Tống Hạ trở thành tay sai của Cố Du, thật ra cũng không hoàn toàn vô ích.Ít nhất, cậu không còn phải chịu những trò bắt nạt mà học sinh bình thường khác phải chịu.Tủ đựng đồ của cậu giờ đã sạch sẽ, cậu cũng có thể yên tâm đi một mình đến những nơi yên tĩnh mà không sợ có ai vô cớ đến đẩy ngã hay gây chuyện.
Khi vào nhà vệ sinh cũng không còn những người rảnh rỗi nhìn trộm hay trêu chọc.
Vào nhà ăn cuối cùng cũng có thể an tâm ngồi xuống mà ăn.Mọi người đều biết, Tống Hạ đã bám được người có thế lực và trở thành "người của Cố thiếu gia".Cái giá phải trả cho điều đó chính là cuộc sống học đường của cậu hoàn toàn xoay quanh Cố Du.
Trừ những giờ học chính thức, hầu như toàn bộ thời gian của Tống Hạ đều phải đi theo bên cạnh Cố Du.Để tiện cho việc sai khiến, ngay hôm sau, cậu đã bị thông báo chuyển lớp.
Vị trí ngồi mới của cậu chính là sau lưng Cố Du, mỗi ngày đều phải giúp hắn xách cặp, mua nước, thậm chí còn phải làm bài tập giúp hắn.Tống Hạ tự giễu mình, chẳng khác gì một tiểu đồng của con nhà quyền quý trong mấy truyện xưa thời phong kiến.Mà những chuyện xảy ra sau đó, lại phát triển giống hệt như những tình tiết của quyển tiểu thuyết trong giấc mơ của cậu.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến chuyện kia ở toà nhà thực nghiệm, lại còn nằm mơ thấy kết cục bi thảm của chính mình, thì có khi Tống Hạ sẽ cho rằng cuộc sống hiện tại chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời để đổi lấy sự bình yên cũng không đến nỗi tệ.Cố Du rất hưởng thụ việc được Tống Hạ phục vụ.Hắn thậm chí còn cố ý đem Tống Hạ ra để chọc tức những tên khác:"Bọn mày đều không bằng Tiểu Hạ, biết tại sao không?"
Những người bị hỏi đều nghẹn lời.Từ khi Tống Hạ xuất hiện, không ít người đã "thất sủng".Nhưng vì sợ Cố Du, không ai dám tỏ ra bất mãn, chỉ có thể giả vờ ngơ ngác lắc đầu:"Vì sao ạ?"
Cố Du cong môi, thản nhiên nói:"Bởi vì, không ai trong bọn mày đẹp bằng Tiểu Hạ."
Câu nói đó khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.Tống Hạ cúi đầu, cảm nhận rõ ràng ánh mắt xung quanh như những lưỡi dao đang đổ dồn về phía mình, trong ghen tị có pha lẫn chút thương hại, và cả sự khoái trá khi thấy người khác gặp nạn.Mọi người đều biết, Cố Du tuyệt đối không chấp nhận có một nam sinh nào xinh đẹp hơn mình tồn tại trong trường.Ví dụ như người bạn họ Chương từng bị hắn xử lý trước đó.Nghe những lời đó, Tống Hạ cứng người, vội cúi đầu thấp hơn nữa, lòng bàn tay âm thầm siết chặt.Cố Du vươn tay nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt vừa chăm chú vừa có chút trêu chọc, từ trên xuống dưới đánh giá cậu không sót chỗ nào."
Nhìn khuôn mặt này xem.
Đôi mắt vừa to vừa sáng như sao, cái mũi cao cao rất có nét riêng, môi lại nhỏ, hồng hồng.
Đúng là rất xinh đẹp.
Tiểu Hạ à, cậu đúng là nam sinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đó nha."
Lời nói nhẹ tênh, nhưng lại lạnh lẽo kỳ lạ.
