Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dư Tôi Rung Động

Dư Tôi Rung Động
Chương 89: Một dòng thời gian khác: Cấp ba 5



Một dòng thời gian khác: Cấp ba 5

Nhiệt độ không khí tăng cao, ánh mặt trời chiếu bỏng rát.

Diệp Kì Trăn mơ màng đứng dậy, không tập trung nói với Ôn Dư: "Chúng ta đi ăn sáng đi."

Trêu chọc một chút mà mặt mũi đã đỏ ửng, nhìn bóng dáng ngược sáng của Diệp Kì Trăn, Ôn Dư không thể dịch chuyển tầm mắt, cứ cảm thấy Diệp Kì Trăn khi đỏ mặt còn thú vị gấp bội.

Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư chần chừ không đứng lên, liền đưa tay về phía Ôn Dư, "Đi thôi."

Ôn Dư nhìn lòng bàn tay đang đưa ra của Diệp Kì Trăn, do dự nửa giây, sau đó đưa tay ra nắm lấy.

Lòng bàn tay nóng hổi, Diệp Kì Trăn dùng sức, Ôn Dư liền mượn đà đứng dậy, đứng trước mặt Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn vốn định buông tay, nhưng vào lúc này, Ôn Dư lại trực tiếp kéo cô tiến về phía trước.

Ôn Dư không thả lỏng tay Diệp Kì Trăn, cứ lặng lẽ đi, bên cạnh Ôn Dư không có người nào có thể thân thiết, cũng không muốn thân thiết với người khác. Nhưng với Diệp Kì Trăn, cho dù là cái ôm thăm dò ban nãy, hay là cái nắm tay hiện tại, Ôn Dư đều rất vui vẻ.

Sau khi chạy bộ buổi sáng xong, cả hai cùng nhau đi ăn sáng, mấy ngày nay hai người đều như thế, hôm nay sẽ ăn mì trộn ở quán mì trong con ngõ nhỏ.

Mì vừa lên, Diệp Kì Trăn đã không kịp chờ đợi trộn mì, sau khi trộn xong, cô mới đẩy bát tới trước mặt Ôn Dư, cười nói: "Xong rồi."

Ôn Dư vẫn chưa phản ứng lại: "Sao thế?"

Diệp Kì Trăn có chút bối rối, có phải biểu hiện của bản thân quá nhiệt tình, quá chủ động hay không? Cô cười nói: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi."

Lúc này Ôn Dư mới ý thức được Diệp Kì Trăn đang trộn mì cho bản thân, chẳng trách cô ấy không phản ứng kịp, dù sao trước giờ cũng chưa từng được ai chăm sóc như thế. Ôn Dư im lặng ăn một miếng mì, khẩu vị hôm nay tốt chưa từng thấy.

Diệp Kì Trăn cũng gắp một miếng cho vào miệng, thoả mãn nhai nuốt, có mùi có vị.

Lúc chạy bộ buổi sáng khó xử nhường nào, thì lúc ăn sáng vui vẻ nhường ấy, Ôn Dư chưa từng gặp người nào ham ăn như Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn cũng chưa từng gặp người nào không thích ăn uống như Ôn Dư, mấy ngày nay cô hỏi Ôn Dư muốn ăn gì buổi sáng, Ôn Dư đều nói gì cũng được, rõ ràng sống ngay gần đây, nhưng lại không biết xung quanh có gì ăn ngon. Ngoại trừ sự chăm chú lúc vẽ tranh, dường như Ôn Dư không có hứng thú với bất kì chuyện gì.

"Ngon không?" Diệp Kì Trăn hỏi Ôn Dư, nhất định phải chờ một đáp án khẳng định mới hài lòng.

"Ngon." Ôn Dư rất phối hợp.

Diệp Kì Trăn tiếp tục cúi đầu ăn mì, sau khi vận động cảm giác thèm ăn cũng tăng lên, càng thêm đói, ăn rất ngon miệng.

Ôn Dư không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ.

Diệp Kì Trăn bắt được cảnh tượng này, "Sao lại cười tớ?"

Ôn Dư thẳng thắn: "Đáng yêu."

Đây có tính là đang khen mình không? Diệp Kì Trăn lại sắp xấu hổ.

Trước giờ Ôn Dư không có hứng thú với đồ ăn, nhưng những ngày qua điều cô ấy chờ đợi nhất lại chính là mỗi ngày Diệp Kì Trăn sẽ dẫn cô ấy đi ăn những bữa sáng khác nhau.

Kế hoạch chạy bộ buổi sáng vào kì nghỉ hè không nói trước sẽ kết thúc khi nào, đột nhiên Ôn Dư lo lắng, liệu có một ngày Diệp Kì Trăn nói không muốn chạy nữa hay không...

Hai ngày sau đó, Diệp Kì Trăn vẫn đúng giờ gặp Ôn Dư, bình thường cả hai sẽ cùng nhau đi ăn sáng, sau đó ai về nhà nấy.

Hôm nay ăn sáng xong, hai người bước đi trong ngõ.

Ôn Dư quay đầu nhìn về phía Diệp Kì Trăn, đột nhiên nói: "Hình như tớ hơi đau chân."

Phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn là: "Là vì chạy bộ à?"

Ôn Dư tuỳ tiện nói dối: "Không biết, hình như trật khớp."

Trật khớp có kiểu trật khớp này trật khớp kia. Diệp Kì Trăn lo lắng, "Đau lắm không? Hay là đi bệnh viện nhé?"

Ôn Dư: "Không đến mức ấy."

Diệp Kì Trăn: "Tớ đưa cậu về nhé."

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn: "Ừ."

Dù sao cũng đã nói là đau chân, Ôn Dư chỉ đành giảm tốc độ đi bộ, giả vờ như thật sự bị đau.

Hai người đi qua con ngõ nhỏ quen thuộc đã bị nắng sớm bao trùm, sau mười phút đồng hồ mới quay về căn nhà cũ.

Diệp Kì Trăn cẩn thận đỡ Ôn Dư ngồi xuống sô-pha, "Đau chỗ nào?"

Ôn Dư tiếp tục giả vờ: "Mắt cá chân."

Diệp Kì Trăn không nhìn được gì bằng mắt thường, "Thật sự không sao chứ? Nếu đau quá thì nên đi kiểm tra xem thế nào."

Ôn Dư giải thích: "Không nghiêm trọng vậy đâu."

Diệp Kì Trăn yên tâm hơn, "Trong nhà có đá không? Có thể chườm đá."

Ôn Dư lắc đầu.

"Sớm biết vậy ban nãy đã mua túi đá ở dưới nhà." Diệp Kì Trăn lẩm nhẩm, "Tớ xuống nhà mua, cậu đợi nhé, sẽ về nhanh thôi."

"Không cần đâu." Ôn Dư gọi Diệp Kì Trăn lại.

"Không sao, chườm đá sẽ dễ chịu hơn." Diệp Kì Trăn không phải người chỉ nói mồm, cô quay người vội vã xuống dưới nhà.

Một mình Ôn Dư ngồi trên sô-pha, mất hồn nhìn về phía cửa, có cần thế này không? Chỉ để cậu ấy có thể ở cùng bản thân thêm một lúc.

Lúc này ngoài trời vô cùng nóng nực.

Diệp Kì Trăn chạy đi mấy nơi mới mua được một túi đá, lúc quay về trên trán đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, hai má đỏ ửng.

Cũng không nghỉ ngơi.

