Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 369: Nữ phụ không may ở mạt thế (8)


"Ầm ầm ầm-----""Anh Nghiêm, anh không sao chứ?"

Nhan Niệm lăn qua một bên.

Zombie nhảy lên cao, một tát quăng ả bay ra xa.

Ả đụng mạnh vào vách tường, kêu thảm một tiếng.Nghiêm Nghị bị zombie đánh ngã nằm một bên, hai người chật vật, mặt mũi bầm dập.Nhìn thấy zombie đi về hướng Nhan Niệm, Nghiêm Nghị không chịu được, lộ ra thực lực cấp ba, phóng như bay về phía zombie.Vốn tưởng đánh nhau với zombie đồng cấp sẽ dễ như trở bàn tay.Nhưng mà...Trong mắt zombie hiện lên tia hung dữ.

Nó chạy thật nhanh, nhảy lên đá vào ngực Nghiêm Nghị.

Một cước rất mạnh, miệng Nghiêm Nghị phun máu tươi ra.

Gã bay ra ngoài, chạm đất, âm thanh rất lớn.Đường Quả cắn hạt dưa, đánh giá, "Chiêu này sạch sẽ lưu loát, không tồi."

Zombie không quên lời Đường Quả nói muốn đánh người phụ nữ kia; nó đi đến trước mặt Nhan Niệm, móng tay đỏ máu nhấc cổ ảo Nhan Niệm lên, bàn tay vả bốp bốp lên mặt Nhan Niệm.Không bao lâu sau, mặt Nhan Niệm sưng lên, hoàn toàn không nhìn ra vẻ đẹp."

Anh...

Anh Nghiêm."

Nhan Niệm không hiểu vì sao zombie này lại thích đánh mặt ả.Thời gian tu luyện của ả không dài, trong không gian trừ đất linh tuyền với công pháp tu luyện cũng không có đồ khác.Thực lực của zombie này chỉ sợ đã ngoài tiếp nhận của ả, ả không thể phản kháng được.Nghiêm Nghị từ trên mặt đất bò dậy, nhìn gương mặt bị đánh sưng lên của Nhan Niệm, lòng giận dữ, lao về phía zombie.Zombie ném Nhan Niệm xuống, bắt đầu đánh Nghiêm Nghị; con ngươi hung tợn của nó biến thành vui vẻ, nó cảm giác được vương rất vui nên đánh Nghiêm Nghị càng ngày càng tàn nhẫn.

"Vậy mới nói, zombie là một loại sinh vật rất đáng yêu."

Đường Quả cười tủm tỉm, trong lòng cực kì sung sướng.Ngay lúc này, cô cảm giác được có một ánh mắt.

Nhìn theo hướng đó, là một người đàn ông.

Anh có ngũ quan sắc bén, rất ngầu, khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.Nhưng cô nhìn ra trong mắt anh không có ác ý.Cô cắn hạt dưa, không có ý đứng dậy, quét mắt sang nhìn Nghiêm Nghị còn đang bị đánh, "Anh là ai?"

Người đàn ông đi về phía cô, đánh giá cô không chút che giấu, "Thời Thừa."

"Không quen."

Đường Quả nheo mắt lại, Thời Thừa sao lại ở đây?[Ký chủ, linh hồn Thời Thừa dị thường, nhưng vì sao tôi lại tra không ra.

Cơ mà tôi cảm nhận được anh ta không có ác ý với cô.]Đường Quả nhướn mày, cũng không để ý, vẫn hào hứng xem Nghiêm Nghị và Nhan Niệm bị zombie đánh.Thời Thừa đứng bên cạnh cô, không nói một lời, cũng quan sát hai người bị đánh."

Có muốn theo tôi không?"

Một hồi lâu sau, Thời Thừa hỏi.Đường Quả có chút kỳ quái, bật cười, "Vì sao tôi phải theo anh?"

Thời Thừa trầm mặc, suy tư một chút rồi đáp, "Cô cần một chỗ để sống.

Tôi có thể bảo vệ cô, không ai ở mạt thế có thể bắt nạt được cô."

Lời này khiến Đường Quả cười càng lớn, người này có ý gì?"

Vì sao?"

Thời Thừa không nói, căn bản là không thể nói rằng cô với Nghiêm Nghị liên lụy, cuối cùng bị Nghiêm Nghị bắn một phát vỡ sọ.Không sai, anh trọng sinh.Đời trước anh chiếm nửa giang sơn, trong lòng chỉ có một tiếc nuối, đó là phút cuối cùng không thể ngăn cản Nghiêm Nghị giết Đường Quả.Nếu ngay từ đầu anh đón Đường Quả đi, sẽ không có một bi kịch như thế.Anh cũng không biết một người có trái tim lạnh như băng như mình vì sao nhìn thấy nụ cười khi chết của cô lại cảm thấy khổ sở.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 370: Nữ phụ không may ở mạt thế (9)


Nhìn thấy hai người bị đánh đến nửa sống nửa chết, Nhan Niệm không chịu được nữa.

Ả vốn không dám lộ không gian ra vì sợ mọi người mơ ước.Nhưng hiện tại Nghiêm Nghị sắp không chống đỡ được, ả tính lấy linh tuyền ra vẩy zombie; trước đó ả đã thử qua, vẩy linh tuyền lên zombie, zombie sẽ bị thương.Nhưng ả vừa mới nghĩ thì con ngươi zombie đã giật giật rồi chạy đi mất rồi.Nhan Niệm trợn mắt há mồm nhìn con zombie biến mất, trong lòng vô cùng buồn bực.Trước giờ chưa từng gặp con zombie nào như con zombie này, đánh ả một trận rồi đi, thật đáng ghét.Zombie rời đi thực ra là nó nghe Đường Quả nói quay về.Nó hoàn toàn không do dự, chớp mắt đã về bên cạnh Đường Quả.Thời Thừa nhìn con zombie đột nhiên xuất hiện vẫn có hơi cảnh giác.

Zombie cũng cực kì cảnh giác mà nhìn anh.

