Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều

[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 80 Vụ này không đơn giản đâu!


Cục Cảnh sát Nam Dương.Sau khi sáu người xếp hàng giao đồ dùng tùy thân ra thì bị dẫn vào phòng thẩm văn.Lúc này, tại một góc hành lang khác xuất hiện hai người sóng vai đi đến.Trong đó, người đàn ông mặc đồ cảnh sát có thân hình béo phệ, đâu hói, mặt mày ranh mãnh, vừa đi vừa nịnh nọt người bên cạnh: "Cậu Thu, chuyện này cậu yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ đốc thúc nhanh chóng bắt được đầu sỏ gây án."

Hôm trước, nhà máy Công nghiệp cổ phần Cơ giới Nam Dương bị mất trộm.

Thứ bị mất là linh kiện máy tính.

Cả Cục Cảnh sát Nam Dương đều sợ hãi.

Nơi có ngành sản xuất cơ giới đứng đầu Nam Dương bị mất trộm linh kiện máy tính, việc này không phải chuyện nhỏ.Không chỉ thế, việc này còn kinh động đến Ban thư ký Nam Dương.

Hai ngày liên tục chịu áp lực, Cục Cảnh sát phải nhanh chóng phá án.Ngay lúc này, Thu Hoàn không để ý đến lý do thoái thác của Phó Cục trưởng mà nhìn cửa phòng thấm vấn phía trước, hứng thú hỏi: "Họ phạm tội gì?"

Phó Cục trưởng nhìn theo ánh mắt anh ta, chợt thấy khó hiểu.

Cửa phòng bật mớ, một điều tra viên bước ra.

Phó Cục trưởng gọi người đó lại: "Tiểu Vương, cậu đang xử lý vụ án gì thế?"

Tiểu Vương cầm hồ sơ, nghe gọi thì hí hửng chạy đến chào Phó Cục trưởng rồi giải thích: "Là thế này, vừa rồi có người nhắn tin báo cảnh sát rằng mình bị bắt cóc, nên chúng tôi mới bắt hết đám bắt cóc tới đây, có cả nam lẫn nữ, đang chuẩn bị tra hỏi."

Phó Cục trưởng nghe Tiểu Vương trình bày cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Thu Hoàn, dò hỏi: "Cậu Thu, vụ án này có vấn đề gì không?"

Thu Hoàn nhíu mày nhìn Phó Cục trưởng, miệng kín như bưng.

Cô gái mà vừa rồi anh ta nhìn thấy là Lê Tiếu bên cạnh Thương lão đại nhỉ?Đám bắt cóc?

Thú vị đây!Không lâu sau, Thu Hoàn rời khỏi Cục Cảnh sát.

Phó Cục trưởng thì đứng ở cửa ngẫm lại vẻ mặt của anh ta.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án qua lời khai và nét mặt, ông ta cảm thấy... vụ án bắt cóc này không đơn giản!Thế nên, Phó Cục trưởng vỗ đùi, dặn dò với Tiểu Vương đẳng sau: "Đi đi, tách đám bắt cóc đó ra tra hỏi riêng từng người.

Người báo cảnh sát cũng phải tra hỏi.

Nếu có người không chịu phối hợp thì cứ tạm giam ba ngày trước đã!

Phải rồi, bảo ban điều tra nhanh chóng điều tra tài liệu về họ, đưa tôi xem!"

Trong phòng thẩm vấn, đám người Lê Tiếu, Lê Thiếu Quyền và bốn viên cảnh sát ngồi đối diện nhau.Lức này, điều tra viên dày dặn kinh nghiệm nhìn ghi chép trong tay với sắc mặt kỳ lạ, gõ bàn hỏi: "Ai là người báo cảnh sát?"

Ông ta phá bao nhiêu vụ án nhưng chưa từng thấy vụ án bắt cóc nào quái gở thế này.Cô gái sợ hãi ngấng đầu lên, giọng run run: "Dạ, là tôi."

Viên cảnh sát liếc nhìn cô: "Cô có quan hệ thế nào với người bị bắt cóc?"

"Anh ấy là bạn trai tôi."

"Tôi không có quan hệ gì với cô ta."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, là của cô gái và Lê Thiếu Quyền.

Viên cảnh sát chỉ Lê Thiếu Quyền, cảnh cáo: "Không hỏi cậu, không được mở miệng."

Một thoáng im lặng, điều tra viên lại hỏi: "Cô và người bắt cóc là anh em?"

Có trời mới biết đây là vụ bắt cóc bất thường gì.

Em gái báo cảnh sát tự nhận bị bắt cóc, mà kẻ bắt cóc lại là anh cô ta.

Nhưng người bị trói lại là một chàng trai khác nữa.Nhất là khi cảnh sát trang bị đầy đủ đến chung cư, chẳng những cửa mở, cả người bắt cóc cũng nằm bên chân một cô nàng xinh đẹp.Tỉnh huống rối ren, không biết còn tưởng phim truyền hình kịch tính đại nghĩa diệt thân nào đó!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 81 Quan lớn đè chết người


Ngay lúc điều tra viên định hỏi thêm thì cửa mở, Tiểu Vương đi vào với nét mặt hấp tấp, nói nhỏ mấy câu bên tai một người trong số đó.

Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.Ba phút sau, mọi người đều bị dẫn ra ngoài, hơn nữa còn bị đưa đến những phòng thẩm vấn khác nhau.Câu hỏi lặp lại: Tên họ, tuổi tác, nghề nghiệp, làm gì ở hiện trường bắt cóc?Lúc này, Lê Tiếu nghiêng người dựa vào ghế, hời hợt trả lòi: "Cứu người."

"Bộp!"

Điều tra viên đập bàn: "Con gái như cô đến hiện trường bắt cóc cứu người?

Tự cô có tin không?"

Lê Tiếu gật đầu, lời ít ý nhiều: "Tin."

