẻ chớp mắt.

Em chạy đến trước mặt Nghiêm Đường rồi dừng lại.

Em nghiêng đầu, nhìn anh trai cao lớn trước mặt.

“Có chuyện gì không?” Nghiêm Đường ngồi xuống, nhìn thẳng vào đứa trẻ, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Anh nặn ra một nụ cười gượng gạo, cố gắng không để vẻ mặt mình trông quá lạnh lùng cứng rắn.

Đứa trẻ m lấy một tờ giấy từ trong túi đưa cho Nghiêm Đường.

“Ngải Bảo.” Em nói rồi dùng ngón tay chỉ vào mình, ý nói mình là Ngải Bảo.

“Lạc rồi ạ!” Sau đó, Ngải Bảo bĩu môi, vẫy hai bàn tay mập mạp của mình trước mặt Nghiêm Đường, “Lạc rồi ạ!”

Em lặp lại một lần nữa.

Nghiêm Đường không hiểu ý của đứa bé trước mặt.

Anh cúi đầu, mở tờ giấy trong tay ra.

Trên giấy viết mấy dòng chữ:

“Người lạ: Chào bạn!

Đứa trẻ trước mặt bạn tên là Ngải Bảo, em ấy có vấn đề nhẹ về trí tuệ. Nếu bạn gặp em ấy đưa tờ giấy này cho bạn, điều đó có nghĩa là em ấy đã lạc khỏi chúng tôi! Xin hãy gọi điện cho tôi (ba của Ngải Bảo) theo số: 136XXXXXXXX, chắc chắn sẽ có hậu tạ bằng tiền mặt!

Đứa trẻ này rất quan trọng đối với chúng tôi, xin bạn khi nhìn thấy tờ giấy này, hãy liên lạc với chúng tôi ngay lập tức, mong muốn nhận được bao nhiêu tiền cảm ơn không thành vấn đề, chúng tôi sẵn lòng chi trả!”

Nghiêm Đường ngạc nhiên nhướng mày.

Trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên lộ ra vẻ mờ mịt.

“… Vậy… em tên là Ngải Bảo, em đi lạc à?” Nghiêm Đường hỏi đứa trẻ mũm mĩm trước mặt.

Ngải Bảo nghe thấy tên mình thì cười tươi. Em không trả lời Nghiêm Đường, như thể không hiểu.

Nghiêm Đường mới nhớ ra trên thư có nói đứa trẻ này có vấn đề nhẹ về trí tuệ.

“Anh gọi điện cho ba em nhé.” Nghiêm Đường nói rồi đứng dậy, đi về phía chiếc ghế đá ven đường.

Anh đi được vài bước, lại không thấy Ngải Bảo đi theo.

Nghiêm Đường vội vàng quay lại, nắm lấy tay Ngải Bảo đang thơ thẩn ở đó, dắt em đi.

Ba mẹ đứa trẻ này chắc chắn rất quan tâm đến em.

Nghiêm Đường nắm lấy bàn tay của Ngải Bảo, nghĩ thầm.

Hơn nữa bàn tay này không chỉ mềm mại, làn da còn mịn màng như lụa, là kiểu mịn màng hơn cả trẻ con bình thường.

Ước chừng ở nhà không ai bắt em làm gì, Nghiêm Đường lại nghĩ đến tờ giấy kia, trên đó viết “bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”, mức độ quý giá của đứa trẻ này đối với ba mẹ em rõ ràng như ban ngày.

Xem ra là được nuông chiều từ nhỏ.

Ngải Bảo chép miệng mấy cái.

Em hơi tò mò nhìn bàn tay mình được anh trai cao lớn này nắm lấy.

Tay anh trai này ấm áp, to lớn, anh ấy đi đường chậm rãi, không hề thúc giục Ngải Bảo.

Ngải Bảo chớp mắt, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ.

Đầu mũi em ửng hồng, như hoa anh đào đầu xuân băng qua mưa tuyết mùa đông và dừng chân trên mặt em.
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 142: Ngoại truyện 4: Mười năm · Bảy tuổi và Mười bảy tuổi (2)



Cuối cùng, 52 tệ Nghiêm Đường thắng được từ tiệm game không biến thành một ly trà sữa.

Mà biến thành hai ly.

Anh và Ngải Bảo mỗi người một ly.

Nghiêm Đường quay đầu, nhìn Ngải Bảo ngồi trên ghế, ôm cốc trà sữa trân châu nóng hổi to sụ, hì hục uống một cách say sưa.

Đứa trẻ này trắng trẻo mập mạp, không cao lắm, ngồi trên ghế mà hai chân mập ú còn chưa chạm đất.

Em mím môi, cố gắng uống cốc trà sữa trong lòng, hai má phúng phính.

Vừa nãy Nghiêm Đường đã gọi điện theo số trên tờ giấy.

Người bắt máy là một người đàn ông trung niên với giọng nói mệt mỏi.

Đến khi Nghiêm Đường nói Ngải Bảo đang ở bên cạnh mình, giọng nói đó lập tức trở nên phấn khởi.

Đầu dây bên kia – ba của Ngải Bảo – ông Ngải kích động đến mức líu lưỡi, một câu lắp bắp đến bốn, năm lần. Ông phải dừng lại một lát, mới hỏi được địa chỉ của Nghiêm Đường.

Sau khi Nghiêm Đường nói vị trí của họ, ông Ngải nói làm phiền Nghiêm Đường tạm thời trông chừng Ngải Bảo một lát, ông sẽ đến ngay.

Trong lời nói đều ngầm nhắc đến chuyện tiền bạc.

Nghiêm Đường đoán ông Ngải thật sự rất yêu con mình.

Nếu không sẽ không nói bao nhiêu tiền cảm ơn cũng sẵn lòng đến mấy lần.

Nghiêm Đường và ông Ngải nói chuyện xong, ông Ngải dè dặt hỏi: “Anh bạn này, có thể phiền cậu đưa điện thoại cho Ngải Bảo được không? Tôi muốn nói với thằng bé một câu…”

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo trên ghế, nhướng mày đáp dĩ nhiên là được.

Sau đó anh đưa điện thoại cho Ngải Bảo đang ngẩn người bên cạnh, “Ba của em gọi điện cho em này.”

Ngải Bảo như không nghe thấy, đôi mắt to tròn của em không có tiêu cự, lơ đãng nhìn lên trời.

Nghiêm Đường tiến lên vỗ nhẹ đứa trẻ mũm mĩm này một cái.

“Ba của em gọi điện cho em này.” Nghiêm Đường đưa điện thoại cho Ngải Bảo, ra hiệu em nhận lấy.

Ngải Bảo mờ mịt ngẩng mặt lên, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nghiêm Đường đặt chiếc điện thoại cục gạch của mình bên tai Ngải Bảo, Ngải Bảo nghe thấy giọng ba mình truyền ra từ điện thoại, em mới có phản ứng.

Nghiêm Đường nghe thấy Ngải Bảo gọi một tiếng nũng nịu: “Ba ơi!”

Sau đó em lại cúi đầu ngẩn người.

Nếu không phải trong điện thoại vẫn loáng thoáng truyền đến tiếng nói, Nghiêm Đường còn tưởng ông Ngải đã cúp máy.

Một lúc lâu sau, Ngải Bảo mới ngẩng đầu, chậm rãi nói thêm một câu: “Con đang ở cùng anh trai ạ!”

“Một anh trai rất cao ạ!” Có lẽ là ông Ngải bảo Ngải Bảo miêu tả Nghiêm Đường, Ngải Bảo chớp mắt, nhìn về phía Nghiêm Đường.

Em cúi đầu rồi lại từ từ ngẩng lên, ánh mắt từ chân Nghiêm Đường dõi theo đến đỉnh đầu anh.

Sau đó, Ngải Bảo quả quyết nói với ông Ngải: “Anh trai cao ơi là cao ạ!”

Khi em nói những lời này, đôi mắt trên khuôn mặt mũm mĩm sáng long lanh.

Không biết tại sao, Nghiêm Đường vốn không có cảm tình với trẻ con, đột nhiên lại cảm thấy đứa trẻ tên Ngải Bảo trước mặt này rất đáng yêu.

Có lẽ là vì nét nghiêm túc trên khuôn mặt tròn của em khiến người ta cảm thấy ngoan ngoãn.

Ông Ngải và Ngải Bảo nói chuyện một lúc nữa, Nghiêm Đường cảm thấy phần lớn là ông Ngải tự mình nói một tràng dài, Ngải Bảo hiếm khi đáp lại một câu.

Ngải Bảo hoặc là đang chơi với đôi tay mũm mĩm của mình, tay trái tay phải đánh nhau, hoặc là nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó rồi ngẩn người.

Sau đó, những gì cần nói đã nói xong, ông Ngải cảm thấy hài lòng: “Được rồi Bảo Bảo, ba phải cúp máy đây, con với anh trai cố gắng hòa thuận nhé, đừng gây thêm phiền phức cho người ta, biết chưa?”

Ngải Bảo lắc đôi chân mập mạp của mình, ngoan ngoãn đáp: “Ngải Bảo, biết rồi ạ!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, trên ghế chỉ còn lại Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Nghiêm Đường cúi đầu, nhìn đứa trẻ mềm mại bên cạnh.

Không biết đứa trẻ này có phải là con lai không, mái tóc xoăn rủ xuống, óng ánh dưới ánh nắng ấm áp mùa đông, da trắng nõn, ngũ quan cũng đẹp.

Phản ứng của Ngải Bảo không nhanh nhạy, Nghiêm Đường nhìn em một lúc lâu, em vẫn không cảm thấy gì, vẫn tự mình chơi, không giao tiếp bằng mắt.

“Em tên là Ngải Bảo phải không?” Ngồi một lát, Nghiêm Đường cảm thấy hơi nhàm chán, thử bắt chuyện với Ngải Bảo.

Ngải Bảo nghe thấy tên mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Nghiêm Đường.

“Ngải Bảo ạ!” Em vui vẻ chỉ vào mình.

Chỉ vào mình xong, em lại chỉ vào Nghiêm Đường: “Anh trai! Anh trai!”

Ngải Bảo cười tươi.

Hai mắt em cong cong.

Nghiêm Đường tự giới thiệu: “Anh tên là Nghiêm Đường, là học sinh trường kia…” Anh chỉ về phía trường trung học của mình.

Ngải Bảo nhìn theo tay Nghiêm Đường.

Em nghiêng đầu, dường như đang tiêu hóa lời Nghiêm Đường nói.

Một lúc sau, em như hiểu ra, vui vẻ hét lên với Nghiêm Đường: “Anh Nghiêm Nghiêm!”