Đường Quả phẩy tay, zombie quy củ đứng bên cạnh cô, lộ ra một biểu cảm lấy lòng.Thời Thừa hơi ngạc nhiên, hóa ra cô lợi hại như vậy?Tuy đã biết thân phận của cô, nhưng tận mắt thấy cô sử dụng năng lực này, anh vẫn cảm thấy khiếp sợ.Một người phụ nữ mạnh như thế, vì sao phải lựa chọn tự hủy chứ.Anh không hoài nghi Đường Quả dị thường.

Nếu Đường Quả cũng trọng sinh, sẽ không có khả năng chỉ chỉ huy zombie đánh Nghiêm Nghị một trận, nói không chừng phải giết luôn Nhan Niệm.Vì sao Đường Quả lại thảm như thế, anh nghĩ mãi không ra.Với tình cảm nam nữ, anh không hiểu quá rõ, đây là một thứ rất phức tạp.Đường Quả hứng thú nổi lên.

Nhan Niệm đỡ Nghiêm Nghị, "Anh Nghiêm, anh không sao chứ?"

"Không sao... con zombie kia rất kỳ quái."

Nghiêm Nghị nhăn mày, "Hình như mục đích của nó chỉ là đánh chúng ta."

Hai người không nghĩ ra được, cuối cùng đỡ nhau rời đi.Zombie bên ngoài đã bị Đường Quả xua đi trước khi kết thúc.Tâm tình rất tốt, cô chia sẻ với hệ thống, "Ta cảm thấy thành lập đế quốc zombie là vô cùng anh minh, nghĩ lại thì tương lai nhân loại sẽ được zombie chúng ta bảo vệ, rất có cảm xúc."

Hệ thống: [Ký chủ đại đại vui là được rồi.]Đối với cái hệ thống càng ngày càng biết nịnh, Đường Quả cũng đã quen."

Cô thật sự không muốn đi với tôi?"

Thời Thừa vẫn chưa hết hi vọng, anh không muốn kết cục của người phụ nữ này sẽ thảm như thế.

Một đời trọng sinh này, anh đã sớm thành lập căn cứ Lạc Nhật, hiện giờ phát triển cực kì mạnh.Còn vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây, anh cũng chỉ là muốn cái nhà máy này, không ngờ lại gặp được Đường Quả."

Không."

Đường Quả lắc đầu.

"Tôi còn có chuyện cần làm."

Đi tìm Nghiêm Nghị?Trên mặt Thời Thừa viết rõ mấy chữ cô mê muội vừa thôi khiến Đường Quả cảm thấy anh thực sự rất thú vị."

Anh vừa đến đã nói muốn bảo vệ tôi, muốn tôi đi theo anh, anh bị nhan sắc của tôi mê hoặc rồi nên thích tôi hả?"

Thời Thừa sửng sốt một chút, cau mày lại, "Không có, cô đừng nghĩ nhiều."

"Anh không bị nhan sắc của tôi mê hoặc?"

Thời Thừa: "..."

"Nếu không có, tôi không đi theo anh."

Đường Quả đứng lên, "Anh không có ý đồ với tôi, lại không thích tôi, muốn tôi đi theo anh làm gì?"

Thời Thừa: "..."

Sao đời trước không phát hiện ra cô này không biết nói lý thế nhỉ.Cô thực sự rất đẹp, so với đời trước còn đẹp hơn.

Anh đổ hết sai lầm lên người Nghiêm Nghị, đúng, vì hắn mà đời trước cô không đẹp như vậy."

Nếu cô đi theo tôi, tôi có thể thử thích cô."

Thời Thừa nghẹn thật lâu mới ra được một câu trái với lương tâm.___________Editor: ôi anh tôi ơi người ta đẹp hơn chẳng qua người ta là vợ anh nên anh trúng tiếng sét ái tình đókBeta: này bé phải gọi là bị conditinhyeu quật ^_^
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 371: Nữ phụ không may ở mạt thế (10)


"Nhưng tôi muốn thống nhất đế quốc Zombie, việc gì phải đi theo anh?"

Đây là câu trả lời của Đường Quả, anh kinh ngạc đến đơ người tại chỗ.

Cô nói cái gì?

Cô muốn thống nhất đế quốc Zombie?"

Tương lai đàn ông nào bổn vương chả có, chờ đế quốc Zombie thành lập xong thì tuyển chồng các kiểu, tùy ý chọn lựa, tại sao phải chờ anh thích tôi?"

Nói xong, Đường Quả bỏ Thời Thừa lại mà đi."

Sếp ơi?"

Tay chân mà Thời Thừa thu được đến tìm anh, anh vẫn còn hóa đá nhìn chỗ cô ngồi.

Hình như cô có hơi khác so với trong trí nhớ."

Sếp ơi, đồ ăn chỗ này hình như bị lấy đi hết rồi."

Tay chân nhìn thấy sắc mặt Thời Thừa không quá tốt, "Hay là chúng ta đi chỗ khác đi."

"Ờ."

Thời Thừa gật đầu, nắm chặt tay lại, mắt sắc bén, "Phải mau chóng phát triển căn cứ Lạc Nhật."

Cô ấy không đi cùng anh, vậy thì cứ phát triển thế lực trước.

Chờ đến khi Nghiêm Nghị giao cô ra, anh chỉ cần mang cô đi là được.Nghĩ vậy, Thời Thừa nhếch miệng lên cười, cũng đâu nhất thiết phải thuyết phục cô đâu.

Về sau cô bị Nghiêm Nghị tổn thương, cô sẽ hết hi vọng với Nghiêm Nghị.Tâm lý thoải mái hơn, Thời Thừa cảm giác như mình đã phát hiện ra mục tiêu trọng sinh của mình.Đám tay chân không hiểu, vừa rồi sếp còn bật mode mặt ủ mày chau, tự dưng lại chuyển sang mode trời xanh mây trắng, lại còn tích cực muốn phát triển thế lực.Thôi kệ đi, dù sao cũng là chuyện tốt.Đường Quả đi đến căn cứ số bảy, bên người cô chỉ có zombie cấp bốn kia.Cô dự định trước khi vào căn cứ thì nuôi zombie này lên đến cấp năm, Zombie cấp năm có ý thức của người bình thường, chỉ là vẻ ngoài vẫn không giống người thường.Nhưng zombie này coi như sạch sẽ, đổi một bộ trang phục khác là nhìn không ra.Đương nhiên, không mang vào căn cứ được.Mà cô thì vào căn cứ là không vấn đề.Ngô Sở là zombie cấp bảy.