Điều tra viên bật cười, uống ngụm nước để bớt lúng túng rồi nghiêm túc nói: "Tôi nói cô biết, đây là Cục Cảnh sát, không phải nơi cô có thể nói dối.

Nhìn tám chữ lớn sau lưng cô kìa, thăng thắn khoan hồng, kháng cự nghiêm trị."

Viên cảnh sát trước mặt trông rất chính trực, nhưng cách phá án hôm nay của họ trong mắt Lê Tiếu lại có vẻ rất bất thường.Cô không muốn phí thời gian thêm bèn nói thẳng: "Tôi có thể gọi điện thoại không?"

Hai điều tra viên nhìn nhau, kế đến lại thẳng thừng từ chối: "Trong lúc thẩm vấn không được gọi điện thoại.

Tốt nhất là cô nên phối hợp với chúng tôi.

Vụ án bắt cóc không phải chuyện đùa.

Nếu cô không chịu khai thật, cẩn thận sẽ bị tạm giam."

Lê Tiếu đang cúi đầu nhìn móng tay của mình, nghe thế thì lạnh lùng liếc mắt: "Gọi điện thoại hoặc là giam giữ tôi, hai người tự chọn đi."

Ở Cục Cảnh sát, họ đã từng tra hỏi vô số người, nhưng chưa từng thấy người đã không chịu phối hợp mà còn phách lối như vậy.

Đúng lúc này, viên cảnh sát tên Tiểu Vương lại đến gõ cửa.

Sau
lưng anh ta còn có Phó Cục trưởng.Hai điều tra viên nối nhau ra cửa, trình bày đại khái tình huống thì Phó Cục trưởng cười nhạt: "Xem Cục Cảnh sát của chúng ta là nơi nào?

Không chịu phối hợp thì cứ nhốt lại, bao giờ chịu khai thật thì hẳng thả ra."

"Chuyện này..."

Điều tra viên khó xử: "Phó Cục trưởng, liệu có cần phải làm lớn chuyện vậy không?

Chúng tôi thấy..."

"Thế nào?

Coi lệnh của tôi không ra gì à?

Không có Cục trưởng ở đây thì tôi lớn nhất."

Phó Cục trưởng hất cằm mỉa mai, lại kéo lưng quần: "Nếu không muốn làm thì nhanh chóng cút đi cho tôi!"

Các điều tra viên đều tái mặt, không dám đáp lại.

Vị Phó Cục trương này lộng quyền trong Cục Cảnh sát lâu lắm rồi.

Biết làm sao có thể mắt nhắm mắt mở dây vào khi sau lưng người ta có chỗ dựa, dù là Cục trưởng thì cũng chỉ vào phòng tạm giam.Cứ thế, vì Phó Cục trưởng tạo áp lực nên sáu người bị nhốt hết vào phòng tạm giam.Trong phòng tạm giam chưa đến hai mươi mét vuông có một hàng ghế sát tường, Lê Tiếu bắt tréo chân ngồi ở đó, mắt nhin tường trắng trầm tư.

Bốn người kia ngồi đối diện, Lê Thiếu Quyền thì đứng ở góc tường không dám hó hé.Anh ta thấy giờ chết của mình đã điểm rồi.

Nếu bị người nhà chú Ba biết vì anh ta mà Lê Tiếu phải vào nhà giam, rất có thể bản thân sẽ bị róc da rút gân vứt vào sông Nam Dương.

Nhưng điều anh ta càng sợ hơn đó là nếu Lê Thừa biết chuyện, liệu có lái xe tăng vũ trang san bằng Cục Cảnh sát hay không.Lê Thiếu Quyền hối hận, sớm biết thì chi bằng anh ta cứ cưới cô người yêu trên mạng cho rồi!

Xấu thì xấu nhưng còn hơn mất mạng mà, cùng lắm thì sau này ly hôn thôi!Lúc này, cô gái im lặng hồi lâu bỗng do dự mở miệng: "Xin lỗi, tôi không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy..."

Lê Tiếu chậm chạp đi chuyển tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Hai người quen nhau như thế nào?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 82 Ba chúng tôi là công nhân cùng công trường


Cô gái dè dặt nhìn Lê Thiếu Quyền, thấy anh ta không hề nhìn mình thì khổ sở cụp mắt, lẩm bẩm: "Tìm bạn lân cận... trên WeChat."

Lê Tiếu nhìn chằm chằm cô gái, sau đó như có điều suy nghĩ mà nhìn người anh.

Từ cách ăn mặc thì chắc hẳn gia cảnh của họ không mấy khá giả.

Hơn nữa, khi nộp vật tùy thân ở Cục Cảnh sát, điện thoại của họ là kiểu dáng rất cũ.Nếu vì tiền thì dễ rồi, nhưng nếu thật sự chỉ vì đòi hỏi một kết quả từ Lê Thiếu Quyền thì....Nghĩ đến đây, Lê Tiếu nhìn Lê Thiếu Quyền đang ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng vòng, ngầm phân tích tình thế hiện tại.Lúc này, hai người đàn ông hơi lớn tuổi còn lại khá luống cuống, nhìn nhau rồi lại nhìn người anh, gọi: "Người anh em, giờ phải làm gì đây?

Hôm nay hai chúng tôi còn chưa dọn xong đống xi măng nữa.

Cậu phải đền tiền công hôm nay cho chúng tôi đấy."

Vừa nghe thế, Lê Thiếu Quyền ngây người ngẩng đầu hỏi: "Hai người không phải là bác Cả, bác Hai của anh ta à?"

"Dẹp đi, ba chúng tôi chỉ là công nhân cùng công trường, kéo nhau đến để tạo khí thế thôi!"

Lê Thiếu Quyền lập tức ôm đầu: "..."

Bên kia, Thu Hoàn rời khỏi Cục Cảnh sát không lâu, ngồi trên xe với ánh mắt thích thú, sau đó gọi ngay cho Thương Úc."

Lão đại Thương, hiện có bận không?"

Giọng nói trầm thấp của Thương Úc truyền đến: "Có chuyện gì ?"