Hắn vừa nói vừa nhéo mặt Tống Hạ.Tống Hạ da trắng, mỏng, nên rất dễ để lại vết.Cậu cố gắng chịu đựng, không phát ra tiếng, ra sức khiến mình trông giống như một chú thỏ ngoan ngoãn, không giận dỗi, không phản kháng, dù khóe mắt đã bắt đầu ướt nhòe.Cố Du hài lòng nhìn đôi mắt ngấn lệ kia, cong môi nói thêm:"Nhất là cái vẻ mặt bây giờ...
Muốn khóc mà không dám khóc, đúng là khiến người ta muốn bắt nạt thêm chút nữa."
Tống Hạ cúi đầu, cố nén cảm xúc để không đẩy hắn ra.Cố Du cảm nhận được cậu đang run rẩy trong tay mình, bật cười khe khẽ."
Được rồi, yên tâm đi!
Tôi sẽ không bắt nạt cậu đâu."
Nói xong liền buông tay, còn tiện thể vỗ nhẹ lên má cậu.Cố Du cho rằng, người ta đều hiểu lầm hắn cả.
Thực ra, hắn rất thích trai đẹp.Nhưng loại hắn thích, chính là kiểu như Tống Hạ , yếu đuối, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát, không có bất kỳ mối đe dọa nào.Chứ không phải mấy kẻ không biết điều, chẳng phân phải trái.Cố Du thích Tống Hạ, thấy cậu đẹp, nhưng lại chẳng hề có hứng thú gì về mặt thể xác.Hắn thích kiểu cao to, đầy nam tính hơn, như Hàn Dật chẳng hạn.Dù Tống Hạ đã cúi đầu, những vết hằn trên mặt vẫn chưa phai.Cố Du thì chẳng mảy may để ý, cứ thế đứng dậy, thản nhiên nói:"Đi thôi, đến hội học sinh."
Hội học sinh của Học viện Gia Đức là lãnh địa riêng của đám con nhà quyền quý.Hội học sinh có hẳn một khu biệt thự độc lập, lấy danh nghĩa là để xử lý công việc, nhưng trên thực tế lại giống nơi nghỉ ngơi của các thành viên nhiều hơn.Tống Hạ chỉ vừa mới vào học, căn bản chưa có tư cách bước chân vào khu biệt thự này.
Gần đây, cậu theo chân Cố Du tới vài lần, dần dà cũng bắt đầu quen với sự xa hoa ở đây.Vừa mở cửa, từ phía sofa phòng khách đã vang lên một giọng nói mang theo ý trêu chọc:"Tới rồi à, thỏ con."
Người nói là Phó Cẩn, anh họ của Cố Du, cũng là một công tử nhà giàu có tiếng, là nhân vật trung tâm trong nhóm bạn của Cố Du.Đám con nhà giàu này ai nấy đều có đội ngũ riêng để xây dựng hình ảnh, ngày thường sống trong nhung lụa.
Chỉ cần không quá xấu, ăn mặc chỉnh chu một chút là có thể khiến người khác khó rời mắt.Phó Cẩn không phải kiểu đẹp trai lộng lẫy, nhưng luôn khoác lên người những bộ trang phục hàng hiệu được thiết kế riêng, mái tóc cắt tỉa gọn gàng phóng khoáng, dáng người cao lớn rắn rỏi, nhìn vào cũng toát lên khí chất riêng.Ở Học viện Gia Đức, cả hắn và Cố Du đều được các nam sinh nữ sinh yêu thích.Nhưng Tống Hạ lại luôn cảm thấy Phó Cẩn vừa tùy tiện vừa nguy hiểm.
Ánh mắt anh ta luôn ẩm ướt, dính dáp như rắn độc, mỗi lần nhìn sang Tống Hạ đều khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.Tống Hạ không thể nào xua đi những hình ảnh từ cơn ác mộng kỳ lạ kia.Trong mơ, người đầu tiên xâm phạm cậu chính là Phó Cẩn.Sau khi chuyện xảy ra, Cố Du chỉ nhẹ nhàng bảo với người anh họ này một câu: "Xin lỗi nhé," rồi quay sang ôm vai Tống Hạ cười nũng nịu: "Em theo Phó Cẩn sẽ không lỗ đâu, chỉ là từ giờ không được phản bội anh đấy."