Nghiêm Đường nghe thấy cách gọi này thì ngẩn ngơ.

Anh sống mười bảy năm, đây là lần đầu tiên có người gọi mình là “anh Nghiêm Nghiêm”.

Thân mật như vậy, ỷ lại như vậy.

Nghiêm Đường vẫn luôn biết vì mình cô độc ít nói, cao to vạm vỡ lại thường xuyên trốn học, tác phong không tốt.

Trong số bạn bè cùng trang lứa chẳng mấy ai muốn gần gũi anh, một số giáo viên trẻ còn né tránh anh.

Ngay cả những người bạn thân nhất của anh – Hứa Tranh Thâm và Quách Gia Ngật – cùng lắm gọi anh là “anh Nghiêm”.

Cái tên “anh Nghiêm Nghiêm” này chẳng qua chỉ thêm một chữ “Nghiêm” và một chữ “anh”, thoáng chốc đã trở nên ấm áp hơn bao nhiêu.

Trên khuôn mặt Nghiêm Đường, vẻ lạnh lùng vẫn còn non nớt vô thức trở nên mềm mại: “Năm nay em bao nhiêu tuổi, Ngải Bảo?”

Ngải Bảo xòe một tay năm ngón, tay còn lại giơ chữ “V”: “Ngải Bảo, bảy tuổi rồi ạ!”

Vậy là nhỏ hơn anh mười tuổi.

Nghiêm Đường tính toán.

Anh để ý thấy tay Ngải Bảo bị lạnh đến ửng đỏ.

“Em có lạnh không, Ngải Bảo?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo rụt bàn tay mũm mĩm vào trong ống tay áo bông to sụ của mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Lạnh ạ!” Em hít mũi và đáp.

Lúc này Nghiêm Đường mới thấy mũi Ngải Bảo bị lạnh đến đỏ bừng.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, vừa hay trong túi anh có 52 tệ.

“Vậy chúng ta uống trà sữa nóng nhé.” Nghiêm Đường nắm lấy tay Ngải Bảo đang ngơ ngác không hiểu gì, đi về phía tiệm trà sữa cách đó không xa.

Nghiêm Đường nắm lấy tay Ngải Bảo, đứa trẻ này quả thực bị lạnh.

Bàn tay của Ngải Bảo lạnh đến mức làm tay Nghiêm Đường lạnh theo.

Cứ như vậy, Nghiêm Đường và Ngải Bảo hai người đều được uống trà sữa.

Nghiêm Đường lo trẻ con bị nghẹn nên không gọi trân châu.

Nhưng dù vậy, Ngải Bảo ôm cốc trà sữa vẫn uống rất hào hứng.

Đây chắc là lần đầu tiên em uống thứ đồ uống ngọt ngào lại có vị sữa này, khuôn mặt tròn ngập tràn vui sướng.

Nghiêm Đường liếc hai chân ngắn ngủn của Ngải Bảo lúc la lúc lắc, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.

Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Đường uống trà sữa.

Trước đây anh không có hứng thú với thứ này, cảm thấy chỉ là pha trà, thêm chút sữa, chút đường, rồi mang ra lừa người kiếm tiền.

Dĩ nhiên, bản thân anh không dư tiền để mua trà sữa.

Không phải Quách Gia Ngật cứ lải nhải với anh mấy lần, Nghiêm Đường cũng sẽ không muốn uống.

Nghiêm Đường khẽ nhấp một ngụm.

Nghiêm Đường mười bảy tuổi vẫn chưa phân biệt được trà sữa nhiều hay ít đường, ngon hay dở, cuộc sống vật chất của anh quá bần cùng.

Ký ức về đồ ngọt của anh chỉ có lúc còn bé, mẹ cho anh những viên kẹo bí đao đã hơi ch** n**c.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang cố gắng hút trà sữa bên cạnh, em còn quá nhỏ, vẫn chưa thể nâng nổi một cốc trà sữa vừa to vừa nặng, chỉ có thể dùng cả tay chân, hai bàn tay bám vào cốc trà sữa, hút sồn sột.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ này của Ngải Bảo, không nhịn được khẽ cười.

Anh nuốt ngụm trà sữa, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 143: Ngoại truyện 5: Mười năm · Bảy tuổi và Mười bảy tuổi



Nơi ông Ngải ở cách chỗ Nghiêm Đường và Ngải Bảo đang ngồi một đoạn khá xa.

Không biết đứa trẻ chân tay ngắn ngủn này làm sao mà đi đến được đây.

Nghiêm Đường ăn uống gì cũng nhanh, một cốc trà sữa nóng mấy chốc đã bị anh uống cạn.

Anh cầm cốc rỗng, nhìn Ngải Bảo vẫn đang cố gắng hút trà sữa.

Đối với trẻ con, cốc trà sữa hơn năm trăm mililit này không hề ít, Ngải Bảo cố gắng rất lâu mới chỉ uống được một nửa.

Ngải Bảo uống rồi uống, rồi dừng lại.

Em thở ra một hơi nóng hổi ngọt ngào, chép miệng, thưởng thức vị ngọt trong miệng.

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo đột nhiên dừng lại không uống nữa, cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Em bị bỏng à?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, chớp đôi mắt to của mình.

“Ngải Bảo, em bị bỏng à?” Nghiêm Đường hỏi lại một lần nữa.

Lần này Ngải Bảo nghe hiểu.

Em lắc đầu: “Em không bỏng ạ!”

“Ngải Bảo mệt ạ!” Ngải Bảo nói rồi “bịch” một tiếng dựa vào ghế, mắt lim dim, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ khoan khoái.

Em nói hơi ngọng, câu chữ không được rõ ràng.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ thoải mái của đứa trẻ này, không nhịn được bật cười.

“Uống trà sữa mệt à?” Anh hỏi.

Ngải Bảo chép miệng, trả lời: “Vâng ạ!”

Đứa trẻ này bảy tuổi, không còn nhỏ, nhưng Nghiêm Đường luôn cảm thấy đứa trẻ trước mặt luôn mang theo một vẻ ngây ngô.

Không chỉ là giọng nói nũng nịu, líu ríu, mà còn vì đôi mắt tròn xoe của em khiến Nghiêm Đường luôn cảm thấy không khác gì những em bé sơ sinh còn nằm trong tã lót, đều rất…

Nghiêm Đường mười bảy tuổi không nghĩ ra được nên miêu tả thế nào.

“Anh Nghiêm Nghiêm, có mệt không ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Nghiêm Đường thoáng chốc đã uống hết một cốc trà sữa to đùng, Ngải Bảo nhìn cốc rỗng, cảm thấy anh Nghiêm Nghiêm siêu thật đấy, ngay cả ba em còn không thể một hơi uống hết cốc trà sữa to như vậy.

“Anh không mệt.” Nghiêm Đường lắc đầu.

Uống một cốc trà sữa có gì mà mệt?

Ngải Bảo không hiểu: “Tại sao ạ?”

Em giơ hai bàn tay mũm mĩm của mình ra, vỗ vào cốc trà sữa trong lòng: “Nó to ơi là to!”

Nghiêm Đường nhìn cốc trà sữa trong lòng Ngải Bảo, miệng cốc sắp to bằng cả khuôn mặt em, nhất thời không nói nên lời.

Cốc trà sữa này đối với trẻ con dĩ nhiên là to, nhưng đối với anh thì chẳng là gì.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bởi vì anh lớn hơn em rất nhiều tuổi, miệng anh to hơn em, dạ dày cũng to hơn em, cho nên anh có thể dễ dàng uống hết trà sữa.”

Ngải Bảo bé nhỏ nhìn Nghiêm Đường to lớn oa một tiếng.

“Vậy Ngải Bảo…” Ngải Bảo dang hai tay ngắn của mình ra, kéo thành một đường thẳng dài, “Cũng có thể, to như thế này không ạ?”

Nghiêm Đường nhìn bàn tay Ngải Bảo duỗi thẳng tắp, suýt nữa không nhịn được bật cười.

Nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.

Dù sao thì khi hỏi câu đó, đứa trẻ này rất nghiêm túc.

“Chắc là được.” Nghiêm Đường đáp, “Chắc là có thể lớn từng này.”

Ngải Bảo vui vẻ hẳn lên.

“Vậy lớn rồi, có phải ngày nào cũng vui vẻ không ạ?” Ngải Bảo lại hỏi.

Nghiêm Đường sửng sốt.

Trên khuôn mặt còn non nớt của anh hiện ra vẻ bối rối.

“Ý em là sau khi trưởng thành, có phải ngày nào cũng sẽ vui vẻ không à?” Nghiêm Đường lặp lại câu hỏi của Ngải Bảo.

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ!”

Nghiêm Đường gãi đầu.

Anh không giỏi trả lời những câu hỏi kiểu này.

Nghiêm Đường ăn nói vụng về, lại không thích qua loa cho xong chuyện.

Nghiêm Đường nghĩ mãi, không biết nên trả lời đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm trước mặt này như thế nào.

Lớn lên có gì vui?

Lớn lên chẳng có gì vui cả.

Sau khi trưởng thành, sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của rất nhiều chuyện, thế giới trước mắt sẽ từ những bụi cây thấp bé thời thơ ấu biến thành một khu rừng cao lớn.

Sẽ rất mông lung, không biết sau này nên làm gì, sẽ rất đau khổ, có rất nhiều chuyện không hay đang ập đến.

Lớn lên là năm tháng không còn chậm rãi và dịu dàng như trước, không còn bài hát ru đưa người ta vào giấc ngủ.

Nó biến thành một cây roi, một con dao, “xoẹt” một tiếng, trái tim người ta vỡ thành từng mảnh.

Nghiêm Đường muốn nói với đứa trẻ mũm mĩm trước mặt này rằng lớn lên chẳng tốt chút nào, không vui vẻ gì hết.

Nhưng anh lại cảm thấy như vậy không phù hợp.

Những lời đó loanh quanh trong miệng Nghiêm Đường một vòng, rồi bị anh nuốt xuống.

Anh nhớ đến đứa trẻ mềm mại trước mặt là một đứa trẻ có khiếm khuyết về trí tuệ, đối với Ngải Bảo, có lẽ sự trưởng thành là một điều còn lạnh lẽo và tàn nhẫn hơn.

Nghiêm Đường mười bảy tuổi không nỡ.

Anh im lặng hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Vậy lúc nhỏ, ngày nào cũng vui vẻ à?”

Nghiêm Đường hết cách, đành ném vấn đề lại.

Ngải Bảo lắc đôi chân mập mạp của mình, không chút do dự gật đầu: “Vâng ạ! Lúc nhỏ, ngày nào cũng vui ơi là vui nha!”

Ngải Bảo nở một nụ cười thật tươi.

