- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 423,368
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Edit [Đm] Lỡ Thành Đại Tẩu Yêu Giới
Chương 49: Nhéo một cái ra một dấu hồng
Chương 49: Nhéo một cái ra một dấu hồng
Lúc cửa phòng tắm bị người bên ngoài gõ vang, Lộ Dương vẫn còn đang nhìn chằm chằm cái mông mình, như thể cứ nhìn như thế là những vết đỏ sẽ biến mất vậy.
"Lộ Dương?"
Kỳ Thiệu nhíu mày nhìn bóng người mờ mờ qua lớp cửa kính, sáng sớm nay hắn ra ngoài vội quá, quên nói trước với Lộ Dương một tiếng, hắn còn tưởng lúc này Lộ Dương vẫn chưa tỉnh.Lộ Dương nhìn bóng dáng cái đầu đang dán sát ngoài cửa, giận không chỗ trút, sau khi mặc lại quần lên mới mở cửa bước ra."
Anh..."
Kỳ Thiệu mới nói được một chữ, chớp mắt một cái Lộ Dương đã lướt qua hắn chỉ để lại cho hắn cái gáy.Hắn quay đầu nhìn đứa nhỏ đầu đang bốc khói vì giận cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, hắn còn chưa giận, thế mà đứa nhỏ lại giận trước."
Em đứng lại cho anh!"
Kỳ Thiệu vất vả lắm mới nhịn được cơn điên xuống."
Làm gì!"
Lộ Dương vừa thấy Kỳ Thiệu còn dám hung dữ với mình, cơn giận bốc thẳng lên đầu không nhịn nổi nữa."
Em!"
Kỳ Thiệu vừa định nói lại thấy khuôn mặt oan ức của đứa nhỏ, đột nhiên không nói tiếp được nữa, hắn lập tức đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Sao em không vui?
Ai bắt nạt em?"
"..."
Lộ Dương nhìn hắn như vậy cơn giận vẫn không nguôi nổi, chỉ có thể xoay người đi xuống tầng một."
Ôi..."
Kỳ Thiệu ôm vai trái, làm ra vẻ đau đớn hừ một tiếng, vừa giương mắt nhìn liền thấy Lộ Dương đang đi phía trước đã dừng lại, thấy thế hắn lập tức nhập vai diễn càng hăng say.Lộ Dương lo lắng xoay người, đi tới nhìn hắn hỏi: "Đau lắm hả?"
"Đau... lắm lắm luôn..."
Lúc Kỳ Thiệu nói ra câu này hơi thở nghe vô cùng mong manh, yếu ớt."
Hôm nay anh đã thay thuốc chưa?"
Lộ Dương giơ tay muốn xốc áo hắn lên xem vết thương một chút, lại bị tay hắn giữ lại."
Em thổi cho anh một lúc là không đau nữa."
Lúc nói ra câu này, bản thân Kỳ Thiệu cũng thấy buồn nôn quá chừng, nhưng nhìn vẻ mặt vừa do dự vừa thẹn thùng của Lộ Dương hắn lại thấy có buồn nôn cũng đáng lắm.Hai người dính lấy nhau sờ sờ thổi thổi một lúc, Kỳ Thiệu mới mang người xuống tầng.Hôm nay còn có việc phải làm.Xuống tầng rồi Lộ Dương mới phát hiện Ninh Tĩnh không biết đã đi từ khi nào, chỉ có Mao Kiến Quốc đang lúng túng mắt đối mắt với Du Nhất.Sau khi Kỳ Thiệu tiêu sái ngồi xuống ghế sô pha mới thấy Lộ Dương ngồi cạnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, lập tức nhớ tới chuyện bản thân đang giả đau."
A..."
Kỳ Thiệu duỗi cánh tay ra, ôm lấy vết thương của mình ra vẻ đau đớn."
A cái shit."
Lúc này Lộ Dương có ngốc cũng biết hắn đang diễn trò."
Anh sai rồi."
Kỳ Thiệu quen cửa quen nẻo lập tức nhận sai.Lộ Dương tức đến nỗi không muốn nói thêm với hắn lời nào nữa, cứ thế hờn dỗi ngồi một bên."
Cậu bắt đầu đi."
Kỳ Thiệu nói với Du Nhất một câu, sau đó lặng lẽ giơ tay ra phía sau Lộ Dương, nhưng sau khi phát hiện bản thân bị lừa Lộ Dương đang trong cơn giận thấy thế lập tức giơ tay tát một phát, đập bay tay hắn."
Ngày đó tôi nhận một nhiệm vụ, bị thất bại, trong lúc trốn chạy, vì mất máu quá nhiều, đã rơi xuống nóc của một ngôi nhà, trên nóc nhà ấy có một vườn hoa nhỏ..."
Du Nhất kể lại."
Nói vào trọng điểm."