Tống Hạ cứng đờ, chỉ biết gật đầu đáp lại Phó Cẩn.
Cố Du liếc nhìn hai người, ánh mắt như cười như không, rồi quay sang nói:"Bây giờ trong mắt anh chỉ có Tiểu Hạ thôi, em đây thành người vô hình rồi à?"
Phó Cẩn cười hì hì, vươn tay khoác vai Cố Du:"Em ấy là cái gì chứ, làm sao so được với em?"
Cả hai phớt lờ phản ứng của Tống Hạ, cười nói vui vẻ rồi ngồi xuống.Phó Cẩn bắt chéo chân một cách tùy ý rồi dựa lưng vào ghế sofa.
Ánh mắt hắn thi thoảng dừng lại trên người Tống Hạ, mang theo một sự thăm dò không che giấu.
Cố Du nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn, rồi hỏi:"Những người khác đâu?"
Phó Cẩn liếc hắn một cái, rồi lười biếng đáp:"Em chỉ muốn hỏi Hàn Dật thôi chứ gì, cứ lòng vòng mãi."
Cố Du không giấu giếm suy nghĩ của mình, nở nụ cười và hỏi:"Hôm nay anh ấy không tới sao?"
Phó Cẩn nhún vai, đáp lại một cách thờ ơ:"Hàn Dật có trận bóng rổ hôm nay, em không biết à?"
Cố Du nghe vậy thì nhíu mày, giọng điệu bắt đầu lộ chút khó chịu:"Anh ấy có trận bóng, sao anh không nói với em?
Em muốn đi xem."
Phó Cẩn cười nhạt, ánh mắt có chút trêu chọc:"Nói với em làm gì?
Để em đi ngăn cậu ta gặp đám nữ sinh kia à?
Anh cũng chỉ muốn cho cậu ta một bài học thôi."
Cố Du tức giận, trừng mắt nhìn anh ta một cái rồi bỏ ngoài tai lời nói của Phó Cẩn, lập tức rút điện thoại ra gọi ai đó.Phó Cẩn quay lại nhìn Tống Hạ, ánh mắt lạ lùng và có chút nguy hiểm.
Hắn vươn cánh tay trái dựa vào tựa lưng sofa, nghiêng đầu, rồi vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh như thể đang ra hiệu cho Tống Hạ:"Lại đây ngồi."
Tống Hạ cúi đầu, giả vờ không để ý đến ánh mắt đầy đe dọa của hắn, rồi ngồi xuống đối diện.Phó Cẩn nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt của hắn bất chợt trở nên sâu thẳm, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, nhưng lần này mang theo sự uy hiếp rõ ràng.Lúc này, điện thoại của Cố Du đã kết nối.
Giọng hắn ấm áp và dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày:"Anh thi đấu xong rồi à?"
Không biết Hàn Dật nói gì đó, Cố Du càng cười vui vẻ:"Vậy cùng nhau ăn cơm đi."
Hắn cúp điện thoại, liếc qua Tống Hạ một cái, rồi nhìn về phía Phó Cẩn, thấy sắc mặt anh ta không mấy hài lòng.
Cố Du khẽ mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo sự tinh tế đầy ẩn ý.Tuy nhiên, hắn chỉ giả vờ như không nhận ra gì, chẳng để tâm mà nói:"Tiểu Hạ, cậu cùng tôi đi đi."
Tống Hạ đã sớm không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo và đầy mị lực của Phó Cẩn, như thể bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
Cậu vội đứng dậy đáp ứng:"Được rồi."