"Ở đây à?" Diệp Kì Trăn quỳ xuống, cầm khăn tay bọc đá, đắp lên mắt cá chân Ôn Dư.

Trong lòng Ôn Dư lan tràn cảm giác cảm động, cô ấy kéo lấy Diệp Kì Trăn, "Đừng quỳ thế."

Diệp Kì Trăn ngồi lên sô-pha cạnh Ôn Dư, sau đó đỡ lấy bắp chân Ôn Dư gác lên chân mình, tiếp tục chườm đá, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Ừm, để tớ tự làm."

"Không sao."

Hai người đều mặc quần đùi thể thao, đôi chân trắng trẻo cọ vào nhau, làn da nóng bỏng khẽ dính cùng một chỗ.

Diệp Kì Trăn chườm mắt cá chân cho Ôn Dư, nhưng không tập trung, trong lòng nghĩ, sao ngay tới mắt cá chân cũng đẹp vậy chứ.

Đáy lòng Ôn Dư cũng không tự nhiên như biểu hiện bên ngoài, để Diệp Kì Trăn đắp thêm một lúc, "Không đau nữa rồi."

Diệp Kì Trăn đặt túi đá xuống.

Ôn Dư nói: "Cậu không cần ở lại chăm sóc tớ đâu, có chuyện gì thì về đi."

Diệp Kì Trăn: "Hôm nay tớ không ôn bài."

"Không đi chơi với bạn à?" Ôn Dư lại chậm rãi hỏi, Diệp Kì Trăn không giống cô ấy, bên cạnh chưa từng thiếu bạn, trong lòng Ôn Dư rất rõ chuyện này.

"Không phải cậu là bạn tớ à."

Khi cúi đầu, Ôn Dư lộ ra một nụ cười.

"Xem ra mấy ngày nữa không đi chạy được rồi." Diệp Kì Trăn nhìn chân Ôn Dư.

"Nên là cậu rất vui..." Ôn Dư lại nói, "Không muốn chạy với tớ nữa đúng không?"

"Tớ nào có chứ." Diệp Kì Trăn khẽ nói, "Cậu phải nghỉ ngơi, đợi khi nào chân hết đau thì chạy tiếp."

Ôn Dư: "Chân tớ không sao, chạy được."

Diệp Kì Trăn: "Đã bị thương thế này rồi còn không ngoan ngoãn. Cậu không được phép chạy một mình đâu đấy."

Ôn Dư vừa bất lực vừa buồn cười, khi dạy dỗ người khác, dáng vẻ của Diệp Kì Trăn vẫn ngây thơ vô hại, sao có thể làm được vậy nhỉ? Ôn Dư khẽ mím môi dưới, "Diệp Kì Trăn."

Diệp Kì Trăn nhìn về phía Ôn Dư.

Ôn Dư thăm dò hỏi: "Vẫn đi ăn sáng chung chứ?"

Hỏi như thế là có ý muốn đi chung với mình sao? Rõ ràng cần người bầu bạn, ngày ấy còn bướng bỉnh nói quen một mình... Diệp Kì Trăn mím môi cười, cô lờ mờ phát hiện ra, dường như Ôn Dư cũng thích gặp cô.

Thấy Diệp Kì Trăn không lập tức trả lời, Ôn Dư đổi sang giọng điệu hờ hững: "Không rảnh cũng không sao."

Diệp Kì Trăn buột miệng cất lời: "Tớ rảnh mà!"

Ôn Dư lưu ý tới phản ứng của Diệp Kì Trăn, nhận được đáp an mong muốn.

"Cậu làm bài tập nghỉ hè đến đâu rồi?" Diệp Kì Trăn tìm chủ đề nói chuyện.

"Chưa đâu vào đâu cả." Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, nói, "Có mấy bài môn Toán không biết làm, có thể hỏi cậu không?"

"Đương nhiên có thể chứ." Diệp Kì Trăn đáp ứng rất sảng khoái, biểu hiện như thể có gì đó không ổn, cô liền bổ sung, "Nhưng không chắc là tớ sẽ biết làm."

Ôn Dư lên tiếng vạch trần: "148 điểm mà còn khiêm tốn."

Diệp Kì Trăn nắm bắt lấy trọng tâm, hơn nữa có chút đắc ý, "Bạn học Ôn, cậu quan tâm tới tớ đến thế cơ à?"

Ôn Dư cây ngay không sợ chết đứng: "Không được sao?"

Diệp Kì Trăn liền ngoan ngoãn trả lời: "Được." Nói xong khoé môi cong lên nụ cười, đột nhiên vô cùng vui vẻ.

Ôn Dư bị nụ cười ngọt ngào này của Diệp Kì Trăn truyền nhiễm, cô ấy cũng cười lên. Mùa hè này, là một mùa hè hoàn toàn khác biệt.

Cả kì nghỉ hè, thời gian ở chung một chỗ của Ôn Dư và Diệp Kì Trăn trở nên nhiều hơn. Bài tập của hai người dường như là hoàn thành cùng nhau.

Ôn Dư thích nghe Diệp Kì Trăn giảng bài, nhẫn nại, giảng mấy lần cũng không thấy phiền phức, còn giảng giải những cách giải khác nhau với cô ấy. Lúc ngồi gần nhau, Ôn Dư nghe thấy âm thanh của Diệp Kì Trăn, thỉnh thoảng sẽ phân tâm, cô ấy bảo Diệp Kì Trăn dạy bản thân làm bài, vốn dĩ cũng chỉ là nói ở đây chết cây trên rừng.

"Khó quá."

"Rõ ràng là vì ban nãy cậu phân tâm."

"Tớ có sao?"

"Có, cậu đang nhìn tớ."

Ôn Dư tiếp tục nhìn Diệp Kì Trăn, "Thế là cậu cũng phân tâm."

Diệp Kì Trăn không cách nào phản bác.

Ồn ào thì ồn ào, Ôn Dư chỉ thỉnh thoảng trêu đùa Diệp Kì Trăn một phen, phần lớn thời gian thái độ đều nghiêm túc, cô ấy thích ngắm nhìn dáng vẻ khi nghiêm túc của Diệp Kì Trăn, vô cùng cẩn thận... khiến người ta rung động.

Mấy tập đề thi, dưa hấu ướp đá, nước cam có ga, chính là kì nghỉ hè của hai người.

Cả hai sánh vai ngồi bên bàn học trước cửa sổ, vô tri vô giác nửa ngày đã trôi đi.

Cũng không nhất định phải làm đề, có lúc Diệp Kì Trăn sẽ đọc sách, Ôn Dư sẽ vẽ tranh, hai người có thể yên lặng tới độ không nói một lời, nhưng cũng sẽ không cảm thấy lúng túng.

Có lẽ điều này gọi là ăn ý.

Đọc sách mệt rồi, Diệp Kì Trăn sẽ nằm bò ra bàn, nhìn Ôn Dư ngồi trước giá vẽ vẽ tranh ở một bên, nhìn ngón tay xinh đẹp của Ôn Dư cầm bút uốn lượn vẽ ra đường cong đẹp đẽ, cô có thể nhìn mãi nhìn mãi mà không thấy chán.

Có lúc tầm mắt của Diệp Kì Trăn sẽ lặng lẽ di chuyển lên góc mặt nghiêng của Ôn Dư, sống mũi tinh tế, còn cả đôi môi mỏng, toàn bộ lực chú ý đều vô thức bị thu hút.

Cô còn chưa từng bị hấp dẫn bởi nam sinh nào như thế.