Nghiêm Đường ngẩn người, anh nhìn đứa trẻ ngây ngô trong sáng trước mặt, không biết nên nói gì.

Đi lạc khỏi gia đình, làm sao có thể coi là vui vẻ được chứ?

Trẻ con bình thường không khóc lóc om sòm đã may mắn lắm rồi, mà đứa trẻ mũm mĩm này lại như bị tước đi nỗi buồn bẩm sinh, trên khuôn mặt núng nính chỉ có nụ cười rạng rỡ.

“Ngải Bảo ngày nào cũng vui ạ!” Ngải Bảo vui vẻ nói.

Nghiêm Đường lại gãi gáy mình.

“Vậy thì hay rồi.” Anh nói một cách khô khan, “Ngày nào cũng vui là hay lắm rồi.”

Ngải Bảo tưởng Nghiêm Đường đang khen mình.

Em càng vui hơn: “Vậy lớn lên, có phải ngày nào cũng vui vẻ không ạ?”

Ngải Bảo lại hỏi câu này.

Nghiêm Đường im lặng.

Anh nhìn đứa trẻ đang ngẩng đầu hỏi mình.

Mắt em sáng long lanh như chứa đựng những vì sao lấp lánh.

“…Anh không rõ lắm.” Khoảng vài phút sau, Nghiêm Đường mới lên tiếng, “Lớn lên sẽ có những chuyện không vui, cũng sẽ có những chuyện vui. Ngày nào cũng vui vẻ là một chuyện rất khó… Có người trên con đường trưởng thành sẽ dần dần mất đi khả năng vui vẻ.”

Ngải Bảo nghiêng đầu.

Nghiêm Đường cảm thấy hình như em nghe hiểu, lại cảm thấy hình như em không hiểu ý mình.

Ngải Bảo chép miệng: “Vâng ạ!”

Em đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.

Sau đó, Ngải Bảo ném vấn đề đó ra sau đầu giống như một đứa trẻ vứt bỏ món đồ chơi mình không còn hứng thú nữa, cúi đầu tiếp tục thưởng thức cốc trà sữa ấm nóng trong lòng.

Nghiêm Đường nhìn hai má phồng lên theo động tác hút trà sữa của em.

Không hiểu sao, Nghiêm Đường rất muốn vươn tay véo thử một cái.

Cảm giác chắc chắn rất tuyệt.

Nhưng bây giờ, anh và đứa trẻ trước mặt này không thân, họ chỉ mới gặp nhau hơn một tiếng đồng hồ.

Lát nữa, ba của Ngải Bảo đến, họ sẽ phải chia tay.

Nghiêm Đường nhìn chăm chú đứa trẻ đang cần mẫn hút trà sữa.

Mái tóc xoăn của Ngải Bảo rủ xuống từng lọn, khiến Nghiêm Đường vô cớ nhớ đến cừu con.

Nhưng đứa trẻ này chắc là một chú cừu con mập mạp ngày nào cũng vui vẻ.

Lúc này, Nghiêm Đường mười bảy tuổi và Ngải Bảo bảy tuổi, đều không ngờ rằng…

Mười năm sau, Nghiêm Đường hai mươi bảy tuổi và Ngải Bảo mười bảy tuổi lại ngồi ở vị trí này, mỗi người một cốc trà sữa nóng hổi.

Dù cho trong mười năm, Nghiêm Đường và Ngải Bảo không hề xuất hiện trong cuộc đời của nhau.

Họ một mình đối mặt với những điều tốt lẫn điều xấu, một mình trưởng thành trong thế giới khác nhau.

Nhưng mười năm sau, Ngải Bảo sẽ nghển cổ hỏi Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm, trà sữa của anh có vị gì thế ạ?”

Em quàng chiếc khăn hình vịt vàng mà Nghiêm Đường mang cho, nó làm tôn lên nước da trắng hồng.

Nghiêm Đường rất biết ý, đưa trà sữa của mình cho Ngải Bảo nếm thử.
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 144: Ngoại truyện 6: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư (1)



Khi Nghiêm Đường thức giấc, Ngải Bảo vẫn ngủ say sưa như thường lệ.

Nghiêm Đường nghiêng người đắp lại chăn cho Ngải Bảo.

Gần đây Ngải Bảo thích ôm cánh tay anh ngủ.

Mỗi tối, sau những giây phút quấn quýt âu yếm với Nghiêm Đường, em lại nằm ngửa, đợi Nghiêm Đường bế mình vào phòng tắm sửa sang lại một lượt, rồi vui vẻ ôm lấy cánh tay anh.

Nghiêm Đường từng nghi ngờ có phải là vì dạo này Ngải Bảo thích ăn chân giò nướng nên coi cánh tay anh là chân giò nướng không.

Mấy hôm trước, nửa đêm canh ba, Nghiêm Đường mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Ngải Bảo không biết là vô tình hay cố ý há miệng gặm cánh tay anh.

Dùng sức thì không phải, chỉ là chép miệng mài răng.

Hàm răng trắng tinh cọ qua cọ lại, Nghiêm Đường cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say sưa của em.

Nhưng đó chỉ là Nghiêm Đường cảm thấy, anh tạm thời vẫn chưa có bằng chứng.

Lúc đắp chăn, bàn tay mập mạp của Ngải Bảo lộ ra ngoài, Nghiêm Đường nắm lấy nó thơm một cái.

Sau hai mươi tuổi, thân mình Ngải Bảo lại trở nên thon gọn.

Cái bụng mềm mại mà em có hồi mười bảy, mười tám tuổi như thể bị ai đó phù phép, không còn xuất hiện nữa, bây giờ em ăn thế nào vẫn không mập.

Nhưng điều đáng mừng tuy bây giờ bụng và nọng cằm của Ngải Bảo đã biến mất, nhưng bàn tay và bàn chân vẫn mũm mĩm, núng na núng nính.

Dường như Ngải Bảo cảm nhận được bàn tay của mình đang bị Nghiêm Đường nắm lấy với ý đồ gây rối.

Em xòe bàn tay ra, như một chú mèo con xòe móng vuốt của mình lúc vươn vai.

“Nghiêm Nghiêm đi làm ạ?” Ngải Bảo hé mắt, đôi mắt vẫn híp thành một đường kẻ, bắt quả tang Nghiêm Đường đang thơm bàn tay của mình.

Kẻ gây án Nghiêm Đường không hề hoảng sợ, anh lại thơm lên mu bàn tay Ngải Bảo một cái nữa.

“Đúng vậy, Bảo Bảo, em nghỉ ngơi tiếp đi, trưa anh về.” Nghiêm Đường cúi đầu thơm lên má Ngải Bảo, “Phải đắp chăn cho kỹ, đừng để bị lạnh.”

Ngải Bảo chép miệng, mơ màng nhìn Nghiêm Đường: “Ngải Bảo sẽ nhớ Nghiêm…”

Lời còn chưa dứt, Ngải Bảo lại ngủ thiếp đi.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bắt đầu ngáy khe khẽ, cảm thấy dở khóc dở cười.

“Anh cũng sẽ nhớ em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường véo nhẹ má Ngải Bảo, mỉm cười dịu dàng, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Hiện tại công ty YT của Nghiêm Đường ngày càng lớn mạnh.

Nói là công ty đa quốc gia hay doanh nghiệp hàng đầu thì chưa đến, nhưng đã dần dần hội nhập quốc tế, nỗ lực mở rộng thị trường quốc tế.

Dự án độc lập mà Nghiêm Đường đề xuất bảy năm trước, dưới sự kỳ vọng nửa tốt nửa xấu, cuối cùng đã ra mắt một cách ngoạn mục.

Áp dụng khái niệm hoàn toàn mới, công nghệ hoàn toàn mới, tạo ra một tựa game không chỉ giúp công ty YT nổi danh trong ngành công nghệ thông tin, mà còn quảng bá rộng rãi tên tuổi của công ty YT.

Bây giờ trên mạng có rất nhiều người hô hào “Game YT anh yêu em!!! Ba yêu con!!”.

Có mấy lần trò chơi cập nhật nên khóa một tuần, còn liên tục lọt top tìm kiếm trên INgoại truyện ernet.

Trần San đưa điện thoại cho Nghiêm Đường xem, chính Nghiêm Đường còn rất ngạc nhiên.

Anh từng nghĩ dự án độc lập này chắc sẽ thành công, nhưng anh không ngờ lại thành công đến vậy.

Trước đây có phóng viên phỏng vấn Nghiêm Đường, muốn quay câu chuyện anh dẫn dắt công ty YT tạo ra tựa game này thành một bộ phim tài liệu truyền cảm hứng.

Phóng viên xúc động hỏi: “Thưa anh Nghiêm, khi rất nhiều người không coi trọng dự án của anh, lúc đó đều xem thường anh, điều gì đã nâng đỡ anh, giúp công ty tiếp tục dũng cảm tiến về phía trước?”

Phóng viên hỏi những câu như vậy, rõ ràng là hy vọng Nghiêm Đường sẽ đưa ra một câu trả lời cảm động.

Nhưng Nghiêm Đường hoàn toàn không hiểu, mặt không cảm xúc, thành thật nhìn phóng viên, rồi nhìn thẳng vào máy quay phía sau phóng viên: “Bởi vì tôi trả lương tăng ca cho nhân viên rất cao, mọi người chăm chỉ cần cù căng ca, phúc lợi hay đãi ngộ đều không tệ.”

Phóng viên: …

Phóng viên cười gượng, cố gắng cứu vãn: “Vậy có lý do nào sâu sắc hơn, mang tính cá nhân hơn không ạ?”

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát.

Ngay lúc phóng viên cảm thấy có hy vọng, chắc chắn có câu chuyện gì đó, Nghiêm Đường không biết tại sao lại bật cười.

“Bởi vì tôi đã hứa với người yêu của mình sẽ làm những gì mình muốn làm.” Nghiêm Đường vuốt lại tóc, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, “Nhân viên công ty tôi đều thông cảm cho tôi, biết tôi độc thân quá lâu, khó khăn lắm mới có người yêu nên đều ủng hộ.”

Phóng viên: ?????

Phóng viên chết lặng, tay cầm micro run rẩy.

Không, anh đợi đã, trong này có logic gì à??

Nghiêm Đường nói tiếp: “Người yêu của tôi rất ủng hộ tôi, cho dù tôi về rất muộn, không có nhiều thời gian ở bên, em ấy vẫn ủng hộ tôi tiếp tục nỗ lực.”

Nghiêm Đường nói rồi giơ tay trái vuốt cằm mình.

Chiếc nhẫn bạch kim trên ngón trỏ của anh lóe sáng.

