[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Edit] Pháo Hôi Xinh Đẹp Sau Khi Bẻ Cong Hội Trưởng Thẳng Nam - Mộ Thanh Bắc
39. Em không muốn nghe
39. Em không muốn nghe
Rạng sáng, hơn một giờ, Diệp Mộc và Lộ Sâm ở lại trực đêm trong phòng thí nghiệm.
Tống Hạ thì đi cùng Quý Minh Xuyên rời khỏi đó.Hai người sóng vai bước ra khỏi tòa Minh Đức, một cơn gió lạnh bất ngờ ập đến.
Tống Hạ theo phản xạ rụt cổ lại, đưa tay kéo cao cổ áo khoác.Quý Minh Xuyên liếc nhìn thấy động tác ấy, khẽ nói: "Lên xe đi."
Tống Hạ hơi ngẩn ra."
Tiện đường đưa cậu về ký túc xá," giọng Quý Minh Xuyên vẫn thản nhiên như mọi khi.Nhìn về phía bãi xe đạp cách đó không xa, nghĩ đến cảm giác lạnh cắt da thịt khi đạp xe trong đêm, Tống Hạ không do dự bao lâu mà ngoan ngoãn lên xe, ngồi vào ghế phụ."
Cảm ơn hội trưởng.
Dạo gần đây nhiệt độ giảm nhanh quá, ban đêm lạnh thật," cậu vừa cài dây an toàn vừa lẩm bẩm."
Ừm," Quý Minh Xuyên trả lời qua loa.
Trong lòng còn đang bận nghĩ chuyện khác, nên vẻ mặt có chút lơ đãng.Tống Hạ nhận ra điều đó, không nói gì thêm.
Cậu khẽ liếc sang, trong lòng dấy lên cảm giác khó hiểu – hội trưởng hôm nay có vẻ không giống thường ngày.Xe lăn bánh, đều đều chạy trên con đường yên tĩnh.
Quý Minh Xuyên nhìn thẳng phía trước, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt người bên cạnh thỉnh thoảng lặng lẽ liếc về phía mình.
Điều đó khiến anh ta có chút mất tự nhiên, lại thêm phần rối bời.Nói ra chuyện này...Phải mở lời thế nào mới là thích hợp?Vì mãi do dự, xe đã nhanh chóng dừng trước khu ký túc xá đặc chiêu sinh.Tống Hạ cầm lấy ba lô, quay đầu nói: "Cảm ơn hội trưởng.
Em xuống trước nhé?"
"Tống Hạ,"Quý Minh Xuyên đột nhiên gọi cậu lại.Tống Hạ khựng lại giữa động tác mở cửa, quay đầu nhìn: "Vâng?"
Quý Minh Xuyên đặt tay lên vô lăng, mắt cụp xuống, không nhìn cậu.
Trong lòng anh ta đang rối như tơ vò, gắng gượng sắp xếp từ ngữ.Thấy vậy, Tống Hạ dè dặt hỏi: "Hội trưởng, có chuyện gì sao?"...Chuyện này không đầu không đuôi, thật sự khó mà nói cho suôn sẻ.Hiếm khi Quý Minh Xuyên rơi vào trạng thái lúng túng như vậy.
Anh ta ngẩng lên, ánh mắt lặng lẽ nhìn Tống Hạ.Có lẽ do vừa đi dưới gió lạnh, tóc cậu rối bời, chóp mũi ửng đỏ, sắc mặt nhợt nhạt vì thức khuya thi đấu, trông vừa mệt mỏi vừa yếu ớt.Thôi thì...Để lần khác vậy.Anh ta nghĩ.Cậu ấy mới ốm dậy, để Tống Hạ nghỉ ngơi tử tế đã.
Nếu bây giờ nói ra mấy chuyện này, e rằng cả hai đều mất ngủ cả đêm."
Không có gì.
Cậu vào nghỉ đi.
Ngủ ngon."