Đè lên sách, Diệp Kì Trăn dính má lên cánh tay, gật gù buồn ngủ, lông mi khẽ rung lên mấy lần rồi rủ xuống.

Ôn Dư vẽ xong đứng dậy liền nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy kéo ghế ra, ngồi xuống một đầu bàn dài, cũng nằm bò trên bàn học, nhìn gò má thanh tú trắng trẻo của Diệp Kì Trăn.

Dáng vẻ lúc ngủ gật của Diệp Kì Trăn cũng rất yên tĩnh, còn mềm mại hơn lúc bình thường.

Ôn Dư đưa tay ra chỉnh lại lọn tóc tán loạn che mất khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, vén ra sau tai, khi ngón tay chạm lên vành tai, cô ấy không nhịn được khẽ miết lấy d ái tai.

Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, giống như cây bút vẽ, từng nét từng nét cẩn thận phác hoạ, vô thanh chìm đắm.

Diệp Kì Trăn không ngủ sâu, bị động tác này làm tỉnh, cô ngái ngủ mở mắt, thấy Ôn Dư cũng nằm bò ra bàn bên cạnh, đang nhìn cô, ấu trĩ sờ tai cô, nơi đầu ngón tay chạm vào có cảm giác ngứa ngáy, nhưng cô không tránh đi.

Không nói rõ được lúc này đang tỉnh táo hay mơ màng, hai người nhìn vào trong mắt đối phương, nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn đối phương.

Dường như có chút ngốc nghếch.

Vành tai nóng lên, Diệp Kì Trăn cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là vì Ôn Dư đang chăm chú nhìn bản thân.

Tiếng ồn ào ngoài cửa sổ bị ngăn cách bởi tấm kính, hôm nay không có gió, không khí tĩnh lặng, ánh mặt trời tĩnh lặng, lá cây tĩnh lặng, ngay tới tiếng chim trên ngọn cây cũng tĩnh lặng.

Tất cả đều rất yên tĩnh.

Nhưng đáy lòng vốn dĩ nên phẳng lặng như mặt nước của cô lại như thể bị ném xuống một hòn đá, từng gợn sóng lăn tăn không ngừng nổi lên, kéo dài không dứt.

Cô nhìn Ôn Dư, cứ cảm thấy Ôn Dư giống với bản thân.

"Ngứa!" Nhìn nhau rất lâu, Diệp Kì Trăn mới nhớ ra việc nói với Ôn Dư, lời này giấu trong cổ họng quá lâu, vừa cất lên liền dinh dính giống như đang làm nũng.

Ôn Dư lười biếng cười lên, không muốn dịch chuyển đầu ngón tay.

Thời gian cũng trở nên lười nhác trong nụ cười của cô ấy.

Diệp Kì Trăn lười biếng, gác cằm lên chiếc bàn học cũ, bò ra bàn nói chuyện với Ôn Dư, "Cậu đã nghĩ tới chuyện sau này thi trường đại học nào chưa?"

Hai người với vừa học xong lớp 10, dường như vẫn còn hơi sớm để bàn tới chuyện này.

"Cậu nghĩ rồi à?" Ôn Dư hỏi ngược lại Diệp Kì Trăn. Cô ấy không có kế hoạch không có phương hướng, chỉ tê dại qua ngày.

"Tớ muốn thi đại học Z." Trước giờ mục tiêu của Diệp Kì Trăn vẫn luôn rõ ràng, "Sau này tớ muốn thi vào khoa Báo chí, làm phóng viên."

Dường Như Ôn Dư nhìn thấy ngôi sao trước giờ bản thân chưa từng thấy trong đáy mắt Diệp Kì Trăn, cô ấy nhìn vào mắt Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng lặp lại: "Đại học Z?"

Diệp Kì Trăn mềm mại gật đầu: "Ừ."
 
Dư Tôi Rung Động
Chương 90: Một dòng thời gian khác: Cấp ba 6



Một dòng thời gian khác: Cấp ba 6

Sau kì nghỉ hè, Diệp Kì Trăn trở thành học sinh lớp 11.

Ngoại trừ khối lượng kiến thức ngày càng nặng hơn căng thẳng hơn, dường như mọi chuyện vẫn giống như trước, nhưng cũng có chút thay đổi đang lặng lẽ diễn ra: Ví dụ như, quan hệ giữa cô và Ôn Dư.

Hai người thường xuyên cùng nhau tới nhà ăn, cùng nhau tan tiết tự học buổi tối, bắt đầu từ học kì này.

Tính ra thời gian ở chung giữa cô và Đường Đường cũng ít đi, Đường Đường vẫn đang trong thời kì mập mờ với nam sinh trong đội bóng rổ, cũng đã có mùi yêu đương.

Tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, phòng học yên tĩnh đã lâu trở nên ồn ã, có tiếng hi hi ha ha trêu đùa nói chuyện, có người vội vàng thu dọn sách vở, có người vẫn bất động tiếp tục cúi đầu giải đề, vững như núi Thái Sơn.

Diệp Kì Trăn không thích chen chúc với người khác, cho nên mỗi lần tan học đều không vội vàng, chờ sau khi cô ra khỏi lớp học, cơ bản người trên hành lang cũng đã tản đi hết.

Bên ngoài lớp học nổi lên một cơn gió lạnh.

Đã cuối tháng Mười Một, gió đầu đông bắt đầu ùa về, cuốn theo chiếc lá khô trên cành cây.

Diệp Kì Trăn rụt người run rẩy, trong lòng nghĩ, lúc này có lẽ Ôn Dư đang ở dưới tầng chờ đợi bản thân chăng?

Cô vội vàng xuống dưới, nhìn quanh hành lang quen thuộc, nhưng không thấy bóng dáng Ôn Dư. Cô lại đứng bên cửa sổ, giậm chân, thò đầu nhìn vào bên trong phòng học.

"Ừm..." Đột nhiên trước mặt Diệp Kì Trăn tối tăm, bị người ta che đi hai mắt từ sau lưng. Trò đùa ấu trĩ, gần như Diệp Kì Trăn không chần chừ, liền chuẩn xác đoán được: "Ôn Dư!"

Nếu là thời điểm vừa quen biết Ôn Dư, Diệp Kì Trăn rất khó tưởng tượng, thực ra Ôn Dư cũng có một mặt trẻ con như vậy.

Ôn Dư vẫn che mắt Diệp Kì Trăn, kề đầu gần lại nhỏ tiếng cười hỏi: "Sao cậu lại biết là tớ?"

Vì ghi nhớ mùi hương trên người cậu, rất thơm, Diệp Kì Trăn chỉ nghĩ trong lòng, cứ cảm thấy nếu nói ra sẽ rất lúng túng. Cô chỉ nói: "Cậu buông tớ ra đi."

Ôn Dư không chịu, cứ muốn trêu đùa Diệp Kì Trăn.

Diệp Kì Trăn khoanh tay chịu trói, trong miệng khẽ lặp lại: "Ôn Dư, cậu buông tớ ra đi..."

Nghe thấy âm thanh mang theo ý cười của Diệp Kì Trăn, lại nhìn thấy khóe môi Diệp Kì Trăn cong lên, Ôn Dư không khống chế được thả tay ra, sau đó trực tiếp ôm lấy Diệp Kì Trăn từ sau lưng.

Khi Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, vừa hay bị Ôn Dư ôm lấy, nhịp tim của cô lập tức hỗn loạn. Vì cái ôm này, gò má của hai người dính càng gần hơn.

