- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 424,155
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 69: Đừng cắn em
Chương 69: Đừng cắn em
Lộ Dương nuốt nước miếng che giấu suy nghĩ, bước tới nện lên bộ ngực rắn chắc của Kỳ Thiệu một cái: "Sao không dưng lại thay quần áo?"
"Au!"
Kỳ Thiệu đột nhiên che ngực, sắc mặt đau đớn ngã về phía cậu."
Sao thế?"
Lộ Dương vội vã ôm eo hắn, đỡ được người rồi cậu lo lắng nghiêng đầu nhìn gáy hắn hỏi: "Em xuống tay nặng quá hả?"
"Không phải..."
Kỳ Thiệu vất vả ho khan, ý cười trên khóe miệng ngày càng đậm: "Em đánh... nhẹ quá."
"..."
Lộ Dương bất đắc dĩ giơ tay túm lấy mớ tóc ngắn sau gáy hắn, kéo hắn ra khỏi người mình."
Lộ Dương ăn xong chưa?"
Tống Chúc nghe thấy động tĩnh bên này bèn cầm một bộ quần áo đi tới: "Đây là quần áo của cậu, thử xem có vừa không, không vừa thì đổi bộ khác."
"Chúng ta đi làm gì thế?"
Lộ Dương mơ màng nhận lấy bộ quần áo."
Ra ngoài chơi."
Ninh Tĩnh cười hì hì tiến tới: "Dương Dương mau thay đi, tôi chưa thấy nhóc mặc âu phục bao giờ đâu đấy."
"Sao nhóc không mong chờ tôi mặc tý nào thế?"
Mao Kiến Quốc kéo kéo phần áo chật chội chỗ khuỷu tay."
Anh nhìn lại mình xem, giờ cũng mặc âu phục rồi đó thôi, trông cứ như cây lười ươi ngâm nước ấy."
Ninh Tĩnh vừa cười vừa duỗi ngón tay chọc chọc cái bụng bự của Mao Kiến Quốc: "Tên béo mặc áo ngắn, tôi thấy anh rảnh rang lắm đấy."
"Ôi trời, nhóc quá đáng thật sự."
Mao Kiến Quốc làm bộ muốn cướp bỏng ngô trong tay cô."
Vào phòng thay nào."
Kỳ Thiệu cầm lấy quần áo trên tay Lộ Dương, dẫn cậu vào căn phòng bên trái phòng khách.Lúc cửa đóng lại, Lộ Dương nhìn Kỳ Thiệu đứng cạnh cửa một lúc, đỏ mặt bước tới cầm bộ quần áo trong tay hắn, đẩy hắn ra ngoài đóng cửa lại."
Làm gì thế?"
Kỳ Thiệu đẩy cửa ló đầu vào."
Ra ngoài."
Lộ Dương lấy tay đẩy đầu hắn ra, lần này cậu khóa cửa lại cẩn thận rồi mới yên tâm để ý đến đống quần áo vương vãi trên giường.Có vẻ như bộ âu phục này phức tạp hơn bộ trên người Kỳ Thiệu đôi chút, Lộ Dương nhíu mày nhìn đống quần áo một lúc, sau đó mới cầm cái quần âu kẻ sọc lên bắt đầu mặc vào.Trên giường còn một chiếc sơ mi cổ tàu trắng tinh và một chiếc gile, cậu mặc lần lượt từng cái một theo thứ tự, xong hết rồi mới khoác cái áo vest màu xám bạc lên.Cuối cùng trên giường chỉ còn lại một thứ... nhìn khá giống nơ, cậu nhìn nó mãi, cứ có cảm giác giống nơ chó, giãy dụa hồi lâu mới chịu quấn nó lên cổ mình.Kỳ Thiệu thấy trong phòng mãi không có động tĩnh gì, vừa định gõ cửa, cửa phòng đã mở ra.Chờ đến khi thấy rõ dáng vẻ của Lộ Dương, mũi Kỳ Thiệu đột nhiên nóng lên, hắn giơ tay lau mũi, nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới hắn nghĩ ngay đến việc đẩy mạnh Lộ Dương vào phòng lại.Định mệnh ai cũng đừng hòng xem."
Ông chủ, anh tránh ra!"