Giọng anh ta bình tĩnh trở lại.Tống Hạ đành xuống xe, khép cửa lại.
Trước khi rời đi, cậu ngoái đầu nhìn về phía ghế lái một lần nữa.Qua lớp kính trong suốt, cậu thấy hội trưởng vẫn đang lặng lẽ nhìn mình.
Trong mắt anh ta, rõ ràng có điều gì đó chưa nói thành lời.Tống Hạ vẫy tay chào rồi quay người bước vào ký túc xá.Quý Minh Xuyên dõi theo bóng lưng cậu dần biến mất sau hành lang, khuỷu tay chống lên vô lăng, trong lòng cảm thấy một nỗi phiền muộn mơ hồ.Từ chối một người, đối với anh ta, sao lại khó khăn đến thế này?—Trong khi đó, Tống Hạ vừa đi lên cầu thang vừa không ngừng nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.Hội trưởng...Rốt cuộc định nói gì?Quen biết nhau bao lâu nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy Quý Minh Xuyên có dáng vẻ lưỡng lự như vậy.Người như anh ta, xưa nay vốn thẳng thắn rõ ràng.
Vậy mà lần này lại ngập ngừng, cuối cùng còn không nói ra điều cần nói?Tống Hạ cau mày, trong đầu chợt hiện lên những "chiêu thử" mà mình đã dùng trong buổi tối hôm nay.Không lẽ... là vì mấy chuyện đó?Ban đầu, cậu chỉ muốn xác nhận hội trưởng có phải "thẳng nam" không thôi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, những hành động đó hình như hơi quá, khiến đối phương khó xử?Anh ta có phải đang muốn nhắc nhở mình nên chú ý giới hạn?
Nhưng lại sợ làm mình khó xử, cho nên mới...Tống Hạ có chút áy náy gãi gãi đầu, cuối cùng quyết định: từ ngày mai bắt đầu, vẫn nên quay về cách ở chung như bình thường thì hơn.Không thể tiếp tục thử bừa nữa.Hôm sau, Tống Hạ là người đến phòng thí nghiệm sớm nhất.Cậu vốn định ghé phòng nước pha một ly cà phê, lúc đi ngang qua cửa liếc thấy "hung thủ" khiến mình ngã hôm qua — cái máy in chiếm chỗ giữa lối đi kia.Hay là dời nó sang chỗ khác đi, tránh lại xảy ra chuyện như hôm qua nữa.Tống Hạ để ly lại trong phòng nước, đang định ra ngoài dọn máy in thì bước chân khựng lại — Quý Minh Xuyên vừa đúng lúc đẩy cửa bước vào."
Hội trưởng, buổi sáng tốt lành."
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tống Hạ vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên mà chào hỏi."
Ừm."
Quý Minh Xuyên đáp nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay áo đang xắn lên của cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tống Hạ chỉ chỉ vào máy in: "Em định dời nó đi, hội trưởng thấy nên để chỗ nào thì hợp lý hơn ạ?"
Quý Minh Xuyên theo tay cậu nhìn sang, hai người lập tức cùng lúc nhớ tới tình huống "ngoài ý muốn" ngày hôm qua.Không khí chững lại trong chốc lát.Quý Minh Xuyên siết nhẹ các ngón tay, dời mắt đi, cảm thấy đúng là nên dời nó.Anh ta quét mắt quanh phòng thí nghiệm, rồi chỉ vào góc gần máy tính: "Để chỗ này đi, tôi giúp cậu một tay."
Tống Hạ gật đầu, hai người chia nhau hai bên mà nhấc máy in, đặt vào vị trí mới.Tống Hạ quay đầu nhìn về phía cửa phòng nước, thấy như vậy thì ra vào sẽ dễ dàng hơn nhiều.Cậu xoay người đi vào phòng nước, thuận miệng hỏi: "Hội trưởng, hôm nay uống gì ạ?"