Thu Hoàn vui vẻ bắt chéo chân, nhìn cảnh đường phố vụt nhanh qua ngoài cửa xe: "Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à"Thương Úc không nói lời nào, cùng với tiếng quẹt bật lửa vang lên là âm thanh rít thuốc.Thu Hoàn hậm hực sờ lông mày, thấy nói thế không có tác dụng thì thẳng thắn: "Tôi nhìn thấy cô gái nhà cậu ở Cục Cảnh sát Nam Dương."

"Ừm, cô ấy đi làm việc à?"

Thương Úc nhả khói, âm điệu thong thả.Thu Hoàn cười gian xảo, tặc lưỡi: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe cảnh sát nói, hình như cô ấy dính líu đến án bắt cóc.

Hơn nữa..."

"Tút..."

Thu Hoàn còn chưa nói hết đã bị cúp máy.

Anh ta ngây người, giơ điện thoại lên cười mắng.

Hóa ra anh ta đã đánh giá thấp độ quan tâm của Thương Úc với cô gái kia.Cục Cảnh sát.Khoảng mười lăm phút sau, cửa phòng tạm giam mở ra, Tiểu Vương và Phó Cục trường đi vào, Phó Cục trường đặt hồ sơ lên bàn: "Ai là Lê Tiếu?"

Những người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn phía ghế sát tường bên trái.

Mà Lê Thiếu Quyền cũng đứng dậy, cảnh giác nhìn Phó Cục trưởng đang cáo mượn oai hùm: "Các người muốn làm gì?"

Phó Cục trưởng chỉ Lê Thiếu Quyền: "Im miệng cho tôi, không hỏi cậu."

Giây kế tiếp, ông ta lật hồ sơ, nhìn cô gái xinh đẹp mà ngây người, ánh mắt bỉ ổi.

Sau đó, ông ta hắng giọng, vênh mặt yêu cầu: "Lê Tiếu đúng không, có điều cần tra hỏi, cô đến trước mặt tôi."

Trong phòng lập tức yên ắng.Lê Tiếu cũng không nhúc nhích, đôi mắt nai đen láy sắc bén nhìn ông ta: "Ông là ai?"

Nửa năm nay cô quá bận bịu cho việc tốt nghiệp nên không chú ý đến việc thay đổi nhân sự ở Cục Cảnh sát Nam Dương.

Người này phách lối như vậy, lẽ nào Cục trưởng đã bị đổi rồi?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 83 Lưu Vân đến


Lúc này, Tiểu Vương đứng sau lưng Phó Cục trưởng cung kính giới thiệu: "Đay là Phó Cục trưởng Trưởng của Cục Cảnh sát Nam Dương chúng tôi."

Hóa ra là Phó Cục trưởng.

Lê Tiếu cụp mắt, môi đỏ mọng nhếch lên ý cười lạnh.Phó Cục trưởng hài lòng ưỡn ngực.

Ngay khi ông ta cho rằng Lê Tiếu sẽ tỏ vẻ tôn kính tiến lên hỏi thăm thì lại thấy cô vẫn lạnh nhạt bất động.Ông ta cảm thấy mất thể diện nên lạnh mặt đập bàn, đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời dặn Tiểu Vương: "Dẫn cô ta ra ngoài cho tôi, tôi muốn đích thân thẩm vấn."

Tiểu Vương đi tới mở rào cửa với vẻ mặt thương cảm, thở dài nói: "Phó Cục trưởng muốn hỏi thì cô cứ trả lời là được, sao phải chống đối với ông ấy."

Tiểu Vương chỉ là một viên cảnh sát, cũng có chỗ khó xử riêng.

Lê Tiếu thong thả đứng dậy, nhếch môi: "Có phải hôm nay Cục trưởng Phí của các người vắng mặt không?"

Dứt lời, cô tiến về trước hai bước, thấy anh ta còn sợ run thì hất cằm ra ngoài cửa: "Dẫn đường đi."

Tiểu Vương chợt tỉnh hồn, cứng ngắc đi về phía trước, mối nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.Sao cô gái này biết Cục trưởng họ Phí?Trong tài liệu lấy từ trung tâm tin tức của Cục Cảnh sát thì ngoại trừ tên họ, giới tính và tuổi tác được ghi trong số, mọi thông tin còn lại của cô gái này đều để trống.Tuy Tiểu Vương đến Cục Cảnh sát chưa lâu, nhưng đã từng nghe những cảnh sát lâu năm nhắc qua chuyện này.Nếu hồ sơ trong trung tâm tin tức để trống thì chỉ có hai khả năng một là không có thật, hai là...

đã được ẩn bởi quyền hạn hệ thống cấp cao hơn.Tiểu Vương hoảng hốt dẫn Lê Tiếu ra khỏi phòng tạm giam.Nhìn nét mặt lạnh nhạt của cô, anh ta cứ cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn.Đến phòng thẩm vấn, Tiểu Vương đẩy cửa cho Lê Tiếu vào trước.

Anh ta vốn định vào phòng vệ sinh giải quyết tâm trạng hốt hoảng thì chợt nghe được sảnh chính phía trước của Cục Cảnh sát có tiếng ồn ào.Còn có người hỏi: "Cục trưởng, không phải anh đi công tác rồi à?

Sao lại về sớm thế?"

Phí Chí Hồng, năm mươi tuổi, Cục trưởng Cục Cảnh sát Nam Dương dáng vẻ cương trực, mặt mày nghiêm túc, mặc thường phục bơ phờ bước vào sảnh trước.

Bên cạnh ông còn có hai người đàn ông mặc ấu phục đen, dáng người cao ráo, tư thái kiêu ngạo, ánh mắt ác liệt.Lúc này, Phí Chí Hồng nhìn quanh rồi hỏi: "Ông Trương đâu?"

"Cục trưởng, Phó Cục trưởng đang ở phòng thẩm vấn."