Nó phản quang dưới ánh đèn trong phòng phỏng vấn.

Phóng viên suýt nữa bị ánh sáng này làm cho mù mắt: “Hahaha, vậy thì tốt quá…”

Phóng viên chỉ có thể cười ha hả để che giấu sự ngượng ngùng.

Thế nhưng Nghiêm Đường lại như vòi nước đã mở van, tiếp tục kể về người yêu của mình với phóng viên.

Anh như thể được đả thông tư tưởng, tất cả những lời người yêu anh nói, tất cả những việc người yêu anh làm đều được anh liên kết với dự án độc lập này.

Nghiêm Đường còn hào hứng chia sẻ với phóng viên về những chi tiết ẩn liên quan đến người yêu của mình trong quá trình thiết kế trò chơi.

Ví dụ như chú heo con kiêu ngạo đứng ngó nghiêng ở cổng làng được rất nhiều người chơi mong muốn sưu tầm là người yêu đang đợi Nghiêm Đường về nhà, bất kỳ ai có ý định tiếp cận chú heo con đều sẽ bị đánh bật về vị trí ban đầu.

Con quái vật heo trong game đánh mãi không chết là lúc người yêu Nghiêm Đường không vui, theo Nghiêm Đường giải thích, chỉ cần người yêu anh không vui thì có thể đánh bại anh trong nháy mắt.

Phóng viên: …

Hay lắm.

Cuối cùng cuộc phỏng vấn này biến thành cái gì, không ai biết – có lẽ là gì đó như “Tình yêu thủy chung, những chi tiết ẩn ngọt ngào không ai biết trong tựa game của công ty YT” chẳng hạn.

Nghiêm Đường đỗ xe xong, đi vào văn phòng.

Chiếc cà vạt anh thắt hôm nay là do Ngải Bảo chọn, màu nâu sẫm làm nổi bật khí chất trầm ổn của Nghiêm Đường.

Mặc dù lúc chọn, em nói với Nghiêm Đường vì cảm thấy chiếc cà vạt này có những ô vuông nhỏ giống Cậu Bé Bọt Biển.

Bây giờ quãng đường đi làm của Nghiêm Đường đã được rút ngắn đáng kể, mỗi ngày nhiều nhất chỉ mất mười phút là đến công ty.

Năm ngoái, Nghiêm Đường và Ngải Bảo chuyển nhà.

Họ rời khỏi căn nhà ở Nam Sơn – nơi Nghiêm Đường đã ở từ khi công ty YT mới thành lập.

Chuyển đến một căn nhà ở trung tâm thành phố, gần công ty YT hơn.

Như vậy, Nghiêm Đường có thể về nhà ăn trưa cùng Ngải Bảo, cùng ngủ trưa, buổi tối có thể về nhà sớm hơn.

Giáo sư Tăng không dạy Ngải Bảo nữa, hiện giờ bà nghỉ hưu hoàn toàn, đang cùng chồng tận hưởng cuộc sống tuổi già, tham gia đoàn du lịch cho người cao tuổi khám phá khắp nơi.

Dì Trương thì vẫn tiếp tục giúp việc.

Ngải Bảo thích món ăn dì Trương nấu.

Hiện tại Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi, trong khoảng nghỉ giữa những giờ làm việc căng thẳng, anh vẫn thích xem Ngải Bảo đang làm gì qua camera.

Không còn sự dạy dỗ của giáo sư Tăng, Ngải Bảo rảnh rỗi cả ngày.

Khi không có Nghiêm Đường ở bên, em hoặc là đang đọc truyện tranh, xem TV, hoặc là đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Ngải Bảo không thích ra ngoài, cũng không thích chủ động giao tiếp với người khác.

Nghiêm Đường nhìn Bảo Bảo heo của mình hễ không có anh bên là lại thơ thẩn, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Nói một cách thực tế, trong thế giới của Nghiêm Đường, người yêu như Ngải Bảo không phải là một cá thể độc lập. Em đến từ một vũ trụ khác biệt hoàn toàn, em luôn phiêu lưu bất định, có lẽ trong mắt đa số mọi người, em phải dựa vào Nghiêm Đường mới có thể sống sót.

Tuy nhiên, Nghiêm Đường biết sự thật không phải như vậy.

Là anh không có Ngải Bảo thì không sống nổi.

Nghiêm Đường đẩy cửa công ty, bước vào.

Không ít nhân viên lén lút liếc anh mấy cái.

Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi càng mang khí chất trầm ổn hơn năm hai mươi bảy tuổi, nếu nói Nghiêm Đường hai mươi bảy tuổi khiến người ta cảm thấy hung dữ, không dễ đụng vào, không dám đến gần.

Vậy thì Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi đa phần là vẻ uy nghiêm, không giận mà vẫn khiến người khác kính nể.

Như thể người ta vừa đứng trước mặt, ánh mắt anh lạnh lùng quét qua, người đó đã bị nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Nghiêm Đường bước vào thang máy dành cho quản lý cấp cao, đi về phía văn phòng.

Nghiêm Đường nói với Ngải Bảo đợi anh thêm vài năm nữa, đợi anh xử lý xong xuôi công việc ở công ty YT, họ sẽ tay trong tay cùng nhau khám phá thế giới.

Nghiêm Đường nói: “Bảo Bảo, hai chúng ta có thể cùng nhau đi rất nhiều nơi. Thế giới này rất lớn, em chưa từng thấy, anh cũng không hiểu rõ, chúng ta có thể cùng nhau khám phá.”

Ngải Bảo nghe vậy, nghiêng đầu.

Em nhìn Nghiêm Đường, nở một nụ cười thật tươi: “Vâng ạ!”

Em thơm lên má Nghiêm Đường.
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 145: Ngoại truyện 7: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư (2)



Khi Nghiêm Đường nói với Trần San rằng mình dự định năm sau sẽ từ từ giao công ty YT cho cô, Trần San chết lặng.

“… Ý anh là sao, anh Nghiêm?” Trần San ôm tài liệu, không dám tin, “Anh chuẩn bị… từ chức?”

Cô nói xong lại cảm thấy không đúng, công ty này là do Nghiêm Đường sáng lập, lấy đâu ra chuyện từ chức.

“Coi như là thôi giữ chức vụ.” Nghiêm Đường vuốt cằm, sửa lại.

Trần San không quan tâm đến cách nói này: “Chuyện này? Chuyện này…?”

Cô bị sốc đến không nói nên lời, cứ nhìn Nghiêm Đường chằm chằm.

Bao nhiêu năm qua, Trần San trưởng thành cùng công ty YT, dần trở nên khiêm tốn, không để lộ cảm xúc. Nghiêm Đường nhìn vẻ mặt Trần San sốc đến câm nín, nhất thời cảm thấy hoài niệm.

“Như vậy sao được?” Trần San tìm lại giọng nói, lập tức nhíu mày phản bác, “Anh Nghiêm, không được! Công ty YT không thể thiếu anh! Sao anh lại có suy nghĩ như vậy?? Do áp lực quá lớn à? Áp lực quá lớn thì có thể ra ngoài giải khuây, tôi có thể gánh vác một đến hai tháng!”

Nghiêm Đường vẫn cầm tách trà nóng.

Anh lắc đầu: “Không phải áp lực lớn, San San, đây là kế hoạch tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng.”

“Tôi chẳng thấy có gì là suy nghĩ kỹ lưỡng cả.” Hàng lông mày của Trần San nhíu lại, “Chuyện này quá đột ngột, đúng không?”

Nghiêm Đường không phủ nhận điều này.

“Đúng là hơi đột ngột.” Nghiêm Đường đặt tách trà lên bàn, “Nhưng San San, điều đó không có nghĩa là tôi hứng khởi nhất thời.”

“Vậy tại sao đột nhiên anh lại muốn như vậy?” Trần San khoanh tay trước ngực nhìn Nghiêm Đường, nhíu mày, cô nhìn Nghiêm Đường như thể bà chủ nhà trọ nhìn người thuê nhà đã nợ tiền nhà hai, ba tháng.

“… Nói với cô thế nào nhỉ.” Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, “Thực ra lý do hơi riêng tư. Nói chung là tôi cảm thấy tài sản của mình đã tích lũy đủ nhiều, tính đến hiện tại, tôi không có ý tưởng gì mới, tôi muốn dành thời gian cho Ngải Bảo.”

“Tôi muốn cùng Ngải Bảo đi du lịch khắp nơi, đi xem đó đây.” Nghiêm Đường nói.

Trần San không chấp nhận lý do này, lông mày nhíu sâu hơn: “Anh Nghiêm, anh đây là vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp?”

Từ mấy năm trước, Trần San đã phát hiện ra mối quan hệ thực sự của Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Phải nói phụ nữ quả nhiên là loài động vật nhạy cảm bẩm sinh.

Rõ ràng Nghiêm Đường và Ngải Bảo không hề thể hiện sự thân mật trước mặt Trần San, nhưng cô vẫn phát hiện ra.

Một hôm đi làm, Nghiêm Đường và Trần San gặp nhau trong thang máy, cô ra vẻ như không có chuyện gì, lại vô cùng quả quyết nói với Nghiêm Đường: “Anh Nghiêm, anh và Ngải Bảo đã xác định quan hệ yêu đương phải không?”

Nghiêm Đường ngẩn người một lát, sau đó không chút do dự gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, Ngải Bảo là người yêu của tôi.”

Trần San không nói gì, cô không giống như đa số người khác tỏ vẻ không chấp nhận hoặc khó hiểu.

Cô chỉ nhướng mày: “Xin chúc mừng.”

“Không có chuyện từ bỏ hay không từ bỏ.” Nghiêm Đường phủ nhận, “San San, Ngải Bảo và công ty YT chưa bao giờ đối đầu, cũng sẽ không bao giờ đối đầu. Nếu không phải từng có Ngải Bảo, có lẽ tôi đã không đề xuất dự án độc lập mấy năm trước.”

“Thời gian trôi đi, công ty YT ngày càng tiến bộ, hiện tại công ty YT đã trưởng thành, nói là một gã khổng lồ cũng không quá. Trước đây tôi là người sáng lập, người chèo lái, người định hướng cho công ty YT. Còn bây giờ, công ty YT không cần tôi phải nắm bắt phương hướng nữa, nó đã trở thành một cỗ máy vận hành trơn tru.”

“Người trên kẻ dưới đều ở vị trí của mình, cần mẫn làm việc là được. Tôi lui về hậu trường là xu thế tất yếu. Công ty YT hiện tại không cần một lãnh đạo chỉ tay năm ngón, mà cần một người thực thi có thể nghiêm khắc chỉnh đốn nội bộ, vận hành theo kỷ luật và quy tắc.”