Lên cấp bảy, có khả năng khôi phục ý thức và ngoại hình của người bình thường.Có được một Ngô Sở là vì cô dùng hết tinh hạch cao cấp mình có, nên zombie này cô không thể cho nó thăng lên cấp bảy được."

Mạnh Chính, chờ ta vào căn cứ xong, mi không thể đi theo.

Nghe lời ta, đi tìm Ngô Sở, theo anh ta làm việc."

Mạnh Chính đã thăng cấp lên cấp năm, ngay khi khôi phục ký ức, anh ta đã nhớ rõ người phụ nữ trước mặt này.Từ đáy lòng, anh ta xưng cô là vương theo bản năng, thực chất anh ta cũng không hiểu vì sao.Anh ta là zombie, sau này chỉ vì vương mà sống, trong lòng chỉ có kính nể và trung thành, không hề có ý đi khinh nhờn cô.Đường Quả cũng phát hiện ra, cứ zombie khôi phục ý thức là trung thành với cô.

Cái xưng hô "Vương" này cô không hề dạy bọn họ, bọn họ sau khi thức tỉnh cứ xưng hô như vậy.Cô hơi hiểu một chút vì sao thân thể này có thể tái sinh.

Zombie vương trời sinh, còn thống lĩnh tất cả zombie.Biết được cái này, cô mừng cực kì."

Vậy mi cứ chờ ngoài căn cứ, zombie nghe lời thì dùng, không mặc kệ."

Cô đâu có tốt đến mức muốn giúp đám kia tẩy sạch zombie để cho bọn họ yên bình.Không trải qua mạt thế tàn khốc làm sao mà hiểu được, sau này đất về tay đế quốc Zombie chứ.Cứ thế, Đường Quả để Mạnh Chính ở lại bên ngoài căn cứ số 7.

Còn cô sau tầng tầng lớp lớp kiểm tra, vào căn cứ.Cô điền là người thường, bị phân đến khu bình thường.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 372: Nữ phụ không may ở mạt thế (11)


Ở khu người thường thì không được phân đồ ăn, muốn có đồ ăn phải làm việc.Căn cứ chỉ cung cấp cho mỗi người một căn hộ nhỏ để sống.

Mà căn hộ này cũng chỉ miễn phí nửa tháng, nửa tháng sau phải nộp phí.Phí nhà ở là tinh hạch và đồ ăn, trong đó tinh hạch quý hơn cả.Khu người thường xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, chẳng mấy chốc tin này đã truyền khắp căn cứ.Đường Quả đi ra ngoài, không ít người nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.Cô cong môi, mạt thế là vậy, phụ nữ không thức tỉnh dị năng lại xinh đẹp chỉ có thể dựa vào kẻ mạnh để sống sót.Nếu không, cái kết sẽ cực kì thê thảm.Đây này, cô vừa mới ra ngoài đã bị một tên cao to chặn lại.

Ánh mắt dâm tà của hắn dán lên người cô, "Đi cùng anh nào."

"Người đẹp bé nhỏ, theo anh đi, cưng sẽ có rất nhiều đồ ăn, cũng sẽ không bị những người khác làm khó dễ."

Có lẽ là vì diện mạo của Đường Quả quá đẹp nên hắn nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.Đường Quả lộ ra ánh mắt sợ hãi, nhỏ nhẹ, "Không được đâu.

Tôi đã có vị hôn phu.

Tôi nghe nói vị hôn phu của tôi ở đây nên mới đến tìm anh ấy."

Hệ thống: Diễn viên ký chủ online.Cô không ngừng véo tay, thấy xung quanh đang nhìn mình, ánh mắt hiện lên sợ hãi.

Dáng vẻ đáng thương ấy khiến đàn ông xung quanh ngứa ngáy.Tên cao to thấy càng ngày càng nhiều người chú ý đến, vội giữ tay Đường Quả, "Đi theo ông, đảm bảo cưng áo cơm không lo."

Cưỡng đoạt như thế này thường xuyên xảy ra trong căn cứ.Những người khác thì thầm với nhau, còn mấy kẻ khác nhìn trúng Đường Quả suy nghĩ xem có nên vì cô mà ra tay hay không.Ở mạt thế, đừng nói đến phụ nữ, ngay cả đàn ông xinh đẹp cũng không có nhân quyền.Họ không thể khống chế được vận mệnh của mình, đối mặt với dị năng giả mạnh chỉ có thể thuận theo hoặc chết.Tình trạng này xuất hiện càng ngày càng nhiều, mãi sau họ phát hiện phụ nữ tới ít hơn trước mới chịu nuôi những người phụ nữ này.Dù mạt thế cũng có nhiều dị năng giả là phụ nữ, nhưng tình trạng sủng vật này cũng không thể thay đổi được.Bởi lẽ, những người đẹp không có kĩ năng, không có dị năng như thế chỉ có một tác dụng là làm công cụ ấm giường cho kẻ mạnh.Xã hội không có chế độ thế này, cũng không ít phụ nữ bao trai.

Các cô là kẻ mạnh, vì sao phải thay đổi chứ?

Trừ khi có chuyện gì đó ảnh hưởng đến lợi ích của các cô.Đối mặt với một đám đàn ông như hổ rình mồi, cô gái nhỏ bị vây quanh sợ đến mức phát run.Một màn này khiến đám đàn ông chỉ muốn thu cô vào trong túi.

Ngay lúc này, cô nghe được một giọng nói cách đó không xa, "Bên kia làm sao thế?"

"Có một cô gái rất xinh mới đến, bọn họ để ý cô ta.:Sắc mặt Nghiêm Nghị lạnh đi nhiều, chỉ đáp lại "Ừ" một tiếng, cũng không tính toán lo chuyện bao đồng."