Kỳ Thiệu nghe vậy bắt đầu thấy hơi mất kiên nhẫn."..."
Du Nhất hắng giọng một cái, tiếp tục: "Lãnh Đồng phát hiện ra tôi, cô ấy cứu tôi."
"Cứu thế nào?"
Kỳ Thiệu nhíu mày, hắn không biết một cô gái bình thường làm cách nào để cứu được một yêu quái bị thương nặng."
Cô ấy đút máu mình cho tôi."
Du Nhất cúi đầu, giọng nói ngày càng thấp: "Máu của cô ấy rất đặc biệt, rất...
Tóm lại là lúc tôi tỉnh tất cả các vết thương trên cơ thể đã lành."
"Máu?"
Trong đầu Lộ Dương đột nhiên nghĩ đến hơi thở quen thuộc cậu từng cảm nhận được trên người Du Nhất, một suy đoán chợt lóe lên trong đầu cậu.Chẳng trách hôm qua khi gặp Du Nhất cậu lại thấy hơi thở quen thuộc kia đã biến mất không còn tăm hơi, nhưng thật ra bây giờ nghĩ lại mới thấy, hơi thở quen thuộc trên người Du Nhất thứ khiến cậu lầm tưởng hắn ta là đồng loại luôn có dấu hiệu từ từ giảm đi sau mỗi lần cậu thấy hắn ta.Lần đầu tiên lúc cậu gặp Du Nhất, cách mấy trăm mét đã có thể cảm nhận được hơi thở đó, lần thứ hai Du Nhất đến cửa biệt thự lúc ấy cậu vẫn cảm nhận được, nhưng lần này, lần thứ ba gặp hắn ta, hơi thở đó đã biến mất hoàn toàn, không còn trên người Du Nhất nữa."
Tiếp đi."
Kỳ Thiệu vừa nói, vừa lặng lẽ giơ tay ra phía sau Lộ Dương, ôm lấy eo cậu."
Tôi thường xuyên đến gặp cô ấy, cô ấy... cô ấy cũng thích kể cho tôi nghe một vài điều về mình."
Ánh mắt Du Nhất ngày càng âm trầm: "Ngày đó lúc tôi rời đi, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy luôn có cảm giác có vài người theo dõi cô ấy lúc tan học, tôi cho rằng đó chỉ là mấy con người không có mắt, định đi doạ bọn họ chút là được.
Nhưng đến ngày hôm sau khi tôi ngồi trong xe chờ ngoài cổng trưởng đợi cô ấy tan học, đợi đến khi mọi người về hết cả rồi, cũng chưa thấy cô ấy ra ngoài."
"Biết đâu cô ấy sợ, nên hôm ấy không đi học?"
Lộ Dương hỏi một câu."
Tôi không biết, bởi vì có cánh, nên tôi phải đợi đến khi trời gần tối, mới dám vào trường học của cô ấy tìm một vòng, sau khi không tìm được người ở đó, tôi lập tức tới nhà cô ấy."
Tay Du Nhất bắt đầu run rẩy không ngừng: "Đến nhà cô ấy rồi tôi mới phát hiện...
Phát hiện ba mẹ cô ấy...
Ba mẹ cô ấy đang làm lễ tang."
"Chết rồi sao?"
Lộ Dương nhăn mày."
Chưa chết."
Du Nhất nói như chặt đinh chém sắt: "Cô gái nằm trong quan tài không phải cô ấy, máu của cô ấy có mùi vị khác."
"Ôi."
Mao Kiến Quốc rùng mình một cái: "Anh em à, cậu cũng quá..."
"Tôi có thể đoán được."
Du Nhất nhìn Mao Kiến Quốc, tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi có thể cảm nhận được."
"Đã hỏi ba mẹ hay thầy cô, bạn học của cô ấy là vì sao mấy ngày đó cô ấy có cảm giác bị theo dõi chưa?"
Kỳ Thiệu hỏi một câu."
Hỏi rồi."
Vẻ mặt Du Nhất đột nhiên trở nên rất kỳ quái: "Manh mối đứt đoạn ở đó, ngày hôm sau lúc tôi phái người đi hỏi thăm không ai còn nhớ tới cô ấy nữa, bạn học, thầy cô thậm chí cả ba mẹ cô ấy, bọn họ đều nói không có người này, tất cả mọi người đều nói như nhau giống như cô ấy chưa hề tồn tại vậy."
"Sao có thể thế được?"
Lộ Dương hơi kinh ngạc, một người sống sờ sờ ra đó sao có thể bị xoá bỏ sự tồn tại dễ dàng đến thế?
Hơn nữa chuyện lại xảy ra chỉ trong một đêm."
Tôi cũng không tin, cứ thế tìm kiếm một năm trời nhưng không hề có một chút manh mối nào, sau đó có người nói với tôi rằng Bạch Vực có thể giúp tôi."