Nghiêm Đường nhìn Trần San bằng vẻ mặt chân thành: “San San, sự thật là như vậy. Chúng ta phải chấp nhận sự thay đổi này.”

Trần San trầm ngâm suy nghĩ.

Những lời Nghiêm Đường nói quả thực đúng phần nào: “Nhưng anh đâu cần phải buông tay hoàn toàn?”

Trần San tranh luận: “Anh Nghiêm, nếu anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho Ngải Bảo, vậy thì nghỉ phép nhiều hơn là được, tôi nghĩ trong công ty không có ai phản đối. Thôi giữ chức vụ thực sự không cần thiết! Làm như vậy quá cực đoan.”

“Không, San San, đây không phải là cực đoan.” Nghiêm Đường lắc đầu, “Là Ngải Bảo cần tôi hơn công ty YT. Tôi cũng cần Ngải Bảo hơn công ty YT.”

“Sự ra đời của công ty YT vốn dĩ xuất phát từ ước mơ ban đầu của tôi. Hiện tại ước mơ này đã thành hiện thực, đã đến lúc để nó tự mình phát triển. Nó có thể ngày càng phát triển, thuận buồm xuôi gió, cũng có thể sẽ gặp nhiều trắc trở và khó khăn, tương lai thế nào, vị trí của tôi đã không còn quan trọng.”

Nghiêm Đường khẽ mỉm cười: “Có lẽ sau này, tôi nhất thời muốn làm dự án gì đó, quay lại công ty YT cũng không chừng. San San, ít nhất mấy năm tới, tôi sẽ lui về hậu trường, dẫn Ngải Bảo đi xem đó đây.”

Dạo này Ngải Bảo rất vui vẻ.

Em vui không phải vì được đi du lịch, mà vì Nghiêm Đường có thể ở bên em.

Ngay cả lúc em và Nghiêm Đường cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm, Ngải Bảo cũng không nhịn được mà ngân nga giai điệu.

Đó là bài hát “Nghiêm Nghiêm luôn ở bên Ngải Bảo”.

Cái mông mềm mại của em ngồi trên đùi Nghiêm Đường còn nhún nhảy theo điệu nhạc nữa.

Trần San là một người mạnh mẽ.

Thế nhưng khi đối mặt với Nghiêm Đường, cô luôn bị thuyết phục, luôn tâm phục khẩu phục.

“Tôi nói không lại anh, anh Nghiêm.” Trần San thở dài, cảm thán, “Năm đó học đại học, tôi gặp anh, muốn theo anh khởi nghiệp là vì cảm thấy anh có một lối suy nghĩ hơn người, cầm lên được, buông xuống được, thắng được, thua cũng được.”

Nghiêm Đường sờ mũi, rồi lại xua tay: “Cô quá khen.”

Trần San tạm dừng, nhìn Nghiêm Đường, muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Nghiêm Đường cầm tách trà của mình lên, nhấp một ngụm. Anh nhìn Trần San.

Trần San vén lọn tóc bên tai: “Chuyện này hơi riêng tư một chút… Nhưng, anh Nghiêm, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh, bây giờ anh và Ngải Bảo – một người ba mươi mấy, một người hai mươi mấy – đều còn trẻ, đang độ tuổi sung sức. Anh Nghiêm, anh có bao giờ nghĩ đến khi hai người già đi sẽ thế nào không?”

Trong đôi mắt cô nhìn Nghiêm Đường ẩn chứa chút ít quan tâm.

Nghiêm Đường khẽ cười.

Trần San không phải là người đầu tiên hỏi vấn đề này.

Sau khi biết Ngải Bảo và anh ở bên nhau thì hầu như La Tiên, Phương Bàn Tử, Lưu Đường Hưng đều thay nhau hỏi một lượt.

Trong cuộc sống thực tế, Ngải Bảo là một người không khỏe mạnh hoàn toàn, Nghiêm Đường không ngạc nhiên khi họ đều cho rằng Ngải Bảo đang dựa dẫm vào anh để sống.

Thực ra không phải như vậy.

Thay vì nói Ngải Bảo dựa dẫm vào anh để sống thì đúng hơn là Ngải Bảo vì Nghiêm Đường nên quyết định sống tiếp trên thế giới này.

Bởi vì thế giới này có Nghiêm Đường.

Còn về mặt tình cảm, chỉ cần Nghiêm Đường biết rõ là anh không thể rời xa Ngải Bảo.

Ngải Bảo nói Nghiêm Đường chết, em cũng chết.

Nghiêm Đường nào có khác gì.

Ngải Bảo chết, anh chẳng thiết sống nữa.

Ngày qua ngày, năm qua năm, nhìn đôi mắt to tròn của Ngải Bảo, Nghiêm Đường càng tin chắc vào điều này.

Anh nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Ngải Bảo.

Thứ phản chiếu duy nhất trong đôi mắt anh cũng chỉ có Ngải Bảo.

“San San, di chúc và việc phân chia tài sản đã được tôi xác lập rất rõ ràng. Nếu tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, Ngải Bảo sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của tôi. Tôi thuê luật sư và đội ngũ đầu tư cùng những vấn đề liên quan, điều này đủ để đảm bảo Ngải Bảo cơm ăn áo mặc không phải lo nghĩ.” Nghiêm Đường nói từ tốn.

Giọng anh không nhanh không chậm: “Tôi và Ngải Bảo đều sẽ đi khám sức khỏe nửa năm một lần, nếu tôi mắc bệnh nặng nào đó – tuy rằng không thể nào – tôi vẫn có thể điều trị kịp thời.”

Nghiêm Đường ngẩng đầu, nhìn Trần San: “Tôi biết mọi người đều cho rằng tôi đang chăm sóc Ngải Bảo. Nếu tôi ngã xuống, Ngải Bảo chắc chắn không thể chăm sóc tốt cho tôi.”

“Nhưng San San, thực tế là tôi không cần sự chăm sóc của Ngải Bảo.”

“Tôi có tiền, tôi có thể thuê được người chăm sóc. Cho dù tôi đeo mặt nạ dưỡng khí, bệnh tình nguy kịch, tôi vẫn hy vọng Ngải Bảo sẽ ở bên cạnh tôi, nằm bên cạnh tôi, mở to mắt nhìn tôi, cười với tôi, nói chuyện với tôi, chứ không phải chà lưng lau chân cho tôi.” Nghiêm Đường nói.

“Trên thế giới này, có rất nhiều cặp đôi nương tựa vào nhau mà sống, tôi và Ngải Bảo cũng vậy… Mặc dù mọi người có thể không hiểu, cảm thấy Ngải Bảo không thể chăm sóc tôi.” Nghiêm Đường nói, tiện tay vuốt lại tóc mình, “Nhưng đối với tôi và Ngải Bảo, không phải là như vậy.”

“Tôi không muốn Ngải Bảo phải bận rộn ngược xuôi vì tôi, tôi chỉ cần em ấy ngủ ngon, ăn ngon, chơi vui, lúc vui vẻ thì ôm tôi, lúc muốn làm nũng thì hôn tôi. Sự thật là như vậy, mặc dù mọi người không thể hiểu.”

Trần San im lặng hồi lâu.

Cô nhìn người đàn ông ba mươi tư tuổi trước mặt.

Nghiêm Đường ba mươi tư tuổi với ngũ quan sâu sắc, khuôn mặt vẫn rất có nét, anh thuộc kiểu người càng lớn tuổi càng khiến người ta không thể rời mắt.

Năm tháng trên người anh được ủ thành khí chất sâu lắng, át đi vẻ hung thần ác sát thường thấy thời trẻ, ngược lại còn toát ra vẻ dịu dàng.

Một lúc sau, Trần San nở nụ cười.

Cô lắc đầu, thở dài: “Anh Nghiêm, chắc hẳn anh rất yêu rất yêu rất yêu Ngải Bảo.”
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 146: Ngoại truyện 8: Mười năm · Hai mươi tư và Ba mươi tư



Nên đi đâu chơi, Nghiêm Đường thực ra vẫn chưa có ý tưởng gì.

Trước đây đúng là anh thường xuyên ra nước ngoài nghỉ dưỡng, nhưng đó đều là để đi chơi những môn thể thao mạo hiểm như nhảy bungee, nhảy dù, leo núi, chứ không phải là cùng Ngải Bảo đi du lịch.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, nếu là nhảy bungee…

Nhân viên trói chặt Bảo Bảo heo của anh, rồi đẩy xuống…

Nghiêm Đường cảm thấy không được, chỉ cần nghĩ đến việc Ngải Bảo với một sợi dây như vậy bị đẩy xuống từ độ cao mấy trăm mét, Nghiêm Đường đã cảm thấy mình sắp lên cơn nhồi máu cơ tim.

Anh ôm ngực, tự mình uống nước nóng để bình tĩnh, rõ ràng anh đã quên mất bản thân trước đây còn là một tay chơi nhảy bungee lão luyện.

Kể từ năm Ngải Bảo mười tám tuổi đến nay đã qua hơn sáu năm, nhưng mỗi khi nhớ lại câu nói “Nghiêm Nghiêm, anh xem này, Ngải Bảo biết bay nha!”, Nghiêm Đường vẫn cảm thấy tim đập thình thịch.

Bất kể cách bao nhiêu năm, chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ mất đi Ngải Bảo, Nghiêm Đường lại cảm nhận được nỗi đau đến nghẹn thở.

“Bảo Bảo, anh sắp về đến nhà!” Nghiêm Đường vừa lái xe, vừa nói với điện thoại đang bật loa ngoài, “Chiều nay em có muốn cùng anh đến công ty chơi không? Cuốn sách hôm qua em chưa đọc xong để quên ở văn phòng anh rồi.”

Ngải Bảo ở đầu dây bên kia chép miệng, em suy nghĩ một lát: “Ngải Bảo có thể ngủ trưa cùng Nghiêm Nghiêm rồi mới đi không ạ?”

“Ngải Bảo không muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ xíu ở công ty Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo muốn ngủ trưa cùng Nghiêm Nghiêm cơ.” Ngải Bảo nói.

Nghiêm Đường suy nghĩ về lịch làm việc chiều nay của mình.

Hình như đến công ty muộn một chút không ảnh hưởng gì.

“Được, Bảo Bảo, hôm nay chúng ta ăn trưa xong, đi dạo tiêu cơm, ngủ trưa dậy rồi mới đến công ty.” Nghiêm Đường xoay vô lăng, rẽ vào khu dân cư, “Như vậy có được không, Bảo Bảo?”

“Vâng ạ!” Ngải Bảo trả lời giòn tan.

Nghiêm Đường nói thêm vài câu rồi cúp máy, anh đỗ xe, nhanh chóng tiến về nhà.

