[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,438
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Edit] Pháo Hôi Xinh Đẹp Sau Khi Bẻ Cong Hội Trưởng Thẳng Nam - Mộ Thanh Bắc
119. Đừng trốn anh
119. Đừng trốn anh
Cánh cửa phía sau khép lại, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.Tim Tống Hạ khựng lại, cậu hoảng loạn quay đầu thì bắt gặp gương mặt người đàn ông chỉ cách mình vài tấc.Hơi thở Quý Minh Xuyên nặng nề, giọt nước từ mái tóc còn ướt nhỏ xuống gáy cậu, lành lạnh xuyên qua cổ áo khiến sống lưng cậu run lên.
Dù vừa tắm xong, nhiệt độ cơ thể anh vẫn rất cao, và xen trong mùi hơi nước là mùi rượu dày đặc.Anh đã uống rượu sao?
Uống bao nhiêu rồi?“Buông em ra.”
Tống Hạ hơi nhíu mày.
Nhưng Quý Minh Xuyên giống như một con bạch tuộc, cánh tay siết chặt, quấn lấy cậu, không cách nào gỡ ra được.“Không buông.”
Anh ghé sát tai, giọng trầm khàn:“Thả em ra ngoài để bướm ong bu vào à?”
Tống Hạ sững người, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy:“…
Anh say rồi?”
“Say?”
Đôi mắt anh hơi ửng đỏ, bàn tay bỗng siết mạnh má cậu đến đau, chất vấn:“Tại sao em lại uống rượu với bọn họ?”
Bộ dạng thì có vẻ tỉnh táo, nhưng Tống Hạ biết, rất có thể anh đã say đến không nhẹ.Cậu không muốn tranh luận với một kẻ đang ngà ngà men, bèn cố dùng sức tránh ra.
Nhưng Quý Minh Xuyên không hề phối hợp, còn khóa chặt cổ tay cậu:“Muốn chạy?
Ai cho em đi?”
Lửa giận trong Tống Hạ bùng lên, cậu càng cố vùng vẫy.
Đúng lúc ấy, giọng anh bỗng hạ thấp:“Tại sao…
Lại không để ý tới anh?”
Tống Hạ khựng lại.“Chẳng lẽ…
Anh không còn là Quý Minh Xuyên nữa sao?”
Những ấm ức đè nén bấy lâu của anh rốt cuộc bật ra, câu chữ rời rạc nhưng Tống Hạ lập tức hiểu.Đó là câu cậu từng nói khi chia tay, rằng vì anh là Quý Minh Xuyên nên mới tiếp cận, mới giả vờ thích, chỉ để tìm một chiếc ô che chắn, cái gì cũng có thể nói dối.Nghĩ đến đây, Tống Hạ thoáng thất thần.
Xét cho cùng, trong chuyện này, người đuối lý chính là cậu.Chỉ một thoáng phân tâm ấy, cả người cậu đã bị xoay mạnh, đẩy áp sát vào cánh cửa tủ.Tấm lưng va vào mặt gỗ lạnh cứng, cậu giật mình.
Giây tiếp theo, hơi thở quen thuộc đã áp sát, hơi nóng như lửa bao trùm lấy cậu.Trên người Quý Minh Xuyên vẫn vương hơi nước, làn da nóng ướt áp vào lớp sơ mi mỏng của cậu, mang theo một cơn rung động khiến tim đập hỗn loạn.Tống Hạ lùi né theo bản năng, nhưng lập tức bị giữ chặt.“Đừng trốn anh.”
Quý Minh Xuyên nâng cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu.Bị ép đối diện đôi mắt đen sâu thẳm ấy, Tống Hạ có cảm giác như toàn thân không còn chỗ che giấu.
Cậu đành cụp mi, tránh đi, nhưng hơi thở đã rối loạn.Khi Quý Minh Xuyên cúi xuống hôn, Tống Hạ gần như buông xuôi, mặc cho số phận.Nhưng nụ hôn này hoàn toàn khác trước, không còn sự dịu dàng, mà là sự chiếm đoạt của một con thú đói lâu ngày, cuối cùng vồ được con mồi.