Nghiêm Nghị!!"

Ngay khi gã chuẩn bị xoay người rời đi, đằng sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Cả người Nghiêm Nghị cứng đờ.Giọng nói này gã không quên, vĩnh viễn cũng không quên.

Đây không phải giọng vị hôn thê đã vứt bỏ gã ở biệt thự thì là ai?Gã nghẹn nỗi tức giận trong bụng, cười lạnh rồi xoay người đi về hướng đó.Trong căn cứ không ít người quen biết Nghiêm Nghị.

Thấy gã hướng về phía này, tất cả tránh đi, lộ ra cô gái nhỏ ở giữa.Nghiêm Nghị nhìn gương mặt quen thuộc, cười lạnh.

Hóa ra cô gái xinh đẹp kia là vị hôn thê tốt của gã à?___Editor: Đêm nay tuyển Việt Nam đá nên mị đăng trước, nhỡ mai bận đi bão lại quên =))10 chap nha mọi người.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 373: Nữ phụ không may ở mạt thế (12)


"A Nghị, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi."

Đường Quả thoát khỏi tay tên đàn ông cao to.

Gã ta nhìn thấy Nghiêm Nghị cũng không dám bắt cô lại.

Thấy cô chạy đi, gã có hơi tiếc nuối.Nghiêm Nghị mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ đáng thương khóc rưng rưng chạy về phía gã.Trước nay sao gã lại không biết vị hôn thê của mình biết diễn như thế nhỉ.Gã yêu cô nhường ấy, cô lại bỏ gã ở biệt thự mà đi.Người phụ nữ nhào vào trong ngực, Nghiêm Nghị không lộ ra một chút biểu tình nào, trong lòng chỉ có lạnh nhạt.Gã đã sớm quên đi tình cảm với cô, chỉ còn hận."

A Nghị, anh không sao chứ?"

Nghe được lời quan tâm của người phụ nữ, Nghiêm Nghị cười nhạo một tiếng, đẩy cô ra, giọng nói quái đản, "Làm sao?

Nghĩ tôi chết rồi?"

"Không ngờ gặp được ở đây đúng không?"

Thất vọng, sợ hãi hay là thấy may mắn?"

Anh đi đâu vậy, em tìm anh đã lâu rồi.

Ngày ấy em rời biệt thự giúp anh lấy thuốc, lúc về đã không thấy anh đâu."

Đôi mắt người phụ nữ đẫm nước mắt, gương mặt nhỏ tái đi, "Em còn tưởng..."

"Tưởng tôi chết rồi?"

Nghiêm Nghị nở một nụ cười lạnh băng.

Biết diễn thật, lấy thuốc?

Cái cớ vụng về như thế này mà cũng nghĩ ra.

Zombie lúc đó vây quanh biệt thự, cô dám ra ngoài lấy thuốc?Một con chuột thôi còn bị dọa đến tái xanh mặt mày, cô có gan ra ngoài lấy thuốc?"

A Nghị, anh sao thế?

Em thật sự muốn anh còn sống, vì thế mà em mới kiên trì tìm đến chỗ này.

Em nghe người ta nói có một dị năng giả rất mạnh tên Nghiêm Nghị nên mới tới đây."

Nghiêm Nghị liếc cô, châm chọc, "Nếu cô nghe thấy một Nghiêm Nghị không thức tỉnh dị năng, cả ngày bị người ức hiếp, cô có còn đến không?"

Người phụ nữ ngây ra một chút rồi đáp lại ngay, "Đương nhiên em vẫn đến."

Mặc dù cô rất chân thành, nhưng Nghiêm Nghị vẫn không tin cô.Gã quét mắt nhìn đám người đang như hổ đói xung quanh, híp mắt lại.

Vốn định để cô lại chỗ này, nhưng cô quá biết diễn.

Chỉ cần cô lả lơi đi lừa gạt kẻ khác, vẫn có thể sống tốt ở mạt thế.Cô đã vứt bỏ gã, làm sao cho cô sống tốt được chứ."

Đi theo tôi."

Nghiêm Nghị lạnh nhạt xoay người, đã không còn vẻ nhu tình như trước nữa.

Người phụ nữ như nhận ra gì đó, đáy mắt hoảng loạn."

Ta có thể nghĩ ra cái kết của hắn rồi đấy."

Mặt ngoài thấp thỏm bất an đến đáng thương, bước từng bước theo Nghiêm Nghị, mặt trong Đường Quả trao đổi với hệ thống, "Thằng chó này, ta đã giải thích mấy lần rồi."[Ký chủ, xem ra không cần đâu.

Hắn ta sẽ không tin.]"Ta nghĩ là cần.

Phải cho hắn ta khắc sâu ấn tượng, muốn hắn cả đời nhớ lại hôm nay ta đã giải thích với hắn thế nào.

Đến ngày nào đấy, hắn hiểu rõ ra, sẽ cực kì đau khổ."

Hệ thống run lên.

Ký chủ vẫn là ký chủ, cực kì tàn nhẫn.Nghiêm Nghị đưa Đường Quả tới biệt thự của mình, bên trong toàn là thành viên của tiểu đội Dương Quang.Thấy Nghiêm Nghị đưa một người phụ nữ xinh đẹp trở về,, ai cũng cười trộm.

Nhưng có người lại ác ý nhìn chằm chằm Đường Quả."

Sếp, sao anh tự dưng tốt bụng thế?

Tìm thấy thứ đồ chơi này ở đâu vậy?"

Thiệu Thanh, tức tên của người kia, "Sếp à, chẳng lẽ anh muốn có phụ nữ nên đưa cô ta đến?

Vậy Niệm Niệm làm sao giờ, cô ấy rất thích anh đấy."
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 374: Nữ phụ không may ở mạt thế (13)


Nghe được câu đó, Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thiệu Thanh, vẻ mặt kinh ngạc cùng hoảng loạn.

Thiệu Thanh liếc cô một cái, cô quay sang nhìn chằm chằm Nghiêm nghị, dường như đang muốn xác định cái gì.Nghiêm Nghị lạnh nhạt nhìn cô, "Có quen biết."