Du Nhất nói: "Thế nên tôi đã làm việc cho Bạch Vực, anh ta đã hứa với tôi là chỉ cần tôi giúp anh ta hoàn thành mười việc, anh ta sẽ giúp tôi tìm người."
"Chậc, cậu tin hắn à?"
Kỳ Thiệu cười nhạo một tiếng, thiên phú của chủng tộc Bạch Vực là có thể nhìn thấy những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai và cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nhưng thiên phú nghịch thiên này không phải là mãi mãi, hắn ta dùng một lần sẽ ít đi một lần, thế nên Kỳ Thiệu hoàn toàn không tin Bạch Vực có thể vì giúp một người không liên quan như Du Nhất tìm người mà dùng mất một lần thiên phú kia."
Tôi không biết."
Du Nhất nhìn về phía hắn: "Cái mà tôi không ngờ tới là, mới hoàn thành xong sáu việc đã bị mấy người đưa vào ngục giam, anh tôi đã đưa tôi ra ngoài, anh ấy bảo chỉ có anh mới có thể giúp tôi tìm người."
"Xem như cậu đã tìm được con đường đúng đắn."
Kỳ Thiệu lặng lẽ di chuyển cơ thể, nghiêng mình dán lên người Lộ Dương."
Tôi có mấy tấm hình của cô ấy ở đây, mấy người có thể dùng nó để tìm người."
Du Nhất lấy ra vài tấm ảnh đã quăn mép từ trong ngực mình ra, rồi bảo: "Lấy điện thoại ra chụp đi, xong thì đưa lại cho tôi."
Kỳ Thiệu lấy điện thoại di động ra, chụp từng tấm một, sau đó lôi kéo Lộ Dương đi ra bên ngoài cửa hàng."
Chúng ta đi đâu thế?"
Lộ Dương thắt dây an toàn xong nghiêng đầu nhìn Kỳ Thiệu đang khởi động xe, hỏi."
Cải trang vi hành."
Kỳ Thiệu cười đáp."
Chẳng phải Du Nhất đã nói tất cả mọi người bao gồm cả ba mẹ Lãnh Đồng đều không nhớ rõ sự tồn tại của cô ấy sao?"
Lộ Dương nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi có thể hỏi ra được gì chứ."
"Em còn nhớ lọ thuốc nhỏ anh đưa em uống vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Kỳ Thiệu đột nhiên hỏi."
Nhớ chứ, cái đó là..."
"Thuốc xoá bỏ trí nhớ."
Kỳ Thiệu tiếp lời cậu: "Tuy rằng việc làm nhiều con người cùng mất trí nhớ một lúc như thế không phải là việc mà thứ thuốc ấy có thể làm được, nhưng nhìn chung nguyên lý cũng tương tự đến tám, chín phần mười.
Đầu óc của con người là một thứ rất thần kỳ, gần như chỉ cần là những việc mà họ đã từng trải qua, họ sẽ không bao giờ quên, không nhớ ra được chỉ là vì bị che lấp đi mà thôi, thế nên nhiệm vụ của chúng ta chính là đi dọn sạch sẽ bụi bẩn khỏi tâm trí họ."
"Sao tôi cứ có cảm giác anh nói chuyện lạ lắm nhé?"
Lộ Dương nhíu nhớ lại từng câu hắn nói, câu nào cũng con người, con người: "Lẽ nào anh không phải con người à?"
"..."
Kỳ Thiệu nắm tay lái trong tay, lần đầu có cảm giác kỹ năng lái xe của mình chưa ổn lắm.Chẳng phải bạn nhỏ Lộ Dương xấu tính này đã từng nói ghét chó sao, tuy hắn không phải là chó, thế nhưng hắn vẫn muốn chờ đến khi Lộ Dương có cái nhìn mới về chó...
Định mệnh... cái nhìn mới về sói rồi tính tiếp.Thế nên hắn muốn dùng quãng thời gian này cố gắng để Lộ Dương hiểu hơn về thế giới động vật, để đứa nhỏ này có một cái nhìn chính xác nhất về sự mạnh mẽ của loài sói.Thành phố D khu bên này là một thành phố lâu đời, về cơ bản tất cả đều là nhà cũ và một vài căn mới đang trong quá trình xây dựng, những ngôi nhà nằm ngoài mặt phố trông xám xịt.Ngày trước Lộ Dương từng thuê trọ ở đây, vì giá rẻ và là nhà dân nên không cần căn cước cũng thuê được.Muốn tới nhà của ba mẹ Lãnh Đồng phải đi qua rất nhiều ngõ ngách, đường hẹp, Kỳ Thiệu lo con xe việt dã của mình vào được mà không ra được, đành phải đậu xe ở rìa đường, dẫn Lộ Dương xuống xe, đi bộ vào.Địa chỉ mà Du Nhất cho là tên một tiểu khu có kèm cả số toà nhà và số tầng, nhưng sau khi đi vào Kỳ Thiệu hơi choáng váng khi thấy sáu toà nhà đối diện nhau, chẳng những không có biển hiệu đã thế còn giống nhau như đúc.Vẫn là Lộ Dương tìm được một góc tường bị bôi đen như than, mơ hồ thấy được vết sơn trắng đã cũ lắm rồi."