Bị nhìn như thế, thậm chí Ôn Dư còn muốn ôm Diệp Kì Trăn chặt thêm chút nữa, "Hôm nay lạnh thật đấy." Năm chữ này giống như một cái cớ để được ôm lâu hơn.

"Ừ, lạnh quá." Diệp Kì Trăn hồn lìa khỏi xác nói theo, nữ sinh với nhau thường xuyên chơi trò thân mật như thế, có lúc Đường Đường cũng sẽ ôm cô thế này, nhưng giữa cô và Ôn Dư...

Dường như không khí rất khác.

Và cả, đây chỉ là ảo giác một phía của bản thân sao?

Trong trường không còn ai nhắc tới chuyện hai người là tình địch nữa, dù sao so với tình địch, quan hệ giữa hai người còn giống tình nhân hơn.

"Sao mặt lại đỏ ửng vậy?" Từ đầu tới cuối Ôn Dư vẫn chăm chú nhìn vào trong mắt Diệp Kì Trăn, dùng mu bàn tay của bản thân cọ lên má Diệp Kì Trăn.

"Ở trong lớp lâu quá... bí bách." Diệp Kì Trăn giậm chân nói, có lẽ Ôn Dư chỉ khẽ chạm vào cô, nhưng trong mắt cô lại là cái vuốt v e ám muội không tả nổi, Diệp Kì Trăn chuyển chủ đề: "Tay cậu lạnh quá, về đi. Lạnh quá đi mất."

"Ừ." Ôn Dư cười lên.

Diệp Kì Trăn phát hiện Ôn Dư trở nên thích cười hơn.

Ngày đó sau khi tan học, cô kể cho Ôn Dư một câu chuyện không hề buồn cười chút nào, nhưng Ôn Dư lại cười rất vui vẻ, cô nói với Ôn Dư: "Cậu cười lên nhìn xinh lắm."

Lúc đó Ôn Dư hỏi cô: "Cậu thích nhìn tớ cười à?"

Cô trả lời: "Sao lại hỏi tớ có thích hay không?"

Ôn Dư không nói gì thêm.

Sau đó, Diệp Kì Trăn thường xuyên nhìn thấy nụ cười của Ôn Dư, nhìn thấy nụ cười vui vẻ.

Hai người một người ở kí túc xá, một người sống ngoài trường, chỉ có thể đi chung một đoạn ngắn liền phải tách ra. Đoạn đường ngắn này, cũng chỉ mấy phút đồng hồ là đi hết, nhưng mỗi ngày Diệp Kì Trăn đều rất mong chờ.

"Ôn Dư." Vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, liền bị một nam sinh cao cao trước mặt gọi lại, trong tay cậu ta xách túi đồ ăn, "Ăn khoai lang nướng không?"

Ý định bắt chuyện rất rõ ràng. Phản ứng đầu tiên của Diệp Kì Trăn chính là quan sát phản ứng của Ôn Dư bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Ôn Dư nhạt đi, trở nên hờ hững.

"Còn hai củ, hai cậu ăn chung đi." Nam sinh nhiệt tình nói, thấy Ôn Dư lạnh lùng, liền đưa túi đồ ăn cho Diệp Kì Trăn trông còn ôn hoà hơn.

Đương nhiên Diệp Kì Trăn sẽ không nhận, nếu cô nhận, há chẳng phải sẽ cho đối phương cơ hội thay Ôn Dư sao? Chỉ là lặng thinh thế này, cũng rất lúng túng.

"Không cần." Ôn Dư nhìn nam sinh kia, nhàn nhạt nói, sau đó cô ấy lại nhìn Diệp Kì Trăn, "Chúng ta đi thôi."

Diệp Kì Trăn bị Ôn Dư kéo đi.

Nam sinh kia không đuổi theo.

Khi chỉ còn hai người bọn họ, Diệp Kì Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư, "Cậu ta đang theo đuổi cậu à?"

Ôn Dư cũng nhìn Diệp Kì Trăn, "Có lẽ là vậy."

Diệp Kì Trăn không biết nên nói gì, ban nãy Ôn Dư có ý từ chối đúng không? Phản ứng thờ ơ hệt như mọi người.

Sự im lặng đột nhiên bao trùm.

Ôn Dư vẫn đang nhìn Diệp Kì Trăn, không nhịn được lên tiếng: "Cậu không nhận ra à?"

Diệp Kì Trăn ngẩng mắt: "Gì cơ?"

Ôn Dư giải thích: "Tớ không thích cậu ta."

Năm chữ ngắn ngủi khiến mây mù âm u tan biến, Diệp Kì Trăn muốn cười nhưng nhịn lại, vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cô giả vờ dùng giọng điệu thư thái hỏi Ôn Dư: "Thế sao cậu còn cười với cậu ta?"

"Tớ nào có." Ôn Dư cũng muốn cười.

"Cậu có." Diệp Kì Trăn nghiêm túc phản bác.

"Vậy lần sau không cười nữa." Ôn Dư đáp lại dựa theo lời Diệp Kì Trăn. Biểu cảm của cô ấy không tính là cười, chỉ là lười phải cố tình bày ra cảm xúc với đối phương, là trạng thái không thèm đếm xỉa mang ý nghĩa thật sự.

Diệp Kì Trăn nghẹn lời, cô yên lặng nhìn Ôn Dư, không khí lại trở nên không ổn, hai người giống như cặp tình nhân làm mình làm mẩy.

Ôn Dư gạn hỏi Diệp Kì Trăn: "Cậu để ý thế cơ à?"

"Tớ nào có." Diệp Kì Trăn nói.

"Cậu có." Tới lượt Ôn Dư nói ra hai chữ này.

Chẳng qua Diệp Kì Trăn chỉ giả ngốc, nhấc bước tiến về phía trước, không tiếp tục nhìn Ôn Dư.

Ôn Dư và Diệp Kì Trăn đi sánh vai nhau, cũng không nhìn Diệp Kì Trăn nữa, nhưng lại tự nhiên cười lên.

Rất nhanh sau đó đã tới địa điểm hai người phải tách ra.

Diệp Kì Trăn: "Tớ về kí túc xá đây."

Ôn Dư: "Ừ."

Diệp Kì Trăn quay người đi được mấy bước, phát hiện có chuyện quên chưa nói với Ôn Dư, cô quay người muốn gọi Ôn Dư, nhưng phát hiện Ôn Dư vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn bản thân, khiến đầu óc Diệp Kì Trăn lại chập mạch.

"Sao thế?" Vẫn là Ôn Dư lên tiếng hỏi trước.

"Cuối tháng này có hội diễn Nguyên Đán, cậu có tham gia không?"

"Tớ không." Ôn Dư biết chuyện này, "Cậu sẽ tham gia à?"

Diệp Kì Trăn đã đoán được Ôn Dư sẽ không tham gia, cho dù Ôn Dư luôn là tiêu điểm bị xì xào bàn tán, nhưng Ôn Dư không thích bị chú ý. "Điềm Điềm kéo tớ đăng kí một tiết mục."

Đường Đường là cán bộ văn nghệ, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt nên muốn cố gắng biểu hiện.

"Tiết mục gì thế?"

"Ca hát." Diệp Kì Trăn vuốt tóc, "Tớ phải luyện tập trước."

"Tớ luyện cùng cậu."

"Thật à?"

Ôn Dư cười gật đầu.