Tiểu Vương vội vã chạy từ hành lang đến và đáp.Tiểu Vương cứ như thấy được cứu tinh, nhanh chóng thuật lại chuyện Phó Cục trưởng Trương dẫn Lê Tiếu đi.Cuối cùng, anh ta còn nói nhỏ bên tai Phí Chí Hồng: "Cục trưởng, tôi cảm thấy thông tin trống của Lê Tiếu đó có thể có ẩn tình khác.

Nhưng Phó Cục trưởng Trương cứ đòi đích thân tra hỏi.

Chuyện này... chúng tôi cũng không thể cản được."

Người đàn ông kiêu ngạo đứng cạnh Phí Chí Hồng nói: "Cục trưởng Phí, cô Lê chính là người chúng tôi muốn tìm, cô ấy đang ở đâu?"

Người này là Lưu Vân.Phí Chí Hồng không đáp lại anh ta mà chau mày, híp mắt nhìn Tiểu Vương: "Cậu nói người ông ta dẫn đi là ai?"

Tiểu Vương hoảng sợ, ấp úng đáp: "Lê...

Là Lê Tiếu!"

"Bảo Trương Nhạc Sơn cút ra đây cho tôi!"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 84 Tiếu Tiếu à, ba nuôi đến muộn rồi


Trong phòng thẩm vấn, Phó Cục trưởng Trương ngồi đối diện Lê Tiếu, ra vẻ lật tài liệu trong tay, cười xấu xa: "Cô gái, thấy cô còn trẻ mà ngông cuồng quá nhỉ?

Có biết tôi là ai không?"

Lê Tiếu cúi đầu nhìn móng tay, thờ ơ hỏi ngược: "Ông là ai có quan trọng không?"

"Chà, gan cô lớn thật, vào đây rồi còn không biết hối cải.

Không sợ tôi..."

Lời uy hiếp còn chưa nói hết, cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.

Phó Cục trưởng Trương giật mình, không thèm nhìn đã gào lên: "Ai đấy?

Không biết gõ cửa à?"

Ông ta vừa lời, hai bóng người ngược sáng đã sải bước xông vào.

Phó Cục trưởng Trương nhìn chằm chằm, không nhịn được mà hít một hơi lạnh: "Anh Phí... sao anh về rồi?"

Phí Chí Hồng đoạt lấy tài liệu trong tay ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu tôi không quay lại, có phải anh vẫn tính lộng hành ở Cục không hả?"

Phó Cục trưởng Trương cười ngượng ngùng: "Anh Phí à, tôi làm thế là có nguyên do cả..."

"Trương Nhạc Sơn, tốt nhất là anh nên tự cầu phúc cho mình đi."

Phí Chí Hồng cầm tài liệu đập vai ông ta, mỉa mai thương hại.Ngay sau đó, nét mặt ông hòa hoãn đi, cúi người áy náy nói với Lê Tiếu: "Tiếu Tiếu à, con không sao chứ?

Ba nuôi tới muộn, để con chịu tủi rồi."

Lưu Vân: "?"

Phó Cục trưởng Trương Nhạc Sơn: "???"

Lê Tiếu nhìn Phí Chí Hồng, nhêch môi: "Hơi muộn một tí.

Suýt nữa con còn tưởng rằng ba đã về hưu."

Phí Chí Hồng ôm vai đỡ Lê Tiếu dậy rồi đưa cô ra ngoài.Ở cửa, ông quay đầu nhìn về phía Phó Cục trưởng Trương đang hoảng sợ: "Trương Nhạc Sơn, kế đến phiền anh giải thích rõ với vị Tổng Giám đốc Vân của Diễn Hoàng này, tại sao lại phải tạm giam Lê Tiếu nhà chúng tôi."

Chân Phó Cục trưởng Trương mềm nhũn, vịn lấy bàn.

Ông ta vừa nghe gì đây?Diễn Hoàng?

Tổng Giám đốc Vân?Là Tổng Giám đốc Vân, một trong bốn vị Phong, Nguyệt, Vân, Vũ sao?Cả đời này Phó Cục trưởng Trương chưa từng sợ gì, ỷ vào mình có chỗ dựa nên đã sớm quen thói bắt nạt kẻ yếu.

Nhưng lúc này, ông ta nhìn Lưu Vân nghiêm nghị mà hoang mang, trong lúc hốt hoảng thì lấy điện thoại ra định tìm phao cứu mạng."

Cậu Thu à, tôi bị cậu hại chết rồi!"

Thu Hoàn vừa về đến công ty, nhìn màn hình thì cau mày khô hiểu: "Phó Cục trưởng Trương?

Ý ông là gì?"

Sau đó, Phó Cục trưởng Trương nói hết tất cả những suy đoán và việc làm của mình.

Thu Hoàn nghe mà ngây người.

Anh ta báo Trương Nhạc Sơn nhằm vào Lê Tiếu lúc nào cơ?"

Cậu Thu, cậu không thể bỏ mặc tôi được.

Nếu không phải vì giúp cậu, tôi sẽ không chọc phải Tổng Giám đốc Vân của Diễn Hoàng."

Chỉ có thể nói vị Phó Cục trưởng Trương này quá ngu, rõ ràng không có đầu óc mà cứ thích chỉ vẽ.

Ông ta cầu cứu Thu Hoàn ngay trước mặt Lưu Vân, chẳng những đào mộ cho Thu Hoàn, mà còn khó giữ được chức quan của mình.Mấy phút sau, Lê Tiếu an nhàn ngồi trong phòng làm việc của Cục trưởng, nhìn Phí Chí Hồng: "Phiền ba nuôi giữ bí mật chuyện hôm nay giúp con."

Phí Chí Hồng ngồi trước bàn làm việc, quan sát Lê Tiếu một lượt, xác nhận cô không sao mới hỏi: "Giữ bí mật thì không vấn đề gì, nhưng con nói cho ba nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Nói ra thì dài lắm, sau này có dịp sẽ kể ba nghe."