Ninh Tĩnh đẩy Kỳ Thiệu đang che trước mặt Lộ Dương ra, sau khi thấy rõ Lộ Dương cô nàng rít lên một tiếng: "Bình thường chưa thấy ai đẹp giai như mấy người, hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt."
Lúc này vì xấu hổ trên mặt Lộ Dương chẳng có chút cảm xúc nào, thậm chí mày cậu còn hơi nhíu lại, mái tóc mềm mại bù xù trên đầu kết hợp với âu phục nghiêm cẩn, trang nhã, khiến cậu trông như một cậu ấm nhỏ khó tính."
Em trai mặc thế này đẹp thật đấy."
Mao Kiến Quốc cũng bước tới góp vui: "Nhưng sao tôi cứ có cảm giác bộ tây trang tôi đang mặc rẻ hơn của nhóc ấy là thế nào nhỉ?"
"Quần áo trên người Lộ Dương là lễ phục của quý tộc Anh được đặt làm riêng, còn đổ của anh chỉ là đồ của vệ sĩ nghi lễ cơ bản thôi."
Tống Chúc đã thay sang một bộ âu phục khác, trên tay anh ta còn đang cầm một chiếc váy dài tinh xảo màu champagne: "A Tĩnh, đây là của em, họ vừa mang tới."
Ninh Tĩnh đỏ mặt nhận đồ chạy về phòng."
Được rồi, tránh ra cả đi."
Kỳ Thiệu vác Lộ Dương lên vai bước vào gian phòng phía sau họ, cánh cửa bị đóng mạnh lại, người trên vai cũng bị hắn quẳng xuống giường.Lộ Dương hoa mắt một lúc, cơ thể còn nảy lên trên cái đệm vô cùng co dãn hai cái, cậu vừa định chống người dậy đã bị Kỳ Thiệu đè xuống cắn một cái lên cổ."
Bao giờ về sẽ mua cho em mười bộ âu phục, sáng một bộ, tối một bộ."
Kỳ Thiệu lè lưỡi liếm lên cần cổ trắng nõn của Lộ Dương: "Em mặc, anh cởi."
Lộ Dương thở dốc cảm nhận từng món đồ xinh đẹp của bộ âu phục trên người bị lột ra, lại nhìn Kỳ Thiệu vẫn còn ăn mặc chỉnh tể chỉ lộ nửa cái mông ra khỏi quần tây, cơ thể cậu nóng bừng lên.Cậu không chịu được cảnh Kỳ Thiệu ăn mặc như vậy làm mình."
Thích thế sao?"
Kỳ Thiệu có thể cảm nhận được Lộ Dương không giống bình thường, hắn cười nhéo lên cặp mông trắng mịn của cậu một cái.Cân nhắc đến việc không biết cục cưng trong bụng Lộ Dương đã bao lớn, hắn chỉ dám nhẹ nhàng, kìm nén làm có một lần.Lúc bị ôm vào phòng tắm, Lộ Dương còn nghe thấy hắn thở dài một tiếng không cam lòng rất rõ ràng."
Em có cục cưng thật hả?"
Lộ Dương đứng dưới vòi hoa sen, cúi đầu, nghi hoặc dùng tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình: "Sao em... không có cảm giác gì nhỉ?"
"Chắc chắn là có rồi."
Kỳ Thiệu nắm cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn mình: "Không có chứng tỏ anh đây vào chưa đủ sâu."
Lộ Dương bị ánh mắt xâm lược của hắn nhìn chằm chằm mặt bắt đầu đỏ lên, giả vờ lạnh nhạt nghiêng đầu sang chỗ khác: "Anh có vào sâu hơn nữa cũng chẳng ích gì, em đâu có cái chức năng của con gái kia...
Hai ngày nay lúc sờ bụng em luôn có cảm giác Đồng Giang đang lừa người."
"Để anh xem nào."
Kỳ Thiệu nhíu mày lần sờ trên cái bụng bằng phẳng của cậu.Sờ một cái, lại nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nhấn hai cái, cảm giác mềm mại trắng mịn dưới tay khiến hắn mới sờ lần hai lần đã lệch hướng, bàn tay lần ra phía sau, ngón tay nhét vào bên trong cậu: "Lát nữa ra ngoài sẽ xác nhận với tên nhóc Đồng Giang kia lần nữa, nếu cậu ta dám đùa thật thì cậu ta chết chắc rồi."