Diệp Kì Trăn quay về kí túc xá, không ngờ hôm nay Đường Đường còn về sớm hơn cô.

Trong kí túc xá rất náo nhiệt, mấy nữ sinh trong lớp đều tụ tập ở đây, còn Đường Đường đang khua chân múa tay trình bày sắp xếp tiết mục văn nghệ cho hội diễn.

Xem ra Đường Đường muốn nghiêm túc chuẩn bị một tiết mục, nói ca múa đan xen, ai muốn hát thì hát, ai muốn nhảy thì nhảy.

"Có cần phức tạp vậy không?" Diệp Kì Trăn chen một câu hỏi yếu ớt vào cuộc thảo luận.

"Đương nhiên là cần, cơ hội hiếm có khó tìm, mình đảm bảo sẽ khiến toàn hội trường ồ à về các cậu." Đường Đường vỗ ngực.

Xác thực là cơ hội hiếm có, sau này sẽ càng ngày càng bận, muốn chơi cũng không có thời gian. Những nữ sinh khác đều tán thành với ý kiến của Đường Đường, nói hoặc là không làm hoặc là phải làm cho tốt.

Buổi tối Diệp Kì Trăn nằm trên giường, không ngủ được, cô ngây người gối lên tay, không phải vì để ý tới bài hát trong hội diễn, mà đang nghĩ tới chuyện khác.

Dường như cô lo lắng Ôn Dư sẽ đáp ứng việc theo đuổi của nam sinh khác. Có rất nhiều người theo đuổi Ôn Dư, Diệp Kì Trăn thấy mãi thành quen, trước kia những người theo đuổi Ôn Dư đều giống Quản Minh, đương nhiên cô không hi vọng Ôn Dư sẽ thân thiết với loại người đó.

Nhưng tối nay thì sao?

Diệp Kì Trăn biết nam sinh bắt chuyện với Ôn Dư tối nay, là cán bộ học tập của lớp bên cạnh, tính cách cũng không tệ.

Diệp Kì Trăn khẽ lật người, vùi mặt vào trong gối, là bạn bè, cô nên quan tâm Ôn Dư có thích đối phương hay không, mà không phải là sợ Ôn Dư sẽ thích đối phương.

Nhưng suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô...

Rõ ràng là vế sau.

Cô không lừa nổi bản thân.

Vì không muốn phá hỏng hội diễn cuối tháng, ngoài thời gian học Diệp Kì Trăn sẽ dành ra chút thời gian để tập hát.

Tuy Diệp Kì Trăn hát cũng tạm ổn, Đường Đường cũng chọn những ca khúc bắt tai dễ hát, độ khó không cao, nhưng nghĩ tới việc lên sân khấu biểu diễn, không tránh khỏi việc cần nhiều thời gian chuẩn bị mới có cảm giác chân thực.

Ôn Dư sẽ luyện tập cùng Diệp Kì Trăn, trong phòng vẽ ngoài cùng, đóng cửa lại chỉ còn hai người.

Ban đầu Diệp Kì Trăn còn xấu hổ khi hát trước mặt Ôn Dư, vừa hát liền đỏ mặt.

Ôn Dư không cười cũng không trêu cô, chỉ nghiêm túc lắng nghe cô hát. Vừa cất giọng, âm thanh càng thêm ngọt ngào.

Dần dần, Diệp Kì Trăn cũng thả lỏng hơn, trở nên thoải mái, vừa hát vừa cười, khi cô hát Ôn Dư sẽ chăm chú nhìn cô, cô cũng chăm chú nhìn Ôn Dư.

Suốt một khoảng thời gian dài, không có người vào phòng vẽ làm phiền, trong mắt hai người chỉ có đối phương.

Hội diễn diễn ra vào đêm 30 trước kì nghỉ tết Nguyên Đán, trước khi chính thức bắt đầu, kí túc xá vô cùng hỗn loạn.

Phấn mắt, mascara, bút kẻ mi, kem che khuyết điểm, son môi, một đống đồ, căn bản những đồ trang điểm có thể tìm được đều bày ra đó.

"Thứ tự gì chứ?"

"Thoa thẳng lên à?"

"Điềm Điềm, cậu biết kẻ mắt không đấy?"

"Bút kẻ mắt sắp chọc mù tớ rồi."

Mọi người đều mù mờ trong việc trang điểm, chắc chắn không thể trang điểm một cách tinh xảo, mặt người nào người nấy đều trắng toát, nhìn ra hình ra dạng rồi kẻ mắt kẻ mi.

Khi Ôn Dư bước vào kí túc xá, Diệp Kì Trăn đang phủ phấn nền, nhìn vào gương tô tô vẽ vẽ.

"Ôn Dư, cậu có thể trang điểm giúp tôi không?" Một nữ sinh nhìn thấy Ôn Dư, giống như nhìn thấy cứu tinh.

Ôn Dư từng tới kí túc xá của Diệp Kì Trăn mấy lần, ngay tới bạn cùng phòng cũng đều quen mặt với cô ấy.

"Ôn Dư, cậu biết trang điểm à?"

"Vừa nhìn là biết Ôn Dư biết trang điểm mà."

Quả thật Ôn Dư giỏi trang điểm hơn bọn họ, mẹ cô ấy là kiểu người không trang điểm sẽ không ra khỏi nhà, mới lên cấp hai cô ấy đã được dạy, phụ nữ phải trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.

Nghe thấy tên Ôn Dư, Diệp Kì Trăn lập tức nhìn sang.

Lúc này không biết ai lớn tiếng nói một câu: "Ôn Dư tới đây chắc chắn là vì muốn trang điểm giúp bạn gái, mấy người các cậu đừng có mơ."

Trong kí túc xá vang lên tiếng cười.

Mặt mày Diệp Kì Trăn nóng lên, may mà còn có phấn nền che đậy, cô và Ôn Dư có quan hệ tốt, mấy người trong kí tíc xá lại thích trêu đùa, nói hai người nào có phải tình địch, mà giống tình nhân hơn. Sau đó hi hi ha ha trêu đùa một phen, xưng hô bạn gái liền xuất hiện từ đó.

Ôn Dư không để tâm tới lời nói đùa của người khác, cô ấy đi thẳng tới trước mặt Diệp Kì Trăn, nắm lấy hộp phấn trong tay Diệp Kì Trăn, khom lưng nhìn gò má cô, "Không phủ đều gì cả."

"Ờ." Diệp Kì Trăn đáp một tiếng, ngoan ngoãn để Ôn Dư phủ phấn giúp.

"Xuỳ xuỳ xuỳ, hai người các cậu thật sự muốn rắc cơm chó à?" Nữ sinh bên cạnh tiếp tục trêu đùa.

Diệp Kì Trăn nghiêng đầu nhìn đối phương, ánh mắt cảnh cáo, sau đó quay lại nói với Ôn Dư: "Cậu đừng nghe bọn họ nói, bọn họ thích nói đùa thế đấy."

Lực chú ý của Ôn Dư chỉ dừng trên mặt Diệp Kì Trăn, cô ấy cười lên, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy hỏi ngược lại: "Tớ làm bạn gái cậu, cậu không vui à?"
 
Dư Tôi Rung Động
Chương 91: Một dòng thời gian khác: Cấp ba 7 (Hoàn)



Một dòng thời gian khác: Cấp ba 7

Diệp Kì Trăn mất hồn một giây mới cười lên, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, tâm trạng bị khuấy đảo bởi lời của Ôn Dư. Bình thường bị bạn cùng phòng kí túc xá trêu đùa cô đã mất tự nhiên, càng không nhắc tới việc nghe thấy chính miệng Ôn Dư nói ra.