Anh phá vỡ lớp phòng ngự của cậu, xé nát, nuốt trọn.Cậu khó khăn tìm chút khe hở để thở, nhưng vẫn bị hôn đến gần như nghẹt thở, khóe mắt ửng đỏ.Tống Hạ dùng sức đẩy, nhưng anh chẳng nhúc nhích, chỉ có thể run rẩy bám chặt vai anh.Đến cuối cùng, toàn thân cậu mềm nhũn, dựa vào cửa tủ trượt xuống.
Quý Minh Xuyên dùng đùi chặn giữa hai chân, giữ cậu đứng vững.Rồi anh khẽ cong khóe môi, khăn tắm bên dưới cũng khẽ cọ vào đầu gối cậu.Giọng anh khàn khẽ, lẫn chút ác ý, ghé sát tai:“Chỉ mới hôn thôi mà…
Đã thế này?”
Tống Hạ cụp mắt, cảm thấy chẳng còn chỗ trốn.
Cơ thể phản bội cậu, phản ứng mà cậu không muốn để ai biết, đặc biệt là người trước mặt.Ngày trước ở bên nhau quá lâu, khi đột ngột chia tay, cậu thực sự đã mất một thời gian để quen.
Giờ chỉ với một chút tiếp xúc, lý trí và cơ thể đã tách rời, bản năng không thể khống chế.Cơ thể Quý Minh Xuyên nóng như lửa, và chính cậu cũng không kém.
Cậu thậm chí còn không kìm được muốn tìm đến hơi ấm ấy.Rõ ràng anh rất hài lòng với phản ứng này, bàn tay lách vào gấu áo sơ mi, những ngón tay quen thuộc men dần từng tấc da thịt.“Cho nên…
Em nhớ tôi sao?”
Tống Hạ há miệng thở, nhưng chưa kịp nói đã bị anh chặn môi.“Hư, đừng nói.”
“Em chỉ giỏi nói dối thôi, đồ lừa đảo.”
“Hay là…
Em ngoan ngoãn hơn một chút được không?”
Bàn tay anh trượt sâu hơn, khiến Tống Hạ giật mình thở dốc, tiếng rên bị kìm nén bật ra.
Lưng cậu lập tức căng lại.Cậu cắn chặt môi, giọng run run:“Buông em ra…”
“Em chắc chứ?”
Quý Minh Xuyên cười thấp, môi lướt qua vành tai, ánh mắt mang chút điên cuồng:“Không thích?
Sao anh lại thấy…
Không giống lắm.”
Tống Hạ nhắm chặt mắt, không muốn nhìn, cũng không muốn nghe nữa.“Em thích con gái sao?”
Quý Minh Xuyên ghé sát bên tai, giọng trầm khẽ vang.
Trong lòng bàn tay anh là tất cả sự dịu dàng, nhưng câu nói tiếp theo lại mang theo ý trêu chọc:“Tại sao anh lại cảm thấy…
Em càng thích anh hơn?”
Anh áp sát, thì thầm không ngừng bên tai.
Người vốn chẳng hay nói nhiều lúc này bỗng mở lời, trắng ra là lời khiêu khích, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh gần như nhấn chìm.Tống Hạ mím môi, hàng mi run như cánh bướm đập.Cậu chẳng nói gì, cố tình khiến người kia càng muốn trêu tức, để rồi nhận lấy một nụ hôn như cơn bão quét qua, lưỡi lướt nhẹ nơi cánh môi, vừa liếm vừa cắn, mang theo sự trả thù ngọt ngào mà tàn nhẫn.“Sao em không trả lời?”
Rõ ràng là chính anh không cho cậu nói.“Nghiên ca…”
Tống Hạ ngập ngừng, giọng lẫn chút lo lắng, bất an xen hối hận cùng nhượng bộ.Nghe vậy, Quý Minh Xuyên như chờ được câu trả lời trễ nải bấy lâu:“Cuối cùng nhớ ra anh là ai rồi à?”