Lê Tiếu vừa nói vừa nhìn quanh ngoài cửa: "Sao Lưu Vân lại đi cùng ba đến đây thế?"
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 85 Diễn gia, để anh chờ lâu rồi


Phí Chí Hồng bất đắc đĩ day trán, bắt đầu giải thích.Thật ra đúng là hôm nay ông phải đến tỉnh Lâm công tác, nhưng trong lúc chờ máy bay thì nhận được điện thoại của Lưu Vân.

Phí Chí Hồng nghe xong thì vội vàng chạy như gió cuốn về Cục Cảnh sát.Nghe hết lời giải thích của ông, Lê Tiếu khẽ cúi đầu, nhếch môi: "Ồ, ra là thế..."

Sự xuất hiện của Lưu Vân đủ để chứng minh đây là lệnh của ai.Phí Chí Hồng vẫn còn sợ hãi mà nhấp ngụm trà đã nguội trên bàn: "Phải rồi, năm người vào cùng với con ấy, nếu chiếu theo tội bắt cóc..."

Lê Tiếu đắn đo vài giây rồi lắc đầu với Phí Chí Hồng: "Không có chuyện bắt cóc, chỉ là hiểu lầm thôi.

Trước mắt ba thả bốn người kia ra đi, còn riêng Lê Thiếu Quyền... cứ tạm giam trước đã."

Phí Chí Hồng gật đầu, định nói thêm thì thấy Lê Tiếu đứng dậy muốn đi."

Con đi đâu thế?

Có muốn tối nay đi ăn với ba không?"

Lê Tiếu kéo cửa ra, ngoảnh lại cười: "Thôi, con còn có việc."

Sau khi cô đi, Phí Chí Hồng mới chợt nhớ ra, ông đã quên hỏi cô sao lại quen biết Tổng Giám đốc Vân của Diễn Hoàng.Ngoài cửa Cục Cảnh sát, Lưu Vân đang đứng bên cạnh chiếc Phantom, thấy Lê Tiếu thì lập tức mở cửa sau ra: "Cô Lê, lão đại đang chờ cô, mời lên xe."

Câu lạc bộ tư nhân Cửu Tôn nằm bên trong khu biệt thự thành phố cách Cục Cảnh sát không xa.

Cảnh trong khu biệt thự an nhàn tĩnh lặng, hệt như một chốn đào nguyên giữa thành phố xô bồ.Xe chạy qua cây cầu nhỏ bắt trên con sông nằm trong khuôn viên, không lâu sau thì dừng lại trước sân cỏ nhân tạo lớn.

Lưu Vân xuống xe, nói: "Cô Lê, lão đại ở phía trước."

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy ở chỗ sân cỏ giáp với dòng sông có người đàn ông mặc đồ đen bắt tréo chân ngồi dưới tán ô lớn ngắm cảnh.

Trên bàn còn có ly rượu đặc biệt và mâm trái cây.Cô gật đầu với Lưu Vân rồi lững thững bước lên sân cỏ, đi tới dưới ô ngồi xuống thì nghiêng đầu nhìn Thương Úc, cười duyên dáng: "Diễn gia, để anh đợi lâu rồi."

Người đàn ông nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, môi mỏng khẽ nhếch: "Cũng không hẳn là lâu.

Sao không hỏi tại sao tôi không đến đó?"

Tâm mắt Lê Tiếu rơi trên ngón tay Thương Úc, không khỏi hồi tưởng lại xúc cảm khô ráo từ lòng bàn tay này.

Cô liếm môi, ánh sáng nơi đáy mắt lấp lánh: "Chút chuyện nhỏ như vậy không đáng để anh đích thân ra mặt."

Đáy mắt sâu thắm của Thương Úc xẹt qua ý cười, nét mặt dịu dàng: "Phí Chí Hồng là ba nuôi của em?"

"À, phải."

Lê Tiếu lấy một miếng dưa hấu trong mâm, hời hợt nói: "Tôi từng bị bắt cóc năm lên bảy.

Lúc đó nhờ ông ấy dẫn đội cứu được tôi.

Ba tôi cảm thấy ông ấy là cha mẹ tái sinh của tôi nên nhận làm ba nuôi luôn."

Lê Tiếu ung dung nối, nhưng ánh mắt Thương Uc trở nên u ám: "Tên bắt cóc thì sao?"

"Bắn chết tại chỗ."

Lê Tiếu cười khẽ.Nghe thế, trong mắt Thương Úc ánh lên vẻ tàn nhẫn.Một cô nhóc bảy tuổi rơi vào tình cảnh bị bắt cóc, mà tên bắt cóc còn bị bắn chết tại chỗ, đây là sự bảo vệ của người nhà dành cho cô sao?Hơn nữa, cô nhóc trước mắt vẫn thản nhiên như thường, cứ như chuyện này chẳng liên quan đến mình.

Do thật sự không sợ hãi, hay... vì tâm trí đã mạnh mẽ đến mức thản nhiên bàn về cảnh ngộ gặp phải lúc nhỏ?Thương Úc nâng ly uống cạn, ánh mắt sâu kín nhìn Lê Tiếu.Không lâu sau, phía sau lại vang lên tiếng động cơ.

Lê Tiếu quay lại nhìn, chỉ thấy Thu Hoàn đẩy văng cửa xe, vội vã đi về phía này, mở miệng nói ngay: "Diễn gia, cho tôi cơ hội, nghe tôi giải thích được không?"

Lê Tiếu liếc mắt nhìn Thu Hoàn đầu đầy mô hôi, lại nhìn Thương Úc: "Có cần tôi tránh mặt không?"

Anh lắc bình rượu, nét mặt lạnh lùng, giọng trầm thấp: "Không cần, vừa hay cùng nhau nghe thử cậu ta để Phó Cục trưởng ghim em ở Cục Cảnh sát như thế nào."