Ôn Dư rũ mắt cười cười, tiếp tục giúp Diệp Kì Trăn phủ lớp nền, động tác khẽ khàng tỉ mỉ.

Hai người không hẹn mà gặp cùng yên lặng.

May mà những người bên cạnh vẫn đang cười nói, vẫn đang đùa giỡn, mới có thể giúp di dời phần nào lực chú ý.

Qua thêm một lúc.

Có nữ sinh hỏi: "Diệp Diệp, cậu còn bao lâu nữa?"

Diệp Kì Trăn nghiêng đầu, "Các cậu xong hết rồi à?"

"Ừ."

Tính cách của Diệp Kì Trăn không vội vàng, lại quen với việc nhường người rồi mới tới bản thân, tiến độ trang điểm chậm chạp nhất, cô không tiện để mọi người chờ đợi mình, liền nói: "Các cậu xuống dưới trước đi, tớ trang điểm xong sẽ xuống ngay."

"Cũng được." Đường Đường nói rồi chạy tới trước mặt Diệp Kì Trăn, gãi eo, cười lên hứng thú, "Chà, có bạn gái trang điểm cho đúng là khác bọt."

Ôn Dư yên lặng cười lên.

Diệp Kì Trăn vội vã: "Điềm Điềm!"

Đường Đường cười ha ha, "Cố gắng nhanh chút nhé, còn phải tập dượt xếp vị trí nữa."

Sau khi một đoàn người ríu ra ríu rít rời đi, trong kí túc xá triệt để yên tĩnh lại. Sống lưng Diệp Kì Trăn cứng đờ duỗi thẳng tắp, dường như đây là lần đầu tiên cô và Ôn Dư tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, gần như là mặt dính vào mặt. Mặt mộc của Ôn Dư cũng rất xinh đẹp, mắt Ôn Dư rất đẹp mũi cũng vậy, còn cả đôi môi...

"Nhắm mắt lại." Ôn Dư nhỏ tiếng nói, cầm hộp phấn mắt và cọ trang điểm ở một bên lên.

Diệp Kì Trăn lập tức nhắm chặt mắt, muốn xua đi những suy nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu óc bản thân lúc này.

Nhưng cho dù có làm cách nào cũng vô dụng, Ôn Dư cách quá gần, hơi thở như có như không lướt qua gò má, Diệp Kì Trăn nín thở, hô hấp cũng không dám phả mạnh.

Ôn Dư tiếp tục trang điểm cho Diệp Kì Trăn, ánh mắt mất tự nhiên nhìn cánh môi đang khẽ mím lại của Diệp Kì Trăn, sắc môi nhàn nhạt, dường như rất mềm, rất mềm.

"Ôn Dư." Diệp Kì Trăn nhắm mắt gọi Ôn Dư.

"Gì đấy?" Ôn Dư hoàn hồn.

"Không cần kĩ quá, qua loa là được rồi?" Diệp Kì Trăn mơ hồ nói.

Ôn Dư vẫn rất nghiêm túc, không hề có chuyện qua loa, cô ấy muốn nhìn thấy Diệp Kì Trăn trở thành người xinh đẹp nhất trên sân khấu.

Rất lâu sau.

Diệp Kì Trăn mở mắt: "Xong chưa?"

Ôn Dư cầm bút kẻ mắt: "Còn kẻ mắt nữa."

"Sao cậu biết trang điểm thế?"

"Không khó, nhìn nhiều là biết thôi."

Âm thanh trò chuyện của hai người rất khẽ.

Lông mi của Diệp Kì Trăn đột nhiên rung lên, xuất phát từ một loại trạng thái muốn nhìn Ôn Dư nhưng lại không dám nhìn thẳng.

Diệp Kì Trăn ngồi thẳng.

Ôn Dư giúp cô kẻ lông mày.

Khi hai người không nói chuyện, căn phòng càng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở và nhịp tim.

Ôn Dư nhìn cơ thể căng cứng của Diệp Kì Trăn: "Căng thẳng lắm à?"

Diệp Kì Trăn: "Bình thường."

"Đừng động đậy." Một tay Ôn Dư khẽ đỡ lấy má Diệp Kì Trăn, tay còn lại cầm thỏi son môi, nhích lại gần, chầm chậm thoa son lên môi Diệp Kì Trăn, "Hé môi ra nào."

Diệp Kì Trăn khẽ hé môi, theo động tác của Ôn Dư, đôi môi được phủ lên dấu vết xinh đẹp, trái tim tê dại, ánh mắt Diệp Kì Trăn không ngừng di chuyển trên khuôn mặt Ôn Dư, ngắm nghía tới mất hồn.

Ôn Dư thoa son xong, phát hiện Diệp Kì Trăn vẫn đang nhìn bản thân.

Tầm mắt đối diện nhau, ánh mắt của Diệp Kì Trăn không trốn tránh, cô nhận lấy thỏi son trong tay Ôn Dư, sau đó nhích lại gần bên môi Ôn Dư. Đây là thỏi son duy nhất của cô, sinh nhật năm ngoái Đường Đường đã tặng cô.

Sau khi Ôn Dư biết Diệp Kì Trăn muốn làm gì liền nhìn Diệp Kì Trăn, giây tiếp theo liền trực tiếp hé môi.

Hai người còn ăn ý hơn tưởng tượng.

Diệp Kì Trăn khẽ nghiêng đầu, dùng động tác không quá thành thạo của bản thân, chầm chậm phác hoạ đôi môi Ôn Dư, thoa quá tay, cô liền vội dùng ngón tay lau đi.

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn cười lên: "Cậu ngốc thật đấy."

Diệp Kì Trăn "trách móc" Ôn Dư: "Cậu đừng cười." Sau đó dùng một ngón tay lau môi dưới của Ôn Dư. Giày vò một lúc lâu, cũng coi như thoa xong.

Trong khoảng cách gần ngay trong gang tấc, hai người cùng đánh giá khuôn mặt đối phương, ánh mắt không khống chế được càng thêm càn rỡ.

Không nhịn được cười.

Cũng không biết cười vì điều gì.

"Xinh không?" Ôn Dư lặng lẽ hỏi Diệp Kì Trăn.

Khi nói chuyện, hơi thở lướt qua khoé miệng Diệp Kì Trăn, đôi môi Diệp Kì Trăn khẽ rung động, cô không khống chế được nhích gần, hôn lên đôi môi Ôn Dư.

Những cánh môi mềm mại khẽ chạm vào nhau.

Mang theo cảm giác mới mẻ tương đồng.

Nụ hôn tới rất đột ngột, hai người đều không nhắm mắt, khi kết thúc cũng rất đột nhiên.

Sau khi tách ra Diệp Kì Trăn mới kích động, nhịp tim như tiếng sấm, cả người đều đờ ra.

Cô đã hôn Ôn Dư.

Còn là hôn môi.

Hai người đã hôn nhau.

"Tiểu Trăn Nhi! Tiểu Trăn Nhi!" Bên ngoài hành lang kí túc xá truyền tới âm thanh của Đường Đường.

"Cậu ngẩn ra đấy làm gì, xong chưa thế?" Đường Đường tiến lên phía trước níu lấy cánh tay Diệp Kì Trăn, "Sắp diễn tập rồi, chúng ta xuống dưới thôi."