Phó Cẩn nhìn theo, sắc mặt có phần u ám, nhưng không lên tiếng.Rời khỏi biệt thự hội học sinh, Tống Hạ vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.Còn một phiền toái nữa đợi cậu.Cố Du sắp gặp Hàn Dật, và Tống Hạ cũng phải đi cùng.Giấc mơ dự báo rõ ràng, mỗi lần Hàn Dật nói chuyện với cậu quá lâu, Cố Du đều không kiềm chế được mà tỏ ra tức giận, và rồi lại "dạy dỗ" Tống Hạ.
Dù sao thì cả ba đều trong cùng một vòng tròn quan hệ, sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
Nhưng nếu có thể, Tống Hạ vẫn hy vọng có thể tránh được càng xa càng tốt.Nghĩ đến đó, cậu bước chậm lại, rồi thấp giọng gọi:"Cố thiếu."
Cố Du dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.Tống Hạ siết chặt lòng bàn tay, cụp mắt xuống, làm ra vẻ khó xử và do dự:"Chuyện là...Thầy ở lớp Nhãn hiệu Chiến lược giao bài tập hơi khó, tài liệu cần tra rất nhiều, tôi sợ không kịp làm..."
Cố Du nhíu mày, giọng lười biếng:"Tưởng gì, không nộp thì sao chứ?"
Tống Hạ cúi đầu sâu hơn, vẻ mặt càng thêm bất an, giọng nhỏ nhẹ:"Tôi nhớ thầy nói, bài này rất quan trọng, ảnh hưởng đến điểm tổng kết kỳ cuối..."
Cố Du im lặng một chút.
Nếu là bản thân hắn, chắc chắn chẳng thèm để tâm đến điểm số hay sắc mặt của lão già kia.Tuy nhiên, nếu Tống Hạ đã chủ động đưa ra lý do để thoát thân, thì sao có thể không hợp lý?Cố Du cười khẽ, vỗ vai Tống Hạ:"Được rồi, con mọt sách.
Vậy cậu đi làm đi, nếu đã làm thì làm cho tốt, đừng để tôi phải làm người đứng thứ hai, rất mất mặt."
Trong thời gian này, Tống Hạ đã làm cho công việc của Cố Du hoàn thành thật sự hoàn hảo, tai Cố Du quả thật cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.
Ở trường, ở nhà, Cố Du không còn phải nhắc đi nhắc lại quá nhiều thứ không cần thiết.Tống Hạ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đáp ứng:"Vâng ạ."
Cố Du lên xe, hướng về biệt thự, đã tiếp đón đại thiếu gia.Cuối cùng, Tống Hạ cũng thoát.Khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, Tống Hạ nới lỏng vai, cúi đầu đi về phía thư viện.Lên lầu, Tống Hạ cảm thấy có điều gì đó không ổn.Dù nơi này không nên có nhiều học sinh, nhưng từ cầu thang trên lầu hai và ba, vang lên những bước chân dồn dập, dường như có một nhóm người đang kéo đến gần phía cậu.Tống Hạ theo bản năng dừng bước, nhìn xung quanh và nhận ra những người này đang đi thẳng về phía mình.Cậu bị chặn giữa tầng hai và tầng ba, những người này cố tình đứng vây quanh, tạo thành vòng tròn bao vây cậu ở giữa."
Đây không phải là người bên cạnh Cố thiếu sao?"
Một giọng nói âm dương quái khí vang lên.Người nói là Triệu Vũ Hạo.Là người đã từng đứng cạnh Cố Du, được sủng ái nhất.
Giờ đây, Tống Hạ dễ dàng thay thế được vị trí của cậu ta, điều này khiến Triệu Vũ Hạo trong lòng khó chịu, và cậu ta đã sớm tìm cơ hội để giáo huấn Tống Hạ."
Cảm giác leo lên được Cố thiếu là thế nào?
Cậu còn nhớ mình trước kia là ai không?"
Triệu Vũ Hạo cười lạnh, tiến lại gần Tống Hạ.Tống Hạ không khỏi cười lạnh trong lòng.Nếu có thể, cậu thật sự muốn đem cái "Ân sủng" này mà dành cho Triệu Vũ Hạo.Triệu Vũ Hạo càng đến gần, Tống Hạ không thể không từng bước lùi lại, rất nhanh đụng phải những người khác.