Thu Hoàn lập tức nhũn chân muốn quỳ!
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 86 Cậu đi được rồi


Lúc này, một cơn gió mát thoảng qua, mặt hồ gọn sóng, mấy lọn tóc cũng theo gió phủ lên mặt Lê Tiếu.Cô nhìn Thu Hoàn bằng ánh mắt sâu kín, hất cằm cười nhạt quyến rũ nhưng nguy hiểm: "Hóa ra là do anh Thu.

Lý do là gì thế?"

Thu Hoàn mất tự nhiên, vì bản thân đuối lý, anh ta chỉ có thể nhắm mắt giải thích: "Em Tiếu, đây thật sự chỉ là hiểu lầm..."

Lê Tiếu thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt: "Làm sao để chứng minh?"

Thu Hoàn nhìn người nào đó đang thờ ơ, di giày da lên sân cỏ, khom lưng cười làm lành: "Tôi sẽ giải quyết tên ngu xuấn Trương Nhạc Sơn đó thay em.

Em thấy sao?"

Lê Tiếu rót nửa ly Brandy cho mình, ngửi thử rồi nhấp một ngụm, sau đó nhướng mày chậm rãi hỏi: "Liệu có phiền anh Thu không?"

Thu Hoàn suýt muốn quỳ, vẻ mặt lạnh nhạt xem trời bằng vung của cô y hệt như Thương Thiếu Diễn!"

Không phiền không phiền, điều tôi nên làm thôi."

Dứt lời, Thu Hoàn còn sợ hãi lau mồ hôi, vừa muốn đi tới ngồi thì Thương Úc đã lạnh nhạt nói: "Phải bắt cả kẻ đứng sau Trương Nhạc Sơn."

Trương Nhạc Sơn dám lộng hành trong Cục Cảnh sát Nam Dương, đơn giản vì có chỗ dựa.

Nhưng lần này do ông ta động tới người của Thương Thiếu Diễn, nên dù người phía sau có ghê gớm
cỡ nào cũng phải cùng "chịu phạt"!Thu Hoàn gật đầu như giã tỏi, sau khi ngồi xuống thù thở phào như sống sót sau tai nạn.Lê Tiếu không để ý đến Thu Hoàn nữa, lẳng lặng uống Brandy, không quá nồng, mùi vị cũng không tồi.

Lúc này, một quả nho roi vào trong cốc rượu của cô.

Lê Tiếu liếc nhìn thì thấy Thương Úc đặt kẹp trái cây về lại trong mâm.Lê Tiếu lắc cốc rượu, mùi vị Brandy tinh khiết lan tỏa khắp nơi.

Nhưng vì một trái nho mà cô không uống được nữa."

Brandy tác dụng chậm nhưng mạnh, con gái uống ít thôi."

Chất giọng trầm trầm truyền tới.

Lê Tiếu nghe thế thì nhướng mày, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Thương Úc.Cô buông cốc rượu, dựa ra ghế tắm nắng, chân mày khẽ nhếch: "Diễn gia, tửu lượng của tôi rất khá."

Anh lười biếng nhếch môi, nhìn bộ dạng khoe khoang của Lê Tiếu: "Khá cỡ nào?"

"À, thế phải xem tình hình!"

Lê Tiếu nén cười, chuyển cốc rượu trong tay, nhìn anh: "Lúc muốn uống thì nghìn ly không say, không muốn thì một ly đã gục.

Chỉ là...

ở trước mặt người ngoài, tôi không uống rượu."

Thu Hoàn ngồi đối diện ho khẽ, muốn thu hút sự chú ý: "Tôi..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, Thương Úc đã chau mày, vô tình đuổi khách: "Cậu đi được rồi."

Thu Hoàn nghẹn họng, thật muốn hất bàn.Sau đó, anh ta lại thấy Lê Tiếu liếc mình đầy ghét bỏ: "Anh Tnu tính bao giờ đi xử lý Trương Nhạc Sơn?"

Đây là nói bóng gió, sao giờ anh còn chưa chịu đi?
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 87 Đây là dãy số mười con liên tiếp của vị boss nào thế?


Thu Hoàn tức đến bật cười, đứng lên đẩy ghế bỏ đi.

Loáng thoáng, anh ta nghe Thương Úc cưng chiều bảo: " Dù muốn uống rượu thì cũng không thể uống quá nhiều Brandy."

Thu Hoàn cười lạnh, đi nhanh hơn.

Dẹp anh em tốt gì đó đi ha, đều là đàn ông chó má thấy sắc quên nghĩa.Thu Hoàn đi chưa bao lâu, Lê Tiếu nhìn đồng hồ đeo tay của Thương Úc: "Mấy giờ rồi anh?"

Thương Úc đáp: "Chưa đến bốn giờ.

Tối có việc à?"

Lê Tiếu gật đầu, vân vê tai, nhếch môi hờ hững: "Phải, tiệc chia tay đời sinh viên."

"Mấy giờ bắt đầu?

Để Lưu Vân đưa em đi."

Thương Úc cầm gói thuốc lá trên bàn, kẹp một điếu ở đầu ngón tay: "Không được uống rượu.

Tám giờ sáng mai nhớ tới hội đồng quản trị."

Lê Tiếu lại nhìn bình rượu trên bàn, cười nhạt: "Diễn gia quên à, trước mặt người ngoài, tôi không uống rượu."

Có không nói đối, chuyện uống rượu thì cô luôn phân rõ ràng.

Vừa rồi cô thấy Thương Úc nâng ly uống cạn nên trong lòng nhộn nhạo mới tự rót cho mình một ly.

Cô muốn thử nếm rượu của anh xem liệu nó có nồng nàn say lòng người như con người anh không.Mà những lời này dường như khiến anh thích ý.Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu, yết hầu quyền rũ chuyển động: "Ngoài Trương Nhạc Sơn, ở Cục Cảnh sát còn ai làm khó em nữa không?"

Lê Tiếu lắc đầu, nói không có rồi cầm một miếng trái cây: "Những viên cảnh sát khác đều làm theo lệnh, không trách họ."