Như mọi khi, Nghiêm Đường vừa mở cửa, Ngải Bảo đã lao tới ôm chầm lấy anh.

“Nghiêm Nghiêm!” Ngoài việc nhẹ nhàng hơn, Ngải Bảo hai mươi tư tuổi và Ngải Bảo mười tám tuổi trong mắt người ngoài không có gì khác biệt.

Nghiêm Đường ôm lấy Ngải Bảo, thơm lên má em: “Bảo Bảo, chúng ta đi rửa tay.”

Ngải Bảo đáp một tiếng, dụi khuôn mặt mềm mại của mình vào người Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ôm Bảo Bảo heo của mình cùng nhau vào phòng tắm rửa tay cho em.

Ngải Bảo có thay đổi gì không?

Có lẽ chỉ có Nghiêm Đường mới biết.

Bao nhiêu năm qua, Ngải Bảo đã có thêm hơi hướng của cuộc sống đời thường.

Mỗi đêm khuya, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo mệt mỏi ngủ say trong vòng tay mình, luôn không nhịn được mà cúi người, vén những lọn tóc xoăn trên mặt Ngải Bảo, nhẹ nhàng thơm lên má em.

Nghiêm Đường ngửi thấy hương ngọt ngào đặc trưng của Ngải Bảo cùng với hơi thở của anh.

“Bảo Bảo, cho thêm chút nước rửa tay, như vậy mới sạch.” Nghiêm Đường đứng sau lưng Ngải Bảo, dùng bàn tay to của mình bao lấy bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, hai người cùng nhau rửa tay dưới vòi nước.

Nếu không phải Nghiêm Đường dẫn Ngải Bảo rửa tay như vậy, Nghiêm Đường biết chắc Ngải Bảo chỉ xả nước qua loa cho xong.

“Ngải Bảo không thích nước rửa tay này!” Ngải Bảo nhíu mày, bĩu môi, lẩm bẩm.

“Tại sao?” Nghiêm Đường vừa rửa sạch kẽ ngón tay cho Ngải Bảo, vừa kiên nhẫn hỏi em, “Tại sao em không thích nước rửa tay này?”

Ngải Bảo suy nghĩ một lát: “Ngải Bảo muốn mùi đào, nhưng cái này là mùi dâu tây!”

Em nói xong thì hít hà, ngửi thử – đúng là mùi dâu tây!

Mùi này ngọt quá!

Điều này khiến Ngải Bảo nhớ đến mỗi tối, Nghiêm Nghiêm mở ra thứ gọi là bao.

Cái đó cũng có mùi dâu tây.

“Nghiêm Nghiêm, Ngải Bảo muốn mùi đào ạ!” Ngải Bảo ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Đường đang ôm mình vào lòng.

Từ góc độ này, em vừa hay có thể thấy cằm Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường gật đầu: “Được, Bảo Bảo, tối nay chúng ta đi siêu thị mua nước rửa tay mùi đào.”

Vừa hay bao cũng sắp hết.

Lúc mới ở bên Ngải Bảo, Nghiêm Đường vốn đã chuẩn bị tinh thần cho một mối quan hệ Platon cả đời.

Ngải Bảo không muốn, Ngải Bảo không có ý định, h.am mu.ốn hay nhu cầu về phương diện đó, Nghiêm Đường sẽ không bao giờ ép buộc em dù chỉ một chút.

Nhưng bất ngờ là sau khi Ngải Bảo trưởng thành, không lâu sau có mộng tinh.

Trong năm đầu tiên, Ngải Bảo là Bảo Bảo heo hư hỏng.

Trước giờ em không có khái niệm về sự xấu hổ.

Sau khi h.am m.uốn s.inh lý của Ngải Bảo thức tỉnh, em có gần một năm tò mò về si.nh l.ý và tìn.h dụ.c.

Phát hiện “cái đó” của Nghiêm Nghiêm to hơn của mình, em thường xuyên đòi Nghiêm Đường tắm cùng.

Đôi khi Nghiêm Đường đang đi vệ sinh, không hiểu sao lại có cảm giác rợn tóc gáy.

Anh quay đầu, chắc chắn sẽ thấy Ngải Bảo đang cẩn thận hé cửa, để lộ đôi mắt to tròn từ khe hở, lén lút quan sát.

Ngải Bảo bị bắt quả tang nhưng không hề xấu hổ.

Em còn rất tự nhiên chào hỏi Nghiêm Đường.

Ngải Bảo rất lễ phép: “Chào chim Nghiêm Nghiêm nha!”

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo chớp mắt, thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Anh chỉ có thể quay người, vội vàng mặc quần vào, rồi ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Bảo Bảo, em có muốn đi đâu không? Năm sau chúng ta cùng đi.” Nghiêm Đường đặt đũa và bát trước mặt Ngải Bảo.

Ngải Bảo dựa vào người Nghiêm Đường, suy nghĩ một lát về vấn đề này.

“Ngải Bảo và Nghiêm Nghiêm có thể lên giường được không ạ?” Em nghĩ hồi lâu, trả lời rất nghiêm túc, “Ngải Bảo muốn cùng Nghiêm Nghiêm đắp chiếc chăn ấm áp, ngủ một giấc thật dài thật dài, thật thoải mái thật thoải mái ạ!”

Giường mềm mại như kẹo bông gòn.

Mỗi lần Ngải Bảo ngủ trên giường, đắp chăn, rồi lăn vào lòng Nghiêm Đường, Ngải Bảo cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Là kiểu vui vẻ rất ấm áp dễ chịu.

Ngải Bảo nói xong, lại vội vàng bổ sung: “Phải là kiểu Nghiêm Nghiêm ôm Ngải Bảo ngủ ấy ạ!”

Nghiêm Đường dở khóc dở cười: “Bảo Bảo, chúng ta đi chơi, lúc ngủ dĩ nhiên là anh ôm em ngủ mà.”

Xem ra bản chất của Ngải Bảo vẫn là một Bảo Bảo heo thích ở nhà.

Ngải Bảo bẩm sinh đã không có nhiều hứng thú với thế giới.

Người bình thường biết mình có thể đi du lịch, hiếm có ai không phấn khích.

Ngay cả Nghiêm Đường còn cảm thấy háo hức phần nào.

Chỉ có Ngải Bảo không mấy nôn nóng.

Em vui vẻ chỉ đơn giản vì Nghiêm Đường có thể ở bên em rất lâu.

“Không cần lo lắng về chuyện đó.” Nghiêm Đường cúi đầu hôn lên trán Ngải Bảo, “Đến lúc đó, anh không phải đi làm nữa, chúng ta muốn ngủ bao lâu rồi mới đi chơi thì ngủ bấy lâu.”

Ngải Bảo cười khanh khách: “Vâng ạ!”

Nghiêm Đường và Ngải Bảo vừa ăn, vừa nói chuyện linh tinh.

Chủ đề của hai người họ luôn rất lan man.

Có lúc là Ngải Bảo lẩm bẩm, kể lể với Nghiêm Đường, những điều em kể phần lớn là thắc mắc của em.

Ví dụ như một câu trong cuốn truyện tranh buổi sáng em đọc không hiểu hay những lời giải thích trong chương trình “Thế Giới Động Vật” trên TV mà em xem chưa hiểu.

Đúng vậy, Ngải Bảo trưởng thành rồi, em không chỉ thích Cậu Bé Bọt Biển nữa, em là một người lớn, bắt đầu khám phá thế giới động vật.

“Nghiêm Nghiêm, l*m t*nh là cái gì ạ?” Ngải Bảo vừa nhai miếng thịt vừa hỏi.

Tay cầm đũa của Nghiêm Đường khựng lại, anh cố gắng giải thích: “Là… là muốn yêu đương.”

Ngải Bảo ồ một tiếng: “Nghĩa là họ cũng giống Ngải Bảo với Nghiêm Nghiêm ạ?”

Nghiêm Đường sờ cằm mình, nhìn Bảo Bảo heo đang tò mò trong lòng mình: “Cũng không thể nói như vậy.”

Nghiêm Đường tiện tay gắp cho Ngải Bảo một đũa rau muống: “Chúng nó thường ở với nhau một thời gian, rồi lại chia tay. Đến mùa mưa tiếp theo hay gì đó, lại l*m t*nh… lại muốn tiếp tục yêu đương với người khác.”

Mắt Ngải Bảo mở to.

Em chưa bao giờ nghe nói có chuyện như vậy!

“Vậy tại sao chúng nó lại muốn yêu đương với người khác ạ?” Ngải Bảo ngẩng đầu hỏi.

“Có lẽ là vì… tính cách không hợp, hoặc là thường xuyên cãi nhau chẳng hạn.” Nghiêm Đường ra vẻ nghiêm túc giải thích, “Bảo Bảo, thực ra anh cũng không hiểu rõ về mảng này lắm, chúng ta có thể mua sách về đọc.”

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em cúi đầu, ăn thêm vài miếng cơm, tiện thể tiêu hóa những lời Nghiêm Đường nói.

“Haiz, thế giới này thật phức tạp!” Ngải Bảo đột nhiên ngẩng đầu, thở dài như ông cụ non.

“Sau này cho dù Ngải Bảo với Nghiêm Nghiêm cãi nhau, Nghiêm Nghiêm cũng không được rời xa Ngải Bảo đâu!” Em nhìn Nghiêm Đường, nghiêm mặt, nói nghiêm túc.

Bao nhiêu năm qua, đôi mắt của Ngải Bảo vẫn trong veo sạch sẽ.

Chưa nói đến việc có cãi nhau với Ngải Bảo hay không, Nghiêm Đường làm sao có thể rời xa Ngải Bảo được.

“Không thể nào rời xa.” Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, véo chóp mũi ửng đỏ của em.

“Dù có xảy ra chuyện gì, anh vẫn không rời xa Bảo Bảo heo của anh đâu.” Nghiêm Đường khẽ cười.
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 147: Ngoại truyện 9: Tình yêu của người thường



Nếu có thể, Nghiêm Đường không muốn nhớ lại quá trình tiến tới l*m t*nh với Ngải Bảo.

Mỗi khi nhớ tới, anh lại muốn đỡ trán che mặt. Nói thật, từ khi ở bên Ngải Bảo, anh đã chuẩn bị duy trì tình yêu Platon cả đời.

Anh không phải kẻ không kiểm soát được th*n d*** của mình, đàn ông có nhu cầu si.nh lý là bình thường, nhưng dùng tay không phải không thể.

Ngải Bảo có thể nói là cậu nhóc trưởng thành muộn.