Lộ Dương lại có dịp được chơi với vòi voi thêm lần nữa, đến khi được Kỳ Thiệu ôm từ phòng tắm ra ngoài cậu đã bị đùa đến nỗi ngủ thiếp đi rồi.Kỳ Thiệu đặt người lên giường sắp xếp xong xuôi, hắn với lấy cái quần mặc vào đi ra khỏi phòng, thân trên cường tráng để trần cứ thế đi thẳng tới phòng khách."
Ôi chao."
Lúc này Ninh Tĩnh đang làm tóc, cái đầu không thèm nhúc nhích nói với không khí trước mặt: "Sớm muộn gì cũng có ngày em trai vươn mình làm chủ, hát bài ca nông nô vùng dậy, đến lúc ấy anh đừng có khóc."
"Đồng Giang đâu?"
Kỳ Thiệu không thèm để ý hỏi một câu."
Chẳng phải vừa xuống xe cậu ta đã tới thẳng phòng nghiên cứu của nhà Tống Chúc rồi sao?"
Ninh Tĩnh dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn hắn: "Chút nữa mọi người có muốn hoá trang chút không?"
"Không."
Kỳ Thiệu cầm mấy viên bỏng của cô nhét vào miệng: "Đeo cái kính râm được rồi."
"Đúng thế, mấy ông lớn chúng tôi mà hoá trang vào, đàn bà các cô chỉ có hú hét thôi."
Mao Kiến Quốc cũng muốn đưa tay lấy mấy viên bỏng từ cái bát bự trong lòng Ninh Tĩnh."
Ăn ông nội anh, ông lớn đây còn không biết xấu hổ, cướp bỏng của một cô gái yếu đuối vất vả lắm mới làm ra được như tôi đây à?"
Ninh Tĩnh lườm anh ta một cái, ôm luôn nồi bỏng vào ngực mình."
Hứ!"
Mao Kiến Quốc trợn mắt ngoác mồm nhìn mấy viên bỏng trong tay Kỳ Thiệu một chút, hỏi hắn: "Cho tôi nếm thử tý nào?"
"Méo."
Kỳ Thiệu cầm bỏng xoay người lên tầng, vừa đi vừa dặn: "Bao giờ Đồng Giang về thì bảo cậu ta tìm tôi."
Trong phòng rất yên tĩnh, Lộ Dương híp mắt quấn mình trong tấm chăn mềm mại nhưng lại không ngủ được.Sự kiệt quệ về thể xác, hưng phấn về tinh thần xuất hiện cùng một lúc, chúng ganh đua nhau khiến cậu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ muốn nằm yên một chỗ thế này.Khi hương thơm ngọt thuộc về bắp truyền đến từ chóp mũi cậu còn chưa kịp mở mắt, miệng đã hé ra theo bản năng cắn vào viên bỏng giòn tan đó, hương sữa thơm ngọt tràn ngập khoang miệng."
Tên nhóc lừa đảo."
Kỳ Thiệu buồn cười nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của Lộ Dương nhanh chóng cuốn lấy viên bỏng trên ngón tay hắn vào miệng, khẽ mắng: "Còn nói buồn ngủ."
"Ừm..."
Lộ Dương nhai nuốt viên bỏng trong miệng xong mới mở hai mắt ra, mắng lại hắn: "Anh mới là tên lừa đảo, còn nói chỉ làm một lần."
"Ai bảo nơi đó của em cứ quấn lấy anh không tha."
Kỳ Thiệu cười dán trán mình lên trán cậu: "Lúc thì bảo nhanh khi thì đòi chậm, thật khó hầu hạ."
"Khó hầu hạ thì anh đừng hầu nữa."
Lộ Dương híp mắt, cụng lên trán hắn mấy cái: "Dùng máy đóng cọc còn tốt hơn anh."
"Ôi!"
Kỳ Thiệu nghe thế bật cười nhảy lên giường: "Tính anh nóng nảy, máy đóng cọc có dễ dùng như anh không nào?"
"Đừng cắn em!"
Lộ Dương hét lên một tiếng.Khi cuộc chiến trong phòng lắng xuống, Lộ Dương nằm cuộn tròn trên giường bị Kỳ Thiệu gãi bên hông cười đến nỗi không ngậm miệng lại được."