"Vị hôn thê cũ."

Dường như nhớ ra gì đó, gã bổ sung thêm một câu, đưa Đường Quả về không phải để cho cô hưởng phúc.Ánh mắt của Thiệu Thanh lẫn các thành viên khác cũng thay đổi ngay lập tức.

Vốn dĩ không có chán ghét gì Đường Quả, giờ ai cũng không vui.Bọn họ biết, lần trước sếp họ thức tỉnh dị năng bị vị hôn thê vứt bỏ.

Nếu Nhan Niệm không đi qua đúng lúc đó, không chừng sếp họ đã mất mạng.Người phụ nữ này thực sự quá vô liêm sỉ, còn có mặt mũi tìm đến tận cửa thế này."

Thiệu Thanh, xếp chỗ cho cô ta đi."

"Dù gì cũng đã từng là vị hôn thê, anh đây không thể để cô ta chết đói, không lại bị người khác chê cười."

Thái độ của Nghiêm Nghị khiến Thiệu Thanh tỉnh lại, "Sếp cứ yên tâm, em sẽ không để cô ta đói chết."

"Đúng rồi, mạt thế không nuôi người rảnh rỗi."

Nghiêm Nghị nhìn Đường Quả, cong môi lên, "Cô không thức tỉnh dị năng lại muốn sống sót ở đây thì nghe Thiệu Thanh sắp xếp làm việc đi."

"A Nghị..."

Vẻ mặt Đường Quả đau khổ, nội tâm chửi đ*t mẹ mày, "Anh...

Vị hôn thê cũ là sao?"

Nghiêm Nghị không hiểu được vì sao cô lại biết diễn như thế, đến tận lúc này vẫn còn diễn.Gã không có kiên nhẫn, đầu lại hiện lên một gương mặt khác.

Thần thái gã dịu đi, nhưng khi nhìn gương mặt của Đường Quả, vẫn lạnh nhạt vô cùng.Gã âm u nói, "Có thể nhận cô là tôi nể tình cảm ngày trước, đừng có không biết tốt xấu.

Theo lý mà nói, cô vứt bỏ tôi ngày đó cũng là chuyện thường, ai mà chẳng sợ chứ."

Buồn cười là ngày trước yêu cô như vậy, còn muốn cô yên bình ở mạt thế, vậy mà cô lại vứt bỏ gã.Vì cô mà gã hiểu được thói đời, phân biết được đen trắng.Cùng là phụ nữ, sao cô với Nhan Niệm khác xa một trời một vực vậy chứ.Một người vứt bỏ gã, một người khác không màng nguy hiểm mà mang gã đi."

A Nghị, anh hiểu lầm rồi.

Lúc ấy anh sốt cao, em thật sự đi tiệm thuốc lấy thuốc, vì lấy thuốc mà còn..."

Còn bị zombie cắn.

Cô im bặt lại, hiện giờ người người chán ghét zombie, nếu cô lộ ra sẽ bị đuổi đi.Nghiêm Nghị cười ha hả, "Được rồi Đường Quả, quan hệ của chúng ta đến đây là dừng được rồi.

Cô cứ ở đây, nghe theo sắp xếp của Thiệu Thanh.

Ít nhất là, không có ai vì gương mặt của cô mà đến tranh đoạt cô."

"Đương nhiên, cô muốn sinh hoạt vô ưu vô lo thì cứ việc, tôi không cản.

Bên ngoài có rất nhiều dị năng giả mạnh, chỉ vào ngoại hình của cô cũng đủ để bọn họ không thể từ chối cô."

Đường Quả lui về sau một bước, vẻ mặt đau lòng, không rõ vì sao Nghiêm Nghị lại như thế.Nghiêm Nghị đi lên trên tầng, không muốn nói thêm gì với cô.Edit: Phong NguyệtBeta: Jin YinĐăng trên wa==ttpad _phongnguyetnguyet_Đường Quả cũng thở phào nhẹ nhõm.

Diễn cái loại yêu đậm sâu mất não này thực sự có hơi nhàm chán.

Cô còn phải diễn một thời gian, tăng ấn tượng cho Nghiêm Nghị, tương lai khiến gã khắc sâu trong lòng.Tổn thương người khác trước giờ không phải là tổn thương thể xác, mà là hướng ngực cắm dao, cắm càng sâu thì càng đau, đến cảnh giới cuối cùng là đau đến không muốn sống, hận không thể tự tay xé nát từng khối trên người mình."

Đây là chỗ của cô."

Thiệu Thanh chỉ một gian phòng nhỏ hẻo lánh trên tầng.

Chỗ này vốn là để hàng hóa nhưng phòng quá nhỏ, ngay cả một cái giường cũng không đặt vào trong được.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 375: Nữ phụ không may ở mạt thế (14)


"Phòng hết rồi, đều là của dị năng giả.

Tuy cô là phụ nữ nhưng ở mạt thế này, nhân tài có năng lực được ở phòng rộng hơn."

Thiệu Thanh xoay người cầm hai cái chăn ném vào trong gian phòng nhỏ.

Gian phòng này đã lâu không có đồ, lúc ném vào tro bụi bay tung tóe.

Đường Quả bị tro bụi ập vào mặt , vội lui lại phía sau.Thiệu Thanh nhìn dáng vẻ chật vật của cô, huýt sáo rời đi.Chỉ một chốc sau, Thiệu Thanh mang hai cái thùng đến trước mặt cô, bên trong có rất nhiều quần áo bẩn, "Cô giặt quần áo đi."

"Phòng bếp ở bên kia, nấu cơm cũng giao cho cô."

Thiệu Thanh ngẩng đầu lên đánh giá biệt thự, lại cười, "Dọn dẹp biệt thự cũng là của cô, mấy việc này cô có thể làm được."

"Này...

Này nhiều quá."

"Nhiều?"

Sắc mặt Thiệu Thanh chìm xuống, "Nếu cô không muốn làm, có thể ra ngoài giết zombie với chúng tôi."