Mắt tinh ghê."
Kỳ Thiệu cười kéo người vào lòng xoa đầu cậu một cái.Những toà nhà này đều vậy."
Lộ Dương nhìn cầu thang thấp bé trước mắt, ký ức chợt ùa về.Trước đây cậu đã từng ở cùng ông cụ kia trong những căn nhà cho thuê như thế này, trông rách nát nhưng rẻ."
Đi thôi."
Một tay Kỳ Thiệu nắm tay cậu, tay còn lại che trên đỉnh đầu cẩn thận bảo vệ cậu, hai người khom lưng bước vào cầu thang đi lên tầng bốn."
Đừng có đụng vào tôi, tóc rối hết lên rồi."
Lộ Dương giơ tay hất tay hắn ra, sờ sờ mái tóc bị vò loạn của mình.Cầu thang thấp thật đấy, nhưng cậu mới cao có một mét bảy bảy không cần khom lưng cũng có thể đi vào, với chiều cao của Kỳ Thiệu thì lại khác, độ cao của cửa cầu thang quá thấp so với hắn, nếu Kỳ Thiệu cứ thế đi vào, có lẽ cả một cái đầu sẽ dư ra bên ngoài."
Tính khí xấu thế đấy."
Kỳ Thiệu ấn cậu lại cứng rắn vò mạnh khiến tóc cậu càng thêm rối: "Anh vẫn thích."
"Tôi đâu có cần anh thích."
Lộ Dương bị hắn ép chặt vào trong ngực, không thể động đậy, lặng lẽ lườm một cái."
Vậy còn không phải là vì em thích anh sao, anh không đành lòng để em khổ sở thế nên mới miễn cưỡng thích em đấy, biết không?"
Kỳ Thiệu cười bóp nhẹ lên phần hông thon gầy của cậu: "Mèo mềm mại lắm cơ mà, sao trên người em chẳng có tí thịt nào thế này?
May mà cái mông vẫn có tí thịt."
"Anh còn dám nhắc đến cái mông!"
Lộ Dương lườm hắn một cái."
Anh sai rồi."
Kỳ Thiệu vội cười nhận sai, vừa ôm người đi lên trên, vừa ghé sát bên tai cậu khẽ nói: "Nhưng nhéo mông em thích lắm, cứ như cái bánh màn thầu ấy, nhéo một cái ra một dấu hồng."
Lộ Dương bị mấy lời lẽ lưu manh của hắn chọc giận mặt đỏ chót lên, cậu giơ tay tát thẳng lên cánh tay hắn, mắng: "Biến thái!"
"Ôi!"
Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên trên cầu thang nhỏ: "Hai người đàn ông còn dám học mấy đôi tình nhân nhỏ liếc mắt đưa tình!
Thật không biết xấu hổ!"
Lộ Dương nhăn mày ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa nhìn đã thấy một người phụ nữ trung niên đang xách giỏ thức ăn chuẩn bị xuống tầng."
Thanh niên đúng là không hiểu chuyện, hai người đàn ông mà còn không thấy ghê...
A!"
Người đàn bà còn chưa nói hết câu đã ôm bụng kêu lên đau đớn, sau đó ngã xuống, lăn thẳng xuống chỗ cửa cầu thang."
Bà ta..."
"Mặc kệ mụ ta."
Kỳ Thiệu ôm Lộ Dương vòng qua bà ta đi lên tầng, ánh đỏ trong con ngươi chậm rãi tản đi: "Người như thế rất đáng ăn đòn."
"Không phải tôi muốn quan tâm bà ta."
Lộ Dương bị hắn ôm vẫn muốn quay đầu lại nhìn: "Chẳng qua là tôi cảm thấy người phụ nữ kia trông quen lắm."
"Chờ chút."
Đột nhiên Kỳ Thiệu cũng nhớ tới cái gì đó, hắn lập tức lấy di động ra, đối chiếu gương mặt của bà ta với gương mặt trên tấm ảnh, nói: "Bà ta chính là mẹ của Lãnh Đồng?"
"Hình như là thế."
Lộ Dương lại nhìn bức ảnh so sánh: "Thế này biết kiểm tra thế nào..."==========Phương châm sống của Lươn Thiệu: Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử, Nóc Nhà is the best.Nóc Nhà Lộ Dương: ???