Anh cười khẽ, ánh mắt trầm lại, cúi đầu sát bên vai cổ Tống Hạ.
Môi răng lướt qua làn da trắng như tuyết, khẽ cắn, vừa như trêu chọc vừa như khẳng định quyền sở hữu.Lòng bàn tay lần xuống từ lưng eo, chậm rãi dò tìm.Cổ Tống Hạ bị ngửa lên, để lộ đường cong mảnh mai.
Cơ thể cậu khẽ run, cảm giác này quá quen thuộc.Giữa cảm xúc và cảm giác là sự cuốn vào không lối thoát, như thủy triều tràn đến, hòa lẫn áp lực, nhung nhớ và chút đau đớn mơ hồ, dễ dàng cuốn cậu vào vực sâu.Đến khi Tống Hạ không còn chống đỡ được, ngã vào vòng tay anh, Quý Minh Xuyên im lặng ôm lấy cậu, ánh mắt lại lạnh lẽo khó đoán.Môi Tống Hạ hé nhẹ, gương mặt ửng hồng, thái dương lấm tấm mồ hôi.Anh lặng nhìn cậu một lúc, rồi siết chặt tay, bế ngang lên và bước thẳng vào phòng tắm.“Anh…
Làm gì vậy?”
Giọng Tống Hạ vừa kinh ngạc vừa có chút chột dạ.Quý Minh Xuyên không đáp, anh đặt cậu ngồi lên bồn rửa, xoay người mở vòi sen.Hơi nước nhanh chóng phủ mờ không gian.Tống Hạ chống bàn định đứng lên, nhưng anh vòng ra sau, kéo cậu vào ngực.Những chiếc cúc áo bị mở từng chiếc một, vạt áo buông xuống, quần áo ẩm ướt bị cởi bỏ.Cơn lạnh bất chợt khiến Tống Hạ giật mình, theo phản xạ tránh đi, nhưng vai bị giữ chặt.
Thân thể xoay lại, đối diện trực tiếp với tấm gương lớn.Giọng khàn khẽ vang bên tai:“Nhìn xem…
Bây giờ em trông thế nào.”
Tống Hạ cắn môi, né tránh ánh nhìn, nhưng bị nắm cằm, ép ngẩng đầu nhìn thẳng vào phản chiếu trong gương.Trong đó, hai cơ thể áp sát.
Tóc mái cậu hơi ướt, gương mặt đỏ như tôm luộc, môi sưng vì hôn, ngực phập phồng điểm xuyết vệt đỏ.
Dù cố giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rối loạn đã phản bội tất cả.Sau lưng là người đàn ông tóc ướt dán vào gáy, ánh mắt sâu thẳm, bàn tay như muốn khóa chặt con mồi không cho thoát.“Đây là dáng vẻ của người nói…
Không thích đàn ông sao?”
Anh cúi xuống, hôn lên vành tai đỏ ửng, giọng trêu chọc:“Em biết mình vừa ngoan thế nào không?
Ôm anh rất chặt, run rẩy…
Còn cầu xin.”
Tống Hạ không thể né tránh lời thì thầm, càng không thể tin phản ứng của bản thân lại nhanh như vậy.Ngón tay cậu bấu chặt mép bồn, ánh mắt hoảng loạn, nhưng bị buộc phải nhìn thẳng vào chính mình trong gương.Chỉ kịp hé môi định nói, Quý Minh Xuyên đã áp sát.
Cảm giác bất ngờ khiến cậu run lên, chân mềm gần như khuỵu xuống.Anh cười nhẹ, hơi thở nóng bỏng bên tai:“Đừng chống cự nữa.
Em muốn gì…
Anh cho em hết.”
Hơi nước mờ ảo, thân ảnh trong gương dần nhòe đi…Quý Minh Xuyên lập tức áp sát, hơi thở nóng rực như thiêu đốt, không cho Tống Hạ kịp phản ứng mà lần nữa chiếm lấy môi cậu.Tống Hạ ra sức đẩy nhưng không thể thoát, đôi mắt dần phủ lên một tầng ửng hồng.“Bất ngờ thật nha…”
Quý Minh Xuyên ghé sát bên tai, cố ý khoe khoang thành quả, giọng nói trầm thấp đến mức khiến cổ tê dại.Tống Hạ gần như phát điên, khẽ cầu xin:“Đừng đùa với em.”