Đường Quả trầm mặc, nhỏ giọng, "Vậy...

Vậy tôi thử làm hai ngày xem."

Thiệu Thanh biết cô sẽ chấp nhận, hừ một tiếng, sung sướng về phòng.[Ký chủ đại đại, cô muốn làm thật hả?][Việc nặng thế này không thích hợp với thân phận của cô đâu.]Đường Quả nhướn mày, đi vào trong căn phòng nhỏ, đóng cửa lại."

Xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, đã từng là nữ phụ thê thảm, mấy việc giặt quần áo quét tước vệ sinh rồi làm cơm này đúng là ta không cần làm."

Đường Quả đánh giá căn phòng nhỏ, bật cười, "Cũng chưa từng ở chỗ nào nhỏ như này."[Ký chủ đại đại phải chịu khổ rồi, hay là cô sang chỗ Thời Thừa bên kia đi.

Anh ta ngay thẳng, không có ác ý gì.]"Thống tử, từ khi nào mà mi tốt thế?"[Người ta đang đau lòng cho ký chủ đại đại nha, diễn thôi cũng phải ra sức như vậy.]"Được rồi, biết mi quan tâm ta rồi, nhưng mà vở diễn này ta vẫn phải diễn tiếp."

Đường Quả dọn dẹp căn phòng nhỏ rồi bê hai thùng quần áo ra ban công, quả nhiên thấy được một cái máy giặt ở đó.Rõ ràng là có máy giặt mà cứ một hai muốn cô tự giặt.

Cô ném mớ quần áo vào trong máy, bấm mở, xả nước, quay, bắt đầu giặt.Cô nhìn biệt thự, nheo mắt lại, còn quét tước dọn vệ sinh đúng không?Cô nhúng ướt nhẹp cây lau nhà, không thèm vắt khô mà cứ để nó ướt sũng rồi quét trên nền đất.

Nền biệt thự làm từ gỗ, vì quá nhiều nước mà phản quang lại, xung quanh toàn là nước.Hệ thống trợn mắt há mồm.

Nó biết ký chủ sẽ không thành thật làm việc, nhưng không ngờ là... cô lại làm thế này![Ký chủ, tí nữa cô sẽ bị đánh đó.]"Ta mà làm thật là OOC rồi.

Nguyên chủ vốn là một cô con gái nhà giàu mười ngón tay không đụng nước mùa xuân sẽ không biết nấu cơm, giặt quần áo lẫn quét dọn."

Hệ thống: À...

Thế hả?Ký chủ, cô để ý hình tượng từ bao giờ thế?

Không phải lần nào cũng sụp đổ à.Nửa tiếng sau, Thiệu Thanh ngủ dậy, xuống dưới xem cô làm ăn thế nào.Ai biết vừa mới dẫm lên cầu thang lại bị trượt chân, cả người lăn lông lốc xuống dưới cái rầm, không cần nói cũng biết là toang.Đường Quả đứng dưới cầu thang nhìn Thiệu Thanh ngã trước mặt mình với tư thế cúng bái.Thiệu Thanh ai da một tiếng, cảm giác được có người đang nhìn mình.

Anh ta ngẩng đầu lên đã thấy được một gương mặt nhỏ tái nhợt, vội đứng dậy.Lúc này anh ta mới phát hiện ra sàn nhà toàn nước.Nhìn cây lau nhà ướt sũng trong tay người phụ nữ, anh ta sôi máu, "Cô đang làm gì thế?"

"Lau nhà thôi."

Cô nhu nhược đáp lại.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 376: Nữ phụ không may ở mạt thế (15)


Thiệu Thanh buồn bực cực kì.

Trước giờ anh ta chưa từng thấy ai lau nhà lại không vắt khô cây lau mà cứ thế kéo thẳng trên đất.Anh ta hoài nghi để cô dọn nhà là sai lầm."

Tôi làm sai rồi ư?"

"Tôi xin lỗi."

Thiệu Thanh: "..."

"Được rồi."

Thiệu Thanh nhíu mày lại.

Con gái nhà giàu có khác, cái gì cũng không biết.

Anh ta lấy cây lau nhà, vắt khô nước rồi lau.Đường Quả đứng một bên nhìn anh ta lau nhà.

Thiệu Thanh lau xong hỏi, "Biết chưa?

Lần sau lau cứ như thế mà làm."

Kết quả anh ta nhận được là gương mặt mờ mịt của Đường Quả, "Gì cơ?"

Thiệu Thanh day thái dương, vứt cây lau nhà sang một bên."

Sắp tới cơm chiều rồi, chốc nữa bọn họ sẽ về.

Cô đi nấu cơm đi."

Đường Quả vào phòng bếp, có ít gạo mì, một ít thịt nhưng không có chút rau dưa nào.

Ngoài ra còn có rất nhiều đồ hộp đủ loại kiểu dáng.Xem ra tiểu đội Dương Quang sinh hoạt trong căn cứ cũng không tệ lắm.Nghiêm Nghị xuống tầng thấy được vẻ mặt khó ở của Thiệu Thanh, hỏi "Cậu sao thế?"

"Sếp à, anh còn hỏi sao trăng nữa hả?

Nhặt gì không nhặt, lại nhặt phụ nữ về."

Thiệu Thanh rốt cuộc cũng tìm được đối tượng để xả, "Cô ta làm sao sống được đến bây giờ?

Lau nhà còn không thèm vắt khô, để đất đầy nước."

Nghiêm Nghị ngẩn ra một lúc, trả lời theo bản năng, "Vốn dĩ là không cần làm gì."

Còn định nói một đứa con gái nhà giàu sao mà làm được thì đột nhiên nhớ ra mục đích mình đưa cô về."

Thiệu Thanh, cậu cứ việc dạy dỗ cô ta, miễn cho sinh hoạt cơ bản cô ta cũng không biết."

"Cô ta đâu rồi?"

Nghiêm Nghị không thấy Đường Quả, hỏi.Thiệu Thanh chỉ phòng bếp, "Em bảo cô ta đi nấu cơm."

"Nấu cơm?"