Quý Minh Xuyên khựng bước, rồi đi theo vào.Hiện tại đúng là lúc thích hợp — Diệp Mộc và Lộ Sâm còn chưa đến, chỉ có hai người bọn họ.
Nói rõ ràng lúc này là tốt nhất.
Nếu không, trong lòng cứ vướng mắc mãi, làm gì cũng không tập trung được.Đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt Quý Minh Xuyên dừng trên người Tống Hạ, do dự mở miệng: "Tống Hạ..."
"Vâng?"
Tống Hạ đang cầm một túi hạt cà phê mới, quay đầu nhìn anh ta, mắt còn mang theo ý cười: "Hội trưởng, hôm nay thử loại này được không ạ?"
Nhớ tới chuyện tối qua, Tống Hạ quyết định hôm nay nhất định phải chú ý giữ chừng mực — thân thiện nhưng không vượt quá giới hạn.Cậu giơ túi cà phê lên, ánh mắt mong đợi nhìn đối phương, như thể hoàn toàn không nhận ra Quý Minh Xuyên đang định nói điều gì.Quý Minh Xuyên nhìn cậu chằm chằm, giọng hơi cứng lại, yết hầu khẽ chuyển động.Những lời định nói tới miệng, lại nghẹn trở vào.Lý do từ chối đã chuẩn bị sẵn trong đầu, nhưng khi nhìn thấy nụ cười chẳng chút đề phòng của đối phương, anh ta bỗng nhiên không thể thốt nên lời.Một lúc lâu sau, hắn thu lại cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Tùy cậu."
Tống Hạ quay đi, khóe miệng hơi nhếch lên, mở túi cà phê, nói to: "Học trưởng, hôm nay để em pha nhé, anh giúp em trông ngoài một chút được không?"
Tối hôm đó, Tống Hạ không ngừng lén quan sát Quý Minh Xuyên, muốn xem liệu cách cư xử của mình hôm nay có đủ để bù đắp phần nào không khí tối qua.Không ngờ, Quý Minh Xuyên cũng đang...Quan sát cậu!Phát hiện này khiến Tống Hạ có phần bất an.Cậu chắc chắn không phải mình ảo giác — mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, dù hội trưởng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng ánh mắt lại rất phức tạp.
Rõ ràng có điều gì đó muốn nói, nhưng lại cứ chần chừ không mở lời.Anh ta sao vậy?
Muốn nói gì?
Và tại sao... vẫn không chịu nói?Tống Hạ cảm thấy Quý Minh Xuyên không phải kiểu người hay do dự rối rắm.
Từ trước đến giờ, kể từ khi quen biết, cậu chưa từng thấy anh ta có biểu hiện bất thường như vậy.Hơn nữa tình trạng này còn kéo dài suốt hai ngày!Vậy rốt cuộc là vì Quý Minh Xuyên không tiện mở lời, hay là... không muốn làm tổn thương mình?Một linh cảm chẳng lành bỗng trỗi dậy, khiến tim Tống Hạ khẽ "lộp bộp" một tiếng.
Một khả năng mơ hồ hiện lên trong đầu — chẳng lẽ Quý Minh Xuyên đã hiểu lầm cậu thích anh ta, nên đang tìm cách từ chối?Không thể nào!Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, Tống Hạ đã thấy cả người khó chịu không yên.Trước đây, Quý Minh Xuyên từng đồng ý để cậu tạm thời giữ danh phận bạn trai "bên ngoài" của anh ta, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tự nhiên là vì cả hai đều ngầm hiểu — giữa họ không hề có kiểu tình cảm đó.Nhưng nếu giờ Quý Minh Xuyên cho rằng cậu thích anh ta, rồi nghiêm túc nói ra lời từ chối, thì sau này liệu cậu còn có thể đường hoàng giữ lấy thân phận đó không?Thậm chí...Nếu lớp màng mỏng này bị chọc thủng, liệu cậu có còn cơ hội ở lại bên cạnh Quý Minh Xuyên nữa không?Chỉ vừa nghĩ đến thôi, tim Tống Hạ đã thắt lại.Cậu bắt đầu lo lắng tính toán: vòng sơ khảo cuộc thi GBIC sắp kết thúc vào thứ Sáu tuần này, phía sau vẫn còn bốn vòng nữa.Nếu Quý Minh Xuyên từ nay giữ khoảng cách với mình, thì thi đấu có thể miễn cưỡng tiếp tục, nhưng sau đó thì sao?Cậu sẽ phải làm gì?Tống Hạ bất giác nghĩ đến Cố Du, đến Phó Cẩn, đến quãng thời gian trước đây bị cô lập, bị nhét rác vào tủ cá nhân, bị xô ngã vào tường đến mức gần như tuyệt vọng...Ở bên cạnh Quý Minh Xuyên lâu như vậy, cậu gần như đã quên mất mình từng sống khổ sở đến nhường nào.Không được, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!Cũng chính vì suy đoán kia mà Tống Hạ cả buổi tối bồn chồn không yên.