"Ừ." Diệp Kì Trăn hồn bay phách lạc.

Ôn Dư phản ứng lại, cũng đứng dậy, đi theo sau lưng Diệp Kì Trăn.

Hội diễn diễn ra tại hội trường của trường học.

Khi bọn họ diễn tập, nhịp tim của Diệp Kì Trăn vẫn chưa khôi phục lại bình thường, khi hát đơn còn mất hồn lạc mất nhịp.

Mọi người tưởng rằng cô quá căng thẳng, đều an ủi cô thả lỏng ra, cứ như thường ngày là được.

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư dưới sân khấu, cô nghĩ, chỉ có Ôn Dư mới biết bản thân đang căng thẳng điều gì.

Cho dù trong lòng hỗn loạn nhường nào cũng phải bình tĩnh lại, Diệp Kì Trăn thử hít thở sâu, mọi người đã luyện tập gần một tháng vì tiết mục này, không thế phá hỏng mọi thứ.

Lại tập thêm một lần nữa.

Đã tốt hơn nhiều rồi.

Sắp tới 7 giờ, học sinh đăng kí tiết mục đều đã ra phía sau sân khấu chuẩn bị.

Khi Diệp Kì Trăn sắp đi.

"Diệp Kì Trăn."

Diệp Kì Trăn quay đầu, nhìn thấy Ôn Dư đi về phía mình, cô khẽ cắn môi.

Ôn Dư chăm chú nhìn cô, cười nói: "Đừng căng thẳng."

Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, vì câu nói này của Ôn Dư, đột nhiên bản thân thả lỏng rất nhiều, hai người vẫn giống như trước, dường như không có gì thay đổi.

Ôn Dư còn lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Kì Trăn, "Đi đi."

Diệp Kì Trăn mỉm cười: "Ừm."

7 giờ, hội diễn bắt đầu.

Ôn Dư ngồi dưới khán đài, tâm tư hoàn toàn không đặt vào những tiết mục biểu diễn trên sân khấu, lúc thì cô ấy nhìn ánh đèn, lúc lại cúi đầu mất hồn, trong đầu toàn là cảnh tượng đôi môi Diệp Kì Trăn chạm lên đôi môi bản thân, Ôn Dư vô thức mím môi.

Mãi tới khi người dẫn chương trình thông báo tiết mục, là tiết mục có Diệp Kì Trăn tham gia, Ôn Dư mới ngẩng đầu, ánh mắt lập tức không rời khỏi vị trí chính giữa sân khấu.

Diệp Kì Trăn đứng ở chính giữa.

Xinh đẹp nhất.

Ca múa đan xen mang đậm hơi thở thanh xuân rất được chào đón, thỉnh thoảng tới đoạn lời bài hát cất giấu ám muội, đám học sinh lại reo rò nhiệt tình.

Mọi người cùng hát theo trong tiếng cười, không khí nhanh chóng được đốt cháy.

Rung động thanh xuân luôn đơn thuần lại nhiệt liệt.

Nhóm hát gồm ba nữ sinh, có hoà ca cũng có đoạn hát đơn lẻ. Âm sắc của Diệp Kì Trăn rất êm tai, trong trẻo ngọt ngào, có sức lan truyền khiến tâm trạng người ta giống như ánh nắng chỉ sau một giây.

Vừa cất giọng liền nhận được những tràng pháo tay.

"Học bá hát cũng hay vậy sao?"

"Hơn nữa cậu ấy còn rất xinh đẹp nữa."

Diệp Kì Trăn không nhìn thấy Ôn Dư ở đâu, nhưng khi cất tiếng hát, cảnh tượng hiện lên trong đầu cô đều là Ôn Dư, ngay tới cả lời bài hát vốn không có bao nhiêu sức cộng hưởng, cũng trở nên khác biệt.

Dưới khán đài có một đám người đang hò reo.

Cô đang hát cho một mình Ôn Dư nghe...

Màn biểu diễn rất thuận lợi, thậm chí còn thành công hơn tất cả những lần diễn tập của bọn họ.

Phía sau sân khấu.

Mọi người thở phào một hơi, người nói người cười.

"Diệp Diệp, hôm nay cậu giống nữ thần quá."

"Tôi đảm bảo ngày mai chắc chắn lớp tôi sẽ có nam sinh hỏi han phương thức liên hệ của cậu."

"Tối nay là có rồi."

Diệp Kì Trăn nặn ra nụ cười, không có tâm trạng đùa giỡn với mọi người, lúc này trong đầu triệt để chỉ có một chuyện: Cô đã hôn Ôn Dư.

Sau khi kết thúc hội diễn, Diệp Kì Trăn chạm mặt Ôn Dư bên ngoài hội trường, đương nhiên, không chỉ có hai người bọn họ.

Ngày mai là kì nghỉ tết Nguyên Đán, tối nay học sinh không cần lên lớp, Diệp Kì Trăn và Đường Đường cùng đường, đang về nhà cùng nhau.

Bọn họ còn chưa kịp nói gì.

Đường Đường kéo lấy Diệp Kì Trăn, "Hôm nay muộn rồi, đi thôi, về nhà thôi."

Ôn Dư nhìn về phía Diệp Kì Trăn, đợi Diệp Kì Trăn nói gì đó.

Diệp Kì Trăn chần chừ, nói với Ôn Dư: "Chúng ta đi chung đi."

Ôn Dư gật đầu: "Ừ."

Trên đường về, Đường Đường thao thao bất tuyệt.

Diệp Kì Trăn và Ôn Dư đều im lặng.

Mãi tới khi tách ra, Diệp Kì Trăn vẫn không thể nói chuyện riêng với Ôn Dư, hai người chỉ nhìn đối phương, nói câu "Tạm biệt" giống như thường ngày.

Đêm khuya, Diệp Kì Trăn nằm trên giường, làm cách nào cũng không ngủ được, cô đã hôn Ôn Dư, Ôn Dư không phản cảm, vậy có phải là Ôn Dư giống cô hay không?

Ngộ nhỡ là chưa phản ứng kịp thì sao?

Nhưng trước khi lên sân khấu Ôn Dư còn an ủi cô đừng căng thẳng, dường như không hề để tâm tới chuyện xảy ra ở kí túc xá của hai người.

Hay là Ôn Dư chỉ coi đây như sự thân mật giữa bạn bè với nhau?

Bạn bè bình thường có thể hôn nhau sao?

Lúc này điện thoại rung lên, trên màn hình hiện ra thông báo tin nhắn Wechat.

Diệp Kì Trăn căng thẳng nhấp vào, là tin nhắn bạn học cùng lớp gửi tới, khen cô tối nay hát rất hay.

Tối nay Diệp Kì Trăn nhận được rất nhiều tin nhắn trên Wechat, cũng đã chờ đợi rất lâu, chỉ là không nhìn thấy Ôn Dư gửi tin nhắn cho cô.

Cho nên là do bản thân nghĩ nhiều sao?

Diệp Kì Trăn càng nghĩ, đầu óc càng hỗn loạn, cô ý thức được yêu thích bản thân dành cho Ôn Dư đã vượt qua tình bạn, chỉ là cô không dám trực diện thừa nhận.

Cô thấp thoảng cảm nhận được Ôn Dư cũng như thế với bản thân, nhưng thật sự tới lúc quan trọng này...

Lại không nắm chắc.

Làm thế nào đây?