Nghiêm Nghị hơi ngạc nhiên, còn có dự cảm không được tốt cho lắm, vội vàng đi về phía phòng bếp, nhìn cái bếp mà hóa đá tại chỗ.

Thiệu Thanh đi theo, nhìn vào trong bếp cũng suýt nữa chửi đổng."

Cô đang làm cái gì?"

Đường Quả khuấy nước bên trong nồi, gương mặt ngây thơ, "Nấu cơm."

Gân xanh trên trán Thiệu Thanh lộ ra ngoài, nấu cơm?

Mẹ nó chứ đây mà là nấu cơm?Ai dạy cô nấu cơm bằng nước và bột mì hả?

Luộc cơm chắc?"

Cái kia là gì?"

Thiệu Thanh nhìn mấy khối thịt xếp gọn, dự cảm càng thêm không tốt.Đường Quả hứng thú bừng bừng, "Tôi thấy có không ít thịt bò, dự định làm bò bít tết."

Bò bít tết?Thế rượu vang của ông đâu??Thiệu Thanh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn Nghiêm Nghị, sếp à, người anh mang về đấy!

Cô ta phải làm bò bít tết, rồi không biết lúc nào sẽ hỏi đến rượu vang.Khối thịt bò đấy là hai ngày của bọn họ đó!Nếu không có Nghiêm Nghị ở đây, Thiệu Thanh đã sớm tống cổ Đường Quả đi rồi.Hệ thống cảm thán: Ký chủ diễn vai con gái nhà giàu rất đạt, đáng ghét thế này cũng vô cùng đạt.Đường Quả quấy nồi, thảo luận với hệ thống, "Thật ra cháo bột mì này ăn cũng khá ngon."

"Đợi chút nữa bọn họ sẽ biết khả năng nấu ăn của ta cũng không tệ."

Trong nồi dần truyền ra một mùi hương.

Thiệu Thanh sửng sốt một chút, vậy mà cũng được??Đáy mắt Nghiêm Nghị cũng sáng lên.

Gã nhìn vào nồi cháo trắng tuyết, tuy không tin tưởng được nhưng ngửi mùi cũng không tệ.Hai người vốn đang định ngăn cản nhưng rồi cuối cùng lại chờ đợi.Nồi cháo bột mì xong xuôi, Đường Quả múc ra một bát đưa cho Nghiêm Nghị, vẻ mặt mong chờ, "A Nghị, anh có muốn nếm thử trước không?"
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 377: Nữ phụ không may ở mạt thế (16)


Thiệu Thanh nghển cổ nhìn vào trong nồi, không cần Đường Quả chia cũng tự múc một bát cháo, không sợ bỏng mà húp ừng ực, còn dây cả ra miệng, gương mặt cực kì thỏa mãn."

Cũng được."

Nghiêm Nghị thấy Thiệu Thanh ăn ngon như vậy, nhận bát húp một ngụm, ngay lập tức ngây người ra, thực sự ăn rất ngon.Ánh mắt Thiệu Thanh nhìn Đường Quả cũng dịu đi rất nhiều, tuy vẫn không ưa cô lắm."

A Nghị, ăn ngon không?"

Nhìn ánh mắt chờ mong của cô, sắc mặt Nghiêm Nghị lạnh đi, "Nếu cô biết nấu cơm, vậy thì phụ trách nấu cho tiểu đội đi."

Thấy cô thất vọng, Nghiêm Nghị bưng bát rời đi.

Đồ ăn ở mạt thế rất quý, gã lại không thích cô, lãng phí đồ ăn làm gì.Edit: Phong NguyệtBeta: Jin YinĐăng trên wat--tpad _phongnguyetnguyet_"Tôi thật sự không vứt bỏ A Nghị, tôi chỉ đi tìm thuốc cho anh ấy thôi.

Lúc đó anh ấy sốt cao cực kì, tôi cũng không biết làm sao," Đường Quả nhỏ giọng giải thích, "Không rõ sao anh ấy lại không tin tôi, chắc là lúc tỉnh lại không thấy tôi nên mới hiểu lầm."

"À đùng rồi, có một cô gái giúp tôi trông A Nghị.

Cô ấy bảo tôi đi lấy thuốc nên tôi mới dám để A Nghị ở lại rồi tự đi lấy thuốc, không nghĩ lúc về anh ấy đã đi rồi."

"Nếu có thể tìm được cô ấy, chắc chắn sẽ giải thích được."

Thiệu Thanh nhìn Đường Quả trầm xuống, lòng cũng mềm đi, nhưng rồi anh ta nhanh chóng thu đồng cảm lại.

Không chừng cô đang diễn, muốn tìm nhân vật lớn để bảo vệ mình.Sếp đã có Niệm Niệm, cô này không thể đi đốt nhà sếp với Niệm Niệm được."

Xem ra sếp không thích cô, cô tốt nhất là đừng có phiền sếp.

Còn nữa, sếp có người mình thích rồi, là một dị năng giả rất tài giỏi."

Thiệu Thanh nhìn chằm chằm Đường Quả, "Cô chỉ là người bình thường, không có tư cách đứng bên cạnh sếp."

"Hơn nữa, tình huống lúc đó cô rời đi khác gì vứt bỏ sếp đâu."

Anh ta không tin một người phụ nữ nhát gan như thế này lại có dũng khí ra ngoài tìm thuốc.Thiệu Thanh nhìn miếng thịt bò đã cắt mỏng, nói tiếp, "Cô cứ làm bò bít tết đi."

Mùi vị chắc cũng không tệ.[Tôi tưởng cô định phá bếp chứ.] Hệ thống mờ mịt.Đường Quả mỉm cười, "Lau nhà không vắt khô cây lau nhà chỉ là dạy dỗ Thiệu Thanh một chút thôi.

Thái độ của anh ta với ta không tốt, ta bực mình, cũng không muốn làm loại việc này."

"Ta là con gái nhà giàu, không nhất thiết phải cái gì cũng biết, giỏi giang một thứ là được rồi.

Cứ thế cũng sẽ có nhiều người đứng về phe ta."