Ai dễ sử dụng hơn?"
Kỳ Thiệu hỏi."
Anh!"
Lộ Dương cười khanh khách, miệng nhỏ còn không quên mắng cố một câu: "Anh dễ dùng, không chỉ dễ dùng anh còn điên nữa, máy đóng cọc nào so cho nổi."
"Được rồi."
Kỳ Thiệu nghe thấy cậu chịu thừa nhận mình tốt hơn, lập tức buông tay ôm người vào lòng, bắt đầu mặc từng chiếc quần áo cho cậu."
Nhăn... nhăn hết cả rồi."
Mặt Lộ Dương vẫn còn ửng đỏ, thở không ra hơi, mắng hắn: "Tại anh đấy."
"Mai sẽ ủi cho em."
Cuối cùng Kỳ Thiệu đi nốt tất lên cho cậu: "Hôm nay không kịp."
"Anh định ra ngoài chơi sao?"
Lộ Dương cúi đầu nhìn Kỳ Thiệu đang quỳ trên đất mang giày cho mình."
Ừ."
Kỳ Thiệu sửa lại gấu quần cho cậu xong mới đứng lên: "Đi thôi."
Lúc xuống tầng Lộ Dương thấy Ninh Tĩnh mặc lễ phục dài màu champagne, hai mắt cậu sáng cả lên.Mái tóc dài của Ninh Tĩnh được làm xoăn lọn to, kết hợp với bộ lễ phục lộ hẳn phần lưng khiến toàn thân cô trông khác hẳn thường ngày."
Em nhìn cái gì."
Sắc mặt Kỳ Thiệu trở nên khó coi, hắn giơ tay che luôn hai mắt cậu lại."..."
Lộ Dương bị che mắt bước xuống tầng, sau đó bị ôm lên xe, lúc ngồi vào xe rồi cậu có chút bất lực thở dài một tiếng.Xe vừa dừng lại, Lộ Dương theo sau Kỳ Thiệu xuống xe, ngửa đầu đánh giá toà nhà nguy nga không khác gì cung điện trước mắt.Cảnh tượng xung quanh biệt thự xa hoa, lộng lẫy, quanh đó đậu toàn xe sang, còn có không ít chiếc vẫn đang tiếp tục lái tới không ngừng."
Chúng ta đi vào trước."
Tống Chúc nhỏ giọng nói: "Phải một lát nữa Cảnh Nhạn Sinh mới tới."
Anh ta vừa dứt lời, một chiếc Maybach cuốn gió dừng ngay cạnh họ.Không rõ vì sao trái tim Lộ Dương đột nhiên nhảy thịch một cái, theo bản năng cậu nhìn chằm chằm về chiếc Maybach màu đen kia.Một vệ sĩ đeo kính râm bước từ ghế phụ xuống, Lộ Dương nhìn chằm chằm vào hắn ta, ánh mắt di chuyển theo từng động tác của hắn ta, cậu thấy hắn ta mở cửa chỗ ghế ngồi phía sau ra.Giây phút ấy thời gian như bị người ta bóp cho trôi chậm lại, một bàn chân mang giày da màu nâu sáng bóng bước xuống khỏi cửa xe, tiếp đó là chiếc quần tây thẳng thớm vừa vặn, kế đó là những đốt ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt kế bên quần âu nhìn cái là biết ngay đó là tay của một người đàn ông.Thứ khiến Lộ Dương sững người đứng ngay tại chỗ, không thể dời mắt chính là gương mặt người đàn ông đó.Đường nét góc cạnh, khuôn mặt nghiêm túc, không nghi ngờ chút nào đây là gương mặt của một người đàn ông chừng ba, bốn mươi tuổi.Thế nhưng khuôn mặt này chính là khuôn mặt của ông cụ nhà cậu khi còn trẻ.Ngay khi Lộ Dương vẫn còn đang khiếp sợ chưa kịp hồi thần, người đàn ông kia đã tiến lên vài bước, cậu định bước tới nắm lấy tay ông.Ai ngờ người đàn ông như cảm nhận được sự xuất hiện của cậu, tầm mắt ông nhanh chóng chuyển qua gương mặt cậu, trong mắt hiện rõ sự nghi ngờ.