Một vài người vây quanh cậu, giống như đang trêu đùa con mồi, ngăn cản mọi đường lui của cậu.Triệu Vũ Hạo giơ tay, nhéo mạnh vào cổ áo Tống Hạ, ánh mắt lóe lên rõ ràng ác ý:"Mày đừng tưởng rằng Cố thiếu che chở mày, tao sẽ không dám làm gì mày."
Tống Hạ siết chặt tay lại.Cậu đương nhiên hiểu rõ điều này.Mặc dù Cố Du luôn mang cậu bên mình, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ thực sự bảo vệ cậu.Cuối cùng, những người như Triệu Vũ Hạo cũng là thuộc hạ của Cố Du.Dựa theo tính cách của Cố Du, chỉ cần chuyện không xảy ra trước mặt hắn, mọi chuyện cũng sẽ kết thúc sau một hồi nói qua nói lại.Tống Hạ thò tay vào túi, sờ thấy một vật cứng lạnh lẽo.Đó là một con dao nhỏ, được cậu mang theo từ ngày thứ ba nhập học tại Gia Đức.Mặc dù hôm nay chưa có cơ hội sử dụng nó, nhưng nếu bọn người này gây sự mà không bị trách phạt, thì cậu cũng có lý do tự vệ.
Dù sao, phản kích một chút cũng không phải điều gì sai trái.Khi Triệu Vũ Hạo cười lạnh và nhéo cổ áo cậu, Tống Hạ sắp sửa rút dao ra từ trong túi quần thì bỗng dưng, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ trên lầu.Bước chân không nhanh không chậm, nhưng lại mang theo một áp lực mơ hồ.Tống Hạ lập tức thu tay lại.
Triệu Vũ Hạo nhíu mày, định quay lại để mắng chửi, nhưng khi nhìn thấy người đến, thân hình hắn đột ngột cứng lại.Ngoài Triệu Vũ Hạo ra, các tuỳ tùng khác cũng đều ngẩn người.Triệu Vũ Hạo thậm chí còn buông tay ra khỏi cổ áo của Tống Hạ, ngoan ngoãn lùi về phía sau hai bước, nhường ra một khoảng không gian, và đứng sát vào tường như thể không dám làm gì thêm.Tống Hạ không hề lên tiếng, mà lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người, ánh mắt đầy vẻ đánh giá nhìn về phía người vừa xuất hiện.Tống Hạ chưa từng gặp người này, nên không nhận ra.Thế nhưng chỉ nhìn thoáng qua, cậu đã lập tức cảm nhận được khí chất kiêu ngạo đầy tự phụ toát ra từ người đó.Khác hoàn toàn với kiểu ngông nghênh bộc trực của Cố Du, người này lại mang theo một loại uy nghiêm trầm tĩnh, không cần cao giọng cũng khiến người khác tự khắc dè chừng.Dáng vẻ của anh ta cực kỳ nổi bật.
Hàng lông mày rậm sắc như lưỡi dao, ánh mắt sáng rực, sống mũi cao thẳng.
Thân hình cao lớn với bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, đôi chân dài thẳng tắp.
Anh bước từng bước thong thả nhưng đầy áp lực.
Gương mặt dửng dưng, ánh mắt xa cách, cứ thế lướt qua đám người đang tụ tập nơi hành lang như chẳng buồn để tâm.Tống Hạ cảm nhận được ánh nhìn ấy chỉ lướt nhẹ qua mặt mình, không dừng lại.Có vẻ như người này cũng cảm thấy đám học sinh tụ tập nơi đây có phần bất thường, khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi:"Các cậu đang làm gì vậy?"
Giọng nói không lớn, nhưng lại khiến không khí quanh hành lang như đông cứng.Triệu Vũ Hạo lập tức như bị ai đó tạt nước lạnh vào mặt.