Dứt lời, cô lại nói: "Diễn gia, cho tôi mượn điện thoại một lát."

Thương Úc lấy điện thoại trong túi quần ra, mở khóa màn hình rồi đưa cho cô: "Điện thoại của em đâu?"

Lê Tiếu nhận lấy, vừa mở lịch sử cuộc gọi vừa giải thích: "Vừa rồi vội ra khỏi Cục Cảnh sát nên quên cầm theo.

Tối nay lấy lại sau, nhân tiện đón người."

Cô dừng lại ở mục lịch sử cuộc gọi gần đây, định bấm số dưới góc phải theo bản năng.

Nhưng mới lướt qua, cô chợt thấy một cái tên.Baby Girl.Lịch sử cuộc gọi của Thương Úc không nhiều, dù chỉ liếc qua Lê Tiếu cũng nhìn thấy số điện thoại dưới cái tên.Đó là số của cô.Hô hấp của cô thoáng ngưng lại, rồi nhịp tim bỗng chốc rối loạn.Mấy giây sau, cô bình tĩnh lại, bật bàn phím số rồi chủ động gọi cho Đường Dực Đình.

Lúc chờ người bắt máy, Lê Tiếu cầm điện thoại ngó sang dòng sông xa xa, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.Đường Dực Đình nhanh chóng bắt máy, giọng e dè: "A lô, cho hỏi, ai đấy?"

Lê Tiểu lạnh nhạt nói: "Mình đây."

"Tiếu Tiếu?"

Đường Dực Đình nghi hoặc kêu lên.

Nghe tiếng tra bi của Lê Tiếu thì cô nàng vội nói: "Trời đất, đây là dãy số mười con liền tiếp của vị boss nào thế?"

Lê Tiếu cụp mắt thở dài, đổi đề tài: "Tới câu lạc bộ Cửu Tôn đón mình."

"Hả?

Cậu bỏ mình ở studio rồi đến câu lạc bộ Cửu Tôn chơi bời à?

Lê Tiểu Tiếu, cậu làm vậy có được không?"

Lê Tiếu: "..."

Cô vội nói đến nhanh đi rồi cúp máy.Thương Úc bắt tréo chân, cổ áo mở rộng đầy tùy hứng, ngón tay kẹp điều thuốc: "Sao không để Lưu Vân đưa đi?"

Lê Tiếu đặt điện thoại lên bàn: "Tối nay Đường Dực Đình cũng tham gia tiệc chia tay, nên tôi đi cùng cậu ấy tiện hơn."
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 88 Hai anh em không cha không mẹ


Chưa đến hai mươi phút, chiếc siêu xe màu hồng của Đường Dực Đình đã dừng ở gần sân cỏ.

Lê Tiếu đứng dậy, khi chào từ biệt Thương Úc thì anh trầm giọng hỏi: "Tiệc chia tay tổ chức ở đâu?"

"Khách sạn Hoàng Gia."

Anh lười biếng cụp mắt: "Ừm, đi đi, hôm nay uống rượu thì đừng lái xe."

Lên xe, Đường Dực Đình còn liếc ngoài cửa: "Tiếu à, người đàn ông kia..."

Lê Tiếu thắt dây an toàn, nhếch môi: "Ừ, chính là người cậu đang nghĩ."

Đường Dực Đình run người, cứng ngắc quay đầu, chỉ điện thoại đặt trên đùi: "Vậy, dãy số mười con liên tục..."

"Cũng là của anh ấy."

Lê Tiếu liếc nhìn cô nàng, đáp.Ngay lập tức, Đường Dưc Đình cảm giác giá trị điện thoại củ mình tăng vọt vô hạn!

Trong lịch sử cuộc gọi của cô lại có số của bá chủ Nam Dương, cô vẫn còn có thể... dùng tiếp chiếc điện thoại này chứ?Cô có nên mang về nhà cúng thờ Phật không nhỉ?Qua một lúc, Đường Dực Đình vừa nổ máy vừa hỏi: "Điện thoại cậu đâu?

Hết pin à?"

"ở Cục Cảnh sát, chờ tiệc kết thúc rồi đi lấy."

Dứt lời, Lê Tiếu nhắm mắt nghỉ ngơi .Hai người quay lại studio Thủy Vận.

Đường Dực Đình chỉ vào nửa gương mặt chưa trang điểm mà lên tầng tiếp tục.

Lê Tiếu thì mượn máy tính của tiệm, ngồi ở khu nghỉ ngơi nhàn nhã gõ bàn phím.Chuyện Lê Thiếu Quyền vẫn chưa giải quyết xong.

Dù hai anh em đó có được thả ra, nhưng khó mà nói họ sẽ không tiếp tục làm phiền anh ta, vì vậy tạm thời nhốt anh ta ở Cục Cảnh sát cũng xem như một cách bảo vệ.Nửa tiếng sau, Đường Dực Đình mặc một chiếc váy đuôi cá màu bạc đi xuống.

Cô nàng vén lọn tóc bên đầu vai, ngồi xuống cạnh Lê Tiếu, tò mò ghé nhìn màn hình máy tính: "Ây, cô gái này là ai thế?

Xinh ghê."

Trên màn hình là một bức ảnh khá mờ.

Cô gái còn trẻ, mặt trái xoan, mắt quả nho, đường nét hài hòa sáng sủa.Lê Tiếu vuốt cằm, chép miệng nhìn về phía màn hình: "Cậu thấy bức ảnh này có dùng app chỉnh sửa chưa?"

Đường Dực Đình là một người thích selfie, nên trong điện thoại của cô, ứng dụng chỉnh sửa ảnh còn nhiều hơn ứng dụng trò chuyện.Cô nàng ngắm tấm hình, lắc đầu ngay: "Chắc chắn không dùng dầu, nhìn qua là thấy mặt thật rồi.

Loại ảnh với độ phân giải thấp kiểu này mà chỉnh sửa thì lập tức trở thành thảm họa ngay."