Khiến tiểu đội chán ghét mình thì làm sao cô có thể đạt được mục đích đây?Cô muốn tất cả mọi người trừ Nghiêm Nghị với Nhan Niệm thích mình, có ấn tượng tốt với mình, cảm thấy cô đáng thương nhưng vì chuyện cô vứt bỏ Nghiêm Nghị mà mâu thuẫn, không thể giúp cô nói chuyện.Ra ngoài giết zombie á?

Không thể, cô không giết đồng loại.Hệ thống: Ha ha, thế cơ à?

Ký chủ cứ trong ngoài bất nhất, nãy còn dặn Mạnh Chính thoải mái chém zombie cơ mà.Đường Quả rán steak thành thục, cười lên, "Ta muốn sống ở đây.

Đồ ăn ở mạt thế quá khó ăn, đành phải tự mình ra tay thôi."

Hệ thống: Đây mới là trọng điểm nhỉ.Tiểu đội Dương Quang có bảy người tất cả, hiện tại có thêm cô là tám người.Hiện tại biệt thự chỉ có bốn người nên cô chỉ rán bốn miếng.
 
[Edit] (Quyển 2) Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút! - Đỗ Liễu Liễu
Chương 378: Nữ phụ không may ở mạt thế (17)


Đường Quả trong bếp ăn no nê rồi mới rán phần của Nghiêm Nghị Thiệu Thanh và một cô gái khác tên Tần Giai Nhân.Thiệu Thanh đã ngửi thấy mùi, đứng chờ ngoài cửa.

Tuy cô này có hơi đáng ghét nhưng được cái nấu ăn ngon.Thiệu Thanh nghĩ thế, mắt trông chờ nhìn Đường Quả.

Lúc cô vừa mới lấy steak ra đĩa, anh ta vội vàng chộp luôn."

Cô qua đưa cho Tần Giai Nhân đi, tôi đưa cho sếp."

Nhìn ánh mắt thất vọng của Đường Quả, Thiệu Thanh cứ cảm giác mình đã sai lầm, xấu hổ bưng đĩa steak đi.Đường Quả gõ cửa phòng Tần Giai Nhân.

Cửa mở ra, là một cô gái xinh đẹp sạch sẽ lạnh lùng.Cô nhìn Đường Quả, thấy trong tay Đường Quả là cháo bột mì và steak, hỏi, "Cho tôi à?"

"Đúng rồi."

Tần Giai Nhân nhận lấy, giọng lạnh nhạt, "Cảm ơn."

Vừa nãy Đường Quả đi vào biệt thự, Tần Giai Nhân là người duy nhất không lộ ra biểu cảm dư thừa.Đường Quả xoay người đi rồi Tần Giai Nhân mới đóng cửa lại, xem ra đây là một vị mặt lạnh lịch sự.Chẳng có gì để làm, Đường Quả ngồi trên sô pha trong phòng khách ngơ ngẩn.Thiệu Thanh đang định bảo cô đi phơi quần áo, nhưng nghĩ cô nấu cơm không tệ, lại còn bị mình ngăn cản không cho gặp sếp, trong lòng có hơi không thoải mái.

Anh ta xoay người tự đi phơi quần áo.Thiệu Thanh về phòng khách, tìm một chỗ xa xa ngồi xuống, sờ mũi, "Về sau cô cứ nấu cơm đi."

Không ngờ là cô con gái nhà giàu này nấu cơm khá tốt.

Dù cách nấu có hơi khó tiếp thu nhưng mà vừa nãy ăn bát cháo bột mì, anh ta cảm thấy dạ dày rất ấm áp, cực kì thoải mái.Muốn sau này có thể ăn được đồ ăn như vậy, nhất định phải đổi nhiều chút gạo và bột mì."

Không cần lau nhà à?"

Thiệu Thanh cười ha ha trong lòng, anh ta sợ cô nhấn chìm luôn biệt thự, "Không cần."

"Không cần giặt quần áo à?"

Thiệu Thanh ha ha cười tiếp, quần áo cũng ném hết vào trong máy giặt, mạt thế hay không mạt thế cũng như nhau, "Không cần."

"Ừ, vậy tôi nấu cơm.

Thật sự tôi không làm được các việc khác, chỉ có nấu cơm là có chút thiên phú."

Đường Quả mím môi, "Tôi ăn cũng không nhiều, không ra khỏi cửa, sẽ không gây phiền toái hay kéo chân sau cho các anh."

Nghe lời này, trong lòng Thiệu Thanh có hơi động.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, muốn sống sót ở mạt thế không dễ dàng gì.

Có lẽ lúc đó cô chỉ là sợ hãi mới vứt bỏ sếp.Các thành viên khác trừ Nhan Niệm lần lượt trở về.Ăn đồ ăn của Đường Quả xong, bọn họ cũng ngoài ý muốn.

Con gái nhà giàu mười ngón tay không dính nước mùa xuân mà lại có thể nấu ăn ngon như vậy.Mọi người liếc mắt nhìn nhau, có chung một ý nghĩ, thật ra giữ cô lại cũng tốt.

Đồ ăn bây giờ tuy không tệ nhưng có được đồ ăn ngon đến thế này cũng không dễ dàng gì.Cái tay nghề này chỉ sợ sẽ bị người khác tranh nhau cướp thôi.Bọn họ chấp nhận Đường Quả làm cơm hai bữa, những chuyện khác không cần xen vào.Nhan Niệm khoan thai trở về cuối cùng, vừa vào cửa đã thấy Đường Quả nói nói cười cười với mọi người, sững sờ đứng yên tại chỗ.

Đường Quả quay đầu lại nhìn ả, khí lạnh từ chân ả vọt thẳng lên trên.Suy nghĩ đầu tiên của Nhan Niệm: Sao cô ta còn sống??Suy nghĩ thứ hai của Nhan Niệm: Không phải cô ta đã chết rồi sao?Hiện tại nên làm gì đây?Trong lòng Nhan Niệm gấp đến hỏng bét.

Nghiêm Nghị lúc này xuống tầng, ả vội vã đi đến nắm lấy tay Nghiêm Nghị.
 
Back
Top Bottom