Vẻ hống hách kiêu ngạo lúc nãy lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Thay vào đó là nụ cười gượng gạo, méo mó đến cứng nhắc:"Không...Không có gì đâu ạ.
Hội trưởng, bọn em chỉ đang trò chuyện linh tinh thôi."
Hội trưởng.Xét theo tuổi tác, người này chỉ có thể là Chủ tịch Hội học sinh, Quý Minh Xuyên.Tống Hạ nhanh chóng nhận ra.Dù chưa từng gặp mặt, nhưng cậu đã nghe cái tên ấy không ít lần.Quý Minh Xuyên là một trong số ít những "thái tử" đứng đầu chuỗi tầng lớp thượng lưu tại Gia Đức, vừa kín tiếng vừa quyền uy, dù rất ít xuất hiện nhưng lại khiến người ta không dám khinh thường.Tống Hạ âm thầm đoán, bối cảnh gia đình của anh ta thậm chí còn cao hơn cả Cố Du và Hàn Dật.Bởi cậu đã vài lần để ý, mỗi khi nghe đến cái tên "Quý Minh Xuyên", thái độ của Cố Du đều trở nên khác lạ, không rõ là e ngại hay dè dặt.Cố Du vốn là kẻ ngạo mạn, xưa nay đối với những người có địa vị thấp hơn mình đều chẳng thèm nể mặt, nhưng riêng với Quý Minh Xuyên, hắn chưa bao giờ dám nói lời bất kính, dù là trước mặt hay sau lưng.Không rõ là vì tôn trọng thật sự, hay là...
Không dám đụng đến.Nghĩ đến đây, trong lòng Tống Hạ dâng lên một chút tò mò.Người này và Cố Du, rốt cuộc, ai mới là kẻ mạnh hơn?"
Trò chuyện?"
Quý Minh Xuyên lãnh đạm liếc nhìn Triệu Vũ Hạo, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên người Tống Hạ, tựa như đang đợi cậu lên tiếng.Tống Hạ trong lòng khẽ động, lập tức hiểu ra ý tứ trong ánh nhìn ấy.
Không do dự thêm giây nào, cậu ba bước làm hai chạy tới bên cạnh Quý Minh Xuyên, lớn tiếng phủi sạch quan hệ:"Không phải!
Tôi không thân với bọn họ!"
Triệu Vũ Hạo và đám người phía sau: "..."
Gió lạnh như ùa qua sau gáy.Nghe vậy, ánh mắt Quý Minh Xuyên lướt qua một lượt, mang theo ý cảnh cáo rõ rệt, khiến cả đám câm như hến, không ai dám hé răng."
Nếu không có việc gì đặc biệt, thì giải tán đi.
Đừng tụ tập ở hành lang cản trở lối đi."
Giọng nói không nặng, nhưng có một sức ép khiến người ta không thể chống lại.Triệu Vũ Hạo cắn chặt răng, dù trong lòng tức giận nhưng cuối cùng vẫn không dám phản kháng.
Cậu ta nặn ra một nụ cười đầy miễn cưỡng:"Vâng, hội trưởng."
Dứt lời, cậu ta dẫn theo đám bạn thất thểu rời khỏi hành lang, lặng lẽ bước xuống cầu thang.Không khí trở lại yên tĩnh.Quý Minh Xuyên liếc nhìn Tống Hạ một cái, không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Dáng vẻ thong dong, bước chân trầm ổn, như thể việc vừa rồi chẳng có gì đáng để lưu tâm, chỉ đơn giản là vung tay một cái, đã xua đi được cả một đám côn trùng phiền toái không đáng bận tâm.Tống Hạ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp kia dần khuất xa.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó nói.Vừa ngưỡng mộ, lại lẫn vào đó một chút kính sợ.Cậu cụp mắt xuống, bất giác nghĩ đến một chuyện.
Nếu như Quý Minh Xuyên có thể dễ dàng khống chế Triệu Vũ Hạo đến mức này...Vậy thì, đối với Cố Du...Sẽ thế nào?