Dù vẫn cố gắng hoàn thành ca trực đêm, nhưng khi xuống lầu chuẩn bị về ký túc xá nghỉ ngơi, Quý Minh Xuyên lại đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay đến nhà tôi ăn sáng đi."
Bước chân Tống Hạ lập tức khựng lại.
Chuông báo động trong đầu cậu lập tức vang lên inh ỏi.Không những không thấy vui, cậu thậm chí còn muốn từ chối ngay lập tức.Tại sao đột nhiên lại mời?
Trước giờ chẳng phải toàn là mình mặt dày đến ăn ké hay sao?Nhất định là Hồng Môn yến!
("Hồng Môn yến" (鴻門宴) là một điển tích nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, xuất phát từ thời kỳ Hán Sở tranh hùng.
Cụ thể:Hồng Môn yến là một bữa tiệc do Hạng Vũ tổ chức, mời Lưu Bang đến ăn nhằm mưu sát ông.Tuy nhiên, nhờ vào sự cảnh giác và mưu trí, Lưu Bang đã thoát khỏi cái bẫy đó an toàn.Vì vậy, "Hồng Môn yến" ngày nay thường được dùng với nghĩa bóng, chỉ một bữa tiệc (hoặc lời mời) ngoài mặt thì thân thiện nhưng thực chất là có âm mưu, nguy hiểm, hoặc để đối đầu, triệt hạ ai đó.)
Quý Minh Xuyên chắc chắn đang định nhân cơ hội này để chính thức cắt đứt quan hệ!Toàn thân Tống Hạ chợt run lên.
Cậu vội ngáp một cái, làm bộ buồn ngủ, gượng gạo nói: "Hội trưởng, hôm nay em mệt quá, muốn về ngủ một giấc."
Quý Minh Xuyên nhướng mày, hỏi lại: "Không ăn sáng à?"
Tống Hạ xoa bụng, mặt không đổi sắc nói dối: "Em không đói."
Quý Minh Xuyên lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu, sau cùng vẫn mở miệng: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Quả nhiên.Tống Hạ lập tức hoảng loạn, gượng cười nói: "Hôm nay mệt lắm rồi mà, hội trưởng, để hôm khác nói nhé?"
Quý Minh Xuyên cau mày: "Nhưng tôi—"Không đợi anh nói hết, Tống Hạ đã đưa tay bịt tai lại, hét lên: "Em không muốn nghe!"
Quý Minh Xuyên: "..."
Anh nghẹn lời trong chốc lát.
Yết hầu khẽ động đậy.
Khi mở miệng lại, giọng anh ta thấp hẳn đi: "Cậu biết tôi định nói gì sao?"
Tống Hạ lảng tránh ánh mắt anh ta, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: "Em không biết."
Không khí bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở.Rõ ràng là cậu biết cả rồi.Vốn dĩ Quý Minh Xuyên định dứt khoát nói cho rõ ràng, cắt đứt dứt điểm mọi khúc mắc.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Hạ...