“Vì sao không?
Rõ ràng là em rất thích mà.”
Quý Minh Xuyên làm như không nghe thấy, vẫn mải mê trêu chọc.Tống Hạ bắt đầu nóng giận.
Nhân lúc anh hơi buông lỏng, cậu bất ngờ dùng một đòn khéo léo, lật người anh xuống dưới.Quý Minh Xuyên sững sờ, không ngờ cậu vẫn còn sức.
Vừa định phản công thì bị đôi mắt đỏ hoe kia trừng chặt.“Chỉ có anh mới biết hôn sao?”
Tống Hạ thở gấp, cưỡi lên người anh, cúi xuống cắn lấy môi anh mang theo chút tàn nhẫn, thậm chí còn cắn đến bật máu.Cậu vốn muốn đảo ngược tình thế, nào ngờ lại khơi dậy bản năng chiếm đoạt mạnh mẽ hơn trong Quý Minh Xuyên.Quý Minh Xuyên gần như phát cuồng, hôn cậu đến ngạt thở.
Dù bị đè xuống, anh vẫn chặt chẽ giữ lấy quyền chủ động.Thời gian sau đó, mọi thứ hoàn toàn bị hắn khống chế.
Ngoại trừ không tiến tới bước cuối, gần như tất cả những gì trước đây từng làm đều được lặp lại.Tống Hạ ngất đi vài lần, rồi lại bị hôn đến tỉnh.Mãi đến khi trời bắt đầu sáng, cậu mới hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn trong vòng tay anh, bàn tay theo phản xạ vẫn chống lại những động chạm kia…
Rồi mất hẳn ý thức.Phòng ngủ rốt cuộc yên tĩnh trở lại.Quý Minh Xuyên ôm cậu, ngồi dựa vào đầu giường thật lâu không nhúc nhích.
Sau cơn phóng túng cực hạn, lý trí dần quay lại, trong lòng dâng lên một cảm giác tự ghét sâu sắc.Anh…lại ép buộc cậu sao?Hối hận có chút dâng lên, nhưng không phải vì đã làm vậy, mà là vì lẽ ra anh nên dịu dàng hơn.Anh cúi đầu nhìn Tống Hạ, lòng bàn tay nhẹ lướt qua gương mặt vẫn còn ửng hồng ngay cả trong mơ.
Ngón tay anh chạm khẽ đôi môi bị cắn rách, rồi chậm rãi vuốt qua khóe mắt đã ươn ướt.Người trong lòng khiến nỗi nhớ của anh được lấp đầy.Nhưng khoảng trống sâu nhất nơi tim, dường như lại rộng thêm.Không biết đã ngồi bao lâu, chỉ thấy ngoài cửa sổ đã sáng hẳn.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm.Tiếng nước rơi tí tách.
Trên giường, Tống Hạ vẫn ngủ say.
Quý Minh Xuyên lấy khăn ấm, nhẹ nhàng lau sạch cho cậu, vừa nhìn những dấu vết vừa âm thầm hối hận vì quá thô bạo, nhưng lại không thể ngăn nổi cơn ham muốn chiếm hữu đang cuộn trào.Dù thế nào…
Anh cũng không thể buông tay.Đi tới đi lui một lúc, anh cúi xuống nhặt từng món quần áo trên sàn, dọn gọn, rồi kéo chăn đắp kín cho cậu.Cuối cùng, Quý Minh Xuyên lặng lẽ rời khỏi phòng.Cánh cửa khép lại mà không phát ra tiếng động nào.—Rywixe: Tui tính đổi xưng hô thành “Tôi - Cậu” “Tôi - Anh” đồ đó, nhma tui kh nỡ nên để “Anh - Em” luôn