Loại tâm trạng day dứt này kéo dài mãi tới tối ngày thứ hai, vì ban ngày không tập trung, Diệp Kì Trăn còn bị Trần Nhân phê bình một phen.

Diệp Kì Trăn trốn trong phòng, hôm nay không biết đã nhìn điện thoại bao nhiêu lần, đang đợi tin nhắn của Ôn Dư, đồng thời cũng đang đắn đo xem có nên chủ động liên lạc với Ôn Dư hay không.

Lại bắt đầu có tuyết rơi.

Diệp Kì Trăn ngẩn người, cô cắn răng, cuối cùng quyết định nói rõ với Ôn Dư, nếu không, trong lòng sẽ hỗn loạn.

Cô cầm điện thoại đang chuẩn bị nên nói với Ôn Dư thế nào, lúc này lại có cuộc gọi đến.

Màn hình hiển thị: Ôn Dư.

Tay Diệp Kì Trăn run rẩy, chấn động một lúc lâu mới trượt màn hình nghe máy, nhưng vừa bắt máy, cô liền nghẹn lời, không lập tức lên tiếng.

Đối diện cũng không lập tức lên tiếng.

Dường như đều đang chờ đợi đối phương.

"Ôn Dư..."

"Hôm nay cậu bận lắm à?" Khi nghe thấy giọng Diệp Kì Trăn, Ôn Dư hỏi.

"Không." Lòng bàn tay Diệp Kì Trăn nắm lấy nắp bút.

"Lần này không tới đây à?"

Trước kia hễ tới kì nghỉ, hai người đều tới căn nhà cũ, cùng nhau làm đề thi hoặc là xem phim, đã quen với việc vừa tới kì nghỉ là ở bên cạnh nhau."

"Có tới." Diệp Kì Trăn nói.

Lại là một đôi giây im lặng.

Có thể nghe ra cả hai đều có tâm sự, bình thường hai người gọi điện thoại, trước giờ đều không ấp úng như thế.

Sau phen im lặng.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh: "Tớ muốn gặp cậu."

Nghe thấy bốn chữ này, đột nhiên tất cả dũng cảm đều trào lên, Diệp Kì Trăn mắng bản thân ngốc nghếch trong lòng, hôm qua bản thân đã chủ động, đương nhiên bản thân nên chủ động nói rõ, sao có thể ngu ngốc đợi Ôn Dư liên lạc cơ chứ.

"Tớ tới ngay đây, được không?" Diệp Kì Trăn cẩn thận hỏi, lại không kịp chờ đợi.

"Ừ." Ôn Dư đang cười, "Tớ đợi cậu."

Kết thúc cuộc điện thoại.

Diệp Kì Trăn không chậm trễ một giây, cầm áo lông vũ trên sô-pha khoác lên người, vội vội vàng vàng ra ngoài.

Trần Nhân nhìn thấy liền nói: "Muộn thế này rồi con còn đi đâu?"

Diệp Kì Trăn đã thay giày xong, chỉ để lại một câu "Con tìm bạn có việc" rồi chạy mất.

Trần Nhân nhìn cánh cửa chưa kịp đóng lại, "Không ra đâu vào đâu."

Diệp Kì Trăn xuống nhà liền bắt tắc-xi, "Bác tài, tới trường cấp ba Số 1."

Khoảng cách một cây số, đi xe chỉ mất mấy phút đồng hồ. Diệp Kì Trăn xuống xe, vội vàng đi về phía con đường quen thuộc, mới đi được mấy bước, cô liền bước chậm lại.

Cô nhìn thấy Ôn Dư đang đứng dưới gốc cây dã hương bên cổng trường đợi cô, đang nhìn về phía cô.

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn chầm chậm bước tới, cô ấy biết Diệp Kì Trăn sợ lạnh, "Sao không mặc nhiều áo vào?"

"Không phải cậu cũng..." Diệp Kì Trăn nói rồi, rõ ràng những lời trong lòng sắp trào tới miệng, nhưng vừa cất lời, vẫn là cuộc nói chuyện không đầu không đuôi, "Sao cậu lại xuống đây, hôm nay rất..."

Âm thanh đột ngột dừng lại.

Vì cô bị Ôn Dư ôm lấy mặt, hôn lên má, lay động nhịp tim.

Diệp Kì Trăn chầm chậm nhắm mắt, ngốc nghếch hôn Ôn Dư, tay rũ xuống không biết để đâu, còn vất vả hơn cả hôm qua.

Hôm qua cảm xúc hốt hoảng che lấp tất cả, hơn nữa cũng chỉ có một khoảnh khắc. Nhưng lúc này, hai người đều biết bản thân đang làm gì, cẩn thận hôn đối phương, nếm thử đôi môi đối phương mềm mại nhường nào.

Từ khoé môi tới cánh môi Diệp Kì Trăn, Ôn Dư hôn lên đôi môi Diệp Kì Trăn hết lần này tới lần khác, mới vừa tách ra đã không khống chế được lại hôn lên, dứt khoát ngậm lấy đôi môi Diệp Kì Trăn.

Nụ hôn quá đỗi ngọt ngào, Diệp Kì Trăn ôm lấy eo Ôn Dư, đôi môi khẽ hé mở, tiếp tục chạm lên đôi môi Ôn Dư.

Không biết bao lâu sau mới dừng lại, cả cơ thể đã ấm lên, nên nói là nóng nực.

Ôn Dư nhỏ tiếng nói: "Tối qua cậu nợ tớ."

Mặt mày Diệp Kì Trăn đỏ ửng, tối qua tớ mới hôn cậu có một cái.

Gió cuộn theo tuyết thổi tới.

Sau khi hôn xong gò má cả hai đã nhuộm lên vệt hồng, không hề cảm nhận được hơi lạnh.

Đều không nói lời nào.

Rất lâu sau vẫn chưa bước ra khỏi nụ hôn ban nãy.

Một lúc sau, Ôn Dư chăm chú nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn dưới ánh đèn đường, "Tớ cũng muốn thi đại học Z."

Diệp Kì Trăn gật đầu.

Giây tiếp theo.

"Tớ muốn ở bên cậu."

Cảm giác nói ra miệng hoàn toàn khác biệt, Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, đôi mắt cong thành một độ cong, thấp thoáng loé lên ánh nước. Thực ra từ tối qua tới hiện tại, điều cô sợ nhất là, Ôn Dư không thích cô, cũng không để tâm tới cô.

Cho dù nụ cười của Diệp Kì Trăn đã là câu trả lời rõ ràng nhất, nhưng Ôn Dư vẫn gạn hỏi: "Được không?"

Ban nãy đã hôn lâu như thế rồi mà vẫn còn hỏi được hay không được? Diệp Kì Trăn tiếp tục gật đầu.

"Diệp Kì Trăn." Ôn Dư xoa mặt Diệp Kì Trăn, "Cậu chỉ biết gật đầu thôi à?"

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Kì Trăn cảm thấy mồm miệng bản thân không hữu ích đến thế, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với Ôn Dư, nhưng đầu óc lại trống rỗng, cô trực tiếp ôm lấy Ôn Dư, ôm thật chặt, khẽ nói bên tai Ôn Dư: "Ôn Dư, tớ thích cậu."

Ôn Dư nở nụ cười ôm chặt lấy người trong lòng, cũng khẽ khàng đáp lại: "Tớ biết."

Tuyết vẫn đang lặng lẽ rơi.

Giống như đang không ngừng tỏ tình trong lặng yên.

***

HẾT.
 
Back
Top Bottom