Năm mười tám tuổi, em mới mộng tinh lần đầu. Lúc đó Ngải Bảo còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra, cả người em nóng hừng hực chui vào lòng Nghiêm Đường, cuộn tròn như con tôm.

Nghiêm Đường bị đánh thức bởi Bảo Bảo heo nóng hầm hập nhỏ giọng rầm rì lăn qua lăn lại trong lòng, anh ôm lấy Ngải Bảo vẫn tiếp tục cố gắng chui hẳn vào lòng anh.

“Bảo Bảo, sao thế? Em không thoải mái à?” Nghiêm Đường ôm mặt Ngải Bảo, anh cau mày, vuốt mái tóc mướt mồ hôi của em ra sau.

Khuôn mặt tròn trịa của em ửng hồng bất bình thường, hai mắt còn nhắm, miệng mấp máy không biết đang nói gì.

Nghiêm Đường sờ gáy và lưng Ngải Bảo – toàn mồ hôi nóng! Biểu cảm của anh trở nên nghiêm túc, anh ngồi dậy, ôm lấy Ngải Bảo.

Anh tưởng Ngải Bảo sốt, hoảng loạn định bế Bảo Bảo heo đi bệnh viện.

Ai ngờ vừa ngồi dậy, tay anh mới sờ vào mông Ngải Bảo, lập tức phát hiện ra điều bất thường…

Tại sao mông Ngải Bảo ướt nhẹp?

Nghiêm Đường lòng mang nghi ngờ ôm Ngải Bảo còn ngáy khò khò tựa lên cánh tay mình, anh cúi đầu ngửi mùi hương trên tay…

Hương hoa thạch nam này…(1)(1)

Nghiêm Đường dở khóc dở cười.

Anh quay đầu nhìn Ngải Bảo đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình, lắc đầu, bế em vào phòng tắm.

Thì ra là Bảo Bảo heo trưởng thành.

Bảo Bảo heo trưởng thành có thay đổi rất lớn.

Rõ ràng nhất là em bắt đầu tràn đầy hứng thú với si.nh .lý và tì.nh d.ục.

Sau lần mộng tinh đó, buổi tối Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo cùng nhau đọc cuốn sách về tuổi dậy thì của thiếu niên, tên sách đủ rõ ràng – “Bí mật của c** nh*”.

Nghiêm Đường đọc cho Ngải Bảo, Ngải Bảo rung đùi đắc ý lắng nghe.

Cái gì gọi là thể hang hay t*nh h**n gì đó, Ngải Bảo nghe không hiểu.

“Bảo Bảo, tối hôm trước, em mơ một giấc mơ gọi là mộng tinh.” Nghiêm Đường gấp sách, nói với Ngải Bảo, “Đây là hiện tượng si.nh lý bình thường, chứng minh em trưởng thành.”

Ngải Bảo à một tiếng.

Em nhớ lại giấc mơ nóng hầm hập kia của mình.

“Ngải Bảo mơ thấy Nghiêm Nghiêm ôm lấy Ngải Bảo, sau đó vẫn luôn hôn Ngải Bảo.” Ngải Bảo ôm một cánh tay của Nghiêm Đường, ngẩng đầu nhìn anh, “Nghiêm Nghiêm xoa mông Ngải Bảo, cả chim nữa! Ngải Bảo cảm thất rất thoải mái rất thoải mái!”

Nghiêm Đường sửng sốt.

Anh không nghĩ tới đối tượng trong giấc mơ của Ngải Bảo là mình. Phải biết rằng đa số đối tượng trong mộng tinh của nam giới, ngoài giới tính có thể nhận ra thì gần như không có gì rõ ràng.

“Nghiêm Nghiêm có thể sờ mông với chim của Ngải Bảo không? Ngải Bảo lay cánh tay Nghiêm Đường, hỏi như làm nũng, “Ngải Bảo còn muốn hôn nữa!” Em bổ sung.

Nghiêm Đường không biết làm sao.

Anh nhìn Ngải Bảo trong lòng nhìn mình bằng đôi mắt sáng long lanh và vẻ mặt mong chờ, không biết nên nói gì.

“Khụ… Bảo Bảo, cái này…” Hai tai Nghiêm Đường nóng lên, “Cái này, không, không thể như vậy…”

Chính bản thân Nghiêm Đường còn không biết mình đang nói gì.

Bây giờ anh chỉ thấy đầu óc mình nóng đến mông lung, như thể bị nước sôi tưới lên, dòng nước chảy xuống trán, xuống tai.

Nghiêm Đường cảm thấy dường như linh hồn sắp thoát khỏi cơ thể.

Ngải Bảo lại khó hiểu: “Vì sao không thể ạ? Ngải Bảo cũng có thể sờ chim Nghiêm Đường nha!”

Nghiêm Đường nghe lời này, cảm thấy mình đã không còn ở thế gian.

Anh cảm thấy linh hồn đã bay ra ngoài thông qua miệng và mũi.

Hiện giờ trong đầu Nghiêm Đường chỉ còn hai chữ to:

Sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim sờ chim…

Nghiêm Đường cảm thấy mình không thể hô hấp.

“Nghiêm Nghiêm, Nghiêm Nghiêm…” Hơn một năm nay, Ngải Bảo luôn được Nghiêm Đường nuông chiều, hiếm khi thấy Nghiêm Đường không đồng ý yêu cầu của mình.

“Nghiêm Nghiêm! Vì sao không thể nha!”

Ngải Bảo nắm lấy tay Nghiêm Đường lắc qua lắc lại, bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

Nghiêm Đường lau mặt, cưỡng ép mình bình tĩnh.

“Không phải, Bảo Bảo, ý anh là chúng ta phải hiểu biết thêm về kiến thức liên quan đến si.nh lý, rồi mới đi đến bước kia.” Nghiêm Đường dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay mũm mĩm đang lay cánh tay mình.

Anh cố gắng khống chế bản thân: “Bảo Bảo, tì.nh d.ục đúng là một chuyện thoải mái, nhưng không thể làm nhiều, làm nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo thỏ thẻ: “Bảo Bảo, em còn trẻ, em tò mò và dễ rung động với tì.nh d.ục là chuyện hết sức bình thường, lúc anh còn trẻ cũng giống em.”

“Anh cũng giống Ngải Bảo ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu, “Nhưng lúc Nghiêm Nghiêm còn trẻ, Ngải Bảo còn chưa xuất hiện nha!”

Em nhìn Nghiêm Đường chằm chằm, đôi mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, nhất thời nghẹn họng.

Anh bỗng ý thức được dù nói thế này không khoa học nhưng sự cảm tính của Ngải Bảo với tì.nh d.ục khả năng cao là vì anh mà ra.

“Anh xin lỗi, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường lựa chọn thẳng thắn, “Khi em còn chưa xuất hiện, anh cũng mang nỗi tò mò về tì.nh d.ục, với anh, đó là minh chứng cho sự trưởng thành về mặt si.nh lý.”

“Khi anh lớn chừng em, anh rất ghét tì.nh d.ục, anh cảm thấy ghê tởm, cảm thấy nó dơ bẩn.” Nghiêm Đường nói, “Sau đó anh hai mươi tư tuổi, anh chịu áp lực rất lớn, anh cảm thấy mình không có thiên phú, mất đi linh cảm và tình cảm mãnh liệt, anh đã từng lạc trong tì.nh d.ục.”

Anh nâng bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.

“Ngải Bảo, anh cần phải nói với em điều này, trước khi gặp được em, anh đã lên giường với rất nhiều người – điều này anh không có gì để biện giải.” Nghiêm Đường nhìn thẳng vào mắt Ngải Bảo, “Nếu chuyện này khiến em không vui, Bảo Bảo, anh xin lỗi vì đã từng hoang đường như thế.”

Ngải Bảo chớp mắt.

Em nhìn Nghiêm Đường, trong mắt không có không vui, cũng không có vui vẻ.

Bình tĩnh không một gợn sóng.

Qua hồi lâu, Ngải Bảo mới phát ra tiếng.

Em nặng nề haiz một tiếng, thở dài như ông cụ non: “Vâng ạ!”

Ngải Bảo ôm lấy Nghiêm Nghiêm của mình, gương mặt cọ vào lồng ng.ực anh: “Không sao cả, Nghiêm Nghiêm! Ngải Bảo vẫn luôn yêu anh!”

Nghiêm Đường giật mình, cúi đầu nhìn Bảo Bảo heo trong lòng, anh biết vẻ ngoài Bảo Bảo thoạt nhìn ngoan ngoãn nhưng bên trong, tính chiếm hữu của em rất kh*ng b*.

Ngải Bảo không thích bất kì người xa lạ nào đến gần em và Nghiêm Đường.

Trước kia Ngải Bảo trốn sau lưng Nghiêm Đường lén lút nhìn người xa lạ, không nói lời nào, phần lớn là bởi vì không dám, không có hứng thú.

Hiện tại Nghiêm Đường dần ý thức được Ngải Bảo làm vậy không phải không dám hay không có hứng thú, mà bởi vì em đang quan sát người xa lạ.

Giống như Bảo Bảo heo trốn trong rừng cây, nó dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá động vật khác lảng vảng trong lãnh địa của mình. Một khi những động vật đó vượt rào, nó lập tức tấn công.

“Cảm ơn em, Bảo Bảo.” Nghiêm Đường thơm lên má Ngải Bảo.

“Chúng ta quay về chủ đề chính, Bảo Bảo, tì.nh d.ục là một chuyện thoải mái, nhưng nó cũng yêu cầu lý trí.” Nghiêm Đường ôm lấy vòng eo mềm mại của Ngải Bảo, kiên nhẫn giảng giải, “Chúng ta cần lý trí tiến vào nó, thăm dò nó, cần lý trí làm bạn với nó.”

“Giống như lúc nãy em nói với anh, muốn anh sờ em.” Nghiêm Đường tạm dừng, “Anh cũng muốn sờ Bảo Bảo, nhưng bây giờ chúng ta chưa thể.”

“Chúng ta cần thăm dò một cách có lý trí, rồi mới đi đến bước đó.” Anh nói tiếp.

“Thăm dò có lý trí nghĩa là gì ạ?” Ngải Bảo hỏi.

Nghiêm Đường trả lời: “Ví như chúng ta phải thấu hiểu cơ thể, hiểu về bộ phận sinh dục, hiểu về d.ục v.ọng của mình, còn phải hiểu về mức độ cảm tính với tì.nh d.ục. Sau khi hiểu hết về nó, chúng ta mới có thể tiến vào giai đoạn “thoải mái” kia.”

Ngải Bảo nghiêng đầu suy tư.

Em cảm thấy Nghiêm Đường nói có lý!

“Vậy làm thế nào để Ngải Bảo hiểu được nha?” Ngải Bảo lại hỏi.