Ánh mắt Lê Tiếu như có điều suy nghĩ.

Vậy nên, một người chuyên về kỹ thuật như Lê Thiếu Quyền hắn không có chuyện không phân biệt được ảnh thật hay giả.Nhưng gương mặt cô gái hiện giờ cứ như là hai người khác nhau.

Sao lại thế?Đường Dực Đình chạm bả vai Lê Tiếu, hỏi: "Đây là ai thế?

Đẹp như vậy thì đủ để debut ngay rồi."

"Quan Minh Ngọc."

Lê Tiếu nói tên, nhưng Đường Dực Đình chưa từng nghe qua, lại nhìn hình mà than thở đôi câu rồi giục cô: "Đi thôi, phải đến khách sạn rồi.

Tối nay mình phải đẹp át tất cả."

Lê Tiếu xóa sạch hình và thông tin, rồi xóa luôn cả mấy phần mêm.

Sau khi khởi động lại, cô trả máy tính cho nhân viên tiệm.Trước khi thông tin bị xóa sạch, Đường Dực Đình thấy qua một số thông tin: Cặp anh em không cha không mẹ, anh là Quan Minh Thần, em gái là Quan Minh Ngọc.Năm giờ, Lê Tiếu và Đường Dực Đình ăn mặc xinh đẹp đến khách sạn Hoàng Gia.Chắc vì hai khoa cùng tổ chức tiệc nên ở trước khách sạn có đặt bảng chỉ dẫn.Dạ tiệc khoa Tài chính ở sảnh Đông, khoa Công nghệ sinh học ở sảnh Tây.
 
[Edit] Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 89 Tặng điện thoại


Hai người nhanh chóng tách ra ở sảnh lớn.Lê Tiếu đi dọc theo hướng đến sảnh Tây, thỉnh thoảng gặp mấy bạn học quen mặt thì cô đều khẽ gật đầu chào.

Cô cũng chẳng mấy hứng thú với dạ tiệc tụ họp thế này.Vào đến phòng tiệc, cô nhìn thoáng qua thì thấy khoảng bảy tám bàn.Chỉ tiêu tuyển sinh khoa Công nghệ sinh học hằng năm chưa đến trăm người, nên so với khoa Tài chính bên cạnh gần bốn mươi bàn thì nơi này khá vắng vẻ.

Cô ngồi ở góc gần cuối, nhàm chán nhìn các sinh viên qua lại.

Dù không ăn mặc quá xa hoa nhưng ai cũng đều trang trọng cả, chỉ có mình cô mặc áo phong cách punk và quần jeans, nhìn thoải mái nhưng rất ngầu."

Lê Tiếu, sao cậu ngồi một mình ở đây?"

Lúc này, cửa phòng tiệc có hai cô gái mặc đầm xa hoa đi đến.

Hai cô khoác tay nhau, thoạt trông quan hệ không tôi.Lê Tiếu ngấng đầu mới thấy là bạn cùng lớp.

Trong ấn tượng của cô thì quan hệ giữa họ và Giang Ức khá tốt.

Cô không nói gì, chỉ nhếch môi xem như đáp lại rồi rời đi.Tối nay nhìn qua là tiệc chia tay, nhưng thực tế lại là buổi hợp mặt giữa bạn cùng trường.

Nếu không ban tổ chức cũng sẽ không sắp xếp khoa Tài chính ở ngay cạnh, nghe nói có không ít con em
nhà giàu cũng đến.Khoảng mười phút sau, gần như sinh viên khoa Công nghệ sinh học đều đã tề tựu đông đủ.

Trên bàn tiệc không để số nên mọi người tự chọn chỗ, vì vậy, không khí ở sảnh Tây hơi kỳ lạ.Hầu hết nữ sinh mặc đẹp đều ngồi hàng trước, mà gần một nửa nam sinh đều ngồi phía sau.

Nhất là bàn tiệc chỗ Lê Tiếu, rõ ràng chỉ có mười chỗ, nhưng lúc này lại có đến mười lăm người ngồi chen nhau, một nữ mười bốn nam.

Trong số này thậm chí có cả hot boy của khoa và mấy thành viên đẹp trai đội bóng rổ.Tình hình dần mất khống chế.

Các nữ sinh ngồi hàng trước đều tái mặt nhìn họ, tức giận bất bình."

Làm gì thế?

Việc gì phải vây quanh Lê Tiếu?"

"Phải đấy, chẳng qua cô ta hơi xinh mà thôi, đám nam sinh này đúng là nông cạn."

"Các cậu đừng quên, mấy ngày trước người ta đã dạy dồ Giang Ức một phen.

Còn nói lung tung thì không chừng đến lượt chúng ta đấy!"

Đám nữ sinh phía trước chỉ trỏ, còn đám nam sinh lại tranh nhau làm quen với Lê Tiếu.Tóm lại, tiệc chia tay còn chưa bắt đầu, hiện trường đã rồi ren rồi.

Sắc mặt Lê Tiếu càng lúc càng đen.Thường ngày ở trường cô đã quen một mình, chỉ làm bạn với Đường Dực Đình.

Bình thường, nam sinh cả khoa cũng duy trì khoảng cách an toàn với cô .

Người đứng xem thì nhiều, chứ chủ đứng đến gần thì gần như không có.Hôm nay sao thế?

Tiệc chia tay lại cứ vây quanh cô?Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn quanh, kế đến đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.Trong hành lang, có đanh mặt, đang muốn rời đi trước thì tiếng tước chân mạnh mẽ từ đầu hành lang bên kia truyền đến.

Lê Tiếu không ngắng đầu, cho đến khí đối giày da đen sáng bóng dừng lại trác mặt, cùng một chiếc hộp điện thoại còn nguyên seal.Người đó nói: "Cô Lê, lão đại sợ cô tham gia tiệc sẽ thấy chán nên bảo tôi đưa cô một chiếc điện thoại mới."
 
Back
Top Bottom