Nghiêm Đường sửa lại: “Không phải một mình em học hỏi, anh đã từng lầm đường, chúng ta cùng nhau học thứ này.”

“Chúng ta có thể cùng nhau tắm rửa, cùng nhau đọc sách liên quan đến vấn đề này, cùng nhau xem video phổ cập khoa học.” nói nói.

Ngải Bảo dựa vào lòng anh ngọ nguậy: “Ngải Bảo có thể xem chim Nghiêm Nghiêm không ạ?”

Nghiêm Đường bất đắc dĩ liếc Ngải Bảo.

“Có thể, Bảo Bảo, tối nay chúng ta cùng nhau tắm.” Nghiêm Đường tạm dừng một lát rồi trả lời Ngải Bảo.

Ngải Bảo oa một tiếng.

Em có vẻ rất phấn khích.

Tối nay em có thể chào hỏi chim của Nghiêm Nghiêm nha!
 
Em Ấy Biết Bay - Dư Dụ
Chương 148: Ngoại truyện 10: Làm thế nào để heo chịu giảm béo



Ngải Bảo béo.

Thực ra Nghiêm Đường đã nhận ra vấn đề này.

Từ khi xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, Ngải Bảo đã trải nghiệm cuộc sống mỗi ngày năm bữa cộng thêm không cần vận động của heo.

Béo là chuyện đương nhiên.

Nhưng khi vấn đề này được bác sĩ đề cập thì đã trở thành vấn đề nghiêm trọng.

“… Anh Nghiêm, tôi thấy người bệnh khôi phục khá tốt, chỉ là…” Bác sĩ đặt tấm phim trong tay xuống, nhìn Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo đang nghịch ngón tay, chờ bác sĩ nói nốt.

Bác sĩ đẩy mắt kính, lời nói sâu sa: “Chỉ là người bệnh… cân nặng và tỷ lệ mỡ trong cơ thể đều cao quá mức!”

Nghiêm Đường không cảm thấy bất ngờ: “… Là cao hơn rất nhiều à?”

Bác sĩ nghiêm túc gật đầu.

“Vì sức khỏe của người bệnh, tôi kiến nghị mau chóng giảm cân, giảm tỷ lệ mỡ, duy trì thói quen sống thích hợp.” Bác sĩ nói.

Nghiêm Đường quay đầu, nhìn Ngải Bảo tựa lên vai mình.

Mái tóc xoăn của em xõa tung che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi môi khẽ mĩm và cằm hai nọng.

Nghiêm Đường nắm lấy tay Ngải Bảo, sờ nắn, rồi chuyển sang ước lượng vòng eo múp rụp.

Thịt Ngải Bảo mềm như mây trắng, bóp vô cùng thích tay.

Buổi tối, trong ổ chăn, Nghiêm Đường ôm Ngải Bảo, rất thích n.ắn b.óp em.

Nhưng một khi số thịt mềm mại này ảnh hưởng đến sức khỏe Ngải Bảo, Nghiêm Đường chắc chắn không thể mặc kệ.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Nghiêm Đường nghiêm túc trả lời.

Biểu cảm của anh hơi nghiêm trọng.

Nghiêm Đường dắt Ngải Bảo bụ bẫm đi ra cổng bệnh viện, nét nghiêm trọng trên mặt vẫn chưa giảm bớt.

Ngải Bảo đảo mắt, lặng lẽ quan sát Nghiêm Đường.

Em không biết tại sao Nghiêm Đường lại nghiêm túc như vậy.

Ra khỏi cánh cửa kính, bên ngoài nổi gió, Nghiêm Đường ngồi xuống, kéo khóa áo lên cho Ngải Bảo: “Bảo Bảo, anh có chuyện muốn nói với em.”

Anh vẫn ngồi, tiện tay chỉnh lại cổ áo cho em.

Hiện tại là cuối mùa xuân, sắp sang đầu hạ, Ngải Bảo mặc một chiếc áo khoác mỏng màu vàng, trông như một chú vịt mập mạp.

“Chuyện gì vậy ạ?” Ngải Bảo cúi đầu, nhìn Nghiêm Đường và hỏi.

“Là một chuyện rất nghiêm túc.” Nghiêm Đường đáp.

Anh đứng dậy, dắt tay Ngải Bảo, dẫn em đi về phía bãi đỗ xe.

Nghiêm Đường ồ một tiếng.

“Chuyện gì vậy ạ?” Em lại hỏi.

“Là thế này, Bảo Bảo…” Nghiêm Đường quay đầu nhìn Ngải Bảo, chậm rãi nhả chữ, “Em nên giảm béo.”

Ngải Bảo chớp mắt: “Giảm béo ạ? Giảm béo là cái gì ạ?”

Em không hiểu.

Nghiêm Đường đóng gói Ngải Bảo lên xe: “Giảm béo nghĩa là Ngải Bảo phải ăn ít đồ ăn vặt, ví dụ như cơm cháy, kẹo mè, cánh gà ngâm ớt, và một số đồ uống như nước trái cây, trà sữa, hơn nữa phải vận động nhiều hơn, như tản bộ hay chạy chậm.”

Ngải Bảo nghe vậy thì hoảng sợ.

Mái tóc xoăn trên đỉnh đầu vểnh lên.

“Nghĩa là Ngải Bảo không thể ăn kẹo mè, bánh kem chocolate, cơm cháy, chân gà ngâm ớt, không thể uống trà sữa trân châu đen và trà sữa bánh trôi nữa ạ?” Ngải Bảo bĩu môi, lay cánh tay Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường cột chắc Bảo Bảo heo vào ghế phó lái.

“Ai dám không cho em ăn.” Nghiêm Đường véo má mềm mại của Ngải Bảo, bất đắc dĩ trả lời, “Là ăn ít! Chúng ta từ từ giảm bớt số lượng… ví như hôm nay em chỉ có thể ăn ba miếng rưỡi kẹo mè thay vì bốn miếng.”

Nhưng Ngải Bảo vẫn rất buồn.

Em tủi thân nhìn Nghiêm Đường: “Ngày mai thì sao ạ? Ngày mai Ngải Bảo chỉ có thể ăn ba miếng ạ?”

Ngải Bảo giơ ba ngón tay mũm mĩm.

Ngải Bảo bất lực nhìn Ngải Bảo.

Hiện tại Ngải Bảo thông minh lắm, biết Nghiêm Đường không chịu được cảnh Ngải Bảo mở to mắt, tủi thân muốn khóc của mình, mỗi lần làm nũng đều thích bày ra dáng vẻ này.

“… Vẫn là ba miếng rưỡi…” Nghiêm Đường đành đầu hàng, “Chúng ta giảm từ từ, giảm từ từ.”

Ngải Bảo chép miệng, hơi không hiểu: “Ngải Bảo có thể không giảm béo không ạ? Tại sao heo phải giảm béo nha? Trước kia chẳng phải Nghiêm Nghiêm bảo người ta thích heo mập hơn heo gầy mà?”

Nghiêm Đường im lặng.

Trước kia anh nói vậy vì sợ Ngải Bảo thấy mình béo nên không muốn ăn nhiều cơm…

Không ngờ lời này biến thành lý do cho Ngải Bảo vui vẻ ăn đồ ăn vặt.

Nghiêm Đường vừa đánh lái vừa nói với Ngải Bảo: “Bảo Bảo, em có biết tại sao heo mập được hoan nghênh không?”

Ngải Bảo lắc đầu: “Ngải Bảo không biết ạ.”

Em chớp mắt, quay đầu nhìn Nghiêm Đường: “Vì sao ạ?”

Nghiêm Đường hơi cúi đầu, ngắm gương mặt tròn trịa của em.

Béo vẫn có chỗ hay, ít nhất làn da Ngải Bảo trông càng trắng trẻo mịn màng.

Nghiêm Đường thơm lên má Ngải Bảo, sau đó lạnh lùng trả lời: “Bởi vì mỗi dịp Tết đến, con người thích nướng thịt heo mập, càng mập càng có nhiều mỡ.”

Nét tò mò trên mặt Ngải Bảo biến mất sạch sẽ, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

Em nhích mông quay lại chỗ ngồi của mình, bình tĩnh nhìn Nghiêm Đường.

“Nhất định phải chọn heo mập để nướng ạ?” Em hỏi.

Nghiêm Đường trả lời bằng vẻ đau đớn kịch liệt: “Đúng vậy, càng mập càng tốt.”

Ngải Bảo bĩu môi.

Em nghển cổ, cố ý làm nọng trên cằm biến mất: “Thế đúng là không được rồi!”

Vì muốn Ngải Bảo hiểu rõ tính nghiêm trọng của béo, Nghiêm Đường hỏi tiếp: “Bảo Bảo, lần trước chúng ta ăn heo sữa nướng ngon không?”

Ngải Bảo hào hứng vẫy tay mũm mĩm: “Ăn ngon ạ!”

Bây giờ em vẫn nhớ sự giòn xốp của heo sữa nướng.

Nhưng Nghiêm Đường nói quá nhiều dầu mỡ nên tạm thời không thích hợp cho Ngải Bảo ăn.

Nghiêm Đường kể cho Ngải Bảo nghe sự thật tàn khốc: “Đó là heo mập trong đàn heo đó.”

Ngải Bảo nghe vậy, nụ cười cứng đờ.

Em đã quên trước đó chính Nghiêm Đường nói Bảo Bảo heo sẽ không bị ăn.

Nghiêm Đường không muốn trêu Ngải Bảo quá, nên an ủi: “Không sao, Bảo Bảo. Còn bảy tháng nữa mới đến mùa đông giết heo, chúng ta cố gắng, nhất định không thành vấn đề.”

Ngải Bảo giơ tay, đếm bảy tháng.

Xem ra còn đủ thời gian.

“Vậy thì Ngải Bảo phải trở thành heo gầy nhanh một chút!” Ngải Bảo nói, “Phải thật gầy thật gầy mới được!”

Nghiêm Đường nghiêm túc bảo đảm với em: “Em yên tâm, Bảo Bảo, anh nghiên cứu kỹ về heo lắm, chỉ cần em nghiêm túc giảm béo, Bảo Bảo heo nhất định đạt yêu cầu về độ gầy.”

Ngải Bảo nghe vậy, ăng ten nhạy bén của Bảo Bảo heo khởi động, em chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nhưng suy nghĩ mãi, em vẫn không nghĩ ra vấn đề ở đâu.

Vì vậy Ngải Bảo chỉ đành gia nhập “Kế hoạch giảm béo cho heo” của Nghiêm Đường.

“Vâng ạ!” Ngải Bảo đáp.

~Hết~
 
Back
Top Bottom